1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 59

      Edit : Phương Thiên Vũ

      “Mẹ…” Vũ Văn Lạc trong giọng đều là bất đắc dĩ, vất vả nghỉ ngơi ngày, muốn thoải mái chút lại bị Lục Mạn Nhã gọi điện thoại đến giáo huấn , bảo ở chung với Kiều Tịch Nhan cho tốt. Còn trong khoảng thời gian này bà có chút việc, qua khoảng thời gian ngắn nữa đến theo dõi , bà có phải quên kết hôn với Bối Nhi rồi !

      Xem ra lần kháng nghị trước vẫn có tác dụng gì. Vũ Văn Lạc có chút đau đầu, nếu phải thể nhịn được nữa cũng muốn chọc Lục Mạn Nhã tức giận, dù sao cũng là mẹ . Lần trước Lục Mạn Nhã dùng hết mọi cách ép kết hôn, Vũ Văn Lạc phiền chịu nổi mới có thể lấy cho bà con dâu xí, bày tỏ kháng nghị.

      vất vả Lục Mạn Nhã càm ràm xong, Vũ Văn Lạc cúp điện thoại, bóp bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên lái xe lên tiếng,“Tổng giám đốc, phía trước hình như xảy ra tai nạn xe !”

      Vũ Văn Lạc ló đầu ra nhìn, quả nhiên hai chiếc xe đụng thẳng vào nhau, đoạn đường này cũng xảy ra tai nạn xe sao ? Nơi này xe rất ít, hai chiếc xe đụng vào nhau, quả thực tỷ lệ rất !

      Đột nhiên nhìn đến người nằm cách đó xa, Vũ Văn Lạc nhíu mày, sao cảm thấy lưng của ấy rất giống Bối Nhi ? Chẳng lẽ quá nhớ Bối Nhi ?

      Nhịn được vẫn là xuống xe nhìn nhưng khuôn mặt kia phải Kiều Bối Nhi, Vũ Văn Lạc trong lòng có chút thất vọng nhưng trong nháy mắt thấy nhẫn tay Hạ Duy Y, tầm mắt rời.

      nhớ Bối Nhi đeo chiếc nhẫn này nhưng vì thấy chiếc nhẫn đó có loại cảm giác quỷ dị làm người ta thoải mái, nên thích, sau đó Bối Nhi cũng đeo nữa.

      biết đó là Kiều Bối Nhi muốn từ từ mở lòng mình ra với nhưng nghĩ tới mới bước ra bước đầu tiên liền gặp trở ngại trở về.

      Còn có Tiểu Hùng ôm chặt vào trong ngực, Bối Nhi thích nhất gấu bông, trong phòng của chất đầy từ lớn đến mấy chục con. Vũ Văn Lạc trong lòng có chút kích động, nhất định là Bối Nhi, nhưng vì sao lớn lên lại khác nhau như vậy ?

      phải lúc nghĩ nhiều như vậy, Vũ Văn Lạc vội vàng cẩn thận ôm vào trong xe, đưa tay che miệng vết thương đầu vẫn còn chảy máu,“Đến bệnh viện gần nhất !” Trong đầu lên mọi suy nghĩ, hoàn toàn quên vụ tai nạn.

      Bọn họ mới vừa lâu, chiếc xe khác dừng lại ở gần đó. Lãnh Nguyệt Tâm sau khi kiểm tra có phát bóng dáng Hạ Duy Y, sắc mặt có chút khó coi. Thấy vết máu cách đó xa, trong lòng suy nghĩ khẳng định được cứu , nhưng là ai cứu chứ ? Nếu là người bình thường, nên chỉ cứu Hạ Duy Y mà bỏ lại những người khác !

      Trong mắt lóe tia sáng, vài lúc sau chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh, chiếc xe rất nhanh rời . Cách nơi nổ mạnh khoảng, Mạc Mạc nằm ở đó, chính là chỗ Hạ Duy Y nằm lúc nãy.

      phải Lãnh Nguyệt Tâm có lòng tốt, mà tại có thời gian đem vết máu kia xử lý sạch , đành phải ném Mạc Mạc nằm ở đó để tránh bị nghi ngờ.

      Tư Minh Dạ từ tòa cao ốc ra, vừa ngồi vào trong xe liền có cảm giác hoảng hốt. Cảm xúc đột nhiên xuất làm cho đứng ngồi yên, vội vàng lấy di động ra trực tiếp gọi cho Lãnh Dạ Bạch,“Bé cưng đâu ?” Đợi trong chốc lát, Lãnh Dạ Bạch cho đáp án lại là thấy người.

      Bất an trong lòng Tư Minh Dạ dần dần tăng thêm, lạnh giọng dặn dò,“Lập tức tìm vị trí của ấy !”

      Vừa về đến biệt thự, Tư Minh Dạ gương mặt bình tĩnh hỏi,“Thế nào ?”

      Lãnh Dạ Bạch mặt đều là ngưng trọng,“Thiết bị truy tìm người Y Y bị phá hỏng rồi !”

      Tư Minh Dạ tự giác nắm chặt hai đấm,“Lập tức phái mọi người tìm, bảo Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt trở về !”

      Lãnh Dạ Bạch cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, tuyệt dám chậm trễ, lập tức hạ mệnh lệnh. Trong lòng ngừng tự trách, cũng là có để ý kỹ .

      Tư Minh Dạ trong lòng càng lúc càng hoảng, loại cảm giác này như thế nào cũng kiềm được, giống như phải rời khỏi ! , nhất định có việc gì ! Đột nhiên nhìn đến dưới đĩa trái cây bàn trà lộ ra góc giấy trắng, Tư Minh Dạ vội vàng lấy ra.

      “Dạ, em phải lén nga, là Mạc Mạc muốn chuyện Bùi Diệc với em, em rất nhanh trở về, thể tức giận nga !”

      Mạc Mạc ? Tư Minh Dạ lấy điện thoại ra,“An Thụy, tìm Mạc Mạc cho tôi !”



      Bệnh viện Lam thị

      Mọi người đều trầm mặt chờ Mạc Mạc tỉnh lại, toàn thân Tư Minh Dạ hơi thở lãnh làm người ta dám tới gần. Đoạn đường kia bên là núi, bên là biển, xe nổ mạnh lao xuống biển, nếu bé cưng ở trong xe…

      bây giờ chỉ hy vọng Mạc Mạc tỉnh lại có thể cho biết, bé cưng ở trong xe, chỉ là mất tích, chỉ là trốn ở nơi nào đó, chờ tìm .

      “Ngô…” Người giường rốt cục có phản ứng, tất cả mọi người đem tầm mắt dừng người .

      Mạc Mạc mở mắt ra, nhìn thấy nhiều người như vậy có chút thẫn thờ. Bùi Diệc nhìn liền hỏi,“Mạc Mạc, chị dâu đâu ? Chị dâu có ở xe ?”

      …” Mạc Mạc trong lòng có chút lạnh, đầu tiên quan tâm phải , mà là kia!

      “Ai nha…” Chỉ thấy có gương mặt trẻ con đáng , kiên nhẫn kéo Bùi Diệc ra,“Tiểu Diệc, tránh ra, tới em hỏi !”

      Bùi Diệc lúc này trong lòng sốt ruột cũng so đo vấn đề xưng hô của , dám tưởng tượng nếu chị dâu xảy ra chuyện gì, lão đại như thế nào !

      Phạm Bảo Nhi đặt mông ngồi xuống giường bệnh,“Này, mau a ! Chị dâu rốt cuộc có xe ?” Phạm Bảo Nhi này kì rất giống Nam Cung Liệt, gương mặt trẻ con luôn mang theo nụ cười nhưng lúc này lại rất nghiêm túc.

      Về phần là từ đâu xuất ? Chính là Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt quay về căn cứ huấn luyện gặp. Vừa gặp mặt, Phạm Bảo Nhi liền tùy tiện để cho Nam Cung Liệt làm vì Nam Cung Liệt rất giống . Còn Bùi Diệc làm chồng thấy Bùi Diệc rất thuận mắt. Từ đó về sau liền sống chết quấn lấy Bùi Diệc buông, nhưng hai người đến căn cứ huấn luyện lâu bị điện thoại gọi về, Phạm Bảo Nhi cũng quan tâm sống chết quấn lấy hai người cùng trở về.

      tại Phạm Bảo Nhi hoàn toàn lấy thân phận tự cho mình là vợ Bùi Diệc, ngay cả cách xưng hô với mọi người cũng giống Bùi Diệc.

      Mạc Mạc nhớ tới chuyện lúc trước, chỉ nhớ xe bị chiếc xe vận tải lớn kia lao tới, cũng thấy Hạ Duy Y nhảy ra ngoài, vì thế gật đầu.

      Nhìn gật đầu mọi người lòng trầm xuống, toàn bộ ánh mắt dừng người Tư Minh Dạ. Nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh như vậy lại làm cho người ta càng lo lắng hơn.

      Phạm Bảo Nhi đột nhiên hỏi,“ vì sao lại hẹn chị dâu ra ngoài ?” Trong mắt chợt lóe qua tia sắc bén chứng minh phải nhìn qua tùy tiện như vậy.

      “Tôi…” Thấy tầm mắt mọi người đều dừng người mình, Mạc Mạc kiên trì ,“Tôi chỉ là muốn xem trong lòng Bùi Diệc tôi quan trọng hay kia quan trọng nên muốn hẹn ấy ra bờ biển, xem nếu chúng tôi cùng bị chìm ấy cứu ai trước !”

      Bùi Diệc sắc mặt càng trở nên khó coi, Phạm Bảo Nhi đột nhiên nhào vào trong lòng . Giống như vỗ con chó , vỗ vỗ đầu của , dỗ ,“Tiểu Diệc ngoan, phải lỗi của , cần tự trách, nếu người ta đau lòng nga !”

      Bùi Diệc biết là ý tốt nên cũng giống lúc trước, chút khách khí đẩy ra.

      Mạc Mạc nhìn hai người ôm nhau, sắc mặt thay đổi,“Các người…”

      đợi lời ra khỏi miệng, Phạm Bảo Nhi cắt ngang,“Đây là chủ ý của ?” Phạm Bảo Nhi trực giác chuyện này đơn giản, bởi vì nơi đó xảy ra tai nạn xe như vậy, nếu là ngoài ý muốn, tỷ lệ rất thấp !

      “Tôi…” Mạc Mạc lo lắng có nên Tần Nhu ra .

      Lam Tư lạnh lùng ,“ tốt nhất là , chuyện này rất có thể phải ngoài ý muốn, thành đồng lõa hại chết chị dâu !”

      Mạc Mạc sắc mặt trắng nhợt, kia chết ? Đồng lõa ? Vậy là bị người ta lợi dụng sao ? Rốt cục ý thức được chuyện nghiêm trọng, Mạc Mạc đem mọi chuyện từ đầu đến cuối ra.

      Nam Cung Liệt nghiêm mặt lạnh lùng,“Quả nhiên, chuyện tôi lo lắng xảy ra !” Nhìn Bùi Diệc, an ủi,“Diệc, phải lỗi của cậu !” cho cùng cũng có trách nhiệm, nghĩ tới chuyện bọn họ ở quán cà phê lại bị Tần Nhu thấy, còn nhân cơ hội này lợi dụng Mạc Mạc.

      Lãnh Nguyệt Tâm vẫn có lộ diện nên Mạc Mạc cũng chỉ biết Tần Nhu mà thôi.

      Đột nhiên An Thụy gấp giọng hỏi,“Lão đại đâu ?” Lão đại khi nào thấy ?
      AikoNguyenChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 60

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Bệnh viện

      Người giường giật giật, bản năng đưa tay ngăn cản ánh sáng chói mắt. Vũ Văn Lạc vội vàng đến bên giường,“Bối Nhi, em tỉnh rồi ?”

      Nhìn người đàn ông tuấn trước mắt, Hạ Duy Y mờ mịt trừng mắt nhìn, có chút bất an hỏi,“ là ai ?” Ánh mắt chuyển động, giống như tìm cái gì.

      Vũ Văn Lạc sửng sốt chút, nghĩ tìm Tiểu Hùng, xoay người liền đem Tiểu Hùng lại đây, đặt trong lòng . Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng, thoáng an tâm ít nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.

      Vũ Văn Lạc nhịn được hỏi,“Bối Nhi, em tìm cái gì ?”

      “Tôi…” Hạ Duy Y mày nhíu lại,“Tôi biết…”

      Vũ Văn Lạc cảm thấy có chút đúng, vừa rồi hình như hỏi là ai,“Bối Nhi, em biết là ai ?”

      Hạ Duy Y nhìn lắc đầu, Vũ Văn Lạc mày nhíu lại, thử hỏi,“Vậy em biết bản thân mình là ai ?”

      “Tôi ?” Hạ Duy Y vẻ mặt mờ mịt.

      Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, sau khi gọi bác sĩ tới kiểm tra ra kết luận, bởi vì đụng vào đầu, mất trí nhớ !



      Nhìn người ôm Tiểu Hùng, đáng thương rúc giường, Vũ Văn Lạc đau lòng,“Bối Nhi, chúng ta phải về nhà !” Tuy rằng tai nạn xe rất nghiêm trọng nhưng Hạ Duy Y ngoại trừ bị đụng ở đầu chút người chỉ có ít vết thương ngoài da. Sau khi quan sát hai ngày, có vấn đề gì Vũ Văn Lạc liền quyết định dẫn về nhà, dù sao Kiều Bối Nhi cũng sống ở đó năm, có lẽ khi trở về nơi đó nhớ chút.

      Kiều Bối Nhi nhìn , rốt cục mở miệng hỏi,“ là ai ?”

      Vũ Văn Lạc cười cười, tựa như thở phào nhõm. Vì từ khi tỉnh lại, Kiều Bối Nhi mấy câu, sau đó hai ngày nay vẫn chịu mở miệng. Vũ Văn Lạc rất lo lắng nhưng bây giờ cuối cùng cũng chịu mở miệng chuyện,“ gọi là Vũ Văn Lạc, là chồng của em !”

      “Chồng ?” Kiều Bối Nhi tựa như biết , tầm mắt lại bắt đầu liếc nhìn xa xăm.

      Vũ Văn Lạc nhíu mày, vì sao Bối Nhi luôn giống như tìm cái gì ? “Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm xuống giường, Kiều Bối Nhi lại rất nhanh tránh ra, ôm Tiểu Hùng bất mãn nhìn , ,“ thể dựa vào tôi gần như vậy!”

      Vũ Văn Lạc nhíu mày, nhìn bộ dáng bất mãn chu miệng đáng lại nhịn được khóe miệng giơ lên,“Được, dựa vào em gần như vậy, tự em được ?”

      Kiều Bối Nhi gật đầu, ngoan ngoãn xuống giường theo . Trước khi lên xe lại nhịn được nhìn khắp nơi, cũng biết mình tìm cái gì, chỉ là trong lòng có chút mất mát.

      Xe tiến vào biệt thự, Kiều Bối Nhi xuống xe theo Vũ Văn Lạc, nhìn nơi xa lạ trong lòng nhịn được có chút khủng hoảng, ôm chặt Tiểu Hùng trong lòng. Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng bất an, dịu dàng an ủi,“Đừng sợ…” Đưa tay muốn ôm , Kiều Bối Nhi lại rụt về sau, nhíu mày ,“ thể dựa vào tôi gần như vậy !”

      Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng bất mãn, nhịn được nhíu mày,“Vì sao ?”

      Kiều Bối Nhi sửng sốt chút, chu miệng ,“ thể chính là thể !”

      là chồng em !”

      “Chồng cũng thể !”

      Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ, quên , tại nhớ , đối với chẳng qua là người xa lạ, cho tới gần cũng rất bình thường,“ thôi !”

      Vũ Văn Cận đúng lúc chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy hai người liền sửng sốt, tầm mắt dừng người Kiều Bối Nhi,“Cậu sao lại ở đây ?”

      Kiều Bối Nhi bất an rụt về sau, Vũ Văn Lạc nhìn cái, nhíu mày hỏi,“Cận, em gặp qua Bối Nhi rồi ?” biết trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cũng biết vì sao dung mạo của lại thay đổi lớn như vậy, nhưng nhiều chỗ giống lại thêm cùng chỗ như vậy, cho là trùng hợp, chính là Bối Nhi !

      “Bối Nhi ?” Vũ Văn Cận thào mở miệng, tầm mắt dừng người Kiều Bối Nhi, trong mắt lên chút đau xót, cư nhiên là chị dâu của cậu ? Nếu là người khác, cậu còn có thể cố gắng đoạt lấy nhưng người này là trai, cậu sao lại cùng trai giành phụ nữ chứ ?

      Vũ Văn Cận cảm thấy ông trời đùa giỡn với cậu mà. Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng của cậu nhịn được nhíu mày, nếu biết cậu có người trong lòng, khẳng định nghĩ Cận cùng Bối Nhi có gì đó liên quan,“Cận ?”

      Vũ Văn Cận phục hồi tinh thần lại, sợ Vũ Văn Lạc nhìn ra cái gì vội vàng dời tầm mắt, kéo kéo khóe miệng,“ hai, em hôm nay về lại bên kia !”

      Vũ Văn Lạc ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc,“Gấp như vậy ? Sao trước đó nghe em tới ?”

      Vũ Văn Cận miễn cưỡng cười,“Bên kia có việc !” đợi Vũ Văn Lạc lại mở miệng, Vũ Văn Cận rất nhanh ,“Được rồi, em vội, trước !” Cậu dám ở lại chỗ này, nếu tiếp tục ở lại đây, trai thông minh như vậy, nhất định phát gì đó ! Bởi vì trong lòng hoảng loạn, cậu còn lòng dạ suy nghĩ những chuyện cậu cần nghi ngờ.

      Nhìn bóng dáng Vũ Văn Cận rời rất nhanh, Vũ Văn Lạc nhíu mày, sau đó nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng ,“Bối Nhi mệt ? Chúng ta vào thôi !”

      Kiều Bối Nhi bĩu môi, có phiền phức vậy đâu ! Lại nhìn hướng Vũ Văn Cận rời khỏi, người kia giống như quen biết !

      “Lạc…” Kiều Tịch Nhan xuống lầu đúng lúc thấy Vũ Văn Lạc, trong mắt vui vẻ, vội vàng dịu dàng chào hỏi nhưng khi thấy Kiều Bối Nhi theo phía sau , sắc mặt cứng đờ, người phụ nữ kia là ai ? Lạc sao có thể dẫn phụ nữ trở về ?

      Nhìn ánh mắt Kiều Tịch Nhan mang theo địch ý, Kiều Bối Nhi nhịn được lui về sau hai bước, chán ghét người phụ nữ kia !

      Vũ Văn Lạc vội vàng an ủi,“Bối Nhi đừng sợ, ta là chị của em !”

      Chị ? Kiều Bối Nhi liếc mắt nhìn Kiều Tịch Nhan cái, cau mũi. Cho dù là chị vẫn chán ghét ! Kiều Tịch Nhan lại vì lời Vũ Văn mà ngơ ngác tại chỗ, ta là… Bối Nhi ? Làm sao có thể ?!

      “Lạc, lầm chứ ? ta ràng phải Bối Nhi !”

      Bởi trong khoảng thời gian này Kiều Tịch Nhan vẫn rất hiền lành, Vũ Văn Lạc đối với cũng coi như khách khí, nhìn Kiều Bối Nhi, ,“Tuy biết vì sao lại như vậy nhưng tôi xác định ấy là Bối Nhi. tại Bối Nhi bị tai nạn xe nên cái gì cũng nhớ , chờ ấy nhớ ra liền biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì !”

      Kiều Tịch Nhan oán hận nắm tay lại, dịu giọng ,“ yên tâm, em chăm sóc Bối Nhi tốt !”

      Vũ Văn Lạc gật đầu, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng ,“Bối Nhi, dẫn em nghỉ ngơi !”

      Nhìn bóng dáng hai người rời , Kiều Tịch Nhan thiếu chút nữa răng cắn phải môi. cùng Lạc vất vả mới có chút tiến triển, nghĩ tới lúc này Kiều Bối Nhi lại đột nhiên xuất ! được, cần phải cầu cứu bác !

      Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng ngồi giường, thân mình ngừng lui về sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Vũ Văn Lạc,“ muốn làm gì ?”

      “Cùng em nghỉ ngơi !” Tuy rằng trước kia bọn họ đều chia phòng ngủ nhưng bây giờ còn giống, !

      vất vả mất mới tìm lại được nhưng lại quên . Tuy mặt có biểu gì nhưng trong lòng dễ chịu. tại cái gì cũng nhớ , hiển nhiên ở bên nhiều hơn, để cho quen , rời được rồi tiến tới thương ! Như vậy cho dù nhớ ra cũng có vấn đề gì, dù sao trước kia đối với đều là lừa gạt, có lẽ nhớ ra tốt hơn !
      AikoNguyenChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 61

      Edit : Phương Thiên Vũ

      cần, tôi muốn nghỉ ngơi mình !”

      Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm ,“Ngoan, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi !”

      Kiều Bối Nhi lại co người né tay , trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ cào tóc, đứng lên ,“ thôi, dẫn em về phòng của mình !” Phòng của vẫn giữ lại như cũ.

      Kiều Bối Nhi ủy khuất theo ở phía sau , thấy phòng nơi nơi đều là Tiểu Hùng hai mắt sáng ngời, cao hứng ,“ nhiều gấu con a !” Sau đó lại nhìn Tiểu Hùng trong lòng, bĩu môi ,“Vẫn là Tiểu Hùng đáng nhất !”

      Vũ Văn Lạc đưa tay muốn vuốt tóc nhưng lại bị nghiêng đầu né tránh, gấn như cũng quen, thu tay lại, dịu dàng căn dặn,“Nghỉ ngơi cho tốt, lúc ăn tối lại đến gọi em !”

      “Nga !”



      Bị tiếng đập cửa đánh thức, Kiều Bối Nhi mơ mơ màng màng lầm bầm tiếng, đứng dậy mở cửa. Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng mơ hồ đáng , khóe miệng giơ lên, dịu giọng,“Đói bụng ? Ăn tối rồi ngủ tiếp !”

      “Ngô…” Kiều Bối Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lát sau tựa như mới hiểu ý của , gật đầu.

      bàn cơm, Kiều Tịch Nhan nhìn Vũ Văn Lạc cẩn thận gắp thức ăn cho Kiều Bối Nhi, phải dùng hết khí lực toàn thân mới làm cho hai mắt của mình bốc hỏa. Cũng may, bác rất nhanh bà đến. biết bác thích , lại đối con dâu Kiều Bối Nhi này hài lòng, có bác thiên vị, tin đấu lại Kiều Bối Nhi giống như con ngốc này. Haiz… Kỳ cảm thấy Kiều Bối Nhi trước kia cũng như con ngốc có gì khác, yếu đuối dễ bắt nạt !

      Kiều Bối Nhi dường như cảm giác được Kiều Tịch Nhan địch ý, luôn sợ hãi nhìn ta. Dùng xong bữa tối, Kiều Bối Nhi lại trở về phòng nghỉ ngơi, Kiều Tịch Nhan cũng có hành động đặc biệt gì vì Lục Mạn Nhã dặn , bảo tạm thời cái gì cũng cần làm, chờ bà đến đây rồi sau !

      Nửa đêm, Kiều Bối Nhi đột nhiên ngồi dậy, rất nhanh mặc vào bộ quần áo có vẻ dễ dàng hoạt động. Mở cửa phòng ra, đến phòng Vũ Văn Lạc, nhàng mở cửa ra. Vẫn đưa tay bật đèn nhưng bóng tối đối với , tựa hồ có ảnh hưởng gì nhiều.

      Kiều Bối Nhi đến bên giường, đột nhiên đưa tay ra, vệt sáng mỏng manh chớp qua, cả thời gian nháy mắt cũng thu tay về. Sau đó lại lẳng lặng trở lại phòng mình, đem cửa phòng khóa trái, mở cửa sổ ra nhảy xuống.

      Phòng khách trong biệt thự, sáu người ngồi đó vẻ mặt đều là nản lòng, trầm mặc lúc lâu mới có người mở miệng.

      Lam Tư nhíu mày hỏi,“Lão đại thế nào ?”

      Lãnh Dạ Bạch mặt sắc ngưng trọng ,“Lão đại vẫn ăn uống, cứ tiếp tục như vậy…”

      Bùi Diệc vẻ mặt áy náy, trong lòng đều là tự trách. Phạm Bảo Nhi nhìn cái, lên tiếng hỏi,“ chút tin tức cũng có sao ?”

      Nam Cung Liệt xoa trán, bất đắc dĩ ,“Chúng tôi nghe phân phó của lão đại, phái mọi người tìm nhưng vấn đề là… Chị dâu ấy…”

      Tuy hết câu nhưng mọi người trong lòng đều , tình huống như vậy, chị dâu còn sống khả năng hầu như là . Lão đại chẳng qua là chịu hết hy vọng, nhưng trong lòng ấy khẳng định cũng , nếu cũng đau lòng như vậy !

      Nam Cung Liệt đột nhiên hỏi,“Tần Nhu đâu ?” Trong mắt tia ác độc chợt lóe qua. Người phụ nữ chết tiệt kia, cậu nhất định phải đem ta bầm thây vạn đoạn !

      An Thụy sắc mặt cũng dễ coi,“Tần Nhu bị Danny. Rock bắt trở về, người phụ nữ đó lúc trước trốn . Dù sao ta bị bắt trở về cũng có ngày vui vẻ, tại quan trọng nhất là lão đại !”

      Tần Nhu với Lãnh Nguyệt Tâm mà cũng là tình địch, làm sao có thể bỏ qua cho ta ? Hơn nữa cũng ngốc như vậy, nếu giữ Tần Nhu, Tư Minh Dạ rất nhanh điều tra ra .

      Nam Cung Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ,“Cậu cũng phải biết tính lão đại, chúng tôi khuyên được, trừ phi là chị dâu …”

      Bọn họ vẫn biết chị dâu đối với lão đại rất quan trọng nhưng nghĩ tới lão đại sụp đổ.

      Trong phòng lầu 3 có bật đèn, chỉ có thể thấy lờ mờ người nằm giường.

      Tư Minh Dạ lẳng lặng nằm, đau lòng đến hít thở thông, hơi thở thuộc về càng lúc càng mờ nhạt, cũng sắp hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nhưng lại bất lực, sao cũng bắt được.

      “Bé cưng, phải đồng ý rời khỏi sao ?” thào mang theo đau khổ vô tận, vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy ? Ngay cả cũng phải cướp , chỉ cần cũng được sao ?

      Hai mắt chua xót đau đớn lại có nước mắt,“Bé cưng…”

      Cửa sổ mở rộng ra, bóng người lên, sau đó là thanh hai chân rơi xuống đất, cước bộ rất nhưng Tư Minh Dạ vẫn nghe được, vẫn nhúc nhích, tùy ý họng súng chỉ vào tim mình.

      Bé cưng, em ở thế giới này sao ? Vậy đến với em được ? , nhất định sợ hãi !



      Đột nhiên người mặc bộ âu phục màu đen vọt vào phòng khách,“Đường chủ, có người xâm nhập !”

      Mọi người liếc nhau vội vàng hướng lên lầu. Nếu trước kia bọn họ hoàn toàn lo lắng nhưng tại lão đại lại làm cho bọn họ thể lo lắng !

      “Ầm” tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, bóng đen đứng trong phòng tay run lên chút, phát súng bắn vai Tư Minh Dạ, sau đó bản thân cũng ngã về phía sau.

      Mọi người vội vàng hướng cửa sổ nhìn lại, bọn họ căn bản còn chưa kịp ra tay người nọ liền chết, là người cửa sổ ra tay. Hơn nữa bọn họ hình như cảm nhận được người người đó bốc lên lửa giận.

      Kiều Bối Nhi nhìn đám người ngây ngốc, thiếu chút nữa tức bể phổi,“Lam Tư, lấy đạn ra !”

      Kết quả vừa lên tiếng, đám người vốn phục hồi tinh thần lại lại ngây người, Kiều Bối Nhi thiếu chút nữa bị tức chết. Đưa tay mở đèn, sau đó vui trừng mắt đám ngốc,“Muốn tôi ra tay đánh tỉnh các người sao ?”

      “Chị… Chị dâu …” Nam Cung Liệt thể tin trợn tròn đôi mắt vốn tròn của ,“Chị… Chị chết…”

      Kiều Bối Nhi lúc này có tâm trạng nhiều lời với cậu, nhìn Lam Tư. Lam Tư phục hồi tinh thần lại, vội vàng bắt đầu xử lý miệng vết thương của Tư Minh Dạ. Kiều Bối Nhi vẫn trầm mặt, có thể nhìn ra rất tức giận. Bởi vì lo lắng Tư Minh Dạ, mới có thể nửa đêm lẻn vào, nghĩ tới lại đúng lúc gặp được màn như vậy !

      Từ cổ thi thể kia tìm ra kim bài , nhìn chữ “Ám” mặt, Kiều Bối Nhi trong mắt đều là tàn độc hiếm thấy. Vân Huyên, cái này tôi nhớ kỹ !

      Lam Tư vẻ mặt nghiêm túc thay Tư Minh Dạ lấy đạn ra, mà Tư Minh Dạ tầm mắt vẫn dừng người Kiều Bối Nhi, ngay cả rên tiếng cũng có, chỉ là nhìn Kiều Bối Nhi chớp mắt, giống như căn bản cảm giác đau là gì.

      Sau khi băng miệng vết thương, tất cả mọi người tự động lui ra ngoài, bởi vì bọn họ cảm giác được Kiều Bối Nhi rất tức giận. Nếu bọn họ còn ở chỗ này khẳng định có kết quả tốt !

      “Bé cưng…” Tư Minh Dạ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, rốt cuộc khẽ mở miệng.

      Kiều Bối Nhi mặt lạnh nhìn ,“Vì sao né ?” Sát thủ kim bài Ám Dạ sao có thể là đối thủ của ?

      nghĩ em chết…”

      Cho nên cố ý tìm cái chết ? Nếu trước kia biết điện chủ U Minh Điện tìm cái chết, nhất định cười đến lăn lộn nhưng tại, lại thầm muốn khóc.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 62

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Kiều Bối Nhi mím môi, giọng ,“Rất xin lỗi…” hẳn là sớm trở về chút.

      Tư Minh Dạ đột nhiên tay ôm vào trong lòng, rất chặt rất chặt, siết Kiều Bối Nhi có chút đau,“Bé cưng…”

      Kiều Bối Nhi đưa tay vuốt sợi tóc của , sau đó biến sắc,“Buông tay !” Kết quả Tư Minh Dạ ngược lại ôm chặt hơn nữa.

      “Bé cưng, em khôi phục trí nhớ rồi đúng ?”

      “Ân, buông tay trước !” biết tại bị thương sao ? Cảm giác được chất lỏng ấm áp kia, Kiều Bối Nhi mày nhíu càng chặt,“Dạ…”

      “Thế… em còn ?”

      Kiều Bối Nhi bất đắc dĩ ,“Em !” Nếu sao có việc gì nửa đêm lén trở về ?

      phải cần phải lo lắng, hoàn toàn thay đổi thành người khác nữa sao ? Nhưng giống như lo lắng !

      “Lam Tư…”

      Lại đem miệng vết thương băng bó xong, Kiều Bối Nhi mặt lạnh ,“ cho phép lộn xộn !”

      Tư Minh Dạ đưa tay đem kéo lên giường, ôm vào trong ngực, lẳng lặng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của , tim lạnh như băng cuối cùng chút chút khôi phục tri giác.

      “Cốc cốc…”

      Tiếng đập cửa vang lên, Tư Minh Dạ sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên rất bất mãn có người đến quấy rầy. Kiều Bối Nhi nhàng hôn môi chút, nhìn sắc mặt dịu , ánh mắt lộ ra ý cười. Mỹ nhân kế dùng được lắm nhưng thể quá mức, lần trước giáo huấn nhớ rất kỹ a ! tại cũng giống lúc trước choáng váng như vậy !

      Đứng dậy mở cửa ra, thấy Lãnh Dạ Bạch ngoài cửa, Kiều Bối Nhi ý cười mặt,“Tiểu Bạch…” tại cũng hiểu được Tiểu Bạch và King là có chút buồn cười.

      Lãnh Dạ Bạch đưa tay vuốt tóc , giọng ,“ có việc gì là tốt rồi !” Cầm khay trong tay đưa cho Kiều Bối Nhi, lo lắng ,“Từ khi em gặp chuyện may ông chủ ăn gì cả.” Cũng may Y Y trở về, nếu chỉ sợ ông chủ…

      Kiều Bối Nhi nhíu mày, trong lòng có chút bất đắc dĩ lại có chút cảm động. Tuy rằng bị người tính kế, thiếu chút nữa mất mạng nhưng lại nhặt được của báu, chỉ lợi thiệt. Cho nên đối với người tính kế, nhất định cảm, ơn, , tốt ! Tia lạnh trong mắt chợt lóe qua.

      Kiều Bối Nhi nghiêm túc đút Tư Minh Dạ ăn cháo, mà Tư Minh Dạ lại nhìn chớp mắt, chỉ là máy móc mở miệng.

      Kiều Bối Nhi khóe miệng nhếch lên, đột nhiên tiến đến trước mắt , nháy mắt mấy cái hỏi,“Dạ, cháo này có vị gì ?”

      Thấy đùa giỡn trong mắt , Tư Minh Dạ nhíu mày ,“ cũng biết, nếu em tự mình nếm thử là được !” Dứt lời, liền chế trụ cái gáy của , lưỡi dài linh hoạt điên cuồng càn quét trong miệng , trút hết đau khổ mấy ngày nay tích trữ.

      Kiều Bối Nhi khóe mắt thấy dùng tay phải mới thở phào nhõm, Tư Minh Dạ bị thương bên vai trái nên tay trái thể dùng lực. Sau khi hôn xong, Kiều Bối Nhi nhàng tựa vào trong lòng , nghe nhịp tim trầm ổn của , lời muốn ra lại thôi.

      Tư Minh Dạ nhìn cái,“Muốn cái gì ?”

      “Em cần phải trở về !”

      Tư Minh Dạ dừng chút, giống như suy nghĩ cái gì sau đó gật đầu,“Được !”

      Kiều Bối Nhi bất mãn nhìn về phía ,“Dạ, phải là đột nhiên phát hóa ra cũng phải em chứ ?”

      Tư Minh Dạ vỗ trán cái, buồn cười ,“Em cảm thấy có thể ?”

      Kiều Bối Nhi lắc đầu,“ có !” Sau đó lại ủy khuất ,“Nhưng chút cũng giữ em lại, em sao cảm thấy như muốn vứt bỏ em a ?”

      Tư Minh Dạ nhìn cái,“ phải em muốn vứt bỏ sao ?”

      “Người ta nào có ?” Dừng chút, Kiều Bối Nhi đột nhiên nhíu mày ,“Dạ, em quên cho biết, em có chồng !”

      “Có chồng ?” Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, sau đó lại nhếch môi cười ,“ sao, ly hôn được rồi, dù sao em từ trong ra ngoài cũng chỉ có thể là của !”

      “Nhưng bây giờ còn chưa thể ly hôn !” Nhìn Tư Minh Dạ sắc mặt vui, Kiều Bối Nhi yếu ớt ,“Em phải trộm thứ !”

      Tư Minh Dạ cũng có truy hỏi ràng là cái gì, chỉ hỏi,“Người đàn ông kia là ai ?”

      “Vũ Văn Lạc !”

      Nhìn nhìn thời gian, Kiều Bối Nhi nhíu mày ,“Em phải !” sợ bị hoài nghi nên có ra tay nặng, Vũ Văn Lạc trong khoảng thời gian rời giường bình thường tỉnh lại.

      “Uhm, cẩn thận chút !”

      Kiều Bối Nhi bất mãn móm miệng, đáng thương hỏi,“Dạ, em ?” là hơi lạnh nhạt a !

      Tư Minh Dạ nhíu mày, khóe miệng tà mị nhếch lên,“Muốn chứng minh ?”

      “Quên !” Sau đó nhớ tới cái gì, cười đến có chút có hảo ý, nhàng dán vào trong ngực Tư Minh Dạ, ái muội cọ xát,“Dạ, nếu từ nay về sau đều giao Tuyệt Thế cho Bùi Diệc xử lý , như vậy mới có thời gian ở cùng em, được ?” Hừ ! Dám chỉ trị giá trăm vạn !

      Phải biết rằng lúc trước Kiều Bối Nhi đáp ứng gả cho Vũ Văn Lạc chỉ là vì đối truyền gia chi bảo của nhà Vũ Văn có hứng thú, còn bởi vì nhận nhiệm vụ ám sát Vũ Văn Lạc vì thù lao 1 cái triệu kia. Nhưng lại vì lưu luyến chút ấm áp kia mà động lòng, cuối cùng chỉ bỏ qua nhiệm vụ 1 triệu kia, còn bỏ qua truyền gia chi bảo có thể giải trừ tánh mạng của . Cho nên khi nghe Bùi Diệc thân thể của chỉ trị giá trăm vạn, mới cảm thấy châm chọc như vậy.

      “Được !” Tư Minh Dạ ngược lại đáp ứng rất kiên quyết.

      Kiều Bối Nhi vừa lòng cười cười, cẩn thận mỗi bước về phía cửa sổ,“Dạ, phải nhớ đến em nga !” Bộ dáng ai oán kia giống như là Tư Minh Dạ muốn vứt bỏ vậy.

      Vững vàng rơi xuống đất, mặt Kiều Bối Nhi thấy chút biểu tình nào, nay chỉ có tánh mạng của bị uy hiếp, ngay cả Tư Minh Dạ cũng có nguy hiểm, cho nên chỉ có thể rất xin lỗi Vũ Văn Lạc, đồ vật kia nhất định phải lấy !

      Kiều Bối Nhi rồi, Tư Minh Dạ lẳng lặng tựa vào giường suy nghĩ lát, sau đó mở cửa ra xuống lầu.

      Nhìn người khôi phục bình thường, mọi người trong phòng khách nhàng thở ra, vẫn là chị dâu có cách !

      Tư Minh Dạ ngồi xuống sô pha, mắt lạnh nhìn về phía Bùi Diệc, Bùi Diệc áy náy cúi đầu nhận sai,“Lão đại…” Tư Minh Dạ lên tiếng cắt ngang cậu, ,“Về sau Tuyệt Thế liền giao cho cậu !”

      “A ? A…” Bùi Diệc thê thảm kêu ra tiếng,“Lão đại…”

      Tư Minh Dạ thản nhiên ,“ phải vì chuyện lần này !” Hẳn là cậu ta trước kia đắc tội bé cưng, còn chuyện lần này đến cùng cũng phải lỗi của Bùi Diệc, bé cưng tính với cậu ta.

      Bùi Diệc nhìn , phải vì chuyện lần này vậy tại sao lại trừng phạt cậu như vậy ?

      Tư Minh Dạ để ý tới cậu nữa, trầm ngâm ,“Đem Tần Nhu trở về !”

      Lúc trước do quá mức bi thương nên căn bản suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng tại liền nghĩ, chuyện này căn bản có khả năng mình Tần Nhu làm được. Này chuẩn bị tỉ mỉ, chọn đoạn đường, hủy thi thể để lại dấu vết để cho ai có thể thực kiểm chứng, đầu óc Tần Nhu làm được. Còn trong quán cà phê cảm giác được tầm mắt kia căn bản có khả năng là Tần Nhu, đó là người giỏi về che giấu nên mới có thể nghĩ là sát thủ Ám Dạ. Nhưng tại xem ra cũng phải, mục đích Ám Dạ là , cho dù ra tay với bé cưng cũng có thể dùng để khống chế , mà phải trực tiếp dồn bé cưng vào chỗ chết.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 63

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Nam Cung Liệt vui cười ,“Chuyện này dễ thôi, Danny · Rock vì sĩ diện mà bán !”

      Tư Minh Dạ gì nữa, chỉ giống như nhớ tới cái gì khóe miệng nhàng giơ lên, thấy thế nào nụ cười kia cũng có chút trò đùa dai.

      Hôm nay Vũ Văn Lạc hiếm có làm, về phần nguyên nhân đương nhiên là muốn ở cùng với Kiều Bối Nhi, bồi dưỡng cảm tình. Nhưng biết lúc trước khi có sĩ diện làm những chuyện có lỗi như vậy, có sĩ diện đem Kiều Bối Nhi tìm trở về duyên phận giữa tận rồi.

      Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng ngồi sô pha xem tivi, chú ý ánh mắt dịu dàng của Vũ Văn Lạc, cũng thấy ánh mắt căm tức của Kiều Tịch Nhan. Tuy ánh mắt luôn dán tivi nhưng suy nghĩ sớm biết bay nơi nào.

      “Ai…” Nhịn được thở dài, biết Dạ tại làm cái gì.

      “Bối Nhi, làm sao vậy ?” Vũ Văn Lạc nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

      Kiều Bối Nhi cuối cùng phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ mình sơ suất quá, tình hình như vậy thích hợp làm nhiệm vụ.

      Kiều Bối Nhi móm miệng, có chút đáng thương ,“Tôi muốn uống sữa !”

      Vũ Văn Lạc buông laptop trong tay, dịu dàng ,“Để pha cho em !”

      Kiều Tịch Nhan hận đến nghiến răng, Lạc cư nhiên đích thân pha sữa cho nha đầu xấu xa kia ! Trong biệt thự có rất nhiều người làm, có cần đích thân phải ?

      Nghe được tiếng nghiến răng của người nào đó, Kiều Bối Nhi nhếch môi. Rất nhanh đưa tay lên gõ laptop bên cạnh, có chỗ tựa lưng của sô pha cản trở, Kiều Tịch Nhan lại ngồi hơi xa nên nhìn thấy động tác của .

      Chỉ có vài giây Kiều Bối Nhi thu tay, ngoan ngoãn ngồi lại đàng hoàng, tầm mắt rơi lại tivi, khóe miệng gợi lên độ cong, điều tra ? Nhưng cũng đúng, thay đổi như vậy làm người ta tò mò, cũng đáng người ta nghi ngờ, nhưng muốn điều tra cũng phải dễ dàng như vậy !

      Lúc trước chịu hết bắt nạt của Kiều Tịch Nhan và Đồng Uyển Dao, thậm chí vài lần suýt chết. Lúc bắt đầu mong Chung Viện tới cứu , cũng ngây ngốc nghĩ Chung Viện nhất định đến cứu . Nhưng sau đó mới hiểu được ai đến cứu , cho dù là mẹ cũng quá mức để ý sống chết của . có ai để có thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình.

      bắt đầu vẽ khuôn mặt ít, từ từ thay đổi bản thân vì Kiều Tịch Nhan luôn thích gây phiền phức cho . chỉ là vì Đồng Uyển Dao luôn giáo huấn , còn bởi vì Kiều Tịch Nhan ghen tị bộ dáng khiến người ta thích.

      cũng hiểu được cha của phải thích chị hơn mới có thể đối xử khác nhau, mà bởi vì ông muốn lấy lòng Đồng Uyển Dao.

      Sau đó lúc tám tuổi, cẩn thận bị người Ám Dạ bắt cóc. Ám Dạ bình thường nhận nhiệm vụ như vậy, nhưng đúng lúc đầu lĩnh đương nhiệm vô cùng nhàm chán nên tự mình ra tay bắt cóc . thực tế hi vọng bắt cóc là Kiều Tịch Nhan nhưng vị đầu lĩnh nhàm chán kia lại cảm thấy thuận mắt hơn, nên dứt khoát đem trói về.

      Sau đó trở thành món đồ chơi của vị đầu lĩnh kia. Rắn độc, nhà ma, chó dữ, bất cứ việc gì có thể đùa đều bị vị đầu lĩnh đại nhân kia dùng người . Ba tháng ! Như có kỳ tích vẫn còn sống, vị đầu lĩnh kia cười đến vẻ mặt hòa nhã nhìn , ,“Tôi quả nhiên có nhìn lầm người, chính là đầu lĩnh Ám Dạ nhiệm kế tiếp, về sau do tôi huấn luyện cho !”

      Lúc ấy cảm giác duy nhất của chính là, người này rất biến thái, hơn nữa người biến thái này còn có thể làm ra chuyện càng biến thái với . Nhưng lúc ấy cái gì cũng , chỉ nhàng gật đầu. Vì muốn trở nên mạnh mẽ, ít nhất là có thể bảo vệ mình !

      Sau đó lần trở về nhà, tất cả mọi người nhìn thấy đều là bộ dáng khiếp sợ, vậy bọn họ đều nghĩ sớm chết rồi ! Sau đó đề xuất muốn ra nước ngoài du học.

      Đồng Uyển Dao cùng Kiều Tịch Nhan có lẽ sớm chỉnh chỉnh đến chán, tại thầm nghĩ biến mất đỡ phải gai mắt bọn họ. Mà Kiều Nghị cùng Chung Viện cho là còn hy vọng bồi dưỡng được, câu được con rể vàng, dù sao con mười tám cũng thay đổi. Trước đây bộ dáng khiến người ta thích như vậy, tuy rằng tại xấu chút nhưng có lẽ về sau trở nên xinh đẹp cũng chừng. Cho nên đề nghị cư nhiên có bị trở ngại, quả thực đặc biệt thuận lợi. Từ đó về sau luôn nhận huấn luyện như ở địa ngục. Mười ba tuổi bắt đầu nhận nhiệm vụ, từng bước tiến lên vị trí sát thủ kim bài. Lúc mười lăm tuổi, đầu lĩnh tiền nhiệm tử vong cách thần bí, nhận chức vụ đầu lĩnh. Mười sáu tuổi trở lại Kiều gia, khiến cho Chung Viện vô cùng mong mỏi rất thất vọng. Bởi chẳng những xinh đẹp hơn, ngược lại càng ngày càng xấu, căn bản còn nhìn ra bộ dáng trước đây. Kiều Nghị cũng hoàn toàn bỏ qua , đem tất cả hy vọng đều đặt người Kiều Tịch Nhan.

      “Bối Nhi…” Kiều Bối Nhi phục hồi tinh thần lại, đưa tay nhận sữa trong tay Vũ Văn Lạc liền uống.

      Vũ Văn Lạc nhìn lát, chuẩn bị tiếp tục công việc thấy người làm vội vàng chạy vào.

      “Đại thiếu gia, phu nhân tới !”

      “Cái gì ?” Vũ Văn Lạc có chút thất thần.

      “Lạc, sao ? chào đón mẹ đến à ?” Lục Mạn Nhã vẻ mặt bất mãn oán giận, vừa vào cửa liền thấy người sô pha, vẻ mặt tò mò của Kiều Bối Nhi nhìn bà. Nhịn được nhíu mày, đây là Kiều Bối Nhi, bộ dáng này so với Tịch Nhan xinh đẹp hơn a ! Nhưng sao lúc trước lại xấu như vậy ? Nha đầu này rốt cuộc làm cái quỷ gì ? Bà hoài nghi Kiều Bối Nhi có mục đích gì thể cho ai biết, cho nên trong lòng càng thêm kiên định muốn Kiều Tịch Nhan làm con dâu của bà.

      “Mẹ, mẹ tới sao cho con biết tiếng ? Con đón mẹ a !” Vũ Văn Lạc bảo người làm đem hành lý lên phòng, sau đó đỡ Lục Mạn Nhã để bà ngồi xuống sô pha.

      Lục Mạn Nhã ngồi xuống liền hỏi,“Tịch Nhan đâu ?”

      Vũ Văn Lạc liếc mắt nhìn cái, phát người,“Vừa rồi còn ở đây, bây giờ biết đâu.” Dựa vào ngoan hiền của Kiều Tịch Nhan gần đây, Vũ Văn Lạc có chán ghét . thể , hiệu quả nhẫn nại của Kiều Tịch Nhan rất tốt !

      “Bác , bác tới rồi !” Thanh mang theo vui mừng truyền đến, Kiều Tịch Nhan hớn hở từ lầu chạy xuống. Ngồi xuống bên cạnh Lục Mạn Nhã, ôm cánh tay của bà lay,“Bác , bác đến đây rồi, Tịch Nhan nhớ bác muốn chết !”

      “Ha ha… Con nha đầu kia…” Nhìn ra Lục Mạn Nhã rất thích Kiều Tịch Nhan.

      Vũ Văn Lạc thấy Lục Mạn Nhã cao hứng trong mắt cũng lộ ra mỉm cười. Tuy Lục Mạn Nhã luôn làm cho đau đầu nhưng dù sao cũng là mẹ .

      Cảnh tượng ấm áp này rất giống là người nhà. Kiều Bối Nhi ngoan ngoãn ngồi sô pha uống sữa, nhìn tivi của mình, cũng thích Lục Mạn Nhã. Lúc trước người phụ nữ này cũng cho mặt mũi, do nể mặt Vũ Văn Lạc mới có thể nhịn bà ta. Nhưng tại cần thiết, hơn nữa tại là người mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ , cái gì cũng hiểu !
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :