1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41: ( Tiếp )

      Tối đó, tại Hoắc Trạch...

      " Thượng Quan thiếu gia, tại Thiếu gia chúng tôi còn chưa có trở về, làm phiền cậu hoặc là chờ, hoặc là liên hệ thiếu gia trước?" Phúc bá cúi đầu nghiêm chỉnh với người thanh niên vừa bước xuống xe. Ánh mắt ta lướt qua, nghĩ là ông dối, lấy thái độ này có vẻ như với ông trước để ông đứng ở đây đón mình. Đoán được ta đến sao? Cảm giác bị người khác đoán trúng suy nghĩ cũng vui vẻ gì.

      cơ bản, trong suy nghĩ của Phúc bá, người như Thượng Quan Dương này và thiếu gia, tương đối giống nhau, đều là những người hội tụ được khôn ngoan và bản lĩnh của những kẻ sỏi đời, nhưng so ra, vẫn hơn ta bậc ở phương diện nào đó. Có nhiều khi, con người phải trải qua đau khổ mới thấu hiểu được cảm giác hụt hẫng mà thời gian bào mòn được và bài học nhận ra từ đó, ta vẫn còn thiếu hai chữ mất mát ấy. Hi vọng ta làm ra chuyện khiến thiếu gia phải nhọc lòng, ông dù sao cũng cùng với nhà Thượng Quan gia có chút quen biết, ông muốn hai người đàn ông, là chủ nhân, là đứa con của em mâu thuẫn với nhau đâu, vì ông chắc chắn ông ta đứng về phía ta mà phản bội lại thiếu gia mình.

      Mi mắt ta cụp xuống, trong lòng hơi lạnh lẽo, đây là muốn ngăn ta ở ngoài cổng như vậy sao? Đúng là muốn cho mình bất cứ cơ hội nào, bắt đầu nghi ngờ tư tưởng chiếm hữu mãnh liệt đó có còn đơn thuần như mình suy nghĩ nữa ? Hay tiến triển đến mức nào rồi và liệu rằng nhóc con có thực được làm cho lay động hay ? " Tôi đến tìm ta, tôi đến tìm Tiểu Thiên." Vừa ta vừa đặt chìa khóa xe vào nam hầu đứng gác bên ngoài cửa Hoắc trạch.

      Đôi mắt Phúc bá lóe lên tia sáng lạnh, nhưng rất nhanh thu liễm. " Vậy mời Thượng Quan thiếu gia vào trong, tôi cho người mời Tiểu Thư." Tấm lưng hơi cúi, lịch thiệp chấp tay hướng vào.

      Ánh mắt ta nghiêng qua nhìn Phúc bá, bước chân lướt qua, ngay lúc vừa qua trước người ông, ta mấp máy môi vài lời mà chỉ hai người họ nghe được. " Cậu, nhắn với ta tôi có thông tin về chuyện Hoắc phu nhân năm đó." Rồi bước vào trong. Chuyện năm đó, chắc hẳn còn ít khúc mắc, thân phận, việc, con người dường như đều được ông ấy che dấu vô cùng kĩ lưỡng, cũng vì bí mật này, mà toàn bộ dưới mấy mươi mạng người Tề gia, trừ Tề Tiên sinh và Tề Mặc Hiên đều bị bồi tán. Tuy là người đứng ngoài, nhưng ba lại có vị trí đặc thù, biết ngọn nguồn cũng chỉ hai.

      theo chân ta, Phúc bá thầm phân phó người thông báo với Hoắc Minh Long, bước rồi lại bước dẫn người vào đến phòng khách của Hoắc Trạch, Tiểu Thiên cùng Tiểu Tiểu chơi ở đó.

      Lúc bước vào, hai người nhìn thấy chính là hoạt cảnh như thế này.

      Tiểu Thiên: Tiểu Tiểu, sao Long còn chưa về?

      Tiểu Tiểu: Gâu gâu * biết *

      Tiểu Thiên: * Lắc lắc thú sủng * Sáng nay Tiểu Thiên gặp lại người kia?

      Tiểu Tiểu: Gâu Gâu... * Vểnh tai * Gâu ứ... * Người kia là ai? *

      Tiểu Thiên: Tề... phải... là trai của Dương Dương. * Mím môi *

      Nhóc con vừa nhìn liền biết người đó là Tề... mà , ta là Thượng Quan Lâm, người mà nhiều năm trước giả trang thành Tề Mặc Hiên đến gặp Long, như vậy là có quan hệ với Long, nhóc con suy nghĩ biết có nên xem người đó như là bạn như Vũ Vũ ( Mộ Thắng Vũ ), hay Tư Tư * ( Mặc Tư Di ) của Long ? Nhớ thái độ của Long với người đó cũng tốt lắm, nhưng mà ta lại là hai trai của Dương Dương, nhóc con cũng phải chưa từng nghe cậu ta qua về việc trai tài giỏi như thế nào, nghe cũng giống như người xấu. Đợi Long về rồi hỏi .

      " về tôi sao?" Thượng Quan Lâm chậm rãi đến, ánh mắt liếc qua phía con thú sủng béo ú nào đấy, tràn đầy phòng bị nhìn mình, rồi mới dời tầm mắt về phía nhóc con, ánh mắt thoáng ngây ra khi nhìn đến gương mặt khác hẳn với ban sáng, tuy ta sớm nhìn ra là có thiết bị diện, là hàng mới nhất, có khả năng biến đổi gương mặt thành như người khác mà cần bất kì loại dịch dung gì, nhưng ngờ đằng sau chiếc kính ấy lại là... gương mặt xinh đẹp như vậy.

      Mái đầu hơi cúi, đôi mắt tròn xoe trong veo như hai viên ngọc , tỏa ra ánh sáng trong trẻo và thuần khiết nép mình dưới đôi hàng mi đen dài, từng sợi mi cong cong hơi vểnh lên nhấp nhô và run rẫy theo từng nhịp nhấp nháy. Ánh sáng đèn trần kẻ đường dài xuống gương mặt nhắn, phát họa cánh mũi tinh tế trắng noãn, làm sáng đôi gò má hồng hào như thoa phấn, khiến cho đôi môi xinh mềm mại, phấn nộn như hai cánh hoa đào càng thêm xinh xắn, phối hợp với đường cong gương mặt được tạo tác cách tự nhiên mà cũng thuần nhiên nhất, làm cho nhóc con trở nên vô cùng thu hút ánh nhìn, nhất là dáng vẻ ngây ngô phút chốc, đáng thể tả.

      " Tiểu Thư, đây là Thượng Quan thiếu gia." Phúc bá bình giọng phân phó.

      Nghe thấy giọng nửa quen thuộc nửa xa lạ của ta, lại nghe ông mở lời, Tiểu Thiên hơi ngạc nhiên ngẩn đầu lên nhìn sang, thấy quả nhiên là người mình đến, hơi có chút giật mình, đúng là trùng hợp, liền mím môi cười cái coi như chào hỏi, câu đầu tiên lại là. " Long chưa về đâu." Nhóc con đoán người ta đến tìm chắc phải là mình đâu và vì mới chỉ gặp qua hai ba lần, nên nhóc con cũng biết nên gì đành thông báo ta tiếng như vậy.

      " Tôi đến tìm em." Thượng Quan Lâm, ngồi vào chiếc ghế bên phải, đối diện chỗ nhóc con ngồi, liền ngay lập tức có nữ hầu tiến tới chăm trà và chuẩn bị sẳn cà phê nếu muốn dùng.

      " Gâu gâu..." Tiểu Tiểu dường như nghe hiểu liền nhảy cái phốc từ tay nhóc con xuống bàn, nhe răng nanh xíu, giơ móng vuốt cùn ra đe dọa ta, thái độ chút thân thiện. " Gâu gâu..." Nó trừng mắt nhìn tên đàn ông xa lạ đột nhiên đến tìm tiểu thư cách tràn đầy cảnh giác, người này mang đến cho nó cảm giác rất là nguy hiểm, rất là lợi hại, tiểu thư từ khi nào quen biết ta, phải nhanh chóng bảo vệ tiểu thư mới được, hừ hừ, nó mới sợ vì Hoắc đại băng tảng hăm he nó phải luôn quan sát bảo vệ tiểu thư có thưởng đâu. Mặc dù ngoài mặt nó và luôn trong tình trạng giằng co, nhưng nó từ sớm thà phủ phục dưới tay còn hơn là người đàn ông khác. Nay bất thình lình người xuất , nó phải bảo vệ chính kiến quan điểm của mình ngay.

      Nhìn con thú sừng sộ ra vẻ đáng sợ, dùng ánh mắt tràn đầy hiềm nghi với mình, ta trái lại có chút sợ hãi, mấy cái móng với vài cái răng bằng hạt đậu ấy có thể làm gì. " Nó dường như thích tôi lắm." Ngón tay thon dài chỉ chỉ.

      Thấy thú sủng bất thường, Tiểu Thiên cũng hơi phòng bị nhìn , vươn tay bắt lấy Tiểu Tiểu ôm vào trong ngực, vuốt vuốt chỏm tóc nó. " Tiểu Tiểu ngoan." Sau đó quay qua nhìn ta . " Tiểu Tiểu bình thường rất dễ nghe, chỉ trừ phi là người xấu mới cư xử như vậy." Nhóc con thẳng thừng , ánh mắt híp lại nhìn ta.

      Người xấu??? ta vuốt vuốt cánh mũi, bị người ta như vậy trực tiếp, nhìn ta giống kẻ đại gian đại ác lắm sao?

      Thấy ta hơi khó xử, Phúc bá đành tiến lên phân bua. " Tiểu thư, chắc tại Tiểu Tiểu ngại người lạ thôi." Dù sao ta vẫn là cháu ruột của ông, đứng bên cũng hay.

      Ngay lúc này, giọng trầm tĩnh lạnh lùng như hàn băng cất lên, đem cục diện trước mắt xé toạt. " PHúc bá ông lui ra ." Đôi mắt lam liếc qua phía ta tràn đầy lạnh lùng, quả nhiên là tìm đến đây, nếu ta có chuyện muốn , cũng ngại lắng nghe...

      * Mặc Tư Di ( An Tử ): Là nhân vật trong hệ liệt Trùng sinh sinh chi hiến thân vệ sĩ, mà tác giả dự định viết. ( ra viết rồi, nhưng bị xóa )

      ( Còn tiếp )

      Tác giả: Đợt này chắc post có lịch luôn quá, cuối tháng tác giả thi học kì rồi, còn chạy chương trình bla bla... nên rảnh có chương thôi vậy nha...

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41: ( Tiếp )

      Cảm giác lạnh lẽo này, so với 10 năm trước biết băng giá hơn biết bao nhiêu lần, ánh mắt kia cũng trở nên thâm trầm và uy nghiêm đến đáng sợ. Trong lòng Thượng Quan Lâm nghĩ, đây là lần thứ 2 hai người gặp trực tiếp nhau, nhưng trong lòng cả hai vẫn giữ nguyên tư thế cảnh giác. người là tinh bạch đạo, người lại là lão đại hắc bang, đều là nhân ngạch, nhưng hôm nay là ta đến tìm Hoắc Minh Long thương lượng, tự nhiên có chút yếu thế hơn. Nghĩ đến thông tin mà mình có trong tay, Thượng Quan Lâm tự tin bản thân nắm được phân nửa phần thắng.

      Đôi mắt lam như đôi bảo thạch sáng lên tia lạnh lẽo và chết chóc, mái tóc hơi tán loạn vừa có phần tùy hứng, lại vừa vô tình toát lên vẻ phong trần và cuốn hút của người đàn ông từng trải, bóng dáng cao lớn và lịch lãm bước ra từ phía sau lưng Tiểu Thiên, nhàng ôm lấy nhóc con rồi để bóng dáng bé ngồi vào trong lòng mình, đem sườn mặt cương ngạnh cọ cọ lấy gương mặt mềm mại của nhóc con, khiến đôi môi xinh của ai kia bật ra tiếng cười khẽ, mấp máy lời chào ngọt ngào như mật. " Long, về rồi." Đây là với Tiểu Tiểu, liền hào hứng đem thú sủng thả vào tay nữ hầu đứng sẳn bên cạnh, rồi ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt lúng liếng nhìn sang phía lại dời sang phía Thượng Quan Lâm, từ vui vẻ đổi cái thành tràn đầy phòng bị, chọc cho người đàn ông nào đấy đắc ý thôi. ( Tác giả: Đại băng sơn, ngờ cũng mang tư tưởng tiểu tư sản như vậy. * Tắc lưỡi *)

      Thượng Quan Dương nhìn thầm đánh giá, lại dời mắt về phía Lôi, người đứng cạnh mình, người Lôi vẫn tản mát chút mùi máu tươi nhàn nhạt, chắc phải là...

      " Mục đích?" Bạc môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Người tốt đến, người đến tốt, hôm nay ta lại vô duyên vô cớ đến đây như vậy chắc phải vì chuyện gặp nhóc con như vậy, còn với Phúc bá thông tri với , có nghĩa là muốn gặp . Trước giờ thừa nhận đối với Thượng Quan gia hầu như muốn dính dáng gì nhiều, chuyện của hai mươi mấy năm trước, thiết nghĩ đến giờ Thượng Quan đại tướng hẳn chẳng còn nghĩ đến làm gì nữa, nhưng hôm nay ta đến đây gặp nhằm vào chuyện của mẹ mình, như vậy chắc chắn, nếu ta có thông tin gì đó chính xác chắc hẳn dám tùy tiện đến đây và cũng tự tin đến như vậy.

      Thấy trực tiếp như vậy, ta cũng vòng vo, liền mở lời. " Trước khi chúng ta trao đổi thông tin, tôi muốn đưa ra cầu trước." ta biết, thông tin mà mình có trong tay mà , chính là điều mà vẫn tìm kiếm bấy lâu nay, rằng chuyện năm đó xảy ra là như thế nào và đâu về đâu, những điều mà cậu bé bốn tuổi đến tại bây giờ vẫn tìm kiếm. thực người gây ra và nguyên nhân của mẹ năm đó?

      Mi mắt hơi rũ xuống che khuất ánh sáng vừa sáng lên trong đôi mắt lam, phân vân, nếu ta thông minh, nên biết mình có thể đòi hỏi ở điều gì, nếu ta ngu ngốc muốn có được thứ mình nên có tốt nhất nên đến đây gặp để làm gì. " ."

      Khóe môi ta nhếch lên nụ cười, bản thân ta thực muốn biết, so với về năm đó, và bảo bối của tại là chiếm phần lớn như thế nào trong lòng . " Thứ tôi muốn là Tiểu Thiên." Cảm giác này giống hệt như trở lại nhiều nhiều năm về trước, cũng cùng là đoạn đối thoại, cũng là những con người chảy chung dòng máu với những người năm đó, cũng là ta.

      Ngày đó, Hoắc Mạnh Hùng lựa chọn Vân thay vì lựa chọn đáp án cho cái chết của mẹ mình, để rồi ông suýt mất tính mạng lẫn người phụ nữ mình , nhưng cái đánh đổi đó là đáng giá, là ông mất gì cả, nhưng đó là bởi vì hiểu lí lẽ của Thượng Quan Bắc Hàn - cha của Thượng Quan Lâm. Nhưng còn sao, liệu rằng có đánh đổi nhóc con đổi lấy thứ mà mình vẫn hằng tìm kiếm?

      ta và ba mình giống nhau. Và với ba cũng vậy. " Tôi đồng ý. Đừng bao giờ đây nữa!!!" vừa , vừa ôm lấy nhóc con rúc trong lòng mình say ngủ từ lúc nào hay, xoay lưng toan rời .

      Nhìn động tác của , Thượng Quan Lâm trong lòng hơi gấp rút, nhưng mặt biểu tình vẫn là đắc thắng, khóe môi tràn ra nụ cười nhạt. " nên biết người năm đó hãm hại mẹ phụ nữ. Và hơn hết, với Tiểu Thiên có kết quả tốt đẹp đâu. Bởi vì..." ta nhấp ngụm cà phê, nhìn bóng lưng của rời quyết tuyệt, cũng liền đứng dậy, chuyến này coi như vô ích, trong lòng thầm than bản thân tính toán sai lầm. Nhưng sao, thông tin này, ta có cảm giác về sau hữu dụng đây...

      --- Phân cách tuyến Từ đây loạn ---

      Ôm nhóc con trở lại phòng ngủ, vừa đặt bảo bối mềm mại của mình xuống giường, nhóc con ngọ nguây thức dậy, trong lúc thim thíp nhóc con vẫn mơ mơ màng màng nghe được ít chuyện, đôi mắt nhập nhèm nâng lên nhìn , nửa mơ nửa tỉnh hỏi. " Tiểu Thiên có quan trọng với Long ?" Vừa , nhóc con vừa lồm cồm ngồi dậy, cánh tay bé ôm lấy cơ thể to lớn của , mái đầu tựa vào lồng ngực to lớn vững chãi, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch của .

      Lòng mềm xuống, dùng giọng dịu dàng đến nước với nhóc con. " Rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì đời này." Quan trọng đến mức dám tưởng tượng đến ngày đánh mắt bảo bối trong tâm khảm này của mình, bản thân như thế nào, đau khổ hay suy kiệt như thế nào, đối mặt với bản thân như thế nào. Nhưng vẫn sống rất tốt, vẫn cố duy trì như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có trái tim trong lồng ngực như bị khoét , có vui buồn giận hờn gì nữa... khó khăn còn hơn chết.

      Nghe vậy, Tiểu Thiên gật đầu cười hì hì đáp lời . " Tiểu Thiên cũng vậy. " Ngón tay mân mê cúc áo, mái đầu hơi cuối, tới giờ nhóc con và Long ngủ rồi, liền tự nhiên muốn thay bộ đồ kín kẻ mặc ra để cùng Long ngủ. Nhưng đến nửa chừng, bàn tay lại bị kéo lấy, cơ thể liền nghiêng người tựa đầu vào lồng ngực to lớn của , nhóc con cũng liền ngoan ngoãn để cho ôm.

      Hôm nay đánh đổi thứ vô cùng quan trọng để giữ lấy nhóc con, phải là muốn biết điều đó, mà nó có thể tìm ra được, còn nhóc con... chưa từng xem là món đồ vật mà tùy tiện trao đổi như vậy. Nếu đến ngày, nhóc con thực muốn rời xa , vĩnh viễn cản trở tự do đó... " Ừm." mấp máy môi, trong lòng ngọt ngào và chua xót bủa vây, nhưng nhiều hơn vẫn là hạnh phúc.

      Bàn tay to lớn giúp nhóc con nào đấy lại ngủ mất thay hết quần áo, lại mặc vào áo sơ mi của , trong lòng thầm thở dài lại có chút phấn khích, bao lâu nữa nhóc con đủ tuổi rồi, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của Hoắc Minh Long rồi.

      Đêm đó hai người đều ngủ rất ngon, mơ thấy giấc mơ được sống hạnh phúc bên nhau.

      P/s: Còn 9 chương nữa là hết Phần 1. ( Tuần sau 20/11 ài... biết có viếc gì )
      Chương 42: Boss.

      Như những chiếc bánh răng trong trục xoay của cỗ máy đồ sộ, chiếc bánh răng lớn nhất di động, mọi thứ theo đó bắt đầu vào trật tự và nề nếp, ăn khớp và bài bản, quá khứ và tại, lại lần nữa tái diễn.

      Trong căn phòng tối, người đàn ông có đôi mắt tà ác lúc này đây lại tràn ra mê man và đau thương khôn tả, vẫy vùng trong tuyệt vọng như loài mãnh thú bị vây khốn đến đường cùng đường thoái lui được, nó từng là chúa tể thời, bây giờ lại như con chó già chút hơi sức gục trước vực sâu, trước mặt là đoàn linh cẩu chực chờ cấu xé nó. Mi mắt gã ta nhấm lại, trong lòng dẹp mớ muộn phiền, nhấp điếu xì gà kẹp giữa hai ngón tay, thả ra ngụm khí trắng đục, bạc môi khô khốc mấp máy hỏi. " ấy sao rồi?"

      Người hầu tá trung thành nhịn được bi thương gương mặt người đàn ông quen gằn dữ và hung tợn, ông ta cúi người, trầm giọng đáp. " Phu nhân vẫn vậy, vẫn điên cuồng gọi tên..." Lời chưa dứt câu, gạt tàn thuốc vội phi thẳng và mặt ông ta. Có thể tránh, nhưng ông ta lại tránh, thân thể vẫn đứng vững như kiềng, chút lung lay dao động, mặc cho máu trán chậm rãi lăn từng dòng từng dòng xuống.

      Gã đàn ông, lạnh lùng nhìn ông ta, gã cần ông ta những lời khó nghe đó, ngón tay sờ lên chiếc nhẫn bạc, nỗi tức giận và ghen tuông cứ điên cuồng xâm chiếm cơ thể, trí óc, ta chết vì sao, vì sao ta lại cứ mãi theo đuổi người đó, vì sao?!!! Trong chua cay và uất hận, gã ta quát. " Đem ấy vào đây!!!" Trong con ngươi sáng bừng lên ham muốn giết, màu sắc kinh tợn lên, gã lại quay về với bạo tàn và cuồng loạn.

      Bên ngoài tòa biệt thự, sấm rền vang lóe sáng cả khung trời, giọt mưa nhưng lại u khác lạ. Trong căn phòng sâu thẩm nhất, trong tiếng rên rỉ mê man ý thức của người phụ nữ là thanh thở dốc và tiết tấu mãnh liệt ra vào của gã đàn ông.

      ---- Phân cách tuyến có tên ---

      " Long, ưm... đừng mà..."

      " Á á... ư..."

      " Hu hu... đừng động nữa..."

      " Buông tha... hức..."

      " chịu nổi mà... ưm ưm..."

      Nhìn gương mặt nào đấy đỏ bừng vì nghẹn, đôi mắt trong veo sũng nước từ lâu, áo thun người sớm xộc xệch và thấm đẫm mồ hôi ẩm ẩm, thấy cái miệng thở dốc luôn miệng xin tha, mới ngưng tay. Đem mái tóc vén ra hai bên mặt, tự tay với lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn lau sạch gương mặt nhắn bẩn bẩn, nhàng vuốt ve lưng giúp nhóc con nhuận khí, thấy bảo bối có vẻ hòa hoãn dần dần lấy được hơi sức, liền vươn tay ôm lấy bóng dáng nho vào người, để nhóc con nửa ngồi nửa quỳ người mình ánh mắt dịu dàng nhìn, nhưng giọng lại nghiêm khắc như quân lệnh. " Có khai ? Hửm." Vừa vừa nhịn được bẹo vài cái đôi má hồng hào mềm nhũn. ( Tác giả: Đại ca, lạnh lùng đâu, sắc bén đâu, móng vuốt đâu rồi...)

      Bị chọc cười đến còn hơi sức mà ra tiếng, Tiểu Thiên nâng mắt lên nhìn, rồi lại nằm bẹp lên người , thụ hưởng chăm sóc của , trong lòng vì câu hỏi của mà bối rối thôi, nhưng nhóc con vẫn đinh ninh ra lời nào. " mà." Kháng cự cứng rắn thành, nhóc con liền mềm giọng ướt át, ánh mắt tròn xoe trong veo lại bắt đầu trở nên mờ đục, lần này là bởi hơi nước và những giọt nước mắt dần dâng lên nơi mi, mái đầu cúi xuống, chôn trong hõm vai , cánh tay buông thỏng, môi đỏ xìu xuống, như sắp khóc đến nơi.

      Nhiều năm như vậy, nhóc con vẫn giữ vẹn nguyên lời hứa với người đó, vẫn tiết lộ về bất kì điều gì, người đó cũng dần dần trở thành thân thuộc với nhóc con, còn từng giúp đỡ rất nhiều, người đó còn dạy nhóc con làm sao có thể trở nên mạnh mẽ, mặc dù đến giờ vẫn biết vì sao người đó lại ở trong biệt viện này, nhưng nhóc con tin người đó hại mình. Nhưng chuyện lần trước đối phó đám người kia, Long làm sao lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, còn chuyện lần trước bộ quần áo, còn có... rất nhiều chuyện, người đó , chỉ cần đợi thời gian nữa thôi, Tiểu Thiên có thể với Long, nhưng là khi nào, ngày, tháng, năm hay là vài năm nữa, nhóc con biết nữa. Nhưng hứa là phải giữ lời.

      " Tiểu Thiên, người đó làm hại Tiểu Thiên?" vẫn nhịn được phải mềm lòng, giọng cũng dịu xuống.

      Nhóc con liền dụi dụi vào lòng gật đầu.

      ( Ma nữ: * Ôm Tim * Tổn thương, oa oa... ta giống người xấu lắm sao?! )

      Vậy là định cho nghe, đành tin tưởng nhóc con lần, tin mắt nhìn người của nhóc con sai, nếu có sai vẫn bảo vệ nhóc con tốt, bị tổn thương. Nghĩ nghĩ, để tránh vấn đề có lối ra này, liền nâng gương mặt mềm mại của nhóc con lên, cẩn thận xoa xoa mi mắt, thấy nhóc con có khóc, còn mĩm cười với , vậy là tốt rồi, nhìn nhìn nhóc con, bạc môi mỏng mấp máy . " Tiểu Thiên hôm nay có muốn đến công ty Long ?" định mang Tiểu Thiên sớm hơn, nhưng lại chần chừ, muốn bảo bối nhìn thấy mình làm việc lại quyết tuyệt và lạnh lùng như thế nào.

      Công ty Long? " Có a." Tiểu Thiên liền nhanh chóng đáp lời. " Có phải tòa nhà cao cao lần trước Long?" Nhóc con nhớ lần đó khi Lôi chở hai người và X thị, có lần chạy qua đó, nó rất cao, mấy chục tầng, người ra người vào tấp nập, Long đó là nơi Long làm việc mỗi ngày, Long mỗi ngày Long đều đến đây, ngày nào đó Long mang Tiểu Thiên đến đây tham quan. Nhưng Tiểu Thiên muốn chỉ tham quan, Tiểu Thiên còn muốn cùng làm việc với Long. Mà hình như Long hứa như vậy rồi.

      Nhớ đến dạo trước, hai người có từng qua Lôi và phụ tá và cũng là thư kí của Long, Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, ngón tay vẽ vẽ vài vòng lên ngực , trong lòng thầm nhẩm nhẩm. " Tiểu thiên là thư kí riêng của Long... ừm ừm... vậy Long là gì của Tiểu Thiên..." Ừ, Long là gì ta? Là gì?

      Vừa bắt lấy móng vuốt làm loạn của nhóc con, vừa đáp lời. " Long là boss của Tiểu Thiên." Boss và thư kí? ngờ ngợ thấy hình như mối quan hệ này hơi mập mờ.

      ( Còn tiếp )

      P/s:... ko bik giề hay trăn trối giề luôn..

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42: ( Tiếp )

      Từ đoạn rất xa nhìn đến, thấy tòa cao ốc cao chót vót, trụ sở của Siêu tập đoàn Thần Long, như vươn tới trời, nằm ngay giữa trung tâm thành phố, tại địa điểm nổi bật nhất, xung quanh đều là các quảng trường, công viên và các công trình kiến trúc công cộng đại diện cho bộ mặt của thành phố, tòa cao ốc đứng giữa khuôn viên rộng lớn trống trải, vừa là tâm điểm, vừa lợi dụng tất cả mọi cảnh vật xung quanh làm nền cho nó.

      Năm năm trước, lúc tòa cao ốc này xuất , thực ra chung quanh cũng hoàn toàn trở nên thoáng đãng như vậy, công viên cây xanh quảng trường đều tự nhiên xuất , đều là do có người thấy thuận mắt, liền tiện tay thu mua lượt, lại trải qua nửa năm tu bổ xây mới, dẹp bớt , liền bày ra cục diện thế này. Tòa cao ốc sừng sững bề nghễ, cũng theo kế hoạch mà xây dựng cao hơn cho đúng với khả năng chống đỡ của nền móng bên dưới và để phục vụ cho công việc ngày càng phát triển hơn nữa của siêu tập đoàn Thần Long.

      Theo thói quen, Lôi lái xe đường rẽ vào thang máy, để được đưa xuống tầng, sau đó từ đó chạy ra và rẽ vào vị trí đỗ quen thuộc. Ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu, nhìn đến vị trí ghế sau hôm nay lại có thêm người ngồi, trong lòng nhất thời nhớ đến câu bông đùa mà trước đây, Mộ Thắng Vũ trêu chọc ta, khi bắt gặp ta và Mị cùng thực nhiệm vụ, hình như là. " Đưa vợ làm.?!" Đúng là như vậy, hôm nay Hoắc thiếu lại có hứng đem bảo bối của mình đến nơi làm việc, vậy tốt nhất bản thân nên làm... 'bóng đèn' phải.

      Cho nên để hai người Hoắc Minh Long và Tiểu thiên xuống xe xong, ta lại viện cớ mà vòng mất.

      ---

      45 phút trước, trong phòng thay đồ của Hoắc trạch.

      Nữ hầu: Tiểu Thư đến nơi thiếu gia làm việc sao?

      Tiểu Thiên: * Nghiêng đầu * Ừm - Cho nên nhóc con mới mặc bộ đồ công sở, vừa có áo sơ mi, đầm công sở, tất chân đen, giày cao gót.

      Nữ hầu: * Cười thần bí * Trông giống nữ thư kí rồi, nhưng mà tiểu thư biết, thư kí còn thiếu cái gì ?

      Tiểu Thiên: ??? * Lắc đầu *

      Nữ hầu: * Lại gần * Sù sì sù sì...

      Tiểu Thiên: sao?! * Ngạc nhiên *

      Nữ hầu: Tất nhiên, đặc biệt là nữ thư kí.

      Tiểu Thiên liền gật gù nghe, thấy có vẻ cũng đúng, bên ngoài có tiếng của truyền tới, nhóc con liền tạm biệt nữ hầu tiếng rồi bước ra.

      Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Thiên, nữ hầu cười gian xảo, ngón tay trong khí có chút dị động, liền khiến cho bộ váy công sở của nhóc con có chút tahy đổi. Thời điểm đó sắp tới, giúp đỡ e là chỉ có thể giúp được bao nhiêu đây thôi...

      ---

      Bước vào thang máy để đưa hai người từ tầng hầm số tám lên đến tầng cao nhất dành riêng cho tổng giám đốc cũng phải mất khoảng thời gian, thang máy vừa ngừng lại, vừa kêu đinh lên tiếng, ánh sáng đèn flash kiểm tra liền chiếu rọi vào đồng tử hai người, nhận dạng là người được cho phép vào, cửa thang máy mới mở ra, đằng sau cánh cửa đó là văn phòng chính nơi đến và làm việc mỗi ngày.

      Toàn tầng diện tích bằng nửa diện tích tầng trệt, nhưng lại phân ra nơi làm việc và nơi nghĩ ngơi rất ràng, để tận dụng tốt ánh sáng cho phòng làm việc các bước tường đều được tạo thành từ các tấm kính cường lực chiều, có khả năng chống chịu được với thời tiết, và với cả số loại thử nghiệm về sức bền như đạn bắn thường, thậm chí là bắn tỉa, cắt kính bằng kim cương. Vì xây dựng như vậy, cho nên ánh sáng bên ngoài đều dễ dàng lọt vào trong, mà những hoạt động hay công việc xảy ra ở trong lại bị nhìn thấy từ bên ngoài.

      Phòng làm việc của tất nhiên rất rộng lớn cũng rất chuyên nghiệp, trang trí vừa đơn giản vừa phù hợp với nhu cầu sử dụng cũng như thói thói quen của . Do từ trước đến nay, đều đem chuyện cần phân phó thông tri xuống bên dưới qua thông báo của Lôi, và cũng cần với việc phải xuống tầng, độ bảo mật tuyệt đối, nên có thể , Tiểu Thiên là đầu tiên bước được vào trong tầng này.

      Sau phòng làm việc, lại là khu vườn lộ thiên , chắn bởi hai lớp kính dày chừa ra con đường làm lối , có thể , trong vườn, có trồng số loại cây thảo , thiết kế lại rất vừa vặn cân xứng, còn có bàn trà với ghế gỗ màu trắng, giống như nơi được thiết kế ra thích hợp để nghỉ ngơi sau những giờ làm việc căng thẳng.

      dọc theo con đường được lót bằng đá cuội đan xem các thảm cỏ, là đến phần cuối cùng của tầng này. Là căn hộ chung cư với các trang thiết bị và nội thất vừa sang trọng vừa đại, tường trắng sữa, rèm cửa, vật trang trí, sa lông, đều tông màu xanh xám lạnh lẽo hệt như chủ nhân của nó vậy, trong bếp cũng có đầy đủ các dụng cụ nấu ăn. Phòng khách rộng rãi, phòng ngủ hai phòng đều trang trí đầy đủ, phòng tắm bao giờ cũng có sữa tắm và nước ấm, tất cả đều được trang bị tiện nghi đầy đủ, chỉ cần muốn sống ở đây, là có thể vào ở ngay. Mặc dù chưa từng ngủ lại công ty ngày nào, nhưng hiểu vì sao, lúc lên bản thiết kế cho nó, trong đầu lại vô tình đưa ra suy nghĩ này, sau cũng có thay đổi.

      Vừa nhìn thấy bày trí của tầng, Tiểu Thiên đều thích thú thôi, đứng sát tường kính nhìn xuống thành phố, thấy người xe đều bằng hạt đậu, thấy những tòa cao ốc bên cạnh, có nhân viên làm việc qua lại, thấy những chiếc máy bay bay giữa nền trời cũng trở nên lớn hơn chút. Nhìn , nhóc con lại vào phòng làm việc của , hai tủ sách đầy những công văn và những hồ sơ cho các dự án, bàn làm việc cũng sắp chồng dày, tài liệu, bàn là bản hợp đồng đợi kí tên.

      Nhiều như vậy, đó là việc mà làm mỗi ngày sao? Nhóc con vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó chịu, trong lồng ngực có gì đó hơi nhói, chỉ thấy bản thân rất vô dụng giúp được gì cả, lại nhìn thấy góc trái của bàn làm việc có khung ảnh bị lật úp, nhóc con vừa định giở lên bị ngăn lại. " Đừng nhìn!" lúng túng , nhưng động tác vẫn chậm hơn nhóc con chút.

      Thấy bên trong khung ảnh lồng tấm hình của , mặc váy trắng tinh tươm chạy chơi ở cánh đồng hoa lavender rực tím màu chung thủy, như áng mây trắng tinh mềm mại dịu dàng từ trời cao hạ xuống bên thảm hoa vì say mê cảnh sắc mượt mà êm ái của nó. Trời xanh, mây trắng, tím đồng hoa, như hóa thành tinh linh say mê và bị dụ dỗ bởi cảnh đẹp hồng trần mà lưu luyến .

      Nhìn , Tiểu Thiên thoáng chốc ngây ra, gương mặt chuyển từ sửng sờ rồi thành ngạc nhiên sau đó là trở nên đỏ như mận, trong lồng ngực trái tim bang bang đập loạn, loại cảm xúc kì lạ khó tả ấy lại đến, nhóc con biết nên phản ứng như thế nào, cũng biết nên nghĩ gì, chỉ thấy tất cả đều là hạnh phúc, trong miệng cũng có vị ngọt, gương mặt lại vì vui vẻ và hưng phấn mà hây hây đỏ. " Long..." Chỉ biết ngây ngô gọi , ánh mắt có chút ướt át, lòng là nỗi xúc động khó nên lời.

      Bàn tay to lớn của choàng qua ôm lấy người nhóc con từ phía sau, đem thiên hạ mềm mại giam trong ngực, cằm cọ cọ bên hõm vai Tiểu Thiên, khiến nhóc con run lên, hơi thở ấm nóng phá bên gò má, đồng thời cùng nhìn về phía bức hình kia, giọng trầm khàn, có chút dịu dàng, cũng có chút cưng chiều bá đạo cất lên. " Tiểu Thiên, cuối năm nay chúng ta kết hôn được ? Long sắp đợi được nữa rồi." chắc bản thân có thể hao phí bất kì phút giây dư thừa nào nữa, chỉ cần nhóc con của đủ tuổi, danh chính ngôn thuận dẫn nhóc con làm giấy kết hôn. Lúc đó, Tiểu Thiên chỉ thuộc về chính bản thân mà thôi. ( Tác giả: Chưa có tỏ tình mà cầu hôn giề sớm rứa??? )

      P/s: Tác giả khổ tâm lắm mờ... https://***************.com/images/smilies/icon_cry.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :