1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6.2: Bí mật của Tiểu Thiên

      Tác giả: Tử Vy Bạch Sắc

      Beta: Ngân Luna

      “ Cung hỉ cung hỉ a...” Tiếng ti vi truyền đến cái giọng phim Hồng Kông đặc sệt. màn hình chiếu bộ phim cổ trang rất được thịnh hành gần đây được chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình. Bối cảnh lên hình ảnh tân hôn của tân lang và tân nương. Nhân vật nam chính là soái ca thần tượng rất nổi tiếng, nữ chính là minh tinh mới nổi danh cũng rất xinh đẹp. Bất chợt tiếng the thé của bà mối vang lên sau khi hai người bái đường. “ Đưa vào động phòng!”

      Tiểu Thiên lần đầu tiên coi ti vi rất ngạc nhiên với bốn chữ này, động phòng là gì?
      Đúng lúc này Hoắc Minh Long sau khi học với Linton xong bước xuống nhìn bóng dáng bé nhìn chăm chú vào màn hình ti vi. Đối với Hoắc Minh Long mà phim ảnh có sức thu hút cho lắm, cùng lắm chỉ là mảng màu đỏ thắm, có người qua lại thôi, nhưng vì cớ gì mà nhóc lại đăm đăm nhìn vào như vậy? “ Tiểu Thiên xem gì a?”

      Lúc này, bé con mới nhận ra sau lưng mình biết từ lúc nào cũng có người đứng. Nhìn đến khuôn mặt gần gũi kia hiểu vì sao trong đầu nhóc lại lóe lên hình ảnh cậu mặc hỉ phục đỏ thắm mĩm cười với mình. Cảm giác ngọt ngào chợt lan tỏa. Nhưng ngay lập tức nhóc nhận ra được suy nghĩ của mình là kì quái như thế nào. Lắc lắc đầu cố xua hình ảnh đó trong đầu, cười cười với cậu. “ Tiểu Thiên xem phim a. Nhưng có nhiều cụm từ hiểu a.” Như nhìn thấy ý muốn được hỏi trong đôi mắt xanh lơ của cậu nhóc hỏi tiếp. “ Long có biết động phòng hoa chúc là gì ?” Bé con nghiêng đầu , mắt long lanh giống như câu trả lời của cậu mang đến phát kiến rất vĩ đại nào đó.

      Đúng là, Tiểu Hoắc muốn nhóc hỏi nhưng câu hỏi này... “ Khụ...khụ...là hai người ngủ chung cái giường.” Đại khái là vậy ...

      màn ảnh lại phát lên hình mấy người bằng hữu tân lang kia vừa say vừa xỉn khoác vai nam chính cười cười . “ Hằng Thế, ta huynh, nên nhớ khắc xuân tiêu giá ngàn vàng a...hức...nên biết vừa nhu vừa cương...a...hức...hức...” Rồi vỗ vỗ vai nam chính cười hề hề như có như mang thêm phần đùa nghịch khiến nam chính ngớ người chốc mới hiểu được ý đồ cười cười, uống thêm cốc rượu nữa.

      Ngủ chung giường? “ À giống Tiểu Thiên và Long. Vậy còn khắc xuân tiêu giá ngàn vàn?” Phim gì mà toàn mấy câu nhóc hiểu a.

      Cái gì mà xuân tiêu?“ Khụ...khụ...là giấc ngủ quan trọng a.” Khuôn mặt của Hoắc Minh Long hơi đo đỏ. Bởi vì trong đầu cậu nghĩ đến số hình ảnh trẻ con nên xem, nhất là những đứa trẻ mới mười tuổi như cậu.

      Hình ảnh lại đợt xoay chuyển, đám nữ nhân ghen ghét nữ chính tụm lại chỗ chuyện, người trong số đó, có thể là dung nhan mị phong tình , dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào tân nương ở phía xa trở thành điểm mà nghiến răng nghiến lợi, trong mắt chợt xẹt lên tia tính kế.

      “ Tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để vương gia lấy con xấu xí đó sao?” nữ nhân có vài phần giống cất tiếng hỏi, trong mắt cũng hề che dấu phần ghen tức.

      Ánh mắt nữ nhân kia dần sắc lạnh. “ Tất nhiên !” Khăn trong tay bị vò nát , thầm rít lên câu. “Ta muốn ... nàng ta phải mang tiếng hồng hạnh xuất tường" Rồi phân phó nha hoàn thân cận làm chuyện mờ ám.

      Nhíu nhíu mày , bé con thiệt ngốc ngốc với mấy bộ phim này toàn từ hiểu, nhưng với bản tính ham học hỏi Tiểu Thiên vẫn quay sang hỏi cậu câu. “ Vậy còn hồng hạnh xuất tường?"

      Chết tiệt! Phim gì toàn là mấy từ ngữ trẻ em nên biết nên hiểu vậy? Hoắc Minh Long mặt hầm hầm lời trực tiếp tắt ti vi. Hừ hừ, bộ phim quái quỷ đầu độc Tiểu Thiên của cậu. “ Tiểu Thiên đừng xem phim này nữa chẳng có gì hay, chúng ta dẫn Tiểu Tiểu chơi a.”

      rồi nắm tay nhóc ra ngoài, lúc lướt qua khuôn mặt nhịn cười đến đỏ bừng của Linton. Tất nhiên là đoạn đối thoại của nhóc và cậu bị chứng kiến hết và mặc dù là người nhưng vì vị tiền phu nhân là người nước Y đương nhiên hiểu những từ ấy có nghĩa là gì bây giờ mà phá lên cười mới là chuyện lạ. Nhưng vì người nào đó khuôn mặt non nớt nhưng lãnh khốc làm có cảm giác nếu mà mình cười chắc hẳn kết quả rất khó coi. Cho nên mặt lúc này nghẹn đỏ ửng như ráng chiều.

      Hoắc Minh Long chỉ nhàn nhạt lướt qua, ánh mắt lạnh khẽ đảo lên rồi cụp xuống, như có như ném ánh mắt lạnh như băng.

      Đến khi hai bóng dáng xa, Linton mới tỉnh người, ngay cả cười cũng cười nổi...

      --- ----

      Thuần Hi Thiên cầm tay cậu kéo tới cạnh phòng thay đồ, cười hì hì nhìn cậu sau đó chu môi , bộ dáng rất bí mật: " Long đợi ở đây chút! Tiểu Thiên có bất ngờ a." Sau đó , 'chụt' cái lên má cậu, rồi nhân lúc cậu còn ngơ ngác vào phòng kéo cửa lại.

      Đến khi cậu tỉnh người nhóc vào trong, cậu hơi hơi nâng môi cười, trong lòng thầm đoán xem nhóc cho mình bất ngờ gì? Tất nhiên là cậu quên túm con sủng vật kia ở lại.

      Trong phòng nhóc nhìn hầu đứng đợi ở đó, lấy bộ trang phục chuẩn bị sẵn đưa ra trước mặt Tiểu Thiên còn cười rất quỷ dị rằng: " Tiểu thư cứ mặc bộ đồ này vào đảm bảo Thiếu gia hẳn rất ngạc nhiên cho xem..."

      nhóc nhìn bộ váy áo trong lòng, vui vẻ : " Ừm Long rất thích."

      lát sau , nhìn bộ váy áo vừa khít ôm lấy thân hình bé mũm mĩm càng làm cho người ta thích muốn buông tay, nhóc nâng khuôn mặt bé, trắng trẻo, phấn nộ đáng , treo nụ cười tươi tắn để lộ hai chiếc răng khểnh và má lún đồng tiền xinh xắn lên nhìn hầu . " Cám ơn chị!"

      Nhìn bóng dáng bé kia, hầu chợt dâng lên tình thương của người mẹ, nếu phải chết quá sớm bây giờ chắc hẳn có thêm mấy bảo bối đáng như vậy rồi. " Tiểu thư có thể hứa với tôi chuyện được ?

      Vừa thân thiết vuốt làn váy, nhóc vừa hơi ngạc nhiên hỏi. " Hửm? Chuyện gì?"

      " Tiểu thư có thể giữ bí mật chuyện của tôi được ? Ai ai... Là chuyện tôi là ma xuất trong Hoắc trạch ấy."

      " Phải giữ bí mật với Long luôn sao?" nhóc nha, rất muốn, rất muốn chia sẻ mọi chuyện với Long. với Long có tốt ?

      Biết ngay mà, biết nên vui hay nên buồn nữa... chỉ là trong thời gian này vẫn là nên . " Ừm, chắc chắn nha."

      luôn sao? Tiểu Thiên phồng má chống cằm suy nghĩ..." Ừm, được." Long cũng đâu có với Tiểu Thiên là được giữ bí mật chuyện gì đâu?

      " Nghéo tay!" hầu vui vẻ cười giơ ngón út.

      " Nghéo tay!" Tiểu Thiên cũng ngần ngại đưa ngón út ra.

      Nghéo ngón út! Áp ngón cái! Xong xuôi hầu cũng biến mất.

      Bên ngoài người thú, khí bao trùm đến đáng sợ, đôi mắt xanh lơ nhìn chầm chầm vào cánh cửa, chợt đảo đem từ đầu đến chân con thú sủng nào đấy ôm gọn vào trong mắt, đôi môi mỏng hơi câu. " Là chủ ý của ngươi?"

      Tiểu Tiểu hai chân ôm tai hai chân ôm bụng , lãnh quá a... tiểu thiếu gia người có cần phải đem tầm mắt lạnh giá đó quét đến nó ? " Gâu gâu." Khó khăn yếu ớt kêu hai tiếng, ai ai, đáng sợ a. Mắt nó len lén ngước lên bắt gặp ánh mắt tàng băng của cậu chợt thấy mảng lưng ướt sủng mồ hôi lạnh.

      " Tiểu Thiên còn ... " Khi bốn chữ này, rất khó nghe ra trong đó có chút tâm tình vui sướng nhưng quả là có chút ...

      " Gâu gâu!" Thú sủng bất bình kêu lên hai tiếng. Đại gia, tiểu gia, nó là có ý tốt a, là ai có cảm giác hưởng thụ như vậy, đúng là ' Chó cắn Lã Độc Tân ' mà.

      Cậu gì chỉ cấp cho nó ánh mắt sắc lẹm, hại con sủng vật nào đấy ngay lập tức hiểu được, là nó sai a.

      " Cạch cạch!!!" Vào lúc này cửa phòng mở ra...

      ------

      Tác giả: Vâng,Tiểu Thiên còn . Đúng là tàn sát mầm xanh của đất nước mà....

      Tiểu Hoắc: ( Khuôn mặt lạnh tanh ) Bao giờ? ( Nguyên văn: Lần kế tiếp lại được hôn là bao giờ? - Kiệm lời í mà )

      Tác giả: ( Tự cầu phúc cho mình ) Đợi 10 năm sau .

      Tiểu Hoắc: ( Liếc lạnh )...

      Tác giả: (T^T) * Xách dép * Ta chạy... Hừ hừ nhớ đấy...!!!
      thuyt thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7.1: Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. ( Người tốt đến, người đến tốt )

      Tác giả: Tử Vy Bạch Sắc
      Beta: Ngân Luna

      “ Cạch cạch!” Vào lúc này cửa phòng mở ra…

      Hoắc Minh Long vừa quay đầu sang nhìn liền hóa đá…

      Cả thân hình nhắn, mặc váy áo màu đen viền trắng, mái tóc dài uốn lọn phần đuôi được buộc lên hai bên, đầu cài băng rôn màu trắng thắt nơ, bên dưới là áo sơ mi màu đen tay dài hơi rộng, cổ tròn, phía trước là cái tạp dề hình trái tim màu trắng thắt cái nơ to ở đằng sau, phủ lên chiếc váy xòe viền trắng, tất chân đến gối và đôi giày búp bê cỡ ôm trọn đôi bàn chân xinh đẹp...là trang phục của nữ hầu.

      Thuần Hi Thiên nở nụ cười tươi nhìn cậu. “ Long… Kính thưa thiếu gia.” Cúi người bộ dáng y hệt những việc mà hầu trong nhà thường làm, chỉ là bộ váy này phối hợp với khuôn mặt nhắn non nớt, làn da trắng hồng phấn nộn, ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ, cùng với bộ dáng đứng đắn quy củ chỉ khiến người ta hận thể nâng niu phen.

      “ Long… Thiếu gia…” Tiểu Thiên ngẩng mặt lên nhìn, thấy cậu có phản ứng liền tiến gần lại xem , hươ hươ tay. Khuôn mặt áp sát, đem vầng trán của mình áp lên trán cậu, mắt đen chớp chớp.

      Hơi thở thơm tho mùi kẹo sữa chờn vờn trước chóp mũi, Hoắc Minh Long chợt tỉnh người, nhìn khuôn mặt tinh tế bé phóng đại trước mặt, có chút giật mình mà tiếp xúc như vậy, trán chạm trán, mũi cũng chạm mũi, mà dưới chóp mũi là … nhớ đến hương vị ngọt ngào ban sáng, Hoắc Minh Long vô thức “ Ực.” cái. ( Tiểu Hoắc: * Híp mắt * !!) tay vòng ra sau ôm lấy vòng eo , tay vén sợi tóc mai bên tai nhóc, khuôn mặt dần dần áp sát, ánh mắt cũng toát lên vẻ ma mị, khiến cho ai kia nhất thời đại não có chút ngưng trọng.

      “ Thiếu gia~~~” Phúc bá từ bên ngoài vội vã bước vào. Đập vào mắt ông là cảnh tiểu thiếu gia nhà ông … Khụ khụ … con nít bây giờ phát triển sớm như vậy sao? Nhưng sao, tiểu thư là vợ nuôi từ bé của thiếu gia, chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra, có chuyện gì, có chuyện gì. “ Thiếu gia muốn làm gì cứ làm tiếp . Lão với Hà lão …” Ánh mắt của thiếu gia đáng sợ phải là lão phá hư chuyện tốt của cậu đó chứ. T^T ( Tác giả: Sức mạnh của tác giả ... he he ... )

      Thu lại ánh mắt lạnh lẽo, Hoắc Minh Long sờ sờ mũi, có chút lúng túng đem thân thể nhắn rất có sức hút kia an vị trong lòng cậu, khẽ vuốt vuốt mái tóc nhóc, mới liếc qua người Phúc bá. “ Hà Tiêu đến, ông ấy đợi chút ta ra ngay.” Rồi cúi đầu với Tiểu Thiên. “ Đem Tiểu Tiểu ra vườn chơi , chút Long ra sau.” rồi thơm lên má phấn nộn cái.

      Trong phòng khách lớn trang hoàng lộng lẫy của Hoắc trạch, bóng dáng cùng người đàn ông có vẻ hiền từ ngồi đối diện ai bất cứ lời nào.

      Người này là trong những người cực kì thân cận với Hoắc Mạnh Hùng – Hà Tiêu, trong bang ông ta là người theo sát , chịu trách nhiệm chuyển lời của phân phó và thông tin xuống các bộ phận của bang như vũ khí, tài chính, trao đổi với các thành phần bạch đạo, kiểm soát mọi hoạt động kinh doanh của bang, là người mà Hoắc Mạnh Hùng cực kì tin tưởng. Năm nay, ông ta tầm 50 tuổi, nhưng thần sắc đều rất tinh nhuận, là người đạt được uy tín lớn trong bang. Nếu người bang biết đến Hoắc Mạnh Hùng là người ngoan cường, nghiêm khắc, Hà Tiêu được coi như lão bá dễ gần, dễ chuyện. Chỉ là… có như vậy ?

      khí trầm mặt được bão trì trong 20 phút. Người đàn ông kia cũng cất tiếng . “ Thiếu gia, lần trước USB đó cậu có giữ.” phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. đến USB này, đó là bằng chứng mà cậu tìm tòi và truy lùng suốt 4 năm qua về cái chết của mẹ mình, trong đó ghi lại tất cả những cuộc điện thoại trao đổi mà cậu cùng với Mộ Lăng – ba của Mộ Thắng Vũ kiên trì tìm kiếm, vận dụng hết mọi thế lực mới có được. Vâng, sai, lần đó ba của Thuần Hi Thiên chính vì nó mà chết, mà theo đó nó cũng mất tăm, ngay cả cậu cũng biết nội dung trong đó là như thế nào. Nhưng hôm nay biết rồi…

      biết.” Cậu quả thực rất muốn cười, ra người mà cậu tìm kiếm bao lâu nay hôm nay lại xuất trước mặt cậu như thế này. Ông ta quá coi thường Hoắc Minh Long cậu rồi, cậu biết ba ba mình lại có thể tin tưởng người như thế này. Nhưng dù trong lòng có biến động lớn như thế nào mặt vẫn là biểu ngây ngô của cậu bé 10 tuổi. “ USB gì?”

      Hà Tiêu bắt đầu nghi ngờ suy luận của mình. Ông ta từ bốn năm trước bắt đầu hồ nghi về thế lực ngầm bên trong Hắc Long bang, là người có thể thần biết quỷ hay len lỏi vào nội bộ bang, thay đổi kết cấu hình phạt, lặng lẽ truy tìm manh mối, phá vỡ hàng rào bảo vệ cẩn mật của thông tin liên lạc bang mà truy tìm ra manh mối đó. Thậm chí còn có thể tiếp cận Hoắc trạch xâm nhập vào đây để xóa phần mềm khống chế với hệ thống tường lửa dày đặt của máy tính Hoắc Minh Long, mà còn có khả năng cài phần mềm mã độc vào máy tính chủ.

      Vậy mà ông ta lại tin người này là thằng nhóc miệng còn hôi sữa – Hoắc Minh Long. “ Ha ha… lâu lâu lão già lẩm cẩm nên làm phiền thiếu gia.” Khuôn mặt hơi nâng lên, cười từ ái nhìn cậu. hiểu vì sao ông lại rất có lòng tin người đó là cậu, bây giờ mới nhận ra điều đó ngớ ngẩn như thế nào. “ À, biết con bé Doãn Doãn lại đâu mất rồi, chắc chơi ngoài vườn. Lão tìm nó, rồi cũng tạm biệt người vậy.”

      Chính lúc này dự cảm của ông ta chợt lóe lên giống như bỏ qua điều gì đó rất quan trọng vậy, nhưng mà ngay lập tức ông ta gạt những suy nghĩ này trong đầu.

      Vườn? Tiểu Hoắc nhíu mày chợt có dự cảm tốt…

      Chương 7.2: Thiện giả bất lai , lai giả bất thiện.

      Tác giả: Tử Vy Bạch Sắc
      Beta: Ngân Luna

      Bên trong khu vườn to lớn của Hoắc trạch, bóng dáng bé cùng con sủng vật trắng noãn chơi trò lật người. Tất nhiên là con thú sủng trực tiếp tham gia trò này, còn nhóc chỉ đứng bên cạnh cổ vũ. Hai tháng rồi kể từ cái ngày nó được nhận nuôi, thân thể có béo hơn chút và cũng biết chạy , , là lết được 1 mét...

      Từ xa, bé khác có khuôn mặt nhắn non nớt, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía này, con ngươi đen tập trung vào khối bông cố gắng lật người kia hơi chợt lóe lên, bước chân lại gần người thú.

      “ Nó làm gì vậy?” bé kia cất tiếng hỏi, giọng non nớt ngọt ngào giống như kẹo mật, có chút giống giọng của Thuần Hi Thiên , nhưng cố tình là giọng của nhóc này lại ngọt ơi là ngọt , giống loại ngọt thanh như ăn viên kẹo sữa sau đó được uống ngụm trà xanh. Tuổi nhưng giọng chứa theo ma mị khó tả.

      Ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên nhìn, Thuần Hi Thiên tròn mắt, bé đứng dưới ánh mắt mang nụ cười thân thiện, cũng lớn hơn Tiểu Thiên tầm 1 – 2 tuổi thôi, mặc bộ váy trắng , viền ren , hoa văn hoa lá cách điệu rất tinh xảo. Khuôn mặt thanh thuần, có chút thanh kiêu ( thanh cao + kiêu ngạo ). “ Nó học lật người.” Tiểu Thiên cười cười đáp lại.

      “ Gâu gâu…” Chó cất tiếng ca thán, ai ai, nó tới bây giờ được sáu tháng rồi, vậy mà chuyện đơn giản lật người còn biết, lại bị người lạ bắt gặp là mất hết mặt mũi, nó tủi hổ đem hai bàn chân đưa lên mặt che khuôn mặt dám nhìn người.

      Hành động này chọc cho nhóc kia thích thôi, lại nhìn Thuần Hi Thiên bận bộ đồ nữ hầu. Trong giới thượng lưu hắc đạo, ít gia tộc chịu khó nuôi dưỡng người hầu từ , có lẽ là con của nữ hầu nào đấy chẳng hạn. Mà sủng vật kia nhìn là biết rất có linh tính, lại béo ú mập mạp, hành động ngây ngô khiến người ta thích. “ Bạn cho mình bế nó lên được ?” nhóc kia bạo gan hỏi, cũng chẳng màn quan tâm là Thuần Hi Thiên có đồng ý hay nhất bổng con thú đó lên, lắc qua lắc lại, thấy biểu tình ngây ngốc của con sủng vật, liền cười vui vẻ: “ Con chó này dễ thương… ha ha… Được hôm nay bổn tiểu thư nhất định đem ngươi về cẩn thận chăm sóc.”

      Lời này ra, ngay lập con thú kia liền có phản ứng: “ Gâu gâu… gâu gâu…” gì chứ, thú sủng vật như nó suốt đời chỉ tuân chủ, tiểu thư chúng ta vừa ngoan vừa hiền, chứ như ai kia thấy là cướp là sao. Buông nó ra!!! “ Gâu Gâu… grừ… grừ…” Nó càng khua chân múa tay dữ dội.

      Bị dọa cũng chỉ mình nó, Thuần Hi Thiên nhíu mày, nhìn kia . “ Tiểu Tiểu là sủng vật của Tiểu Thiên, được mang .” nhóc tức giận phồng hai má, khuôn mặt đỏ ửng, hai tay nắm chặt , chỉ tiếc dáng vẻ này vào mắt kia lại càng cảm thấy vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu: “ Con thú này ta muốn nuôi, được sao? Hôm nay ta quyết mang nó về!!!” ( T/g: Rất có thành tự khi giật đồ của người khác??? )

      Trong lúc đó, Tiểu Tiểu nắm lấy cơ hội, dùng hết sức bình sinh của con chó nhảy khỏi bàn tay của nhóc kia, lao vào trong lòng của Tiểu Thiên, chui vào trong tạp dề , ló cái mặt ra lạnh lùng hừ mũi nhìn tiểu thư nào đấy mặt đen thui mảng.

      sai nhóc giở tính tiểu thư gây chuyện này ai khác là con của Hà Tiêu – Hà Doãn Doãn , ở nhà tiểu thư này vốn được chìu chuộng sinh hư rồi, mắt thấy đồ vật mình muốn chỉ cần lên tiếng là được, thế nhưng hôm nay lại bị người thú này làm trái ý mình , liền sinh khí. “ Con chó ngu ngốc, bổn tiểu thư đặt ngươi vào mắt lại còn biết phúc. Còn nữa chỉ là 1 nữ hầu nho mà muốn chống đối với ta. Hừ hừ!!!”

      Con sủng vật nho kia trợn mắt nhìn, khinh bỉ hừ tiếng, nhếch mõm mắng: “ Gâu gâu.” Ngu ngốc!!! Đáng tiếc hành động này rơi vào mắt bé kia lại càng khiêu khích bản tính hiếu thắng tăng lên.

      nhóc hùng hùng hổ hổ về phía Thuần Hi Thiên, chìa bàn tay ra: “ Đưa nó cho ta!!!” Con ngươi chứa đựng lửa nóng hừng hừng, nhìn chằm chằm vào Thuần Hi Thiên, đáp lại chỉ là đôi mắt ngây thơ, trong vắt như mặt nước hồ thu, Tiểu Thiên nghiêng đầu ngốc ngốc hỏi. “ Vì sao a? Tiểu Tiểu thích mà.” Bàn chân càng lúc càng lùi.

      nhóc kia híp mắt nhìn, phía sau Thuần Hi Thiên chính là bụi xương rồng, chỉ cần lùi thêm chút nữa thôi, nhóc rơi vào trong bụi gai ngay, khuôn mặt Hà Doãn Doãn , lóe lên tia thâm độc, vào thời điểm mà Tiểu Thiên sắp ngã, bất chợt bị bàn tay nắm lại, xoay người, lúc nhận ra ...

      “ A…a…” Tiếng thét của trẻ con vang lên, đặc biệt trong trẻo và truyền xa, còn người bị rơi vào bụi gai lại nhìn nhóc ngồi ngây ngốc bằng ánh mắt lạnh lẽo.

      --- ---

      Vốn mục đích đạt được, Hà Tiêu cũng muốn lưu lại lâu, vì tìm con nên vào vườn kiếm, ngờ bất chợt lại nghe tiếng thét chói tai của Hà Doãn Doãn liền nhanh bước đến, nhìn cục diện trước mắt này ... người khác liền hiểu , có đứa trẻ đẩy ngã bạn mình vào bụi xương rồng , mà hết điểm quan trọng là Hoắc Minh Long cũng theo sau ông ta.

      Trong đám xương rồng gai góc, mím khóc nấc từng ngụm, nhìn thấy người bước đến là cha của mình càng khóc dữ dội: “ Ba ba…” Cả khuôn mặt đều đẫm trong nước mắt, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng nhắn mặt áo sơ mi màu xanh lam được ủi phẳng phiu theo sau. Đó là cậu nhóc xinh đẹp nhất mà Hà Doãn Doãn nhìn thấy, từ đường nét ngũ quan như điêu khắc, đến khí thế hơn người đều thu hút ánh mắt của nhóc. Chỉ là , Hoắc Minh Long dành cho ta bất kì ánh mắt nào, lại hướng về phía hầu kia, nhàng nhấc bổng lên, mất kiên nhẫn nhìn màn kịch của ta rời .

      “ Khoan !!!” Sao vậy, vì sao cậu lại rời như vậy? Còn có vẻ như rất chăm sóc bé kia, nhất thời ánh mắt lóe lên tia sáng ghen tức, nhưng giọng lại rất mềm mỏng, ôm lấy cổ ba mình cho ông ta nhấc người lên khỏi bụi gai. Khóe mắt ta liền ẩm ướt, uất ức tố cáo. “ Ba ba, là ta đẩy ngã con… hu hu…” Rồi vùi khuôn mặt vào sâu trong ngực của ông ta mà khóc, bờ vai cũng rất phối hợp run lên nhè .

      Nhìn con khóc thảm như vậy, Hà Tiêu nhíu mày nhìn bóng dáng trong lòng Hoắc Minh Long. “ Thiếu gia chuyện này hẳn nên cho con lão chút công đạo chứ?” Khuôn mặt vẫn là vẻ từ tốn nhưng nhiều hơn chút nghiêm nghị, giống như cái nhìn của bậc trưởng bối đối với người dưới vậy, tất nhiên là ông ta nhận ra là mình lúc này có bao nhiêu điểm hống hách.

      khí ngay lập tức hạ xuống độ, mặc dù bên ngoài trời vẫn còn nắng nhưng cảm giác lại cực kì đè nén, Hoắc Minh Long hơi vui phun ra câu. “ cần!!!” Rồi định bước tiếp lão lại ngang nhiên cản đường.

      “ Thiếu gia , chuyện này… Để con nhóc mới tí tuổi đầu mà biết hãm hại người khác bên cạnh người e là tốt.” Lão lạnh mặt .

      Lời này là có ý gì? Đe dọa cậu? Ông ta vậy chẳng khác nào “ Tôi với bang chủ chuyện này, nên để người như vậy bên cạnh thiếu gia.” Thuần Hi Thiên nhíu nhíu mày, từ trong lòng của Hoắc Minh Long ló mặt ra, khuôn mặt non nớt khóc nháo, đôi con ngươi ráo hoảnh dường như soi thấu mọi mưu tính trong lòng lão và trong đôi mắt trong veo ấy nhiễm chút tro bụi, ngây ngô đối mặt với lão hỏi: “ Hãm hại là gì?”

      Khuôn mặt già nua ngay lập tức cứng lại, nhưng nhóc con trong lòng ông ta khác, Hà Doãn Doãn ngẩng khuôn mặt nhập nhèm ra nhìn. “ Ba ba , là bé đó đẩy con rơi vào bụi gai… hu hu… lúc nãy con thấy sủng vật của em ấy dễ thương quá… hu hu… nên muốn mượn xem , ai ngờ… em ấy cho còn đẩy con vào bụi gai… hu hu… ai ui.” Biểu tình mặt nhóc con này rất đáng thương, khuôn mặt phấn hồng, váy bị rách, đôi mắt long lanh như có như nhìn về phía cậu nhóc thanh lãnh mặt chút biểu tình. Cậu hơi cúi người cười cười nhìn thiên hạ trong lòng : “ vậy?”

      Tất nhiên là dù nhóc nào đó có chút ngốc, vẫn có thể phân được lời của nhóc kia giống với những gì được diễn ra, cho nên híp mắt lại ra sức lắc. Hoắc Minh Long hài lòng lời nào chỉ cấp cho Hà Tiêu ánh mắt ‘Lãnh’.

      Thất thần nhìn bóng dáng hai bóng dáng xa, ông ta mới tỉnh người, đặt Hà Doãn Doãn vốn còn kiên nhẫn với mình xuống đất. Mà nhóc kia , ánh mắt cũng dời khỏi bóng hình lam nhạt kia, hồi lâu mới quay sang nhìn ông ta. “ Hà Tiêu biểu của ông hôm nay làm bổn tiểu thư rất thất vọng.” nhóc liền buông câu lạnh lùng, cũng để ý đến lão mà đừng bước vào trong chiếc xe đợi sẵn.

      Khuôn mặt cúi của ông ta, lóe lên tia khinh bỉ, chỉ là con nhóc miệng còn hôi sữa mà lên mặt dạy đời ông. Lúc ngẩng lên là bộ dáng chân chó bước vội theo ta, khởi động máy, chỉnh lại gương nhìn lại Hoắc trạch lần nữa ông ta chợt nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ mặc váy lụa màu trắng, khuôn mặt tinh tế, nhưng tái nhợt đôi mắt trong suốt vô hồn như có như nhìn ông ta… lúc nhìn lại thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu , trán rịn xuống 1 tầng mồ hôi lạnh.
      thuyt thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8.1: Biến.

      Tác giả: Tử Vy Bạch Sắc
      Beta: Ngân Luna

      Để lại hai người ngây ngốc đứng đó, Hoắc Minh Long ôm nhóc vào trong thư phòng, ở đó có hộp sơ cứu. Lấy bông gòn cùng ít thuốc sát trùng xoa lên đầu gối rướm máu của Thuần Hi Thiên, ngón tay mảnh khảnh nhàng khử trùng vết thương, sau đó lấy miếng băng cá nhân chuyên dụng kích thước lớn gần bằng 3 ngón tay băng lại, rồi hơi ngẩn lên nhìn khuôn mặt bé của ai kia.

      Lặng lẽ nhìn hành động ôn nhu này của cậu, Thuần Hi Thiên chỉ thấy có chút khúc mắc trong lòng, môi mím chặt, đôi mắt long lanh, trong trẻo như chứa đựng muôn vàn suy nghĩ.

      “ Có chuyện muốn hỏi?” Nhìn thấy bộ dáng này, Hoắc Minh Long cũng khó đoán ra tâm trạng nhóc. Nhéo nhéo cái mũi nhắn, cậu nâng môi lên cười cười, khuôn mặt nhắn vốn tinh xảo liền trở nên nhu hòa lấn át luôn cả cái vẻ lãnh khốc ngàn năm đổi, phủ lên tầng sáng mờ ảo. “ Muốn hỏi vì sao Long lại tin Tiểu Thiên.” Câu này đích thị là câu khẳng định.

      Mày nhăn lại, đôi mắt chăm chú nhìn sâu như muốn nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt xanh màu lam xinh đẹp của cậu, cuối cùng gật đầu cái rụp, chu môi hỏi. “ Vì sao?”. Dù , hơi ngốc nhưng nhóc nhìn ra được, nếu người khác vào trường hợp đó hẳn là hỏi đầu đuôi mới phân xử.

      Búng cái ‘chóc’ lên vầng trán của nhóc, nụ cười mặt đột nhiên biến hóa, bỗng chốc đanh lại, híp mắt nhìn ai đó từ từ thu mình lại, rụt cổ vào như con đà điểu, khuôn mặt áp sát lại gần, bàn tay đặt lên eo sau đó ...

      “ A ha ha... Long đừng cù nữa, ha ha... sao? Sao?” Cậu nhóc giở trò quỷ, bàn tay ngoe nguẩy, làm cho Tiểu Thiên cười ha hả, sau đó còn rất nghiêm túc mà rằng. “ Sao nào, còn hỏi? Hửm?” Sau đó nắm vào bàn chân an phận tránh cho động đến vết thương, ánh mắt cậu chợt trở nên dịu dàng để nhóc an vị ghế, vuốt vuốt cái mái ngố của . “ Vì Long tin tưởng Tiểu Thiên.”

      Thuần Hi Thiên chớp chớp mắt, mím môi, sau đó cười hì hì... “ Tiểu Thiên cũng tin tưởng Long.” Sau đó nhào vào lòng ôm ôm, má cọ má, sau đó thơm mấy cái lên mặt Hoắc Minh Long. ( Tác giả: ra vì ai kia muốn ngăn thắc mắc của cậu nhóc nào đó về bộ trang phục đấy a... Ma nữ hầu: Sao???~~~)

      ------

      Năm năm sau...

      Trong căn biệt thự xa hoa, sườn núi bên ngoài thành phố A, khung cảnh vẫn hoa mỹ như vậy, trang trí theo phong cách châu Âu , gian rộng lớn trang hoàng đẹp đẽ. Trời lúc này mưa to, cơn mưa nặng hạt trút xuống bầu gian màu sắc ảm đạm, làm ướt đẫm các giải băng đen tang lễ nối dài từ trong ra ngoài căn biệt thự.

      Bên ngoài căn biệt thự hàng người nối dài , có những kẻ mặt mày hùm hồm , cũng có những người ăn mặc sang trọng , mục đích của họ đến đây những là vì để viếng , mà đằng sau đó là mưu to lớn sớm vạch ra từ lâu...

      Cơn mưa vừa dứt, trong nhóm người cũng có kẻ chịu nổi kích động mà bước ra bên ngoài , cất tiếng hô hào , người này ai khác hẳn là đàn em của người nào đấy có vai vế trong bang đây mà. “Các em trong bang!!! Bây giờ bang chủ ... vậy mọi người tính bước kế tiếp của Hắc Long bang chúng ta thế nào?” Rất có khách khí, mà ném tới bóng dáng quỳ kia ánh mắt khinh miệt.

      Ai mà biết Hoắc thiếu trước giờ phải là người nổi trội , trong bang cũng chắng có tiếng tâm gì , mà quan trọng hơn chính là có kẻ đứng đằng sau thâu tóm mọi chuyện , ngấm ngầm điều khiển. Chỉ tiếc thay cho người đó vì bỏ qua 1 chi tiết quan trọng thiết yếu. Và vì điều này toàn bộ kế hoạch đều sụp đổ cách chóng vánh.

      Và tất nhiên trong đám đông, cũng có người nhận ra điều đó , tĩnh lặng nhiều năm đến hôm nay , tất cả mọi chuyện đều được phơi bày , nhìn hành động ngứa mắt này có người liền cười khẩy. "Phi!!! Mộ gia ta thấy cứ theo bang quy, bang chủ con trai của bang chủ lên kế nhiệm.” người đàn ông khuôn mặt có chút gian xảo, quần áo lúc nào cũng bảnh bao, cử chỉ lại như mỗ lang ( Người cộc cằng ), khí thế mười phần đối chọi với tên đàn em kia. “ Mẹ nó, Hoắc ca mới , mà mày chỉ là thằng đàn em có quyền ở đây lên mặt sao?” rồi cũng rất tiện tay nện quyền vào cái mặt vênh váo của tên kia , xong rất sợ bẩn lấy khăn ướt lau tay , ném lại ngay vào mặt tên kia.

      Trong lòng mặt dầu có câm hận, phun ngụm nước bọt xuống đất , lấy khăn giấy mặt ra vứt qua bên , lau máu khóe môi , ánh mắt tên kia lại nhìn đại ca của mình. “ Vũ ca sao em nghe vậy.” Bộ dáng chân chó, này chính là diễn để cho đại ca nào đó tiếp lời đây mà. “ Mộ đại, chú vậy sai. Nhưng...” Người đàn ông bước ra, bộ dáng có chút hung thần ác sát, tay xăm đầy hình cự long, miệng ngậm điếu thuốc rít lên hơi, mới nhìn về phía Mộ Lăng. “ Chú cũng nên biết, thằng con trai của Hoắc ca là người như thế nào mà, mới mười lăm tuổi. ( thấy giọng ' ra gì')Chú bang bị thằng oắt con nó xỏ mũi vậy... coi có được .” Lại khinh bỉ mà cười mỉa , lấy bàn chân nghiền nát tàn thuốc.

      Trong đám người bắt đầu nhao nhao, Mộ Lăng hay Vũ Kiệt đều là người rất có uy tín trong bang, người kiểm soát thông tin và vũ khí người kiểm soát kinh doanh và chất nổ, bây giờ lại đồng thời lên tiếng người trong bang nhất thời chia làm hai phe, đối chọi gay gắt , khí thế bừng bừng , giương cung bạt kiếm.

      Vào lúc câu tôi câu ai chịu thua ai , “ Hai chú là...” giọng ôn hòa dễ gần đột nhiên vang lên , chỉ thấy người này mặt áo tà, trang phục mộc mạc đơn giản, giống như ông bác, nụ cười môi mang vẻ hiền hòa dễ gần, vừa cất tiếng mọi người liền im bặt. Ánh mắt đổ dồn vào, là Hà Tiêu. “ Ta thấy hay là vầy , chuyện bang tính sau, bây giờ cải nhau lại phiền hà đến tang lễ Hoắc ca thấy cũng vui vẻ gì." rồi về phía quan tài lấy ba cây nhang định châm lửa đốt.

      Người nãy giờ quỳ im lặng sàn đá lạnh lẽo , vốn cúi đầu lúc này ngẩn khuôn mặt lên , chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và con ngươi xanh lơ , trong trẻo , nhuốm lạnh lẽo tìm tàng , vừa vặn chạm vào đáy mắt Hà Tiêu xoáy sâu vào trong , lời nào chỉ ánh mắt đem toàn bộ người lão đông cứng , giống như tất cả cảm giác giống như mặt quần áo đơn sơ giữa trời đông. Lúc cậu đứng dậy , ánh sáng vàng ấm áp cũng lấn át được lạnh lùng khuôn mặt còn chút non nớt, bạc môi mỏng hơi nâng lên, ý cười lan được đến khóe mắt. “ Vậy theo Hà thúc nên giải quyết chuyện này như thế nào?” Nháy mắt vẫn giống như cậu nhóc choai choai, chưa hiểu đời, thoắt cái trở nên thành thục khó nắm bắt như vậy, khiến cho Vũ Kiệt cùng Hà Tiêu ngạc nhiên nhìn nhau, trong lòng thầm kêu ổn. Nhưng kế hoạch đến nước này, giở bài được nữa rồi.

      “ Vậy, ... chuyện này. Cậu cũng gọi ta tiếng Hà thúc cũng coi như nể mặt ta... bây giờ, hẳn nên chọn người lên đại diện bang trước , sau đó đợi cậu trưởng thành rồi...”

      “ Hà Tiêu... ông cũng có thể được những lời này. Giở bài rồi?” Hoắc Minh Long mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta. Con ngươi lóe lên tia sát khí, nháy mắt tựa như đế vương, khí thế đó, chỉ đơn độc đứng đó cũng đủ khiến hết thảy mọi người đều phải thần phục.

      Mọi chuyện đều bắt đầu kể từ tháng trước...

      Chương 8.2: Biến.

      “ Long, là viết như vậy sao?” Thuần Hi Thiên cất tiếng hỏi. năm năm trôi qua, bé con ngày nào trở thành bé xinh đẹp , đáng , mất bé bỏng , ngây ngô thay vào đó là ngọt ngào , thấm đẫm. Chỉ mười tuổi , khuôn mặt lộ ra được nét tươi mát , duy chỉ có làn da mái tóc vẫn như cũ mịn màn và lán mượt. Lúc này đây , nhóc mặt váy len dài liền đến gối , có thói quen ngồi trong lòng cậu hưởng thụ ấm áp và cảm giác an tĩnh trong bảo vệ của cậu. Khuôn mặt trắng trẻo ngọt ngào ngẩn lên , mi dài khẽ chớp , là đôi mắt đen trong vắt như có thể nhìn thấu được tất cả lại dấu được vẻ hồn nhiên ngây thơ, đôi môi đỏ khẽ mấp máy liền khiến người nhịn được mà ‘Ực’ cái. Mà người ta ở đây ai khác là Hoắc Minh Long. ( Tác giả: Ka...ka... Sức mạnh của ta... * Chợt thấy lạnh sống lưng * )

      Đối với Hoắc Minh Long năm năm dài , ngoài chút biến hóa bên ngoài cậu dường như hoàn toàn thay đổi. Từ cậu bé mười tuổi thành thiếu niên , cậu cao hơn , mười lăm tuổi cao gần 1m7 , vai rộng hơn , đường nét khuôn mặt càng cương nghị thể phát triển từng ngày, làn da trắng hồng cũng trở thành màu ngà rắn rõi, có thể nhìn thấy cơ bắp dần , đôi mắt vẫn xanh như ngọc bích lại sâu và tịch mịch như đại hải, sóng mũi cao, bạc môi mỏng màu hồng nhạc hơi câu, có cảm giác chỉ cần cậu hơi cười cũng có thể khiến cho tâm hồn thiếu nữ chao đảo. Chỉ tiếc nụ cười này chỉ dành cho duy nhất người...

      “ Ừm , đúng vậy chỉ cần chỉnh lại chút là được.” Hoắc Minh Long vuốt tóc nhóc , hương thơm sữa đầy ngọt ngào cùng xúc cảm mềm mại làm cậu thích thôi.

      “ Dra... Dragon là Long?” Thuần Hi Thiên bậm bẹ , suốt khoãng thời gian qua, nhóc cũng được cậu dạy dỗ rất đàng hoàng, bên cạnh đó số lần Hoắc Mạnh Hùng đến Hoắc trạch nhiều lên trông thấy, người đàn ông này, thực ra rất thích trẻ con, còn rất thương nhóc nữa, nên có ý định cho nhóc học, nhưng vấp phải phản đối của con trai, cậu còn rất mạnh miệng đối chất với là. “ Tiểu Thiên là của con!!!” Chỉ câu liền cắt đứt mọi hi vọng của .

      Nhưng đối với việc trở về đây thường xuyên làm Hoắc Minh Long nhận ra, càng lúc càng tiều tụy , cậu nguyên nhân tại sao, nhưng phải là biết mấy năm nay tình hình bang bắt đầu rối loạn, dường như người kia bắt đầu rục rịch yên rồi, cậu cũng quan tâm, sắp tới ngày đó rồi, cậu chỉ hi vọng ba mình có thể tìm được lối thoát, bước theo ma ma của cậu thôi.

      “ Ừm là Long.” Lại áp lấy tay nhóc viết thêm chữ, là ‘Thiên’ nhưng mới chỉ viết được nữa lão quản gia bước vào báo với cậu là có điện thoại, mà người gọi đến là Mộ Lăng.

      Trong nội bộ bang nay được chia ra làm bốn phần thế lực rất ràng, phần thứ nhất là của ba cậu Hoắc Mạnh Hùng là nội bộ đầu não, phần thứ hai là của Hà Tiêu chi nhánh, phần thứ ba và tư là cục chịu trách nhiệm quản lí bởi Mộ Lăng và Vũ Kiệt.

      Vốn dĩ ba của Mộ Thắng Vũ trước hay sau đều nợ ân tình của Hoắc ba, lại là người đồng sinh cộng tử với , tình cảm có thể thân hơn em, cùng với Hà Tiêu trước giờ khá thân cận, nhưng vì cuộc gặp gỡ năm năm trước giữa cậu và ông ta, Mộ Lăng bắt đầu lạnh nhạt với người đàn ông họ Hà này, nhưng vì là người khá nóng tính nên ta có lúc định tìm lão tính sổ, lại bị Hoắc Minh Long ngăn lại. Cậu hỏi. “ Chú có biết vì sao ông ta lại đến tìm tôi ?” ngay lập tức dập tắt ngay khí nộ bừng bừng của .

      Phải sở dĩ ông ta dám đến tận Hoắc trạch tìm cái USB kia bởi vì ông ta tin tưởng dù cậu có làm gì lấy thế lực thời của ông ta cũng có thể ngăn trở cậu. Đúng, nếu đó là năm năm trước, còn bây giờ, khác... Mộ Lăng vốn được Hoắc Mạnh Hùng trọng dụng cũng phải có nguyên nhân, kể từ lúc nhìn thấy cậu nhóc tự tay lắp ráp khẩu pháo súng trong vòng 15 phút cách nhanh, gọn, lẹ, khuôn mặt non nớt vẫn lạnh lùng biếu cảm, giống như làm chuyện này rất nhiều lần biết mình đặt niềm tin vào đúng người.

      Viết cho xong chữ ‘Thiên’ cậu mới rời nghe điện thoại... mà Thuần Hi Thiên ‘học’ xong cũng theo xuống tầng xem ti vi, trắng ra là xem thời và phim hoạt hình...

      ----

      Vừa bật màn hình lên liền xuất bản tin nóng nhất trong ngày.

      “ Hôm nay có thể kiện có tầm ảnh hưởng bật nhất đến nền tài chính của nước Y chúng ta. Mới cách đây mười phút thôi , tập đoàn tài chính lớn chính thức xuất !!! Là tập đoàn Thần Long , chỉ vài phút trước ai biết đến tên tập đoàn này , nhưng khi nó vừa xuất liền đạp đổ vị trí thứ năm bảng xếp hạng các tập đoàn tài chính lớn nhất nước Y.” dẫn chương trình truyền hình kinh hãi thôi.
      thuyt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Bảng top xếp hạng các tập đoàn này vốn từ lâu định như thế , trước đó là Tô thị , Diệp Thị , An thị , Hoa thị , và Kỷ thị. Vị trí này hề thay đổi suốt hai mươi năm qua kể cả biến đổi của nền tài chính thế giới năm tập đoàn này vẫn trụ vững và có tiếng lớn trong nền kinh tế khu vực , vậy mà hôm nay , tập đoàn vừa xuất trường liền lời mà đạp đổ ngay vị trí này , thậm chí là với tai mắt như mây của các tập đoàn lớn vẫn mảy may hay biết gì.

      “ Alo!!! gì tôi đến đó ngay.” dẫn chương trình vừa dứt lời kí dã bên kia gọi tới , nghe tin mà ánh mắt ta lại càng kinh ngạc. “ Thưa quý vị đồng nghiệp của tôi vừa đưa tin , trụ sở chính thức của tập đoàn Thuần Long được đặt ngay đối diện Quãng trường Thắng Hưng.” Hôm nay, doanh nhân nước Y e là chịu trấn động . “ sai, nó chính là tòa nhà cao 120 tầng, mới hoàn công vào tuần trước mà giới truyền thông vẫn tò mò người đứng ra xây dựng là ai.” Sau đó là tiết mục quản cáo kéo dài hơn 20 phút tranh thủ thời gian cho nữ dẫn chương trình kia kịp đến nơi.

      Địa thế nơi này là khu vực đắt địa chỉ 1 m2 lên đến con số mười ngàn USD , huống hồ là diện tích để xây tòa nhà 120 tầng , cần ắt hẳn lên tới bảy con số , chưa kể đến kinh phí xây , có thể đó là miếng mồi ngon thể xơi của mọi thầu xây dựng vậy mà người nào biết , tập đoàn nào chịu chi con số lớn như vậy.

      Cho đến hôm nay...

      Bên ngoài tòa nhà kí giả vây xung quanh đến còn kẻ hở , bên trong chợt cho người mở cửa toán bảo vệ mặt áo vét đen , mang kính đen mặt mày chút biểu tình bước ra vây thành vòng bảo vệ người đàn ông từ trong bước ra , chỉ thấy người này mặt mày khôi ngô , mặt vét lam , nhìn đám kí giả nhao nhao , liếc cái , giơ hai tay . “ Các vị xin bình tĩnh!” vừa lúc này nữ dẫn chương trình liền đến ngay trường , len lỏi qua đám đông trực tiếp đưa micro đến trước mặt người đàn ông.

      “ Thưa , tôi là biên tập viên truyền hình quốc gia , có vài lời muốn hỏi xin trả lời.”

      Người đàn ông nhìn xong nở nụ cười chuyên nghiệp. “ Vậy xin để câu hỏi này vào cuộc họp báo ngày mai. Còn bây giờ mọi người hãy trở về , chúng tôi gì thêm.” xong cũng để đám người đôi co thêm lời nào lạnh lùng xoay người phân phó bảo vệ đứng chắn trước cửa cho tới con rồi lọt qua.

      Mặc dù có chút thất vọng nhưng đây là nghề của mình , dẫn chương trình vẫn nở nụ cười thân thiện nhìn vào ống kính : “ Chúng tôi cập nhật mọi thông tin sớm nhất đến các quý vị xem đài. Thời lúc 8h đến đây là kết thúc.” đúng là nghề nào cũng càng lúc càng khó khăn mà.

      Bản tin kết thúc , Thuần Hi Thiên nhìn vào màn hình , người đàn ông kia hình như nhìn rất quen , trong đầu chợt lóe lên hình ảnh người. Là Lôi!!! Mặc dù khuôn mặt giống nhưng từ cái giơ tay nhất chân với cách nở nụ cười và ngữ hoàn toàn giống , vậy ra người đó là Lôi. Người này lại cũng nợ nhóc ân tình nha...

      Mà tòa nhà kia hình như nhóc từng thấy ở đâu đó , lật lại trí nhớ , chống cằm , phồng má , chu môi suy nghĩ , ở đâu? Đúng rồi chính là bản thảo , hình như được để trong thư phòng ngăn cuối cùng , đó là bản thiết kế 3D của tòa nhà , đừng chỉ nhìn bên ngoài bên trong nó có tới tận 130 tầng , hai tầng cùng chính là nơi ở và làm việc của tổng giám đốc. Có tất thảy 10 tầng hầm , bốn tầng trong đó là để đỗ xe , còn sáu tầng còn lại hình như là để trống biết là làm gì. Nghiêng đầu , vậy chuyện này...

      Chương 9.1: Tiểu Thiên bị bệnh.

      Biết người gọi đến cho mình là Mộ Lăng , Hoắc Minh Long biết chuyện bên kia thu xếp ổn thỏa , nhấc ống nghe , khóe miệng hơi kéo lên. “ Mộ thúc.” bàn tay xinh đẹp với những khớp xương cân đối , vừa thon dài vừa với lấy cây bút gần đó , kéo tờ giấy. “ Được rồi , .”

      Tập đoàn Thần Long , sai , đó gì khác chính là của Hoắc Minh Long cậu , đừng tưởng mấy năm nay cậu im hơi lặng tiếng , thu liễm nanh vuốt , giống như con hổ con ngấm ngầm chờ thời cơ , để đến khi nó trưởng thành vươn mình gầm lên vang vọng cả núi rừng chứng minh vị thế chúa tể của nó. Mà Hoắc Minh Long còn là con hổ rất thông minh , giấu nanh vuốt của mình hóa thành mèo rừng...

      Bên đầu dây bên kia , người đàn ông mặt áo sơ mi màu đen , râu ria lởm chởm , vừa ngậm điếu thuốc vừa gác chân lên bàn làm việc trước mặt là hàng loạt các màn ảnh , là hệ thống hiển thị các camera trong toàn bộ tòa nhà , nhưng tất nhiên đây cũng phải là loại camera bình thường , nó là loại tự di chuyển , có chút giống con chíp gắn lưng con nhện máy.

      Người đàn ông hài hước nhìn vào màn ảnh có ba người đàn ông mặt áo đen , kính đen , di chuyển cách nhanh gọn trong các văn phòng trong tòa nhà 120 tầng , tốc độ con nhện còn có phần nhanh hơn những người kia , trong phòng trống rỗng , máy tính , hồ sơ , có bất kì ai , tất nhiên là trừ người đàn ông ngồi trong phòng coi camera này. “ Hoắc Thiếu , cậu xem nên ‘giải quyết’ ba con chuột cống này như thế nào???”

      Đừng nhìn bên ngoài các tập đoàn lớn , có danh tiếng lừng lẫy , danh xưng hào nhoáng trong nội bộ những đại gia tộc này là trùng trùng lớp lớp bẫy ngầm , người đứng đầu mỗi gia tộc những phải là kẻ mưu mô xảo quyệt như cáo già , còn phải giỏi thuật che mắt người khác. Giống như Tô tổng chủ trì Tô gia chẳng hạn , dễ nghe tính tình có chút giống hồ li , khó nghe là hồ li thành tinh , nhưng nhìn vào ba người đàn ông này đoán chừng phải là người của Tô gia.

      “ Kỷ tổng bên kia yên rồi sao?” Hoắc Minh Long lúc này chả khác gì con mèo , còn là con mèo kiêu hãnh và mưu mẹo , ngữ điệu của Mộ Lăng bên kia hẳn là cũng chẳng mấy phần ngạc nhiên , chỉ có lão già họ Kỹ kia mới chịu nổi kích động thôi. “ Thả.”

      Buông chữ như vậy , khiến tâm tình ông chú thích chơi trò mèo vờn chuột kia chẳng khác gì bị giẫm phải đuôi , ai ai , lâu lâu mới có trò vui thế mà , chính vào lúc này , cậu lại nâng môi câu. “ Còn.”

      Hít hơi khí định thần nhàn , Mộ Lăng lại bình tĩnh nhìn ba người đàn ông mặt áo đen bước vào làm sao bước ra lại như thế trong tiết nuối.

      “ Cạch cạch.” Lúc này , tiểu bóng dáng bé , từ ngoài bước vào , nhìn Hoắc Minh Long vừa nghe điện thoại vừa viết gì đó lên mãnh giấy. “ Long?” nhóc rất tùy ý ngồi lên cùng chiếc ghế cậu ngồi , sau đó choàng tay ra ôm lấy cậu , chỉ như vậy thôi...

      Nhíu nhíu mày , Hoắc Minh Long cảm thấy nhóc con hôm nay có gì đó ổn , nhất là chuyện học viết sáng nay , tương đối chậm chạp hơn thường ngày , bây giờ lại còn ôm lấy cậu , điều này cho cậu cảm giác rất ràng là Thuần Hi Thiên hôm nay đột nhiên nóng quá...

      Mà người đàn ông bên kia khoái chí cười ha hả , đúng như cậu dự đoán , nhóm người thứ hai bước vào trong tòa nhà này , toàn bộ đều ăn mặt rất chỉnh tề , biểu tình lạnh nhạt giống như lại trong nơi làm việc của mình , cử chỉ thong thả , nghiêm chỉnh khiến cho Mộ Lăng cười vui vẻ. Chưa từng thấy ai đột nhập vào địa bàn của người khác mà dáng điệu lại thong dong tự tại như vậy , nhưng có vui vẻ thế nào vẫn quên hỏi. “ Tiếp theo? Có năm con chuột đạo mạo?”

      Để tạm tai nghe qua bên nâng nhóc vô lực dựa vào người mình , Hoắc Minh Long bắt đầu cảm thấy lo lắng , khuôn mặt phấn nộn giờ hồng hồng , nhìn rất mê người nhưng đôi mắt mơ hồ cùng hơi thở nóng hầm hập này hẳn là ai kia bị bệnh rồi. “ Tiểu Thiên?”

      “ Long...” Nhóc con mệt lử bắt đầu mơ mơ màng màng , lầm bầm gọi tên cậu , sau đó được cậu thuận thế đặt vào trong lòng cả người đều dựa vào bờ vai có chút cơ bắp của cậu , thở khì khì , trong lúc mơ màng nghe cái gì mà ‘chuột , chuột’ nhóc con khẽ lầm bầm. “ Chọc nó...chọc...” rồi cũng thiếp trong lòng cậu.

      Nhưng mấy tiếng lầu bầu này lại rơi vào tai nghe , Mộ Lăng bên kia vừa kinh ngạc vừa vui thú , chẳng lẽ cho chọc phá mấy người này sao , tính tình của Hoắc thiếu phải biết. “ Hoắc thiếu?” này ràng là tiếng của bé con , còn là bé có giọng ngọt ngào. Thảo nào , Mộ Thắng Vũ trước khi uất ức mà xin du học có . “ Hừ hừ! Mộ thiếu ta cũng đem tiểu mỹ nhân về.” Tất nhiên , đây là ai kia trong lúc dọn quần áo bi phẫn hét lên như vậy , còn chuyện tiếp theo cũng quan tâm. Chẳng lẽ... ( Tác giả: Con nhà tông , giống lông cũng giống cánh ...=.= )

      Mà câu tiếp theo trực tiếp khẳng định nghi ngờ trong lòng , Hoắc Minh Long cực kì thích nhìn bé con bị bệnh tí nào , mấy năm qua cậu chăm sóc rất kỹ càng , số lần bị bệnh quá ba , vậy mà lúc này lại cư nhiên bị bệnh , là làm người ta lo lắng. “ Nhóc con bệnh rồi.” xong liền cúp điện thoại , để cho Mộ Lăng bên kia sửng sờ , ai ai , chuyện này là ...

      --- --------

      Nhìn nhóc mệt nhoài thở khì khì , mắt thiêp thiếp , mày hơi nhíu lại nằm giường của mình , có sức tươi cười với cậu , cũng ngọt ngào cọ má với cậu , càng chịu với cậu bất cứ lời nào , cứ trưng khuôn mặt nhắn non nớt hơi đo đỏ ra với cậu thỉnh thoãng lầm bầm nhảm , lúc này yếu ớt đến đáng thương làm tâm tình cậu chẳng vui nổi.

      “ Thiếu gia , bác sĩ Tề đến.” Lão quản gia bên ngoài gõ cửa vọng vào , chần chờ đứng ngoài cửa.

      “ Cho cậu ấy vào .” cậu nhóc đoán tầm cũng bằng tuổi với Hoắc Minh Long bước vào , người này ai khác , chính là Tề Mặc Hiên. Vào năm trước Tề Mạnh chính thức giao lại trọng trách với Hoắc gia cho cậu , cậu nhóc này mười lăm tuổi , nhưng lấy được bằng đại học của trường đại học y dược danh tiếng của nước Y. Xét về kinh nghiệm còn non nhưng xét về trình độ cậu tuyệt đối hề thua kém người ông của mình.

      Lúc đến đây , Tề Mặc Hiên cứ nghĩ người mình khám bệnh hẳn là Hoắc thiếu , nhưng ngờ đến nơi lại thấy bóng dáng nhắn nằm giường còn tiểu thiếu gia vẫn khỏe mạnh như thường nhìn mình đăm đăm. Trí nhớ mười mấy năm được lục lọi lại , vì muốn nối nghiệp gia tộc mấy năm nay cậu lúc nào cũng vùi đầu vào những loại sách Y khoa , ngoài những người trong gia tộc số người cậu gặp rất ít. “ bé xấu xí , đáng thương???” nhìn tiểu bóng dáng xinh đẹp khả ái , rất khó liên tưởng đến hình ảnh chật vật của nhóc năm năm về trước , chỉ là ... hình như là đúng như vậy rồi.

      Lấy cây kẹp nhiệt độ vốn được kẹp vào bẹn nhóc trước đó , gỡ miếng băng hạ sốt trán nhóc thay bằng cái khác , sau đó nhìn thần sắc nhóc lúc kiểm ta huyết áp , cậu ta mới thở ra hơi , áp lực của cậu mang đến quá lớn , mặc dù chỉ nhìn đơn giản cảm thấy áp bức nhưng khi tầm mắt của Hoắc Minh Long dời sang nhìn nhóc lại rất dịu dàng mang theo chút chua sót.

      Để lại gian yên tĩnh cho Tiểu Thiên và cậu , Tề Mặc Hiên tiếng động rời khỏi phòng.

      Ai Hoắc Thiếu vốn luôn lạnh lùng?
      thuyt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9.2: Tiểu Thiên bị bệnh.

      Tác giả: Tử Vy Bạch Sắc
      Beta: Ngân Luna

      Sau khi khám bệnh để lại toa thuốc hạ sốt, Tề Mặc Hiên cũng nhanh chóng rời khỏi Hoắc trạch, quên dặn dò kĩ việc uống thuốc và nghỉ ngơi của Thuần Hi Thiên.
      Ngồi trong phòng, Hoắc Minh Long bắt đầu suy nghĩ ánh mắt có chút thâm trầm, dựa vào phán đoán của cậu có lẽ hai tốp người lần trước tiến vào trong tòa nhà của tập đoàn Thần Long ngoài người của Kỷ thị, hẳn chính là của các đại gia tộc còn lại, mà dựa vào tính toán này có thể là người của Diệp gia. Trước nay đối với mọi công việc làm ăn, Diệp thị và Tô thị quan hệ khá mật thiết còn là đối tác kiêm hỗ trợ lẫn nhau, mối quan hệ nhìn bên ngoài tương đối hòa hảo, bây giờ có biến có thể thay đổi toàn bộ nền kinh tế nước Y, e rằng lão già Tô Phong đó cũng chịu để yên.

      Trong lúc chuyện với Mộ Lăng, cậu vạch ra được phương án tiếp đón đối với những vị khách mời mà đến vào cuộc họp báo ngày mai, nhưng tất nhiên vẫn chưa tới lúc, trong mắt các tập đoàn còn lại Thần Long có thể đạp đổ Kỷ thị nhưng có nghĩa lọt vào mắt xanh các tập đoàn này, bởi vì Kỷ thị xếp thứ năm so ra thua thiệt rất nhiều. vội, vội, Hoắc Minh Long ngại chơi đùa với bọn họ…

      Bàn tay trắng noãn áp lên vầng trán trơn mịn của Thuần Hi Thiên, vẫn còn nóng, vắt khăn cho ráo nước lại đắp lên trán nhóc, cậu nhíu mày nhìn những viên thuốc bàn, khó trách trẻ con thích uống thuốc chỉ mùi thôi cũng gay mũi rồi … phân phó nữ hầu khuấy ly nước đường nóng đem lên, mới dìu Thuần Hi Thiên nhỗm dậy, nghiền nát thuốc trộn với nước đường đưa tới bên miệng nhóc.

      Đôi môi đào khẽ nhấp nhấp, mũi hơi nhăn vì phát mùi thuốc nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được vị đường nên nhanh nhảu uống hết. Xong, Thuần Hi Thiên mới hờ hờ mở mắt ra, thấy người trước mắt là cậu liền hơi yếu ớt dựa người vào vai cậu, lại yếu ớt thiếp … những lúc như thế này Hoắc Minh Long thực hận người bị bệnh ít ra nên là mình, nhìn nhóc nháo quấy an an tĩnh tĩnh như con mèo mới sinh vô lực như vậy trái tim tự nhiên đau ỉ.

      Vuốt vuốt mái tóc có chút rối loạn đặt nhóc nằm xuống giường, đắp chăn, gửi lại nụ hôn mặt, cậu mới yên lòng bước vào thư phòng. Trong lòng thầm hạ quyết định, nhóc bây giờ chỉ bị bệnh thôi, ngực cậu đau thắt, nếu sau này … , nghĩ tới bước đường mình sắp sắp phải vượt qua, Hoắc Minh Long muốn Thuần Hi Thiên chịu tổn hại gì, bởi vì cậu biết chỉ cần nhìn thấy nhóc khổ sở, cậu còn khó chịu hơn gấp trăm lần…

      Chỉ là có những thứ con người thể tự quyết định được. Đến sau này , ngày kia cái ngày mà cậu còn tim, trở thành kẻ máu lạnh vô tình, … chỉ có mình cậu biết, “ có tâm phải là đau, mà là đau đến còn cảm giác.”

      Lúc cậu vừa ra khỏi phòng Thuần Hi Thiên bắt đầu nhíu mày , khuôn mặt thể thống khổ, đau đến nỗi nước mắt tuôn ra như suối, nắm chặc ga giường mồ hôi đầm đìa, miệng lầm bầm cất tiếng mê sảng. Chứng tỏ điều trong giấc mơ này là thứ rất đáng sợ đối với nhóc, đồng thời cũng chứng tỏ giấc mơ này khiến nhóc đau tận tâm can.

      Trong giấc mơ, khung cảnh xuất lúc đầu rất tươi đẹp, Hoắc Minh Long và nhóc đứng bờ biển cảm nhận hương vị gió biển ngạt ngào, trong ánh hoàng hôn lộng lẫy và đẹp đẽ xa xa, mặt trời dần lặn xuống biển để lại cảnh ráng chiều đẹp như mộng, ánh sáng đó trải lên khuôn mặt vui vẻ của Thuần Hi Thiên và cậu.

      Bất chợt, “ Đoàng!!!” phát súng nổ lên, Hoắc Minh Long vội vã nắm tay nhóc kéo lại, tránh thoát được viên đạn, nhưng lúc quay người lại, chung quanh đầy những người đàn ông mặt đồ đen mang kính đen, luân hãm hai người lại, sau lưng là vách núi, có thể nghe thấy tiếng sóng va vào đá ầm ầm, bọn họ thực tế còn đường lui … Sau đó tất cả chìm vào trong bóng tối, … chỉ còn sót lại hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt đau khổ của cậu, trong đôi mắt xanh lơ nhìn về phía nhóc chứa đau đớn tột cùng, vừa là chua sót, vừa là thản thốt, nhiều hơn cả là mất mát, làm nhóc hoảng sợ thét lên: “ !!!” Long của nhóc luôn là người rất xinh đẹp lúc nào cũng ôn nhu, cũng nở nụ cười, cũng là chỗ dựa của nhóc, là hình tượng vĩnh viễn đổi.

      Nhưng khung cảnh đó giống như ma ảnh, hiển ràng trước mắt nhóc … Tại sao lại đau như vậy, tại sao lại khó chịu như vậy, tại sao lại khó thở như vậy, bàn tay ôm ngực, nước mắt thể kiềm chế được mà rơi như châu hoa, từng giọt từng giọt. Vào chính lúc ấy cả người Tiểu Thiên lại được người ôm vào lòng giọng an ủi…

      Vốn định gọi cho Lôi biết phương án ứng phó với mấy lão già kia trong buổi họp báo ngày mai, nghĩ đến đột nhiên lại trở về phòng mình nhìn thấy khuôn mặt nhắn khổ sở, tận mắt thấy nước mắt rơi khuôn mặt nhóc, cậu liền hận thể lau hết , nhóc của cậu nên khóc, phải luôn là bé dễ thương luôn nở nụ cười. “ Tiểu Thiên đừng khóc, Long ở đây, Long ở đây…”

      ra, điều gì có thể làm cho nhóc khóc đáng thương đến như vậy, trong mắt cậu Tiểu Thiên phải là con búp bê sứ dễ khóc, dễ yếu lòng, kể từ lần đó năm năm về trước nhóc chưa từng khóc thêm lần nào, dù là ngã rất đau, dù là học cầm bút khó khăn, tự mình trồng cây bị cắt trúng, nhóc cũng hề rơi giọt nước mắt … Mà lần này chỉ vì giấc mơ mà làm nhóc khóc thảm đến vậy, phần linh tính cho cậu biết ắt hẳn liên quan đến mình.

      Thuần Hi Thiên ở trong lòng cậu khóc , liền thút thít mấy cái, khuôn mặt đẫm nước được cậu lau , để lộ ra bộ mặt trắng trẻo, hơi hồng hồng vì vẫn còn hơi nóng, rất uất ức nhìn cậu, ánh mắt óng ánh trong suốt xinh đẹp như ngọc. Khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng chứ đừng đến cậu, nhéo nhéo mũi nhóc , cậu ôn nhu hỏi. “ Tiểu Thiên chỉ là mơ, phải có Long ở đây…”

      Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng dịu dàng với mình, lúc nào cũng giọng với mình, đối tốt với mình, luôn thương mình, tin tưởng mình, Tiểu Thiên chợt nhận ra, nhóc uất ức gì nữa chứ, chỉ cần mở mắt ra luôn có người dõi theo mình, luôn đứng ra chắn mưa chắn gió, luôn bảo vệ mình, sao nó lại thực như vậy… bàn tay chạm đến khuôn mặt tuấn mỹ đến hít thở thông của cậu, ngón tay chạm mí mắt, chạm gò má, chạm chóp mũi , … là .

      “ Long, Tiểu Thiên mơ thấy giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy Long, Tiểu Thiên… rất nhiều người xấu.” Càng giấc mơ càng mơ hồ, cuối cùng nắm bắt được gì ngoài hình ảnh đó… là nhóc làm Long thành ra như vậy sao? Khuôn mặt chợt trắng bệch còn giọt máu, …

      “ Tiểu Thiên, sao. Có chuyện gì Long cũng bên cạnh Tiểu Thiên, phải chúng ta hứa như vậy sau.” Nhìn phản ứng hóa đá, mặt trắng như tờ giấy, phần hoảng sợ, phần kinh ngạc, còn có phần áy náy từ trong tâm khảm, cậu đau lòng thôi. “ Giấc mơ thường trái với cần quan tâm. nhanh quên thôi…” Ngoài an ủi ra cậu cũng biết làm gì bây giờ, nhóc giống như bị làm kinh sợ còn là giống như cảm giác của cậu năm đó, khắc rất sâu … mà nó lại chính là vì cậu, biết là cậu nên vui hay nên buồn nữa, khi trong lòng nhóc cậu chiếm vị trí quan trọng.

      Đặt nhóc vẫn còn sững sờ xuống giường, đắp chăn rồi vuốt vuốt mái tóc ngố của nhóc, nằm bên cạnh, ôm thân thể bé vào lòng để nhóc gối đầu lên tay mình, tìm vị trí thoải mái vùi cả khuôn mặt vào sâu trong lòng cậu, an an tĩnh tĩnh mà thiếp … cậu cũng quan tâm chuyện nên cần với Lôi, cậu biết ta thu xếp tốt, chỉ là ngày mai có người cậu muốn trực tiếp chuyện, đúng chính là ông ta…

      P/s: Đáng lẽ chương này phải gọi là giấc mơ mí đúng a...

      Chương 10.1: Họp báo.

      Sáng hôm sau , chưa đến 7h30’ sáng , trong phòng họp báo dưới tầng của tập đoàn Thần Long còn chỗ ngồi. Phóng viên chen chúc nhau tranh giành vị trí thuận lợi , vì hôm nay có thể họ phải cố gắng lấy được thông tin có thể là nổi bật nhất của nền tài chính nước Y trong suốt 20 năm qua , nhưng họ đến sớm hay muộn đúng giờ mới bắt đầu nội dung họp báo.

      Người đàn ông đứng trong căn phòng gần đó , là phòng camera thu lại mọi góc độ trong căn phòng , nhưng ánh mắt ta lại quan tâm điều đó lắm , mà nhìn về phía màn ảnh quay khung cảnh bên ngoài tập đoàn , ngón tay xoa xoa , cái cằm lởm chởm râu của mình. “ Hoắc Thiếu cậu đoán xem bên kia có xuất ?” châm điếu thuốc , vắt chân lên bàn , hút hơi , nhả ra ngụm khói trắng.

      Chỉ thấy bên đầu dây kia , cậu nhóc nào đấy đút cháo hành cho bảo bảo của mình , đầu nghiêng bên , khuôn mặt vừa nghe câu hỏi của ta chợt hóa lạnh rồi trở nên dịu dàng ngay lập tức mĩm cười nhìn nhóc . “ Có.” Buông chữ như vậy rồi lấy nước ấm kề đến môi đào của nhóc.

      Người đàn ông cười ha hả , phải tin lời cậu mà là cảm thấy vì sao lần nào cậu cũng đoán đúng như vậy ấy còn tưởng. “ Hoắc thiếu à , cậu có phải là con sâu trong bụng mấy lão già ấy vậy?” Lúc đầu nghe đến kế hoạch của cậu thành lập công ty , sau đó là tập đoàn ngầm , rồi dần dần phát triển thành siêu tập đoàn , cứ tưởng đó là thứ hảo huyền và mất ba tháng liền luôn cười cậu , nhưng những chuyển biến sau đó thánh thần dường như cũng đứng về phía cậu rồi.

      phải là biết , mà nó nên như thế. Suy nghĩ của hồ li chỉ cần đặt mình vào đầu hồ li mà nghĩ.” Cậu nhóc vừa vừa săn sóc cho nhóc , đáng lẽ chuyện này đến tay cậu , nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt khổ sở , cậu là để mình tự tay làm , để nhóc chỉ có thể biểu đau đớn đỏ trước mặt cậu. Mất kiên nhẫn với người đàn ông đầu dây bên kia. “ Chốc nữa , nối máy của Tô tổng với ta.” Rồi cúp máy , để lại trăm mối nghi ngờ cho người đàn ông kia.

      Chẳng lẽ Hoắc Minh Long cậu muốn chuyện với lão ta???

      Đúng tám giờ , tất cả phóng viên trong phòng họp báo đều chuẩn bị tinh thần chiến đấu , chỉ cần chộp được tin tức thiết yếu có thể nổi trội hơn các tờ báo khác , đầu nguồn tin nóng hổi kéo theo món lợi hề , đừng là phóng viên ngay cả biên tập viên của đài truyền hình cũng thể có chút lo lắng cùng hồi hộp , ai là biên tập viên đài quốc gia hơn đâu chứ , ngay bây giờ tại đây , có thể vì mẫu tin mà người xâu kẻ xé. Kinh nghiệm đầy mình như cũng chịu nổi khung cảnh hỗn loạn đó.

      Bên trong người đàn ông bước ra , chỉ thấy người này mặc vét đen , khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc chỉ cần quét mắt khí nhao nhao nhất thời im bật. “ Chào các vị , tôi là tổng thư kí bên cạnh Tổng giám đốc hôm nay đứng ra trả lời những câu hỏi của các vị. Bây giờ , buổi họp báo bắt đầu , biết có vị nào đưa ra câu hỏi…” Lời vừa dứt bên dưới liền có người đứng lên , phán ứng này phải tự có.

      biết tổng giám đốc là ai???” Này là người đàn ông trung niên hơi ốm , mang túi xách quay chéo , trước sóng mũi là chiếc kính cận hơi xệ. Người có thể ‘’ hình rồi đột nhiên xuất tiếng động liền oanh tạc như vậy , theo kinh nghiệm gần mười lăm làm báo của ông ta , chuyện này e là trong các đại gia tộc có biến nên người này tự động tách ra khỏi , vốn có căn cơ liền phất lên.

      Người thanh niên mặt đồ vét ngồi phía , bàn tay đan vào nhau , nhìn về phía người đàn ông . “ Về chuyện này , tôi có quyền được tiết lộ.”

      Bên dưới người phụ nữ da đen ngâm , cầm giấy bút đứng lên ngay tiếp lời. “ Vậy biết là tập đoàn chính thức hoạt động là khi nào và bao giờ?” người ta muốn dấu tên cần đoán cũng biết là chưa tới thời cơ , về điểm này ngày khai trương tổng công ty , đầu não tập đoàn cũng phải có chứ.

      “ Về điểm này tôi có thể trả lời như sau , ngày bắt đầu làm việc tại đây dự kiến là ngày 1/11, nhưng đây chỉ là dự kiến có thay đổi sau.” Lôi nho nhã đáp lời người phụ nữ , trong lòng hi vọng mọi chuyện đúng theo kế hoạch của cậu ta , ít ra như vậy dùng cái mặt nạ này lâu dài nữa.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :