1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 38 : Múa Rất Đẹp

      Lễ đón học sinh mới rất nhanh sắp tới, bên lớp Hải Nhạc Nhã Nghiên sớm chuẩn bị xong tiết mục lớp muốn biểu diễn, Nhã Nghiên từng thấy Hải Nhạc lên đài biểu diễn múa cổ điển ở Thần Phong, từng ở Thần Phong chấn động thời a, vì thế, xúi Hải Nhạc cũng lên tiết mục, Hải Nhạc chịu, nhưng Nhã Nghiên tự ý báo lên rồi, vì vinh dự khoa a, kỹ thuật nhảy của Hải Nhạc nhất định có thể làm cho người ta kinh diễm! Nhất định có thể làm cho Hải Nhạc thành tiêu điểm toàn bộ tiệc tối!

      Mà Thích Hán Lương thấy tên , lập tức chọn tiết mục múa của cùng tiết mục song ca khác.

      Để đến khi Hải Nhạc biết mình có tiết mục phải diễn, hơn nữa thông qua ban giám hiệu, đành phải bất chấp khó khăn nhận lấy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mỗi ngày ở nhà luyện tập, cũng tự mình chọn trang phục và trang sức dùng để khiêu vũ, vạn sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió đông.

      Mà khi Tạ Thư Dật biết lại có tiết mục múa, cười nhạt, cho rằng có thể biểu diễn ra cái tiết mục gì tốt, cho tới bây giờ bộ nhát như chuột ấy, lên đài bị dọa ngốc tốt lắm rồi. (khinh người quá đáng nhazzzz)

      Nhưng, ở trong tiệc tối lễ đón học sinh mới, nhìn thấy Hải Nhạc đứng trước đài, mới phát có bao nhiêu sai lầm!

      “Xin mời bạn Tạ Hải Nhạc khóa 1018 biểu diễn cho mọi người điệu múa cổ điển “《 Ái liên thuyết 》”, điệu múa này xuất phát từ bài “Ái liên thuyết” của Chu Đôn Di thời Đại Tống, chủ yếu thể hoa sen mọc từ bùn lầy mà nhiễm, tắm nước trong mà chẳng lẳng lơ, mời mọi người thưởng thức.”

      Theo tiếng MC giới thiệu, Hải Nhạc mặc áo cổ trang phấn hồng, đầu búi kiểu tóc cổ đại, xinh đẹp như công chúa cổ đại cao quý! hai chân trần từ từ bước lên đài, theo tiếng nhạc vang lên, điệu múa của , mới lên đài tới vài động nhảy lên trung, làm mọi người xem trợn mắt há hốc mồm!

      Theo khúc vũ, khi xoay tròn, khi xoay người cúi xuống, khi cong chân ra phía sau ngang cùng đỉnh đầu, tất cả đều là những động tác rất khó, nhưng lại múa liền mạch lưu loát nước chảy mây bay sinh động đẹp đẽ, như cánh hồ điệp nhàng bay lượn giữa từng bụi hoa y lượn, như tinh linh nhiễm nhân gian khói lửa, mặt khi mang theo nụ cười tươi xinh đẹp, khi lại là u buồn như mơ, cặp mắt kia, ánh mắt linh động, trong lúc nhìn quanh lấp lánh sinh huy, là nụ cười duyên dáng xinh đẹp, đôi mắt đẹp này, kỹ thuật nhảy tuyệt vời tuyệt luân phảng phất như tiên bay lượn, chủ đề trong bùn mà nhiễm bùn được điệu múa thể vô cùng nhuần nhuyễn, cũng làm cho mọi người tựa như bị mê hoặc vào trong mộng cảnh nhìn tiên tử như si như say.

      Tạ Thư Dật cũng xem choáng váng, xem ra, thể giải thích em này rồi, ngờ rằng, điệu múa của có thể rung động lòng người như thế, mà người của , cũng đẹp như tinh linh nhầm cõi nhân gian!

      từng buộc chính tớ dời ánh mắt nhìn nữa, nhưng, làm được, ánh mắt chịu khống chế của nhìn đài chớp mắt.

      thậm chí thầm nghĩ trong lòng, địa quay khúc vũ này của , nhất định phải lấy tới tay!

      Tạ Hải Nhạc ở đài múa động tác cuối cùng kết thúc điệu múa, tiếng vỗ tay reo hò ngừng vang lên quanh , tao nhã đứng lên, hành lễ với khán giả sau đó xuống đài.

      “Quá tuyệt vời! Hải Nhạc, quá tuyệt vời! điệu nhảy này, có thể làm cho cậu bước thành danh ở Ngũ Châu này đó nha!” Nhã Nghiên ôm vừa lắc vừa .

      “Vậy à?” Hải Nhạc mỉm cười, cũng muốn bước thành danh gì tại Ngũ Châu, chỉ muốn múa tốt điệu múa này mà thôi.

      Lúc này, Thích Hán Lương tới, mỉm cười nhìn Hải Nhạc, cho cái ôm khích lệ: “Tạ Hải Nhạc, kỹ thuật nhảy của em, gần như có thể làm cho vũ công chuyên nghiệp tự biết xấu hổ, em tham gia ngành nghệ thuật, tổn thất cho giới vũ đạo đóa hoa tuyệt thế.”

      “Thầy quá khen ạ.” Hải Nhạc ngượng ngùng .

      Bỗng nhiên, Thích Hán Lương cảm nhận được cỗ ánh mắt tràn ngập hàn ý, nghiêng đầu, nhìn thấy Tạ Thư Dật trầm nhìn , ánh mắt của , như sói hiểm bi thương cùng hung ác trầm lặng.

      Lễ đón học sinh mới rất nhanh sắp tới, bên lớp Hải Nhạc Nhã Nghiên sớm chuẩn bị xong tiết mục lớp muốn biểu diễn, Nhã Nghiên từng thấy Hải Nhạc lên đài biểu diễn múa cổ điển ở Thần Phong, từng ở Thần Phong chấn động thời a, vì thế, xúi Hải Nhạc cũng lên tiết mục, Hải Nhạc chịu, nhưng Nhã Nghiên tự ý báo lên rồi, vì vinh dự khoa a, kỹ thuật nhảy của Hải Nhạc nhất định có thể làm cho người ta kinh diễm! Nhất định có thể làm cho Hải Nhạc thành tiêu điểm toàn bộ tiệc tối!

      Mà Thích Hán Lương thấy tên , lập tức chọn tiết mục múa của cùng tiết mục song ca khác.

      Để đến khi Hải Nhạc biết mình có tiết mục phải diễn, hơn nữa thông qua ban giám hiệu, đành phải bất chấp khó khăn nhận lấy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mỗi ngày ở nhà luyện tập, cũng tự mình chọn trang phục và trang sức dùng để khiêu vũ, vạn sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió đông.

      Mà khi Tạ Thư Dật biết lại có tiết mục múa, cười nhạt, cho rằng có thể biểu diễn ra cái tiết mục gì tốt, cho tới bây giờ bộ nhát như chuột ấy, lên đài bị dọa ngốc tốt lắm rồi. (khinh người quá đáng nhazzzz)

      Nhưng, ở trong tiệc tối lễ đón học sinh mới, nhìn thấy Hải Nhạc đứng trước đài, mới phát có bao nhiêu sai lầm!

      “Xin mời bạn Tạ Hải Nhạc khóa 1018 biểu diễn cho mọi người điệu múa cổ điển “《 Ái liên thuyết 》”, điệu múa này xuất phát từ bài “Ái liên thuyết” của Chu Đôn Di thời Đại Tống, chủ yếu thể hoa sen mọc từ bùn lầy mà nhiễm, tắm nước trong mà chẳng lẳng lơ, mời mọi người thưởng thức.”

      Theo tiếng MC giới thiệu, Hải Nhạc mặc áo cổ trang phấn hồng, đầu búi kiểu tóc cổ đại, xinh đẹp như công chúa cổ đại cao quý! hai chân trần từ từ bước lên đài, theo tiếng nhạc vang lên, điệu múa của , mới lên đài tới vài động nhảy lên trung, làm mọi người xem trợn mắt há hốc mồm!

      Theo khúc vũ, khi xoay tròn, khi xoay người cúi xuống, khi cong chân ra phía sau ngang cùng đỉnh đầu, tất cả đều là những động tác rất khó, nhưng lại múa liền mạch lưu loát nước chảy mây bay sinh động đẹp đẽ, như cánh hồ điệp nhàng bay lượn giữa từng bụi hoa y lượn, như tinh linh nhiễm nhân gian khói lửa, mặt khi mang theo nụ cười tươi xinh đẹp, khi lại là u buồn như mơ, cặp mắt kia, ánh mắt linh động, trong lúc nhìn quanh lấp lánh sinh huy, là nụ cười duyên dáng xinh đẹp, đôi mắt đẹp này, kỹ thuật nhảy tuyệt vời tuyệt luân phảng phất như tiên bay lượn, chủ đề trong bùn mà nhiễm bùn được điệu múa thể vô cùng nhuần nhuyễn, cũng làm cho mọi người tựa như bị mê hoặc vào trong mộng cảnh nhìn tiên tử như si như say.

      Tạ Thư Dật cũng xem choáng váng, xem ra, thể giải thích em này rồi, ngờ rằng, điệu múa của có thể rung động lòng người như thế, mà người của , cũng đẹp như tinh linh nhầm cõi nhân gian!

      từng buộc chính tớ dời ánh mắt nhìn nữa, nhưng, làm được, ánh mắt chịu khống chế của nhìn đài chớp mắt.

      thậm chí thầm nghĩ trong lòng, địa quay khúc vũ này của , nhất định phải lấy tới tay!

      Tạ Hải Nhạc ở đài múa động tác cuối cùng kết thúc điệu múa, tiếng vỗ tay reo hò ngừng vang lên quanh , tao nhã đứng lên, hành lễ với khán giả sau đó xuống đài.

      “Quá tuyệt vời! Hải Nhạc, quá tuyệt vời! điệu nhảy này, có thể làm cho cậu bước thành danh ở Ngũ Châu này đó nha!” Nhã Nghiên ôm vừa lắc vừa .

      “Vậy à?” Hải Nhạc mỉm cười, cũng muốn bước thành danh gì tại Ngũ Châu, chỉ muốn múa tốt điệu múa này mà thôi.

      Lúc này, Thích Hán Lương tới, mỉm cười nhìn Hải Nhạc, cho cái ôm khích lệ: “Tạ Hải Nhạc, kỹ thuật nhảy của em, gần như có thể làm cho vũ công chuyên nghiệp tự biết xấu hổ, em tham gia ngành nghệ thuật, tổn thất cho giới vũ đạo đóa hoa tuyệt thế.”

      “Thầy quá khen ạ.” Hải Nhạc ngượng ngùng .

      Bỗng nhiên, Thích Hán Lương cảm nhận được cỗ ánh mắt tràn ngập hàn ý, nghiêng đầu, nhìn thấy Tạ Thư Dật trầm nhìn , ánh mắt của , như sói hiểm bi thương cùng hung ác trầm lặng.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 39 : Cưỡng Hôn

      nhíu mày với Tạ Thư Dật, sau đó dán sát bên tai Hải Nhạc nhàng : “Hải Nhạc, đêm nay em rất đẹp, đẹp đến giống người thường, mà như là tiên vậy.”

      Lại ngẩng đầu đối diện với Tạ Thư Dật, trong mắt Tạ Thư Dật dĩ nhiên là đằng đằng sát khí, giống như hận thể dùng ánh mắt khắc người mười bảy lẻ tám đao, hơn nữa, hai tay nắm chặt thành quyền trong mắt phun lửa giận chậm rãi về bên này.

      Kiss Kiss Kiss

      Bỗng nhiên, Hải Nhạc nhàng đẩy Thích Hán Lương ra, cũng mỉm cười lễ phép : “Sao được vậy ạ, thầy quá khen rồi.”

      Trong mắt Thích Hán Lương tia thất vọng, nhưng rất nhanh chợt lóe rồi biến mất, khôi phục giọng điệu của thầy giáo với học trò: “Hải Nhạc, cực khổ, em đem về vinh dự rất lớn cho khoa chúng ta a.”

      “Sao được thế, thầy quá khen.” Hải Nhạc vẫn cứ mấy chữ này, ” Thưa thầy, em xin phép thay áo.”

      .” Thích Hán Lương .

      “Tớ với cậu.” Nhã Nghiên .

      cần, cậu cứ tiếp tục xem diễn, tớ cũng cần người giúp.” Hải Nhạc .

      vội vã bước ra cửa hông của hội trường, muốn trước tiên toilet rửa mặt, múa thân mồ hôi, thoải mái.

      mở ra cửa toilet, bên trong bóng người, đứng ở trước gương, vốc nước lên mặt chút, chuẩn bị rửa mặt.

      “Tạ Hải Nhạc!” Đột nhiên truyềnđến tiếng hô rét lạnh triệt tận xương tủy.

      kinh ngạc quay đầu.

      Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn .

      tới đây làm gì?” Tạ Hải Nhạc phòng bị hỏi.

      Sắc mặt Tạ Thư Dật đột nhiên trở nên cực kì khó coi, ánh mắt cũng lạnh đủ đông cứng , Hải Nhạc tự chủ được rùng tớ cái.

      “Tạ Hải Nhạc, lại dám để cho hôn ?” Tạ Thư Dật nhả từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng, “Hôm trước hứa với tôi như thế nào?”

      “Ai hôn tôi? ở đây hưu vượn gì đó?” Tạ Hải Nhạc mạc danh kỳ diệu.

      còn muốn giả bộ phải ? Tôi chính mắt nhìn thấy Thích Hán Lương hôn !” Tạ Thư Dật lớn tiếng quát.

      có, hiểu lầm rồi, chỉ tôi rất đẹp, xinh đẹp giống như tiên tử thôi.” Hải Nhạc vội vàng giải thích, giải thích thử xem, quỷ mới biết tên hỗn thế ma vương này lại muốn làm ra cái gì với đây?

      “Vậy sao? chỉ rất đẹp? Đẹp như tiên?” Tạ Thư Dật hề chớp mắt nhìn Hải Nhạc, thuận tay khóa ngược cửa toilet, chậm rãi về phía Hải Nhạc.

      Hải Nhạc cảm thấy ánh lửa trong ánh mắt kia của , hoàn toàn khác lửa giận trước đây, bên trong lại lóe ánh sáng như dã thú thèm khát con người!

      Hải Nhạc khỏi lui về phía sau, nhưng có thể chạy đâu?

      muốn làm cái gì?” chống hai tay ở bồn rửa tay, hoảng sợ hỏi.

      Tạ Thư Dật dùng sức kéo caravat ném xuống đất, vừa cởi khuy áo vừa cười lạnh: “ thử xem?” Hormone nam tính bị kích thích, thấy vừa tháo caravat vừa cởi khuy áo, lại còn xắn tay áo sơmi, trong lòng Tạ Hải Nhạc khỏi dâng lên cảm giác ổn, biết rốt cuộc muốn làm gì, đành phải run giọng : “Đừng tới đây! lại đây, tôi liền…” còn chưa hết ba chữ “kêu người tới” ra khỏi miệng, Tạ Thư Dật lập tức dùng tốc độ cực nhanh giam vào trong lòng , dùng cái miệng của lấp kín miệng .

      Khi cảm nhận được độ ấm làn môi , Tạ Hải Nhạc trận trời hoa đất chuyển, có biết làm cái gì ?

      Sao có thể làm như vậy với ? Đây chính là nụ hôn đầu của đó! muốn giữ lại cho đến khi người xuất mới trao ra. Mà khi Tạ Thư Dật điện quang hỏa thạch đụng môi của , phảng phất có dòng điện đánh thẳng toàn thân của , Tạ Thư Dật cũng ngây người, đây là cảm giác lúc lần trước làm hô hấp nhân tạo cho a, lần này lại tới nữa. Lúc nãy, khi nhìn thấy Thích Hán Lương khiêu khích hôn má trái của , cỗ tức giận chạy tán loạn trong cơ thể , làm cho cơ hồ có loại xúc động muốn giết người. Chết tiệt, tên đó mà cũng dám hôn ? Phải biết rằng, trước giờ ngay cả cũng còn chưa từng hôn ! Tên Thích Hán Lương đó làm sao có thể? , đóa hoa sen cao quý này, chỉ có mới có thể thân cận, chỉ có mới có thể đùa giỡn nhúng chàm, những người khác, chỉ có thể đứng xa xa nhìn! Khoảnh khắc đó, muốn nổi điên xông lên, muốn giết Thích Hán Lương, ngờ, lại đẩy Thích Hán Lương ra vội vàng chạy , phẫn nộ theo đuôi đến đây, muốn chất vấn , tại sao hứa với tới gần Thích Hán Lương, mà lại cho Thích Hán Lương hôn trước mặt mọi người?


      ngờ chuyện tận mắt nhìn thấy, lại dám thề thốt phủ nhận, người nam nhân kia chỉ khen xinh đẹp mà thôi, khiêu chiến cực hạn của sao?

      nhất định phải đánh mông trận mới có thể làm cho hiểu, dối có bao nhiêu lố nhưng, nghe thấy muốn gọi người đến, gần như là chút nghĩ ngợi, chiếm hữu đôi môi .

      , phải như thế, cũng muốn hôn ! chỉ muốn đánh mông trận, cho học ngoan chút, cho hiểu được đàn ông thế nào thể tới gần càng thể chạm vào! Nhưng, làm sao lại biến thành như vầy? Đầu óc Tạ Thư Dật hỗn loạn mảnh.

      Có lẽ, vì hormone nam tính quá nhiều, làm ma đói trong cơ thể , mới khiến cho làm ra loại hành vi qua xúc động này?

      theo bản năng muốn buông ra, nhưng, tiếp xúc đến làn môi ấm áp ướt át của , lại thấy muốn rời mặc kệ cái gì cũng quản, nếu Thích Hán Lương có thể hôn , cũng có thể! Vì thế, mang theo chút thô bạo liếm môi của , mềm, ngọt, mang theo cỗ hương bạc hà thơm ngát! Loại mùi thơm này, làm cho say mê hết sức! có thể cảm giác được toàn thân của đều run run, chết tiệt, kỳ cũng run run, cũng phải chưa từng chạm qua nữ nhân, nhưng, ở trước mặt , lại ngốc giống như trai tân chưa từng có chạm qua nữ nhân vậy, chìm đắm trong cái loại cảm giác bềnh bồng trong mây này, trước đây, cho tới bây giờ chưa từng có nào có thể gây cho cảm giác thần kỳ như vậy. khỏi muốn xâm nhập càng sâu, đầu lưỡi tìm tòi, nhưng mà, lại gắt gao cắn chặt răng, cho có cơ hội thâm nhập, Tạ Thư Dật có chút phát hỏa, trừng phạt bằng cách cắn cắn môi .

      Hải Nhạc chịu nổi đau, nức nở há miệng ra, Tạ Thư Dật nắm lấy cơ hội thừa dịp mở miệng mà vào, quấy trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt của , cũng có ý đồ muốn bắt được cái lưỡi thơm tho của .

      Mà Hải Nhạc vì đầu lưỡi Tạ Thư Dật xâm nhập, đầu óc trở nên trống rỗng, khái niệm hôn của chỉ dừng lại ở môi chạm môi, biết đầu lưỡi đối phương có thể đưa vào trong miệng của mình, loại cảm giác chua và ngọt thể xen lẫn vào nhau, làm cho hai mắt vốn mở to chậm rãi nhắm lại.

      Tạ Thư Dật cảm thấy biến hóa của , càng ôm chặt hơn, cúi đầu đói khát dùng sức hấp thụ nước ngọt trong miệng , rất ngọt, đẹp quá, mềm mại quá! Là hương vi tuyệt vời chưa từng hưởng qua trước nay, cơ hồ có loại xúc động muốn ngụm nuốt vào trong bụng.

      biết mệt mỏi ở trong miệng quấy trở ra tình triều mãnh liệt, thẳng đến khi nhiệt độ người hai người đều tăng cao, Tạ Thư Dật đủ chỉ có nụ hôn rồi, tay , lặng lẽ phủ lên đẫy đà của , nơi đó, vừa đủ cho tay nắm giữ, cực kỳ cái loại cảm giác này, lực đạo tay tự chủ được tăng thêm chút, điên cuồng vuốt ve , mà tay trái lại nắm chặt bờ eo thon xương của , làm cho càng thêm gần sát dục vọng cháy bỏng cuồng nhiệt của .

      Trời ơi, chưa từng khát vọng như giờ khắc này, cũng chưa từng giống như giờ phút này, muốn thương , lòng tràn đầy ý nghĩ chính là muốn thương tốt, , , thầm nghĩ gắt gao dán chung chỗ với , dung hợp cùng chỗ sâu… Hải Nhạc rốt cục bởi vì Tạ Thư Dật điên cuồng đoạt lấy, giật mình tỉnh lại từ trong nụ hôn mê say, bắt đầu giằng co, bàn tay bị Tạ Thư Dật giam cầm hung hăng xé rách gấu áo trước của , dùng móng ngón tay giữa hung hăng bấm vào trong thịt .

      Nhưng, giãy dụa của lại đụng chạm trực tiếp nhất đến dục vọng của Tạ Thư Dật, làm cho dục vọng của càng thêm bành trướng, càng thêm khát vọng! khỏi rên rỉ, muốn, muốn, muốn ! để ý Hải Nhạc giãy dụa, xé rách quần áo người Hải Nhạc, mà bàn tay phải lộn xộn kia, từ dời xuống, xuyên qua quần của , chậm rãi phủ lên mảnh đất trước nay chưa từng có người vuốt ve qua của Hải Nhạc, nơi đó, nở nang và đầy đặn, như quả vải mọng nước, chỉ cần lột lớp vỏ kia ra, là có thể ăn vào quả vải ngọt ngào trơn bóng, vì thế, điên cuồng muốn lột ra lớp bảo hộ cuối cùng kia của , dùng sức xé rách, chỉ nghe quần lót Hải Nhạc vang lên tiếng bị xé rách.

      Hải Nhạc dùng hết tất cả khí lực, mới thoát ra khỏi nụ hôn làm người ta hô hấp thông của , nước mắt như hoa lê đẫm mưa (hoa đào trong mưa), nức nở kêu to: “Tạ Thư Dật, được! Tôi xin !” khỏi òa khóc.

      Tiếng khóc tuyệt vọng của rốt cuộc cũng kéo về lý trí bị vây trong trạng thái điên cuồng của Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn Hải Nhạc khóc sưng khuôn mặt nhắn, buông tay của mình ra.

      Mà Hải Nhạc dùng sức đẩy ra, trốn ra khỏi lồng ngực của .

      Tạ Thư Dật mông lung nhìn Hải Nhạc, vừa mới làm cái gì? Sao có thể làm như vậy? Vừa rồi lại thiếu chút nữa làm chuyện mất lý trí với Hải Nhạc ư?

      Tạ Thư Dật thể tin nhìn tay mình, bàn tay này, mà lại xém xé nát đồ lót người ta, đây là sao? Sao có thể giống tên lưu manh làm ra loại chuyện bình thường khinh thường nhất đây chứ?

      Hải Nhạc phẫn hận nhìn Tạ Thư Dật, sao có thể dùng loại thủ đoạn này, ở đây khi dễ ? Nụ hôn đầu của , giữ lại để trao cho nam nhân mình ngưỡng mộ, mà cứ thế bị cướp như vậy! Càng quá đáng là, còn sờ soạng thân thể trước nay chưa từng bị người ta đụng chạm, thậm chí thiếu chút nữa xé nát đồ lót của ! cướp lấy nụ hôn đầu của , đó là thứ vô cùng trân quý giữ lại cho người mình tương lai! Ác ma này! muốn rủa chết ! Trong lòng Hải Nhạc vô cùng thống khổ, lòng của sắp tan nát. Lửa giận khôn cùng làm cho chút nghĩ ngợi giơ tay lên.

      “Ba!” tiếng vang thanh thúy vang lên, mạnh dừng ở mặt Tạ Thư Dật. Tạ Thư Dật kinh ngạc ôm mặt, nằm mơ cũng nghĩ tới, Hải Nhạc đánh ?

      “Tạ Thư Dật, tôi vĩnh viễn tha thứ cho !” Hải Nhạc ôm mặt, mở cửa toilet ra, lập tức xông ra ngoài.

      Tạ Thư Dật tự chủ được đuổi theo, Hải Nhạc chạy trốn nhanh, xoay người cái thấy bóng rồi, nhưng tiếng khóc bi thương của vẫn còn quanh quẩn bên tai .

      làm cái gì? rốt cuộc làm cái gì?

      là người ghét nhất từ , ở đời này, hận nhất hai người, người là Mẹ Hải Nhạc, người chính là , nhưng mà, vì sao? lại hôn hận chán ghét từ , lại còn thiếu chút nữa muốn . Tạ Thư Dật ôm đầu suy nghĩ, ngồi xổm mặt đất, lâu sau mới đứng lên.

      thế nào? Có thể chạy ra ngoài trường học hay ? Nếu chạy ra, về nhà thế nào? Đêm nay là chở tới, nếu cứ vậy mà ra ngoài, người có gì cả, ngay cả tiền bắt taxi cũng có.

      Trong lòng có chút lo lắng, lại có chút áy náy, sải bước ra ngoài.

      Tạ Hải Nhạc khóc chạy ra bên ngoài trường học, muốn về nhà, muốn sống ở chỗ này nữa. Bỗng nhiên sau lưng truyền đến trận tiếng la: “Hải Nhạc, Hải Nhạc, đợi với!”
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 40 : Thiếu Gia, Bị Sao Vậy?

      vừa quay đầu lại nhìn, là Hứa Chí Ngạn.

      Hứa Chí Ngạn thở hổn hển chạy về phía .

      chuẩn bị xem tiết mục của em, ngờ lại gặp em chạy ra từ chỗ hội trường bên kia, kêu em em cũng đáp.” Hứa Chí Ngạn .

      xin lỗi, em có nghe thấy.” Tạ Hải Nhạc .

      “Di, Hải Nhạc, sao em lại khóc? Có chuyện gì vậy?” Hứa Chí Ngạn nhìn thấy nước mắt giàn giụa, hoảng sợ.

      có gì.” Tạ Hải Nhạc nhanh chóng lau lau mặt, cho Hứa Chí Ngạn khuôn mặt tươi cười, “Hồi nãy em cũng có thấy , nghĩ chắc có đến.”

      xin lỗi, vốn muốn tới xem em diễn, nhưng tại trong nhà có chút việc, cho nên mới tới trễ, sao thế, em biểu diễn xong chưa?” Hứa Chí Ngạn lo lắng hỏi.

      “Đúng vậy, em biểu diễn xong rồi.” Hải Nhạc đáp.

      Mặt Hứa Chí Ngạn đầy thất vọng chán chường.

      “Hải Nhạc, em chuẩn bị đâu vậy?” Hứa Chí Ngạn tò mò hỏi.

      “Em chuẩn bị về nhà, Chí Ngạn ca ca, có thể đưa em về nhà ạ?” Tạ Hải Nhạc hỏi.

      Hứa Chí Ngạn đương nhiên vui mừng khôn xiết: “Tất nhiên, rất vui được giúp đỡ.”

      nhanh chóng lái xe tớ ra, ngay tại lúc Hải Nhạc sắp lên xe Hứa Chí Ngạn thoáng nhìn thấy Tạ Thư Dật sắp đuổi tới, vội vã ngồi vào xe Hứa Chí Ngạn, giục : “Chí Ngạn ca ca, mau thôi!”

      Hứa Chí Ngạn khởi động xe, nhanh như chớp phóng về phía trước. Hứa Chí Ngạn liếc kính chiếu hậu cái, đạp phanh chút lại : “Hình như nhìn thấy Thư Dật.”

      “Kệ ta! Chí Ngạn ca ca, kệ ta , cứ chạy về phía trước, nếu ta trách , cứ tìm em.” Tạ Hải Nhạc vội vàngnói.

      Hải Nhạc thấy bóng dáng Tạ Thư Dật ngày càng xa, thẳng đến khi xe chạy ra khỏi trường học, mới thấy bóng dáng của .

      Hứa Chí Ngạn nhìn Hải Nhạc cái, phát khóc đến sưng đỏ mắt, hơn nữa, hình như môi cũng sưng lên.

      phải là Thư Dật động thủ đánh chứ? Mặt của hồng hồng, môi cũng phá, là đánh sao? Trong lòng Hứa Chí Ngạn trận lo lắng.

      “Hải Nhạc, em lại cãi nhau với em?” hỏi.

      Hải Nhạc nhìn ngoài cửa sổ, hề hé răng.

      “Kỳ của em đúng là người mặt ác tâm thiện, tính tình cứ quái đản như vậy đó, lần trước em bất cẩn thận ngã xuống nước, còn gấp hơn bất kì ai, nghĩ cũng thèm nghĩ nhảy xuống theo em, chỉ làm bộ hung ác thôi, có lẽ, dữ tợn là lớp tự vệ làm màu của , em rộng lượng tha thứ là được.” Hứa Chí Ngạn .

      Hải Nhạc khỏi cười khổ, rất nhiều chuyện, chưa tới phiên người ngoài , là cái dạng người gì, ràng nhất!

      Nhất là đối xử với như hôm nay, hận thể giết chết!

      “Em yên tâm, nếu cứ quá đáng, bọn , muội muội của tớ phải đối xử tốt mới đúng.” Hứa Chí Ngạn .

      Thấy Hải Nhạc vẫn hé răng, Hứa Chí Ngạn đành phải dời những chủ đề khác, mục đích là muốn chọc Hải Nhạc cười, nhưng làm sao Hải Nhạc cười nổi, chuyện xảy ra đêm nay quá mức bất ngờ, đến bây giờ vẫn kinh hồn táng đảm đây.

      Hứa Chí Ngạn thở dài hơi, tiếp tục cố gắng nữa, Tạ Hải Nhạc còn thanh lãnh (trong sáng nhưng lạnh lùng) hơn tưởng a.

      Thế … chuyện muốn hỏi nhất, có nên mở miệng hỏi ta? nhịn được lại quay đầu nhìn Tạ Hải Nhạc cúi đầu trầm mặc biết suy nghĩ gì cái.

      Hay là cứ hỏi .

      “Hải Nhạc, nhớ từng cho em số điện thoại của , sao tới giờ em cũng gọi cho thế?”

      Hải Nhạc ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Ngạn cái, : “ xin lỗi, em cẩn thận rửa sạch nó mất rồi.”

      “Nga?” Hứa Chí Ngạn thập phần thất vọng, cho tới bây giờ chưa từng cho số điện thoại của tớ cho người con nào, nhưng lại thèm quan tâm rửa sạch nó như vậy?!

      “Nga, sao, bằng , em cho số điện thoại của em được ? Sau này gọi cho em?” Hứa Chí Ngạn vẫn nhụt chí.

      Hải Nhạc nhìn cái, tại Hứa Chí Ngạn với cũng tương đối quen thân, cho điện thoại phải là được, nhưng vừa nghĩ tới những lời Tạ Thư Dật , phỏng chừng hay là ra muốn muốn bám vào Hứa Chí Ngạn? vốn có loại ý nghĩ này được ? Vẫn là nên tiếp tục rước lấy phiền toái vào người tốt.

      xin lỗi, ngay cả số điện thoại của em em cũng nhớ , trước giờ em cũng nhớ số điện thoại của mình.” Hải Nhạc .

      “Vậy à?” Hứa Chí Ngạn lại thất vọnglần nữa, nhớ , hay là muốn cho biết?

      muốn hỏi ra miệng, nhưng nhìn đến bộ dạng mềm mại đáng kia của , chắc hẳn gạt người, có thể là nhớ, nghĩ vậy, trong lòng lại bình thường trở lại.

      Đưa Hải Nhạc về Tạ gia, Hứa Chí Ngạn vào nhà uống tách trà rồi cáo từ, Hải Nhạc trở về phòng ngủ của mình, mệt mỏi ngã giường.

      Mẹ và ba lại ra ngoài tham gia cái lễ khởi công hạng mục quan trọng gì đó, đau khổ trong lòng người nào, lời nào có thể hết!

      Hải Nhạc òa khóc.

      căm hận Tạ Thư Dật, căm hận! phải làm sao mới có thể thoát khỏi đây? Phải làm sao mới có thể?

      Khóc đến mệt lả, nằm lỳ ở giường nặng nề ngủ.

      Sau khi ngủ bao lâu, trong bóng tối, cửa phòng ngủ của phát ra tiếng “két” rồi im lặng, bóng đen chợt ra bước vào, chậm rãi tới trước giường của .

      Tạ Thư Dật nhìn vẻ mặt khi ngủ của , mặt vẫn còn mang theo nước mắt, tim của , vậy mà lại đột nhiên co rút đau đớn. (đột nhiên???)

      Chuyện đêm nay, phải giải thích thế nào? muốn giải thích với , nhưng mà, phải giải thích thế nào đây?

      lẳng lặng nhìn , cũng chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi lật người cái, sợ mở mắt cái nhìn thấy , hoảng hốt nhưng vẫn lặng yên rời khỏi phòng ngủ của .

      Tạ Hải Nhạc nhìn mình trong gương, mới phát môi lại bị sưng lên, đoán chừng là bị cắn nát.

      Bộ dạng thế này, làm sao có thể ra ngoài gặp người ta?

      May mà hôm nay là Chủ nhật, phải đến trường.

      Nhớ đến nụ hôn tối hôm qua kia, lại xém xấu hổ và giận dữ muốn chết, ác ma này! Sau này phải đối mặt với như thế nào?

      Bỗng nhiên, tiếng đập cửa vang lên: “Tiểu thư, trễ thế này, sao chưa xuống dưới ăn điểm tâm?”

      “Nga, .” trả lời theo bản năng.

      ở dưới sao? muốn nhìn thấy !

      “Vú La… uhm… ta ở dưới sao?” nhịn được hỏi câu.

      “Hình như thiếu gia vẫn chưa rời giường.”

      Vẫn chưa rời giường? Tốt lắm, mau mau xuống ăn bữa sáng rồi chạy lên.

      lập tức xuống lầu, ngồi xuống ăn điểm tâm, ăn được nửa, ngờ lại thản nhiên xuống lầu đến nơi, tay Tạ Hải Nhạc tay run lên, cái muôi múc cháo bị trượt tay thả vào trong nồi “đông” phát, may mà phỏng tay.

      Nhìn thấy , chút thèm ăn cũng có, chờ Tạ Thư Dật ngồi vào chỗ của mình đối diện , lập tức đứng lên, rời khỏi bàn ăn, “rầm rầm” chạy về lầu.

      Tạ Thư Dật sắc bén nhìn ra vài chỗ cắn bị thương miệng , muốn mở miệng hỏi, làm sao nghĩ đến vừa mới ngồi vào chỗ của mình, lại đứng lên bỏ chạy!

      Tạ Thư Dật u nhìn đóng lại cánh cửa kia, nện quyền mạnh ở bàn cơm.

      Kỳ trong lòng vốn có chút áy náy đối với , thậm chí nghĩ tới gặp xin lỗi, phải biết rằng, lớn như vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng ba chữ “tôi xin lỗi” với bất cứ ai! Nhưng, cho cơ hội, hơn nữa nhìn thấy giống như nhìn thấy quỷ vậy! Cái này bảo làm sao tức giận đây?

      Kẻ biết tốt xấu, cần xin lỗi với , phải còn tát cái sao? Lớn thế này, vẫn chưa có người nào đánh , là người đầu tiên! Chết tiệt, biết mình làm sai rồi, cũng so đo với cái tát kia, hơn nữa còn từng nghĩ muốn gặp xin lỗi, nhưng, thể ra bộ dạng này, nhìn thấy giống như là nhìn thấy đống đại tiện đúng là nén giận tốt!

      Càng nghĩ càng tức, gạt cái bát trước mặt xuống đất “ba” tiếng.

      Vú La nghe thấy tiếng vang, hoảng hốt vội vàng chạy tới.

      “Thiếu gia, bị sao vậy?”

      có gì, cẩn thận làm rớt bát xuống dưới đất.” giống như sao cả đứng dậy, “Sáng nay thèm ăn, tôi muốn ăn.”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 41 : Đau

      “Thiếu gia, được, sao có thể ăn chứ? Bằng , tôi bảo đầu bếp làm phần tiramisu, đó là thứ cậu với tiểu thư đều thích ăn.” Vú La .

      Tạ Thư Dật giật mình, tiramisu, cũng thích ăn nó sao? Sao lại biết nhỉ? ra, mà vẫn có đồ ăn ưa thích giống nhau?

      “Được rồi.” lại ngồi xuống.

      Tiramisu mới làm xong còn mềm xốp được đưa vào miệng, nghĩ đây cũng là đồ ăn thích, trong lòng đột nhiên tuôn ra cỗ cảm xúc khó tả, như ngọt như chua, cứ quanh quẩn trong lòng .

      Trốn được chủ nhật, Hải Nhạc cũng tránh được thứ hai, khi mới sáng sớm nhìn thấy Tạ Thư Dật ngồi trong cái xe mở ra của , theo bản năng rụt về.

      “Bác Cương! Bác Cương!” đứng ở bậc thang kêu, “Tới giờ chở con học rồi ạ.”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng : “ cần kêu, hôm nay bác Cương nghỉ, hơn nữa tôi với ông ấy, sau này tôi tự lái xe đến trường, nhân tiện chở cùng.”

      Cái gì? Sau này muốn tự lái xe đến trường? ra dáng thiếu gia nhà họ Tạ nữa sao? Trong lòng Hải Nhạc trận kinh hoảng.

      “Nhanh lên! Đừng có lề mề nữa!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn nhìn .

      Tạ Hải Nhạc thầm cắn răng, ngồi lên xe của .

      thầm nghĩ trong lòng, sau này, nhất định cũng phải lấy bằng lái, nhờ mẹ mua cho chiếc xe, sau đó tự lái xe đến trường. Dọc đường hai người hề chuyện.

      Thẳng đến khi đỗ xe vào bãi đỗ xe trong trường học, Tạ Thư Dật đột nhiên mở miệng hỏi: “Sao muốn trốn tôi?”

      Tạ Hải Nhạc co lại chút, cúi đầu : “Tôi có trốn .”

      “Còn trốn? Nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy quỷ? Còn tính là trốn?” Tạ Thư Dật quát.

      Hải Nhạc đè nén cơn giận bùng phát đỉnh điểm trong lòng, đời này chỉ sợ có ai vừa ngang tàng bạo ngược vừa phân phải trái như . “Cho dù tôi có trốn cũng là do ban tặng, ngẫm lại xem làm cái gì, vì cái gì tôi phải trốn ? lại còn tới hỏi tôi, tại sao tôi muốn trốn ?”

      mặt Tạ Thư Dật lên chút bai rối, quả , tất cả đều là lỗi của , nhưng mà, vốn vô tội hay sao? Nếu cho Thích Hán Lương ôm ôm ấp ấp, cho Thích Hán Lương hôn , làm như vậy sao?

      Tạ Hải Nhạc tự ý mở cửa xe, tớ về phía trước.

      ngang qua cái bồn hoa cực lớn và cây cổ thụ che trời bên cạnh bồn hoa trong trường, đột nhiên bị người ta kéo lại, biết là ai, khỏi quay đầu phẫn hận trừng .

      “Tạ Hải Nhạc, khiêu chiến với tôi sao?” Trong mắt Tạ Thư Dật lóe ra vài tia nguy hiểm.

      Tạ Hải Nhạc buồn bã cười, sau đó, nhìn Tạ Thư Dật : “Tạ Thư Dật, xin chút có được ? Tôi khiêu chiến với ? Tôi nào có lá gan khiêu chiến với chứ? Tôi cũng trốn tránh bỏ chạy, tôi cũng bị đạp xuống đáy nước rồi, van xin , đừng tiếp tục giẫm lên lòng tự tôn của tôi! Để tôi giữ lại tia tự tôn cuối cùng có được ? Nó là thứ duy nhất còn lại của tôi!” Tạ Thư Dật tức giận nhìn vài tia bi ai khẩn cầu trong mắt , tự tôn? Đến hai chữ “tự tôn” mà cũng lôi ra đây?

      lạnh lùng cười, cũng lãnh khốc : “Tự tôn là cái thá gì? Nó rất quan trọng đối với sao? Đáng tiếc, ở trong mắt tôi, tự tôn của đáng được nhắc tới! Nếu tự mình đáng thương như vậy, tôi thành tên ác nhân như vậy, vì cái gì tôi phải cho giữ lại đây?”

      sắp bị chọc tức điên rồi, sau đó dùng sức cái, kéo kéo vào trong ngực của mình, lắc minhd cái, kéo đến sau lưng cây đại thụ, dồn toàn thân dán tại thân cây khô, Tạ Hải Nhạc hoảng sợ, toàn thân phát run, lại muốn làm gì nữa đây?

      Tạ Hải Nhạc há to miệng, nhưng vừa nghĩ tới đêm đó, cắn môi chặt, cho mình hô ra tiếng.

      Nhìn nỗi sợ hãi trong mắt , biết tại sao, trong lòng Tạ Thư Sật sinh ra tia thương tiếc như như , bức quá mau sao?


      nhìn sâu, sau đó, ánh mắt lại chuyển qua môi của , ở đó, môi của từng lưu lại trằn trọc nơi này.

      còn nhớ tư vị đôi môi , cùng với rung động gây ra cho , nhịn được nuốt ngụm nước miếng, đưa tay phải ra, lưng ngón tay cái chậm rãi lau qua làn môi của , sau đó, dừng lại tại miệng vết thương đông thành vết sẹo màu đen kia.

      “Còn đau ?” Giọng của khàn khàn chứa đựng ôn nhu mà ngay chính bản thân cũng ngờ được.

      Hải Nhạc nhàng xoay mặt đối diện với .

      đau.” .

      Rốt cuộc muốn làm gì? phải là còn muốn làm như lần trước chứ? Vừa nghĩ tới đêm kia, toàn thân đều phát run lên.

      Thấy run bần bật, cơn tức trong lòng Tạ Thư Dật đột nhiên còn mãnh liệt như trước nữa, ra, vẫn còn quá sợ . Tạ Thư Dật buông ra, xoay người vô thanh vô tức thẳng.

      Tạ Hải Nhạc thiếu chút nữa toàn thân đều tê liệt ngã xuống đất.

      Tạ Thư Dật vừa về phía trước vừa ảo não, bây giờ càng ngày càng trở nên nhân từ rồi, trông sợ tới mức run như chiếc lá rụng, lại đành lòng tiếp tục hù dọa nữa. bị cái gì vậy nè? Có thể dọa thành cái dạng này, khiến sợ thành cái dạng này, mà sao lại chút cảm giác thành công như trước đây?

      phải muốn làm cho hận sao? Nhưng sao bây giờ đột nhiên dao động muốn bỏ ý niệm hận trong đầu chứ?

      Tạ Thư Dật, ngẫm lại mẹ ta làm sao đoạt lấy tất cả của mẹ mày? Mọi thứ mẹ ta hưởng thụ, vốn nên là của mẹ mày nên hưởng thụ! Lại bị bà ta chiếm đoạt! Tạ Thư Dật, chẳng lẽ mày quên những chuyện đó sao? Tạ Thư Dật, tiêu diệt nữ nhi của bà ta, chính là tiêu diệt bà ta! Đó phải là nguyện vọng mày vẫn muốn đạt được sao? Tạ Thư Dật, sao mày có thể mềm lòng với kẻ thù của mình chứ? Mày nên cảm thấy áy náy với ta, những chuyện kia nọ, đều là mày đòi nợ ta! Cũng là thứ ta nên phải trả cho mày! Tạ Thư Dật cúi đầu thầm với chính mình.

      Lần này coi như xong, lần sau, tuyệt đối nhân từ với ta nữa, ả, chỉ có thể là món đồ chơi và công cụ báo thù của ! Tuyệt thể là cái gì khác! Nghĩ vậy, sải bước tiến về phía trước, hề quay đầu liếc mắt cái người nào đó sau lưng.

      Mà Tạ Hải Nhạc, ôm hai cánh tay của mình, còn chìm trong hoảng sợ bất an.

      Về sau, còn có thể buông tha như lần này ? luôn luôn vừa sợ vừa nghi.

      cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, sau đó cũng rời khỏi nơi đó.

      vào lớp học của , vừa mới tới cửa phòng, mọi người liền hoan hô: “Tạ Hải Nhạc! Tạ Hải Nhạc! Tạ Hải Nhạc!” Mọi người đều ào ào vây đến quanh , vội vàng chúc mừng màn biểu diễn trong tiệc tối của , Hải Nhạc bị lòng nhiệt tình của mọi người cảm động, tiếng cám ơn chân thành.

      Khi toàn bộ cậu học giải tán, lại ngây ngẩn cả người, bàn của chất đống nhiều loại hộp quà cao như núi, chỗ trống to sau lớp lại để nhiều các loại hoa tươi đủ màu xinh đẹp, hoa hồng chiếm đa số.

      “Hải Nhạc, tất cả đều là tặng cho cậu.” Nhã Nghiên đến sớm hơn Hải Nhạc với .

      Bài Nhã Nghiên cùng cậu nam khác gây được chấn động lớn như Hải Nhạc, , trong lòng giống như đổ cái bình ngũ vị vậy, ngờ lần này Hải Nhạc khiêu vũ cái lại có thể lấn át nổi bật của , cho tới bây giờ mới là đối tượng các nam sinh điên cuồng ngưỡng mộ và theo đuổi, vào Ngũ Châu, vì điệu vũ, mức độ Hải Nhạc được săn đón lại vượt qua ! Trong lòng là vừa chua vừa chát, nếu lúc trước tự ý làm chủ báo tiết mục cho cậu ấy, có phải nổi bật của cậu ấy áp đảo ? Trong lòng , vậy mà lại có chút hối hận.

      Nhưng mà, làm bất ngờ là, Hải Nhạc cau mày nhìn đống quà tặng bàn, chút bộ dáng vui vẻ, điều này làm cho cảm thấy bất ngờ.

      “Nhã Nghiên, ai, tớ thích như vậy, tớ nghĩ, tớ nên múa cái kia, tớ hẳn là nên từ chối, tớ thích như vậy, tớ cũng muốn làm người khiến cho người ta chú ý, tớ chỉ muốn lẳng lặng tớ đến nơi nào cũng khiến người khác chú ý, xem ra, sau này lại phải phiền phức đây.” Hải Nhạc lo lắng .

      Hứa Nhã Nghiên kinh ngạc nhìn , chuyện mà người khác cầu được, lại phiền phức?

      Chương 42 : Phỏng Vấn

      “Các cậu, những thứ quà tặng này, mấy thứ kẹo và chocolate đó, nếu các cậu thích cứ lại đây lấy , còn có những bó hoa tươi kia, nếu các cậu thích, cũng tặng cho các cậu đó.”

      “Nga! Hải Nhạc tốt!” Các học sinh ùa lên, càn quét sạch quà tặng và đồ ăn bàn , trong phòng học tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ, tất cả mọi người đều vui trộm, xem ra, cứ y vậy mà làm, về sau các có thể có ăn dài dài.

      Hứa Nhã Nghiên suy nghĩ sâu xa nhìn Tạ Hải Nhạc, xem ra, cậu ấy đúng là người con rất đặc biệt, khó trách hai thích cậu ấy, còn luôn xin giúp lấy số điện thoại của Hải Nhạc.

      “Hải Nhạc, buổi tối hôm đó cậu chịu đợi đến cuối cùng, tiết mục của cậu lại được bầu thành tiết mục được chào đón nhất nữa chứ, ngờ, cậu lại vô thanh vô tức về trước, hại thầy Thích tìm cậu khắp nơi, còn nữa a, phóng viên báo trường cũng muốn phỏng vấn cậu, kết quả cậu vẫn biến mất, mà cũng có ai biết số điện thoại của cậu, ai, đáng tiếc a.” Nhã Nghiên tiếc hận .

      “Mấy thứ đó cũng đâu có gì đâu, kỳ tớ thích mấy vụ náo nhiệt như vậy.” Hải Nhạc .

      “Vậy… Hải Nhạc, cho tớ số điện thoại của cậu , vạn nhất về sau có chuyện gì, tớ cũng có thể báo trước cho cậu.” Nhã Nghiên thừa cơ .

      “Được rồi, tớ cho cậu.” Hải Nhạc thẳng thắn đọc số điện thoại của tớ cho Nhã Nghiên.

      lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người ngồi vào chỗ, Thích Hán Lương đến, quét mắt vòng lớp học, sau đó ánh mắt dừng lại ở mặt Hải Nhạc, nhưng cũng chỉ có vài giây, lại dời tầm mắt đến đống lớn hoa tươi sau lớp, nhịn được nhíu nhíu mày.

      “Chào các em!” “Chào thầy ạ!” Cả lớp đều đứng nghiêm.

      “Mời các em ngồi xuống, mở sách ra trang ** chương **, chúng ta bắt đầu vào học.” Thích Hán Lương .

      thể phủ nhận, Thích Hán Lương người thầy vĩ đại, phương pháp dạy học của thoải mái, ngôn ngữ lại rất khôi hài, hơn nữa còn bình dị gần gũi, khuôn mặt lại đẹp trai, bọn học sinh thích muốn chết, còn sùng bái muốn chết nữa.

      Sau khi tan học, Thích Hán Lương gọi Hải Nhạc lại: “Tạ Hải Nhạc, thầy có chuyện muốn với em.”

      Hải Nhạc ngạc nhiên: “Thưa thầy, chuyện gì vậy ạ?”

      “Tòa soạn báo và ban phát thanh của trường chuẩn bị buổi phỏng vấn với em, hẹn thời gian với thầy lúc xế chiều sau khi tan học hôm nay đến phỏng vấn em rồi, em chuẩn bị chút.”

      Hải Nhạc lắc đầu nguầy nguậy: “ được, thầy ơi, có thể từ chối ạ? Chỉ múa điệu vũ mà thôi, có gì hay ho mà phỏng vấn, đó, xin thầy từ chối giúp em với.”

      Thích Hán Lương khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này là vinh dự, sao em lại nhận?”

      , em cần mấy thứ vinh dự gì đó, em cần hào quang này nọ bao quanh tớ, xin thầy từ chối giúp em.” Hải Nhạc kiên quyết .

      “Nhưng… cũng nhận lời rồi, sao có thể từ chối được?” Thích Hán Lương khó xử, “Lần này, coi như em nể mặt người thầy này, nhận lần phỏng vấn này, sau này bao giờ tìm em được ?”

      Dù sao Hải Nhạc cũng là da mặt mỏng, thấy Thích Hán Lương mang ra mặt mũi của tớ, trầm ngâm chút, đành phải khẽ gật đầu cái: “Được rồi, chỉ lần này thôi.”

      Đến xế chiều tan học, quả nhiên người của tòa soạn và ban phát thanh vào phòng làm việc của Thích Hán Lương, đến từ sớm chờ Tạ Hải Nhạc, bọn họ cũng rất hưng phấn có thể nhìn lại vị tinh linh mỹ lệ này.

      Khi Hải Nhạc xuất ở trước mắt hai người phóng viên, hai tên nam sinh đều ngây người, ngờ, Hải Nhạc khi trang điểm cũng đẹp như vậy, hàng mi lá liễu thon dài, đôi mắt to đen kia, phảng phất như làn nước hồ thu gợn sóng, cái mũi nhắn thanh tú, bờ hồng nhuận phiếm chút sáng bóng tươi nộn, tựa như quả đào căng mọng đợi người đến hái, thứ duy nhất được hoàn mỹ là môi lại có điểm đen nho , nhìn kỹ như là vết thương gì đó, là phá hư mỹ cảm a, nhưng cũng có chút hư hao xinh đẹp như phù dung trong trẻo.

      “Quả là mọc từ bùn lầy mà nhiễm, tắm nước trong mà chẳng lẳng lơ a!” trong hai nam sinh nhịn được thốt ra lời thán phục.

      “Quá khen.” Hải Nhạc có chút ngượng ngùng trả lời.

      “Cậu tên là Tạ Hải Nhạc phải ? Được biết cậu rất hân hạnh, lần này chủ yếu là bọn này muốn phỏng vấn cậu, tại sao cậu lại muốn múa bài múa cổ đại “《 Ái liên thuyết 》” này?”

      Hải Nhạc mỉm cười : “Nga, từ tôi thích những điệu múa cổ đại Trung Quốc chúng ta, nó có loại mỹ cảm gì sánh kịp, đó là loại mỹ cảm mà ballet và múa đại đều thể biểu đạt được, lúc , khi tôi mới sáu tuổi được xem đoạn múa cổ đại “Đôn Hoàng Phi Thiên“, từ đó về sau tôi liền say mê, lúc ấy tôi học múa ballet, mẹ tôi con học ballet có thể tạo cho mình khí chất rất tốt, sau khi tôi xem “Phi Thiên”, cho mẹ tôi biết tôi muốn học ballet, tôi muốn học những điệu múa cổ đại xinh đẹp tinh túy của chính nước chúng ta, nó đẹp hơn ballet, càng có thể thể vẻ đẹp và khí chất của người con .”

      Tạ Thư Dật với Hứa Chí Ngạn mãi thấy Hải Nhạc Nhã Nghiên ra, lập tức chạy tới bên khoa dự bị đại học, chỉ thấy mình Nhã Nghiên buồn chán nhẫn nại đứng hành lang bứt hoa chơi.

      “Di, Hải Nhạc đâu?” Hứa Chí Ngạn khó hiểu hỏi.

      “Nga, Hải Nhạc đến văn phòng của thầy Thích, hình như tòa soạn báo và ban phát thanh muốn tới phỏng vấn cậu ấy.” Trong giọng Nhã Nghiên có chút hơi chua .

      Tạ Thư Dật nghe như vậy, lập tức trầm mặt xuống.

      cho biết, phòng làm việc của ở đâu!” Tạ Thư Dật hỏi Nhã Nghiên.

      “Nga, ở trung tâm hành chính khoa dự bị đại học, lầu 3 văn phòng số 307 phải.” Nhã Nghiên .

      “Các ngươi cứ chờ ở chỗ này, ta đón nó về.” Tạ Thư Dật ném huynh muội họ Hứa lại bước nhanh về phía trung tâm hành chính khoa dự bị đại học.

      Khi lên lầu 3 trung tâm hành chính, đến trước cửa văn phòng số 307, bỗng nhiên bên trong truyền đến tiếng cười giòn của Hải Nhạc, ngây người, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy tiếng cười của , càng đừng thanh thúy như vậy, còn luôn cho rằng biết cười nữa kìa.

      Vì sao lại cười đến vui vẻ như vậy? nhịn được xuất ở trước cánh cửa phòng 307 mở rộng, thấy Hải Nhạc và Thích Hán Lương sóng vai đứng chung đưa lưng về phía , mà Thích Hán Lương ôm bả vai Hải Nhạc. Đây là cái gì?

      “Tạ Hải Nhạc!” Hai tay của nắmthành quyền bỗng nhiên hét lớn tiếng!

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 43 : Đánh Nhau Kịch Liệt

      Đúng lúc Tạ Hải Nhạc nhận lời hai người phóng viên nhờ chụp chung với thầy Thích bức, người ta còn chưa bấm nút, lại đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng gầm to như sấm: “Tạ Hải Nhạc!” thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên, tên ma vương kia lại xuất quỷ nhập thần xuất ! Thích Hán Lương cảm giác được người Tạ Hải Nhạc run run, cũng quay đầu lại, chạm tới ánh mắt như muốn giết người của Tạ Thư Dật, nhếch khóe môi.

      Tạ Thư Dật thấy vẫn còn cười khiêu khích, máu toàn thân dồn thẳng về não.

      dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai, vọt tới trước mặt Thích Hán Lương, nâng tay đấm ra quyền.

      “Buông bàn tay bẩn của mày ra!” la to.

      Thích Hán Lương nhanh nhẹn đẩy Tạ Hải Nhạc ra, đưa tay đánh lại tay Tạ Thư Dật.

      “Mày còn có bản lĩnh a?” Tạ Thư Dật căm hận , lập tức tiếp tục đánh quyền bên phải.

      Thích Hán Lương vẫn tránh thoát, còn nhàn nhàn : “Bình thường thôi, có thể đối phó với cậu.”

      Tạ Thư Dật nghe như vậy, lại nổi trận lôi đình, phối hợp quyền cước cùng đánh về phía Thích Hán Lương, Thích Hán Lương dùng sức đẩy mạnh, hai người “Phanh” tiếng toàn bộ ngã vào bàn làm việc của Thích Hán Lương, sách giấy bàn bay tứ tung.

      Hai tên nam sinh chưa từng gặp trận chiến như vậy, bị dọa ngốc lăng.

      “Đừng đánh, đừng đánh!” Tạ Hải Nhạc đứng bên thét chói tai.

      hai người đàn ông này bị cái gì vậy, sao cứ động chút là đánh nhau.

      Nhưng hai tên nam nhân kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hung hăng đánh nhau kịch liệt.

      “Đánh nhau vui lắm sao? Tốt, tôi đánh với các người!” Tạ Hải Nhạc xông tới.

      Hai người đàn ông rốt cuộc tạm ngưng đánh nhau, Tạ Thư Dật lau vết máu chảy ra bên khóe miệng, hung tợn nhìn Thích Hán Lương.

      Thích Hán Lương cũng khá hơn chút nào, nơi khóe mắt cũng rướm máu.

      Tạ Hải Nhạc tức giận nhìn Tạ Thư Dật: “Sao lại làm như vậy? Thầy Thích làm sai chỗ nào? là quá đáng!”

      ta ăn đậu hủ của ! rất thích cho ăn đậu hủ à?” Tạ Thư Dật gào thét. (liên can gì tới chú mà chú làm màu thế?)

      “Chẳng qua là thầy nhận lời hai người phóng viên, chụp chung với tôi bức! phân tốt xấu xông tới đánh thầy! Thầy là giáo viên, là giáo viên! có biết tôn sư trọng đạo hay ? Người thừa kế Tứ đại gia tộc giỏi lắm sao? có thể tùy ý đánh người sao? Tạ Thư Dật, lập tức xin lỗi thầy Thích ! Nhất định phải!” Tạ Hải Nhạc cũng gào lại.

      Tạ Thư Dật ngây người, hung ác nhìn Tạ Hải Nhạc, thể tin được : “ dám bảo tôi xin lỗi ? Sao tôi lại phải xin lỗi chứ?” “ phải vì cậu mới vừa động thủ đánh tôi, mà vì tôi là giáo viên.” Thích Hán Lương dụi dụi góc mắt, đau đến hít hà.

      Tạ Hải Nhạc thấy đau thành như vậy, khỏi có chút áy náy, vội vàng chạy đến trước mặt hỏi han: “Đau lắm sao? xin lỗi, xin lỗi, em thay ấy xin lỗi thầy.”


      là cái quái gì? có thể đại diện cho tôi?” Tạ Thư Dật thấy chỉ lo cho Thích Hán Lương, tức giận đến hét to.

      đánh người có còn ?” Tạ Hải Nhạc tức muốn chết, cái bị thịt sao? Đánh thầy giáo, chừng bị xử phạt. “ cũng đánh tôi!” Tạ Thư Dật lên án. (hây đây là gato sao?)

      “Nhưng cậu động tay trước!” Thích Hán Lương phản bác, “Tạ Thư Dật, học sinh mà đánh giáo viên nếu như bị báo tên lên ban giám hiệu … Cậu xem, học sinh đó bị thế nào?”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng cười: “Mày có muốn thử chút hay ? Mày có tin đến cuối cùng người bị đuổi chính là mày hay ?”

      Thích Hán Lương cũng cười lạnh: “Tạ Thư Dật, cậu có muốn thử chút hay ? Đừng tưởng rằng thế lực nhà cậu kéo dài đến Ngũ Châu tôi sợ cậu, cậu đừng cho là cậu có chỗ dựa có thể hoành hành ngang ngược, tôi đây cũng mang ra hậu thuẫn của tôi, cho cậu biết, mẹ tôi là Bộ trưởng Bộ giáo dục quốc gia, ba tôi là Tổng tư lệnh Bộ quốc phòng, cậu nghĩ rằng quyền cước của tôi và cậu là học từ đâu ra? Cậu muốn đuổi tôi ra Ngũ Châu? Cậu cứ thử xem này xã hội là quan lớn, hay là thương nhân lớn đây?”

      Hai cậu phóng viên học sinh đứng bên cạnh cùng hít hơi lãnh khí, Thích Hán Lương lại chính là con trai ruột của Tổng tư lệnh Bộ quốc phòng?

      Tạ Thư Dật nhíu mày, xem ra, hậu thuẫn của Thích Hán Lương đúng là lớn. Tạ Hải Nhạc cũng bị tên tuổi Thích Hán Lương mang ra dọa sợ, thấy lại chính là con trai Tổng tư lệnh Bộ quốc phòng, nếu Tạ Thư Dật đắc tội thầy, chắc chắn có quả ngon để ăn.

      “Thầy Thích, trai em cũng phải là cố ý, ấy chỉ hơi bảo vệ em quá mức, nghĩ đến thấy ăn đậu hủ của em lập tức phân tốt xấu đánh thấy, là ấy đúng, chuyện này tại em mà ra, thầy có thể xem em là học trò thầy, cần truy cứu chuyện này được ? Nếu thầy muốn trách, trách em được ? Đừng trách trai em.” Nước mắt Tạ Hải Nhạc sắp rơi xuống.

      Thích Hán Lương nhìn cái, tính toán trong lòng, cho dù mang ra danh tiếng ba mẹ, Tạ Thư Dật cũng cần sợ, nhà họ Tạ cùng với tam đại gia tộc bện thành sợi dây thừng, thế lực lớn kinh người, cho dù là quân đội cũng còn phải nhường tứ đại gia tộc ba phần, bởi vì quân phí là dựa vào tiền của tứ đại gia tộc! Tiền bạc và vật dụng bọn họ tài trợ cho quân đội hàng năm cũng phải là số ! Nếu chọc giận Tạ Trường Viên, lão ba Tư lệnh chắc chắn nổi cơn với , cũng đừng mơ còn được hưởng những ngày tiêu diêu tự tại ở Ngũ Châu này nữa. Vì thế, cũng thuận thang leo xuống, : “Được rồi, tôi xem mặt mũi của em, chuyện này cứ coi như chưa từng phát sinh, cậu đánh tôi, tôi cũng đánh cậu, chúng ta đều chưa thể chiếm tiện nghi của đối phương, nhưng, tôi hy vọng lần sau xảy ra chuyện như thế này lần nữa.”

      Tạ Hải Nhạc vội vã lắc đầu, : “Chắc chắn có chắc chắn có, hôm nay trai em chỉ hơi có phần nóng nảy, bình thường ấy phải như thế, thầy cứ yên tâm, em có thể đảm bảo về sau trai em động vào cọng tóc gáy của thầy.” Tạ Thư Dật tức đến dựng lông mi: “Tạ Hải Nhạc, cho là là ai? Ai cho ra những câu nhún nhường như vậy? Tôi sợ !” lại quát về phía Thích Hán Lương: “Thích Hán Lương, có gan tới tao đây này! Đừng có ép con nhà người ta!”

      !” Tạ Hải Nhạc bất đắc dĩ cầu xin , “Chúng ta thôi! thôi! Về nhà được ?”

      Hai cậu phóng viên học trò lại là thở ra ngụm khí lạnh, ra, Tạ Hải Nhạc là em của Tạ Thư Dật! Tạ Hải Nhạc là thiên kim đại tiểu thư của nhà học Tạ trong tứ đại gia tộc?! Khó trách lớn lên xinh đẹp như vậy. “ thôi, thôi, được ? Về sau kêu em làm cái gì, em cũng đồng ý hết!” Tạ Hải Nhạc mang nước mắt nhìn Tạ Thư Dật, vừa chán ghét vừa hận , nhưng mà, muốn mà gây gổ với Thích Hán Lương, dù sao hậu thuẫn của người ta cũng là kỳ phùng địch thủ với , chiếm được tia tiện nghi.

      Tạ Thư Dật hung tợn nhìn chằm chằm Thích Hán Lương, : “Tao mặc kệ mẹ mày là cái Bộ trưởng Bộ giáo dục gì, cũng quản ba mày là cái Tổng tư lệnh gì, tóm lại, tao cho mày tiếp cận nó!” “Nga? Cậu cho? Cậu chỉ là trai của em ấy mà thôi, tôi muốn tiếp cận em ấy là chuyện của tôi, em ấy đồng ý cho tôi tiếp cận là chuyện của em ấy, hề liên can tới cậu! Chỉ là trai mà thôi, quản như vậy làm gì? Em ấy là cá thể, phải cho cậu độc chiếm!” Thích Hán Lương chút khách khí .

      cảm thấy được ràng, người làm trai này với đối em có lòng chiếm hữu rất mạnh rất đáng sợ! hoàn toàn phải vì đau lòng em bị sỗ sàng, mà là bởi vì thấy ấy bị nam nhân khác tiếp cận, vì thế sinh ra lòng ghen tị mãnh liệt. “Cũng bởi vì tao là trai, tao có quyền bảo vệ tốt em của tao bị tổn thương gì, mày đừng mơ có suy nghĩ với nó, tao tuyệt đối cho phép!” Tạ Thư Dật cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, mà có lên cơn điên lần nữa cũng vì lời khích tướng của kẻ khác, nghĩ tiếp tục ham chiến nữa. xong, kéo tay Tạ Hải Nhạc, : “Chúng ta .”

      “Chào thầy ạ.” Tạ Hải Nhạc áy náy nhìn Thích Hán Lương, bị Tạ Thư Dật lôi ra khỏi văn phòng thầy.

      Hai cậu phóng viên học trò thấy còn màn gì xem nữa, trong hai người chào Thích Hán Lương: “Vậy thầy Thích, chúng em cũng nên .”

      “Ân, muốn cũng được, nhưng nhớ, nếu như chuyện mới xảy ra vừa rồi bị các cậu để lộ nửa điểm phong thanh, đừng nghĩ tiếp tục ở lại Ngũ Châu này nữa! , đừng nghĩ ở lại bất kì cái trường học nào nữa!” Thích Hán Lương chậm rãi .

      Hai người hoảng sợ nhìn nhau cái, sau đó gật đầu như gà mổ thóc: “Bọn em thề với trời, tuyệt đối để lộ nửa điểm phong thanh!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :