1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 44: Tự Cầu Nhiều Phúc

      Nghe câu cảnh cáo như vậy, bọn họ làm sao dám a? Ngẫm lại, người có ba là quân nhân, người có ba là trùm thương nhân lớn, hai bên đều thể đắc tội nổi! Chỉ có thể đóng chặt miệng lại. “Được, các cậu về , đúng rồi, tấm hình kia có rửa ? Rửa ra nhớ đưa cho tôi.” Thích Hán Lương hỏi.

      “Chụp rồi, rửa ra nhất định em tự mình đem qua cho thầy.” Cậu phóng viên học trò .

      “Rồi, .” Thích Hán Lương gật đầu.

      Chờ hai người kia khỏi, Thích Hán Lương nhìn văn phòng mảnh bừa bộn, lại vuốt miệng vết thương cạnh đầu lông mày, khóe miệng nổi lên tia cười.

      Đúng là, từ tối hôm đó vừa nhìn thấy Tạ Hải Nhạc, lại cứ thường trú trong đầu của gạt ra, cũng hiểu tại sao mình lại sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy với bé, đáng tiếc sau đó cuối cùng thể tìm thấy ấy, luôn thầm tiếc nuối trong lòng, ngờ vào đến Ngũ Châu, thình lình phát ra lại là học sinh của tớ! gần như là tự nhiên vui mừng, ai, tự nhận có luyến đồng, vẫn còn con nít, thể sinh ra ảo tưởng với đứa đúng ? Nhưng khi đêm đó nhìn thấy như tiên đứng đài, đối với , vậy mà lại sinh ra cái loại cảm giác “” trong truyền thuyết này, chỉ là, cũng là chủ nhiệm của ! chỉ có thể lặng yên ở bên chờ lớn lên, đợi vừa đủ lớn, nhất định phải điên cuồng theo đuổi ! Nhưng trai của , Tạ Thư Dật, hình như cực kì căm ghét , vừa thấy và Hải Nhạc đứng chung chỗ, cậu ta hay dùng cái loại ánh mắt như sói nhìn , vị trai này thể ra lòng chiếm hữu mạnh như thế, xem ra, cậu ta đối với em của mình cũng phải đơn thuần là tình em! Chẳng lẽ, cậu ta đối với em của mình… sinh ra tình cấm kị trong truyền thuyết?

      là cuộc chơi hấp dẫn a, càng ngày càng thú vị, Thích Hán Lương bình sinh thích nhất là thử thách, thử thách Tạ Hải Nhạc lần này, nhận!

      Khi hai em nhà họ Hứa nhìn thấy Tạ Thư Dật nổi giận đùng đùng lôi Tạ Hải Nhạc tới, Tạ Hải Nhạc lại nước mắt giàn giụa, mà khóe miệng Tạ Thư Dật giống như hơi hơi xanh tím, lại còn rướm máu, hai người hoảng sợ.

      “Các người bị cái gì vậy?” Nhã Nghiên kinh ngạc hỏi.

      có gì, chúng ta thôi.” Tạ Thư Dật .

      có gì sao? Khóe miệng bị cái gì? Còn rướm máu kia kìa.” Nhã Nghiên quan tâm .

      “Tôi có việc gì có việc gì!” Tạ Thư Dật bực bội trừng mắt nhìn Nhã Nghiên cái, “ là ai a? Nhiều chuyện với tôi như vậy?”

      Nhã Nghiên chưa từng bị tức giận như thế, bị quát sửng sốt, lập tức đôi mắt đỏ lên, miệng mím lại, giậm chân la: “Thư Dật ca ca, nạt em như vậy? Em ghét !” bật khóc chạy về phía trước.

      Hứa Chí Ngạn tức giận nhìn Tạ Thư Dật, : “Thư Dật, mày là rất quá đáng, em tao sai cái gì? Mày lại có thể nạt nộ nó như vậy?”

      sải chân chạy theo em .


      “Nhã Nghiên, Nhã Nghiên!” Tạ Hải Nhạc lo lắng gọi Nhã Nghiên, muốn giãy tay Tạ Thư Dật, cùng đuổi theo Nhã Nghiên.

      Tạ Thư Dật gắt gao bắt lấy tay buông lỏng, : “Tự cầu nhiều phúc cho mình , còn muốn quản chuyện người ta!” Hải Nhạc tức giận nhìn : “Tạ Thư Dật, bất kể thế nào cũng phải làm cho ai cũng ghét hận hay sao?”

      “Người ta hận tôi hay tôi đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi rảnh để ý cảm nhận của người khác, tôi chỉ chú ý cảm nhận của mình!” Tạ Thư Dật khinh thường .

      đáng ghét tự đại cuồng, ích kỷ cuồng! Nhã Nghiên là tốt, sao có thể đối xử với người ta như vậy chứ?” Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật kéo xềnh xệch, nhưng vẫn quên thấy bất công cho Hứa Nhã Nghiên bị tổn thương.

      “Còn nữa, tự lo cho mình ! Tôi còn chưa tính sổ với đâu!” Tạ Thư Dật .

      kéo Tạ Hải Nhạc vào trước xe, mãnh bạo nhét vào.

      Vừa về tới nhà, lại nhốt vào tầng hầm ngầm, Tạ Hải Nhạc vẫn luôn khóc, làm sai cái gì? Từ đầu đến cuối hề làm sai, vì sao lại đối xử với như vậy?

      cứ khóc cứ khóc, cho đến khi khóc đến khàn họng, rất ghét cuộc sống như thế, hoàn toàn có quyền tự chủ của tớ, cũng hoàn toàn có hỉ nộ ái ố riêng tư, luôn cứ điều khiển , kiềm chế chặt chẽ, cho tia tự do nào, hoàn toàn mất niềm tin đối với tương lai của chính tớ! Khóc đến mệt lả, nằm ở ghế sofa cũ thiếp .

      Lúc này, cửa tầng hầm ngầm vang lên tiếng “Ầm ầm”, cửa bị nhàng đẩy ra, bóng người cao lớn bị ánh trăng chiếu bóng dài vào trong tầng hầm ngầm.

      Tạ Thư Dật chậm rãi đến bên người Tạ Hải Nhạc co người ngủ sofa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt phủ đầy nước mắt của , trông tái nhợt và nhu nhược.

      Kỳ hôm nay thấy vẫn vì mà ở trước mặt Thích Hán Lương hết lời hay, thắc mắc, bảo vệ sao? Nhìn cứ cầu xin nhìn Thích Hán Lương, cảm giác trong lòng rất quái dị, cái loại cảm giác quái dị này cứ từ từ mọc rễ trong lòng , sau đó lại cứ chậm rãi nảy mầm.

      sợ Thích Hán Lương, tuy bây giờ còn học, nhưng nghiệp của gia tộc hiểu , biết bất kể là ở giới thương nhân hay là giới chính trị, địa vị nhà tớ đều vô cùng quan trọng, chỉ bằng Thích Hán Lương làm sao có thể sợ lão ta? Nhiều lắm là tính lưỡng hổ tranh đấu, nhưng kẻ biết tình huống như Tạ Hải Nhạc, lại bị dọa sợ!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 45 : Thấy Được Lòng Người Tốt

      Đó là bởi vì hoàn toàn biết Tạ gia ngoài sáng trong tối làm ăn cái gì, cũng biết Tạ gia có thể coi là huyết mạch kinh tế quốc gia, ngay cả Tổng thống Trung Quốc cũng phải dựa vào tài chính do tứ đại gia tộc nhất là tập đoàn Tạ gia chi trợ, có ngành sản xuất nào Tạ gia nhúng tay vào chứ? Bay bầu trời, mặt đất, bơi lặn trong nước, nhu cầu ăn mặc dùng ở của con người, Tạ gia đều có xem qua! Có thể , nếu Tạ gia suy sụp, quốc gia cũng sụp đổ mất nửa!

      Cho nên, vốn sợ Thích Hán Lương, cho dù Thích Hán Lương làm khó cũng thể làm khó được chỗ nào! Chỉ là, khi thấy ra sức xin tha cho , khắc này, trong cõi lòng lạnh băng cứng ngắc của , có đôi chỗ trở nên mềm mại!

      Nhưng vẫn rất rất tức giận lại dám cho Thích Hán Lương ôm như vậy, thể tha thứ dễ dàng, cho nên, lại nhốt vào phòng tối, muốn ngẫm lại cho kĩ bản thân mình sai ở chỗ nào, bằng , về sau vẫn tái phạm việc xấu như cũ!

      lầu vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe tiếng khóc của , biết tại sao, cứ tâm phiền ý loạn, luôn mãi qua lại trong phòng mình thể ngủ được, đến khi còn nghe thấy tiếng khóc của , biết chắc là khóc mệt ngủ rồi, trong lòng đột nhiên sinh ra cỗ thôi thúc muốn đến nhìn , vì thế, nhịn được chạy tới nhìn.

      Thấy cuộn tròn thành cục như chú mèo con, chắc là bởi vì lạnh ? đáp chiếc áo khoác, nhàng ôm lấy vào trong lòng.

      Vẫn nên đưa về lầu ngủ , nơi này đúng là hơi lạnh, sợ vạn nhất lại cảm mạo.

      gầy quá mềm mại quá, núp ở trong ngực của thành nhắn như thế.

      muốn dùng sức ôm lấy , bỗng nhiên, Tạ Hải Nhạc đột ngột bị đánh thức, lúc đầu còn mơ mơ màng màng, khi phát ra mình bị người ta ôm hoảng hồn, đến khi thấy là ai, hét lên.

      Buông! tên hỗn đản này! Buông!” Hải Nhạc giãy dụa trong lòng Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật ngờ tỉnh còn phản ứng quá mạnh như vậy, đành phải buông ra.

      Hải Nhạc dùng sức lui ra trong cùng ghế sô pha, toàn thân đều run bần bật.

      Tạ Thư Dật thấy run rẩy kịch liệt như vậy, trong lòng đột nhiên trận rối rắm, , làm cho sợ tới mức lợi hại như vậy sao?

      thử tới gần , : “Tôi chỉ muốn tới thăm chút.”

      “Tạ Thư Dật, đừng lại đây! Đừng lại đây!” Hải Nhạc la to dùng hai tay hai chân xua lung tung.

      Tạ Thư Dật thấy cuồng loạn như vậy, lòng bị quất mạnh, đành phải lùi về phía sau.

      “Tôi tới, cũng có muốn làm gì.” tự chủ được giải thích.

      “Tạ Thư Dật, tôi muốn nhìn thấy , muốn!” Hải Nhạc đau khổ lắc đầu, sau đó, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn , “Sao Tạ Thư Dật lại có thể chạy đến chỗ này chứ? hẳn là lầu ngủ rất thoải mái, là mình nằm mơ sao? Nhất định là mình nằm mơ?”

      đột nhiên giơ tay lên, đưa tới bên miệng liều mạng cắn cái.

      “Đau quá!” Tạ Hải Nhạc kêu đau, ngẩng đầu, phát Tạ Thư Dật vẫn đứng ở nơi đó, ngốc lăng, sau đó khiếp sợ bật khóc, “ phải nằm mơ sao? Vậy tới nơi này làm gì? có thể buông tha cho tôi ? Buông tha cho tôi ! Tôi phải loại con đó, tôi là em của ! Cho dù chúng ta cùng chung huyết thống, tôi vẫn là em của ! Xin đừng đối xử với tôi như lần đó được ? Cho dù muốn trả thù mẹ tôi trả thù tôi, cũng xin đừng dùng các này, trừ cái đó ra, tùy khi dễ tôi thế nào tôi cũng chịu! Tôi xin , tôi xin !”

      Toàn bộ máu nóng trong người Tạ Thư Dật đều xông lên não, ra, sợ như vậy là bởi vì hành vi xúc động lần trước của !

      “Tạ Hải Nhạc! có biết cái gì ?” thẹn quá hóa giận rống to.

      Tạ Hải Nhạc bị to tiếng sợ tới mức co thành cục, nếu nhào về phía , chắc chắn có lực chống trả!

      Ánh mắt của khẩn cầu nhìn Tạ Thư Dật, miệng giọng thào : “Buông tha tôi, buông tha tôi được ?”

      Thấy Tạ Thư Dật lại về phía tớ, tuyệt vọng nhìn , run run : “Tạ Thư Dật, đừng, tôi hận ! Tôi nhất định hận chết !”

      Tạ Thư Dật bị chọc tức, trong mắt ứa ra lửa, nổi giận la to: “Tạ Hải Nhạc! Làm ơn ! nghĩ rằng tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ ở chỗ này bị đông lạnh, muốn mang trở về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy ngủ, tôi chỉ muốn ôm trở về phòng! thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc biết tốt xấu! Được rồi, lười quản ! thích ở trong này cứ ở chỗ này !”

      xong, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.

      Tạ Thư Dật tức giận đến hoa mắt, lại có thể tưởng lầm tới chỗ này, là muốn cường bạo !


      có vụ đói bụng ăn quàng như vậy à? Lần trước, lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lần này hoàn toàn có cái loại suy nghĩ này, nhưng vậy còn hiểu lầm !

      “Tạ Hải Nhạc, cái đồ biết tốt xấu, về sau đừng mong tôi lại động lòng trắc với nữa!” tức giận nghĩ trong lòng, nổi giận đùng đùng chạy về phòng ngủ của mình.

      Tạ Hải Nhạc giật mình ngồi chỗ đó, từ khi nào lại trở nên hảo tâm như vậy, sợ bị đông lạnh trong này, muốn ôm trở về phòng nghỉ ngơi?

      sao? Là hiểu lầm lòng tốt của sao?

      , tin tưởng ! Giả như có hảo tâm như vậy, tại sao lúc trước còn muốn nhốt vào tầng hầm ngầm chứ?

      sửa sang lại vài sợi tóc dính mặt đầy nước mắt, chậm rãi duỗi chân xuống sofa, mang giày vào, rời khỏi tầng hầm ngầm lúc nãy tức giận quên đóng cửa.

      trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch lại bò lên giường, vẫn là giường thoải mái a, nhưng mà thể ngủ tiếp, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng của : “ nghĩ rằng tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ ở chỗ này bị đông lạnh, muốn mang trở về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy ngủ, tôi chỉ muốn ôm trở về phòng! thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc biết tốt xấu! Được rồi, lười quản ! thích ở trong này cứ ở chỗ này !”

      thở dài yếu ớt hơi, dọa muốn vỡ mật, bây giờ chỉ cần tới gần vào chút, lập tức nhịn được nghĩ xem có phải muốn tới xâm phạm hay !

      “Chúa ơi, cho con biết, con phải làm gì bây giờ? Con phải làm sao mới có thể thoát khỏi khống chế của ?” nằm giường trằn trọc suy nghĩ, thẳng đến sắc trời gần sáng mới ngủ.

      Sáng hôm sau rời giường, ngờ vậy mà đến trường từ sớm, cũng đợi , mà bác Cương lại chờ từ lâu để đưa đến trường học.

      Trong lòng lo lắng bất an, trong hồ lô của lại bán thuốc gì đây? Chẳng lẽ, phát thiện tâm rồi?

      Những ngày tiếp theo, cũng đến lớp đón nữa, về nhà vẫn là bác Cương lại đó đón , ngay cả Nhã Nghiên cũng cảm thấy kỳ quái vì sao Tạ Thư Dật đột nhiên lặn mất tăm.

      “Tớ cũng biết tại sao.” Tạ Hải Nhạc thản nhiên trả lời.

      “Có phải ấy giận tớ hay ? muốn gặp lại tớ nữa?” Hứa Nhã Nghiên có chút lo lắng lại có chút ủy khuất .

      Hải Nhạc ngạc nhiên nhìn Nhã Nghiên.

      Nhã Nghiên bị nhìn ngượng ngùng, ấp úng : “Tớ chỉ là… tớ nghĩ lần trước tâm tình ấy có chút tốt, tớ nên chọc ấy tức giận, là do tớ tốt.”

      Hải Nhạc gần như có chút biết nên khóc hay cười, ràng là Tạ Thư Dật làm sai, nhưng Nhã Nghiên vẫn sẵn lòng tha thứ , còn ở đây lo lắng tớ nên chọc giận , rốt cuộc Tạ Thư Dật đào ở đâu ra cái loại ma lực này? ( mặt đó)

      có, cậu có chọc ấy tức giận đâu, người sai chính là ta cơ, Nhã Nghiên, cậu đừng tự trách tớ, hoàn toàn là chuyện của ta thôi.” Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc, : “Hải Nhạc, lần trước… có phải Thư Dật ca ca gây lộn với thầy Thích hay , tớ nhìn thấy khóe mắt thầy Thích bị bầm xanh đó.”

      Hải Nhạc trầm mặc lời nào.

      “Hải Nhạc, có phải hay ?” Nhã Nghiên hỏi liên tục.

      phải.” Hải Nhạc trái lương tâm.

      thể ra chuyện hai người bọn họ đánh nhau vì được, lâu như thế mà có động tĩnh, phỏng chừng lão Thích đẹp trai cũng truy cứu chuyện này nữa.

      à?” Nhã Nghiên cẩn thận nhìn vẻ mặt Hải Nhạc.

      “Nhã Nghiên, đó chẳng qua là trùng hợp, cậu suy nghĩ chút , tại sao bọn họ lại gây lộn chứ?” Hải Nhạc tiếp tục trái lương tâm.

      “Cũng đúng.” Nhã Nghiên đồng ý.

      Nhã Nghiên truy được gì, mà Hải Nhạc cũng qua được đoạn ngày có vẻ thư thái, cho dù Tạ Thư Dật ở nhà, hai người may gặp nhau, đối với cũng chỉ hờ hững, càng chuyện với , mừng rỡ được thanh tĩnh.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 46 : Học Bơi

      Nhưng, những ngày thanh tĩnh kéo dài được lâu, mẹ Hải Nhạc từ bên ngoài về, chuyện con biết bơi lội cứ canh cánh bên mình, được, ngay tại bữa tối, bà lại đề nghị Thư Dật dạy Hải Nhạc bơi lội.

      “Thư Dật, con coi có thời gian, dạy cho em nó.” Bà .

      Tạ Hải Nhạc sợ tới mức rớt cây đũa lên bàn, mẹ đúng là tự vạch áo cho người xem lưng a? Vừa nghĩ tới hành vi xúc động từng làm với , kêu dạy bơi lội, quả chính là đưa dê vào miệng cọp đó!

      ! Mẹ, con học bơi đâu!” Mặt Tạ Hải Nhạc trở nên trắng như tờ giấy.

      Tạ Thư Dật liếc nhìn cái, hé răng.

      “Con bé này, sợ học bơi như vậy, con càng sợ hãi, con lại càng phải vượt qua, nghe lời mẹ, để cho hai dạy con học bơi.” Mẹ Hải Nhạc .

      “Mẹ! Bây giờ nước rất lạnh, con sợ lạnh.” Hải Nhạc mưu đồ thuyết phục mẹ mình.

      Tạ ba ba vui tươi hớn hở mở miệng: “Hải Nhạc, đừng lo, cái chung cư mới xây ở gần Ngũ Châu của Tạ thị chúng ta, ba có đưa hai tầng áp mái D cho con làm quà sinh nhật hai mươi tuổi của nó, cùng tầng đó, bởi con thích các loại vận động, mặt thiết đặt làm các loại phòng chơi thể thao, còn bao gồm cái hồ bơi nhiệt độ ổn định nữa, bởi vì từ đam mê bơi lội, nếu con ngại nước bể bơi nhà mình bị lạnh, con có thể để dẫn qua bên kia học bơi cũng được.”

      “Đúng rồi đó, con ngoan, nghe lời mẹ, ngoan ngoãn theo học bơi, mẹ lại bớt lo chút.” Mẹ Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, ngoài miệng ngậm tia cười lạnh như có như , vẫn cứ xem như hồng thủy mãnh thú sao? Tạ Thư Dật lại bết bát như vậy à?

      Trong khoảng thời gian này, nhượng bộ lớn như vậy, tìm gây phiền toái, đưa đón , thậm chí cũng chuyện với nốt! Chỉ là muốn khiến hề sợ như vậy nữa, nhưng, vậy mà làm bộ hề có chút cảm kích, lại còn làm ra vẻ hận thể làm cho biến mất trước mặt tốt rồi! đáp lại như vậy, chọc giận . “Dì cứ yên tâm, cứ giao chuyện dạy Hải Nhạc bơi lội cho con là được.” mỉm cười .

      Mẹ Hải Nhạc vừa nghe như thế, mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng: “Thư Dật, dì rất cảm ơn con.”

      Tạ Thư Dật lộ ra nụ cười mê chết người của : “Nên thôi, chúng ta là người nhà cả.”

      quay sang đăm chiêu nhìn Hải Nhạc cái, Hải Nhạc bị nhìn kinh hồn táng đảm, bật thốt: “ đừng mơ, ai cũng đừng mơ!” Mẹ Hải Nhạc cùng Tạ ba ba hai mặt nhìn nhau, có chút mạc danh kỳ diệu.

      Tạ Thư Dật mở hé môi mỏng, chậm rãi giải thích với hai bác già: “Bây giờ là thời kỳ phản nghịch của nó, bởi vì hai người lúc nào cũng ở nhà, con có quản lý nó chút, thành ra nó có vẻ ghét con, thích đối nghịch với con, sao, con hiểu, con cũng từng có những năm mười lăm mười sáu tuổi huy hoàng rực rỡ.”

      Mẹ Hải Nhạc vội : “Hải Nhạc, đây là lỗi sai của con, hai trông nom con, cũng là vì muốn tốt cho con.” (nghe quen quen, hình như ngày nào cũng nghe cả…)

      Tạ Hải Nhạc tức giận đến run cả người, ngực liên tục phập phồng, sao có thể trợn tròn mắt dối như vậy chứ? ghét , là , nhưng từ bao giờ phản nghịch rồi? Từ bao giờ thích đối nghịch với rồi?

      ở mặt ngoài giả bộ biết có bao nhiêu trân trọng quý em này, nhưng sau lưng lại dùng hết khả năng khi dễ , tên trong ngoài đồng nhất tàn nhẫn vô tình! Có lẽ, phúc hắc chính là bản tính của !

      Tạ Thư Dật nhìn ra ép tớ nén giận, điều này làm cho tâm tình của sung sướng, thích nhìn bị chỉnh. e rằng kế khả thi thể nề hà, vì thế, vui vẻ gắp rau vào trong bát cơm của , : ” Đây, bồi tội với em, đừng tức giận, em rất gầy, phải ăn nhiều chút, bằng , ba với dì còn tưởng rằng ở nhà chăm em cho tốt lại còn ngược đãi em.”

      Hải Nhạc có khổ nên lời, có giận phát ra, cố gắng ép nước mắt quay về, cũng gắp cho Tạ Thư Dật những thứ trước giờ bình thường thích ăn, bỏ hết vào trong bát , : “, cũng vậy, ăn nhiều chút a.”

      Tạ Thư Dật nhìn những thứ trước giờ thích ăn, vẻ mặt đau khổ, ngờ lại còn bắt chước y hệt ăn quân của , nhưng mà, ăn được, đành phải bất chấp khó khăn ăn đồ ăn trong bát vào miệng.

      “Ngon.” Tạ Thư Dật muốn nhận thua, làm bộ ăn được mùi ngon.

      “Vậy à?” Tạ Hải Nhạc cười ngọt ngào hiếm có với , thuận tay lại gắp gắp to bỏ vào trong bát , “ hai, ăn ngon ăn nhiều chút.”

      cần, cần, tự tớ gắp.” Tạ Thư Dật thấy còn muốn gắp nữa, đành phải bưng bát lên che trước ngực.

      Con nhóc này, đúng là thể xem thường nó đâu! Dám tìm nhược điểm của mà xuống tay, hừ hừ, dám trêu , xem dạy bơi lội mà chỉnh mới là lạ! căm giận nghĩ thầm, bên dùng sức bới ra đồ ăn lẫn với cơm trong bát, nôn, là khó ăn! Mẹ Hải Nhạc cùng Tạ ba ba nhìn màn này, cười đến rất sung sướng.

      Tạ Thư Dật nhìn Tạ Hải Nhạc mặc bộ áo tắm kín mít màu xanh nhạt, đứng ôm hai tay trước ngực.

      Tuy rằng bộ áo tắm đó theo kiểu bảo thủ, hơn nữa che lấp toàn thân cực kì kín đáo, nhưng, vẫn che được dáng người tuyệt hảo, chỗ nên lồi lồi, chỗ nên lõm lõm, lả lướt xinh đẹp, giống dáng người của bé mười lăm tuổi, nếu lớn lên chút nữa lại nguy, biết có bao nhiêu đàn ông quỳ gối dưới váy đây.

      Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật đăm đăm nhìn , nhịn được đỏ mặt, cũng phản xạ đưa hai tay che trước ngực.

      hận tại sao mình biết bơi, giả như biết bơi mà chắc chắn có cơ hội tiếp cận gần như vậy.

      Tạ Thư Dật nhìn động tác che chắn của , ho khan hai tiếng lấp liếm, : “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

      “Chuẩn bị cái gì?”

      “Xuống nước chuẩn bị a!” Tạ Thư Dật nhướng mày .

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc như được đặc xá bước từ cầu thang từ từ vào trong bể bơi, nước trong hồ ấm áp ổn định, độ ấm vừa phải, thoải mái.

      Tạ Hải Nhạc trộm ngắm Tạ Thư Dật chuẩn bị xuống nước, chỉ mặc quần bơi, thoạt nhìn vóc người rất cao to, rắn chắc và mạnh mẽ. Cơ ngực và cơ bụng mang màu tiểu mạch khỏe mạnh bóng loáng ẩm ướt, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ như vậy, quả là tượng David sống lại biết của danh tác Michelangelo, khi ánh mắt sắc bén của Tạ Thư Dật quét về phía , bai rối cúi đầu.

      “Dựa vào nỗi sợ nước của , cần phải học bộ trong nước trước.” Tạ Thư Dật .

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc lên tiếng.

      Chỉ là lại trong nước mà thôi, rất đơn giản.

      , phải ở trong này, phải thử chỗ nước sâu.” Tạ Thư Dật .

      “Đến chỗ nước sâu?” Tạ Hải Nhạc sợ hãi.

      “Đúng.” Tạ Thư Dật gật gật đầu, “ nhất định phải vượt qua nỗi sợ hãi đối với nước mới có thể học bơi được nha.” Tạ Hải Nhạc ngoài miệng đáp lời, trong lòng hung hăng mắng: Còn phải năm đó tại đẩy tôi xuống hồ bơi xém chết đuối, bằng tôi sợ nước sao? Còn phải tại ! hít sâu hơi, chậm rãi vào trong hồ.

      “Tốt, có thể quay về.” Tạ Thư Dật .

      Tạ Hải Nhạc lại về, Tạ Thư Dật nhìn : “Quay lại tiếp.”

      Tạ Hải Nhạc xoay người lại về phía giữa hồ.

      Quay về, lại , quay về, lại , quay về, Tạ Hải Nhạc cực kì hoài nghi phải muốn dạy bơi lội, mà là đùa giỡn . “Rốt cuộc đủ chưa? Chẳng lẽ cứ để cho tôi tới lui như vầy sao?” Tạ Hải Nhạc nhịn hết nổi.

      sao, hoài nghi cách dạy của tôi à?” Tạ Thư Dật lành lạnh , “Bây giờ có lo lắng như lúc nãy chứ? Tôi thấy lại trong nước tốt lắm, hẳn là có cảm giác sợ hãi phải ?”

      Tạ Hải Nhạc thấy nghiêm túc, đành phải nén giận : “Vậy… có cần tôi nữa ?”

      “Cần, quay trở lại, sâu thêm chút, thấy từ từ càng càng sâu đấy sao?”

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc đành phải từ từ vào bên trong lần nữa, thẳng thẳng, cảm thấy càng càng sâu, mực nước tới ngang vai rồi, nhưng, Tạ Thư Dật vẫn lên tiếng kêu trở về, đành phải kiên trì tiếp tục về phía trước.

      tới tới, đạp hụt cước, la to nghiêng về phía trước, thân tớ cũng nhanh chóng chìm xuống. Trong phút chốc, ùng ục ùng ục bị uống vài ngụm nước, tay chân đạp loạn xạ , mắt thấy sắp chìm xuống, bờ eo lại bị đôi tay to hữu lực nắm lấy, sau đó, ôm trồi lên mặt nước.

      Tạ Hải Nhạc quơ quơ mặt nước, la to: “Tạ Thư Dật! cố ý!” “Tôi nào có!” Tạ Thư Dật bộ vô tội.

      ràng!” Tạ Hải Nhạc phẫn nộ lên án.

      biết tốt xấu.” Tạ Thư Dật lắc đầu, “Nếu tôi cố ý, tôi đây lập tức buông tay.”

      buông lỏng tay ra, Tạ Hải Nhạc lập tức chìm xuống nước, thét to vươn hai tay dùng sức níu chặt cổ Tạ Thư Dật.

      Khóe miệng Tạ Thư Dật giương lên tia cười xấu xa.

      “Ê, buông tay a, ôm tôi làm gì?” với Tạ Hải Nhạc.

      , ! Tôi buông ra đâu!” Tạ Hải Nhạc nghe lời buông ra, buông ra, lại chìm xuống, sợ hãi cái loại cảm giác bị nước ngập đầu này.

      sao? buông tôi ra?” Ánh mắt Tạ Thư Dật chợt trở nên thâm trầm, trong giọng cũng mang theo tia mị hoặc từ tính, “ buông tôi ra, cũng đừng có bám sát vào người tôi như bạch tuộc như vầy a, làm sao tôi có thể bơi về đây?”

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc xấu hổ buông đôi chân vòng người ra, Tạ Thư Dật nhìn cái, ôm rời khỏi khu vực nước sâu vào khu vực nước cạn.

      “Được chưa?” Tạ Hải Nhạc vội vàng hỏi Tạ Thư Dật, “ tới chưa?”

      Tạ Thư Dật gật gật đầu.

      Tạ Hải Nhạc chống chân xuống đụng đáy hồ bơi, buông cánh tay ôm cổ Tạ Thư Dật ra.

      Nhưng, bờ eo của vẫn bị Tạ Thư Dật ôm chặt.

      “Thả tôi xuống a.” đẩy tay Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật vươn bàn tay, nhàng vén vài sợi tóc ẩm ướt mặt , bình tĩnh nhìn .

      Tạ Hải Nhạc bị ánh mắt kỳ quái nhìn phải cúi đầu xuống, : “Thả tôi xuống.”

      “Nhưng tôi lại muốn thả ra, phải làm sao bây giờ?” Tạ Thư Dật đột nhiên mở miệng, giọng trở nên trầm thấp mà khàn khàn.

      “Cái gì?” Tạ Hải Nhạc chợt ngẩng đầu, ngập ngừng nhìn Tạ Thư Dật.

      Mặt Tạ Thư Dật từ từ phóng đại trong mắt , ánh mắt nhìn như mang theo hai đám lửa nho , khi hai đám lửa càng gần mặt lại càng trở nên mạnh mẽ, Hải Nhạc cảm thấy có chút ổn, khỏi quay mặt .

      Nhưng Tạ Thư Dật vươn tay xoay mặt lại, gằn từng tiếng: “Hải Nhạc, tôi muốn hôn .”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 47: Hôn Lầm

      !” Hải Nhạc hoảng sợ muốn thoát khỏi khống chế của .

      kịp nữa rồi!” Tạ Thư Dật , lập tức, môi của ép xuống môi của .

      …” Tiếng thét chói tai bị môi của ngăn lại trong miệng, chỉ thoát ra được cuối.

      Tạ Thư Dật mãnh liệt phủ lên môi , dùng sức mạnh mẽ gần như mút phá môi của , Hải Nhạc theo bản năng phản kháng, lại khơi ra tính chiếm hữu thô bạo của , càng thêm dùng sức, thẳng đến khi Hải Nhạc hé miệng ra như lần trước, tiến quân thần tốc vào trong miệng của nhào đến quấn lấy chơi đùa cái lưỡi thơm tho.

      mềm mại như thế, ngọt ngào như thế, làm cho Tạ Thư Dật nhịn được càng sâu thêm nụ hôn này, tham luyến đoạt lấy ngây ngô hồn nhiên.

      Tạ Hải Nhạc chỉ cảm thấy khí lực của tớ như bị rút cạn, toàn thân mềm yếu vô lực tựa vào người Tạ Thư Dật, có thể cảm nhận được đầu lưỡi của linh hoạt ở bên trong môi tớ khuấy đảo ra cơn sóng tình, tay , nhịn được đặt lên đầu vai , thở gấp phát ra tiếng rên như con mèo meo meo.

      Tạ Thư Dật nghe được tiếng thở gấp của , lại điên cuồng như hận thể nuốt Hải Nhạc vào trong bụng, ôm thân thể của xoay tròn, xoay tròn đến thành hồ bơi, sau lưng có chỗ dựa, hôn lại càng kiêng nể gì, cơ hồ khiến Hải Nhạc có cảm giác sau khắc vì tim đập quá nhanh mà hít thở thông, toàn bộ đầu loạn rừng rực dính như keo giống nhất oa mạo phao cháo, khiến cho thể suy nghĩ, cũng làm cho thể cự tuyệt Tạ Thư Dật đến tìm lấy những ngọt ngào thuộc về , chỉ có thể giống sợi tơ hoa gắt gao bám vào cây thanh tùng thẳng tắp Tạ Thư Dật này.

      Nụ hôn này, dài như vậy, cuồng nhiệt như vậy, gần như khiến cho toàn bộ nước hồ bơi đều sôi trào lên vì cảm xúc thăng hoa mãnh liệt của hai người.

      Cũng biết qua bao lâu, nhiệt độ dây dưa giữa môi lưỡi Hải Nhạc từ từ tản , Tạ Hải Nhạc mới có thể hít thở khí trong lành, muốn đẩy ra, nhưng lại có lấy tia khí lực, vẫn như cũ toàn thân mềm yếu ngồi phịch trong lòng .

      Tạ Thư Dật nhàng đặt đầu ở trước ngực của mình, nghe được tiếng tim đập hỗn loạn mà mạnh mẽ hữu lực của , đập nhanh như vậy gấp như vậy, cùng với tiếng tim đập của kẻ xướng người hoạ, biết vì sao, lại muốn cứ vậy mà rời khỏi lồng ngực của , vụng trộm tham luyến từng trận hơi thở nam tính từ người truyền đến, mà tay Tạ Thư Dật lúc này ôn nhu vuốt ve mái tóc của , ôn nhu vỗ về gương mặt của , mang theo cảm giác tê dại ngứa ngáy yếu ớt, tê ngứa đến trong lòng Hải Nhạc rồi.

      “Hải Nhạc…Hải Nhạc… Hải Nhạc…” Tạ Thư Dật cúi đầu gọi tên từng tiếng, cho tới bây giờ Hải Nhạc cũng biết tên tớ khi được gọi như thế, lại có thể làm cho trái tim thể khống chế mà rung động, đúng vậy, lòng của , vậy mà lại vì gọi vài tiếng mà rối loạn!

      Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa sát vào nhau, tất cả đều tĩnh lặng như vậy, mà lại ấm áp như vậy, Tạ Thư Dật ôm cẩn thận, sợ mình bất cẩn cái phá vỡ bầu khí ngọt ngào này.

      Hải Nhạc từ từ tỉnh lại từ giữa mê say, có chút mê mang, tại sao lại biến thành cái dạng này? Đúng ra là phải cự tuyệt mới đúng, vì sao đến cuối cùng, lại giống như bị say mê cuốn vào?

      “Buông!” Hải Nhạc hai tay dùng sức muốn đẩy lồng ngực rộng lớn của ra.

      Tạ Thư Dật lại càng ôm chặt hơn, : “Tiểu Hải Nhạc, tôi cảm thấy em cũng rất hưởng thụ nụ hôn này a.” (vâng, hai người hưởng thụ, tôi đây…)

      Nghe ra trong giọng có chút trêu chọc, trong lòng Hải Nhạc vừa tức vừa vội.

      “Cái này cũng tính là gì, nếu như có con trai khác hôn tôi như vậy, tôi nghĩ, tôi cũng như vậy thôi!” Miệng cứng.

      Tạ Thư Dật nghe vừa như thế, giận tím mặt la: “Em dám! Em dám cứ để cho nam sinh khác hôn em!”

      Ngón tay mơn trớn môi của , : “Nơi này, chỉ thuộc về tôi! Tôi hôn, chỉ có tôi!”

      Trong lòng Tạ Hải Nhạc cũng rất tức giận, dùng sức đẩy ra, vừa chậm rãi lui ra sau.

      “Tạ Thư Dật, chúng ta em! Mặc kệ có thừa nhận người em này hay , nhưng ở trong mắt người khác, chính là trai tôi!” to.

      Tạ Thư Dật đặt ngón tay vừa vuốt phẳng môi ở bên môi của tớ, giống như ngón tay còn chứa mùi thơm ngát của đôi môi đỏ mọng kia, nhàng hít hơi, muốn hít hương thơm vào xoang mũi.

      “Tạ Hải Nhạc, cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là em của tôi! Mà em, cho tới bây giờ em cũng chưa từng chính thức gọi tôi tiếng ! Người khác thấy? Cho người khác gặp quỷ !” .

      Tạ Hải Nhạc đau khổ lắc đầu, : “Tạ Thư Dật, xin , muốn đùa giỡn với tôi, xin đổi loại trò chơi khác được ? Cái loại này, tôi chịu được, hận tôi, ở trong lòng , tôi chỉ là món đồ chơi hay ho của mà thôi, trước giờ đều chưa từng nghĩ tới tôi cũng là người, tôi cũng muốn sống những ngày làm thứ đồ chơi này!”

      Tạ Thư Dật vừa nghe như thế, ánh mắt sáng rực về phía , Hải Nhạc kinh hoảng lui về phía sau trong nước, nhưng Tạ Thư Dật càng nhanh hơn , đến bên người Tạ Hải Nhạc, hai tay đột nhiên nâng lên đặt ở vai Hải Nhạc, Hải Nhạc tự chủ được run run.

      “Tạ Hải Nhạc, nếu như muốn sống loại ngày làm thứ đồ chơi này, có cách khác.” Tạ Thư Dật .

      “Cách gì?” Tạ Hải Nhạc phòng bị nhìn .

      Tạ Thư Dật cái chớp cũng trong chớp mắt nhìn , gằn từng tiếng: “ cự tuyệt tôi hôn em, đừng cự tuyệt, chỉ cần em kháng cự nụ hôn của tôi, tôi đồng ý, về sau tôi tìm em gây phiền toái!”

      Chẳng lẽ, về sau vẫn muốn hôn như vậy sao? Cái này sao có thể được chứ? thể cứ như vậy nữa!

      được!” quả quyết cự tuyệt.

      , em có quyền cự tuyệt, tôi muốn làm như vậy, tôi làm như vậy, em tất phải chịu!” Tạ Thư Dật thấy quả quyết cự tuyệt, nổi giận, bá đạo gạt bỏ cự tuyệt của Hải Nhạc.

      “Tạ Thư Dật, thể buông tha cho tôi sao?” Hải Nhạc khẩn cầu nhìn .

      thể, cũng chưa từng nghĩ muốn tha cho em! Từ em nhất định là…” Tạ Thư Dật dừng lại chút, “…đồ chơi của Tạ Thư Dật tôi!”

      Nghe như vậy, trong mắt Hải Nhạc lăn ra những giọt nước mắt to.

      Tạ Thư Dật thấy đau khổ như vậy, trong lòng đột nhiên có tia đau nhè , nhịn được : “Trừ ôm em hôn em, tôi làm gì khác với em, chuyện này em cần lo lắng.”

      vậy chăng?” Hải Nhạc mở to hai mắt, đột nhiên trong mắt cũng toả sáng ra thứ ánh sáng rực rỡ, thứ hào quang này, làm cho Tạ Thư Dật xém chút nữa thất thần, như mê muội gật gật đầu: “, tôi , em nên thử tin tưởng tôi lần!” (sao giống… hai bé con nít lừa nhau quá…)

      Hải Nhạc thở dài nhõm hơi, giơ tay lên muốn lau nước mắt mặt, Tạ Thư Dật đột nhiên ngăn lại tay : “Tôi đến.”

      Hải Nhạc kinh ngạc thả tay xuống, Tạ Thư Dật cúi đầu, nhàng liếm nước mắt mặt , Hải Nhạc run rẩy chút, nhưng cũng kháng cự, Tạ Thư Dật hài lòng hôn lên mắt , nhàng hút lệ vương trong mắt, sau đó, đôi môi từ từ theo khóe mắt trượt đến chóp mũi, lại từ chóp mũi dừng môi của .

      “Tôi hôn đủ em, tôi còn muốn thêm dư vị chút nữa.” Tạ Thư Dật khàn khàn , lại ôm Hải Nhạc vào trong ngực, lại cùng Hải Nhạc tiếp tục nụ hôn ngọt ngào có thể làm cho say lòng kia. Hải Nhạc trong lúc Tạ Thư Dật dùng nụ hôn để trừng phạt đe dọa hạ học bơi xong, thậm chí có thể nín thở trong nước đến ba đến ban phút, cái này phải kể công nhờ Tạ Thư Dật dạy dỗ, càng phải kể công những nụ hôn bất tận của , nhờ giữa lúc hôn hít từ từ học được nín thở.

      Mà Tạ Thư Dật quả nhiên giữ lời, chỉ cần để cho hôn , còn tìm gây phiền phức, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy đứng chung với Thích Hán Lương, giận dữ, nhưng cho dù có giận cách mấy, cũng nhốt vào phòng tối nữa, mà chỉ hôn , hôn , thẳng đến khi chịu nổi về sau đến gần Thích Hán Lương nữa, mới chịu buông tha.

      Có điều là, Hải Nhạc cũng phát ra tượng kỳ quái, bình thường vốn rất được nam sinh mến, sau này lại khiến cho vài nam sinh từng ngưỡng mộ vừa gặp lập tức xun xoe bỏ chạy, điều này làm cho cảm thấy kỳ lạ, cho đến ngày kia, có nam sinh sợ chết thổ lộ với , nghe ngày hôm sau lập tức bị đám nam sinh mạc danh kỳ diệu đánh hội đồng, còn cảnh cáo nam sinh kia, thể tới gần Tạ Hải Nhạc, nghe cái tin đồn sai lè như thế, biết ai đứng sau lưng làm cho những nam sinh hâm mộ biến thành nam sinh thấy như thấy quỷ rồi, là Tạ Thư Dật, chính muốn cho những nam sinh kia đến gần !

      Cũng được, cũng thích mấy tên loai choai này cứ mặt dày đến quấy rầy , vì có ý kiến gì, khiến cho Tạ Thư Dật càng trầm trọng thêm, càng về sau nam sinh ngay cả liếc nhìn cái cũng được, nam sinh đụng tới lúc ở cùng với Tạ Thư Dật, trong tình trạng bất khả kháng, đành phải che hai mắt của tớ, che sao có thể chứ, bằng sợ bị mạc danh kỳ diệu đánh đập và đe dọa a!

      Vì thế, khắp trong trường học đều đồn Tạ Thư Dật siêu thương em đủ loại sắc thái, khi tin đồn kia rơi vào tai Thích Hán Lương, chỉ thấy Thích Hán Lương thản nhiên cười, chỉ có biết, chỉ có hiểu được, nam sinh này, phải là siêu thương em , mà là, siêu thích ăn giấm chua! muốn nam nhân khác theo đuổi nhúng chàm Tạ Hải Nhạc, chỉ sợ liếc mắt nhìn cũng được! Sức ghen mãnh liệt! Lòng độc chiếm đáng sợ!

      Chỉ có điều xem ra, ngay cả Tạ Hải Nhạc cũng chưa hẳn biết trai của phải có tình cảm em với , mà là loại tình cảm cấm kị khác thể ra!

      , chắc hẳn Tạ Thư Dật cảnh cáo Tạ Hải Nhạc, làm sao cho cơ hội tới gần , cho dù tiếp cận được , cũng vô cùng cung kính mở miệng tiếng “Thưa thầy”, nếu tôn kính như vậy, cho dù có vài lời muốn , sao có thể biết xấu hổ ra khỏi miệng trước mặt học sinh? Vì duy trì hình tượng thầy người ta, đành phải chôn vài lời muốn sâu dưới đáy lòng, tình cảm giấu kín kia, giống như nham thạch nóng chảy, làm phỏng trái tim của , lúc nào cũng chờ đợi thời cơ thích hợp bùng phát như núi lửa.

      cầm lấy tấm hình chụp chung với Hải Nhạc, cố ý cắt kẹp trong lưng ví, chỉ có có thể nhìn thấy, có đôi khi rảnh rỗi, lại lật tấm hình kia qua xem, đợi lớn lên quá trình dài lê thê a! Phải chờ tới khi nào được đây? khiến cho lòng nóng như lửa đốt!

      Từ khi Thích Hán Lương có cọc tâm mang tên Hải Nhạc này, ngay cả lòng vui hưởng lạc cũng phai nhạt, mà bà mẹ luôn cứ lo lắng hôn nhân đại của , thấy vẫn có bạn cố định, lại nhiệt tình thu xếp xem mắt cho .

      Thích Hán Lương còn chưa thất bại tới mức phải xem mắt mới có thể tìm được nửa còn lại của tớ, trong lòng tiểu thiên sứ đóng chiếm, mà nhất định phải chờ tiểu thiên sứ lớn lên mới được, làm sao lọt vào mắt mẹ già, lại biến thành “ế nam” khiến người ta rồi vậy nè?

      Lần xem mắt này, vốn rất muốn từ chối, nhưng mẹ già là con vị quan lớn, hẹn xong rồi, nếu , chẳng phải làm cho mặt mũi con người ta quét rác sao, đành phải cố mà nhận lời lão mẹ.

      Khi vào quán ăn Nhật được hẹn tên là Ẩm thực Kawasaki, nghe quán này làm ăn rất tốt, ít nhất phải hẹn trước tuần, xem ra, lão mẹ chuẩn bị cho đủ công phu, vì thế, Thích Hán Lương gặp cần xem mắt kia, rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, lời cũng thể tìm ra sai sót gì, hổ là con trong nhà quan lớn, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà, Thích Hán Lương lại thiếu thiếu hứng thú.

      “ ba, ba , bây giờ ba nhất định gửi tiền vào tài khoản của con, tại sao cứ gạt con thế?”

      Bỗng, đột nhiên nghe được giọng , trong lòng cả kinh, tại sao lại ở chỗ này?

      nhìn lại, thấy mặc quần áo vàng nhạt đứng gọi điện thoại.

      Thân ảnh này rất giống Hải Nhạc, khi nhìn thấy quay mặt lại, nhịn được hô tiếng: “Hải Nhạc?!”

      “Hải Nhạc? Ai là Hải Nhạc?” xem mắt ngồi đối diện trát mù tạc lên miếng cá sống hỏi.

      Thích Hán Lương quay đầu lại giải thích với : “Là học trò của .”

      “Nha.”

      Khi Thích Hán Lương quay đầu lại lần nữa, còn thấy bóng dáng vàng nhạt kia nữa, đứng lên chạy theo ra bên ngoài, thế nhưng nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt kia, đành phải quay ngược về, khách sáo hỏi có muốn đưa về nhà , nghe ra ý tại ngôn ngoại, từ chối, xem mắt giải quyết được gì, mà hình bóng màu màu vàng nhạt kia, vẫn cứ quanh quẩn trong lòng Thích Hán Lương mãi.

      Đến thứ Hai, thừa dịp Hải Nhạc sang giao bài tập ngữ văn cho cả lớp, lên tiếng hỏi Hải Nhạc: “Hải Nhạc, hôm kia tôi thấy em ở Kawasaki, tôi còn gọi tên em, nhưng em chẳng những để ý tới tôi, ngược lại còn chạy trốn thấy bóng dáng, tôi đáng sợ như vậy sao?”

      “Thầy ơi, hôm thứ bảy em học bơi mà, em cũng đâu ra ngoài, càng tới cái chỗ Kawasaki gì đó, chắc thầy nhận lầm người thôi phải ?” Hải Nhạc ngạc nhiên .

      “Sao vậy được? Hôm đó em mặc bộ áo màu vàng nhạt, tết tóc đuôi ngựa, tôi nghe giọng ràng là em, quay mặt lại cũng ràng là em a!” Thích Hán Lương buồn bực, “Là tôi nhìn lầm rồi?”

      Chẳng lẽ là mắt xuất ảo giác, đời này làm gì có người nào giống nhau như vậy chứ? là do quá nhớ nhung, mà nhìn bé kia tưởng tượng thành Hải Nhạc sao? đúng là bẽ mặt a!

      “Thầy ơi, chắc là thầy nhìn lầm rồi, nếu như em nhìn thấy thầy, cần thầy gọi, em đương nhiên đến chào thầy trước, bởi vì, thầy là thầy của em mà.” Tạ Hải Nhạc ôn nhu .

      “Nga, có thể là tôi nhìn lầm rồi, ngại quá.” Thích Hán Lương xấu hổ .

      ra cũng sao đâu, đôi khi em đường cũng nhận lầm người mà.” Hải Nhạc cười cười .

      Nhìn bóng lưng Hải Nhạc rời , Thích Hán Lương càng thêm phiền muộn, ràng chính là cái bóng dáng này a, chỉ phải là mặc đồng phục mà thôi, chẳng lẽ mình hoa mắt nghễnh ngãng rồi? đúng là quá huyền bí !

      Sau khi tan học, Hải Nhạc về nhà, mẹ Hải Nhạc rảnh rỗi hiếm có, lôi Hải Nhạc theo bà đặt may lễ phục cao cấp, mà sinh nhật Hải Nhạc cũng sắp tới rồi, thuận tiện cũng may cho bộ váy lễ phục dùng để tối ngày sinh nhật mặc.

      Hải Nhạc vừa mới đo người xong, điện thoại vang lên, vừa nhìn, thấy là Tạ Thư Dật gọi tới, vội vàng chạy ra bên ngoài nghe điện thoại.

      “Em ở đâu? Còn mau trở về! phải tôi với em rồi, chị của Đế Uy mới về từ nước ngoài, mời chúng ta ăn cơm, vậy mà em còn biết lại chạy đâu nữa!” Tạ Thư Dật ở bên kia mất kiên nhẫn .

      “Nga, trước , tôi theo mẹ làm lễ phục, ở chỗ nào? Tôi về nhờ bác Cương đưa qua là được.” Hải Nhạc vội vàng .

      “Ở Kawasaki, quán ăn Nhật, bác Cương biết đó, được rồi, lại đây nhanh lên!”

      Tạ Thư Dật ở bên kia với Hải Nhạc xong lập tức cúp điện thoại, sau đó với Đế Uy và chị Đế Uy, Long Tương Tư: “Tôi ra ngoài đợi nó, nó là con quỷ lơ mơ, tôi sợ nó tìm thấy.”

      Tạ Thư Dật đến đại sảnh chờ Hải Nhạc, biết qua bao lâu, nhìn thấy bóng dáng xinh mặc áo màu lam nhạt vội vàng về bên này, phải Hải Nhạc là ai?

      bước nhanh tới đón, kéo vào trong lòng, : “Sao bây giờ mới đến?”

      Thấy kinh ngạc nhìn , bá đạo chặn môi lại, hôn đến thiên hoa mắt chuyển ngã vào trong ngực của , mới vừa lòng buông tha .

      Đúng lúc ấy, di động vang lên rồi, tự tay tiếp nhận: “Ê?”

      “Tôi ở cửa Kawasaki, ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến giọng ôn nhu.

      Tạ Thư Dật kinh ngạc ngẩng đầu, ràng nhìn thấy bóng dáng kiều đứng ngay cửa, lại cúi đầu nhìn trong lòng, ràng cũng là Hải Nhạc a!

      , gặp quỷ sao?

      nhanh chóng đẩy ra, nâng tay lập tức cho cái tát!

      Tạ Thư Dật bị đánh kinh ngạc thôi, lại ngẩng đầu nhìn Hải Nhạc chỗ cửa từ từ về phía , cũng thấy được đứng ở trước mặt , thay đổi sắc mặt hết cả.

      phải là gặp quỷ, hai người Hải Nhạc giống nhau như đúc a! Chỉ là mặc quần áo khác nhau mà thôi!


      bước nhanh về hướng bên này, dùng giọng run run hỏi: “Xin hỏi… chị là Trì Hải Hoan sao?”

      đánh Tạ Thư Dật bạt tai cũng kinh ngạc nhìn Hải Nhạc, cũng dùng giọng run run trả lời: “Tôi là… tôi là Trì Hải Hoan, cậu là… cậu là Hải Nhạc sao?”

      Trong mắt Hải Nhạc ứa ra đống nước mắt, khóc chạy tới chỗ có hình dạng giống như đúc, hơn nữa còn ôm lấy ta.

      “Chị, chị, ngờ em gặp mặt chị! Em là Hải Nhạc, em là em của chị! Em rất nhớ chị! Rất nhớ chị a! Mẹ cũng rất rất nhớ chị a! Sao chị đến tìm bọn em thế?” Hải Nhạc khóc lớn .

      “Em à, chị cũng nhớ em, chị cũng rất rất nhớ em a! Nhưng mà, nhiều năm qua chị cũng biết các em đâu, chị tìm thấy các em a! Chị vẫn cho là mẹ và em quan tâm chị nữa rồi!” giống Hải Nhạc như đúc cũng khóc lớn .

      có, mẹ từng tìm chị, nhưng mà, người đàn bà kia cho bọn em gặp chị a! ba cũng cho bọn em gặp chị, chị sống sung sướng hơn bọn em nhiều, cần bọn em thăm chị, sau đó em với mẹ cũng tìm chị nữa! Sau này, các chị chuyển , ngay cả cái số điện thoại ba cũng để cho bọn em, người hầu trước kia cũng bị thôi việc, bọn em cũng tìm được chị nữa a! Sau đó mẹ mang em rời khỏi chỗ ở cũ của bọn em, cũng hề nhìn thấy chị! Chị, chị, em rốt cuộc nhìn thấy chị rồi! Em cho rằng đời này em còn được gặp lại chị nữa!” Hải Nhạc khóc nức nở đầy nước mắt.

      Tạ Thư Dật cau mày, hôn lầm người rồi sao?

      khỏi đứng bên cạnh ngừng hộc nước miếng.

      màn hai tỷ muội gặp nhau cảm động cũng làm Tạ Thư Dật cảm động nổi, bận chán nản mình hôn lầm người, thậm chí ngay cả Hải Nhạc cũng nhận sai, lại hôn chị em gì đó của Hải Nhạc!

      Em à, trước giờ em sống có được ?” Hải Hoan chùi nước mắt mặt Hải Nhạc, hỏi.

      Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật cái, sau đó lại nước mắt dâng trào với chị: “Em sống tốt lắm, mẹ cũng sống tốt lắm.”

      “Tốt là tốt rồi.” Hải Hoan gật gật đầu, cũng lau nước mắt mặt mình.

      Hải Nhạc nhìn , hỏi: “Chị, vậy còn chị sao? Mấy năm nay chị sống có tốt ?”

      Trì Hải Hoan cười gượng : “Cũng được.”

      Hải Nhạc tò mò hỏi: “Vậy đêm nay sao chị lại có mặt ở đây? Là theo các cậu tới ăn cơm à?”

      Trì Hải Hoan có chút xấu hổ, ấp úng : “Chị làm công ở trong này.”

      “Cái gì?” Hải Nhạc Tạ Thư Dật gần như đồng thanh.

      “ ba sắp phá sản rồi, cái xú nữ nhân kia, xoắn của ổng số tiền lớn chạy với tên tiểu bạch kiểm, ổng sắp vô lực xoay chuyển.” Lúc Hải Hoan lên, nước mắt lại chảy xuống.

      Hải Nhạc khóc lên: “Chị đáng thương, mấy năm này chắc chắn chị sống tốt, vậy mà sa sút đến nông nỗi phải làm công.”

      “Ai da, đừng khóc được ? Khóc thành xấu xí luôn, khó coi chết được!” Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc khóc đến thương tâm như vậy, có chút đau lòng.

      Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật cái, làm cẩn thận nghía Tạ Thư Dật, ngây ngẩn cả người, phải là đẹp bình thường a! Vừa nghĩ tới hành động cưỡng hôn mới vừa rồi của , trong lòng đột nhiên còn tức giận như trước nữa.

      Tạ Thư Dật sắc bén nhìn lại , Trì Hải Hoan vội vàng chỉnh đốn luống cuống của mình chút, lại nhìn Hải Nhạc, ngập ngừng hỏi: “Hải Nhạc, ta là ai vậy?”

      Hải Nhạc lau lau nước mắt, chần chừ nhìn Tạ Thư Dật cái, với : “Đó là hai.”

      Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn hừ lạnh tiếng, cũng cho Hải Nhạc cái ánh mắt uy hiếp.

      hai?” Trì Hải Hoan có chút kinh nghi.

      Hải Nhạc nghĩ nghĩ, có chút cố sức : “Mẹ gả cho người ba, ta là con trai của người ba đó.”

      Tạ Thư Dật lại hừ lạnh tiếng.

      “Được rồi, tiết mục chị em quen biết nhau nên kết thúcchứ?” có chút mất kiên nhẫn .

      Kỳ bây giờ, đối với ai đều có kiên nhẫn như nhau, nhưng lần này cũng có chút nhịn được.

      Trì Hải Hoan này vừa xuất , lực chú ý của Hải Nhạc, hoàn toàn chuyển lên người của ta hết! Phiền chết!

      Hải Hoan suy nghĩ sâu xa nhìn cái.

      “Em à, chị nghĩ, em sống hẳn là cũng tốt lắm.” .

      Hải Nhạc hoảng sợ, nhịn được : “Làm sao chị biết?”

      “Xem thái độ với cách chuyện của người kia biết.” Trì Hải Hoan .

      Tạ Thư Dật kéo Hải Nhạc ra trước người, cười nhạt với Hải Hoan: “Ai ? Em ấy sống biết có bao nhiêu tốt nữa kìa!”

      Tạ Hải Nhạc muốn tránh thoát , Tạ Thư Dật lại sống chết cũng buông ra, màn này dừng trong mắt Trì Hải Hoan, trong mắt của lên tia nghiền ngẫm.

      “Lúc nãy đường đột với tôi, muốn thế nào?” Trì Hải Hoan đột nhiên .

      Tạ Thư Dật có chút xấu hổ, sau đó trừng mắt nhìn cái, : “ cũng ra tay, sớm trả lại cho rồi!”

      Hải Nhạc mạc danh kỳ diệu nhìn bọn họ, như mây trong sương mù.

      “Hai người cái gì? Đường đột cái gì, ra tay cái gì?”

      Tạ Thư Dật lại trừng mắt nhìn Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan mỉm cười, : “ có gì, cho vui ấy mà, đúng rồi, hai người tới đây chơi với bạn đấy sao?”

      “Đúng vậy a.” Hải Nhạc gật gật đầu, “Chị, với bọn em .”

      Hải Hoan do dự chút : “Chút nữa chị phải làm.”

      “Chị vất vả a.” Hải Nhạc nhịn được lại rơi lệ, “Có thể làm ? Chị còn như vậy.”

      làm?” Trì Hải Hoan thở dài hơi, “ làm chị chết đói.”

      “ ba chăm sóc cho chị sao?” Hải Nhạc tức giận hỏi.

      “Chính ông ấy cũng tự thân khó bảo toàn, chỉ sợ chỉ có thể chăm sóc được chính ông ta thôi.” Hải Hoan chua xót .

      “Chị… chị… chị lại sa sút đến tận thế này, sao lúc trước theo mẹ với em chứ?” Hải Nhạc nước mắt rơi lã chã.

      “Ai, em à, đừng những thứ này, cho chị điện thoại em , sau này chị tìm em, sắp tới giờ rồi, chị phải làm.” Hải Hoan .

      “Nga, dạ, chị, chị ăn cơm với bọn em sao? Khi nào xong việc, em chờ chị, đến lúc đó đưa chị về nhà gặp mẹ được ?” Hải Nhạc .

      Hải Hoan có chút mừng rỡ, lại có chút chần chừ, còn có chút hối hận khó hiểu, : “Chị biết mẹ có vui mừng khi nhìn thấy chị hay nữa.”

      “Mẹ nhất định rất vui khi gặp lại chị mà, chị, chị cũng là con của mẹ, làm sao mẹ có thể vui chứ, mẹ lúc nào cũng nhớ chị hết.” Hải Nhạc vội vàng .

      Hải Hoan mang theo tia xấu hổ, : “Chị sợ mẹ trách trước kia với mẹ.”

      có, mẹ , mẹ tôn trọng lựa chọn của chị, mẹ vẫn luôn nhớ chị lắm.” Hải Nhạc .

      Nước mắt Hải Hoan lại lăn xuống, nghẹn ngào : “Là chị… là chị xin lỗi mẹ.”

      “Chị có lỗi với mẹ đâu, đó, khi nào xong việc, em chờ chị.” Hải Nhạc .

      “Phải tới 12 giờ, chị làm ca tối.” Hải Hoan .

      Đúng lúc này, có người lại đó quát: “Trì Hải Hoan! Giao ca rồi, còn lề mề cái gì? Lẹ lên!”

      “Nga, tới liền!” Hải Hoan xoa xoa nước mắt, “Nhạc Nhạc, cho chị số điện thoại, bằng , ngày mai , ngày mai chị gặp mẹ.”

      “Cũng tốt, đến lúc đó em với bác Cương tới đón chị.” Hải Nhạc gật gật đầu.

      “Bác Cương? Bác Cương là người ba kia sao?” Hải Hoan hơi hơi nghi ngờ.

      phải, là bác tài xế.” Hải Nhạc .

      “Nga? Vậy… nhà mới của em, điều kiện gia đình rất tốt à?” Hải Hoan bật thốt.

      Tạ Thư Dật đứng bên cạnh khinh thường hừ lạnh tiếng.

      “Hết chưa vậy? Nhanh lên! Mọi người chờ sốt ruột đó!” Tạ Thư Dật .

      “Nha.” Hải Nhạc lập tức tranh thủ ghi số điện thoại của mình cho chị, cũng trách cứ Tạ Thư Dật, “Sao lại có thể như vậy chứ? đó là chị của tôi!”

      “Chị của em, phải cũng là của tôi!” Tạ Thư Dật đảo mắt.

      thể lý!” Hải Nhạc tức muốn chết.

      cần em lý! thôi!” Tạ Thư Dật rất hết kiên nhẫn rồi, kéo Hải Nhạc bước , liếc cũng thèm liếc Hải Hoan bên cạnh cái.

      Cho dù ta và Hải Nhạc giống nhau như đúc chăng nữa, thậm chí nhận lầm còn hôn ta, nhưng, khi biết ta phải là Hải Nhạc, trong lòng thậm chí còn có chút bài xích, trực giác khiến cho thích này.

      Đôi mắt của Hải nhạc, nhìn cái lộ vẻ ôn nhu và trong trẻo, giống như chỉ cần liếc mắt cái có thể nhìn thấu sâu trong nội tâm của vậy, mà Trì Hải Hoan, trong mắt ánh mắt của ta, rất là lập lòe, làm người ta đoán ra. Ánh mắt, là cửa sổ tâm hồn, thích ánh mắt lập lòe của ta, cho nên, cũng thích người này, cho dù ta có giống Hải Nhạc nữa!

      “Chị, nhớ kĩ đêm mai a, em tới đón chị đó, buổi tối em về nhà cho mẹ, em tìm được chị.” Hải Nhạc quay đầu nhìn Hải Hoan .

      Hải Hoan gật gật đầu: “ , đừng để cậu chờ lâu.”

      đưa mắt nhìn hai người rời .

      Người đàn ông này, là người rất kỳ lạ, giống như, xông tới lập tức hôn , ra chỉ xem thành Hải Nhạc thôi! Xem ra, chỉ là hai của Hải Nhạc đâu!

      nhịn được đưa thay sờ sờ môi của mình.

      Đó là nụ hôn đầu của , lại bị người đàn ông này xông lên lập tức hôn mất! thậm chí cũng biết chuyện diễn ra thế nào, thậm chí ngay cả mặt của cũng nhìn thấy ràng nữa, nhưng mà, kỹ thuật hôn của lại rất cao siêu, nụ hôn kia, lại có thể làm cho tim tự chủ được đập dồn rồi, trầm mê mất!

      Chỉ có điều, vẫn còn có chút tức giận, nào có ai vừa tới lập tức hôn như vậy? Vẫn còn có hơi quá đáng, liền nâng tay cho cái tát biểu tức giận của mình.

      Còn tưởng rằng là khách tới thích muốn trộm hương, ra chỉ là xem thành Hải Nhạc?!

      Mặt Trì Hải Hoan, trầm xuống

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 48: Biết Vậy Chẳng Làm

      “Trì Hải Hoan, con chết tiệt mày chạy đâu rồi? Coi chừng tao khấu trừ toàn bộ tiền chuyên cần tháng này của mày đó!” Tiếng mắng tức giận lại truyền tới.

      “Nga, đến liền!” vội vã rời .

      Hải Nhạc vừa về tới nhà, chuyện đụng phải chị cho mẹ nghe, mẹ Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ, mừng là còn chưa tìm, có tin tức con , sợ là con vậy mà phải làm công trong tiệm ăn. Bà vội vã muốn gặp con , Hải Nhạc cho bà biết, hẹn với chị rồi, xế chiều ngày mai đón , đưa đến Tạ gia gặp mẹ.

      Buổi chiều hôm sau, Trì Hải Hoan bước xuống xe, thấy đại biệt thự Tạ gia sang trọng, đứng nhìn sững sờ.

      “Hải Nhạc, ba dượng này rất có tiền à?” hỏi Hải Nhạc.

      “Coi thế , biết chị có từng nghe tập đoàn An Thác chưa? Người ba này chính là chủ tịch An Thác, Tạ Trường Viên.” Hải Nhạc .

      “Cái gì? Tập đoàn An Thác? Tạ Trường Viên là chồng mới của mẹ?” Trì Hải Hoan hít hơi khí lạnh, “Thế… mẹ gả cho ông ta bao lâu rồi?”

      “Nga, năm em tám tuổi, mẹ gả cho ông ấy, em sống trong này hơn bảy năm rồi.” Hải Nhạc .

      “Vậy à?” Vẻ mặt Trì Hải Hoan đầy hối hận.

      Bỗng nhiên, mẹ hai người từ trong nhà ra, nhìn thấy Hải Hoan, bà giật tớ, sau đó vội vàng chạy tới.

      “Hải Hoan, Hải Hoan của mẹ!” Bà dùng sức ôm Trì Hải Hoan vào lòng.

      Lúc này, ba cũng ra tới, sau đó, là Tạ Thư Dật.

      “Mẹ! Con rất nhớ người!” Trì Hải Hoan nước mắt tràn mi.

      “Đứa ngốc, mẹ cũng nhớ con.” Mẹ Hải Nhạc cũng khóc .

      “Đây… đây… đây vì sao nó giống Hải Nhạc nhà ta như đúc thế kia?” Tạ Trường Viên giật tớ gần như có chút cà lăm, “Nếu ba nhớ hôm nay Hải Nhạc mặc đồ gì, nhất định ba nhầm nó thành Hải Nhạc mất rồi.” Tạ Thư Dật gật gật đầu: “Vô cùng thấu hiểu.”

      càng nhục hơn, còn nhận lầm ta thành Hải Nhạc, còn hôn ta! Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật liền vô cùng chán nản cào cào tóc, sao lại phải giống nhau thế kia chứ? là! Mẹ Hải Nhạc lau lau nước mắt, ôm Trì Hải Hoan về phía hai ba con nọ.

      “Hải Hoan, đây là bác Tạ, đây là Tạ Thư Dật.” Mẹ Hải Nhạc , “Trường Viên, nó là Hải Hoan em với đó, chị Hải Nhạc, Hải Hoan, chào mọi người con.”

      Nghe thấy mẹ kêu mình gọi Tạ Trường Viên là bác, nụ cười mặt Hải Hoan, trở nên có chút gượng gạo, nhưng vẫn cố gắng cười.

      “Chào bác Tạ ạ.” Trì Hải Hoan lại quay sang Tạ Thư Dật, “Chào Thư Dật.”

      “Ha ha, ngoan quá, ngoan giống y như Hải Nhạc.” Ba Tạ cười ha hả, đưa tay đưa cho Hải Hoan cái hồng bao, “Hải Hoan, chút lễ gặp mặt.”

      Trì Hải Hoan nhìn mẹ hỏi ý, mẹ Hải Nhạc gật gật đầu với , đưa tay nhận: “Cám ơn bác ạ.”

      “Ai da, đừng khách khí như vậy, đều là người nhà cả.” Tạ Trường Viên cười , cũng thuận tay Hải Nhạc qua, “Tiểu công chúa a, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nhớ chị, bây giờ rốt cuộc tìm được chị rồi, có vui ?”

      Hải Nhạc dùng sức gật đầu: “ ba, Nhạc Nhạc rất vui ạ.”

      “Ân, vậy chúng ta vào nhà.” Ba Tạ ôm Hải Nhạc vào phòng, Trì Hải Hoan theo sau lưng ông và Hải Nhạc, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, xem ra, Hải Nhạc ở trong ngôi nhà này, rất được cưng chiều.

      liếc nhìn Tạ Thư Dật cái, phát ánh mắt của vẫn luôn dừng lại người Hải Nhạc phía trước, trong mắt, có nỗi nhu tình khó phát , nhưng mà, vẫn bị nhìn ra.

      hiểu vì sao, trong lòng sinh ra loại cảm giác vô cùng hối hận, nếu năm đó cũng theo mẹ, phỏng chừng người được sủng ái phải là em đần độn trong mắt , mà ! Nhưng, đời làm gì có hối hận nào ăn được đâu.

      Ngồi trong phòng khách, Tạ Trường Viên mở miệng hỏi Hải Hoan về cuộc sống gần đây, khi biết được ba ruột Hải Hoan sắp phá sản, mà Hải Hoan phải làm công ngắn hạn trong quán ăn ông trầm mặc hồi lâu.

      Sau đó ông mở miệng với mẹ Hải Nhạc: “Trì Chí Cao đến hôm nay, mặc dù gieo gió gặt bão, nhưng, niệm tình là ba ruột Hải Nhạc, Tư Nguyên, em chúng ta có nên giúp tay hay ?”

      Mẹ Hải Nhạc nghe ông như vậy, tỏ ý kiến ngay lập tức, nhưng Tạ Thư Dật lại mở miệng : “ ba, ba nhân từ quá đáng rồi, Trì Chí Cao đáng cho ba thông cảm đâu, tên tiểu thương vừa quản lý tốt lại còn hay ba phải hơn nữa lại háo sắc, cho dù ba có giúp , lần sau sao? Con cũng tán thành ba vì tình nghĩa mà giúp , chuyện này cũng được hội đồng quản trị thông qua, tập đoàn An Thác chúng ta phải là nhà từ thiện, chúng ta phải đứng về phía lợi ích của An Thác mà suy nghĩ trước tiên, trừ phi, công ty Trì gia có thể có lợi cho chúng ta, chúng ta mới có thể giúp tay.”

      Tạ Trường Viên và mẹ Hải Nhạc cùng kinh dị nhìn Tạ Thư Dật, ngờ lại có thể ra những lời này.

      Tạ Trường Viên hồi phục tinh thần lại, cười ha hả vỗ vai : “Xú tiểu tử, ba còn đánh giá thấp mày! ba phát , mày mới đúng là tên thương nhân chân chính! Thương nhân hám lợi! sai, sau này giao tập đoàn An Thác cho mày, ba yên tâm! ba nghĩ, hay là ba nên về hưu sớm thử cho mày lên sàn nhỉ?”

      “ ba, bây giờ ba còn gừng càng già càng cay, chuyện thay ca, sau này hẵng , về phần chuyện Trì Chí Cao này, ba có thể xem thêm đề nghị của con.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc ngồi bên kia vừa tức vừa vội, ràng Tạ Thư Dật muốn ba giúp ba đây mà. chạy đến trước mặt Tạ Trường Viên, tựa đầu đầu gối của ông, sau đó ngẩng đầu khẩn cầu: “ ba, ba con đúng là có sai, nhưng mà, có lỗi của ông ấy, ba với mẹ con cũng đến với nhau được, ba niệm tình ba và mẹ đến với nhau, giúp ông ấy phen , ba!” lắc lắc tay Tạ Trường Viên, người từ trước đến nay chưa từng làm nũng bao giờ như , mà bây giờ lại lăn ra làm nũng với Tạ Trường Viên đây.

      “Nga? Còn có chuyện này?” Tạ Trường Viên cười cười hỏi.

      “Chính xác a, ba con tốt, ông ấy cũng phải người ba tốt, cũng phải người chồng tốt, nhưng mà dù sao ông ấy và mẹ con từng có đoạn ngày, lại còn sinh ra con với chị, tuy rằng ông ấy thậm chí còn thương con bằng ba, nhưng mà dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, ba, ba nhìn mặt mũi của mẹ con thôi, ba cũng phải niệm tình bản thân con là tiểu công chúa ba thương nhất từ đến giờ, ba giúp ba con lần này , được , được ?” Hải Nhạc tiếp tục nũng niệu, “ ba, cho tới bây giờ con cũng chưa từng xin ba điều gì, cũng chưa từng đề nghị ba điều gì, phải ba ở sinh nhật mười sáu tuổi của con muốn tặng con phần lễ trọng sao? ba, quà gì khác con đều cần, ba giúp ba con phen làm quà sinh nhật tặng cho con ! Được ? Đồng ý con được ?”

      Tạ Trường Viên lại cười to trận, ông xoa đầu Hải Nhạc : “Đúng là con quỷ linh tinh, được rồi, ba giúp ba con!” Tạ Thư Dật kháng nghị kêu.

      Mà mẹ Hải Nhạc ràng thở dài nhõm hơi, bà khen ngợi nhìn Hải Nhạc.

      “ ba, ba làm như vậy, là thông qua hội đồng quản trị!” Tạ Thư Dật tức giận trừng mắt nhìn Hải Nhạc cái.

      Hải Nhạc thấy đạt đến mục đích của mình, trong lòng vui vẻ vô cùng, lè lưỡi thị uy với Tạ Thư Dật, hiếm khi làm cái mặt quỷ với .

      Tạ Thư Dật thấy vươn đầu lưỡi màu hồng làm mặt quỷ với mình, nghịch ngợm sôi nổi hiếm có, làm cho cơn tức trong lòng đột nhiên lại có thể tan thành mây khói, ra, cũng có mặt đáng như thế?

      có loại kích động muốn kéo bỏ ngay bây giờ, sau đó tìm chỗ kín đáo hôn điên cuồng đầu lưỡi nghịch ngợm kia của . Hải Nhạc thấy vẫn nhìn thẫn thờ nhìn mình lom lom, nghĩ đến phút sao nhãng của mình, khỏi cúi đầu, chạy tới bên cạnh mẹ và chị, ngồi xuống sát bên hai người, dám nhìn Tạ Thư Dật nữa.

      Trì Hải Hoan vẫn quan sát tất cả, trong lòng có đủ bách vị tạp trần, ngờ, Hải Nhạc vậy mà được cưng chiều như vậy, làm nũng ra cái lập tức khiến cho Tạ Trường Viên đồng ý cầu nó đưa ra! cũng ngờ rằng, Tạ Trường Viên người ôn hòa như vậy. Giả như năm đó cũng theo mẹ, có phải biến thành bộ dạng bây giờ? Rốt cuộc Trì Hải Hoan bỏ lỡ cái gì? biết vậy chẳng làm!

      Tạ Thư Dật cũng tiếp tục ý kiến ý cò gì nữa, nếu ba đồng ý rồi, còn nữa, bị kêu là kiếm chuyện, cũng gọi là biết thức thời.

      Vì thế, mọi người hoà thuận vui vẻ bắt đầu ăn cơm chiều.

      Ăn cơm chiều xong, Tạ Hải Nhạc, chị với mẹ lúc nào cũng trò chuyện, còn mang chị đến phòng ngủ của , xem ít hình chụp năm từ lúc tám tuổi về sau.

      Hải Hoan nhìn bài trí trong phòng , kinh ngạc : “Bác Tạ này, đối xử với em rất tốt a.”

      “Đúng vậy, đúng là ông ấy đối với em tốt lắm, bản thân ông có con , cho nên, rất thương em, cái này gọi là ngưu tầm ngưu , bởi vì, ông ấy rất mẹ, cho nên, đối xử với em cũng rất tốt.” Hải Nhạc .

      “Nga, ra là vậy.” Trì Hải Hoan chua xót đáp.

      Nhìn phòng Hải Nhạc cái, so sánh với phòng thuê phòng, cơ hồ là cái trời, cái dưới đất a.

      Mà hoàn cảnh bây giờ của , cũng đối lập với Hải Nhạc nốt, nó là tiểu công chúa trong mắt mọi người, nhưng, lại phải làm công trong Kawasaki. Vận mệnh đối xử với Trì Hải Hoan, bất công biết bao nhiêu a! tức giận bất bình nghĩ thầm. (Ai bảo ngày xưa chọn người kia)

      đến giờ, Trì Hải Hoan phải về rồi, Tạ ba ba bảo bác Cương đưa , Hải Nhạc lưu luyến chị, muốn theo cùng.

      “ ba, để con cho, con đưa em ấy về.” Tạ Thư Dật .

      Trì Hải Hoan đúng là có chút thụ sủng nhược kinh. (ai vì bà đâu…)

      Tạ Thư Dật đẩy Hải Nhạc, : “ phải muốn đưa chị em, a.”

      “Nha.”

      Ba người cùng nhau lên chiếc Lincoln nhà họ, Hải Nhạc luôn ngồi xe chít chít oa oa lôi Hải Hoan chuyện, giống như với chị có chuyện hết.

      Tạ Thư Dật ngồi phía lẳng lặng lắng nghe, ngờ Hải Nhạc ở trước mặt chị của , nhiều như vậy, hơn nữa, trông vui vẻ, cho tới bây giờ chưa từng thấy từng vui vẻ như vậy bao giờ.

      Khi Hải Hoan ra địa chỉ của Tạ Thư Dật và Hải Nhạc cùng trầm mặc, cái khu đó, là khu ổ chuột.

      Đưa Hải Hoan đến giao lộ, Hải Hoan mở miệng dừng lại, Hải Nhạc lưu luyến rời đưa .

      Muốn vào chỗ chị ngồi chút hay ?” Hải Hoan với em.

      “Được a được a.” Hải Nhạc .

      được, chúng ta phải về.” Tạ Thư Dật .

      “Được rồi, vậy hai người về .” Hải Hoan cười gượng phất phất tay với Hải Nhạc.

      “Vậy… chị, lần sau khi nào tới thăm chị được? ba này đồng ý giúp ba bọn tớ, sau này chị cần làm công nữa.” Hải Nhạc .

      “Hi vọng như thế, hai người về .” Hải Hoan .

      thôi.” Tạ Thư Dật lôi Hải Nhạc xoay người rời .

      “Tôi còn có chuyện chưa xong mà!” Hải Nhạc kháng nghị.

      nhiều như vậy, vẫn chưa xong à? Chưa xong sau này còn thời gian tiếp!” Tạ Thư Dật kéo về phía trước.

      “Vậy tạm biệt chị nha.” Hải Nhạc vẫy vẫy tay về phía Hải Hoan.

      Trì Hải Hoan nhìn bóng lưng bọn lâu, cho đến khi bọn họ lên xe, mới xoay người rời .

      Tạ Thư Dật ngồi xe quay đầu nhìn Tạ Hải Bhạc, : “Sao thế, chị em vừa , em lập tức biến thành câm điếc rồi?”

      Tạ Hải Nhạc nguýt cái.

      Tạ Thư Dật cũng hiếm khi nở nụ cười, đột nhiên vươn tay nhéo nhéo mũi Hải Nhạc.

      “Làm tiếp cái mặt quỷ như hồi nãy cho tôi xem?” .

      Hải Nhạc “đứng hình” vì động tác thân mật đột ngột của , vừa nghe như thế, “Tại sao?” ngơ ngác hỏi.

      tại sao cả, tôi thích em nhăn mặt với tôi thôi.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc có chút xấu hổ: “Cái này sao có thể làm làm ngay được chứ?”

      cần biết! Em phải làm!” Tạ Thư Dật .

      tôi… tôi làm.” Hải Nhạc liều mạng lắc đầu.

      làm?” Tạ Thư Dật chồm tới, áp sát , “ làm, coi chừng tôi hôn em.” Hải Nhạc vừa nghe như thế, vẻ mặt đau khổ nghĩ nghĩ, sau đó lè lưỡi với Tạ Thư Dật.

      phải như vậy.”

      Hải Nhạc đành phải đặt hai bàn tay bên miệng, quạt quạt vài cái, sau đó hộc ra đầu lưỡi.

      ngoan, Tiểu Hải Nhạc ngoan lắm.” Tạ Thư Dật nở nụ cười, sau đó, đột nhiên kéo Hải Nhạc lại, hôn , cho Hải Nhạc nụ hôn nóng bỏng đủ để hít thở thông.

      vất vả, buông Hải Nhạc ra, mặt hai người đều đỏ rừng rực.

      gạt tôi!” Tạ Hải Nhạc tức giận .

      “Lúc nãy tôi cũng nếu em làm mặt quỷ hôn em.” Tạ Thư Dật xấu xa .

      “Tạ Thư Dật, là lưu manh, là cái trứng thối cực lớn!” Tạ Hải Nhạc tức muốn chết, lúc nào cũng bị chấm mút.

      Từ khi Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc làm cái mặt quỷ thứ nhất trong lòng vẫn luôn tính toán chuyện cần làm, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mới chạy xe trở về nhà.

      “Mẹ, có thể cho chị đến nhà chúng ta ở được , chỗ chị ở, là khu ổ chuột đó!” Hải Nhạc lo lắng với mẹ.

      Mẹ Hải Nhạc vuốt tóc : “Nhạc Nhạc, mẹ cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà, mẹ phải người giám hộ của chị, ba con mới là, nếu là đồng ý của ba con, mẹ sợ ông ta kiện cáo.”

      “Sao có thể như vậy chứ? Ông ta cũng thèm chăm lo cho chị, chị thân tớ sống ở bên ngoài, với ở chỗ chúng ta, có gì khác nhau đâu chứ?” Hải Nhạc hỏi.

      Mẹ Hải Nhạc thở dài hơi : “Hải Nhạc, mẹ muốn cho con biết, công ty ba con, vẫn bị phá sản, ba con chậm bước, công ty của ông ta, bị người ta mua xây dựng lại rồi, nhưng mà, những số tiền kia, cũng đủ trả hết nợ nần ông ta thiếu.”

      “Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì với chuyện chị ở cùng chúng ta?” Hải Nhạc tò mò hỏi.

      Chương 49 : Tôi Cần Hai Nhân Vật Chính

      “Có liên quan chứ, nếu như bây giờ lập tức cho chị con vào ở, mẹ sợ ba con… Cái loại người này, ai!” Mẹ Hải Nhạc thở dài hơi mạnh, “Con muốn cho chị con lại đây như vậy, đến lúc đó mẹ với ba con can thiệp , xem có thể chuyển quyền giám hộ của chị con qua hay .”

      “Mẹ, cám ơn mẹ nhiều lắm!” Hải Nhạc mừng rỡ hôn mẹ cái chụt.

      “Ai, hai đứa các con đều là con của mẹ, Hải Hoan lâm vào cảnh phải ra ngoài làm công kiếm tiền, mẹ cũng rất đau lòng a.” Mẹ Hải Nhạc .

      “Nếu mẹ đồng ý rồi, con có chị làm bạn.” Hải Nhạc rất vui.

      vui vẻ, nhưng cũnng có người vui, nếu để cho Hải Hoan vào ở cái nhà này, về sau hai chị em các thường thường ngấy cùng chỗ, làm sao còn có thời giờ riêng cho cùng chỗ chứ? Hơn nữa, cũng muốn việc và Hải Nhạc làm khi thân mật bị Hải Hoan nhìn được, được, tuyệt đối được!

      Hừ, muốn đưa chị đến, ý đồ thoát khỏi ? có cửa đâu!

      Khi biết được mẹ Hải Nhạc muốn đòi quyền giám hộ Hải Hoan về, ha ha, làm cho bà ta lấy về là được!

      Quả thực, khi mẹ Hải Nhạc thương lượng cùng ba Hải Nhạc ba Hải Nhạc quả nhiên đồng ý, thế nào cũng phải khiến mẹ Hải Nhạc lấy hai trăm ngàn cho , nếu , đừng hòng có được quyền giám hộ Hải Hoan, mẹ Hải Nhạc tức muốn chết, nhưng mà, bà thể bảo Tạ Trường Viên đưa ra hai trăm ngàn, nếu để pháp luật can thiệp, làm cho ba Hải Nhạc cố ý lộ chuyện cho giới truyền thông, lại sợ có ảnh hưởng đối với An Thác và Tạ Trường Viên, mẹ Hải Nhạc lâm vào thế khó xử.

      Mà Hải Nhạc vẫn cứ trông ngóng có thể trải qua sinh nhật mười sáu tuổi cùng với chị, ngờ mẹ muốn đòi quyền giám hộ của chị về cũng khó như vậy, trong lòng sốt ruột, nhưng mà, có lòng đủ lực, có cách nào giúp được!

      Mắt thấy sinh nhật càng ngày càng tới gần, nhưng chuyện chị có thể ở lại Tạ gia vẫn thấy bóng dáng, Hải Nhạc vẫn luôn buồn bực trong lòng.

      Mà lễ phục đặt may trước đây, được đưa đến Tạ gia, Tạ Trường Viên vốn muốn làm bữa tiệc hoành tráng, mẹ Hải Nhạc lại ngăn cản, bản thân Hải Nhạc cũng cần phô trương như vậy, như Nhã Nghiên lần trước là được rồi, mời vài bạn bè thân thân và cậu học là đủ rồi.

      “ ba, cho con mượn chiếc du thuyền của ba , tiệc sinh nhật Hải Nhạc cứ giao cho con luôn .” Tạ Thư Dật vẫn luôn đứng bên cạnh phát biểu ý kiến đột nhiên mở miệng .

      “Ý của con là, con muốn tổ chức sinh nhật cho Hả Nhạc du thuyền à?” Tạ Trường Viên hỏi.

      “Đúng vậy.” Tạ Thư Dật gật gật đầu, “Bọn con mời nhiều bạn bè và bạn học, ngẫm lại, du thuyền của ba vừa đủ dùng, làm tiệc sinh nhật đó, còn gì tốt hơn.”

      “Hiếm khi con suy nghĩ chu đáo như vậy, được rồi, du thuyền cho con mượn, con sắp xếp kỹ, cốt là muốn cho Hải Nhạc trải qua cái sinh nhật mười sáu tuổi khó quên, sinh nhật này cả đời chỉ có lần, đại diện cho nó chính thức lớn lên trưởng thành.” Tạ Trường Viên khẳng khái .

      “Con .” Tạ Thư Dật .

      “Chỉ có điều, hình như ba mẹ tham gia hay lắm, mấy người trẻ tuổi các con cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho em nó , ba với dì con làm sinh nhật cho nó trước ngày thôi.” Tạ ba ba .

      “ ba, có thể mời chị của con ? Sinh nhật của con, cũng là sinh nhật của chỉ, có thể mời chị ấy tới cùng ạ?” Hải Nhạc nhàng hỏi.

      “Cục cưng quý, tùy con, chỉ cần con thích là được.” Tạ ba ba .

      “Nga, vậy tối nay để con mời chị ấy lại đây luôn .” Tạ Hải Nhạc .

      được! ta thể du thuyền, em muốn mời ấy tới cùng, cứ mời vào ngày ba dì tổ chức cho em .” Tạ Thư Dật .

      “Tại sao được? Tại sao được?” Tạ Hải Nhạc cong miệng lên.

      được được, ở trong mắt , chỉ có em mới là…” Tạ Thư Dật dừng lại chút , “Chỉ có em mới là em của , ta phải, cần muốn ngày hôm đó ta xuất thuyền, ngày đó em mới là nhân vật chính! cần hai nhân vật chính!” Hải Nhạc tức giận trừng mắt liếc cái, khẩn cầu nhìn Tạ ba ba: “ ba, ba xem?”

      Tạ Trường Viên liếc nhìn con trai cái, quyết định trốn khỏi vấn đề này: “Con thương lượng với con , đây là chuyện mấy người trẻ tuổi các con, ba giao toàn quyền cho con quyết định.”

      “Mẹ!” Hải Nhạc nhìn về phía mẹ.

      Mẹ Hải Nhạc suy nghĩ sâu xa nhìn Tạ Thư Dật cái, bà cũng ngờ Tạ Thư Dật có cảm tình đối với Hải Nhạc sâu như vậy, lại có thể Hải Nhạc mới là em của nó, mà Hải Hoan phải! Ai, phỏng chừng đây cũng là Hải Nhạc có phúc , đáng tiếc Hải Hoan có phúc khí này a! “Hải Nhạc, bằng , con cứ nghe lời hai a, Hải Hoan, chúng ta có thể mời nó cùng dự với con trước ngày, đến ngày hôm sau con lại cùng hai còn các cậu con nữa rời bến tổ chức cái sinh nhật mười sáu tuổi suốt đời khó quên.” Mẹ Hải Nhạc .

      “Mẹ, sao mẹ cũng có thể như vậy chứ?” Hải Nhạc tức đến nỗi muốn dậm chân.

      “Con ngoan, con là thương con mà, con phải cảm tạ con mới đúng đó.” Mẹ Hải Nhạc .

      thể cưỡng cầu Tạ Thư Dật thương hai đứa con của bà, có thể đối xử tốt với Hải Nhạc, xem như là nhượng bộ lớn nhất của Tạ Thư Dật rồi, cũng nhờ Hải Nhạc đứa này chịu thua kém, có thể làm cho mỗi người bên cạnh nó đều có thể thích nó, bà vẫn sợ Thư Dật khi dễ Hải Nhạc, dù sao ngày đầu tiên bà và Hải Nhạc đến Tạ gia, đối với bà và Hải Nhạc thể ra địch ý mãnh liệt, mà Hải Nhạc lại có thể hóa giải địch ý trong lòng , đây là chuyện tốt, cho nên, cho dù đêm đó chỉ cho Hải Nhạc sinh nhật, bà cũng cảm thấy có gì ổn, bà cảm thấy đây là Hải Nhạc nên được.

      Hải Nhạc giận dỗi ngồi sô pha.

      “Đây là công bằng với chị a.” .

      Tạ Thư Dật liếc cái, : “Nếu em có tình cờ gặp chị em, phải em vẫn làm sinh nhật tớ sao?”

      “Nhưng mà em đụng phải chị a.” Hải Nhạc cho cái liếc mắt xem thường, bây giờ, có vẻ có can đảm tranh cãi với rồi, có thể cảm nhận được, bây giờ đối xử với đúng là giống như trước kia, bây giờ, có vẻ có thể dung túng nhẫn nhịn nhiều hơn rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :