1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 38

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Mãi cho đến khi trở lại biệt thự ăn tối, Hạ Duy Y cũng qua câu, Tư Minh Dạ lo lắng nhìn người trong lòng, vuốt khuôn mặt nhắn của , dịu dàng hỏi,“Bé cưng, làm sao vậy ?”

      Hạ Duy Y nhìn cái, đem cả khuôn mặt nhắn vùi vào trong lòng , rầu rĩ ,“Em chán ghét hai người kia, em , Dạ cần vui.”

      Nghe qua có chút lộn xộn nhưng Tư Minh Dạ cũng hiểu được muốn an ủi , trong lòng ấm áp, cằm vuốt ve đỉnh đầu , giọng ,“ vui.”

      Hạ Duy Y đẩy ra, ngửa đầu nghiêm túc nhìn mặt ,“ sao ?”

      “Uhm.” Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhắn tinh tế của , Tư Minh Dạ dịu dàng cười,“Thấy bé cưng còn vui.”

      Hạ Duy Y nhếch miệng ngây ngô cười, gật đầu ,“Thấy Dạ, em cũng rất vui !”

      Tư Minh Dạ cưng chiều hôn lên môi , tay ôm lấy hướng lên lầu, Hạ Duy Y nhìn về phía sô pha,“Tiểu Hùng…”

      Liếc mắt cái về sô pha, Tư Minh Dạ nhíu mày, trong lòng có chút vui, nhìn về người trong lòng, bá đạo ,“ cho phép ôm !”

      Hạ Duy Y nỡ nhìn Tiểu Hùng cái, ủy khuất tựa vào trong lòng , tùy ý ôm . Tư Minh Dạ cúi đầu liếc mắt cái, khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên.

      Tư Minh Dạ ôm vào phòng tắm, thấy vẫn là bộ dáng ủy khuất, khỏi bật cười, hôn môi cái, nhíu mày hỏi,“Bé cưng thích hay là thích Tiểu Hùng hơn ?”

      Hạ Duy Y ôm cổ của cọ cọ,“Đương nhiên thích Dạ hơn a ! Người ta có tức giận.”

      Tư Minh Dạ đặt đứng vững, bên mở nước, bên giúp cởi quần áo, buồn cười hỏi,“Thế vì sao bộ dáng lại vui ?”

      Hạ Duy Y chu miệng, hỏi đằng trả lời nẻo,“Tiểu Hùng là Dạ tặng cho em a !”

      Tư Minh Dạ dừng chút, bởi vì là đưa nên mới thích như vậy ? Cưng chiều nhéo khuôn mặt nhắn của , ánh mắt càng thêm dịu dàng, ôm ngồi vào bồn tắm lớn, để tựa vào trong lòng mình, thuần thục giúp tắm.

      Hạ Duy Y thoải mái tựa vào trước ngực có chút mơ màng ngủ, nhìn người dầy đặc vết hôn, Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm lại, khan giọng hỏi,“Bé cưng, mệt lắm ?”

      Hạ Duy Y ở người cọ cọ, mơ mơ màng màng,“Có chút mệt.”

      Nghe vậy Tư Minh Dạ trong lòng thở dài tiếng, tuy rằng rất muốn nhưng lại sợ mệt đến . Ban ngày muốn qua chút, trong lòng có chút bất đắc dĩ nhưng cố tình tiểu bạch thỏ nào đó biết tâm trạng của , biết sống chết người sờ loạn,“Bé cưng…”

      Hạ Duy Y gần ngủ, nghe được gọi bất mãn oán giận ,“Dạ, gọi gì em.” chuyện đồng thời vừa vặn đụng đến cái kia.

      Tư Minh Dạ hút hơi lạnh, thanh càng thêm khàn khàn,“Bé cưng, buông tay !” phải thánh nhân, còn nháo như vậy nữa đừng hòng ngủ !

      Hạ Duy Y rốt cục ý thức được giọng của có chút đúng, vươn tay kia xoa mắt, hơi chút thanh tỉnh, sau đó thấy trong tay nắm cái gì vội vàng thu tay, rụt lui thân mình, yếu ớt ,“Em… em phải cố ý…”

      Tư Minh Dạ thở dài tiếng, hoàn toàn có biện pháp với . Hạ Duy Y lén liếc mắt nhìn , thấy sắc mặt tốt chút nào, cẩn thận hỏi,“Dạ, … rất khó chịu sao ?”

      có việc gì, ngoan ngoãn đừng lộn xộn.” Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, dám lại động, thỉnh thoảng lại trộm ngắm cái. Tư Minh Dạ trong mắt khỏi lộ ra mỉm cười,“Nhắm mắt lại !”

      Hạ Duy Y ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tư Minh Dạ để cho ngửa đầu tựa vào trong lòng , lấy vòi hoa sen gội đầu giúp . Tóc của rất mềm, luôn ngoan ngoãn dán vai lưng, tựa như thuận theo người . Nhịn được cúi đầu hôn cái miệng nhắn phấn nộn của , Hạ Duy Y đột nhiên mở mắt ra nhìn , Tư Minh Dạ bất đắc dĩ ,“Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nếu vào mắt.”

      Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, lại nhắm mắt lại, chờ Tư Minh Dạ giúp gội xong rồi mới phát ngủ. Giúp làm khô tóc mới nhàng đem đặt lên giường, muốn nằm lên theo lại vang lên tiếng đập cửa.

      Có chút vui nhíu mày, Tư Minh Dạ kéo chăn qua cho , sau đó mới mặc áo tắm vào mới ra mở cửa. Đóng chặt cửa, nhìn Nam Cung Liệt, ý bảo cậu có việc gì .

      Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc ,“Lão đại, có người xông vào biệt thự !”

      Tư Minh Dạ mím môi, có thể xông vào biệt thự bản lĩnh ! nghĩ lại nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh rất , trong lòng căng thẳng, vội vàng cước đá cửa văng ra, đúng lúc thấy người phụ nữ mặc đồ bó màu đen rất nhanh tới gần phía giường to, súng trong tay sớm nhắm ngay Hạ Duy Y.

      Hạ Duy Y nhạy cảm ý thức được nguy hiểm tới gần, đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt lạnh như băng tập trung người tới gần, tay phải rất nhanh nâng lên, người nọ đột nhiên thân hình dừng lại, đồng thời trong tay Tư Minh Dạ bắn ra lưỡi dao cắt cổ họng ta.

      “Ầm” tiếng, người phụ nữ kia té mặt đất, muốn chết cũng thể !

      Tư Minh Dạ rất nhanh xuất bên giường, đem cả người Hạ Duy Y ôm chặt vào trong ngực, sắc mặt trầm, trong mắt đều là tia máu, thanh giống như đến từ chín tầng địa ngục lộ ra hàn tê buốt,“Ném ra ngoài tiên thi cho tôi !”

      * tiên thi : tiên là roi, côn… chắc là quất roi thi thể

      Nam Cung Liệt run lên, nhìn về phía Tư Minh Dạ, phát chút ý giỡn, vội vàng định thần, nghiêm mặt ,“Vâng !” Này vẫn là lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh tiên thi nhưng từng có rất nhiều lần đầu tiên, bọn họ cũng có chút quen. Nhưng lão đại bình thường cũng chỉ có diễn cảm, cũng chỉ có dính đến chị dâu mới có thể làm cho biểu tức giận ràng như vậy, muốn trách chỉ có thể trách sát thủ này xui xẻo !

      Nhìn Tư Minh Dạ sắc mặt trầm, Hạ Duy Y nhàng kéo tay áo của , lại ôm cọ cọ, an ủi ,“Dạ, em sao.”

      Tư Minh Dạ cái gì cũng chưa , chỉ ôm càng chặt, Hạ Duy Y cũng đưa tay ôm chặt , tay nhàng vỗ lưng , dùng giọng điệu như dỗ em bé,“Dạ, đừng sợ…”

      Hẳn vốn rất buồn cười nhưng Tư Minh Dạ lại cười nổi, dám tưởng tượng nếu có chuyện gì, như thế nào !

      Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Liệt đem đến kim bài , khoảng đầu ngón tay, mặt chữ “Ám”, đó là trải qua thủ pháp đặc biệt khắc lên, thể giả tạo.

      Tư Minh Dạ đem Hạ Duy Y ôm vào trong ngực, dịu dàng cho ăn cháo, giọng điệu cũng trầm,“Tốt lắm ! Ám dạ cư nhiên phái ra kim bài sát thủ, là coi trọng tôi !”

      Ám Dạ tổng cộng chỉ có năm kim bài sát thủ, ngoài Dạ đế, sát thủ xuất sắc nhất ra, cư nhiên điều kim bài sát thủ, xem ra Ám Dạ có dự định hoàn thành tốt nhiệm vụ này !

      Tư Minh Dạ nữa, đợi Hạ Duy Y ăn no mới giúp lau miệng, tiếp tục ,“Bảo An Thụy mau chóng tìm được Đoạn Phi Ưng, tôi chỉ cần thi thể, mặt khác dặn xuống, toàn lực đả kích Ám Dạ !”
      AikoNguyenChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 39

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Nam Cung Liệt nhận được mệnh lệnh liền làm việc, Hạ Duy Y ôm cổ Tư Minh Dạ, nghiêm túc đánh giá lâu,“Dạ, còn giận sao ?”

      Tư Minh Dạ sắc mặt dịu chút, nhéo cằm của , nhân tiện hôn đôi môi mềm mại của , dán lên môi , giọng ,“Bé cưng được để mình bị thương, biết ?”

      Hạ Duy Y gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm môi của ,“Em rất lợi hại, chết!”

      Tư Minh Dạ cánh tay căng thẳng, thân thể hai người dán chặt tại chỗ, đôi mắt u lam thâm thúy có chút hung ác nhìn , Hạ Duy Y rụt cổ,“Dạ ?” sai cái gì sao ? cảm thấy mình rất lợi hại a !

      Tư Minh Dạ cắn môi cái, tuy rằng phải rất đau nhưng để lại dấu răng nhợt nhạt, nhìn mắt to ngập nước, cảnh cáo,“Bị thương cũng được ! Nếu …”

      Hạ Duy Y hơi sợ nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi,“Nếu như thế nào ?”

      “Ba”



      “Ô… Dạ là người xấu !” Hạ Duy Y vuốt mông vốn đau của mình, ủy khuất nhìn , trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, đột nhiên lớn tiếng khóc ra,“Oa… Dạ thương em !” trước kia lúc rất tức giận cũng đánh , bây giờ cư nhiên đánh , còn nhìn hung dữ như vậy, ràng qua hung dữ với ,“Ô… Dạ là kẻ đại lừa đảo !”

      Lãnh Dạ Bạch nghe tiếng khóc của vội vàng vào phòng khách, nhìn thấy cảnh này cũng biết mình có nên tiến lên khuyên .

      nghĩ tới cư nhiên lại khóc thê thảm như vậy, Tư Minh Dạ tay chân có chút hoảng, vội vàng giúp xoa,“Rất đau sao ? Ngoan… Đừng khóc, đều là tốt, nếu cho em đánh lại ?”

      Hạ Duy Y đột nhiên dừng tiếng khóc, ở người cọ cọ, đem nước mắt mặt cọ sạch , chôn ở trong lòng ngây ngô cười, chỉ biết Dạ vẫn .

      Thấy có phản ứng, Tư Minh Dạ vội vàng đem từ trong lòng ra,“Bé cưng…”

      Hạ Duy Y móm miệng, ôm hỏi,“ muốn cho em đánh lại sao ? Có thể chết người đó !”

      Tư Minh Dạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc, dở khóc dở cười,“Bé cưng nỡ đánh chết sao ?”

      Hạ Duy Y lắc lắc đầu,“Thế vẫn là cần đánh.”

      Lãnh Dạ Bạch bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra vốn cần phải lo lắng rồi ! đúng là ngờ ông chủ khi động lòng, cư nhiên kinh thiên động địa như vậy. Tối hôm qua Nam Cung Liệt cư nhiên cả đêm tiên thi. Ban đầu chứng kiến cậu ta làm chuyện đó, trách cậu ta tiên thi với người còn sống ! Lại nhìn hai người liếc mắt cái, xoay người làm việc của mình.

      “Lão đại…” Bùi Diệc cầm văn kiện vào, ngồi xuống sô pha đối diện Tư Minh Dạ,“Này cần kí tên gấp, tôi quên đưa cho !”

      Tư Minh Dạ tiếp nhận hỏi,“Cậu xem qua chưa ?” Thấy Bùi Diệc gật đầu, Tư Minh Dạ nhìn cũng thèm nhìn liền kí tên mình.

      Bùi Diệc bắt chéo hai chân, hai cánh tay khoát lên chỗ tựa lưng của sô pha, bộ dáng buông thả vào khuôn phép tràn ngập lực hấp dẫn, nhưng ánh mắt phiêu tán kia ràng thất thần.

      Hạ Duy Y ánh mắt lộ ra chút giảo hoạt, ôm Tư Minh Dạ hỏi,“Dạ, đây là phải chính là mơ mộng sao ?” Tư Minh Dạ nhìn thoáng qua Bùi Diệc vẫn có phản ứng gì, ánh mắt lộ ra chút ý cười, chiều nhéo mũi của .

      Qua hồi lâu, Bùi Diệc mới hồi phục tinh thần lại, cầm văn kiện liền ra ngoài, sau đó tựa như nhớ tới cái gì, cước bộ dừng lại, bất đắc dĩ xoa trán, quay đầu ,“Lão đại, hôm nay phải công ty !”

      Được cậu nhắc nhở, Tư Minh Dạ mới nhớ tới hôm nay quả có việc, mắt nhìn người trong lòng, dịu dàng hỏi,“Bé cưng, muốn cùng đến công ty ?” có chút lo lắng để mình ở trong biệt thự.

      Hạ Duy Y muốn gật đầu nhưng nhớ tới buổi sáng trộm nghe điện thoại của , gật đầu lập tức biến thành lắc đầu, nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ kia tốt !

      Tư Minh Dạ nhịn được nhíu mày,“ muốn cùng ?” vẫn đều dính , vốn tưởng rằng nhất định cao hứng gật đầu nhưng nghĩ tới cư nhiên muốn công ty cùng , trong lòng khỏi có chút là lạ, có chút mất mát.

      Hạ Duy Y nghĩ lát phải chạy trốn như thế nào, cũng chú ý tới cảm xúc của . Tư Minh Dạ thấy yên lòng, mày nhíu càng chặt, bảo Lãnh Dạ Bạch chăm sóc mới cùng Bùi Diệc ra cửa.

      Qua lúc lâu Hạ Duy Y lén ngắm Lãnh Dạ Bạch cái, ngáp cái, bộ dáng mệt muốn chết,“Tiểu Bạch, em muốn ngủ…”

      Lãnh Dạ Bạch thương sờ đầu ,“Muốn ngủ ngủ !”

      “Dạ được !” Hạ Duy Y xoay người hướng chạy lên lầu, trong mắt đều thực được.

      Đường quốc lộ, Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng vòng vo hai vòng, vẻ mặt buồn rầu, lạc đường !

      Đột nhiên chiếc xe hơi sang trọng dừng trước mặt , cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, người bên trong ý cười đầy mặt nhìn phía chào hỏi,“Hi…”

      Hạ Duy Y nghiêng đầu nhìn cậu lát, hai mắt sáng ngời, thế này mới nhớ tới cậu là ai, thốt lên,“Cậu là tên biến thái kia !”

      Vũ Văn Cận sắc mặt đen nhưng nhìn giống như căn bản biết đây là lời lễ phép, trong lòng tức giận dần dần tiêu tán, ngược lại bởi vì còn nhớ cậu, trong lòng có chút ỉ vui sướng, khẽ cười,“Muốn đâu ? Tôi đưa cậu !”

      “Có thể chứ ?” Hạ Duy Y lộ ra mỉm cười ngọt ngào, khách khí chui lên xe, địa chỉ cho cậu, vẻ mặt may mắn,“Cũng may gặp được cậu, nếu tôi cũng biết nên đường thế nào !”

      Vũ Văn Cận nhìn khuôn mặt nhắn phấn nộn, khóe miệng ngăn được giơ lên, nhắc nhở ,“Cậu có thể gọi taxi !”

      Hạ Duy Y nghi hoặc nhìn cậu, hỏi,“Kia phải cần có tiền sao ?”

      Vũ Văn Cận sửng sốt,“Kia đương nhiên cần có tiền !” Ai có lòng tốt lấy tiền đây ?

      “Nhưng tôi có tiền !”

      “Ách… Vậy cậu có thể gọi điện thoại cầu cứu a !”

      Hạ Duy Y kéo tóc, thấp giọng thầm,“Tôi cũng có di động a !”

      Vũ Văn Cận gì nhìn ,“Vậy cậu có cái gì ?”

      Hạ Duy Y cầm Tiểu Hùng trong tay cho cậu nhìn nhìn,“Tôi có Tiểu Hùng !”

      “Cậu ra ngoài cũng chỉ ôm con gấu bông sao ?”

      Hạ Duy Y hùng hồn ,“Người ta nghĩ tới cần dùng đến tiền cùng di động thôi !” vốn có kinh nghiệm tự mình ra ngoài, biết cũng có thể tha thứ a !

      Vũ Văn Cận nhìn ánh mắt quả thực tựa như nhìn người ngoài hành tinh, từ đến lớn cũng chưa có ra khỏi nhà chứ ? “Cậu sợ tôi đem cậu bán à ?” Cư nhiên cứ như vậy lên xe của cậu !

      Hạ Duy Y giơ nắm tay lên, hung tợn ,“Cậu dám bán tôi, tôi liền đánh cậu!”

      Vũ Văn Cận buồn cười lắc lắc đầu, căn bản có đem lời để trong lòng, cậu mới tin có thể đánh được cậu.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 40

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Xe dừng lại trước quán cà phê, Hạ Duy Y nhìn tấm bảng “Thủy Niên” hưng phấn ,“Chính là nơi này !” Dứt lời, mở cửa xe cũng quay đầu lại chạy vào.

      Vũ Văn Cận nhìn bóng dáng của , sửng sốt chút mới hồi phục tinh thần lại, cư nhiên ngay cả câu cám ơn cũng chưa ? cám ơn cũng nên tiếng gặp lại chứ ?

      Quán cà phê này làm người ta cảm giác hơi xa hoa nhưng Hạ Duy Y rảnh thưởng thức, con mắt chuyển động, nhìn người mình muốn tìm liền chạy qua.

      Hứa Nhã Lệ nhìn , trong mắt mang theo tia khinh miệt, cao ngạo mở miệng,“ ! Muốn bao nhiêu ?” Này là trực tiếp thể trực tiếp hơn.

      Hạ Duy Y nghi hoặc nhíu mày,“Cái gì ?”

      Hứa Nhã Lệ nhìn bộ dáng mê hoặc, càng thêm khinh thường, trực tiếp đưa ra tấm chi phiếu sớm chuẩn bị đưa cho ,“Đây là trăm ngàn, hy vọng tự mình hiểu lấy, nên lại mở miệng sư tử, miễn cho đến lúc đó mọi người lại thấy khó chịu !”

      Hạ Duy Y đưa tay tiếp nhận, nhìn chi phiếu trong tay, có chút đấu tranh, tuy rằng Dạ cho phép nhận loại tiền này, nhưng này rất dễ kiếm a ! nhận là đứa ngốc ! Nhưng nếu Dạ tức giận làm sao bây giờ ? Ngô… Nhận hay nhận đây ?

      Dạ như vậy, nhất định nỡ giận đâu ! Tìm được lý do thuyết phục mình rồi, Hạ Duy Y yên tâm thoải mái đem chi phiếu bỏ vào túi, ánh mắt rũ xuống lộ ra tia gian ác, nhẫn ngón trỏ lặng lẽ nhắm ngay Hứa Nhã Lệ.

      Hứa Nhã Lệ thấy nhận chi phiếu, trong lòng nhàng thở ra, đồng thời, trong lòng càng thêm khinh thường, biết đứa bất hiếu kia coi trọng cái gì, phải bộ dáng chỉ đẹp chút thôi sao, Tiểu Nhu cũng kém a! “Nếu nhận tiền, tôi hy vọng có thể mau chóng rời khỏi con tôi !”

      Hạ Duy Y cười ngọt ngào, nhu thuận gật đầu, ngón trỏ thẳng ra, Hứa Nhã Lệ đột nhiên hét lên tiếng, cà phê trong tay đưa về phía trước, hắt vai Hạ Duy Y.

      Quán cà phê im lặng bởi vì tiếng thét chói tai này mà tầm mắt mọi người đều dừng người Hứa Nhã Lệ cùng Hạ Duy Y. Hạ Duy Y trong nháy mắt đầy nước mắt, ủy khuất khóc thút thít ,“Mẹ chồng, con biết mẹ chê con nghèo, xứng với con mẹ, nhưng chúng con là lòng nhau, xin mẹ đừng ép con ly hôn, đừng ép con sanh non, kia cũng là cháu nội của mẹ a ! Mẹ sao nhẫn tâm…” Coi như cũng được, Hạ Duy Y vẻ mặt thương tâm bước đường cùng nhìn Hứa Nhã Lệ, trong mắt đều là cầu xin.

      Nghe được lời , mọi người trong quán cà phê bắt đầu chỉ trỏ Hứa Nhã Lệ. Hạ Duy Y bộ dáng vốn làm người ta trìu mến, bây giờ bộ dáng đáng thương rất dễ nhận được đồng tình của mọi người. Đám đông nhìn về phía Hứa Nhã Lệ, trong mắt đều mang theo chỉ trích.

      Hứa Nhã Lệ chỉ cảm thấy từ cổ tay truyền đến trận đau nhức, lại lập tức biến mất, sau đó liền thấy mọi người phẫn nộ nhìn , Hạ Duy Y lại gì đó, nhất thời khó thở, vỗ bàn đứng lên, mắng,“Con tiện nhân này…” Câu kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng liền bị tiếng nghị luận chung quanh lớn tiếng cắt ngang.

      “Đây là bà mẹ chồng gì a ?”

      là nhẫn tâm, vừa nhìn là biết đó là con dâu rất nghe lời, cư nhiên biết quý trọng !”

      “Còn ngay cả cháu nội mình cũng buông tha, thực chưa thấy qua người thiếu đạo đức như vậy, ghét nghèo giàu mà !”



      Hạ Duy Y khóc thút thít khuyên,“Mọi người đừng mắng mẹ chồng tôi, mẹ chồng cũng là muốn công ty kiếm nhiều tiền mới muốn xí nghiệp có quan hệ thông gia, trách bà… Mọi người đừng mắng bà…”

      Toàn bộ mọi người trong quán cà phê vây lại đây, nghe vừa như vậy, tình cảm quần chúng càng thêm phẫn nộ.

      “Con dâu tốt a ! Bây giờ còn giúp mẹ chồng ác độc kia chuyện !”

      “Đáng tiếc a ! Gặp được lão phù thủy như vậy !”



      Nghe mọi người chỉ trích, Hứa Nhã Lệ tức giận đến cả người phát run, ngón tay chỉ vào Hạ Duy Y mắng,“Con hồ ly tinh này, quyến rũ con tao , bây giờ nhận tiền chịu rời khỏi nó, còn bậy mưu hại tao !”

      Hạ Duy Y dừng khóc, thể tin nhìn bà,“Mẹ, mẹ sao có thể oan con như vậy ?” Ngược lại dường như suy nghĩ cẩn thận gì, tỉnh ngộ ,“Mẹ nhất định là muốn cho Dạ hiểu lầm con, sau đó chủ động cùng con ly hôn phải ?” Chỉ thấy có chút thất thần lắc đầu,“ muốn… Con muốn Dạ hiểu lầm con… Con muốn với ấy… Chuyện phải như thế…” Sau đó cũng quay đầu liền xông ra ngoài.

      Ngoài cửa, Hạ Duy Y lau nước mắt mặt, thăm dò nhìn bên trong, chỉ thấy đám người vây quanh Hứa Nhã Lệ, lời tôi lời trách cứ bà ta, Hứa Nhã Lệ muốn chạy cũng được, tức giận mắng to. Bộ dáng người đàn bà chanh chua cùng cách trang điểm xinh đẹp càng làm cho người ta cảm thấy bà ta chính là người ghét nghèo giàu, với cảnh ngộ của Hạ Duy Y càng thêm đồng tình, lại oán giận chỉ trích bà ta, xem như vậy quả thực hận thể lên đánh bà ta hai cái tát.

      Hạ Duy Y hơi sợ sờ sờ mũi, sao so với tivi những người đó kích động nhiều như vậy chứ ? Hắc hắc cười gian hai tiếng, vỗ vỗ túi có chi phiếu, chuẩn bị về nhà.

      đoạn Hạ Duy Y dừng lại cước bộ, nơi này cách nhà rất xa nha ! Chẳng lẽ phải ngược lại ?

      “Bá bá…”

      Hạ Duy Y quay đầu nhìn lại, lại thấy Vũ Văn Cận mang theo ý cười,“Lại lạc đường?”

      “Mới có !” Lúc nãy lạc đường là vì căn bản tìm ra đường, nhưng trí nhớ của rất tốt, lúc nãy ngồi xe của cậu ta đến nơi đây, đem tuyến đường đều nhớ kỹ.

      Vũ Văn Cận thay mở cửa xe, Hạ Duy Y cũng chút khách khí ngồi xuống, nếu ngược lại cũng biết đến khi nào tới, đến lúc đó Dạ khẳng định phát thấy , nhất định tức giận chạy loạn.

      Vũ Văn Cận nhìn sườn mặt của , ánh mắt lộ ra mỉm cười, vốn cậu hôm nay hẹn trai, muốn khuyên nhưng nghĩ gặp . Vốn đưa đến quán cà phê là được rồi nhưng lại nghĩ ngây ngốc, đến lúc đó bạn chăm sóc đến , lại biết trở về làm sao bây giờ ? Cho nên cậu đành phải từ chối trai, vòng vo hai vòng gần đây, trở về quả nhiên thấy lại là bộ dáng cừu con lạc đường.

      Vũ Văn Cận đột nhiên nhớ tới biết là ai, lên tiếng hỏi,“Cậu tên là gì ?” Cậu lúc trước sợ bị Bùi Diệc phát , đành phải lui vào toilet, sau lại cẩn thận ngủ mất nên căn bản biết thân phận Hạ Duy Y. Cậu vốn tưởng rằng là học sinh học viện Già Đế, nhưng cậu tìm lâu cũng tìm được, nghĩ đến ngày đó chỉ là vừa lúc ở học viện Già Đế mà thôi.

      “Hạ Duy Y !”

      Vũ Văn Cận trầm mặc lát, đột nhiên đem xe dừng ven đường, nhìn nghiêm túc ,“Y Y, làm bạn tôi được ?” Lúc trước cậu nghĩ đến mình chỉ là nhất thời cao hứng, nhưng cũng nghĩ cậu tìm toàn bộ học viện Già Đế mấy lần nhưng cuối cùng lại thất vọng. Hôm nay ngẫu nhiên gặp , trong lòng thể đè nén vui sướng cho cậu biết, lần này giống, cậu phải muốn chơi đùa mà thôi, cậu thích rồi.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 41

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Tư Minh Dạ nhận được điện thoại của Lãnh Dạ Bạch liền sốt ruột hừng hực trở lại biệt thự,“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

      Lãnh Dạ Bạch biết làm sao khuyên,“Ông chủ, đừng vội, Y Y là tự mình rời nhà !”

      “Rời nhà ?” Tư Minh Dạ vẻ mặt trầm, cư nhiên dám rời nhà !

      Lãnh Dạ Bạch cầm tờ giấy trong tay đưa cho , Tư Minh Dạ nhận lấy, lời bên đơn giản dễ hiểu lại làm cho Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm trầm.

      “Dạ, kỳ em hy vọng thấy lá thư này, vậy chứng minh em có bị phát nhưng nếu phát em đây liền cho biết là được, miễn cho lo lắng. Em phải rời nhà ra là vì em có hẹn, yên tâm, em rất nhanh trở về !”

      “Có hẹn ?” Tư Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hai chữ kia, cư nhiên dám ra ngoài hẹn hò !

      Lãnh Dạ Bạch do dự ,“Y Y có hẹn có thể chỉ là có hẹn với bạn !”

      Tư Minh Dạ hừ lạnh ,“ ấy làm sao có bạn ?” Lãnh Dạ Bạch thở dài tiếng, ông chủ có phải giận quá hồ đồ ? Nếu Y Y ngay cả bạn cũng có, thế khẳng định cũng có khả năng biết những người đàn ông khác !

      “Lập tức tìm người cho tôi !” Sớm biết chạy loạn như thế, nên cài thiết bị truy tìm người !

      “Vâng !”



      Trong xe đường lộ, Hạ Duy Y cứ thế trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu mạnh, Vũ Văn Cận trong lòng quýnh lên, đưa tay nắm chặt bả vai của , hỏi,“Vì sao ? Cậu đối với tôi có chỗ nào hài lòng sao ?”

      Cách đó xa, Doãn Hi An kéo người đàn ông tai to mặt lớn tới, cẩn thận liếc mắt nhìn thấy hai người, cước bộ dừng lại, trong mắt lên tia nham hiểm. Nếu phải người phụ nữ này, Tư Minh Dạ sao có thể ném ? cũng lưu lạc tới nỗi làm người tình của người đàn ông ghê tởm này !

      Doãn Hi An mắt quyến rũ như tơ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, giọng nũng nịu,“Tình , em còn có chút việc lên xe chờ em chút, được ?”

      Thấy người đàn ông vui nhíu mày, Doãn Hi An vội vàng chu môi đỏ mọng, mặt mập mạp của hôn cái, lắc lắc cánh tay của , ngực đầy đặn cố ý cọ xát cánh tay , làm nũng ,“Được ? Người ta lát bồi thường tốt được sao ?” xong hướng sát trong lòng , ngầm tính va chạm bộ phận mẫn cảm của .

      Người đàn ông nhéo mông cái, mê đắm cười ,“ chờ !”

      Nhìn bóng dáng người đàn ông rời , Doãn Hi An giận tái mặt, chỉ cảm thấy ghê tởm, này tất cả đều do người phụ nữ kia ! Đảo mắt nhìn về phía hai người thân mật bên trong xe, trong mắt chợt lóe sáng, nụ cười giả tạo lấy di động ra.

      Hạ Duy Y nhạy cảm cảm giác được ánh mắt ác ý, muốn xoay người nhìn nhưng Vũ Văn Cận lại cố chấp cho phép xoay người, nhìn , nhất định phải nghe đáp án của .

      Hạ Duy Y mất hứng kiềm chế của cậu, nhìn cậu lái xe đưa về nên cho cậu hai quyền, nhưng giọng điệu lại ổn,“Tôi lại thương cậu, vì sao phải làm bạn cậu ?”

      Vũ Văn Cận nhíu mày ,“Chúng ta sau khi hẹn hò, cậu thương tôi, cho tôi cơ hội được sao ?”

      được !” Hạ Duy Y kiên quyết lắc đầu.

      “Vì sao được ?”

      “Dạ tức giận !”

      Dạ ? Lần trước cũng nghe nhắc tới tên này, chẳng lẽ là bạn trai ? “Cậu có bạn trai ?”

      Hạ Duy Y do dự chút, lắc lắc đầu, trong lòng Tư Minh Dạ là người quan trọng nhất, phải bạn trai đơn giản như vậy !

      “Thế vì sao thể ?”

      thể chính là thể ! Dạ rất tức giận !”

      “Dạ là ai ?” Nếu phải bạn trai , vì sao bọn họ cùng chỗ ta tức giận ?

      “Tôi vì sao phải cho cậu biết ? Dạ là của tôi, cho phép cậu giành với tôi!”

      Vũ Văn Cận càng ngày càng hồ đồ. Giành với ? Dạ kia là con sao ? đợi cậu nghĩ nhiều, Hạ Duy Y đột nhiên cả kinh kêu lên,“Cậu lái xe nhanh chút ! Nếu trở về, Dạ nhất định phát thấy tôi !”

      Vũ Văn Cận như trước buông tay, nhíu mày hỏi,“Cậu rất sợ ta ?”

      “Tôi phải sợ ấy, Dạ tôi nhất, tôi muốn ấy tức giận !” Hạ Duy Y cau mũi, Dạ nếu phát thấy , có thể lại đánh mông ?

      Vũ Văn Cận hoài nghi nhìn ,“ ta cậu ? Vậy cậu thương ta ?”

      Hạ Duy Y dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn về phía cậu,“Tôi đương nhiên thương ấy a !”

      Vũ Văn Cận sắc mặt trầm xuống,“Cậu đùa giỡn tôi sao ?” phải có bạn trai sao ?

      Hạ Duy Y cũng lạnh mặt xuống, cậu ta dựa vào cái gì hung dữ với ? Thấy tức giận, Vũ Văn Cận vội vàng kiềm chế tính tình của mình, ngây ngốc này có thể rất nhiều việc căn bản hiểu, sắc mặt giãn ra, cậu hỏi tiếp,“Cậu Dạ là con trai hay là con ?”

      Hạ Duy Y tuy rằng bất mãn nhưng nhìn cậu ôn tồn, vẫn trả lời vấn đề của cậu,“Con trai !”

      “Vậy hai người ở cùng chỗ sao ?”

      “Tôi với Dạ vẫn ở cùng chỗ a !”

      Vẫn ở cùng chỗ ? em ? Chẳng lẽ , phải là tình trai ? Vũ Văn Cận cảm thấy có chút nhức đầu, tiếp tục hỏi,“Thế ta có hôn cậu ?” Do dự chút, bổ sung câu,“Cậu có biết cái gì là hôn ?”

      Hạ Duy Y trong mắt ràng viết hai chữ “ngu ngốc”,“Tôi đương nhiên biết a ! Dạ mỗi ngày đều hôn tôi !”

      Nghe vậy, Vũ Văn Cận tâm trầm xuống chút, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi,“Thế ta hôn cậu chỗ nào ?” Tầm mắt dừng trán , trong lòng vô cùng hy vọng người đó là trai , chỉ là hôn trán mà thôi.

      Nhưng cậu thất vọng rồi, Hạ Duy Y mặt có chút đỏ kéo kéo tóc, tiếng nho ,“ ấy chỗ nào cũng có hôn.”

      Vũ Văn Cận hai tay căng thẳng, ý của là người đàn ông kia đều hôn khắp toàn thân ? quyền đập lên chỗ tựa ghế ngồi của , Vũ Văn Cận mắt đỏ thấp rủa,“Đáng chết !”

      Hạ Duy Y nhíu mày bất mãn,“Cậu làm cái gì vậy ? Mau lái xe !”

      Vũ Văn Cận mắt đầy lửa giận trừng mắt , đột nhiên đưa tay ép lên ghế ngồi, cúi đầu liền muốn hôn nhưng ngay khi hai môi sắp dán vào nhau, Vũ Văn Cận động tác đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hóa đen, nổi giận quát,“Cậu cư nhiên dám đánh tôi !” Chết tiệt ! Nhìn bé như vậy, khí lực sao mạnh như vậy ? Đau chết cậu rồi !

      Hạ Duy Y thu hồi nắm tay dán bụng cậu, đẩy cậu ra, khiêu khích đem nắm tay tiến đến bên miệng thổi thổi, hừ hừ ,“Dạ qua cho phép để người đàn ông khác hôn !” xong còn hướng về phía cậu giơ giơ lên nắm tay, đẩy cửa xe ra chạy ra ngoài.

      “Hạ Duy Y… Tê…” Vũ Văn Cận vốn định xuống xe đuổi theo nhưng vừa động liền chạm đến chỗ đau ở bụng, đau đến hít ngụm khí lạnh, là đáng chết ! Lúc trước bị Vân Thiên môn chủ Vân Môn đánh cũng có đau như vậy, kia khí lực rốt cuộc mạnh như thế nào ?



      Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng chậm rãi , thầm trong miệng,“Mình trở về Dạ nhất định phát mình rời nhà ra ngoài, làm sao bây giờ ? Dạ có đánh mình ?”

      lát, dừng lại cước bộ, xoa xoa bụng, hình như đói bụng ! Móm miệng tiếp tục về phía trước,“Người ta đáng thương nga ! Dạ thấy mình đáng thương như vậy hẳn là tức giận ? Nhưng còn phải bao lâu a ?”

      Vừa suy nghĩ vừa về phía trước, tuy rằng cứ như thê thảm nhưng nhìn bộ dáng của cũng giống mệt chết , nhìn qua cũng đáng thương !

      “Két…” Thanh bánh xe ma sát mặt đường vang lên, xe ngừng lại, Hạ Duy Y dừng lại cước bộ, quay đầu liền thấy Tư Minh Dạ từ trong xe ra, trong mắt vui vẻ, muốn nhào qua nhưng lại thấy sắc mặt trầm, cước bộ dừng lại, xoay người liền chạy.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 42

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm khó coi, chân dài bước bước, đưa tay liền đem tiến vào trong lòng, mắt thấy muốn ra tay, trong lòng càng thêm tức giận,“Em dám !”

      Hạ Duy Y rụt cổ, đáng thương nhìn ,“Dạ, em đói bụng…”

      Tư Minh Dạ hừ lạnh tiếng, đem kéo vào trong xe, thanh lạnh lùng ,“Về biệt thự !” Sau đó ấn hạ nút, dâng lên cửa sổ cách ly, vén váy của lên, kéo quần bên trong, để cho nằm sấp đùi ,“Ba…”

      “Ngô… Dạ…” Hạ Duy Y đáng thương quay đầu nhìn , nhìn bên mặt trầm, cũng dám mở miệng.

      Tuy rằng tức giận nhưng Tư Minh Dạ có mất lý trí, có quá mức dùng sức, sợ thương tổn đến nhưng đánh vài cái, lại phát đúng, Hạ Duy Y chút thanh cũng có, vội vàng ôm lấy , thấy hốc mắt hồng hồng, nước mắt lăn qua lăn lại, muốn khóc lại dám khóc.

      Tư Minh Dạ trận đau lòng, sắc mặt vẫn khó coi như cũ,“Còn dám rời nhà ra ngoài ?” tại Đoạn Phi Ưng còn chưa có tìm được, sát thủ Ám Dạ lại như hổ rình mồi, rốt cuộc có biết chạy loạn như vậy có bao nhiêu nguy hiểm ?

      Hạ Duy Y lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt lách tách rơi nhưng có tiếng, bả vai run run, nhìn qua rất đáng thương. Tư Minh Dạ trong lòng căng thẳng, vén váy lên nhìn, mặc dù có chút hồng nhưng hẳn là rất đau mới đúng.

      Thấy vẫn khóc, cũng lên tiếng, Tư Minh Dạ có chút sốt ruột,“Bé cưng…”

      Hạ Duy Y từ người xuống, ôm Tiểu Hùng rúc vào ngồi ghế, nhàng nức nở, nhìn qua rất thương tâm.

      “Bé cưng…” Tư Minh Dạ lại đem ôm trở về, đau lòng giúp lau nước mắt mặt,“Ngoan… Đừng khóc, là tốt, lần sau đánh em…”

      Hạ Duy Y nhìn , sau đó đột nhiên ôm lấy khóc lớn tiếng,“Ô ô… Em nghĩ cần em…”

      Nhìn khuôn mặt nhắn đến mức đỏ bừng, khóc thở nổi, Tư Minh Dạ vội vàng vỗ lưng giúp dễ thở,“Đứa ngốc… làm sao có thể cần em ?”

      “Nhưng… Ô… Nhìn rất tức giận !” Hạ Duy Y hai mắt hồng hồng nhìn , rất là ủy khuất.

      Tư Minh Dạ thở dài tiếng,“ rất tức giận nhưng dù tức giận cũng cần em ! chỉ là lo lắng cho em !” nhàng hôn lên nước mắt mặt , nhíu mày ,“Em có biết lén ra ngoài như vậy rất nguy hiểm , nếu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ ?”

      Hạ Duy Y nghe cần , lá gan lại lớn lên, hít hít mũi,“Em rất lợi hại, sợ người xấu !”

      Thấy Tư Minh Dạ vui nhíu mày, lại vội vàng kéo tay áo của , yếu ớt ,“Em lần sau rời nhà ra ngoài nữa, đừng tức giận…”

      Thấy sắc mặt chuyển tốt, Hạ Duy Y mới yên tâm ngồi trong lòng , sau đó lại nghĩ tới cái gì, lén liếc mắt cái, vẻ mặt do dự, Dạ có thể lại tức giận ? Nhưng nếu , Dạ biết khẳng định lại giận.

      Ánh mắt ràng như vậy, Tư Minh Dạ làm sao có thể phát được ? “Muốn cái gì ?”

      Hạ Duy Y được tự nhiên giật giật, cẩn thận ,“Em thể tức giận nga ?”

      Tư Minh Dạ nhíu mày,“Trước nghe chút !”

      Hạ Duy Y xoay tay từ trong túi váy lấy ra tờ giấy đưa cho , tiếng nho ,“Dù sao cũng là tiền người xấu thôi ! Nhận lấy cũng chịu thiệt, em rời khỏi …” Sau đó lại cảm thấy tức giận hừ ,“Người phụ nữ xấu xa chán ghét như vậy, cho nên em mới nhận…”

      Tư Minh Dạ nhìn tấm chi phiếu kia, sắc mặt trầm đáng sợ, hai người kia còn chịu hết hy vọng sao ? Thấy tức giận, Hạ Duy Y trong mắt lại tụ tập hơi nước,“Dạ, đừng tức giận…”

      Tư Minh Dạ bất đắc dĩ nhìn ,“ phải giận em !” Hôn cái miệng nhắn của , hỏi,“Bé cưng, vì sao chán ghét hai người kia như vậy ?”

      Hạ Duy Y rầu rĩ ,“Ai bảo bọn họ chọc tức giận, người phụ nữ kia còn dám mắng , hừ ! Để cho bà ta cũng bị người mắng !”

      Tuy rằng sớm biết là vì nhưng nghe , vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, dịu dàng hỏi,“Em làm cái gì ?”

      Hạ Duy Y nghĩ đến cảnh tượng người phụ nữ bị vây quanh tấn công, ánh mắt lộ ra tia vui sướng khi người gặp họa, nghịch ngợm cười ,“Bí mật !”

      Tư Minh Dạ nhíu mày, nếu muốn biết, cũng biết, nhìn bộ dáng nghịch ngợm, Tư Minh Dạ đưa tay nắm cằm của , hôn lên cái miệng nhắn phấn nộn.

      Vừa hôn xong, nhìn hai mắt sương mù bộ dáng quyến rũ, Tư Minh Dạ yết hầu căng thẳng, lại hôn lên, bàn tay to cách quần áo dao động ở phía sau lưng , sau đó dứt khoát cởi áo sơ mi người , lại cởi nút thắt váy ngắn, lột sạch , nụ hôn cực nóng dừng người , hô hấp càng thêm nặng nề,“Bé cưng… Giúp cởi quần áo…”

      Hạ Duy Y nghe lời đưa tay cởi cúc áo quần áo , bàn tay to nóng như lửa dao động người, còn môi lưỡi nóng ướt kia làm nhịn được run run, yết hầu dật ra tiếng rên khẽ.

      Tư Minh Dạ chút chút hôn da thịt mềm mại của , hai tay cũng nhàn rỗi, từ thắt lưng mềm mại trượt xuống, cuối cùng chậm rãi trượt tới giữa hai chân. Hạ Duy Y hai tay run run vất vả giúp cởi áo sơ mi xuống, muốn đưa tay cởi quần da của , ai ngờ ngón tay thon dài của đột nhiên xông vào trong cơ thể , làm thân thể mềm nhũn, hai tay run lên, đáng thương thở gấp ,“Người ta cởi được…”

      “Tiểu ngu ngốc… Ôm , đừng ngã xuống…” Ngón tay như cũ trong cơ thể khuấy đảo, tay kia buông ra, cởi dây lưng của mình.

      Hạ Duy Y hai tay đeo cổ , mềm mại tựa vào người , tuy rằng toàn thân như nhũn ra nhưng vẫn bất mãn phản bác ,“Người ta rất thông minh…”

      Tư Minh Dạ buồn cười ,“Đúng, em rất thông minh !” Dứt lời, ngón tay trong cơ thể rời khỏi, nắm thắt lưng của dùng sức nhấn cái.

      “A… Dạ là cầm thú !”

      Tư Minh Dạ sắc mặt liền đen, càng thêm dùng sức cố gắng động thắt lưng, có chút nghiến răng nghiến lợi ,“Về sau cho phép xem phim lộn xộn !”

      Hạ Duy Y muốn trốn nhưng tay chân mềm , phải đối thủ Tư Minh Dạ, chỉ có thể đáng thương nhận sai,“Dạ… em cũng dám nữa…” Trong lòng sao lại nghĩ đến chuyện đó.

      đến chuyện đó, kỳ chính là ngày nào đó, Hạ Duy Y biết từ nơi nào lấy ra đĩa phim, thấy thú vị, kết quả cẩn thận bị Tư Minh Dạ phát là phim A, hơn nữa xem gần xong rồi. Nhìn sắc mặt trầm, tiểu bạch thỏ nào đó vẫn hiểu vì sao tức giận !



      Vũ Văn Cận trở lại biệt thự Vũ Văn Lạc, rất buồn bực ngồi phịch sô pha, Vũ Văn Lạc từ văn kiện trong tay ngẩng đầu nhìn cậu cái,“Làm sao vậy ? Cư nhiên cho leo cây !”

      Vũ Văn Cận nhìn cái, cười khổ ,“ có lỗi a ! Bất quá em cũng gặp báo ứng, em thất tình !”

      Vũ Văn Lạc nhíu mày,“Là nào biết tốt xấu dám từ chối nhị thiếu gia Vũ Văn ?”

      hai, cũng đừng móc em, em lần này là thất tình !” Lần đầu tiên nếm được cảm giác đau lòng, nhưng ngốc kia chỉ sợ biết cậu đau lòng.

      Vũ Văn Lạc quan sát cậu, là lần đầu tiên thấy cậu chán chường như vậy, muốn mở miệng hỏi, Vũ Văn Cận lại mở miệng trước,“Chị ta sao còn ở đây?”

      Vũ Văn Lạc theo tầm mắt của cậu nhìn lại, thấy Kiều Tịch Nhan từ lầu xuống, biết vì sao, Kiều Tịch Nhan đột nhiên trở nên rất hiền lành, hiền lành đến giống như tồn tại, cho nên Vũ Văn Lạc quên , Vũ Văn Cận cũng nghĩ sớm rồi.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :