1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39: ( Tiếp )

      Năm năm trước, sau khi tập đoàn Thần Long xuất cách đột ngột và thản nhiên chiếm vị trí thứ năm sàn tài chính của nước Y, đạp đổ Kỷ thị vốn chính là tập đoàn chiếm giữ vị trí đó mấy mươi năm qua, tình hình Kỷ thị có chút suy sụp, nhưng từng bước, Thần Long hạ bệ từng tập đoàn và đứng vững chiếc ghế số 1 chỉ trong vòng chưa đầy năm kia, còn ai quá để tâm đến thất bại của Kỷ thị, tình hình tập đoàn này cũng dần trở lại nhịp điệu trước đây.

      Nhưng năm đó, đương lúc mọi thứ dần dần bình lặng, đùng cái, đứa con và độc nhất của Kỷ gia bị người hãm hại, bị đám đàn ông cưỡng bức và quay phim lại rồi phát tán mạng, khỏi phải , lúc ấy Kỷ lão cảm thấy sốc như thế nào. Giới thượng lưu bọn họ vẫn có nguyên tắc bất thành văn, bọn họ chấp nhất chuyện trinh tiết, nhưng việc bị đám đàn ông ô hợp bẩn thỉu động chạm cơ thể là thể chấp nhận được, mà còn bị phát tán như vậy. Ngay lập tức, Kỷ lão phát cơn trụy tim, Kỷ tiểu thư chịu nỗi áp lực tinh thần dẫn đến tự vẫn, Kỷ gia như rắn mất đầu lao dốc phanh, sau đó bị đám tập đoàn lẽ tranh giành rồi tàn lụi.

      Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy tháng, vì biến cố ập đến, vậy mà tập đoàn lớn cứ như thế biến mất, nền tài chính nước Y bị lung lay dữ dội, nhưng ngay sau đó Doãn Thị bắt được thời cơ, đẩy mạnh hoạt động kinh doanh tài chính ngân hàng, thu mua bộ phận của tập đoàn cũ, thay chân Kỷ thị nắm vị trí thứ 6, thuận lợi phát triển đến bây giờ.

      Mà cái đáng sợ nhất của giới thượng lưu chính là thị phi, giỏi nhất là dùng thị phi công kích người khác, giỏi nhất là khích bác và soi mói sai lầm của nhau, sơ sẩy chút là hụt chân ngã xuống là thể đứng dậy được.

      Cái mà tại Hoa Mỹ Kiều e sợ chính là như vậy. Tuy và Doãn Thanh Thanh vẫn xảy ra chuyện gì, nhưng có câu miệng người khó đoán, sợ là người bày mưu tính kế bọn họ cũng sớm ngấm ngầm dự tính tất cả, có thể bọn họ sớm nằm trong đoạn video nào đó rồi...

      ---

      Tại căn biệt viện rộng lớn nằm phía Bắc X thị, trong phòng khách rộng lớn, người đàn ông A Kình quỳ gối thảm, trước mặt ta là bóng dáng nho xinh đẹp vô cùng kiêu ngạo nhìn chòng chọc vào mình. Môi đỏ như son khẽ mân lên nụ cười lạnh nhạt đầy hứng thú, tai ta lặng nghe A Kình bẩm báo.

      " Bọn họ bị gì, đám người kia cũng thấy tăm hơi. Giống như biến mất khỏi đó vậy."

      " Đoạn phim?" ta chỉ cần nó.

      " Chỉ được đoạn đầu, sau đó dường như có đánh nhau nên đoạn còn lại đều bị hỏng. Khả năng phục chế được."

      " Nhiêu đó đủ rồi. Gửi cho oắt con kia ." Giọng của trở nên tàn nhẫn. " Tôi chờ biểu lần sau của ." Ánh mắt lướt qua bóng dáng thảm hại của ta nở nụ cười khinh miệt.

      Biết là ta cười cợt mình, nhưng trái lại ta ngoài siết tay nắm chặc ra dám chống đối nửa lời.

      Bên này vừa kết thúc cuộc chuyện, số điện thoại của An Mục Khê bên kia đinh đinh vang lên, tâm trạng lo lắng kế hoạch bị thất bại của ta cuối cùng cũng tìm được chút ánh sáng, mở điện thoại lên, là dãy số lạ, lại thấy giọng của bất kì ai truyền đến, mà chỉ có cái file đính kèm. Vừa ấn mở file đoạn phim quay bật ra, nhìn ba bị đám đàn ông mạnh tay lôi khỏi xe, rồi từng bước bị dồn vào trong con hẻm , sau đó còn gì nữa, biết chuyện kế tiếp như thế nào, nhưng sao, cái ta cần chỉ là vậy.

      Bật máy tính lên, nhấn chọn up đoạn video lên youtube, vừa tải lên được nửa bất thình lình màn hình máy tính lên chữ error, sau đó sậm màu dần, trong lúc ta còn bàng hoàng biết chuyện gì xảy ra, màn ảnh lên ba chữ. " virus hóa." Sau đó là dãy các dọc số nhị phân, đoạn video biến mất rồi mã hóa thành các kí tự kì quái, máy tính mất khả năng sử dụng.

      "..."

      Mà tại Hoa Thị, trong lúc Hoa Trắc Vinh lo lắng làm sao để ngăn chặn tin tức mà người hãm hại con mình có thể công khai với bên ngoài, ánh mắt nhìn chầm chầm vào bảng tin cập nhật nhanh nhất của tập đoàn, liệu có chuyện gì xảy ra hay , có bị người khác tiết lộ hay , đột nhiên người phụ tá của ông lại đột ngột chạy vào. " HOA TỔNG!!! Thần Long gửi cái này đến cho chúng ta."

      Thần Long? Hoa gia, đúng hơn là toàn bộ các tập đoàn còn lại của nước Y này, dường như có ai có thể đặt vào mắt Thần Long, họ sớm hiểu vị thế của mình, so với siêu tập đoàn ấy, bản thân họ chỉ là hạt cát trong sa mạc, giao thiệp cũng ít, nhìn chung tập đoàn này duy trì thế trung lập, hề can dự hay tham gia thậm chí là có ý định liên hợp với họ, bản thân những tập đoàn này cũng biết tự thân Thần Long duy ngã độc tôn, muốn giao thiệp là chuyện khó, nếu chọc cho người đàn ông đứng đầu mà họ thường gọi với cái tên Long tổng ấy giận, chỉ sợ bản thân như thế tong. Nhưng hôm nay sao lại ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này đột nhiên lại có thứ được gửi tới chứ. " Đưa đây!!!" Hoa Trắc Vinh vội vã tiếp lấy bưu thiếp hoàng kim từ tay phụ tá của mình. Mở ra bên trong lại chỉ có vài chữ. " Thần Long phong tỏa tin tức. Chuyện nội bộ 5 tập đoàn, Hoa - Doãn tự tìm hiểu."

      "..." Hoa Trắc Vinh nhất thời tiên đoán được chuyện này. Thần Long giúp bọn họ sao?

      Mà bên kia Doãn Thị cũng nhận được phong thư như vậy, Doãn Thế Đông cũng bị ngạc nhiên kém, liền gọi điện đến cho Hoa Trắc Vinh. " Lão Hoa, có nhận được thư của Tập Đoàn Thần Long ???" Nhìn giống bị người khác mạo danh, nhưng như vầy, chuyện xảy ra khó giải thích được.

      " Có." Ông kinh ngạc, nhưng ngay lập tức lâm vào trầm tư, nghĩ đến chút chuyện liền bảo trợ lí của mình ra ngoài, rồi bí mật thảo luận với Doãn Thế Đông. Chuyện này xem vậy nhưng đơn giản như vậy...

      ----

      Tại biệt viện của Hoa gia.

      " chừng chúng ta còn đến trước đám người kia ấy chứ!!" Doãn Thanh Thanh vừa bước vào xe, vừa cười với Tiểu Thiên ngồi yên vị bên trong.

      Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa kính, xong sau khi nghe thấy giọng của bạn mình mới quay sang nhìn lại, mi mắt run rẩy, mấp máy môi xinh xinh hỏi lại. " Ai cơ?"

      Còn chưa thấy Doãn Thanh Thanh đáp lời, Hoa Mỹ Kiều nhanh bước đến, ánh mắt nhìn Doãn Thanh Thanh. " Chốc nữa gặp đám người Tô Khải Phong cứ là xe bị hư dọc đường sau đó có người của Hoa gia đến đón ba chúng ta, chuyện ban nãy coi như xảy ra." Chuyện tin tức được xử lí Hoa lão cũng với , bản thân Hoa Mỹ Kiều cũng sớm dự liệu.

      Chỉ có gương mặt của Doãn Thanh Thanh vẫn có vẻ hiểu. " Vì sao?"

      Hoa Mỹ Kiều trưng ra vẻ mặt ="=|||||. " Giải thích như vậy phiền phức, mình nghĩ Tiểu Thiên cũng muốn để lộ công phu của mình mà phải ?"

      nghe hai người gì, chỉ nghe được đến bản thân mình, Tiểu Thiên liền gật đầu cái rụp. " Ừm."

      Sau đó ba người họ đều ngồi vào xe, để nó chạy thêm đoạn đến khu cao cấp của Trung tâm thương mại Thần Mạc.

      P/s: Cứ lâu lâu lại đăng 1 chương biết chừng nào mới full https://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif https://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      À, tiêu đề chương 39, hôm qua tác giả mới đổi, thấy lạ đều là do dụng ý tác giả hết nhá.

      Chương 40: Khó xử. ( Chắc còn hẹn hò 3 4 gì gì nữa á )

      Đến bên ngoài khu trung tâm Thương Mại Thần Mạc, đến đúng địa điểm hẹn gặp nhau, nhưng vẫn còn chưa thấy đám người Tô Khải Phong tới, Hoa Mỹ Kiều sợ lộ chuyện bất thường xảy ra với bọn họ nên đưa ra chủ ý vào trước, để mấy người kia chừng nào đến liên hệ với mình, sau đó cũng tranh thủ gọi điện báo là mấy người bọn họ đến trước, để ba người kia yên tâm. " Khải Phong, chúng mình đến bên ngoài Thần Mạc rồi, đường xe bị hỏng, nhưng nhờ có Tiểu Lạc là phụ tá của cha Thanh Thanh ngang qua nên quá giang được đoạn, vì đường tắc qua khu Lộc Trì nên tiết kiệm được đoạn thời gian. Cho nên chúng mình vào trước, chừng nào các bạn đến gọi báo cho mình."

      Dù sao, lần này người đàn ông cầm đầu đám người kia cũng mang danh nghĩa là tài xế của Tô gia, vậy cũng là người của Tô gia, nhưng với tình hình tại, đành đem mọi nghi ngờ đổ lên đầu ta , mất người, mất xe, người Tô gia tất nhiên đến tra xét, chỉ cần bỏ ít tiền cho đám người nào đấy giả dạng nhân chứng rồi khai bừa là được. Chuyện này coi như xong, nhưng chắc chắn người đứng sau chuyện này là mục tiêu tìm kiếm của hai nhà Hoa Doãn trong thời gian tới, hi vọng ta có thể dấu được lâu chút, vì muốn chính bản thân vạch trần bộ mặt xấu xa của ta.

      Nghĩ thông, liền bước chân vào trong theo bước hai người bạn của mình.

      Địa điểm mà họ đặt chân đến chính là khu cao cấp của trung tâm thương mại này, lấy tiêu chí, mỗi sản phẩm được bán tuy đắt đỏ, nhưng tuyệt đối phù hợp và đúng với giá trị của nó, từ những loại hàng hóa đắt tiền chính hãng và bản giới hạn, đến những đồ trang sức, trang phục, thời trang và sành điệu của những nhà thiết kế nổi tiếng, khu mua sắm, khu ăn uống, khu tản bộ, khu vui chơi công nghệ cao,... đều được sắp xếp hết sức hài hòa, vừa tạo nét mỹ quan vừa tiện nghi đại.

      Vừa bước vào trong khuôn viên khu mua sắm, Doãn Thanh Thanh liền kinh ngạc nhìn toàn bộ kiến trúc rộng lớn bao quanh bởi các tòa nhà là nơi mua sắm chính mà hôm nay bọn họ đến. Bên trái, phải, chính diện đều có lối vào thông với các khu khác nhau, nơi họ đứng lại có thiết kế như là công viên trong nhà, có mái vòm tùy chỉnh đóng mở, còn có các khu đều sắp xếp tầng riêng biệt thuận lợi thông suốt với nhau, bán lộ thiên nhìn hết sức thoải mái.

      Mua sắm quần áo này nọ luôn là sở thích của phái nữ, cho nên Doãn Thanh Thanh và Hoa Mỹ Kiều, trái phải kéo tay Tiểu Thiên vào khu mua sắm.

      Nhìn mấy cửa hàng độc quyền sản phẩm, mỗi cái áo, đôi giày giá trị lên đến 4 5 con số, đường may tinh tế, thủ công tinh xảo, mỗi đường cắt gọt đều khiến cho người mặc càng trở nên xinh đẹp hơn, thanh lịch hơn, quyến rũ hay lịch lãm hơn trong mắt người khác. Sức hút với mấy loại hàng hiệu cao cấp này khiến cho phái nữ phải mê mệt, ngay cả những người sống trong giới thượng lưu lâu như Doãn Thanh Thanh và Hoa Mỹ Kiều, cũng lại phen hoa mắt.

      Ba người họ cùng dạo vòng lớn, đến chỗ ngã rẽ, nhìn hai người bạn của mình cười cười , bàn luận về chuyện ăn mặc như thế nào, Hoa Mỹ Kiều vừa đưa ra chủ ý tồi, Tiểu Thiên liền gật đầu tán thành cái. Đột nhiên, ở vị trí khó phát , cánh tay to lớn rắn chắc vươn ra, bắt lấy cổ tay của Tiểu Thiên, cánh tay của nhóc con bị người ta kéo lấy, bóng dáng bị kéo vào trong góc khuất.

      Ánh mắt của Tiểu Thiên ngây ra, đến khi bị giam giữ trong lồng ngực ấm áp quen thuộc mới giật mình, nhóc con mới kịp phản ứng, chớp chớp mi nhìn chầm chầm vào người đàn ông đột nhiên xuất trước mắt mình này. " Long...~" Sao xuất ở đây, giờ này đáng lẽ ra phải ở công ty làm việc chứ, sao lại đến gặp nhóc con?

      Đôi con ngươi tròn xoe khẽ động, ý thức được chuyện mình bị người ta hãm hại, mặc dù xảy ra chuyện lớn to tác gì, vậy mà lập tức báo cho hay ngay, chắc vội vã tìm mình, bàn tay sờ đến sau lưng , thấy mồ hôi ướt đẫm, nhất thời nhóc con vừa vui vừa áy náy, vừa hạnh phúc lại càng cảm thấy ngọt ngào như mật, biết chắc giận vì mình, nhóc con liền ngoan ngoãn ôm chặt lấy , đem cơ thể mềm mại dính sát vào người , mái đầu cọ cọ lên người . " Long, Tiểu Thiên xin lỗi mà..." Ánh mắt sũng nước ngẩn đầu lên nhìn, đáng thương muốn chết, hại tâm tình nhộn nhạo của cũng trầm lắng trở lại.

      Cánh tay to lớn cũng vòng sát ôm lấy cơ thể mềm mại của nhóc con, bạc môi mỏng kề sát vành tai chân thành . " May mà Tiểu Thiên sao."

      Nhóc con nào đấy thấy hòa hoãn, liền trưng ra dáng vẻ của tiểu cường, tự tin . " Tiểu Thiên mà, Tiểu Thiên rất tốt, có thể lo cho mình, Long cứ yên tâm..." Bao nhiêu lời muốn lại bị nghẹn ở giữa chừng, vì bên ngoài, hai người bạn của nhóc con phát người đột nhiên biến mất, mà nhóc con còn chưa kịp với lời tạm biệt, môi bị chặn lấy.

      " Ưm... ưm..." Đầu lưỡi nam tính càn rỡ xâm nhập vào trong miệng , bạc môi mỏng theo bản năng áp lấy hai cánh hoa đào xinh xắn, ngọt ngào, tham lam hút sạch rồi trao đổi với nhóc con dưỡng khí, đầu lưỡi bên trong linh hoạt quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho, trằn troc qua lại những chất lỏng trong suốt, nụ hôn càng lúc càng gấp rút, nhịp thở càng lúc càng dồn dập, tiếng bước chân bên ngoài tiến về phía họ đứng cũng càng lúc càng lớn dần, cho đến khi buông tha cho nhóc con, rồi đặt vào tay nhóc con chai nước suối, mới cười cười . " Long cùng Tiểu Thiên." Rồi thoắt cái vào trong bóng tối.

      Nhìn chai nước suối trong tay, Tiểu Thiên vặn nắp, uống ngụm rồi ra ngoài, liền bắt gặp Doãn Thanh Thanh về phía bên này. " Thiên Thiên! mua nước báo tiếng." mừng rỡ kêu lên, sau đó mới ra vẻ thần thần bí bí . " Làm mình sợ cậu bị người ta bắt cóc rồi." Khỏi phải , chuyện xảy ra hôm nay khiến sợ như thế nào đâu. May mà có người bạn tốt này.

      Nghe tiếng Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều cũng về phía bên này, ngay cả cũng có chút sợ. thề phải khiến người lên kế hoạch chuyện này và người đứng đằng sau giật dây kia phải trả giá.

      Trong góc tối, Hoắc Minh Long lấy điện thoại ra nghe cuộc gọi đến. " Hoắc đại, người bày ra chuyện này là Nhị tiểu thư An gia. Nên xử lí thế nào?"

      Ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. " thầm trợ giúp Hoa Doãn là được."

      ---

      lúc sau, đám người Tô Khải Phong cũng đến, lúc họ vào gặp ba người Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều và Tiểu Thiên, là lúc ba người họ ăn thức ăn trong khu thực phẩm. Đập vào mắt họ là ba , dáng vẻ tự nhiên, vừa ăn uống vừa cười , trông khá tươi sáng, mà hai trong ba người họ, dáng vẻ đều rất nổi bật, đặc biệt xinh xắn, thu hút ít ánh mắt nhìn đến. Đến khi ba người Tô Khải Phong, Diệp Luân và Thượng Quan Dương bước vào, đều là nam sinh tuấn mỹ, càng giống như thêu hoa gấm, hợp thành bàn toàn những thanh thiếu niên xinh đẹp cuốn hút.

      Ấy vậy mà xuất bông cúc dại, với gương mặt bình thường của Tiểu Thiên trái lại làm mất mỹ cảnh mà thậm chí càng đem khí chất thanh thuần tươi đẹp của nhóc con càng trở nên nổi trội, càng có sức hút hơn cả, thậm chí có cái gì đó hơn hẳn những người còn lại.

      Thấy họ đến Hoa Mỹ Kiều liền cười cười chào bọn họ, bồi bàn liền rất nhanh tiến lên phục vụ họ, ăn uống xong, hai người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh ban nãy còn chưa mua quần áo gì, tại liền muốn mua vài món, dù sao bọn họ thấy, nếu ba người Tô Khải Phong còn chưa đến mà mình mua này mua nọ cũng hay, với lại, ban nãy chỉ được góc. Giờ có đủ người, tất nhiên họ lại đề ra chủ ý mua quần áo, mà ra, dù sao có lời khuyên của phái nam cũng giúp đưa ra nhiều ý kiến khác nhau có nhiều lựa chọn hơn.

      Vậy là Tiểu Thiên lại cùng họ trở lại khu quần áo hàng hiệu kia. Lúc đứng lên, Tô Khải Phong cố tình nghiêng người gần về phía Tiểu Thiên, khóe môi nở nụ cười hỏi. " Nếu cậu chọn được chiếc váy nào ưng ý, cho phép tôi mua tặng cậu được ?"

      Đáng tiếc nhóc con nào đấy chăm chú nghe Hoa Mỹ Kiều giải thích quần áo có những kiểu nào hot nhất, kiểu nào thịnh hành, kiểu nào lỗi thời, vân vân và mây mây, nghe hết sức chuyên chú, nào có để ý chút tiểu tiết của cậu ta. Mà cơ bản, nhóc con cũng cần ai mua tặng quà cho mình vì có Long là người độc quyền tặng quà cho mình rồi.

      Thấy nhóc con hơi chuyên tâm, cậu ta cũng cười trừ, để trong lòng, nếu người cậu ta chọn lại dễ theo đuổi, đâu còn gì là hứng thú nữa, nghĩ vậy bước chân cậu ta cũng dời theo những người còn lại.

      ( Còn tiếp )

      P/s: Chương 40 rồi, mừng muốn khóc... https://***************.com/images/smilies/icon_cry.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif Còn 10 chương nữa là xong phần 1.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40: ( Tiếp )

      thể , Hoa Mỹ Kiều chính là chuyên gia trong lĩnh vực mua sắm này, mỗi sản phẩm thời trang nào bất kể, chỉ cần liếc mắt qua là đều có thể gọi tên, nhãn hiệu, chất liệu, nhà thiết kế đến từ nước nào,... Mà cần có bất kì trợ giúp gì, hơn nữa, cũng có con mắt thẩm mỹ rất cao, mỗi món hàng được gọi tên, cách phối, cách sử dụng đều được tuyển chọn sao cho thể được thời trang và phù hợp nhất, chiếc áo này phải với cái này, màu áo này tương thích với mùa nào,... mấy người Doãn Thanh Thanh đều lắng tai nghe, vì có thể có ứng dụng trong việc mua sắm của mình sau này, Thượng Quan Dương và Diệp Luân đều tặc lưỡi, quả nhiên là người trong nghề khó mà theo kịp trình độ này.

      Ánh mắt Tô Khải Phong vẫn chưa từng dời từ người Tiểu Thiên , trong lòng có biết bao nhiêu tính toán, nhưng đối với nhóc con, thân phận của cậu ta có đất dụng võ, vẻ ngoài điển trai cũng gây được chú ý, tác phong lịch lãm hay ân cần cũng chưa hiệu quả lần nào? Vậy cậu ta nên làm gì để thu hút quan tâm hoặc ít ra là để mắt đến của nhóc con đây? Đúng là bài toán nan giải.

      Vừa chuyện với Diệp Luân, ánh mắt Thượng Quan Dương cũng thầm nhìn về phía Tiểu Thiên, vô tình, bị Tô Khải Phong bắt gặp, trái lại vẻ thù địch khuôn mặt người kia, Thượng Quan Dương chỉ cười trừ, miễn đáp lại. Hành động này rơi vào mắt Tô Khải Phong chẳng khác nào cậu đồng ý bước vào trận chiến với mình, khóe môi câu lên nụ cười, cậu ta tin bản thân lại tranh giành được.

      cơ bản, Thượng Quan Dương biết , trong chuyện tình cảm này, Tô Khải Phong chắc chắn nắm được phần thắng, cậu ta có thể đoán được trăm phần trăm đó, nhưng còn về phía mình... nghĩ đến, ánh mắt liền dời về phía Hoa Mỹ Kiều, giả vờ như chăm chú nghe .

      chốc đến địa điểm mua sắm thích của Hoa Mỹ Kiều, cửa hàng thời trang Hermès. Đẩy cửa bước vào liền có nhân viên phục vụ niềm nở tiến lên tiếp đón, ánh mắt phục vụ được phen chiêu đãi vì ngờ người bước vào lại toàn là trai thanh lịch, mi thanh phục tú, phong độ đường hoàng, hơn nữa hình như có người còn là khách hàng quen ở đây.

      " Hoa Tiểu Thư, hôm nay muốn mua gì?" Ý thức cho thấy, nếu thêm cái câu phía sau là, ' Để tôi giúp chọn' thế nào mai cũng mất việc, cơ bản, có thể phụ nữ toàn thế giới có thể sành về thời trang, biết thế nào là hợp thời hợp mốt, nhưng Hoa Mỹ Kiều tất nhiên có, mà phải chỉ là am hiểu thôi mà lên tới mức độ chuyên gia trong lĩnh vực này. Dự đoán thế nào cũng lờ ta , nên ta tự biết cúi đầu, thái độ cung kính dời sang bên cạnh, tránh đường để .

      Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều lóe lóe lên nhìn vào đỉnh đầu ta, ánh mắt bất chợt sáng lạnh, nhưng trái lại làm ra chuyện gì bất thường, vẫn như cũ lờ ta , rồi theo bản năng kéo lấy cánh tay của người phía sau, mà nghĩ là Doãn Thanh Thanh hay Tiểu Thiên, ngờ lại bắt nhầm tay của người khác, ánh mắt hai người giao nhau, dao động xẹt qua trong mắt cả hai, rồi rất nhanh tắt lịm, mà Hoa Mỹ Kiều cũng nhanh trí che dấu, liền vội buông cánh tay cậu ta ra nắm lấy tay của Tiểu Thiên cười tươi lôi kéo nhóc con và Doãn Thanh Thanh qua khu quần áo nữ.

      cơ bản cậu ta cũng rất nhanh thu tay lại vờ đút vào túi quần rồi, liền theo chân hai bạn nam đồng học theo nhóm người Hoa Mỹ Kiều. ( Tác giả: Xúc động lần nhen nhóm lửa. Bao năm xa cách chẳng nguội lòng. https://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif )

      Trong khu quần áo nữ, váy áo treo đầy khắp cả mọi nơi, vừa bước vào vội choáng ngợp, nào là váy dài, áo đơn, áo khoác đơn, áo cánh, quần dài, quần lửng, váy liền, váy đơn, hay những bộ đầm dạ hội xa hoa lộng lẫy, những chiếc váy tiểu thư đáng , những hàng vải mềm mại voan mỏng, những chiếc áo may thủ công với tay nghề tinh xảo, thành phục của những nhà thiết kế tài hoa. Nếu quần áo có thể xem là niềm vui của phụ nữ bước vào đây khác nào bước vào thiên đường hạnh phúc. Mà chỉ đơn giản là quần áo, phụ kiện kèm như là giày dép, túi xách, trang sức, vòng tay,... được đặt ngay sau khu này.

      Cảm nhận đầu tiên của Tiểu Thiên là nơi này có nhiều quần áo, nhưng xem ra vẫn còn hơn phòng nhóc con và Long, nó to to, mà căn phòng kia còn to to hơn, với lại nhóc con từng cùng Long vào đây lần rồi, cũng có bị kinh diễm đâu. Ánh mắt nhìn xung quanh nhưng lại mang theo tò mò, theo thói quen tự mình lựa vài bộ váy áo cho phù hợp, Long , đồ ở đây thích món nào cứ lấy món đó, cần để ý, đến lúc ra chỉ cần đưa chiếc thẻ màu sáng bạc của Long cho họ là tự nhiên xem như thanh toán.

      Vừa nhìn thấy trong góc có bộ váy áo rất xinh, vừa lấy bộ áo ra xem xem, thấy có vẻ hợp với mình, nhóc con vừa thu lại đem thanh toán bị bàn tay giơ ra chộp lấy, còn mạnh tay toan giật món đồ trong tay nhóc con. Chớp chớp mắt nhìn sang phía ta, Tiểu Thiên nhíu mày, mím môi, nhìn chầm chầm ngang nhiên giật đồ tay mình. " Bạn..." Nhìn đến gương mặt ... là Ái Nhĩ Lệ Linh.

      Khóe mắt ta liếc nhìn về phía đằng xa, thấy nhóm ba người Tô Khải Phong về phía mình, bất thình lình buông tha món hàng trong tay mình, bấm ngón tay, làm cho hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, môi cắn cắn, mày mảnh dẻ nhíu lại đường, mi mắt rung rung chợt khóc hai bờ vai rũ xuống tỏ vẻ yếu đuối bất lực. " Đồng học Thuần, mình rất thích chiếc váy này, trả lại cho mình được ?" phải là nhường mà là trả lại, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tiểu Thiên, hốc mắt đỏ hoe như muốn khóc đến nơi.

      Đúng lúc này ba người Tô Khai Phong đến, người mở lời trước lại là Thượng Quan Dương. " Chuyện gì vậy?" Nhìn chiếc váy trong tay Tiểu Thiên, lại nhìn về phía ta, cậu ta hô tiếng, tràn đầy ngạc nhiên. " Ô, Đồng học mới, tình cờ, chúng ta lại gặp nhau." môi nở nụ cười nửa tươi nửa nhạt, đúng chất thân thiện, nhưng phần nhiều vẫn là lạnh nhạt xa cách. Ba chữ 'Đồng học mới' này, đúng là đủ lạnh nhạt, người ta còn biết Ái Nhĩ Lệ Linh ta là ai đâu, đừng tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác như vậy.

      Nghe cậu ta vậy, trong đầu biết người này đứng về phía mình, ánh mắt lóe lóe nhìn hai người phía sau, ta lại tỏ vẻ quýnh lên, phất phất tay. " có chuyện gì? có chuyện gì? Chỉ là Đồng học Thuần thích cái váy mình chọn thôi, mình có ý giành với bạn ấy." Trong khu này, phải chỉ có mỗi mình bọn họ, còn ít nhân vật khác, có thể hẳn thuộc giới thượng lưu nhưng những nhà có gia thế hoặc quan chức cấp cao phải có, mà này là khu quần áo nữ, cho nên người vào trong này chỉ toàn là phụ nữ hoặc là phu nhân, ánh mắt bọn họ ngay lập tức nhìn về phía bên này.

      Thấy số người ở đó xì xầm bàn tán to , tất nhiên thái độ họ làm quá nhưng ánh mắt cũng vây quanh năm người, nhất là khi họ nhận ra số người trong đám như Tô đại thiếu gia, Diệp Thiếu gia, còn có nhị thiếu Thượng quan gia, đều là con cháu của những gia đình có danh tiếng, lại nhìn đến dáng vẻ yếu ớt đáng thương và gương mặt xinh đẹp của Ái Nhĩ Lệ Linh và vẻ mặt chút cảm xúc, vừa bình thường vừa nổi trội của Tiểu Thiên, tất nhiên bọn họ nghĩ, ba người lựa chọn bênh vực ta rồi.

      đời này, Tô Khải Phong ghét nhất loại người dùng dư luận để đàn áp người khác, nhất là đàn áp người mà tại cậu ta thích, còn cố tình ra vẻ mềm yếu để hi vọng được cầu tình sao? Đúng là chướng mắt, nhưng lợi ích gia tộc cậu ta thể nào xem được, Ái Nhĩ gia lại là gia tộc lớn, nếu xảy ra sơ xuất gì có thể ảnh hưởng đến phát triển của Tô gia, mấy năm qua Tô gia cũng khó khăn lắm mới chịu được biến cố sau xuất của Thần Long, nếu giờ có chuyện gì xảy ra là nên. Đắn đo suy nghĩ, ánh mắt cậu ta liếc nhìn về phía Tiểu Thiên, những lần trước đồng học này đều có thể dễ dàng hóa giải biết lần này nhóc con có thể bình thản giải quyết được vấn đề hay ?

      (Còn tiếp)

      P/s: tuàn vắng bóng vào vẫn thấy loe ngoe... hua oa.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40: ( Tiếp )

      " Tiểu Dương?" Đúng lúc này, từ phía cửa vào, là người đàn ông người mặc bộ tây trang, nếu nhầm đó là đồng phục của quân đội trong nhưng buổi hội họp cấp cao, gương mặt tuấn kiệt, dáng người cao lớn, vừa nhìn thấy trong đám người là mục tiêu của mọi chú ý, ánh mắt rất nhanh phát ra có Thượng Quan Dương trong đó, miệng liền kêu cậu tiếng, sau đó chân bước càng lúc càng gần về phía họ. Hình như có chuyện mâu thuẫn gì xảy ra ở đây? Ánh mắt liếc sang phía Tô Khải Phong và Diệp Luân, hai công tử thế gia này từ khi nào em trai lại quen biết vậy? Còn có...

      Thấy họ nhìn về phía mình, cười cười gật đầu coi như chào vậy.

      Nghe được giọng quen thuộc trầm ấm đặc trưng của Thượng Quan Lâm, cậu cũng liền hô lên tiếng. " hai." Thấy cười cười về phía mình, cậu ta lại thấy hơi xấu hổ, lại bị bắt gặp khi gây họa thế này.

      Nhìn lướt qua người có lẽ là đối tượng cùng em trai tranh cải, nhìn đến gương mặt xinh xắn non trẻ, đôi mắt đỏ hoe ần ật nước, còn có dáng vẻ ủy khuất yếu đuối của ta, mày rậm của hơi nhíu lại chút. này trông có vẻ quen mắt? " Ái Nhĩ tiểu thư?" Bờ môi mấp máy, đúng là ta, ra tin đồn này đến nước Y là , ánh mắt lướt qua gương mặt ta, lại nhìn về phía em trai mình. Vô tình bắt gặp đôi mắt trong xoe trong veo có vẻ... khá quen thuộc.

      Hành động vô tình của nhất thời khiến cho đám người vây xem chung quanh đột nhiên sáng tỏ, biết được thân phận của ta, thái độ ủng hộ của những người này thuyên giảm ít. Đối với người giới thượng lưu mà , mọi phép cư xử mọi lối xã giao đều cơ sở đúng chuẩn mực, đúng quy cách, có như vậy mới là người thượng lưu chân chính. Bản thân họ coi trọng nhất là luân thường đạo lí ngoài mặt, hiểm xảo trá bên trong, tâm lí luôn phòng bị này nọ.

      Bởi thế, họ luôn tự cao bởi xuất thân địa vị của mình cho nên khinh thường việc bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, nhất là ở nơi đông người, nếu thấy người khác làm chuyện như vậy, tất nhiên họ phê bình. Nhưng đó là chuyện, còn thân phận cao quý xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng lại yếu đuối chờ đợi cầu tình và giúp đỡ mà có khả năng tự quyết như vậy, đối với họ mà , nhìn vào chỉ coi thường thôi mà chính là khinh bỉ.

      Vẻ yếu đuối, mềm mại đó chỉ là thủ đoạn của những người phụ nữ sau màn cầu chút hư vinh nên ra vẻ mềm yếu, cốt là khiến cho những gã đàn ông chán chê vẻ thanh cao tự đại mà sinh ra tâm lí hư vinh khi được người dựa dẫm tin cậy, coi bản thân như trời như biển. Do vậy, trong lúc này, trong mắt họ tất nhiên thấy ta quá mềm yếu, có uy thế và khí chất của người giới thượng lưu, người như vậy lại là con duy độc của Ái Nhĩ Kha, là đáng thương thay cho ông ta.

      Nhưng dù sao, ta cũng phải là người nước Y, hơn nữa xuất thân danh giá, nếu là người thông minh ắt hẳn lựa chọn đứng im bên cạnh, hoặc cứ cho qua chuyện này coi như chưa có gì xảy ra.

      Trong lòng Ái Nhĩ Lệ Linh thầm nghiến răng nghiến lợi, nếu phải lời chào hỏi của làm ta bại lộ, ta tất nhiên bị nhiều ánh mắt thiếu thiện cảm như vậy nhìn về. Nhưng diễn kịch phải diễn cho đến nơi đến chốn, ta liền quyết buông tha. " Thượng Quan thiếu tướng, chào ." ta ấm ức giọng, ánh mắt nhìn chầm chầm bộ váy áo trong tay Tiểu Thiên, lại cắn cắn môi ra vẻ ủy khuất, lời ra đến miệng, lại giống như sợ hãi mà thành lời, mục đích là tìm kiếm chút đồng cảm của nhưng thất bại.

      Thấy dáng vẻ uất nghẹn của ta, Thượng Quan Lâm nhìn em trai hỏi. " Đây là...?" Theo ánh mắt của ta, nhìn đến tay cầm bộ váy rất đáng , đeo kiến, gương mặt bình thường như khí chất thanh thuần như ngọc, ánh mắt Tiểu Thiên cũng nhìn sang phía , giống như cũng nhận ra là ai, ngón tay đặt lên môi có điều suy nghĩ. giây sao, mắt nhóc con đột nhiên sáng lên, nở nụ cười nhàng gật đầu với . Nụ cười này nhìn sao lại quen như vậy?

      Nghe hỏi, Thượng Quan Dương biết hỏi Tiểu Thiên, liền giọng chỉ cả hai mới nghe được đáp lời . " Là đồng học mà em thường với đó, bạn ấy là Thiên Thiên." Ánh mắt cả hai người đều nhìn sang phía .

      Còn lại, Diệp Luân biết biến từ lúc nào, Tô Khải Phong vẫn giữ thái độ trung lập.

      Thấy mọi người đều muốn cho qua chuyện này, lơ bản thân , Ái Nhĩ Lệ Linh sâu thẩm cười lạnh, hay cho đám người đều bênh vực nhóc con, mắc công diễn bi kịch như vậy, ai đứng ra bênh vực, ta nấc lên khóc thút thít. " ... sao, coi như chưa có gì xảy ra... hức." Rồi ngậm ngùi quay mặt như thể người chịu mọi uất ức hôm nay là ta, người giành thứ tay ta này là Tiểu Thiên, ta muốn giành lại nhưng thành, ai biểu có nhiều người chống đối ta như vậy. Thân là người phải là người nước Y, lại bị đãi ngộ như vậy, khó trách, người ngoài nhìn vào hay.

      Huống hồ đây là kết quả mà ta mong muốn, bởi vì đến gây chuyện, ta sắp xếp sẵn người trong góc khuất lặng lẽ chụp lại hình, mai có thể có tin giật gân báo như. " Ái Nhĩ tiểu thư chịu ấm ức: Nguyên nhân bắt nguồn từ Tô, Diệp, Thượng Quan thiếu gia?" Hay. " Vì lấy lòng , bất chấp mâu thuẫn với Ái Nhĩ gia?", " Người nước Y: Bao che bài thị* người ngoại quốc...",... Chỉ cần tin như vậy tung ra những tin tức tốt, sau đó đánh động cha ta để gã ta thể chút quan tâm hoặc như đòi lại chút công đạo, phải Tô Diệp Thượng Quan đều gặp ít phiền toái sao. Còn có, đến lúc truy xét được nguyên nhân, tìm đến được nhóc con, với thủ đoạn của đám người giới thượng lưu này, biết có trò gì hay để xem nữa đây. Gương mặt cúi gầm đầy uất ức của ta lên tia gian ác.

      " Khoan !" Bước chân của ta vừa được chốc bị giọng thanh thúy dễ nghe ngăn lại, ánh mắt trong suốt chút biểu tình nhìn đến, mà giọng này ai khác lại là của chính Tiểu Thiên. Gương mặt nhắn xinh xắn có hơi đơn giản và bình thường của nhóc con có lấy chút cảm xúc nào, nhưng ý tứ và nghiêm túc trong giọng khiến cho bước chân ta hơi chựng lại, ánh mắt có chút ướt át quay đầu nhìn sang phía nhóc con.

      " Có chuyện gì sao? Mình cũng nhường chiếc váy đó... cho bạn rồi mà." Biểu tình bất lực này diễn đúng là rất nhập tâm, rất đạt. ta tin nhóc con có thể phản tác được gì, bản thân biết, tuy mọi người đều đứng ra bênh vực bản thân, nhưng trong lòng họ đều đinh ninh ta là người bị hại, cùng lắm bị họ nghĩ là yếu đuối, hay mềm yếu vậy thôi. Nhưng dù sao col ta có tự tin thế nào cũng biết sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất...

      Trong ánh mắt có chút hồ nghi của mọi người, bước chân Tiểu Thiên chầm chậm về phía ta, trong đôi mắt trong trẻo của nhóc con lóe lên tia sáng lạnh rất nhanh ai phát được, đôi môi căng hồng xinh mím lại đường, thẳng thừng đứng trước mặt ta, nhàng nhưng nghe ra được trong giọng có chút tức giận. " Bạn cái váy trong tay mình là bạn chọn trước và mình đoạt đồ trong tay bạn phải ???" thanh lớn nhlr rất dễ nghe nhưng cũng rất uy hiếp người.

      Dáng vẻ hùng hổ như con mèo xù lông này dọa được ai, nhưng cố tình trước đôi mắt trong vắt tinh khiết của nhóc con, ta lại thấy hơi e sợ, rụt rè gật đầu, sau đó lại thấy bản thân tự nhiên sợ nhóc con như vậy đáng.

      Thấy ta vẫn cương quyết lời trái với thực tế như vậy, Tiểu Thiên hậm hực hô . " dối! Lường gạt! Xấu xa!" liền ba từ, sau đó tiến gần về phía ta, giơ chiếc váy lên trước mặt, chậm rãi từng từ . " Bạn có biết mỗi chiếc giá áo, mỗi bộ váy, mỗi móc treo, mỗi tủ kính, mỗi vị trí treo ở đây đều được đánh số ?" Nãy giờ nhóc con im lặng, bởi vì muốn biết động cơ của ta là gì, ngờ ta còn đánh chủ ý với mình mà còn với người khác, đành phải ra mặt thôi.

      trung tâm thương mại lớn, với lượng hàng hóa tiêu thụ hàng tháng, hàng ngày cao, việc kiếm soát khó lòng xảy ra sơ xuất, bị người khác ăn xén ăn bớt, cho nên thông thường, trong toàn khu đều lắp camera, nhưng vào đến khu dành cho giới thượng lưu, để đảm bảo gian riêng, tư mật,... đều lắp hệ thống theo dõi, nhưng e ngại cố có người bòn rút sản phẩm vì mỗi món hàng ở đây đều có giá khá cao, dễ xảy ra thất thoát, cho nên kiểm soát như thế.

      Điều này đều được ghi bên ngoài bảng thông báo, nhưng sợ biết mấy người để ý. Tiểu Thiên sở dĩ nhớ được chuyện này vì đây chính là sản phẩm ý tưởng của chính nhóc con, nhưng ngờ chính thứ mình nghĩ ra lại giúp mình giải quyết rắc rối như vậy. Nhưng bây giờ nhóc con ra những lời này, còn có biểu tình này, là muốn phản bác lại ta sao? Bằng cách nào đây ai biết .

      Ánh mắt Thượng Quan Lâm nhìn chầm chầm Tiểu Thiên, khóe môi nở nụ cười, rốt cục cũng nhớ ra nhóc con là ai, ngờ nhóc đáng , trong trẻo ngày nào lại có sức hút như vậy.

      Trong góc tối, đôi mắt lam cũng nhìn chầm chầm về bên này, trong lòng mảnh tự hào, nhưng nhìn đám người đặc biệt còn có người đó, còn quên năm đó ta những lời gì đâu, trong lòng sinh ra chút vị chua. Lại nhìn về phía đối diện bản thân, là tên đàn ông chỉa ống kính về phía đám người họ, chực chờ chụp bức ảnh trong im lặng, khẽ nhếch môi cười lạnh, có vẻ Tiểu Thiên phát ra ta rồi. có nên giúp bảo bối của tay ?

      ---

      địa phương khác, Doãn Thanh Thanh vừa chọn được vài bộ váy áo xinh đẹp, đứng chờ thanh toán, vừa hào hứng vì đến lượt mình, đến khi kiểm tra lại thẻ tín dụng mà ba ba đưa lại thấy đâu, chắc là lúc nãy ở Hoa gia biệt viện thay quần áo ra để quên ở đó.

      Bây giờ có mang theo nó, vậy làm sao mà trả tiền cho người ta đây, ài, lúc bản thân lo lắng muốn chết, bất thình lình, chiếc thẻ VIP được để ra trước mặt , giọng ngả ngớn đào hoa quen thuộc cất lên. " Thanh toán cho em ấy dùm tôi."

      Diệp Luân nhìn cười cười, cái này phải cảm ơn Hoa Mỹ Kiều có lòng báo trước cho cậu tiếng để cậu đuổi theo con thỏ mà cậu dõi mắt lâu này.

      " Ai là em ?" Lúc nào cũng bắt nạt , hừ hừ, lúc nào cũng tiểu hổ, tiểu miêu, tiểu cầu gì gì đó, hôm nay lại em em cái mông nhá.

      Thấy tức giận, trái lại cậu ta càng cười. " Còn chịu nhận, kiêu người ta là rồi." xong còn giơ tay ra định vuốt ve gò má vì tức giận mà phồng cả lên của lại bị col tránh được đường ngoay ngoắc bỏ , thèm lấy quần áo.

      Cậu ta thấy vậy liền cười cười với nhân viên thanh toán để hàng lại đó chút lại lấy sau, còn nháy mắt đó, cười hoa đào.

      vừa quay lại, thấy cảnh đó liền bỏ luôn. Hừ hừ, nhịn cậu ta lắm rồi, đậu hủ cũng bị ăn gần hết rồi, còn bị hôn lén bao nhiêu lần, chừng nào mới hết phiền đây!!! Tức chết !!!

      đường ra đến bên ngoài bắt gặp cảnh Tiểu Thiên dùng lời vạch trần bộ mặt của Ái Nhĩ Lệ Linh.

      P/s: Tựa đề chương 40 có đổi. ( Do tác giả quy hoạch nội dung thành thử cứ tràn lan ra ) Hẹn mọi người sớm gặp lại nhau!!!

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Mấy tuần qua toàn 2 chương 1 tuần, nhưng từ tuần này tác giả pót đúng lịch nha, 1 chương/ tuần. Vì tuần sau tác giả bận học chạy giáo án cho mau hết chương trình, còn chừng nào mới hết... https://***************.com/images/smilies/icon_cry.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif

      Chương 41: Tình địch.

      " Bạn có biết mỗi chiếc giá áo, mỗi bộ váy, mỗi móc treo, mỗi tủ kính, mỗi vị trí ở đây đều được đánh số ?" Giọng của Tiểu Thiên vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thuần nhiên trong suốt lúc này lửa giận, nhưng đặc biệt sáng ngời, linh tuệ, thẳng thừng xoáy sâu vào đôi mắt Ái Nhĩ Lệ Linh, khí chất trong trẻo mà hiếp người, đồng thời khiến cho tất thảy những người dõi mắt theo đều nín thở nghe nhóc con tiếp. " Bạn biết đúng ?" tia sáng lạnh lia qua.

      Bị thái độ tự tin và có thể gọi là ngạo mạn cách non nớt và đáng này của Tiểu Thiên làm cho giật mình, trong lòng ta thầm than bản thân nhìn lầm người, quá xem thường trước mắt này, ánh mắt trong vắt đó cực giống người mà ta câm thù, nuôi hận bao lâu nay, luôn bình tĩnh và thong thả bất kể rơi vào hoàng cảnh nào cũng chẳng hề hoảng loạn đó khiến ta cảm thấy áp bức vô cùng, đều có chữ Thiên trong tên, đời lại có thêm kẻ khiến ta tức giận mà bức bối vô phương phản kháng. " Đúng vậy... bạn muốn gì nữa?" Gương mặt ta tái nhợt, càng ra vẻ yếu ớt đáng thương, rụt rè ra mặt vì dù có bị làm cho kinh hãi, ta vẫn muốn tận dụng nỗi sợ của bản thân che dấu và giúp đỡ vở diễn nhàm chán của chính mình càng thêm đạt.

      Nhưng thừa nhận rồi, ta đoán ra được nhóc con muốn làm gì, ta tin những gì mình biết kia có thể đem ta định đoạt, ta đoán được nhóc con nghĩ gì trong đầu, trong chính bản thân ta cũng thầm nghiến răng nghiến lợi vì hôm nay mới nhìn người mà ta chỉ cho là bức nền ảm đạm cũng có lúc khiến người ta cảm thấy kinh ngạc như vậy. Cảm giác biết làm được gì, cũng phòng bị gì, rất khó chịu, ngón tay ta bên dưới gấu tay áo găm sâu vào trong lòng bàn tay, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, đúng là vô cùng phù hợp.

      " Bạn dối!" Tiểu Thiên khẳng định. " Nếu bạn bạn chọn nó trước vậy bạn lấy nó từ đâu? Hàng nào, kệ nào, chiếc mắc treo nào? Nhưng chắc chắn là bạn nhớ đâu vì bạn vốn phải là người chọn nó." Vị trí mà họ đứng, ngay bên trái Tiểu Thiên và ta, đừng là chỉ mà là có tới ba bốn hàng giá áo, sau mỗi giá áo lại là lớp giá áo khác, muốn chỉ đúng vị trí ngay cả người chọn cũng khó huống hồ gì là người chọn nó.

      Thấy tình hình ổn, ta vội biện minh. " Mình nhường nó cho bạn... sao bạn còn... hức... Nhiều quần áo như vậy, làm sao mình chọn đúng vị trí được?"

      " Vậy bạn có thể chọn lệch năm vị trí." Tiểu Thiên cười cười, đôi mi hơi nâng lên. " Bạn cũng chọn sai thôi." Vì bộ váy tay nhóc con lấy từ sào thứ hai, bên trong hơn nữa còn là vị trí rất đặc biệt. cơ bản, nhóc con sớm biết có người theo mình, ngay cả ám vệ nhóc con còn nhận ra được huống hồ ta. Nhưng ngờ ta chỉ muốn đánh động tới mình mà còn muốn gây tiếng xấu với người khác, cho nên nhóc con mới dễ dàng bỏ qua, hơn nữa bản thân sớm nghĩ đến chuyện kia... ta chắc chắn cũng có phần.

      Thấy Ái Nhĩ Lệ Linh định chọn , nhóc con trái lại hề e sợ, giọng vẫn bình bình đạm đạm, chỉ có hơi lớn chút để đám người liên quan xì xầm to kia cũng nghe được, cánh tay giơ ra vừa ngăn ta lại, vừa hất gương mặt về phía mà tên đàn ông kia, người mà Ái Nhĩ Lệ Linh thuê chụp ảnh và viết lên báo ngày mai, lén đứng canh chụp được tấm ảnh đắt giá để có thể thực đúng theo kế sách của ta. " Bạn người đàn ông chụp hình ở kia bước ra được ?"

      " Ai... ai chứ?" ta kinh ngạc, trong lòng thầm mắng mình quá ngu ngốc mà để lọt lưới con ranh gian manh như thế này. Nhưng người ta thuê tất nhiên cũng biết thân, bị nhóc con đánh động chắc chắn biết đường trốn .

      Đáng tiếc, khi mọi người đều nhìn phía đó, trong vị trí mà tên đàn ông kia nắp, bị người tập kích, chỉ cần vô thanh vô thức, đạp ngã ta. " Bốp!!!" thanh vỡ vụn của chiếc máy ảnh rắc rắc vang lên, theo sau đó thân thể tên đàn ông bất thình lình ngã sấp xuống đất, lộ diện từ chỗ nắp trước mắt tất thảy mọi người đồng thời nhìn về đó. ta lính quýnh vừa định trốn , bắt gặp đôi mắt lam lạnh lẽo nhìn mình, nhất thời thấy cả người lạnh buốt như rơi vào hầm băng, vừa sợ hãi vừa cảm thấy khó thở, cả người đơ ra quên mất nên lẩn tránh.

      Lúc này Doãn Thanh Thanh và Hoa Mỹ Kiều cũng vừa đồng thời đến, thấy đám người vây quanh nhóc con và ta, liền cảm thấy có phải quá đỗi trùng hợp hay sao? Bọn họ cũng gặp ta, mà theo tình hình này chắc chắn là có tranh chấp với Tiểu Thiên rồi, chỉ nghe vài câu mà nhóc con , họ thừa biết gây ra chuyện mâu thuẫn này tất nhiên là ta. Còn về phần nội tình như thế nào hiểu được bảy phần.

      " Tiểu Thiên." Doãn Thanh Thanh vừa đến, kéo kéo tay áo nhóc con gọi . " Có chuyện gì vậy?" Tự nhiên gặp đồng học mới ở đây, đúng là ngạc nhiên ghê, nhìn dáng vẻ run rẫy như bị bắt nạt, liền vui. Thái độ Doãn Thanh Thanh với ta là mặn nhạt, nhưng nếu gây với Tiểu Thiên chắc chắn cũng phải dạng người tốt gì, huống hồ thái độ lần đầu tiên của nhóc con với ta cũng khiến cho hơi đề phòng.

      Đối với cục diện tại, Hoa Mỹ Kiều liếc qua tình hình chung coi như là thu xếp xong, cũng nghe được những câu quan trọng nhất, cũng nhìn qua biểu tình của đám người Thượng Quan Lâm, Tô Khải Phong. Ánh mắt chút thân thiện nhìn chầm chầm Ái Nhĩ Lệ Linh, cười nhạt mấp mấy môi, nhưng lời ra lại là hướng về phía Tiểu Thiên . " Đồng học Ái Nhĩ lại gây chuyện với bạn à?" chữ 'lại' này chủ ý nhấn mạnh, khó nghe ra bài xích cùng châm chọc trong đó.

      Chuyện này, đến giờ phút này tự nhiên mọi người điều hiểu , đám người vây xem tự dưng cũng biết mình bị người ta tính kế liền vui rời , thầm liệt Ái Nhĩ Lệ Linh vào danh sách đen, mà đám người Tiểu Thiên tự nhiên cũng lười đôi co với ta, nhiều người ý lựa chọn rời .

      Lấy thân phận của mình Thượng Quan Lâm miễn cưỡng cho ta chút mặt mũi. " Ái Nhĩ tiểu thư, lần này chơi vui rồi, tôi kêu người đưa về trước."

      ta liền liếc , phẩn nộ giậm chân bước .

      Nhìn bóng dáng ta khuất xa, mới quay đầu, hướng vào góc tối kia, cười cười bâng quơ . " ngờ nhóc con lại thú vị như vậy." Tuy gương mặt nổi trội nhưng khí chất lại cực kì thu hút người khác, nhất là đôi mắt sáng ngời kia, huống hồ lại còn thông minh và

      Đáp lại chỉ là đôi mắt xanh tràn đầy lạnh lùng và uy hiếp nhìn đến rồi bóng dáng thản nhiên biến mất tâm, chỉ để lại tàn ảnh lạnh lẽo...

      Trước giờ Thượng Quan Lâm còn chưa biết thế nào là thua cuộc đâu, Tiểu Thiên... chắc chắn phải thuộc về .

      ---- Nhân vật phụ tranh quyền lên sóng ---

      Thượng Quan thiếu tướng: Tác giả!!! Xung quanh phạm vi km, quân lực, pháo binh bao vây, ra đây hay là muốn tôi san bằng nhà thành bình địa!!!???

      Đồng chí Vy: Sáng sớm kiu réo giề... ế... này này... * Giật mình *

      Thượng Quan thiếu tướng: * Mặt lạnh * Tôi thấy dìm tôi từ đầu truyện đến cuối phần mới có mặt được vài chương, dù gì tôi cũng là nam phụ chính. coi vậy mà được sao???

      Đồng chí Vy: * Mặt tỉnh * Phụ phụ rồi còn phụ chính. Vốn định cho lên mặt nhiều hơn... hừ hừ... cho lặn tới phần 2 bây giờ!!!

      Thượng Quan thiếu tướng: dám!!!

      Đồng chí Vy: Được rồi, để phần 2 cho xuất nhiều hơn, cho thêm chút máu để làm nam chính điêu đứng chút. Được nghen! * Xách gối vô nhà ngủ tiếp *

      Hoắc băng sơn: Hửm???!!!

      Đồng chí Vy: * chạy mất dép *

      P/s: Thấy hơi ngắn, để chương sau bù lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :