1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 118

      Bùi Diệc đương nhiên cũng hiểu được ý đồ của Kiều Bối Nhi nên đưa tay ôm Nam Cung Liệt lắc lắc, còn hôn hai cái lên mặt cậu, vẻ mặt chờ đợi nhìn cậu, “Em , em tố giác đúng hay ?”

      Nam Cung Liệt run run khóe miệng, “Đúng!” Cậu dám làm trái ý của chị dâu sao ?

      Kiều Nghị lòng trầm đến đáy cốc. Sớm biết rằng muốn gì Bùi Diệc tạo phản chuyện. Trực tiếp tìm Tư Minh Dạ Kiều thị chuyện phải tốt lắm.

      Bùi Diệc nhìn vẻ mặt Kiều Nghị như trời sập xuống liền nghĩ nếu ông biết tất cả đều là tay chị dâu bày ra, biết có biểu cảm gì ?

      Kiều Nghị chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục gọi điện thoại cho Tư Minh Dạ nhưng lại gọi thông, muốn gọi cho Kiều Bối Nhi mới nhớ tới ông vốn biết cách để liên lạc với Kiều Bối Nhi. Hỏi Chung Viện, Chung Viện cũng biết, bất đắc dĩ chỉ có thể ỉu xìu bỏ .

      Nam Cung Liệt nhìn hai người ra ngoài, nhíu mày , “Ông ta nhất định nghĩ hết mọi biện pháp để tìm lão đại.”

      Bùi Diệc cười , “Ông ta tìm được sao ?” Tìm được rồi có thể nhờ sao ?

      Đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Liệt, ái muội cười , “Liệt, cậu đối với tôi là quá tốt !” Vừa vừa cọ lên người cậu.

      Nam Cung Liệt sắc mặt tối sầm, “Cút !”

      muốn a ! Người ta rất nhớ cậu !”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt run rẩy, thực thức thời mở miệng nữa.

      Kiều Bối Nhi vừa cắn quả táo vừa nhìn Tư Minh Dạ cười , “Dạ, rất thích hợp diễn trò !” Cư nhiên thể cười nhạo, sau đó lại gật đầu , “Này cũng là ưu điểm !” Đưa tay sờ sờ bụng giáo dục , “Cục cưng, phải học hỏi !”

      Khóe miệng Tư Minh Dạ giơ lên, biết đứa trong bụng bị dạy thành cái dạng gì !

      Kiều thị vốn vô lực giãy dụa liền đến đường cùng. Chung Viện muốn nhờ vả Kiều Bối Nhi nhưng lại liên lạc được với , tập đoàn Tuyệt Thế tìm người lại bị đuổi ra ngoài. Chỉ có thể trở lại Kiều gia.

      Đồng Uyển Dao thấy bà trở về nghiêm mặt châm chọc , “ phải rồi sao ? Còn trở về làm cái gì ? Sao ? Có phải con ngoan của bà vốn chứa bà hay ?”

      Chung Viện hừ lạnh , “Con ngoan của bà, sao bà tìm nó chứa ?”

      Đồng Uyển Dao cười lạnh , “Tôi có giống người nào đó chỉ lo bản thân mình !”

      Chung Viện cười quyến rũ đưa tay hất hất mái tóc, chậm rãi “Tôi nghe tập đoàn Vũ Văn cũng duy trì được bao lâu !”

      Sắc mặt Đồng Uyển Dao trầm xuống, “Bà bậy bạ gì đó ? Tập đoàn Vũ Văn dễ dàng sụp đổ như vậy sao ?”

      “Được rồi ! Đừng ồn nữa !” Kiều Nghị mở to hai mắt đỏ bừng nhìn hai người phụ nữ nhường nhau chút nào. Hét lớn, “Ngoại trừ ồn ào ra các ngươi còn có thể cái gì?”

      “Mẹ…”

      Lúc này giọng ngọt ngào của Kiều Bối Nhi từ xa truyền đến, Chung Viện trong mắt vui vẻ, trong lòng Kiều Nghị cũng dâng lên tia hy vọng.

      Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi chậm rãi vào Kiều gia, theo phía sau là Bùi Diệc, Nam Cung Liệt. Còn có Lam Tư và Phạm Bảo Nhi.

      “Bối Nhi…” Chung Viện hai mắt rưng rưng nhìn Kiều Bối Nhi, “Bối Nhi, mẹ biết con mặc kệ mẹ !”

      Kiều Bối Nhi cười ngọt ngào, đáy mắt lại có độ ấm. lúc trước mấy lần suýt chết nhưng sao thấy người làm mẹ như bà quan tâm tới ?

      “Tư tổng…” Trong mắt Kiều Nghị đều là chờ đợi, khi nhìn Bùi Diệc trong mắt lại mang theo tia ngoan.

      Bùi Diệc nhún vai, bộ dáng sao cả. Kỳ giả làm người xấu rất thích, nhất là khi chị dâu luôn làm cho người ta trong lòng tràn ngập hy vọng lại đem hy vọng của người ta gạt . … lòng có chút hả hê !

      “Tư tổng, tại tin lời tôi chưa ? Bùi Diệc vốn có nể mặt , ràng qua Kiều thị có việc gì nhưng cậu ta lại hạ thủ tàn nhẫn với Kiều thị !” Kiều Nghị nhìn Bùi Diệc và Nam Cung Liệt đều đến đây, trong lòng đoán có lẽ Tư Minh Dạ nghe chuyện của Kiều thị nên biết Bùi Diệc làm trái ý , cho nên mới mang theo Bùi Diệc đến giải thích ràng. Kỳ giải thích ra lại cần, ông biết tất cả đều là Bùi Diệc tự ý chủ trương. Chỉ cần Tư Minh Dạ làm cho Kiều thị cải tử hồi sinh ông liền cám ơn trời đất, tuyệt đối trách nuốt lời.

      Bùi Diệc ôm cổ Nam Cung Liệt, giống như có xương sống tựa vào người , lắc đầu thở dài , “Liệt, cậu làm sao có thể có người ngốc như vậy chứ ? Kiều thị cư nhiên bây giờ mới phá sản, là kỳ tích a !”

      Nam Cung Liệt duỗi chân đá cái, “Đứng vững !”

      “Ha ha…” Bùi Diệc ôm cậu cọ cọ, cười hì hì , “Liệt, cậu có phát giác càng ngày cậu càng dịu dàng hay ?” cước kia vốn như gãi ngứa.

      Nam Cung Liệt sắc mặt tối sầm, hung hăng đá cước qua, người này chính là thể đối quá tốt ! Bùi Diệc vội vàng phát ra tiếng “Oa oa” kêu lên, “Liệt, cậu đây là thẹn quá hóa giận !”

      Phạm Bảo Nhi lắc đầu , “Tiểu Diệc vốn chính là đáng đánh đòn a !” có việc gì luôn thích chọc ra tay, chẳng lẽ đây là tình thú ?

      Kiều Nghị nhìn Bùi Diệc và Nam Cung Liệt e dè Tư Minh Dạ, lại nghĩ tới lời của Bùi Diệc, sắc mặt lại thay đổi. Cuối cùng nhìn về phía Tư Minh Dạ, “Tư tổng… thể như vậy, điều kiện tôi làm được, thể chuyện giữ lời !”

      Thấy Tư Minh Dạ vốn có để ý tới mình, Kiều Nghị lại vội vàng nhìn về phía Kiều Bối Nhi, “Bối Nhi, con giúp cha !”

      Kiều Bối Nhi vô tội , “Nhưng con có làm ăn a !”

      Kiều Nghị đối với việc Kiều Bối Nhi hiểu biết có chút căm tức, này có chuyện làm ăn gì ? Cho dù mày biết làm ăn mày có thể dưới chèn ép của Tuyệt Thế mà làm cho Kiều thị trở mình sao ? “Con xin Tư tổng bỏ qua cho Kiều thị !”

      “Con vì sao phải xin ?”

      Phạm Bảo Nhi muốn làm người ngoài cuộc chen miệng , “Đúng vậy ! cần phải xin, chị dâu cầu gì lão đại cũng đều đáp ứng !” Tuy Tư Minh Dạ cũng sợ có người biết thân phận của nhưng vẫn là càng ít người biết càng tốt.

      Kiều Nghị sửng sốt chút, trong lòng lại sinh ra tia hy vọng. Nhìn Kiều Bối Nhi dỗ dành, “Bối Nhi, con Tư tổng cứu Kiều thị được ? Nếu cha và mẹ con đều phải ăn ngủ đầu đường !”

      Kiều Bối Nhi tỉnh ngộ gật đầu, ngửa đầu nhìn Tư Minh Dạ. Ngay khi Kiều Nghị nghĩ rằng xin Tư Minh Dạ lại nghe khó hiểu hỏi, “Dạ, cái đó và em có liên quan sao ?”

      Tư Minh Dạ cúi đầu hôn lên môi cái, “ có liên quan với em !”

      “Nga !” Kiều Bối Nhi gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng gì.

      Đồng Uyển Dao cười châm chọc, “Chung Viện, đây là con ngoan bà nuôi lớn a !”

      Chung Viện hừ lạnh tiếng, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, vẻ mặt thương, “Bối Nhi, con nhất định để cho mẹ ăn ngủ đầu đường đúng ?”
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 119

      Kiều Bối Nhi đánh giá bà lượt rồi nháy mắt mấy cái , “Mẹ làm sao có thể ăn ngủ đầu đường chứ ? Mẹ còn xinh đẹp như vậy, tin chắc có rất nhiều ông muốn đem nhặt mẹ về nhà !”

      Chung Viện biến sắc, “Nha đầu chết tiệt kia, mày cái gì ? Mẹ là mẹ mày, mày nuôi tao là đương nhiên, nếu mày dám ném bỏ mặc kệ tao tao phải kiện mày !”

      Nghe vậy, Kiều Bối Nhi hơi sợ kéo tay áo Tư Minh Dạ, “Dạ… Em ngồi tù chứ ? Em muốn cục cưng sinh ra ở trong tù !”

      Tư Minh Dạ dịu dàng , “Bé cưng làm sao có thể ngồi tù, nếu bà ta dám kiện khiến cho bà ta ngồi tù được ?”

      Kiều Bối Nhi gật đầu, “Được ! Em biết em trai là bị mẹ giết, giết người là phải ngồi tù ?”

      Sắc mặt Chung Viện trở nên trắng bệch, “Nha đầu chết tiệt kia, mày bậy bạ gì đó ?” Chuyện kia bà làm bí mật như vậy sao nó có thể biết ?

      Người ngoài đều chỉ biết là Kiều gia có hai người con , lại biết kỳ Đồng Uyển Dao còn sinh con trai nhưng chết !

      Đồng Uyển Dao sắc mặt nhăn nhó nhìn về phía Chung Viện, “Chung Viện, là bà giết con tôi !”

      phải… phải tôi !”

      “Chính miệng con . Còn có thể giả sao ?”

      Kiều Nghị hình như cũng nghĩ đến mọi chuyện lại như thế này nên có chút thẫn thờ.

      Kiều Bối Nhi nhìn hai người phụ nữ muốn lao vào nhau khó hiểu hỏi, “Dì, dì vì sao tức giận như vậy ?”

      Đồng Uyển Dao oán hận , “Con tôi bị người ta giết có thể tức giận sao ? Chung Viện, tôi muốn bà đền mạng.”

      “Nhưng… Dì phải cũng tìm người muốn giết tôi sao ? Tôi phải cũng nên bảo dì đền mạng ?”

      Đồng Uyển Dao sửng sốt, sau đó quát, “Loại ti tiện như mày bậy bạ gì đó ? Ngay cả mày cũng đáng để tao mua người giết mày sao ?”

      phải dì ! Là dì và chị, dì hẳn là giúp ít tiền nhỉ ?” Nhìn Đồng Uyển Dao sắc mặt thay đổi, Kiều Bối Nhi cho bà cơ hội mở miệng, đáng thương , “Tôi biết dì và chị đều thích tôi nhưng tôi trách hai người, tôi biết chị thích Vũ Văn Lạc cho nên mới nghĩ cách làm cho chị gả cho ta. Tôi cần các người cảm kích, chỉ hy vọng các người đừng chán ghét tôi như vậy là tốt rồi !”

      Đồng Uyển Dao giật mình, hình như có chút Kiều Bối Nhi rốt cuộc làm cái quỷ gì. Tịch Nhan gả cho Vũ Văn Lạc là nó giúp thu xếp ? Sau đó lại đột nhiên nghĩ đến tình hình tập đoàn Vũ Văn gần đây, vậy phải đều là công lao của Tuyệt Thế sao ? Trong lòng có chút dự cảm tốt, bất an hỏi, “Mày muốn làm cái gì ?”

      Kiều Bối Nhi cười , “Dì yên tâm, con chỉ là muốn biết chị rốt cuộc là thích Vũ Văn Lạc hay là thích tập đoàn Vũ Văn, rất nhanh con có thể biết được đáp án !”

      Đồng Uyển Dao trong lòng kinh sợ thôi, ý của nó là rất nhanh tập đoàn Vũ Văn sụp đổ ? “Đứa con hoang này, có Kiều gia mày có thể có hôm nay sao ? Tịch Nhan là chị mày, mày sao có thể đối với nó như vậy ?”

      “Nga ? Dì là cảm thấy như vậy còn chưa đủ ?”

      “Mày…” Đồng Uyển Dao tức giận đến cả người phát run, xông lên muốn tát Kiều Bối Nhi cái. Tư Minh Dạ vẻ mặt lãnh, nếu phải Kiều Bối Nhi vẫn cho ra tay Đồng Uyển Dao có khả năng còn sống đến bây giờ.

      “Ba”

      tiếng thực vang dội, Đồng Uyển Dao bị ngã xuống đất, nửa bên mặt thoáng chốc liền sưng lên, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt. Kiều Bối Nhi vừa phất tay vừa vuốt bụng , “Cục cưng, nhất định phải nhớ kỹ, nếu như cần phải dùng tay đánh người da thịt phải dày béo chút, nếu tay đánh đau !”

      Bùi Diệc ôm Nam Cung Liệt run rẩy, chị dâu là…

      Nam Cung Liệt liếc cái, cũng khỏi thầm, “ lo lắng chị dâu sinh ra tiểu ác quỷ !” Đến lúc đó nhất định có thiên lý a ! [Vũ: tương lai mờ mịt a ~~~]

      Kiều Bối Nhi nhìn Đồng Uyển Dao phục hồi tinh thần lại, vô cùng hung ác trừng mắt bà, khoanh tay lại rồi lắc đầu , “Dì, dì tìm ai giết con được sao ? Vì sao cố tình tìm tới Ám Dạ chứ ?”

      Đồng Uyển Dao có chút dự cảm tốt, “Vì sao thể tìm Ám Dạ ?” Việc này ngoại trừ bà và Tịch Nhan những người khác biết, Kiều Bối Nhi làm sao có thể biết chuyện bà tìm Ám Dạ ám sát nó ? Chẳng lẽ… Nhìn Tư Minh Dạ, chẳng lẽ Ám Dạ cũng là của Tư Minh Dạ sao ?

      Kiều Bối Nhi thở dài , “Dì, dì tìm người của con đến giết con, dì này số tiền đó con vẫn là kiếm hay là kiếm đây ?”

      Cái gì ? Sắc mặt Đồng Uyển Dao trắng nhợt, trong mắt nhìn Kiều Bối Nhi mang theo tia sợ hãi, ngừng lắc đầu lẩm bẩm , “ có khả năng.”

      Nếu bà ra tiền cho Ám Dạ giết người đối với Ám Dạ tự nhiên có chút hiểu biết, ít nhất Dạ đế trong truyền thuyết kia vẫn là biết chút, Kiều Bối Nhi làm sao có thể ban Dạ đế ? Kia lại là giết người chớp mắt, nếu Kiều Bối Nhi là Dạ đế, vậy bà và Tịch Nhan…

      Hình như nhìn ra bà lo lắng cái gì, Kiều Bối Nhi cười an ủi “Dì, dì có thể yên tâm, con giết người rất nhanh, đau lắm đâu !”

      Đồng Uyển Dao bị dọa choáng váng, Kiều Nghị lại hồi phục tinh thần. Kỳ ông cũng phải chưa từng tiếp xúc qua hắc đạo, dù sao giống như chuyện loại trừ đối thủ làm ăn hay là muốn người trong hắc đạo giúp đỡ. Nhưng ông chưa từng tiếp xúc loại tổ chức khủng bố U Minh Điện và Ám Dạ này, nhưng có tiếp xúc qua có nghĩa là có nghe qua. Lấy việc người trong hắc đạo đều này hai đại tổ chức này thể chọc hai thủ lĩnh của hai đại tổ chức này lại thể chọc.

      Kiều Nghị ngờ ông sai lầm vứt bỏ con cần cư nhiên là đầu lĩnh Ám Dạ. Nghĩ tới Tuyệt Thế thình lình chèn ép, còn có lời Kiều Bối Nhi lúc nãy nghĩ cách làm cho Kiều Tịch Nhan gả cho Vũ Văn Lạc, Kiều Nghị có chút tin hỏi, “Bối Nhi, Kiều thị…”

      Nghi vấn của ông còn chưa ra khỏi miệng, Kiều Bối Nhi tiếp lời , “Con sớm nhìn vừa mắt Kiều thị. Trước kia sao cả, nhưng bây giờ con mang thai. vậy cha cũng biết phụ nữ có thai phải giữ tâm trạng tốt, cục cưng mới có thể khỏe mạnh. Cha hẳn là ngại dùng Kiều thị đổi lấy khỏe mạnh của cháu ngoại cha chứ ?”

      là mày !” Hai mắt Kiều Nghị đỏ lên nhìn Kiều Bối Nhi, cả người có chút run run, “Tao làm sao có thể nuôi con sói như mày chứ ?” Cho dù ông đối với Kiều Bối Nhi tính là thương nhưng nếu có Kiều gia, nó có thể sống đến lớn như vậy sao ?

      Kiều Bối Nhi cười nhạo tiếng, “Cha, cha nuôi con dùng bao nhiêu tiền, cha tính con trả cho cha !” Kiều Nghị đối với vốn có loại tình cảm cha và con gì, cho dù nợ ông cũng chỉ là chút vấn đề tiền bạc, huống chi, ông phải bất cứ lúc nào cũng bóc lột giá trị người sao ? cũng cảm thấy mình thiếu ông bao nhiêu !
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 120

      “Ngươi... Ngươi...”

      Chung Viện nhìn về phía Kiều Bối Nhi. Thương tâm ,“Bối Nhi, bác thích con. Cha con cũng thương con, nhưng là mẹ cũng làm chuyện gì có lỗi với con, con thể ngay cả mẹ cũng trả thù a!”

      Kiều Bối Nhi cười lạnh,“Mẹ. Ta đổ muốn biết, lúc trước là ai hướng cha ra chủ ý. Đem con hôn mê đưa lên giường của lão già kia?” từ bị khi dễ. mặc kệ còn chưa tính. Dù sao cũng ở dưới hiên nhà người ta. Nhưng là thân là mẫu thân của , lại xem làm như hàng hóa, lúc nào cũng lo lắng thế nào mới có thể đem lợi dụng hoàn toàn, vì chính mình kiếm thủ càng nhiều lợi ích, căn bản là lo của chết sống.

      thể . Chung Viện với Kiều Nghị đúng là trời sinh đôi. Khó trách người ta phải người nhà ở cùng!

      Nghe vậy, Tư Minh Dạ cánh tay căng thẳng, trong mắt thần sắc rất là khủng bố. Kiều Bối Nhi vỗ vỗ tay . Ý bảo có việc gì, đừng quên, nàng nhưng là Dạ đế!

      Chung Viện biến sắc, Bối Nhi làm sao có thể biết là bà ra chủ ý? Lúc trước gặp Kiều Bối Nhi dung mạo xinh đẹp, bị Kiều Nghị buông tha cho, Chung Viện cam lòng. Sau lại Kiều Nghị có đối tác, là cái lão già, chuyên môn thích ngoạn , Chung Viện nghĩ lấy Kiều Bối Nhi tư sắc là có khả năng gả cho hào môn công tử. Người nọ tuy rằng là cái lão già. Nhưng cũng rất có tiền, Kiều Bối Nhi nếu là có thể làm của tình phụ cũng sai, cho nên liền hướng Kiều Nghị ra chủ ý, làm cho dùng Kiều Bối Nhi lấy lòng lão già kia. Đem Kiều Bối Nhi hôn mê đưa đến lão già kia phòng, nhưng là trời theo ý nguyện, lão già kia cư nhiên ly kỳ tử vong. Bọn họ tự nhiên cũng có thể đạt tới mục đích, nhưng là tại nghĩ đến, chỉ sợ cái kia lão già là bị Kiều Bối Nhi giết!

      Chung Viện thực mất tự nhiên cười , “Bối Nhi. Mẹ cũng là vì tốt cho con a! Cái kia nam nhân tuy rằng già chút. Nhưng là rất nhiều tiền. Ai cho con đem chính mình phẫn như vậy xấu. Làm hại mẹ nghĩ đến con gả ra. Cho nên mới hội nghĩ ra như vậy biện pháp, mẹ cũng muốn con hạnh phúc a!”

      Tư Minh Dạ nhìn Kiều Nghị cùng Chung Viện, nguyên bản bọn họ như thế nào cũng là Kiều Bối Nhi cha mẹ. cũng tính làm quá phận. Nhưng là tại...

      “Nam Cung Liệt, mang về!”

      “Là!” Nam Cung Liệt bát chiếc điện thoại, bên ngoài vào được vài người, trực tiếp đem ba người xao hôn tha .

      “Dạ...” Kiều Bối Nhi nhìn Tư Minh Dạ lãnh mặt, thân thủ lôi kéo của tay áo.

      Nhưng là Tư Minh Dạ hiển nhiên rất tức giận, sắc mặt hoàn toàn có dịu , Kiều Bối Nhi đột nhiên cúi đầu, vuốt bụng khóc “Cục cưng. Mạng của con hảo khổ a! Con còn có sinh ra đâu. Cha con muốn con. Con yên tâm. Mẹ người cũng có thể đem con nuôi lớn...” xong liền ôm bụng phải .

      Tư Minh Dạ bật cười đem nàng tha trở về “ bậy bạ gì đó?”

      Kiều Bối Nhi ôm cọ cọ “Dạ... em sao...” sớm cần.

      Tư Minh Dạ hôn thái dương nàng. Ôn nhu thôi, đói bụng ?”

      Kiều Bối Nhi sờ sờ bụng,“em là có đói. Nhưng là cục cưng giống như đói bụng!”

      Tư Minh Dạ ôm hướng ra phía ngoài đến, ánh mắt lộ ra mỉm cười, phải là đói bụng!

      Phạm Bảo Nhi nhìn hai người xa. Đau miệng “Chị dâu đúng là khả ái!” Lam Tư nhìn nàng bộ dạng sắp khóc ra. Ánh mắt lộ ra tia bất đắc dĩ, ràng nhìn qua to còi a, có đôi khi lại đặc biệt đa sầu đa cảm.

      “Chị dâu thực hạnh phúc!”

      Phạm Bảo Nhi hút hấp cái mũi,“Đúng thế!”

      Nam Cung Liệt cùng Bùi Diệc dừng ở cuối cùng. Bùi Diệc cảm thấy hứng thú hỏi “Liệt. Cậu tính như thế nào tiếp đón bọn họ?”

      Nam Cung Liệt nhìn cái “Nếu giao cho cậu?”

      Bùi Diệc nhíu mày “Cũng được, vừa vặn thử xem mãn thanh mười đại khổ hình!”

      “Nhàm chán!” Nam Cung Liệt mặc kệ .

      Bùi Diệc giữ chặt . Đem khối đồng hồ đặt ở trong tay,“Sửa tốt lắm!” Này đồng hồ đúng là lúc trước đưa cho Nam Cung Liệt kia khối. Du thuyền nổ mạnh bị hư hao. Cho nên mới thể truy Nam Cung Liệt vị trí.

      Nam Cung Liệt trực tiếp đưa tay, “Buổi tối nhà cậu!”

      Bùi Diệc hai mắt sáng ngời “Được!”

      Nam Cung Liệt lại toát ra câu “Ta gọi người đem ba người kia đến nhà của cậu rồi!”

      Bùi Diệc sửng sốt “Đem bọn họ đến nhà của ta làm cái gì?”

      Nam Cung Liệt nhíu mày ,“ phải là thử chút mãn thanh mười đại khổ hình sao?” Nhìn Bùi Diệc ngốc lăng bộ dáng. Nam Cung Liệt bộ dạng đáng trẻ con to tươi cười.

      Mà Bùi Diệc lại là vẻ mặt buồn bực. bị đùa giỡn!

      Kiều thị đóng cửa, Kiều Nghị, Đồng Uyển Dao, Chung Viện biết tung tích, Kiều Tịch Nhan có chút hoảng loạng. Nay còn cái gì dựa vào. Cho nên càng muốn bắt nhanh Vũ Văn Lạc.

      “Lạc...”

      Vũ Văn Lạc ngẩng đầu nhìn gặp Kiều Tịch Nhan, sắc mặt trầm xuống dưới,“ tới công ty làm cái gì?”

      Kiều Tịch Nhan có chút ủy khuất ,“ vẫn về nhà. Cho nên em...” Lời của bị chuông điện thoại đánh gãy. Vũ Văn Lạc cầm lên điện thoại. Nghe xong, sắc mặt càng ngày càng khó coi, sau đó “Ba” tiếng treo lên điện thoại.

      Kiều Tịch Nhan nhìn sắc mặt khó coi, cẩn thận hỏi,“Lạc, xảy ra chuyện gì?”

      Vũ Văn Lạc lạnh lùng nhìn . Vô tình “Xảy ra chuyện gì cũng cần quan tâm, vợ của tôi chỉ là Kiều Bối Nhi. cần xuất ở công ty, về nhà chờ, tôi làm cho người ta đem đơn ly hôn đưa đến !”

      Kiều Tịch Nhan hai tay căng thẳng. Sắc mặt có chút khó coi “ cùng với em ly hôn? Vì sao? ghét em như vậy vì sao còn muốn thú em?” Khi lúc nàng hy , lại đem nàng nhốt đánh vào địa ngục. có biết hay , thực tàn nhẫn!

      “Vì sao?” Vũ Văn Lạc cười lạnh “Bởi vì cha tốt của cùng Tư Minh Dạ cấu kết với nhau làm việc xấu uy hiếp tôi. Làm cho tôi thể thú !”

      Kiều Tịch Nhan sắc mặt trở nên trắng bệch. Nguyên bản cho là Vũ Văn Lạc nghĩ thông suốt mới có thể thú . Mặc dù đối hờ hững. như trước tin tưởng nếu cưới . Nhất định là có chút thích . Cũng tưởng ra là thế.

      Ngực đau quá, muốn phân , như vậy muốn gả cho , coi trọng đến tột cùng là thân phận địa vị, hay là người !

      Kiều Bối Nhi rốt cuộc có cái gì hảo? Nó có đứa con với người khác. Vì sao vẫn là chỉ thích nàng? rốt cuộc làm sao so ra kém Kiều Bối Nhi?

      Kiều Tịch Nhan cúi đầu. Nhìn chính mình bởi vì dùng sức mà trở nên trắng đầu ngón tay, trong mắt tất cả đều là oán hận, ghét Kiều Bối Nhi! Từ liền chán ghét. Dựa vào cái gì cái dã loại so với xuất sắc hơn? Thậm chí sau trở nên như vậy xấu còn có thể đoạt nam nhân của ? Mà tại. Của chồng , . Có lẽ rất nhanh chính là chồng trước. Trong lòng như trước tất cả đều là cái kia dã loại. Cho nên mới hội đối như vậy vô tình!
      AikoNguyen thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 121

      Kiều Tịch Nhan vô tri vô giác rời khỏi tập đoàn Vũ Văn, trong đầu đều là khuôn mặt Kiều Bối Nhi mang theo ý cười, lúc lúc làm cho hận thể xé nát gương mặt ấy !

      , muốn như vậy, muốn cả đời đều bại bởi Kiều Bối Nhi. Có lẽ, có Kiều Bối Nhi, thích , chỉ cần Kiều Bối Nhi biến mất rất nhanh quên nó, đến lúc đó phát so với Kiều Bối Nhi còn tốt hơn !

      *****

      Kiều Bối Nhi nhìn hai người thân thiết sô pha, gì liếc xem thường, “Phiền hai người vào phòng được ? Nếu dạy hư cục cưng hai người bồi thường nổi ?”

      “Ách ? Chị dâu chị từ đâu xuất ?” Nam Cung Liệt bị hoảng sợ, hơn nửa đêm đột nhiên xuất người, rất dọa người a !

      Kiều Bối Nhi ngồi xuống sô pha sờ sờ bụng, “Từ lầu xuống !” Bây giờ có thói quen thích sờ bụng tuy bụng của vẫn chưa lộ .

      Bùi Diệc vẫn ở người Nam Cung Liệt như cũ chịu động, miễn cưỡng hỏi, “Lão đại đâu ?” Từ sau khi chị dâu mang thai lão đại phải đều tấc cũng rời sao ?

      Nam Cung Liệt đưa tay đẩy đẩy , Bùi Diệc lại bất động, Nam Cung Liệt cũng tùy ý .

      Kiều Bối Nhi nghe Bùi Diệc vuốt bụng thở dài,“Dạ cần tôi và cục cưng !”

      “Ha ?” Khóe miệng Nam Cung Liệt run run, “Chị dâu , chị suy nghĩ quá nhiều phải ?” Lão đại lại cần ? Làm sao có thể ?

      Kiều Bối Nhi sờ sờ bụng, thở dài tiếng, “ ! thấy Dạ !”

      thấy lão đại ?” Bùi Diệc nhìn Nam Cung Liệt, Nam Cung Liệt nhún vai, cậu cũng biết sao lại thế này ?

      “Bé cưng…” liền thấy Tư Minh Dạ từ bên ngoài vào.

      Kiều Bối Nhi định nhào vào trong lòng nhưng Tư Minh Dạ lại lên tiếng ngăn cản, “Đừng tới đây !” Động tác Kiều Bối Nhi dừng lại, mím môi, “Xem ! Tôi biết tôi và cục cưng bị ghét bỏ mà !”

      Nhìn bộ dáng Tư Minh Dạ bất đắc dĩ, Bùi Diệc nhịn được cười ra tiếng. Sao cảm giác chị dâu sau khi mang thai lại có bộ dáng mất trí nhớ vài phần làm người ta bất đắc dĩ, chẳng lẽ kia mới ?

      Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng Kiều Bối Nhi ai oán dịu dàng , “ người có mùi máu tươi, sợ em nôn !”

      Mùi máu tươi ? Bùi Diệc nhìn , “Lão đại, hơn nửa đêm chạy giết người ?”

      Nam Cung Liệt nghĩ nghĩ, trong mắt mang theo tia sáng tỏ, lão đại hẳn là xử lý ba người kia. Người tổn thương chị dâu , lão đại làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ ?

      Kiều Bối Nhi liếc mắt nhìn Tư Minh Dạ, vừa chầm chậm lên lầu vừa , “Cục cưng, chúng ta ngủ, cần cha !”

      “Ha ha… Lão đại, bị vứt bỏ !” Bùi Diệc cười đến có chút đáng đánh đòn.

      Tư Minh Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn cái. Đột nhiên , “Liệt, cậu về tổng bộ nghỉ ngơi vài ngày !”

      Nam Cung Liệt sửng sốt, chuyện gì liên quan tới cậu ? Về tổng bộ nghỉ ngơi ? Về tổng bộ phải mệt chết mệt sống sao ?

      “Lão đại, tôi sai rồi được ?” Bùi Diệc vẻ mặt ai oán. Lão đại học xấu theo chị dâu , này vốn chính là mượn đao giết người a ! Liệt hung hăng đánh mới là lạ !

      Tư Minh Dạ vốn để ý tới mà trực tiếp lên lầu. Nam Cung Liệt trừng mắt Bùi Diệc, quyền vung tới, Bùi Diệc vội vàng tránh ra “Liệt… Tôi thực phải cố ý !”

      *****

      “Bé cưng… Em muốn làm gì ?”

      Kiều Bối Nhi kéo Tư Minh Dạ đến biệt thự bên cạnh, “Chúng ta xem sân huấn luyện.”

      Tư Minh Dạ kéo vào trong lòng, “Em phải đều xem rồi sao ?”

      Kiều Bối Nhi bất đắc dĩ nhìn , “ phải em muốn xem, là cho cục cưng xem ! Dưỡng thai rất quan trọng biết ?”

      Tư Minh Dạ vẻ mặt bất đắc dĩ, nào có nhân tiến hành dưỡng thai như vậy chứ ? Quên , vui vẻ là tốt rồi ! Hơn nữa đứa bọn họ vốn thể là người thường, giáo dục kia đương nhiên cũng có khả năng giống với người thường.

      Kiều Bối Nhi vừa vừa hỏi, “Tập đoàn Vũ Văn thế nào ?”

      Tư Minh Dạ vén sợi tóc của ra sau tai, chút để ý , “Sắp rồi !”

      Sắp đóng cửa ! Động tác của Bùi Diệc luôn chậm. Tuy Bùi Diệc nhìn qua cà lơ phất phơ nhưng rất tàn nhẫn, cũng có mấy người chấp nhận được. Nếu có chuyện của Nam Cung Liệt, Bùi Diệc tuy làm trái ý Tư Minh Dạ nhưng xuống tay cũng tàn nhẫn như vậy. Nhưng chuyện Nam Cung Liệt thiếu chút nữa mất mạng hoàn toàn chọc giận , mặc dù Vũ Văn Lạc phải cố ý nhằm vào Nam Cung Liệt, ra tay cũng phải ta nhưng ta cũng có phần. Có lẽ có chút giận chó đánh mèo, cũng có lẽ có chút vô tình nhưng lúc trước khi nghe tin Nam Cung Liệt chết, trong lòng Bùi Diệc rất đau. Cho dù Vũ Văn Lạc từng là em của cũng thể tha thứ, hơn nữa vốn là là Vũ Văn Lạc vứt bỏ tình cảm em giữa bọn họ trước.

      Tư Minh Dạ nhíu mày, Kiều Tịch Nhan ? Nhìn về phía Kiều Bối Nhi có chút hưng phấn, giọng hỏi, “Bé cưng, Kiều Tịch Nhan điện thoại, muốn nghe ?”

      Kiều Bối Nhi vươn tay nhận điện thoại của , “Chị…”

      Trong giọng của Kiều Tịch Nhan mang theo tia ưu sầu, “Bối Nhi, chúng ta có thể chuyện ?”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, chẳng lẽ Kiều Tịch Nhan cũng muốn xin giúp đỡ ? Muốn Tuyệt Thế đừng tìm tập đoàn Vũ Văn gây phiền phức ? “Được !”

      Trong giọng Kiều Tịch Nhan mang theo tia vui sướng, “Vậy em khi nào rảnh ? Có thể đến nhà Vũ Văn ? Lạc cho chị ra ngoài !”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, nhà Vũ Văn ? Kiều Tịch Nhan muốn làm cái quỷ gì ? “Ân, em nhanh chóng sắp xếp thời gian !”

      “Vậy… Em nhanh được ? Chị sợ tập đoàn Vũ Văn…”

      “Được !”
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 122

      Cúp điện thoại, Kiều Bối Nhi nhìn Tư Minh Dạ hỏi, “Dạ, Kiều Tịch Nhan bảo em đến nhà Vũ Văn, em hay ?”

      “Em muốn ? Muốn với em !” Kiều Bối Nhi tại vui vẻ, có triệu chứng gì nên Tư Minh Dạ cũng yên tâm ít, nhưng tới đâu có cùng mới có thể yên tâm.

      Kiều Bối Nhi vươn tay ôm cười , “Chúng ta mấy ngày nữa lại , để cho ta sốt ruột chút cũng tốt !”

      *****

      “Cút !” Gầm lên giận dữ, thư ký nhặt văn kiện lên liền chạy trối chết.

      Gần đây Vũ Văn Lạc tính tình càng ngày càng nóng nảy, hoàn toàn còn hình tượng cao quý tao nhã lúc trước mà trở nên có chút cuồng loạn. Tập đoàn Vũ Văn dưới chèn ép của Tuyệt Thế ngày càng lụn bại, nhưng càng như vậy càng cam tâm, càng muốn phá hủy Tư Minh Dạ. Chỉ có thể hoàn toàn lâm vào ma chướng, thể suy nghĩ ràng.

      Cầm lấy điện thoại bàn gọi dãy số, Vũ Văn Lạc mang theo tia tức giận hỏi, “Các người khi nào mới đối phó U Minh Điện ?” Nếu phải bọn họ trong hôn lễ của làm loạn Tư Minh Dạ cũng có cơ hội chui vào, tập đoàn Vũ Văn sao có thể giống như bây giờ.

      Đến bây giờ vẫn chịu thừa nhận Tư Minh Dạ mạnh hơn !

      Đối phương tựa hồ vốn đưa tức giận của để vào mắt, chỉ thản nhiên , “Vốn Nam Cung Liệt chết, U Minh Điện bị đả kích trước nay chưa từng có, đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay, nhưng ai có thể nghĩ đến cậu ta vốn có chết !” Ám sát lúc trước trong hôn lễ thất bại chứng tỏ bọn họ lúc này nên cùng U Minh Điện cứng chọi với cứng, đương nhiên là chờ đợi thời cơ trước !

      Vũ Văn Lạc cũng hiểu giữa bọn họ chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, đối phương có khả năng vì tập đoàn Vũ Văn mà mạo hiểm.

      “Ba” tiếng cúp điện thoại, phiền chán cào tóc. Nếu tại U Minh Điện gặp chuyện may, Tư Minh Dạ có lẽ có nhiều tinh lực đối phó tập đoàn Vũ Văn như vậy.

      Đột nhiên động tác dừng lại, trong mắt lên tia sáng, lại lại cầm lấy điện thoại gọi .

      Nam Cung Liệt về tổng bộ nghỉ ngơi hai ngày liền chạy trở về. tại Kiều Bối Nhi mang thai bên cạnh cần người bảo vệ, Tư Minh Dạ cũng có tiếp tục so đo với cậu, hơn nữa vốn Nam Cung Liệt cũng rất oan uổng, tất cả đều là vì mồm miệng Bùi Diệc kia, Tư Minh Dạ cũng cố chấp với cậu !

      Nam Cung Liệt thực muốn tổng bộ, bởi vì mỗi lần đều muốn mất nửa cái mạng, mà người tổng bộ cũng vô cùng hy vọng cần xuất . Ba vị đường chủ khác xuất có gì nhưng mỗi lần Nam Cung Liệt vừa xuất , bọn họ đều bị giáo huấn đến thảm. Kỳ Nam Cung Liệt cũng muốn xen vào việc của người khác, tổng bộ có người huấn luyện thủ hạ chuyên môn nhưng cố tình huấn luyện viên này lại xem sát thủ đường chủ là thần tượng. Mỗi lần đều phải để cho ra tay, Nam Cung Liệt cũng rất bất đắc dĩ, cho nên mỗi lần đến tổng bộ đều rất mệt. Ngoại trừ bản thân cần làm chuyện cần làm ra còn bị đám huấn luyện viên kia mời đến thỉnh , mỗi lần trở về đều muốn ngủ giấc . Lần này cũng may chỉ là hai ngày nhưng vẫn là muốn trước ngủ giấc rồi sau.

      Nhưng vừa mới nằm xuống bị tiếng chuông di động đáng ghét vang lên, “Alo ?” Bị người quấy rầy, trong lòng có chút khó chịu, khẩu khí tự nhiên cũng tốt.

      Người bên kia trầm mặc chút mới , “Tôi có thể chuyện với ?”

      Nam Cung Liệt híp mắt, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng , “Được !”

      Thủy Lưu Niên

      Nam Cung Liệt vào, ánh mắt tùy ý đảo qua liền thấy Mạc Mạc. qua tùy ý ngồi xuống, gọi ly cà phê rồi thản nhiên hỏi, “Chuyện gì ?”

      Mạc Mạc nhìn cậu, sau lúc lâu mới mở miệng , “ có thể rời khỏi Bùi Diệc được ?”

      Nam Cung Liệt có chút kiên nhẫn, người phụ nữ này có bệnh sao ? Gọi đến vì muốn chuyện này ? “ thể.”

      Mạc Mạc có chút kích động , “ là đàn ông !”

      Nam Cung Liệt bưng cà phê lên uống hớp, thản nhiên , “Này cần tới nhắc, tôi rất giới tính của mình !”

      …”

      Nam Cung Liệt cắt ngang lời , “ cho là chỉ cần tôi rời Bùi Diệc trở lại bên cạnh sao ?”

      Mạc Mạc trầm mặc , nhưng theo vẻ mặt đó của có thể thấy quả là nghĩ như vậy. Bùi Diệc lúc trước như vậy cứ như vậy mà quên , chỉ cần Nam Cung Liệt rời khỏi trở lại bên cạnh .

      là tự lừa mình dối người !

      Nam Cung Liệt lắc đầu , “ hiểu Bùi Diệc. Cậu ta là người rất bất cần đời nhưng cũng là người rất nghiêm túc, lúc thích món gì đó toàn tâm lĩnh hội nhưng khi cậu ta ra quyết định vứt bỏ món đồ đó. Như vậy mặc kệ lúc trước cậu ta có thích như thế nào cậu ta cũng nhặt về, người cũng giống vậy !”

      Sắc mặt Mạc Mạc trở nên trắng bệch, có chút cuồng lên quát, “Đừng nghĩ rằng là người hiểu ta nhất. ta có thể dùng tính mệnh mình cứu tôi, ta tôi, ta dễ dàng quên tôi như vậy !”

      “Cậu ta quả nhưng là tự mình làm cho cậu ta bỏ !”

      “Tôi…” Mạc Mạc đột nhiên bình tĩnh trở lại, “ chính là chịu rời khỏi ta phải ?”

      Nam Cung Liệt nhíu mày, có chút dự cảm tốt, Mạc Mạc hình như có chút bình thường !

      “Vậy chớ có trách tôi, tôi muốn làm hại bất cứ ai nhưng tôi thể ta, chỉ cần biến mất ta trở lại bên cạnh tôi.”

      Nhìn bộ dáng Mạc Mạc có chút điên cuồng, Nam Cung Liệt trong lòng lại càng dự cảm điềm xấu. đoán được trong thời gian như vậy Mạc Mạc trở nên điên cuồng, tình hình tại của ta chỉ sợ chuyện gì cũng có thể làm ra.

      Nam Cung Liệt muốn rời nhưng vừa đứng lên, trước mắt liền tối sầm. Trước khi mất ý thức trong lòng khỏi rủa người phụ nữ ngu xuẩn này lại bị người ta lợi dụng !

      *****

      Bùi Diệc vẫn vẻ mặt ai oán nhìn Kiều Bối Nhi, thấy vậy Kiều Bối Nhi hết cách, “Nam Cung Liệt trở lại !”

      “A ?” Nghe vậy ai oán mặt Bùi Diệc lập tức biến mất, thay tươi cười nịnh nọt, “Cám ơn chị dâu !” Trong lòng lại hừ hừ, Nam Cung Liệt chết tiệt, mỗi lần trở về cũng thông báo cho tiếng.

      Kiều Bối Nhi nhìn về phía Tư Minh Dạ, lắc đầu , “Dạ. Bùi Diệc xong rồi !”

      Tư Minh Dạ hôn lên mặt cái, cười , “ sớm thể cứu !”

      Bùi Diệc nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, có chút hết cách, lão đại là thay đổi rất nhiều !

      Nam Cung Liệt mở mắt ra, phát toàn thân vô lực, nhịn được nhíu mày. Nhìn xung quanh đây như cái kho hàng bị bỏ hoang. Hơn nữa trúng thuốc có thể khẳng định là người Hắc Diễm bang. Là quá sơ suất, xem người phụ nữ ngốc này rồi !
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :