1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 33: Rất !

      Có phải mình nghe lầm hay ?

      Tạ Thư Dật thấy cứ đứng đó động cũng thèm động chút, lông mày lại nhăn tít, nhanh trở về, đến trước mặt Tạ Hải Nhạc, sau đó xoay người chín mươi độ về phía trước.

      Leo lên lưng tôi, nhanh chút!” quay đầu lại mất kiên nhẫn kêu Hải Nhạc.

      “Nhưng mà…” Hải Nhạc ấp úng.

      Cõng ? Còn rất xa lận đó.

      “Nhanh chút!” Tạ Thư Dật cau mày.

      Hải Nhạc vội vàng trèo lên lưng .

      Ôm cổ tôi!” vẫn hung hăng kêu như cũ.

      “Nha.” Hải Nhạc vươn tay, ôm cổ của lại.

      Tạ Thư Dật dùng sức cái, cõng lên, sau đó vững vàng về phía trước.

      Ghé vào tấm lưng rộng lớn của , Hải Nhạc nghe được tiếng tim đập thùng thùng của tớ, nhanh như vậy, loạn như vậy.

      Nghe được hơi thở nam tính người truyền đến, có loại cảm giác giống như say tự nhiên dâng lên trong lòng Hải Nhạc, nhịn được cũng tựa đầu dán lưng , thân mình Tạ Thư Dật cứng lại, cứ như vậy vài giây đồng hồ, lai tiếp tục bước về phía trước.

      Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều chẳng hé răng, cứ yên lặng như vậy mà .

      Rất nhanh, Hải Nhạc cảm thấy nhiệt độ người Tạ Thư Dật càng ngày càng lên cao.

      “Tôi rất nặng sao?” cẩn thận hỏi.

      Rất !” Tạ Thư Dật lớn tiếng .

      “Nhưng mà… tôi thấy hình như rất cố hết sức.” Hải Nhạc .

      “Ngu ngốc, như thế tôi cũng phải cố hết sức chút, lớn thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi cõng người, cho là ai cũng có thể bò lên lưng tôi a?” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc nghe như vậy, trong tim đột nhiên trào ra loại cảm giác hiểu được, có điểm ngọt ngào, có điểm ê ẩm, chan chát, làm cho lại muốn khóc, bàn tay ôm cổ , theo bản năng càng siết chặt.

      “Này, tôi bị ghìm chết!” Tạ Thư Dật khàn khàn mở miệng, mặc dù có chút hung, nhưng Hải Nhạc vẫn nghe ra được nét mềm mại trong đó, đột nhiên, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.

      Nước mắt của lướt qua hai gò má, làn áo sơ mi mỏng của Tạ Thư Dật, nhanh chóng thấm ướt áo .

      Tạ Thư Dật cảm nhận được mảnh ướt sau lưng, có chút chậm lại.

      rất khó chịu sao?” đột nhiên rầu rĩ hỏi.


      .” Hải Nhạc giơ bàn tay lên, xoa xoa nước mắt nhanh, trong lòng thầm mắng mình, chỉ thoáng đối xử với tốt chút, vậy mà cảm động đến rơi nước mắt, là vô dụng.

      “Nga, vậy …” Tạ Thư Dật đến nửa, đột nhiên ngậm miệng.

      Hai người lại tiếp tục trầm mặc.

      Cuối cùng, Hải Nhạc nghe được tiếng thở dốc rất của , mà áo sơ mi của dần dần cũng bị ướt mồ hôi.

      Trong lòng cảm thấy lo lắng, : “Thả tôi xuống, tôi đỡ hơn nhiều, tự mình được.”

      quá chậm, tôi cũng lười chờ , tôi thà cõng còn tốt hơn để cứ chậm như rùa!” Tạ Thư Dật .

      “Nhưng mà, rất mệt.” Hải Nhạc .

      “Tôi , rất , tôi mệt! Đừng chuyện linh tinh nữa! Lãng phí sức lực của tôi! nữa, tôi quăng xuống đất đó!” Tạ Thư Dật quay đầu thưởng Hải Nhạc ánh mắt cảnh cáo bự chảng.

      “Nha.” Hải Nhạc ngoan ngoãn ngậm miệng, bảo đừng chuyện, tại sao lại là lãng phí sức lực của chứ? Còn uy hiếp quăngcô mặt đất nữa, quái nhân!

      Hai người khó khăn cuối cùng cũng tới dưới chân núi, toàn thân Tạ Thư Dật sớm mồ hôi đầm đìa, trong lòng Hải Nhạc rất áy náy, kháng nghị muốn buông xuống, nhưng mà, chính là thèm lên tiếng, đến dưới chân núi, rốt cục buông Hải Nhạc, đến bãi đỗ xe chạy xe ra, Hải Nhạc lên xe, xe xuất phát lên đường trở về nội thành.

      Tạ Thư Dật cũng mang Hải Nhạc trực tiếp về nhà, lái xe đến bệnh viện, cương quyết để Hải Nhạc ở bệnh viện ở hai ngày, hại mẹ Hải Nhạc nghĩ con bị làm sao, khi biết được vậy mà Hải Nhạc thiếu chút nữa bị chết đuối, sợ muốn chết, khi biết được là Thư Dật cứu Hải Nhạc lên, bà gần như cảm động đến rơi nước mắt.

      “Thư Dật, may là có con ở đấy, bằng , Hải Nhạc cứ như vậy…” Mẹ Hải Nhạc khóc lên.

      “Ai da, Hải Nhạc phải là rất tốt nha, có Thư Dật ca ca này làm thần hộ mệnh của nó, nó thế nào cũng có việc gì đâu.” Tạ ba ba nhanh chóng an ủi ái thê.

      “Thư Dật, con bơi lội rất giỏi, con dạy em bơi lội , lần hai lần đều cứ như vầy, trái tim của dì bị nó dọa đứng.” Mẹ Hải Nhạc vừa lau nước mắt vừa với Thư Dật.

      “Đúng a, Thư Dật, con dạy em bơi lội, về sau lại ném nó vào nước, cũng sợ.” Tạ ba ba đứng bên .

      , con sợ nước, con cần phải học!” Hải Nhạc bây giờ có nỗi sợ hãi với nước hiểu được.

      Tạ Thư Dật liếc cái, : “Có người muốn học, con cũng có cách nào.”

      “Hải Nhạc, được, con nhất định phải học được bơi lội thậm chí lặn xuống nước! Mẹ muốn về sau con lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa!” Mẹ Hải Nhạc hiếm thấy nghiêm mặt với con .

      Hải Nhạc đành phải bĩu môi “Ba” xoay mình vào trong, cho bọn họ cái lưng, rầu rĩ để ý tới bọn họ nữa.

      Mẹ Hải Nhạc lắc đầu: “Nha đầu ngốc, mẹ suy nghĩ cho con a.”

      “Được rồi, để con suy nghĩ cẩn thận .” Hải Nhạc rầu rĩ trả lời.

      Mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba hai người nhìn nhau cười.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 34: Khai Giảng Chính Thức

      Sau khi bóng ma ngâm nước qua, Hải Nhạc Thư Dật cũng chính thức học, đúng ngày thông báo nhập học, Hải Nhạc cùng Thư Dật đến Ngũ Châu, xuống xe, sớm nhìn thấy Hứa Chí Ngạn, Long Đế Uy, Sở Lâm Phong chờ chỗ “Thư Dật, sao giờ cậu mới đến?” Hứa Chí Ngạn .

      “Thư Dật ca ca.” Hứa Nhã Nghiên ngọt ngào kêu.

      “Ta gọi ngươi là ca ca đâu, ta nổi da gà mất.” Minh Hi Ca nhún vai, “Em gọi là Thư Dật .”

      “Tùy .” Tạ Thư Dật sao cả , “Chẳng lẽ, em cũng thi vào Ngũ Châu bọn tôi?”

      “Đúng vậy a? Em học Đại học năm nhất, học trưởng hảo, về sau thỉnh bao che Minh Hi Ca em nhiều hơn a.” Minh Hi Ca che miệng cười gian.

      hàng bảy người, chậm rãi sáng ngời tiến vào cửa chính trường học, lúc đó, đột nhiên đám đông con mặc đồng phục kéo nhau chạytới, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng vọt tới bên này, Hải Nhạc chưa thấy qua chuyện như thế dọa đến kinh ngạc, chuyện gì xảy ra.

      “Tạ Thư Dật, em !”

      “Sở Lâm Phong, em !”

      “Long Đế Uy, em !”

      “Hứa Chí Ngạn, em là fan của !”

      trận loạn thất bát tao tiếng gào thét điên cuồng tràn ngập toàn bộ trường học, đáng sợ tới mức chim non cây đều vỗ cánh bay mất.

      Tạ Hải Nhạc trận kinh ngạc, đây là Đại học Ngũ Châu? Đây là sinh viên Đại học Ngũ Châu? Sao trông giống như đám fan cuồng thấy được thần tượng của mình vậy nè?

      đám nữ sinh trong mắt đều ra ngôi sao, vây quanh ban nam sinh kia thét to, đám lại đám cứ tiến lên phía trước.


      Ba nữ sinh theo sau ban nam sinh, hai mặt nhìn nhau, ngờ, ban tên nam sinh này ở Ngũ Châu lại được nữ sinh hoan nghênh đến thế.

      Bốn nam sinh đều mặt đổi sắc gạt mở bức tường người, lạnh lùng về phía trước, đột nhiên, có mấy cái nữ sinh điên cuồng quá đáng, lại chen với Hải Nhạc đẩy nghiêng ngả lảo đảo, nhu nhược ngã nhào mặt đất, trong lúc đó, thậm chí có người còn giẫm phải tay , đau đến mức hét to lên.

      Tạ Thư Dật bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Tạ Hải Nhạc nước mắt rưng rưng nằm mặt đất, mà Minh Hi Ca và Nhã Nghiên muốn kéo lên, lại bị mấy nữ sinh tách ra rồi, bất lực có vài lần muốn đứng lên, nhưng lại bị người ta vọt tới.

      Tạ Thư Dật tức muốn chết, nữ nhân này, sao có thể vô dụng như vậy a? là dọa người a!

      lớn tiếng kêu : “Tạ Hải Nhạc! Nếu em còn đứng lên, cẩn thận xử em thế nào!” ( ở nơi công cộng, nên “diễn” cho huynh muội mùi mẫn tí)

      Tạ Hải Nhạc tràn nước mắt nhìn qua phía , : “Tay em bị người ta đạp rồi, đau quá, chân của em cũng vậy, em đứng lên được.”

      Tạ Thư Dật vừa nghe như thế, lấy làm kinh hãi, liếc theo, mị mị mắt, mở ra lần nữa lại là ánh mắt sắc như dao, nhìn đám siêu cấp háo sắc quây chung quanh người, thanh đột nhiên gầm lên như bạo lôi: “Cái bọn háo sắc lại còn ngu ngốc các ! Lập tức biến mất ở trước mắt tôi! Còn ở trước mặt bản thiếu gia mà chọc bản thiếu gia mất hứng cái, tự ngẫm lại kết quả của các !”

      khí vốn ồn ào náo nhiệt, đột nhiên lập tức trở nên tĩnh lặng quỷ dị.

      “Các người còn mau cút cho tôi!” Tạ Thư Dật lại rống tiếng lớn hơn.

      Lập tức, đám nữ sinh bị dọa đứng hình, ôm con tim tan nát, thét chói tai lập tức chạy trốn, rất nhanh liền biến mất sạch , còn người bị xô ngã, từ từ đứng lên, khi nhìn đến ánh mắt giết người của Tạ Thư Dật, sợ tới mức cũng thét chói tai ôm đầu khập khiễng chạy .

      Tạ Hải Nhạc rốt cuộc đứng lên, bàn tay trái bị thương kia, vô cùng đau a.

      Tạ Thư Dật tới, cầm lấy tay nhìn nhìn, khỏi nhíu mày, mu bàn tay chỗ khớp xương bị đạp trầy da vài chỗ, ngừng rướm máu.

      “Tôi chưa từng thấy ai vô dụng hơn ! Sao chết cho rồi!” Tạ Thư Dật nhìn bàn tay bị đả thương kia, giận dữ.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 35: Chủ Nhiệm Đẹp Trai Quen

      “Hức hức tôi cũng biết ngày khai giảng ở Ngũ Châu là như thế này a, hức hức hức” Tay Tạ Hải Nhạc vốn bị đau, lại bị Tạ Thư Dật rống thêm cái, khóc ngập nước mắt lên, rất đau, đau quá a.

      “Vô dụng!” Tạ Thư Dật trừng mắt nhìn , lập tức kéo tay nhanh về phía trước, hại Tạ Hải Nhạc theo kịp bước của , bộ dạng đáng thương làm cho Minh Hi Ca buồn cười.

      “Đôi em này là kỳ quái.” .

      “Các cậu có cảm thấy hình như Thư Dật có thay đổi chút hay ?” Sở Lâm Phong hỏi Hứa Chí Ngạn và Long Đế Uy.

      Long Đế Uy suy tư nhìn bóng lưng Tạ Thư Dật cùng Tạ Hải Nhạc, chậm rãi : “Đúng là có chút, lần này vì Tạ Hải Nhạc, biết làm tan nát bao nhiêu con tim rồi, các cậu có cảm thấy , có đôi khi con trai hung dữ với con , nhưng ra đó là loại biểu đạt tình cảm khác cực đoan hơn?”

      “Hình như vậy có đó, em nhớ hồi đó trong khu nhà em có nam sinh từ rất thích khi dễ em, thường xuyên kéo tóc em, giấu đủ thứ con vật ở trong cặp sách em, từ đến lớn, em vẫn rất rất ghét , nhưng trước khi thi vào trường cao đẳng, đột nhiên thổ lộ với em, lại còn từ thích em, em bị tuyên bố của làm cho muốn hộc máu ngã xuống đất dậy nổi luôn, người luôn khi dễ tớ hơn mười năm, đột nhiên mở miệng thích em, em thể tin được.” Minh Hi Ca bộ “lòng còn sợ hãi”.

      “Em cái gì?” Hứa Chí Ngạn thất thanh truy vấn, “Có loại đàn ông như thế sao? Thích em khi dễ em? Nào có ai mạc danh kỳ diệu như vậy a?”

      “Nga, nghe vậy, ở đây tôi còn rất lo lắng a , tôi còn nghĩ tomboy như hẳn là ai thích mới đúng.” Sở Lâm Phong .

      chết , người thích tôi hả, nhiều lắm nga, hừ hừ, đừng tưởng rằng có gì đặc biệt hơn người, tôi đây chỉ là thương hại thôi, thích đâu!” Minh Hi Ca khinh bỉ .

      Mà Hứa Nhã Nghiên cũng nghe lọt lời khắc khẩu của bọn họ vào tai, nhìn vậy đối với vội vã ở các phía trước bóng dáng, mặt lộ ra nét giật tớ xen chút lo lắng.

      Tạ Thư Dật mang tới phòng y tế rửa sạch miệng vết thương chút, sau đó thuận tiện đưa đến chỗ khoa dự bị đại học của .

      “Này, bây giờ là ở Ngũ Châu, phải Thần Phong, cạnh tranh chút! Nếu để cho tôi mất mặt tự chịu lấy!” Tạ Thư Dật .

      “Tôi biết rồi.” Tạ Hải Nhạc trả lời qua loa.

      Ai, đây mới là mặt của , cái gì đều phải lai quản ! Ai, là phiền muốn chết.

      Khi Tạ Hải Nhạc tìm được phòng học của tớ, Hứa Nhã Nghiên ngồi đó ngoắc ngoắc , vội vàng lại chỗ Nhã Nghiên, ngồi xuống bên cạnh .

      Tất cả mọi người là học sinh mới, nhưng Hứa Nhã Nghiên và Hải Nhạc đặc biệt nổi bật, ánh mắt lũ cậu cùng lớp khỏi chuyển đến người các , Hải Nhạc đành phải cúi đầu xuống, mà Nhã Nghiên tắc sang sảng chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, tớ là Hứa Nhã Nghiên, bạn này là Tạ Hải nhạc, hai người bọn tớ cùng là đồng học từ Thần Phong qua.”

      ở phía sau, cửa phòng học bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn sải bước tới, chỉ thấy cầm thước dạy học và giáo án ba bước thành hai bước lên bục giảng.

      nhìn chung quanh chút dưới giảng đài mặt, cười cười mở miệng: “Chào các em, đầu tiên để thầy tự giới thiệu, thầy tên là Thích Hán Lương, thầy là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Ngữ văn của các em, các em là học sinh mới, thầy là giáo viên mới, chúng ta mới mới hợp tác, cùng phát triển!”

      Thích Hán Lương? Tên này hình như nghe qua ở đâu a? Hải Nhạc nhịn được hồ nghi ngẩng đầu lên.

      Hải Nhạc ngây dại, quả !

      Cùng lúc, Thích Hán Lương cũng quét mắt về phía bên , nhìn thấy Hải Nhạc, cũng giật mình, miệng cũng dừng lại.

      thoáng quay đầu, tiếp: “Tốt, bây giờ thầy bắt đầu điểm danh.”

      đám học sinh bị điểm danh đứng dậy hô to, điểm đến Hải Nhạc, Hải Nhạc theo phản xạ đứng lên, thấp giọng đáp: “Có.”

      Thích Hán Lương nhìn , bên môi giương lên vẻ mỉm cười.

      Hải Nhạc khỏi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng nghĩ: xem ra, thầy nhận ra mình rồi, là điên a, trước kia lại có thể hoài nghi lo lắng lòng tốt của thầy, ngờ, vậy mà trở thành thầy giáo của mình ở Ngũ Châu!

      Thích Hán Lương nhanh chóng bắt đầu điểm danh tiếp những cậu khác, sau khi điểm xong toàn bộ, : “Điểm danh xong, chúng ta bắt đầu bài học, đây là buổi học đầu tiên của chúng ta, mọi người cần chuyên tâm chút, khởi động đầu cho tốt nào!”

      ngờ, Thích Hán Lương lên lớp còn rất khôi hài, rất khác với những thầy cứng nhắc cổ lỗ, trong lời dí dỏm lại mang theo truyền đạt kiến thức thoải mái nhàng, phong cách dạy học phong cách rất đồng nhất, ngay cả người bình thường luôn kén thầy như Hải Nhạc cũng nghe thấy mê, nghe thấy chuông tan học vang lên bên ngoài, mọi người mới từ trong bầu khí học tập mà Thích thầy xây nên tỉnh táo lại.

      “Tốt, buổi học hôm nay mọi người đều thể vô cùng tốt, đúng rồi, buổi chiều chọn ra ban cán lớp tạm thời, có thể tới khoa dự bị đại học của Ngũ Châu, đều là tinh của các trường khác, các em cũng là những nhân tài tương lai của tổ quốc muốn rèn luyện bản thân từ bây giờ, đến đây , đến tham gia chọn ban cán , thầy dân chủ, thầy muốn cho mỗi học sinh đều có cơ hội công bằng! Mỗi người đều có cơ hội làm ban cán lớp a! Nhưng, đại diện khoa, thầy phải xem xét thành tích trước khi gặp các em, thầy đích thân tuyển ra từng người đại diện khoa, buổi chiều thầy công ba danh sách đại diện khoa trước, chuyện này phải để thầy làm rồi!”

      “Dạ!” Mọi người đồng thanh hô.

      “Còn nữa, thầy cũng muốn các học sinh làm khảo sát, bình thường các em có thích làm cái gì, có thể ghi ra hết nga, tới Chủ nhật lại là lễ đón học sinh mới của Ngũ Châu chúng ta, lễ hội long trọng nhất mỗi năm nga, thầy hi vọng khoa dự bị đại học 1018 chúng ta có thể trổ hết tài năng trong lễ đón học sinh mới này a!” Thích Hán Lương .

      “Vâng ạ!” Mọi người cao giọng hô.

      “Được rồi, tan học!” Thích Hán Lương phất phất tay.

      Các học sinh rầm rầm đứng lên.

      “Thầy chủ nhiệm này của chúng ta hình như có chút bất đồng, rất có cá tính, tớ nghĩ thầy mới trở về từ nước ngoài.” Nhã Nghiên với Hải Nhạc.

      “Chắc vậy , tóm lại, thầy giảng bài rất khôi hài, cứng nhắc, hơn nữa, trông thầy nhìn rất hiền lành, hòa đồng với học sinh rất nhanh.” Hải Nhạc .

      “Hải Nhạc, biết vì sao, tớ cảm thấy ánh mắt của thầy dừng người cậu hơi lâu, biết cậu có cảm thấy được .” Nhã Nghiên .

      , tớ có cảm giác được.” Hải Nhạc thề thốt phủ nhận.

      cũng cảm thấy ánh mắt thầy dừng lâu người , cho dù nhìn nhiều chút, vậy cũng lên cái gì a, có thể là bởi vì thầy từng gặp lần trước đây mà thôi, có cảm giác quen quen với tò mò , cũng cảm thấy như vậy, đối với thầy giáo lái xe thể thao này, cũng rất tò mò.

      Mà lũ con khác ở bên cạnh cũng hăng hắng líu ríu.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 36 : Thứ Gì Càng Độc Càng Đẹp

      “Trời ạ, chủ nhiệm chúng ta đẹp trai! Tao may mắn được xếp vào khoa dự bị đại học 1018 a!”

      “Đúng vậy a, tao cũng vậy, có thầy giáo đẹp trai như vậy, đọc sách khổ bây giờ cũng hết khổ rồi, có thể mỗi ngày nhìn thấy soái ca a.”

      Trong mắt đám nữ sinh ứa ra màu hồng, nước miếng cũng muốn chảy đầy đất.

      “Ai da, chỉ sợ thầy giáo thể nào lũ học trò chúng ta , như vậy nếu trường biết, có nguy cơ mất việc luôn a.” Đột nhiên có người phản bác.

      chết !” Có người quăng sách vào .

      “Đừng đánh tao, tao chỉ đúng !” Có người ôm đầu né ra.

      “Nhưng, Ngũ Châu được xưng là học viện nhiều soái ca mỹ nữ nhất, e là chắc tụi mày vẫn chưa nhìn thấy tứ đại thiên vương Ngũ Châu , nếu tụi bay thấy được ban người bọn họ, phỏng chừng Thích thầy trong lòng tụi bay cũng phải là soái ca duy nhất.” Đột nhiên lại có nữ sinh bà tám .

      Sau đó, là mảnh tiếng hít khí to.

      “Chẳng lẽ, mày từng nhìn thấy tứ đại thiên vương, chết tiệt, sao tao có thể quên tứ đại thiên vương chứ?” Có người kêu to.

      “Tạ Thư Dật, Sở Lâm Phong, Long Đế Uy, Hứa Chí Ngạn, nghe tất cả đều là người thừa kế của tứ đại gia tộc gì đó, đẹp trai muốn chết luôn! tao là đại nhị, đến tứ đại thiên vương chuyện gì cũng biết, tụi mày nghe chưa? Nghe năm ngoái có người vì Tạ Thư Dật tự sát nữa kìa, bé kia chạy lên lầu, là Tạ Thư Dật mà ta, ta tự sát, nhưng mà, Tạ Thư Dật thế nào, tụi bay có biết ?” Bà tám thừa nước đục thả câu, dừng lại .

      “Nhanh lên, nhanh lên, cái gì?” Mọi người sốt ruột.

      Bạn mê tám từ từ: “ , muốn tôi ? Nằm mơ! Muốn chết chết! Đừng làm phiền tôi!”

      “A?” Tất cả nữ sinh đều trợn mắt há mồm.

      ngờ, Thư Dật ca ca vậy còn quá vô tình!? Hứa nhã Nghiên nhịn được rùng tớ cái.

      Xem ra việc này hẳn là , đây là tác phong từ trước đến nay của , ai cũng đừng mơ uy hiếp được ! Tạ Hải Nhạc cúi đầu cười khổ.

      đáng sợ! Loại nam sinh này, đáng sợ!” Có người vuốt ngực .

      “Đáng sợ còn ở phía sau kìa, sau đó kia có nhảy xuống, nhưng mà, từ đó về sau, lại đến trường học nữa, nghe Tạ Thư Dật đem chuyện này trình lên ban giám hiệu, đáng thương, cứ thế mà bị chuyển trường luôn!” Bà tám .

      “Tại sao phải như vậy a? Khôngnói ta coi như xong, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt, khiến cho người ta rời đây? là!”

      “Tạ Thư Dật, là người đẹp trai nhất trong tứ đại thiên vương, nhưng cũng là người vô tình nhất, nếu ai chọc giận , cũng đừng nghĩ tiếp tục ở lại Ngũ Châu này! Ai, người nào dám chọc đại ma đầu này đâu, nhưng càng như vậy, người thương lại càng nhiều, mày có phải bây giờ người ta đều là cuồng ngược a, tao cũng hiểu sao nữa.” Bé tám .

      phải là cuồng ngược, mà là bởi vì, thứ gì càng độc càng đẹp, mọi người nhìn thấy bề ngoài mỹ lệ, mà để mắt đến bên trong vẻ ngoài mỹ lệ đó tất cả đều là độc dược, có vài người tin, cho là tớ có thể biến đổi độc tố, tiếc lấy thân thử độc, cho nên, đám trúng độc chết thảm.” Hải Nhạc đột nhiên mở miệng .

      uyên bác a? Ngươi sâu sắc nha.” Có nữ sinh .

      Hải Nhạc mỉm cười, nhắc lại.

      Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc, lần đầu tiên phát , này có thể ra những lời uyên thâm như thế, vậy nội tâm của hẳn là cũng nhu nhược yếu đuối như biểu thế kia!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 37 : Cách Xa Chút

      Buổi sáng cứ như vậy mà qua, buổi chiều, chọn ban cán lớp, có nam sinh tên là Trình Tranh, mà Nhã Nghiên luôn luôn làm lớp trưởng ở Thần Phong cũng đành thua ba phiếu, thành lớp phó, về phần những cán lớp khác, Hải Nhạc tuyệt chú ý, trước nay đều chúi mũi lặng lẽ đọc sách, để ý tới vụ bên mấy người đó.

      Cuối cùng, Thích Hán Lương công ba danh sách đại diện khoa, điều khiến Hải Nhạc bất ngờ là, lại là đại diện ban Văn!

      “Thầy ơi, em có thể từ chối ạ?” Hải Nhạc hỏi Thích Hán Lương.

      Thích Hán Lương kinh ngạc nhìn , sau đó lắc lắc đầu, : “ thể, thầy nhận lời từ chối của em, thành tích ngữ văn của em là tốt nhất trong tất cả các học sinh, em là chọn lựa thích hợp nhất.”

      Hải Nhạc đành phải từ bỏ, muốn làm đại diện khoa gì đó, chỉ muốn lẳng lặng đọc sách thôi.

      Tan học, Nhã Nghiên cùng Hải Nhạc ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu: “Tạ Hải Nhạc!”

      Hải Nhạc nhìn lại, là Thích Hán Lương.

      “Lão soái, có chuyện gì ạ?” bình thản hỏi. (Tớ biết chỗ này đúng , tại trong qt là “lão suất” chính nó rồi, tức là “đẹp trai” ấy, chế lại từ từ “thầy” tức “thầy giáo” ấy, nhưng mà Nhạc Nhạc sao lại to gan đột xuất thế này cơ chứ!!! Cho nên tớ cũng biết âu nhazzzz!)

      “Vì sao em muốn làm đại diện khoa?” Thích Hán Lương hỏi.

      muốn, em thích.” Hải Nhạc .

      “Nga, vì sao thích?” Thích Hán Lương hỏi.

      Hải Nhạc ngẩn ra.

      “Em chỉ muốn yên lặng đọc sách.” .

      “Nha.” Mắt Thích Hán Lương lóe lóe sáng.

      Sau đó, nhìn hai bé tiểu nữ sinh, : “Hai người các em về nhà, thầy ngại đưa các em quãng.” Thích Hán Lương chủ động mời.

      đợi hai tiểu nương mở miệng trả lời, có người lạnh lùng : “ ngại, tôi ngại, bọn họ có người tới đón, có người đến đưa, phiền lo lắng.”

      Hải Nhạc nhìn lại, là Tạ Thư Dật cùng Hứa Chí Ngạn.

      “Xú tiểu tử, từ đâu đến? Muốn tán , năm nhất năm hai năm ba Đại học còn nhiều kia kìa! Chạy tới khoa dự bị đại học làm cái gì?” Tạ Thư Dật , trừng mắt nhìn nam nhân vừa mới ngại đưa Hải Nhạc Nhã Nghiên về, trực giác cho biết, người nam nhân này có chút quen mặt.

      “Thư Dật ca ca, người này là thầy chủ nhiệm của bọn em Thích Hán Lương, hiểu lầm rồi, thầy Thích đây là Tạ Thư Dật, trai của Hải Nhạc”. Hứa Nhã Nghiên giải thích.

      Thích Hán Lương nhìn Tạ Thư Dật, giật mình cười: “Nga, cậu chính là Tạ Thư Dật? Gặp mặt bằng nghe danh a.”

      Tạ Thư Dật nhíu mày: “ có ý gì?”

      phải là người ngu ngốc, vừa nghe có thể nghe ra người này khiêu chiến đầy mùi thuốc súng.

      “Cậu nhớ ? là quý nhân hay quên a, chúng ta từng gặp qua lần, ở trong đêm tối, cậu để xinh đẹp tại ven đường, tôi lên tiếng bất bình giùm chút, Tạ Thư Dật, ra cậu chính là Tạ Thư Dật?” Thích Hán Lương ôm ngực nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật rốt cục nhớ ra, ra là !

      lạnh lùng nhìn Thích Hán lương, đưa tay kéo Tạ Hải Nhạc qua.

      “Thầy giáo thế nào? Thầy giáo có thể mượn cớ tiếp cận học trò ngây thơ hiểu chuyện sao?” Tạ Thư Dật mỉa mai.

      “Thầy giáo tiếp cận học sinh công việc cũng là chuyện đương nhiên, sao cậu có thể là mượn cớ tiếp cận chứ? Cậu Tạ Thư Dật à, xem ra, cậu rất có thành kiến với thầy giáo a!” Thích Hán Lương vẫn ôm ngực, lành lạnh .

      , phải tôi có thành kiến với thầy giáo, mà là , tôi sợ là cái loại thầy giáo khoác da người nhưng ra là sói kìa.” Tạ Thư Dật .

      Hứa Chí Ngạn đứng bên cạnh vừa nghe Tạ Thư Dật như thế, hách nhất đại khiêu, vì sao lại căm ghét Thích Hán Lương này đến vậy, thấy Thích Hán Lương trầm mặt xuống, nhanh chóng mở miệng, nhưng Tạ Hải Nhạc lại mở miệng trước .

      “Em cảm thấy, Thích thầy phải là loại thầy kia, hơi quá đáng rồi.” Hải Nhạc ôn nhu mở miệng .

      Dù sao lần trước từng nhiệt tình giúp đỡ , lần này Tạ Thư Dật cố tình gây , tuyệt thể khoanh tay đứng nhìn.

      Thích Hán Lương vừa nghe như vậy, mặt lộ ra mỉm cười.

      Đến phiên Tạ Thư Dật giận tái mặt, trầm liếc Hải Nhạc cái.

      “Phải ? Em cảm thấy phải cái loại thầy giáo kia, em lập tức chắc chắn như vậy?”

      “Đúng vậy, thầy phải.” Hải Nhạc vẫn sợ chết trả lời.

      Trong mắt Tạ Thư Dật lên tia giận dữ, nhưng rất nhanh nén tức giận xuống, kéo Hải Nhạc mạnh, : “ thôi!”

      Hải Nhạc quay đầu, lễ phép đúng mực với Thích Hán Lương: “Thưa thầy em về.”

      “Thưa thầy em về.” Hứa Nhã Nghiên cũng mở miệng, nhanh chóng lôi ca ca bước .

      Bầu khí mới vừa rồi, mùi thuốc súng dày a, tại sao Thư Dật ca ca lại muốn Thích thầy như thế a? đúng là rất đầu đuôi rồi, chẳng lẽ, trước đây bọn họ từng kết thù gì sao? Hứa Nhã Nghiên thầm nghĩ trong lòng.

      Tài xế chờ ở đây từ sớm, thấy hai người lại đây, cung kính mở cửa xe cho bọn họ.

      Mới ngồi vào xe, Tạ Thư Dật liền mở miệng: “Về sau, cách xa ông thầy gì đó chút!”

      Hải Nhạc nhìn cái, : “Thầy đó là giáo viên chủ nhiệm kiêm thầy giáo giảng bài của tôi.”

      Tạ Thư Dật vừa nghe, sắc mặt lại trầm xuống.

      “Tốt nhất là nên cách xa chút, nếu để cho tôi thấy lại với , cẩn thận đó!”

      Trong lòng Hải Nhạc cũng là trận tức giận, là rất vô lý rồi! Ngay cả chuyện này cũng phải quản sao?

      Nhưng, lại có gắng giấu tức giận , đều đều: “Tôi tiếp cận thầy, nhưng nếu thầy muốn tiếp cận tôi, tôi cũng thể cự tuyệt, bởi vì, là chủ nhiệm.”

      nghĩ đủ nhún nhường rồi, ngờ, Tạ Thư Dật lại có thể nổi trận lôi đình, chợt đưa tay, kéo mạnh đến trước mặt .

      “Chết tiệt, thể cự tuyệt? Cái gì gọi là thể cự tuyệt? Vậy nếu mượn danh nghĩa giáo viên chủ nhiệm có mưu đồ gây rối với , cũng nên cự tuyệt sao?” Lửa giận trong mắt Tạ Thư Dật đủ để thiêu chết .

      Cằm bị nắm chặt, Hải Nhạc chuyện khó khăn: “Thầy phải người như vậy, thầy .”

      cứ tin tưởng như vậy? Bằng cái gì có thể tin tưởng như vậy chứ?” Tạ Thư Dật trợn to mắt hỏi .

      Bằng cảm giác của tôi!” Hải Nhạc muốn thét to, nhưng thanh của vẫn dè dặt.

      “Cảm giác của ? cảm thấy cảm giác của đáng tin sao? Tốt nhất nên chính miệng cho tôi biết, tới gần ! Cũng cho có cơ hội tới gần !” Tạ Thư Dật trầm .

      Nước mắt khuất nhục lưu chuyển trong mắt Hải Nhạc, buộc thi vào Ngũ Châu, phải là muốn khiến cho nghe lời có ý nghĩ của chính mình cùng ý chí đấu tranh sao? Được, cứ như muốn !

      “Tôi tới gần thầy! Cũng cho thầy có cơ hội tới gần tôi! hài lòng chưa?” Cuối cùng khàn giọng hô to, nước mắt cũng lăn xuống.

      Tạ Thư Dật chăm chú nhìn chằm chằm, tay mơn trớn gương mặt của , Tạ Hải Nhạc nghiêng mặt sang bên, lại rước lấy tức giận của , xoay mặt qua, thô lỗ chà tay mặt : “ được khóc, thu hồi nước mắt đáng giận của lại ! Để tôi thấy nước mắt của chảy xuống nữa, tôi liền” “ phải tôi muốn khóc, là chính nó muốn chảy xuống, cũng muốn đổ đầu tôi sao? Chẳng lẽ, ngay cả quyền lợi được khóc của tôi cũng muốn cướp đoạt sao? Ngay cả khóc tôi cũng thể phải ?” Tạ Hải Nhạc oán hận nhìn Tạ Thư Dật.

      Lòng của co nhanh, sau này ở Ngũ Châu sống cái dạng ngày thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng rađược, lòng của , lạnh như nước hồ thu.

      Tạ Thư Dật giật giật môi, rũ mắt xuống, cũng buông tay, sau đó mới : “Nhớ vừa mới đáp ứng tôi!”

      Tạ Hải Nhạc dùng hai tay che mặt, cúi đầu tựa đầu gối, nước mắt ngừng chảy xuống, vì sao? Vì sao vận mệnh lại bất công với như thế, nên bị đối xử như thế, hẳn nên sống ở dưới ánh mặt trời, nên sống ở trong bóng ma của a!

      Trong lòng Tạ Thư Dật cũng phiền chán vô cùng, tự tay lấy ra điếu thuốc trong cặp, châm lên chậm rãi hút.

      Thích Hán Lương xuất , làm cho loại nguy cơ chưa từng có, cái loại cảm giác này, giống như là có thứ gì đó thuộc về mình ở bị người khác mơ ước thậm chí có thể bị đoạt mất!

      nhàng nhả vòng khói, loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu đến lại vì sao mà đến, trong lòng rất loạn rất loạn, nhưng lại thấy đầu dây tơ vò, tóm lại, rất phiền, chưa bao giờ phiền như thế!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :