1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 62: Rung Động Kịch Liệt

      Editor: Ngansieunhann

      Beta-or: Mặc Doanh

      Băng Huyết di chuyển làm mọi người kinh ngạc, liên tục xuyên qua bầy ma thú, chỉ trong vòng mấy cái hít thở, bầy ma thú chi chít bị Băng Huyết tàn sát, xác của chúng ngừng rỉ máu, máu ở vết chém liên tục phun ra. Ở đó chỉ còn lại người, mang theo nụ cười tà ngược nhàn nhạt, lạnh lùng nhìn mọi người.

      Trong đám người, trừ Lôi Minh, Hàn Khải Minh, Ám Dạ, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc nhìn Băng Huyết, thể tin được.

      Trời ạ. . . . . . Bọn họ vừa nhìn thấy gì. Quanh tiểu thiếu niên đó là màu xanh chói lọi, phải . . . . . Là đỉnh phong Kiếm Sĩ. Trời ạ. . . . . . tới mười hai tuổi mà là đỉnh phong Kiếm Sĩ, ai tới cho bọn họ biết. . . . . . Đây phải là . Nhưng. . . . . . Đấu khí màu xanh vẫn bao quanh tay Băng Huyết.

      Mọi người đồng loạt quay lại nhìn gương mặt như gặp quỷ của Hạo Kiện, đúng là ngu ngốc. . . . . . siêu cấp ngu ngốc. Mẹ cha ngươi . . . . . . Đây mà là phế vật, con mẹ nó ngươi mới là phế vật đấy. Ngươi nghe qua Kiếm Sĩ đỉnh phòng mười hai tuổi là phế vật chưa. . . . . . Nghe chưa! Nghe chưa! Mẹ nó chứ, đầu mới bị ma thú đá à.

      Lôi Minh và Hàn Khải Minh liếc mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này hù chết người đền mạng, là. . . . . . Aizz!

      Băng Huyết quay đầu, lắc mình cái trở lại bên cạnh Ám Dạ, khẽ mỉm cười, thấy trong đôi mắt lạnh lùng của người kia thoáng qua dịu dàng.

      Lúc này Lôi Minh quay đầu nhìn Lôi Tam Đao cách đó xa, nhàng chớp mắt, sau đó cùng Hàn Khải Minh chạy về phía Băng Huyết. Cùng lúc đó Lôi Tam Đao hô to tiếng: "Công Hội Dong Binh nghe , nhanh chóng xếp thành hàng, cùng lão tử, giết."

      Hai thế lực lớn và đám lính đánh thuê cực kỳ ăn ý theo sau nhóm người Băng Huyết, dám sơ suất, rất cẩn thận, như bò già kéo xe sau lưng đại đội ngũ. Lúc này bọn họ hô to chém giết, khí thế lập tức thay đổi, theo bốn người Băng Huyết phía trước, xông vào bầy ma thú. Phía trước được bốn người Băng Huyết dọn dẹp, bọn họ càng thêm nhàng, tùy tiện vung đao xuống, giết được ma thú cấp thấp hoặc ma thú cấp cao bị thương, nhưng đột nhiên Thiết Diện thị vệ xuất , bắt sạch ma thú cao cấp bị thương. Tuy rằng như thế, nhưng bọn họ cũng để trong lòng, bởi vì những tinh hạch của ma thú còn lại khiến bọn họ rất vui mừng. Những người khác theo sát mấy gia tộc lớn, họ cũng coi mấy thứ này ra gì, còn trưởng lão Hàn Vu cùng mấy vị thiên giai cao thủ khác nhìn bằng mắt, nghi trong lòng.

      Họ ra tay ngừng nghỉ, cực kỳ ăn ý đưa mắt nhìn bốn người trước mặt. Hơi nhíu mày, Băng Huyết này, tuổi còn lại có thiên phú. . . . . . Biến thái như vậy. Dọc theo đường khiến họ kinh ngạc bởi, bước ra tiếng, thoải mái quơ chủy thủ trong tay, như cắt rơm rạ, nhẫn tâm cắt đứt sinh mạng của những ma thú kia. Toàn thân toát ra hơi thở giết chóc, ngay cả bọn họ hàng ngày đều sống trong chết chóc, Tu Luyện Giả có kinh nghiệm chiến đấu hoặc những người lính đánh thuê lão luyện sống chiến trường, nhìn thấy, cũng run sợ.

      Thậm chí còn nghi ngờ những trận chiến trước kia của mình, hoài nghi đó chỉ là trò vui đùa của hài tử thôi.







      Chuyện này. . . . . . Sao bọn họ chịu nổi!

      Nhìn lại thiếu chủ Lôi Minh bên cạnh Băng Huyết cách họ xa, đâu còn phong khinh vân đạm như mọi ngày, mặc dù gương mặt vẫn cười tươi rói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trầm lạnh lẽo, thanh trường kiếm bên hông, bay lượn như mây trôi nước chảy, nhát chém xuống là đoạt mạng sống. Thực lực cường hãn, càng quét dọc theo đường , chút lưu tình, như Băng Huyết vẫn chỉnh tề thư thả.

      Hộ vệ áo đen Ám Dạ toát ra hơi thở lạnh lùng, cũng làm cho bọn họ kinh ngạc thôi. Mặc dù chém giết nhiều như Lôi Minh, chỉ cách ba bước sau lưng Băng Huyết, để cho bất cứ nguy hiểm nào đến gần Băng Huyết. Chỉ điều này, cũng đủ để cho bọn họ kính trọng.

      "Dừng." Băng Huyết đột nhiên hô tiếng, vung tay lên, ngăn cản Diệp Hề và Hỏa Viêm Trần muốn xông lên. Đám người Lôi Minh ngay từ lúc Băng Huyết dừng lại cũng lập tức dừng bước, nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm về gò núi cao 2 thước phía trước.

      Lúc này Lôi Tam Đao cùng mấy người thiên giai cao thủ đồng thời bước nhanh tới, lời nào nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      "Trưởng lão?"

      "Đại nhân, tại sao chúng ta. . . . . ."

      Tứ Đại Gia Tộc cùng với những người trẻ tuổi của các thế lực khác hiểu nhìn người dẫn đầu đội ngũ của mình, hiểu vì sao mấy vị đều đột nhiên dừng lại, qua núi này đến chỗ Hỏa Long Quả.

      "Rống ~" Mấy tiếng rống vang lên, từ phía sau gò núi truyền đến, vang vọng tận chân trời. Ngay sau đó mặt đất rung động kịch liệt, cát bụi theo gió bay lên, bụi bay mù mịt.

      Thấy vậy tam trưởng lão Lạc gia - Lạc Cốc cùng với mấy vị thiên giai cao thủ khác và ma pháp sư phong hệ, đồng thời giơ ma trượng trong tay lên, liên tiếp đọc thần chú ma pháp, sau đó phóng những tia sáng màu xanh lục lên cao, luồng gió lớn thổi về hướng ngược đẩy ngược cát bụi .

      Đợi mọi người thấy cảnh tượng trước mắt đều hít hơi lạnh, kinh ngạc nhìn phía trước.

      "Mẹ của ta. . . . . . Đó phải đều. . . . . . Đều là Thánh thú chứ."

      "Ặc. . . . . . Rất nhiều Thánh thú."

      "Ở đây đáng lẽ chỉ có mấy ma thú cấp thấp, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất nhiều Thánh thú như vậy. phải chỉ có con thánh thú canh chừng Hỏa Long Quả thôi sao." Diệp Hề sờ bụng tròn trịa theo thói quen, như lầm bầm, lại như hỏi người bên cạnh.

      "Hơi kỳ quái, nếu như sớm biết có nhiều thánh thú như vậy, chúng ta dẫn theo ít cao thủ thiên giai và nhiều tiểu bối như vậy, đây phải là đẩy chúng ta đến đường cùng sao. . . . . ." Vẻ mặt Hỏa Viêm Trần nghiêm túc, đôi mắt sắc bén nhìn Hàn Vu bên cạnh.

      "Nhìn ta làm gì? Mặc dù chuyện này đúng là ta khởi xướng, nếu ta biết tin này đúng, ở đây có nhiều thánh thú như vậy, Hàn gia chúng ta cũng chỉ phái ta cùng thiên giai pháp sư ra ngoài, đừng quên, ta cũng mang theo tiểu bối có thiên phú của Hàn gia." Hàn Vu hung hăng nắm chặt pháp trượng Khô Mộc trong tay, hai mắt giận giữ chống lại đôi mắt của Hỏa Viêm Trần, bất mãn .

      "Được rồi. . . . . . Được rồi. Bây giờ phải là lúc tranh cãi, nên nghĩ cách giải quyết như thế nào cho ổn." Lạc Vu nhìn chằm chằm hai người, phiền não vẩy ống tay áo, nổi giận quát. Bình thường mình luôn là người bị tính khí nóng nảy, bây giờ nhìn lại, biết rốt cuộc là ai tính khí nóng nảy, mình chưa gì, bọn họ tranh cãi trước.

      biết rằng bọn họ đâu chỉ cãi vã đơn giản như vậy, huyền cơ trong đó, những người dẫn đầu của các thế lực đều hiểu, sợ là sớm biết ít.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 63: Đều Là Tiền
      Edit + Beta: Mặc Doanh

      "Thiếu chủ." Lôi Tam Đao bước nhanh tới chỗ Lôi Minh, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận nhìn Lôi Minh.

      Phía trước đều là thánh thú. Tuy rằng bọn họ có nhiều người, nhưng khi chiến đấu nhiều người có nghĩa là thắng. Chỉ có cao thủ cấp bậc thiên giai mới có thể đánh với thánh thú, nhưng cao thủ cấp bậc thiên giai đâu phải là rau cải ngoài chợ, về phần những người khác, vậy chỉ có thể làm vật hi sinh thôi, thánh thú phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại. Nếu chỉ có mười mấy con... Bọn họ thể dựa vào mười mấy cao thủ cấp bậc thiên giai, nhưng mà... Số lượng trước mắt, gần cả trăm con.

      "Tam thúc, vừa rồi chiến lợi phẩm mà cả đội đoạt được vô cùng phong phú, tham nhiều tất mất. Chúng ta cần vì Hỏa Long Quả mà hy sinh tánh mạng của các huynh đệ." thanh trong trẻo lạnh lùng của Lôi Minh vang lên, hai tròng mắt lại chưa từng rời khỏi phía trước, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm gần trăm thánh thú.

      "Thiếu chủ có lý, vậy ta mang cả đội trở về. Còn thiếu chủ..." Lôi Tam Đao gật đầu, nhìn về phía Lôi Minh.

      "Thúc mang các huynh đệ trở về là được, ta và Băng Huyết, Ám Dạ, tiểu Khải ở lại, dù sao cũng phải chơi đến nơi đến chốn." Lôi Minh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Băng Huyết.

      Lôi Tam Đao nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, nghẹn miệng. Biểu cảm vô cùng ai oán... Trong lòng ngừng kêu thảm ‘Đại ca ơi... Lão đệ rất xin lỗi huynh. Các huynh đệ phía sau đệ mặc dù dũng mười phần lúc nào cũng sẵn sang xông lên phía trước, cứu con trai của huynh, thiếu chủ bảo bối của chúng ta thoát khỏi ma trảo, trở về đường thẳng. Nhưng mà... Nhưng mà... Huynh thấy được, rất khủng bố."

      Cảm nhận được kia ánh mắt cực kỳ ai oán kia, Băng Huyết khó hiểu quay đầu, thấy Lôi Tam Đao dùng vẻ mặt đau khổ vô ngần nhìn mình, cười ngọt ngào, trong hai tròng mắt trong suốt trung lên tia tà. Làm Lôi Tam Đao sợ đến mức cả người run lên, đột nhiên xoay người, hô to: "Chiến đội lính đánh thuê nghe lệnh, xếp thành hàng, trở về Công Hội." Toàn thể lính đánh thuê hô tô xác nhận. Lôi Tam Đao xoay người ôm quyền chấp tay cáo từ với các cao thủ thiên giai và các thế lực. kịp câu nào, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, theo đường cũ, dẫn người rời khỏi. Tốc độ kia, so với lúc tới biết nhanh gấp bao nhiêu lần, ngay cả những lính đánh thuê sau lưng cũng cảm thấy khó hiểu nhưng ai nấy đều liều mạng đuổi theo, biến mất trước mắt mọi người.

      Băng Huyết nhìn phương hướng Lôi Tam Đao biến mất, nhíu mày. Vuốt khuôn mặt nhắn, vô tội quay đầu nhìn về phía Lôi Minh: "A Minh, Tiểu Huyết rất khủng bố sao. Tại sao sau khi Lôi tam thúc liếc nhìn Tiểu Huyết cái, giống như sau lưng có mấy trăm vạn thánh thú đuổi theo, liều mạng chạy như vậy chứ."

      "Phốc..." Lôi minh nhịn được, trực tiếp cười vang, đồng thời nâng tay xoa đầu Băng Huyết, dịu dàng : "Sao Tiểu Huyết có thể khủng bố chứ. cần để ý tới thúc ấy, tam thúc luôn bình thường như vậy, đệ biết... Thúc ấy có chứng tinh thần phân liệt, rất bình thường."






      câu nhàng như vậy, lại làm cho mặt của những người khác nổi đầy hắc tuyến, trong lòng thầm bi ai cho Lôi Tam Đao bị thiếu chủ hạ thấp để dỗ người.

      Băng Huyết nghe lời Lôi Minh vậy, khóe miệng giật cái. Nhưng trong lòng rất ấm áp, mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ nàng đúng hay sai, luôn vĩnh viễn đứng về phía nàng, cho dù khi đối mặt với người nhà của , cũng chút thay đổi. Như vậy là đủ rồi, còn có gì chưa thỏa mãn đây.

      Tiếp theo Băng Huyết quay đầu thản nhiên nhìn thoáng qua các thế lực, từ sau khi mình hạ Huyết Tình đan, bọn họ mất rất nhiều người. Nhưng bây giờ đối mặt với nhiều thánh thú như vậy, vẫn thể lay động tham lam của những người này, nhưng bọn họ quên, đồ tốt, chỉ có kẻ mạnh mới lấy được, bằng đều uổng công.

      Băng Huyết hề để ý tới cái nhìn của người khác, xoay người, đôi mắt uy nghiêm, thân bá khí giống như vương giả, nhìn những thiết diện thị vệ phía sau, trầm ổn : "Chúng thiết diện thị vệ nghe lệnh, lui ra phía sau năm trăm mét hạ trại đợi lệnh."

      Chúng thiết diện thị vệ dưới dẫn dắt của Cát Kiệt, trăm miệng lời, cung kính đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh, xin tiểu chủ, thiếu chủ, Lôi thiếu chủ, Ám Dạ các hạ cẩn thận. Chúng thuộc hạ chờ các ngài khải hoàn trở về." Sau đó Cát Kiệt dẫn theo năm mươi thiết diện thị vệ rời , chút phản kháng.

      Băng Huyết mỉm cười, vung tay lên, ánh sáng màu đỏ nhuốm đầy huyết sát lóe lên, bên người xẹt qua ánh sáng dị. Cùng ba người đồng đội xa rời bên cạnh, liếc nhau, nhìn nhau cười, cười điên cuồng, cười vô cùng thoải mái, cười tàn sát bừa bãi, cười tự tin. Tin chính mình... Càng tin đồng đội.

      "Nếu bắt đầu, cũng nên rồi, tiếp tục như vậy, e rằng những người kia đợi kịp." Đôi mắt Băng Huyết hơi cong lên, con ngươi trong suốt sáng ngời, lạnh nhạt nhìn lướt qua những cao thủ thiên giai chật vật vô cùng, Băng Huyết lúc này, còn ai nghĩ dưới mặt nạ màu tím dị kia là đôi mắt đơn thuần.

      Lúc này thừa dịp những người đó thảo luận, Băng Huyết sờ Tiểu Quai xuất cùng với Ám Dạ, : "Tiểu Quai, dùng hình dáng tự vệ xông lên. Ta và ngươi phối hợp, ngươi đánh lén. Đánh cho chúng nửa chết nửa sống, đánh lại để Ám Dạ xông lên. Nhớ được làm ảnh hưởng đến tính mạng, ta muốn thu chúng vào Hắc tinh chi giới. A Minh và tiểu Khải cũng thế."

      "." Tiểu Quai và ba người khác đồng thanh đáp. hỏi lý do, chỉ cần là điều Băng Huyết muốn, đều được. Mà vẻ mặt Tiểu Quai vui lắm, làm khế ước thú của Băng Huyết, khi Băng Huyết phong bế linh đài, tự nhiên có thể biết kế hoạch trong lòng chủ nhân. bây giờ, dưới hun đúc của Băng Huyết, hoàn toàn coi việc làm chuyện xấu, bắt nạt nhân loại và ma thú thành hạng mục giải trí đặc biệt, vui đến quên cả trời đất.

      Lại lần nữa chứng minh câu, vật họp theo loài, đúng là hạng chủ nhân gì dưỡng ra loại ma thú đó.

      "Aizz... Ta A Minh, Tiểu Khải, hai người kiềm chế chút có được . Ta muốn thành lập đại quân thánh thú, nên hai người chú ý chút cho ta, cố gắng, đừng giết chết, đều là tiền đó." Băng Huyết bĩu môi mặt viết ba chữ tham tiền to đùng, với hai người mù mịt bên cạnh.

      Hai người nghe xong, đồng thời trừng lớn hai mắt nhìn Băng Huyết, trong mắt đều là kinh ngạc.

      "Ặc..." Băng Huyết xấu hổ xoay đầu, dùng ngón trỏ vuốt cái mũi khéo léo. Sau đó cười gian, thấp giọng : "Chẳng lẽ ta chưa với hai người, ta là thuần thú sư, còn là thuần thú sư có thể thuần hóa thánh thú sao..." chút ngoài ý muốn thấy được bộ dáng ngây ngốc của hai người, Băng Huyết vui vẻ cười như đứa bé, vung tay phải lên, huyết sát hồng quang chợt lóe, vẽ ra đạo hồng quang thị huyết dị.

      "Tiểu Quai, Ám Dạ... .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 64: Đám Người Vô Sỉ

      Lôi Minh, Hàn Khải Minh nhìn người phía trước, mỉm cười lắc đầu.... Đây là tên tiểu gia hỏa đáng mà bọn họ thể nào buông tay. Hai người nhìn nhau cười tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng ăn ý xảo trá, sau đó lắc mình, xông vào bầy thánh thú, nhiều năm phối hợp ăn ý, bọn họ sớm cần bàn bạc, mặt dù bề ngoài tính cách của bọn họ bất đồng, nhưng có điểm cực kỳ giống nhau, đó chính là bọn họ đều phải người tốt, bọn họ đều có trái tim phúc hắc.

      thể , hai tiểu đội này, phối hợp cực kỳ vô sỉ biến thái. Trong trận chiến chém giết hỗn loạn, lại có thể phối hợp chê vào đâu được. Tiểu Quai dựa vào thực lực thánh thú cấp bảy dùng hình dáng tự vệ nhàng linh động, tùy ý lại giữa đám thánh thú, luôn bất ngờ cho đối phương móng vuốt hoặc tung ra ra hỏa cầu nhưng lực công kích cực mạnh vào đám thánh thú. Đợi đến khi mấy con thánh thú hợp lực vây công con meo vô sỉ này Ám Dạ xuất , nhàng đâm vài nhát vào chỗ bị Tiểu Quai đánh lén, mấy con thánh thú còn chưa kịp phản ứng, cả người tê dại nhìn chằm chằm Bằng Huyết đột nhiên xuất , trong đôi mắt trong suốt kia là ý cười vô cùng nồng đậm, đưa tay ra phất qua bọn chúng cái, bọn chúng bị đưa vào hắc tinh giới chỉ.

      Nhưng lúc này, Băng Huyết rất bội phục tổ đội của Lôi Minh và Hàn Khải Minh, đừng thấy bọn họ bình thường người rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời, người thánh khiết lạnh nhạt. Khi làm chuyện hại người lợi mình, căn bản hề kém nàng chút nào. Nhìn hai người kia phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, vừa đánh cướp còn làm cho người ta biết ơn mình. Hai người bọn họ phối hợp tập kích thánh thú, người thừa dịp đối phương chiến đấu mà đâm mấy kiếm sau lưng, hạ thuốc mê, còn người kia tiện tay thu hết thánh thú vào gian giới chỉ, xoay người tiếp tục tham gia trận chiến.

      Cứ như vậy, mấy tên vô nhân tính này đánh tới chỗ nào chỗ đó bị càn quét mảng lớn, chút tiết chế. Nhưng mấy người bọn họ lại phối hợp rất tốt, để cho đám ma thú kia có cơ hội phản kháng nào, tốc độ nhanh đến mức làm cho ma thú thể đánh tới, dù đánh liên tiếp cũng thể đánh trúng, người đánh trực diện người đánh lén, ma thú để ý phía trước nhưng tránh được phía sau. Kết quả chỉ có thể bi thảm bị nhét vào gian giới chỉ, như thế bảo sao đám thánh thú bọn họ buồn rầu đây, buồn rầu đến mức hộc máu luôn! Có thiên lý hay !!

      So với những người khác khổ chiến, quẩn quanh bên bờ sinh tử, mấy người này và con ma thú rất nhàn nhã, vui thích phấn chấn vừa đánh lén vừa bắt cóc.

      Nhưng mà, may mắn lúc đó những người khác bao gồm các cao thủ cấp bậc thiên gia cũng rảnh chú ý đám biến thái này. Những cao thủ cấp bậc thiên giai lúc này chỉ phải đối chiến ma thú mà còn phải tận lực chiếu cố những tiểu bối có thiên phú trong gia tộc. Nếu lúc này nhất định bọn họ bị hành động biến thái của đám Băng Huyết làm cho kinh sợ, mắt đầy tơ máu, đồng thời càng thêm rối rắm ảo não, thánh thú làm cho bọn họ chật vật chịu nỗi, khi vào tay mấy tên biến thái kia, hoàn toàn thay đổi, biến thành mấy tên tay mơ có năng lực phản kháng, mặc cho người khác xẻ thịt.

      thể , những thánh thú này gặp phải mấy tên biến thái, nhưng chỉ có thể thầm bi thương, ngay cả khóc cũng có chỗ để khóc.

      Sau khi đám biến thái càn quét đường, con thánh thú nào dám đến gần bọn họ, nếu đụng phải bọn họ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, tiếp cận mục tiêu khác, liểu mạng công kích. Chỉ đánh cho có, đám người Băng Huyết thoải mái lại, còn những người khác thành con tốt thí mạng để những thánh thú phát tiết buồn bực trong lòng. Hết cách rồi, bọn chúng là thánh thú sống rất lâu, mà lại bị mấy tên nhân loại biến thái bắt hết nữa, nên tên nào bị não tàn mới đến gần mấy tên biến thái kia.

      Cứ như vậy, chỉ có đám Băng Huyết bị đám thánh thú tận lực lãng tránh, tạo được lối xuyên qua đám thánh thú. tới cây Hỏa Long ở vách núi.

      Cây Hỏa Long cao gần mười mét nằm ở vách núi, xung quanh trơn truột, chỉ có sơn động bên cạnh. Băng Huyết nhìn quanh bốn phía, phát bất kỳ bóng dáng ma thú nào, ngay cả khí tức cũng có, cuối cùng dời mắt nhìn chằm chằm cái lỗ bên cạnh cây Hỏa Long.

      "Huyết, Hỏa Long Quả để Ám Dạ lấy, ngươi vào sơn động ." thanh tràn đầy tà mị từ tính vang lên trong đầu Băng Huyết, làm Băng Huyết vui mừng. Hai tròng mắt lạnh như băng, nháy mắt thay đổi, tràn đầy ấm áp và nhu tình.








      "Minh, ngươi tỉnh."

      "Ừ... Huyết, ngươi làm rất tốt. cố gắng của ngươi, ta vẫn luôn biết."

      "Minh, ta tuyệt đối buông tay, ta càng thêm cố gắng."

      "Ta tin tưởng ngươi, vạn cẩn thận. Nếu gặp nguy hiểm lập tức gọi ta, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."

      "Được, ta biết, vẫn luôn biết."

      Cảm nhận Tử Minh rơi vào trạng thái tu luyện, Băng Huyết vô cùng vui vẻ nhìn người bên cạnh, nhìn vẻ mặt đầy mê mang của Lôi Minh và Hàn Khải Minh.

      "Sao vậy?" Lôi Minh dịu dàng cúi người xuống, nhìn Băng Huyết.

      "A Minh, ta sao." Băng Huyết mỉm cười lắc đầu, giọng , sau đó ngẩng đầu lên nhìn cây Hỏa Long kia, trong mắt trong mắt lóe lên tia sáng xảo trá hiểm: "Hỏa Long Quả tổng cộng có mười quả, sản lượng lần này cao."

      "Đúng vậy. Nghe , mỗi lần Hỏa Long Quả thế, tối đa cũng chỉ có hai quả, lần trước xuất cũng chỉ có quả mà thôi. Lần này lại có mười quả, thể , lần nào Tiểu Huyết cũng vô cùng may mắn." Lôi Minh cưng chìu nhìn đôi mắt xảo trá của Băng Huyết cái, dịu dàng .

      Băng Huyết chớp mắt, dí dỏm : "Là chúng ta may mắn." Sau đó nhìn cái động kia, trong mắt là tìm tòi: "Ta nghĩ nhất định phía sau sơn động này có thứ gì đó tràn đầy linh khí chi phối, cây Hỏa Long mới có thể cho ra sản lượng cao như vậy."

      "Ám Dạ, ngươi hái chính quả Hỏa Long Quả xuống, thủ pháp phải nhanh và chuẩn, được để lại dấu vết, dùng bụi đấy làm mất dấu vết." Băng Huyết lấy chín cái hộp ra đưa cho Ám Dạ.

      "Dạ." Ám Dạ lên tiếng đáp lại.

      "Tại sao lại chừa lại viên." Hàn Khải Minh hiểu nhìn Băng Huyết.

      "Đương nhiên là để cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, như vậy ta mới có thời gian để vào sơn động." Băng Huyết nhún vai, vô vị .

      "Cái gì, đệ muốn vào?" Lôi Minh, Hàn Khải Minh đồng thời kêu lên, cau mày, có chút đồng ý. Sau đó hai người nhìn nhau cái, cùng : "Bọn ta cùng vào với đệ."

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 65: Đến Bên Cạnh Ta, Tiểu Quai!

      Băng Huyết híp mắt, nhàng lắc đầu: "Yên tâm ! Ta sao. Các huynh phải canh giữ ở đây, lúc ta vào Ám Dạ có thể cảm nhận được tình huống của ta, các huynh phải ngăn thể để cho bọn họ vào sơn động này, ta biết các huynh có thể làm được. Lúc cần thiết cho bọn họ thêm tí giấm tí dầu, để bọn họ chém giết nhau mạnh chút, giữ chân bọn họ, ta mới có thể có nhiều thời gian để thăm dò bên trong sơn động." Sau đó Băng Huyết quay đầu nhìn Ám Dạ trở lại bên cạnh mình, : "Dạ, ngươi ở lại với bọn họ, nếu có chuyện gì, ta còn có thể liên lạc với ngươi, tránh khi ta ra mà những người kia vẫn chưa rời khỏi, như vậy rất phiền phức. Trong thời gian này, càng ít phiền phức càng tốt."

      Ám Dạ im lặng, nhìn Băng Huyết. Đôi mắt trầm xuống, giọng lạnh băng giảm bớt lãnh ý lúc bình thường: "Dạ, Ám Dạ biết. Thiết chủ nhất định phải trở lại, nếu gặp phải nguy hiểm phải lập tức gọi thuộc hạ. Ám Dạ luôn ở bên ngoài chờ."

      Băng Huyết nhìn Ám Dạ cười ngọt ngào, ngọt như vậy, giống như kẹo vậy, chân lại hiếm hoi, nhàng tựa đầu lên trước ngực rộng rãi an toàn của Ám Dạ, giọng : "Yên tâm . Dạ, ngươi cũng phải chú ý, chờ ta trở lại."

      "Dạ." Ám Dạ nhìn người trước ngực, khẽ gật đầu, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

      Băng Huyết ngẩng đầu, nhón chân lên, dịu dàng đặt lên trán Ám Dạ nụ hôn (@@), sau đó gật đầu với Lôi Minh, Hàn Khải Minh. Nháy mắt tới vách núi, Băng Huyết ngẩng đầu quan sát bốn phía, trong đầu nhanh chóng tính toán từng điểm dừng chân, sau đó hai mắt trầm xuống, vận khí nhảy lên, nhảy mấy lần tới trước cửa động.

      Bên trong sơn động, vô cùng hẹp. Lấy thân cao 1m65 của Băng Huyết, muốn vào trong, nhất định phải quỳ gối, khom người về phía trước. Hơn nữa bên trong sơn động mờ tối có ánh sáng, chỉ có mấy đóm sáng yếu ớt vách động.

      "Tiểu Quai, phóng lên vai ta." Băng Huyết kêu Tiểu Quai cách nàng khoảng trước mặt, nhàng vỗ cái lên vai mình.

      Vẫn còn cảm nhận thử xem bên trong có hơi thở xa lạ nào có thể uy hiếp đến an toàn của chủ nhân mình hay , Tiểu Quai nghe tiếng Băng Huyết vang lên, nghi ngờ quay đầu: "Chủ nhân, Tiểu Quai có thể trước dẫn đường cho chủ nhân, trong này quá tối, cũng biết có thứ gì xuất . Tiểu Quai chưa bao giờ tới đây."

      Băng Huyết nhìn Tiểu Quai dịu dàng cười tiếng, từ từ nhích về trước hai bước, dịu dàng ôm Tiểu Quai vào ngực, sờ bộ lông đỏ chói ấm áp, : "Ngươi đứng vai ta, cũng có thể giúp ta chiếu sáng con đường phía trước mà. Ngươi cách ta gần chút, như vậy nếu như có nguy hiểm, ta có thể

      đưa ngươi trước. Tốc độ của ta còn nhanh hơn ngươi nha." xong, Băng

      Huyết đụng vào cái mũi đáng của tiểu tử này, rồi nhàng đặt Tiểu Quai lên vai mình.

      "Chủ nhân, tại sao?" Giọng của Tiểu Quai hơi run rẩy, sững sờ nhìn chủ nhân của mình. Tại sao lại có người muốn bảo vệ ma thú của mình, tại sao lại có người muốn giúp ma thú của mình ngăn cản nguy hiểm phía trước, tại sao ở trong ký ức của , loài người phải như vậy, chủ nhân....

      "Ngu ngốc, bởi vì chúng ta là đồng bọn, đồng bọn sống chết cùng nhau." Băng Huyết quay đầu mỉm cười với Tiểu Quai, khẽ .

      Đây là lời giải thích rất đơn giản, nhưng ý nghĩa lại lớn hơn cả trời.

      Chỉ vì câu đồng bọn, đồng bọn cả đời, đồng bọn sống chết cùng nhau, để các ngươi ngăn cản nguy hiểm, dù có chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh, có khó khăn, cùng nhau vượt qua. Đây mới là đồng bọn, đồng bọn vĩnh viễn phải chỉ là câu suông, mà phải bỏ ra cả tấm lòng.






      "Ha ha! Được rồi, chúng ta... Lên đường!" Băng Huyết cuồng ngạo cười tiếng, tay phải nắm chặt huyết sát chủy thủ, đặt trước ngực. Cánh tay khác đặt song song với vách tường bên cạnh, giữ khoảng cách 5cm với vách tường, đụng vào vách tường, phòng ngừa đó có dị vật, cũng có thể giúp giữ thăng bằng, nữa người vẫn khom lưng về phía trước.

      "Được!" Tiểu Quai tràn đầy ý chí chiến đấu nâng móng vuốt , vận linh lực, chiếu sáng bốn phía, để cho chủ nhân của mình tiến về phía trước.

      Băng Huyết nóng vội, từng bước từng bước chậm rãi về phía trước, tai nghe tám phương, mở rộng tinh thần lực gấp đôi trước kia.

      Cứ như vậy, người thú thận trọng về phía trước, may mắn lối của sơn động này cũng quá dài, được nữa tiếng, tới đầu khác, ánh sáng chói mắt, trước mắt vô cùng rộng rãi.

      gian khác!

      Băng Huyết nhìn cảnh sắc trước mặt, trong lòng cảm khái vô hạn.

      Thế ngoại đào nguyên, dùng câu này để miêu tả cùng quá!

      Bên tai truyền đến nước chảy rì rào, gió mát thổi qua, hương thơm nhàng khoang khoái lạnh lẻo. Giương mắt nhìn lên, là thác nước chảy thẳng xuống, bên cạnh là rừng rậm thủy sinh xanh biếc. Phía dưới thác nước là đầm nước lớn, đôi với ánh mặt trời sáng rỡ, khúc xạ ra ánh

      sáng chói mắt.

      Băng Huyết khẽ mỉm cười, hít hơi sâu, bên trong sơn cốc này khắp nơi đều tràn đầy linh khí nồng đậm cùng mùi thuốc nồng nặc. Làm người ta sảng khoái tinh thần. đúng là ... Chỗ tốt! Trong đôi mắt lười biếng lóe lên tia sáng xảo trá.

      Nếu như có tiện nghi mà chiếm, bỏ qua chỗ tốt, có nhiều đồ tốt như vậy, vậy nàng phải là vua bóng tối Băng Huyết.

      Mặc dù tài sản của nàng tại đủ làm cho đại lục này xảy ra trận hỗn loạn long trời lỡ đất, nhưng đồ tốt Băng Huyết nàng bao giờ chê nhiều, tới bao nhiêu lấy bấy nhiêu, mình thu hết toàn bộ. Mặc dù có thể gian khổ chút, kích thích chút, nhưng nếu là thứ có tính khiêu chiến, Băng Huyết nàng muốn.

      "Chủ nhân." Tiểu Quai lộn cái trung, nhàng nhảy đến trước mặt Băng Huyết, dựng lông lên, khuôn mặt nhắn đáng cảnh giác nhìn về phía trước.

      "A~ tới chậm quá ."

      Băng Huyết vung huyết sát chủy thủ trong tay, vẻ mặt lười biếng lập tức biến mất, cảnh giác nhìn chằm chằm rừng cây phía trước, khí tức xơ xác tiêu điều quanh thân bắt đầu lan ra bốn phía, lãnh, thị huyết, tăm tối, giống như ác ma địa ngục.

      Băng Huyết nhìn thẳng về phía trước, hết sức bướng bỉnh ngông cuồng, lãnh tà tứ, sát khí cả người tự nhiên hình thành, đây mới là vua bóng tối Băng Huyết, ác ma chân chính.

      Lúc này xa xa truyền đến tiếng xào xạc bé , quá giây, ánh sáng màu bạc nháy mắt bắn ra, bay thẳng đến mặt Băng Huyết.

      "Chủ nhân, cẩn thận." Tiểu Quai đột nhiên vọt lên, móng vuốt sắc bén mang theo lửa đỏ hung hãn phất qua đạo ngân quang kia. Cùng lúc đó, Băng Huyết nhanh chóng nghiêng người, chủy thủ trong tay đồng thời phất qua, phối hợp vô cùng tốt với Tiểu Quai, cùng nhau đánh về phía ngân quang.

      Thời khắc nguy cấp, đạo ngân quang kia chợt lóe, đạp mà lên, đồng thời thân hình cũng bại lộ dưới ánh mặt trời, nhưng hoàn toàn cho Băng Huyết và Tiểu Quai bất kỳ cơ hội dừng lại nào, mở cái miệng rộng, cột nước màu bạc bắn thẳng vào Tiểu Quai.

      Nhưng Tiểu Quai hoàn toàn có năng lực phi hành, thân thể vẫn còn trong trạng thái lơ lửng giữa trung, làm sao để tránh, nhìn cột nước bắn thẳng về phía mình, hai mắt trợn to, nhưng chút sợ hãi, chẳng qua trong lòng bi thương vô hạn, bởi vì sau này thể nhìn thấy chủ nhân, thể sống sót trong thế giới có chủ nhân.

      "Tiểu Quai!" tiếng rống dồn dập sợ hãi vang dội khắp bầu trời.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 66: Ngân Xà

      "Tiểu Quai!" Băng Huyết hét to tiếng đầy sợ hãi, thấy cột nước màu bạc sắp đổ lên người Tiểu Quai nhưng nó lại thể tránh, Băng Huyết hề nghĩ ngợi, lắc mình, lấy tư thế cực kỳ kinh ngạc, vọt đến trước mặt Tiểu Quai, đồng thời nhanh chóng thúc dục linh lực trong cơ thể, tụ trong tay. Khi sử dụng ma pháp đồng cấp nàng cần đọc ra, hoàn toàn có thể phát ra cách tự nhiên và nhanh chóng, nhưng bây giờ có thời gian để phát động bất kỳ ma pháp nào, chỉ có thể tụ tập linh lực trong cơ thể, dùng toàn lực để chống lại cột nước màu bạc kia.

      "Phốc ~~~" Hai bên đụng vào nhau, từng dãy sương trắng gay mũi bốc ra, Băng Huyết cảm thấy tay trái nóng bỏng đau rát, giống như bị axit tưới vào, nhanh chóng ăn mòn. Cho dù đau đớn kịch liệt, nhưng mặt Băng Huyết vẫn xuất bất kỳ biểu gì, vẫn lạnh lùng như cũ. Càng thêm lãnh tà khí.

      "Chủ nhân." Giọng của Tiểu Quai ngừng run rẩy, cố nén nước mắt, mông lung nhìn chằm chằm cánh tay trái be bét máu thịt của Băng Huyết, trong lòng sóng cuộn biển gầm.

      Chủ nhân.... lừa . Chủ nhân dùng tính mạng để bảo vệ .... Kiếp này có thể gặp được chủ nhân như vậy, sinh tử có là gì, chỉ hận... Hận mình đủ mạnh, làm cho chủ nhân vì bảo vệ mình mà bị thương. nên..... Chủ nhân mới là người cần bảo vệ.... phải trở nên mạnh mẽ.... thể lười biếng như vậy nữa, nếu làm sao có thể xứng với chủ nhân.

      "Đừng lo, ta sao.... Tiểu Quai." Băng Huyết nhàng vỗ cái lên đầu Tiểu Quai, giọng bình tĩnh, chút gợn sóng.

      "Rống...." Hai mắt của Tiểu Quai lạnh lùng tàn bạo, uy áp của cao cấp thánh thú bùng nổ, ngửa mặt lên trời gào thét. Ánh lửa lóe lên, vốn là con mèo màu đỏ lớn chừng bàn tay, trong nháy mắt bành trướng, cao hơn ba mét, cả người đầy lửa. Ma thú của Băng Huyết, sao có thể quả quyết, bình thường giả bộ đáng , ngây thơ chút, đó là bởi vì cuộc sống cần, chủ nhân thích. khi có chuyện gì uy hiếp đến chủ nhân, uy hiếp đồng bọn, như vậy nhất định... Giết chết tha.

      Lúc này có thể thấy , vật đứng giữa trung phía trước.

      con rắn màu bạc, con rắn dài hơn mét, có hai răng nanh to, đầu là cái mào màu lam phát sáng. Ngạc nhiên hơn là, con rắn kia vậy mà lại có cánh, hai cánh màu bạc, nhàng chuyển động, lơ lửng giữa trung. đôi mắt màu bạc, lạnh lùng nhìn Băng Huyết và Tiểu Quai, trong mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu và nghi ngờ. Đầu rắn đầy cao ngạo, lưỡi đỏ ngừng thè ra thụt vào.

      "Huyết, kêu Tiểu Quai lui về sau, ngươi tự dùng thực lực để thu phục con rắn kia. Nó đơn giản....." Giọng tà mị của Tử Minh đột nhiên vang lên trong đầu Băng Huyết.

      Hai tròng mắt Băng Huyết chợt lóe, trầm tĩnh lạnh lùng ra lệnh: "Tiểu Quai lui về phía sau."

      Tiêu Quai do dự nhìn ngân xà rồi nhìn chủ nhân, trong lòng biết, chủ nhân tự có căn nhắc, mặc dù lo lắng nhưng thể nghe theo, quan trọng hơn là, bởi vì quan hệ khế ước, nên cảm nhận được uy áp của Tử lão đại, nên cũng yên tâm, Tử lão đại để chủ nhân gặp chút nguy hiểm nào, nghĩ tới đây, Tiểu Quai chậm rãi lui về phía sau, đầu sư tử gật cái, : "Dạ, chủ nhân cẩn thận, Tiểu Quai ở ngay đây."






      Băng Huyết khẽ gật đầu, híp mắt, tràn đầy chiến ý, tế bào toàn thân ngừng sôi trào, nhưng có chút sát khí nào.

      "Xì xì..." Ngân xà giống như cảm nhận được chiến ý từ người nàng truyền tới, hưng phấn chuyển động cái lưỡi đỏ tươi. Gắng sức vung cánh màu bạc, tốc độ nhanh kinh người, chỉ thấy dãy sáng màu bạc thoáng qua, xông đến trước mặt Băng Huyết.

      Đôi mắt Băng Huyết lạnh như băng, hung hăng trợn mắt nhìn ánh sáng màu bạc xông về phía mình, cắn răng, tốc độ nhanh. Căn bản kịp sử dụng ma pháp, càng thể tránh né, chỉ đành nhanh chóng tập trung tất cả đấu khí trong cơ thể tụ lên tay, hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh vào ánh sáng màu bạc kia.

      "Ầm!" tiếng vang lớn, cát bụi phủ đầy sơn cốc. cơn gió lạnh thổi qua, lá cây kêu xào xạt.

      Sau đó Băng Huyết chạy như bay, nhảy về phía sau ba bước. Ngân xà cử động đôi cánh bạc, lộn ngược cái trung, cách xa chỗ vừa giao phong.

      Ngân xà đứng thẳng trung, đôi mắt màu bạc bằng hạt đậu, tĩnh táo nhìn Băng Huyết, trong đôi mắt lạnh như băng thoáng qua chút kinh ngạc.

      Băng Huyết cũng ngừng đánh giá con rắn kinh ngạc kia, nàng dùng hết toàn lực, nhưng ngờ con rắn này lại có lực trùng kích mạnh như vậy, ngay cả nàng - người trải qua bao lần cải tạo, thân thể mạnh mẽ ngang ngửa thánh thú, lại vì kích kia, mà cánh tay có cảm giác tê dại.

      Cổ tay phải chuyển động, nắm chặt Huyết sát chủy thủ trong tay, vung tới trước ngực. Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chân trái lùi về sau bước, cẩn thận nhìn con ngân xà thể khinh thường trước mặt, toàn thân cảnh giác, chờ động tác tiếp theo.

      "Xì....!" Ngân xà mở to miệng, đôi răng nanh lộ ra khí, phun cột nước màu bạc tới chỗ Băng Huyết, đây là cột nước vừa nãy công kích Tiểu Quai, thủy ngân, thủy ngân kịch độc, vậy con rắn này.....

      có thời gian suy nghĩ nhiều, bây giờ thu phục con ngân xà bé kia mới là lựa chọn tốt nhất. Băng Huyết cong môi, trong mắt lóe lên chút gian trá, đúng lúc ta kịch độc muốn thí nghiệm, vậy cho ngươi nếm thử cảm giác trúng độc.

      Băng Huyết sử dụng thất tinh phiêu miễu phối hợp với ma pháp phong hệ, tránh được cột nước màu bạc trong nháy mắt. dừng lại nàng lập tức phản kích, đấu khí dưới chân phối hợp với ma pháp phong hệ, nhảy tới đỉnh đầu ngân xà, tay phải nhắm ngay chỗ dưới bảy tấc của ngân xà, nhanh chóng vung xuống, giọt máu đỏ tươi xuống, đôi với chút ngân quang, dưới ánh nắng mặt trời, lại có cảm giác khát máu xinh đẹp. Ngay sau đó tay trái lập tức vung lên lần nữa, hướng về vết thương thân rắn, thuốc bột vô sắc vô vị lập tức bắn vào vết thương, nhưng ngân xà hề nhận ra.

      Chỉ nghe tiếng gào đau khổ, bởi vì miếng vảy chỗ dưới bảy tấc bị Băng Huyết cạo rơi, ngân xà đau đớn, thân hình ngừng giãy giụa trung. Đôi mắt màu bạc xíu, tràn đầy khiếp sợ nhìn Băng Huyết, hiểu tại sao tốc độ của nhân loại này lại nhanh hơn lúc nãy, còn đả thương được mình, nhưng lại chỉ cạo vảy chỗ dưới bảy tấc của mình mà thôi. tuyệt đối tin, nhân loại này làm sai. Nhưng..... Tại sao nàng lại cạo vãy chỗ bảy tấc của mình.

      Ngân xà cử động đôi cánh, nhìn Băng Huyết, lưỡi rắn đỏ tươi lộ dưới ánh mặt trời, máu tanh nhưng bốc mùi hôi thối, ngược lại còn mang theo mùi thuốc và mùi trái cây nhàn nhạt. Đôi mắt màu bạc đầy nhân tính nhìn Băng Huyết chằm chằm, bị thương nhưng tức giận, mà lại mang theo kinh ngạc.

      Dù vậy, ngân xà vẫn ngừng công kích, đôi cánh tăng tốc độ, hóa thành dãy sáng bạc tấn công Băng Huyết, đồng thời mở miệng, mấy cột nước bạc kịch độc nhắm ngay Băng Huyết, tấn công trực diện.

      Băng Huyết tỉnh táo nhìn mấy cột thủy ngân và ngân xà đánh tới, càng thêm cẩn thận, ma pháp phong hệ lập tức bao phủ toàn thân, tất cả đấu khí tụ ở hai tay, chạy như bay, xông về dãy sáng kia.... ......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :