1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      ta tự nhấc lấy ghế trước bàn tổng giám đốc ngồi xuống, lấy chai nước lọc ở bên hông chiếc vali ở sau lưng ra uống ngụm, xong xuôi ta cười hề hề nhìn , bắt đầu quá trình tọc mạch chuyện gia đình nhà người khác. " Lão Hoắc này Tiểu biến... khụ khụ... Thiên Thiên đâu rồi." Nhà này nuôi dạy ra toàn những người bình thường vốn là trước đây Mộ Thắng Vũ cũng nghĩ nhóc xinh nhà giống như những khác học hết trung học rồi đại học sau đó kết hôn... bla bla... đoan đoan chính chính trở thành người phụ nữ nội trợ đảm . Nhưng cố tình dưới dạy dỗ trực tiếp đầy dịu dàng và ôn nhu... khụ khụ... ta quen dùng những từ này với Hoắc Minh Long, nhưng chung là bao nhiêu năm trôi qua dưỡng thành tiểu biến thái.

      Đại khái như sau. Người bình thường đến năm mười hai tuổi thông thạo hai thứ tiếng là được cho là thần đồng rồi mà đằng này nhóc học được gần 20, người ta làm toán từ sơ cấp đến thứ cấp rồi mới đến cao cấp, còn Tiểu Thiên bỏ qua bước , bước hai là qua loa cho có, mạch vận dụng đến bước ba. tóm lại là trình độ so với Hoắc Minh Long là chỉ thua chút chứ so với người thường vốn cùng đẳng cấp. Nhưng cái mà khiến người ta nhức nhối nhất chính là nhìn lúc nào cũng có vẻ đáng , bé, dịu dàng, ngây ngô, ngốc nghếch vậy thôi, ai biết được cái bộ não ấy có thể khiến người ta cảm thấy bất lực với bản thân như thế nào. Nếu đời này có bản xếp hạng những người có khả năng khiến người khác nội thương về ăn nhất, xếp thứ nhất, nhóc con xếp thứ hai. Mỗi lần ta ca thán bộ não non kém của mình với trước mặt Hoắc Minh Long đều bị nhận lại ánh mắt xem thường, khinh bỉ và lạnh lẽo đến tận tim.

      " học rồi." đáp.

      học... WTF!!! học??? " Lão Hoắc cho Tiểu Thiên học sao???" sao có thể để yếu tố biến thái như vậy ra ngoài môi trường. Đây là việc làm vô cùng nguy hiểm, xuất của là tiền tố dẫn đến những cơn đau tim tim vì tức tối, tự ti về mặt kiến thức, bất lực về trình độ, đó chẳng khác nào gây ra tượng mất cân bằng trí tuệ sao?

      Nhưng mà, Mộ Thắng Vũ cũng phỏng đoán, chắc nhóc con lại dùng ánh mắt to tròn xoe, long lanh, sũng nước ra nhìn , mày cong cong, môi chu chu ra, phồng má, cả khuôn mặt phấn nộn phô ra, mái đầu nghiêng nghiêng, Hoắc Minh Long lại nuông chiều chứ gì. sao, ta biết với tính cách của băng lãnh đại thần nào dễ dàng để bầu trời học như vậy, chắc chắc là sớm có phòng bị, sớm có phòng bị...

      Cũng có chút thông minh. " Tiểu Thiên mang GF 1371." tất nhiên bảo hộ được, những mang kính biến diện, còn có Ảnh theo bảo vệ. Nhưng thế nào Tiểu Thiên càng lớn lên lại càng xinh đẹp, tính cách lại đáng , dễ khiến người ta cảm thấy thoải mái, vui vẻ, chỉ có động tâm là được, cần đám ruồi nhọ bâu xung quanh làm gì.

      Quả nhiên là do vậy. Rồi đột nhiên, Mộ Thắng Vũ trở nên nghiêm túc hơn, ta nhìn Hoắc Minh Long, sau đó lại nhớ đến nhóc con kia, quả thực hai người này sống với nhau nhiều năm, vẫn rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng phải bao giờ cũng như vậy mãi, giống như ngày đó gặp bé kia cuộc sống của hoàn toàn thay đổi, điều đó cũng khiến nhận ra dù chỉ là chút xê dịch thôi, con đường phía trước cũng thay đổi rệt. Trong con mắt của người khác Long tổng là người nắm giữ huyết mạch tài chính của đất nước, Hoắc lão bản gánh vai sứ mạng của gia tộc hắc đạo, dù ở vai trò nào người ta đều biết đến là người nắm giữa vận mệnh của người khác là Đế Vương. Nghe rất oai phong, nhưng người càng đứng cao càng thấy độc. Mộ Thắng Vũ ít nhiều cũng hiểu được phần nào cảm giác đó của , nhưng ai cũng có quyền quyết định cuộc đời mình. Mặc dù tại nhưng tương lai ắt có, rồi cũng đến ngày phải lựa chọn nắm lấy hay buông tay mà thôi. " Minh Long, sau này cậu với Tiểu Thiên... như thế nào???"

      Bàn tay cầm bút của đột nhiên khựng lại. Sau này sao??? " Còn chưa nghĩ đến." Đúng còn chưa nghĩ đến, đến bây giờ còn chưa hẳn ràng suy nghĩ trong lòng mình, biết từ lâu coi như người thân trong gia đình là phần rất quan trọng, nhưng đó là quan trọng như thế nào? Khi chấp nhận để bước ra thế giới bên ngoài chấp nhận việc gặp phải rủi ro, cũng sống lặng lẽ nhiều năm như vậy, quen với độc và lạnh lẽo. Nhưng còn ...
      Nhìn biểu tình lạnh nhạt của , Mộ Thắng Vũ làm sao nhận ra chút bất lực vừa xuất rồi cũng vừa tắt ngấm ấy. ta cười trừ, nhìn cách thâm thẳm. " Cậu Tiểu Thiên." Nhưng cách cũng là đơn giản.

      sao??? Lâu lắm rồi Hoắc Minh Long mới có cảm giác ngạc nhiên như thế này, trước giờ để ý đến tình cảm của bản thân, chỉ biết cuộc sống cùng với nhóc con là hạnh phúc nhất. Mỗi sáng nhìn thấy thức dậy trong vòng tay của mình, thấy cười tươi với mình, thấy lo lắng về mình,... cảm thấy rất vui vẻ. Cuộc sống tốt đẹp như vậy, muốn nghĩ đến những gì xảy ra trong tương lai, quá khứ và bây giờ, chỉ như vậy là đủ.

      " Này... hai người vẫn... ngủ chung à???" Mộ Thắng Vũ cười đê tiện hỏi.

      " Ừm..." Hoắc Minh Long thừa nhận. Phúc lợi thể bỏ.

      Đột nhiên ta đứng phắt dậy. " Cậu... cậu cậu... Thiên Thiên còn tuổi vị thành niên đó..."!!! Cái độ tuổi phát triển non nớt mong manh đó...z Ặc, vậy có thể làm được gì? Dù gì với tính của của , chắc chắn làm chuyện tổn thương đến nhóc con rồi.

      " ..." Liếc mắt lạnh lẽo. Có dị nghị gì sao???

      " Khụ khụ... Mộ Thắng Vũ tôi quả là coi thường sức chịu đựng của Hoắc đại thần... khụ khụ... nhịn nhiều có thể bị nội thương đấy... ờm..." Nổi hết cả da gà. Quả nhiên thể nghịch lân mà...

      Tác giả: dự xem có viết truyện về tên nhóc lanh chanh này .

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27.3:

      Tối hôm đó, Tiểu Thiên nằm gối đầu lên tay Hoắc Minh Long ngủ say, dáng ngủ nhóc lúc nào cũng đáng như thiên sứ cả, hai bàn tay nắm hờ đặt lên cánh tay , để người , gương mặt khi ngủ của lúc nào cũng an bình vô lo vô nghĩ, hơi thở đều đặn phả lên ngực nóng hổi, còn lại vây chặt lấy , lặng lẽ nhìn giá như thời gian cứ như thế này mãi, để luôn được nhìn ngắm như lúc này.

      Bàn tay to lớn vuốt ve gò má hồng hào mịn màng của , chạm lên ngũ quan tinh tế xinh đẹp của , vén tóc mai mềm mại rũ rượi ra sau tai , khóe môi Hoắc Minh Long khỏi nở nụ cười nhạt, đúng lúc này đột nhiên chiếc nhẫn khế ước trước ngực lóe lên tia sáng lạnh rồi chậm rãi biến mất, chỉ còn lại dòng phù chú. " Đêm tối, trăng cao, ác ma thức giấc. Dịu dàng, sủng nịnh, ngây ngất môi hôn."

      Ánh trăng bên ngoài tỏa ra ánh sáng dịu vào trong căn phòng, dệt màu sắc mỹ lệ, cơn gió thổi qua nhánh cây bên ngoài phất phơ xào xoạt. Nhóc con nào đấy nửa đêm giật mình thức dậy, đột nhiên cảm thấy khát nước chép chép môi hí mắt ra nhìn xung quanh định với lấy cốc nước đặt ở đầu giường, nhưng lại bắt gặp khuôn mặt ngược sáng của người đàn ông, nhóc ngẩn ra, nhận thấy khuôn mặt trước mắt vô cùng quen thuộc, mơ màng nhìn mấp máy gọi. " Long..." Lời chưa kịp hết, mảng tối sớm lan rộng, bóng đổ của càng lúc càng to lớn, gương mặt càng lúc càng cuối xuống và tiến gần cho đến khi bờ môi lạnh lẽo mát rượi áp lên môi .

      " Ưm...~~~" Cảm giác môi vừa lành lạnh lại vừa nóng rát, Tiểu Thiên nào biết hành động như vậy, cảm giác môi của ấn lên, mềm mại như vậy, nhưng cũng rất bá đạo, hút hết tất cả hơi thở của , cái lưỡi của mạnh mẽ vũng vẫy khiến phải mở hàm răng ra sao đó nó vào bên trong bắt lấy cái lưỡi thơm tho thơm tho cùng nó làm loạn. Cánh môi mỏng dịu dàng bắt lấy môi , khiến môi phải quấn quít lấy nó, cùng ma sát với nó. Mãi đến khi suýt ngất mới chịu buông tha cho . ( Tác giả: Hố hố thịt lai rai bắt đầu. )

      Nằm giường thở hì hục, ánh mắt long lanh và trong suốt chứa ngàn dấu chấm hỏi nhìn . Hơi ấm vẫn còn đọng lại môi , muốn hỏi nhưng mà dòng cảm giác xa lạ cứ bủa vây lấy , khiến quên bật ra tiếng .

      " Khát nước sao?" xoa xoa mặt dịu dàng .

      " Ừm." Tiểu Thiên ngây ngốc gật đầu.

      Sau đó, nhóc con thấy với lấy cốc nước đầu giường uống ngụm đầy rồi lại nhìn mình và rồi cuối người xuống, lần nữa áp lên môi , đem dòng nước mát lạnh chảy vào miệng , bạc môi mỏng tham lam mút lấy cánh hoa căng mọng của , đầu lưỡi lại theo vào cùng cái miệng của trằn trọc, xong xuôi, ngón tay to lớn của giúp lau nước vài giọt nước tinh nghịch trong lúc hôn vội rơi ra ngoài khóe miệng , sau đó nằm xuống bên cạnh ôn nhu . " Ngủ , Tiểu Thiên."

      " ..."

      --- Phân cách tuyến ngọt ngào như mật ---

      Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thiên lại hiếm khi thức dậy sớm hơn Hoắc Minh Long, nhóc con nhớ đến đoạn kí ức đêm qua, đầu óc lúc mơ hồ hình như có người hôn lên môi mình, bờ môi lạnh bạc ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc tận tình giúp uống nước, cảm giác ràng ấm áp và mát lạnh hôm qua hình như còn vương vấn môi . Nhưng mà nhóc lại chắc đó có phải là .

      Nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào môi , ngón tay xinh đẹp tinh tế chạm lên môi rồi giật mình rút tay lại, trái tim trong lồng ngực tăng lên nhịp, hình như chính là rồi, lành lạnh và mềm mại như vậy, nhưng Long nào có làm ra chuyện kì quái như vậy, nhóc con nghĩ. Trong phòng đợt gió phất qua, mái tóc đen suôn mượt của lướt qua gương mặt lãnh tuấn của , cúi người, lần này là chủ động hôn lấy .

      Xúc cảm ngưa ngứa da mặt khiến cho Hoắc Minh Long từ trong tỉnh dậy, nhưng thứ đập vào mắt đầu tiên lại là gương mặt bé của Tiểu Thiên tiến gần về phía mình, thấy môi đào của hơi mân lên, ánh mắt khép hờ, đôi hàng mi dài cong cong hơi hơi run rẫy, cái mũi nhắn xướt qua chóp mũi của ... Cho đến khi môi ngây ngốc áp lên bờ môi lạnh bạc, mới giật mình sửng sốt.

      là nhóc con dẫu bị hôn qua hay chưa nhóc cũng hề biết như thế nào là hôn, ngoài chuyện môi chạm môi ra, còn Hoắc Minh Long ngược lại, trong chính bản thân tự nhiên hình thành loại thành thục riêng biệt, cho nên khi môi vừa chạm đến, liền bắt lấy ngờ nghệch của cái miệng kia, đổi thành hôn , theo bản năng bàn tay to lớn đặt ngay sau gáy , đem cơ thể kéo xuống, môi mỏng theo đó nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, cường hãn len sâu vào trong khoang miệng tìm thấy cái lưỡi thơm tho mềm mại, rồi mạnh dạn quấn lấy nó. " Ưm." Thân thể ngay tức khắc trở nên vô lực trong nụ hôn của , nhoài người nằm lên , có hơi sức phản kháng.

      Bàn tay còn lại của cũng tự biết đặt lên lưng , ôm lấy cơ thể mềm mại của , sau đó nó bắt đầu dao động lên xuống cơ thể , bàn ta thô ráp rất nhanh liền mất hút trong vạt áo của , nó tự tìm đường lên vuốt ve da thịt mẫn cảm mịn màng...

      " Hức..." Đột nhiên nấc lên.

      Tiếng nấc thành công lôi kéo được lí trí của Hoắc Minh Long, giật mình rời khỏi miệng của , nhìn lại tình trạng cả hai. những ôm , còn hôn lên môi , bàn tay còn sờ soạng trong vạt áo của , thậm chí vị trí bàn tay kia còn sắp tìm đến được hai con thỏ của . Chết tiệt!!! lúng túng đỡ dậy, khuôn mặt nhắn đều đỏ ửng, may mà môi bị sưng nếu làm sao đến trường được, kéo kéo vạt áo xộc xệch của về lại chỗ cũ, húng hắng ho mấy tiếng né tránh mắt mắt sũng nước kia...

      Nhóc con cũng bị dọa sợ , cảm thụ y hệt như ngày hôm qua, vậy ra người hôn , cũng do đó là nên dù có chút xa lạ, nhưng quen thuộc của bản thân khiến những bài xích hôn mà còn cảm thấy có chút thích, cơ thể nóng lên, nhất là khi chạm đến cơ thể , dao động qua lại liền cảm thấy kì quái. Nhưng mà hình như rất muốn như vậy với a. Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bối rối hơi hơi đỏ của , sóng mắt trong suốt, cánh môi đào mấp mấy hỏi. " Long có thích như... vậy ?"

      "..." Chính lúc này màn đêm qua lại tái trước mắt .
      Chương 28.1: học để làm gì? Phần 2.

      Sau ngày hôm đó, chuyện đến trường học của Tiểu Thiên đều diễn ra rất bình thường, sáng đến trường học đến trưa lại trở về Hoắc trạch cùng ăn trưa với Hoắc Minh Long, buổi chiều loanh quanh viện ngoài chơi với Tiểu Tiểu, ngoài ra cũng chỉ có vậy. Chuyện xảy ra trong buổi học với Hoàng Phó Vu cũng chỉ gây ra làn sóng nho trong lớp Z, bọn họ dù có suy đoán thân phận xung quanh nhóc con là gì nhưng cuối cũng thấy còn sót nhân vật xuất thân lợi hại nào nữa liền liệt Tiểu Thiên vào dạng gia đình xuất thân bình thường lọt vào được lớp này là do nhầm lẫn, vậy thôi cũng có chuyện gì khác xảy ra. Nhưng mà bao giờ trước cơn bão lớn luôn là sóng biển lặn.

      Đối với việc học tập và giảng dạy ở lớp Z ngoài môn ngữ ra các môn học còn lại đều có tiền lệ làm bài kiểm tra chất lượng học tập vào buổi học đầu tiên của niên học. Mới vào đầu năm kiểm tra đám học sinh trong lớp cũng quen, nhưng mà nhóc con là người mới tránh khỏi có chút ngạc nhiên, phải vào đầu năm học luôn là khoãng thời gian mà học sinh quên kiến thức nhiều nhất ư, sao lại kiểm tra vào lúc này? Đám học sinh kia nào có qua với đâu, may mà có bạn học Doãn ngồi bên cạnh cho nhóc biết ngay khi nhận ra cùng học chung lớp với mình hôm khai giảng, mặc dù có nhiều thời gian để chuẩn bị kiểm và mặc kệ đám học sinh còn lại chờ đợi bản thân mới vào học bị điểm kém như thế nào, nhưng mà Tiểu Thiên cảm thấy mấy bài kiểm tra làm của mình đều rất tốt.

      Những môn học kiểm qua đều được chấm xong nhanh chóng và tập trung lại rồi thông báo kết quả vào ngày cuối cùng của tuần, ngày thứ 7.

      Lúc này trong phòng giáo viên, những thầy giáo của lớp Z tụ tập với nhau trong căn phòng. Phòng này nằm bên cạnh phòng họp chung của các giáo viên, bên trong có trang bị đầy đủ các thiết bị tiện nghi dành riêng cho bọn họ. đám người sau khi đều chắm xong bài thi đều lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa thể tin được. Đầu năm nay những chuyện thể xảy ra lại xảy ra khiến bọn họ cảm thấy quả nhiên Trường Giang sóng sau đè lên sóng trước, sóng trước ập vào bờ cát tan nát.

      Mấy thầy vừa uống cà phê vừa nhăn mày, còn các cũng đều lộ vẻ đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng trong đám người cũng nhịn được đánh vỡ khí trầm mặt này, thầy Lí run run tay cằm lấy xắp bài thi trong tay mà khó khăn . " Tôi dạy trường này bao nhiêu năm, còn sợ biết qua bao nhiêu lứa thiếu niên sau này đều trở thành nhân tài... haiz..." người này là giáo viên dạy Ngữ Văn của lớp Z, lời lẽ hay dài dòng, đến còn chưa đúng chủ đề bị người khác chắn ngang.

      " Môn Toán của tôi có người học sinh đạt điểm tối đa." Giọng của thầy Đỗ như đòn đánh mạnh mẽ vào tâm trạng của tất cả giáo viên còn lại. Trong số bọn họ ai cũng biết thầy Đỗ là trong những thành viên trụ cột của hội đồng toán học nước Y, năm nay vừa qua bốn mươi tay thông qua được giáo sư Số học cao cấp và Hình học siêu tưởng tại đại học Havart, là người cực kì có tiếng trong giới của nước Y. Những năm vừa qua những bài kiểm tra đầu kì này học sinh lớp bình thường nếu bị thầy ấy ra đề e khó mà được quá 50 điểm. Còn học sinh lớp Z chỉ chạm đến ngưỡng 80. Lần này lại có thể đạt tối đa, những thầy còn lại bị dọa sợ mới lạ.

      Phùng giáo viên Vật Lý cũng tự động công khai. " Môn tôi cũng có học sinh đạt điểm tối đa."

      " Tôi cũng có..."

      " Cả tôi..."

      " Tôi nữa..."

      ...

      Những thầy còn lại cũng đều tự thừa nhận điều này, những bài kiểm tra đầu năm này mang tính chất kiểm tra thực lực là , nhưng quan trọng hơn chính là đánh đòn phủ đầu với những học sinh những có xuất thân danh gia vọng tộc mà còn có sức học hơn người kia biết rằng núi cao còn có núi cao hơn lấy đó mà kiêu sinh ra bản tính tự phụ. Đây cũng là do gia đình của các học sinh này thông qua với bọn họ chủ đích như vậy, bao năm nay vẫn tiến hành bình thường, nào ngờ đén giờ phút này lại xuất tác nhân đột phá như vậy chứ.

      " Vậy học sinh đạt điểm tối đa ở môn mọi người là ai?" Lại bực mình hỏi, bọn họ tất nhiên biết được sức học của đám học sinh kia là như thế nào, chuyện này xảy ra, cũng chịu đả kích .

      Tất cả giáo viên đều rút bài làm tối đa của học sinh kia đập lên bàn, nhất thời cùng đồng thanh. " Là em này."

      tất cả các bài kiểm tra chỉ có duy nhất cái tên - THUẦN HI THIÊN.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28.2:

      Trong lớp Z, trước giờ thông báo kết quả, học sinh đều sớm vào lớp đông đủ, hoặc là vừa chuyện vừa tán gẫu gì đó, cũng chuẩn bị sẳn tinh thần chờ đợi điểm số. Mặc dù đây chỉ mới là điểm đầu năm và hoàn toàn ảnh hưởng gì đến kết quả học tập của cả năm học nhưng lại có hiệu quả sát hạch rất cao. Chỉ cần điểm số của bất kì học sinh nào có dấu hiệu xuống dốc điều đó dễ dàng dẫn đến hệ lụy bị loại bỏ khỏi lớp này, điểm đáng sợ của đám học sinh này bọn họ đào thải và tẩy chay ngay.

      Nhớ đến điểm này, Hoa Mỹ Kiều ngồi phía liền lộ ra nụ cười, sở dĩ những ngày vừa qua sóng yên biển lặng là vì ta chờ đợi những điểm số này. Mặc dù người của các gia tộc tra ra được thân phận thực của Tiểu Thiên sao, còn là vấn đề quan trọng nữa, chỉ cần biết được thực lực sức học của nhóc con như thế nào, nếu kết quả xấu ta hoàn toàn có thể gây áp lực xuống khiến Tiểu Thiên chịu nổi mà rút ra khỏi lớp này, trước đây phải trước đây có vài người như vậy rồi sao. Còn nếu tốt, chuyện này tất nhiên rất khó xảy ra, trừ phi trước mắt là tiểu thiên tài, nếu thực như vậy làm sao mà họ lại biết đến được. Cho nên mặc kệ trước đó có xích mích hay gì mấy ngày qua mọi chuyện vẫn yên ả lắm.

      Đúng lúc này, giáo Thải từ bên ngoài bước vào, tay mang theo ba mươi mấy phong bì hồ sơ chứa các bài làm kiểm tra của học sinh lớp Z tiến vào. Đám học sinh liền nhất tề đứng lên chào, sau khi cho ngồi xuống đều im lặng giữ trật tự.

      " Các em đều biết lớp ta là lớp nổi trội của học viện, các thành viên trong lớp đều là tài của các gia tộc. Theo quy định mà gia đình và các thầy đều thông qua từ trước về việc cho các em kiểm tra đầu năm diễn ra những năm vừa qua. giờ kiểm tra thầy đều chắm xong, tất cả các môn đều được để trong các phong bì này. Đại diện lớp phó và lớp trưởng lên nhận và đưa đến cho các bạn. Các em có thể xem xét qua và trao đổi với nhau có vấn đề gì có thể trao đổi trực tiếp với và các bạn còn lại." Đây là đoạn văn quen thuộc mà những năm qua vào ngày này giáo Thải đều y như vậy, lâu dần thành thủ tục.

      Đợi xong, Cao Thái Hân và Nhạc Thương liền tiến lên nhận lấy phong bì hồ sơ, dựa vào tên ghi sẳn đó mà chúng được phân đến từng học sinh . Nhận phong bì từ tay Nhạc Thương, Tiểu Thiên đồng thời nhận được lời an ủi từ cậu ta. " Đồng học Thuần, nếu điếm số tốt cũng đừng buồn." Vì đó mới là mở đầu cho những chuyện đáng phải buồn hơn trong lớp này, xong cậu ta nở nụ cười biết là lo lắng hay là chăm chọc nhóc con nữa.

      " Cậu ấy đạt điểm cao thôi." Doãn Thanh Thanh thay mặt Tiểu Thiên đáp lại, đừng tưởng biết nam đồng học này là mỉa mai bạn nha. Tên này phải thích con khổng tước sao, người ta còn chẳng thèm để ý đến nữa kìa.

      Tiểu Thiên nhìn cậu ta sau đó lại nhìn bạn học , cười đáp. " Đúng vậy."

      Liếc mắt, cậu ta trực tiếp bỏ qua, lại bắt đầu đưa những phong bì còn lại đến tay những học sinh khác.

      Phía , bên hướng Tô Khải Phong, cậu ta cũng vừa nhận lấy phong bì, cũng đợi ai mà mở ra ngay, Diệp Luân bên cạnh nghía nghía điểm mình toàn 80, môn Toán được 70 coi như có chút tiến bộ, lại ngó sang nhìn điểm của Tô Khải Phong, trong đám bốn người bọn họ, Tô Thiếu là có thành tích học tập tốt nhất, cậu ta là có sức học ngang với Hoa Mỹ Kiều, còn An Mục Khê vì có chút rụt rè nên dường như chịu thua bọn họ chút. " Chặc chặc đều 90, môn Toán cũng được 85 điểm. Tô gia có thể vui vẻ rồi."

      chút động tĩnh bên phía bên đó cũng đánh động tới Hoa Mỹ Kiều bên này, ta kéo xắp bài kiểm tra của mình ra xem, nhìn điểm số phía , tất cả các môn đều tên 80 điểm, còn môn Toán lại được...

      " Oa, Hoa Mỹ Kiều bạn được 80 điểm Toán sao? giỏi a." Lời này là Quách Mộng nhìn đến nhịn được reo lên, vốn trước giờ Hoa Mỹ Kiều đều cố gắng nhiều lắm mới có thể có thể ngang bằng với Diệp thiếu bên kia, mà cậu ta giờ chỉ có 76 điểm trong khi ta có đến 80, môn này hơn được hai điểm đâu phải là dễ, huống hồ bọn họ còn cạnh tranh nhau nhiều lắm.

      Thấy được Quách Mộng tán dương, ta cũng tỏ ra rất hào phóng và rộng lượng cười cười . " Chỉ có chút cố gắng thôi." Lại nhìn về phía Tô Khải Phong hỏi. " biết Dật Phong như thế nào?" Đây là ràng biết rồi mà vẫn cố hỏi, để lấy lòng thuận tiện khen ngợi lẫn nhau vài câu vậy mà.

      " 85." Mà bên kia cậu ta nghe đến hai chữ ''Dật Phong' liền sinh ra cảm giác bài xích, mặc dù quan hệ của các gia tộc bọn họ rất thân cận nhưng cậu ta muốn tùy tiện xưng hô với bạn học khác phái như vậy, rất dễ gây ra hiểu lầm, huống hồ làm sao cậu ta lại hiểu dụng ý của ta được.

      Nghe được trong câu trả lời của Tô Khải Phong lộ ra chút vui, Hoa Mỹ Kiều cũng tiện thêm liền dời chủ đích sang người khác. " Còn bạn học mới của chúng ta, Đồng học Thuần biết kết quả như thế nào? Dù gì cũng là người mới sợ là quen với điều này phải ?"
      Chương 28.3:

      Lại là đoàn ánh mắt hề có chút thân thiện nhìn về phía mình, Tiểu Thiên nhíu mày nhìn về phía Hoa Mỹ Kiều, khuôn mặt nhắn phụng ra, để ý đến ta cũng nhìn về phía mình mà vểnh môi . " Nhiều chuyện." Giọng của lớn cũng đủ để nhóm người gần đó nghe được bao gồm có cả Hoa Mỹ Kiều.

      Khuôn mặt mọi người cứ đơ ra, sau đó có người nhịn được cười khe khẽ, muốn kéo người khác xuống bùn lại bị biến thành bộ dáng tò mò lắm chuyện, khỏi phải ta cảm thấy mất mặt như thế nào. Trước giờ chưa có ai trả treo với ta như vậy đâu, vậy mà này hai lần khiến bản thân bị xấu hổ, ánh mắt ham chứa uất ức liếc về phía Tô Khải Phong lại thấy cậu ta nhìn về phía Tiểu Thiên lộ ra nụ cười nhạt.

      Quả thực là cậu ta cười, bộ dáng đó lại đáng như vậy chứ, mặc dù nghe thấy nhóc con gì nhưng mà dựa vào khẩu hình miệng cậu ta có thể lờ mờ đoán ra chắc chắc lại những lời ngắn ngủn cụt lủn kia rồi. Lần trước là hẹp hòi với xấu xí, lần này lại là nhiều chuyện, quả nhiên là khiến cho Hoa Mỹ Kiều khó mà ứng khẩu được.

      " Này lão Tô, phải là nhìn trúng đó chứ?" Tiếng của Diệp Luận lại bất chợt áp lên tai làm cho cậu ta giật mình hồi tỉnh lại, nghe đến câu hỏi Tô Khải Phong lộ ra chút suy tư, sau đó nhướng mày nhìn về phía Diệp Luân đáp. " Đúng vậy."

      chàng này nghe vậy liền lộ ra biểu tình khoa trương rồi chép chép miệng, hạ mi xuống che dấu tia sáng hẹp lóe lên trong mắt, may mà phải là nhóc con kia.

      Bị người ta như vậy, Hoa Mỹ Kiều tiện thêm liền nháy mắt với An Mục Khê, ra hiệu cho phải ra mặt hỏi hộ ta. An Mỹ Kiều lúng túng nhìn lại, bắt gặp ánh mắt tức giận, liền ho mấy cái rồi mới nhìn về phía Tiểu Thiên vừa áy náy, vừa cất giọng hỏi . " Bạn học Thuần bạn có thể trao đổi điểm với mình được ?" Trong lời hề có chút khinh thường nào.

      Mặc dù mọi người nhìn qua đều biết lời này là hỏi hộ Hoa Mỹ Kiều, cùng nội dung là muốn Tiểu Thiên minh bạch điểm ra để có cớ cho ta soi mói, nhưng mà thần thái hai người hoàn toàn trái ngược nhau khiến cho người ta liền thiên về phía hơn. Mặc dù họ biết vì sao lại chịu khó nghe theo mọi điều Hoa Mỹ Kiều vậy, nhưng mà chưa ai nghĩ xếp hai người người dịu dàng như nước và con khổng tước kiêu ngạo chung với nhau cả. Tiểu Thiên thấy bạn học họ An này ra như vậy cũng vui vẻ đồng ý thôi.

      Nhóc con đoạn định đem bài kiểm tra từ trong phong bì lấy ra lại nghe giọng Doãn Thanh Thanh cất lên. " Tiểu Thiên phải là cậu là chỉ cho mình mình xem sao? Mình còn chưa thấy bạn lại đem trao đổi với người khác rồi." bạn kịch liệt nháy mắt. Mặc dù bản thân ghét An nhị tiểu thư này, nhưng mà Doãn Thanh Thanh lại vui khi lại tiếp tay người khác để bắt nạt bạn mình như vậy.

      " Có sao?" Tiểu Thiên nhíu mày lại hỏi.

      Bên kia An Mục Khê liền vội vã tiếp lời. " Ở đây đều là bạn học với nhau cả sao cùng chia sẻ với nhau ." Ánh mắt của liền lia qua đám học sinh còn lại, phải là hai ba ngưòi đều tụm lại trao đổi đó sao, có điểm số kiểm tra đầu năm thôi mà lại khó xem như vậy, chẳng phải là xấu hổ vì điểm thấp à???

      Lời của vừa dứt, Tiểu Thiên sớm mở phong bì ra, ngón tay len vào trong, kéo lấy xắp bài kiểm tra rồi rút ra, đám ánh mắt đều đổ dồn lại đây.

      " ... ...... ...... ...... ...... ...... ....." im ắng.

      Nhóc con lặng lẽ rút từng tờ từng tờ giấy kiểm tra ra, khuôn mặt nhắn có chút biểu tình nào, có vui mừng, hài lòng hay buồn bã gì cả, ánh mắt nhìn nhìn mấy chữ số đỏ đỏ tờ giấy kiểm tra chứa cảm xúc gì. Đến từ cuối cùng mới nhìn đám người nhìn về phía này . " Hết rồi." Bộ dáng ngốc ngốc đem tất cả các tờ giấy kiểm tra thu lại chuẩn bị bỏ lại vào phong bì để chừng nào về đến nhà cho Long xem qua.

      " Khoan . Thiên Thiên bạn 100 điểm Toán???!!!" Doãn Thanh Thanh thực rất muốn cười lớn, nhưng mà bạn học bên cạnh mình còn chưa có khoe khoang đâu nha. Bản thân sao lại hả hê như vậy được chứ.

      " Ừm. Có gì sao???" Tiểu Thiên ngây ngô đáp lại.

      " có gì có gì, mình chỉ thấy có người sắp nghẹn đến nội thương rồi thôi. Chặc chặc... còn an ủi người ta cơ đấy." Doãn Thanh Thanh cũng nhịn được cười ha ha... ánh mắt nhìn về phía Nhạc Thương như muốn đem cái mặt méo mó của cậu ta cười cho đến đen thui mới thôi. Còn cái bạn học ngốc nghếch này nữa, được điểm cao mà vui chút nào sao. " vui sao? 100 điểm đó!!!"

      Nhíu mày, có chuyện gì vui đến như vậy sao? Nhưng mà được điểm cao tất nhiên là vui rồi. " Có..." Tiểu Thiên định trả lời lại phong bì hồ sơ cư nhiên bị người ta giật lấy.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29.1: là phức tạp. ( Tên phụ: Lừa. )

      Khuôn mặt xinh đẹp nhắn phụng phịu, hai tay trắng noãn chống cằm, mày nhíu lại, hai má đều phồng lên, môi đào hơi hơi vểnh lên, ánh mắt to tròn lúng liếng chứa ngàn vạn suy nghĩ, miệng lầm bầm những câu , nghĩ hơn nửa giờ đồng hồ rồi mà Tiểu Thiên vẫn chưa nghĩ ra, là phức tạp. " Ài..." cuối cùng lại hiểu được gì nhóc con chán nản thở dài.

      Hôm trước, Tiểu Thiên có cùng bạn học Doãn chuyện qua lại. Mấy ngày nay Long luôn có biểu rất lạ, mỗi đêm nhóc con thức dậy uống nước đều bắt Long thất thần nhìn mình, chỉ cần mấp máy môi khô khốc liền sau đó, được Long vừa cho uống nước, vừa hôn hôn qua, cảm giác hôn rất lâu, môi và lưỡi đều trằn trọc qua lại, đôi mắt nhấm nghiền hường thụ giống như thích làm chuyện đó lắm, nhưng đến sáng hôm sau, khi cả hai đều tỉnh táo, nhóc con hỏi đến có thích hôn , lại lúng túng chịu trả lời. Mà mỗi khi nhóc con cố gắng để hôn được Long bao giờ cũng đáp lại thấm thiết, sau đó lại vội vàng buông ra, gương mặt lúc nào cũng đo đỏ lên. Cảm giác ràng Long cũng thích thích hôn nhóc, nhưng mà sao lại từ chối nhỉ?

      " Thanh Thanh, bạn nghĩ người ta có thích hôn hôn ?" Tiểu Thiên nâng mặt lên ngây ngô hỏi. Sau đó sợ là bạn ngồi cạnh hiểu nhóc gì, liền lấy hai bàn tay lần lượt chạm lên môi mình sau đó ép chúng lại.

      Nhìn nhìn động tác của nhóc con, bạn học Doãn ngẩn đầu nhìn trời sau đó mới đáp. " Mình nghĩ là có a. Mình thấy mỗi lần ba ba và ma ma hôn nhau đều rất vui vẻ, hôn xong ma ma còn cười khe khẽ còn ba ba lại dịu dàng vén tóc của ma ma ra sau tai nữa." Bạn Doãn Thanh Thanh mạnh dạng khẳng định, sau n lần núp trong góc lén nhìn ba mẹ mình ân ái, mỗi lần như vậy Doãn ba đều nhàng ôm lấy vòng eo của Doãn ma, sau đó nhân lúc người phụ nữ trong ngực còn giật mình bờ môi vội vã hạ xuống nụ hôn sâu, sau đó hôn rất lâu mới chịu buông ra, lúc đó khuôn mặt ai cũng hơi hồng hồng, thậm chí vài lần còn thấy sợi chỉ bạc nữa a... Nghĩ đến thôi cũng khiến người ta đỏ mặt. Cơ mà bạn học Doãn sớm luyện thành quen. Ai biểu bọn họ làm công khai như vậy, khiến muốn thấy cũng thấy a.

      Chu chu môi, Tiểu Thiên nhìn biểu tình cười ngọt ngào của Doãn Thanh Thanh mà càng thêm khẳng định, chắc chắn là Long thích. " Nhưng mà có khi nào người ta thích ?" Nhìn hành động bối rối của đem buông ra, khuôn mặt vội vã xoay về hướng khác, tránh né ánh mắt ấy của nhóc con, giống như là muốn làm điều đó vậy.

      " Chắc chắn là người đó chưa quen thôi." Giống như ngày đó, ba ba và ma ma của hôn nhau cũng là ngại ngùng ngại ngùng ấy thôi, giờ mỗi lần hôn đều vừa triền miên hạnh phúc lại vừa ngọt ngào thoã mãn.

      " Ừm..." Tiểu Thiên đáp lời mà lòng có muôn vàn suy nghĩ.

      hai ngày trôi qua mà nhóc con vẫn chưa hiểu ra vấn đề, nhưng lại nghĩ đến chuyện khác được. lúc nhóc còn loay hoay túng quẩn ...

      Bất chợt bóng dáng xuất trước mặt Tiểu Thiên, người vận quần áo nữ hầu, vừa nghiêng đầu vừa nhíu mày nhìn nhìn hỏi. " Tiểu thư, có chuyện phiền não sao?" đoạn bóng dáng đến bên cạnh nhóc nhấn nhấn ngón tay trắng muốt lên đôi gò má hồng hào phồng phồng lên kia.

      " Chị nữ hầu... Tiểu Thiên có chuyện phiền não." Gương mặt nhắn ngần lên nhìn bay về phía mình. Mấy năm trôi qua dường như hồn ma nữ hầu này cũng theo đó mà lớn lên với nhóc, đến giờ khuôn mặt cũng có bộ dáng hai mươi mấy tuổi rồi.

      Bay bay về phía Tiểu Thiên, ngồi lên ghế sau đó chống cằm nhướng mày nhìn lại, vờ như biết chuyện nhóc suy nghĩ là gì? " Chuyện gì vậy?"

      " Long gần đây rất lạ, hay hôn Tiểu Thiên nhưng lại hình như muốn hôn như vậy." Nhóc con xịu mặt xuống môi mím lại, ánh mắ đầy lo lắng nhìn trước mắt.

      kia tràn đầy tự hào . " Cái này gọi là Khẩu Thị Tâm Phi. với Tiểu Thư, ra mấy tối vừa qua để Thiếu gia làm chuyện mình thích, ừ tôi... thanh... ừm ừm... thôi..." đến lại lúng túng ấp úng chịu tròn câu.

      " Dùng thôi miên... Nhưng... vì sao?" Thảo nào biểu tình của Long ban đêm và ban ngày khác nhau nhiều lắm, giống như ác ma tà mị, lại giống như thiên sứ ôn nhu, đều là Long cả nhưng lại vừa lạ vừa quen. ra là bị người ra động tay động chân, Tiểu Thiên nhịn được sinh ra chút tức giận, phồng má lên với hồn ma nữ hầu kia. Hừ hừ!!!

      Thấy giận dỗi với mình, trái lại kia càng cười tươi hơn. " Tiểu thư có muốn thiếu gia vui ???" mắt nháy nháy, thần thần bí bí. ( Tác giả: Lần nào hỏi câu này cũng có chủ ý đen tối mà thôi. )

      " Ừm ừm." Tiểu Thiên gật gật. Nhưng ánh mắt vẫn hàm chứa chút tức giận đó nga.

      " phải thiếu gia thích thân mật với tiểu thư nhưng mà bao giờ chịu thừa nhận sao? Là tại vì thiếu gia sợ tiểu thư thích cho nên lúc nào cũng phải che dấu sao? Cho nên dùng chút Hiển Tâm thuật để thiếu gia làm chút điều mình thích thôi. Nhưng mà, Tiểu thư có thấy thích ?" Vừa biểu tình chút lại chút tăng lên, cuối cùng là thành giúp thiếu gia vui vẻ cho nên mới làm như vậy.

      " thích. Vậy Tiểu Thiên làm gì???" Nhóc con còn tức giận nữa, nhưng mà bản thân cũng muốn góp sức a.

      " Chỉ cần phối hợp với thiếu gia. Thiếu gia muốn hôn hôn, muốn ôm ôm,... phản kháng là được. Vậy nhé." đến đó bóng dáng của nữ hầu liền biến mất.

      " Ừm." Nhóc con đáp lời.

      Phía sau Hoắc Minh Long sớm về phía bên này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29.2:

      Tối đó, sau khi tắm xong, nhóc nào đó mặt mày nhăn lại. Chỉ cần Long thích và bản thân đáp ứng là được rồi sao? Tiểu Thiên vừa lau tóc vừa suy nghĩ, chậm chân vào thảm lông trước cửa phòng tắm, bước vào phòng ngủ, giờ này khoãng tầm chín giờ hơn. Chắc Long làm xong công việc rồi. Quả nhiên, vừa ngẩn đầu lên nhóc con liền nhìn thấy Hoắc Minh Long ngồi sẵn giường, ánh mắt màu lam chăm chú nhìn vào trang sách , mà sách ờ đây là loại tiểu thuyết trinh thám cổ được viết bằng chữ La - Tinh.

      Mỗi khi nhìn chăm chú vào điều gì đó có thể đọc báo, làm việc, hoặc thậm chí là nhìn ra ngoài khung cửa sổ,... nhóc con dường như cảm thấy quanh phủ tầng màu sắc hư ảo, có vẻ chân , bóng dáng vừa có ba phần thanh lãnh sáu phần cương liệt, phần ôn nhu khó phát , phối hợp với ngũ quan tuấn lãnh liền giống hệt như thiên sứ. Bây giờ đọc sách, mái đầu liền hơi cuối xuống, mi vừa đen vừa dài lại rũ che khuất đôi mắt, sườn má cương nghị cùng sóng mũi cao cao lãnh bạc dễ dàng khiến người ta cảm thấy người rất lạnh lùng. Nhưng chỉ cần người trước mắt là Tiểu Thiên, tầm mắt vừa nâng lên nhìn nhóc, biểu tình lạnh nhạt liền trở nên dịu dàng. Chỉ là bây giờ còn chăm chú vào trang sách kia hoặc là giả vờ làm lơ nhóc nào đó đứng trước mặt mình thôi.

      " Long~~~." Tiểu Thiên gọi, vẫn im lặng đọc sách.

      Chớp mắt nhìn , sau đó môi xinh xinh mím lại. Nhóc con trèo lên giường, lấy tay và chân chống lên bên người , sau đó dùng tư thế nửa ngồi nửa chồm lên trước mặt , bàn tay xinh đẹp che hai mắt lại, giận lẫy . " cho đọc nữa." Người ta vào từ nãy đến giờ mà cứ im ru ru đọc sách như vậy, bộ nhóc là khí sao... Nhưng mà còn động, nhóc con tổn thương rồi, bàn tay che mắt lặng lẽ thu lại, đem thân thể từ từ co vào, rút khăn tắm mái đầu xuống, chuẩn bị ngủ đây thôi. Nhưng mà, tay và chân còn chưa kịp rút bị kéo lại, mái đầu bị tập kích, bàn tay to vừa cầm lấy khăn tắm trắng, dịu dàng lau khô mái tóc cho . " Tóc còn chưa khô. nên nằm ngủ." Giọng lạnh nhạt cất lên lại khó nghe ra tia cưng chiều ràng.

      " Ò..." Nhóc con chồm người gần hơn, để cánh tay giúp mình đây khỏi vươn ra xa. Mái tóc rất đẹp, màu đen thuần đặc trưng của người châu Á, lại rất suông mượt, bên dưới lại xoăn lọn, nếu tóc khô cần lược tự thân nó cũng nhanh chóng vào nếp, còn khi tóc ướt chỉ cần chải vài ba lượt là lại trở nên bình thương thôi. Nhóc con trong lòng cười hi hi, khuôn mặt bé vì nén cười mà trở nên đỏ ửng, cơ thể giữ nguyên hề động đậy nữa mặc cho lau lau lại, bàn tay ấm áp đặt mái đầu mang theo chăm sóc, nâng niu, ân cần và chìu hơn bao giờ hết, lau rất chăm chú, hoặc cố tình chăm chú, đến lúc tóc gần khô, mới chịu ngừng tay.

      Khăn tắm vừa kéo xuống, khuôn mặt nhắn xinh đẹp hồng hào của Tiểu Thiên liền ra trước mắt , gò mà phấn nộng hơi nâng lên, cánh môi đào mân mân đỏ, mi dài cong vuốt hề lay động nữa, chóp mũi xinh với hơi thở nong nóng gần như chạm đến mặt , ánh mắt lúng liếng như chứa cả thế giới nhiều màu sắc nhìn sâu vào mắt cũng như đôi mắt màu lam sâu thâm thẩm như đại dương của nhìn sâu vào trong mắt nhóc, bàn tay tự động dời đến phía sau lưng nhóc con, ôm lấy cơ thể mềm mại...

      Gương mặt lãnh tuấn của càng lúc càng tiến gần, chóp mũi cả hai cọ với nhau, hơi thở của cả hai giao thoa nhau, bạc môi mỏng chậm chạp hé ra, rồi lặng lẽ dán lên cái miệng nhắn. Bây giờ rất tỉnh táo, cũng biết những điều bản thân mình làm là gì, chỉ là nhịn lâu như vậy, còn chưa thực hôn nhóc con của đàng hoàng lần nào. Lần này, rất dịu dàng, vội tiến sâu vào trong mà chỉ hôn qua lại lẫn nhau, để cho hai cánh hoa đào kia quen thuộc với hơi của , từ từ va chạm với nhau.

      Ngọt ngào, Tiểu Thiên chỉ cảm thấy cảm giác tê dại từ cánh môi truyền đến mang theo chút lành lạnh đặt trưng của , hơi thở của ngập tràn trong mùi thơm nam tính đặc trưng của , cơ thể đặt lên người , mỗi nhịp thở đều mang hương vị của , môi lại vừa tỉ tê chậm rãi trao đổi với , dịu dàng mà cũng ôn nhu như vậy. Loại tư vị này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc là cảm giác mà chỉ duy nhất mang lại, do vậy, hề đẩy ra, từ miễn cưỡng liền hóa thành phối hợp.

      Hành động của càng lúc càng nhanh, tay liền từ lưng dời đến sau gáy , cảm thấy cơ thể vừa cứng ngắc giây, hàm răng chỉ vừa mới hé ra, liền đột ngột đem chiếc lưỡi mình đặt vào, nó khuấy đảo trong khoang miệng của rút sạch dưỡng khí, sau đó lần tìm đến chiếc lưỡi thơm tho thơm tho ngọt ngào của mà càng quấy quấn chặt lấy, cùng nó vui thích trêu đùa với nhau, đồng thời tham lam nếm trọn vị ngon ngọt cái miệng nhắn.

      " Ưm." khó chịu bật ra tiếng than nho .

      Lúc này mới buông tha cho hít vào ngumh hơi thở, ánh mắt chứa nồng đậm sủng nịnh vẫn khóa chặt lấy biểu tình gương mặt bị hôn đến đỏ bừng kia, ngón tay vuốt ve gò má rồi trượt lên , đem vài sợi tóc mai vén lại sau vành tai, ánh mắt màu lam chứa chút ý cười nhìn , lại thấy ánh mắt mù sương nhìn lại mình, khuôn mặt có chút đáng thương nhìn , lại có chút cương quyết muốn cùng dây dưa. " Long có thích hôn như vậy ?" Nhóc con lại muốn hỏi câu này là muốn trả lời thôi.

      Lần này, Hoắc Minh Long trái lại đánh trống lãng nữa mà nghiêm túc thừa nhận. " Có. Chỉ cần người đó là Tiểu Thiên."

      Mà nhóc con vừa nghe được câu trả lời liền cười cười sau đó tự động đem môi mình áp lên miệng . Phương thức hôn ngốc nghếch của những giành được thế thượng phong mà còn bị ấn vào trong miệng , cùng môi lưỡi của dây dưa dứt. Hơn nụ hôn này sớm là mồi lửa, tàn lửa rả rích chăm nóng cả hai.

      Bàn tay to lớn vừa đó liền bắt đầu di động lên xuống cơ thể , thói quen chỉ mặc mỗi áo sơ mi khi ngủ khiến cho nó dễ dàng dao động da thịt, theo đó liền dễ dàng lẫn vào trong vạt áo đem gấu áo vén cao lên, bàn tay ở bên trong liền nhịn được sờ soạng da thịt láng mịn như tơ lụa thượng hạn nhất, bởi vì vừa tắm xong nên mỗi tất da tất thịt đều tỏa ra hương thơm ngát, bàn tay vuốt ve sống lưng di chuyển lưng chốc lại nhịn được mà dời sang phía trước vuốt ve cái bụng bằng phẳng...

      Trời đất xoay chuyển, thoắt cái cơ thể của Hoắc Minh Long phía người của nhóc con, môi lưỡi vẫn chưa chịu buông tha cái miệng của , mà bàn tay càng lúc càng manh động...

      Mọi tế bào cơ thể đều gào lên sôi sục - muốn trở thành của ..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :