1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 83

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Viên Viên đột nhiên chen miệng ,“Tôi muốn cùng mọi người.” xong liền tiến lên ôm lấy cánh tay của Nam Cung Liệt. Nguyên nhân muốn cùng với bọn họ, cần cũng biết.

      Kiều Bối Nhi nhìn về phía Danny · Rock, mở miệng ,“ cứ ở nơi này, chúng tôi ngày mai tự nhiên đến. Về phần Viên Viên…”

      Thấy Viên Viên chờ đợi nhìn mình, Kiều Bối Nhi cười cười,“Đuổi kịp !”

      Viên Viên hai mắt sáng ngời, nhìn cười ,“Tôi rất thích chị nga ! Nếu chị làm chị dâu của tôi… Ngô…

      Còn chưa xong Nam Cung Liệt che miệng của lại, cảnh cáo ,“Muốn theo đừng lung tung !” Nha đầu kia đúng là nắm tình hình, cư nhiên dám cướp người với lão đại. Chê mạng quá dài rồi sao !

      Bị mắt lạnh của Tư Minh Dạ liếc qua, Viên Viên liền co người lại, sau đó nghiêm túc gật đầu với Nam Cung Liệt. Nam Cung Liệt buông tay che miệng ra, đưa tay xoa tóc mái của ,“ thôi !”

      Trở lại phòng khách trong biệt thự, khi mọi người vừa ngồi xuống Nam Cung Liệt hỏi,“Lão đại, tính mang theo bao nhiêu người ?

      Viên Viên nhắc nhở,“ thể mang theo nhiều người, tốt nhất là hạn chế trong vòng mười người thôi. Đúng rồi, bỏ tôi và tôi ra khoảng tám người nữa, nếu nhiều người chỉ sợ qua được cửa.”

      Tư Minh Dạ thản nhiên ,“Liệt, Bùi Diệc, Lam Tư theo tôi.” Như vậy thêm Kiều Bối Nhi cùng nữa cũng chỉ có năm người. sắp xếp như vậy là có đạo lý của , U Minh Điện thể ai trấn thủ.

      Lãnh Dạ Bạch nhíu mày ,“Tuyệt Thế làm sao bây giờ ?” Ông chủ cùng Bùi Diệc đều hết rồi, vậy Tuyệt Thế ai quản lý ?

      Tư Minh Dạ nhíu mày. Lưu lại An Thụy cùng Lãnh Dạ Bạch trấn thủ U Minh Điện tuyệt đối có vấn đề gì, nhưng Tuyệt Thế cũng là vấn đề. Để An Thụy lại, Bùi Diệc nhất định phải theo, việc này là lợi thế của cậu ấy. Nam Cung Liệt là sát thủ chuyên nghiệp, trực giác so với người bình thường nhạy cảm hơn, đương nhiên phải theo. Còn Lam Tư y thuật rất cao, tìm bảo vật khó bảo toàn có người bị thương, đương nhiên cũng phải để cậu ấy theo. Kỳ hoàn toàn có đem mình tính vào, đây là thói quen của , loại mình ở ngoài rồi sau đó an bài những người khác. Mỗi việc đều có người phụ trách, cho dù đến lúc đó có gì ngoài ý muốn vẫn có thể bổ sung. Cho nên U Minh Điện mỗi lần có hành động lớn đều xảy ra vấn đề gì.

      Tư Minh Dạ lo lắng có nên đổi An Thụy và Bùi Diệc hay , tuy An Thụy đối với việc tình báo này càng thuận buồm xuôi gió hơn nhưng nếu để Bùi Diệc cũng có vấn đề gì, có điều lại thêm Tuyệt Thế, chỉ sợ Bùi Diệc rất bận.

      Kiều Bối Nhi đột nhiên mở miệng ,“Cứ mang Bùi Diệc theo ! Chuyện Tuyệt Thế em chọn người rồi !”

      , đột nhiên nghe trận đánh nhau ở bên ngoài, Kiều Bối Nhi nhíu mày, đưa tay kéo tay áo Tư Minh Dạ,“Để các ấy vào !”

      Người đến là hai , người lạnh như băng, người quyến rũ, diện mạo đều vô cùng xuất sắc. Hai người tiến vào đại sảnh, thấy Kiều Bối Nhi được Tư Minh Dạ ôm ở trong ngực, sửng sốt chút, sau đó cung kính gật đầu “Đầu lĩnh !”

      Nam Cung Liệt, An Thụy, Lãnh Dạ Bạch đều nhìn về phía hai này, sát thủ kim bài của Ám Dạ ? Quả thực thể khinh thường, hai người này so với hai sát thủ ám sát Tư Minh Dạ xuất sắc rất nhiều.

      Kiều Bối Nhi trực tiếp thẳng vào vấn đề,“Tôi có việc biến mất thời gian, có nhiệm vụ giao cho các !” Liếc mắt nhìn lạnh như băng kia liền ,“Diệp Hạm, tập đoàn Tuyệt Thế giao cho xử lý thành vấn đề chứ ?”

      Lãnh Dạ Bạch nhíu mày, hóa ra Y Y chọn người là chỉ này. Nhưng sát thủ kim bài đột nhiên quản lý Tuyệt Thế được chứ ?

      Diệp Hạm mặt chút thay đổi ,“ thành vấn đề !”

      Kiều Bối Nhi gật đầu, nhìn về phía còn lại,“Tân Vũ, cải trang thành bộ dáng của tôi trở về nhà Vũ Văn. Sinh nhật Vũ Văn Liệt sắp đến rồi, đến lúc đó nhất định có cơ hội đến nhà tổ của nhà Vũ Văn, hãy thử điều tra về tung tích của phù hình ngọc, nhưng cần miễn cưỡng vì phù hình ngọc nhà Vũ Văn vẫn biết là là giả. Nhớ kỹ, tôi mất trí nhớ, cái gì cũng đều hiểu, hiểu chưa ?” Nếu thể xác định phù hình ngọc nhà Vũ Văn là là giả cứ tiến hành đồng bộ như thế.

      Tân Vũ cười quyến rũ,“Hiểu được !”

      “Có chuyện gì thể giải quyết có thể tìm An Thụy cùng Tiểu Bạch giúp đỡ !”

      Sau khi dặn dò xong, Tân Vũ trực tiếp trở về nhà Vũ Văn, còn Diệp Hạm đến tập đoàn Tuyệt Thế. Tuy Diệp Hạm rất có thiên phú nhưng muốn trực tiếp tiếp nhận tất cả vẫn phải cố hết sức chút, cho nên Kiều Bối Nhi bảo Bùi Diệc sơ qua về tình hình Tuyệt Thế cho biết.

      Ngày hôm sau, mọi người sớm tập trung ở lầu ba. Phạm Bảo Nhi nhìn Kiều Bối Nhi, lấy lòng cười ,“Chị dâu , tôi cũng nữa được ?”

      Lam Tư phun ra hai chữ lạnh như băng,“Thêm phiền !”

      Phạm Bảo Nhi nghe vậy hai tay chống nạnh, hung tợn trừng mắt ,“Tiểu Tư !” Lam Tư liếc mắt thờ ơ nhìn , Phạm Bảo Nhi hừ tiếng, lại chuyển hướng Kiều Bối Nhi, trong mắt đầy chờ đợi.

      Kiều Bối Nhi liếc mắt nhìn Tư Minh Dạ hỏi ý kiến của , dù sao bọn họ cũng phải chơi. biết thân thủ của Phạm Bảo Nhi như thế nào, nhưng cũng ngẫm lại, Tư Minh Dạ làm sao có thể biết ?

      Tư Minh Dạ giương mắt nhìn về phía Nam Cung Liệt, Nam Cung Liệt hiểu ý mở miệng .“Bảo Nhi có thể !”

      Thấy Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi đều có phản đối, Phạm Bảo Nhi cao hứng nhảy dựng lên, trực tiếp nhào về phía Nam Cung Liệt,“ trai, em chết mất !”

      Viên Viên trợn tròn đôi mắt nhìn hỏi,“ là em của Liệt ?” Nhìn Nam Cung Liệt, lại nhìn nhìn Phạm Bảo Nhi, phát bộ dáng bọn họ quả rất giống.

      Phạm Bảo Nhi nắm chặt tay Viên Viên hỏi,“Chị có phải muốn làm chị dâu của tôi hay a? Tuy ấy phải trai ruột của tôi nhưng ấy vẫn là tôi, chị nếu gả cho ấy chính là chị dâu của tôi. Nhưng xem qua dường như chị còn hơn tôi a !”

      Nam Cung Liệt liền bóp trán,“Bảo Nhi, em bậy bạ cái gì đó ?”

      Phạm Bảo Nhi phản bác ,“Em nào có bậy ?” Sau đó lôi kéo Viên Viên đến bên khẽ.

      Danny · Rock bởi vì bây giờ còn có chính nên đùa giỡn Phạm Bảo Nhi. Nếu đổi là bình thường thấy nào gương mặt trẻ con, nhất định phải mang về nhà chơi đùa, cũng để ý đối phương có nguyện ý hay .

      Thêm lát sau, cuối cùng Danny · Rock nhịn được hỏi,“Chúng ta sao còn chưa xuất phát ?” nhưng ra rất dứt khoát, cư nhiên chỉ mang theo Viên Viên, người khác cũng mang theo, cũng sợ Tư Minh Dạ nhân cơ hội trừ khử !

      Kỳ cũng phải có lo lắng qua nhưng muốn tìm được bảo vật cần có Viên Viên cung cấp tin tức, Tư Minh Dạ ít nhất tạm thời động thủ với . Nhưng dù vậy cũng lo lắng, dù sao tâm tư của Tư Minh Dạ khiến người ta khó đoán nên cũng lo lắng có nên mang thêm vài người hay . Nhưng sau khi nhìn thấy Kiều Bối Nhi liền hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ kia, đối với Kiều Bối Nhi vẫn có chút hiểu biết, chỉ cần có chủ ý gì, Kiều Bối Nhi chắc động đến , hơn nữa mang thêm người hành động ngược lại bất tiện. Bọn họ cung cấp tin, U Minh Điện ra sức, thế này mới công bằng. Điều quan trọng nhất muốn thừa nhận chính là người dưới tay thua xa tứ đại đường chủ của U Minh Điện, nếu cũng cần tìm U Minh Điện hợp tác rồi.

      Nam Cung Liệt mở miệng trả lời vấn đề của ,“Diệc còn chưa tới !”

      “Bùi Diệc ?” Tứ đại đường chủ của U Minh Điện, người trong giới hắc đạo ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

      , cửa đột nhiên bị người mở ra, Bùi Diệc uể oải vào, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Liệt,“Trước cho tôi nghỉ chút !”

      Nam Cung Liệt nhìn bộ dáng như sắp chết, tò mò hỏi,“Cậu làm cái gì vậy ?”

      Bùi Diệc liếc mắt,“Cậu cho là tập đoàn Tuyệt Thế dễ tiếp nhận như vậy sao ? Tôi là cả đêm ngủ đấy !” Trước mắt mà , Tuyệt Thế có vài hợp đồng lớn, có vài chỗ phải cẩn thận , cũng may kia rất có thiên phú, nếu trong khoảng thời gian ngắn như vậy muốn tiếp nhận Tuyệt Thế hoàn toàn là có khả năng.

      “Được rồi, xuất phát !” Kiều Bối Nhi mới mặc kệ có phải là còn nửa cái mạng hay a ! Ở xe phải có thể nghỉ ngơi như nhau sao ?

      “Chị dâu …” Bùi Diệc khóc ra nước mắt, chị dâu là nhẫn tâm a !

      Dưới lầu chuẩn bị tốt hai chiếc xe, có tài xế. Trong tình huống này lái xe chỉ có vướng víu thêm thôi. Kiều Bối Nhi cùng Tư Minh Dạ trực tiếp tiến vào ghế ngồi phía sau xe phía trước, Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt cũng theo hướng chiếc xe đó, Bùi Diệc khách khí “Cậu lái xe !”

      Nam Cung Liệt cũng phản đối, trực tiếp đến vị trái lái xe nhưng vừa mở cửa xe, Viên Viên chạy tới giữ chặt ,“ Liệt, chúng ta qua ghế sau xe kia ngồi a.” Dứt lời liền kéo Nam Cung Liệt rời .

      Nhìn Nam Cung Liệt cư nhiên theo Viên Viên, ánh mắt Bùi Diệc lộ ra tia kinh ngạc, dấu vết nhíu mày.

      Chiếc xe sau có Lam Tư đảm nhận nhiệm vụ lái xe, chỗ ngồi kế bị Bảo Nhi chiếm lấy. Viên Viên kéo Danny · Rock yên vị ở vị trí ghế sau xe ra,“, lên xe phía trước làm lái xe !” Sau đó kéo Nam Cung Liệt vào trong xe.

      Danny · Rock há hốc mồm nhìn vị trí của mình bị chiếm lấy rồi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể lên xe phía trước đảm nhận nhiệm vụ lái xe. Có thể nhìn ra được rất thương Viên Viên.

      Hai chiếc xe hướng về phía ngoại ô thành phố. Phía sau xe, Viên Viên líu ríu đối với Nam Cung Liệt ngừng, cư nhiên bộ dáng Nam Cung Liệt cũng chút ngại phiền. Lam Tư từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, cảm thấy Nam Cung Liệt có chút khác thường, phải là thích con chim sẻ kia chứ ?

      Viên Viên đột nhiên nhắc nhở,“Theo sát tôi, cố gắng đừng lầm đường !” Tuy Lam Tư đối với vùng này cũng xa lạ nhưng nghĩ đến Viên Viên cố ý nhắc nhở, nhất định có dụng ý của .
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 84

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Quả nhiên, Lam Tư thấy xe phía trước bắt đầu rẽ trái rẽ phải, ràng qua đường này rồi mà lại qua lần nữa, có nơi thậm chí còn qua ba, bốn lần, trời gần tối rồi xe mới ngừng lại. Mọi người thấy cảnh tượng trước mắt có chút kinh ngạc, ngoài ngoại ô thành phố xấu thế này khi nào có nơi như vậy ?

      Nghĩ tới lúc nãy tuyến đường kì lạ, vậy có được xem như trận pháp ?

      Đây là căn biệt thự bị bỏ hoang, rất cũ nát, thậm chí nhìn qua ma khí dày đặc, có chút ghê rợn.

      Viên Viên trốn ở phía sau Nam Cung Liệt, hai tay nắm chặt quần áo của , đầu thò ra liếc mắt cái sau đó lại rất nhanh rụt về giấu ở sau lưng Nam Cung Liệt, cẩn thận hỏi,“ Liệt, nơi này có ma hay a ?”

      Nam Cung Liệt quan sát biệt thự, nghe vậy liền nhíu mày “Em điều tra được tư liệu phải Minh Quốc là nước làm bạn với ma quỷ sao ? Chẳng lẽ em còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt sao ?”

      “Oa…… Đừng a ! Em sợ ma nhất a !” Viên Viên cảnh giác nhìn bốn phía, hai tay ôm chặt Nam Cung Liệt.

      Nam Cung Liệt bật cười rồi lôi ở phía sau ra,“Được rồi, gạt em thôi !”

      sao ?” Viên Viên liên tục nhìn bốn phía, chỉ sợ đột nhiên từ chỗ nào đó xuất con ma a.

      mà ! Cho dù có ma cũng để nó bắt đem .”

      Viên Viên rốt cục yên tâm ít nhưng vẫn là nắm lấy tay Nam Cung Liệt buông. Bùi Diệc nhíu mày nhìn hai người, trong lòng có chút khó chịu, khi nào tên tiểu tử kia có thể dụ dỗ phụ nữ hơn chứ ?

      Kiều Bối Nhi ngược lại cảm thấy rất hứng thú với căn biệt thự này liền kéo Tư Minh Dạ vào biệt thự, những người khác cũng theo vào. Bởi luôn bị Viên Viên kéo lại nên Nam Cung Liệt là người cuối cùng.

      Kỳ quái là căn biệt thự này bên ngoài nhìn qua rách nát nhưng bên trong lại vô cùng sang trọng. Phòng khách rộng lớn có chút dị thường, bên trong lại nhiễm hạt bụi, là có chút quỷ dị.

      “Ầm”

      Cánh cửa tự mình đóng lại, Nam Cung Liệt ở phía sau quay đầu lại thử nhưng được, đành lắc đầu nhìn mọi người, mở ra !

      “Tích tích…” Tiếng tích tích kỳ quái đến từ máy tính bàn trà, Danny qua nhìn sau đó ra hiệu bảo mọi người cũng đến xem.

      Kiều Bối Nhi thấy nội dung màn hình máy tính nhíu mày,“Trò chơi ?”

      Trò chơi này cần hai người phối hợp để hoàn thành, người phụ trách đúng ô gạch, người còn lại điều khiển máy tính, suy nghĩ vị trí đặt chân của bước tiếp theo. Cảnh báo người các ô gạch tuyệt đối thể sai bước, nếu chết có chỗ chôn.

      Chờ mọi người xem xong quy tắc trò chơi màn hình chợt lóe lên, mặt xuất câu khác,“Chuẩn bị tốt chưa ?

      Sau đó chỉ thấy mặt đất trống giữa phòng khách to lớn xuất những tia sáng, từng đường từng đường vẽ ra những ô gạch. Phạm Bảo Nhi nhìn rồi thầm,“Này khó lắm a ! Ai kỹ thuật máy tính tốt nhất ?”

      Kiều Bối Nhi nhíu chặt mày nhìn những ô gạch này, tuyệt có đơn giản chỉ cần người kỹ thuật máy tính tốt lại thêm người thân thủ có trở ngại liền có thể qua như vậy. Nếu có người cài đặt cửa ải này dễ dàng để cho người ta qua mới đúng.

      Viên Viên chạy tới ngồi sô pha,“Để tôi. Ai ô gạch ?”

      Phạm Bảo Nhi nóng lòng muốn thử liền giơ tay “Tôi !”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, quay đầu nhìn Tư Minh Dạ rồi cùng lẳng lặng đứng ở bên, tầm mắt có thể thấy máy tính vừa có thể thấy các ô gạch phía trước.

      Lúc này lại hồi tiếng tích tích, màn hình máy tính xuất bốn chữ to “Trò chơi bắt đầu !”

      Sau đó chỉ thấy phía các ô gạch đột nhiên xuất ra rất nhiều đồ vật như đao, kiếm, ngọn lửa, băng trùy, cái quái lạ gì cũng có. Mà mặt các ô gạch cũng xuất biến hóa, xuất đầy gỗ nhọn, bàn ủi bốc lửa, khối băng bốc lên hàn khí. Thậm chí có ô gạch hoàn toàn trống , nếu bước chân lên khẳng định bị rơi vào trong đó.

      chỉ có như vậy, còn có rất nhiều lần thay đổi hồng quang. Nhìn qua giống như tia hồng ngoại nhưng này mắt thường có thể thấy được.

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, tầm mắt chuyển động tìm được cái điều khiển từ xa, giương tay ném về hướng ánh sáng kia. Sau đó mọi người trầm mặc, chỉ thấy điều khiển từ xa khi gặp ánh sáng kia cư nhiên trực tiếp biến thành bột phấn.

      Lúc này tiếng tích tích lại hấp dẫn chú ý của mọi người, màn hình máy tính lại xuất đoạn, “Mọi người cần lo lắng, mấy thứ này thực chỉ là ảo giác. Chỉ cần người điều khiển máy tính chuẩn xác đưa ra nơi đặt chân tiếp theo, người ô gạch nghiêm túc dựa theo vị trí đặt chân định gặp phải nguy hiểm , hơn nữa nếu thể tiếp tục có thể bỏ qua, qua ô gạch tồn tại nguy hiểm nữa, đương nhiên chính là tùy thuộc vào người . Chúc các vị may mắn !”

      Viên Viên nhìn về phía Phạm Bảo Nhi,“ còn muốn ?”

      “Muốn”, Phạm Bảo Nhi hít hơi sâu,“Thử xem !”

      Lam Tư nhíu mày nhưng có ngăn cản, song lại bước vài bước về hướng các ô gạch kia.

      Viên Viên gật đầu ,“Được, vậy tôi bắt đầu nga !”

      Trong rất nhiều ô gạch có ô khác màu, đó là vị trí đặt chân đầu tiên, Viên Viên bảo Phạm Bảo Nhi đứng lên đó. Ô gạch lớn, chỉ đứng vừa đủ hai chân.

      “Ô thứ ba bên trái !”

      Ô thứ ba bên trái trống , nhìn qua chính là lỗ đen tối om. Phạm Bảo Nhi hít hơi sâu, đưa chân thăm dò thử nhưng kết quả chuyện gì cũng có. bước lên ô gạch đó rồi thở ra hơi, sĩ khí cũng tăng thêm nhiều,“Tiếp tục !”

      Cách để tìm được vị trí đặt chân tiếp theo cũng rất kì quái, lúc nãy là chơi trò chơi, thắng tìm được nhưng bây giờ là phải giải phương trình.

      Viên Viên rất nhanh tìm được vị trí bước tiếp theo,“Phía trước ô thứ hai !”

      lần kinh nghiệm nên Phạm Bảo Nhi còn lo lắng, hơn nữa ô này nhìn qua có gì dị thường, chỉ là phía ô có ngọn lửa, nhưng chỉ cần cẩn thận chút đụng tới. Nên Phạm Bảo Nhi liền trực tiếp bước chân qua, nhưng vào lúc này ô gạch kia lại đột nhiên bắn ra đầy châm nhọn. Phạm Bảo Nhi cả kinh, thân hình có chút ổn định, Lam Tư vội vàng tay kéo trở về, phun ra hai chữ lạnh như băng,“Đổi người !”

      máy tính cũng xuất hai chữ “Thất bại”.

      Phạm Bảo Nhi vỗ vỗ ngực, bộ dáng hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh, Viên Viên chu miệng ,“ phải chỉ cần theo vị trí chỉ định gặp nguy hiểm sao !”

      Phạm Bảo Nhi biết Viên Viên rất đơn thuần, chính là đơn thuần nên thất bại mới oán giận vài câu, cũng phải trách nên cũng tức giận, chỉ ,“Nhưng loại cảm giác này rất , tôi thậm chí có thể cảm giác được hàn khí châm.”

      Viên Viên vẻ mặt đau khổ ,“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ ?”

      Kỳ bọn Lam Tư căn bản lo lắng, cho dù bọn họ đều được phải còn có lão đại cùng chị dâu sao ? Nhưng mọi người nhìn sang hai người đồng thời run run khóe miệng. Chỉ thấy Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi ngồi sô pha, nhàn nhã giống như ở nhà mình, ý bảo là để cho bọn họ tự mình giải quyết.

      Lúc này tiếng tích tích lại vang lên, màn hình máy tính lại xuất đoạn ,“Độ khó đến vị trí đặt chân tiếp theo dần gia tăng, các ô gạch cũng càng nguy hiểm, bước thứ ba liền thất bại, tôi khuyên mọi người vẫn là nên trở về hơn !”

      Bùi Diệc xem đoạn kia xong liền nhíu mày, đột nhiên với Viên Viên,“Để tôi.”

      Viên Viên nhìn , vẻ mặt hoài nghi,“ được ?” Đưa tay chỉ chỉ màn hình máy tính,“ càng ngày càng khó nga !”

      Nam Cung Liệt lên tiếng, “Viên Viên, để cho Diệc !” Kỹ thuật của Bùi Diệc kém so với An Thụy nên Tư Minh Dạ mới mang theo ta.

      Bùi Diệc vừa ngồi xuống Danny · Rock đứng dậy,“Để ta !”

      Thấy bộ dáng Bùi Diệc có chút do dự, Danny · Rock bất mãn,“Làm sao ? Cậu xem thường tôi ? Thân thủ của tôi nhất định kém hơn cậu !”

      Bùi Diệc liếc mắt nhìn, này phải vấn đề thân thủ được ? “Được, thử xem !”

      Bùi Diệc gõ bàn phím, miệng thỉnh thoảng lại phun ra mấy chữ, lúc này đường lại khác với Phạm Bảo Nhi. Danny · Rock năm bước, sau đó lại năm bước, tốc độ của Bùi Diệc đột nhiên nhanh hơn. phải Bùi Diệc chỉnh ta mà là máy tính thiết lập như thế, có thời gian hạn chế, nếu ta trong thời gian quy định hiểu được vị trí đặt chân tiếp theo cũng coi như thất bại. Hơn nữa mỗi bước là vòng lại vòng, cho ta cơ hội ngừng lại, cứ năm bước tốc độ tăng lên bậc, mà nguy hiểm cũng thêm chân . Như khi bước lên mặt băng cảm giác như bước lên mặt băng, nên làm Danny · Rock khi bước lên ô gạch tối đen chân gần như có cảm giác đạp lên đó, làm ta thiếu chút nữa ngã về phía trước, cũng may thân thủ ta tốt, kịp lúc ổn định thân hình.

      máy tính lại xuất hai chữ to,“Thất bại !”

      Danny · Rock chỉ có thể lui trở về, cũng chỉ được bảy bước, gãi gãi tóc, Danny · Rock buồn bực oán trách,“Kia căn bản là với có khác biệt mà ! Ngay cả cảm giác cũng bị lẫn lộn !”

      Bùi Diệc để ý tới oán giận của ta, kết quả như vậy nằm trong dự kiến của , “Liệt, tới cậu !”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt giật giật,“Vì sao là tôi ? Sao cho Lam Tư !…” Đây chính là dao kề cổ a !

      Lam Tư lạnh giọng ,“Tôi được !”

      Nam Cung Liệt lầm bầm, tình nguyện về phía ô gạch kia. Kiều Bối Nhi ngồi đùi Tư Minh Dạ tò mò hỏi,“Lam Tư, vì sao được ?”

      “Đúng vậy ! Vì sao được ?” Phạm Bảo Nhi cũng là vẻ mặt tò mò, Lam Tư giống là người dễ dàng nhận thua như vậy.

      Lam Tư lại cảm thấy có gì, này vốn phải vấn đề năng lực,“Liệt và Diệc có vẻ ăn ý.”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, sớm biết. qua những ô gạch chỉ là vấn đề năng lực, ăn ý và tín nhiệm giữa hai người cũng rất quan trọng.

      Nam Cung Liệt đứng ở cái thứ nhất đặt chân vị trí, cảnh cáo “Bùi Diệc, cậu cẩn thận chút cho tôi, nếu tôi chết bỏ mạng nhất định biến thành ác quỷ tới tìm cậu báo thù !”

      Bùi Diệc hiểu cậu ta đem sinh mệnh giao vào tay mình, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, chính thản nhiên ,“Yên tâm, chết được đâu !” Đây là cam đoan của .

      Dứt lời tìm ra vị trí đặt chân kế tiếp.

      “Phải .”

      “Trước bốn.”

      “Phải .”
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 85

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Lời ra khỏi miệng trực tiếp đơn giản chỉ có hai chữ, Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc vững vàng được năm bước, sau đó tốc độ bắt đầu tăng lên nhưng Nam Cung Liệt cũng có thối lui.

      Tốc độ Bùi Diệc gõ bàn phím càng lúc càng nhanh, trong miệng ngừng báo ra vị trí kế tiếp. Ánh mắt của vẫn dừng màn hình máy tính, chỉ để ý phá giải chướng ngại được thiết lập trong máy tính, tựa như hoàn toàn lo lắng Nam Cung Liệt theo kịp, cũng có thời gian dư thừa để quan tâm tình hình của Nam Cung Liệt.

      Nam Cung Liệt căn bản có thời gian suy nghĩ, cũng có suy nghĩ. Khi Bùi Diệc ra khỏi miệng, đồng thời chân của cũng rơi xuống vị trí tương ứng. Tuy cảm giác càng ngày càng chân nhưng Nam Cung Liệt giống như chịu chút ảnh hưởng nào.

      Khi đao cẩm xướt qua thân thể dường như cảm giác đau đớn, khi bị hồng quang kia quét qua cũng cảm giác thân thể giống như bị cái gì lôi kéo muốn tan thành từng mảnh. Hơn nữa ở phía sau, đao kiếm thậm chí tự di chuyển đâm thẳng về phía . Nam Cung Liệt thậm chí có thể cảm giác được sát khí lạnh như băng nhưng lại trốn tránh, cái gì cũng nghĩ, xem cảm giác như như ảo này, chỉ nghe mệnh lệnh của Bùi Diệc rồi hành động. Khi đao kiếm đụng tới lại tự động tiêu tán, nếu có chút né tránh, kết cục chỉ có . Thất bại !

      Danny · Rock nhìn Nam Cung Liệt thân thủ linh hoạt thở dài tiếng, có khen thân thủ của tốt, chỉ là cảm thán,“Chưa thấy qua sợ chết như vậy !” Đao đều đâm người, lửa cũng đốt tới lông mi cư nhiên còn có thể tránh né !

      Phạm Bảo Nhi nhìn Nam Cung Liệt, vẻ mặt sùng bái,“ trai của em rất đẹp trai !” trông thấy sắc mặt Lam Tư có chút khó coi.

      Viên Viên cũng nở nụ cười, trong mắt đầy bội phục nhìn Nam Cung Liệt, Liệt là lợi hại nga !

      Mắt thấy gần đến cuối, mọi người đều khẩn trương nhìn Nam Cung Liệt, đương nhiên Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ chắc là biết khẩn trương. Bùi Diệc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, màn hình xuất hàng trận, trong đó đồ vật lóe sáng. Bùi Diệc đột nhiên lớn tiếng ,“Cầm lấy cái bàn ủi kia !”

      Mọi người nhìn lại chỉ thấy phía trước Nam Cung Liệt là ô gạch, nổi lơ lửng bàn ủi cháy đỏ bừng, hình dạng to cỡ ô gạch.

      Danny · Rock nhìn Nam Cung Liệt, nuốt nuốt nước miếng,“Cậu ta … cầm lấy…” Hai chữ sau giọng chậm chạp phun ra vì Nam Cung Liệt rất nhanh đưa tay cầm lấy bàn ủi cháy đỏ bừng kia.

      Cùng lúc đó, hàng trận ô gạch đột nhiên biến mất. Thời điểm Nam Cung Liệt đưa tay cầm lấy bàn ủi cảm giác được nhiệt độ bỏng người nhưng khi hàng trận ô gạch biến mất, cảm giác kia cũng biến mất. Nam Cung Liệt nhìn tay mình, chuyện gì cũng có, vật trong tay nhìn qua vẫn là cái bàn ủi.

      Bùi Diệc thả lỏng, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Liệt. Nam Cung Liệt như có cảm giác, cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau, hai người nhìn nhau cười. [Vũ : hắc hắc, bước 2 trở thành vợ chồng]

      “Răng rắc” “Răng rắc”

      thanh cơ quan chuyển động vang lên, Nam Cung Liệt cảnh giác lui về phía sau vài bước, chỉ thấy nơi vốn là trận địa ô gạch đột nhiên hạ xuống, sau đó dưới đất xuất thông đạo, Kiều Bối Nhi mở miệng,“Minh quốc này phải ở dưới đất chứ !”

      Viên Viên lên tiếng,“ phải, tôi phải rồi sao ? Cổng chính của Minh Quốc năm chỉ mở lần, thông qua khảo nghiệm này chúng ta mới có tư cách chờ cổng chính mở ra, cho nên thông đạo này phải đến Minh Quốc.”

      Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi, như vậy còn nghiêm túc làm gì ? Tư Minh Dạ ánh mắt lộ ra mỉm cười, hôn lên trán rồi ôm dọc thang đá vào thông đạo bí mật.

      Bùi Diệc và Nam Cung Liệt ở sau cùng, cách nhau khoảng với mọi người phía trước, Nam Cung Liệt đảo cổ tay nâng vật đó lên, nhìn ra đó là cái gì. Đưa tới trước mắt vừa lật qua lật lại vừa hỏi “Cũng cái này làm cái gì sao ?”

      Bùi Diệc lắc lắc đầu,“ có, bất quá giữ lại khẳng định có dùng.”

      “Nga !” Nam Cung Liệt lên tiếng, sau đó ném vật cầm trong tay cho Bùi Diệc,“Nếu như vậy liền giao cho cậu bảo quản !”

      nặng a !” Bùi Diệc đề phòng, thiếu chút nữa tiếp được, thứ này so với sắt nặng gấp mấy lần.

      Nam Cung Liệt cười gian trá,“Đúng lúc rèn luyện thân già !”

      Liệt… ta sợ ma !” Phía trước Viên Viên đột nhiên kêu lên tiếng.

      Thông đạo bí mật rất rộng, khí cũng thiếu. Bất quá có chút u, hơn nữa ngọn đèn vách tường lay cái bóng mặt đất lại chớp động, khiến người ta cảm thấy lo sợ.

      Nam Cung Liệt nghe được thanh liền muốn chạy lên phía trước, Bùi Diệc liền giữ chặt cậu,“Cậu phải muốn bỏ lại tôi mà mặc kệ chứ ?”

      Nam Cung Liệt quay đầu nhìn về phía , kỳ quái hỏi,“Cậu còn cần tôi lo sao ? Làm ơn ! trong tứ đại đường chủ U Minh Điện chẳng lẽ còn sợ ma ?”

      Bùi Diệc sửng sốt, nhíu mày liền buông tay ra,“ có việc gì !”

      Nam Cung Liệt quái dị nhìn cái, sau đó về phía trước. Bùi Diệc nhìn bóng dáng cậu rời trong lòng rất khó chịu. là làm sao vậy ? Sao trở nên kỳ quái như vậy ? Vì sao lại có cảm giác bị vứt bỏ chứ ? Thầm nghĩ chính mình bị điên lại nhìn vật trong tay, bước chân đuổi theo mọi người phía trước.

      Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi tuốt ở phía trước, Kiều Bối Nhi nhìn bốn phía hưng phấn hỏi,“Dạ, có thể xuất con ma ?”

      “Oa… Chị đừng làm tôi sợ !” Viên Viên vừa nghe đến ma cả người liền sởi gai ốc, bám chặt Nam Cung Liệt buông, thấy vậy Bùi Diệc ở phía sau nhíu mày, Danny · Rock phải ở bên cạnh sao ? kia sao cứ ôm lấy Liệt ?

      Tư Minh Dạ đưa tay nhéo mặt Kiều Bối Nhi, nhớ tới lần đó chơi trò chơi ở công viên cũng muốn nhìn thấy ma, bật cười hỏi,“Em rất thích ma ?”

      Kiều Bối Nhi cười ,“ hồn dã quỷ tổn thương người, em chỉ là muốn nhìn chút !” Nhưng là bị người khống chế, thay người đả thương người, kia hay là thôi !

      Trong thông đạo bí mật này ra có gì nguy hiểm, thuận lợi tới cuối. Từ thang đá lên, xuất trước mắt mọi người là khách sạn sang trọng. Kỳ thấy khách sạn mọi người cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái là ngoại trừ khách sạn này ra, các kiến trúc khác và đường phố đều có bộ dáng cổ kính, giống như đường phố thời cổ đại. Nhưng lại người.

      Đột nhiên Viên Viên chỉ vào cửa khách sạn kêu lên,“Người máy!”

      Những người khác cũng thấy, người máy kia được làm rất là tinh xảo, khoảng 1m5.

      Người máy đến trước mặt mọi người, tiếng nữ tính dịu dàng vang lên,“Chào các vị, tôi tên là Lena, hoan nghênh các vị quang lâm, trong thời gian này do tôi phục vụ mọi người !”

      xong đưa cho mỗi người cái điều khiển từ xa cùng loại, Lena tiếp tục .“Khi cần phục vụ mọi người có thể dùng điều khiển từ xa này chỉ huy ta, dẫn đường xin ấn số 1, gọi cơm xin ấn số 2, quét dọn phòng xin ấn số 3…”

      Nghe Lena xong mọi người đều cảm thấy đầu cháng váng, cũng có hoàn toàn nhớ kỹ. Cuối cùng sau khi xong, Lena lại đưa cho mỗi người tờ giấy, phun ra câu,“Quên ấn số mấy, mời xem hướng dẫn !”

      Kiều Bối Nhi khóe miệng run rẩy, có bản hướng dẫn ta cần gì lâu như vậy ?

      Lena cũng quan tâm mọi người có cảm tưởng gì, chỉ làm tư thế xin mời,“Các vị mời theo tôi !”

      Lena vừa ở phía trước dẫn đường vừa bùm bùm ,“Khách sạn này rất lớn nhưng chỉ còn lại bốn phòng có thể ở. Nhưng mọi người có thể yên tâm, trong phòng đều là giường đôi, các người tám người vừa đủ. Đường phố bên ngoài có thể dạo nhưng gặp những chỗ khách tìm nơi ở, thanh lâu kỹ viện nên vào. Tóm lại chính là chỉ có thể lại đường, còn có trong khách sạn này phải chỉ có các người nhưng các ngươi có thể yên tâm, tuy ở cùng chỗ nhưng vào thời gian khác nhau, các người chạm mặt bọn họ…”

      Mãi cho đến phòng Lena cũng có ngừng lại, đưa tay mở cửa phòng rồi tiếp tục ,“Đây là phòng thứ nhất, có thể lưu lại hai người, hai phòng cách nhau khoảng.”

      Kiều Bối Nhi trực tiếp kéo Tư Minh Dạ vào, muốn nghe Lena lải nhải nữa.

      Lena xoay người trước,“Các vị xin theo tôi. Bốn phòng này đều cách nhau khoảng nhưng chỉ có bốn phòng này, mọi người chấp nhận chút. Dù sao lâu nhất cũng ở đây năm mà thôi…”

      vất vả mới được vào phòng, mọi người đều nhàng thở ra. Lena quá nhiều, hơn nữa vì là người máy nên ta chuyện hoàn toàn có cảm tình, chỉ nghe bùm bùm, khiến người ta chịu nổi. Lúc đầu cũng tạm, gì đó cũng là chút tin tức có ích nhưng càng về sau tất cả đều là vô nghĩa, cũng quan tâm bọn họ nghe hay , ta chỉ lo .

      Bốn phòng, Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ phòng, Lam Tư và Danny · Rock phòng, Phạm Bảo Nhi và Viên Viên phòng, Bùi Diệc và Nam Cung Liệt phòng, tìm được phòng rồi về phòng, bây giờ mọi người lại tụ tập ở đại sảnh.

      Nam Cung Liệt mở miệng trước,“Lena lúc nãy chúng ta tạm chấp nhận chút, nhiều nhất cũng ở đây năm mà thôi, xem ra chúng ta phải ở chỗ này chờ cửa mở ra, nhưng cửa ở chỗ nào ?”

      Viên Viên nhíu mày,“Này em cũng biết, nhưng em biết cửa kia chỉ mở ra mười giây rồi đóng lại. Cho nên em mới mang theo ít người chút, hơn cũng vào được.”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày,“Lena còn có gì ?”

      Bùi Diệc lắc đầu,“ có ích gì, tôi hỏi ta cửa ở nơi nào nhưng ta vị trí cửa mỗi lần ở nơi khác nhau, cụ thể xuất ở vị trí gì ta cũng biết. Cần phải xem may mắn của chúng ta nữa.”

      Nam Cung Liệt nhìn cái, khi nào hỏi, cậu sao biết ?
      AikoNguyen thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 86

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Trầm mặc trong chốc lát, Tư Minh Dạ đột nhiên lên tiếng,“Nghỉ ngơi thôi !” Sau đó ôm Kiều Bối Nhi rời , những người khác liếc mắt nhìn cái cũng liền trở về phòng.

      Trong phòng, Kiều Bối Nhi nằm thành hình chữ đại giường, lát sau đột nhiên ngồi dậy,“Được rồi ! Chờ may mắn thôi !”

      Tư Minh Dạ đến bên giường ôm lấy rồi về phía phòng tắm, khẽ cười ,“Coi như là du lịch , thả lỏng chút !”

      Kiều Bối Nhi đưa tay ôm lấy cổ ,“Kỳ … em vẫn luôn thả lỏng !”

      “Phải ?” Tư Minh Dạ nhìn cái,“Mới vừa rồi là ai mặt ủ mày chau ?”

      Kiều Bối Nhi cọ cọ ôm , phủ nhận,“Kia phải mặt ủ mày chau, người ta chỉ là suy nghĩ vấn đề mà thôi !”

      Tư Minh Dạ tranh luận với , Kiều Bối Nhi cười cười hưng trí bừng bừng ,“Dạ, ngày mai chúng ta phải dạo thành phố cổ đại này mới được !”

      Trong mắt Tư Minh Dạ đầy cưng chiều,“Được !”

      Kiều Bối Nhi ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tư Minh Dạ, khóe miệng giương lên. nhàng hôn lên môi cái, nằm trong lòng chốc lát mới kéo rời giường.

      Khi Lena đem bữa sáng tới phòng, Lena lại cứ tràng dài,“Hai vị dậy sớm nhất đấy ! Những người khác vẫn chưa có rời giường. Tôi vẫn chờ đưa bữa sáng, kết quả mọi người lại dậy cùng nhau…”

      Kiều Bối Nhi khóc ra nước mắt nhìn về phía Tư Minh Dạ, ai thiết kế ra người máy này vậy a ? Vì sao lại dài dòng như vậy ? Ánh mắt Tư Minh Dạ lộ ra mỉm cười, đảo mắt nhìn về phía Lena, thanh lạnh lùng,“ ra ngoài !”

      Tuy Tư Minh Dạ lạnh lùng rất khủng bố nhưng Lena phải người a ! Cho nên ta tuyệt đối sợ nhưng vẫn nghe theo phân phó. Vừa ra ngoài vừa thầm, “Bây giờ mọi người hung dữ như vậy sao ? Tôi muốn ! Lena phải về bên cạnh chủ nhân”, thanh oán giận vẫn như cũ có chút phập phồng.

      Kiều Bối Nhi vẻ mặt hắc tuyến, Tư Minh Dạ cười khẽ hôn lên trán , dịu dàng phải muốn ra ngoài dạo sao ? Em ăn sáng trước !” Lấp đầy bụng, hai người cũng quản những người khác, trực tiếp lên đường dạo.

      Điện thoại phòng vang lên, Bùi Diệc nhíu mày, đưa tay sờ soạng chốc lát cầm lấy điện thoại,“Alo ?”

      Liệt…” Bên kia truyền đến thanh của Viên Viên, Bùi Diệc nhíu mày, trực tiếp ném điện thoại qua cho Nam Cung Liệt,“Tìm cậu !”

      “A…” Nam Cung Liệt xoa xoa trán, oán giận ,“Đừng thô lỗ như vậy được ?” Cầm lấy điện thoại, nghe bên kia , Nam Cung Liệt cười cười,“Viên Viên… Sao ? Được ! Em chờ chút !”

      Bùi Diệc híp mắt nhìn Nam Cung Liệt đứng dậy, lên tiếng hỏi,“Cậu đâu ?”

      Nam Cung Liệt vưa vào phòng tắm vừa ,“Viên Viên muốn tôi dạo phố với ấy !”

      Bùi Diệc cũng đứng dậy đến cửa phòng tắm, nhíu mày nhìn . Nam Cung Liệt rửa mặt xong thấy cậu đứng ở cửa thất thần, tò mò hỏi,“Cậu làm sao vậy ?”

      Bùi Diệc phục hồi tinh thần lại, cười ,“Cậu khi nào lấy phụ nữ làm niềm vui vậy ?”

      Nam Cung Liệt tức giận đấm cậu,“Cậu cho là ai cũng giống như cậu a !”

      Lam Tư và Danny · Rock đến nhà ăn đúng lúc thấy Bùi Diệc, Lam Tư ngồi xuống đối diện cậu, tùy ý hỏi “Liệt đâu ?”

      Bùi Diệc nhấp ngụm cà phê, tức giận ,“Tôi làm sao mà biết ?”

      “Cậu biết ?” Lam Tư có chút kinh ngạc.

      “Em biết !” Phạm Bảo Nhi về phía bên này, nhìn Danny · Rock, “ qua bên kia ngồi !” Cằm chỉ chỉ vị trí bên cạnh Bùi Diệc.

      Danny · Rock im lặng gì, đường đường cũng là bang chủ Thương Lang bang, tại sao ở cùng với nhóm người này lại có ai xem trọng thế này ?

      Phạm Bảo Nhi thấy bất động liền đưa chân đá ghế ngồi của , “ Danny · Rock, phải có phong độ biết ?”

      Danny · Rock liếc mắt xem thường, tính toán với phụ nữ. Đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh Bùi Diệc, Phạm Bảo Nhi cũng lần lượt ngồi xuống cạnh Lam Tư, hắc hắc cười ,“Tiểu Tư, em biết nga ! hỏi em !”

      Lam Tư thanh lạnh lùng ,“Cùng Viên Viên ra ngoài !”

      “Ách…” Phạm Bảo Nhi bất mãn lấy tay đâm lên bàn,“Nếu biết còn hỏi làm gì ?”

      “Vừa mới biết được !” Hiếm thấy Lam Tư lạnh như băng cũng giải thích.

      Phạm Bảo Nhi vẻ mặt tò mò hỏi,“ làm sao mà biết được ?”

      Lam Tư lạnh lùng giải thích như cũ,“Viên Viên ra cùng , hơn nữa ai cũng có thể thấy được Liệt đối xử với Viên Viên rất khác. Hai người bọn họ biến mất cùng nhau đương nhiên là ra ngoài dạo phố !” Viên Viên nữ sinh như vậy, đối với đường phố cổ kính như thế này nhất định cảm thấy hứng thú.

      Bùi Diệc đột nhiên đứng lên,“Tôi ra ngoài chút !” Lam Tư nhìn bóng dáng rời có chút đăm chiêu.

      Kiều Bối Nhi ôm cánh tay Tư Minh Dạ hiếu kỳ ,“Tối hôm qua trời có mưa sao ?” Bởi vì đường bọn họ rất lầy lội.

      Tư Minh Dạ đưa tay ôm lấy eo để ngừa bị trượt chân. Nhìn con đường đặc biệt,“ có !” Bởi những chỗ khác có chút ẩm ướt nhưng chỉ có con đường này như thế.

      Đột nhiên Kiều Bối Nhi kéo Tư Minh Dạ trốn phía sau cây đại thụ, cười như tên trộm,“Dạ, quấy rầy người ta có đạo đức, chúng ta nhìn lén là được rồi !”

      Tư Minh Dạ giương mắt nhìn chỉ thấy Viên Viên ôm cánh tay Nam Cung Liệt từ đối diện tới, Viên Viên giống như chút để ý con đường này khó , đối với nơi đặc biệt này cảm thấy rất hứng thú. Nam Cung Liệt hơi hơi nghiêng đầu nhìn , ánh mắt có chút mờ ảo, giống như xuyên thấu qua mà nhìn người khác.

      Liệt… Liệt…” Viên Viên kêu nhiều lần mới khiến hoàn hồn.

      Nam Cung Liệt cười cười,“Xin lỗi !”

      Viên Viên đưa tay vỗ vỗ vai , từng trải Liệt, đừng quá thương tâm !”

      Nam Cung Liệt sửng sốt, Viên Viên tuy chỉ số thông minh rất cao nhưng luôn có chút mơ hồ. Vốn nghĩ tình thương rất thấp nên mới muốn làm tình hình, nhưng bây giờ xem ra giống như phải vậy. Ít nhất nhìn ra vui.

      “Viên Viên… có thể ôm em chút ?”

      Viên Viên dứt khoát cười gật đầu,“Được!”

      Nam Cung Liệt đưa tay ôm lấy , cánh tay ngừng buộc chặt, hình như là muốn lưu lại cái gì, mặt trẻ con luôn vui cười lúc này lại là đau lòng, còn có hoảng hốt. lâu sau mới khàn khàn mở miệng,“Xin lỗi”

      Viên Viên đưa tay vỗ lưng của , cười an ủi, “ có việc gì, em tin người kia rất giống Viên Viên tha thứ cho Liệt !”

      “Cám ơn !” vẫn có cơ hội đem xin lỗi ra khỏi miệng, tại ra trong lòng cũng thoải mái rất nhiều.

      Nam Cung Liệt buông Viên Viên ra, có lỗi nhìn . Dù là ai cũng muốn bị người ta xem là người khác.

      Viên Viên vui cười ,“ Liệt, cần cảm thấy có lỗi ! Bộ dáng xinh đẹp như vậy, em tức giận !”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt run rẩy. vốn rất ghét có người đáng , chỉ cần phải đáng đều có thể chấp nhận nhưng tại mới phát hóa ra với xinh đẹp, cũng rất thích. Bây giờ càng có thể lĩnh hội thêm tâm tình của lão đại.

      Bùi Diệc tùy ý dạo lại đúng lúc thấy cảnh hai người ôm nhau. Nam Cung Liệt đưa lưng về phía , nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta nhưng lại có thể thấy Viên Viên cười rất vui vẻ, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, thấy hai người chuẩn bị tiếp về phía trước mới xoay người .

      Liệt… làm sao vậy ?” Viên Viên đột nhiên kinh hô ra tiếng.

      Bùi Diệc cước bộ dừng lại, xoay lại nhìn thấy dáng Nam Cung Liệt có chút run run, chuyện có thể khiến cậu ấy sợ hãi chỉ có…

      “Đáng chết !” Thấp rủa tiếng, Bùi Diệc qua giữ chặt Nam Cung Liệt, tầm mắt nhìn lại quả nhiên thấy con sâu ngọ nguậy. Nam Cung Liệt sắc mặt tái nhợt, trán toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt chỉ có sợ hãi còn có đau khổ.

      Bùi Diệc nhìn về phía Viên Viên nổi giận quát,“Ai cho dẫn cậu ta đến nơi này !”

      Viên Viên bị rống sửng sốt, vô tội, đến bây giờ cũng vì sao Nam Cung Liệt lại đột nhiên đau khổ như vậy.

      Nam Cung Liệt nắm lấy cổ tay Bùi Diệc, rất dùng sức, có chút khó khăn phun ra chữ,“Diệc…”

      Bùi Diệc nhíu mày kéo cậu ta . biết Nam Cung Liệt phải sợ con sâu kia, mà là hồi ức. Chỉ cần rời động đến đoạn hồi ức cậu ta che giấu trong lòng có chuyện gì.

      Viên Viên nhìn hai người xa, đưa tay sờ sờ mũi, vẫn nghĩ biết Nam Cung Liệt rốt cuộc bị làm sao.

      Kiều Bối Nhi tò mò hỏi,“Dạ, Nam Cung Liệt sao lại thế ?” Nhìn cậu ta bình thường hi hi ha ha, nghĩ tới cũng có mặt yếu ớt như vậy.

      Ai… Ai lại có mặt yếu ớt chứ ? Tựa như sợ sét đánh vậy, lúc trước vì để vượt qua sợ hãi trong lòng, cả ngày đều xem tivi. Trong TV chiếu tất cả đều là bão táp, nhìn suốt hai tháng sau đó ép mình lúc sét đánh được trốn. Đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn tia chớp, nghe tiếng sấm, dễ dàng bắt mình sợ nữa. Nhưng nghĩ tới mất trí nhớ, ép buộc chịu đựng gì đó được nữa, tâm lý bóng ma lại xông ra.

      Tư Minh Dạ vuốt tóc , giọng ,“Liệt sợ sâu !”

      Sợ sâu ? “Vì sao ?”

      biết, vài người khác đều biết cậu ta sợ sâu nhưng lại biết nguyên nhân, chỉ có Bùi Diệc biết vì sao. Lúc trước bọn họ đùa giỡn lấy sâu dọa Liệt, tính tình Bùi Diệc bỗng dưng hung hăng phát cáu. Sau đó rốt cuộc ai dám đem sâu đến trước mặt Liệt nữa.”

      Kiều Bối Nhi tò mò nhìn ,“Chẳng lẽ Nam Cung Liệt đến U Minh Điện cho người điều tra qua cậu ta sao ?”

      , Liệt là Diệc cứu trở về. tin Diệc !” Hơn nữa khi đó U Minh Điện còn chưa có thành hình mà !

      Kiều Bối Nhi có chút tò mò nhưng vẫn là nên chãm vào vết sẹo của người khác. Đảo mắt thấy Viên Viên vẫn đứng ngốc ở đó, mày nhíu chặt, Kiều Bối Nhi liền ra ngoài, vỗ vỗ vai của an ủi,“Bùi Diệc cố ý hung dữ với , ta chỉ là lo lắng cho Nam Cung Liệt mà thôi.”

      Viên Viên nhìn ,“Tôi biết, tôi suy nghĩ Liệt bị làm sao vậy.”

      Kiều Bối Nhi nghĩ nghĩ, vẫn là nên cho ta biết chuyện Nam Cung Liệt sợ con sâu, dù sao đó cũng là bí mật của người ta,“Muốn trở về củng tôi ?”

      Viên Viên lắc lắc đầu,“, tôi còn chưa dạo đủ ! Hai người về trước ! Giúp tôi xem Liệt có chuyện gì hay .”
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 87

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Kiều Bối Nhi nhìn bóng dáng ấy rời nhăn mũi, buồn bực liếc nhìn Tư Minh Dạ. Tư Minh Dạ nhíu mày, đưa tay nhéo khuôn mặt nhắn của ,“Làm sao vậy ?”

      Kiều Bối Nhi thở dài ,“Em vốn nghĩ Viên Viên và Nam Cung Liệt thành đôi, cuối cùng lại như vậy a !”

      Tư Minh Dạ khẽ cười ,“Là em tự mình nghĩ lung tung, thôi !”

      “Diệc, tôi sao.”

      Bùi Diệc nhìn sắc mặt cậu vẫn tái nhợt như cũ, muốn lên tiếng Nam Cung Liệt lại đột nhiên ,“Sao cậu lại hung dữ với Viên Viên như vậy ?” Đây là vấn đề của nhưng Viên Viên biết.

      Bùi Diệc biến sắc,“Cậu cảm thấy tôi xen vào việc của người khác sao ?”

      Nam Cung Liệt nhíu mày,“Cậu biết tôi phải có ý đó !”

      “Được ! Sau này tôi mặc kệ, cậu thích làm gì làm !” Lạnh giọng xong liền xoay người bước .

      Nam Cung Liệt trong mắt có chút nghi hoặc, Diệc làm sao vậy ? Nhìn bóng dáng Bùi Diệc rời , Nam Cung Liệt có chút do dự, sau đó quay đầu tìm Viên Viên, tuy biết Bùi Diệc tức cái gì nhưng chờ cậu ấy hết khó chịu sao nữa. [Vũ: chung là ghen đó hắc hắc]

      Bùi Diệc nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, sắc mặt trầm. Danny · Rock bị Lena lải nhải muốn phá hủy người máy này đảo mắt thấy Bùi Diệc sắc mặt trầm trở về, khỏi tò mò hỏi,“Bùi Diệc, cậu làm sao vậy ?”

      Bùi Diệc rống giận lại,“Liên quan gì !”

      Danny · Rock chạm mũi, cũng có chút tức giận. Lam Tư và Phạm Bảo Nhi cùng ra, đưa tay giữ chặt , thanh lạnh lùng,“Diệc bị tức đến hồ đồ rồi !” Cũng hiếm khi nhìn thấy Bùi Diệc sắc mặt khó coi như vậy.

      “Bùi Diệc làm sao vậy ?” Thanh tò mò của Kiều Bối Nhi truyền đến, ta phải cùng Nam Cung Liệt rời sao ? Sao trở về mình mà biểu tình còn khủng bố như vậy !?

      Lam Tư lắc đầu, cũng biết sao lại thế này a !

      Tư Minh Dạ lên tiếng,“Về phòng tắm trước !” Vì qua đường lầy lội kia mà người hai người đều dính ít bùn.

      Kiều Bối Nhi gật gật đầu theo trở về phòng. Lena nhìn thấy đầy đất bùn hét lớn,“ ngờ các người trở nên bẩn như vậy !” Đương nhiên thanh của ta vẫn như cũ hề phập phồng, trong lời hẳn là mang theo chút tức giận nhưng có chút cảm xúc, chỉ là lượng cao hơn ít.

      Phạm Bảo Nhi vội vàng lôi kéo Lam Tư trốn , Danny · Rock cũng thông minh chuồn mất, cũng muốn tiếp tục nghe người máy này lắm điều !

      *****

      “Ba”

      Vỏ chai rượu trong tay rơi xuống đất, lăn lộn rồi từ từ dừng lại, Bùi Diệc lại duỗi tay lấy chai rượu khác.

      cũng hiểu mình xảy ra chuyện gì, và Liệt là em, em tìm được nửa phải nên cao hứng sao ? Vì sao lại cảm thấy giống như mình bị đoạt gì đó vậy ?

      Khi Nam Cung Liệt mặc kệ để tìm Viên Viên, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót khiến trở tay kịp, hoàn toàn biết làm sao. Từ lúc cứu Nam Cung Liệt trở về, bên cạnh luôn có người, cũng quen với tồn tại của cậu ta nhưng cậu ta lại đột nhiên muốn , cách nào thích ứng được.

      có gì thay đổi, chỉ là vị trí bên cạnh chỉ còn là khoảng , ngay cả trong lòng cũng thấy trống rỗng, sao cũng thể lấp đầy. Rất khó chịu !

      Nam Cung Liệt vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhíu mày, nhìn chai rượu đầy mặt đất liền oán giận,“Bùi Diệc, sao cậu lại biến căn phòng trở nên như vậy ?!”

      qua liền đoạt lấy chai rượu trong tay ,“Uống nhiều như vậy, cậu muốn say chết sao ?”

      Bùi Diệc lắc lắc đứng lên, muốn tìm lại rượu của nhưng chân lại giẫm lên chai rượu mặt đất, Nam Cung Liệt vội vàng giữ chặt “Bùi Diệc, rốt cuộc cậu làm cái gì ?”

      “Liệt… khó chịu…”

      Nam Cung Liệt xem thường “Uống nhiều như vậy khó chịu mới là lạ !” Nam Cung Liệt vừa kéo về phía giường vừa oán giận,“Người uống say quả nhiên nặng !”

      “Ầm”

      Hai người cùng ngã lên giường, Bùi Diệc ôm chặt lấy Nam Cung Liệt buông. Nam Cung Liệt vất vả giẫy tay ra, đưa tay muốn lấy điện thoại, Bùi Diệc lại như đặc biệt chống đối với , muốn đem tay kéo trở về. Nam Cung Liệt gì trừng mắt nhìn cậu ta,“Bùi Diệc, cậu an phận chút cho tôi, cẩn thận tôi đánh cho cậu tỉnh đó !”

      Nhưng Bùi Diệc vốn coi lời , vẫn kéo tay áo của như cũ. Nam Cung Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ, sao biết Bùi Diệc cũng có lúc say khướt ? “Cậu nghiêm chỉnh chút, tôi bảo Lam Tư tới xem cho cậu !” Uống nhiều như vậy, lo lắng cậu ta có trúng độc cồn hay .

      cần… cần Lam Tư…”

      Nam Cung Liệt nhíu mày, tay thế nào cũng với tới chỗ điện thoại được, thấy bộ dáng Bùi Diệc cũng giống như trúng độc cồn nên do dự chút liền rút tay về. Lúc này, tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên, Nam Cung Liệt lấy di động ra liền nghe,“Viên Viên…”

      Bùi Diệc hai tay căng thẳng, Nam Cung Liệt lại dường như phát , tiếp tục điện thoại,“Đau đầu ? Em chờ chút !” Tắt điện thoại liền tách tay Bùi Diệc ra nhưng sao cũng được, Nam Cung Liệt thầm, “Hóa ra sau khi uống say khí lực vẫn còn mạnh như vậy !”

      “Đừng …”

      Nam Cung Liệt dừng chút, nhìn về phía cậu ta hai mắt nhắm chặt, nhíu mày, vẫn còn nhớ tới người phụ nữ kia sao ? Nam Cung Liệt thở dài tiếng, tiếp tục tách tay cậu ta ra, vốn tưởng rằng tốn chút sức ngờ Bùi Diệc lại tự mình buông lỏng.

      Mơ hồ nghe tiếng bước chân càng lúc càng , sau đó lại nghe thấy tiếng đóng cửa, Bùi Diệc mở mắt ra nhìn xung quanh liền thấy đầu cháng váng, cảm giác cũng tê dại, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, ít nhất biết cậu ta lại bỏ tìm kia.

      Nam Cung Liệt vào phòng tắm trực tiếp gọi cho Lam Tư,“Lam Tư, Viên Viên đau đầu, cậu tới xem ấy có sao !”

      “Cậu tự mình sao ?” Bên kia thanh lạnh như băng của Lam Tư truyền đến.

      Nam Cung Liệt xem thường,“Tôi cũng phải bác sĩ, hơn nữa tôi có việc được. Đừng quên cậu tới để làm gì, chúng ta có người đau đầu tìm cậu tìm ai ? Lão đại phải mang cậu đến ăn ngồi rồi !”

      Lam Tư trực tiếp tắt điện thoại của nhưng Nam Cung Liệt biết, cậu ta xem.

      “Ầm”

      Nghe thanh được truyền ra từ phòng ngủ, Nam Cung Liệt vội vàng ra ngoài, vừa đỡ Bùi Diệc ngã mặt đất lên giường vừa ,“Ở đâu cũng dám uống đến nỗi say như chết, sợ Điện chủ U Minh Điện bắt xuống Địa Ngục mà !”

      Nam Cung Liệt đem khăn ướt đắp lên trán cậu ta, thở dài,“Tôi thiếu nợ cậu mà !”… thực tế, vốn thiếu nợ cậu.

      Bùi Diệc mở to mắt lăng lăng nhìn , Nam Cung Liệt liếc xem thường, tiếp tục ,“Nếu cậu kia vậy sau khi trở về tìm ta làm lành , tuy tôi thích ta nhưng ai bảo cậu có tiền đồ như vậy chứ ! Yên tâm, tôi là người tốt, chê cười cậu… Cậu…”

      Nam Cung Liệt mở to đôi mắt tròn, đối với tình huống xảy ra bất ngờ kịp phản ứng. Cảm giác được vật gì đó mềm mại tiến vào trong miệng, sắc mặt Nam Cung Liệt tối sầm. tay đẩy Bùi Diệc ra, tiện thể tặng kèm quyền. [Vũ : bước 3 hắc hắc]

      “Khụ khụ…” Khóe miệng Bùi Diệc gợi lên chút cười khổ.

      Nam Cung Liệt đưa tay xoa xoa miệng, sắc mặt tối đen, nhìn bộ dáng Bùi Diệc lại giống như rất đau khổ, nhịn được hỏi,“ có việc gì chứ ?” quyền kia của cũng có lưu tình. Được rồi ! nên so đo với người say !

      Bùi Diệc ho trận có động tĩnh gì nữa, giống như ngủ vậy. Nam Cung Liệt nhàng thở ra, kéo chăn qua đắp giúp rồi vào phòng tắm.

      Nghe thấy tiếng nước chảy Bùi Diệc mới mở mắt ra, lăng lăng nhìn lên trần nhà, trong đầu mảnh hỗn loạn, cái gì cũng mơ hồ, rất nhanh liền thiếp .

      Nam Cung Liệt nhìn người trong gương, đưa tay sờ môi của mình lại đột nhiên rút mạnh tay về xoay mở vòi nước, hai tay hứng nước lạnh rồi tạt vào mặt mình vài cái. Khiến bản thân tỉnh táo ít nhưng cảm giác quái dị trong lòng vẫn ném được, sắc mặt khó coi trừng người trong gương, Bùi Diệc nổi điên làm cũng bình thường.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tám người tụ tập ở nhà ăn, Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi vào trong ngực cho ăn cháo. Phạm Bảo Nhi nhìn hai người lại nhìn Lam Tư, ai oán ,“Tiểu Tư, vì sao biết thú tính chứ ?”

      “Khụ khụ…” Kiều Bối Nhi thiếu chút nữa bị sặc, Bảo Nhi biết rụt rè là gì a, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể hòa tan ngọn núi băng sơn Lam Tư kia ! Tư Minh Dạ vội vàng vỗ lưng giúp , mắt lạnh đảo qua Phạm Bảo Nhi.

      Phạm Bảo Nhi lập tức ngồi ngay ngắn, dũng cảm thừa nhận sai lầm,“Điện chủ thứ tội, tôi nên lung tung…”

      Tư Minh Dạ vốn có để ý tới , chỉ lo giúp Kiều Bối Nhi lau miệng rồi tiếp tục đút.

      Phạm Bảo Nhi thú vị bĩu môi, lại ai oán nhìn về phía Lam Tư, Lam Tư thanh lạnh lùng,“Tôi và quan hệ !”

      Phạm Bảo Nhi hiếm khi cự nự với , buồn bực lên tiếng mà chỉ vùi đầu vào ăn. Lam Tư nhìn cái, giật giật khóe miệng nhưng gì, đảo mắt nhìn về phía Bùi Diệc và Nam Cung Liệt, có chút kỳ quái hỏi,“Hai cậu làm sao vậy ?” Hai người này vốn luôn khiến bầu khí sinh động, sao có thể còn trầm mặc hơn so với ?

      có gì”, đồng thanh trả lời nhưng sao có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi, hai người liếc nhau lại tự dời tầm mắt.

      Đột nhiên phát ánh mắt mãnh liệt, Bùi Diệc ngẩng đầu nhìn lại khóe miệng run run, cẩn thận hỏi,“Chị dâu , làm sao vậy ?”

      Kiều Bối Nhi vô tội nháy mắt mấy cái,“ có gì, chỉ là đột nhiên phát hai người rất xứng !” là thấy thế nào cũng có chút ám muội a !

      “Phốc… Khụ khụ…” Nam Cung Liệt ho dứt, Bùi Diệc thuận tay kéo khăn giấy đưa cho , Nam Cung Liệt cũng thuận tay đón lấy, sau đó liền phát ánh mắt Kiều Bối Nhi càng thêm ái muội.

      Kiều Bối Nhi rúc vào lòng Tư Minh Dạ cười như tên trộm, thở dài,“ là càng nhìn càng có tướng vợ chồng a !”

      Nam Cung Liệt vẻ mặt hắc tuyến nhắc nhở, “Chị dâu , còn có chính !”

      đến chính Kiều Bối Nhi trêu chọc bọn họ nữa, nhìn về phía Danny · Rock hỏi,“Danny, ngày hôm qua chuyện thế nào ?”

      đến đây Danny · Rock liền đen mặt,“Dựa vào cái gì mọi người đều dạo rồi bảo ta chuyện chứ ? Các người có biết người máy kia cứ lắm điều khiến người ta muốn điên tiết hay ?”

      Kiều Bối Nhi thản nhiên liếc mắt nhìn cái,“Kết quả !”

      Danny · Rock càng thêm buồn bực,“Cái gì cũng moi ra.”

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, cũng bất ngờ lắm. Suy cho cùng muốn hỏi chuyện từ người máy quả có chút khó khăn, hơn nữa Lena cũng chắc biết bao nhiêu.
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :