1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác Ma Hoàng Hậu - Hâm Nguyệt (c43) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: đến trường 1

      Edit: Tử Hoa

      Beta: A Tử

      Sau thời gian, Tuyết Nhi cuối cùng cũng quen với cuộc sống đại, cũng quen với thân phận Huyễn nhi, giờ cuộc sống của nàng trôi qua thanh nhàn, thỉnh thoảng cùng mẫu thân cắt hoa, cùng gia gia uống trà, chơi cờ, thậm chí cùng bà nội nghiên cứu thực đơn, đây là việc mà trước kia nàng chưa bao giờ được làm, thực bình thường nhưng cũng thực hạnh phúc, thân tình như thế nàng chưa bao giờ được cảm nhận ở thế giới kia.

      Tối hôm đó, như mọi ngày, cả nhà ngồi ở bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, bỗng Thủy Minh Viễn cười : “Mọi người chờ chút, hôm nay ta có tin tức tốt muốn cho mọi người.” Thủy Minh Viễn nhìn chung quanh vòng, thần bí : “Trước khi ta ra, ai có thể đoán được có thưởng.”

      Ông nội chẳng thèm ngó tới: “Ngươi có thể có tin tốt gì, ngay cả ngươi những tin bình thường chúng ta cũng thích nghe.”

      Bà nội thêm câu: “Cứ mỗi lần ngươi có tin tốt là y như rằng liên quan đến chuyện của công ty, phải là ký được hợp đồng lớn cũng là kiếm được món tiền lớn, thôi thôi những chuyện ấy chúng ta muốn nghe.”

      Thủy Minh Viễn nhìn vợ cười : “Lão bà, em thử đoán xem, chuyện này có liên quan đến bảo bối của chúng ta đấy.”



      “Liên quan đến con?” Tuyết Nhi cao hứng kêu lên, “Con đoán, con đoán.” Tuyết Nhi ánh mắt đảo quanh người ba ba, hy vọng có thể tìm chút manh mối.

      “Con muốn thử sao?”



      “Để xem nào? Con xuất viện tháng, theo như bác sĩ con có thể chơi . . . . . .” Tuyết Nhi nhìn chằm chằm chớp vào ba ba, hy vọng tìm được đáp án “Ba ba, có phải ba ba muốn dẫn con Disney?” Từ sau khi Tuyết Nhi nhìn thấy Disney TV liền đặc biệt ước ao được đến đây, hơn nữa lúc ở bệnh viện nàng từng nghe ba ba muốn dẫn nàng Disney.

      Thủy Minh Viễn lắc đầu : “Nhất định ba ba dẫn con Disney nhưng tại chưa phải lúc, nếu , con đoán lại .”



      phải Disney?” Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, nghĩ ra, là đều do hiểu biết của mình đối với thế giới này quá ít.

      Tuyết Nhi bĩu môi : “ đoán nữa, đoán nữa, khẳng định là chơi vui, ba ba, vẫn là ba ba .”

      Thủy Minh Viễn ha ha cười : “Con a, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chơi, con có nhớ tuần trước ba ba , chuyện đến trường đó?”

      Thủy Minh Viễn ám chỉ: “Đến trường?” Tuyết Nhi nhớ hình như có chuyện như vậy, tuy nàng hiểu mình phải đến trường học để mơ mang tri thức nhưng mà hồi ở thế giới kia nàng cũng từng học qua, vả lại nàng sợ nhất đến trường, các tiên sinh rất ác, lần này nghe được chuyện này nàng liền cao hứng nổi. Vẫn biết nàng phải học trò tốt, nhưng dẫu sao nàng cũng vượt qua, tại vất vả mới được đến tân thế giới, giờ nàng chẳng muốn học nữa.

      “Đúng vậy, phải trước kia con vẫn hâm mộ người khác có thể đến trường sao? Giờ ba ba lien hệ với hiệu trưởng, ngày mai con có thể học.”



      “Lần này đúng là tin tốt.” Ông nội lau nước mắt , “Cháu của ta, cuối cùng cháu có thể học rồi.”

      Bà nội cũng vui vẻ : “Ngoan, buổi tối ăn cơm xong ngủ sớm chút, ngày mai ông và bà đưa cháu đến trường.”

      Nhìn mọi người tâm tình kích động, Tuyết Nhi có chút thất vọng, nghĩ tới thế giới này cũng có chuyện nàng ghét nhất.

      Sau bữa cơm chiều, Tuyết Nhi dưới thúc giục của gia đình sớm ngủ, bất quá nằm ở giường, nàng trằn trọc mãi cũng ngủ được. Vừa nghĩ đến ngày mai phải đến trường, nơi nàng ghét nhất, trong lòng liền bất ổn, muốn tìm cớ để phải . Nhưng nhớ tới vẻ mặt kích động của mọi người nàng chỉ biết mình thể .

      Kỳ nàng biết, trước kia Huyễn nhi có nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là có thể giống những người khác được đến trường. Nhưng cố tình nàng Thượng Quan Phi Tuyết sợ nhất là phải đến trường.

      Suy nghĩ rất nhiều, cũng tìm ra rất nhiều lý do, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy mình nên đến trường, vì giờ nàng còn là Thượng Quan Phi Tuyết, mà là Thủy Thanh Huyễn.

      Chương 38: đến trường 2

      Edit: Tử Hoa

      Beta: A Tử

      Hôm sau, từ sang sớm mẹ gọi Tuyết Nhi dậy, ăn xong bữa sáng, mẹ sửa sang tốt cặp sách đặt vào tay Tuyết Nhi, mắt rưng rưng nhìn chăm chú vào con “Huyễn nhi, cuối cùng nguyện vọng của con cũng có thể thực .”



      “Tốt lắm, giờ con có thể học em nên cao hứng mới phải như thế nào lại khóc rồi.” Thủy Minh Viễn xong lau nước mắt của thê tử.



      “Huyễn nhi, xong chưa? Ba ba đưa con học nhé.”



      “Dạ.”



      Tuyết Nhi, , tại nên gọi là Thủy Thanh Huyễn.



      Tuyết Nhi lòng đầy bất ổn ngồi lên xe, dù nàng biết trường học ở đây và thế giới kia bất đồng, ví dụ như tiên sinh phải kêu thầy giáo, nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng. Nhờ TV nàng biết chút ít nhưng có nhiều chuyện nàng biết cũng thể tưởng tượng, như chuyện có rất nhiều người cùng học chỗ cùng nghe thầy giáo giảng dạy, lại còn chuyện trai học chung. . ., nơi này là kỳ quái. Vốn nàng muốn hỏi mẹ chút, nhưng lại cảm thấy ổn, nàng biết mẹ rốt cuộc có biết chuyện nàng phải Huyễn nhi , mẹ vẫn cư xử với nàng giống trước vẫn gọi nàng là con .



      “Ngồi ổn chứ? Ba ba lái xe nhé.” Thủy Minh Viễn đạp chân ga chuẩn bị khởi động, gia gia nãi nãi ở ngoài cửa sổ gõ kính.



      Thủy Minh Viễn nhìn cha mẹ, có chút bất đắc dĩ, quay cửa xuống : “Ba mẹ, hai người đừng theo, tí nữa ta cũng phải làm, có thời gian đưa hai người trở về.”



      “Xú tiểu tử, có phải ngại ba mẹ làm vướng mắt ngươi, mau cấp Lão Tử mở cửa xe.” Ông nội xong hung hăng trợn mắt nhìn Thủy Minh Viễn.



      Thủy Minh Viễn bất đắc dĩ : “Ba, ta phải làm, hôm nay 9 giờ có cuộc họp, ngộ nhỡ bị muộn. . . . . .”



      “Lão Tử ta cũng công ty nhìn xem được sao?” Ông nội mở cửa xe đặt mông ngồi xuống.



      , ngươi mau bảo Lão Lưu đưa ngươi .”



      được, ta muốn ngồi cùng cháu của ta.” Tuyết Nhi nhìn ông nội dựng râu trừng mắt, lại nhìn ba ba bất đắc dĩ, quay sang bà nội cười hì hì, đau đầu, chuyện trường học mơ hồ, giờ cả nhà đều muốn cùng, nghi ngờ biết nàng có ngất .



      Tuyết Nhi nghĩ nghĩ quay cửa xuống đối ông bà nội : “Ông nội, bà nội, Huyễn nhi phải đến trường, trường học có nhiều bạn học như vậy, nếu để người biết ngày đầu tiên Huyễn nhi đến trường, cả nhà cùng theo, nhất định chê cười Huyễn nhi. Ông nội cùng bà nội ở nhà chờ Huyễn nhi được ? Tan học Huyễn nhi hứa về cùng ông nội chơi cờ.” Gọi mình là Huyễn nhi có chút quen.



      Tuyết Nhi nhìn ông nội có chút do dự, liền thay đổi khuôn mặt tươi cười làm nũng: “Ông nội Huyễn nhi muốn bị người ta cười chê, được .”



      Ông nội cười sờ đầu Tuyết Nhi : “Hảo, hảo, nghe cháu của ta vậy.” Lập tức lại quay đầu hung hăng trừng mắt Thủy Minh Viễn : “Xú tiểu tử, ngươi còn mau đưa cháu của ta đến trường.”



      “Dạ, ba vào nhà trước , chúng ta ngay.” xong Thủy Minh Viễn khỡi động xe.



      Tuyết Nhi nghĩ nghĩ cảm thấy có số vấn đề cần làm , nàng nhìn ba ba chuyên chú lái xe, làm bộ để ý hỏi: “Ba ba, trong trường học có phải có rất nhiều nữ sinh bằng tuổi con ?”



      Thủy Minh Viễn nhìn con , cười : “Huyễn nhi, cần khẩn trương, ba ba là bạn học của hiệu trưởng, hơn nữa trường học có rất nhiều bạn học tầm tuổi con, rất nhanh con quen thôi.”



      “Nha” đáp án của ba ba cùng hiểu biết của Huyễn nhi sai nhiều lắm.



      Thủy Minh Viễn tựa hồ nhìn ra con khẩn trương, khẽ cười : “Ngoan, cần khẩn trương, bạn học, thầy giáo ở trường rất tốt, hơn nữa đến trường con có thể giao lưu với rất nhiều bạn.”



      “Ba ba, con biết.”



      . . . . . .



      Dọc theo đường , Tuyết Nhi chăm chú lắng nghe ba ba này nọ. . . , bất tri bất giác đến trường học.



      Xe đỗ trước cổng trường học, Tuyết Nhi có chút quen, cửa trường rất lớn, lớn tới mức khiến nàng nhớ tới hoàng cung, nhớ tới Diễm ca ca của nàng.



      “Huyễn nhi mau xuống xe, đến trường rồi.” Huyễn nhi có chút mất mát, theo ba ba vào trong trường.



      Bên trong ồn ào tiếng người làm Tuyết Nhi có chút thích ứng, dù biết trường học có rất nhiều người nhưng chuyện tranh cãi ầm ĩ như vậy nàng chưa từng nghĩ đến, Tuyết Nhi nhìn nhìn quần dài người mình, lại nhìn nhìn váy người nữ sinh khác, nghĩ đến sau này mình cũng phải mặc váy ấy, cảm thấy có chút tự nhiên. . . . . .



      Tuyết Nhi theo ba ba đến phòng hiệu trưởng.



      “Hiệu trưởng phương, khỏe chứ.” Thủy Minh Viễn tới bắt tay hiệu trưởng Phương.



      “Thủy tổng, ngài khỏe chứ, ngọn gió nào mang ngài đến đây?”



      “Hôm nay là ngày đầu tiên con ta đến trường, sợ con bé quen.” Thủy Minh Viễn kéo Huyễn nhi qua : “Huyễn nhi đây là hiệu trưởng Phương.”



      “Chào hiệu trưởng Phương.” Huyễn nhi dựa theo lời mẹ hướng hiệu trưởng chào hỏi.



      “Hiệu trưởng Phương, đây là con ta Thủy Thanh Huyễn.” Nghe ba ba giới thiệu, Tuyết Nhi biết từ giờ trở mọi người gọi mình là Thủy Thanh Huyễn, tuy cảm giác tự nhiên lắm, nhưng ai bảo mình chiếm thân thể Huyễn nhi, đành phải từ từ quen thôi.



      “Thủy tổng, lệnh ái ở chỗ chúng tôi ngài cứ yên tâm.”



      “Vậy phiền toái hiệu trưởng Phương, nếu có chuyện gì lúc nào ngài cũng có thể gọi điện cho tôi, con ta liền phiền ngài chăm sóc.” Thủy Minh Viễn lại cùng hiệu trưởng Phương khách sáo vài câu.



      Thủy Minh Viễn dặn dò con : “Huyễn nhi, có chuyện gì hiểu con cứ hỏi thầy giáo, tan học ba ba đến đón con.”



      “Ân.” Tuyết Nhi gật gật đầu, đối với chuyện ba ba rời cũng để ý lắm, trước mắt có rất nhiều chuyện ở trường học làm nàng rất hiếu kì, có nhiều bạn cùng lứa tuổi như vậy, nàng bức thiết muốn tìm hiểu. Lúc này, nghiễm nhiên Tuyết Nhi quên mất chuyện trường học là nơi nàng nguyện ý đến nhất.



      “Thủy đồng học, tình huống của em, ba em cho tôi biết, tuy trước kia ở nhà có giáo sư dạy nhưng chúng tôi biết cụ thể trình độ của em, cũng biết em phù hợp với lớp nào, nên tạm thời chúng tôi sắp xếp cho em vào năm hai, nếu cảm thấy thích hợp cứ với tôi, tôi chuyển lớp cho em.” Phương hiệu trưởng với Tuyết Nhi.



      Tuyết Nhi gật gật đầu, tâm sớm bay ra ngoài.



      “Thùng thùng” nam nhân trung niên đứng cạnh cửa, Tuyết Nhi nhìn nam nhân kỳ quái, phải cửa mở sao, sao còn gõ làm gì.



      “Giang lão sư, mời vào.”



      “Hiệu trưởng, ngài tìm ta.” nam nhân trung niên mực cung kính đứng ở trước mặt Phương hiệu trưởng.



      “Đây là Thủy Thanh Huyễn, từ hôm nay trở học ở lớp thầy, thầy mau đưa em đến phòng học .”



      “Tốt, vị bạn học này xin theo ta.” Giang lão sư đến trước mặt Tuyết Nhi .



      Tuyết Nhi có chút khó hiểu, bất quá nếu bảo mình theo, vậy cứ theo , nghĩ vậy Tuyết Nhi trả lời “Hảo.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: đến trường 3

      Edit: Tử Hoa

      Beta: A Tử

      Tuyết Nhi theo Giang lão sư, nhưng lại thấy nhiều người như lúc trước, là kỳ quái, ràng lúc cùng ba ba đến đây nơi này có rất nhiều người, lại còn cãi nhau ầm ĩ, như thế nào bây giờ lại yên lặng như vậy?

      Tuyết Nhi cúi đầu suy nghĩ, phía trước Giang lão sư đột nhiên ngừng lại, chỉ cửa bên người: “Thủy Thanh Huyễn, đây là năm hai ban nhất, từ giờ em là học sinh ở đây, giờ em theo tôi, trước làm quen với bạn học.”

      Tuyết Nhi theo Giang lão sư vào phòng học, nhìn cả trai lẫn ngồi ở dưới có chút quen, nhất là chuyện tất cả mọi người nhìn nàng, nàng cảm thấy thực tự nhiên, cảm giác giống như chú chim bị xoi mói, nàng thích tất cả mọi người nhìn chằm chằm nàng như vậy.

      “Chào các em.”



      “Chào thầy ạ.”

      Tuyết Nhi nhìn phía dưới học sinh đột nhiên đứng lên, có chút sợ hãi, lập tức minh bạch đây là hành lễ với thầy giáo, trước kia nàng cũng phải cúi đầu chào tiên sinh.

      tiếng “Ngồi xuống” tất cả mọi người đồng loạt ngồi xuống.

      Giang lão sư đối với học sinh phía dưới : “Các em học sinh, đây là Thủy Thanh Huyễn, từ hôm nay trở nàng chính là thành viên của ban chúng ta, hi vọng mọi người có thể đoàn kết, hữu ái.” Lập tức, Giang lão sư lại quay đầu hướng Thủy Thanh Huyễn : “Thủy Thanh Huyễn, em hướng mọi người tự giới thiệu bản thân .”

      Tuyết Nhi có chút , phải hết rồi sao? Vì sao còn muốn nàng lại? tại nàng chỉ hy vọng có thể nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi này, đành phải theo lời của Giang lão sư: “Mọi người hảo, mình gọi là Thủy Thanh Huyễn, mong mọi người về sau chiếu cố mình nhiều hơn.”

      Phía dưới mảnh yên lặng, lâu mới nghe được câu “Có ý tứ.” Nàng còn kịp thấy ràng là ai, Giang lão sư lên tiếng: “Thủy đồng học, chỗ ngồi của em ở bên cạnh Vương Ngọc Hồng.”

      Tuyết Nhi nhìn nhìn phía dưới, nàng biết ai là Vương Ngọc Hồng, chính là nhìn đến bên trái hàng thứ ba có chỗ trống, chút nghĩ ngợi nàng liền qua.

      Mới vừa ngồi xuống, Giang lão sư thêm: “Các em học sinh, Thủy Thanh Huyễn bởi vì bị bệnh nên trước kia vẫn là do giáo sư dạy kèm ở nhà, từ hôm nay trở nàng chính là thành viên năm hai ban nhất chúng ta, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ nàng, chiếu cố nàng.”

      Giang giáo sư còn chưa hết, phía dưới nghị luận sôi nổi.

      “Nguyên lai nàng có bệnh a, quái thiếu.”



      “Nàng chưa từng học, có lẽ là có thi xếp lớp.”



      “Xem nàng như vậy, chừng là si ngốc hoặc là nhược trí.”

      . . . . . .

      Tuy rằng nàng biết các nàng gì, nhưng si ngốc nàng vẫn hiểu, nàng hướng thanh bắn ra hai đạo kiếm, thầm nghĩ: ta nhớ ngươi, dám ta si ngốc, người nào biết ta Thượng Quan Phi Tuyết là người hẹp hòi nhất, nhưng nàng lại quên mất mình bây giờ là Thủy Thanh Huyễn nhu nhược.

      “Ngươi tên là Thủy Thanh Huyễn phải , ta gọi là Vương Ngọc Hồng.”

      Gặp Tuyết Nhi để ý nàng, Vương Ngọc Hồng lại lôi kéo ống tay áo của nàng : “Ngươi có khỏe .” Lúc này nàng mới phát Tuyết Nhi căn bản thấy nàng, theo tầm mắt Tuyết Nhi nhìn sang, bừng tỉnh, cười : “Nguyên lai ngươi nhận thức Trần Á Lâm a, ta còn tưởng ngươi biết ai cơ.”



      “Ai là Trần Á Lâm?” Tuyết Nhi quay đầu nhìn về phía Vương Ngọc Hồng.

      “Nao, chính là người ngươi vừa nhìn a, ngươi biết sao?” Vương Ngọc Hồng có chút khó hiểu.

      “Nga, nguyên lai gọi Trần Á Lâm.” Tốt lắm, nàng nhớ kỹ.

      Cả buổi sáng, Tuyết Nhi luôn thấy mờ mịt, chỉ biết hồi tiếng vang là thầy giáo ra ngoài, hồi tiếng chuông là thầy giáo vào, nàng căn bản nhớ thầy giáo những gì, vài thứ kia nàng căn bản cũng biết.

      Nàng ràng cảm giác được mọi người đối với nàng rất tò mò, nhưng ai lại gần nàng chuyện, sau khi thầy giáo ra ngoài, mọi người cũng chỉ ngồi tại chỗ đánh giá nàng, ai dám đến bên nàng. Ngay cả bạn học lúc trước chuyện với nàng, nàng cảm thấy thực đơn, thực buồn, đơn giản ghé vào bàn ngủ.

      Cũng biết qua bao lâu, sảo sảo nhượng nhượng phòng học đột nhiên yên tĩnh, Tuyết Nhi lúc này mới ngẩng đầu, lại phát phòng học to như vậy giờ lại chỉ còn chính mình, nhiều học sinh như vậy cũng biết là đâu, nàng có chút trợn tròn mắt.

      Quên , , càng thanh tĩnh, nàng tiếp tục gục xuống bàn ngủ.

      “Đông, đông, đông” mơ hồ Tuyết Nhi đột nhiên nghe được tiếng leng keng, híp mắt nhìn nhìn, này vừa thấy, sâu ngủ dọa tỉnh nửa, biết khi nào chung quanh nàng lại có nhóm người.

      “Tỉnh, tỉnh. . . . . .” Tuyết Nhi lúc này mới ý thức được những người trước mắt này dường như là bạn học của nàng, lúc này mới nhanh chậm ngáp cái, chuẩn bị tiếp tục nằm xuống ngủ.

      “Này, ngươi nhìn thấy chúng ta chờ ngươi sao?” thanh mang ý cười vang lên ở đỉnh đầu Tuyết Nhi.

      “Nhìn thấy, ta lại bảo các ngươi chờ ta.” Nam nữ thụ thụ bất thân, mới mặc kệ .

      “Nếu nhìn thấy, vậy đây là ý gì?” ý cười trong thanh ràng còn.

      “Ngủ.” Tuyết Nhi căn bản thèm để ý đến , nằm úp sấp bàn chuẩn bị tiếp tục ngủ.

      “Thùng thùng thùng… chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Người chuyện ràng tức giận, thanh cũng thay đổi.

      để ý tới, tiếp tục ngủ.

      “Thùng thùng thùng đông. . . . . .”



      “Chán ghét, các ngươi có thể cách ta xa chút được .” Tuyết Nhi tức giận đứng lên.



      “Tức giận, tức giận. . . . . .”

      “Lão đại, nàng tức giận.” Tuyết Nhi trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt cái, lại ngồi xuống, biết nàng tức giận là tốt rồi, chạy nhanh biến .

      “Lá gan ngươi , ngươi có biết ta là ai ?”

      “Ta quản ngươi là ai, biết, Bổn cung buồn ngủ.” Tuyết Nhi trong lúc lơ đảng mượn ra giọng điệu hoàng hậu.

      “Ha ha ha, , , ngươi bổn cung, ngươi nghĩ mình là công chúa sao.” Người chuyện kéo kéo mái tóc nàng, giễu giễu : “ phải ngươi mắc chứng vọng tưởng .”

      Tuyết Nhi thế này mới nhớ tới mình là Huyễn nhi, phải Thượng Quan Phi Tuyết, phen rút về mái tóc của mình, cả giận : “Ai cần ngươi trông nom ta mắc bệnh gì, ngươi cút xa ta ra chút là được.”



      “Chậc chậc, tính tình đúng là , hảo, ta liền thu ngươi làm ngựa cho ta.”

      Tuy rằng Tuyết Nhi biết ngựa là gì, nhưng nàng xem ánh mắt tối tăm của mọi người, cần nghĩ cũng biết là chuyện tốt, đứng lên đẩy ra đám đông, cả giận : “Các ngươi cút xa chút cho ta, ai thèm làm ngựa của ngươi.”



      “Lão đại, nàng phản kháng, có muốn mang ra ngoài sửa chữa chút .” ý tứ sửa chữa dĩ nhiên Tuyết Nhi biết, nàng tới, hung tợn trừng mắt tên tiểu tử hư hỏng kia : “Muốn sửa chữa phải , ta xem ngươi mới là ngươi nên sửa chữa.” Giơ chân lên đá cái, đây chính là cách Linh Linh dạy nàng, Linh Linh đá nam nhân phải đá vào nơi đó, vẫn chưa có cơ hội thí nghiệm, hôm nay vừa thấy, hiệu quả quả tệ.

      “Ôi, lão đại, đá huynh đệ của ta.”



      “Ba ba ba, , , hảo, ngoan độc, Lão Tử thích.”



      “Có bệnh.” Tuyết Nhi quét mắt đám tiểu tử cái, liền rời khỏi phòng học.

      Chương 40: trường học có ý nghĩa

      Edit: Tử Hoa

      Beta: A Tử

      Vừa ra khỏi phòng học Tuyết Nhi bị mấy nữ sinh lôi .

      Trong góc trường, vài vị nữ sinh lôi kéo Tuyết Nhi ngồi ở gốc cây, Vương Ngọc Hồng đồng tình nhìn Tuyết Nhi : “Thủy Thanh Huyễn, ngươi vừa chọc tới phiền toái.”

      Còn lại vài vị hẹn mà cùng gật đầu.

      “Phiền toái?” Tuyết Nhi nhìn ánh mắt của các nàng, dường như có chút minh bạch, “Ngươi là chuyện đám tiểu tử phá hư vừa rồi?”

      Mọi người gật gật đầu.



      “Là bọn họ khi dễ ta trước, chẳng lẽ bọn họ tìm ta báo thù?”

      Mọi người vẫn là gật đầu.

      “Đến đến, ai sợ ai, chẳng lẽ bọn họ còn dám giết ta.” Tuyết Nhi mới sợ đâu, từ đến lớn đều chỉ có nàng khi dễ người khác, còn chưa gặp ai dám khi dễ nàng a.

      Lần này mọi người từ gật đầu chuyển thành lắc đầu.

      Vẫn là Vương Ngọc Hồng mở miệng trước, nàng lo lắng nhìn Tuyết Nhi : “Thủy Thanh Huyễn, ngươi có biết bọn họ là tiểu bá vương trong trường học ?”

      Tuyết Nhi lắc lắc đầu, tiểu bá vương là cái gì?

      “Ai~, tóm lại về sau ngươi cứ cẩn thận chút, nhìn thấy bọn họ liền trốn xa, nếu được ngươi liền với thầy giáo.”

      Tuyết Nhi gật đầu, trốn xa trốn xa, dù sao nàng cũng thích bọn họ.

      Lại có người : “Thủy Thanh Huyễn, trước kia ngươi bị bệnh gì, vì sao lại thể đến trường?”

      Tuyết Nhi suy nghĩ chút : “Dường như là bệnh tim bẩm sinh.” Nàng nhớ trước kia Huyễn nhi có với mình như vậy.

      nữ sinh kinh hô: “A, bệnh tim bẩm sinh? Bệnh này thực dọa người a, hình như phải làm phẫu thuật mới được a, kể cả có làm phẫu thuật chăng nữa cơ hộ thành công cũng rất thấp.”

      “Khủng bố như vậy a.” Mấy nữ sinh khác vừa nghe mặt đều trắng bệch.

      “Trần Bích Châu, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?”



      “Ba ba ta là bác sĩ khoa tim mạch, thường nghe trong bệnh viện có rất nhiều trẻ em bị bệnh tim bẩm sinh, thực đánh thương.”

      Trần Bích Châu nhìn nhìn Tuyết Nhi : “Ngươi từng làm phẫu thuật?”

      Tuyết Nhi gật gật đầu.

      Vương Ngọc Hồng đến trước mặt Tuyết Nhi : “Giữa trưa như thế nào thấy ngươi đến căn tin?”



      “Căn tin?”



      “Đúng vậy, làm sao ngươi tới căn tin ăn cơm? Có phải biết đường ?”

      Tuyết Nhi gì, nàng căn bản biết thời gian ăn cơm trưa qua, sáng hôm nay đều chóng mặt, nàng nhớ được chuyện ăn cơm trưa, giờ nghe Vương Ngọc Hồng nhắc đến, bụng liền thầm vang lên, mặt Tuyết Nhi thoáng chốc đỏ bừng.

      “Ngươi giữa trưa chưa ăn, cái này thảm, căn tin giờ khẳng định hết đồ ăn, xem ra ngươi chỉ có thể chịu đói thôi.” Tuyết Nhi vừa nghe mặt đều tái, ăn, phải là nàng phải mang bụng rỗng chờ ba ba đến đón sao.

      Tuyết Nhi cảm thấy mình đói bụng, nhưng các bạn học lại chẳng làm như nghe thấy. Thẳng đến “Linh linh linh, , , “ tiếng chuông vang lên, Vương Ngọc Hồng mới lôi kéo nàng trở lại phòng học.

      Buổi chiều, thầy giáo khác hẳn buổi trưa, Tuyết Nhi đói bụng đến hai mắt choáng váng, vẫn là câu cũng nghe được, chính là mong ngóng ba ba mau chút tới đón nàng. Giờ mới biết trường học chút cũng tốt ngoạn, tuy rằng có rất nhiều người, nhưng chút ý nghĩa cũng có. Thầy giáo nàng nghe hiểu, bạn học nữ nàng cũng hiểu. Nàng nhận thức Lưu Đức Hoa là ai, cũng biết cái gì Canh cái gì Lục bọn họ có đẹp trai hay , cùng nàng có gì quan hệ. Sau lại nghe Vương Ngọc Hồng , mới biết những ngững người kia là ngôi sao, ngôi sao Tuyết Nhi biết, giống với con hát thời đại kia, nhưng nàng hiểu, những minh tinh kia có đẹp trai hay , khốc khốc, cùng các nàng có quan hệ gì. Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy các bạn học nữ đó thực đáng thương, thầy giáo giảng bài nghe hiểu còn chưa tính, ngay cả soái ca cũng chưa gặp qua, cái đám nam nhân ở TV kia, suất cũng bằng Diễm ca ca, khốc cũng bằng Diễm ca ca, nếu để cho những bạn học nhìn thấy Diễm ca ca của nàng, khẳng định nước miếng các nàng văng tứ tung, nghĩ nghĩ, quyết định cho các nàng mình có Diễm ca ca vừa tuấn tú vừa khốc.

      “Thủy Thanh Huyễn tan học rồi, ngươi trở về nhà sao?” Vương Ngọc Hồng lôi kéo Tuyết Nhi vẫn ghé vào bàn.

      “Về nhà? Ngươi là giờ có thể trở về nhà.” Tuyết Nhi vừa nghe có thể trở về nhà, tinh thần lập tức hưng phấn, thuần thục, đem này nọ toàn bộ quét hết vào túi sách, đeo lưng, liền chạy ra cửa.

      Còn chưa tới cổng trường đám người ngăn nàng lại, Tuyết Nhi nhận thức tên tiểu tử đứng trước mặt, chính là tên tiểu tử hư hỏng giữa trưa kia, bởi vậy tức giận : “Lại là các ngươi, ta muốn về nhà, các ngươi đừng cản đường ta.”



      “Chỉ cần ngươi đáp ứng làm bạn của ta, ta liền thả ngươi về nhà.”

      thèm, tránh ra.” Tuyết Nhi chút nghĩ ngợi, liền giơ chân lên, cước giữa trưa kia để lại ấn tượng rất sâu sắc cho mọi người, vừa thấy nàng nhấc chân, lập tức nhường đường.

      Tuyết Nhi chút nghĩ ngợi liền vọt tới, lưu lại đàn tiểu tử phá hư ảo não.

      May mắn Thủy Minh Viễn chờ ở cửa, nếu Tuyết Nhi nghi ngờ nàng chết đói, Tuyết Nhi vừa lên xe liền hỏi: “Ba ba có đồ ăn ?? Con tại rất đói.”

      Lúc này, Thủy Minh Viễn mới nhớ tới mình quên chưa cho con giữa trưa phải xuống căn tin trường học, xem bộ dạng của con, giữa trưa khẳng định chưa ăn chút gì, đau lòng : “Con ngoan, ba ba nghe muốn ăn gì, ba ba xuống xe mua đồ cho con.”

      Tuyết Nhi lang thôn hổ yết ăn bánh, chân gà, Thủy Minh Viễn đưa nước qua, “Từ từ, cẩn thận kẻo nghẹn, đều do ba ba tốt, quên cho con biết phải xuống căn tin ăn trưa.”

      Về đến nhà, Thủy Minh Viễn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị chửi mặt xám mày tro , còn kém chút được ăn cơm chiều.

      Tử Hoa: biết sao từ chương này ta cảm thấy rất bực bội với Tuyết tỷ, cứ mỗi lần đọc là ta lại nổi thêm mấy cái mụn nữa. . . Tuyết tỷ là ngây thơ vô (số) tội. . . tội cho những ai gặp phải nàng. . . Dành phút mạc niệm cho những người xấu số kia. . . Amen!!! ( thầm: cầu trời, cầu phật, cầu thánh, cầu chúa Giê-su, cầu thiên, cầu địa, cầu . . . mong rằng con đủ khiên nhẫn ed nốt truyện này!!!)

      Chương 41: ăn cơm chùa

      Edit: Tử Hoa

      Beta: A Tử

      Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tuyết Nhi bị đánh thức, vốn nàng muốn với ba ba mụ mụ là trường học thú vị chút nào, nàng muốn học nữa, nhưng khi nhìn ánh mắt nhiệt tình của cả nhà, nàng cảm thấy lo sợ, đành phải ngoan ngoãn cắp sách đến trường.

      Trước cổng trường, Tuyết Nhi cùng ba ba lời từ biệt, nhìn xe ba ba xa, nàng có chút do dự. Tuy tại nàng là Thủy Thanh Huyễn nhưng chừng sau này Huyễn nhi có thể trở lại, lúc đó nàng cũng phải quay lại thế giới của nàng, thế bằng nàng tận dụng cơ hội này thăm thú thế giới. Dù sao đến chạng vạng ba ba mới đến đón, chỉ cần nàng về trước khi ba ba đến đón để mọi người biết là được.

      Nghĩ là làm, Tuyết Nhi liếc nhìn cổng trường phía sau, thầm hạ quyết tâm vào, cầm cặp sách đến đường cái đối diện.

      “Tít, tít, , títtttttttttttt, , , “

      “Kéttttttttttttttttt, , “

      “MD, ngươi có mắt à, nhìn thấy đèn đỏ sao?”

      “Muốn chết . . . . . .”

      “NND, muốn chết mà nhảy lầu. . . . . .”

      Cả ngã tư đường tràn ngập tiếng chửi mắng, tiếng còi ô tô, tiếng xe phanh gấp, vậy mà Tuyết Nhi chỉ biết ngây ngốc đứng giữa đường, mồ hôi lạnh tuôn ra, nàng hiểu, nhìn thấy có người đứng, sao bọn họ vẫn hướng nàng chạy đến, chẳng lẽ muốn đụng chết nàng.

      “Em , mau a.” biết từ đâu xuất vị đại thẩm kéo Tuyết nhi đến phía đối diện.

      “Em , vượt đèn đỏ là tốt, tùy thời cũng có thể toi mạng, lần sau trăm ngàn lần đừng bao giờ vượt đèn đỏ nữa.” Tuyết Nhi nhìn đại thẩm lắc đầu rời , vẫn cảm thấy , nàng ràng là nhìn đường , làm gì có cái đèn đỏ nào. Nhìn đường cái khôi phục lại vẻ bình thường, Tuyết Nhi lắc lắc đầu, quên , hay là nhìn xem điều mới mẻ chút.

      Tuyết Nhi theo đám người vào thương trường, tầng 1 là quầy bán châu báu, nàng đối với mấy thứ châu báu rực rỡ muôn màu muôn vẻ này chẳng có tí hứng thú nào, ngày xưa Âu Dương Liệt Diễm từng cho nàng châu báu còn đẹp hơn gấp vạn lần, có ý nghĩa, tiếp tầng 2. Tầng 2 là nơi bán quần áo nam, cũng có ý nghĩa, nhìn tới nhìn lui cũng sai biệt lắm, quần áo ba ba mặc cũng giống vậy. Tiếp đến tầng 3, tầng 3 là nơi bán quần áo nữ, đẹp, nhưng mà lộ da nhiều quá, nếu để cho Âu Dương Liệt Diễm biết nàng mặc giống vậy, khẳng định tiểu PP của nàng nở hoa, chút cũng ngoạn tốt. Nàng hiểu, ràng chút cũng tốt, cố tình lại có nhiều người thích mặc như vậy, đám ở trước gương đổi tới đổi lui, chút cũng cảm thấy có chỗ nào đẹp. Quên , lại tiếp, tầng 4 là quầy bán đồ trang điểm, thoạt nhìn cũng sai, vẫn là son bột nước a, có cái gì tốt. Người đàn bà kia ràng còn già hơn mẹ nữa, vậy mà mặt bôi son trát phấn y như người chết, chị kia lại còn gièm pha xinh đẹp, trẻ tuổi, quá dối trá, tầng này có người thành . Hình như phía còn tầng, thử lên xem.

      Thơm quá, vừa ra khỏi thang máy ngửi thấy từng đợt mùi thơm, mùi vị cũng sai, Tuyết Nhi men theo mùi lên phía trước.

      “Tiểu thư, bên trong là phòng bếp, khách hàng thể vào, thỉnh tiển thư đợi bên ngoài.”

      Tuyết Nhi chép miệng, có gì đặc biệt hơn người, phải là nơi nấu cơm sao, cho vào vào, tổng cho ăn .

      Tuyết Nhi nhìn bàn ghế bên ngoài, có rất nhiều người ngồi, tùy tiện tìm chỗ trống, lập tức có vị chị xinh đẹp đến trước mặt nàng, cầm thực đơn xinh đẹp hỏi nàng muốn ăn gì, Tuyết Nhi chỉ chỉ, chỉ từ đầu đến cuối.

      Nhân viên phục vụ mở to mắt hỏi: “Tiểu thư, ngài muốn tất cả?”

      Tuyết Nhi gật gật đầu, nhân viên phục vụ rung giọng : “Xin ngài chờ lát.”

      Tuyết Nhi nhìn mâm thức ăn cảnh đẹp ý vui, càng nhìn càng thấy thèm, cầm lấy chiếc đũa, khách khí bắt đầu ăn.

      “Tỷ tỷ, có thứ gì để uống ?” Tuyết Nhi mồm miệng hỏi nhân viên phục vụ.

      “Có, xin hỏi tiểu thư muốn uống gì, nhà hàng chúng tôi có nhạc, Sprite, tiên chanh, còn có nước trái cây, xin hỏi ngài muốn uống gì?”

      Tuyết Nhi vừa nghe liền cảm thấy phiền toái, cười híp mắt với nhân viên phục vụ: “Tỷ tỷ, ngươi xem có thứ gì dễ uống mang lên .”

      . . . . . .

      giờ sau

      Nhân viên phục vụ nhìn Tuyết Nhi, miệng mở lớn thể khép lại, từ đến lớn nàng chưa từng thấy qua nào có thể ăn nhiều đến vậy.

      Tuyết Nhi sờ sờ bụng, nhìn nhìn đống chén đĩa hỗn độn bàn, vừa lòng nở nụ cười. Ăn uống no đủ, nàng nhớ phía còn có mấy tầng nữa, vì thế cầm túi sách, chuẩn bị tiếp tục lên .

      Vừa li khai ghế, vị tỷ tỷ vừa rồi tới: “Tiểu thư, xin hỏi ngài còn muốn thứ gì?”

      Tuyết Nhi hướng nàng cười : “ cần, ta no, phiền ngươi thu dọn cái bàn chút tốt.” xong liền ra cửa.

      “Tiểu thư, xin chờ chút. . . . . .”

      “Chị , ta ăn quá no, cám ơn hảo ý của ngươi.”

      Nhân viên phục vụ dở khóc dở cười nhìn Tuyết Nhi, cắn răng : “Tiểu thư, nếu ngài ăn nữa, phiền ngài trở lại tính tiền.”

      “Tính tiền?” Tuyết Nhi lắc lắc đầu.

      Nhân viên phục vụ đột nhiên có loại dự cảm bất thường, nhìn Tuyết Nhi : “Tiểu thư, tính tiền chính là mời ngài trả tiền.”

      “Trả tiền?” Tuyết Nhi có chút minh bạch, nụ cười mặt trở nên cứng ngắc, nàng làm sao có thể quên ăn ở bên ngoài phải giao bạc, cái này thảm, ba mẹ căn bản đưa nàng tí bạc nào.

      Tuyết Nhi đến bên nhân viên phục vụ ngượng ngùng : “Chị , ta quên mang bạc, lần sau trả được ?”

      Tuyết Nhi nhìn mặt nhân viên phục vụ chuyển sang màu xanh biết điều đó là thể, nhưng tại nàng có bạc, vậy phải làm sao bây giờ?

      Tuyết Nhi muốn chạy, nhưng lại dám, đành phải ngơ ngác đứng đó, chốc lát sau, nhân viên phục vụ đến trước mặt Tuyết Nhi : “Tiểu thư, thỉnh.”

      theo nhân viên phục vụ, Tuyết Nhi nhịn được đoán bừa, phải chăng bọn họ đánh nàng trận, sau đó ném nàng ra khỏi cửa? Hay bắt nàng làm tiểu nhị đến khi trả đủ tiền?

      “Quản lí, vị tiểu thư ấy quên mang tiền.”

      Tuyết Nhi cười mỉa : “Quản lí đại nhân, xin lỗi, ta quên mang tiền, ngày mai ta trả cho các ngươi được ?”

      Quản lí cũng hướng Tuyết Nhi cười cười : “ quan hệ, ngài có thể gọi điện thoại bảo người nhà đem tiền tới.”

      Tuyết Nhi vỗ ót : “Đúng nga, có thể gọi điện cho ba ba bảo ba ba đem tiền tới nha.”

      “Đúng vậy, tiểu thư, đây là điện thoại, ngài có thể gọi điện thoại cho ba ba ngài.”

      Điện thoại nàng biết, nhưng nàng biết số điện thoại của ba ba a, Tuyết Nhi ngượng ngùng lắc đầu.

      “Ngài muốn gọi điện thoại cho ba ba ngài sao?” sắc mặt quản lí bắt đầu chìm xuống.

      Tuyết Nhi vội giải thích: “, phải, vấn đề là ta biết số điện thoại của ba ba.”

      Sắc mặt quản lí cũng tốt được bao nhiêu, với Tuyết Nhi: “Trừ bỏ ba ba trong nhà của ngài còn có ai khác , có thể bào người nhà của ngài đưa tiền đến.”

      Tuyết Nhi lại lắc đầu.

      “Trong nhà của ngài còn người?”

      Nghe thanh quản lí càng ngày càng tốt, Tuyết Nhi có điểm sợ hãi, tiếp tục giải thích: “ phải, nhà của ta còn có mẹ, ông nội, bà nội, má Vương, Lưu Bá, nhưng ai ta cũng biết số điện thoại.”

      “Nhìn dáng vẻ của ngài, hẳn là học sinh trường học gần đây , vậy xin ngài cho ta biết trường của ngài.”

      Tuyết Nhi gật gật đầu, lại lắc đầu. Nàng xem như là học sinh , nhưng nàng biết tên trường học a.

      “Em , ngươi nếu thành trả lời, ta chỉ có đưa ngươi đến cục cảnh sát.” (Tử Hoa: chỗ này ta thay đổi cách xưng hô để thể thái độ của quản lí.)

      Tuyết Nhi ủy khuất : “Ta chính là biết số điện thoại của nhà, cũng biết tên trường học, vậy nên ngươi cứ đưa ta đến cái kia cái gì mà cục cảnh sát .” Tuyết Nhi chỉ biết người trước mặt phải là người tốt, nàng ràng đều , vì sao cứ nhìn nàng như thể nàng hư đốn lắm, đến cục cảnh sát đến cục cảnh sát, nàng ăn cơm có tiền là . Nhưng rốt cuộc cục cảnh sát là cái gì?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: cục cảnh sát 1

      Edit: Tử Hoa

      Beta: A Tử

      chút Tuyết Nhi cũng thích vị quản lí hung hãn trước mắt này, nàng chỉ là quên mất việc ăn cơm xong phải trả tiền, hơn nữa nàng cũng phải định quỵt tiền, chẳng phải nàng mai nàng trả sao, vậy mà biểu tình của vẫn cứ hung hãn như vậy.

      phải là bữa cơm sao, có gì to tát đâu, nếu mà đến hoàng cung, đừng bữa cơm, cho dù có muốn ăn cả năm nàng cũng lấy lượng bạc, giờ nàng biết, người thời đại này nhen.

      “Thùng thùng thùng. . . . . .”

      “Xin mời vào.”

      “Quản lí, vị này là đồng chí cảnh sát.”

      Quản lí lập tức gièm pha, nịnh hót đứng lên, đến cầm tay cảnh sát : “Xin chào đồng chí cảnh sát. xấu hổ, việc này mà cũng đành phiền toái ngài.”

      Cảnh sát quét vòng tình hình trong phòng, ánh mắt lại rơi xuống vị quản lí: “ cần khách khí, đây là bổn phận của tôi, vậy xin hỏi vị nào là vị trả tiền cơm?”

      Tuyết Nhi nhìn đồng chí cảnh sát, thoạt nhìn vị này tốt hơn nhiều so với vị quản lí, hẳn là người tốt.

      “Đồng chí cảnh sát, là quấy rầy ngài, chính là vị tiểu thư này.” Quản lí xong kéo Tuyết Nhi đến trước mặt cảnh sát.

      Cảnh sát cao thấp đánh giá Tuyết Nhi rồi : “Vị học sinh này, vì sao em ăn cơm xong trả tiền?”

      Tuyết Nhi nhìn cảnh sát : “Ta trả tiền, ta chỉ là quên mang tiền.”

      Quản lí trừng mắt nhìn Tuyết Nhi, với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, ta hỏi qua mấy lần mà lần nào ta cũng chịu .”

      “Nếu như vậy, trước tôi đưa vị học sinh này về cục, sau khi liên lạc với gia đình ấy, chúng tôi thông báo cho họ để họ tới tính tiền.”

      là ngượng ngùng, làm phiền ngài quá.”

      Cảnh sát đến trước mặt Tuyết Nhi : “Vị học sinh này, xin mời em theo tôi về cục cảnh sát.”

      “Có phải nếu ta theo ngươi về cục cảnh sát, đòi tiền ta?”

      Cảnh sát sửng sốt, cũng biết trả lời Tuyết Nhi như thế nào.

      Tuyết Nhi đến trước mặt quản lí : “Quản lí, phải ta quịt nợ nha, là ngươi muốn ta đến cục cảnh sát nha.” xong Tuyết Nhi đến trước mặt cảnh sát : “Tốt lắm, chúng ta thôi.”

      Thế là vị cảnh sát Lưu Khải Minh mang theo Tuyết Nhi ra khỏi phòng quản lý, lưu lại vị quản lí vẫn còn ngây ngốc, sau lúc lâu mới hiểu được ý tứ của nàng là trả tiền.

      Lưu Khải Minh sải bước đến xe máy với Tuyết Nhi đứng bên cạnh: “Lên đây .”

      Tuyết Nhi nghi ngờ nhìn Lưu Khải Minh “Lên đâu cơ?”

      Lưu Khải Minh tức giận : “Đương nhiên là lên xe.” Bọn ngày nay là càng ngày càng khó dạy, hôm nay cũng phải là Chủ nhật, mà nha đầu này lại dạo chơi bên ngoài, trăm phần trăm là trốn học.

      Tuyết Nhi nhìn nhìn xe mô tô của Lưu Khải Minh lắc đầu, xe này có cửa, lỡ như nàng bị ngã làm sao.

      Lưu Khải Minh nhịn được : “Bảo ngươi lên ngươi lên, mau!!!”

      Tuyết Nhi cảm thấy thực ủy khuất, ràng nàng chọc đến , sao lại hung dữ với nàng chứ.

      “Ngồi ở đây.” Tay Lưu Khải Minh chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

      “Ta biết, nhưng xe của ngươi có cửa, lỡ như ta bị ngã . . . . . .”

      Lưu Khải Minh lạnh lùng : “Ngậm cái mỏ quạ đen của ngươi lại, mau lên xe.”

      Xe bắt đầu chạy, Tuyết Nhi nhắm mắt mắt, hai tay gắt gao cầm hai bên xe.

      Tại cục cảnh sát.

      Lưu Khải Minh nhìn người ngồi đối diện : “Tên?”

      Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn Lưu Khải Minh : “Xin hỏi đồng chí cảnh sát là chuyện với ta sao?”

      Lưu Khải Minh kéo kéo khóe miệng : “Xin hỏi nơi này trừ bỏ ta cùng ngươi còn có người khác sao?” Nhịn nhịn nhịn, ta là cảnh sát tốt, thể chấp nhặt cùng tiểu hài tử.

      Tuyết Nhi lắc lắc đầu.

      Lưu Khải Minh lại : “Tên?”

      “Đồng chí cảnh sát, nếu ngươi muốn hỏi ta việc gì xin mời thêm chữ xin hỏi.” Cảnh sát có lễ phép, điểm lễ nghi cơ bản ấy mà cũng biết.

      Lưu Khải Minh rốt cuộc biết mình chọc tới phiền toái gì, nghiến răng nghiến lợi : “Vị học sinh này, xin hỏi tôn tính đại danh? Năm nay bao nhiêu tuổi? Địa chỉ gia đình? Địa chỉ trường học?”

      Tuyết Nhi cau mày, tức giận trả lời: “Ta gọi là Thượng Quan Phi Tuyết, năm nay. . . . . .” Tuyết Nhi vừa nghe mình sai, ngậm lại miệng.

      “Bao nhiêu?”

      Tuyết Nhi lấy ra tay cười mỉa : “ phải, đồng chí cảnh sát ta mới vừa sai chút, ta gọi là Thủy Thanh Huyễn, năm nay hẳn là 17 tuổi.” Thượng Quan Phi Tuyết nhớ hình như Huyễn nhi cùng tuổi với nàng.

      Lưu Khải Minh ném bút, đứng lên : “ cho ràng, rốt cuộc ngươi là Thương Quan Phi Tuyết hay là Thủy Thanh Huyễn?”

      Tuyết Nhi cũng đứng lên, trừng mắt quát Lưu Khải Minh: “Ngươi hung cái gì chứ, ta chỉ là nhớ lầm chút thôi, lại ta cũng chẳng muốn với ngươi điều gì, ta cũng phải phạm nhân.” Tuyết Nhi xong cước đá văng ghế dựa liền ra ngoài.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: cục cảnh sát 2

      Edit: Tử Hoa

      Beta: A Tử

      Lưu Khải Minh thấy Tuyết Nhi ra ngoài, liền lạnh giọng quát: “Đứng lại, ai ngươi có thể .”

      Tuyết Nhi bất khả tư nghị nhìn Lưu Khải Minh: “Vì sao ta thể ?”

      Những lời này đúng là hỏi khó Lưu Khải Minh, vì sao nàng thể ? Còn phải là do nàng ăn cơm chùa sao. Đợi đến lúc Lưu Khải Minh nhớ đến lý do nàng thể Tuyết nhi ra khỏi cửa cục cảnh sát.

      Lưu Khải Minh vội vàng đuổi theo.

      Ánh mắt Tuyết Nhi bốc hỏa nhìn Lưu Khải Minh lại ngăn trở nàng, thập phần hờn giận, cứ nghĩ là người tốt. Ai dè lại coi nàng là phạm nhân, hừ thèm để ý đến , cứ vòng qua .

      Tay trái duỗi ra, Lưu Khải Minh lạnh lùng : “Ngươi nghĩ ngươi có thể rời đồng ý của ta sao?”

      Tuyết Nhi căm tức nhìn cánh tay che trước mặt nàng, nếu lửa giận có thể làm vũ khí, phỏng chừng cánh tay Lưu Khải Minh sớm trở thành tro tàn. Tuyết Nhi nghiêng đầu cả giận : “Ta muốn về nhà.”

      Tuyết Nhi hờn giận, Lưu Khải Minh lại càng vui mừng, nhưng là cảnh sát, đày tớ của nhân dân, phải bình tĩnh, thể tức giận. Lập tức Lưu Khải Minh đổi thành tươi cười: “Em , ngươi có nhớ ngươi ăn cơm còn chưa trả tiền cho người ta ?”

      Tuyết Nhi gật gật đầu, nàng lại bị mất nhớ, đương nhiên là nàng vẫn còn nhớ.

      Lưu Khải Minh cười : “Ngươi còn nhớ tốt rồi, mang ngươi đến cục cảnh sát chính là hi vọng ngươi có thể cho ta biết cách liên hệ với người nhà của ngươi, hi vọng. . . . . .” Lưu Khải Minh đột nhiên nghĩ đến chủ ý tốt hơn, nếu mình cùng nàng trở về, trực tiếp với cha mẹ nàng phải tốt hơn a. (Tử Hoa: chính cái chủ ý này hại cả đời đấyyyyyyyyyyy. Tội nghiệp, mặc niệm 1 phút. . .)

      Tuyết Nhi tò mò nhìn Lưu Khải Minh ngừng biến ảo, người này là kỳ quái, lúc trước hung dữ, lúc sau lại lạnh như băng, vừa rồi cười so với khóc còn khó coi hơn, bây giờ lại cười ngu ngốc như vậy, nhất định là có bệnh.

      Lưu Khải Minh cũng chẳng quan tâm ánh mắt Tuyết Nhi lộ vẻ kỳ quái, chỉ chỉ xe máy : “Để ta đưa ngươi về nhà.”

      Tuyết Nhi nhìn cũng nhìn, bảo nàng ngồi cái xe kia lần nữa á, thèm, nhưng nàng lại chú ý đến câu ‘đưa nàng về nhà’. Giờ nàng mới nhớ ra mình biết đường về nhà, nếu vị đồng chí cảnh sát này có hảo tâm như vậy, thôi cho cơ hội . Nhưng mà, cũng phải lại. nàng thích ngồi cái xe kia a.

      Tuyết Nhi mỉm cười ngọt ngào với Lưu Khải Minh, lấy giọng điệu đáng thương: “Đồng chí cảnh sát, ngươi có xe ô tô ? Nếu có xe ô tô ta đồng ý để ngươi đưa ta về nhà.”

      Lưu Khải Minh vừa nghe, cảm thấy rất bực tức, nhưng nghĩ lại, chỉ cần có thể nhìn thấy cha mẹ nàng, những thứ khác có thể bỏ qua, liền : “Được, đợi chút, ta lấy chìa khóa.” Lưu Khải Minh tới cửa lại quay đầu bổ sung thêm câu, “Ngươi đừng hòng chạy trốn, ta lập tức trở lại.”

      Tuyết Nhi cho Lưu Khải Minh ánh mắt trợn trắng, ai thèm chạy, nàng làm chuyện xấu, tại sao muốn chạy.

      Chốc lát sau, Lưu Khải Minh cầm chìa khóa ra, thấy Tuyết Nhi vẫn đứng đó, khỏi nở nụ cười. Mở cửa xe, quay sang với Tuyết Nhi: “Lên xe .”

      Tuyết Nhi nhìn nhìn, xe này khó coi nha, tùy đẹp giống xe của ba ba nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận.

      Lưu Khải Minh nhìn Tuyết Nhi yên vị, hỏi: “Vậy địa chỉ của nhà ngươi là bao nhiều?”

      “Địa chỉ?” Tuyết Nhi lắc đầu.

      Lưu Khải Minh nhìn Tuyết Nhi, lại nhớ tới câu hỏi lúc trước, thể đổi câu hỏi: “Là hỏi nhà ngươi ở đâu?”

      Tuyết Nhi cười : “Nguyên lai ngươi hỏi nhà của ta ở đâu nha, ngươi trực tiếp hỏi vậy có phải hơn , làm chi lại khó hiểu như vậy?”

      Lưu Khải Minh hít hơi sâu chậm rãi : “Dạ, đều là lỗi của ta, như vậy ngươi bây giờ có thể cho ta biết nhà của ngươi ở đâu được ?”

      “Ngươi phải muốn đưa ta về nhà sao?” Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Lưu Khải Minh, là chính muốn đưa nàng về nhà a, sao lại còn hỏi.

      “Dạ, ta là muốn đưa ngươi về nhà, nhưng ngươi cho ta biết nhà ngươi ở đâu, làm sao ta đưa ngươi về nhà được?” Lưu Khải Minh có loại cảm giác khóc ra nước mắt.

      Tuyết Nhi lắc đầu, vô tội : “Ta còn tưởng ngươi biết cơ.”

      Lưu Khải Minh cảm giác mình sắp phát điên rồi, mà đầu sỏ gây nên lại còn bộ vẻ mặt vô tội. Lưu Khải Minh rất muốn với mình bé trước mắt này lừa mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thuần khiết kia, hiểu nàng biết.

      Tuyết Nhi theo Lưu Khải Minh trở lại cục cảnh sát.

      Lưu Khải Minh ngồi vào chỗ của mình, thể cẩn thận đánh giá lại bé trước mắt, tóc hẳn rất dài, vì phía sau nàng có to, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn hẳn là thực khỏe mạnh, bất quá có điểm hơi gầy, diện mạo chỉ có thể là thanh tú, nhưng lại có cặp mắt to tròn sinh động, giống vị ngôi sao nổi tiếng họ Triệu.

      Lưu Khải Minh nhìn bộ dạng Tuyết Nhi muốn lại thôi, trong lòng biết nàng khẳng định có điều muốn , hỏi vội: “Ngươi có điều gì cứ .”. Dù sao trông cậy nàng có thể cho mình điều gì.

      Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Lưu Khải Minh, thẹn thùng : “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi các ngươi có buồng vệ sinh ?”

      Lưu Khải Minh thở dài : “Bên trong, thẳng, lại chuyển.”

      “Cám ơn.” Tuyết Nhi xong liền vào bên trong.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :