1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37: ... Tiếp... ( Đôi dòng cảm xúc của Hoắc Minh Long )

      Từng giọt nước lạnh lẽo ào ào xối xả, ướt đẫm mái tóc, ướt đẫm cả gương mặt, ướt đẫm cả cơ thể run lên bởi dục vọng, lạnh lẽo, vốn quen hoặc đúng hơn là chính , đôi mắt màu lam rất nhanh tìm được tiêu cự, ánh sáng từ đôi mắt ấy lúc nào cũng sắt lạnh như vậy, chỉ đối với duy nhất người mới lộ ra được ôn nhu.

      Từng giọt nước lướt qua gương mặt tuấn lãnh của , lướt qua chân mày kiêu ngạo, qua sóng mũi cao cao, qua sườn mặt cương nghị qua bạc môi lãnh tình, qua cái cằm tinh tế, xuống cổ, rồi xuống xương quai xanh nam tính, xuống cơ thể tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn, lực lưỡng nhưng lại vô cùng săn chắc và tràn ra hơi thở nam tính bá đạo đến từng chi tiết . Trong lạnh lẽo lại có chút độc, tản mạn ra uy thế khiếp người.

      Gương mặt có chút biểu tình, cương lãnh mà tràn đầy uy thế của vị vương đế. Từ bạc môi mỏng truyền ra tiếng thở sâu, việc tắm nước lạnh này dường như luyện thành thói quen, dăm ba bữa lại phải tắm nước lạnh lần để đè nén dục vọng dâng trào mỗi khi cùng Tiểu Thiên động chạm da thịt.

      cảm giác được, khả năng chịu đựng của bản thân và nước lạnh dần yếu tác dụng, đó phải khả năng kiềm chế của yếu mà vì bản thân nhóc ngày càng thu hút nhiều hơn, mỗi nụ cười, mỗi động chạm vô ý hay cố tình đều khiến khó khăn trong việc giữ được bình tĩnh trước mặt nhóc. Nhưng biết dục vọng mà đối với nhóc là loại tình cảm rất cực đoan, là chiếm hữu, cũng là cưng chiều, hơn hết là trân trọng.

      Trân trọng từng phút từng giây ở bên cạnh Tiểu Thiên. Trước giờ, bảo bọc nhóc con, nuông chiều và thương nhóc con, nhưng chưa hề tin tưởng có thể cùng nhóc con như vậy mãi, cũng thể cam đoan là nhóc người khác, cũng thể cưỡng ép nhóc thích , tình mà chỉ có chiếm hữu và giam cầm đó phải là điều mà muốn mang đến cho Tiểu Thiên. Cái cần là cả hai đều hiểu tình cảm của mình dành cho nhau là gì, hiểu bản thân cần gì và đến với nhau như thế nào, tại còn chưa phải lúc nhóc nhận ra cảm giác của mình.

      Nếu ngày Tiểu Thiên thực người khác sao? cũng biết ngày đó diễn ra như thế nào, có thể mỉm cười chúc nhóc con hạnh phúc, hay là điên cuồng chiếm đoạt? Nhưng biết, cơ bản cách nào làm chuyện tổn thương đến Tiểu thiên, làm khóc hay đau lòng bởi vì như vậy còn đau hơn, lồng ngực đau, tim đau, vậy thà để mình chịu đau đớn còn hơn.

      Có lúc từng nghĩ, đến ngày Tiểu Thiên và trở thành hai người xa lạ, nhóc biết , cũng biết nhóc, chỉ đơn thuần là hai người bình thường với nhau, giữa Tiểu Thiên với , có ỷ lại, có cưng chiều, như vậy có tình cảm với nhóc con quyết tâm đeo đuổi nhóc con tới cùng, khiến nhóc con , cùng bước vào lễ đường, trở thành người phụ nữ của chỉ riêng . Nhưng Tiểu Thiên tốt đẹp như vậy, đừng trở thành người xa lạ với , rời xa là khoét trong lồng ngực mảng.

      Người ta , trong chuyện tình cảm, người nào trước, người đó ắt hẳn chịu thiệt thòi, nhưng thấy thiệt thòi, còn thấy rất hạnh phúc, chỉ cần hạnh phúc vậy là đủ.

      Lại , suy nghĩ và kiên định của vì những việc xảy ra gần đây mà nổi lên nghi vấn, đúng là Tiểu Thiên thân cận với , hay cùng với , hoặc là gần gũi, nhiều khi còn là thân mật, nhưng cùng lắm cũng là thơm má, hay ôm thôi, mà giống như khống chế được bản thân ham muốn nhóc con, cảm giác này chỉ xuất phát từ nội tâm dường như còn có tác nhân bên ngoài, mặc dù muốn làm điều đó với nhóc con, nhưng phải là tùy tiện như vậy. Huống hồ, Tiểu Thiên như là hiểu được muốn cái gì, những phản đối động chạm, thậm chí còn dung túng, còn thuận theo . Nhóc con có biết như vậy, càng khiến khó lòng mà kìm nén dục vọng ?

      Rồi đến ngày, thực là làm chuyện mà nghĩ là 'tổn thương' đến Tiểu Thiên, nhóc con chẳng khóc chẳng nháo, cũng có lấy tia đau buồn, lúc ấy mới nhận ra, việc làm sai lầm của mình kia lại là điều mà nhóc con chờ đợi từ lâu, từ rất lâu, rất lâu, chuyện tình cảm mà cho là đơn phương này thực chất chính là tự làm khó chính mình thôi. Nhưng đó là chuyện của vài năm sau nữa... còn bây giờ, bước ra khỏi phòng tắm.

      Ra đến bên ngoài, Tiểu Thiên thay quần áo xong, nở nụ cười tươi tắn về phía . Bàn tay bắt tay kéo kéo . " Long, Tiểu Thiên muốn cùng nhóm Thanh Thanh với Hoa Hoa chơi có được ?" Nhóc con mặc dù chưa từng với Hoắc Minh Long và Thanh Thanh là ai, nhưng tin tưởng biết , bình thường, đến trường, tuy Ảnh xuất bên cạnh nhóc, nhưng hơi thở trong góc tối đó, Tiểu Thiên vẫn là cảm nhận được.

      Nếu là người khác, biết bản thân bị người ta theo dõi như vậy chuyện vô cùng bất thường nhưng Tiểu Thiên biết, Long làm như vậy là muốn bảo đảm an toàn cho mình, từ sau chuyện Hà Tiêu bắt cóc nhóc con, bên cạnh nhóc con bao giờ cũng có Ám vệ, có khi là Ảnh, có khi là Nặc, vài lần trong lúc họ theo Tiểu Thiên bị nhóc con bắt gặp, những lần như vậy đều bị nhóc con cười cười cho qua, còn ép họ phải giữ bí mật chuyện này với Long. Nhưng rút cuộc họ vẫn thông báo với chuyện này, hỏi đến nhóc con dẩu môi cười khúc khích vừa vừa ra vẻ, ta đây chính là đại cường nhân có nhãn lực thần thông, chọc cho nhịn được cười, thành ra cũng thành thói quen, có cái đuôi theo sau Tiểu Thiên cũng thấy phiền.

      Vuốt tóc mai của ra sau vành tai, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp lóe lên tia bất đắc dĩ, nhưng lời ra lại thuận theo ý của . " Được. Nên để Nặc theo làm tài xế cho Tiểu Thiên." Ảnh làm nam nên trong số trường hợp là bất tiện, nhưng Nặc , đào tạo ra Nặc cũng chỉ vì mục đích duy nhất là có thể làm ám vệ chuyên trách theo Tiểu Thiên.

      " Ừm." Tiểu Thiên gật đầu cái rụp.

      ---

      Trong chiếc Limousine màu trắng đậu ở góc khuất các trường Đông Hoa vài con đường. Trong xe, ngồi bắt chéo chân, nhìn chăm chú và lắng nghe người đàn ông nửa quỳ nửa ngồi thông báo thông tin vừa điều tra được.

      " Nhóm người Tô Khải Phong dự định cùng nhau ra ngoài vào chủ nhật tuần này."

      " Chuẩn bị người xử lí đám ranh con đó ." Giọng lạnh lùng vẫn còn pha vài phần non nớt vang lên, nhưng khó ra lạnh lùng thích hợp trong đó.

      " Vâng." Người đàn ông áo đen đó cuối đầu phụng mệnh rồi biến mất.

      Chiếc xe chạy ra khỏi ngã hẻm lăn bánh rồi cuối cùng dừng lại trước cánh cửa trường Đông Hoa.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương này hơi ngắn nhé... chương sau dài hơn...

      Chương 38: Ám toán.


      Sau khi đưa ra chủ ý cùng nhau dạo phố lần trước, Tô Khải Phong rất nhanh tìm được cơ hội để toàn bộ đám người có thể thu xếp thời gian chơi. tuần trôi qua rất nhanh, thái độ của đám người Ái Nhĩ Lệ Linh với họ cũng là mặn nhạt. Chỉ có thực lực của ta là đáng để người ta phải chú ý rồi. Lúc nào mặt mày cũng tươi cười, từ tác phong đến tính tình đều khiến người ta thích, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp, liền khiến cho đám học sinh nam trong lớp đeo bám thôi.

      Thành tích học tập lại càng kinh người, so với Tiểu Thiên trải qua kì thi khảo hạch đầu năm mà , chỉ có thể kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng nhóc con cứ bình bình đạm đạm đối với thái độ cưng chiều hay là chiêu dụ của nhóm giáo viên trong lớp Z đều hệt như đánh Thái Cực, người ta có ý của người ta, còn nhóc con chỉ dùng gương mặt ngây ngây ngô ngô hoàn toàn hiểu tâm ý bọn họ. Còn ta, vì có thân phận quá hiển hách, nên người ta chú đến lắm, đến khi chứng tỏ thực lực lại khiến phen mở rộng tầm mắt.

      Chung quy chuyện này ảnh hưởng đến việc bọn người Tiểu Thiên chơi.

      Thời điểm là thứ 7 tuần sau đó, sở dĩ có thể nhanh chóng xếp lịch như vậy, bởi vì bọn họ đều làm gì sau giờ sinh hoạt lớp, toàn là cậu ấm chiêu nên chỉ cần xin xỏ chút là có thể được cho , còn nơi lựa chọn đến tất nhiên là khu trung tâm thương mại sầm uất nhất X thị - khu Thần Mạc rồi.

      Người nước Y giờ đều đính danh, bất kì công trình công ty hay dự án làm ăn có tên có chữ 'Thần' đều phần lớn thuộc tập đoàn Thần Long, với mục đích chỉ là bá chủ nền tài chính nước Y mà phải làm làm chủ cả nền kinh tế toàn quốc, tập đoàn này thể đầy đủ bản chất và khả năng vươn cao vươn xa và phát rộng lớn hơn nữa. Năm năm trước xuất , mất năm để đứng ngôi vị đứng đầu, mất hai năm để làm chủ nửa, giờ đây còn lấn sang cả thị trường thương mại du lịch, ngày càng phát triển lớn mạnh, ảnh hưởng của tập đoàn trong nước càng lớn, chính phủ càng khuyến khích, hơn nữa, dịch vụ thương mại tài chính đem lại nguồn ngoại tệ lớn được đóng vào thuế hằng năm, khiến cho nền kinh tế nước Y cũng sớm lớn mạnh và trở nên phồn thịnh theo.

      Vị trí của Trung tâm thương mại chính là trung tâm X thị, ngay tại vị trí đắt đỏ tất đất tất vàng đó, lại có thể quy hoạch và xây dựng, tổ hợp các công trình, những chiếm diện tích mà thiết kế tại vô cùng thoáng đãng, phân tầng từ bình dân, đến trung lưu tới thượng lưu theo bản đồ quy hoạch chi tiết, những đáp ứng được nhiều tầng lớp và thành phần dân cư mà còn khai thác được triệt để khả năng thu hút chi tiêu trong cả thành phố.

      Bọn họ hẹn đến đó ngay sau giờ học.

      Lúc từ trong trường đến bên ngoài, người của Tô gia chuẩn bị sẵn hai chiếc Ferrari, chiếc màu đen tuyền và chiếc màu xám bạc, phân cho nhóm nam và nhóm nữ ngồi riêng.

      Ngồi vào xe, thắt dây an toàn xong xuôi, hai chiếc xe lao đường, xe nhóm Nam chạy trước xe nhóm mọt đoạn.

      Trong chiếc xe của ba người Doãn Thanh Thanh, Tiểu Thiên và Hoa Mỹ Kiều...

      " Thiên Thiên, Thanh Thanh hai bạn có đến Thần Mạc bao giờ chưa?" Hoa Mỹ Kiều nghiêng mặt hỏi. , đến bây giờ thân phận của bạn này với mình vẫn là số, những gia tộc này nọ dường như chưa ai tra ra được, Tô gia cũng thấy động tĩnh gì, tiêu biểu bởi vì thái độ của Tô Khải Phong vẫn là lạnh nhạt như vậy, cũng biểu lộ hoặc là quá thân thiết hay là xa lánh, chỉ có, tại cậu ta có thiện cảm với nhóc con thôi.

      Nhưng càng như vậy lại càng đồng nghĩa với việc, thân phận của Tiểu Thiên là bình thường, chỉ có như vậy mới tra ra được gì, điều này là vì có người đứng phía sau ngăn cản bước tiến tìm tòi của mấy gia tộc này sao? Người đó tài giỏi cỡ nào mà có thể ngăn chặn tất cả? Suy cho cùng, tại mọi thứ đều án binh bất động.

      thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Thiên mới quay đầu đáp lại. " Có." Lần trước với Long, còn mua rất nhiều rất nhiều đồ nữa.

      " A, mình còn chưa đâu." Doãn Thanh Thanh lấy làm đáng tiếc.

      Hoa Mỹ Kiều nghe vậy cười cười. " Vậy để mình và Thiên Thiên làm hướng dẫn viên vậy."

      Sau đó ba người họ vui vẻ chuyện với nhau, về số chuyện linh tinh, hoàn toàn phát tài xế lái chiếc xe nhìn họ bằng ánh mắt gian ác.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Tác giả trở lại đây!!!

      Chương 38: ( Tiếp )


      Hai chiếc xe nối đuôi nhau khoãng, chạy được chốc xuất ngã rẽ, là ngã ba quẹo trái hay thẳng, nếu vòng qua trái đoạn khoãng tấm 45 phút nữa là tới khu trung tâm thương mại kia, còn thẳng lại là đến khu ngoại ô, mất 1 h đến bên ngoài thành phố, dọc đường đều là các tòa chung cư cao ấp cũ vừa cao vừa xiêu vẹo, người sống trong đó đều muốn tản hết, nghe phong phanh tập đoàn Thần Long muốn thu mua khu này, nhưng có hay ai .

      Dọc theo các tòa nhà là các con hẻm nhõ nheo nhóc nhà lụp xụp, gần như hình thành khu ổ chuột, nhưng đó là chuyện nhiều năm trước đây, tại đều trống huơ trống hoắc. Xe chạy qua khu đó cũng cảm nhận được phần u của khu dân cư tồi tàn từng có.

      Phía trước, xe của ba người Tô Khải Phong vừa xoay bánh rẽ vào con đường bên trái, nhưng chiếc xe của ba người Tiểu Thiên vẫn băng băng chạy phía trước. Trong xe, người đàn ông ngồi ghế lái nở nụ cười lạnh lẽo, bàn tay dấu sau ghế lái nhàng nhấn nút gọi đến số điện thoại lạ, bàn chân đạp ga tăng nhanh tốc độ chạy xe lên, ánh mắt dõi về phía ba người ngồi ghế sau tràn đầy hứng trí.

      chuyện với hai người Doãn Thanh Thanh và Hoa Mỹ Kiều, Tiểu Thiên nhạy cảm thấy có người nhìn mình, nhóc con bất thình lình quay đầu nhìn lại bắt gặp được nụ cười xảo trá gương mặt của tên đàn ông kia, ánh mắt liền dõi ra ngoài, trong lòng thầm than ổn. Đây phải là đường đến trung tâm thương mại Thần Mạc!!! Khóe môi đào nở nụ cười nhạt. ( Tác giả: https://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif )

      Thấy biểu tình ngưng trọng và chuỗi hành động khác lạ của Tiểu Thiên, Hoa Mỹ Kiều rất nhanh hiểu được, trong lòng hoảng loạn, liền nhoài người về phía trước, định bắt lấy cánh tay của tên đàn ông kia với hi vọng ngăn được ta đột nhiên xoay tay lái rẽ vào con hẻm u, cả người giữ được căn bằng liền ngã xuống người Doãn Thanh Thanh, chưa kịp phản ứng chiếc xe dừng lại đột ngột.

      Vừa đó, Hoa Mỹ Kiều lại muốn tiếp cận người đàn ông kia, lại bị giọng non nớt của Tiểu Thiên ngăn lại. " Vô ích thôi, người ta vây xung quanh hết cả rồi." Dõi theo ánh mắt của nhóc con, quả nhiên xung quanh biết từ lúc nào chật ních các chiếc xe màu đen cùng loại vây quanh xe họ, mà chiếc xe họ lại dừng trước con hẻm hẹp hơn nữa, cơ hồ chỉ vừa lọt đủ chiếc xe hơi.

      " Các người... người muốn làm gì!!!" Doãn Thanh Thanh bấy giờ mới có khí lực hô hoán, giọng kìm được run rẫy, bởi vì đám người bước ra từ mấy mươi chiếc xe kia hình như đều nhấm vào họ, tất cả đều mặt đồ đen, môi là nụ cười nhợt nhạt, đều nhìn ba người bọn họ bằng ánh mắt gian xảo. Có vài tên trong nhóm còn cầm theo dao, lưỡi lam và số loại dụng cụ tra tấn, từng bước tiếp cận ba người họ.

      " Cạch cạch." Người đàn ông ngồi ghế lái bước ra ngoài, sau đó mở cửa xe sau, nắm lấy tay Doãn Thanh Thanh kéo lấy, gương mặt đanh lên, vừa ra sức kéo vừa quát lên. " Ra ngoài. " Mặc cố gắng dứt tay ra khỏi ta nhưng được. Bên cửa hông còn lại Hoa Mỹ Kiều và Tiểu Thiên cũng bị ép rời khỏi xe rồi dồn vào trong con hẻm kia. Thậm chí ép họ càng lúc càng vào trong.

      Tên tài xế kia, nhìn bộ dáng sợ sệt và run rẫy của Doãn Thanh Thanh giơ lưỡi ra, liếm liếm môi, ánh mắt chút khách khí đánh giá ba người. " Chặc hôm nay được mối hời, ba con nhãi xinh đẹp thế này!!!" Vừa vừa ngoắc tay tên đàn em châm cho mình điếu thuốc, tàn thuốc đỏ giữa con hẻm u tối đặc biệt nổi trội, hít vào ngụm phả ra đoạn khói trắng.

      " Ông là ai? Sao lại bắt bọn tôi đến đây!!!" Hoa Mỹ Kiều đứng lên phía trước, tức giận quát. Trong lòng thầm tính toán, nhìn bộ dáng ba người bây giờ đối kháng với đám đàn ông này sợ khó lòng thoát ra, mà nhìn đám người này cũng chắc bỏ qua cho ba người bọn họ, chỉ có càng kéo dài thời gian, hi vọng đám người Tô Khải Phong sớm phát bất thường mà quay lại, mặc kệ là kéo dài được bao lâu, đến phút cuối cùng đợi được tức nước vỡ bờ.

      Thấy bộ dáng hùng hổ của như vậy, tên đàn ông kia cười khục khặc, nhe hàm răng ra cười cợt . " Có quan trọng sao? Hôm nay cứ ngoan ngoãn hầu hạ bọn ta phen . Xinh đẹp mà lại có cá tính như vậy là hợp khẩu vị." xong càng cười lớn, vừa xoa xoa tay, đám đàn em phía sau cũng tiết chế mà lộ ra vẻ thèm khát. Ban đầu nghĩ đến người thuê mình xử lí lại là muốn xử lí mấy bé vị thành niên xinh đẹp như vậy, nhìn thôi muốn cắn cái, ăn ngay vào bụng.

      " Ông ông... được tới đây!!!" Doãn Thanh Thanh sợ hãy nép phía sau Hoa Mỹ Kiều, gì chứ bộ dáng tiểu công chúa vẫn là Hoa Mỹ Kiều biểu diễn thành thục quen, cánh tay vẫn quên kéo lấy cánh tay của Tiểu Thiên nép cùng mình.

      " Tôi là Đại tiểu thư của Hoa Gia, mấy người dám động và tôi!!! Chúng tôi nhất định bỏ qua cho mấy người!!!" Hoa Mỹ Kiều cương liệt . Trong bụng thấy lạnh lẽo tận xương, đám người này muốn hủy hoại mình, người Hoa gia gây oán ít, nhưng nhấm vào mình có được mấy người, trong đầu lóe lên bóng dáng của người đó, nếu ta muốn gây ra chuyện này, nhất định nương tay với ta nữa.

      " Phi phi... Đại Tiểu Thư Hoa gia có gì đáng sợ, bọn ta là người Hắc đạo, trước nay Hắc Bạch bất xâm, bọn ta sợ sao. E là đến lúc trở thành món ngon trong miệng bọn ta rồi đám người nhà còn ghẻ lạnh sao?" đoạn, tay hất mặt ra hiệu cho mấy tên đàn em tiến lên, giọng cũng bắt đầu trở nên kệch cỡm. " Yên tâm bọn ta giúp các thoải mái, cất tiếng rên rỉ mất hồn... hà hà..."

      Vài tên đàn em bắt đầu vây xung quanh họ, số kẻ vội vã vươn bàn tay ra muốn động chạm lên người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh, giọng u mà lạnh lẽo cất lên. " DỪNG TAY NGAY!!!"

      ~~~

      15 Phút trước, chiếc xe theo sau xe của ba người Tiểu Thiên, Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều, vừa chệch khỏi kế hoạch, chiếc xe của hai người theo sau là Ảnh và Nặc ngay lập tức phát được thay đổi. Mày Ảnh nhíu lại, mấp máy môi ra hiệu với A Nặc phía sau. " Có biến."

      Chiếc xe vừa bám đuôi được quảng bị chiếc xe khác dừng ngang đường chắn lại, phía bên ngoài xe, gã đàn ông cao to đứng chờ họ ở đó. Thấy xe họ lao đến, người đàn ông kia gọi cho chủ nhân của mình.

      " Tiểu Thư đợi được người."

      " Được. Hoặc là xử lí họ, nhưng tốt nhất chỉ cần kéo đai thời gian là được. cần phí sức chơi với họ." Giọng êm ái dễ nghe từ đầu dây bên kia truyền đến. Trong lòng ta vui sướng, tương kế tựu kế, mượn dao giết người, bản thân ta là người chủ mưu lại thoát khỏi diện tình nghi dễ dàng. Suy cho cùng, đấu với đám nhóc con cùng lứa này, ta tự nhận bản thân luôn cao tay hơn họ.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38: ( Tiếp )

      Xe của hai người Ảnh và An Nặc đường nào khác liền phải dừng lại, người đàn ông đứng bên đầu xe bên kia tràn đầy hưng trí, ta tin đám ám vệ củ mấy tập đoàn như Hoa thị hay Doãn thị có thể tìm được người có thân thủ hơn mình, ta rất tự tin đời này đếm đến 10 đầu ngón tay những người có thể đối kháng được với ta, nhưng khi nhìn đến hai người bước xuống xe, tên đàn ông liền thu lại biểu tình thoải mái, ta biết hai người là ai và tất nhiên hai người cũng biết ta là ai. Cuối cùng ngờ ba người bọn họ lại găp nhau trong tình cảnh như thế này.

      " A Bàn, lâu gặp?" Ảnh lạnh lùng chào hỏi, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, tràn đầy lạnh lẽo mà uy hiếp, phẫn hận vụt qua nơi đáy mắt, tràn ngập sát khí bừng bừng nổi dậy, rồi bất thình lình ta chút thông báo vội lao đến phía ta, bàn tay nắm lại , nhắm ngay sườn mặt ta lao đến.

      " Ảnh..." chưa kịp phản ứng, má phải của ta bị ta đấm phát, khóe môi tràn ra vào giọt máu, thân thủ cũng rất nhanh chóng ứng biến, lùi về sau bước, chuyển thế thủ. Cả hai rất nhanh lâm vào quyết chiến. Quyền cước hai người thi triển là có vài phần tương tự nhau, nhưng so với tốc độ và sức mạnh của Ảnh vẫn là chênh lệch rất lớn, tuy vậy, dường như giữa họ có mối quan hệ thân cận nào đó, cho nên cả hai đều có dấu hiệu nương tay lẫn nhau.

      Đứng bên, A Nặc vô phương tham đấu, biết hai người này vốn muốn có ngày từ lâu, bản thân thân thủ khó lòng chống chọi hay hỗ trợ được, đành nhân lúc hai bọn họ đánh nhau gay gắt liền nhảy vào xe của người đàn ông kia, dùng chút thủ thuật, khởi động chiếc xe rồi vội vã lao ... thời, bảo vệ Thuần tiểu thư vẫn là hết.

      ----

      " DỪNG TAY LẠI!!!" Giọng u và lạnh lẽo chầm chậm cất lên, lớn nhưng lại vô cùng có sức uy hiếp, khiến đám đàn ông kia và ngay cả Doãn Thanh và Hoa Mỹ Kiều cũng kinh ngạc nhìn lại.

      Đôi con ngươi xinh đẹp trong suốt của Tiểu Thiên lúc này tràn đầy lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chầm chầm cánh tay giơ ra của mấy gã đàn ông muốn động vào hai bạn người của mình, như muốn xuyên thủng chúng. Ánh mắt đó và khí thế ấy quá đáng sợ, tên trong nhóm vội vả rụt tay lại theo bản năng, mấy kẻ còn lại cũng dám vọng động, khóe môi Tiểu Thiên tràn ra cười lạnh.

      Nhìn thấy đám đàn em của mình đều tự dưng vì lời của con nhóc mà im thin thít, cảm thấy vô cùng tức giận. " Con mẹ nó!!! Con ranh mày nhìn bản thân giờ như thế nào mà còn dám lên tiếng trước mắt mặt bọn tao!!!" Người đàn ông nhếch mép cười cợt, ta tất nhiên xem uy hiếp của Tiểu Thiên là gì, cùng lắm chỉ là con ranh con, còn ở đây có đến mấy chục gã đàn ông, trừ phi có kẻ khác đột nhiên xuất .

      Đám đàn em nghe thấy ta như vậy cũng rất nhanh khôi phục lại lí trí, còn vì bản thân bị con nhãi ranh dọa cho sợ càng thêm mạnh tay, cánh tay gã trong nhóm bắt được cánh tay của Doãn Thanh Thanh, còn chưa kịp thét lên nghe tiếng rống lớn của gã văng vẳng bên tay mình.

      " Á Á Á..." Bàn tay nho bắt lấy cổ tay kẻ kia, ngón trỏ đè lên ngay huyệt vị ở cổ tay, ngón tay vừa trợt xuống, đem nguyên bàn tay của ta lệch khớp, tiếng rắc rắc giòn tan vang lên giữa gian nhốn nháo, trong phút chốc mọi thứ trở nên yên tĩnh, đau đớn ập đến, bàn tay ta còn cử động theo ý muốn nữa, quờ quặc giống như đứt lìa khỏi cánh tay. Bàn tay kéo mạnh người ta xuống, cả cơ thể và đầu vai đập xuống mặt đất, đau đớn liên tiếp khiến ta chỉ kịp hét lên tiếng rồi ngất xỉu.

      chuỗi hành động như vậy chỉ xảy ra trong tích tắc, người trong đám bị hạ cách chóng, ánh mắt của nhóc con lia qua, vài kẻ rụt đầu lại tràn đầy e ngại. Cả đám bọn họ đều chỉ là vài tên thanh niên ăn chơi, có người cho tiền, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn, chỉ cần làm theo đúng như vậy, xử lí ba con nhóc là xong chuyện, bọn họ ngốc mới chịu làm chuyện này.

      Nhưng ngờ người dẫn tới tận nơi, tiền tới tận tay mà đột nhiên phát sịnh biến cố. " Bọn bay sợ gì!!! Tao tin cả đám xử lí được con nhãi này!!!" Tên đàn ông kia nhất thời tức giận hô hào, đúng là đám người như vậy đáng nhẽ nên sợ khí thế của nhóc con, nhưng khí thế ấy quá khiếp người.

      Nhìn đám đàn ông nhất tề xông về phía mình, Tiểu Thiên cười lạnh, ném mắt kính về phía sau cho Doãn Thanh Thanh. " Giữ nó dùm mình. " Rồi xốc váy, gió phất lên lộ ra chiếc quần bò bên dưới, nhóc con cười nhạt nhìn đám người đó.

      Giây phút nụ cười ra gương mặt tinh tế và tinh xảo của nhóc con, cũng là thời điểm chấm hết mọi phản kháng của đám đàn ông này. Đem hai người bạn của mình bảo hộ phía sau, phía trước băng băng xông về phía đám người.

      đợt thanh thảng thiết vang lên, tiếng rên xiét và thanh xương cốt ầm ập và nền đất. Thân ảnh bé cong chan đập mạnh vào trong bụng gã đàn ông, sức mạnh bé nhưng công phu hơn người, ngón tay chạm theo đường gân, những vị trí yếu mềm cơ thể bọn bọ, chỉ cần động ngón tay là dễ dàng hạ gục được đám người này.

      Đôi con ngươi trong trẻo chưa lần khép lại, bên cạnh có gã đàn ông lao về phía này, thân thể bé nhàng cúi người, bên tai tiếng gió rít gào, khi người đàn ông vừa vượt mặt nhóc con cũng là lúc bàn tay nắm lấy ngón út bàn tay ta, bẻ gập lại. " Rắc rắc." Tiếng thét thất thanh vang lên, cơ thể to lớn của ta cũng đỗ nhào xuống đất.

      Khóe mi nhìn thấy vài tên đàn ông lợi dụng thời cơ tiếp cận Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh, nhóc con liền xoay người đá vào cẳng chân bọn họ, hai người tuy bị hoảng sợ nhưng tức giận trong người phát huy tác dụng đạp cái mạnh vào đầu các gã, thương tiếc đạp thêm mấy cái, cho đến khi chúng đều bất tỉnh nhân . Phái nữ khi tức giận, cũng trở nên mạnh mẽ.

      Chẳng mấy chốc đám người này đều bị Tiểu Thiên đánh gục, mắt thấy đám đàn ông kia đều từng người, từng người ngã xuống, tên đàn ông cầm đầu oa bỏ chạy, nhưng tất nhiên là nhóc con đâu để qua dễ dàng như vậy, vừa hạ tên trong nhóm, bàn tay liền thuận theo đó trươt xuống hông ta, kéo lấy chìa khóe xe mắc ở đó, để nó rơi xuống mũi chân, bắp chân cong lên nhàng ném nó vê fphais người đàn ông kia. Trúng ngay khớp chân, ta quỵ xuống, đầu đập xuống đất, thân thể ngã nhoài xuống trước cửa của chiếc xe đậu ngay ở ngoài.

      Khó khăn lắm mới ngóc đầu dậy được lại bị bàn chân nho của Tiểu Thiên đạp xuống, dí chân lên mặt ta đạp đạp. " Ai kêu làm chuyện này?" Giọng nho vang lên, tất nhiên ý tứ rất ràng, nếu ta , nhóc con bỏ qua dễ dàng cho được. Ngón tay chỉ chỉ đám đàn ông bị đánh đến gượng dậy nổi phía sau.

      " Là là... nốt ruồi bên má phải. Chúng tôi biết người đó... A!!!" Chưa hết câu, mặt bị đạp cái. Cái nhóc con cần chỉ là như vậy.

      Hai người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh đều kinh hồn nhìn màn này, đây có phải là 'Trâu Bò' trong truyền thuyết!!! Đến khi bóng dáng của Tiểu Thiên đến trước mặt, tự mình đeo kính lại vào mắt, lại trưng ra vẻ mặt thờ ơ cười cười với họ. " Xử lí xong, thôi, Kiều Kiều, Thanh Thanh." rồi kéo tay hai người họ đạp lên đám người kia bước ra ngoài.

      Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều lóe lên, trong lòng thầm tính toán. Có thể Tiểu Thiên phải là nhân tài giới thượng lưu mà có thể chính là... Tiểu thư Hắc đạo. Chỉ có như vậy mới có thân thủ bậc này.

      Tác giả: giỏi mô tả cảnh đánh nhau lắm.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      đáng buồn là tác giả chống lại được lịch học dày đặt cơm nắm của năm cuối cấp

      Chương 39: Yếm trá.

      Trong phòng tổng giám đốc, tại trụ sở Tập đoàn Thần Long. khí bao trùm trong yên tĩnh và lạnh lẽo, người đàn ông ngồi ngay vị trí tổng giám đốc ngưng thần nhìn tờ hợp đồng bàn, bút cầm tay, có quyết định từ lâu, nhưng mãi vẫn buông bút, phân tâm. Nhóc con biết cùng đám người kia như thế nào?

      cơ bản, biết, bản thân đồng ý để nhóc tiếp xúc với sinh vật giống đực khác chuyện vô cùng hiếm hoi rồi, vậy mà lần này còn để nhóc danh chính ngôn thuận cùng đám người đó ra ngoài, đúng là nằm ngoài nguyên tắc của . Nhưng nhìn thái độ của nhóc con, nếu đồng ý chắc chắn nhôc con vui, bản thân chưa từng trải qua cảm giác đó, khó trách hiểu được chuyện như vậy có gì vui vẻ, cũng chỉ là mua sắm hay ăn uống gì đó, cho nên đành gật đầu. Huống hồ cũng từng hứa chiều theo ý nhóc con cho nên phải vậy thôi.

      Nhưng hiểu vì sao trong lòng lại có chút bất an.

      " Ting ting..." Đúng lúc này điện thoại bàn của lại reo lên, là A Nặc gọi đến, phải là phân phó ấy theo Tiểu Thiên, sau đó lại mọi lộ trình cho sao? Thời gian cũng đúng nên gọi lúc này.

      Vừa nhấn nghe, bên đầu dây bên kia truyền đến thanh gấp rút của A Nặc. " Hoắc đại, Thuần tiểu thư thấy đâu?"

      Lúc đến, tại trường là bãi chiến kịch liệt, đám đàn ông tầm ba mươi người hơn đều bị đánh hạ, nằm la liệt khắp nơi, nhưng ngoài đám người đó ra thấy bóng dáng ba chiếc xe bị đám xe còn lại vây hãm. Mà xung quanh, ngoài dấu vết của bánh xe rời , cùng với chiếc xe bị biến mất, tất cả hầu như lưu lại gì về tung tích của Tiểu Thiên. Đều là đến chậm bước.

      Càng tức giận, lí trí của lại càng thanh tỉnh. Dựa vào những gì mà A Nặc , người đàn ông lái xe ia cũng xuất tại trường, nhưng thấy ba kia đâu, chuyện này có thể có nhiều nguyên nhân. Nhưng suy cho cùng khả năng lớn nhất chỉ có thể là, gã đàn ông lái xe kia chính là trong những người tham gia cuộc truy đuổi này. Chỉ có như vậy ta mới có thể lái chiếc xe rẽ vào đó. Vậy chỉ có thể là. " Phong tỏa mọi tức. Tôi tự tìm Tiểu Thiên. Xử lí sạch chỗ đó."

      --- Phân cách tuyến tác giả là vạn năng ---

      Tâm trạng của hai người Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh lúc sau mới tìm lại được bình tĩnh, mặc dù thân là người trong giới thượng lưu, chuyện bắt cóc tống tiền phải chưa từng xảy ra, nhưng nhiều năm qua, khi mà Hắc đạo đứng đầu là Hắc Long bang cùng chính phủ kí kết hiệp ước nội ứng ngoại hợp, cả hai nước sông phạm nước giếng với chi phối của hai thế lực lớn sớm đem hai giới hắc bạch dần dần bình ổn, nào có xảy ra chuyện đen tối như vầy.

      Giới thượng lưu bạch đạo bọn họ, cũng lâu chưa xảy ra chuyện gì lớn, trừ việc của siêu tập đoàn Thần Long năm năm trước, trong nội bộ cũng có đấu đá ngấm ngầm, mấy loại cá lớn nuốt cá bé, cũng có chuyện lũng đoạn thương trường, có minh tranh ám đấu, nhưng những người như Hoa Mỹ Kiều hay Doãn Thanh Thanh đều được bảo bọc quá kĩ lưỡng, tất nhiên nhìn đến những mặt đen tối đó.

      Nhưng sau chuyện này, đầu óc Hoa Mỹ Kỹ Kiều sau khi bị nỗi ám ảnh từ kiếp trước, trái lại khó mà tìm thấy tỉnh táo ngay được, chuyện này xảy ra như rắc muối lên vết thương sâu hoắm trong tìm thức, kí ước của người từng trải qua nỗi sợ kinh hoàng đó. Càng suy nghĩ, càng cảm thấy người đứng sau lưng chuyện này ai khác là An Mục Khê, nhưng với khả năng giờ của ta, nào có thể đem người của mình trà trộn vào Tô gia, để người đàn ông kia dễ dàng trở thành người lái xe cho bọn họ.

      Nếu đơn giản chỉ là đám đàn ông có chút thân thủ ỷ vào việc dùng sức kia, chắc chắn khẳng định là ta, nhưng còn chuyện tài xế, còn có, biết theo bên cạnh bản thân còn có Hoa vệ riêng biệt, làm sao phát bất thường mà theo đến, có chăng họ bị người khác cầm chân hoặc thậm chí là thủ tiêu. Điều này chắc chắn An Mục Khê thể làm được. Vậy là ai?

      Vừa suy nghĩ, ánh mắt vừa dõi mắt nhìn ra bên ngoài, biết từ lúc nào họ sâu hơn trong khu tồi tàn kia. " Thiên Thiên chúng ta đâu vậy?" Vừa hỏi xong, đằng trước có ánh sáng rọi tới, chiếc xe ba người họ xuất đường cái. Từ chỗ đó ra chưa đầy 15 phút, thậm chí so với trở về rồi quay lại còn nhanh hơn xe của ba người Tô Khải Phong, Diệp Luân và Thượng Quan Dương.

      Tiểu Thiên xoay mặt lại cười mĩm . " Đường tắt."

      Doãn Thanh Thanh cũng ngạc nhiên . " Oa oa, chừng chúng ta còn đến nhanh hơn nhóm kia a."

      Đường tắt!!! Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều khẽ động!!! Con đường này đến trung tâm thương mại Thần Mạc còn muốn nhanh hơn biết bao nhiêu lần, vậy mà sao nhóc con lại biết? tuyến đường này, mặc kệ hai bên đường kiến thiết đều tồi tàn, nhưng chỉ cần có người đầu tư là chưa đầy năm là lượng tiền lớn đổ vào, cần cũng biết thu về biết bao nhiêu lợi nhuận, đừng đến việc, thu mua diện tích đất chung quanh khu này chỉ chi , mà sau này thu lại cũng thể ít hơn hai con số lần. Huống hồ, cuối khu dân cư cũ kia chính là đường chạy thẳng ra ngoại ô, nếu mở thêm cửa ra vào bên trong và bên ngoài thành phố, tưởng nổi đắc lợi như thế nào. Nếu Hoa gia có được nơi này...

      " Hoa gia có căn biệt viện đường này, gần trung tâm thương mại Thần Mạc, chúng ta rẽ đến đó ." Thứ Nhất là để thay quần áo đều bị lấm bẩn, ban nãy bị đám người kia mạnh tay xô đẩy cũng bị dính bùn đất, còn có mồ hôi do bị dọa sợ ban nãy. Thứ hai là phải gọi cho cha biết chuyện này để có thể hớt tay được con đường này càng sớm càng tốt.

      Sau đó, ba người họ rẽ vào căn biệt viện kia.

      Bên kia đám người Hoa gia và Doãn gia nhận được tin báo của Vệ sĩ báo về là tung tích hai người mất tiu. Nhưng mấy đạo lí bình thường, hai người đàn ông đứng đầu hai gia tộc này vẫn hiểu , bên ngoài vẫn chưa thông báo chuyện này, bên trong ngấm ngầm thông báo người mau tìm.

      Vừa vào đến bên trong Hoa Mỹ Kiều vội phân phó người phục vụ hai người Doãn Thanh Thanh và Tiểu Thiên, còn bản thân nhanh chóng liên hệ với Hoa Trắc Vinh. " Ba."

      " Kiều Kiều, con , ô ô... con làm cho lão già này sắp chết vì đứng tim rồi!!! Chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy giọng con của mình, ông ta mới yên lòng thở ra hơi, thấy giọng điệu của con trầm ổn, chắc là có chuyện gì rồi, nhưng vẫn nhịn được bày tỏ chút ấm ức đáng thương, đúng là hù chết ông rồi.

      " Vì số cố nên bọn con bị mất liên lạc với nhóm vệ sĩ. Con sao cả, ở Hoa Trạch, còn có..." Lời còn chưa hết, bên đầu dây bên kia, tiếng trợ lí của ba gấp rút truyền tới.

      " HOA TỔNG, THẦN LONG MUA KHU LỘC TRÌ RỒI!!!"

      ánh mắt sắc lạnh ném về phía cậu ta, ý tứ đuổi người rất ràng, thấy ông bận chuyện với con sao. Thấy vậy cậu ta đành lủi thủi lui ra, ông mới quay sang hỏi lại. " Gì con ?"

      Lộc Trì? phải là khu tồi tàn đó sao? Trong lòng tràn đầy thất vọng, hít sâu hơi đổi ý định . " Ba thông báo với người Doãn gia , chắc họ cũng lo lắng lắm..." Ngay lúc này bỗng dưng nhận ra nãy giờ bản thân quên mất chuyện hệ trọng gì, trong lòng mảnh lạnh lẽo...

      Giờ này muốn phong tỏa tin tức chắc còn kịp, chỉ cần để lộ chuyện này với mấy đại gia tộc khác, e là Hoa Doãn hai nhà bị bàn tán. Đám người giới thượng lưu này thích nhất tọc mạch, xì xầm chuyện nhà người khác, chỉ sợ vài lời tốt ảnh hưởng đến mình thôi , chừng ảnh hưởng tới gia tộc. Thậm chí như Kỷ thị năm đó... suy tàn.

      ( Còn tiếp )

      P/s: biết chừng nào mới có chương sau cho mọi người nữa...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :