1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma khuynh thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu (C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Ám Dạ cảnh cáo
      Edit + Beta: Lạc Huyên

      ••• === ====== === •••

      Hai mắt Lạc trưởng lão trợn trừng như mắt trâu, miệng há to đến mức có thể bỏ lọt trái táo, đôi bàn tay ngăm đen run rẩy chỉ phía trước, đầu cứng ngắc nhìn qua Lôi Minh.

      Tuy nhiên lời của Lạc trưởng lão còn chưa kịp ra miệng, đám con em trẻ tuổi trong Tứ đại gia tộc ở sau lưng lần này cùng theo ra ngoài để rèn luyện rối rít mở miệng đầy bất bình.

      “Ta nơi này là Ma Thú Sâm Lâm .”

      “Đúng nha.”

      “Thế nhưng ta nhìn bọn họ, thế nào mà lại có cảm giác giống như là tới đây để dã ngoại vậy, cho dù chỗ này có phòng hộ tốt hơn nữa, cũng thể thoải mái ung dung như vậy.”

      “Đúng rồi! Ngươi , ta cũng nghĩ tới, vừa rồi nhìn cảm thấy là lạ.”

      “Hừ. . . . .Ta thấy, căn bản hai người kia là lần đầu tiên tới Ma Thú Sâm Lâm, mang theo nhiều thị vệ như vậy, bọn họ căn bản là chưa động thủ lần nào nên mới dám ở chỗ này mà hưởng thụ cách thoải mái như vậy.”

      “Đúng là thư thả, giống như chúng ta. . . . .Lúc nào cũng phải chú ý tình huống xung quanh, ngay cả ngủ trong doanh trại đều được an ổn,”

      “Ta thấy đây chính là hai tiểu quỷ biết trời cao đất rộng, lại còn đeo mặt nạ giả vờ thần bí, hừ. . . . .”

      Tiểu bối trẻ tuổi trong Tứ đại gia tộc, bắt đầu lần lượt tỏ ra tức giận, lần này ra ngoài rèn luyện phần lớn đều là con em trẻ tuổi có thiên phú khá cao trong gia tộc, vốn dĩ bọn họ luôn kiêu căng tự mãn, vô cùng kiêu ngạo vì là con em đại gia tộc, người nào ở nhà mà được nịnh hót tâng bốc. Trong khi vừa tiến vào nơi này bị ngăn cản ở ngoài cửa, cũng làm cho bọn họ cảm thấy danh dự bị xúc phạm, thế nhưng có các trưởng lão và Lôi Minh cản trở, căn bản là có phần cho bọn họ chuyện. Hơn nữa từ xưa đến nay, trưởng lão Hỏa Viêm Trân được mọi người xưng là thiết diện vô tư (Công chính nghiêm minh) luôn luôn công bằng thế nhưng lại khen đứa bé còn hơn so với bọn họ, càng khiến trong lòng bọn họ rất bình tĩnh. Mà dưới tình huống như thế, bọn họ thấy người làm bọn họ vài lần chịu uất ức lại hưởng thụ cách sống mà bọn họ có cách nào hưởng thụ, nhất thời bất bình tức giận ở trong lòng rối rít bộc phát ra.

      “Hừ. . . . .Người có năng lực tự nhiên có thể hưởng thụ những thứ mà những người chỉ biết lại đủ năng lực cách nào hưởng thụ. Thường thường bởi vì ngu ngốc, ghen tỵ, tự lượng sức của mình, kết quả đều rất thảm. Bổn thiếu chủ xin khuyên các vị, tốt nhất câm miệng. Nếu biết đến lúc nào bởi vì những lời trong lúc nhất thời của mình mà rước họa vào thân, đến lúc đó cho dù là gia tộc của các ngươi, có thể đều thể nào bảo toàn cho các ngươi được rồi.” Giọng sâu xa lạnh lẽo vô tình của Lôi Minh từ phía trước truyền lại, trong nháy mắt cả người lạnh lùng tản ra sát khí vô hình bao quanh mọi người, khiến những tiểu bối của Tứ đại gia tộc có tu vi và thiên phú như Lôi Minh cảm giác cực kỳ sợ hãi, giống như bọn họ ở địa ngục và Tử thần ở bên cạnh.

      Lôi Minh như vậy chỉ khiến những người trẻ tuổi trong Tứ đại gia tộc sợ hãi, cũng làm cho bốn vị trưởng lão kinh ngạc, nghe Lôi Minh kinh khủng, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy, trước kia ân cần khách khí với , nhượng bộ ba phần, đó là bởi vì bọn họ bận tâm về thế lực ở sau lưng . Bọn họ luôn nhìn thấy Lôi Minh phong nhã lạnh nhạt, tựa như thấu hiểu về cuộc đời này, đối với bất cứ chuyện gì và bất luận người nào cũng thèm để ý chút nào. Nhưng toàn thân Lôi Minh bây giờ tản ra sát khí lạnh lẽo u, cứ như vậy thoải mái thể ràng ở trước mặt bọn họ, bọn họ tin tưởng, khiến mọi người sợ hãi chỉ là người ở sau lưng Lôi Minh, mà còn có bản thân người này kinh khủng, thế nhưng càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, lần đầu tiên Lôi Minh vì người khác mà nổi giận, thậm chí có sát ý.

      “A Minh, có vài người dùng mắt để nhìn. Có vài người lại dùng mắt để trang trí, mà những người như vậy thường bị người đời gọi là phế vật. Chúng ta cần gì phải lãng phí thời gian, lãng phí miệng lưỡi để chuyện với phế vật.” thanh non nớt có chút lười biếng, ngữ điệu vững vàng lạnh nhạt, lại làm cho vẻ mặt Lôi Minh lạnh lẽo nháy mắt vui vẻ hẳn ra, trong mắt thoáng qua cưng chiều nhàn nhạt, rất nhanh nhưng cũng rất .

      Vì vậy khiến cho những kẻ trẻ tuổi kia phản ứng lại, cơn giận dữ trở lại nhanh chóng hòa tan căng thẳng vừa rồi, từng người căm tức nhìn Băng Huyết trước mặt cách đó xa.

      “Ngươi là cái thá gì, thế nhưng dám nhục mạ bản thiếu gia.”

      “Hừ. . . . .Tiểu quỷ này ngay cả trường bào Đấu sĩ hay Ma pháp sư đều có, lại dám láo xược như thế, ta thấy ngươi mới là người cái gì cũng biết, là phế. . . . .”

      Tên con em Diệp gia này chưa kịp xong hai chữ phế vật, chỉ thấy bóng đen thoáng qua trước mặt trưởng lão Tứ đại gia tộc như gió, tới trước mặt tên con em của Diệp gia kia, hoàn toàn cho mọi người có cơ hội thấy , đường ánh sáng bạc xẹt qua, cánh tay máu me đầm đìa rơi xuống trước ánh mắt sững sờ của mọi người. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy ràng diện mạo của bóng đen kia, đó phải là tên thủ hộ áo đen mặt chút thay đổi vẫn nhúc nhích đứng sau lưng tiểu quỷ mặc trang phục màu tím hay sao, . . . . . thế nhưng. . . . .

      Lúc này phản ứng mặt của bốn vị trưởng lão cũng nặng nề, nhíu mày chặt, dưới tình huống bốn người bọn họ đề cao cảnh giác, thế nhưng người áo đen này có thể lướt qua bọn họ, đến đả thương người phía sau bọn họ. Bọn họ phải là phát ra có người lướt qua bên cạnh bọn họ, chẳng qua là lúc nhận ra, bóng đen đó sớm đả thương người rồi, hoàn toàn để cho bọn họ có cơ hội phản ứng, có thể thấy được tốc độ đó nhanh đến mức nào.

      Người như vậy, tốc độ như vậy, tàn nhẫn như vậy, tự nhiên chỉ là tên kia kinh ngạc thiếu niên thị vệ hoặc là người thủ hộ. Rốt cuộc là gia tộc có bối cảnh như thế nào mới có thể có người thủ hộ cường đại như vậy.

      Ám Dạ lạnh lùng nhìn kẻ lăn lộn mặt đất nhưng hoàn toàn có cách nào kêu thành tiếng, khi giọt máu cuối cùng thân kiếm rớt xuống đất cổ tay xoay cái, đường ánh sáng bạc lần nữa xẹt qua giữa trung, thanh kiếm trở lại bao kiếm, câu, hởi thở toàn thân so với Lôi Minh lạnh lẽo thấu xương vừa rồi còn lạnh hơn, cảnh cáo người xung quanh.

      “Họ Diệp, lưu ngươi mạng. Nếu lặp lại, giết tha.” Lời lạnh lùng chút tình cảm loài người, khiến khí xung quanh vốn dĩ lạnh như băng lần nữa thấp xuống mấy bậc. Ở nơi này có ánh nắng tươi sáng đầu mùa hè, nhưng mọi người lại cảm thấy lạnh lẽo giống như cơn rét lạnh vào tháng hai vậy. (Nhiệt độ ở TQ vào tháng giêng, tháng 2 rất lạnh, dưới 0 độ).

      Lời của Ám Dạ, mặc dù đơn giản, nhưng đủ để người vừa nghe liền hiểu được.

      Chỉ chém rơi cánh tay, là bởi vì nhìn họ Diệp. Nếu như lại có người sỉ nhục chủ nhân của , như vậy giết tha, quyết lưu tình. Lúc này mặt của tên đệ tử Diệp gia kia còn chút máu nào, người nào dám qua cầm máu cho . Vậy mà người mặt đất, bởi vì đau đớn mà cả người vặn vẹo mặt đầy méo mó, há hốc miệng, hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn Ám Dạ. tới mấy giây, đau nhức, mất máu và cũng biết vì sao lại có cách nào kêu thành tiếng, hơn nữa Ám Dạ đứng trước mặt lạnh lẽo như tử thần ở địa ngục, rốt cuộc chịu nổi rồi hôn mê bất tỉnh.

      Mà lúc này sợ nhất chính là những người vừa lên tiếng sỉ nhục Băng Huyết, toàn thân phát run, lén lút liếc nhìn Ám Dạ, lại nhìn trưởng lão nhà mình chút, rối rít dấu vết lùi lại phía sau mấy vị trưởng lão bên cạnh, tìm kiếm nơi trú an toàn, đặc biệt là tên đệ tử Diệp gia ở trước mặt Băng Huyết là cái thá gì, quả sợ đến mức sắp khống chế được, chỉ có thể dựa vào người bên cạnh để di chuyển.

      Vậy mà đoạn huyết án này giống như trải qua thời gian rất dài, ra chuyện xảy ra cũng chỉ trong vòng mười mấy giây.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Mọi người choáng váng

      Edit: ngansieunhann

      Beta: Yết Vạn Dương


      Nụ cười hiền hòa quanh năm mặt Diệp Hề biến mất, gương mặt nặng nề, chân mày nhíu chặt nhìn Ám Dạ, lại nhìn đệ tử ngã đất nhà mình. Trong đầu lập tức thoáng qua nhiều mối quan hệ phức tạp. Mặc dù đây là đệ tử luôn dựa vào gia tộc mà huênh hoang, mình cũng hết sức chán ghét, nhưng tên vừa bị thương cũng là người của gia tộc, mình còn là trưởng lão dẫn bọn họ ra ngoài, nên có trách nhiệm bảo vệ bọn họ. Suy xét kỹ cũng vì đệ tử của mình vũ nhục người ta trước, thân là trưởng lão lại gì, bọn họ đắc chí thực lực cái gì hả? là hư việc nhiều hơn là thành công. Diệp Hề càng nghĩ càng giận, hận thể tự mình cho họ mấy cái bạt tai, để cho bọn họ thông đầu óc. hổ người ta bọn họ là phế vật, ngay cả mắt nhìn cũng có. Nhìn cũng biết gia thế đối phương đơn giản, dù bản thân người ta có thực lực, nhưng nhìn người bên cạnh người ta xem, có thể thấy vị này là tiểu thiếu chủ, mắt bọn họ dùng để trang trí, căn bản cũng có ủy khuất. Theo ý , còn bằng đồ trang trí đấy.


      Diệp Hề nhanh chóng phân tích trong đầu, khẽ thở dài. Hung ác trợn mắt nhìn đệ tử nhà mình. đám ngu ngốc chỉ cho thêm phiền toái. Dọa bọn họ rối rít cúi đầu, thở mạnh cũng dám. Diệp Hề là hạng người gì, bọn họ đều là người Diệp gia, người ngoài nghĩ như thế nào họ biết, nhưng bọn họ có thể bảo đảm, trình độ kinh khủng hoàn toàn có thể hù dọa những đứa trẻ cứng đầu, bởi vì bọn họ chính là lớn lên trong nỗi sợ này.

      Người Diệp gia luôn thống nhất lí do thoái thác: “ nghe lời, lập tức đem ngươi vào trong sân Diệp trưởng lão.” câu này đôi với đám Diệp gia là hữu hiệu nhất.

      Nhìn nỗi sợ hãi trong mắt chúng, Diệp Hề vừa giận trừng mắt liếc, rồi để ý tới đám đệ tử làm cho vừa nhìn tức giận. Xoay người hướng về phía Băng Huyết, tay nâng cao ôm quyền, gương mặt chân thành: “Tứ Trưởng lão Diệp gia Diệp Hề, lúc này xin bày tỏ áy náy với tiểu hữu, đệ tử Diệp gia vô lễ, mong tiểu hiểu rộng lượng tha thứ.” Trong lòng Diệp Hề cũng có cái khổ, sống từng tuổi như vậy rồi, ở Diệp gia cho dù ngang ngược cũng việc gì, trừ Diệp gia chủ để e ngại ba phần bên ngoài, có ai phải nhìn thấy liền lượn quanh xa. Bây giờ lại vì bọn nhóc gây họa ở chỗ này, lại phải xin lỗi với người đáng tuổi cháu mình, là…. là con mẹ nó mắc cỡ chết người. Sau khi trở về lão tử mà để cho các ngươi sống dễ chịu, lão tử lập tức ngày ngày khóc.

      Sau lưng đệ tử Diệp gia có luồng gió lạnh thổi qua, bọn họ….. Hình như thảm nha.

      Hỏa Viêm Trần thấy gương mặt tròn vo của bạn tốt lộ ra biểu cảm như táo bón, thầm dễ chịu chút. Bước lên trước, sảng khoái cười ra tiếng, cùng dạng như Diệp Hề, hai tay ôm quyền hướng về phía Băng Huyết, chỉ là tùy ý rất nhiều: “Ha ha, tại hạ là người Hỏa gia Hỏa Viêm Trần, thứ lỗi thứ lỗi, đệ tử trong gia tộc vừa nãy năng lỗ mãng, chọc giận tiểu hữu, mong rằng tiểu hữu bao dung, chớ cùng bọn nhóc con này chấp nhặt.”

      “Đúng vậy a, Đúng vậy a. Tiểu hữu tuổi còn trẻ mà rất thông mình, tính tình trầm ổn, phải bọn họ có thể so sánh được.” Hàn Vu mượn cơ hội này, tay gầy chống gậy, hướng về phía Băng Huyết khẽ mỉm cười, thanh khàn khàn lại ít trầm của ngày thường.

      “Đúng vậy a, ngờ người bên cạnh tiểu hữu đều là cao thủ thâm tàng bất lộ.” Lạc trưởng lão cũng cười nhìn về phía Băng Huyết, lời ra lại cất dấu loại ý vị khác.

      “Mấy vị khách khí.” Băng Huyết chậm rãi đứng lên, chắp tay ra sau lưng, hai mắt trấn tĩnh, nụ cười ngọt ngào ít vẻ yếu ớt của tiểu nương, thêm nét ngây thơ của nam hài hiển nhiên là nam hài đáng rồi, cả người lại tản ra hơi thở cao quý bẩm sinh. Giờ khắc này có ai hoài nghi, sau lưng Băng Huyết tuyệt đối có gia tộc thần bí cực kỳ khổng lồ.

      biết phía trước có chuyện gì? Dẫn theo nhiều người như vậy, phải là tới thăm doanh trại Băng Huyết chứ?” Băng Huyết trước sau duy trì nụ cười đáng khiến người khác hài lòng, đơn thuần, nháy đôi mắt to trong suốt sáng ngời, tò mò hỏi. Biểu ràng là của tiểu chính thái đáng , làm tất cả mọi người nhìn đến nỗi quên mục đích ban đầu, cho rằng bản thân chỉ tới thăm viếng.

      biết từ khi nào, người đứng ở giữa ra sau lưng Băng Huyết, như hình với bóng, bảo vệ chủ nhân của mình.

      Bốn vị trưởng lão thấy Băng Huyết như vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ. Chẳng lẽ muốn bọn họ ‘chúng ta tới chủ trì công đạo cho nhóm người bị ngươi đánh’, lại càng muốn thăm dò lai lịch của các ngươi, xem thử rốt cuộc cùng thiếu chủ Lôi Minh của Công hội lính đánh thuê có quan hệ gì, sau đó mượn cơ hội dùng Tứ Đại gia tộc chèn ép Công hội lính đánh thuê.

      Huống hồ, tại bọn họ vô cùng kinh ngạc khi Ám Dạ ra tay, họ hoàn toàn biết thế lực thần bí kia có bao nhiêu đáng sợ. biết phải như thế nào.

      Lúc này trong mắt Hàn Vu thoáng qua tia sáng, khuôn mặt gầy nhom nở nụ cười tự cho là thân thiện hướng về phía Băng Huyết, cười đến Băng Huyết toàn thân chấn động nhìn . Bởi vì nụ cười đó là. . . . . . Quá dữ tợn, quá kinh khủng, là ác tâm.

      “Ha ha, khiến Huyết tiểu chủ chê cười, bởi vì tối hôm qua ta ở doanh địa nghe bên này có đội ngũ thần bí, hơn nữa có người cực kỳ giống như Lôi Minh thiếu chủ cùng . Dù sao lần hành động này là Tứ Đại Gia Tộc chúng ta phát khởi đầu tiên, cho nên bốn người chúng ta thương lượng cùng xem chút, nếu quả là Lôi Minh thiếu chủ, vậy chúng ta mời Lôi Minh thiếu chủ và bằng hữu thiếu chủ đến doanh địa phía trước. Thân phận và địa vị Lôi Minh thiếu chủ, sao có thể ở phía sao đây. Hơn nữa nghe doanh trại kết cấu hết sức kỳ lạ, thuận tiện mang những đệ tử có thiên phú tương đối khá trong gia tộc đến mở mang kiến thức.” Hàn Vu mang theo nụ cười tươi kỳ quái hướng về phía đám người Băng Huyết giải thích. thanh khàn khàn chói tai, khó nghe và khó có thể tiếp nhận, giọng lại vang, trung khí mười phần. Hoàn toàn có thể làm cho đối phương biết được, người này mặc dù vóc người thấp gầy yếu, nhưng tu vi thấp, là thiên giai cao thủ.

      Lời Hàn Vu vừa dứt, ngay sau đó Lạc trưởng lão cười : “Đúng là vậy! ngờ chúng ta tới đúng lúc, là Lôi Minh Thiếu chủ, nếu chúng ta chậm trễ.” xong, hoàn toàn cho người bên cạnh cơ hội lên tiếng, lập tức chuyển sang Băng Huyết, nụ cười đột nhiên thân thiện, hoàn toàn có thái độ lúc mới tới, có thể thấy, người này ngoài mặt hẳn là lỗ mãn, thời điểm cần thông minh, rất thông minh, Khải Minh biết, gia tộc muốn thu những người có lợi vào tay, thể để rơi vào tay những gia tộc khác.

      Xem ra rất nhiều người trong ngoài đồng nhất. Chỉ là thực lực… Cần phải tăng thêm, tối thiểu trước mặt của Băng Huyết - người chuyên giả heo ăn thịt hổ, hoàn toàn đủ nhìn.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Bi kịch lính đánh thuê

      Editor: Ngansieunhann

      Beta: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)


      Mặc dù trong mắt người ngoài Lạc trưởng lão là người dễ kích động, tự đại kiêu ngạo, làm việc dùng đầu óc, nghĩ hậu quả. Những thứ này dù đúng , nhưng mà chuyện dùng đầu óc là có khả năng, có thể ở Đại Gia Tộc sinh tồn đến nay, còn làm trưởng lão, sao có thể là người có đầu óc. Trong ngoài đồng nhất thực lực dù có thể yếu, nhưng tối thiểu còn biết mình là người gia tộc và biết suy xét đến lợi ích của gia tộc, nhất định phải giành lại tiên cơ. Đối với người có lợi cho gia tộc, tuyệt đối thể để người của gia tộc khác đoạt trước, mặc dù thể xác định chính xác sau lưng Băng Huyết có thế lực cường đại thần bí hay , nhưng cho dù có, dựa vào tài năng và thiên phú công lược bậc này cũng đáng giá để bọn họ khai thác rồi, huống hồ còn có hộ vệ thực lực mạnh như vậy, nếu như có thể mang thân pháp mạnh mẽ đó tới gia tộc của mình, sao có thể ngăn được lớn mạnh của gia tộc, trở thành gia tộc đứng đầu trong Tứ Đại Gia Tộc. Có lẽ suy nghĩ của bốn người này đều là như vậy, chỉ là. . . . . . Ý tưởng tốt, nhưng thực tế luôn luôn tàn khốc.

      Lôi Minh quay đầu nhìn Băng Huyết, trong mắt có bất đắc dĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía bốn vị trưởng lão lần nữa, trong nháy mắt khôi phục khí thế vân đạm phong khinh trước nay: “ ra các vị trưởng lão tới đây là vì nguyên nhân này, Lôi Minh áy náy, thế nhưng phiền toái các Trưởng lão tự mình chạy chuyến.” mặt Lôi Minh là nụ cười chân thành giả tạo, nhưng trong lòng thử chi dĩ tị(*), coi tiểu Huyết là đứa bé dễ gạt hay sao?!

      (*)thử chi dĩ tị: mắng nhiếc, quở trách

      Nhìn thái độ Lôi Minh thành và Băng Huyết hai mắt luôn mỉm cười, trong lòng bốn vị trưởng lão thoáng xuống, cho là đám người Băng Huyết đối với nguyên nhân bọn tới trước có thể lấp liếm bỏ qua, chỉ là ngờ, cái đó ở trong mắt bọn họ có tý linh lực, chỉ có thân phận địa vị thần bí cường đại của Băng Huyết, lúc này dùng giọng non nớt vui vẻ lần nữa phát ra làm cho bọn họ phản bác được.

      như vậy những người này cũng là người của Nam Diệp Tứ Đại Gia Tộc sao? Nhưng ta nghe , chỉ có dong binh đoàn trong Công hội dong binh mới có thể đeo huy chương Dong Binh, như vậy bọn họ là ai?”

      “Chuyện này…” Lạc trưởng lão lúng túng đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Hàn Vu, nháy mắt, ý bảo đối phương giới thiệu nhanh lên.

      Hàn Vu như thấy được ám hiệu của Lạc trưởng lão, coi ai ra gì đứng tại chỗ, thẳng tắp nhìn về phía Băng Huyết, luôn có cảm giác, thiếu niên tuổi nhất kia đơn giản. Nhưng thể giải thích được. Dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của , có đầu óc hơn người, nhưng lại thể nhìn thấu thiếu niên tuổi này.

      Mà lúc này bị điểm tên đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ tức giận ra, hoàn toàn quên bốn vị trưởng lão Tứ Đại Gia Tộc vẫn đứng bên cạnh, che đậy chỉ vào Băng Huyết giận dữ hét: “Hừ. . . . . . Ngươi còn giả bộ tới khi nào. Ta cho ngươi biết, các Trưởng lão bị ngươi lừa gạt, nhưng ta bị vài lời hồ lộng của ngươi lừa. Ngày hôm qua các ngươi đối với dong binh đoàn Ô Nhĩ chúng ta thế nào, trong lòng các ngươi ràng. Bây giờ còn giả ngu với lão tử.”

      Băng Huyết đối với chỉ trích mắng nhiết của dong binh đoàn Ô Nhĩ thủy chung duy trì nụ cười thản nhiên, hai mắt Thanh Minh chút tạp niệm. Nghe đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ xong câu cuối cùng Băng Huyết bĩu môi, mặt tò mò nhìn về phía Hàn Khải Minh, vô tội hỏi: “Tiểu Khải, chúng ta quen biết, dong binh đoàn Ô Nhĩ sao?”

      Hàn Khải Minh phong cách y hệt ánh mặt trời, cười híp mắt khuôn mặt đáng tràn đầy vô tội, dịu dàng : “Huyết Huyết, chúng ta từ trước tới giờ chưa từng biết dong binh đoàn Ô Nhĩ.”

      “Như vậy à!” Băng Huyết nghiêng đầu như rất nghiêm túc tự hỏi, nhàn nhạt nhìn lướt qua vẻ mặt khác nhau của bốn vị trưởng lão, nhìn về phía Lôi Minh hỏi: “A Minh, mới vừa rồi vị đại thúc này có ý là, so với bốn vị trưởng lão trong tứ đại gia tộc còn lợi hại hơn, còn thông minh hơn. Tiểu Huyết lừa gạt trưởng lão, thể lừa gạt vị đại thúc này. Nhưng Tiểu Huyết có gạt người sao? Lại A Minh phải , ở trong quốc gia này, Tứ Đại Gia Tộc rất lợi hại, như vậy trưởng lão bọn họ sao lợi hại bằng dong binh đoàn Ô Nhĩ, chẳng lẽ dong binh đoàn Ô Nhĩ này vô cùng lợi hại sao?”

      Lôi Minh cười lắc đầu, cưng chiều vuốt vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của Băng Huyết. Sau đó nhìn về phía bốn vị trưởng lão Tứ Đại Gia Tộc, giọng bình thản khí thế mười phần: “Bốn vị trưởng lão cho là thế nào?”

      “Ha ha, Huyết tiểu hữu đùa, sao ngươi có thể gạt chúng ta đây.” Diệp Hề hiền hòa, cười hì hì hướng về phía Băng Huyết .

      Khi Diệp trưởng lão vừa dứt lời, Lạc trưởng lão tính khí nóng nảy lập tức chạy đến trước mặt đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ. Lạc trưởng lão hoàn toàn cho đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ cơ hội trả lời. Tay phải vung lên, linh lực màu đỏ trong nháy mắt đánh về phía đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ, tiếng hét thảm qua , Lạc trưởng lão chỉ thẳng vào đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ bị đánh bay ra ngoài.

      “Ô Nhĩ, ngươi to gan. Lại còn dám cưỡi lên đầu bốn trưởng lão, ta thấy dong binh đoàn Ô Nhĩ các ngươi muốn lăn lộn trong thế giới lính đánh thuê nữa.”

      “Hừ. . . . . . Tam đẳng dong binh đoàn nho , lại dám lớn lốí như thế.” Hỏa Viêm Trần hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt hoảng sợ của đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ, buông thả uy nghiêm, nhẫn tâm đánh úp về phía đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ.

      Hàn Vu thêm câu, chỉ hơi cúi đầu, đôi mắt lãnh nhìn đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ, ánh mắt kia giống như nhìn thi thể.

      Người trong dong binh đoàn Ô Nhĩ lúc này dám thở mạnh, chi tới chuyện đỡ đoàn trưởng.

      Đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ khó khăn giơ cánh tay lên, mặt có chút huyết sắc, hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn trưởng lão Tứ Đại Gia Tộc, hiểu vì sao lúc cùng bọn họ thương lượng xong kế sách. Đủ để nhìn ra đầu óc người này có thể sánh cùng động vật mập mạp.

      Đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ run rẩy đôi môi, miễn cưỡng mở miệng : “Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân dám. Có cho. . . . . tiểu nhân gan lớn như trời, tiểu nhân cũng dám. . . . . . Bất kính với các vị trưởng lão a.” Sau đó chuyển sang Hàn Vu từ đầu đến cuối có mở miệng, có lẽ là bản năng cầu sinh kích thích, đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ cơ trí xoay người, hướng về Hàn Vu quỳ, bộ mặt ăn mày : “Hàn Vu trưởng lão. . . . . . Hàn Vu trưởng lão, ngài hãy giúp tiểu nhân. Tiểu nhân tuyệt đối có ý bất kính đối với mấy vị trưởng lão, ngài thể bỏ mặc tiểu nhân, đây đều là. . . . . .”

      Đoàn trường dong binh đoàn Ô Nhĩ còn chưa hết lời, chỉ thấy ánh sáng màu nâu bay tới trước mặt, cổ chợt lạnh, vết máu đột nhiên xuất cổ. Khuôn mặt đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ kinh ngạc hoảng sợ, dám tin nhìn Hàn Vu trưởng lão đột nhiên ra tay với mình, tay che cổ chảy máu ngừng, tay run rẩy chỉ vào Hàn Vu trưởng lão, chậm rãi ngã xuống, hai mắt trợn ngược.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Hàn Vu VS Hỏa Viêm Trần
      Editor: ngansieunhann
      Beta: Mặc Doanh

      ••• === ====== === •••

      "Hàn Vu ngươi làm cái gì vậy?" Hỏa Viêm Trần chỉ vào đoàn trưởng Ô Nhĩ nằm ở trong vũng máu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người Hàn Vu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên lặng lẽ tiếng động.

      Hàn Vu chậm rãi buông pháp trượng Khô Mộc trong tay xuống, động tác tuy , nhưng thanh lại vang dội: "Đương nhiên là dạy dỗ người dám năng lỗ mãng cuồng vọng với Tứ Đại Gia Tộc." Giọng khàn khàn trầm chậm rãi phát ra, mang theo khí thế thể kháng cự.

      Hỏa Viêm Trần nghe giọng bình tĩnh của Hàn Vu, vung cánh tay dài, chỉ thẳng vào Hàn Vu trưởng lão, thể kiềm được giận dữ, giọng tràn đầy bất mãn: "Vậy cũng cần tàn nhẫn như thế, giết người bằng cách như vậy."

      Hàn Vu khinh thường cười tiếng, giọng lạnh nhạt vô vị: "Nghe giọng điệu của Hỏa Trưởng Lão, chẳng lẽ thân là trưởng lão trong tứ đại gia tộc mà lại mặc cho những con kiến hôi này coi các ngươi ra gì, thích làm gì làm sao." Lúc này Hàn Vu tựa như con ếch khô héo trong nháy mắt đứng thẳng, đôi mắt màu nâu tràn đầy khinh miệt và ngạo mạn: "Hừ...... Hàn gia với là trong tứ đại gia tộc, nếu như bị loại tiểu nhân hạ đẳng này chèn ép mà còn phản kháng, vậy chẳng phải là để người trong thiên hạ cười nhạo hay sao. Người dám can đảm khiêu chiến quyền uy của Hàn gia, kết quả lẽ ra nên như vậy. Nếu các trưởng lão có thể nhịn, như vậy bổn trưởng lão hoài nghi, các vị trưởng lão có tư cách nằm trong tứ đại gia tộc với Hàn gia ở nước Nam Diệp hay ."

      "Hừ, ta thấy là ngươi có mục đích khác. Đừng có đổ chậu phân này lên đầu bọn ta, lão tử cũng ăn thứ này của ngươi." Lời Hàn Vu lại càng làm cho Hỏa Viêm Trần giận dữ, uy áp cường hãn nháy mắt bùng nổ, nắm chặt nắm đấm, đấu khí đỏ tươi quay quanh cơ thể, lóe sáng.

      "Oành." Hàn Vu cười khinh miệt, trong hai mắt lên tia lãnh. Pháp trượng Khô Mộc trong tay gõ mạnh xuống đất, đoàn linh lực màu xanh đậm ngừng vòng quanh đỉnh cầu thủy tinh của pháp trượng Khô Mộc.

      Uy áp thuộc về cao thủ thiên giai bùng nổ, ai nhường ai.

      Băng Huyết sớm hạ lệnh cho các hộ vệ ra khỏi vùng trung tâm, miễn cho trận chiến đả thương bọn họ. Mà Băng Huyết lôi kéo ba người Lôi Minh, Hàn Khải Minh, Cát Kiệt tránh ở phía sau Ám Dạ, thờ ơ lạnh nhạt quan sát trận đánh hết sức đặc sắc này, tay nàng đạo diễn ra kịch vui này.

      Lạc trưởng lão và Diệp trưởng lão ngay lúc hai người phóng thích uy áp cũng tự phóng thích uy áp của mình, gộp các đệ tử trẻ tuổi đứng chung chỗ, uy áp của Hàn Vu và Hỏa Viêm Trần đủ giết chết bọn họ trong chiêu. Thảm nhất là đoàn viên của dong binh đoàn Ô Nhĩ, bọn họ lúc này nằm mặt đất, hôn mê.

      Diệp Hề cau mày nhìn hai người kia càng đánh càng hăng phía trước, cả hai ai nhường ai. Bất đắc dĩ lắc đầu, trong lúc vô tình lại nhìn đám người Băng Huyết đứng ở nơi khác, nhất thời trừng lớn hai mắt, hoàn toàn thể tin được khi hai cao thủ thiên giai chiến đấu phát ra uy áp kinh người thế mà bọn họ lại tổn thương dù chỉ là sợi tóc, ngay cả hô hấp cũng chút thay đổi, hoàn toàn thoải mái tự nhiên, mấy người bọn họ lớn nhất cùng lắm mới hai mươi mấy tuổi, nhất mới hơn mười tuổi. Còn Băng Huyết kia cười cong mắt, cho dù mặt có đeo mặt nạ, Diệp Hề vẫn có thể thấy được ‘ cười, cười. Đột nhiên Diệp Hề đối mặt với đôi mắt Băng Huyết, có chút sửng sốt, trong lòng nhất thời hiểu được điều gì đó.

      Diệp Hề lại bất đắc dĩ lắc đầu, lại tăng thêm linh lực, với hai người kia: "Ta nhị vị, muốn luận bàn cũng thỉnh nhìn xem trường hợp được ? Chớ để cho bọn tiểu bối chê cười, huống hồ các ngươi luận bàn kiêng nể như vậy, nếu có ai bị thương, ta nghĩ khi chúng ta về cũng khó mà giao phó."

      Ngữ khí của Diệp Hề nhàng bâng quơ làm cho hai người trung thu hồi uy áp, mặt chút thay đổi đứng ở tại chỗ.

      "Tốt lắm tốt lắm, nếu sao, đứng lên . Chút uy áp như vậy, mà các ngươi chịu nổi, bình thường rốt cuộc các ngươi tu luyện như thế nào.’’ Diệp Hề quay đầu nhìn các đệ tử trong gia tộc của mình bởi vì chịu nổi uy áp mà ngã đất, nghiêm khắc .

      Hai mắt Hỏa Viêm Trần sắc bén, liếc Diệp Hề ở phía sau, nhìn về phía đám người Băng Huyết, trong mắt rất nhanh thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó mặt hơi có vẻ áy náy cười tiếng: " có lỗi, có lỗi. Làm cho Lôi thiếu chủ, Huyết tiểu hữu chê cười rồi."

      "Đúng vậy, mong rằng Huyết tiểu hữu thứ lỗi. Bọn ta quá thất lễ." Lúc này vẻ mặt Hàn Vu cũng mang ý cười, như là việc vừa mới phát sinh hoàn toàn liên quan, sắc mặt tự nhiên, giọng điệu vững vàng.

      Băng Huyết mỉm cười, giọng : "Sao có thể! Rất phấn khích đấy, Tiểu Huyết lần đầu tiên nhìn thấy có người luận bàn như vậy, là cho Tiểu Huyết được lợi ." Trong giọng Băng Huyết mang theo hưng phấn thản nhiên, giống như nàng vừa thấy ván cờ hiếm có.

      tới đây Băng Huyết có chút bất mãn nhìn về phía Diệp trưởng lão, mang theo chút thầm oán : "Nhưng mà... Diệp Hề trưởng lão đúng rất chìu theo ý người khác. trận đối chiến của hai cao thủ thiên giai, mà lại cắt đứt như vậy, đúng làm cho người ta thất vọng."

      Diệp Hề nhìn Băng Huyết kéo khóe miệng, bất đắc dĩ : "Ha ha, Huyết tiểu hữu đừng giỡn, nơi này bé , nếu hai người bọn họ đánh, chỉ sợ phá hủy doanh trại của Huyết tiểu hữu, như vậy chẳng phải là chúng ta có tội sao. Nếu Huyết tiểu hữu muốn nhìn thiên giai cao thủ giao đấu chân chính, ngại theo chúng ta đến phía trước doanh địa, sáng mai chúng ta lập tức xuất phát tìm Hỏa Long quả, đến lúc đó nhất định có giao đấu. Ý của Huyết tiểu hữu như thế nào?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Được, ta chờ

      Edit: Ngansieunhann

      Beta: Mặc Doanh


      •• === ====== === •••
      Băng Huyết nhìn khuôn mặt mập mạp tươi cười của Diệp Hề, nhíu mày, trong mắt tràn ngập tò mò. Ngay sau đó khuôn mặt nhắn rối rắm, khẽ giọng hỏi: “Nhưng…… Nghe phía trước đều là đội ngũ cường hãn của nước Nam Diệp, chúng ta tùy tiện tới đó, chẳng phải dẫn tới rất nhiều lời phàn nàn sao?!”

      Nghe Băng Huyết có ý muốn cùng bọn họ, trưởng lão trong tứ đại gia tộc nhất thời vui vẻ trong lòng. Lạc trưởng lão kiêu căng khinh người : “Cái này Huyết tiểu hữu cứ việc yên tâm, Huyết tiểu hữu đồng ý lời mời của Tứ Đại Gia Tộc, ai dám phàn nàn.”

      “Đúng vậy, ở Nam Diệp này, có thế lực nào dám khiêu chiến với Tứ Đại Gia Tộc, cho nên Huyết tiểu hữu cứ an tâm.” Hàn Vu khẽ mỉm cười, đôi mắt lãnh nhàng nháy cái, hoàn toàn để những người khác ở trong mắt.

      “Huống chi lấy thân phận cao quý của thiếu chủ Lôi Minh, ở phía sau, chẳng phải là khiến người khác chê cười.” Hỏa Viêm Trần nhìn hai mắt Băng Huyết có chút xúc động, thanh vang dội, như muốn tất cả mọi người trong doanh địa này nghe được, hoàn toàn cho Băng Huyết cơ hội đổi ý.

      biết, đây cũng là ý của Băng Huyết.

      Băng Huyết quay đầu nhìn Lôi Minh, khuôn mặt dịu dàng vui vẻ, khẽ mỉm cười, hề có chút rối rắm nào. Quay đầu về phía bốn vị trưởng lão : “ như vậy, Tiểu Huyết cung kính bằng tuân mệnh, làm phiền bốn vị trưởng lão.”

      “Huyết tiểu hữu khách khí, như vậy bọn ta trở về trước. Sắp xếp chỗ thích hợp cho Huyết tiểu hữu và Lôi thiếu chủ tối nay nghỉ ngơi.” Hàn Vu lúc này còn giống như lúc mới tới, khí thế phóng ra ngoài, hoàn toàn là thái độ của người đứng đầu, để ý người trong ba đại gia tộc bất mãn.

      Trong lòng Băng Huyết rất khinh thường, nhưng biểu ra mặt. mấy câu làm cho bọn họ hòa hợp trở lại, từ từ tan rã, trò chơi chỉ mới bắt đầu, đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi, Hàn gia này cũng khỏi quá nóng lòng.

      Đưa người trong tứ đại gia tộc , Băng Huyết để cho Cát Kiệt sắp xếp thu dọn đồ đạc, mấy người bọn họ vào lều của Băng Huyết, vây thành vòng, nhìn chằm chằm Băng Huyết. Lúc này luồng sáng màu hồng nhanh như chớp chui vào lều, chạy thẳng vào ngực Băng Huyết. Cũng trong lúc đó Lôi Minh và Hàn Khải Minh nhanh chóng tụ Đấu Khí trong lòng bàn tay, chút do dự, giơ tay lên tấn công luồng sáng màu hồng kia, lại bị Ám Dạ kịp thời ngăn lại.

      Trong lòng hai người hiểu, đột nhiên nhìn về phía Băng Huyết, lúc này mới nhìn thấy vốn là trong ngực Băng Huyết trống rỗng, lúc này lại có thêm con mèo bộ lông đỏ rực nằm trong ngực Băng Huyết, khôn khéo liếm ngón tay thon dài trắng nõn của Băng Huyết, nhìn thế nào cũng có chút ý tứ giành công.

      “Huyết Huyết đây phải là ma sủng Tiểu Quai của đệ sao? Đúng rồi, ta quên mất, lúc nãy nhìn thấy đệ ôm nó, ta còn tưởng rằng đệ để nó ở lại trong lều đấy.” Hàn Khải Minh nháy đôi mắt to sáng ngời, tò mò nhìn con mèo màu đỏ đáng mười phần kia.

      Băng Huyết cười nhạt , nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Quai. Mà Tiểu Quai hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, sau khi nghe Hàn Khải Minh vậy, đôi mắt mèo màu đen tràn đầy khinh bỉ nhìn chằm chằm Hàn Khải Minh, há miệng, răng nhọn cực kỳ sắc bén, màu bạc lóe sắc. Nhìn Hàn Khải Minh, sau lưng chợt lạnh, lúc này mới cẩn thận quan sát con mèo kỳ quái này, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó đúng.

      Lôi Minh im lặng lắc lắc đầu, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hàn Khải Minh, chút khách khí đánh cái vào sau gáy Hàn Khải Minh, : “Ngươi mới phát à! hoài nghi ngươi rốt cuộc là thông minh , hay là giả thông minh.” để ý ánh mắt uất ức của Hàn Khải Minh, hướng về phía Băng Huyết nhu hòa : “Tiểu Huyết, đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ đột nhiên làm khó dễ, là đệ tạo ra đúng .” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng lại hết sức khẳng định.

      “A Minh hổ là thiếu chủ thiên tài giới lính đánh thuê. sai, Tứ Đại Gia Tộc mới vừa tới, ta lập tức bảo Tiểu Quai lẻn vào doanh trại dong binh đoàn Ô nhĩ đợi lệnh. Tứ Đại Gia Tộc phái tới mấy vị đại thúc kia là quá lộ liễu, ta xem diễn kịch cũng bắt đầu nhàm chán, dù là tuồng hí kịch cũng phải có cao trào, người xem mới mất hứng. thể làm gì khác hơn là giúp bọn chút.” Băng Huyết cười tà ác, đơn thuần mới vừa đối mặt Tứ Đại Gia Tộc hoàn toàn biến mất còn bóng dáng.

      “Giúp bọn ?” Hàn Khải Minh nhất thời sững sờ, nghĩ sâu xa chút, sau đó sáng tỏ cười tiếng: “Theo như điều tra, đoàn trưởng dong binh đoàn Ô Nhĩ chỉ có đứa con trai, bảo bối như mạng. Huyết Huyết cho Tiểu Quai giết thiếu chủ dong binh đoàn Ô Nhĩ. Đoàn trưởng nhận được tin đó, mới có thể đột nhiên mất khống chế.”

      “Mệt huynh nghĩ lâu như vậy.” Băng Huyết bất đắc dĩ mà cười cười, nhưng có bất kỳ ý chê trách nào.”Nhưng ta nghĩ lúc này Hàn Vu nhất định rất buồn bực, ngờ tay đạo diễn chuyện này, ngược lại thiếu chút nữa làm cho lật thuyền trong mương. chỉ khiến Dong Binh Công Hội cảnh giác với Hàn gia, càng làm cho Hàn gia bọn họ phá hỏng tác phong khiêm tốn xưa nay.”

      “Càng có nghĩ tới, mình lại trở thành con hát trong vở kịch này.” Lôi Minh hoàn toàn hả hê .

      “Gia tộc Hàn thị ở trong tứ đại gia tộc cực kỳ có dã tâm, bọn họ vẫn muốn ngồi lên vị trí đứng đầu Tứ Đại Gia Tộc, nhưng cũng công khai tham gia trận chiến tranh đoạt. Am hiểu nhất chính là làm việc vụng trộm, nhìn như tranh đoạt, luôn có chừng có mực, hình thức khiêm tốn. Lại hiểm độc ác, làm việc chừa thủ đoạn nào.” Hàn Khải Minh cau mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét. Đột nhiên hình như nghĩ tới điều gì, ngước mắt lên nhìn Băng Huyết, trong mắt lộ ra lo lắng: “Huyết Huyết, Hàn Vu là đệ đệ gia chủ, trừ Gia chủ ra là người ác độc sắc bén nhất trong Hàn gia, đệ……”

      “Yên tâm . muốn đối phó ta, cũng phải còn mạng ra khỏi Ma Thú Sâm Lâm mới được.” Băng Huyết cười, trong mắt lóe lên chút khát máu trầm. “Quy thuận bọn họ, quả thực là mơ mộng hão huyền. Muốn mạng Băng Huyết ta, vậy nhất định phải để mạng lại đổi.”

      “Chỉ là… Khải Minh. Gia tộc Hàn thị…” Băng Huyết nhìn Hàn Khải Minh, giọng vững vàng. Có số việc mặc dù trong lòng biết là tốt rồi, cần nhiều lời. Nhưng có số việc phải hỏi ràng, đây cũng là tôn trọng đối với bằng hữu.

      Ý của Băng Huyết, Hàn Khải Minh tự nhiên hiểu , lắc đầu cái, kiên định : “Huyết Huyết muốn làm cái gì làm cái đó. Hàn Khải Minh ta mặc kệ lúc nào cũng đứng chung chiến tuyến với Huyết Huyết. Về phần Hàn gia, ngoài ca ca thương ta như mạng ra, còn lại tất cả ngoài chán ghét và thống hận, còn gì khác.”

      Băng Huyết nhíu mày, giọng hết sức ngông cuồng: “Nếu gia tộc Hàn thị này thống hận chán ghét Khải Minh như vậy, ngại gì phá hủy. Yên tâm …… ngày nào đó, Băng Huyết ta giúp huynh loại bỏ thứ rác rưởi chướng mắt này, thanh tẩy sạch , mà ngày này, tuyệt đối quá xa.”

      Hàn Khải Minh thể tưởng tượng nổi nhìn Băng Huyết, nhìn thân khí thế cuồng ngạo y hệt Quân Vương, hai mắt sáng ngời như sao, rất chân , chân khiến vô cùng tin tưởng lời của nàng, hề nghi ngờ.

      “Được, ta chờ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :