1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 88

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Kiều Bối Nhi nhìn về phía Viên Viên rầu rĩ vui hỏi,“Viên Viên, có việc gì chứ ?” Lam Tư phải chỉ cảm thôi sao, uống thuốc là khỏe rồi sao ?

      Viên Viên bất mãn nhìn về phía Nam Cung Liệt,“Tôi có việc gì, nhưng Liệt đến xem tôi thế nào, có lương tâm !”

      “Ách…” Nam Cung Liệt biết nên cái gì, quả là vì lo cho Bùi Diệc nên mới xem .

      Con ngươi Kiều Bối Nhi xoay chuyển, che giấu hoàn hảo ý xấu trong mắt, lên tiếng ,“Viên Viên, rất thích Nam Cung Liệt ?”

      Tư Minh Dạ cười nhéo hai má của , tùy ý tác quái. vẫn nghĩ chuyện phù hình ngọc, thả lỏng chút cũng tốt.

      Viên Viên gật gật đầu, sắc mặt Bùi Diệc có chút khó coi, còn Nam Cung Liệt lại phòng bị nhìn Kiều Bối Nhi,“Chị dâu , chị tính làm gì ?” sao luôn có dự cảm tốt.

      Kiều Bối Nhi hưng trí bừng bừng ,“Cửa này cũng biết khi nào mở, chúng ta hiếm khi có thể tới nơi như thế này nên nếu hai người có ý với nhau ở chỗ này cử hành hôn lễ , có nhiều ý nghĩa kỷ niệm a ! Đúng Dạ ?”

      “Uh.”

      Nam Cung Liệt vẻ mặt hắc tuyến, muốn mở miệng Kiều Bối Nhi lại kịp thời cắt lời ,“Chẳng lẽ ghét Viên Viên ?”

      bằng…”

      Câu kế tiếp Kiều Bối Nhi cho ra khỏi miệng, trực tiếp quyết định,“Vậy quyết định như vậy .”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt run run, này căn bản chính là ghép đôi bậy mà ! Viên Viên muốn mở miệng lại bị Kiều Bối Nhi cầm lấy tay, bắt ép lời vừa định phải nuốt trở về. Viên Viên ai oán, cũng muốn gả cho Liệt a !

      “Được rồi ! Mọi chuyện xong rồi, mọi người muốn làm cái gì làm !” Kiều Bối Nhi trực tiếp kéo Tư Minh Dạ ra ngoài, khóe miệng a to.

      Lam Tư nhìn Phạm Bảo Nhi trầm mặc, nhíu nhíu mày, cũng kéo ra ngoài, trong lòng ngẫm lại lời quả có chút tổn thương người.

      Danny · Rock cảm thấy khí có chút quái dị, vẫn là muốn đứng ở đây a, đương nhiên quên kéo theo em của mình ra ngoài.

      Nam Cung Liệt lo lắng Kiều Bối Nhi ép kết hôn, xấu hổ ho khan tiếng,“Tôi trở về phòng !” tối hôm qua mất ngủ hoàn toàn ngủ được.

      Bùi Diệc nhìn cậu ta xa nhưng chỉ ngồi yên lặng. Kiều Bối Nhi trốn ở cửa liếc mắt xem thường, kéo Tư Minh Dạ xoay người rời ,“ thú vị !” Còn tưởng rằng Bùi Diệc có hành động gì đó chứ !

      Bùi Diệc ngồi lát, sau đó đứng lên duỗi thắt lưng, bạc môi giương lên nụ cười ái muội, cuối cùng cũng khôi phục bình thường. Trong mắt thoáng qua tia gian xảo, nên để chị dâu uổng phí tâm tư có phải ? [Vũ: yes *cười gian*]

      Lười biếng về phía phòng, từ từ bò lên giường rồi ôm lấy Nam Cung Liệt, Nam Cung Liệt mở mắt ra nhìn , nhíu mày ,“Cậu làm sao vậy ?”

      Bùi Diệc vẻ mặt nghiêm trọng ,“Liệt, tôi thất tình.”

      Nghe vậy Nam Cung Liệt nhíu mày,“Nếu cậu thích ta làm lành !…” Quên chút cảm giác muốn trong lòng, chỉ có chút thôi ! Đều là Bùi Diệc nổi điên làm hại cảm thấy quái lạ.

      Bùi Diệc thở dài,“Nhưng tôi và Mạc Mạc hợp, Mạc Mạc thể chấp nhận chuyện tôi giết người. Nhưng tôi là đường chủ U Minh Điện, vốn có khả năng giết người mà ở yên chờ người khác tới giết được ! Có lẽ sát nghiệt của tôi quá nặng nên ông trời mới trừng phạt tôi như vậy !”

      “Nhiều lời ! Là tự ta nghĩ thông có biết ? ta cũng nghĩ lại nếu phải chị dâu may mắn ta phải chịu hai mạng người rồi. Có tư cách gì chê cậu đẫm máu ?”

      “Này… Mạc Mạc rất thiện lương…”

      “Cút !” Nam Cung Liệt cước đá tới,“Muốn đau lòng cút qua bên, đừng làm phiền tôi ngủ !”

      Bùi Diệc vẻ mặt ai oán,“Liệt, phải cậu có lương tâm như vậy chứ ? Tôi đau lòng thế này mà !”

      Nam Cung Liệt nổi giận,“Cậu còn dám ! Rượu của tôi lúc nào cậu đền hả?”

      Bùi Diệc im lặng, đúng là vì rượu mà mất hết tính người a ! “Trở về đền liền cho cậu ! Vậy cậu có thể an ủi tôi chút ?”

      “Tôi có rượu !”

      Cạc cạc…

      Bùi Diệc chỉ cảm thấy đầu có đám quạ đen bay qua, rượu có sức quyến rũ lớn như vậy sao ? Kỳ Nam Cung Liệt cũng phải con sâu rượu, chỉ là đặc biệt thích sưu tầm rượu.

      cần, tối hôm qua tôi uống nhiều rồi, cậu để cho tôi ôm chút là được rồi !”

      “Cậu thất tình ôm tôi làm gì ?”

      “Liệt, cậu biết người bị tổn thương đều muốn tìm người để ôm, tìm người an ủi sao ?” cần biết là chân lý hay là ngụy biện, có thể sử dụng là tốt rồi.

      “Vậy cậu có thể tìm Lam Tư ! Làm ơn ! Tôi rất mệt cậu có biết ?”

      “Lam Tư ? Cậu muốn tôi bị đông chết sao ? Hơn nữa hai tên đàn ông ôm nhau còn ra thể thống gì nữa ?”

      Chậc, dường như quên tại người muốn ôm chính là đàn ông !

      Nam Cung Liệt muốn nhảm với nữa,“Tùy cậu, nhưng được làm ồn khi tôi ngủ !”

      Bùi Diệc liền gật đầu,“Cậu ngủ ! Tôi nhất định làm phiền cậu !”

      Nam Cung Liệt nhắm mắt lại, trong lòng nhàng thở ra, cuối cùng cũng khôi phục bình thường, khí xấu hổ lúc nãy làm người ta cả người được tự nhiên.

      Nhìn Nam Cung Liệt nhắm mắt ngủ Bùi Diệc liền nhếch khóe miệng, khỏi cảm thán, là dễ lừa a !

      *****

      dạo hơn nửa ngày vẫn phát ra cửa ở nơi nào, cứ tiếp tục tìm ra manh mối như vậy cũng phải biện pháp. Kiều Bối Nhi nhìn về phía Tư Minh Dạ, có chút buồn bực hỏi,“Dạ, sao nhìn chút sốt ruột cũng có ?”

      Tư Minh Dạ đưa tay sửa lại tóc mái của , dịu dàng ,“Sốt ruột cũng vô dụng, thuận theo tự nhiên !” Chỉ cần còn ở bên cạnh là được rồi.

      Kiều Bối Nhi đưa tay ôm lấy thắt lưng của ,“Cũng đúng !” Kỳ lúc trước thế nào cũng thấy sốt ruột nhưng sau khi Tư Minh Dạ bị liên lụy liền có chút nóng vội, muốn nhìn thấy bị thương.

      Quy tắc của Ám Dạ, chỉ cần tiếp nhận, bất kể như thế nào cũng nhất định phải hoàn thành, bởi vì Ám Dạ lấy tiền trước làm việc sau. Chỉ có khi ám sát Vũ Văn Lạc mới phá vỡ ít quy tắc.

      Tư Minh Dạ ôm ngang eo về phía khách sạn, giọng ,“Bé cưng, cho dù như thế nào cũng ở bên cạnh em, đừng quá lo lắng.”

      “Ân” Kiều Bối Nhi nhàng tựa vào trước ngực mà đáp, khóe miệng hơi giơ lên.

      Vốn Kiều Bối Nhi điều chỉnh tâm tình tốt trở lại, tính xem tivi sau khi dạo phố cả ngày nhưng lại có người cố tình chống đối với . Vừa về đến khách sạn liền gặp Lena, Lena dùng thanh dịu dàng nhưng lại có chút cảm tình ,“Cửa khảo nghiệm thứ hai bắt đầu !”

      Sau đó lạ lời dư thừa nào liền bước , nhưng kỳ quái là ngoại trừ Lena biến mất ra, khách sạn cũng có thay đổi gì. Kiều Bối Nhi ta cửa khảo nghiệm thứ hai là chỉ cái gì.

      lát sau ánh mắt Tư Minh Dạ đột nhiên chuyển hướng sang bên tường, mặt tường xuất đoạn kí tự, hóa ra mặt tường kia là màn hình lớn.

      “Muốn qua cửa thứ hai chỉ cần tháng sau mọi người vẫn còn sống xem như qua cửa.”

      Rất dễ hiểu. Kiều Bối Nhi nhíu mày, vốn tưởng rằng chỉ cần tìm được cửa là được, nghĩ tới còn có khảo nghiệm. Cũng đúng, sớm nên nghĩ đến đơn giản như vậy.

      lát sau, màn hình lại xuất bốn chữ “Bắt đầu tính giờ !”

      Kiều Bối Nhi quan sát thử thấy khách sạn cũng xuất chuyện dị thường gì,“Trước thông báo với những người khác !”

      Tư Minh Dạ ôm ngồi xuống sofa, dĩ nhiên là vừa gọi điện thoại thúc giục mọi người đến phòng khách.

      Danny · Rock và Lam Tư đến trước, sau đó là Viên Viên và Phạm Bảo Nhi. Cuối cùng Bùi Diệc và Nam Cung Liệt mới từ từ xuất , Nam Cung Liệt còn có chút chưa tỉnh ngủ, vừa vừa ôm bả vai.

      Kiều Bối Nhi đem tình huống đại khái sơ qua, mọi người trầm mặc trong chốc lát. Danny · Rock nhíu mày ,“ tại biết có nguy hiểm gì, chỉ có thể cẩn thận chút.”

      Viên Viên đột nhiên đưa ra vấn đề,“ thấy Lena vậy chúng ta ăn cơm như thế nào a ?”

      Bùi Diệc và Nam Cung Liệt đồng loạt mở miệng,“Lam Tư !”

      Phạm Bảo Nhi ngừng gật đầu,“Tiểu Tư biết nấu ăn !” Lam Tư còn có cơ hội phản bác sao ? Đương nhiên là !

      Danny · Rock dặn dò,“Viên Viên, em phải cẩn thận chút, có chuyện gì cũng nhất định phải báo với có biết ?”

      Nơi này chỉ sợ thân thủ của Viên Viên là kém nhất, thân là em của bang chủ Thương Lang bang đương nhiên cũng có chút võ thuật. Dư sức đối phó với người bình thường nhưng đối mặt với nguy hiểm chưa biết này, chỉ sợ ổn.

      Phạm Bảo Nhi vỗ ngực miệng cam đoan,“Tôi nhất định bảo vệ Viên Viên tốt!”

      Nam Cung Liệt nhíu mày, Viên Viên quả rất dễ gặp chuyện may, suy nghĩ chút liền tháo đồng hồ tay xuống, còn chưa kịp muốn đưa cho Viên Viên bị Bùi Diệc mặt đen đoạt mất.

      “Nam Cung Liệt, đây là đồ của tôi !”

      Nam Cung Liệt lý,“Cậu tặng cho tôi chính là của tôi !”

      Bùi Diệc trong lòng rất khó chịu,“Bây giờ tôi muốn lấy lại !” Lấy đồ của đem tặng con để lấy lòng à ? Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ !

      Lam Tư đột nhiên xen mồm ,“Diệc, tôi từ trước muốn hỏi vì sao vật này chỉ có Liệt có ?”

      Bùi Diệc đem đồng hồ cất kỹ, thản nhiên ,“Chỉ có !”

      “Vậy cậu có thể tặng cho tôi, Liệt thân thủ tốt hơn tôi, tôi cảm thấy tôi càng cần hơn a !”

      Bùi Diệc liếc mắt nhìn ,“Cậu phải bác sĩ sao ? Cho dù sắp chết cũng có thể tự cứu lấy mình !”

      Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, tự nhủ thầm,“Bất công bất công, có gì ngượng ngùng chứ ?”
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 89

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Bùi Diệc vẫn thoải mái nhưng Nam Cung Liệt lại cảm thấy được tự nhiên. sao có cảm giác chị dâu muốn tác hợp và Diệc thành đôi thế này ? Hay… là do nghĩ quá nhiều ?

      “Bùi Diệc, cậu sao lại dễ tức giận như vậy ?” Bây giờ là vấn đề liên quan đến tánh mạng có biết ? hy vọng Viên Viên có chuyện gì. Nam Cung Liệt nhíu mày, đưa tay muốn giật lại.

      Bùi Diệc nghiêng người tránh thoát, trầm mặt quát,“Nam Cung Liệt ! Coi chừng tôi trở mặt !”

      Nam Cung Liệt rút tay về nhíu mày nhìn cậu ta, cảm thấy càng ngày càng hiểu Bùi Diệc suy nghĩ cái gì a ?

      “Tôi trở về phòng !” Bùi Diệc tức giận trừng mắt Nam Cung Liệt cái rồi xoay người bước .

      Nam Cung Liệt sờ sờ mũi, rất khó hiểu,“Lam Tư, Diệc làm sao vậy ?”

      Lam Tư nhìn cái, thanh lạnh lùng,“Cậu còn biết tôi làm sao có thể biết ?”

      Nam Cung Liệt nhíu mày,“Tôi sao cảm thấy cậu ta càng ngày càng kỳ quái ? Cậu có cảm giác này ?”

      Lam Tư đứng lên, từ từ ,“Tôi đối với cậu ta có cảm giác !” Sau đó cũng trở về phòng.

      “Phốc… Ha ha…” Kiều Bối Nhi nhịn được cười ra tiếng,“Ngô… Dạ… Đau bụng…” là buồn cười, đám kẻ dở hơi !

      Tư Minh Dạ đưa tay xoa bụng giúp , trong mắt cũng lộ ra mỉm cười. thể trách Nam Cung Liệt trì độn, dù sao làm em cũng hơn mười năm, đột nhiên có chút thay đổi cậu ta phản ứng kịp cũng rất bình thường.

      Phạm Bảo Nhi lắc đầu thở dài ,“… , ngay cả em cũng nhìn ra !” Bùi Diệc vốn muốn che giấu cái gì nhưng vì sao lại trở nên trì độn như vậy chứ ? Hay vốn trì độn như vậy ? Phạm Bảo Nhi rất nghi ngờ.

      Viên Viên nhìn về phía , vẻ mặt khó hiểu,“Nhìn ra cái gì ?”

      Tốt ! Lại thêm tên trì độn.

      Nam Cung Liệt cũng nhìn về phía Phạm Bảo Nhi, trong mắt mang theo nghi ngờ, ràng chờ giải thích.

      Kiều Bối Nhi đột nhiên lên tiếng,“Bảo Nhi, và Viên Viên về phòng trước ! Cẩn thận chút !”

      “Được !” Phạm Bảo Nhi kéo Viên Viên . thể trách em a, là chị dâu cho .” Kỳ cũng rất muốn xem kịch a !

      “Dạ… mình thôi !” Nghe vậy, Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi về phòng.

      Danny · Rock thú vị nhìn Nam Cung Liệt cái rồi cũng , Nam Cung Liệt gì trừng mắt nhìn, biến thành tên ngốc sao ? Sao có cảm giác như chỉ mình chẳng hay biết gì ?

      Nam Cung Liệt cau mày về phòng, là nghĩ mãi cũng sao lại thế này. Vừa mở cửa phòng ra lại ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhìn Bùi Diệc ngã trái ngã phải ngồi sô pha, trong tay còn cầm chai rượu, Nam Cung Liệt sắc mặt trầm xuống. Trực tiếp xách lên và đấm quyền,“Bùi Diệc, cậu muốn chết có phải ?” Trong tình huống nay cũng dám uống say như chết, phải muốn chết là gì ?

      Bùi Diệc lau khóe miệng, trong lòng oán giận, xuống tay nặng như vậy làm gì ? Cơ thể mềm nhũn tựa vào người Nam Cung Liệt, đau khổ ,“Liệt… tôi rất khó chịu…… cậu giúp tôi có được ?”

      Nam Cung Liệt vẻ mặt buồn bực, cảm thấy Bùi Diệc thất tình, so với Bùi Diệc còn đau khổ hơn. chỉ bị cậu ta đánh mà ngay cả toàn bộ rượu trân quý cũng bị mất sạch. Còn cái gì muốn ôm cái để tìm an ủi, lấy vai của để gối đầu, hại bả vai bây giờ vẫn còn đau nhức. Bây giờ lại uống say như chết, giúp cũng phải giúp, tình huống nay nếu bỏ lại mình cậu ta, dù có chết như thế nào cũng biết.

      Bùi Diệc mắt say lờ đờ mông lung nhìn , rất thương tâm hỏi,“Liệt… Ngay cả cậu cũng muốn giúp tôi sao ?” xong liền buông tay ra, lay động cái liền ngã về bên trái. Nam Cung Liệt vội vàng kéo cậu ta lại, tức giận quát,“Cậu cẩn thận chút !…”

      Bùi Diệc đưa tay ôm lấy , cằm cọ vai , hừ hừ hai tiếng “Liệt… Cũng là cậu tốt với tôi nhất !”

      Nam Cung Liệt xem thường, đột nhiên gian trá cười cười,“Diệc, tôi tốt với cậu nhất có phải ?” Vừa chuyện vừa đưa tay sờ sờ bên hông cậu ta rồi lấy ra đồng hồ từ trong túi quần âu, lại nhanh chóng rút tay về.

      Trong mắt Bùi Diệc lóe lên tia sáng, khóe miệng giơ lên. Biết nhất định có chuyện tốt nhưng vẫn gật gật đầu, nghiêng đầu liền hôn lên mặt cái, ha ha cười ,“Đây là thưởng cho nga…”

      Nam Cung Liệt đen mặt, người này cho rằng là người phụ nữ nào chứ ? nên tức nên tức ! Đưa tay vỗ vỗ ngực kết quả lại ôm lấy lưng Bùi Diệc, Nam Cung Liệt dừng lại động tác, hít hơi sâu, tiếp tục dụ dỗ,“Diệc… Cậu còn nhớ cậu lấy rượu của tôi uống hết ?”

      Bùi Diệc ngầm xem thường, giống như nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới gật gật đầu, Nam Cung Liệt cười cười, tiếp tục nó,“Cậu xem cậu lâu như vậy cũng chưa đền cho tôi, có phải là cậu đúng ?”

      “Uh” Bùi Diệc đồng ý gật đầu rồi đột nhiên ngã về phía sau, ngã xuống sô pha vô cùng kéo Nam Cung Liệt ngã theo, khéo môi lại chạm môi. Có kinh nghiệm lần trước nên Nam Cung Liệt rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, đẩy Bùi Diệc ra, muốn đánh cậu ta hai quyền lại phát cậu ta ngủ.

      Sắc mặt Nam Cung Liệt rất khó coi, sao sớm ngủ trễ ngủ lại cố tình ngủ vào lúc này ? Này thể được ! đưa tay ôm lấy hai vai của Bùi Diệc mà lay,“Diệc… cho phép ngủ… cho xong rồi hãy ngủ tiếp…

      Bùi Diệc thấy hoàn toàn quên nụ hôn kia nên tâm tình liền tốt, mơ mơ màng màng tỉnh lại trong lay động của ,“Liệt ?”

      Nhìn cậu ta vẻ mặt mê man, Nam Cung Liệt nhíu mày, cậu ta đem lời vừa mới quên sạch hết chứ ? Lúc nãy thế nào rồi nhỉ ? Đúng rồi, là cậu ta đúng !

      “Khụ khụ…” Nam Cung Liệt hắng giọng, tiếp tục ,“Nếu là cậu đúng vậy có phải nên tỏ ý chút ? Nếu đền gấp đôi là được !”

      xong mở to đôi mắt tròn nhìn Bùi Diệc chớp mắt. Đây là mấu chốt a ! Trong lòng ngừng thúc giục mau được, chút cũng chú ý tới tư thế giữa hai người có bao nhiêu ái muội.

      Bùi Diệc cố gắng nín cười, vẻ mặt mê man gật đầu. Nam Cung Liệt nhịn được nhíu mày, gật đầu được a ! có chứng cớ, chờ cậu ta tỉnh lại nhất định quỵt nợ !

      suy nghĩ nên dùng biện pháp gì khiến cậu ta mở miệng Bùi Diệc lại hiểu ý mở miệng phun ra chữ,“Được”

      Nam Cung Liệt thở phào nhõm, ấn lên đồng hồ đeo tay, vẻ mặt gian kế thực được. Sau đó muốn đứng lên nhưng lại được vì Bùi Diệc ôm thắt lưng của .

      tại Nam Cung Liệt tâm tình tốt đương nhiên so đo cái gì với cậu ta, chỉ lo chuyển cậu ta lên giường. Bùi Diệc ôm buông tay, cũng tùy ý cậu ta.

      Bùi Diệc thầm nhếch môi, tâm tình vui nhưng tiếng chuông di động của Nam Cung Liệt lại đúng lúc vang lên, khiến Bùi Diệc nhịn được nhíu mày, trong lòng có chút nghiến răng nghiến lợi, tốt nhất đừng nên là cái Viên Viên kia !

      Nhưng hiển nhiên là ông trời có nghe thấy tiếng lòng của cậu,“Viên Viên…” đúng lúc Nam Cung Liệt bật ra hai chữ này.

      nơi khác Viên Viên rất khó xử nhìn về phía Phạm Bảo Nhi, ánh mắt dò hỏi,“ phải gạt Liệt sao ?” cảm thấy trong lòng bất an a !

      Phạm Bảo Nhi ở bên rất ,“Tôi phải rồi sao ? Này phải gạt, chị bị thương phải sao ?”

      Viên Viên nhìn sang ngón tay cái có miếng dán, chỉ là lúc gọt trái cây cẩn thận bị đứt tay mà thôi a !

      Ánh mắt Phạm Bảo Nhi thúc giục mau, càng nghiêm trọng càng tốt !

      Trong phòng có hai người đàn ông khác đánh cược, Danny · Rock rất tin tưởng ,“Nam Cung Liệt nhất định đến !” nhìn ra Nam Cung Liệt đối với Viên Viên rất tốt, chỉ cần Viên Viên nghiêm trọng, cậu ta nhất định đến !

      Lam Tư nhíu mày, thản nhiên phun ra hai chữ,“ !” Cho dù cậu ta muốn đến Diệc cũng cho cậu ta có cơ hội đó. Trong bụng Bùi Diệc có bao nhiêu đen tối biết , bằng cũng bị lão đại cử làm phó tổng giám đốc Tuyệt Thế !

      Viên Viên dưới thúc ép của Phạm Bảo Nhi, bất đắc dĩ ,“ Liệt, em bị thương.”

      “Bị thương ?” Nam Cung Liệt kích động muốn ngồi dậy nhưng vì bị Bùi Diệc giữ chặt nên thể thành công. Bùi Diệc vui nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, Liệt với Viên Viên kia dường như đồng dạng.

      Viên Viên lại liếc mắt nhìn Phạm Bảo Nhi, móm miệng ,“ Liệt, có thể đến thăm em ?” có cách mình sắp chết a.

      Nam Cung Liệt vốn định lập tức đến thăm nhưng nghiêng đầu nhìn Bùi Diệc, thể để Bùi Diệc say như chết ở đây mình, nếu bình thường sao nhưng tại gặp nguy hiểm gì cũng ai biết.

      bảo Lam Tư đến xem em !” xong liền tắt điện thoại, vội vã gọi cho Lam Tư.

      Khóe miệng Bùi Diệc giương lên, đầu cọ cọ vào cổ . Nam Cung Liệt đương nhiên phát ra.

      “A ?” Viên Viên cầm điện thoại móm móm miệng, Liệt sao lại như vậy ?

      “Thế nào ?” Phạm Bảo Nhi vội vàng truy vấn.

      Viên Viên còn chưa kịp trả lời di động Lam Tư vang lên. Lam Tư đưa tay lấy di động ra, ngay cả xem cũng chưa xem liền nhíu mày với Danny · Rock,“ thua !”

      Danny · Rock nhìn thoáng qua liền thấy màn hình di động nhảy lên ba chữ Nam Cung Liệt, nhịn được nhíu mày, Nam Cung Liệt này làm sao vậy ?

      Danny · Rock do dự ,“Viên Viên bị thương đương nhiên cần bác sĩ là cậu, cậu ta chỉ gọi điện thoại cho cậu mà thôi, cũng chưa đến !”

      Lam Tư gì, chỉ ấn nút nghe, sau đó mở loa lớn lên, tiếp đó mọi người đều nghe thấy thanh của Nam Cung Liệt,“Lam Tư, Viên Viên bị thương rồi, cậu đến xem thế nào !”

      Lam Tư vẫn lạnh như băng như cũ hỏi,“Sao cậu tự mình ?”

      “Diệc uống rượu, cậu bảo tôi để cậu ta ở nơi này chứ ? Hơn nữa cậu là bác sĩ nha !” Lam Tư trực tiếp tắt điện thoại, nhíu mày nhìn về phía Danny · Rock.

      Danny · Rock nhíu mày ,“Bùi Diệc lúc này còn uống rượu ? Cậu ta sao có thể sống đến bây giờ ?” chút ý thức nguy hiểm cũng có.

      Trong mắt Lam Tư lướt qua ý cười, sao Bùi Diệc có thể có chừng mực như vậy, dám khẳng định Bùi Diệc giả bộ !

      Còn Bùi Diệc nghe Nam Cung Liệt thể bội phục chính mình tính toán trước, chỉ biết Nam Cung Liệt tuyệt đối có khả năng để chịu chết, hơn nữa có vẻ như cậu ta chiếm ít tiện nghi.

      Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ có vẻ may, giống mấy người kia nhàn nhã như vậy, lúc này đại chiến với người máy.

      Vốn Kiều Bối Nhi tính ngủ nhưng khi hai người vừa vào cửa liền phát trong phòng có đám người máy chờ bọn họ. Cửa phía sau rất nhanh liền đóng lại, sau đó đám người máy hai lời liền xông tới.

      Kiều Bối Nhi từ người Tư Minh Dạ tuột xuống, nâng tay ngăn cản công kích của người máy nhưng nhịn được nhíu mày. có biện pháp, người làm sao có thể so sánh với người máy ? Dù sao cũng là cơ thể máu thịt, đau a !
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 90

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Tư Minh Dạ nhìn bọn người máy cái, sắc mặt lạnh lùng, nhưng sát khí người với bọn người máy này hoàn toàn vô dụng. tay kéo Kiều Bối Nhi ra phía sau, Tư Minh Dạ đứng ở cạnh cửa dịch bước, như vậy người máy thể tới gần Kiều Bối Nhi. Kiều Bối Nhi cũng tranh với , chỉ nhân lúc và người máy so chiêu tìm súng người . Nâng súng trong tay bắn về phía người máy nhưng chỉ nghe tiếng “Đinh”, viên đạn ma sát người người máy phát ra tia lửa, động tác của người máy chỉ hơi dừng lại rồi tiếp tục tấn công, chút thương tích cũng có.

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, cố gắng tìm nhược điểm của bọn người máy này, lại nổ súng thử vài lần nhưng cũng vô ích.

      Tư Minh Dạ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, “Dùng nhẫn thử xem !”

      Kiều Bối Nhi tay trái bắt lấy súng tay phải nâng lên, tại chỉ có thể thử vật này. người máy bị bắn trúng động tác dừng chút, sau đó là tiếng xẹt xẹt của dòng điện,“Ầm” tiếng, tia lửa văng khắp nơi. Sau đó người máy giống như bị sét đánh trúng, lập tức đen thui, ngã xuống đất “Đông” tiếng còn nhúc nhích nữa.

      Những người máy này ràng có cao cấp như Lena, chỉ đơn giản là công cụ để giết người. Vì trong quá trình người máy kia bị “giết chết”, những người máy khác vẫn đờ đẫn công kích như cũ.

      Phát điểm yếu của người máy, Kiều Bối Nhi nhàng thở ra, động tác tay càng nhanh hơn. Vì có Tư Minh Dạ ngăn cản giúp , vốn cần đề phòng công kích của người máy mà chỉ cần ngừng bắn. Chỉ chốc lát sau liền hạ gục đám người máy, cũng may phòng bốc cháy do các tia lửa bắn ra nhưng mặt đất lại đen thui, giường cũng ít các lỗ đen, tất cả đều là do các tia lửa bắn ra cẩn thận tạo thành.

      Kiều Bối Nhi kéo tay Tư Minh Dạ qua liền thấy tay áo nhuốm máu, Tư Minh Dạ nhàng cầm tay ,“ có việc gì…”

      Kiều Bối Nhi dứt khoát lấy di động của Tư Minh Dạ ra, trầm mặt bấm số di động của Lam Tư, thanh lạnh lùng, “Lam Tư, sang đây cho tôi !”

      Lam Tư vừa mới cược thắng liền nhận được điện thoại của Kiều Bối Nhi, vội vàng đứng dậy liền ra ngoài, giọng của chị dâu tốt, nhất định xảy ra chuyện gì !

      Ba người còn lại biết xảy ra chuyện gì vì Lam Tư nghe điện thoại xong chữ cũng . Liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức theo.

      Thấy trong phòng như vừa trải qua thế chiến, sắc mặt bốn người ngưng trọng, Kiều Bối Nhi thấy Lam Tư liền ,“Nhanh đến xem !”

      Ánh mắt Tư Minh Dạ lộ ra mỉm cười, chỉ là bị thương ngoài da, nào có nghiêm trọng như vậy ? Nhưng quan tâm của luôn khiến rất vui nên Tư Minh Dạ rất ngoan ngồi ở giường, cái gì cũng .

      Lam Tư kiểm tra qua chút liền thở phào nhõm, giọng của chị dâu đâu cần lạnh như vậy a, còn tưởng chuyện rất nghiêm trọng chứ ! “ có thương tổn đến gân cốt, xứt chút thuốc là được rồi !”

      Kiều Bối Nhi đứng ở bên giường nhìn Lam Tư bôi thuốc giúp Tư Minh Dạ mà nhíu mày,“ thể chút à ? thấy chảy máu sao ?”

      Lam Tư biết gì, bị thương có thể chảy máu sao ? Kiều Bối Nhi đoạt lấy thuốc tay ,“ tránh ra, để tôi !” Sau đó nhớ tới cái gì, mở miệng ,“Dạ bị thương nên Danny, Lam Tư, phiền hai người giúp tôi thu dọn phòng chút ! Tin chắc hai người có phong độ như vậy nên để tay trói gà chặt như tôi thu dọn, đúng ?”

      Bị điểm danh hai người run run khóe miệng, tay trói gà chặt ? Lừa quỷ sao ?

      Buổi sáng mọi người lại tập trung ở nhà ăn. Bởi vì biết nguy hiểm thế nào nên ban ngày ở chung chỗ đương nhiên vẫn tốt hơn. Ăn bữa sáng do Lam Tư làm, Phạm Bảo Nhi vẻ mặt kiêu ngạo,“Thế nào ? tệ chứ ?” Bộ dáng đắc ý kia cứ như là do làm vậy.

      Lam Tư nhìn , biểu tình lạnh như băng mặt trở nên có chút dịu dàng, sau đó nhìn sang hai người tâm tình tốt, nhíu mày hỏi,“Liệt, cậu rất vui ?” Bùi Diệc vì sao vui có thể đoán được ít nhưng Nam Cung Liệt sao cũng như mở cờ trong bụng ?

      Nam Cung Liệt cười hì hì nhìn , rất rộng rãi ,“Lam Tư, lần trước bị cậu lấy chai rượu kia tôi tính với cậu nữa !”

      Bùi Diệc bị sặc cái, còn tưởng rằng cậu ta tặng chai rượu kia cho Lam Tư chứ ! Kết quả vẫn quên chai rượu lần trước.

      Lam Tư biết gì, đối với rượu Nam Cung Liệt quả thực keo kiệt khiến người ta giận sôi,“Cậu gặp chuyện vui gì sao ?” Theo lý thuyết phải là bị Bùi Diệc chiếm tiện nghi, cậu ta chịu thiệt mới đúng chứ ?

      Lam Tư liếc mắt nhìn Bùi Diệc, Bùi Diệc chỉ nhún vai.

      Nam Cung Liệt tay chống cằm, cười nhìn về phía Bùi Diệc,“Diệc, cậu chắc là nuốt lời phải ?”

      Bùi Diệc trong lòng buồn cười, chẳng qua là mấy bình rượu mà thôi, dù sao trong nhà cũng có ít, nhưng mặt lại là bộ dáng mờ mịt,“Tôi cái gì ?”

      Nam Cung Liệt đem ghế xê dịch đến bên cạnh ,“Chính là…” Còn chưa hết câu đột nhiên biến sắc, đưa tay kéo Bùi Diệc.

      Tiếng viên đạn đập vào tường rất ràng, Nam Cung Liệt vẻ mặt bình tĩnh mặt nhìn lại phát họng súng lúc trước họng bị đóng kín. Nhìn cẩn thận những chỗ khác phát ra cửa động khác nhưng chuyện viên đạn bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tới làm người ta lo lắng. tại bọn họ hoàn toàn ở trong nguy hiểm, còn nguy hiểm lại nấp trong bóng đêm, cũng ai biết khi nào xuất .

      Lam Tư đột nhiên mở miệng ,“Chính là cái gì ?”

      Mọi người đều có thói quen luôn gặp nguy hiểm, trải qua chuyện nguy hiểm như vậy cũng thấy chút bối rối nào, tiếp tục chủ đề tán gẫu. tại khách sạn này bọn họ vốn thể ra được, cũng thể cứ như vậy mà để bọn họ ở đây tháng chứ ?

      Vì cánh tay Tư Minh Dạ bị thương nên Kiều Bối Nhi hiếm khi tự mình ăn bữa sáng. Kỳ Tư Minh Dạ rất thích đút ăn nhưng Kiều Bối Nhi muốn, vốn muốn đút ăn nhưng Tư Minh Dạ sợ để mình bị đói nên luôn mãi cam đoan có việc gì mới khiến bỏ qua ý định kia.

      Kiều Bối Nhi cảm thấy rất hứng thú khi nhìn Nam Cung Liệt và Bùi Diệc, kỳ hai người này rất xứng đôi a ! Cũng phải cố ép hai người họ thành đôi mà giữa bọn họ có ái muội. cũng phải để ý vấn đề đồng tính, chỉ là ăn ý giữa hai người này khiến quyết định muốn ủng hộ bọn họ.

      Ăn ý như vậy phải ở chung thời gian dài có thể. Có vài người sống với nhau cả đời cũng biết đối phương suy nghĩ gì, càng đừng đem tánh mạng của mình giao vào tay đối phương. Vừa rồi Bùi Diệc ràng cảm giác được nguy hiểm nhưng lại ngồi ở chỗ kia nhúc nhích, ràng khẳng định Nam Cung Liệt nhất định kéo ra.

      , chia tay, lại . đời này có thể tìm được người thuộc về mình ít càng thêm ít, nếu dễ dàng mới tìm được nhau lại vì những lý do bên ngoài mà buông tay, chính là tên ngốc !

      đến đó Nam Cung Liệt lại vui vẻ,“Diệc, cậu từng đền gấp đôi rượu cho tôi !”

      Lam Tư nhíu mày, hiểu được. Bùi Diệc giả say, Nam Cung Liệt cũng nhân cơ hội lừa rượu của cậu ta. Chỉ sợ ngay cả chuyện bị chiếm tiện nghi cũng quên, khó trách cả hai đều vui vẻ, thể bội phục Bùi Diệc !

      Bùi Diệc vẻ mặt nghi ngờ,“Tôi khi nào ?”

      Nam Cung Liệt nhíu mày cười ,“Tôi có ghi lại, cậu đừng hòng chối cãi !”

      Bùi Diệc vẻ mặt hoài nghi nhìn . Nam Cung Liệt vươn tay trái ra, sau đó ấn xuống đồng hồ.

      “Đây là thưởng cho nga,…” Câu đầu tiên là câu này, khóe miệng Nam Cung Liệt run run, sao câu này cũng bị ghi vào ?

      Bùi Diệc cúi đầu ho hai tiếng, im miệng che giấu ý cười, Lam Tư nhìn cậu ta cái, lại nhìn về phía Nam Cung Liệt, “Thưởng cho cái gì ?”

      “Khụ khụ… Này quan trọng !”

      Nghe xong đoạn ghi kia, Phạm Bảo Nhi chen miệng ,“, vốn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thôi !”

      Nam Cung Liệt đương nhiên,“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng là loại năng lực !”

      Bùi Diệc thầm nhíu mày, trong mắt chợt lóe qua tia sáng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng là loại năng lực sao ?

      “Diệc…” Nam Cung Liệt vỗ lên vai Bùi Diệc,“Cậu giữ lời nga ?” Trong mắt mang theo uy hiếp, nếu cậu ta dám giữ lời hứa liền động thủ.

      Bùi Diệc cười khổ ,“Nếu tôi cẩn thận đáp ứng cậu như vậy đương nhiên tôi quỵt nợ !”

      nghĩ tới Bùi Diệc chuyện tốt như vậy, Nam Cung Liệt khó hiểu nhìn cậu ta cái, còn tưởng cần phải đe dọa phen chứ ! [Vũ : mưu, mưu đấy Liệt ớiiiiiiiiiii]

      Lam Tư lắc đầu nhìn Nam Cung Liệt, bị tính kế cư nhiên chút cũng phát , đáng để đồng tình mà !

      Kiều Bối Nhi đến bên tai Tư Minh Dạ, dùng thanh chỉ có hai người nghe,“Nam Cung Liệt ngốc như vậy sao có thể ngồi lên vị trí tứ đại đường chủ ?”

      Tư Minh Dạ cười cười, giọng phun ra bốn chữ,“Trong cuộc người mê !”

      Đột nhiên cảnh tượng trong nhà ăn thay đổi. Mây đen dầy đặc, tia chớp cứ lóe bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Tư Minh Dạ biến sắc, vội vàng nhìn về phía Kiều Bối Nhi, Kiều Bối Nhi lắc đầu nhìn ,“ có việc gì !”

      Tư Minh Dạ đưa tay ôm lấy , híp mắt nhìn cảnh tượng đột nhiên xuất . Này cũng phải sét đánh mà là vách tường bốn phía của nhà ăn toàn bộ biến thành màn hình, trận bão táp này cũng có gì nguy hiểm nhưng đối với người có tâm lý bóng ma lại khác, đây là tra tấn tinh thần !

      Này căn bản chính là nhằm vào Kiều Bối Nhi mà đến, vì sao đối phương lại biết sợ sét đánh chứ ?

      Kiều Bối Nhi cũng nghĩ đến vấn đề này, sớm vượt qua chướng ngại tâm lý, chỉ có lúc mất trí nhớ mới lại xông ra, và cũng chỉ có Tư Minh Dạ biết a !

      Cảnh tượng bão táp duy trì nửa giờ, sau đó biến mất, nhà ăn khôi phục như lúc ban đầu.

      Bùi Diệc nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ có chút lãnh, lại nhìn Kiều Bối Nhi cau mày, hỏi,“Chị dâu sợ sét đánh ?” Tuy tại nhìn ra Kiều Bối Nhi có bộ dáng sợ hãi nhưng nhìn sắc mặt lão đại khó coi liền biết. Lúc này nhất định là nhằm vào chị dâu , chỉ để gió to nửa giờ nhưng có nguy hiểm khác, chỉ có thể nghĩ nguyên nhân như vậy.

      Kiều Bối Nhi cười cười,“Trước kia sợ !”

      Bùi Diệc nhíu mày, nhịn được liếc mắt nhìn Nam Cung Liệt, Nam Cung Liệt có chút khó hiểu,“Làm sao vậy ?” Nhìn làm gì ?

      có việc gì !”

      Nam Cung Liệt cảm thấy khó hiểu, Bùi Diệc lại có chút lo lắng, nếu nhằm vào chị dâu khó đảm bảo nhằm vào Liệt. Nhìn bộ dáng chị dâu vốn sớm vượt qua tâm lý bóng ma nhưng Liệt… chuyện đó từ đầu đến cuối cậu ta bỏ xuống được !

      Sau đó có xảy ra chuyện gì nữa, ban ngày trôi qua bình an.

      Tư Minh Dạ cách xa ở phía trước đột nhiên mở miệng, “Buổi tối cẩn thận chút !” cảm giác buổi tối còn có chuyện.

      Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn Viên Viên, sau đó kéo Bùi Diệc trở về phòng, nghiêm trọng ,“Giúp tôi việc !”



      “Hả ?” Nam Cung Liệt trừng mắt nhìn, sau đó hiểu ý của cậu ta khỏi xem thường,“ phải cậu cũng bị chị dâu ảnh hưởng chứ ? Tôi làm sao có thể Viên Viên, Viên Viên và Bảo Nhi giống nhau !”

      “Giống nhau sao ?” Bùi Diệc giọng hỏi, giống nhau sao ? Mọi người đều có thể cảm giác được đối với Viên Viên khác !

      Nam Cung Liệt nhìn sắc mặt của cậu ta, đưa tay ôm vai cậu,“Diệc, cậu giúp chứ ?”

      “Nếu tôi giúp ?”

      phải cậu chứ ?” Nam Cung Liệt giật mình nhìn cậu ta,“ giúp ?” Thấy Bùi Diệc gì, Nam Cung Liệt nhíu mày hỏi “Diệc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Cậu… Rất kỳ quái !”

      “Cốc cốc…”

      Bùi Diệc mở miệng muốn chuyện nhưng lại bị tiếng đập cửa cắt ngang. Nam Cung Liệt đưa tay mở cửa phòng thấy Viên Viên ngoài cửa, lại nhìn phía sau , sắc mặt trầm,“Viên Viên, sao chỉ có mình em ? Bảo Nhi đâu ?”

      Nhìn bộ dáng cậu ta lo lắng, sắc mặt Bùi Diệc càng lúc càng khó coi, đột nhiên ,“Tôi ra ngoài chút !”

      Nam Cung Liệt nhìn về phía , sửng sốt chút rồi chợt đưa tay kéo lại,“Diệc ?” biết Bùi Diệc làm sao nhưng bây giờ nhìn qua ổn, xem ra bọn họ cần phải chuyện cho .

      Quay đầu nhìn về phía Viên Viên hỏi,“Viên Viên, em có chuyện gì ?”

      Bùi Diệc cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng, kéo cho nhưng chỉ lo người khác hoàn toàn để ý tới . Này xem như là thế nào đây ?

      Viên Viên nhìn Nam Cung Liệt lại nhìn Bùi Diệc, cảm thấy khí là lạ. Nhưng lại biết kì quái thế nào, cuối cùng có chút buồn bực ,“ Liệt, em muốn cho biết em có bị thương, là Bảo Nhi bảo em gạt !” Đứa hiền lành, tuy Nam Cung Liệt tới thăm , có chút buồn bực nhưng lừa Nam Cung Liệt, trong lòng luôn có chút chột dạ.

      “A ?” Nam Cung Liệt trừng lớn mắt. Lừa ? Nam Cung Liệt buồn bực, này xem như là thế nào đây ? Bảo Nhi rốt cuộc làm những gì ? Tình hình như bây giờ em ấy còn có tâm tình đùa được sao !

      Viên Viên thở ra hơi,“Được rồi ! Em muốn chính là chuyện này, em về trước !”

      “Chờ chút !” Nam Cung Liệt gọi lại,“ bảo Danny tới đón em, lần sau đừng lại mình !” xong liền lấy điện thoại gọi cho Danny · Rock.

      Viên Viên rất buồn bực, vốn thân thủ của cũng xem như tệ nhưng sao trong nhóm người này lại thành kém cỏi nhất chứ ? Như vậy tốt, quyết định phải mạnh mẽ lên, tốt nhất là tìm sư phụ. Nhưng phải tìm ai đây ? trai ?

      Chờ phục hồi tinh thần lại Danny · Rock đến đây nhưng Danny · Rock có chút buồn bực,“Nam Cung Liệt, sao cậu tự mình đưa Viên Viên về ?” Làm ơn ! Nam Cung Liệt trực tiếp đưa về tiện hơn nhiều, sao còn muốn tới lui xa như vậy ?

      Nam Cung Liệt giễu cợt,“ đúng là có lương tâm ! Viên Viên có là em ruột của ?” Ánh mắt liếc Bùi Diệc cái, dấu vết nhíu mày.

      Danny · Rock tức giận ,“Có cần kiểm nghiệm ?”

      Viên Viên chen miệng ,“, em cũng có chút hoài nghi có phải là ruột của em !”

      Danny · Rock vẻ mặt ấm ức,“Nha đầu có lương tâm !”

      Nam Cung Liệt nhìn hai người cãi nhau xa, lâu cũng chưa thu hồi ánh mắt. “Ầm” cửa đột nhiên bị đóng lại, ngăn cách ánh mắt của .

      Bùi Diệc tức giận ,“ xa rồi !”

      Nam Cung Liệt nhìn về phía Bùi Diệc nhàng thở ra, hỏi,“ có việc gì chứ ?” Tuy sắc mặt Bùi Diệc vẫn khó coi như trước nhưng ràng tâm tình tốt lên rất nhiều.

      Bùi Diệc nằm xuống giường nhìn về phía hỏi,“Sao cậu tiễn Viên Viên về ?”

      Nam Cung Liệt liếc mắt,“Tôi phải sợ cậu nghĩ thoáng rồi cắt cổ tay tự sát sao ?” Bộ dáng lúc nãy của cậu ta quả thực làm người ta rất lo lắng.

      Bùi Diệc nhếch môi cười cười, Nam Cung Liệt nằm sấp bên cạnh cậu ta, nhiều chuyện hỏi,“Cậu mới vừa rồi làm sao vậy ?” Cẩn thận suy nghĩ, hình như thêm gì nhắc tới chuyện thương tâm của cậu ta chứ ?

      Sau đó lại nghĩ tới chuyện lúc nãy, Nam Cung Liệt rất buồn bực,“Diệc, có phải cậu có ý định giúp tôi ?”

      Hai tay Bùi Diệc gối sau đầu, chút để ý hỏi,“Sao cậu lấy đồng hồ đưa cho ấy ?”

      Nam Cung Liệt liếc mắt trợn trắng,“ phải cậu cho đưa sao ?”

      Bùi Diệc cười cười ngồi dậy,“Được rồi ! Thấy cậu nghe lời như vậy tôi giúp cậu việc này, nhưng nhớ cậu nợ tôi ân tình !”

      Ách… Lời này sao nghe có chút là lạ ? Nam Cung Liệt cũng để ý nhiều như vậy, Bùi Diệc đáp ứng giúp dĩ nhiên cao hứng liền đưa chân đá Bùi Diệc,“ xuống !”

      Bùi Diệc hết biết gì,“Cậu cần phải gấp như vậy chứ ?”

      Nam Cung Liệt nhíu mày ,“ tại nguy hiểm như vậy đương nhiên là càng sớm càng tốt !”

      “Ầm” Nam Cung Liệt đem ván giường xốc lên, Bùi Diệc nhìn vật bên trong, có chút kỳ quái ,“Mấy thứ này đủ hết, sao giống như đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta ?”

      Nam Cung Liệt nhún vai, cũng hiểu được. Nơi này vốn rất quỷ dị, hơn nữa trong truyền thuyết Minh Quốc vốn là quốc gia quỷ dị.

      Mới vừa tiến vào bọn họ phát trong giường này có Càn Khôn. Nếu là người bình thường khẳng định thể nhận ra, hơn nữa cho dù biết cũng thể mở ra, nhưng bọn họ giống.

      “Được rồi !” Nam Cung Liệt vỗ vỗ tay,“Bắt đầu !”

      Bùi Diệc bưng đồ vật bên trong ra, thở dài,“Xem ra đêm nay thể ngủ rồi, nhớ kỹ cậu nợ tôi ân tình đó !” tính cho kỹ !

      Nam Cung Liệt luôn có chút dự cảm tốt nhưng cũng suy nghĩ nhiều, dù sao Bùi Diệc cũng đến nỗi quá đáng.

      Hai người ngồi đối diện, bàn chất đống lớn đồ vật linh tinh, Nam Cung Liệt nhìn động tác tay Bùi Diệc, thở dài,“Tôi nghĩ mãi cũng sao lão đại lại có thể để cậu làm phó tổng giám đốc Tuyệt Thế chứ ?” Hẳn là nên đặc biệt đưa cậu ta đến tổng bộ để thiết kế vũ khí a !

      Bùi Diệc nhíu mày ,“Này chỉ là sở thích cá nhân ! Giúp tôi tính nhóm số liệu này !”

      Nam Cung Liệt đem laptop mini bên cạnh chuyển đến trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc gõ bàn phím, số liệu này cần phải vô cùng chính xác, thể có chút sai lầm !

      Gian xảo trong mắt Bùi Diệc chợt lóe qua, đột nhiên đưa mặt đến gần hỏi,“Xong chưa ?”

      “Làm…” Nam Cung Liệt vừa chuyển đầu, vừa vặn môi lướt qua môi của cậu ta, thân thể cứng đờ, xấu hổ ho khan hai tiếng,“Được rồi.”

      Trong lòng rất buồn bực, vì sao gần đây luôn xảy ra ngoài ý muốn chứ ? Lúc trước Bùi Diệc uống rượu , cho dù cậu ta tỉnh lại còn nhớ hay cũng có thể ở bên cho rằng cậu ta quên. Nhưng tại Bùi Diệc dường như rất tỉnh táo a !

      Phục hồi tinh thần lại thấy Bùi Diệc vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, Nam Cung Liệt nhàng thở ra. Xem ra cần phải cách xa Bùi Diệc chút, nếu nhất định trở nên càng lúc càng kỳ quái.

      Bùi Diệc rủ mắt xuống, trong mắt đều là gian kế thực được, nhưng chỉ sợ sao cũng nghĩ tới Nam Cung Liệt nảy sinh ra ý nghĩ như vậy.

      *****

      Tư Minh Dạ đưa tay kéo Kiều Bối Nhi vào lòng, giọng hỏi,“Suy nghĩ cái gì vậy ?”

      Kiều Bối Nhi thở dài tiếng,“Em nghĩ chờ đến khi em trở về, Ám dạ có thể bị Vân Huyên phá tan hay .”

      Tư Minh Dạ do dự ,“Có thể !” Nếu phải Dạ đế vốn xuất quỷ nhập thần, thân phận thần bí, chỉ sợ sớm có người nhận được tin Dạ đế mất tích. Ám Dạ còn Dạ đế chỉ còn là miếng thịt béo mỗi người đều muốn tranh giành. Hơn nữa nay Ám Dạ ngay cả kim bài sát thủ cũng chỉ còn lại Vân Huyên kém cỏi nhất, khẳng định là nay bằng xưa.
      AikoNguyen thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 91

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Đưa tay sờ khuôn mặt nhắn của Kiều Bối Nhi, Tư Minh Dạ dịu dàng,“ cần lo lắng, hệ thống phòng vệ an toàn của Ám Dạ phải dễ phá như vậy, An Thụy tìm lâu như vậy cũng thể phá giải, tin chắc đời này cũng có mấy người có năng lực đó, chỉ cần nền móng Ám Dạ vẫn còn bao lâu sau có thể khôi phục lại.”

      Kiều Bối Nhi đưa tay ôm lấy thắt lưng của ,“Này em đương nhiên biết”. Đó là tự mình thiết kế, năng lực phòng vệ thế nào rất ,“Em chỉ là lo biết Vân Huyên ngu xuẩn kia làm ra chuyện điên rồ gì !”

      Tư Minh Dạ vuốt ve cánh tay của , nhíu mày,“Nếu Ám Dạ kết thúc, đem U Minh Điện tặng cho em, vậy em cần lo lắng nữa chứ ?”

      Kiều Bối Nhi cười khẽ ra tiếng,“Dạ, đúng là chịu trách nhiệm, sợ em làm U Minh Điện bị sụp đổ sao ?”

      !”

      “A…” Kiều Bối Nhi hôn mặt, giọng ,“Em chỉ là muốn nghĩ mà thôi, phải đặc biệt lo lắng.” Trước kia coi trọng ám dạ vì đó là hậu thuẫn của . Nhưng tại dĩ nhiên là Tư Minh Dạ quan trọng nhất, những cái khác đều có thể để sang bên. Hơn nữa bây giờ phải có làm chỗ dựa cho sao, vốn cái gì cũng cần lo lắng.

      Tư Minh Dạ hôn lên trán ,“Ngủ !” Buổi tối có thể yên ổn, bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi lát có vẻ tốt hơn.

      *****

      “Cốc cốc…”

      Nghe tiếng đập cửa, Nam Cung Liệt và Bùi Diệc cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng. qua nửa đêm, ai lại đến gõ cửa chứ ? Hai người liếc nhìn nhau, Nam Cung Liệt đứng dậy mở cửa, Bùi Diệc cũng nhíu mày dừng trong tay động tác.

      “Viên Viên ?” Nam Cung Liệt trong mắt có chút kinh ngạc,“Sao em lại tới nữa ?” Qua nửa đêm lại mình đến đây, ấy có biết có bao nhiêu nguy hiểm ?

      Liệt… em… A ? Đây là cái gì ?” Viên Viên tò mò nhìn con sâu rất xinh đẹp vách tường, liền đưa tay muốn chạm vào nó.

      Nam Cung Liệt nhìn theo ánh mắt của , tuy cũng biết đó là sâu gì nhưng vật gì càng xinh đẹp thường càng nguy hiểm, vội vàng đưa tay ngăn cản ,“Đừng chạm vào !” Tay Viên Viên được kéo lại nhưng tay Nam Cung Liệt lại bị cắn cái, nháy mắt Nam Cung Liệt liền cảm giác toàn thân mất sức lực.

      Bùi Diệc khó chịu lại phát khác thường, trong lòng cả kinh,“Liệt…” Đồng tử co rụt lại, đột nhiên hướng súng về phía Viên Viên mà bắn phát, sau đó bước vài bước qua đỡ lấy Nam Cung Liệt.

      Nam Cung Liệt nhìn Viên Viên ngã xuống đất, miệng vết thương vẫn thể khép lại trong lòng lại bị xé rách,“Viên Viên…” Quay đầu mạnh, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Bùi Diệc. Mà Bùi Diệc cũng chỉ lẳng lặng nhìn , dường như cũng có ý muốn giải thích.

      Từ từ Nam Cung Liệt tỉnh táo lại, cho dù Bùi Diệc thích Viên Viên cũng tùy tiện mà lấy mạng ta, hơn nữa Viên Viên là người quan tâm, Bùi Diệc nhất định vô duyên vô cớ làm như vậy,“Diệc…

      Bùi Diệc dìu đến giường nằm xuống, muốn xoay người lại bị Nam Cung Liệt nắm lại, trong mắt Nam Cung Liệt đều là áy náy,“Diệc… đừng …” sao có thể hoài nghi cậu ta ?

      tại Nam Cung Liệt vốn còn sức lực gì, Bùi Diệc dễ dàng kéo tay ra.

      “Diệc…” Trong lòng Nam Cung Liệt có chút hoảng, biết nên cái gì.

      Bùi Diệc quay đầu nhìn lát, đột nhiên nhếch môi cười ,“Tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho Lam Tư !” Tuy đoán con sâu kia chỉ có tác dụng gây tê liệt nhưng vẫn muốn Lam Tư xem qua sau đó mới có thể yên tâm.

      “Ha ?” Nam Cung Liệt có chút thất thần, sững sờ nhìn Bùi Diệc đến bên bàn, cầm lấy di động gọi cho Lam Tư, sau đó lại nhìn cậu ta trở về bên giường. Nam Cung Liệt rốt cục nhịn được hỏi,“Cậu rất vui ?” Cười đến mức sáng lạn như vậy sao có thể mất hứng ?

      đợi Bùi Diệc mở miệng, sắc mặt Nam Cung Liệt tối sầm,“Đừng là thấy tôi như vậy nên cậu rất vui nha ?” sao có thể quên Bùi Diệc luôn thích tìm niềm vui đau khổ của người khác chứ, mà người khác này đa số đều là do đảm đương. tại bộ dáng của quả rất thảm hại, cũng đủ chiều ý Bùi Diệc.

      Bùi Diệc cười gật đầu. là bộ dáng của cậu ta rất đúng ý , nhưng phải dạng này. Mà lúc nãy bộ dáng giống như con chó bị chủ nhân vứt bỏ, sợ hãi bất lực.

      đợi Nam Cung Liệt bốc hỏa, Bùi Diệc đột nhiên ,“Liệt, cậu cũng nên trách tôi !” Là cậu ta khiến có cảm giác mình phải bên tình nguyện, như vậy thể trách kéo cậu ta xuống nước. Viên Viên kia vẫn là nên cút xa hơn !

      Sau lưng Nam Cung Liệt liền có trận gió lạnh, thanh run rẩy ,“Cậu có thể đừng cười như vậy hay … Lông tóc dựng đứng…” Dựa theo kinh nghiệm phán đoán, Bùi Diệc cười như vậy tuyệt đối có người may, nhưng vì sao lại cảm thấy lần này người may chính là mình ? [Vũ : em cầu nguyện cho a *hắc hắc*]

      Lam Tư sau khi kiểm tra qua lạnh lùng ,“ có việc gì, chỉ là toàn thân có sức mà thôi, qua mười hai tiếng nữa ổn rồi !” Vì nghe giọng Bùi Diệc giống sốt ruột, bộ dáng lại cao hứng nên Lam Tư cũng có kinh động những người khác. chứng minh quả phải chuyện lớn gì.

      Thuận tiện kiểm tra thi thể mặt đất chút, Lam Tư ,“Thuật dịch dung tốt lắm !” Từ trong tay phải của kia lấy ra cây châm độc, sắc mặt Lam Tư ngưng trọng,“Cũng may có bị đâm đến, châm này có độc, có thể gây chết người trong nháy mắt !” Cẩn thận lấy châm độc kia cất kỹ chuẩn bị cho nghiên cứu.

      Nam Cung Liệt càng thêm áy náy, tuy chẳng qua là vì quá mức kích động nên trong nháy mắt mới tỉnh táo như vậy. Nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Bùi Diệc.

      Lam Tư sau khi nghiên cứu thi thể kia xong mới ,“Được rồi, tôi đây !” Giọng có chút nhàng, ràng đối với lần thu hoạch châm độc này rất vừa lòng.

      Nam Cung Liệt đột nhiên lên tiếng,“Lam Tư, cậu có thể đến xem Viên Viên , tôi có chút lo lắng cho ấy.”

      Tâm tình tốt của Bùi Diệc nháy mắt biến mất còn, sắc mặt có chút trầm, cũng quên lúc nãy Nam Cung Liệt vì Viên Viên giả kia mà nghi ngờ . Tuy biết cậu ta quá mức kích động nhưng vẫn khiến người ta khó chịu.

      Lam Tư nhìn sắc mặt Bùi Diệc, ánh mắt lộ ra mỉm cười,“Được !” Nhờ phúc của Nam Cung Liệt, bây giờ sắc mặt của Bùi Diệc càng lúc càng khó coi.

      Đóng cửa, khóa lại, Bùi Diệc vẻ mặt u ám đến bên giường. Nhìn Nam Cung Liệt từ cao xuống, da đầu Nam Cung Liệt run lên, có ai tới cho cậu biết lại xảy ra chuyện gì ? “Diệc… bây giờ tôi bị thương, thể đánh nhau, có thể gây ra tai nạn chết người !”

      Hai tay Bùi Diệc ôm ngực, cười như cười ,“ sai ! Còn nhìn ra được tôi muốn đánh người !”

      Nam Cung Liệt vẻ mặt hắc tuyến,“Cậu muốn đánh tôi sao ?”

      Bùi Diệc đột nhiên hỏi,“Liệt, IQ của cậu có phải rất thấp ?”

      Nam Cung Liệt liếc mắt xem thường,“IQ của tôi thấp sao có thể trở thành tứ đại đường chủ của U Minh Điện ?”

      Bùi Diệc khom người tới gần mặt cậu ta, cẩn thận quan sát lượt, rất nghi ngờ,“Nhưng… sao lại trì độn như vậy chứ ?”

      Nam Cung Liệt tự nhiên mà chấn động, đưa tay đẩy đẩy ,“Đừng dựa vào gần như vậy !…” Nhưng bây giờ ngay cả chút khí lực cậu cũng có.

      Bùi Diệc do dự ,“Tôi cảm thấy nếu chờ cậu hiểu ra chỉ sợ phải đợi thêm vài năm nữa, xem ra tôi nên trực tiếp chút có lẽ tốt hơn !”

      “Ách ?” Nam Cung Liệt còn chưa kịp đặt câu hỏi miệng bị che kín, đôi mắt tròn trừng to, vẻ mặt hoảng sợ, ai tới cho cậu biết xảy ra chuyện gì a ? Vài lần trước đều có thể cho là Bùi Diệc uống rượu nhận sai người, hoặc là ngoài ý muốn nhưng tại là thế nào ?

      Cảm giác có bàn tay cởi áo sơ mi của mình Nam Cung Liệt càng thêm kinh sợ, nhưng lại có sức đẩy Bùi Diệc, chỉ có thể mở to đôi mắt tròn, trừng trừng nhìn cậu ta.

      Bùi Diệc dường như biết có điều muốn , có lòng tốt thả môi ra, Nam Cung Liệt thở hổn hển,“Bùi Diệc, cậu… cậu làm cái gì ?”

      “Vẫn ?” Bùi Diệc thở dài hơi,“Xem ra còn chưa đủ !” Lại đưa tay tiếp tục cởi nút áo ra. [*đập đầu vào gối* sao Liệt ngốc thế a ~~~]

      Sắc mặt Nam Cung Liệt trắng bệch,“Bùi Diệc, có chuyện gì cứ bàn bạc cho ổn, nếu cậu đánh tôi hai quyền !” Làm ơn đừng dọa , rất nhát gan a !

      Bùi Diệc thản nhiên liếc mắt nhìn cái,“ có hứng thú !”

      Nam Cung Liệt khóc ra nước mắt,“Cùng lắm cậu khỏi cần đền rượu cho tôi !”

      liên quan ! Của tôi chính là của cậu !”

      Nam Cung Liệt sửng sốt chút, mắt thấy Bùi Diệc đưa tay tới thắt lưng của mình khỏi hoảng sợ kêu lên,“Bùi Diệc, cậu dám !”

      Bùi Diệc nhíu mày nhìn về phía ,“Cậu cảm thấy tôi dám ?”

      Nam Cung Liệt sắp khóc lên cũng vì biết cậu ta dám nên mới có thể kinh hoảng a ! “Cậu đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn !”

      Bùi Diệc “Nga” tiếng, sau đó ,“Tôi nhớ có người qua lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng là loại năng lực !”

      “Ai ai thêm… Ai ?”

      Bùi Diệc nghi ngờ nhìn ,“ phải cậu sao ?”

      “Tôi ?” Nam Cung Liệt hận chết miệng của mình, cái gì tốt mà sao lại lời này a ?

      “Bùi Diệc… Tôi muốn giết cậu…”

      “Cứu mạng…”

      Tiếng kêu vô cùng thê thảm nhưng phòng này cách hiệu quả như vậy nên cho dù có thính tai cỡ nào cũng thể nghe thấy tiếng kêu cứu bi thảm của .

      *****

      “Dạ… Tối hôm qua có chuyện gì cứ ?” Theo như hiểu biết tối hôm qua bình ổn mới đúng, nhưng lại vừa cảm giác ngủ thẳng giấc đến trời sáng, có bị quấy rầy.

      Tư Minh Dạ do dự, “ hẳn !” phải thiếu hai người sao ?

      Kiều Bối Nhi nhìn về phía Lam Tư nhưng lại thấy Lam Tư giống như mất hồn, khỏi nhíu mày, hỏi,“Bảo Nhi, Lam Tư làm sao vậy ?”

      Phạm Bảo Nhi liếc mắt nhìn Lam Tư cái, nhíu mày, giọng hỏi “Tiểu Tư, suy nghĩ gì vậy ?”
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 92

      Edit : Phương Thiên Vũ

      “Thuốc độc”

      Phạm Bảo Nhi tiếp tục hỏi,“Thuốc độc gì ?”

      “Thuốc độc châm độc.”

      “Châm độc ở đâu ra?”

      Mọi người nhìn bộ dáng vừa hỏi liền trả lời này, rốt cục cũng hiểu hóa ra lúc Lam Tư thất thần hỏi gì đáp đó.

      Trải qua hai người hỏi đáp, mọi người cuối cùng cũng hiểu tối hôm qua quả xảy ra chuyện, nhưng cũng được xem là chuyện lớn gì.

      Kiều Bối Nhi suy nghĩ chút rồi quay đầu nhìn Tư Minh Dạ, giọng hỏi,“Dạ, có cảm thấy khảo nghiệm này chỉ là muốn thử thách chúng ta chứ phải muốn mạng của chúng ta ?” Nếu muốn mạng của bọn họ vốn cần phiền phức như vậy, dùng sâu gây tê liệt làm gì, cứ trực tiếp dùng độc trùng là được rồi. Hơn nữa vốn cần chuẩn bị tra tấn tinh thần làm gì, ngay cả phương trận lúc trước phải cũng có đường để rút lui sao ?

      Hơn nữa bây giờ bọn họ vốn thể ra khỏi khách sạn này, cái khác, chỉ cần đối phương cung cấp thức ăn nước uống cho bọn họ có thể khiến bọn họ chết đói rồi.

      Tư Minh Dạ gật gật đầu, Kiều Bối Nhi cười ,“Chẳng lẽ đối phương cũng hy vọng có người có thể tìm được di chỉ của Minh Quốc sao ?” Lại liếc mắt nhìn Lam Tư, Kiều Bối Nhi đột nhiên run run khóe miệng, hỏi “Dạ, tình hình của Lam Tư như vậy có khi nào cẩn thận lấy thuốc độc cho vào bữa sáng ?”

      Nghe vậy động tác của mọi người lập tức cứng đờ, tất cả ánh mắt đều dừng người Lam Tư. Ánh mắt nóng như lửa cuối cùng cũng khiến Lam Tư phục hồi tinh thần lại,“Làm sao vậy ?”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày hỏi,“Lam Tư, xác định bữa sáng có độc ?”

      Lam Tư sửng sốt chút, sau đó bưng bữa sáng lên ngang mũi ngửi, rất nghiêm túc,“ có !”

      “Ha ha…” Danny · Rock cười ra tiếng,“Quả nhiên người của U Minh Điện phải người thường a !” Tất cả đều phải người bình thường !

      Viên Viên lúc này mới chợt hỏi,“Người nọ vì sao muốn dịch dung thành bộ dáng của tôi hại Liệt chứ ?” mặt đều là khó hiểu, xem ra là nghĩ mãi mà vẫn hiểu.

      Kiều Bối Nhi giải thích nghi hoặc cho ,“Có vẻ như Nam Cung Liệt coi trọng !” cũng có chút tò mò Nam Cung Liệt vì sao lại coi trọng Viên Viên như vậy, cảm giác hình như có nguyên nhân.

      phải !” Viên Viên mở miệng phản bác,“ Liệt ràng coi trọng Bùi Diệc hơn !”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, Viên Viên cũng nhìn ra ? Viên Viên rất nhanh lại quên vấn đề này, chờ đợi nhìn về phía Kiều Bối Nhi,“Chị Bối Nhi, chị có thể dạy tôi võ thuật ?” Kiều Bối Nhi lớn hơn Viên Viên mấy ngày nên vinh dự trở thành chị.

      Kiều Bối Nhi còn chưa mở miệng Danny · Rock ngăn cản,“Viên Viên, trai của em thân thủ cũng tốt lắm a.”

      Viên Viên ghét bỏ nhìn cái,“Em muốn học võ thuật trung quốc !” Xem ra rất thích văn hóa trung quốc.

      Cũng để ý sắc mặt Danny · Rock như thế nào, vẻ mặt Viên Viên chờ đợi nhìn Kiều Bối Nhi. Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi, do dự ,“Tôi cảm thấy tốt nhất vẫn là nên theo tôi học !” Nếu chỉ sợ rất thảm. có cách khác, tập thành thói quen, lúc huấn luyện người đều rất tàn nhẫn, có lúc cẩn thận đâm thủ hạ của mình cũng chỉ còn nửa cái mạng. Lúc trước Nam Cung Liệt phải bị đá cước đến gãy chân sao ? Viên Viên chịu được cú đá của sao ?

      “Vì sao ?” Viên Viên rất thất vọng,“Chị Bối Nhi, chị dạy tôi ! Tôi rất nghiêm túc !

      Danny · Rock lời thấm thía ,“Viên Viên a ! Em nên nhìn cho , nên bị bề ngoài của ấy lừa gạt, ấy so với lang sói còn tàn nhẫn hơn, lúc trước của em…”

      Lời còn chưa dứt Phạm Bảo Nhi bất chợt cười ra tiếng, có biện pháp, đem Kiều Bối Nhi so sánh với lang sói kia là… rất buồn cười ! Có lẽ là . Nhưng nhìn Kiều Bối Nhi bộ dáng ngoan ngoãn, còn lang sói lại có bộ dáng hung ác, vốn rất khác biệt a !

      Kiều Bối Nhi vẻ mặt hắc tuyến, rất tàn nhẫn sao ? Quay đầu nhìn về phía Tư Minh Dạ thấy trong mắt cũng đầy ý cười nhưng gì.

      “A…” phải là hung dữ như vậy chứ ? Tuy đá ta gãy hai xương sườn nhưng đó cũng là do tự mình ta nộp mang.

      Tư Minh Dạ hơi cúi đầu, bạc môi tiến đến bên tai , dùng thanh chỉ có hai người nghe ,“ thích…”

      Danny · Rock nổi giận,“Viên Viên !”

      Viên Viên bĩu môi,“Được thôi được thôi ! Chỉ biết hung dữ với em, có bản lĩnh hung dữ với mẹ a !”

      Danny · Rock thoáng chốc hết giận, ở nhà mẹ rất khó đối phó, làm sao dám hung dữ ? Vả lại nếu dám hung dữ với mẹ, cha nhất định lột da !

      câu tôi câu thời gian liền trốn. Phạm Bảo Nhi lôi kéo Lam Tư tiến phòng bếp chuẩn bị chút đại tiệc. Mấy người ăn qua cơm trưa, lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Kiều Bối Nhi rốt cục nhớ tới mở miệng hỏi “Phía sau Nam Cung Liệt hẳn là muốn tốt lắm ? tại cũng chưa ra, xảy ra chuyện gì ?”

      *****

      Nam Cung Liệt nhíu nhíu mày, mở mắt ra, sửng sốt trong chốc lát mới nhớ tới xảy ra chuyện gì. Sắc mặt càng lúc càng khó coi, Bùi Diệc chết tiệt ! Cậu ta quả dám !

      Nghe tiếng nước phòng tắm truyền đến, ánh mắt Nam Cung Liệt chuyển đến cửa phòng tắm, ánh mắt nóng rực tưởng chừng như hận đến nổi thể trừng thủng cánh cửa ấy. Trước mắt dữ tợn tìm quần áo của mình mặc vào, vẻ mặt hung ác kia cho dù là ai cũng đều nghĩ xông vào phòng tắm hung hăng đập Bùi Diệc trận. Nhưng thực tế là người nào đó rón rén muốn chạy trốn.

      có biện pháp ! em mười mấy năm lại đột nhiên lên giường, biết nên đối diện như thế nào với Bùi Diệc.

      đâu ?” Thanh lười biếng cười như cười làm Nam Cung Liệt cứng đờ, tức giận trừng mắt cửa trước mặt, tay vẫn nắm chặt tay vặn, nhất định chịu quay đầu.

      Bùi Diệc thở dài tiếng, qua ôm lấy từ phía sau,“Liệt, nếu cậu phản đối, tôi …”

      Nam Cung Liệt đột nhiên xoay người, nắm chặt áo tắm của cậu ta, nổi giận quát,“Mắt cậu nhìn thấy tôi phản đối sao ?”

      Bùi Diệc rất vô tội,“Cậu phản kháng !”

      “Tôi là có sức phản kháng !”

      “Phải ?” Bùi Diệc kéo dài giọng, cầm chặt cổ tay trái của ,“Thế cái này ? Nó vẫn luôn ở tay cậu !”

      Nam Cung Liệt nhìn tay mình gì, Bùi Diệc tiếp tục ,“Xem như cậu nghĩ đến tình cảm em, muốn lấy mạng của tôi nhưng bên trong này còn có kim gây mê !” Hơn nữa nếu cậu ta chịu được chỉ cần trong cơn tức giận muốn cùng chết với cậu ta phải là được sao ?

      Nam Cung Liệt đột nhiên quyền vung tới gương mặt tuấn tú kia, giận dữ hét,“Bùi Diệc, cậu biết còn cố hỏi !” Toàn thân vô lực, nếu Bùi Diệc lại hôn mê hai người bọn họ chết như thế nào cũng biết.”

      Bùi Diệc nghiêng người né tránh, vội vàng hô,“ cho phép đánh mặt!” Lại tránh thoát cước của Nam Cung Liệt, Bùi Diệc cười nghiêm túc,“Vậy cũng chẳng khác gì là cậu đồng ý thôi !”

      Nam Cung Liệt tức giận tới mức trừng mắt, xuống tay cũng ác hơn, Bùi Diệc oa oa kêu to,“Cậu chơi à ?”

      Kết quả là hai người lại phát sinh quan hệ vào sáng ngày hôm sau. đúng, hẳn là buổi chiều, ra tay quá nặng !

      “Liệt… cậu đánh lại tôi !” Bùi Diệc dương dương đắc ý đè lên hai tay hai chân của Nam Cung Liệt.

      Nam Cung Liệt trừng mắt Bùi Diệc, trong mắt đều là khiếp sợ, làm sao có thể ? Bùi Diệc sao có thể là đối thủ của ? Chẳng lẽ còn chưa khôi phục hoàn toàn ? Nhưng còn cảm giác vô lực a ? xác định cơ thể của thành vấn đề, nhưng vì sao lại như vậy ?

      Bùi Diệc cũng giải thích, chính là tiến đến cổ của Nam Cung Liệt mà cọ cọ, trong mắt thuần khiết “Liệt, cậu là người của tôi.”

      Nam Cung Liệt muốn đá cước nhưng thành công, mới nhớ ra mình bây giờ bị đè lên, chỉ có thể tức giận quát,“Cút ! Cậu là người của tôi có !”

      “Được được ! Tôi là người của cậu !”

      Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến, lại bị lừa ! Hai mắt trừng Bùi Diệc, Bùi Diệc lại cười hì hì nhìn , lâu sau Nam Cung Liệt thở dài,“Để tôi suy nghĩ !”

      “Được, cậu từ từ nghĩ !”

      lát sau lại truyền đến tiếng gầm giận dữ,“Bùi Diệc, cậu cầm tinh con chó a ! Cậu liếm tới liếm lui tôi phải nghĩ như thế nào !”

      Bùi Diệc rất vô tội,“Tôi chỉ cảm thấy cậu cần mau chóng thích ứng a !”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt run run trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta khẳng định như vậy nếu sau này cậu ta nghĩ thông suốt đoạn tuyệt quan hệ với chứ ?

      Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ chầm chậm tới liền phát vẻ mặt Viên Viên sốt ruột, trong lòng rùng mình. Chẳng lẽ xảy ra chuyện ?

      “Chị Bối Nhi, cửa sao cũng mở ra, Liệt xảy ra chuyện gì chứ ?”

      Danny · Rock theo ở phía sau có chút ghen tị thầm,“ có phải là ruột của em vậy ?” Sao càng có cảm giác là em của Nam Cung Liệt, vừa nghe Nam Cung Liệt có thể xảy ra chuyện liền lao nhanh hơn mọi người.

      Lam Tư nhíu mày, đến cạnh cửa nhấc chân lên,“Ầm”

      Thấy cảnh tượng bên trong, Kiều Bối Nhi ho hai tiếng, hỏi,“Viên Viên, có gõ cửa ?”

      “A ?” Viên Viên sờ sờ mũi,“Tôi sốt ruột quá nên quên !” Chỉ thử mở cửa ra liền cho rằng có chuyện.

      Tình hình trong phòng muốn có bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu. Nam Cung Liệt nằm dưới Bùi Diệc, quần áo hai người đều chỉnh tề. Áo sơ mi của Nam Cung Liệt bị đứt mất mấy nút, áo tắm của Bùi Diệc cũng hơi hơi rơi ra, lộ ra vòm ngực rắn chắc, khiến người ta mơ màng.

      “Bùi Diệc, sao lại bắt nạt Liệt ?” làm tình hình cho lắm dĩ nhiên cần phải , là Viên Viên.

      Bùi Diệc lại cảm thấy ngượng ngùng, chút ý định muốn đứng lên cũng có, cười cười,“Tôi sao có thể bắt nạt cậu ta chứ ?”

      Nam Cung Liệt vẻ mặt hắc tuyến,“Cút ngay !”

      “Liệt…” Bùi Diệc vẻ mặt thương tâm nhìn , gương mặt Lam Tư lạnh lùng lời khiến người ta tức chết,“Liệt, cậu vẫn là nên cam chịu số phận !” Nếu so bụng dạ đen tối Nam Cung Liệt vẫn sánh bằng Bùi Diệc.

      Khóe miệng Nam Cung Liệt run run, giãy dụa đẩy Bùi Diệc ra, sau đó đến trước mặt Lam Tư, hỏi rất nghiêm túc,“Lam Tư, sao thân thủ của Bùi Diệc lại tốt hơn tôi ?”

      Bùi Diệc theo qua,“Liệt, này tôi cũng biết a ! Cậu có thể hỏi tôi !”

      Lam Tư nhíu mày, ánh mắt lộ ra mỉm cười,“Rốt cục cũng phát !”

      Sắc mặt Nam Cung Liệt lại đen, có ý gì ? Sao giống như đây là chuyện rất bình thường, chỉ có mình biết ?

      Xoay người lại nắm lấy áo Bùi Diệc,“Bùi Diệc, cậu cho tôi !”

      “Được được ! Tôi từ từ cho cậu biết !” Vừa vừa kéo cậu ta đến bên giường, Nam Cung Liệt cư nhiên theo cậu ta.

      Kiều Bối Nhi gì nhìn hai người, giọng thầm,“Xem ra Nam Cung Liệt vĩnh viễn cũng đừng nghĩ trở mình.” Lắc đầu, rất tự giác kéo Tư Minh Dạ rời , quấy rầy người ta có đạo đức a.

      “Bùi Diệc, cậu làm gì vậy ?” Nam Cung Liệt quay đầu nhìn nhìn phát mọi người hết, cũng suy nghĩ gì, bây giờ điều quan tâm nhất là thân thủ của phải luôn hơn Bùi Diệc sao ? Sao bây giờ lại đột nhiên phát từ trước tới nay luôn sai ?

      “Nhanh chút !” vẫn luôn kiêu ngạo vì thân thủ của mình kết quả cư nhiên đánh lại Bùi Diệc, khiến người ta buồn bực mà !

      Bùi Diệc giả chết dựa vào người vẫn nhúc nhích, thở dài,“Cậu cũng phải biết mình trước đây có bao nhiêu khó chịu !” Nếu nhường cậu ta, cậu ta nhất định muốn sống mà tiếp tục luyện, mãi đến khi hơn mới thôi.

      “Khụ khụ…” Nam Cung Liệt bị sặc cái, sao lại khó chịu ?

      “Liệt… Chuyện kia phải lỗi của cậu !”

      Nghe vậy sắc mặt Nam Cung Liệt có chút tái nhợt, Bùi Diệc thở dài tiếng, sang chuyện khác. Đáng thương hỏi,“Liệt, khó có thể chấp nhận như vậy sao ? Người ta là người của cậu, cậu phải muốn vứt bỏ tôi chứ ?”

      Nam Cung Liệt tức giận trừng mắt nhìn cậu ta cái,“Này có thể trách tôi sao ? Ai bảo cậu trước đó đề cập ràng với tôi ?” Xảy ra thình lình như vậy khiến người ta khó có thể thích ứng có biết ?

      Bùi Diệc cúi đầu , nhìn qua có chút mất mát. Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn cậu ta, giọng ,“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là quen !” Thình lình xảy ra thay đổi làm có chút trở tay kịp, nhưng cũng chán ghét thay đổi như vậy. Nếu chán ghét, vậy chấp nhận thôi !

      Bùi Diệc nhếch môi, cũng có nghĩ gì nhiều, nhưng lời này vẫn là nên ra tốt hơn, nếu người nào đó lại thẹn quá hóa giận mà nổi bão.

      Đưa tay sờ sờ dưới cái gối, lấy ra cái vòng cổ đưa cho Nam Cung Liệt,“Vật cậu muốn !”
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :