1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 73

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Chờ Kiều Bối Nhi đem hộp y tế trả lại chỗ cũ, Tư Minh Dạ mới kéo vào trong lòng, khẽ cười ,“Là Lục Mạn Nhã, Vũ Văn Lạc cùng Kiều Tịch Nhan đều bị hạ dược.”

      Kiều Bối Nhi nhìn cái,“ sao biết như vậy ?”

      Tư Minh Dạ ở môi mổ xuống cái, thản nhiên ,“Chỉ là đúng lúc thấy mà thôi !”

      Kiều Bối Nhi nhìn , trong mắt mang theo tia hoài nghi,“Chỉ như vậy ?”

      Tư Minh Dạ nhếch môi, chậm rãi ,“Lục Mạn Nhã quên giúp bọn họ khóa cửa, có lòng tốt giúp việc cuối thôi !” Đương nhiên phải giúp bọn họ khóa cửa lại, nếu Vũ Văn Lạc chạy đến tìm bé cưng làm sao bây giờ ?

      Kiều Bối Nhi run khóe miệng, cho nên hai người bị hạ dược bị khóa trong phòng bùng cháy cả đêm a !

      bàn cơm chỉ có mình Lục Mạn Nhã nhưng nhìn ra bà rất cao hứng, dặn dò người làm cần lên lầu quấy rầy, mình chậm rãi dùng bữa sáng, trong lòng nghĩ có phải dược hạ quá nặng hay ? Tiếng rên rỉ kia đến khi trời sáng mới dừng lại, khẳng định làm Tịch Nhan mệt muốn chết rồi, lát nữa phải bảo phòng bếp hầm chút canh cho con bé bồi bổ.

      Kiều Bối Nhi dựa vào tường nghe động tĩnh cách vách nhưng cái gì cũng nghe được, vẫn còn chờ xem náo nhiệt nhưng hai người cách vách dường như mệt rồi.

      Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng như tên trộm đáng , qua kéo vào trong lòng, cắn cắn lỗ tai của , cười khẽ hỏi,“ mệt sao ?”

      Kiều Bối Nhi thuận thế dựa vào trong lòng , chun mũi,“Có chút.” Nhìn Tư Minh Dạ vẻ mặt hồng hào, lại nghe động tĩnh đối diện, sau đó đánh giá rung đùi đắc ý phun ra hai chữ,“Quái vật !” Giống như giằng co cả đêm cũng cần nghỉ ngơi sao ?

      Tư Minh Dạ bật cười, tay lấy nàng ôm lấy,“Bé cưng, em biết là tinh thần mình cũng tốt lắm sao ?”

      Kiều Bối Nhi hất cằm,“Này tính cái gì ! Nhớ ngày đó…” dừng lại, vẫn là cần lúc trước, nghe xong nhất định đau lòng,“Dù sao Dạ đế em phải đại tiểu thư Kiều gia kia nuông chiều từ bé sao có thể sánh bằng !” Biểu tình kia hơi tệ a !

      Tư Minh Dạ cười khẽ ra tiếng,“Nga ? như vậy, chúng ta tiếp tục !”

      Ách…“A… Thắt lưng rất mỏi… Dạ… Giúp em xoa chút !” Kiều Bối Nhi khuôn mặt nhắn nhăn lại, đáng thương nhìn Tư Minh Dạ, mặt ràng viết ba chữ to,“Em rất đau !”

      Tư Minh Dạ đưa tay nhéo lưng , cười ,“Thay quần áo ! phải muốn gặp Tần Nhu sao ? sớm về sớm, đến lúc đó trở về còn có thể xem diễn !”

      Kiều Bối Nhi vừa để giúp mặc quần áo vừa cười tủm tỉm ,“Dạ, là con giun trong bụng em !”

      Tư Minh Dạ nhíu mày,“Này xem như khen sao ?”

      Kiều Bối Nhi nghiêng đầu, dường như nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu,“Là khen !” Nhưng đem so sánh Tư Minh Dạ với giun đũa dường như có chút thích hợp. Kiều Bối Nhi ánh mắt lộ ra mỉm cười, hôn lướt qua mặt Tư Minh Dạ cái liền cầm lấy quần áo, hưng trí bừng bừng ,“Em giúp mặc !”

      Tư Minh Dạ tùy ý đùa nghịch, cũng là vì Lục Mạn Nhã dặn dò người làm cần lên lầu quấy rầy nên hai người mặc quần áo xong liền nghênh ngang ra ngoài. Bùi Diệc đúng lúc thấy màn này khỏi run khóe miệng, chưa thấy qua đương lén lút lại to gan như vậy !

      Nhìn Kiều Bối Nhi bộ dáng che kín cả người, Bùi Diệc lắc đầu, quả nhiên lão đại nghỉ ngơi cho tốt,“Lão đại, tôi muốn công ty chuyến !”

      Tư Minh Dạ gật đầu, ba người cùng nhau xuống lầu. Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng bên cạnh Tư Minh Dạ, bộ dáng nhu thuận nhưng cũng có chút ngốc.

      Lục Mạn Nhã đúng lúc thấy ba người ra ngoài cư nhiên hỏi câu, bởi vậy cũng có thể thấy được Kiều Bối Nhi trong lòng bà đúng có địa vị gì, chỉ sợ bà ước gì này con dâu trở về !

      Ngồi vào trong xe, Kiều Bối Nhi đem Tiểu Hùng đặt ghế dựa, sau đó tiến vào trong lòng Tư Minh Dạ ngáp cái,“Dạ, em ngủ chút, đến nơi gọi em…” dường như bị có chút mệt !

      Tư Minh Dạ giúp điều chỉnh vị trí thoải mái, trán hôn cái, dịu dàng ,“Ngủ .”

      Xe tiến vào biệt thự, Tư Minh Dạ có vội vã đánh thức Kiều Bối Nhi mà chỉ dịu dàng ôm xuống xe, hướng về căn biệt thự từng xử lý Lâm Nhung.

      Nam Cung Liệt chiêu đãi Tần Nhu tốt, nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại liền thấy Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi đến,“Lão đại !”

      Tư Minh Dạ thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Tần Nhu. Tần Nhu nhìn thấy trong mắt đều là kích động,“Tư…” Thanh rất khàn khàn, bộ dáng kia người ra người quỷ ra quỷ.

      Người trong lòng nhàng giật giật, Tư Minh Dạ vui nhíu mày, cúi đầu vừa vặn chống lại Kiều Bối Nhi mở to hai mắt,“Tỉnh rồi ?”

      Kiều Bối Nhi dường như còn chút mơ hồ, lầm bầm tiếng liền có động tĩnh, ánh mắt nhíu lại giống như còn muốn ngủ. Tư Minh Dạ nhàng vỗ lưng , chờ tỉnh táo.

      Nhưng Tần Nhu lại có kiên nhẫn tốt như vậy, sắp điên rồi. Đột nhiên bị Danny · Rock bắt trở về tra tấn, sau đó lại bị dẫn trở lại. Sau khi nhìn thấy Nam Cung Liệt, vốn nghĩ Tư Minh Dạ bảo người cứu , ai biết chờ là tra tấn càng thêm tàn khốc.

      “Tư… Vì sao ? Vì sao phải đối xử với em như vậy?” Trong thanh khàn khàn mang theo bén nhọn, giống như sắp bị vỡ.

      Bởi vì Tư Minh Dạ qua muốn đích thân gặp Tần Nhu nên Nam Cung Liệt vẫn chưa thẩm vấn ta, chỉ xem ta như món đồ chơi bình thường mà chơi, cho nên đến nay ta vẫn biết tội của mình bị phát .

      Kiều Bối Nhi bị ồn ào vui nhíu mày, quay đầu nhìn lại liền thấy Tần Nhu bị trói giá, toàn thân máu tươi đầm đìa, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu.

      Kiều Bối Nhi cọ cọ trong lòng Tư Minh Dạ, cuối cùng tỉnh táo lại, để Tư Minh Dạ bỏ xuống, miễn cưỡng ngáp cái. Duỗi thắt lưng cái sắc mặt liền lạnh lùng, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, khóe miệng nhếch lên độ cong lãnh khốc,“Tần Nhu ?”

      Nam Cung Liệt ở bên nhìn xem chậc chậc lấy làm kỳ lạ, chị dâu là nhân cách phân liệt chứ ? Giống như nghe được lời trong lòng cậu ta , Kiều Bối Nhi đột nhiên quay đầu nhìn cậu cái, Nam Cung Liệt run lên, vẻ mặt lấy lòng,“Sư phụ…” Ý ngoài lời, tôi là đệ tử của chị nha, nể mặt quan hệ thầy trò đừng tính toán với tôi nha !

      Lúc này cửa “Ầm” tiếng đập vào tường, sau đó liền thấy người còn chưa kịp thu hồi chân. Phạm Bảo Nhi nghĩ tới Tư Minh Dạ ở đây, phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng nghiêm,“Điện chủ…”

      Sau đó đột nhiên chạy tới ôm lấy Kiều Bối Nhi, cẩn thận nhìn lại tùy tiện ,“Chị chính là điện chủ phu nhân a ? Bộ dáng đáng , lần trước còn chưa kịp chuyện với chị a !”

      Nam Cung Liệt đổ mồ hôi,“Bảo Nhi…” Chị dâu cả người đầy khí lạnh ấy lại còn ôm lấy, còn có, ấy cảm giác được lão đại muốn chặt tay ấy sao ?
      AikoNguyenChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 74

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Kiều Bối Nhi cười ngọt ngào, đưa tay nhéo mặt ấy,“ cũng rất đáng !” Mặt trẻ con a ! Sờ rồi nựng ! Nam Cung Liệt dám nựng nhưng Phạm Bảo Nhi là nữ, nựng hai cái Dạ hẳn tức giận !

      Phạm Bảo Nhi còn chưa kịp phủi tay mặt, trong lòng còn chưa ôm đủ, giương mắt nhìn thấy Kiều Bối Nhi bị nhốt trong lòng Tư Minh Dạ. Ánh mắt chống lại lam mâu lạnh như băng kia Phạm Bảo Nhi run lên, ngoan ngoãn đứng bên, dám lỗ mãng !

      Tần Nhu bây giờ như mới hồi phục tinh thần lại, hai mắt nhìn Kiều Bối Nhi,“ chết ?”

      Kiều Bối Nhi lạnh lùng nhìn ta, hơi thở lạnh như băng rất giống Tư Minh Dạ, làm cho người ta tự dưng rùng mình,“Tôi cần phải chết sao ?”

      Tần Nhu cũng xem là rất ngốc, trong lòng hiểu được Tư Minh Dạ bảo người tra tấn như vậy khẳng định biết chuyện kia có tham dự. Trong lúc trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, chống lại tầm mắt khiếp người kia của Tư Minh Dạ trong lòng lại sợ hãi, đột nhiên ý thức được người đàn ông này so với Danny · Rock tuyệt đối càng khủng bố !

      Tư Minh Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn người trong lòng, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng như nước, làm người ta thể bội phục tốc độ thay đổi vẻ mặt của ,“Bé cưng, muốn tự mình ra tay sao ?”

      Kiều Bối Nhi ngửa đầu nhìn cười cười,“Chúng ta ở bên nhìn được rồi, Nam Cung Liệt, tiếp tục !”

      Nam Cung Liệt liếc mắt, nhìn về phía Tần Nhu lại là vẻ mặt mang sát ý,“Chủ mưu là ai ?”

      Tần Nhu sửng sốt chút, chút do dự ,“Là Lãnh Nguyệt Tâm !” Lãnh Nguyệt Tâm là chủ mưu, như vậy hành vi phạm tội của hẳn là có thể giảm bớt ? Có lẽ Tư vì tình cảm trước kia mà tha cho lần !

      Lãnh Nguyệt Tâm ? Tư Minh Dạ khóe miệng gợi lên độ cong thèm máu. Nếu Lãnh Nguyệt Tâm có thực lực băng ghi hình quán cà phê sớm bị người hủy , nhưng tin cho dù hủy trong đó cũng xuất Lãnh Nguyệt Tâm. Trực tiếp huỷ , mục đích che giấu thủ pháp ta quá mức chuyên nghiệp ? Tuy Tần Nhu khai nhưng Tư Minh Dạ vẫn bảo An Thụy điều tra Lãnh Nguyệt Tâm, xác định phương hướng, tra ra rất dễ dàng. Tứ đại đường chủ ai là người dễ trêu, thực lực An Thụy đương nhiên cũng thể khinh thường.

      “A…” Tiếng hét thê thảm tràn ngập cả gian phòng, thê lương khiếp người như vậy nhưng quan sát thêm cả người ra tay, bốn người hoàn toàn có phản ứng đặc biệt gì.

      Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi ngồi bên nhìn, rất nhanh liền nhận được điện thoại của An Thụy, Tần Nhu dối. Đột nhiên Kiều Bối Nhi nhảy bật lên,“Dạ, chúng ta nhanh trở về chút, nếu bỏ qua trò hay !”

      Tư Minh Dạ đứng lên cưng chiều vuốt mái tóc của , nhìn về phía Nam Cung Liệt lạnh giọng dặn dò,“Tiếp tục ! Mãi đến khi tắt thở mới thôi !”

      Kiều Bối Nhi nhìn quét vòng, đột nhiên hỏi,“Sao có nhìn thấy bàn ủi a ?”

      Phạm Bảo Nhi bỗng nhiên đứng lên liền bay ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu lên,“Tôi chuẩn bị !”

      Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi,“Tôi chẳng qua tùy tiện hỏi chút mà thôi !” Nhìn Tần Nhu người đầy các vết thương do dao, roi, súng, cái gì cũng có, rất vô tội ,“Tôi phải cố ý !” Sau đó kéo Tư Minh Dạ liền ra ngoài. [Vũ: chị độc , cơ mà em thích *cọ cọ*]

      xe Kiều Bối Nhi bị Tư Minh Dạ ôm vào trong ngực, mắt đầy chờ mong, chút nữa nhất định rất náo nhiệt ! Sau đó đột nhiên nghĩ nếu Vũ Văn Lạc chịu trách nhiệm với Kiều Tịch Nhan, vậy phải ly hôn với sao, bây giờ thể được ! Sao cũng phải chờ tham gia bữa tiệc sinh nhật của Vũ Văn Liệt xong a ! Nhưng Vũ Văn Lạc hẳn là người cũng phải dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lúc trước chuyện ta lấy có thể nhìn ra, nhẫn nại của ta cũng có giới hạn.

      Gặp đèn đỏ xe ngừng lại, Kiều Bối Nhi lấy lại tinh thần, lại phát tầm mắt Tư Minh Dạ người , khỏi nhìn theo tầm mắt của , nhíu mày, Mạc Mạc ? Sau đó lại nhịn được nhíu mày, nhanh như vậy có niềm vui mới ? đúng là có chút đồng tình Bùi Diệc, tuy Bùi Diệc nhìn qua giống như chuyện gì cũng có nhưng chỉ cần chú ý, liền có thể thấy đáy mắt ta ảm đạm.

      Tư Minh Dạ thản nhiên thu hồi tầm mắt, xe lại chạy, Kiều Bối Nhi cũng nghĩ chuyện Mạc Mạc. vốn là người keo kiệt, Mạc Mạc thiếu chút nữa hại chết , cũng gây phiền phức cho ta tốt lắm rồi, cũng có thời gian rảnh quan tâm vấn đề tình cảm của ta, chẳng qua là Bùi Diệc có chút đáng thương !

      Tư Minh Dạ cũng thêm gì, trong chuyện này có thể nể mặt Bùi Diệc !



      “Bá bá…” Xe phía sau ngừng ấn kèn, Bùi Diệc rốt cục lấy lại tinh thần, xoa xoa thái dương, lái xe dạo chẳng có mục đích.

      Nhìn nhà trọ xuất trước mắt, Bùi Diệc khẽ cười tiếng, sao lại đến nơi đây ? muốn lái xe rời lại nhìn thấy hai bóng dáng càng ngày càng gần, tay khựng lại, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

      Tên con trai phải lần đầu nhìn thấy, dường như cũng là học sinh học viện Già Đế ? Nhưng Mạc Mạc giữa bọn họ có gì, cũng tin giữa bọn họ có gì. Nhìn hai người lưu luyến chia tay, nhìn tên con trai kia hôn trán Mạc Mạc, Bùi Diệc mặt chút thay đổi, có lẽ vốn nên trêu chọc . là người sống trong bóng tối, người của lại dính đầy máu, Mạc Mạc là thể chịu đựng được.

      muốn rời lại thấy người cả người tràn ngập hơi thở lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt hướng về bên này. Bùi Diệc nhíu mày, Lãnh Nguyệt Tâm ? Tuy rằng Lãnh Nguyệt Tâm nhìn qua có khác thường gì nhiều nhưng lại nhìn ra ta bị thương.

      Tuy Tư Minh Dạ có hạ lệnh nhưng Nam Cung Liệt theo lâu như vậy, có số việc cần hạ lệnh. Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi vừa cậu liền gọi điện , bảo người bắt Lãnh Nguyệt Tâm lại.

      Nhưng Lãnh Nguyệt Tâm cũng phải đơn giản, lúc trước chọn làm bảo vệ của Kiều Bối Nhi đó là vì xuất sắc, nên may để ta chạy thoát !

      Lãnh Nguyệt Tâm thấy Mạc Mạc, trong mắt xẹt qua tia ác độc, rất thân phận của Mạc Mạc, có ta liền giống như nắm trong tay con át chủ bài. Sau khi nhìn Mạc Mạc cùng tên con trai kia muốn rời , Lãnh Nguyệt Tâm trực tiếp về hướng Mạc Mạc. Bùi Diệc trong lòng rùng mình, cảm giác được sát khí người Lãnh Nguyệt Tâm.

      Bùi Diệc rất nhanh mở cửa xe, tiến lên chắn trước người Mạc Mạc, Lãnh Nguyệt Tâm thấy sắc mặt trở nên rất khó xem, xem ra vận khí của tốt.

      Mạc Mạc thấy người trước mặt tản ra lãnh khí sửng sốt, sau đó nhìn về phía xe bên cạnh, sắc mặt đổi đổi, thấy,“Diệc, nghe em giải thích, em cùng cậu ta có gì !” Tuy Tề Tường thích nhưng chỉ xem cậu ta là trai mà thôi. Tề Tường đối với rất tốt, muốn mất trai này. Mạc Mạc chờ đợi nhìn bóng dáng của Bùi Diệc, hy vọng có thể hiểu được tâm tình của .
      AikoNguyenChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 75

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Bùi Diệc híp mắt nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, tinh thần cảnh giác cao độ, sao còn lo đến màn lúc nãy, thanh lạnh lùng,“ xa chút !” Tuy sao Lãnh Nguyệt Tâm lại muốn đụng tới Mạc Mạc nhưng chút sát ý kia cảm giác sai !

      Mạc Mạc sắc mặt trắng nhợt, vì sao thể hiểu cho ? cùng Tề Tường có gì, chẳng lẽ đáng để tin tưởng như vậy sao ? Hay muốn lấy cớ này để đẩy ra ?

      biết chuyện lần trước là làm sai, cũng rất tự trách nên lúc xuất viện hỏi qua Lam Tư, tuy thái độ Lam Tư đối với tốt nhưng trong lời ta vẫn có chút thương cảm, biết kia chưa chết !

      mình ở bệnh viện đều do Tề Tường chăm sóc , tuy bị thương phải rất nặng nhưng cũng chưa lần đến gặp , khiến rất đau lòng. lâu như vậy xuất , có bao nhiêu khổ sở biết ? Chẳng lẽ trừng phạt như vậy còn chưa đủ, hoàn toàn muốn đuổi ra khỏi cuộc sống của sao ?

      Kỳ phải Bùi Diệc muốn gặp , mà mấy ngày nay tất cả đều bận rộn tìm Kiều Bối Nhi, hơn nữa tình hình Tư Minh Dạ cũng làm cho người ta lo lắng. Quan trọng nhất là, biết nên đối mặt với như thế nào !

      Mạc Mạc mình đau lòng, mặt khác hai người cũng giương súng sẵn sàng. Nơi này tuy phải người đến người nhưng cũng phải nơi để rút súng, nhưng Lãnh Nguyệt Tâm còn đường có thể , rất rơi vào tay Tư Minh Dạ kết quả sống bằng chết !

      Tốc độ Bùi Diệc rút súng cũng chậm hơn so với , họng súng đen ngòm hướng về đối phương, Lãnh Nguyệt Tâm lạnh giọng,“So với sống bằng chết, tôi tình nguyện lựa chọn chết, có thể kéo Đường chủ chôn cùng tôi cũng oán !”

      Bùi Diệc trong mắt tất cả đều là ngưng trọng, cũng biết xảy ra chuyện gì, biết Lãnh Nguyệt Tâm đột nhiên sao lại bị ép đến cùng đường. Nếu chỉ có mình , cũng e ngại Lãnh Nguyệt Tâm nhưng tại có Mạc Mạc ở đây, giống !

      Mạc Mạc rốt cục ý thức được cái gì, từ phía sau Bùi Diệc ra vừa thấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cũng biết là lá gan lớn hay bị dọa choáng váng, thét lên chói tai.

      Cũng may lúc này có ai qua, nếu sớm có người báo cảnh sát. Đột nhiên biết từ đâu chui ra bé trai đáng mười , mười hai tuổi, Mạc Mạc muốn kêu nó đừng lại đây nhưng lại phát ra tiếng. Bé trai cười đáng với Mạc Mạc sau đó chạy về hướng .

      Bùi Diệc sau khi lướt nhanh qua bé trai, nhíu mày, ánh sáng mỏng manh lóe lên. Bùi Diệc trong lòng cả kinh, họng súng trực tiếp chuyển hướng bé trai, chút do dự bóp cò mà cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt Tâm cũng đồng thời nổ súng, viên đạn bay về phía Bùi Diệc lại nửa đường bị viên đạn khác bắn chệch. Vì súng đều trang bị ống giảm thanh nên vẫn gây nên khủng hoảng.

      Bé trai bị bắn trúng giữa hai đầu mày, cách xa Mạc Mạc hai thước ngã xuống, cây kim bạc ở ngón giữa phát sáng lạnh lẽo. Mạc Mạc ngẩn người, chạy đến bên cạnh ôm lấy bé trai thấy vết đạn giữa hai đầu mày, lại có chút thất thần, chết ? Nó vừa rồi còn cười với mà trong chớp mắt chết !

      Ngẩng đầu nhìn Bùi Diệc, ánh mắt xa lạ kia giống như chưa bao giờ quen biết , thanh có chút run run,“Nó chỉ là đứa !”

      Bùi Diệc nắm chặt súng trong tay, muốn mở miệng giải thích lại bị Mạc Mạc nhanh chóng cắt ngang,“Bùi Diệc, sao có thể là người như vậy ? dựa vào cái gì tùy tiện chấm dứt sinh mệnh người khác ?”

      Lúc này Lãnh Nguyệt Tâm bị vài người chế ngự, Nam Cung Liệt mở cửa xe ra, tay còn cầm súng, vài bước đến trước mặt Mạc Mạc liền bạt tai xuống. Mạc Mạc té mặt đất, nhìn vẻ mặt tức giận của Nam Cung Liệt trong lòng có chút sợ hãi, tầm mắt chuyển hướng Bùi Diệc nhưng Bùi Diệc lại giống như cảm giác được tầm mắt của , hai mắt tựa như nhìn lại giống như nhìn . [Vũ: aizzz]

      Nam Cung Liệt đưa tay nhặt lên kim bạc trong tay bé trai khoa tay múa chân chút, cười lạnh nhìn về phía Mạc Mạc,“ biết thứ này có thể gây chết người hay ?”

      Nhìn kim bạc trong tay Nam Cung Liệt dần dần tới gần mặt mình, Mạc Mạc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mặt bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Nhìn bộ dáng sợ hãi, Nam Cung Liệt nhếch môi cười, giọng điệu rất bình tĩnh,“Nếu phải tôi đúng lúc đuổi tới, cho là bây giờ còn có thể đứng đây mặc phê phán sao ? Lấy mạng đổi mạng kết quả cư nhiên lại như thế này, như đúng là có lương tâm !” Nếu phải bái chị dâu làm thầy, khổ luyện lâu như vậy, căn bản có khả năng chặn đứng viên đạn của Lãnh Nguyệt Tâm Bùi Diệc sớm chết rồi !

      Mạc Mạc sắc mặt càng thêm tái nhợt, rốt cuộc nhớ tới vừa rồi kia cũng dùng súng chỉ vào Bùi Diệc. Bùi Diệc tựa như rốt cuộc hồi phục thần trí, nhìn Mạc Mạc, cười khổ ,“Những lời tôi em câu cũng tin, có phải ?”

      Hỏi xong nhưng chờ Mạc Mạc trả lời, lạnh giọng dặn dò người theo Nam Cung Liệt đến,“Thu dọn sạch !” Sau đó kéo Nam Cung Liệt lên xe, cũng nhìn đến Mạc Mạc lần, cần phải cắt đứt, cùng Mạc Mạc từ đầu đến cuối thích hợp.

      Lãnh Nguyệt Tâm sau khi bị áp lên xe, nhìn thi thể bé trai, nhíu mày. Tên nhóc này vào U Minh Điện cũng được vài năm, lúc bị người khác bắt nạt Lãnh Nguyệt Tâm cứu nên bây giờ mới có thể liều chết bảo vệ Lãnh Nguyệt Tâm. Nhưng tại chết, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn như cũ thể trốn thoát.

      “Diệc…” Mạc Mạc sững sờ nhìn xe rời khỏi, ánh mắt mơ hồ, chú ý tới những người khác lôi Lãnh Nguyệt Tâm lên xe, cũng chú ý tới thi thể bé trai trước mắt bị lôi .

      Trong đầu vang lên lời Bùi Diệc từng qua,“ phải người tốt nhưng nghĩ khi em, có thể mang nguy hiểm đến cho em nhưng dùng sinh mệnh bảo vệ em, có thể cho cơ hội ?” Đó là lần đầu tiên Bùi Diệc rất nghiêm túc rất nghiêm túc chuyện với , biết mình động lòng nhưng lại cố gắng thuyết phục mình, kia chẳng qua là chiêu tán tỉnh phụ nữ mà thôi, bắt buộc mình quên lời êm tai kia. Về sau Bùi Diệc cũng qua những lời giống như lời thề đó nữa, cũng dần dần quên nhưng hóa ra rất nghiêm túc, chấp nhận luôn là !

      Xe chạy rất nhanh, quả thực có thể so với chạy như bay, Bùi Diệc phục hồi tinh thần lại, nhíu mày ,“Liệt, chậm chút !”

      Nam Cung Liệt đem tốc độ chậm lại, lắc đầu ,“Cuối cùng cũng hoàn hồn, nếu tôi cũng tìm lại hồn cho cậu !”

      Bùi Diệc nhìn phía trước, sâu kín hỏi,“Liệt, cậu có trải qua cảm giác đau lòng chưa ?”

      “Chưa có !” Lời mới ra, nắm tay dừng trước ngực .
      AikoNguyenChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 76

      Edit : Phương Thiên Vũ

      “Ngô… Khụ khụ…” Nam Cung Liệt trượt tay, xe quẹo sang bên kia, thiếu chút nữa đụng với xe từ phía trước đến, cũng may Nam Cung Liệt kỹ thuật tương đối khá mới tránh khỏi kiếp. Nhưng Nam Cung Liệt lại nổi giận,“Bùi Diệc, cậu tên khốn kiếp này ! Cậu có phải muốn cùng tôi tìm cái chết a ? Tôi cho cậu biết, tôi còn chưa muốn chết !”

      Bùi Diệc đem cơn giận của để vào mắt, ngồi dựa vào ghế, thở dài ,“Thoải mái hơn a !”

      Nam Cung Liệt khóe miệng run run,“Cậu đây là lấy đau khổ của người khác làm niềm vui của mình mà !”

      Bùi Diệc thản nhiên liếc mắt nhìn , đương nhiên ,“Là em đương nhiên phải đồng cam cộng khổ !”

      Nam Cung Liệt cãi lại mà đột nhiên lấy di động ra, Bùi Diệc nhìn động tác của , nhíu mày ,“Làm gì ?”

      “Chỉ có mình tôi đồng cam cộng khổ với cậu làm người ta ăn tiêu, gọi ba tên kia tới cùng nhau chia sẻ !” muốn ấn nút gọi di động lại bị Bùi Diệc đoạt lấy.

      “Nghiêm túc lái xe ! Ba người họ đều rất bận !”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt lại run,“Cậu nghĩ rằng tôi và cậu bận sao ?” là khổ a ! Sao lúc nào cũng là a ?

      Bùi Diệc bộ dáng tan nát cõi lòng,“Liệt, cậu chưa từng nghe qua người thất tình lớn nhất sao ?”

      Nam Cung Liệt gì hỏi trời xanh,“Được ! Cậu tại lớn nhất, như vậy xin hỏi lão đại, tại muốn nơi nào ?”

      “Nhà cậu !” Bọn họ đương nhiên cũng có nhà của mình, nhưng trong nhà chỉ có người, chỉ sợ cũng tính là nhà.

      “Cái gì ?” Nam Cung Liệt nhạy cảm ý thức được cái gì, vẻ mặt đề phòng nhìn ,“Đến nhà của tôi làm gì ?”

      Bùi Diệc cười đến có chút ý xấu, chậm rãi ,“ phải cậu cất ít rượu ngon sao ?”

      Nam Cung Liệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ !” Muốn dùng rượu cất giữ để mua say à, quả thực là phí phạm của trời, thiên lý bất dung !

      Bùi Diệc đưa tay ôm vai , thở dài ,“Liệt, cậu phải có nghĩa khí như vậy chứ ?”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt lại run rẩy mạnh, có nghĩa khí ? Rượu của quý bao nhiêu cậu ta biết ? Nghĩ đến những chai rượu đó phải rời xa , liền cảm thấy đau lòng ! Muốn say uống rượu ngon như vậy làm gì ?

      Bùi Diệc để ý biểu tình của , tiếp tục ,“Tôi lại nhớ có người chờ lúc tôi thất tình có thể uống !”

      Nam Cung Liệt khóc ra nước mắt, như vậy chỉ vì dựa theo tình sử của Bùi Diệc thôi mà. Cậu ta căn bản có khả năng thất tình mà ! Nếu lúc trước biết ngày như vậy, nhất định vậy, đánh chết cũng !

      Nam Cung Liệt vừa lái xe vừa sâu xa,“Diệc, kia có cái gì tốt, đáng để cậu say vì ta. Cậu thấy Bảo Nhi tốt , Bảo Nhi phải rất thích cậu sao, tôi bảo ấy đến với cậu được ?”

      Bùi Diệc mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn ngoài cửa sổ xe chạy đông nghịt, chậm rãi ,“Cậu nếu Lam Tư biết dao giải phẫu cậu ta âu yếm là bị ai làm mất, biết cậu ta có thể tìm người đó liều mạng hay nhỉ ? Còn có An Thụy nếu biết máy tính cậu ta vì sao lại vô duyên vô cớ trúng độc…”

      “Ngừng !” Uy hiếp ! Uy hiếp trắng trợn !

      gương mặt trẻ con của Nam Cung Liệt có chút run rẩy, mắt to tròn trừng người ngồi ghế phụ cái, bất đắc dĩ thỏa hiệp. Ai bảo làm nhiều chuyện sai như vậy ! ràng chính chủ cũng biết chuyện nhưng Bùi Diệc đều biết, chỉ có thể cảm thán số mình khổ a !

      Trong ngôi nhà sang trọng, Nam Cung Liệt ngồi sô pha, trong tay cầm chai rượu, khó hiểu hỏi,“Diệc, cậu rốt cuộc coi trọng kia ở điểm nào ?”

      Bùi Diệc tựa vào sô pha, trầm ngâm ,“Mạc Mạc rất kiên cường, rất dũng cảm, ham giàu…”

      Tuy Nam Cung Liệt cảm thấy kia có bao nhiêu tốt nhưng nghe Bùi Diệc chậm rãi kể ra ưu điểm của Mạc Mạc, trong lòng lại lặng lẽ nhàng thở ra, bởi vì bảo vệ rượu của . Nhưng trời lại phụ lòng người, Bùi Diệc đột nhiên đưa tay đoạt rượu tay , liếc mắt nhìn ,“Đừng nghĩ dời lực chú ý của tôi.”

      Nam Cung Liệt nhìn hai chai bàn, muốn khóc mà, vì sao còn chưa say a ? Đảo mắt thấy Bùi Diệc lại muốn đến tủ lấy thêm rượu, Nam Cung Liệt lập tức ngăn lại,“Cậu làm cái gì ? tay cậu phải cầm chai sao ?”

      Bùi Diệc đẩy ra, từ trong tủ lấy ra chai, đưa tới tay ,“Uống với tôi !”

      *****

      Xe tiến vào biệt thự, Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi xuống xe hướng đến phòng khách, Kiều Bối Nhi vỗ vỗ bàn tay to bên hông. Tư Minh Dạ vui mím môi, bất đắc dĩ buông ra, sau đó đưa tay nắm chặt tay bé của . Kiều Bối Nhi nhìn cái, tùy kéo giãy ra.

      Trong biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ, Kiều Bối Nhi chuyển động con mắt nhìn chung quanh, giọng thầm,“ phải còn chưa có rời giường chứ ?”

      Tư Minh Dạ nhéo bàn tay bé, giọng ,“Dùng dược ít di chứng !”

      Vậy cũng được ! “Chúng ta vậy tại làm gì ?”

      Tư Minh Dạ nhàng nhếch môi,“Chờ xem diễn !” Nếu cẩn thận bỏ lỡ, chỉ sợ rất tiếc !

      Kiều Bối Nhi mỉm cười ngọt ngào nhìn , hợp ý .

      Lục Mạn Nhã ngồi ở hoa viên lát, trở lại phòng khách liền thấy hai người sánh đôi ngồi sô pha xem tivi. Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng nhìn xem say sưa, Tư Minh Dạ ngược lại chút hứng thú.

      Tuy thấy quen Kiều Bối Nhi nhưng Lục Mạn Nhã cũng muốn đắc tội Tư Minh Dạ, Tư Minh Dạ che chở Kiều Bối Nhi ai cũng nhìn ra được, bà tự nhiên ở trước mặt Tư Minh Dạ gây phiền phức cho . Hơn nữa tại Vũ Văn Lạc cùng Kiều Tịch Nhan gạo nấu thành cơm, bà tâm tình tốt, thấy Kiều Bối Nhi cũng thuận mắt hơn, có ý định gây phiền phức cho .

      Bảo người làm rót tách trà, Lục Mạn Nhã tao nhã nhấp trà. Chờ hai người chiến đấu hăng hái đêm tỉnh lại, trong lòng suy nghĩ khi nào cử hành hôn lễ, hoàn toàn đem danh hiệu Vũ Văn phu nhân của Kiều Bối Nhi ném sang bên.

      Vũ Văn Lạc mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung. Huyệt thái dương đột nhiên giật giật, nhịn được đưa tay xoa . Lắc đầu, lại cảm thấy trận mê muội.

      Đột nhiên đụng đến thân thể mềm mại ấm áp, Vũ Văn Lạc nhíu mày. Trí nhớ tối qua dần dần trở lại, mở mắt ra nhìn người nằm bên cạnh, sắc mặt trở nên rất khó xem.

      Tối hôm qua Lục Mạn Nhã đến phòng tìm , cùng thảo luận chuyện sinh nhật Vũ Văn Liệt. Sau đó người làm đem cà phê đến, còn nghĩ do Kiều Tịch Nhan kêu. Sau lại thảo luận lát Lục Mạn Nhã mệt muốn nghỉ trước, để cùng Kiều Tịch Nhan nghĩ còn muốn mời ai. Kỳ mỗi lần mời đều là những người này, căn bản có định gì nữa. Nhưng thấy Lục Mạn Nhã cao hứng như vậy cũng muốn dập tắt cao hứng của bà.

      Nhưng Lục Mạn Nhã lâu Kiều Tịch Nhan liền cảm thấy nóng, mà chính cũng cảm thấy người từng đợt nóng lên. Lại nhìn bộ dáng Kiều Tịch Nhan hai mắt mê ly quyến rũ, tự nhiên cũng đoán được nguyên nhân. Tình huống như vậy, hai người nếu ở chung chỗ khẳng định xảy ra chuyện. Cho nên muốn mở cửa ra ngoài nhưng lại phát cửa phòng bị khóa, căn bản mở được.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 77

      Edit : Phương Thiên Vũ

      đợi có nhiều động tác hơn, Kiều Tịch Nhan liền từ phía sau ôm lấy , càng ngừng cọ xát người , miệng luôn nóng quá. Vốn trúng dược sao có thể thoát khỏi trêu chọc của , nên rất nhanh liền mất lý trí, hơn nữa hoài nghi chuyện này Kiều Tịch Nhan cũng có tham dự. Nếu tự mình đưa đến cửa thể trách !

      Nhưng sau khi khôi phục lý trí, trong lòng lại cảm thấy có chút áy náy. Bối Nhi ngay tại cách vách, lại cùng người phụ nữ khác ở giường mây mưa thất thường.

      “Ân…” Kiều Tịch Nhan nhàng giật giật, nhịn được rên rỉ ra tiếng, toàn thân dường như tan rã, động chút cũng khó chịu. Mở mí mắt nặng trĩu vừa vặn thấy gương mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Lạc, nhớ tới đêm qua điên cuồng, dù là Kiều Tịch Nhan cũng nhịn được đỏ mặt.

      Vũ Văn Lạc lại hoàn toàn coi thường biểu tình thẹn thùng động lòng người của , nghiêm mặt vào phòng tắm. Thấy như thế Kiều Tịch Nhan sắc mặt liền đổi, bọn họ như vậy chẳng lẽ còn chưa chịu chấp nhận sao ?

      Kiều Tịch Nhan nằm giường càng ngừng đoán Vũ Văn Lạc đối với như thế nào, mãi đến khi Vũ Văn Lạc từ phòng tắm ra mới nhàng gọi tiếng,“Lạc…”

      Vũ Văn Lạc lấy ra bộ quần áo từ trong tủ, bắt đầu mặc lên người. Lạnh giọng hỏi,“ cùng mẹ tôi bàn bạc tốt nhỉ ?”

      Kiều Tịch Nhan biến sắc,“ có, em biết”, tuy biết cũng phản đối, nhưng lần này Lục Mạn Nhã quả có thông báo trước với .

      Vũ Văn Lạc nghiêng đầu nhìn về phía , Kiều Tịch Nhan thấy trong mắt vô tình, sắc mặt trắng bạch. trả giá nhiều như vậy vẫn cần sao ?

      Nhìn hai người cuối cùng cũng xuống lầu, Lục Mạn Nhã ý cười mặt, sau đó phát giữa hai người có chút thích hợp, Vũ Văn Lạc hé ra gương mặt trầm đáng sợ, mà Kiều Tịch Nhan lại là vẻ mặt tái nhợt. Lục Mạn Nhã nhíu mày, qua đỡ Kiều Tịch Nhan ngồi xuống sô pha, quan tâm hỏi,“Tịch Nhan, mệt lắm ? Lát nữa bác bảo nhà bếp nấu đồ bổ cho con !”

      Kiều Tịch Nhan kéo kéo khóe miệng,“Cám ơn bác !”

      “Đứa ngốc, lập tức là người nhà, có gì phải cám ơn chứ ?”

      Vũ Văn Lạc nghe vậy lạnh giọng hỏi,“Mẹ muốn nhận con nuôi sao ?”

      Kiều Tịch Nhan sắc mặt càng thêm tái nhợt, giương mắt đúng lúc chống lại ánh mắt vô tội khó hiểu của Kiều Bối Nhi, nắm chặt hai đấm, trong mắt đều là hận ý.

      Kiều Bối Nhi trong lòng cười lạnh, phải muốn trút hết lên đầu chứ ? Mình lên giường người ta người ta cũng cần, vậy chỉ có thể sức quyến rũ của mình đủ. Chẳng thể trách người khác sao ?

      Lục Mạn Nhã nghe xong lời Vũ Văn Lạc , sắc mặt trầm xuống,“Lạc, ý con là gì ? Chẳng lẽ con nghĩ chịu trách nhiệm ? Tối hôm qua động tĩnh hai đứa lớn như vậy, mọi người đều nghe thấy. Con tại muốn chấp nhận, bảo Tịch Nhan sau này làm người như thế sao ?”

      Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng, vẻ mặt vô tội. Tầm mắt tò mò đổi tới đổi lui, Vũ Văn Lạc chống lại tầm mắt của có chút chột dạ, ánh mắt lộ ra chút áy náy. Sau đó nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, khinh thường ,“Dù sao ta cũng phải chỉ có mình con, muốn chịu trách nhiệm cũng tới phiên con !”

      “Con, con là đứa bất hiếu !” Lục Mạn Nhã ngực ngừng phập phồng, hiển nhiên tức giận đến . Tuy nghĩ tới Kiều Tịch Nhan từng có người đàn ông khác nhưng bà cũng vì vậy mà bất mãn với , chỉ cần sau này chỉ có mình Vũ Văn Lạc là được rồi.

      biết vì sao bà lại đối với Kiều Tịch Nhan vừa lòng như vậy !

      Vũ Văn Lạc cười lạnh ,“Con là người như thế nào mẹ hẳn là nhất, từ lúc mẹ bỏ thuốc nên nghĩ đến kết quả này !”

      Lục Mạn Nhã hít sâu mấy hơi, tức giận ,“Mặc kệ như thế nào, mẹ chỉ nhận Tịch Nhan là con dâu của mẹ, con chờ kết hôn cho mẹ là được rồi !”

      Tư Minh Dạ nhìn màn kịch vui này khóe miệng hơi giơ lên, mang theo tia châm chọc. Đảo mắt thấy Kiều Bối Nhi xem say sưa, còn quên giả vô tội, trong mắt khỏi mang theo mỉm cười, đầy chiều.

      “Mẹ, con sớm kết hôn rồi !”

      “Vậy ly hôn cho mẹ !”

      Hai mẹ con tranh cãi ngừng, Kiều Tịch Nhan đột nhiên đứng lên hét lớn hai tiếng,“Đủ rồi !” , sau đó khóc chạy ra ngoài.

      Kiều Bối Nhi liếc nhìn nhóm người làm trốn xem kịch vui, trong lòng cảm thán. là mất mặt a ! Lần này Kiều Tịch Nhan ngay cả mặt mũi cũng mất hết !

      “Tịch Nhan…” Lục Mạn Nhã vội vàng đuổi theo, đương nhiên quên trừng Kiều Bối Nhi liếc cái. Kiều Bối Nhi vô tội sờ mũi, trêu ai chọc ai a ? Sao mọi người đều thích bắt nạt vậy ? Chẳng lẽ nhìn qua dễ bắt nạt vậy sao ?

      Thấy Tư Minh Dạ sắc mặt có chút trầm, Kiều Bối Nhi vội vàng nắm lấy tay . Vẫn là chờ sau khi lấy được món đồ kia rồi sau, bây giờ còn chưa phải lúc gây khó dễ !

      Vũ Văn Lạc nhìn về phía Kiều Bối Nhi, giọng ,“Bối Nhi, rất xin lỗi…”

      Kiều Bối Nhi kéo tóc nghiêng đầu nhìn ta, vẻ mặt nghi hoặc. Giống như ý của ta, Vũ Văn Lạc khỏi càng áy náy.

      Tư Minh Dạ thấy Vũ Văn Lạc nhìn chằm chằm vào Kiều Bối Nhi, hừ lạnh tiếng, châm chọc ,“ tại xin lỗi có ích gì ? Chẳng qua chỉ trúng chút dược khiến cậu sai đường… Tôi lo lắng khi đem Bối Nhi giao cho cậu !” Vô nghĩa ! Cho dù Vũ Văn Lạc là người đàn ông vô cùng tốt cũng có khả năng đem Kiều Bối Nhi giao cho ta !

      Vũ Văn Lạc bị người hạ dược, làm ra chuyện có lỗi với Kiều Bối Nhi trong lòng vốn dễ chịu. Lại thêm Tư Minh Dạ châm chọc, đương nhiên bùng nổ, nhưng đợi lên tiếng, Kiều Bối Nhi nghiêng đầu nhìn về phía Tư Minh Dạ, vẻ mặt khó hiểu hỏi,“, cái gì sai đường a ?”

      Vũ Văn Lạc trong lòng tức giận nháy mắt biến mất vô tung, trong lòng đầy chột dạ, yên nhìn Kiều Bối Nhi, nếu hiểu làm cái gì có thể lại biến mất hay ?

      Tư Minh Dạ thương sờ đầu , chiều hỏi “Bé cưng tối hôm qua có nghe thấy thanh gì kỳ quái ?”

      “Có !” Kiều Bối Nhi càng ngừng gật đầu, chun mũi,“Tối hôm qua tường bên kia rất ầm ỹ, làm cho Bối Nhi ngủ cũng được. Bối Nhi giống như nghe thấy thanh chị rên nga ! Chị dường như rất đau khổ, , chị có phải bị bệnh hay ? Vừa rồi sắc mặt chị cũng rất khó coi, còn trừng Bối Nhi nữa !” phải bị thanh cách vách làm cho ngủ được, căn bản chính là Tư Minh Dạ cho ngủ.

      Vũ Văn Lạc cảnh cáo nhìn Tư Minh Dạ cái, ý muốn cần lung tung, nhưng Tư Minh Dạ lại dễ bị dọa sợ sao ?

      Đưa tay nhéo khuôn mặt nhắn mềm mại của Kiều Bối Nhi, Tư Minh Dạ dịu dàng ,“Đàn ông sai đường đều phải đàn ông tốt, Bối Nhi thể ở cùng với đàn ông xấu. Nếu bị tổn thương đó biết ?”

      Kiều Bối Nhi cái hiểu cái gật đầu, thầm,“Bị tổn thương đau, Bối Nhi sợ đau. Ân, Bối Nhi muốn ở cùng với đàn ông xấu !”

      Vũ Văn Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tư Minh Dạ cái, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng dỗ, “Bối Nhi…”

      đợi hết câu, Tư Minh Dạ nhàn nhàn ,“Bối Nhi, ta chính là đàn ông xấu a !”

      Nghe vậy, Kiều Bối Nhi lập tức nhích sát bên cạnh Tư Minh Dạ, đề phòng nhìn Vũ Văn Lạc, chun mũi ,“Bối Nhi muốn ở cùng với đàn ông xấu !”

      Vũ Văn Lạc sắc mặt trở nên rất khó coi, trong mắt đều là tức giận,“Tư tổng, Bối Nhi tại cái gì cũng đều hiểu, phiền đừng dạy hư ấy !”
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :