1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 108

      Edit : Phương Thiên Vũ

      “Tỉnh ?”

      Nam Cung Liệt mở mắt ra dần dần thích ứng với ánh sáng, thấy người đứng ở bên giường, “Là !”

      Vân Phong Khinh cười nhạt , “Xem như vận khí tốt !” Nếu phải đúng lúc gặp phải , ta sớm chết toàn thây !

      “Cám ơn ! Tôi hôn mê bao lâu rồi ?”

      “Ba ngày !”

      “Ba ngày !” Nam Cung Liệt sợ hãi kêu lên. Mọi người nghĩ chết chứ ?

      Như biết suy nghĩ cái gì, Vân Phong Khinh mở miệng , “Mọi người đều biết sát thủ đường chủ U Minh Điện chết, Hắc Diễm bang bị U Minh Điện vây đánh tổn thất nặng nề nhưng thực tế trụ sở vẫn chưa bị tiêu diệt.”

      chết” a ! Nam Cung Liệt có chút lo lắng hỏi, “Bùi Diệc đâu ?”

      “Mất tích !”

      “Cái gì ?” Nam Cung Liệt kích động kéo đến miệng vết thương người. Đau đến nhe răng cắn môi.

      Vân Phong Khinh thản nhiên , “Này chỉ là tin đồn mới nhất mà thôi, như thế nào tôi cũng .” tại có tinh lực điều tra chuyện này, vốn là muốn thông báo cho người U Minh Điện nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là từ bỏ. tại U Minh Điện và có liên quan phải chuyện tốt gì, hơn nữa nghe Bối Nhi mang thai, như vậy lại càng đem nguy hiểm đến cho bọn họ.

      “Tôi muốn trở về !”

      Vân Phong Khinh cũng có giữ lại, tuy Nam Cung Liệt thương thế rất nặng nhưng cũng quan tâm, thuận tay cứu cũng bởi vì có liên quan với Kiều Bối Nhi mà thôi. Vân Phong Khinh lấy ra hoa tai kim cương đưa cho , “ với Bối Nhi tôi muốn làm mẹ nuôi đứa , đây là quà cho đứa !” Nhắc tới Kiều Bối Nhi, ý cười trong mắt Vân Phong Khinh sâu thêm ít, đó là bạn duy nhất của !

      “Người tới !” Vân Phong Khinh nhìn về phía Nam Cung Liệt , “Nơi này ai dẫn đường là ra được, theo cậu ta !”

      Nam Cung Liệt bao lâu nam tử tuấn mỹ đến, “Phong Khinh, Trưởng lão hội tìm em.”

      Vân Phong Khinh cười nhạt, “ thôi !”

      Lạc Cẩn đưa tay muốn ôm lại bị Vân Phong Khinh dấu vết đẩy ra, ánh mắt trầm trầm đuổi theo bước chân của .

      *****

      “Liệt !” Lãnh Dạ Bạch thấy Nam Cung Liệt đột nhiên xuất khỏi kinh hô ra tiếng.

      An Thụy thấy Nam Cung Liệt cũng khỏi nhàng thở ra, cười , “Biết cậu dễ dàng nghỉ chơi như vậy!” Hoàn toàn quên lúc trước cũng nghĩ đến Nam Cung Liệt chết, nếu lúc bao vây tiêu diệt Hắc Diễm bang, mọi người vì sao lại liều mạng như vậy ?

      Nam Cung Liệt hỏi thẳng, “Bùi Diệc đâu ?”

      Lãnh Dạ Bạch nhíu mày , “Sau khi truyền ra tin tức cậu gặp chuyện may, Diệc liền biết mất, vẫn chưa có tìm được. Cậu có biết cậu ta ở đâu ?”

      Nam Cung Liệt nhíu mày nghĩ nghĩ, xoay người liền ra ngoài.

      *****

      “Diệc… đừng uống nữa…” Mạc Mạc đưa tay muốn cướp rượu tay Bùi Diệc.

      Bùi Diệc lắc lắc tránh thoát, còn đắc ý cười , “Liệt, thân thủ của cậu càng ngày càng kém !”

      Mạc Mạc trong lòng đau xót, thào hỏi, “ thương ấy như vậy sao ?”

      Mắt thấy Bùi Diệc lại muốn rót rượu, Mạc Mạc phen giữ chặt , “Diệc… đừng uống nữa. Nam Cung Liệt chết rồi, cho dù say chết ấy cũng sống lại đâu !”

      Bùi Diệc đẩy tay ra, vẻ mặt vui nhìn , “Liệt chết, chờ tôi say cậu ta đem tôi về… Cậu ấy đồng ý với tôi…”

      “Diệc…” Mạc Mạc nhịn được rơi nước mắt, bọn họ có khả năng sao ? , Nam Cung Liệt chết, Diệc rất nhanh quên ta ! “ đừng như vậy, Nam Cung Liệt cũng muốn hi vọng thế này.”

      “Ha ha… gạt tôi… nếu Liệt muốn nhìn thấy cái dạng này của tôi sớm đánh tôi…”

      Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc uống ly tiếp ly nhưng có biện pháp, Lam Tư và Phạm Bảo Nhi cũng biết nơi nào, “Diệc…” Mạc Mạc đưa tay ôm lấy , “Xin , đừng uống nữa, chết đó !”

      Bùi Diệc giống như căn bản có nghe thấy. Đột nhiên có người đàn ông ngồi xuống đối diện bọn họ, hắc hắc cười , “Tiểu nương, tôi khuyên vẫn là bỏ ! Tới nơi này đều là thích đàn ông, thích đâu. Nếu theo tôi , tuy rằng tôi cũng thích đàn ông hơn nhưng phụ nữ nhân cũng có thể chấp nhận !”

      …” Mạc Mạc giận đỏ mặt, nhìn về phía Bùi Diệc thấy Bùi Diệc chút phản ứng cũng có, chỉ lo uống rượu, trong lòng có chút ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên.

      “Chậc chậc…” Người đàn ông kia dứt khoát ngồi xuống bên cạnh , đưa tay nâng cằm lên trêu đùa. “Bộ dáng này lại có vài phần khiến người ta thương !”

      “Ba”, Mạc Mạc tức giận, giương tay liền cho cái tát.

      Người đàn ông kia đưa tay sờ mặt bị đánh, vẻ mặt rất khủng bố, “Mẹ nó, con đàn bà chết tiệt. Ông đây coi trọng mày là phúc của mày, mày cư nhiên dám đánh ông !”

      Mạc Mạc bị dọa, nghĩ tới người đàn ông này khủng bố như vậy nên liền đưa tay kéo Bùi Diệc, “Diệc…”

      Bùi Diệc vốn uống say khướt, bị lôi kéo nên ly rượu sao cũng đưa đến bên miệng, phiền chán quát, “Cút ngay !”

      Nhưng người đàn ông kia hiển nhiên hiểu lầm, cho rằng Bùi Diệc rống nên lập tức lấy súng ra, “Mày cư nhiên dám kêu ông cút ! Ông giải quyết mày trước lại cùng con đàn bà này chơi đùa !”

      Mạc Mạc rốt cục biết mình chọc tới người nên dây vào, người này căn bản chính là lưu manh, khó trách tính tình nóng nảy như vậy !

      Nhìn Bùi Diệc bị súng chỉ vào lại chút phản ứng cũng có, Mạc Mạc lại sợ hãi, “Diệc…”

      Bùi Diệc chỉ là ngây ngốc nhìn họng súng tối om kia, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Mạc hỏi, “Có phải chết có thể gặp Liệt ?” bây giờ cũng biết tâm trạng lúc trước của lão đại, muốn phản kháng cũng muốn đánh trả. Vì sao muốn phản kháng chứ ? Nếu chết tốt a !

      Mạc Mạc biến sắc, “Diệc, cái gì ? điên rồi !”

      Bùi Diệc chút để ý tới , vừa ngăn tay vừa lảo đảo đứng lên về phía người đàn ông kia.

      “Mày làm cái gì ?” Người đàn ông kia thấy tới vẻ mặt khỏi đề phòng.
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 109

      Edit : Phương Thiên Vũ

      “Ách…” Bùi Diệc mất bộ dáng say rượu, khó hiểu nhìn , ra lời thiếu chút nữa làm người ta tức chết, “ phải muốn giết tôi sao ? Tôi sợ súng của chính xác… Cho nên đến gần chút a !”

      Người nọ nổi giận nhưng nhìn Bùi Diệc ngừng về phía , lại nhịn được bước lui về phía sau. Có lẽ là vì chưa có gặp qua người sợ chết như vậy nên bị dọa !

      “Mày… Mày đừng lại đây… Đến nữa tao nổ súng !”

      Bùi Diệc lảo đảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, chậm rãi tới . Miệng thầm , “ dài dòng !”

      “Mày… Mày đừng lại đây… Tao nổ súng !”

      Bùi Diệc đột nhiên bị vấp chút, bước về phía trước bước dài. Người nọ cả kinh, theo bản năng bóp cò.

      “Ba” súng lục rơi xuống đất, sau đó lại là “Ầm” tiếng, người đàn ông kia thẳng tắp té ngã.

      Nam Cung Liệt bắt lấy tay Bùi Diệc, nổi giận quát, “Bùi Diệc, cậu là càng ngày càng tiến bộ ! Ngay cả tự sát cũng học được có phải ?”

      “Khụ khụ…” Bùi Diệc mắt say mê man nhìn cậu ta, sửng sốt hồi lâu sau đó đưa tay ôm mặt cậu ta, Nam Cung Liệt liền đẩy tay ra, “Rượu vào muốn điên cái gì ?”

      Bùi Diệc đột nhiên ôm cổ cậu, dùng sức cọ cọ gáy cậu, “Liệt…”

      Mạc Mạc cuối cùng từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại, thấy Nam Cung Liệt, ánh mắt buồn bã.

      “Liệt… Liệt…”

      Nam Cung Liệt trầm mặt quát, “Ai cho cậu uống nhiều như vậy ? Cư nhiên còn dám tìm cái chết. Đầu cậu có vấn đề có phải ? Tôi thấy cậu chính là đáng đánh đòn mà ! Cậu…”

      Nam Cung Liệt đột nhiên im miệng. Cảm giác được cần cổ có chất lỏng ấm áp, trong lòng căng thẳng. gì, chỉ là đưa tay ôm chặt .

      Động tĩnh nơi này sớm kinh động đến người lầu. Phạm Bảo Nhi thấy Nam Cung Liệt hai mắt sáng ngời, “, chết a ! tốt quá !”

      Vẻ mặt Lam Tư cũng nhu hòa ít, chỉ có Vân Thiên là vẻ mặt quái dị. Hai người này là thấy thế nào… ám muội như thế nào ấy !

      Trong phòng, Vân Thiên nhìn Bùi Diệc ôm chặt Nam Cung Liệt buông tay nhịn được run run khóe miệng. Này là Bùi Diệc sao ? Lại nhìn vẻ mặt ảm đạm của Mạc Mạc, này hẳn chính là bạn trong truyền thuyết của Bùi Diệc, nhưng vì sao…

      Ánh mắt lại nhịn được liếc đến Nam Cung Liệt và Bùi Diệc, bọn họ có gian tình gì chứ ?

      Nam Cung Liệt sắc mặt có chút tái nhợt, “Diệc, buông tay !”

      Người uống say nhân lớn nhất, Bùi Diệc chính là ôm buông tay. Lam Tư thấy Nam Cung Liệt sắc mặt đúng liền vội vàng giúp cậu ta kiểm tra lượt, sắc mặt khỏi trầm xuống, “Cậu muốn sống nữa mà, cái dạng này cũng dám chạy loạn khắp nơi !

      Bùi Diệc nghe như thế nháy mắt liền thanh tỉnh, nhưng tay chân vẫn theo sai bảo, “Liệt…”

      Nam Cung Liệt thản nhiên , “ có việc gì !” Cậu nếu xuất Bùi Diệc chết !

      Lam Tư trầm mặt , “Tốt nhất cậu nên lập tức tới bệnh viện !”

      Nghe vậy, Bùi Diệc lảo đảo đứng lên, Nam Cung Liệt đỡ lấy nhíu mày , “Cậu cẩn thận chút !”

      Lam Tư đau đầu, tên bị thương, tên nát rượu !

      Vân Thiên vẫn tò mò quan sát đến hư hư thực thực gian tình của hai người, mãi đến khi nhìn thấy mọi người ra ngoài mới nhớ tới cái gì, mở miệng , “Đúng rồi ! Đại tiểu thư Kiều thị từng liên lạc với Vân Môn muốn ám sát Dạ đế nhưng bị tôi cự tuyệt. Nhưng biết ta có liên lạc với bang phái khác hay !” Vào thời điểm này Vân Thiên rất thông minh, rất thực lực của mình nên chống lại U Minh Điện và Ám Dạ !

      Lam Tư trực tiếp đem Nam Cung Liệt và Bùi Diệc vào bệnh viện, còn Phạm Bảo Nhi quay trở lại biệt thự báo cáo chuyện Kiều Tịch Nhan chuẩn bị mua sát thủ. Bây giờ Kiều Bối Nhi như trước kia, thể xảy ra chút ngoài ý muốn đương nhiên là càng cẩn thận càng tốt.

      Kiều Bối Nhi sau khi ngủ vài ngày tinh thần tốt lên, cũng rất có tâm trạng ăn. Cái gì cũng ăn chút, cũng kén chọn, cũng nôn.

      Nghe xong lời của Phạm Bảo Nhi, Kiều Bối Nhi vừa cắn chân gà vừa ậm ờ hỏi, “Dạ, thấy Kiều Tịch Nhan và Vũ Văn Lạc xứng ?”

      Thấy “khôi phục bình thường” Tư Minh Dạ cũng yên tâm, đưa tay lau vết mỡ miệng rồi dịu dàng hỏi, “Bé cưng muốn làm cái gì ?”

      Kiều Bối Nhi cắn chân gà, mở to đôi mắt ngập nước nhìn , đáy mắt lại ràng giấu tia tính kế, “Vũ Văn Lạc dám ra tay với Tuyệt Thế đương nhiên phải trừng phạt nho chút, nếu ta muốn lấy Kiều Tịch Nhan vậy làm cho ta thể lấy. Mà Kiều Tịch Nhan muốn khiến em xác hai mạng ? Em ra lại muốn chờ sau khi ta gả cho Vũ Văn Lạc, tập đoàn Vũ Văn suy sụp ta có biểu tình gì !” Này chính là bắt đầu mà thôi, đối với việc muốn tổn thương , cần phải nương tay !

      Phạm Bảo Nhi nhìn ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt , do dự , “Chị dâu , chị có muốn chú ý dưỡng thai hơn ?”

      Kiều Bối Nhi hung hăng cắn miếng chân gà, liếc mắt xem thường, “Tôi phải dạy sao ?” Đưa tay sờ bụng, “Cục cưng cũng hiểu được này trừng phạt sai đâu ! Dạ…” Kiều Bối Nhi chớp ánh mắt nhìn về phía Tư Minh Dạ.

      Tư Minh Dạ cự tuyệt sao ? Đương nhiên !

      Phạm Bảo Nhi lén nhìn bụng Kiều Bối Nhi, trong lòng thầm , chị dâu xác định như vậy dạy dỗ đứa bình thường sao ?

      Tư Minh Dạ thanh lạnh lùng , “Chuyện này giao cho Bùi Diệc làm !” Lời này là với Phạm Bảo Nhi , Phạm Bảo Nhi nhận được mệnh lệnh liền chạy nhanh bệnh viện. Cũng biết là vội vã gặp Lam Tư hay là vội vàng thông báo cho Bùi Diệc.

      “Ăn no chưa ?”

      Kiều Bối Nhi bĩu môi, vẻ mặt buồn bực, “Em còn muốn ăn nhưng dường như no rồi !” Đưa tay sờ bụng. là đầy ! sao có thể trở nên ăn như vậy ? Chẳng lẽ cục cưng là quỷ tham ăn ?

      Tư Minh Dạ nhàng xoa bụng tròn vo của , “Đói bụng lại ăn !”

      “Chúng ta tản bộ, đói nhanh chút !” Kiều Bối Nhi liền kéo về hướng hoa viên.

      Tư Minh Dạ nhíu mày, có thể ăn như vậy rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu ? Tuy Lam Tư luôn mãi cam đoan Kiều Bối Nhi so với phụ nữ có thai bình thường đều khỏe mạnh nhưng vẫn nhịn được mà lo lắng.

      Tư Minh Dạ cẩn thận ôm Kiều Bối Nhi đến hoa viên, đột nhiên cười , “Làm sao vẫn nhìn ?”

      Kiều Bối Nhi nhón chân hôn lên mặt , ý cười đầy mặt , “Nhìn nhiều thêm chút cục cưng sinh ra có vẻ giống a ! Độc… thích con trai hay là con ?”

      “Con !”

      “Vì sao ?” Kiều Bối Nhi có chút bất mãn, “Người ta thích con trai a !”

      “Vậy con trai !”

      “Ai… Sao có lập trường như vậy ?”

      Tư Minh Dạ bật cười nhìn , “Vậy bé cưng muốn như thế nào ?”

      Kiều Bối Nhi ôm lấy thắt lưng của lắc lắc, “Con trai hay con đều sao ! Em muốn thích em nhất !”

      Tư Minh Dạ nhịn được cười ra tiếng. Kiều Bối Nhi trừng mắt ,“Dạ…” Tư Minh Dạ hôn xuống môi hai cái, cười ,“Đứa ngốc…”

      Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi, nhíu mày suy nghĩ, hình như là rất ngốc. cũng cảm thấy sau khi mình mang thai trở nên có chút kỳ quái, giống như có chút đa sầu đa cảm vậy. Cũng may phải rất nghiêm trọng !

      Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng có chút buồn rầu, trong mắt đều là chiều. Đưa tay sờ khuôn mặt nhắn của , dịu dàng hỏi, “Mệt ?”

      “Đầu lĩnh…”

      Kiều Bối Nhi quay đầu nhìn lại liền thấy Tân Vũ, ngoại trừ Kiều Bối Nhi Tân Vũ và Diệp Hạm là sát thủ xuất sắc nhất Ám Dạ, có thể vào biệt thự cũng rất bình thường, “Có việc sao ?”

      Tân Vũ trong mắt mang theo ý lạnh , “Kiều Tịch Nhan liên lạc với Ám Dạ, bỏ ra năm trăm vạn mua mạng đầu lĩnh !
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 110

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Sắc mặt Tư Minh Dạ lạnh lùng, người lộ ra tia sát khí, Tân Vũ nhịn được lui về phía sau bước. Trong lòng cảm thán, hổ là điện chủ U Minh Điện !

      Kiều Bối Nhi đưa tay vỗ vỗ tay bên hông cười , “Năm trăm vạn ? Tôi đáng giá a !” Kỳ nếu là những người khác ra tay chỉ sợ cần tốn nhiều tiền như vậy, nhưng muốn Ám Dạ ra tay chi phí đương nhiên phải cao ít.

      Có lẽ là Vân Thiên cự tuyệt làm cho Kiều Tịch Nhan phẫn nộ rồi ? Cho nên mới tìm tới Ám Dạ. Kiều Tịch Nhan này chính là đại tiểu thư cả ngày có việc gì, cư nhiên lại hoang phí năm trăm vạn mua mạng của , đúng là tiếc. Chắc hẳn còn có công lao của Đồng Uyển Dao.

      Kiều gia ! Món nợ này vẫn là nên từ từ tính, cứ bắt đầu từ Kiều Tịch Nhan !

      Kiều Bối Nhi khoát tay , “ tìm Tiểu Bạch !”

      Lúc trước Tân Vũ điện thoại chỉ cho biết ấy đem bằng chứng Lục Mạn Nhã ám sát giao cho Vũ Văn Lạc, cũng kể khổ với ấy để ý Lãnh Dạ Bạch. Nhưng vì Ám Dạ cần chỉnh đốn gấp cho nên có thời gian cho ấy theo đuổi.

      Ám Dạ dù sao cũng phải tổ chức bình thường, mặc dù Vân Huyên làm chủ lâu như vậy nhưng trụ sở vẫn còn. Tuy thời gian lâu nhưng tại Ám Dạ cũng dần dần trở lại quỹ đạo, nếu sao đương nhiên có thể chuyện đương.

      Tân Vũ lại giống Diệp Hạm thẹn thùng như vậy. Cười quyến rũ, trong mắt đều là khó xử, biết Lãnh Dạ Bạch có biết mình bị người ta nhớ thương hay ?

      Nhìn Tân Vũ xa, Kiều Bối Nhi mới nhìn Tư Minh Dạ, vẻ mặt vô tội hỏi, “Dạ, hẳn để ý nga ?”

      Dù sao cũng phải bị thu phục, hẳn là ngại thủ hạ của câu mất hai thủ hạ đắc lực của chứ !

      Tư Minh Dạ đưa tay xoa đầu cười , “Đó là tự do của bọn họ !”

      Tuy tứ đại đường chủ cùng Lãnh Dạ Bạch là người của nhưng cũng phải bán mình, sao có thể cho phép người ta đương ?

      Bệnh viện Lam thị

      “Bùi Diệc ! Cậu muốn mưu sát a !” Nam Cung Liệt biết gì nhìn người dính chặt mình. Làm ơn ! bị thương a !

      Bùi Diệc lần này rất say, hoàn toàn xem thường Nam Cung Liệt rống giận mà chỉ ôm ngủ.

      Nam Cung Liệt gỡ tay cậu ta nhưng vốn gỡ ra. Nhìn Bùi Diệc nhắm chặt hai mắt, bất đắc dĩ thở dài tiếng, “Ngu ngốc !” nghĩ tới mình biến mất vài ngày Bùi Diệc lại ngay cả chuyện tìm chết cũng làm ra. Chẳng lẽ theo lão đại lâu quá lâu cho nên bị ảnh hưởng sao ?

      “Cốc cốc…”

      … Là em !”

      Nam Cung Liệt lên tiếng, “Vào !”

      Phạm Bảo Nhi nhìn bộ dáng hai người ôm cùng nhau cười đến ái muội, Nam Cung Liệt liếc xem thường, “Bảo Nhi…”

      Phạm Bảo Nhi cười , “Hóa ra Tiểu Diệc cũng là chim nép vào người nha !” phải sao ? Bùi Diệc ôm chặt thắt lưng của Nam Cung Liệt, đầu tựa vào vai , bộ dáng chim nép vào người.

      Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến. Nhìn Bùi Diệc, chim nép vào người ? Người này mà cũng có lúc ngoan ! Nhìn vẻ mặt Phạm Bảo Nhi ái muội, Nam Cung Liệt thể nhắc nhở, “Bảo Nhi, em có phải quên chính hay ?”

      “A ! Đúng rồi, em là có việc muốn thông báo cho Tiểu Diệc nhưng bây giờ nhìn ấy thế này…”

      Nam Cung Liệt nhíu nhíu mày “Chuyện gì?”

      Phạm Bảo Nhi trực tiếp đem ý Tư Minh Dạ nhắn cho Nam Cung Liệt, sau đó xòe tay ra, “Em tìm Tiểu Tư !”

      “Cậu sao chứ ?” Nam Cung Liệt nhìn bộ dáng Bùi Diệc giống như rất khó chịu có chút lo lắng, cậu ấy rốt cuộc uống bao nhiêu ? Thấy thế nào cũng là bị nặng hơn so với .

      Bùi Diệc xoa đầu, nhíu mày , “Đau đầu !”

      Nam Cung Liệt cười , “Đáng đời !” Sau đó nhấn nút gọi ở bên giường, trực tiếp thúc giục Lam Tư nhanh chóng đến đây.

      Lam Tư phiền chết, mấy người này phúc hậu. Biết bề bộn nhiều việc nhưng mỗi lần có chút biến động đều thúc giục đến, “ chết được ! Tôi phải về biệt thự, các cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt !” Lão đại còn chờ kiểm tra thân thể giúp chị dâu a !

      “Tê… Bùi Diệc ! Cậu lại phát điên cái gì a ?” Nam Cung Liệt rất hoài nghi cả người bị thương có thể càng dưỡng càng nghiêm trọng hay !

      Bùi Diệc thả lỏng chút lực đạo, trầm giọng , “Nam Cung Liệt, mạng của cậu là tôi cứu, cho phép của tôi cho phép chết !”

      “Cậu nghĩ rằng tôi muốn chết a ?”

      Bùi Diệc hung tợn nhìn cậu, “Cậu muốn ăn đòn có phải ?” Cư nhiên dám làm trái !

      “Được được ! Tôi chết là được rồi chứ gì !”

      Hai người nằm yên lặng, Nam Cung Liệt đột nhiên hỏi, “Chị dâu sao đến thăm tôi ?”

      Bùi Diệc quay đầu nhìn về phía cậu, có chút chua , “Chị dâu vì sao phải tới thăm cậu ? Cậu đừng quên, bây giờ chị dâu mang thai !” Hơn nữa cho dù mang thai sao nhất định phải tới thăm cậu ta ? Có ở đây cậu ta còn bất mãn cái gì ?

      Nam Cung Liệt kỳ quái nhìn , đưa tay sờ trán của , vẻ mặt hoài nghi hỏi, “Bùi Diệc, cậu phát sốt chứ ?”

      “Nam Cung Liệt !”

      Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn rồi thản nhiên , “Vân Phong Khinh có đồ muốn tôi giao cho chị dâu !”

      “Vân Phong Khinh ?”

      “Đúng vậy ! Nếu phải Vân Phong Khinh cứu tôi mạng tôi thịt nát xương tan ! Tê… Cậu chút !” Nam Cung Liệt có chút bất đắc dĩ, Bùi Diệc động chút liền ôm chặt, e là vết thương của càng ngày càng nghiêm trọng !

      Bùi Diệc vội vàng buông tay ra, “ có việc gì chứ ?”

      Nam Cung Liệt tức giận , “ chết được !”

      Bùi Diệc nhíu mày, đột nhiên tiến đến ngửi ngửi người cậu, “Liệt, người cậu là mùi gì ?” Làm sao có thể trở nên thơm như vậy ? Hơn nữa giống như mùi người phụ nữ.

      Nam Cung Liệt nâng cánh tay lên ngửi ngửi, nhíu mày , “Hình như là mùi người Vân Phong Khinh.” Trong biệt thự của Vân Phong Khinh có loại hoa mà chưa từng gặp qua, giống như mùi hương này. người Vân Phong Khinh hình như cũng mang theo mùi này.

      “Cái gì ?!” Bùi Diệc bình tĩnh !

      Nam Cung Liệt đưa tay xoa lỗ tai, “Cậu làm sao vậy ?” Lỗ tai cũng sắp bị chấn điếc rồi !

      Trong mắt Bùi Diệc đều là nguy hiểm, “Thành khai báo ! Cậu và Vân Phong Khinh làm cái gì ?”

      Nam Cung Liệt đẩy ra, “Bệnh thần kinh !” còn chưa nghi ngờ cậu ta và Mạc Mạc như thế nào vậy mà cậu ta cư nhiên nghi ngờ và Vân Phong Khinh ? là bệnh mà !

      Đúng rồi, ngày hôm qua Mạc Mạc cũng ở đó, cuối cùng bọn họ dường như đều quên ta !

      Bùi Diệc cúi đầu rầu rĩ , “Liệt, tôi biết là tôi bên tình nguyện kéo cậu xuống nước, nếu cậu hối hận… Tôi đây…”

      Nam Cung Liệt đạp cước qua, “Ai tôi hối hận ?”

      Bùi Diệc giống như càng thêm khổ sở, cười khổ , “Cậu cho tới bây giờ cũng chưa có tôi. Tôi biết cậu chẳng qua là đồng tình với tôi mà thôi, nhưng tôi muốn đồng tình của cậu. Nếu cậu thương tôi… Tôi…”

      Nam Cung Liệt nhìn bộ dáng thương tâm muốn chết liền tức giận quát, “Bùi Diệc cậu bệnh thần kinh a ! Cậu làm sao đáng giá tôi đồng tình chứ ? Ai tôi thương cậu ?”

      Khóe miệng Bùi Diệc giương lên, ôm cậu ấy cọ cọ, vẻ mặt ái muội ,“Liệt, tôi biết cậu tôi đến thể tự kềm chế, cậu tôi cũng biết. Tôi nhất định bội tình bạc nghĩa với cậu, cậu yên tâm .”

      Nam Cung Liệt oán hận trừng mắt vẻ mặt đắc ý của người nào đó, có chút nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên, Bùi Diệc khôi phục lại vẻ đáng như thường rồi !

      Bởi vì Nam Cung Liệt chưa thích hợp xuất viện nên Bùi Diệc cũng ở lại trong bệnh viện. Nhưng ra cũng quên nhiệm vụ Tư Minh Dạ giao cho nên trực tiếp đem phòng bệnh của Nam Cung Liệt trở thành văn phòng.

      “Cốc cốc…”

      Nam Cung Liệt tựa vào giường, cầm quả táo nhàn nhã cắn. Nghe tiếng đập cửa trực tiếp gọi, “Bùi Diệc, mở cửa !”

      Bùi Diệc từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Cậu mở sao ?” rất bận có biết ?

      “Tôi bị thương !” Cũng biết là ai cho cậu xuống giường !
      AikoNguyen thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 111

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Bùi Diệc nhận mệnh mở cửa, bởi vì làm cho Nam Cung Liệt cẩn thận thổ lộ nên dưới giận dữ của Nam Cung Liệt, mấy ngày nay liền hết sức có thể sai bảo .

      “Lão đại… chị dâu …”

      Nam Cung Liệt thấy Tư Minh Dạ và Kiều Bối Nhi liền muốn nhảy xuống giường, sắc mặt Bùi Diệc trầm xuống, “Nam Cung Liệt ! Cậu xuống giường thử cho tôi xem !”

      Chân Nam Cung Liệt sắp đụng tới mặt đất lại nhanh chóng rụt về, vẻ mặt buồn bực thầm , “Nào có nghiêm trọng như vậy ? Tôi cũng phải sắp chết !” Dưỡng vài ngày cậu tốt hơn nhiều rồi.

      “Ha ha…” Kiều Bối Nhi cười to ra tiếng, e sợ thiên hạ lưỡi , “Nam Cung Liệt, như thế nào cũng là đồ đệ của tôi, sao có thể luôn bị Bùi Diệc đàn áp chứ ? Cần phản kháng biết ?”

      “Chị dâu …” Hai người cùng nhìn về phía Kiều Bối Nhi, đều là bộ dáng rất bất đắc dĩ.

      Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi nhìn về phía Tư Minh Dạ, “Dạ, bọn họ ăn ý !”

      Ánh mắt Tư Minh Dạ lộ ra mỉm cười. Sợ mệt nên ôm ngồi xuống sô pha ở bên cạnh rồi mới nhìn hướng Bùi Diệc hỏi, “Thế nào ?”

      Bùi Diệc cười , “ Kiều thị mà thôi ! Kiều Nghị hẳn rất nhanh tìm tới cửa !”

      Kiều Bối Nhi lười biếng tựa trong lòng Tư Minh Dạ hỏi, “Vũ Văn Lạc đâu ?”

      Nhắc tới Vũ Văn Lạc, sắc mặt Bùi Diệc có chút khó coi. Vũ Văn Lạc cũng là huynh đệ của nhưng lại cùng Hắc Diễm bang cấu kết với nhau làm việc xấu. Thiếu chút nữa hại chết Nam Cung Liệt, có khả năng cho rằng chuyện gì cũng xảy ra.

      “Vũ Văn Lạc hai ngày nay có hành động, hẳn là tự cho thời gian để lão đại tỉnh ngộ !” nhìn ra Vũ Văn Lạc cũng muốn liều mạng với lão đại để mất cả chì lẫn chài, nhưng lại cam lòng. Tuyệt Thế truyền ra tin xấu, giang hồ lại truyền ra tin đường chủ U Minh Điện chết, xem ra Vũ Văn Lạc cho rằng lão đại bây giờ phải chịu áp lực rất lớn, có khi sứt đầu mẻ trán mới đúng. Có lẽ cậu ta cho rằng lão đại có nhiều khả năng buông tha chị dâu !

      Kiều Bối Nhi ý cười đầy mặt ôm Tư Minh Dạ cọ cọ, “Dạ, em tham gia hôn lễ của chị, chị ấy có hoan nghênh ?” Nhất định rất hoan nghênh ! vất vả đoạt mất chồng của , đương nhiên muốn gặp để khoe khoang rồi.

      Tư Minh Dạ nhíu mày, “Em muốn ?” lo lắng đương nhiên là vấn đề an toàn của Kiều Bối Nhi.

      Kiều Bối Nhi buồn bực chu miệng, đưa tay sờ bụng, “Vậy quên !” Cũng thể để cho cục cưng cùng mạo hiểm.

      có việc gì, muốn !” Tư Minh Dạ muốn vui, có cùng, cẩn thận chút hẳn là có việc gì.

      “Đúng rồi, chị dâu , tôi có vật này cho chị !” Nam Cung Liệt lấy ra hoa tai Vân Phong Khinh đưa rồi , “Vân Phong Khinh bảo tôi với chị ấy muốn làm mẹ nuôi của đứa . Đây là lễ vật cho đứa !”

      Nam Cung Liệt lại muốn xuống giường nhưng kết quả bị Bùi Diệc ấn trở về. Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến, cậu có nghiêm trọng như vậy được ?

      Kiều Bối Nhi từ tay Bùi Diệc tiếp nhận hoa tai kim cương kia, nhìn hỏi, “Này có tác dụng gì ?” Vân Phong Khinh đưa lễ vật có khả năng chỉ là đẹp mắt mà thôi.

      “Này ấy chưa !”

      “Cốc cốc…”

      Nam Cung Liệt muốn sai bảo Bùi Diệc, kết quả còn chưa ra Bùi Diệc liền , “Cửa có khóa !” Nhìn bộ dáng Nam Cung Liệt có chút tiếc nuối, trong mắt Bùi Diệc khỏi lộ ra mỉm cười.

      Lam Tư vào cái gì cũng mà chỉ ngồi xuống ở bên, vốn là đến cùng Kiều Bối Nhi nhưng vài ngày chưa tới bệnh viện nên mới có thể bớt chút thời gian kiểm tra. Phạm Bảo Nhi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh .

      Kiều Bối Nhi sờ bụng, “Dạ, cục cưng sắp đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm !”

      Phạm Bảo Nhi cười , “Chị dâu , là chị đói bụng a !”

      Kiều Bối Nhi đưa tay kéo Tư Minh Dạ bước , trước kia khẩu vị của cũng có tốt như vậy, sau khi mang thai mới như vậy cho nên ăn nhiều hơn đương nhiên là bị cục cưng ăn !

      Lam Tư đương nhiên cũng chỉ có thể nhận mệnh theo, Phạm Bảo Nhi hướng về phía Nam Cung Liệt , “, dưỡng thương cho tốt, em có rảnh lại đến thăm !”

      Nam Cung Liệt nhìn hớn hở chạy theo Lam Tư lắc đầu , “Có Lam Tư ở đây chỉ sợ em ấy vĩnh viễn rảnh !”

      Bùi Diệc nhíu mày, chuẩn bị tiếp tục công tác Nam Cung Liệt năm hình chữ đại giường, mệt mỏi , “Tôi muốn ăn táo !”

      Động tác Bùi Diệc dừng lại, “Cậu phải mới ăn trái sao ?”

      “Tôi muốn ăn nữa được sao ?”

      Bùi Diệc nhận mệnh cầm gọt quả táo, xem ra Nam Cung Liệt lần này là tính sổ với ! Kỳ ngẫm lại, tuy luôn khi dễ cậu nhưng hẳn là, có lẽ cũng phải quá đáng lắm ?

      Nam Cung Liệt hai tay gối sau đầu, bắt chéo chân, mặt trẻ con đều là đắc ý.

      Bùi Diệc nhìn cậu bộ dáng tiểu nhân đắc chí nhíu mày, đột nhiên tiến đến trước mắt cậu, “Liệt, cậu chưa từng nghe qua vui quá hóa buồn sao ?”

      Nam Cung Liệt nghiêm mặt liếc mắt nhìn cây dao gọt trái cây, “Này, cậu cẩn thận chút, tôi cũng muốn hủy dung !”

      Bùi Diệc chút để ý giật giật dao tay, câu môi , “Cậu phải đối với mặt mình rất hài lòng sao ?”

      Nam Cung Liệt đột nhiên nhắm mắt lại, “Vậy cậu động thủ ! Nhưng sau khi hủy dung tôi biết có thể luẩn quẩn nhảy lầu tự sát trong lòng hay … Ngô…”

      “Tê… Bùi Diệc, cậu cầm tinh con chó a !” Nam Cung Liệt sờ khóe miệng bị cắn đau, hết .

      Bùi Diệc giơ dao gọt trái cây tay lên, trầm giọng , “Nam Cung Liệt, cậu dám chết, tôi liền dám tiên thi !”

      Nam Cung Liệt rất muốn , nếu giống tình huống lần này cậu giữ thi thể cho tiên thi. Nhưng ngẫm lại vẫn là nên chạm đến vết sẹo của !

      Bùi Diệc thấy cậu phản bác, sắc mặt dễ coi ít. Cúi đầu muốn hôn cậu nhưng tiếng chuông di động luôn thức thời, luôn vang ở thời điểm nên vang.

      Thấy tên di động, sắc mặt Bùi Diệc hơi trầm xuống. Ấn nút nghe, nghe xong chốc lát Bùi Diệc câu cũng chưa lập tức cúp điện thoại. Nhìn về phía Nam Cung Liệt hỏi, “Liệt, đây là phòng bệnh số mấy ?”

      “Số sáu !”

      Trong mắt Bùi Diệc có chút nghi hoặc, người quan trọng nhất của phải Nam Cung Liệt sao ? Vậy phòng bệnh số năm là ai ?

      Người điện thoại tới là Vũ Văn Lạc. Từ sau khi Vũ Văn Lạc bắt đầu đối phó Tư Minh Dạ, bọn họ có tiếp tục liên nữa. Trong lòng Vũ Văn Lạc cũng lựa chọn gây với Tư Minh Dạ cũng liền lựa chọn là kẻ thù với Bùi Diệc, quan hệ bọn họ có khả năng giống như lúc trước.

      Bùi Diệc có chút Vũ Văn Lạc làm cái quỷ gì nhưng nghe giọng cậu ta hình như rất nghiêm túc.

      Cầm trong tay quả táo gọt xong đưa cho Nam Cung Liệt, Bùi Diệc nhíu mày , “Tôi ra ngoài chút.”

      Nam Cung Liệt cũng hỏi là chuyện gì, lấy quả táo cắn miếng rồi thản nhiên , “Cẩn thận chút.” tại bọn họ bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta lo lắng !

      Bùi Diệc gật đầu. đến phòng bệnh số năm liền đưa tay gõ cửa. Mở cửa là Vũ Văn Lạc, thấy Bùi Diệc, Vũ Văn Lạc có chút kinh ngạc, “Nhanh như vậy ?” vừa mới gọi điện thoại cho cậu ta cậu ta liền xuất , là quá nhanh.

      “Rốt cuộc chuyện gì ?”

      Vũ Văn Lạc để cho cậu vào, Bùi Diệc thấy người giường ngẩn người, “Mạc Mạc ?”

      Vũ Văn Lạc mở miệng , “Tôi thấy ấy té xỉu ở ven đường cho nên đưa ấy tới bệnh viện. Bác sĩ là thương tâm quá độ lại bị chứng bệnh kén ăn làm cho dinh dưỡng đủ.” vẫn nghĩ rằng Mạc Mạc là người làm cho Bùi Diệc động tình nên là người quan trọng nhất của cậu ta cũng quá đáng.

      Sắc mặt Mạc Mạc rất tái nhợt, nhìn qua rất tiều tụy. Thấy Bùi Diệc trong mắt xẹt qua tia sáng, “Diệc…” Bùi Diệc nhìn , nhíu nhíu mày.

      Bùi Diệc mới vừa lâu, cửa phòng lại bị người mở ra. Nam Cung Liệt nghĩ là Bùi Diệc trở lại nhưng ngờ người đến là Vân Thiên.

      Nam Cung Liệt nhíu mày, “Vân Môn chủ hình như có chút lễ phép !” Ngay cả cửa cũng gõ.

      Vân Thiên đứng thẳng người, “Tôi đến gặp Bùi Diệc !”

      “Bùi Diệc có cái gì tốt ?”

      “Bùi Diệc nằm viện sao ?”

      “Khụ khụ…” Nam Cung Liệt bị hóc táo, vất vả mới hết nghẹn, có chút bó tay hỏi, “Vân Môn chủ là từ đâu nhận được tin ?” Bị thương là cậu, Bùi Diệc chỉ là người tiếp khách có được ?

      Vân Thiên sửng sốt chút, “Bùi Diệc có việc gì sao ? Nhưng tôi nhận được tin cậu ấy ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày rồi !” còn tưởng rằng Bùi Diệc uống rất nhiều rất tới sắp chết rồi chứ !

      Nam Cung Liệt lại dựa vào giường, liếc xem thường , “Vân Môn chủ có thể yên tâm, tên tai họa kia chết được !”

      Vân Thiên ngẩn người, do dự hỏi, “Cậu và Bùi Diệc…”

      Còn chưa dứt câu thấy Nam Cung Liệt nhanh chóng lăn vòng từ giường xuống. Đồng thời súng dưới đầu gối cầm trong tay và bắn phát ra ngoài cửa sổ.

      Vân Thiên đến cửa sổ nhìn, sắc mặt trầm xuống, sau đó thấy Nam Cung Liệt bị thương khỏi hỏi, “Cậu sao chứ ?”

      Nam Cung Liệt nhìn cánh tay của mình, “ có việc gì, chỉ là xướt qua da chút !” Xem ra Hắc Diễm bang biết tin cậu chết. Cũng đúng, sau khi trở về liền chạy tìm Bùi Diệc, còn ở quán bar giết người. Tuy đó là địa bàn của Vân Môn nhưng quán bar trước nay luôn lẫn lộn tốt xấu, có cơ sở ngầm của Hắc Diễm bang cũng rất bình thường.

      “Làm sao vậy ?” Lam Tư mở cửa ra liền thấy cảnh tượng này.

      Nam Cung Liệt thấy có chút kinh ngạc, “Cậu phải rồi sao ?”

      Lam Tư thanh lạnh lùng , “Lão đại sợ chị dâu đói bụng quá nên ăn ngay trong bệnh viện !…”

      Kiều Bối Nhi cùng Tư Minh Dạ cũng đến, Nam Cung Liệt ngẩn người, “Lão đại, chị dâu , sao hai người cũng trở lại ?” Cơm nước xong cũng nên về biệt thự mới đúng chứ !

      Kiều Bối Nhi bị Tư Minh Dạ ôm ngồi xuống, vuốt cái bụng phình to rồi ,“Lúc nãy là đói bụng thôi ! Ăn no xong đương nhiên trở lại !” mới muốn sớm như vậy trở về biệt thự đâu, luôn ở biệt thự bị nghẹn chết !

      Nhìn vết thương tay Nam Cung Liệt, Kiều Bối Nhi nhíu mày hỏi, “Người Hắc Diễm bang ? Bùi Diệc đâu ? ấy sao bỏ lại cậu mình ?”

      Còn chờ Nam Cung Liệt trả lời, Kiều Bối Nhi đột nhiên lộ ra tia cười gian. Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng của , bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra trong khoảng thời gian này có chút nhàm chán.

      *****

      “Diệc…” Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc, trong mắt đều là đau lòng.

      Vũ Văn Lạc nhìn hai người lên tiếng , “Hai người chuyện , tôi trước !”

      cần, tôi còn có việc !” Bùi Diệc nhìn Mạc Mạc, thản nhiên , “Em nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Bùi Diệc !” Mạc Mạc mắt rưng rưng nhìn , “Ở cùng em chút cũng được sao ?”

      Bùi Diệc muốn gì tiếng chuông di động lại vang lên, “Lam Tư, chuyện gì ?”

      Lam Tư lạnh giọng , “Người Hắc Diễm bang xuất , Liệt cậu ấy…”

      Bùi Diệc biến sắc, “Liệt làm sao vậy ?”

      Lam Tư trầm mặc chút mới , “Cậu vẫn là tự mình đến xem !”

      Bùi Diệc trong lòng căng thẳng, trực tiếp liền xông ra ngoài. chẳng qua là ra ngoài lát, Liệt nhất định có việc gì !

      Sắc mặt Mạc Mạc càng thêm tái nhợt, Nam Cung Liệt vừa xảy ra chuyện liền khẩn trương như vậy, ngay cả người đàn ông cũng bằng sao ?

      Trong mắt Vũ Văn Lạc có chút đăm chiêu, thấy Mạc Mạc cũng muốn theo Bùi Diệc ra ngoài cũng có ngăn cản. cũng muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì.
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 112

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Nam Cung Liệt khóc ra nước mắt, cậu sao cả hai bên đều lấy lòng được a ? Cậu cũng phải cố ý muốn lừa , kia là bị chị dâu ép nha ! cũng thông báo, “Tôi bị thương !”

      Lời này quả nhiên thực dùng được, Bùi Diệc cũng bất chấp tính sổ với cậu, đưa tay liền cởi quần áo của cậu ra. Nam Cung Liệt vội vàng chụp tay lại, “Làm cái gì ? Chỉ là đạn sượt qua cánh tay chút mà thôi.”

      Vân Thiên nhìn hai người rất khó hiểu, rốt cục nhịn được mở miệng hỏi, “Diệc, cậu phải thích phụ nữ sao ?”

      Trong lúc nhất thời mọi người đều đem ánh mắt dừng người Bùi Diệc. Bùi Diệc còn chưa kịp mở miệng, Nam Cung Liệt lập tức cảnh cáo , “ cho phép lung tung !”

      Vân Thiên càng thêm tò mò, Kiều Bối Nhi cũng chớp mắt nhìn Bùi Diệc. Tư Minh Dạ dấu vết nhíu nhíu mày, trong lòng như có chút khó chịu vậy.

      Bùi Diệc rung đùi đắc ý , “Liệt sắp có thai rồi tôi có biện pháp gì ?”

      Nam Cung Liệt cước đạp qua, “Cút ! Cậu mới sắp có thai !”

      Mạc Mạc nhìn hai người đùa giỡn, trong lòng đau xót, ánh mắt ảm đạm dời đúng lúc nhìn thấy Tư Minh Dạ dịu dàng ôm Kiều Bối Nhi, trong mắt đều là cưng chiều, trong lòng càng thêm đau khổ, đối với Kiều Bối Nhi cũng có chút oán hận. Lúc trước nếu phải ta và Bùi Diệc sao có thể đến bước này ? Nếu phải vì Kiều Bối Nhi, cũng hiểu lầm. Có lẽ bây giờ giống như ta, rất hạnh phúc !

      Vũ Văn Lạc đột nhiên lên tiếng, “Bối Nhi, muốn chuyện với em !”

      Sắc mặt Tư Minh Dạ trầm xuống nhưng mở miệng, chỉ là cầm tay Kiều Bối Nhi chơi đùa, thỉnh thoảng sờ bụng của , hiển nhiên tính nhúng tay.

      Kiều Bối Nhi nhìn về phía Vũ Văn Lạc, lễ phép , “Vũ Văn tổng giám đốc có gì muốn cứ thẳng tại đây. Mọi người đều là người nhà !” Vân Thiên bây giờ cũng coi như nửa người nhà ! ta hoàn toàn có ý định đối nghịch với hai tổ chức U Minh Điện và Ám Dạ này.

      Nhưng đối với lời đều là người nhà, lại đối với Vũ Văn Lạc tất cả đều là người ngoài. làm người cũng thất bại, ràng Bùi Diệc và Vân Thiên đều là huynh đệ của nhưng bây giờ lại đều đứng ở vị trí đối lập với .

      Thấy Vũ Văn Lạc nhíu mày, Kiều Bối Nhi miễn cưỡng lay động, nhíu mày , “Vũ Văn tổng giám đốc phải có bí mật gì muốn với tôi chứ ?” Mắt nhìn mọi người trong phòng lại thêm, “Kỳ cho dù là bí mật mọi người cũng lung tung !”

      Cho dù Kiều Bối Nhi lúc trước đối với Vũ Văn Lạc có chỗ bất đồng nhưng lúc Vũ Văn Lạc muốn đối phó Tư Minh Dạ, liền bị xác định vào khu vực kẻ địch. Đối với kẻ địch, có thể lễ phép như thế rất khách khí rồi.

      Phạm Bảo Nhi dẫn đầu ồn ào, “Đúng vậy đúng vậy ! Tôi cam đoan giữ bí mật tuyệt đối !”

      Sắc mặt Vũ Văn Lạc trầm xuống, mở miệng hỏi, “Em khi nào quen biết Tư tổng ?”

      Kiều Bối Nhi rất ngoan ngoãn, có hỏi liền đáp, “Rời Vũ Văn gia lâu tôi xảy bị tai nạn xe, được Dạ nhặt về !”

      “Vì sao trở lại tìm ?”

      Kiều Bối Nhi vô tội , “Tôi mất trí nhớ, ngay cả chính mình là ai cũng biết sao có thể biết phải tìm ? Hơn nữa tôi vì sao phải về tìm ?” nếu quyết định rồi sao có thể lại trở về ?

      Vân Thiên và Bùi Diệc liếc nhìn nhau, lúc trước chuyện trong thư phòng bọn họ cũng có phần !

      là chồng em !”

      Phạm Bảo Nhi lại tham gia vào, “Chồng làm sao ? Khi kết hôn vẫn có thể ly hôn, cho rằng có thân phận là người chồng có thể muốn làm gì làm, xem người ta là người sao ?” kích động liền đứng lên. Lam Tư im lặng ấn ngồi trở lại sô pha. là. Chị dâu cũng kích động, ấy lại kích động cái gì chứ ?

      Sắc mặt Vũ Văn Lạc rất khó coi, “ luôn tìm em !”

      Kiều Bối Nhi nhìn về phía , nhíu mày , “Tìm được rồi thế nào ? Tôi vĩ đại như vậy, cầu xin.” Huống chi thích ta, “Cho nên Vũ Văn tổng giám đốc, Lục Mạn Nhã tính tình tốt, chuyện liên quan đến tôi, muốn tôi nhường bà ta ? Dựa vào cái gì ? Lục Mạn Nhã cho người ám sát tôi cũng biết. coi như tôi bị giết, cần lại đến phiền tôi được ?” Nếu phải Dạ đế, Tư Minh Dạ cũng có năng lực bảo vệ , như vậy chết rồi. Đây câu tính tình tốt, bảo nhường chút liền có thể giải quyết chuyện sao ?

      Sắc mặt Vũ Văn Lạc càng thêm khó coi, “Bối Nhi, bà ấy dù sao cũng là mẹ của , dù sao cũng thể bảo bà đền mạng được !”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, chậm rãi , “Nên tính sổ tôi tự mình từ từ tính, phiền Vũ Văn tổng giám đốc lo lắng !”

      Vũ Văn Lạc trầm giọng , “Theo trở về !”

      Kiều Bối Nhi trợn mắt, “Theo trở về làm cái gì ? Để Lục Mạn Nhã ám sát lần nữa sao ?” Ngữ khí rất bình thản, nghe ra oán giận gì, chỉ là ra mà thôi.

      để chuyện như vậy xảy ra nữa !”

      Kiều Bối Nhi bĩu môi, vùi vào trong lòng Tư Minh Dạ, “Quỷ mới tin !”

      Tư Minh Dạ vuốt lưng , dịu dàng hỏi, “Mệt ?”

      Kiều Bối Nhi gật gật đầu, “Có chút mệt !”

      “Lam Tư !” Tư Minh Dạ chỉ kêu Lam Tư tiếng sau đó ôm Kiều Bối Nhi ra ngoài. Lam Tư tự giác theo sau, cần phải , đương nhiên là muốn cấp cho Kiều Bối Nhi gian phòng bệnh cao cấp để ngủ.

      Phạm Bảo Nhi cũng theo ra ngoài, khi ngang qua Vũ Văn Lạc còn hừ tiếng với ta. Hành vi trẻ con như vậy chỉ sợ ai cũng thể nghĩ và sát thủ có liên quan !

      Trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại, sắc mặt Vũ Văn Lạc rất khó coi, đến Kiều Bối Nhi chính là muốn cùng trở về, muốn rời khỏi Tư Minh Dạ ! Vân Thiên mấp máy môi, cũng biết nên cái gì, Vũ Văn Lạc vốn là nghe khuyên vào.

      Nam Cung Liệt nằm ở giường nhìn này lại nhìn kia, thỉnh thoảng lại liếc xem thường. Bùi Diệc tựa vào bên giường, thuận tay cầm phần văn bạn lật xem.

      Sắc mặt Mạc Mạc cũng tốt so với Vũ Văn Lạc. Nhìn Nam Cung Liệt và Bùi Diệc, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Vì sao lại trở thành thế này ? Vì sao trong thời gian ngắn như vậy có thể quên sạch còn mảnh, lại đối với Nam Cung Liệt chết sống lại chứ ? . Cùng khoảng thời gian nhưng vì sao tình cảm của đối với lại càng ngày càng sâu ?

      khí nặng nề làm cho người ta thoải mái. Nam Cung Liệt đưa chân đá Bùi Diệc, “Tôi đói bụng !”

      Bùi Diệc trực tiếp cầm điện thoại chuẩn bị bảo người đưa cơm tới. Vũ Văn Lạc rốt cục phục hồi tinh thần lại, xoay người ra phòng bệnh, Mạc Mạc lại nhìn Bùi Diệc và Nam Cung Liệt cái, hai tay nắm chặt sau đó cũng xoay người ra ngoài.

      Bùi Diệc cầm điện thoại, nhìn về phía Nam Cung Liệt hỏi, “Còn ăn ?”

      Nam Cung Liệt liếc xem thường, “Sớm như vậy ăn cơm cái gì ?” Cậu cũng phải chị dâu ?

      Bùi Diệc đặt điện thoại lại, sau đó đá giầy rơi xuống rồi leo lên giường. Nam Cung Liệt quay đầu nhìn về phía , “Cậu phải bận nhiều việc sao ?”

      nhiều lắm !” Bùi Diệc đưa tay ôm cậu, nhắm mắt lại, bộ dáng muốn ngủ. Nam Cung Liệt nhíu mày, kéo chăn qua đắp giúp . Bởi vì lúc trước Nam Cung Liệt sinh tử , Bùi Diệc vốn có tâm trạng lo chuyện Tuyệt Thế, Tư Minh Dạ cũng có khả năng bỏ lại Kiều Bối Nhi để ý chuyện công ty, trong lòng trời đất bao la đều quan trọng bằng Kiều Bối Nhi. Cho nên chuyện công ty hoàn toàn chất đống, hơn nữa Tư Minh Dạ lại hạ lệnh mới cho nên Bùi Diệc mấy ngày nay đều thời gian nghỉ ngơi.

      Vân Thiên nhìn hai người có chút bất mãn, “Hai người phải quên tôi vẫn còn sống chứ ?”

      Bùi Diệc từ từ nhắm hai mắt miễn cưỡng , “Phiền cậu đóng cửa lại, cám ơn !”

      Khóe miệng Vân Thiên, uổng công đặc biệt đến thăm cậu ta, cậu ta cư nhiên trực tiếp đuổi người. là lương tâm bị chó ăn !

      Kiều Bối Nhi ngủ giấc mới được Tư Minh Dạ đưa về biệt thự. Sáng sớm ngày thứ hai Tư Minh Dạ liền nhận được điện thoại của Bùi Diệc.

      “Lão đại, Kiều Nghị đến Tuyệt Thế, cầu gặp !”

      “Ừ, biết !”
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :