1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 24.1: Bí .

      Trong đầu Thượng Quan Dương lúc này là dấu chấm hỏi to tướng, ánh mắt cậu nhìn về phía toàn tâm toàn ý ăn uống mĩ vị kia mà trong đầu thầm hiểu nổi, trong đôi mắt đen trong suốt thuần khiết ấy chứa đựng gì. Cậu phải biết vị thế của nhà họ tô tại nước Y này, phải chỉ riêng cậu e là bất kì người nào cũng ràng điều này, nhắc tới Tô thị người ta liền nhớ đến tập đoàn tài chính lớn có thể hắc hơi là làm rung chuyển cả nền kinh tế. Dẫu vài năm gần đây xuất và bành trướng của Thần Long nhanh chóng bỏ xa những đối thủ còn lại, nhưng vị trí thứ 2 của Tô Thị là vững nu kiềng ba chân, nắm 1/4 lượng tiền trong toàn quốc phải là chỗ có thể chọc đến.

      Nhưng hôm nay, với cái cặp mắt kính to tướng mặt, biểu tình lúc nào cũng ngây ngô này, tiếng động dễ dàng khiến cho người thừa kế tương lai của Tô Thị chỉ lần bị mất mặt. Nếu này ngây ngô đến mức biết chọc phải ai cậu tin, chỉ bằng khả năng ứng phó tình huống đem vấn đề đẩy lại cho người đặt bẫy, đây phải là khả năng mà kẻ ngốc có thể làm được. Còn về phần làm như thế nào lại là vấn đề còn cần phải suy ngẫm thêm. " Đồng học Thuần." Thượng Quan Dương chưa từng gặp qua vấn đề này lần nào, muốn tháo chuông cứ hỏi người buộc chuông trước vậy.

      " Hửm?" Tiểu Thiên vừa ăn phần bánh cuối cùng vào miệng. đôi môi xíu dính vài vụn bánh, ánh mắt vừa nhìn sang phía Thượng Quan Dương vừa lấy từ trong cặp ra chiếc khăn tay lau miệng. nó có thêu chữ Thuần bằng chỉ vàng, phản phất trong khí mùi thơm dịu .

      Trong đầu lại náo loạn, Thượng Quan Dương nhìn chiếc khăn tay của Tiểu Thiên, thầm nhớ. Đây là loại khăn tay cao cấp là hàng thượng phẩm trong thượng phẩm, chất liệu mềm thoải mái gây ma sát cho da, khăn tẩm mùi hương làm bằng chất liệu quý hiếm được chiết xuất từ mật cá voi. ( Tác giả: GG thẳng tiến... ) Sản xuất với số lượng có hạn, chỉ khi dự đám tiệc người ta mới đem theo, mùi hương có thể bảo lưu năm mươi năm phai. Đừng là đem ra lau miệng, gia thế như thế nào mới có thể tùy tiện sử dụng như thế này. Nhẩm đếm trong toàn nước Y ngoài số siêu tập đoàn và quan chức cấp cao may ra. " Đồng học Thuần. Bạn là ai?" Thượng Quan Dương nhíu mày hỏi.

      Là ai? Tiểu Thiên chớp chớp mắt, sau đó cuối đầu nhìn bảng tên trước vạt áo mình sau đó, rất tự nhiên mà đáp lại. " Thuần Hi Thiên."

      Đột nhiên, Thượng Quan Dương cười lên. Cậu nhận ra với kinh nghiệm 18 năm sống trong giới thượng lưu của mình, lần đầu tiên cảm thấy bản thân quá non kém. Có phải là trước tư duy đơn thuần, hay là thâm sâu đến mức cậu nhìn thấy được. Quả thực giữa hai điều đó, cậu thể biết được, nhưng lí trí cho cậu biết, người nữa để lại dấu ấn trong cuộc đời cậu. ( Tác giả: này phải tra nam đâu nhé. )

      " Ban đầu là Thuật thôi miên đúng ?" Sau khi thôi cười, Thượng Quan Dương giọng hỏi câu như vậy. Trước giờ cậu luôn có sở thích vô cùng to lớn là tìm hiểu về thuật thôi miên. Thôi miên được chia ra làm nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là ba loại, loại tác dụng bằng hình ảnh, loại thứ hai là tác dụng bằng thanh, loại thứ ba là tác dụng cả hai.

      Nghe đến câu hỏi của cậu, Tiểu Thiên liền cười hì hì. " Ừm, là Quãng đại chúng."

      Trong lòng nổi lên đợt sóng, đối với người tìm hiểu về thuật thôi miên mà , Quãng đại chúng là cực kì khó thực , Thượng Quan Dương nhớ, thuật thôi miên này sử dụng quảng giữa hai có vị trí cực cao thanh cao độ phối hợp với cực thấp. thanh mặc dù có thể bị cản trở bởi các thiết bị chắn , nhưng với những loại thanh này người ta hoàn toàn có thể tác động được tới ốc tai, gây ù tai hoặc là thần trí mơ hồ tạm thời. Mà dựa vào biểu của toàn thể hội trường lúc nãy rơi vào trường hợp 2. Nếu phải bản thân cậu cũng bị người ta thôi miên cậu hoàn toàn tin, trước mắt lại có giọng quảng dài như vậy. Chỉ có người có sử dụng chất giọng cực tốt mới có khả năng thôi miên số lượng người lớn như vậy.

      " Ai giúp cậu học thôi miên?" Nhưng thuật thôi miên này nếu có được người chỉ dạy qua e là thể thành tựu được như vậy. Người đó là ai nhất định cậu phải tìm được và theo học người đó.

      Nhưng đáng tiếc thay, Tiểu Thiên học được thuật thôi miên phải là từ con người, nhìn thấy bộ dáng nhiệt huyết của Thượng Quan Dương, Tiểu Thiên biết nên như thế nào nữa, môi chu lên đầy áy náy. " Người đó... còn sống đời nữa." Vì dạy Tiểu Thiên, chính là con ma, hồn ma nữ hầu. ( Tác giả: Nhân vật phụ vạn năng...)

      Lần đầu tiên, Thượng Quan Dương cảm thấy lúng túng trong đời, nhìn khuôn mặt chút biểu tình của Tiểu Thiên, khó xử trong lòng của cậu còn tăng gấp bội. biết làm gì hơn, cậu đành đổi sang vấn đề khác. " Vậy còn lần thứ hai?"

      " Chuyển đổi ngữ ." khi trong cùng hệ ngôn ngữ, đột nhiên có người sử dụng hệ ngữ khác, ngay lập tức xung quanh nhận ra ngay. Giống như việc bạn nghe bài hát dở chừng, đột nhiên xen vào bài hát khác, tất nhiên là bạn phát liền.

      Còn về cách làm của Tiểu Thiên, nhóc biết chắc chắn, lời Hoa đồng học chính xác, cho nên chỉ cần gọi ba người lên sau đó cho họ cùng lúc phát chữ cái đầu tiên, chữ cái thứ hai, và chữ cái thứ ba trong câu chúc tiếng kia, nếu ba chữ ghép lại thành được từ có nghĩa coi như trong ba người ai nghe câu chúc đó là gì. Khả năng hợp lí là rất thấp cho nên ngay khi ba người phát ra xong, những người ủng hộ Hoa Mỹ Kiều đều cảm thấy mất mặt.

      Đúng lúc này tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, hai người đứng lên sau đó đến lớp học của mình.

      Tác giả: Để mọi người chờ hơi lâu... Tại cái chương này... bị hóc...

      Chương 24.2: Bí .

      Cũng gần tới giờ vào tiết. Các học sinh cũng vào lớp học. Thuần Hi Thiên cùng Thượng Quan Dương rất nhanh đến lớp học của mình. Hóa ra hai người cũng đều học cùng lớp. Vừa bước vào trong, Tiểu Thiên liền sinh ra chút hứng thú với gian trang nhã bên trong căn phòng.

      Lớp Z này cũng phải là bình thường, người trong lớp này phân tuổi tác, tập trung là Thiếu gia, Tiểu thư thiên chi kiêu tử của mấy gia tộc lớn. Thỉnh thoảng có vài người xuất thân từ gia đình bình thường học cùng nhưng những người này phải có bộ óc tiềm năng thuở hẳn cũng là thần đồng. Mà lần này Thuần Hi Thiên bước vào lớp này với xuất thân là người bình thường như những người này đây. Vì những nhân vật học sinh với xuất thân như vậy, phòng học đương nhiên khác hẳn so với những phòng học còn lại. Phần Ưu tiên này cũng phải là chỉ chút.

      Lớp học rộng rãi thoáng mát trang trí đơn giản nhưng sang trọng, bàn ghế cũng là làm từ loại gỗ quý tỏa ra mùi hương thơm ngát, bên cạnh lớp học còn có phòng bếp có mấy loại thức uống được pha sẳn, có thêm vài món điểm tâm tuy phong phú như dưới nhà ăn nhưng trông cũng khá ngon mắt được đặt trong tủ kính. Phía sau dường như là phòng nghỉ có cả vài chiếc giường và lắp luôn chiếc ti vi 50 inch ở giữa, là ti vi 3D, bên dưới còn có máy chơi game của Sony... quả nhiên là mọi thứ đều chu đáo cả.

      Hiển nhiên Tiểu Thiên cũng ngạc nhiên lắm, càng biết rằng Phúc bá chọn là phòng đặc biệt dành cho học sinh quý tộc hoặc những học sinh có trí lực hơn người tuyển qua vô vàn những vòng thi sát hạch kĩ càng mới chọn được ra hết thảy gần 40 người trong phòng học này. Bởi vậy khi Tiểu Thiên cùng Thượng Quan Dương bước vào ngay lập tức thu hút cặp mắt của người khác.

      Ánh mắt của nhanh chóng nhìn thấy bạn mới quen hào hứng cười với kia, nhanh chóng về phía ấy. Ban đầu lúc tan lễ khai giảng ra, Tiểu Thiên và Doãn Thanh Thanh cùng nhau, nhưng chưa được mấy bước đám người Hoa Mỹ Kiều đến trước và chắn ngang đường của hai người. Bộ dáng giải quyết chuyện Tiểu Thiên khiến ả mất mặt xong với ả ta đâu, nhưng cuối cùng lại được Diệp Luân giải vây, cậu là có chuyện cần với Doãn Thanh Thanh nên hai người đành trước, Tiểu Thiên sau đó đến phòng ăn.

      " Này cậu có quen với Thượng Quan Học trưởng sao?" Doãn Thanh Thanh tò mò hỏi. Bạn mới quan này của thực rất thần thần bí bí a, nếu Doãn Thanh Thanh thích cùng gia đình tham dự mấy buổi tiệc xã giao nhàm chán, vốn hiểu biết về nhân vật có hạn thực trước giờ chưa nghe đến thân phận Thuần Hi Thiên, nhưng này cả gan thách thức những là Hoa Mỹ Kiều còn với cả Tô Khải Phong hẳn cũng phải có lai lịch , nếu cũng là lớp người có địa vị về mặt chính trị trong xã hội.

      Lời này vừa dứt, Tô Khải Phong vào, ánh mắt ta liền chú ý đến bóng dáng của Tiểu Thiên định trả lời câu hỏi của bạn học Thanh Thanh. Bước chân nhanh chóng qua, sau đó ngoài dự đoán của mọi người, đột nhiên ta cúi đầu sau đó chào . " Chào đồng học Thuần, chuyện lúc nãy làm khó bạn, mong bạn bỏ qua."

      OANH!!! TÔ KHẢI PHONG XIN LỖI. CMN chuyện gì xảy ra thế này!!! Toàn thể ba mươi mấy ánh mắt chờ xem cuộc vui liền hóa thành ngây ngốc, đơ ra như bị sét đánh, há hốc hàm dưới suýt dài tới đất... Nhưng nguyên bản chủ nhân lại cảm thấy có điều bất thường, ngược lại Tiểu Thiên còn thấy đây là điều vô cùng hợp lí nữa. Ai biểu ràng là chuyện cậu ta làm, người ta thêm thắt vào để làm khó mà cậu ta lời nào, phải là dung túng người khác làm vậy sao??? Nhưng người ta cũng đến xin lỗi rồi còn khá nghiêm túc nữa, nên thể đánh kẻ mặt cười được. " Coi như có gì là được." Còn nở nụ cười vô cùng thân thiện với Tô Khải Phong nữa.

      Khi vừa nâng môi cười, hai lún đồng tiền liền lên, đôi mắt đen thanh thuần sáng trong thuần khiết, gò má hơi hồng hào, môi đào cong cong, nhìn vô cùng thanh khiết, đáng . Ngay lập tức đuôi mù những con mắt nhìn chầm chầm về phía bên này, đặc biệt là Tô Khải Phong. Khi nhìn lại vẫn là khuôn mặt bình thường mà thôi, giây lóa mắt trước đó chỉ là ảo giác, nhưng lại khiến cho cậu ta có chút ngây ngẩn trái tim trong ngực đập nhanh hơn nhịp.

      " Coi như thức thời." Lời này là Hoa Mỹ kiều , ả ta cùng An Mục Khê, vốn vào lớp ngay sau Tô Khải Phong cũng bị hành động này của cậu ta làm cho kinh ngạc. Lời xin lỗi này của Tô Khải Phong quả thực vô cùng có sức nặng.

      Trái ngược lại bộ dáng hống hách của ả ta, An Mục Khê lại cười cười nhìn Tiểu Thiên, sau đó vô cùng thân thiện chào hỏi. " Chào đồng học Thuần rất vui được làm quen với bạn." rồi giơ tay ra phía trước chờ Tiểu Thiên bắt tay đáp lại. Hành động này hiển nhiên là làm cho mọi người còn lại cũng thấy ngạc nhiên. Nhưng An nhị Tiểu thư này bao giờ cũng dịu dàng và dễ gần như vậy, chưa từng thấy gây chuyện với ai, người như vậy hiểu sao lại thường chung với con khổng tước thích xòe đuôi Hoa Mỹ Kiều kia chứ? Hành động này của nhanh chóng lấy được thiện cảm của những người còn lại, vài người cũng lên tiếng chào hỏi qua lại, những người học trong lớp này đều đa phần quen biết nhau từ trước chỉ có Tiểu Thiên là người mới thôi.

      Sau màn chào hỏi, mọi người đều nghĩ ra vì sao Tô Khải Phong lại xin lỗi đồng học Thuần này, nhưng người ta có ý ngã mũ, ai cũng đều đoán thân phận của Tiểu Thiên hẳn là cho nên cậu ta mới làm vậy. Dầu gì cũng chỉ là lời xin lỗi, đổi lại kẻ làm sai mà chịu thừa nhận và sửa sai mới khiến người ta cảm thấy đáng ghét.

      Liền sau, chủ nhiệm của lớp Z nhanh chóng xuất , là người phụ nữ trung niên mang cặp kính cận hơi trễ, dáng vẻ thành thục và chững chạc, đối với thân phận của những học sinh bên dưới cũng quá để ý. Sau khi thông báo lịch học trong tuần, của toàn năm học, sắp xếp và phân phó thành phần lớp gồm có lớp trưởng là Cao Thái Hân - con của tập đoàn sản xuất ô tô nổi tiếng, lớp phó là Nhạc Thuơng - con trai cục trưởng III, giáo Thải cho tan lớp.
      thuyt thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 24.3:

      " Phịch phịch." Cánh cửa chiếc Lamborghini vừa khép lại, khí bên trong cách biệt hoàn toàn với nóng nực bên ngoài, khiến cho người vừa bước vào thoải mái thở ra hơi, bỏ cặp sách sang bên cạnh, nới rộng cổ áo.

      Lâu rồi mới có cảm giác có chút thú vị thế này, Thượng Quan Dương ngồi vào phía sau xe, tâm trạng có chút khác lạ, ánh mắt trong suốt lên chút vui vẻ, lại cơ chút hào hứng. Những biểu này tuy rất khó phát , người quen sống trong giới thượngq lưu ít nhiều cũng học được cách che giấu suy nghĩ, nhưng chút khác thường đều dễ dàng rơi vào mắt người đàn ông phía . nhướng mày, bạc môi tuấn hơi nâng lên, nhiều thêm phần dễ dãi khác hẳn nghiêm túc, thường ngày, bao lâu rồi thằng nhóc này mới biểu lộ thần sắc như vậy. A, hình như cái lần với cậu rằng để ý đến bé con, cũng khá lâu rồi. (Tác giả: Nam phụ chính xuất . Đố mọi người gặp nữ chính ở chương nào??? )

      " Tiểu Dương, hôm nay đến trường thế nào?" Chịu nổi bộ dáng của cậu, chần chừ nhìn , như rất muốn biết nên mở lời như thế nào.

      Mặc dù tính cách hai em khác biệt, người lãnh ngạo, người thanh mạt, nhưng mối quan hệ giữa Thượng Quan Lâm và Thượng Quan Dương lại vô cùng thân thiết, chuyện gì cũng qua với nhau. Thấy mở lời, cậu cười hì hì . " Hôm nay đến trường gặp được rất thú vị."

      ? người nghiêm túc như cũng mặc nhiên có ít kinh ngạc. So với bất kì ai, bất kể với ba mẹ, luôn là người hiểu đứa em trai của mình nhất. Từ cậu theo đuổi mấy thứ kì kì quái quái, nào là thuật thôi miên, mấy loại ảo ảnh, mấy chuyện kì bí, nếu phải đối với tam giác quỷ, machu pichu, kim tự tháp, Atlantic,... chính bản thân cũng nửa tin nửa ngờ, sợ chuyện may xảy ra, cậu cũng sớm đến những nơi đó rồi. Dù vậy, cảm thấy những chuyện đó phi lí, cho nên mặc cậu theo sở thích của mình, tùy ý thích làm gì làm, chỉ cần nguy hiểm là được, dù sao chính mình nối nghiệp gia đình còn cậu nhất thiết phải vậy. Bây giờ, đột nhiên xuất thực thể, ờm, ở đây là , lại khiến em trai cảm thấy thú vị? " tin được."

      " hai đó có thể dùng quảng đại chúng trực tiếp đó." Chủ đề cuối cùng cũng về đúng quỹ đạo của nó.

      Biết ngay. Đối với mấy chuyện mà người ngoài cảm thấy phi lí này của em trai, coi như Thượng Quan Lâm cũng có chút quan tâm, nghe đến vài cụm từ đặc biệt, liền nhớ đến ngay, cảm thấy ngạc nhiên nữa, chuyện thằng nhóc này quan tâm cũng chỉ có vậy, biết nên sao nữa, phì cười, lại nghe cậu tiếp.

      " Mà điều làm em kinh ngạc nhất là đó hình như biết Tô Khải Phong, những người còn lại trong nhóm là ai, , đúng hơn là ấy nhận mặt ai, mặc dù học cùng lớp Z với em. Còn dám ngang nhiên chống đối với cậu ta." Nhớ đến đó, diện mạo đơn giản, hành động đơn giản, biểu tình đơn giản, suy nghĩ đơn giản, trong lòng ra sao đều biểu lộ cả mặt. Nhưng đó là dễ dàng khiến Tô Khải Phong mất mặt mà thể phản bác được gì? Là quá ngốc nghếch hay quá tâm cơ???

      Vừa nghe cậu , mày rậm của Thượng Quan Lâm nhíu lại, đầu óc xoay chuyển, nhiều nhân vật xuất trong đầu. Mạng lưới quan hệ của rất rộng, những người có thể ngang nhiên chống đối với Tô thị có quá mấy người, số người trong những gia tộc này ít nhiều biết đến cậu ta, nhưng đó còn có ai??? Trong đầu lóe lên người, nhưng người này thân phận quá thần bí, đến quân đội dùng bộ máy do thám điều tra, đều thu lại được gì. Nếu thực này là của người đó cho là có mười Tô Khải Phong cũng dám đắc tội này. " ai biết gì về đó sao?"

      Nhớ đến điểm này, Thượng Quan Dương lại nắm chắc lắm. " Em , nhưng hành động của Tô Khải Phong là xin lỗi ấy khiến mọi người chịu kinh ngạc ." Nhưng cậu ràng cái loại xin lỗi của cậu ta phải là vì e ngại thân phận của , mà giống như càng biết gì về cậu ta càng cảm thấy thú vị, muốn gây dựng mối quan hệ tốt đẹp để có thể tìm hiểu nhiều hơn.

      " Nga. Được rồi, trưa nay ăn gì? Có nhà hàng Pháp gần đây nấu ăn tệ." Mặc dù nhà có đầu bếp riêng, thức ăn mỗi ngày mỗi ngon nhưng ăn mãi cũng chán, huống hồ trong mấy năm gần đây xuất " Cái lưỡi vàng". Người này vừa nấu ăn ngon vô đối mà lại có khả năng vô cùng đặc biệt là có thể nếm ra tất cả mùi vị lẫn cách chế biến thức ăn, khiến cho những đầu bếp tài năng trong lẫn ngoài nước đều đâm đầu muốn so tài với người đó, nào có quan tâm đến việc đầu quân vào các nhà hàng khách sạn nên từ đấy chất lượng bữa ăn kém xuống hẳn.

      Thượng Quan Dương cũng suy nghĩ đồng ý ngay.

      Chương 25.1: Thư kí.

      Trong phòng bếp là mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa tí tách, tiếng thái rau sột soạt, tiếng gia vị trong nồi sôi ùng ục, và chỉ có hai người miệt mài với công việc của mình. Trong hai người họ, bóng dáng cao lớn, tóc hoe vàng, phối với khuôn mặt góc cạnh, sóng mũi cao phương Tây điển hình. Người đàn ông vóc dáng cao to có vẻ khiêm tốn giữa căn phòng bếp rộng lớn của Hoắc trạch, vầng trán ông ấy tươm ra tầng mồ hôi, đôi mắt nheo lại thành đường. Gương mặt nghiêm túc lộ ra khao khát với nghệ thuật. Siêu đầu bếp Daniel nhìn về bóng dáng còn lại, trong lòng có chút lo lắng hỏi. " Have you finished?" Có Chúa chứng giám, ông dám tin " Golden Tongue." Lại chính là bé trước mắt này.

      Lời của ông ta vừa dứt, Thuần Hi Thiên bên kia giở nắp nồi súp lên, mùi hương ngào ngạt tỏa ra tứ phía. Loại hương vị cực kì kích thích khẩu vị, khuôn mặt nhắn xinh đẹp hé ra nụ cười vui vẻ. " Almost." Nhấp thử ngụm , nếm nếm, vẫn là thêm chút gia vị vào.

      Nếu phải mấy lần trước cả hương lẫn vị đều thua bé này, Daniel thực phục cách nấu ăn mà lúc nào cũng tùy ý, giống như bừa bãi, làm đại, cắt đại, nêm đại, nhưng hương vị nấu ra lại rất ngon. Phải chăng đó gọi là gia vị hạnh phúc? Nhìn gương mặt tỏa sáng vì hương phấn của bé, môi nở nụ cười nhàng, giống như ông lúc nào cũng nghiêm túc, cần biết món ăn ra sao, chỉ cần nhìn , cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ. Mấy mươi năm làm nghề đầu bếp mà lại thua dễ dàng như vậy sao. Aizz... Thua thua, có đối thủ như vậy bất kể người đầu bếp nào cũng cảm thấy thỏa mãn, chỉnh lửa, ánh mắt ông nhanh chóng chăm chú vào món ăn hôm nay.

      Ngẩn mặt nhìn đồng hồ, 12h, vặn tắt lửa, Tiểu Thiên giở nắp nồi ra, lần này hương vị hoàn toàn thành công, mùi thơm như ma chú thu hút mọi tế bào vị giác. Ngoài phòng bếp rất nhanh xuất đống gương mặt ló vào nhìn, có tiếng hút khí, có tiếng nuốt nước miếng, có tiếng xuýt xoa,... đám người hầu trong Hoắc trạch khỏi thầm tắc lưỡi luyến tiếc, vừa cắn cắn gấu áo, vừa nén lệ lưng tròng, có cần phải giết người cần vũ khí như vậy . Phúc lợi được hưởng, đáng tiếc, đáng tiếc. đám người nhất thời rũ rượi.

      Nhắc nồi xuống, Thuần Hi Thiên lấy cái bát to, bên trong có mỳ ướp sẵn ít gia vị ban đầu, sau đó múc súp cho đầy vào bát, bỏ ít tiêu lên , thêm vài lá ngò, lại thêm chút nước sốt đặc trưng của món ăn, đặt bát lên chiếc đĩa màu trắng ngà, đĩa có vài món rau cải và thịt muối ăn kèm, thêm đũa, thìa. Sau đó cúi đầu với Daniel như báo là xong, rồi bước ra ngoài.

      Quả nhiên, thời gian sai lệch lắm, trở về, thần sắc tinh nhuệ, hề có dấu hiệu mệt mỏi sau buổi làm việc căng thẳng, đôi mắt lam sáng lên tia thoải mái, nới lỏng cà vạt, mở khuy cổ áo, ném áo vét sang bên cho nữ hầu tùy thời đón lấy, khóe môi hơi nhếch lên độ cong khó phát , mày kiếm hơi nhướng, híp mắt cảm thụ mùi hương trộn lẫn trong khí, thầm suy nghĩ. ' biết hôm nay là món gì đây?' mặc dầu nhà bếp cách cửa chính khá xa, nhưng mùi thơm của món mì sớm len lõi đến được đây. Đôi con ngươi lam lạnh lẽo lia qua hai bên, người hầu đều tự biết tiếng động rời trước, còn tiếng động đến phòng ăn.

      Lúc này, bóng dáng nho của Tiểu Thiên vừa từ phía trong bếp ra, tay mang theo phần mì chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn ăn rộng lớn, cẩn thận lót khăn bên dưới đĩa đặt thìa vào trong bát, đũa lại đặt bên ... " A, Long." biết phía sau từ lúc nào xuất người, cánh tay thon dài hữu lực của người đó ôm lấy từ phía sau, giam lại trong ngực, gò má cương nghị ma sát lên khuôn mặt non mềm, mùi hương nam tính mang chút lạnh lẽo bủa vây, mang theo chút bá đạo và cưng chiều, nhóc liền biết ngay là ai.

      Bạc môi mỏng mân lên đường, kề sát vành tai mê li cắn ngụm , hài lòng nhận thấy cơ thể run lên theo bản năng, mới giọng hỏi. " Hôm nay là mỳ?" Nhìn món mì tỏa ra hơi nóng ấm áp, thơm phức, tiêu và ngò làm tăng màu sắc cho bát mì, từng lát thịt bò nướng vàng thấm sâu gia vị ướp qua nước sốt vừng biến thành màu nâu sệt ngon miệng đặt lên phía , từng sợi mì màu vàng nhạt trong nước súp trong vắt như khiêu khích khẩu vị của thực khách. ( Tác giả: Lâu năm miêu tả món ăn nó lục nghề thành như thế lày đây.) Nhưng trong mắt Hoắc Minh Long món ăn này có ngon như thế nào cũng bằng ai kia...

      " Khụ khụ... Excuse me." Daniel lúng túng cắt ngang cuộc trò chuyện ngọt ngào giữa hai người họ. Ông hiểu tiếng nước Y và lối tư duy của người dẫu rằng có khác biệt, nhưng chỉ bằng hành động của Hoắc Minh Long ông cũng dễ dàng nhận ra được loại tình cảm giữa hai người là gì. Trong suy nghĩ của Daniel, hình như người nước Y rất chuộng loại hình nuôi vợ từ này nhỉ, ắt hẳn người đàn ông kia phải rất giỏi 'chịu đựng' và cũng phải rất 'kiên trì'. vừa đem đĩa mì đặt kên bàn vừa suy nghĩ vẫn vơ, bất chợt ông cảm thấy lạnh cả sống lưng, ánh mắt màu lam như có như liếc qua ông như đem ông đẩy vào hầm băng lạnh lẽo, Daniel thức thời nhớ ra, làm sao lại quên người trẻ tuổi này cũng rất nguy hiểm chứ. Rồi cũng chính ánh mắt đó khi dời về phía lại tan ra hóa thành nồng đậm nhu tình.

      Bẹp bẹp lên gương mặt lãnh tuấn của Hoắc Minh Long hai cái, hề cảm nhận được tia lạnh lẽo vừa xuất , Tiểu Thiên nâng má lên cười mĩm . " Em thay quần áo , ám khói có mùi khó chịu quá. Long nếm thử trước nha." nháy nháy mắt với , rồi nhanh chóng cởi tạp dề ra để lại trong bếp, sau đó liền chạy lên tầng, chạy trốn biểu tình có chút mất mát của .

      khí xung quanh rất nhanh hạ xuống vài độ, món mì vẫn tỏa ra hơi nóng nhưng nhiêu đó thể lấn áp được lãnh lẽo tồn tại cách mãnh liệt được. Biểu tình ấm áp thu lại, sau đó thay thế bằng biểu cảm cảm xúc hay đúng hơn là lãnh mạt, bàn tay tinh tế cầm lấy đũa, sau đó gắp vài lọn mì lên nếm qua, thần thái lúc này mới hòa hoãn đôi chút, nhân lúc đó, Daniel liền đem phần mì của mình để sang bên cạnh, rồi nhanh chóng rời . là đáng sợ!!! (/T~T)/...

      Món ăn rất ngon, bất kì món ăn nào, chỉ cần là của Tiểu Thiên nấu đều là ngon nhất đời, khẩu vị của Hoắc Minh Long là vậy. Trước đây nhóc con vốn thực chú ý đến việc này lắm, lần đó vô tình đầu xem truyền hình có đầu bếp người Nhật kia nấu ăn đàn nấu ăn và có vẻ rất ngon, lúc đó mới vừa sa thải đầu bếp làm ở Hoắc Trạch, mà bữa ăn lại sắp đến, nhìn ông ta nấu món cơm cuộn, Tiểu Thiên lại nổi hứng muốn làm theo. ngờ nhóc con lại vô cùng có thiên phú trong việc này.
      thuyt thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 25.2

      Thịch thịch... Tiểu Thiên chạy vội lên tầng trái tim trong ngực vẫn đập dồn dập, cần nhìn vào gương cũng biết mặt mình bây giờ đỏ hây hây, tâm tình lạ thường đến khó chịu giống như có nhiều con kiến bò qua bò lại trong người vậy. biết có phải dạo gần đây khác thường hay là vốn từ trước mà nhận ra, mọi hành động của Hoắc Minh Long dù là vô tình hay là cố ý, kéo gần khoãng cách giữa hai người luôn dễ dàng khiến trái tim đập ngừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giống như lúc nãy, đâu phải là lần đầu ôm như vậy, cũng phải chưa từng thân mật với như vậy, nhưng làn hơi ấm xen lẫn chút lạnh lẽo truyền đến , cơ thể cảm nhận được ràng từng nhịp tim của , hơi thở của quẩn quanh bủa vây lấy và còn có xúc cảm lạ lẫm khi gặm lấy vành tai. Tất cả khiến cảm thấy xa lạ, nhưng có lẽ là vì điều này bắt nguồn từ chứ phải là ai khác, chẳng những bài xích nó, mà còn rất thích làm như vậy nữa, hình như bản thân càng lúc càng lún sâu vào thứ gì đó mơ hồ mà bây giờ còn chưa hẳn nhận ra.

      ---

      Về hai món ăn, chỉ bằng hương thơm sắc cũng dễ phân định thắng thua, chưa hơn kém trong mùi vị món ăn. Daniel sớm nhận bản thân bằng Tiểu Thiên, nhưng ông lại muốn từ bỏ bởi vậy vẫn kiên trì ở lại Hoắc trạch làm đầu bếp, thấy ông cương quyết như vậy, Hoắc Minh Long cũng cản. Trù nghệ của siêu đầu bếp này tuy bằng nhóc con, nhưng trong giới ẩm thực cũng đứng 1 - 2, mà Tiểu Thiên cũng đâu phải là đầu bếp thực . Cho nên giữ ông lại cũng là tất nhiên.

      Sau khi cả Hoắc Minh Long và nhóc đều ăn trưa xong, lại đến thời gian xem truyền hình của họ. Cạnh phòng ngủ có căn phòng trống, sớm sai người mang ti vi vào đấy, bày biện số thứ, có hẳn chiếc ghế quý phi dài và rộng đủ để hai ba người nằm. Mặc dù có tiền lệ đen tối về việc này và nhất thiết phải xem cùng , nhưng thanh niên nào đó vẫn giả vờ có chút hứng thú cùng xem ti vi. màn ảnh tại trình chiếu đoạn của phim truyền hình đại dài tập. Giám đốc trẻ gọi thư kí của mình vào để phân phó chút chuyện. Đột nhiên Tiểu Thiên xoay qua hỏi .

      " Long, thư kí của Long là ai?" Là xinh đẹp giống như ti vi sao? nhóc xem vài bộ phim truyền hình thư kí hầu như đều là loại phụ nữ dáng vẻ đẹp, hoặc là nữ chính ngốc nghếch làm thư kí cho giám đốc soái ca, hay là loại tiểu tam có dáng người ma quỷ quyến rũ giám đốc. Nếu Long có người đó còn chưa có gặp qua a.

      Quả nhiên phim truyền hình có sức ảnh hưởng rất lớn. " Có Lôi làm thư kí cho Long." Lôi mặc dù tính tình lạnh nhạt, nhưng kì thực làm việc rất nhanh gọn, nhờ đó tất cả mọi buổi xã giao, làm ăn với các ông chủ lớn đều giao lại cho ta làm, Hoắc Minh Long càng ít ra mặt những loại hình giao tiếp phức tạp này. Cũng chỉ là đám đàn ông bên cạnh những người phụ nữ xinh đẹp, chuyện qua lại đầy khách sáo, lời ra hoặc là nhiều tầng ý nghĩa, còn là mờ mờ ám ám.

      Lôi? Nhưng Lôi là đàn ông mà, sao đàn ông lại làm thư kí? " Ơ, Long. phải thư kí đều là mấy chị xinh đẹp sao?" Nếu Lôi biết suy nghĩ trong lòng đảm bảo cảm thấy tự tôn đàn ông bị sứt mẻ dữ dội.

      Trong đầu Hoắc Minh Long lúc này lại nảy ra suy nghĩ, cười nhạt sủng nịnh nhìn Tiểu Thiên, trả lời câu hỏi của nhóc mà ngược lại hỏi. " Nếu sau này Tiểu Thiên trưởng thành bằng mấy chị xinh đẹp, Tiểu Thiên làm thư kí cho Long được ?" Như vậy sau này có thể mang theo đến công ty, cần đợi đến lúc về Hoắc trạch, mọi lúc mọi nơi đều có thể nhìn thấy , như vậy tốt hơn nhiều a.

      Thư kí cho Long? " giống như mấy chị xinh đẹp kia sao???" Nhóc con chỉ lên màn ảnh. Khung cảnh chính là buổi rượu xã giao của đám phú thuơng chúc tụng lẫn nhau, trong đám người đó, những thư kí của các gã ta thay nhau rót rượu, đưa đẩy qua lại, ánh mắt phóng lớp lớp tia lửa điện về phía các gã, mong khiến các gã ta hài lòng. Hoạt cảnh này, nữ chính chỉ là nhân viên lễ tân đứng bên cạnh. Mặc dù là khí, nữ chính lại dễ dàng nhìn thấy những cử chỉ mờ ám của đám đàn ông, có gã vuốt ve đùi của người phụ nữ nọ, có gã lại luồn tay vào áo thư kí kia biết làm gì trong đó,...

      " Phập." Hoắc Minh Long vừa dùng tay che mắt Tiểu Thiên lại, vừa ném điều khiển ti vi vào ngay nút tắt truyền hình. Điều khiển vỡ tan tành, ti vi cũng vừa kịp ngừng hoạt động. Sau đó mới buông tay che mắt nhóc ra. " phải như vậy, chỉ cần Tiểu Thiên bên cạnh Long là được, còn những chuyện này đều do Lôi làm thay Long." Chết tiệt!! Dạo gần đây nổi lên mấy bộ phim cẩu huyết nhiều cảnh nóng, mặc dù tại bây giờ hiếm lạ gì những chuyện đó, nhưng mà... vẫn là nên xem tốt hơn. ( Tác giả: * Suy nghĩ đen tối *...)

      Mặc dù hiểu vì sao Long lại đột ngột làm như vậy, Tiểu Thiên biết chắc chắn chuyện này là tốt cho mình, nhưng mà nhóc vẫn nhịn được bật hỏi. " Vậy Lôi có làm như vậy với mấy thư kí kia ???" Câu hỏi ảnh hưởng trực tiếp đến hạnh phúc gia đình đồng chí mặt lạnh nào đó, nếu lời này mà để Mị nghe được chắc hẳn là làm Lôi điêu đứng đây.

      " Khụ khụ... có. Lôi làm chuyện này đâu."

      Tìm được câu trả lời của , Tiểu Thiên hỏi tiếp nữa, nhớ đến đề nghị của , nhóc xoay người về sau ôm lấy cổ của , nghiêng mặt . " Long à, sau này Tiểu Thiên làm thư kí của Long nha." sau đó nhóc con nhìn đồng hồ 1 giờ hơn, đến giờ ngủ trưa rồi, đặt khuôn mặt non mềm như sữa tì lên trước ngực , tay choàng đặt người , nửa cơ thể áp sát lấy , mí mắt nâng lên nhìn nhìn nhìn, sau đó hạ mắt xuống rồi khép lại. Chốc sau Hoắc Minh Long nghe tiếng thở đều đều phả trước ngực mình biết là nhóc con ngủ mới thở ra hơi, còn biết bản thân chịu đựng được bao lâu nữa đây. Cưng chiều xoa xoa mặt Tiểu Thiên, cũng nhắm mắt ngủ theo.

      Tác giả: chứ tác giả thèm thịt lắm rồi, khổ, chả biết đến khi nào có thịt để ăn.

      Chương 25.3:

      " Tiểu Tiểu." Ngón tay xinh đẹp nhấn nhấn lên cái bụng béo ị của cục bông tròn sãi tứ chi híp mắt hưỡng thụ ánh nắng chiều rọi lên màu lông trắng muốt của nó màu sắc vàng ươm như màu bánh mật. Nó lười biếng mà...

      Thú sủng mặc dù bất mãn, nhưng nó vẫn rên ư ử đáp lại. " Gâu gâu..." Tiểu Thư à, nó rất có nhã hứng nha. Lăn qua lăn lại tránh ngón tay của nhóc con, tìm đến khoãng trống khác thở hừ hừ, tiếp tục híp mắt dưỡng thần. Nhiều năm qua dưới 'sủng ái' đến vô pháp vô thiên của Tiểu Thiên, nó luyện được kĩ năng lằm lì biết chạy nhảy bông đùa như những con chó khác mà rất có nề nếp là nằm bất động, hoặc nhiều lắm cũng chỉ là lăn qua lăn lại, trừ khi đối với tảng băng di động kia nó mới gượng ép bản thân hoạt động.

      So với trước đây, thân hình của nó béo thêm vòng nhưng lại dài ra cm nào, lông vẫn trắng muốt và mềm mại, cái bản tính lười biếng đổi của nó khiến cho thân thể quá khổ của nó mềm nhũn ra, hệt như túi nước ấn ấn rất đàn hồi, đặc biệt là bụng của nó.

      Lại nằm ì ạch, Tiểu Thiên nâng nó lên, lắc qua lắc lại như lắc túi thịt. " Càng lúc càng béo lên, Tiểu Tiểu, Long tuần sau cho Tiểu Tiểu tập thể dục tiêu mỡ đó."

      Ngay lập tức, tinh thần nảy lên chuông báo động "Nguy hiểm cấp S" nó ngước mặt, vểnh tai lên, tinh lực tràn đầy, vừa lắc đuôi vừa lắc người, tứ chi ngọ nguậy giữa khí, liên tục sủa vài tiếng phản kháng. " Gâu gâu..." T^T Ô ô nó muốn tập thể gì gì đó đâu ô ô nó chỉ là con chó bé yếu ớt thôi mà, mặc dù nó biết 'tập thể dục tiêu mỡ' là cái gì, nhưng mà chỉ cần có liên quan đến quái thú băng lãnh đó chắc chắn có chuyện gì tốt. " Gừ gừ..." Nó rên lên đầy bất lực, mặt mày ỉu xìu.

      " Kháng nghị có hiệu lực." Giọng lạnh lẽo từ phía sau lưng Tiểu Thiên truyền đến, gương mặt cương nghị tuấn lãng hề biểu thị chút biểu tình gì vẫn khiến con thú sủng e sợ rụt đầu lại như đà điểu, ánh mắt lưng tròng nhìn về phía Tiểu thư nhà mình mong tìm được chút đồng tình.

      Tiếc thay thân công phu đáng thương luyện đến thành thục của nó, Tiểu Thiên vô cùng nghiêm túc khẳng định. " được trốn. Tiểu Tiểu phải bắt đầu tập từ ngày mai." Người ta chỉ có 'mèo béo' nào có 'chó béo' bao giờ. Mà hơn hết là vì nguyên nhân này đây. " Nếu béo quá sau này rất khó sinh mấy Tiểu tiểu nữa đó." Long bây giờ đến lúc cho Tiểu Tiểu sinh sản rồi, như vậy chỉ có mà còn có rất nhiều Tiểu Tiểu nữa càng đông càng vui nha.

      Cái gì cơ!!! " Ẳng ẳng..." Trời trời... nó a, còn là con chó cái an phận thủ thường a, cái gì mà giảm béo, cái gì mà sinh sản, nó có muốn đâu a. Tiểu thư à tiểu thư đừng có bị ác ma lãnh khốc đó dụ dỗ dễ dàng như vậy chứ. (/T0T)/. Nó quơ quơ chân dữ dội, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, nó đành nuốt lệ vào lòng, thôi phản ứng lại nữa.

      Nhóc con vuốt ve đầu nó sau đó thầm vào tai nó vài lời, nhìn tinh thần nó lại phấn khởi lên, rồi mới đem nó giao cho nữ hầu nhận lấy. " Long công viên nước sao?" Lúc hai thức dậy, đột nhiên lại gợi chủ ý công viên nước, phải biết, hình như Long thích ra bên ngoài, trừ đến công ty ra, chỉ đến địa bàn của Hắc Long bang, vì sao lại muốn đến đó? Nhưng mà dầu cho biết nguyên nhân, nhưng thấy công viên nước trong ti vi, Tiểu Thiên vẫn lộ ra chút hào hứng trẻ con.

      Khóe môi lạnh bạc cong lên nở nụ cười ôn nhu với nhóc con. " Ừm. Cuối tuần vậy." Nếu phải là nhóc che giấu biểu tình, mỗi lần coi đến những đoạn giới thiệu về công viên Disney Land đều nhịn được hai mắt tỏa sáng, cũng muốn cùng nhóc ra ngoài khuây khỏa chút.

      " Hì hì... Cám ơn Long." Dù gì, nhóc biết chắc chắn nguyên nhân của chuyến này đều bắt đầu từ mình mà thôi.

      ----

      Tiểu Tiểu: Gâu gâu... ( Tác giả suýt quên thú sủng rồi phải ? )

      Tác giả: * Mặt tỉnh bơ * Đâu có... hì hì...

      Tiểu Tiểu: Gừ... ( Quên đại quên . )

      Tác giả: Khụ khụ...

      Tiểu Tiểu: Gừ gừ... ( Biết ngay mà =_=#|||||| )
      thuyt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26.1: học để làm gì? Phần 1.

      Trong giới thượng lưu, có dạng người thể thiếu, đó là kẻ a dua nịnh nọt. Nếu bạn đứng cao, họ bám lấy bạn, tìm mọi cách để khiến bạn hài lòng và vui vẻ, còn nếu bạn ở dưới thấp, họ vì để khiến người khác mà ở đây là những người có vị thế cao hơn chú ý đến, họ sẳn lòng bày ra vô vàn cạm bẫy để bạn nhảy vào sau đó cười nhạo bạn đồng thời lấy lòng nhân vật có vị thế cao kia nếu cần. ( Tác giả: Giống cung đấu vợi )

      Lúc Tiểu Thiên vừa bước vào lớp cũng là thời điểm chuông báo vào giờ vang lên từ tháp chuông trong Đông Hoa học viện. Ngày đầu tiên học của mở đầu trong vui, nhưng kết thúc lại tương đối hòa hoãn vì lời xin lỗi khiến cho mọi người kinh ngạc của Tô Khải Phong. Nhưng trong thâm tâm mọi người xung quanh, họ đều nhận định rằng bạn đồng học này e là vô sổ đen của Tô thiếu rồi, sớm muộn cũng đều bị chỉnh đến thê thảm, đa phần trong số họ đều lấy tâm tình xem cuộc vui để chờ xem chuyện gì xảy ra với nhóc con, hoặc là nhanh, hay là chậm mà thôi.

      Sau mười phút sinh hoạt lớp, tiết bắt đầu. Theo thời khóa biểu của lớp Z, tiết học đầu tiên là môn ngữ. Giáo viên đến dạy là thầy giáo cũng khoãng 30 tuổi, khuôn mặt có chút tuấn, giữa chân mày ra nét bình thản đặc trưng của nhà giáo, mặc áo sơ mi dài tay và đeo cặp mắt kính màu đen hơi trễ. ta bước vào lớp, đứng bục, bắt đầu bài học ngay mà nhìn lượt toàn thể học sinh trong lớp, hơi dừng lại những nhân vật có chút ảnh hưởng, rồi đặc biệt điểm danh. " Em, là Thuần Hi Thiên học sinh mới của lớp này?" Hoàng Phó Vu lạnh nhạt hỏi, đúng hơn là khẳng định. ta là giáo viên chuyên môn của lớp này, mấy năm học qua đều là ta chịu trách nhiệm dạy ngữ. Học sinh trong lớp này hầu như ít có thay đổi, chỉ cần liếc mắt cũng dễ dàng nhận thấy nhân tố mới này.

      Đánh giá nhắn trước mắt, tóc đen buộc gọn gàng phối hợp với khuôn mặt nhắn bình thường, ngoại hình bình thường, xuất thân theo lí lịch đăng kí học trong viện cũng bình thường, duy chỉ có phần khí chất là khiến ta bỏ qua được. Từ chuyện hôm qua ta đặc biệt chú ý đến nữ sinh này rồi. Thân phận thực và lai lịch của là gì? Mới đó mà có hai người ra giá cho thông tin này rồi.

      đoàn ánh mắt đổ dồn về phía Tiểu Thiên, nhóc con ngây ngốc chốc rồi cũng đứng lên đáp lại cách rành mạch. " Vâng. Có chuyện gì thầy?" Người đàn ông này mang đến cho Tiểu Thiên cảm giác kì quái, giống như ta đến phải là dạy học mà ánh mắt săm soi đó giống như muốn bóc trọn con người của người ta vậy, song nó được ngụy tạo trong vỏ bọc bình thản đến vô hại khiến cho ta khó mà nhận ra.

      Mày đen hơi nhíu lại, ta điềm giọng trả lời. " có gì, thầy thấy có bạn học mới nên muốn nhận mặt chút. Em ngồi xuống ." Trước giờ trong mắt ta chỉ có hai dạng người mà ta thể đoán được điều gì từ họ, là ma ranh và gian xảo che dấu tốt đến mức nhìn thấy bản thân họ, hai là ngây ngô và thuần khiết giống như tờ giấy trắng khiến ta muốn tìm hiểu nhưng lại có gì để tìm hiểu. này chỉ có thể là trong hai. " Chúng ta bắt đầu bài mới." tại phải là lúc để suy nghĩ, cho nên cứ tạm thời làm tốt trách nhiệm của mình ở đây trước .

      Mặc dù đây là giờ học ngữ, nhưng những gì học sinh lớp Z học là ngữ nâng cao, mang bản tính đặc trưng chuyên ngành, ngoài các kỹ thuật đọc, nghe , viết bình thường, họ còn phải trải qua các chuẩn cao hơn của môn học, phải học các từ vựng và cấu trúc chuyên môn, ví dụ như trong Y tế có những từ ngữ và cấu trúc riêng, xây dựng, quân đội, tài chính,... cũng vậy. Cho nên thực tế mà đây là môn học khá phức tạp.

      Từ lúc bắt đầu giãng bài đến lúc kết thúc buổi học, Hoàng Phó Vu chỉ sử dụng ngôn ngữ duy nhất là ngữ, khi gặp từ ngữ mới ta sử dụng ngôn ngữ này để giải thích và minh họa cho từ ngữ đó. Suốt quá trình đám nam nữ sinh bên dưới hoặc hiểu hoặc đều có chung biểu tình là chăm chú lắng nghe sau đó là ghi hí hoáy vào tab, hoặc bật chế độ nhập văn bản bằng giọng . Ngay cả bạn - Doãn Thanh Thanh, bên cạnh Tiểu Thiên cũng lộ ra vẻ ham học hỏi, máy tính bản sớm bị ghi đến trang thứ 10, chỉ có nhóc mặc dầu vẫn nghe giảng đàng hoàng nhưng trong tập lại hề ghi lại bất kì chữ nào.

      Đến gần cuối tiết học, cuối cùng cũng có người nhịn được cất giọng lên mỉa mai. " Ai nha, bạn học Thuần này sao trong tập lại hề có chữ nào vậy là nghe hiểu, hay là biết ghi như thế nào???" Chủ nhân giọng này là Quách Mộng, này vốn hay theo nhóm Hoa Mỹ Kiều lâu chuyên môn bài trò để khiến Hoa Mỹ Kiều hả lòng hả dạ.

      P/s: Có thể thứ 7 mới có chương nhé mọi người.

      Chương 26.2:

      " Ai nha, bạn học Thuần này sao trong tập lại hề có chữ nào vậy. Là nghe hiểu, hay là biết ghi như thế nào???" Trong giọng của Quách Mộng có thể dễ dàng nghe ra được ta nhấn mạnh vào hai chữ "trong tập" như thế nào. Sợ người khác biết khinh bỉ ràng trong ánh mắt ta, lời ra cũng theo nồng đậm coi thường.

      Trong lớp này ai cũng viết , bạn học Thuần mới xuất này là lần đầu tiên tiếp nhận trình độ học vấn bậc cao của bọn họ, nếu nghe hiểu, hay viết được cũng là chuyện bình thường. Nhưng cố tình vốn sống trong xã hội này lâu đám tiểu thư thiếu gia này vốn rất bài xích yếu tố khác xâm nhập, bởi vì trong mắt bọn họ, họ chính là vàng là bạc, sinh ra được gia tộc phủng trong tay sao có thể đứng chung hàng, ngồi chung bàn, học chung lớp với những người bình thường được. Cũng chính vì thế dưỡng thành lớp thiếu niên kiêu căng ngạo mạn.

      Bạn học Doãn Thanh Thanh bên cạnh dù ngốc chút xíu nhưng là người trong giới thượng lưu, liền dễ dàng hiểu ý tứ trong lời của ta. Đúng là coi thường người khác quá đáng!!! Mới ngày đầu tiên mà kiếm chuyện bóc mẻ người mới rồi, có tí ti gì bản tính hiền lương thục đức. Đúng là đồng bọn của "con tước thích xòe đuôi". Ném ánh xem thường về phía ta, Doãn Thanh Thanh kéo tay Tiểu Thiên" Bạn học Thuần cần chấp nhất với ta." Doãn đồng học ghét nhất hạn người này, có gì nổi trội hơn người, lại thích nịnh nọt, dựa vào người khác mà gây .

      Muốn làm lơ ta??? " Liên quan gì..." đến chứ. Quách Mộng đương muốn đôi co lại giọng dịu dàng nho của An Mục Khê vang lên thành công ngăn lời định ra của ta. " Bạn Quách!" níu tay Quách Mộng lại nhíu mày rồi lắc đầu ý bảo đừng gây chuyện cải nhau nữa, nhưng sau đó bị ánh mắt mạnh mẽ của Hoa Mỹ Kiều ném đến, liền ngoan ngoãn buông tay ta ra.

      " Mục Khê, đối với những người có xuất thân thấp kém nên có nửa điểm dung túng." Lời này là ả ta giọng với , quả nhiên thành công khiến run lên, sau đó cuối gằm mặt, thấy vậy ả ta liền cười nhạt rồi dời ánh mắt , cho nên vào thời điểm đó hề nhìn nhận thấy ánh mắt ngoan tuyệt khác hẳn sợ sệt hằng ngày liếc về phía mình cũng như bàn tay nắm chặc đến nối gân xanh dấu trong mép tay áo.

      Được ủng hộ ngầm của Hoa Mỹ Kiều, Quách Mộng càng hứng thế nhìn về phía Tiểu Thiên cười cợt. " Dù sao người gia thế bình thường như bạn học Thiên đây mà vào được lớp Z cũng là may mắn lắm rồi." Sợ là gia đình bình thường có bán cả gia sản cũng thể chen được nửa bàn chân vào lớp này. Thực ra Quách Mộng cũng suy nghĩ đến việc có thể bạn đồng học này là trong số tiểu thiên tài được học viện chắt lọc và nhận đào tạo, nhưng nếu thuộc nhóm người này sợ sớm nổi danh khắp báo đài rồi, nào đến lúc này xuất mà người ta lại biết là ai. Cho nên ta nghĩ chắc chắn có sai sót gì đó ở đây và tốt nhất để xử lí sai sót này là đào thải chúng .

      Người suốt quá trình vẫn đứng bên xem kịch vui là Hoàng Phó Vu lúc này lại đột nhiên lên tiếng. Trong mắt , người hiểu mọi mặt đen tôks của thế giới mang danh là xa hoa này, đây chỉ là trò vặt vãnh để tiêu khiển của đám học sinh nhà giàu, bàng quang cũng sao, duy có điều ta cần ra mặt để thu được lợi ích cho bản thân mới là quan trọng. " Học sinh Thuần em có thể cho thầy và các bạn nghe lí do vì sao em cần ghi chép gì ?" ta ràng là ' cần ghi chép'. Mặc dù đối với việc này dễ dàng đối đáp với Tô Khải Phong ta nảy sinh ra chút thú vị, nhưng mà nhiêu đó còn chưa đủ, chỉ cần có thêm số yếu tố khác nữa mới khiến nảy sinh lòng hiếu kì đủ lớn mà có động lực bắt tay vào điều tra.

      Trước giờ chỉ có duy nhất người mà đến giờ vẫn chưa chưa điều tra ra, còn lại những người khác chỉ có tốn thời gian chứ chưa bao giờ tìm ra được. Tác phong do thám của là trừ phi có đầy đủ thông tin của người đó ta mới ra giá và trao đổi bằng cái giá thích hợp, còn bằng hề nhận bất kì giao dịch nào. Với người kia ta mất năm năm ròng mà vẫn tìm hiểu được gì, ta muốn thử sức với mục tiêu mới, bởi vì ta có thể cảm nhận được hai nhân vật này có liên hệ với nhau.

      Suy đoán của ta là sai, nhưng mối quan hệ của họ vào lúc này còn chưa ràng mà thôi.

      Nếu phải trước khi giảng bài ta ràng. "If you want to learn vocabulary, You can write and record all words you needed." Cho nên Tiểu Thiên cũng mạnh dạng khẳng định. " Vâng, là do em thấy cần thiết ghi lại." Quả nhiên Long sai, cảm giác bị nhiều người chú mục với ánh mắt hề thiện cảm như thế là khó chịu. Nhưng mà sớm học hỏi được công phu 'mặt than' của Hoắc Minh Long, vẻ mặt nhóc con vẫn như cũ ngây ngô, mặc cho những người còn lại có kẻ vui vẻ khi người gặp họa, có người thể tin được, lại có bạn đồng học lo lắng bên cạnh và cả ánh mắt tràn đầy hứng thú của thầy giáo.
      thuyt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26.3:

      Sau khi Tiểu Thiên khẳng định như vậy, toàn thể đều im lặng trong giây phút rồi đột nhiên ồn ào nho cất lên, mặc dù lớn nhưng lại vô cùng ràng, hoặc là có người cố ý châm chọc, hay là kẻ kín đáo ném đến ánh mắt xem thường, chung quy ai tin là lời nhóc con . những Doãn Thanh Thanh mà ngay cả Hoàng Phó Vu cũng tin tưởng những lời này.

      " Khụ khụ... học sinh Thuần. Bài giảng của thầy hôm nay có rất nhiều từ vựng em chắc là đều biết qua những từ này???" nhóc này biết là tự lượng sức mình hay là quá ngu ngốc, ngay cả giáo viên như ta cũng tốn rất nhiều thời gian để học được những từ này, trừ phi học từ trước, hoặc đúng hơn là có người thân thuộc chuyên ngành này nên thụ hưởng giáo dục và truyền thụ từ nên có thể nhận mặt chữ chăng? Hôm nay dạy bài tế bào, các từ vựng của bài này cũng khó nhớ lắm, nếu được học qua từ trước, trong quá trình giảng lớp có thể nhớ lại được. Sinh học? Giáo dục từ ? ngữ? Tất cả ba câu hỏi này đều dẫn đến câu hỏi lớn hơn: này chỉ có thể xuất thân từ gia đình có truyền thống y khoa?

      lúc ta còn phân vân Tiểu Thiên đáp lại. " Vâng."

      Nhận lại được xác nhận, trong đại não của Hoàng Phó Du bắt đầu luân chuyển. Trong ngành này lại chia ra làm ba loại, Đông Y, Tây Y và Đông - Tây kết hợp. Mọi từ ngữ liên quan đến bài giảng hôm nay đều liên quan đến Tây Y cho nên việc này nghe và hiểu được loại ra trong ba là chỉ am tường về Đông Y. Còn lại hai, chỉ cần ta sử dụng động tác nho có câu trả lời ngay. " Như vậy thầy hỏi em, từ 'rheumatism' có nghĩa là gì?"

      Đám học sinh còn lại bắt đầu xì xào bàn tán nho , để đoán xem từ ngữ này có nghĩa là gì. Tất nhiên là trong khi họ học từ lúc nãy đến giờ làm gì nghe được từ này, đây là căn bệnh trong Đông Y, ta hoàn toàn chưa nhắc gì đến, nếu học trò này học qua từ trước chắc chắn nhớ và trả lời được, hoặc lúc đấy ta đoan đoan chính chính thừa nhận rằng bản thân chưa dạy từ này và mục đích của câu hỏi là dời lực chú ý của mọi người trong lớp giúp giảm bớt mâu thuẫn giữa hai học sinh mà thôi. Như vậy thành công gặt hái được thông tin mình cần, giải quyết mâu thuẫn, mà lại gây bất kì điều nghi ngờ nào. ràng suy nghĩ trong đầu ta ra lâu, kì chỉ chưa đầy phút suy nghĩ. Nhưng đáng tiếc...

      Nhóc con nhíu mày mảnh, nhìn ta rồi lại suy nghĩ chút và đáp. " Thầy chưa dạy từ này." Tiểu Thiên khẳng định, mặc dù biết từ đó có nghĩa là bệnh phong thấp là bệnh Đông Y nhưng hôm nay học bài tế bào của Tây Y, vậy mà thầy Phó lại hỏi đến. Long , nếu người ta làm chuyện bất thường, hoặc là ngu ngốc đến có ý thức hành vi, hai là chắc chắn phải có dụng ý nào đó. Mà ràng Thầy Hoàng phải là người ngu ngốc, vậy là chắc chắn có chủ đích rồi. Vòng vòng như vậy, là phức tạp, Tiểu Thiên kiên quyết khiến thầy đến trước mặt mình hỏi ràng có phải là đơn giản hơn .

      Đây là lần đầu tiên Hoàng Phó Vu cảm thấy bản thân đuối lí cách nhanh chóng như vậy. Thay vì đưa hẳn ra câu trả lời hay rằng là bản thân biết như dự tính của ta dễ dàng rồi, nhưng đằng này theo chủ đích dự tính sẵn lại bị ứng đối đến thể nào đối lại được. Bây giờ phải ứng đối như thế nào, thừa nhận rằng bản thân lại hỏi từ chưa dạy qua vậy chẳng khác nào ủng hộ hành vi bài xích bạn bè của đám công tử tiểu thư này, còn nếu ta trả lời là có học trò này chỉ cần đưa ra được nghĩa của từ này từ hề phù hợp đến đề tài mà dạy hôm nay chẳng khác nào tự tát bản thân mình rồi.

      " Reeeng..." Nhưng may thay lúc này tiếng chuông báo hiệu vào tiết hai vang lên thành công dời chú ý của mọi người đồng thời cũng cứu nguy cho Hoàng Phó Vu. Nãy giờ, chỉ vì tranh cãi nên họ quên mất cả thời gian nghỉ giải lao giữa hai tiết, thấy sắp có giáo viên bước vào lớp, Hoàng Phó Vu cũng nhanh chóng thu dọn giáo trình của mình rời khỏi lớp, còn học sinh cũng liền chuẩn bị bài vở đến tiết hai. Thầy và trò chào nhau lần rồi còn để ý đến tranh luận này nữa. Trước khi khuất bóng, ta vẫn cố tình nhìn sâu thêm nhóc này lần... trong lòng có muôn ngàn câu hỏi.

      Đám học sinh vẫn đứng im như vậy trong lúc đợi thầy giáo mới bước vào, Doãn Thanh Thanh nhìn nhìn về phía cửa sau đó kéo kéo góc áo Tiểu Thiên hỏi . " Thiên Thiên, cái từ đó có nghĩa là gì???" Oa oa, quen biết người lợi hại như vậy, mặc dù chắc chắn là bạn này biết được hết những điều thầy dạy hay , nhưng khi bạn ấy khẳng định hiểu vì sao có lòng tin rằng quả thực đúng như vậy. Mà theo hiểu biết của Doãn Thanh Thanh, thầy Hoàng cũng là trong những người có sức ảnh hưởng nhất ở học viện. Ngày thứ nhất đối kháng với học sinh có uy thế nhất trường, ngày thứ 2 lại... xảy ra chuyện này, đột nhiên cảm thấy lo lắng cho bạn học Thuần lắm đây.

      Ai da, nhưng bạn nào đó đâu có quan tâm đến những vấn đề này, cũng nghĩ sâu xa đến vậy, huống hồ sợ là nếu thực gây thù chuốc oán cũng rơi lên đầu Tiểu Thiên được. Do vậy, Tiểu Thiên trưng biểu tình ngây ngô trong đầu cũng vô lo vô nghĩ. " Là bệnh phong thấp đó." Tiểu Thiên thần bí trả lời lại sau đó liền dời tầm mắt . hề để ý đến miệng bên cạnh nhìn mình cách đầy ngưỡng mộ.

      Chương 27.1: sao???

      " Thiếu gia có khách." Đương lúc làm việc, đột nhiên Lôi đến gõ cửa phòng, dùng chất giọng lạnh lẽo và chán ghét đến thể chán ghét hơn, thông báo với đồng thời mở cửa cho người đàn ông từ bên ngoài vào.

      Trong phòng tổng giám đốc tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Thần Long, khí có phần an tĩnh và bớt lạnh lẽo hơn thường ngày. Nếu là trong mắt người ngoài đây là lạnh lẽo lắm lắm nhưng với những người thân cận của Hoắc Minh Long mà đây là duy trì bầu khí thoải mái mà chỉ có bạn bè là có thể khiến gỡ xuống tầng phòng bị như vậy. Người khách mời mà đến đây, vào ngày đẹp trời của mười năm trước, sau đả kích lòng tin và danh dự sâu sắc về tâm lí lựa chọn ra tìm kiếm chân trời riêng của mình và bây giờ ta trở về. Trông khuôn mặt non nớt bao giờ có nửa điểm nghiêm túc ngày nào dần trở nên tuấn lãng và chững chạc hơn, khí chất cũng thành thục hơn và rất gia dáng đạo diễn tài năng những ở tại mà còn trong tương lai.

      chàng này là đạo diễn trẻ tuổi nhất trong danh sách đề cử đạo diễn xuất sắc nhất trong giải Oscar năm nay khi mới vừa tròn 20 tuổi, mặc dù người nhận giải là đạo diễn trung niên có danh tiếng từ lâu trong nghề nhưng việc góp mặt của ta trong danh sách làm rộn lên tiếng vang vô cùng to lớn với người trong giới. Nhưng điều đáng hơn cả là đạo diễn này lại hội tụ vẻ ngoài hào hoa phong nhã đến độ so với diễn viên trong phim còn sợ là như đóa mẫu đơn giữa đám cúc dại, nổi trội hơn nhiều lần.

      Vâng, là Mộ Thắng Vũ. Nhưng mà Mộ Thắng Vũ và Mộ Thắng Vũ khác nhau nhiều a. Nếu những người trong đoàn phim bất kể diễn viên hay là trợ lí đều quen với khuôn mặt lạnh nhạt ít biểu tình của ta, nhưng khi đối diện với số người mà đại khái ở đây là Hoắc Minh Long, chỉ cần ta cất giọng ra liền làm lộ vẻ cợt nhả đúng bản chất của mình. " Minh Long, hì hì... lâu gặp. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif" ( Tác giả: Chuyên gia nhiều chuyện xuất ... )

      " Mới về sao?" Quả nhiên, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng tan, mà lưng còn mang balo chắc mới về đến rồi từ sân bay về đây ngay. Hiếm khi Hoắc đại thần buông viết ra ngẩn mặt lên nhìn ta. Quả nhiên nhiều năm. Trong lòng thầm thở dài hơi, đột nhiên sinh ra cảm giác phiền muộn khó tả, đừng nhìn chàng trai phong độ ngời ngời mặt mày tuấn tú trước mắt này mà tưởng rằng là loại đàn ông lịch thiệp tao nhã. Trán bắt đầu cảm thấy nhức nhối, phải là thích Mộ Thắng Vũ nhưng mà ánh mắt tỏa sáng, cái miệng luyến thoắng, hành động kì quái đó thực là khác người cùng với công phu luyện thành bí thuật của Mộ gia _ Xuất khẩu liên hoàn, quả thực là khiến người ta khó mà chịu nổi. Nếu phải lần trước có chuyện sang nước V cần có giúp đỡ của ta thực là muốn càng ít gặp trực tiếp ta là càng tốt. Lần đó ta bám theo đám người của ba ngày liền, khiến có thời gian riêng tư với Tiểu Thiên khỏi , mà tên này là cái đèn nê ông cực đại, đến đâu chỉ cần phóng điện cái là có đám phụ nữ bâu vào, hại và Tiểu Thiên dầu cách xa đến vài mươi mét vẫn cảm thấy khó chịu dưới mùi hương nồng nặc của những phụ nữ vây quanh ta. May mà chỉ có ba ngày.

      Nhận ra tia biểu tình bài xích trong mắt , chớp chớp mắt, Mộ Thắng Vũ bắt đầu phát huy công phu lâu ngày dùng của mình cười hề hề : " Ai da, người ta cũng đâu muốn đến gặp cậu đâu, nhưng lần trước là Mộ thiếu tôi giúp đỡ cậu gặp gỡ Tiêu Dật Thần còn gì, cậu hứa là đáp ứng tôi điều kiện mà nhớ ?" Cơ hội mà cần nhờ vả ta còn hiếm hơn là thất tinh hội tụ, nhật nguyệt đồng quy nữa ấy, nên nếu băng lãnh đại thần nhờ ta sao còn ngại điều kiện chớ. Chặc chặc, nghĩ đến dự án phim sắp mở của mình, người ta chính là muốn hợp tác cùng có lợi a.

      " Liên Hoa Vọng Nguyệt. 50%." biết vì nguyên nhân gì mà chú ý của ta lại thay đổi cách đột ngột như vậy, như nhớ hình như có lần ta nhắc đến . Ban đầu lúc ra nước nngoài, ta vẫn nuôi chí hướng phục thù ở việc chế tạo súng ống đạn dược đấy chứ, nhưng mà tự nhiên lại muốn làm đạo diễn, còn đến sau này nhất định chọn diễn viên đẹp đẹp và diễn xuất hơn người để hợp tác làm nên tác phẩm điện ảnh để lại tên tuổi của ta.

      50%??? Mộ Thắng Vũ lẩm nhẩm. " Oa oa, Hoắc mỹ nam cũng là dám chịu chi a." Mấy mươi tỷ đâu phải là con số thiệt là đại gia khi vung tiền là khiến người ta phải xuýt xoa.

      " Lợi nhuận 60%." Đương trong lúc ta vui vẻ giọng của Hoắc Minh Long vang lên. Mặc dù chịu chi ra nửa chi phí sản xuất phim nhưng làm doanh nhân bao lâu nay, doanh nhân chính là làm việc gì mà sinh lời. Huống hồ, biết Mộ Thắng Vũ diếm bớt phần riêng sao? Cười lạnh.

      Ra nửa lấy sáu phần. Con mẹ nó!!! Quả nhiên thể tính đến chuyện tiền bạc trước mặt ông trùm tài chính mà. Thấy có tiếp chắc chắn bị ánh mắt giết người của làm cho lạnh cả sống lưng, cho nên Mộ Thắng Vũ thấy cứ lãng sang chuyện khác là tốt nhất.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :