1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma chúc phúc - Nhược Thủy Lưu Ly (c130/130)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 43

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Kiều Tịch Nhan có nhìn thấy Vũ Văn Lạc liền dính lại, mà thản nhiên chào hỏi, liền ngồi ở bên, đảo ngược trở thành thục nữ .

      Vũ Văn Cận nhíu mày, trong đầu ra ba chữ to “tung hỏa mù”. Cậu bây giờ cũng có tâm trạng xem diễn, nhìn về phía Vũ Văn Lạc, yếu ớt ,“Em nghỉ !”

      Vũ Văn Lạc tùy ý gật đầu, sau đó nhìn Kiều Tịch Nhan nhíu nhíu mày, giọng điệu khách sáo lại xa cách,“ Kiều…”

      Kiều Tịch Nhan mỉm cười cắt ngang lời ,“ gọi em Tịch Nhan ! Lại như thế nào em cũng là chị Bối Nhi, cần xa lạ như vậy chứ ?” Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, biết có chủ ý gì.

      Kiều Tịch Nhan ánh mắt lóe lóe, lại mở miệng, trong mắt mang theo tia bi thương,“ cần lo, em biết thương em, em quấn lấy , em chỉ là… chỉ là nhìn thấy là tốt rồi. Đợi khi tìm được Bối Nhi em chuyển ra ngoài, gây phiền cho thêm nữa.” xong, vẻ mặt cầu xin nhìn , chỉ cầu đừng đuổi .

      Vũ Văn Lạc như trước nhíu mày nhìn , ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu . Kiều Tịch Nhan đè nén hoảng hốt, cười khổ ,“Như vậy… cũng được sao ?”

      Vũ Văn Lạc sau lúc trầm mặc, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện trong tay, Kiều Tịch Nhan trong mắt vui vẻ, ngầm chấp nhận,“Cám… Cám ơn !”

      Vũ Văn Lạc có ngẩng đầu, chỉ là thản nhiên ,“Tôi chỉ là nể mặt Bối Nhi, tốt nhất tự giải quyết cho tốt, nếu …” Lời còn chưa dứt vùi đầu vào công tác.

      biết Bối Nhi ở Kiều gia cũng quá tốt nhưng lúc trước khi dùng Kiều gia uy hiếp Bối Nhi gả cho , đồng ý, liền chứng minh vẫn để ý người thân, nghĩ tới hoàn toàn hiểu lầm.

      Nghe vậy, Kiều Tịch Nhan trong mắt lên chút ghen tị, rất nhanh che giấu , sau đó si ngốc nhìn bên mặt tuấn mỹ của . Hiếm khi Vũ Văn Lạc hôm nay ở nhà nhưng cũng thể dính lấy , vì ngồi ngai vàng phu nhân Vũ Văn, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn.

      Kiều Tịch Nhan đứng dậy vì pha cà phê, lặng lẽ đặt bàn trà, sau đó liền lẳng lặng trở về phòng. Đóng cửa phòng, Kiều Tịch Nhan mặt liền nhịn được lộ ra vui sướng, vội vàng lấy di động, ấn dãy số, điện thoại chuyển được Kiều Tịch Nhan hưng phấn ,“Bác , Lạc để cho con ở lại !”

      Ngay sau đó nghe mở miệng nữa, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc nghe người bên kia , thỉnh thoảng lại gật đầu.

      Cùng trò chuyện là mẹ của Vũ Văn Lạc, Lục Mạn Nhã. Lục Mạn Nhã từ khi thấy Kiều Tịch Nhan liền rất thích, vốn tính đem con lớn của mình thành đôi với , nhưng nghĩ Vũ Văn Lạc phản ứng kịch liệt như vậy. Cuối cùng chỉ phải đồng ý để cho cưới Kiều Bối Nhi, nhưng Lục Mạn Nhã vẫn thích Kiều Bối Nhi, bà vốn thấy Kiều Bối Nhi căn bản xứng với Vũ Văn Lạc. Nay Kiều Bối Nhi mất tích, biết Kiều Tịch Nhan đối với con mình có ý như cũ, bà liền cố gắng tác hợp cho bọn họ, chỉ cần bọn họ có cảm tình, đến lúc đó cho dù Kiều Bối Nhi trở lại, chỉ cần ly hôn là được rồi.

      Kiều Tịch Nhan cúp điện thoại, trong mắt tất cả đều là chắc chắn. Có Lục Mạn Nhã chỉ dẫn, tin bao lâu, Vũ Văn Lạc là của . Nghĩ tới Lục Mạn Nhã mau chóng trong thời gian ngắn trở về đây nhân tiện giúp , Kiều Tịch Nhan sắc mặt vui vẻ, Vũ Văn Lạc như thế nào cũng phải cho mẹ mình chút mặt mũi chứ !



      Xe tiến vào biệt thự, ngừng lại, lái xe xuống xe, cung kính muốn mở cửa xe cho Tư Minh Dạ. Hạ Duy Y nhìn lái xe đến cạnh cửa, vội vàng trốn trong lòng Tư Minh Dạ,“Dạ… Có người…”

      “Ngu ngốc… Cậu ta nhìn thấy… Thả lỏng !”

      “Đúng nga…” Nhưng vẫn khẩn trương a, muốn bị người ta nhìn thấy hết !

      Tư Minh Dạ ôm xoay người, đem để lưng ghế dựa, thở gấp ,“Ngu ngốc, thả lỏng chút !”

      Hạ Duy Y bất mãn đẩy ,“ cho phép bảo em ngu ngốc, buông ra, em muốn, em muốn mặc quần áo !”

      Lái xe nửa ngày cũng thấy cửa xe mở ra, sửng sốt trong chốc lát, tựa như nghĩ thông cái gì, mặt có chút xấu hổ, vội vàng xoay người.

      Tư Minh Dạ nhíu mày, đem hai chân càng mở ra, tiếp tục đong đưa thắt lưng,“Ân… muốn… em muốn mặc quần áo…” Hạ Duy Y càng ngừng đánh trong ngực chịu hợp tác, Tư Minh Dạ bất đắc dĩ bắt tay ,“Ngoan, cậu ta xoay người sang chỗ khác rồi !”

      “Nhưng… Nhưng mà… Ngô…” Tư Minh Dạ trực tiếp ngăn chặn miệng , mút vào dây dưa lưỡi mềm mại của , rất nhanh đong đưa thắt lưng, va chạm mạnh mẽ vào mềm mại của , làm quên chuyện dư thừa này.

      Cuối cùng lúc Hạ Duy Y bị Tư Minh Dạ ôm từ trong xe ra thấy lái xe sắc mặt mất tự nhiên, như đà điểu hướng trốn trong lòng Tư Minh Dạ, rầu rĩ ,“Dạ là người xấu !”

      “Ha ha…” Tư Minh Dạ nhìn người trốn trong lòng nhịn được cười ra tiếng.

      Thấy hai người xa, lái xe nhìn chiếc xe kia có chút biết làm sao. thể trách cậu ngạc nhiên, bởi vì cậu là lái xe riêng của Tư Minh Dạ, chiếc xe này cũng có thể là xe riêng của Tư Minh Dạ. Mà khi bị Tư Minh Dạ xác định là của riêng, thích người khác chạm vào, chiếc xe này đừng phụ nữ, cho dù đàn ông, cũng chỉ có Bùi Diệc ngồi vài lần mà thôi, đương nhiên Hạ Duy Y là ngoại lệ. Cho nên tình huống như vậy cậu là lần đầu tiên gặp, cậu biết Tư Minh Dạ thích sạch , nhưng nay xe kia gì gì, hẳn là đem xe đắt tiền này ném chứ ?

      Tư Minh Dạ buồn cười đem người trong lòng kéo ra,“ phải đói bụng sao?”

      Hạ Duy Y nhìn đến khuôn mặt tươi cười của , hừ tiếng, lại trốn vào trong lòng , tay bé ngắt lưng . Tư Minh Dạ cưng chiều vuốt mái tóc của , bất đắc dĩ ,“Ngoan nào, nếu đói bị gầy thích nga !”

      “Hừ ! thích thích !” Ngoài miệng tuy rằng như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đùi , nhìn đồ ăn bàn, hai mắt sáng lên.

      Tư Minh Dạ chỉ cần nhìn ánh mắt của liền biết muốn ăn cái gì. Hạ Duy Y hưởng thụ đút, hai má phình lên, bởi vì lúc nãy hoan ái, mặt vẫn còn đỏ ửng, trong mắt cũng mang theo quyến rũ. Trong mắt Tư Minh Dạ so với đồ ăn bàn này còn ngon miệng hơn, nhưng biết đói bụng nên chỉ thỉnh thoảng hôn chút khuôn mặt nhắn của , cũng có làm chuyện gì quá đáng.



      Buổi sáng, tứ đại đường chủ liền tập hợp ở biệt thự, An Thụy hướng Tư Minh Dạ báo cáo chuyện gần đây, Đoạn Phi Ưng bị xử lý sạch nhưng chuyện Ám Dạ có thu hoạch lớn. Nay tổng bộ Ám Dạ thể so với lúc trước, canh phòng nghiêm ngặt , sau khi trải qua Dạ đế lần nữa thiết lập các loại cơ quan cùng hệ thống phòng vệ, căn bản ngay cả ruồi bọ cũng thể vào, An Thụy có chút thất bại, đồng thời, lại nhịn được hưng phấn, hưng phấn vì gặp được đối thủ, cho nên thề ắt phải phá tan phòng vệ của Ám Dạ !

      Mặt khác còn có chuyện Hạ Duy Y chỉnh kẻ xấu Hứa Nhã Lệ, nhìn băng ghi hình quán cà phê quay được, Bùi Diệc ở bên cười ha ha.

      An Thụy cùng Lam Tư đều khó nén kinh ngạc,“Chị dâu lợi hại !” Này phải tiểu bạch thỏ ngây ngốc sao ? ràng chính là tiểu ác ma nội tâm xấu xa !
      AikoNguyenChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 44

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Tư Minh Dạ trong mắt cũng lộ ý cười, mặt biểu tình rất dịu dàng, Lãnh Dạ Bạch nhìn cái, lại nhìn về phía băng ghi hình vẫn còn phát, trong lòng rất vui.

      Sau khi dặn dò ít việc, Tư Minh Dạ đứng lên hướng lên lầu, nhìn bóng dáng rời , Nam Cung Liệt thở dài ,“Tôi còn muốn chị dâu chỉ bảo chỉ bảo a!” Nhưng sư phụ của rất lười, lão đại chiếm giữ mạnh mẽ như vậy, cậu dám cả ngày quấn lấy !

      Lam Tư cùng Bùi Diệc nhìn cậu cái, cùng phun ra ba chữ,“Cuồng chịu ngược!”

      Nam Cung Liệt hừ lạnh ,“Các cậu biết cái gì ? Tôi cái này gọi là tiến tới !”

      Tư Minh Dạ vào phòng, nhìn người cuộn như con tôm, khóe miệng nhàng giơ lên, xốc chăn lên, đem trần trụi ôm lấy. Hạ Duy Y lầm bầm tiếng, hướng sát tới trong lòng , hai mắt cố gắng mở khe hở,“Dạ… Buồn ngủ quá…”

      Tư Minh Dạ trìu mến hôn môi , giọng dỗ ,“Ngoan, hôm nay phải công ty !”

      “Nga…” Bất mãn cọ cọ trước ngực , nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Hạ Duy Y trong trạng thái mơ mơ màng màng rửa mặt xong, mặc quần áo, bị Tư Minh Dạ ôm xuống lầu.

      An Thụy, Lam Tư còn có Nam Cung Liệt đều rồi, Lãnh Dạ Bạch cũng làm việc của mình, chỉ còn lại Bùi Diệc lười biếng dựa vào sô pha, chờ Tư Minh Dạ cùng công ty.

      Nhìn người trong lòng Tư Minh Dạ như cũ ngủ say biết chuyện gì, Bùi Diệc lắc đầu ,“Lão đại, sao lại muốn mang theo chị dâu công ty vậy ?”

      Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn cậu cái, Bùi Diệc thức thời câm miệng, Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y ra ngoài. vốn lo lắng mình ở biệt thự, dù sao cũng từng có sát thủ xông vào, hơn nữa Hạ Duy Y từng rời nhà trốn , làm sao có thể lại để cho rời xa tầm mắt của , chỉ có đem đặt bên người mới có thể yên tâm.



      Trong bệnh viện, Hứa Nhã Lệ ân cần giúp Tần Nhu lột quýt, ý cười đầy mặt,“Tiểu Nhu, bác sĩ , con khôi phục rất tốt, lưu lại di chứng gì, rất nhanh có thể xuất viện !”

      “Ân.” Tần Nhu gật gật đầu, có chút yên lòng, nằm viện tới nay Tư Minh Dạ vẫn chưa tới gặp , ngay cả điện thoại cũng điện lần, hơn nữa khi bị thương, vô tình của , Tư Minh Dạ hoàn toàn quên nhưng cũng thể cứ bỏ qua như vậy. trong lòng cam tâm, hơn nữa quan trọng nhất là nếu thể bám lấy Tư Minh Dạ, đợi người kia tìm được

      Nghĩ đến đó ánh mắt lộ ra chút sợ hãi, muốn tiếp tục trải qua khoảng thời gian sống bằng chết ! Lúc trước bị người kia hấp dẫn, có đường lui cùng ta ra nước ngoài. Nhưng đến nước ngoài mới biết được, dịu dàng chẳng qua là vẻ ngoài của ta, thực tế ta cũng là xã hội đen lãnh khốc tàn nhẫn, người tình vô số, đối mỗi người đều dịu dàng như vậy, nhưng cũng vô tình như vậy, mà bản thân cũng lĩnh hội vô tình của ta.

      Nhớ tới quãng thời gian đen tối kia, cả người liền phát run, ánh mắt càng phát ra kiên định, nhất định phải để cho Tư Minh Dạ lại thương ! từng nghe người kia qua, có thể có tư cách trở thành đối thủ của ta chỉ có điện chủ U Minh Điện cùng Dạ đế Ám Dạ. Thủ lĩnh Dạ đế Ám Dạ quá mức thần bí, có người biết diện mạo của ta, ngay cả ta là nam hay nữ cũng có người biết. Điện chủ U Minh Điện cũng thần bí như vậy, nhưng gần đây nghe đồn, tổng giám đốc tập đoàn Tuyệt Thế Tư Minh Dạ là điện chủ U Minh Điện, mặc dù nghe đồn như vậy nhưng lại giả khó phân. Nhưng Tần Nhu lại nhận định Tư Minh Dạ chính là điện chủ U Minh Điện, lúc trước chỉ biết Tư Minh Dạ là pha lẫn hắc đạo, hơn nữa nay nghe đồn như vậy, khẳng định là !

      Trong lòng cũng kỳ vọng là , như vậy mới có hy vọng !

      Đè nén suy nghĩ trong lòng, Tần Nhu nhìn Hứa Nhã Lệ dịu dàng cười ,“Bác đối với con tốt !”

      Hứa Nhã Lệ lột quýt đưa cho , vẻ mặt hiền lành,“Đứa ngốc, rất nhanh là người nhà, bác đối với con tốt tốt với ai ?”

      Tần Lôi vừa đến liền thấy cảnh ấm áp này, ha ha cười ,“Tiểu Nhu, về sau cần phải hiếu thuận bác con tốt.”

      Tần Nhu giọng ,“Con biết !”

      “Ha ha… Tiểu Nhu thẹn thùng !”

      Tần Nhu đỏ mặt gắt giọng,“Cha !”

      Tần Lôi ngồi xuống giường bệnh, thở dài,“Tiểu Nhu, mẹ con mất sớm, cha cũng bận chuyện công ty, lơ là con, thấy con hạnh phúc cha rất an tâm !”

      Tần Lôi biết Tư Minh Dạ là tổng giám đốc tập đoàn Tuyệt Thế, trong giới kinh doanh lăn lộn lâu như vậy, tất nhiên biết năng lực Tư Minh Dạ, nên đối với con rể này rất vừa lòng. Ông cũng biết chuyện lúc trước Tần Nhu đính hôn với Tư Minh Dạ, Tần Nhu cũng cho Tần Lôi biết chuyện cùng người xã hội đen kia, càng cho ông biết bị thương cũng có liên quan tới Tư Minh Dạ. Bởi vì sợ là con rượu của Tần Lôi ông sốt ruột, phản đối gả cho Tư Minh Dạ, sợ hỏng chuyện !

      Hơn nữa kể từ đó, Tư Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ cũng đối lòng mang cảm kích nên càng thêm hết lòng giúp , cớ sao mà làm !

      Tần Lôi tuy rằng thương đứa con này nhưng phần lớn tinh lực đều đặt công tác, đối với Tần Nhu biết rất ít.

      Lúc trước Tần Nhu sở dĩ đính hôn cùng Tư Minh Dạ, chẳng qua là vì thấy có có chủ ý với Tư Minh Dạ. Tần Nhu cam lòng người của mình bị người ta mơ tưởng nên mới đưa ra đính hôn. Khi đó nghĩ đến Tư Minh Dạ chỉ là tên côn đồ, dự đoán Tần Lôi khẳng định phản đối nên với ông, lén đính hôn cùng Tư Minh Dạ.

      Tần Lôi đột nhiên nhíu mày hỏi,“Tư Minh Dạ vẫn có tới gặp con ?” Tuy rằng Tư Minh Dạ có năng lực nhưng nếu chút cũng quan tâm con của ông thành như thế nào ?

      Tần Nhu vội vàng hiểu chuyện,“Tư bề bộn nhiều việc, chờ ấy việc xong rồi đến gặp con !”

      Mắt thấy Tần Lôi mày nhíu càng chặt, Hứa Nhã Lệ vội vàng phụ họa,“Đúng vậy ! Minh Dạ gần đây bề bộn nhiều việc, giống như có hợp đồng lớn, luôn làm suốt đêm, tôi cũng lo nó ăn tiêu, nhưng nó qua hai ngày tốt rồi, chờ việc xong nó đến bệnh viện gặp Tiểu Nhu !” Trong lòng nghĩ, mặc kệ như thế nào, nhất định phải đem Tư Minh Dạ tới bệnh viện.

      Tần Lôi tuy rằng có chút bất mãn như cũ nhưng gì nữa, ông biết tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác là hạng mục lớn, bận là tất nhiên !



      Tư Minh Dạ mắt nhìn thẳng ôm Hạ Duy Y vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy đóng lại, ngăn cách mọi ánh mắt cùng tiếng nghị luận bên ngoài.

      “Đinh…” Cửa thang máy mở, Lục Vân tiến lên muốn hướng Tư Minh Dạ báo cáo hành trình hôm nay, lại bị Bùi Diệc vẫy tay ngăn cản.

      Lục Vân nhìn Tư Minh Dạ ôm người phụ nữ ngủ, cũng hiểu được mình tạm thời nên lên tiếng, nhưng Hạ Duy Y cũng tỉnh, vươn tay bé xoa mắt, mơ hồ hỏi,“Dạ, đây là chỗ nào a ?”

      “Công ty…”

      “Nga…” Ở trong ngực Tư Minh Dạ cọ cọ, Hạ Duy Y tỉnh chút, Tư Minh Dạ đem đặt xuống, ôm vào văn phòng, chỉ bỏ lại chữ,“Sữa !”

      Đem Hạ Duy Y an trí sô pha, Tư Minh Dạ trực tiếp hướng bàn công tác, lại thấy mặt nhiều phong thư giống nhau, nhíu mày, từ bên trong lấy ra gì đó, vừa thấy, sắc mặt thoáng chốc trở nên trầm, toàn thân tất cả đều là hơi thở lãnh.

      Hạ Duy Y cảm giác được thay đổi của , vội vàng chạy tới,“Dạ, làm sao vậy?”

      Tư Minh Dạ đảo mắt nhìn về phía , trong mắt tất cả đều là lửa giận,“Ba” tiếng, toàn bộ ảnh chụp ném trước mặt Hạ Duy Y.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 45

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Bùi Diệc lắc lắc chuẩn bị trở về văn phòng của mình, Lục Vân sau lúc giật mình sững sờ, vội vàng kêu hỏi,“Phó tổng giám đốc, tổng giám đốc ta, là có ý gì ?”

      “Ân ?” Bùi Diệc nghĩ nghĩ, nhớ lại Tư Minh Dạ bỏ lại chữ cuối cùng kia, nhịn được nở nụ cười,“Lão đại là bảo cậu pha sữa đem vào !” Đây là chị dâu muốn uống, cậu cười cũng phải vì vậy, mà là lão đại dưới quản thúc của chị dâu , cư nhiên bỏ qua cà phê nhất, thay đổi uống sữa ! Trước kia sao phát lão đại còn có tiềm chất bị vợ quản nghiêm đây !

      Nhìn Bùi Diệc rời , Lục Vân ngẩn người, sữa ? Thấy thế nào Tư Minh Dạ cũng giống người uống sữa a ? Lắc đầu, hướng đến phòng trà, nghiêm túc hoàn thành việc cấp trực tiếp dặn dò nhưng lại phát phòng trà có sữa, lại vội vàng dặn người làm tạp vụ mua.

      Trở lại vị trí của mình, nhìn cửa đóng chặt kia, nghĩ hay là lát lúc đưa sữa vào nhân tiện báo cáo lịch trình là được.

      Lục Vân là Lăng Vi An sau khi bị ném ra Tuyệt Thế, thư ký mới tuyển dụng, bộ dáng khoảng chừng 20 tuổi, có nhiều kinh nghiệm công tác nhưng có thể trở thành thư ký Tư Minh Dạ, năng lực tự nhiên thể xem .



      Hạ Duy Y nhìn về phía chồng ảnh chụp kia, ảnh chụp hai người vô cùng thân thiết dán vào nhau. Vừa nhìn chính là hôn môi, đúng là màn Vũ Văn Cận muốn hôn , pô ảnh bắt được vừa khéo.

      Hạ Duy Y nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ trầm, sau đó cúi đầu, mím môi lời nào, trong lòng có thanh ngừng , nếu tin tưởng , thương nữa ! Tuy rằng nghĩ đến phải rời khỏi trong lòng rất khó chịu rất khó chịu nhưng vẫn quyết định nghe thanh từ trái tim.

      Thấy cái gì cũng , Tư Minh Dạ trong lòng lửa giận càng tăng lên,“Hạ Duy Y !”

      lại hung dữ với ! Hạ Duy Y ngẩng đầu nhìn , hốc mắt hồng hồng, nhìn qua rất đáng thương, Tư Minh Dạ trong lòng đau nhói, vừa muốn thấy quay đầu liền hướng chạy ra ngoài.

      Chết tiệt ! lại muốn chạy !

      Hạ Duy Y còn chưa kịp kéo cửa ra liền bị Tư Minh Dạ bắt được, thuận thế đem đặt ở cánh cửa, trong mắt Tư Minh Dạ tỏa ra lửa giận hừng hực, trong ngực ngừng phập phồng, có thể nhìn ra được, tức giận đến !

      Hạ Duy Y rụt lui cổ, khụt khịt mũi, ủy khuất quát,“ buông ra, em muốn gặp lại nữa !”

      Tư Minh Dạ cắn chặt răng, kiềm lửa giận trong lòng, sợ mình khi kiềm chế được làm bị thương. Nhưng Hạ Duy Y cũng rất sợ chết quát,“ tránh ra, em thương , tránh ra !”

      Tư Minh Dạ cương chút, chậm rãi buông ra, trong mắt tất cả đều là đau lòng, sao có thể dễ dàng ra thương ?

      Hạ Duy Y nhìn bộ dáng thương tâm, trong lòng đau nhói, nước mắt lạch cạch rơi xuống, đưa tay ôm lấy ,“Dạ, đừng như vậy, em phải cố ý, xin lỗi…” Thấy Tư Minh Dạ phản ứng, Hạ Duy Y khóc càng thêm thương tâm,“Ô ô…” Cuối cùng dứt khoát buông ra, ngồi xổm xuống mặt đất rút người lại, ô ô nức nở.

      Tư Minh Dạ nhìn cái, chịu được đau lòng, vẫn là đưa tay đem ôm vào trong ngực, nhàng vỗ lưng nhưng mở miệng dỗ .

      Hạ Duy Y hoảng hốt cầm áo của ,“Dạ, có phải cần em ?”

      Tư Minh Dạ biết nên khóc hay nên cười, phải muốn rời khỏi sao ? Thấy gì, Hạ Duy Y rầu rĩ buông tay ra, chậm rãi ngừng tiếng khóc.

      Tư Minh Dạ nhìn về phía thấy sững sờ, ánh mắt giống như đứa lạc đường mờ mịt bất lực, trong lòng căng thẳng, đau đớn từng chút từng chút lan ra, biết thương , sao còn so đo lời nóng giận của ! Tự trách ôm chặt , dịu dàng ,“Bé cưng, phải cần em, ngoan, đừng như vậy, đau lòng.”

      “Ô ô… Dạ bắt nạt em…” Hạ Duy Y ôm lại bắt đầu khóc.

      Tư Minh Dạ thở dài hơi nhõm, bộ dáng vừa rồi dọa đến ,“Là tốt.” nhàng lau nước mắt mặt ,“Ngoan, đừng khóc.”

      Hạ Duy Y cọ cọ bàn tay , ôm chặt thắt lưng của , đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong lòng . Tư Minh Dạ vỗ lưng , lại bắt đầu hỏi tội,“ phải cho phép nghĩ rời khỏi sao ?”

      Hạ Duy Y đuối lý rụt cổ, sau đó lại hùng hồn ,“Là trước tin em !”

      Tư Minh Dạ sửng sốt chút mới hiểu được hóa ra lại muốn chạy là vì nguyên nhân này. Ôm ngồi xuống sô pha, bất đắc dĩ ,“ phải tin em.”

      Hạ Duy Y nhìn lúc lâu, móm miệng, lên án ,“Vậy còn hung dữ với em, em hung dữ với em, kết quả mỗi lần đều như vậy !”

      Tư Minh Dạ bất đắc dĩ ,“Ai bảo em mỗi lần đều chọc tức ?”

      “Em nào có ?”

      có sao ? Là ai thương ?”

      Được rồi ! Là ! Hạ Duy Y dũng cảm thừa nhận sai lầm,“Rất xin lỗi… Em lần sau …”

      Này tệ lắm! Vừa lòng hôn lên khuôn mặt nhắn của , liếc mắt chồng ảnh chụp kia, trong mắt phát lạnh, nhìn về trong lòng, nguy hiểm híp mắt,“ chuyện gì xảy ra ?”

      Hạ Duy Y hơi sợ rụt cổ, cẩn thận ,“Chính là lúc em gặp người phụ nữ xấu xa kia, cẩn thận lạc đường…” căn bản tìm đường ra.

      Tư Minh Dạ nhìn cái, ý bảo tiếp tục,“Sau đó đúng lúc gặp người kia.” Chỉ chỉ chồng ảnh, đến bây giờ cũng chỉ biết Vũ Văn Cận là tên biến thái mà thôi, căn bản biết cậu tên là gì.

      Nhìn mặt Tư Minh Dạ chút thay đổi, thành ,“Sau đó em ngồi xe cậu ta đến quán cà phê, lúc trở về lại gặp cậu ta, liền lên xe cậu ta nhưng tên biến thái đó lại bảo em làm bạn cậu ta, còn muốn hôn em…” Nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ càng lúc càng khó coi, vội vàng ,“Cậu ta có hôn được, hơn nữa em đánh cậu ta !”

      Tư Minh Dạ trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm, lại gặp cậu ta ? cũng biết là có thể trùng hợp như vậy, đến chỗ nào cũng có thể tình cờ gặp ! Còn có biến thái là chuyện gì xảy ra ? “Lại bảo em làm bạn cậu ta”, cách khác chỉ có lần ?

      “Bé cưng, em lúc nào quen cậu ta ?” Theo lý thuyết, có cơ hội quen lung tung người mới đúng.

      Hạ Duy Y ngoan ngoãn ,“Chính là lần trước lúc đến học viện Già Đế, đụng trong toilet, cậu ta cư nhiên chạy vào toilet nữ, có phải biến thái ? Còn có a ! Cư nhiên thấy em liền bảo em làm bạn cậu ta, em cảm thấy cậu ta có thể là bệnh thần kinh rồi !” Vẻ mặt của rất nghiêm túc, chút cũng giống như hại người, có hoài nghi như vậy !
      AikoNguyenChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 46

      Edit : Phương Thiên Vũ

      Tư Minh Dạ để cho ngồi sô pha, đứng dậy cầm lấy chồng ảnh chụp kia rồi ra ngoài.

      “Đưa cho Bùi Diệc, bảo cậu ta điều tra cho tôi !” Chỉ để lại câu lạnh như băng liền trở về văn phòng.

      “Ầm”

      Tiếng đóng cửa truyền đến, Lục Vân mới hồi phục tinh thần lại, nhìn ảnh chụp bàn làm việc, này phải người phụ nữ lúc nãy tổng giám đốc ôm sao ? Còn có… Cận ?!

      Sửng sốt lát, vội vàng cầm ảnh chụp tìm Bùi Diệc, trong lòng nghĩ tìm cơ hội nhất định phải cùng Vũ Văn Cận chuyện cho , xằng bậy cũng phải có chừng mực, sao lại động tới người phụ nữ của tổng giám đốc chứ ? tại tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác với nhau, nếu vì cậu ta mà bị phá hỏng, xem cậu phải ăn thế nào với họ Lạc đây !

      Bùi Diệc nhìn ảnh chụp cũng ngẩn người, sau đó mặt lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chậc chậc… Tiểu tử này lá gan , cư nhiên ngay cả chị dâu cũng có ý, xem ra Lạc chỉ sợ bị liên lụy. Lắc đầu, thể trách làm em giúp đỡ, cũng dám đắc tội lão đại a !

      Hắc hắc cười gian hai tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho An Thụy, việc này tự nhiên là phải giao cho An Thụy để ý.

      *****

      Tư Minh Dạ ngồi bên người Hạ Duy Y gì, nhìn hồi lâu mới mở miệng,“Bé cưng biết sai rồi đúng ?” Hạ Duy Y gật gật đầu, biết chọc thương tâm !

      Tư Minh Dạ gì nữa, trực tiếp đặt lên đôi môi mềm mại của , Hạ Duy Y cảm giác được tay chạy dọc người , hiểu được ý đồ của , ngoan ngoãn đưa tay cởi nút thắt quần áo của .

      Đối với tự giác của , Tư Minh Dạ rất vừa lòng, cởi áo sơ mi người , cả nội y cũng cởi ra, tùy tay ném , bên hôn da thịt trắng nõn của , bên đưa tay cởi nút quần đùi của .

      Hạ Duy Y cả người như nhũn ra tựa vào sô pha, hai mắt sương mù nhìn , khẽ thở gấp ,“Dạ, lần sau đừng thương tâm được ?” rất đau lòng.

      Tư Minh Dạ nhìn khuôn mặt nhắn đỏ ửng, đáy mắt u lam lưu động dịu dàng, đẩy thắt lưng cái, đổi lại tiếng ngâm khẽ sung sướng, đong đưa thắt lưng, thở gấp ,“Được, nhưng bé cưng thể nghĩ rời khỏi !”

      Hạ Duy Y ôm cổ , tựa hồ suy nghĩ chút, mới hiểu được ý của , gật gật đầu.

      cho phép sau này thương !”

      “Ân… …”

      cho phép để người đàn ông khác dựa vào gần như vậy !”

      Hạ Duy Y suy nghĩ càng ngày càng mê loạn, phản ứng lại, thấy phản ứng, Tư Minh Dạ dùng sức đẩy nhanh lưng,“Có nghe ?”

      “Ngô… Nghe được… cho phép để người đàn ông khác dựa vào gần như vậy…”

      Nhìn bộ dáng ngây ngốc, Tư Minh Dạ dịu dàng ôm chặt , tuy rằng tin tưởng nhưng nhìn ảnh chụp như vậy, vẫn muốn giết người ! Trong mắt mảnh lãnh, dám mơ tưởng người của , nên giáo huấn chút !



      Người phụ nữ ngốc Doãn Hi An kia để lại dấu vết ít, An Thụy rất nhanh liền tra được là . Bùi Diệc nhận được điện thoại của An Thụy cùng dấu vết truyền tới, liếc xem thường, lão đại chẳng qua là muốn biết ai làm mà thôi, chứng cớ loại này, lão đại mới lạ.

      Nhưng vẫn cầm lấy vài thứ này ra văn phòng,“Ba”, “Lục thư ký, mấy thứ này lão đại muốn gấp, cậu nhớ đưa cho ấy !” xong xoay người liền . Lão đại nhìn đến chứng cớ này khẳng định cả người toát ra sát khí, muốn tự mình lãnh hội đâu !

      Lục Vân nghe Tư Minh Dạ muốn gì đó gấp, cũng xem là cái gì, vội vàng đưa , trong lòng nghĩ, phó tổng giám đốc sao chạy trốn nhanh như vậy ? Giống như bị quỷ đuổi, yên lòng cư nhiên quên gõ cửa, trực tiếp mở cửa ra.

      Tiếng thở dốc ồ ồ hỗn loạn cùng tiếng khẽ rên sung sướng truyền vào trong tai. Tầm mắt đảo đến quần áo ném mặt đất, Lục Vân rốt cục ý thức được mình làm chuyện ngu xuẩn gì, xấu hổ đỏ mặt, sững sờ đứng ở nơi đó nhúc nhích.

      “Cút !”

      Tiếng nổi giận truyền vào trong tai, Lục Vân phục hồi tinh thần lại, vội vàng lui về phía sau từng bước. “Ầm” tiếng đóng cửa lại, tim đập nhanh trong lồng ngực, vừa rồi tổng giám đốc liếc mắt nhìn cậu cái là khủng khiếp ! Cậu bây giờ cũng cảm thấy hai chân như nhũn ra.

      trở về vị trí của mình, đem đồ trong tay đặt đó, lại ngồi chốc lát, mới hồi phục lại nhịp tim, bắt đầu làm việc.

      Tư Minh Dạ sắc mặt vô cùng khó coi, cư nhiên quên khóa cửa, cũng may Hạ Duy Y thân mình đều bị sô pha ngăn lại, bằng có thể làm thịt Lục Vân.

      Thời gian chút chút qua, Lục Vân thỉnh thoảng lại nhìn văn phòng tổng giám đốc chút phản ứng cũng có. 2 giờ rưỡi, tổng giám đốc 3 giờ có hội nghị, hơn nữa buổi tối còn có yến hội, thể hoãn lại, nhưng cậu dám lại nhắc nhở, làm sao bây giờ ? Ai… Cậu sao bất hạnh gặp cấp khủng bố như vậy ? Còn là cấp háo sắc. Lắc lắc đầu, kỳ loại chuyện này cũng thể Tư Minh Dạ có cái gì đúng, dù sao những kẻ có tiền có ai mà có nhiều người tình. Trong văn phòng chút chuyện này cũng là bình thường nhưng Lục Vân lại rất thích loại công và tư chẳng phân biệt được, người sinh hoạt cá nhân thối nát.

      Lục Vân đột nhiên có chút hối hận, sớm biết như thế nên đồng ý đề nghị của Cận, tập đoàn Vũ Văn tốt rồi!

      Lúc 3 giờ rưỡi, cửa phòng làm việc tổng giám đốc rốt cục mở ra, Tư Minh Dạ thay đổi bộ quần áo khác. mặt lạnh như băng, chút cũng nhìn ra dấu vết hoan ái nếu chú ý tới cổ có hai, ba dấu hồng hồng.

      Lục Vân nhàng thở ra, cuối cùng cũng ra rồi, nhớ tới Bùi Diệc đưa cậu gì đó, vội vàng cầm lấy đưa Tư Minh Dạ,“Tổng giám đốc, phó tổng đây là thứ muốn gấp, mặt khác hội nghị mọi người đến đông đủ, chờ tổng giám đốc !”

      Tư Minh Dạ nghe ra trong khẩu khí Lục Vân có chút bất mãn, lạnh lùng nhìn cậu cái, cái gì cũng chưa , bắt đầu lật xem.

      Lục Vân bởi vì cái liếc mắt kia của , đáy lòng phát lạnh, dám nhìn nữa. Lại cảm giác được hơi thở quanh người càng ngày càng lãnh, cậu khó khăn mới để mình xoay người chạy trốn.

      Tư Minh Dạ nhìn thứ trong tay, Doãn Hi An ? Tốt lắm ! Ngoại trừ về Doãn Hi An, còn có tài liệu của Vũ Văn Cận. thể , An Thụy làm việc là làm người ta thể phản đối.

      Vũ Văn Cận ? Tư Minh Dạ hừ lạnh tiếng, nhanh đến phòng họp. Chờ Tư Minh Dạ xa Lục Vân mới hít thở từng ngụm từng ngụm, cậu cư nhiên quên hô hấp, khó trách ngực đến mức phát đau. Lấy lại tinh thần vội vàng theo nhưng Tư Minh Dạ cước bộ dừng lại, xoay người nhìn về phía cậu, thanh lạnh lùng,“Cậu cần , về vị trí của cậu, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào văn phòng, bao gồm cả cậu !”

      Lục Vân nhịn được nhíu mày, tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng vẫn là thành trở lại vị trí của mình, giữ cửa !
      AikoNguyenChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 47

      Edit : Phương Thiên Vũ

      giường lớn trong phòng nghỉ, Hạ Duy Y bĩu môi, rầu rĩ oán giận,“Hừ, người xấu ! Ăn xong lau miệng bỏ chạy !” Lăn hai vòng giường, ngồi dậy xoa thắt lưng có chút đau, lại vỗ vỗ chân có chút mềm, đứng dậy mở tủ quần áo Tư Minh Dạ ra.

      “Vì sao có quần áo của mình ?” Cầm áo sơ mi của Tư Minh Dạ, sau đó nghĩ lần mặc như vậy Tư Minh Dạ rất tức giận, bĩu môi, bất đắc dĩ ra phòng nghỉ tìm quần áo của .

      Cũng may ngoại trừ áo sơ mi của nằm ở ngoài, những cái khác đều ở đệm. Vội vàng nhặt mặc lên, kỳ này vốn ngay cả tí bụi cũng có, cho dù rơi mặt đất cũng rất sạch.

      Lắc lắc tay áo áo sơ mi,“ lớn nga !” bộ dáng vốn nhắn xinh xắn, áo sơ mi Tư Minh Dạ người , vừa rộng lại vừa lớn, cũng có thể làm thành váy.

      vòng vòng đem tay áo xoắn lên, lại đem vạt áo sơ mi cột lại, sau đó đánh giá mình chút,“ ra ngoài như vậy, Dạ hẳn là tức giận ?”

      “Két”

      Lục Vân nghe tiếng mở cửa, phản xạ ngẩng đầu liền thấy cửa mở chút, từ bên trong vươn ra cái đầu , nhìn trái nhìn phải tựa như tìm cái gì.

      Ngũ quan xinh xắn, hai má phấn nộn, đôi mắt linh động giống như búp bê khiến người ta trìu mến, nhưng đáng tiếc…

      Lục Vân lắc lắc đầu, nhìn qua bộ dáng ngây thơ như vậy cư nhiên là người tình của tổng giám đốc, nhưng lại muốn quyến rũ Cận, là người thể nhìn tướng mạo, bộ dáng nhìn qua cũng khoảng 18, 19 tuổi ?

      nghĩ thấy Hạ Duy Y tới trước mặt cậu, thanh ngọt ngào hỏi,“Cậu là ai ?”

      Lục Vân nhíu mày, tuy rằng vui nhưng cậu tại là thư ký tổng giám đốc, hơn nữa tổng giám đốc giống như rất xem trọng người phụ nữ này, cậu cũng muốn ràng đắc tội , thản nhiên phun ra hai chữ,“Lục Vân !”

      Hạ Duy Y nghiêng đầu đánh giá cậu, bên người lúc lúc đều là soái ca, cho nên thấy Lục Vân bộ dáng cũng bình thường, nhưng cũng rất dễ nhìn. Hơn nữa tuy rằng cũng thích xinh đẹp nhưng phải người trông mặt mà bắt hình dong,“Cậu thích tôi ?”

      Lục Vân cả kinh, nghĩ tới cảm giác nhạy bén như vậy, giương mắt nhìn lại thấy cũng giống như để ý, Hạ Duy Y lại hết nhìn đông tới nhìn tây lát, hỏi,“Cậu có biết Dạ ở đâu ?”

      Lục Vân có chút , mặc kệ là ai, biết người khác chán ghét mình trong lòng đều thoải mái chứ ? Sao như chút cũng để ý ?

      “Tổng giám đốc họp !”

      Hạ Duy Y kéo tóc nghĩ nghĩ, Dạ giống như qua phải họp nhưng khi đó mơ mơ màng màng nhớ kỹ, có chút bất mãn móm miệng, hẳn là nên đem Tiểu Hùng đến !

      Trực tiếp ngồi xuống đối diện Lục Vân, gục ở bàn, bộ dáng mệt mỏi, yếu ớt hỏi,“Dạ còn bao lâu mới trở về ?”

      “Ách… Hẳn là nhanh !”

      “Nga…”

      lát sau, Lục Vân cuối cùng nhịn được hỏi,“ tức giận sao ?”

      Hạ Duy Y khó hiểu nhìn về phía cậu, trong mắt mờ mịt,“Tức giận ? Dạ có chọc tôi tức giận a ?” Tuy rằng lúc nãy hai người có cãi nhau, nhưng tại phải tốt lắm sao ?

      phải… Tôi là , biết tôi chán ghét , tức giận sao ?” Lục Vân trong lòng có chút tò mò.

      Hạ Duy Y kỳ quái nhìn cậu,“Vì sao phải tức giận ? Tôi lại biết , tôi cũng thích a !”

      Lục Vân có chút im lặng, có cần phải trực tiếp như vậy a ? Cậu rất hoài nghi căn bản chính là trả thù cậu ! Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt thấy đáy kia, trong lòng cậu hoài nghi lại dần biến mất, nhịn được nhíu mày, người như vậy làm sao có thể làm người tình của người khác ?

      Vốn việc này cậu nhắm mắt lại nhìn tới là tốt rồi nhưng người phụ nữ này cố tình có liên quan đến Cận. Tuy rằng mới tiến vào Tuyệt Thế lâu nhưng cậu cũng biết Tư Minh Dạ tuyệt đối là người thể chọc. Cậu chỉ sợ nếu Cận dây dưa với , cuối cùng rước họa vào thân, nhịn được thử hỏi,“ cùng Vũ Văn Cận có quan hệ gì ?”

      “Vũ Văn Cận là ai a ?” Hạ Duy Y nhíu mày, cậu sao hỏi vấn đề có chút kỳ quái.

      biết Vũ Văn Cận là ai ?” Lục Vân hoài nghi nhìn , vừa rồi ảnh chụp cậu xem qua, ràng cùng Cận thân mật như vậy, bây giờ lại biết Vũ Văn Cận là ai ?

      Lục Vân vùi đầu công tác, thèm nhắc lại, cậu thiếu chút nữa cũng bị bề ngoài vô tội của lừa gạt. Hạ Duy Y cảm giác được người đàn ông này càng chán ghét , nhưng cũng để trong lòng, chỉ có chút bất mãn Tư Minh Dạ lâu như vậy cũng chưa trở về.

      Đột nhiên, điện thoại bàn vang lên, Hạ Duy Y bất mãn xoa lỗ tai, bởi vì điện thoại ngay bên cạnh lỗ tai .

      Lục Vân cũng có liếc nhìn cái, trực tiếp cầm điện thoại, có chút nghi hoặc hỏi,“Mẹ tổng giám đốc ?”

      Lục Vân câu hỏi mới ra khỏi miệng, thang máy liền “Đinh –” tiếng. Thanh “cóc cóc” của giày cao gót vô cùng vang dội, Lục Vân vội vàng đứng dậy,“Lão phu nhân…”

      Hứa Nhã Lệ vui nhìn cậu,“Tôi rất già sao ?”

      …” Lục Vân lời còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Duy Y liền xoay người nhìn Hứa Nhã Lệ ,“Bà vốn chính là bà lão !”

      Thấy Hạ Duy Y, gương mặt Hứa Nhã Lệ nháy mắt vặn vẹo,“Con hồ ly tinh này !” Thù mới hận cũ cùng chỗ, Hứa Nhã Lệ xông lên muốn vươn tay cho bạt tai.

      Chỉ là tay vừa mới giơ lên, Hạ Duy Y chen chân vào nhàng đảo qua,“Ầm” tiếng, thanh vật nặng ngã xuống đất, vô cùng ràng.

      Hứa Nhã Lệ hơn nữa ngày mới chống đỡ ngồi dậy, ngồi dưới đất khóc lớn,“Tôi muốn sống nữa… Con hồ ly tinh này quyến rũ con tôi , cư nhiên còn dám ra tay đánh ta…” Đưa tay giữ chặt ống quần Lục Vân khóc kể ,“Cậu hãy phân xử , con hồ ly tinh này quyến rũ con tôi , còn làm bị thương con dâu tương lai của tôi. Bây giờ Tiểu Nhu còn ở trong bệnh viện, con hồ ly tinh này cư nhiên quấn lấy con tôi cho phép nó bệnh viện gặp Tiểu Nhu… Tôi rốt cuộc là tạo nghiệt gì a…”

      Lục Vân trách cứ nhìn thoáng qua Hạ Duy Y, đưa tay giúp đỡ Hứa Nhã đứng lên. Tuy người phụ nữ này lúc nãy giương nanh múa vuốt khiến người ta vui nhưng chuyện này bà ta quả là người bị hại ! Nhìn về phía Hạ Duy Y, vui ,“ này, biết là hơi quá đáng sao ?”

      Hứa Nhã Lệ thầm khiêu khích nhìn Hạ Duy Y liếc mắt cái, hừ ! Cho là chỉ có biết chiêu này sao ? Nhưng bàn tính của bà tính nhầm rồi, Hạ Duy Y vốn cần, bây giờ chỉ có mình Lục Vân, cho dù đám người chạy tới chỉ trích , nếu khó chịu cũng có thể đánh ngã toàn bộ người !

      Hạ Duy Y nhìn Lục Vân liếc mắt cái, quả nhiên vẫn thích người này, thản nhiên đem ánh mắt chuyển hướng bên, vốn muốn để ý đến cậu ta.

      Lục Vân có chút tức giận,“ biết là nên xin lỗi sao ?”

      Bị người chất vấn như vậy, Hạ Duy Y cũng nổi giận, mặt nghiêm lạnh lùng nhìn về phía Lục Vân,“ là con của bà ta sao ? Hay là người của bà ta ?”

      bậy bạ gì đó ?” Lục Vân giận dữ nhìn , nghĩ tới phân phải trái như vậy.

      Hạ Duy Y coi thường lửa giận của cậu, thản nhiên ,“ phải sao ? Vậy đừng xen vào việc của người khác !”

      “Xảy ra chuyện gì ?” Thanh lãnh truyền đến, làm người ta ảo giác bên người có cơn gió lạnh thổi qua.
      AikoNguyenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :