1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23:

      “Ưm......A.........Nghị........” giường lớn, người phụ nữ ý loạn tình mê vặn vẹo vòng eo phối hợp dũng mãnh tiến vào của người đàn ông người, mặt tất cả đều là sung sướng.

      Kiều Nghị sau khi phát tiết, chút vui trong lòng đối với Đồng Uyển Dao cũng biến mất, vừa lòng nhéo người phụ nữ trong lòng, ái muội cười ,“Cũng là bà hiểu chuyện !”

      Người phụ nữ vẻ mặt thẹn thùng dựa vào trong lòng ông, bộ ngực đầy đặn cố ý cọ người ông, ngón tay ái muội vẽ vòng tròn trước ngực ông, giống như vô tình hỏi,“Nghị, có tin của Bối Nhi ?"

      “Vẫn chưa có.” Kiều Nghị lấy tay bà ra, đứng dậy mặc xong quần áo, thản nhiên ,“Tôi cần phải trở về.”

      Nhìn Kiều Nghị rời , Chung Viện vui châm điếu thuốc, mệt mỏi tựa vào giường hút thuốc, trong mắt bất mãn chợt lóe qua,“Nha đầu chết tiệt kia, ngay cả tao cũng bị cản trở !” Vốn Kiều Bối Nhi trước đây bộ dáng phấn điêu ngọc mài, ngay cả bộ dáng Kiều Tịch Nhan cũng so ra kém hơn nên Kiều Nghị đối với hai mẹ con bà cũng tệ lắm, tuy chống đối ràng với Đồng Uyển Dao nhưng ngầm đối với mẹ con bà xem như tốt. Nhưng lại ngờ Kiều Bối Nhi dần lớn lên cư nhiên càng ngày càng xấu, Kiều Nghị liền đem hy vọng đặt người Kiều Tịch Nhan, đối với mẹ con bà cũng có chút lạnh nhạt. Nhưng càng ngờ Kiều Bối Nhi bề ngoài xuất chúng cư nhiên lại trở thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Vũ Văn, nhờ con cao quý, Kiều Nghị đối với bà thái độ tốt ít, nhưng bây giờ nha đầu chết tiệt kia cư nhiên mất tích, có phải muốn bà xấu mặt hay ?
      Buồn bực rít hơi thuốc, tức giận mắng câu,“Nha đầu chết tiệt !”

      *****

      giường to như vậy, hai thân thể trần trụi quấn cùng chỗ, Hạ Duy Y gắt gao bám lấy Tư Minh Dạ, tiếp nhận va chạm mạnh mẽ của lần lại lần, thở gấp thôi.

      “Ầm” tiếng, cửa phòng hề báo trước bị phá ra.

      Tư Minh Dạ rất nhanh kéo chăn bên qua che kín cơ thể trần trụi của hai người chặt chẽ kết hợp cùng chỗ, tầm mắt u lạnh lẽo quét về phía cửa.

      Nam Cung Liệt thân mình run lên, nuốt nuốt nước miếng,“Lão.....Lão đại....Tôi phải cố ý......” xong xoay người bỏ chạy, trong lòng thầm oán Lãnh Nguyệt Tâm, lão đại ràng rất bận, ta cư nhiên với cậu lão đại có việc gì.

      Cậu chạy trốn quá nhanh, có nhìn đến Lãnh Nguyệt Tâm theo sau cậu lên lầu đứng ở trước cửa như cũ.

      “Xem đủ chưa ?”

      Thanh lãnh khiến cho Lãnh Nguyệt Tâm phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi đầu,“Điện chủ”

      “Cút !”

      Lãnh Nguyệt Tâm trong lòng có chút khổ sở, thấp giọng ,“Vâng…” Đưa tay giúp bọn họ đóng cửa lại, cuối cùng vẫn nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, đúng lúc thấy vẻ mặt dịu dàng nhìn người phụ nữ dưới thân, khóe miệng thậm chí mang theo mỉm cười, biết chỉ khi đối mặt với người phụ nữ trong lòng, mặt mới có thể xuất biểu tình dịu dàng này.

      “Răng rắc” Cửa chậm rãi khép lại, Lãnh Nguyệt Tâm cúi đầu, ánh mắt u.

      “Dạ.....” Hạ Duy Y mở to hai mắt sương mù nhìn , có chút bất mãn thúc giục,“Động chút.....”

      Tư Minh Dạ khẽ cười tiếng, lắc lư thắt lưng, thỏa mãn mèo lười dưới thân còn chưa được ăn no.

      .....

      “Chị dâu ......” Nam Cung Liệt hai ngày nay có việc gì lúc này lanh quanh trong biệt thự, nhưng dám lại trở lên lầu 3, bây giờ rất vất vả thấy Hạ Duy Y, vội vàng bám theo.

      “Làm gì ?” Hạ Duy Y bưng sữa hướng lên lầu, khóe mắt cũng bố thí cho cậu, Nam Cung Liệt chút cũng tức giận, ánh mắt hừng hực nhìn ,“Chị dâu , chị nhận tôi làm đồ đệ được ?” Hai tay tạo thành chữ thập,“Làm ơn ! Chị dâu , chỉ cần chị nhận tôi làm đồ đệ, muốn tôi làm trâu làm ngựa đều có thể.....”

      Ưm? Hạ Duy Y hai mắt sáng ngời, con mắt linh động chuyển vòng vo, giống như tính toán về khoản mua bán này, sau đó nhìn về phía Nam Cung Liệt vẻ mặt thành kính, ,“Cũng cần làm trâu làm ngựa, nhưng ngày làm thầy cả đời là mẹ, về sau đều phải nghe tôi , bằng chính là bất hiếu !” Muốn cậu làm trâu làm ngựa làm cái gì ? cần trâu ngựa Dạ nhất định mua cho , còn người có lúc dùng.

      “A ?” Nam Cung Liệt do dự chút, sau đó hung hăng gật đầu,“Được, tôi từ đây về sau đều nghe lời chị dâu !” Dù sao lão đại cũng nghe lời chị dâu , cũng có gì mất mặt.

      Hạ Duy Y cười gật gật đầu, bộ dáng vừa lòng, sau đó bưng sữa tiếp tục hướng lên lầu.

      “Hả.....Chị dâu , chị chừng nào dạy tôi thuật bắn súng?”

      Hạ Duy Y quay đầu nhìn cậu, trong mắt có chút nghi hoặc,“Dạy thuật bắn súng ?”

      Nam Cung Liệt sửng sốt, kéo kéo khóe miệng,“Chị dâu , chị làm thầy nhưng chỉ có danh mà cái gì cũng làm chứ ?”

      Hạ Duy Y nghi hoặc ,“ chưa sư phụ phải làm gì ?”

      Hả? Nam Cung Liệt quýnh lên, ngờ mình lại bái sư phụ vì nghe lời của ?

      Hạ Duy Y để ý tới bộ dáng cậu ai oán, xoay người hướng lên lầu, khóe miệng lại a to, trong mắt tất cả đều là giảo hoạt.

      Đem sữa đặt ở trước mặt Tư Minh Dạ,“Dạ, uống sữa !”

      Tư Minh Dạ bớt thời gian nhìn cái, ngửa đầu, Hạ Duy Y hiểu ý hôn lên bạc môi của , Tư Minh Dạ cười cười, đem kéo vào trong lòng, sau khi hôn lúc lâu mới buông ra, bưng sữa bàn lên uống hơi cạn sạch.
      Thấy bề bộn nhiều việc, Hạ Duy Y lấy ly ,“Em tìm King.”

      “Uhm.” Tư Minh Dạ lên tiếng, lại hôn lên môi cái,“ sắp xong rồi.”

      Hạ Duy Y gật gật đầu,“Em chơi lát.”

      Nam Cung Liệt nhìn Hạ Duy Y xuống lầu, lại vội vàng theo,“Chị dâu , chị nhất định phải dạy tôi thuật bắn súng.......Chị dâu .....”

      Hạ Duy Y chun mũi, kéo tóc nghĩ nghĩ, sau đó cười đến ngọt ngào, trong mắt còn mang theo tia chờ đợi,“Tôi muốn tìm King, nếu cậu cùng King đánh trận, nếu cậu thắng tôi dạy cậu !”

      King ? Nam Cung Liệt khóe miệng run run, tuy rằng King hung mãnh dị thường nhưng cậu đường đường đầu lĩnh sát thủ chẳng lẽ còn sợ nó sao ? Nghĩ gật gật đầu,“Được !”

      Hoa viên, Hạ Duy Y ngồi xổm bên, tay chống cằm, nhìn Nam Cung Liệt cùng King ngươi tới ta , thỉnh thoảng lại kêu lên,“King, cố lên !” Trong lòng nghĩ, quả nhiên so với xem tivi phấn khích hơn.

      Nam Cung Liệt hổ là đầu lĩnh sát thủ, King tuy rằng hung mãnh nhưng Tư Minh Dạ vẫn chưa huấn luyện nó, cho nên cuối cùng tự nhiên là Nam Cung Liệt thắng.

      Nhìn King bị áp chế, Hạ Duy Y bất mãn chu miệng ,“Nam Cung Liệt, làm King bị dơ.” Lông tuyết trắng người King trải qua trận đánh, quả thực nhiễm chút bụi.

      Nam Cung Liệt ràng muốn thảo luận vấn đề này, ánh mắt phát sáng nhìn Hạ Duy Y,“Chị dâu , tôi thắng, có thể dạy ta ?”

      “Được rồi !” vẫn là giữ lời, xem biểu diễn vậy dạy cậu chút cũng sao.

      Hết chương 23.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24:

      Sân bắn, Hạ Duy Y mặt lại tỏa ra lãnh lẽo, chỉ vào bia bắn xa xa, chút cảm tình ,“Khi nào bắn trúng điểm giữa lúc đó ăn cơm !”

      “Cái gì ?” Nam Cung Liệt há hốc mồm, xa như vậy ? Tuy rằng kĩ thuật bắn của cậu xem như rất tốt nhưng khoảng cách xa như vậy, muốn cậu dùng mắt thường nhắm, làm sao có thể bắn trúng?

      Hạ Duy Y lạnh lùng nhìn cậu cái, đối với dong dài của cậu rất vui, dứt khoát đá cước,“Bắt đầu !”

      Nam Cung Liệt thét lớn tiếng, trán thoáng chốc toát ra mồ hôi lạnh, đáng chết! Chân của cậu bị gãy chứ? Này cũng làm cho cậu ý thức được Hạ Duy Y rất nghiêm túc, có tâm trạng cười giỡn, bắn trúng cho phép ăn cơm cho cậu cơm ăn, điều này làm cho cậu có cảm giác trở lại huấn luyện lúc trước.

      Chịu đựng đau đớn đùi, nhắm bắn,“Bang” Hạ Duy Y híp mắt, lạnh lạnh ,“Vừa sát qua biên!”

      Nam Cung Liệt kinh ngạc nhìn cái, khoảng cách xa như vậy cư nhiên có thể nhìn thấy ràng như vậy?

      “Tiếp tục!” Sau đó đột nhiên nhớ tới đồng ý với Tư Minh Dạ chỉ chơi lát, vì thế rất có trách nhiệm mà ra sân bắn.

      Trong phòng khách, Tư Minh Dạ vẻ mặt trầm, Lãnh Nguyệt Tâm cúi đầu , này vốn là thất trách của , trừng phạt như thế nào cũng là đương nhiên nhưng vì sao lại cảm thấy trong lòng đau khổ, còn có....... cam lòng.

      “Dạ.........” Thanh mềm mại ngọt ngào vang lên, Tư Minh Dạ quay đầu thấy Hạ Duy Y, sắc mặt thoáng chốc dịu dàng,“Lại đây........”

      Hạ Duy Y thấy khí có chút ổn, ngoan ngoãn đến bên cạnh ,“Dạ, làm sao vậy?”

      Tư Minh Dạ tay kéo vào trong lòng, hừ lạnh tiếng, nhéo nhéo mặt của ,“ nơi nào ? biết lo lắng sao?”

      Biết được nguyên nhân tức giận, Hạ Duy Y ôm lấy cổ , nịnh hót cười cười,“Dạ.........Em phải cố ý.......Cam đoan có lần sau !”

      Tư Minh Dạ hôn cái miệng nhắn của , quay đầu nhìn về phía Lãnh Nguyệt Tâm, sắc mặt lạnh như băng như cũ, phải ngoại trừ đối mặt Hạ Duy Y, vẻ mặt của đều lạnh lùng,“Tuy rằng nơi này phòng vệ nghiêm mật, có nguy hiểm gì nhưng tôi hy vọng chớ quên chức trách của , tôi nuôi người vô dụng !”

      “Vâng!” Lãnh Nguyệt Tâm nắm chặt hai đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lại chỉ cảm thấy ngực đau đớn từng đợt co rút, là làm sao vậy ? cảm thấy mình còn là mình, điều này làm cho cảm thấy bất an.

      xuống !”

      Lãnh Nguyệt Tâm mơ màng rời , lại biết vì sao cuối cùng nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn cái.

      Tư Minh Dạ dựa vào trán Hạ Duy Y, dịu dàng hỏi,“ đâu vậy ?”

      Vẻ mặt ôn nhu kia làm cho Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy có chút ngứa mắt, hận thể đập vỡ hình ảnh kia, vì sao người phụ nữ ngốc nghếch kia có thể làm cho đối xử dịu dàng như vậy ? ghen tị.

      Ghen tị ?! Mở to mắt, hóa ra ghen tị ! Ánh mắt phức tạp nhìn Tư Minh Dạ, từ khi nào bắt đầu, hy vọng có thể đối với dịu dàng chút, nhìn cùng người phụ nữ kia thân thiết liền cảm thấy thoải mái, hóa ra....... động lòng.

      Lãnh Nguyệt Tâm lòng mê man, sát thủ nên có cảm tình, sở dĩ thể trở thành sát thủ đỉnh cấp giống như Dạ đế là bởi vì tâm địa đủ lạnh lùng, đối người khác đủ tàn nhẫn, đối chính mình cũng đủ tàn nhẫn, đây là huấn luyện viên lúc trước huấn luyện đánh giá.

      Vẫn nhìn người đàn ông lãnh khốc vô tình, cao thể chạm cưng chiều người phụ nữ ngốc nghếch kia như vậy, rất khó động lòng ? Lãnh Nguyệt Tâm cười khổ, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy , lén động lòng, nếu vì sao chỉ ở rất xa liếc mắt nhìn qua cái, dung mạo của lại khắc nét trong đầu?

      Hạ Duy Y cười hì hì ,“Dạ, em nhận đồ đệ !” Ánh mắt sáng nhìn Tư Minh Dạ, mang theo chút đắc ý, giống như đợi khen ngợi.

      Tư Minh Dạ bạc môi giơ lên, chút nào keo kiệt khen ngợi,“Bé cưng lợi hại.”

      Hạ Duy Y ha ha cười khúc khích, sau đó vẻ mặt chán ghét ,“Nhưng ta quá ngốc nha ! ta phải đầu lĩnh sát thủ sao ? Cư nhiên chỉ sát qua biên, em lúc trước chịu qua huấn luyện cũng bắn trúng bia.”

      Tư Minh Dạ cánh tay sít chặt, Hạ Duy Y ràng cảm giác được tâm trạng chấn động của , lo lắng nhìn ,“Dạ, làm sao vậy ?”

      “Bé cưng, em nhớ lại chuyện trước kia ?” Tư Minh Dạ đột nhiên có chút bất an, sợ nhớ lại chuyện trước kia, quan hệ bọn họ bây giờ xảy ra thay đổi.

      Hạ Duy Y nghĩ nghĩ, mờ mịt lắc đầu, cảm giác được bất an của , đưa tay ôm chặt , trong mắt tất cả đều là lo lắng,“Dạ....”

      Tư Minh Dạ dứt bỏ bất an trong lòng, vuốt ve khuôn mặt nhắn của , an ủi,“ có việc gì......”

      *****

      Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn quên đau đớn đùi, càng ngừng nhắm bắn, lặp lại động tác cách máy móc, mãi đến khi bắn trúng điểm giữa, đột nhiên mất toàn bộ khí lực ngã xuống đất, cử động chút cũng cảm thấy khó khăn.

      sân bắn trống trải cũng chỉ có mình cậu, tiếng thở dốc kịch liệt kia quanh quẩn ở bên tai, mặt trẻ con lộ ra chút cười khổ, lâu cũng có liều mạng như vậy, cử động đầu chút nhưng có phát Hạ Duy Y, khóe miệng kéo kéo, sư phụ này của có đủ trách nhiệm !

      “Gì ?”

      Trong điện thoại thanh Bùi Diệc cà lơ phất phơ vang lên, Nam Cung Liệt thở hổn hển ,“Diệc, cứu mạng..........”

      “Liệt ?” Thanh Bùi Diệc có chút sốt ruột, là thanh Nam Cung Liệt bây giờ suy yếu rất giống người bị thương sắp chết,“Cậu ở nơi nào ?”

      “Sân huấn luyện phía dưới biệt thự.”

      Nghe câu trả lời như thế, Bùi Diệc sửng sốt, sân huấn luyện ? Cậu ta phải là bị thủ hạ đánh hội đồng ? Tuy rằng nhưng cậu vẫn bằng tốc độ nhanh nhất tới sân huấn luyện, nhìn Nam Cung Liệt chật vật thê thảm, kinh ngạc hỏi,“Cậu làm sao vậy ?”

      “Tôi lên thuyền giặc.” Khóe miệng gợi lên chút cười khổ, nhưng trong mắt lại mang theo chút sung sướng khiến cho Bùi Diệc hiểu.

      Nam Cung Liệt thở dài tiếng,“Phiền cậu đỡ tôi chút, chân tôi bị gãy rồi chặt.”

      “Chân bị gãy ?” Bùi Diệc sắc mặt nghiêm trang,“Ai dám động thủ với cậu ?”

      Nam Cung Liệt đem nửa sức nặng dựa lên người cậu ta, cũng biết có phải đau hay , nhếch miệng,“Còn có ai ? Tiểu ác ma !”

      “Chị dâu ? Cậu sao chọc tới ấy ?” Chị dâu tuy rằng bị đặt là tiểu ác ma nhưng bình thường vẫn rất vô hại.

      “Tôi phải với cậu muốn bái ấy làm sư phụ sao ?”

      “Vậy ấy vì sao đá gãy chân cậu ?”

      Nam Cung Liệt bất đắc dĩ ,“Bởi vì tôi có hoàn toàn phục tùng !” Khi sát thủ nhận huấn luyện phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, thể nghi ngờ, thể hỏi, chỉ có thể hoàn toàn phục tùng, mà cậu lại nghi ngờ !

      Thấy Bùi Diệc còn muốn hỏi, Nam Cung Liệt vội vàng cắt ngang cậu,“Làm ơn, cậu muốn biết cái gì nữa hỏi sau được ? Trước tìm Lam Tư, tôi nghĩ chân của tôi cứ như vậy bị phế , còn nữa, có thể cho tôi ăn chút được , tôi sắp chết đói rồi.”

      Hết chương 24.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25:

      Nam Cung Liệt kiên trì kéo chân gãy về phía Hạ Duy Y báo cáo nhiệm vụ của mình hoàn thành, Bùi Diệc cùng Lam Tư đều cảm thấy cậu điên rồi, mà Hạ Duy Y thấy cậu câu đầu tiên lên tiếng là,“Chân của làm sao vậy ?”

      Nam Cung Liệt khóe miệng trận run rẩy,“Chị dâu , đó là đáp lễ của chị ban tặng !”

      “Hả?” Hạ Duy Y kéo kéo tóc, nhớ tới hình như là có chuyện như vậy, ngượng ngùng cười cười, ra lời lại tức chết người,“Tôi phải cố ý, ai biết cú đá đó mạnh như vậy ?” phải Hạ Duy Y cố ý tổn hại cậu, mà thấy cú đá kia quả , bởi vì ra từ môi trường tàn khốc nhất, năng lực kháng cự đánh nhau đúng là phải người bình thường có thể so được, trong tiềm thức liền lấy Nam Cung Liệt so sánh giống mình.

      Nam Cung Liệt hít sâu mấy hơi, trong lòng càng ngừng nhắc nhở bản thân, đó là bảo bối của lão đại, sư phụ của mình, nhất định thể động thủ với , chủ yếu là cậu phải đối thủ của , nếu cậu dám ra tay hậu quả khẳng định là tương đương thê thảm.

      Tâm trạng ổn định, Nam Cung Liệt lấy lòng cười ,“Chị dâu , chúng ta tiếp tục huấn luyện !” Trong đôi mắt tròn kia như thế nào cũng giấu được hưng phấn, tuy rằng bị tra tấn thê thảm nhưng tiến bộ của cậu cũng khả quan, cho nên bây giờ cậu vừa đau vừa vui vẻ.

      Hạ Duy Y chu miệng ,“Tôi muốn ở cùng Dạ, tự mình luyện.”

      Nam Cung Liệt cũng để ý, chính là ánh mắt sáng nhìn hỏi,“Tôi đây phải luyện như thế nào ?”

      “Muốn như thế nào luyện như thế đó.” xong liền định chạy hướng lên lầu.

      Nam Cung Liệt nắm lại,“Chị dâu , chị giúp tôi suy nghĩ luyện như thế nào ! Đừng quên chị là sư phụ tôi a !” Cậu cũng để ý chân này, thấy cậu học giỏi lên như vậy phải dạy nhiều cho cậu phải sao ?

      Đột nhiên cảm giác bị tầm mắt lãnh khóa chặt lại, Nam Cung Liệt run rẩy, mạnh rút tay về, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhìn người cầu thang lắp bắp ,“Lão.....Lão đại.........Tôi phải cố ý.........” Lần này cậu muốn chạy cũng chạy được, muốn khóc cũng được.

      Hạ Duy Y lại rất cao hứng nhào vào trong lòng Tư Minh Dạ, ngửa đầu hỏi,“Dạ, xong việc rồi sao ?”

      Tư Minh Dạ đưa tay ôm , dịu dàng ,“Uh.” Trong khoảng thời gian này bởi vì Phi Ưng bang cùng chuyện nội gián có chút bận, lại thêm Tuyệt Thế nhận hai đề án lớn nên chưa có thời gian ở bên cạnh .

      Mắt thấy Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y , Nam Cung Liệt đấu tranh phen, khẽ cắn môi, sợ chết mở miệng,“Chị dâu , làm ơn....”

      Tư Minh Dạ tầm mắt lại dừng người cậu, Nam Cung Liệt cười gượng hai tiếng, nhấc tay lên thề,“Lão đại.......chỉ câu !”

      Hạ Duy Y thấy cậu đáng thương, nghiêng đầu nghĩ nghĩ,“Nếu bịt mắt luyện là được rồi, vẫn là khoảng cách kia.” Sau đó lại bỏ thêm câu,“Bắn trúng điểm giữa cho phép ăn cơm !”

      Nhìn bóng dáng hai người Nam Cung Liệt rút rút khóe miệng, chị dâu sao lại thích cho người ăn cơm thế ? Đợi chút ! Bịt mắt ? gương mặt trẻ con đột nhiên hưng phấn, kéo chân gãy khó khăn ra bên ngoài.

      An Thụy tới cửa vừa đúng nhìn đến cậu loạt biểu tình, khó hiểu hỏi,“Liệt, cậu làm sao vậy ? Chân của cậu sao lại thế này ?”

      “Cậu đừng cản trở tôi, tôi muốn huấn luyện !” Sau đó tay đẩy An Thụy chắn ở trước mặt ra, tiếp tục ra bên ngoài.

      An Thụy sửng sốt lát, sau đó lấy di động ấn dãy số,“Lam Tư, Liệt làm sao vậy ?” Nam Cung Liệt bị thương khẳng định tìm Lam Tư, cho nên Lam Tư nhất định biết chuyện này là thế nào.

      Lam Tư lạnh lùng phun ra câu,“Cậu ta điên rồi !”

      “A ?” An Thụy còn chưa phản ứng lại đây, điện thoại bên kia liền truyền đến trận bí bo, An Thụy sửng sốt chút, lắc đầu, lên lầu tìm Tư Minh Dạ.

      “Cốc cốc....”

      “Tiến vào !”
      Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y dựa vào sô pha, nhìn về phía An Thụy, An Thụy sắc mặt nghiêm túc ,“Lão đại, nội gián Phi Ưng bang bị phát .”

      Tư Minh Dạ lạnh lùng nhếch môi, Đoạn Phi Ưng có chút bản lĩnh, nhưng cùng U Minh Điện đối nghịch quả thực chính là biết lượng sức !

      Hạ Duy Y lẳng lặng trong lòng Tư Minh Dạ, con mắt chuyển động, bộ dáng thông minh lanh lợi, nghe bọn họ đối thoại cũng xen mồm.

      An Thụy xong chính , nhìn Hạ Duy Y liếc mắt cái, lời muốn lại im bặt, Tư Minh Dạ trìu mến sờ sờ đầu trong lòng, thấy cậu còn chưa , ngẩng đầu hỏi,“Còn có việc?”

      “Dạ có.” An Thụy xoay người ra ngoài, trong lòng nghĩ, hẳn là có chuyện gì ? Xem lão đại cưng chiều chị dâu như vậy, hẳn là quên người phụ nữ kia ?

      Mặc kệ như thế nào, năm người bọn họ cũng đứng về phía chị dâu , lúc trước là người phụ nữ kia tự mình rời khỏi lão đại, nay trở về, nếu an phận đừng trách bọn họ. Nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia lo lắng, chỉ sợ chị dâu rất dễ bị bắt nạt, bị thương tổn, chỉ mong lão đại bị lay động !

      Chuyện Hạ Duy Y từ tiểu bạch thỏ biến thành tiểu ác ma vốn chỉ có Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt biết, mà chuyện Nam Cung Liệt bị gãy chân, Lam Tư đương nhiên cũng có nghe nhưng cũng bán tín bán nghi, mà An Thụy gần đây bề bộn nhiều việc, đối việc này là hoàn toàn biết, còn nghĩ rằng Hạ Duy Y chỉ là tiểu bạch thỏ rất dễ bắt nạt !

      Vào buổi sáng trời trong nắng ấm, Tư Minh Dạ mở mắt nhìn người cuộn mình giống như con tôm trong lòng , khóe miệng dịu dàng giương lên, cái miệng nhắn phấn nộn khẽ nhếch kia làm cho nhịn được hôn lên, Hạ Duy Y dường như cảm thấy có chút bị đè nén, thoải mái lắc lắc thân mình muốn né tránh, kết quả lại dẫn tới người nào đó thú tính nổi lên.

      Sau khi đem tiểu bạch thỏ nào đó ngủ chưa tỉnh ăn sạch xong, Tư Minh Dạ tinh thần sảng khoái mặc vào bộ tây trang ngay ngắn, cúi người hôn tiểu bạch thỏ lại muốn ngủ, dịu dàng ,“Nghỉ ngơi cho tốt, công ty chuyến, giữa trưa trở về cùng em ăn cơm trưa được ?”

      “Ưm....” Hạ Duy Y mơ mơ màng màng lẩm bẩm tiếng cũng biết đến tột có nghe được , Tư Minh Dạ giúp đắp chăn, lại hôn cái mới rời cửa.

      Đúng lúc ở phòng khách gặp Lãnh Nguyệt Tâm, Tư Minh Dạ thanh lạnh lùng ,“Tôi công ty, giữa trưa trở về.”

      Lãnh Nguyệt Tâm sững sờ, sau lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, tim đập thình thịch mãi ngừng, cho biết hành tung của sao ?

      Người này! Có suy nghĩ lung tung an phận, vốn theo với tính cách của , như vậy chỉ cần nghe là được rồi, nhưng nay lại......

      Kỳ Tư Minh Dạ là sợ Hạ Duy Y sau khi tỉnh lại nhớ lời , tìm thấy mất hứng, mà Lãnh Nguyệt Tâm là cận vệ của , đem hành tung của mình cho Lãnh Nguyệt Tâm, chẳng qua là vì để ngừa Hạ Duy Y hỏi mà thôi.

      Tư Minh Dạ mới vừa lâu, Bùi Diệc cực kỳ hứng thú dẫn người phụ nữ tiến vào, thấy thế nào cũng là bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui, người phụ nữ theo phía sau cậu rất đẹp, cao quý tao nhã, ôn nhu quyến rũ, vừa nhìn chính là người xã hội thượng lưu.

      “Tư đâu ?” Người phụ nữ dường như có chút vội vàng, hai mắt quyến rũ nhìn lướt qua phòng khách trống .

      Hết chương 25.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26:

      Bùi Diệc rất lễ phép ,“ Tần, phòng lão đại ở lầu 3.....” Cậu còn chưa dứt lời, Tần Nhu lên lầu.

      Bùi Diệc nhíu mày nhìn bộ dáng của , gấp như vậy, xem ra là vội vã muốn cùng lão đại hòa hảo như lúc ban đầu !

      Vốn hôm nay có chính cậu phải đến công ty, nhưng cậu nghĩ có thể xem diễn cùng Tư Minh Dạ xong rồi cùng công ty, nhưng nghĩ đến Tư Minh Dạ hôm nay hiếm khi chăm chỉ, đến công ty.

      “Bang bang bang....."

      Tần Nhu nhìn qua dịu dàng nhưng tiếng phá cửa này chút cũng thể là dịu dàng,“Tư, em trở về !”

      Hạ Duy Y vốn chưa ngủ đủ, hơn nữa lại bị Tư Minh Dạ ép buộc lần, lúc này ngủ thoải mái lại bị tiếng vang lớn như vậy, làm cho người ta thể xem , bất mãn lầm bầm tiếng, từ từ nhắm hai mắt mò mò, đúng lúc mò đến áo sơ mi của Tư Minh Dạ, bộ dáng mơ mơ màng màng, ánh mắt mở khe hở, lảo đảo đến cạnh cửa, mở cửa ra, bất mãn nhìn người ngoài cửa quấy rầy ngủ.

      Tần Nhu sửng sốt, như thế nào cũng nghĩ tới trong phòng Tư Minh Dạ có phụ nữ, dưới chiếc áo sơ mi khổ lớn là cơ thể nhắn xinh xắn lộ ra làn da trắng nõn, khắp da thịt tuyết trắng kia đầy các dấu vết, trước ngực đầy đặn như như , dưới chiếc áo lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt nhắn tinh xảo mang theo nét đỏ ửng ngủ say, hai mắt sương mù, dường như vẫn chưa tỉnh táo, bộ dáng này bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều như lửa nóng đốt khắp người.

      Bùi Diệc chậm rãi lên liền thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên phải chảy nước miếng mà rất nhanh xoay người, vẻ mặt bi thương, lão đại móc hai mắt của cậu hay ?

      Tần Nhu sắc mặt khó coi đến cực hạn, mở miệng chất vấn,“ là ai ?”

      Hạ Duy Y nhận thấy có ỳ tốt, nhíu mày, miễn cưỡng ngáp cái, mới hỏi," là ai?"

      “Tôi là vị hôn thê của Tư, quyến rũ vị hôn phu của tôi lại biết tôi là ai, là chê cười !” Tần Nhu yên lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng đánh giá uy hiếp của ta lớn như thế nào.

      Hạ Duy Y vô tội nháy mắt mấy cái,“Vị hôn phu của là ai?”

      Tần Nhu hoài nghi cố ý, nhưng biểu tình kia giống như ngốc nghếch, làm cho có chút hoài nghi,“Vị hôn phu của tôi đương nhiên là Tư Minh Dạ !”

      “Dạ ?” Hạ Duy Y nhíu nhíu mày, lại nhìn người phụ nữ trước mặt liếc mắt cái.

      Tần Nhu xác định ta biết mình, khinh thường ,“Tư với sao ? Xem ra ở trong lòng ta cũng quan trọng ! Tôi hiểu được đàn ông luôn chịu nổi đơn, tôi ở đây, ta tự nhiên tìm phụ nữ để giết thời gian, này tôi trách ta, nhưng tại tôi trở về, cũng nên rời khỏi.” xong tìm ở trong ví, sau đó viết tờ chi phiếu, đưa cho Hạ Duy Y, khinh miệt ,“Đây là trăm vạn, cầm rồi nhanh rời !”

      Bùi Diệc nhíu nhíu mày, cũng dám quay đầu, muốn cái gì nhưng biết vì sao lại ngậm miệng.

      Hạ Duy Y đưa tay tiếp nhận tờ chi phiếu kia, ngây ngốc hỏi,“ trăm vạn rất nhiều nha ?” Thứ lỗi cho , biết, sau khi mất trí nhớ cũng rất ít khi ra ngoài, quần áo gì đều là Tư Minh Dạ giúp chuẩn bị, mua qua cái gì, mơ hồ biết trăm vạn này hẳn là hơi nhiều.

      Tần Nhu nhìn trong mắt nghi hoặc, hiểu được ta phải trêu đùa mình, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người phụ nữ này là đứa ngốc sao ? Trong miệng lại khinh thường như cũ ,“Đủ cho dùng thời gian !”

      Hạ Duy Y vẫn còn nghiên cứu tờ chi phiếu kia, Tần Nhu tiếp tục ,“Tôi khuyên tốt nhất vẫn là nhận lấy......”

      ta còn chưa xong, Hạ Duy Y liền gật gật đầu,“Được.”

      Tần Nhu vui vẻ, nghĩ tới người phụ nữ này giải quyết dễ như vậy, Bùi Diệc lại nhịn được nhíu mày, trong lòng có chút phẫn nộ, chẳng lẽ chị dâu cũng có thể là người vì tiền phản bội lão đại sao ?

      TRrong lúc nhất thời, cậu cũng quản được nhiều như vậy, xoay người, lạnh lùng nhìn Hạ Duy Y, chất vấn,“Chị chút cũng để ý lão đại có thể đau lònghay sao ?” Chỉ trăm vạn, giá trị con người lão đại cư nhiên chỉ trị giá như vậy sao ?

      Bùi Diệc càng nghĩ càng tức giận nhưng lại nghe thấy Hạ Duy Y rất vô tội, nghi hoặc hỏi,“Tôi kiếm tiền, Dạ vì sao khổ sở ?”

      Bùi Diệc nhìn bộ dáng nghi hoặc, nghĩ cá tính có chút mơ hồ, thử hỏi,“Chị có nghe ta cái gì ? Nhận trăm vạn này, chị phải rời khỏi lão đại.”

      Hạ Duy Y chút nào đỏ mặt ,“Nhưng tôi chỉ đáp ứng ta nhận lấy tiền, đáp ứng ta phải rời khỏi Dạ !”

      Nhìn biểu tình vô cùng vô tội, Bùi Diệc rút khóe miệng mạnh, hóa ra chị dâu chỉ là tiểu ác ma mà bụng còn đầy đen tối, chỉ lấy tiền làm việc, so với xã hội đen còn đen hơn !

      Tần Nhu nghe được lời của thoáng chốc đen mặt, nổi giận ,“Tiện nhân cư nhiên dám đùa giỡn tôi !”

      Hạ Duy Y sắc mặt lạnh lùng, Bùi Diệc cũng chống lại trước,“ Tần, chú ý lời của !”

      “Hừ ! ta quyến rũ vị hôn phu của người ta, phải tiện nhân là cái gì ? Cậu giúp đỡ ta như vậy, phải cũng là cùng phe với ta chứ ?” Tần Nhu khinh thường nhìn Bùi Diệc, chẳng qua là thủ hạ của Tư Minh Dạ mà thôi, ở trong mắt liền giống như hạ nhân, hạ nhân cư nhiên cũng dám cùng hô to gọi !

      Lãnh Dạ Bạch nghe tiếng ồn ào, lên lầu thấy cảnh tượng như vậy, nhíu mày hỏi,“Xảy ra chuyện gì ?”

      Hạ Duy Y thấy cậu liền ủy khuất cáo trạng,“Tiểu Bạch, tiện nhân này mắng em !”

      Lãnh Dạ Bạch nhíu mày,“Ở đâu học được những câu này ?”

      Hạ Duy Y chỉ chỉ Tần Nhu,“ ta mắng em như vậy !” Ngẩng đầu đáng thương nhìn cậu, ý trong mắt là “ nhất định phải chủ trì công đạo cho em !”

      Lãnh Dạ Bạch vô cùng vui nhìn Tần Nhu, giọng có chút lạnh,“ Tần, nơi này phải Tần gia, xin nên tôn trọng chút !”

      Tần Nhu giận thể kiềm, mới là nữ chủ nhân nơi này, những người này cư nhiên đều giúp đỡ tiện nhân này ! “Được lắm ! Nhìn ra ! Ngoài mặt bộ dáng vô tội, cư nhiên quyến rũ nhiều người như vậy, biết xấu hổ !”

      Hạ Duy Y tức giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Nhu, chút nào che giấu sát ý.

      Lãnh Dạ Bạch cũng biết thực lực của , nhìn đột nhiên thay đổi, trong lòng trận lo lắng, vội vàng lắc lắc ,“Y Y, em làm sao vậy ?”

      Hạ Duy Y ngẩng đầu nhìn trong mắt lo lắng, sắc mặt hơi dịu chút, lắc đầu ,“Em sao.”

      Tần Nhu bị ánh mắt của khóa chặt, đáy lòng nhịn được phát lạnh, hai chân run run, sắc mặt trắng bệch. Hạ Duy Y thu hồi tầm mắt, mới từ từ bình tĩnh, nhưng nghĩ mình cư nhiên bị tiện nhân này dọa, vốn tức giận cuồn cuộn càng thể kiềm chế thêm, hai bước đến bên người Hạ Duy Y, vươn tay muốn cho cái tát.

      Lãnh Nguyệt Tâm đúng lúc lên lầu thấy màn này, vốn muốn lên trước ngăn cản nhưng lại biết vì sao đột nhiên do dự.

      “Ầm”

      Hạ Duy Y bắt lấy cổ tay của ta vung lên, ném xuống cầu thang, Tần Nhu thể điều khiển lăn từ cầu thang xuống.

      Tư Minh Dạ vốn muốn tham gia hội nghị quan trọng, thảo luận hợp đồng hợp tác lần này nhưng nửa đường lại được đối phương báo đường xảy ra tai nạn xe cộ, hội nghị lùi lại, cho nên nửa đường liền trở về, đúng lúc thấy màn này.

      Tầm mắt dừng lại người Tần Nhu thê thảm trong lát, sau đó lại dừng người Hạ Duy Y, sắc mặt trầm đáng sợ.

      Hết chương 26.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27:

      “Hạ Duy Y !”

      Bị hung ác nhìn, Hạ Duy Y động tác vốn định nhào lên mãnh liệt ôm lại trở về, mím môi nhìn , sau đó lại nhìn Tần Nhu nằm mặt đất rên rỉ, đột nhiên quát lên , “Em bao giờ muốn để ý nữa!” Sau đó quay đầu, vọt vào trong phòng, “Ầm” tiếng đóng cửa.

      Tư Minh Dạ vẻ mặt trầm, Bùi Diệc vội vàng muốn giải thích,“Lão đại, là.......” Là người phụ nữ kia ra tay trước, nhưng dưới tầm mắt khủng bố của Tư Minh Dạ, cậu thể đem câu kế tiếp nuốt vào trong bụng.

      “Ầm ầm ầm”

      “Hạ Duy Y, em mở cửa cho !”

      Hạ Duy Y gương mặt lạnh lùng kéo áo người xuống, chậm rãi mặc quần áo khác , đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

      Tư Minh Dạ gõ cửa lát, hoàn toàn thấy phản ứng, mày nhíu càng chặt, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa sổ, trong lòng căng thẳng, nâng chân “Ầm” tiếng đá cửa văng ra, đúng lúc thấy Hạ Duy Y nhảy ra bên ngoài, trong lòng cả kinh,“Bé cưng....”

      Hạ Duy Y hoàn toàn để ý tới , thả người từ cửa sổ nhảy xuống, tư thế rơi xuống đất tao nhã hoàn mỹ, độ cao lầu 3 cư nhiên hoàn toàn làm khó được , Tư Minh Dạ nhìn càng ngừng về phía trước, nhịn được thấp rủa tiếng, bao giờ để ý đến nữa, phải lời nhảm, muốn rời khỏi !

      Trong lúc nhất thời lửa giận dâng lên, sắc mặt càng thêm trầm, người toát ra sát khí làm cho Bùi Diệc cùng Lãnh Dạ Bạch căn bản dám tới gần,“Ngăn ấy lại !” Dứt lời cũng nhảy xuống theo.

      Đột nhiên biết từ chỗ nào tiến ra vài người đàn ông mặc tây trang màu đen ngăn đường Hạ Duy Y lại. Hạ Duy Y lúc này hoàn toàn nhìn ra bộ dáng đáng nữa, vẻ mặt lạnh như băng phun ra bốn chữ,“ biết lượng sức !” Dứt lời hướng về mấy người xông tới, quyền đánh xuống, lại xoay người cái, nghiêng người lại đá bay người.

      Mắt thấy đánh lại, người đàn ông lấy súng ra nhắm ngay Hạ Duy Y, Tư Minh Dạ mắt sắc nhìn đến, giận thể át quát,“ cho phép tổn thương ấy !”

      Người kia sửng sốt, lại bị Hạ Duy Y đá bay ra ngoài, hơn nửa ngày cũng đứng dậy, công phu trong nháy mắt, mấy người đàn ông bị giải quyết xong, nhưng lúc này cũng đủ thời gian Tư Minh Dạ đuổi theo.

      Hạ Duy Y thấy đuổi theo, hừ lạnh tiếng, tiếp tục chạy về phía trước, Tư Minh Dạ tức giận đến gân xanh nổi lên,“Hạ Duy Y, em đứng lại đó cho !” Bây giờ muốn chạy, trễ rồi ! chết cũng buông tay !

      Hai người khoảng cách càng ngày càng gần, Hạ Duy Y trong lòng hừ lạnh, chân dài, giỏi lắm! Mắt thấy Tư Minh Dạ muốn đưa tay kéo , Hạ Duy Y theo thế nắm chặt cổ tay muốn ném qua vai nhưng cư nhiên nhúc nhích.

      Rất nhanh tránh ra, né kiềm chế của , Hạ Duy Y ánh mắt lộ ra chút chăm chú, trong lòng lại nhịn được có chút hưng phấn, đúng là đối thủ hiếm có!

      “Bé.....” Tư Minh Dạ chưa ra khỏi miệng, Hạ Duy Y quyền đánh xuống, Tư Minh Dạ vừa nghiêng người tránh thoát đòn của , đòn khác lại đánh tới, Hạ Duy Y ra tay tàn nhẫn, nhắm thẳng vào điểm quan trọng, chút lưu tình, Tư Minh Dạ dám khinh thường, ban đầu nhường nhưng đến cuối cùng cũng bị buộc thể ra tay.

      Nhìn hai người ngươi tới ta , Lãnh Dạ Bạch hoàn toàn trợn tròn mắt, cậu nghĩ tới Y Y cư nhiên lợi hại như vậy, Bùi Diệc vẻ mặt lại hưng phấn, đại ác ma với tiểu ác ma biết ai thắng ?

      “Bé cưng, dừng tay !”

      Hạ Duy Y trả lời cái quét chân, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thân thủ Hạ Duy Y trận kinh hãi, nghĩ tới ngây ngốc này cư nhiên lợi hại như vậy, ra tay sạch lưu loát, mỗi chiêu đều vừa đúng, động tác dư thừa, hơn nữa chiêu thức tàn nhẫn kia vốn có thể hiểu chính là chiêu thức giết người, cũng là sát thủ ?

      Hai người đánh nhau lâu sau, vẫn phân thắng bại, Tư Minh Dạ động tác đột nhiên ngừng lại, tránh qua chỗ hiểm, lại trúng cước mạnh của Hạ Duy Y, lui hai bước mới đứng vững thân hình nhưng thấy Hạ Duy Y xoay người lại muốn chạy, Tư Minh Dạ trong lòng hoảng hốt, để ý tới , ngay cả bị thương cũng quan tâm.

      Tư Minh Dạ cũng lo vết thương người, ôm cổ ,“Bé cưng......”

      “Buông !”

      Nhìn lộ ra gương mặt lạnh lùng, Tư Minh Dạ có chút tổn thương, mím môi hỏi,“Vì sao phải ?”

      Nhìn đáy mắt lên đau xót, Hạ Duy Y sửng sốt chút, đột nhiên vẻ mặt trở nên ủy khuất, lên án ,“ hung dữ với em !” Tư Minh Dạ sửng sốt, lại nghe , “ vì người phụ nữ kia mà hung dữ với em !”

      Bùi Diệc chậc chậc ,“Chị dâu ăn dấm chua là hung hãn!”

      Tư Minh Dạ đáy mắt lộ ra tia nghi hoặc, “Người phụ nữ kia ? Em Tần Nhu?” Nhìn bộ dáng ủy khuất, Tư Minh Dạ bất đắc dĩ ,“ phải bởi vì ta mà hung dữ với em.”

      “Vậy vì sao hung dữ với em ?”

      đến này, Tư Minh Dạ lại giận tái mặt, “Em cư nhiên mặc thành như vậy chạy khắp nơi !”

      Bùi Diệc sửng sốt, lão đại bộ dáng khủng bố như vậy, ngay cả cậu cũng nghĩ là muốn giúp Tần Nhu báo thù ! Đánh nửa ngày chính là bởi vì ghen ? Lãnh Dạ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, cậu sớm chứng kiến qua chiếm hữu mạnh mẽ của ông chủ, từ khi Y Y cùng ông chủ chỗ, cậu cũng rất khó gặp lại .

      Hạ Duy Y rụt lui cổ, nghĩ nghĩ y phục lúc nãy mình mặc , hình như là có lộ chút, móm miệng, vẻ mặt ủy khuất , “Người ta ngủ, là vị hôn thê kia của đến phá cửa, cũng phải lỗi sai của em, hung dữ với em !”

      Tư Minh Dạ bất đắc dĩ thỏa hiệp ,“Là đúng, nhưng lần sau cho phép mặc như vậy ra ngoài !”

      Hạ Duy Y yếu ớt , “ biết.” chút cũng có khí thế như lúc nãy, sau đó nhớ tới cái gì, hai mắt sáng ngời, hưng phấn mà ,“Dạ, em kiếm được tiền nha!”

      Kiếm tiền ? Tư Minh Dạ nhận chi phiếu tay chút nếp nhăn, nhìn nhìn, có chút dự cảm xấu, thử hỏi,“Kiếm như thế nào ?”

      “Người phụ nữ kia cho em trăm vạn bảo em rời khỏi ....” Nhìn Tư Minh Dạ sắc mặt trầm, thanh càng ngày càng , đến tắt hẳn.

      “Em cư nhiên dám nhận !”

      “Khụ khụ....” Bùi Diệc ho khan hai tiếng, xen mồm ,“Lão đại, yên tâm! Chị dâu chỉ đáp ứng nhận lấy chi phiếu, đáp ứng rời khỏi .”

      Hạ Duy Y ngoan ngoãn đứng ở trong lòng , ngừng gật đầu, chỉ là đáp ứng nhận lấy tiền thôi ! Vì sao đều nghĩ đến muốn rời khỏi vậy ? Tư Minh Dạ sắc mặt hơi dịu chút, ôm Hạ Duy Y hướng vào phòng, bên căn dặn ,“Về sau cho phép nhận loại tiền này, muốn tiền chỉ có thể tìm , còn có cho phép nghĩ rời !”

      Nhìn bóng dáng hai người, Bùi Diệc lắc đầu, lấy ra điện thoại gọi cho Lam Tư, cậu thấy cước kia đá nha!

      ****

      Lam Tư gương mặt lạnh lùng sau khi giúp Tư Minh Dạ kiểm tra, , “Bị gãy hai xương sườn.” Sau đó nhìn về phía Bùi Diệc cùng Lãnh Dạ Bạch, nhíu mày hỏi,“Sao lại thế này ? Lão đại làm sao có thể bị thương ?”

      Thấy Bùi Diệc nhìn về phía Hạ Duy Y, Lam Tư cũng theo tầm mắt của cậu nhìn lại, Hạ Duy Y được tự nhiên hướng nhích đến bên người Tư Minh Dạ, yếu ớt , “Là tự mình ấy đến gần, tôi kiềm lực rồi.”

      Lam Tư trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, chị dâu thực lợi hại như vậy ?

      Lúc này chỗ cầu thang truyền đến thanh suy yếu,“Tư.....”

      Hết chương 27.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :