1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma hắc bang dưỡng thê chi sủng - Tử Vy Bạch Sắc (C4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 34: Thư tình.

      Cuối giờ học ngày hôm sau.

      " Tô học trưởng." Tiểu Thiên hớt hải gọi.

      Khóe môi Tô Khải Phong hơi nâng lên nụ cười, chắc chắn là nhận được lá thư mà sáng nay cậu ta để dưới ngăn bàn rồi, như vậy đây là vội vã muốn đến gặp cậu ta để phản hồi lại sao. Nghĩ đến, cậu ta liền quay đầu, môi nở nụ cười nhàng đúng chuẩn bạch mã hoàng tử với nhóc con. " Có chuyện gì sao Đồng học Thuần."

      " Cái này của cậu đúng ?" Tiểu Thiên chìa lá thư màu xanh ra trước mặt cậu ta. Sáng nay, sau khi vào lớp, vừa định để sách xuống hộc bàn nhóc con phát ra lá thư trong đó, phía trước lại đề người gửi là Tô Khải Phong, lại thiếu mất người nhận, phía sau, ngoài cái hoa văn hình trái tim in phía cũng thấy gì là chỉ đến nơi người gửi cả. Sau khi Doãn Thanh Thanh xem xét kĩ lưỡng bên ngoài, cũng phát điều gì bất thường, nếu người gửi là ai khác, đoán có thể đây là thư tình. Nhưng nguyên chủ lại là của Tô Khải Phong, nam thần số 1 tại trường khiến gạt ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu.

      Do vậy Tiểu Thiên nghe theo phân tích kỹ lưỡng của Doãn Thanh Thanh mà , đây chính là có người muốn trêu chọc nhóc con rồi, do vậy chỉ cần xác nhận với cậu ta là được, cũng nên học theo số người tự mình đa tình để chuốc lấy xấu hổ. tại, thư đến trước mặt cậu ta rồi, Tiểu Thiên ngẩn mặt chờ câu rả lời.

      " Ừm là của mình." Tô Khải Phong, có chút lúng túng đáp lại. Trong lòng cậu ta khỏi hào hứng: Là vì đồng học Thuần quá ngạc nhiên, hay là sợ mừng hụt hay sao mà cần phải đến đây xác nhận với cậu ta?

      Chỉ đáng tiếc, nhóc con biết được chính xác là cậu ta rồi, liền thực đúng tinh thần nhặt được của rơi trả người đánh mất, nhưng mà người bị mất này chắc là người nhận rồi, lại là ai, cho nên... " biết lá thư này bạn gửi đến cho ai, nó lại xuất trong hộc tủ của mình, vậy đành đem lại trả cho bạn."

      Đỡ trán, trong lòng Tô Khải Phong thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn đến gương mặt hồng hồng tròn tròn, đôi mắt tròn xoe trong suốt thành , biểu tình có chút ngây ngô ngốc ngốc. Đột nhiên cậu ta lại cảm thấy nhóc con như vậy lại vô cùng đáng . " Đồ ngốc, nó ở chỗ nào chính là mình gửi cho người chỗ đó." Đoạn để Tiểu Thiên thêm lời nào, cậu ta nhanh chóng bước .

      "..."

      Cả hai đều phát trong góc tối, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên này. Con ngươi lóe lên tính toán, chỉ là chuyện tính toàn này lại là phen vô ích.

      Bên kia, Hoa Mỹ Kiều ra khỏi cổng trường cùng đám tiểu thư như thường lệ, nhiều chuyện kiếp trước xảy ra, vẫn còn nhớ những kẻ bỏ đá xuống giếng, nhưng tại cũng phải là lúc mà thay đổi thái độ ràng được, mà cũng có phần là do sai lầm của mình, nguyên tắc giới thượng lưu trước giờ vẫn vậy. Tuy trách bọn họ nhưng tâm lí luôn đề phòng.

      nhóm bọn họ vừa vừa chuyện, họ định là mua sắm sau giờ học, nửa chừng, đột nhiên lại thấy bóng dáng của An Mục Khê bước về phía họ, hòa chung với đám người, Hoa Mỹ Kiều có thấy cũng nhắm mắt cho qua. Mới được đoạn đột nhiên ta cất tiếng ấp a ấp úng .

      " Mỹ Kiều, ban nãy mình có thấy đồng học Thuần len lén đưa cho Khải Phong thứ gì đó, hình như là lá thư..." Chỗ ta nấp là ở rất xa, nhìn dến cũng chi thấy thư thư lại cuối cùng là trở về tay của Tiểu thiên mà nọi dung cuộc chuyện là gì. Người ngoài như ta nhìn vào, cũng chỉ thấy là Tiểu Thiên đưa lá thư cho Tô Khải Phong, sau đó cậu ta từ chối nhận lại, sau đó vội vã bước . Có nghĩ cũng là đoạn tình tiết bình thường như vậy thôi.

      Nhưng hầu như mọi người trong trường ai biết Hoa Mỹ Kiều ái mộ Tô Khải Phong, hai nhà thậm chí cũng ngầm kết hợp mối lương duyên môn đăng hộ đối này. Vậy mà bây giờ, ta lại đem loại chuyện này với Hoa Mỹ Kiều, có khác nào gián tiếp nhắc nhở, người trong lòng của bị người khác nhòm ngó, mà người này trước đây phải hai bên còn đối chọi nhau sao? Và mục đích chính là khích bác Hoa Mỹ Kiều gây chuyện với Tiểu Thiên.

      " ta mà cũng dám mơ mộng, Tô học trưởng. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." Quách Mộng bên kia nghe đến liền xì cái, cười nhạo.

      " Chặc, đúng là biết điều. Thấy Mỹ Kiều hạ giọng xin lỗi rồi cứ làm tới." người khác chen miệng vào.

      " Tưởng là đầu óc có chút thông minh, ra cũng là loại người biết lượng sức mình." tiểu thư cất giọng dè bĩu.

      Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Hoa Mỹ Kiều chờ cất giọng chanh chua đòi chỉnh người. Chỉ tiếc là Hoa Mỹ Kiều này tuy là Hoa Mỹ Kiều nhưng lại phải là Hoa Mỹ Kiều của ngày trước dễ bị người lợi dụng như vậy, cũng dễ dàng bị kẻ thù của mình lường gạt nữa.

      vẫn nhớ năm đó, cũng chính là An Mục Khê đến với mình những lời này, sau đó bản thân tức giận lên, liền hùng hổ đến gây với đồng học Thuần. Nhưng chỉnh người được, lại bị Tô Khải Phong bất ngờ xuất giải vây, bản thân còn bị dính cái mác chanh chua, hiểu lí lẽ trong lòng cậu ta. Nhớ ánh mắt đầy giận dữ của Tô Khải Phong lúc đó, Hoa Mỹ Kiều thầm cười lạnh, xuất đúng lúc như vậy, cũng biết là do ai thông báo. Ném về phía An Mục Khê ánh mắt lạnh, khiến da đầu ta run lên, rồi gằn từng chữ với đám tiểu thư còn lại. " Thiên Thiên là bạn tôi, động đến bạn ấy đừng trách tôi niệm tình cũ." Ánh mắt nhìn bnj họ cơ hồ mang theo giận giận dữ khiến cả đám giật nảy.

      Đám người còn hưng trí chuyện kia tự giác im bặt, ai dám thêm lời nào.

      Cùng lúc đó, trong góc hành lang gần đó, thầm có tiếng thở dài. Doãn Thanh Thanh nâng môi cười, may mà lần này đồng học Thuần tin tưởng đúng người. Còn có An nhị tiểu thư kia, ngờ vẻ ngoài ngoan ngoãn dịu dàng mà lại có thủ đoạn cao siêu như vậy. Thấy đám người xa, Doãn Thanh Thanh mới bước ra, thở cái khì.

      " Nghe lén người khác chuyện, Tiểu Bạch Thố từ khi nào lại học được thói xấu này vậy ta?" Giọng của Diệp Luân đột nhiên vang lên bên tay, dọa Doãn Thanh Thanh giật mình để ý đến phía sau có chướng ngại mà đột nhiên vấp phải, may mắn là được cánh tay người khác kéo lại bị ngã, nhưng bóng dáng nho lại nhàng rơi vào vòng tay của cậu ta.

      " Ai... ai nghe lén..." Gương mặt nhắn bất giác hồng lên, Doãn Thanh Thanh muốn tránh khỏi cánh tay cậu ta nhưng lại đủ sức... lại bị gương mặt Diệp Luân cuối xuống, dễ dàng ấn lên môi mình nụ hôn.

      Lăn lăn lăn... Tiểu Tuyết nằm lăn lóc cái bàn trong khu vườn tại Hoắc trạch, tiểu thư à, lôi người... à nhầm... cún ta ra đây là gì mà ngồi nhìn chăm chăm vào cái lá thư màu xanh hoài vậy. Nhưng sao, nó lại thích như vậy, nó ngó khắp bốn phía rồi, thấy ác ma đâu, nó cũng tình nguyện sống như vậy thêm vài phút. Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng đáng sợ đó, nó tình tình nguyện nguyện lăn xa tiểu thư chút.

      Lá thư này chính là gửi cho nhóc con, mặc dù chưa giở phía trong ra xem, nhưng mà Tiểu Thiên cũng đoán được là theo lẽ thường người ta viết thư cho mình, mình phải viết thư phản hồi lại, nghĩ đến biết nên viết như thế nào đây. " Tiểu Tiểu, Tiểu Thiên nhận được thư nè." Nhóc con nhìn con thú sủng nào đấy lăn đến gần sát mí bàn, dạo gần đây nó càng lúc càng hoạt động nhiều hơn a, chỉ cần để ý chút là nó lại liền lẩn tránh nơi khác, nhiều lần Tiểu Thiên còn bắt gặp nó tập lăn qua lăn lại cho nhanh nữa đó.

      Ô ô... nó quả là đáng thương mà... nhưng mà nghĩ nghĩ lại, thấy cách làm của mình dạo này được xem là khả quan mấy. Theo lệnh ác ma lãnh khốc đó, nó phải hạn chế thân cận với Tiểu thư, nhớ cái hôm nó khám sức khỏe đầu tiên, vẫn nhớ đôi mắt lạnh lùng đó, thanh lãnh bạc gieo vào tai nó. Nếu nó là con chó đực chắc chắn nó thấy ánh sáng ngày hôm sau rồi. Nhưng mà đột nhiên đến ngày đen tối nào đó, Tiểu thư vì xa lánh của nó mà chán nó, cần nghĩ đến ác ma nó ngay lập tức hất hủi nó ngay. Vậy, thân cận với tiểu thư được mà thân cận cũng được, nó nên làm sao bây giờ. Thấy Tiểu Thiên đột nhiên hỏi đến, nó liền ngoan ngoãn lăn lại. " Gâu gâu..." Nó cũng biết a.

      Tiểu Thiên dầu môi, lật lại lá thư ra mặt sau xem, buồn rầu thở dài. " là khó."

      Mà như vậy, lại khiến cho Tiểu Tiểu nhìn thấy được hình trái tim ở mặt sau lá thư. Trong đầu nó phất phất cờ trắng, trái tim??? Oa, thư tình sau, nó lăn lại gần lá thư hơn. Chắc chắn đây là thư tình rồi!!! Hô hô hô, cuối cùng cũng phải cho ác ma ăn chút quả đắng, có tình địch rồi hí hí... đê xem có ăn giấm chua hí hí... Nhưng mà nghĩ lại, nhân sinh có câu " Người dưới mái hiên phải cuối đầu" vậy nó có nên vì chút sinh nhai cũng như là chút đất sống cho mình ta? Nghĩ đến vẫn là nên đứng cùng chiến tuyến với ác ma, dó mới là phương án sống sót tốt nhất. " Gâu gau gâu... gâu gâu..." Nó sủa nhè , giơ chân ra trước mặt Tiểu Thiên.

      "???" Tiểu Thiên nhìn nó.

      Nó bắt đầu phiền não, người chó khác biệt, huống hồ nó còn là con chó cực kì mập, mỗi lần ra sức diễn tả cái gì đó nó phải huy động toàn bộ sức lực của nó a, may mà dạo này nó thực chế độ luyện tập nên so với trước đây vẫn là có chút tiến bộ. Nó ngoắc ngoắc hai chân với Tiểu Thiên, như đòi ôm nó lên, cánh tay nhóc con vừa giơ ra tới gần nó, sắp ôm được nó nó nghiên người, đập đập mấy cái lên cổ tay Tiểu thiên.

      Cổ tay? Tiểu Thiên ngốc ngốc nhìn nó làm, sau đó, thấy cứ vuốt qua vuốt lại cổ tay nhóc con, rồi đột nhiên ấn lòng bàn chân vào ngay chính giữa, vuốt qua vuốt lại, rồi ấn ngay chính giữa, nó làm làm lại chuyện đó, mãi đến lần thứ năm Tiểu Thiên mới hiểu được nó cái gì. Sau khi thấy nhóc con gật gật đầu cũng coi như hiểu bước , nó mới buông tha cổ tay, lại dời xuống mặt bàn, ns lấy bàn chân ấn vào hai điểm gần nhau, sau đó, kéo chân qua lại đường giữa hai điểm đó. Nó lại làm vài lần, khi nó kiệt sức nằm ngửa ra Tiểu Thiên mới cất giọng. " À, có thể chuyện này với Long ?" (Tác giả: Ta cứ bị tắc cái đoạn này, may mà có chuyên gia nuôi cún hỗ trợ.)

      Tác giả: Thánh nào hiểu được dụng ý của đoạn này, ta hứa mần đoạn ngắn đặc sắc dành cho thánh ấy.
      Chương sau Tiểu Tam lên sàn nhé.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35: đó xuất rồi.

      Kỳ thực, Tiểu Tiểu minh họa như vậy, dù là người thông minh tài trí đến mức nào cũng khó lòng mà hiểu được. Nhưng dựa theo phỏng đoán của Tiểu Thiên về hành động kì quái của nó và dựa theo độ am hiểu trong quá trình nuôi dưỡng nó lâu nay, có thể giải thích đại loại như sa.

      Nó lấy bàn chân cọ qua cọ lại cổ tay nhóc con, ám chỉ thứ gì đó được đeo ở cổ tay, lại ấn ở chính giữa, đây là vật gì đó có mặt, có thể là cái đồng hồ, hoặc vòng tay gì gì đó, lại thấy nó điểm hai điểm mặt bàn kéo qua kéo lại, nếu theo chiều hướng suy nghĩ đồng hồ dễ dàng đoán được đây là chỉ giờ, mà khi kim phút và kim giờ thẳng hàng mà lại trùng với hai đầu mặt đồng hồ, vậy đó chỉ có thể là 6h, mà thông thường Hoắc Minh Long về lại Hoắc trạch vào lúc 6h, nên dụng ý của nó chính là đem lá thư này đưa cho tư vấn nên giải quyết thế nào.

      lòng là nó muốn nhe răng, biểu cảm hung dữ để miêu tả ác ma cho dễ dàng hơn, nhưng mà nghĩ lại, ác ma là khi đối mặt với người khác thôi, chứ trước mặt tiểu thư lúc nào cũng là thiên sứ dịu dàng ấm áp, mỗi lần bắt gặp cảnh đó, nó thường bị ảo giác rằng người mà nó thấy kia phải là kẻ hâm he, dằn mặt, lạnh lùng đủ điều với nó, còn có hành động quyết tuyệt, tàn nhẫn, bá đạo của Hắc Long bang chủ.

      ---

      Dạo gần đây thời tiết luôn nóng nực, bình thường trong Hoắc trạch có thể là nhiệt độ lúc nào cũng thoải mái dễ chịu, nhưng mỗi khi ra ngoài tản bộ chốc là lại khiến cho cơ thể dễ dàng nóng lên. Tiểu Thiên sau khi cùng Hoắc Minh Long ăn cơm tối xong lại bắt đầu dạo trong khuôn viên Hoắc trạch, trời tối nên cũng bớt oi nóng hơn trong ngày.

      được chốc, hai người mới ngồi nghỉ chân uống trà tại bàn đá. Lúc này Tiểu Thiên mới lấy lá thư ra, vừa mấp máy môi . " Long, nếu người khác gửi thư cho mình, mình có phải gửi thư lại ? Tiểu thiên sáng nay nhận được thư nhưng lại biết nên phản hồi thế nào?" Vừa đó cũng giơ lá thư ra cho Hoắc Minh Long xem.

      Gương mặt tuấn lãnh lạnh mấy phần, Ảnh theo bên cạnh nhóc cũng thông báo đầu đuôi chuyện này cho rồi, nhưng mà tại nhìn thấy sờ sờ trước mặt mình như vậy cũng là chuyện vui vẻ gì, trong miệng cơ hồ còn có vị chua, lời ra lại mang theo chút mùi giấm. " Tiểu thiên đọc chưa? Ai gửi?" mới có mấy ngày mà ... nếu biết trước như vậy, đồng ý cho nhóc con học đâu.

      Nghe giọng của , Tiểu Thiên cơ hồ nhận ra vui lắm, đáp thành . " Là Tô học trưởng gửi, Tiểu Thiên còn chưa đọc qua." Ngồi trong lòng , mặt nhóc con hơi ngẩn lên, lại có chút đáng thương nhìn , buồn rầu mân môi, định cất lá thư lại nghe giọng của chậm rãi vang lên, vòng ta siết qua eo nhóc con lại chặt chút.

      " Ừm." Ngón tay trắng noãn, mở lá thư ra, bên trong là cái thiệp cứng cũng màu lam nốt, bên trong đó cũng ghi có vỏn vẹn hai chữ ' Thích em'. Gương mặt nhắn đơ ra, sau đó xì cái cười hi hi. " Có hai chữ." lá thư to như vậy mà lại chỉ hai chữ, thiệt là, còn định nhiều nhiều chữ để người ta còn đọc tiêu khiển nữa chứ.

      Nhóc con ngẩn lên, nên thấy guơng mặt đen xì xì của Hoắc Minh Long, nhưng nghe ra được trong câu của Tiểu thiên lộ thất vọng. Là thất vọng vì ít chữ, hay thất vọng vì được người ta thổ lộ mà lại đơn giản như thế này. " Tiểu Thiên định trả lời sao?" Bàn tay rất thành lại bắt đầu ăn đậu hủ.

      Đương vẫn phát gì, vừa nghịch ngợm vừa chồm lên vào tai Hoắc Minh Long, cũng nghe xù xi xù xì vài lời, nhưng nội dung thực khiến cho đại băng lãnh nào đó có thể thở dài nhỏm trong lòng rồi. " Vậy chi bằng để Long với Lôi gửi thư đáp đến tận nhà cho học trưởng Tô gì đó luôn, được ?" Hoắc Minh Long cười nhạt .

      " À, vậy ." Tiểu Thiên cười đáp lại.

      Ngày hôm sau, Tô Khải Phong thức dậy, khi cậu ta còn chưa kịp rời giường đánh răng rửa mặt thấy phong thư màu cam đặt ở tủ đầu giường của mình, người gửi đề là Thuần Hi Thiên, hồi hộp mở lá thư ra, bên trong lá thư to là to lại cũng chỉ có được 2 từ ' thích'.

      Tô Khải Phong: "..." Cậu ta cứ như vậy mà bị từ chối sao?

      ----

      Mọi việc lại bắt đầu vào trật tự cho đến cuối tuần. Trong lớp Z dạo này đồn thổi loại tin tức, bọn họ nghe đâu sắp có người chuyển vào lớp học này, chương trình học cũng chỉ bắt đầu chưa đến tháng, nên chắc học sinh chuyển vào kia cũng gặp trở ngại gì. Nhưng mà lớp Z, trước giờ ít khi tuyển thêm thành viên mới, chuyện của Tiểu Thiên gây nên làn sóng bài xích may nhờ cuộc kiểm tra đầu năm mà tạm sóng yên biển lặng, lần này lại tuyển thêm người, nếu người này có gia thế hùng hậu hoặc có trình học thiên tài e là lại gặp ít rắc rối đây.

      Nhưng suy cho cùng, xuất của người này trong lớp Z quả nhiên cũng gây ra xôn xao , loại náo nhiệt này lại có xu hướng tiếp nhận. Bởi vì xét về thân phận hay địa vị gia tộc trong lớp Z mà có thể thua bất kì ai.

      Giờ sinh hoạt lớp...

      Sau khi ổn định trật tự tất cả học sinh trong lớp học, ai cũng ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình duy trì tư thế sẳn sàng đón địch rồi, giọng của giáo chủ nhiệm mới cất lên. " nghĩ là các em cũng nghe được thông tin trong lớp Z chúng ta lại có người mới chuyển vào, người này là con cưng của Tổng giám đốc Ái Nhĩ Kha, là người đứng đầu của tập đoàn tài chính Tư Ái Nhĩ - Ái Nhĩ Lệ Linh. Chúng ta cùng chào đón thành viên mới nào."

      Bên ngoài bóng dáng nho bước vào, thân mái tóc màu nâu xinh đẹp dài quá eo, gương mặt nhắn với đường nét tinh xảo thanh lịch, gò má khẽ hồng, mi dài hơi cong khẽ chớp, đôi mắt đen xinh đẹp như hắc bảo thạch, cái mũi nhắn tinh xảo, môi xinh xắn, tất cả tạo nên ngũ quan hài hòa và cân đối, kiêu ngạo mà tao nhã, tất cả tạo nên có vẻ ngoài như búp bê lại tràn đầy sức sống, ngay khi bước vào lớp thu bắt được mọi ánh mắt nhìn đến. " Chào các bạn, mình Ái nhĩ Lệ Linh, rất mong nhận được giúp đỡ của mọi người. Khi cuối đầu trong con ngươi lóe lên tia tinh quang khó phát , trong đó còn có đắc ý và mong đợi. Giống như mọi chuyện đều được sắp xếp xong chỉ còn khởi động là hoàn thành.

      Nhìn gương mặt đầy tự tin cùng xinh đẹp đứng trước lớp đó, Tiểu Thiên cơ hồ nhìn ra được phát triển của bé ngày nào, cũng nhận ra được người đó là ai, năm năm gặp quả thực thay đổi đến khiến người ta nhận ra. Quả nhiên chính là đó.

      Tác giả: Đồng chí Thuần cũng cường nha. 8-) 8-)

      --

      Đoạn ngắn đặc sắc: ( Chỉ cần có ng chịu đoán là tá giả vui òi )

      Tiểu Thiên: Dạo này thời tiết là nóng, Tiểu Thiên hay bị nóng tỉnh.

      Long: Vậy hạ nhiệt điều hòa xuống nữa là được?

      Tiểu Thiên: * Dẩu môi * Nhưng như vậy chênh lệch nhiệt độ nhiều với bên ngoài, tốt.

      Long: * Cười * Vậy Tiểu Thiên có chủ ý gì ?"

      Tiểu Thiên: Có thể mặc gì ngủ ? * Ngây ngô *
      (Ma nữ hầu: Ta vô tội, ta dính dáng gì đến vụ này a!!!)

      Long: * Ho sặc sụa * Khụ khụ...

      Tiểu Thiên: Nếu mặc áo thun rộng rộng của Long cũng được, mát hơn mặc áo sơ mi a.

      Chú thích: Áo thun rộng rộng của Hoắc Minh Long là cái loại áo mà chỉ cần Tiểu Thiên ngồi ngay thẳng là cảnh xuân... thỉnh tự hiểu. Sau này cũng áp dụng như vậy.

      Long: "..."

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Đăng rồi mới thấy ngắn ngắn... tiếp nghen...

      Chương 25: ( Tiếp )

      Ánh mắt của mọi người đều đặt chăm chú vào học sinh mới, ngay cả những người vốn có vẻ ngoài xuất sắc cũng khỏi dừng người Ái Nhĩ Lệ Linh lúc. này quả thực là lớn lên xinh đẹp, phần sắc xảo nơi đáy mắt còn sợ là hơn An Mục Khê và Hoa Mỹ Kiều, những mỹ nhân trong mắt người khác, mấy lần.

      ta như vậy, Tô Khải Phong cũng nhịn được liếc sang, trong lòng lại lẩm nhẩm, người này hẳn phải là người nước Y, màu tóc ràng như vậy, hơn nữa mặc dù ta tiếng nước này, nhưng mà ngữ vẫn tránh khỏi bị lạc giọng.

      Nếu trong nội bộ nước Y, Tô gia có thể coi là danh gia vọng tộc, mà nước Y còn là nước đứng đầu về nền kinh tế tài chính châu Á, cho nên sức ảnh hưởng của Tô gia cũng xem là lớn. Nhưng mà với hiểu biết của cậu ta về các gia tộc trong khu vực chưa hề nghe thấy qua về gia tộc nào giống vậy, nhưng ngoài ra lại có nghe đến tộc Ái Nhĩ là gia tộc nắm giữ thị trường huyết mạch về tài chính của khu vực trung đông còn làm chủ trong những công ty dầu khí hàng đầu. Chẳng lẽ đồng học này chính là con cưng của ông trùm đó sao?

      như vậy, này xuất thân phải thua kém họ mà còn sợ là cao hơn bậc, nếu là vị thế của Tô gia năm năm trước đây, có thể đem đứng ngang hàng, nhưng tại e là khó. Đầu óc cậu ta rất nhanh xoay chuyển, trong đầu có đống nghi vấn, biết như thế nào lại nghĩ đến lá thư lần trước Tiểu Thiên hồi lại cho cậu ta, đến giờ vẫn biết nó làm sao vô thanh vô thức xuất ở đó được. Ánh mắt khỏi nhìn về phía nhóc con.

      Lại thấy, gương mặt nhắn ngây ngô tháng nhăn lại thành đường, trong con ngươi tròn xoe xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía Ái Nhĩ Lệ Linh.

      Trong lớp có tiếng xì xào to , có người giọng khen. " đẹp, như bước ra từ trong tranh vậy."

      " Đẹp đó." nam đồng học ca thán.

      " So vớ hai đại mỹ nhân của lớp mình sợ là còn đẹp hơn." quen bị hai người Hoa Mỹ Kiều va An Mục Khê lấn át về nhan sắc nhân lúc này giở giọng mỉa mai.

      Trong lòng Hoa Mỹ Kiều có thể là an tĩnh hơn, ghen tị hay đố kị với Ái Nhĩ Lệ Linh, vì biết kết cục của này, do vậy những chuyện liên quan đến ta, tốt nhất là nên can dự vào.

      Mặc khác, An Mục Khê lại là bộ vân đạm phong khinh, cũng biểu quá nhiều thứ ra ngoài mặt, ánh mắt có chút tán thưởng xinh đẹp của ta, khóe miệng như cũ lộ ra nụ cười thân thiện đối với bạn học mới.

      Còn nhân vật chính của mọi ánh mắt nhìn đến, quét mắt khắp lớp học dừng lại chút biểu tình của số người có khí chất nổi trội rồi đột nhiên chạm phải ánh mắt của Tiểu Thiên, giây lia qua, ta cảm thấy sao lại quen thuộc như vậy, cơ hồ dường như thấy qua ở đâu, nhưng ánh mắt nhìn đến cũng vội vã dời , thấy được tia sáng lạnh lóe lê trong đôi mắt đó.

      Mà cũng ai bắt được tia sáng lạnh kia vừa xuất trong đôi mắt ngây ngô trong trẻo của Tiểu Thiên.

      ---
      Lúc này là 7h, phòng ăn, Hoắc trạch...

      Chống cằm, nhóc con mím môi suy nghĩ, đầu năm nay có nhiều chuyện cần suy nghĩ quá, hết chuyện này rồi đến chuyện khác, nhóc con chính là vô cùng thích như vậy. Bây giờ, Tiểu Thiên chính là nghĩ xem có nên chuyện đó ? Mặc dù sau chuyện lần đó Long cũng hỏi gì thêm, nhưng vấn đề là có số chuyện quên, thành ra quên . Thở dài, vậy cứ , nhóc cũng vô cùng vô cùng chán ghét chung đụng với người đó.

      Nghĩ như vậy ánh mắt nhóc con rút cuộc cũng dời từ ánh đèn tường đến vào bữa ăn tối trước mắt mình. Quấn mì, quấn mì... cái nĩa xoay tròn vài vòng, đến lúc sắp đưa vào miệng lại ngừng lại. Ánh mắt trong veo của Tiểu Thiên vẫn nhịn được nhìn về phía Hoắc Minh Long, lại bị đôi con ngươi xanh bắt gặp, nhóc con cũng có chuyện muốn á. " Long, hôm nay tại trường, Tiểu thiên gặp người đó rồi."

      Ăn tối tập trung như vậy, là phân vân chuyện gì sao, mở miệng là đến người đó. " Người đó là ai?" còn chưa có biết đâu.

      " Ò." Đúng rồi, nhóc con còn chưa với . " Là lần đó, Tiểu Thiên bị người ta bắt cóc, sau đó bị người ta bỏ vào cái phòng, có gặp người đó. ấy thích Tiểu Thiên, hình như còn muốn tổn thương Tiểu Thiên nữa. Nhưng có cái chú đứng canh giải vây cho, trước khi ấy còn nhìn Tiểu Thiên cách đáng sợ." Nghĩ đến biểu tình quỷ dị khuôn mặt ta Tiểu Thiên liền nhịn được sinh ra cảm giác là bài xích hay là chán ghét.

      " Hửm?" Có chuyện đó sau, sao nghe nhóc con đến. Nhưng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê do thuốc mê, lúc tỉnh dậy chắc là vì dược lực của thuốc khiến cho tinh thần của Tiểu Thiên cũng bị ngốc ngốc mấy ngày. Sau đó sợ là cũng quên . Nhưng mà đến người giải vây. " Có phải người đàn ông đó giọng miền Nam ?"

      Mân môi, Tiểu Thiên nhớ lại. " Ừm. Hơn nữa hình như còn thấy được mặt có vết sẹo." Trong hoàn cảnh đó, nếu phải nhờ bốn chữ còn giá trị lợi dụng của ta sợ là Tiểu Thiên bị đáng sợ đó làm hại rồi. " Người đó còn rất giống Hà Doãn Doãn mà Tiểu Thiên gặp trước đây."

      Con ngươi màu lam lóe lên tia sáng lạnh, khóe môi lạnh bạc hơi nhếch lên nụ cười tàn độc. khó nghe ra nhóc cn này thế nhưng lại cũng có người ưa thích như vậy, nghe đến giọng điệu nửa chán ghét nửa bực bội này, đột nhiên cất giọng hỏi. " Vậy Tiểu Thiên có sợ người đó ?"

      Nhóc con lắc đầu nguầy nguậy, cảm giác cằm bị người ta bóp chặt, thứ sắc bén kia dường như sắp lia da thịt, sợ là giả, nhưng phải là sợ người kia mà là sợ hãi bất lực của bản thân. thể phản kháng và cũng có năng lực phản kháng, nhưng giờ khác rồi.

      Hoắc Minh Long nâng môi cười, có dự cảm rằng bản thân biết nhiều thứ lắm.

      Đến tối khuya, khi nhóc con yên giấc ngủ, lại thầm rời khỏi phòng, đường rẽ vào thư phòng. Bên kia người mà sắp xếp bày bố xong xuôi.

      " Thiếu gia an bài xong." Lôi bên kia kính cẩn thông báo.

      " Thời gian còn lại?" Giọng lạnh lẽo.

      " Nhanh nhất là bốn năm."

      " Hửm?" câu hỏi đoán ra vui giận, cũng đợi bên kia đáp lời. " Thả Tiểu An ."

      " Ân." Trong lòng Lôi có chút bâng khuâng, ít khi nào lại dễ dàng tha cho kẻ phản bội như vậy, nhưng nghĩ đến chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, cậu ta năm năm nay cũng sống vui vẻ gì, gia đình còn, người mang danh phản bội nhưng ngoài bị giam cầm ra đều bị xử lí, dễ nghe chính là khiến cậu ta hối hận muốn chết, khó nghe chính là khiến cậu ta sống trong dằn vặt. Nếu biết gia đình mà cậu ta nghĩ là bị gã đàn ông kia sát hại thực ra còn sống nguyên vẹn chờ đợi cậu ta về biết biểu cảm như thế nào.

      Tác giả: Truyện này ta nghĩ là HE, nhưng mà để cho hệ liệt của truyện này cũng He luôn, biết có ai muốn cái kết Super Happy Ending ?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36: Gió chiều nào theo chiều đó.

      Khóe môi Hoa Mỹ Kiều khỏi nâng lên, sống trong giới thượng lưu bao lâu nay, làm sao ràng quy tắc bất thành văn, gió chiềo nào theo chiều nấy, phải là đến tình trạng của bây giờ sao. Đám tiểu thư kia vừa thấy xuất của Ái Nhĩ Lệ Linh vội đến bên đó bắt chuyện làm quen, đám học sinh nam cũng nhanh chóng vây xung quanh chực chờ cơ hội được bắt chuyện.

      Nhưng lại hề tức giận. Nếu là trước đây, có lẽ bản thân nóng giận lên sau đó náo loạn phen, để cho đám chân chó theo đuôi này biết ràng mùi vị dám phản bội là như thế nào, nhưng bây giờ cần, bọn họ muốn xun xoe nịnh nọt ai đó là chuyện của họ, bản thân tốt nhất cứ bàng quang, bản thân kiêu ngạo cũng có, nhưng phải là lúc này, mới chấp nhất với người như ta.

      Trong đám người, Ái Nhĩ Lệ Linh thoạt nhìn có vẻ thân thiện dễ gần lắm, khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng gieo nụ cười tươi tắn, đối thoại chuyện với mọi người cũng cực kì ôn hòa, sợ là so với người nổi tiếng dịu dàng hiền thục An Mục Khê còn đáng , dễ chuyện hơn nữa. Trò chuyện hồi, thông qua họ ta biết được thông tin về số thành viên nổi trội trong lớp, giống như Tô Khải Phong, hay Hoa Mỹ Kiều chẳng hạn, nhưng trong đó, ta đặc biệt chú ý đến người. " Oa, đồng học Thuần học giỏi đến như vậy sao?"

      " Cậu ta là người đạt điểm 100 của Thầy Đỗ đó." người lên tiếng, người này ai khác là Quách Mộng, cũng thể trách ta lại theo bắt chuyện với Ái Nhĩ Lệ Linh, biểu của Hoa Mỹ Kiều hình như đề phòng và lộ xa cách với ta rồi, bản thân cũng thể ôm chân của mãi. Huống hò trước mặt lại đột nhiên xuất cái cây to như vậy.

      Thầy Đỗ? Chính là người nằm trong số 100 thành viên chủ chốt của hội Toán học sao? Người như vậy cũng đáng được quan tâm, chỉ là ánh mắt ta đảo quanh, người khác lại cất tiếng. " Giờ này còn sớm chắc là bạn ấy còn chưa đến... a vào rồi kìa." Người nọ chỉ tay về bóng dáng Tiểu Thiên vào lớp.

      Nhất thời ánh mắt của Ái Nhĩ Lệ Linh nhìn sang, đám người nọ cũng nhìn về phía nhóc con. Trong đầu ta thầm đánh giá, người này vẻ ngoài bình thường, ngoài khí chất có phần thanh thuần, đôi mắt trong trẻo nhưng bảo thạch, thực có nửa điểm nổi trội gì, người này là thiên tài trong lời đám học sinh này sao? Nhưng nghĩ đến, vẫn là muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với tất cả mọi thành viên trong lớp, ta liền đứng lên về phía Tiểu Thiên.

      Bị người khác nhìn chầm chầm, dường như còn cảm thấy được ánh mắt mang theo săm soi tìm tòi, Tiểu Thiên, nhíu mày, bước chân liền đến chỗ ngồi của mình, bên cạnh Doãn Thanh Thanh vào từ sớm, thấy nhóc con bước vào liền hí hửng, chào chào, nhân tiện ngoắc Hoa Mỹ Kiều phương độc cõi bị đám tiểu thư bỏ rơi kia đến tụ tập chuyện luôn.

      Vị trí của Hoa Mỹ Kiều cũng gần vừa đó liền sang phía họ.

      " đám thấy kẻ sang bắt quàng làm họ." Doãn Thanh Thanh vẫn nhịn được mỉa mai tiếng, lại nhìn về phía Hoa Mỹ Kiều an ủi. " cần chấp nhất đám người đó." Từ lần trước nghe được khẩu khí của Hoa Mỹ Kiều đứng về phía Tiểu Thiên như vậy, liền đem con tước ngày nào trở thành bạn tốt, tại thấy bị đám người có lương tâm kia ghẻ lạnh, ngược lại cũng cùng Ái Nhĩ Lệ Linh câu kết quan hệ, liền nảy sinh hảo cảm thêm phần.

      Nghe như vậy, Hoa Mỹ Kiều trái lại bật cười ra tiếng. " Tôi còn biết cậu có phải là người của Doãn gia, trong những danh gia vọng tộc đó. Tâm tư quả thực là đơn thuần..." đoạn còn lắc đầu còn ngỡ là bộ rèn sắt thành thép vậy.

      Doãn Thanh Thanh ngớ người ba giây mới hiểu ý tứ của Hoa Mỹ Kiều là gì. Ý tứ rất ràng, Hoa Mỹ Kiều sao có thể giống đám người kia chèo kéo này nọ chứ, huống hồ cũng cần phải làm như vậy, mối ảnh hưởng của Ái Nhĩ gia dù cố cách mấy cũng gây uy hiếp gì được với Hoa gia và cũng đem lại mối lợi gì với , nước sông phạm nước giếng là tốt nhất. Còn bọn họ, chờ đến khi ta rời , còn phải là quay về với sao, chỉ là biết họ có hiểu cái đạo lí này .

      Tiểu Thiên nghe họ đối đáp mà hiểu gì, hai người họ rút cục cũng dời lực chú ý sang cái biết là ngốc nghếch này, đột nhiên bóng dáng xuất ...

      " Bạn là Thuần Hi Thiên phải ? Mình có thể làm quen với bạn được ?" môi ta nở nụ cười nhàng hòa ái, bàn tay chìa ra nửa như vừa xấu hổ vừa rụt rè, thái độ chuyện cũng khiến người ta như tắm gió xuân, so với bộ dáng hốc hách kiêu ngạo trước đây của Hoa Mỹ Kiều hay nhu nhu nhược nhược của An Mục Khê phải là khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn biết bao nhiêu lần.

      Ngẩn mặt nhìn ta, lại cuối đầu nhìn bàn tay xinh đẹp đương giơ, Tiểu Thiên đẩy gọng kính lên, xì ra được hai chữ. " thích." rồi quay mặt .

      " ..."

      Gương mặt tất cả mọi người đều cứng lại. Vài giây sau, Hoa Mỹ Kiều mới bật ra tiếng cười khe khẽ, mặc dù bản thân nén lắm nhưng mà nhìn gương mặt ngây ngô của Tiểu Thiên lại thể bật ra tiếng cười. ra cũng có thể từ chối người ta cách đơn giản như vậy, Hoa Mỹ Kiều muốn biết bản thân có tài có phúc gì mà lần trước lại được tha thứ dễ dàng như vậy, còn có có Ái Nhĩ Lệ Linh gặp chuyện xui xẻo gì mà lại bị người ta tát nước lạnh vào mặt nư vậy.

      " đừng có biết điều như vậy, Lệ Linh là mở lời kết bạn với . Xé về thân phận đáng nhẽ hãnh diện còn kịp." Quách Mộng vẫn là vì tiếng cười của Hoa Mỹ Kiều mà khôi phục lí trí.

      " Mộng Mộng, đồng học Thuần muốn kết bạn với mình thôi." Ái Nhĩ Lệ Linh chua xót , trong mắt còn có bị từ chối mà hây hây đỏ lên, ta biết, trong mắt bọn công tử tiểu thư này bản thân là đối tượng cần được bợ đỡ, bản thân càng tỏ ra khách khí bọn họ càng đứng về phía mình, huống hồ thứ ta cần là ủng hộ của các thành viên nổi trội trong lớp.

      Ánh mắt ta nhìn về phía Hoa Mỹ Kiều nhận lại chỉ là chế nhạo, cũng phải là ta lấy hết thảy hào quang của phải sao, lại nhìn về phía An Mục Khê, thờ ơ. Đến lúc dời về phía Tô Khải Phong, lại thấy cậu ta về phía này, bộ dáng hình như cũng tức giận theo sau là Diệp Luân, khóe môi ta khỏi cong lên độ cong khó phát , rồi lại trở về bộ dáng ỉu xìu.

      Hai cậu ta vừa đến nơi, Diệp Luân nhịn được cười khẩy. " Quách tiểu thư phải là bạn tốt của Mỹ Kiều sao. Hôm nay lại vì bạn mới mà lên tiếng quả là tốt nga." Trong khẩu khí ràng nhấn mạnh chữ tốt đậm. như vậy là đứng về nhóm người Tiểu Thiên sao.

      Thấy vậy, Ái Nhĩ Lệ Linh liền cúi đầu xin lỗi, rồi vội kéo đám người kia rời , trong đôi mắt ta lúc vừa xoay liền lóe lên tia sáng lạnh. Thuần Hi Thiên sao? Cũng có chữ Thiên, hôm nay coi như ta ghi mối thù này.

      ( Còn tiếp )

      Chương 36: ( Tiếp )

      " Cậu định sang đó bắt chuyện sao?" Diệp Luân nhướng này hỏi. Trong cái lịch sử tình trường mỹ nữ của cậu ta, Ái Nhĩ Lệ Linh này có thể xếp vào hạng S, những gương mặt xinh đẹp, mà xuất thân còn vô cùng danh giá, nhìn vẻ ngoài tính tình của ta cũng đến nổi chanh chua, hay kiêu ngạo gì. người như vậy theo chuẩn mực có thể là vị hôn thê tương lai như ý của đại gia tộc. Nhưng mà đáng tiếc, cậu ta vốn còn hứng thú với bông hoa nào khác ngoài bông cúc nữa, nếu , cũng muốn thử trổ tài tán tỉnh ròi. Khóe mắt liếc về phía Ái Nhĩ Lệ Linh, nhưng là... biết có lọt nổi vào mắt xanh ta .

      Ánh mắt Tô Khải Phong cũng nhìn về bên đó, cái cậu ta chú ý lại là biểu của Tiểu Thiên, ngờ là nhóc con lại từ chối thẳng thừng như vậy, nhưng nếu làm to chuyện này ra, chừng lại nháo lớn phen, cậu ta thấy thái độ của Ái Nhĩ Lệ Linh hẳn là người biết điều, mặc dù là biết được bao nhiêu phần lòng, nhưng vẫn là lựa chọn lên tiếng, coi như dẹp yên chuyện này. Nghĩ vậy liền về phía đó.

      Diệp Luân thấy cậu ta cất bước , nhưng lại đoán được tâm tư cậu ta đứng về phía ai, chỉ là bây giờ bản thân ra mặt lên tiếng dựa vào mối quan hệ của hai người, người ngoài chắc chắn nghĩ là đây cũng là suy nghĩ của Tô Khải Phong mà , cậu ta cũng công khai phản bác lời mình. " Quách Tiểu thư phải bạn tốt của Mỹ Kiều sao. Hôm nay lại vì bạn mới để lên tiếng quả là tốt nga." Ánh mắt lại liếc qua phía Tô Khải Phong, thấy hề biểu gì, vậy lần này vuốt lông thuận* rồi.

      Bộ dáng Quách Mộng khi nhìn đến đôi mắt hoa đào cười như cười của cậu ta liền nháy mắt, thẹn thùng, lời ra tới miệng lại nuốt trở vào trong, mà Ái Nhĩ Lệ Linh cũng như dự kiến thấy bản thân thể giành được lợi gì, cũng liền uất ức xin lỗi rồi rút .

      " Kì cục." Trong khi bầu khí trở nên lúng túng, khi mà hai người Tô Khải Phong, Diệp Luân nhất thời biết nên cái gì, còn Hoa Mỹ Kiều và Doãn Thanh Thanh cũng chẳng thể mở lời ra sao, cảm ơn hay là bắt chuyện đây, Tiểu Thiên nhìn theo bóng dáng đám người Ái Nhĩ Lệ Linh xa, dẩy đẩy gọng kính, nhóc con bâng quơ thốt lên câu như vậy.

      " ..." Khóe miệng bốn người còn lại giật giật.

      Lại cộc lốc chuyện như vậy, giống như mấy lần trước chỉ là lần này tất cả bọn đều nghe được, nhóc con có biết bộ dáng ngây ngô lời cay độc mà chẳng có chút tổn thương nào như vậy vừa tức cười vừa đáng , giống như cái lông ngỗng gẩy vào lòng Tô Khải Phong. " Khụ khụ... ừm, biết các bạn có hứng thú với việc giao lưu thêm với nhau ? Dù sao cũng là bạn cùng lớp..." Ý tứ rất ràng là muốn làm quen và tìm hiểu nhau nhiều hơn thông qua các hoạt động chung mà giới trẻ nay vô cùng thích như mua sắm, dạo, ăn uống hay tham quan khu vui chơi gì đó...

      Vậy là muốn công khai chơi cùng nhau sao? Doãn Thanh Thanh nghĩ, như vậy chuyện chung đụng với Diệp Luân phải là càng lúc càng nhiều sao? Còn có thái độ đáng ghét của cậu ta dạo gần đây thường xuyên khiến đỏ mặt tía tai, nghĩ đến nụ hôn đầu của bản thân bị cậu ta trơ trẽn cướp mất, liền nhịn được lườm về phía cậu ta, ngờ lại bị cậu ta bắt gặp còn nở nụ cười sáng lạng sang, khiến gương mặt càng đen thêm, đương định cất tiếng từ chối Hoa Mỹ Kiều bên kia lên tiếng. " Đồng ý." mà mắt mày lại của hai người họ đều bị Hoa Mỹ Kiều thấy cả, huống hồ sau này họ cũng... coi như là vun đắp thêm chút.

      Đúng lúc này, Thượng Quan Dương lại chen vào, chút khách khí nào mà hô hào. " Cho mình tham gia với. Được ?" rồi còn cười nhàng với Tiểu Thiên , sau đó gật gật đầu với những người còn lại như xin lỗi về việc xuất đường đột của mình. ai phản bác gì, vậy là coi như đồng ý.

      Tô Khải Phong vui nhưng cũng thể gì ra mặt.

      Tiểu Thiên nghĩ nghĩ. " Thanh Thanh, bạn có tham gia ?" Nhóc con nhớ đến trước đây. Thực ra cũng phải tự nhiên Tiểu Thiên nổi lên chủ ý học, là do vô tình coi bộ phim anime về học đường dương rất nổi tiếng, thấy nhân vật trong phim có cuộc sống học đường vô cùng thú vị, chỉ có bài vở, trường lớp, mà bên cạnh đó còn có hoạt động sau giờ học rất thú vị, vui chơi trò chuyện cùng bạn bè nữa. Ngày đó, nhận được đồng ý của Long, là bao gồm cả những việc này.

      Nhìn qua nhóc con, Doãn Thanh Thanh nghĩ, mặc dù Tiểu Thiên học được gần 1 tháng rồi, nhưng dường như ngoài , Thượng Quan Dương và quan hệ đột nhiên trở nên tốt đẹp với Hoa Mỹ Kiều dường như cũng chưa kịp giao lưu với ai. Mà nay chủ ý lại là do Tô Khải Phong đưa ra, chỉ cần có thể thân thiết với cậu ta, đám người kia cũng tự nhiên hiểu mà đến gây dựng mối quan hệ với nhóc rồi. Mặc dù mối quan hệ với bọn họ kia cũng đem lại được lợi ích gì nhiều, nhưng vẫn là có quen biết như vậy khiến cho Tiểu Thiên cảm thấy hòa đồng hơn. Nghĩ vậy, Doãn Thanh Thanh e ngại hành vi của Diệp Luân, chỉ cần cậu quá đáng cũng chấp nhất. " Nêu Tô học trưởng mở lời, vậy chi bằng giao lưu với nhau nhiều thêm cũng tốt."

      Doãn Thanh Thanh cũng đồng ý rồi, Tiểu Thiên cũng gật đầu theo, cứ vậy mà nhóm 6 người hẹn dịp rảnh rỗi cùng nhau chơi.

      ----

      Tại đất nước xa xôi nằm ở phía Tây, trong bệnh viện hạng nhất của thành phố A của nước Z, giờ này tầm 9h tối, khí trong bệnh viện an tĩnh. hành lang thỉnh thoảng có vài ác sĩ và y tá trực đêm qua lại.

      Tại phòng riêng của chuyên viên hỗ trợ, Tề Mặc Hiên chăm chú nhìn bảng số liệu tay, đột nhiên điện thoại bàn reo lên, thói quen như cũ, mắt dời khỏi hai bản báo cáo, bàn tay giơ ra vừa chuẩn xác với lấy ống nghe điện thoại. " Tôi Tề Mặc Hiên nghe máy."

      " Ông ấy sao rồi?" Giọng của Hoắc Minh Long đầu kia trầm thấp cất lên, nghe ra vui giận, nhưng lại cơ hồ mang theo hơi lạnh thấu xương.

      ? " Vẫn có tiến triển gì? Loại hôn mê sâu này khó phán đoán được khả năng tỉnh dậy." Giọng của Tề Mặc Hiên cũng lạnh nhạt kém, nhưng kì thực bản thân ta lo lắng. Nhiều năm như vậy mà vẫn hề buông tha việc tìm kiếm, ta sợ đến ngày phát ra bí mật mà Tề gia dấu kín từ lâu... cần nghĩ cũng biết được kết quả, chỉ cần thời gian ba năm, chỉ cần ba năm nữa thôi.

      " muốn ?" Đột nhiên, hỏi. " Vậy thôi." Rồi gác máy.

      Tiếng tút.... tút... khiến cho Tề Mặc Hiên lâm vào trầm tư, bàn tay cằm hai bản bản báo cáo khẽ siết lại. Nhưng ta hề thay đổi quyết định.

      Tác giả: ...

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37: Lạ. ( Đôi dòng cảm xúc của Tiểu Thiên )

      Hôm nay Tiểu Thiên thức dậy sớm hơn Long, ngoài trời vẫn còn lờ mờ, lúc Tiểu Thiên mở mắt Long còn say sưa nằm bên cạnh ngủ, * Nâng môi * lại bị Long ôm vào lòng, thấy vậy, Tiểu Thiên càng đem mái đầu chôn chặt vào trong ngực Long, khiến cho nhịp đập bình ổn từ trái tim của Long dễ dàng truyền đến tai mình. * Thỏa mãn * Ngày nào cũng trải qua cuộc sống yên ả và bình dị như vậy, mở mắt ra là thấy Long, trước khi nhắm mắt lại cũng thấy Long, Tiểu thiên chưa bao giờ chán ghét cuộc sống lập lập lại như vậy.

      Nhưng mà Tiểu Thiên cũng dần dần lớn lên và Long cũng vậy, Tiểu Thiên từ năm 13 tuổi còn được cùng Long tắm chung nữa, cũng được tùy tiện thay quần áo trước mặt Long hay bất kì ai khác, cũng được làm nhiều thứ khác nữa,... mà càng lúc càng cảm thấy Long khác với trước đây. Ví dụ như, nếu là nhiều năm trước, Long có thể để cho Tiểu Thiên trèo lên người chơi trò bánh kẹp thịt, nhưng giờ, chỉ cần Tiểu Thiên len lén nằm lên là liền bị Long hất hủi. @(>~<)@

      Vì sao vậy? Tiểu Thiên cũng biết.

      ra, cũng có thể là vì Tiểu Thiên thay đổi. Giống như bây giờ Tiểu Thiên cao lên, cũng nặng hơn trước, theo lời của Mị đó là do phát triển của Tiểu Thiên, hoặc là do Tiểu Thiên dậy . Lần đó Mị giải thích chuyện đó ràng lắm, nhưng Tiểu Thiên lại có cái hiểu cái , còn bị đánh giá là " Chuyện gì cũng hiểu, chỉ có chuyện đó là hiểu." Nhưng thực là Tiểu Thiên đối với vấn đề này chút ý tưởng gì.

      Dậy ? ra Tiểu thiên cũng được coi như biết chút chút, giống như cái gì gì đó bắt đầu nhô lên, có khi rất đau vì nó kéo da, chỉ cần động vào là nhức nhói lắm, cũng có vài thứ xuất , có vài điều phiền phức, cũng có số bất tiện, là vì Tiểu Thiên lớn hơn và những điều này chính là biểu . Hoặc như Long, Tiểu Thiên còn nhớ có lúc giọng của Long rất kì cục, à, cái đó gọi là vỡ giọng, nghe đục đục khàn khàn rất khó chịu nên vào giai đoạn đó Long cực ít , cuộc sống cũng hơi buồn tẻ, nhưng bây giờ Long chuyện bình thường rồi, và chất giọng dễ nghe như tiếng đàn vĩ cầm, cũng rất có sức hút. ^^

      Lại , Tiểu Thiên có dì cả, lần đầu tiên đau lắm, Tiểu Thiên cũng rất hoảng sợ, lại cùng Long ra ngoài du lịch, may mà lúc đó có Long bên cạnh, Long kể cho Tiểu Thiên nghe rất nhiều câu chuyện vui có buồn có, sâu lắng có, cảm động có, đó là lần duy nhất Long có thể nhiều như vậy và cũng hay như vậy, còn tự tay nấu nước đường đỏ cho Tiểu Thiên uống, đút táo đỏ cho Tiểu Thiên ăn, còn giúp Tiểu Thiên xoa bụng nữa, đau đớn khiến những ngày đó trở thành cực hình, nhưng vì có Long bên cạnh nên Tiểu Thiên cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc. Sau này, nhờ thuốc của Mặc Hiên (mà Mộ Thắng Vũ gọi là 'linh đơn diệu dược') nên những lần sau đó của Tiểu Thiên cũng còn cảm thấy đau như vậy nữa.

      Mà ngẫm lại, cũng từ lúc nào Long khác? Chỉ có đoạn kí ức, nhớ lần kia, sau khi Tiểu Thiên tắm xong, vừa mặc áo sơ mi của Long vào định bước ra ngoài vô tình trượt chân té ngã, khiến cho sữa tắm đều bị rớt xuống hết, gây ra tiếng động , toàn thân lại bị ướt đẫm trở lại, thế mà Tiểu Thiên vừa định đứng lên lại bị ngã oạch xuống, vì chân bị bong gân. Nhưng may thay lúc đó Long chạy vào kịp, chưa nhìn chiến trường ngổn ngang các thứ, thấy Tiểu Thiên bị ngã, Long lại bỏ mặc mọi thứ, giúp Tiểu Thiên ngồi dậy, thay áo sơ mi rồi ôm Tiểu Thiên bước ra ngoài. Chiếc áo đó chính là từ người của Long vừa mặc xong, thoang thoảng hương bạc hà, ấm áp và tràn ngập chiếm hữu của Long. Tuy đó phải lần đầu tiên Long làm vậy, nhưng kể từ khi chuyện này xảy ra, ánh mắt Long nhìn Tiểu Thiên dần có chút lạ, trong số lần giống như có đốm lửa vô hình trong đôi mắt xanh lơ xinh đẹp như thiên sứ đó vậy.

      Mà sau này, ngay chính cả bản thân Tiểu Thiên cũng cảm thấy hình như mình cũng khác , Tiểu Thiên thích được Long ôm, thích được Long bẹo má, thích được Long hôn, thích thân cận nhiều hơn nữa với Long,... Nhưng cảm giác lại hơi kì lạ, giống như khi Long xoa bụng, Tiểu thiên bị nhột, khi Long gặm vành tai, Tiểu Thiên lại run rẩy lên, thậm chí vài lần bị Long chạm đến số nơi, Tiểu Thiên còn cảm thấy tim đập nhanh, còn cảm thấy nóng lên nữa, nhưng điều đó quan trọng vì hình như Long cũng muốn làm vậy, lại hiểu vì sao ngừng. Tiểu Thiên có hỏi chị nữ hầu, chị ấy cũng vô phương trả lời, nhưng mà Tiểu Thiên nghĩ, Long thích cứ thuận theo là được. Lại tự hỏi bản thân vì sao lại có suy nghĩ như vậy?

      Là do Tiểu Thiên là của Long? Hay là vì Tiểu Thiên Long? Vậy Long có Tiểu Thiên ? (^~^)??? Tiểu Thiên còn chưa hỏi Long đâu. Nhưng mà mơ hồ có cảm giác, nếu Long Tiểu Thiên bản thân vô cùng vô cùng đau lòng, hình như cảm giác này gọi là thất tình.

      Còn nữa, Long thích ôm, Tiểu Thiên cũng thích, Long thích hôn, Tiểu Thiên cũng thích, nhưng hôn xong lại thấy rất mất sức, cảm giác ấm nóng của nụ hôn khiến Tiểu Thiên thấy bản thân trở thành phần của Long và Long là phần của Tiểu Thiên, theo tìm hiểu người ta gọi đó là thân mật. Thân mật với Long? Như vậy cũng có phần đúng, nhưng Tiểu Thiên lại thấy đúng lắm, nhưng lại biết đúng ở đâu, giống như chỉ hôn thôi chưa đủ là thân mật, à, Long còn sờ sờ nữa. Bàn tay Long vừa to, lại vừa ấm áp, giống như mang theo nhiệt lượng chạm đến người Tiểu Thiên cảm giác y hệt mặc áo bông, êm ái thoải mái.

      Mà gần đây long càng lúc càng lạ hơn, Long thích sờ hơn, thích hôn Tiểu Thiên hơn, thích làm Tiểu Thiên nhột hơn. Dưới sờ soạng của Long, Tiểu Thiên thấy toàn thân đều bủn rủn, trong nụ hôn của Long, Tiểu Thiên ràng được mùi vị xâm thực, và vọng động của Long cũng khiến Tiểu Thiên càng lúc càng thể phản kháng. Những lúc như vậy, ánh mắt Long nhìn Tiểu Thiên nóng bỏng, giống như muốn ăn người ta vào miệng, khiến toàn thân Tiểu Thiên nhịn được nóng lên theo, nhưng ngoài hôn hôn sờ sờ ra, Long để lại Tiểu Thiên tắm. * Bĩu môi *

      suy nghĩ, đột nhiên cánh tay của Hoắc Minh Long choàng qua eo Tiểu Thiên đột nhiên siết lại, đem cơ thể nhóc con càng lúc càng vùi sâu hơn trong ngực , Tiểu Thiên nhíu mi thanh mảnh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. cánh tay vờ như vô ý thức choàng qua hông , giống như bị động tĩnh của mà phát sinh hành động đó vậy.

      Mi dài hấp háy, đôi con ngươi màu lam xinh đẹp như biển cả mở ra, thấy tiểu thiên hạ trong ngực vẫn thở khì khì như ngủ, khóe môi của khỏi nâng lên, cúi đầu, hạ trán nhóc nụ hôn rả rích, rồi lại hôn lên chân mày, lên mí mắt, lên gò má, lên chóp mũi, giống như nâng niu trân bảo quý giá nhất rồi ấn nụ hôn lên môi nhóc thay cho lời chào buổi sáng, nhưng càng hôn càng thấy đủ, đầu lưỡi bắt được khoảnh khắc chuyên tâm của nhóc con mà len lỏi vào trong cùng chiếc lưỡi thơm tho tham lam triền miên dứt, bên ngoài môi miệng tham hoan càng thêm vọng động, ép lấy và nuốt trọn khí xen giữa họ.

      Bàn tay lớn bên dưới lớp chăn đắp chung hai người họ lại theo thói quen, tìm kiếm vạt áo sơ mi để chen được vào trong, nhưng hôm nay nhóc con chỉ mặc hờ cái áo thun rộng thùng thình, cho nên bàn tay kia cần cởi bỏ trở ngại cúc áo tha hồ chu du da thịt, đẩy vạt áo cao lên quá mông, vuốt ve theo sườn cơ thể chạy lên cao hơn khiến cho vạt áo càng lúc càng kéo lên cao lộ ra cái bụng non mịn, còn có cả vùng đất tư mật bên dưới nữa. Nhưng tất cả lại bị chăn che khuất, ngừng lại ở ở đó, nó càng lúc càng dao động, bàn tay càng cheo leo lên , cao hơn đẩy vạt áo qua cả hai khối cơ thể mềm mại. vội chạm lên chúng mà vòng qua gáy, đỡ lấy mái đầu khiến nụ hôn ngừng nghĩ kia càng sâu hơn.

      Cùng lúc đó, vừa buông tha cái miệng ngon ngọt. Môi miệng dời xuống cổ, xuống xương quai xanh, hơi nóng hầm hập phả lên da thịt mẫn cảm khiến Tiểu Thiên trở nên nóng hơn, cũng làm cho vạt áo bị đẩy cao cũng dần dần lộ ra, bàn tay to chần chờ bắt lấy bên thỏ ngọc xoa lấy. " Ưm..." Tiếng than thở của Tiểu Thiên vừa cất lên, cũng vừa lúc lật người, vây hãm nhóc con dưới thân, đồng thời, mảng lớn chăn bị dịch trượt từ người xuống, ngay lập tức bộ dáng chật vật, đáng thương của Tiểu Thiên lộ ra quá nửa trước mắt , kích thích người ta phạm tội. ( Tác giả: Nhà tắm thẳng tiến, ta thấy ta cũng ác... https://***************.com/images/smilies/icon_dracular.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_dracular.gif )

      ----

      P/s: Còn * Đếm đếm * 13 chương nữa là hết phần 1 theo dự tính của tác giả. Tác giả định răng đe bản thân hoàn phần 1 trong tháng 7 này ( thế chứ biết có lại ngâm đến mùa xuân năm sau https://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gif ). Cho nên xì chút cho mọi người hóng hớt...

      Sì pol phần 2:

      " Ưm." thức giấc, thứ đầu tiên đập vào là bức tường thịt rắn chắc, ngẩn mặt lên, nhìn người cùng đồng sàng cộng chẩm, ra là .

      Trong lúc loay hoay biết nên làm thế nào, người đàn ông ôm ngủ này cũng tỉnh giấc, nhìn , tia lúng túng xẹt qua rất nhanh lại bị bắt gặp. " Xin lỗi, chắc là tôi nhầm phòng." Trong giọng lộ ra vẻ tiều tụy, cơ hồ còn có mất mát, đáng thương. Nhưng cánh tay ôm vẫn chịu buông tha, đáng tiếc là để ý đến.

      hiểu sao thấy như vậy lại cảm thấy tim đau nhói. " ... sao." Huống hồ hình như tối qua làm việc đến khuya mới ngủ.

      " Tôi có thể ngủ như vậy thêm chút được ?"

      có nhớ hình như tổng thư kí có qua chuyện bị mất ngủ lâu nay, do đả kích về mặt tâm lí của chuyện trong quá khứ, nghĩ vậy suy nghĩ liền gật đầu.

      Thấy vậy, nâng môi, đem thân thể mềm mại của ôm vào lòng, nhắm mắt lại, cũng nhắm mắt theo...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :