1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 27 : ôm

      Vú La nghe thấy tiếng xe mà chạy ra, nhìn thấy Tạ Thư Dật lại ôm Tạ Hải Nhạc, há to miệng đứng đó.

      Cho đến khi Tạ Thư Dật đến bên cạnh bà, bà mới giọng hỏi: “Thiếu gia, tiểu thư làm sao vậy?”

      Tạ Thư Dật thở dài tiếng, thấp giọng : “ ngủ.”

      “Vậy, để tôi tới ôm ấy .” Vú La .

      cần, tôi ôm , bà ôm nổi.” Tạ Thư Dật , sau đó ôm Hải Nhạc vào trong nhà. (xạo)

      Vú La nhìn bóng lưng rời , cao hứng chỉ biết xoa xoa tay, có phải thiếu gia trước kia trở về đây? Cậu ấy lại ôm tiểu thư a, lại cho bà ôm a!

      Bà lau lau lệ quang nơi khóe mắt: “Thiếu gia a, cậu biết cậu như vậy, mới đúng là tiểu thiếu gia tôi thương a.”

      Tạ Thư Dật nhàng đặt Hải Nhạc đặt ở giường, kéo xuống áo khoác choàng người , cái khăn tay vuông còn cầm trong tay, tự tay kéo ra, ngờ, lại nắm quá chặt, rút ra được, đành phải chịu thua.

      Sau đó, Tạ Hải Nhạc lại mở miệng than thở : ” Tạ Thư Dật, tôi chán ghét , tôi chán ghét , chán ghét!” Tạ Thư Dật nghe như vậy, giận tím mặt, muốn phát hỏa, lại thấy Hải Nhạc lật người, ngủ tiếp, khỏi vừa bực tớ vừa buồn cười, ra, mớ, mà mới thiếu chút nữa giận dữ vì lời mớ của mớ.

      “Xú nha đầu, nằm mơ cũng chán ghét tôi, xem lần sau tôi chỉnh thế nào!” Miệng từng , làm cho chán ghét hận , phải là mục tiêu vẫn cần cù chăm chỉ theo đuổi sao? Vì sao khi nghe như vậy, trong lòng , vì sao lại giống như đổ cái bình ngũ vị thế này?

      khó chịu đắp chăn cho , sau đó nhanh chóng rời phòng ngủ của , gần đến cửa, nhịn được dừng lại quay đầu nhìn cái, sau đó nhàng mở cửa.

      “Đinh linh” trận tiếng đồng hồ báo thức kêu tỉnh Tạ Hải Nhạc ngủ say, xoay người ngồi dậy, lộn xộn rời giường đứng lên, chuẩn bị rửa mặt, lên lớp.

      nhìn quần áo người, mới nhớ vẫn là Chủ nhật, lại nặng nề đổ xuống giường.

      Sau đó, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, vậy, làm sao trở lại phòng ngủ, lên tới cái giường này?

      ngây ngẩn cả người.

      Đứng lên chuẩn bị sửa sang lại chăn gối, khi vén chăn lên, nhìn đến cái khăn tay kẻ ô vuông kia, đó là đồ của .

      kinh ngạc đưa tay cầm cái khăn cẩn thận nhìn lúc, thất thần hồi lâu.

      lâu sau, thở dài hơi, sửa soạn chỉnh tề, đến đầu cầu thang, ngờ lại nhìn thấy người bình thường giờ này thấy bóng dáng vẫn còn ở giường ngủ ngon Tạ Thư Dật, bây giờ mặc quần áo ở nhà ngồi ở sô pha.

      Thấy xuống lầu, Tạ Thư Dật liếc cái, ánh mắt lại chuyển qua sách vở để đầu gối, ngón tay vẫn lật liên tục.

      Hải nhạc chần chừ, chậm rãi tới cạnh bàn ăn, Vú La chuẩn bị bữa sáng.

      “Thư Dật, Hải Nhạc, tối hôm qua chơi có vui ?” Tạ ba ba vừa xuống lầu vừa mở miệng hỏi.

      Hai người đều trả lời, nhất là Hải Nhạc, lại càng xấu hổ.


      “Ơ, hai đứa này, chẳng lẽ tối qua chơi vui sao?” Tạ ba ba nghi ngờ hỏi.

      Tạ Thư Dật ngẩng đầu : “Cũng bình thường, chưa gọi là vui.”

      “Vậy Hải Nhạc sao? Có thấy chơi vui ?” theo phía sau Tạ ba ba, mẹ Hải Nhạc hỏi.

      “Cũng được.” Hải Nhạc .

      “kể lại xem các con có chuyện gì thú vị?” Mẹ Hải Nhạc hứng thú hỏi.

      có chuyện gì.” , len lén nhìn Tạ Thư Dật cái.

      Vú La ở bên cạnh thêm: “Lão gia, phu nhân, tối hôm qua tiểu thư chơi về rất mệt, đều là thiếu gia bế lên lầu, làm trai thương em a.”

      “Cái gì?” Hải Nhạc, mẹ Hải Nhạc, còn có Tạ ba ba gần như đồng thanh.

      Tạ Thư Dật tức giận nhìn Vú La cái, “Ba” đóng laptop lại.

      “Vú La, ngờ bà cũng là người miệng rộng, ai cho bà nhiều chuyện?” mở miệng lạnh lùng .

      “Thiếu gia, tôi nhiều chuyện a, tôi chỉ đúng .” Vú La cẩn thận .

      Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc nhìn nhau cười.

      Mà Hải Nhạc, vẫn đứng bên.

      Làm sao có thể a? thể nào? bế lên lầu?

      bất giác nhìn về phía Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật cũng nhìn , thấy nhìn , bĩu môi, hừ lạnh tiếng.

      trai thương em , con phải là đương nhiên sao? Vậy tại sao lại xấu hổ chứ?” Tạ ba ba cười trêu chọc con trai.

      “Là đương nhiên, cho nên mới bế nó lên lầu, cũng có gì kỳ quái.” Tạ Thư Dật mặt có phần nhịn được, .

      Hải Nhạc cúi đầu, trong lòng đột nhiên xẹt qua trận cảm giác khác thường, cái loại cảm giác này đến rất nhanh mà cũng mau, chưa kịp bắt lấy, biến mất.

      “Mọi người ăn mau, ăn mau .” Mẹ Hải Nhạc vui vẻ .

      Bữa sáng kia, vào miệng mọi người ăn đều biến thành những vị khác thường.

      Giống như, có thêm cái gì, mất thứ gì.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 28 : Cắm Trại Dã Ngoại

      Rất nhanh, ngày nhập học tới, học sinh mới như Hải Nhạc phải lên trường trước thời hạn đăng kí tham gia học quân .

      ngờ Hải Nhạc lại học cùng ban với Hứa Nhã Nghiên, dù sao gia đình hai người cũng là chỗ quen biết, lại có chút quen trước, liền bắt đầu thân cận.

      Huấn luyện quân kết thúc, hai người đứng ở ngoài cổng trường chờ gia đình đến đón, Nhã Nghiên vẫn tìm đề tài trò chuyện cùng Hải Nhạc, nhưng Hải Nhạc nhiều lắm chỉ trả lời vài câu, cũng quan điểm của tớ, Hứa Nhã Nghiên bỗng mở miệng hỏi : “Hải Nhạc, cậu có biết Thư Dật ca ca có người chưa?”

      Hải Nhạc ngờ lại hỏi như vậy, sửng sốt lúc.

      Nhìn ánh mắt chờ đợi của Hứa Nhã Nghiên, bỗng nhiên giật mình, lẽ nào… biết có người hay .

      “Nhã Nghiên hình như cậu biết nhiều hơn tớ đó, tớ cũng biết ấy có người hay chưa nữa.” Hải Nhạc .

      “Nga.” Hứa Nhã Nghiên có chút thất vọng.

      Cuối cùng, hai người đều được gia đình đến đón, Hải Nhạc ngồi ở trong xe, nhớ đến Nhã Nghiên vừa rồi lúc đến bốn chữ “Thư Dật ca ca”, mặt liền bừng sáng, đó là loại ánh sáng mơ mộng.

      thở dài hơi, xem ra, Nhã Nghiên rất thích Tạ Thư Dật.

      Chẳng qua, Tạ Thư Dật chưa hẳn thích Nhã Nghiên, trực giác của cho biết Tạ Thư Dật thích loại con như Nhã Nghiên, chỉ có hứng thú với những vóc dáng siêu cấp, giống như trước đây bị bắt gặp cùng ân ân ái ái.

      Từ khi làm hư chuyện tốt của Tạ Thư Dật cùng kia, bao giờ mang con vào trong nhà nữa, thế nhưng, phát có lúc nhận được cuộc điện thoại, sau đó đêm về nhà ngủ, xem ra, đem chiến đấu trận địa chuyển ra bên ngoài rồi.

      Tạ Hải Nhạc nghĩ như vậy, mặt cũng đỏ ửng.

      Ai da, có việc gì nhớ những thứ này làm chi? ôm khuôn mặt nóng rần, ở trong lòng thầm mắng bản thân mình.

      Kỳ thực, từ sau sinh nhật của Nhã Nghiên, tuy đúng là Tạ Thư Dật với bộ làm như thấy, nhưng mà, cũng tìm gây phiền toái, kỳ lạ cùng chung sống hòa bình đến bây giờ, đúng kỳ tích.

      Đợi vài ngày sau, cũng phải nhập học, khoa dự bị đại học của cùng giáo khu với , điều này làm cho có chút lo lắng, vẫn còn sợ hãi ở cùng trường với , với thử thách, điều đó có nghĩa là, tự do của càng ngày càng ít.

      Ôi, có cách nào khác, chỉ có thể bước nào tính bước ấy, khẩn cầu ông trời có thể làm cho nền hòa bình tiếp tục duy trì và phát huy.

      Về đến nhà, ngờ Tạ Thư Dật cũng ở nhà, liếc nhìn cái, tiếp tục làm bộ như thấy , Hải Nhạc cũng chẳng lên tiếng, thay giày rồi bước lên lầu.

      “Ê!”

      Nghe thấy tiếng “ê”, kinh ngạc quay đầu lại, là kêu sao?

      do dự nhìn , chờ tiếp.

      “Đế Uy và Lâm Phong ngày mai cắm trại, ?” Tạ Thư Dật .

      “Cho tôi cùng?” Tạ Hải Nhạc nghi ngờ.

      “Là bọn họ muốn ! phải tôi muốn ! Bọn họ nhờ tôi hỏi thử xem! có muốn hay !” Tạ Thư Dật .

      Đó là bằng hữu của , cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với ngoài phạm vi cho phép, càng miễn bàn là tiếp xúc với bằng hữa của , tuy rằng con cháu của tứ đại gia tộc đều là bằng hữu, nhưng, vẫn luôn tự giác loại trừ bản thân tớ ra khỏi phạm vi ấy, hôm nay, bọn họ đột nhiên mời , vậy có nghĩa là gì?

      “Tôi .” gật đầu “Mà, cắm trại dã ngoại, có mấy con ?”

      yên tâm, phải chỉ có mình !” Tạ Thư Dật thô lỗ .

      “Ah, vậy tôi phải chuẩn bị những gì?” Hải Nhạc hỏi.

      “Có đồ leo núi và giày leo núi ? Mang theo áo lạnh mặc ban đêm, còn lại khỏi cần lo! Bọn họ chuẩn bị!” Tạ Thư Dật .

      “Nhưng…tôi có.” Hải Nhạc kiên trì.

      có?” Tạ Thư Dật do dự chút.

      “Nhất định phải mặc cái đó sao? thể mặc như bình thường được?” Tạ Hải Nhạc dè dặt hỏi.

      “Tùy .” Tạ Thư Dật .

      “Ân, vậy ngày mai lúc nào ?” Hải Nhạc hỏi.

      “Tôi gọi !” Tạ Thư Dật trừng mắt liếc , “Nào có dài dòng như vậy?”

      “Nha.” Hải Nhạc kêu nho tiếng, thè lưỡi, lên lầu.

      Động tác nghịch ngợm vô tình của , làm cho Tạ Thư Dật nhịn được sau khi lên lầu mỉm cười.

      Mà Hải Nhạc, cũng thầm mong đợi ngày mai đến nhanh lên tí.

      Sáng sớm thứ hai, Tạ Thư Dật quả nhiên gọi điện thoại, gọi nhanh chóng thức dậy, sau khi thu xếp mọi thứ, Tạ Hải Nhạc theo cùng Hứa Chí Ngạn, Long Đế Uy, Sở Lâm Phong cùng đến chỗ hẹn.

      Hải Nhạc cuối cùng cũng được gặp toàn bộ người thừa kế của tứ đại gia tộc trong truyền thuyết, Chí Ngạn sớm biết, nhưng vẫn chưa từng gặp qua Long Đế Uy và Sở Lâm Phong, quả nhiên đều là cực kỳ xuất sắc hiếm có, vô cùng tuấn, và quý khí bẩm sinh làm cho bọn họ đứng ở nơi nào cũng như hạc giữa bầy gà, mà bên người bọn họ đều có , cũng đều là mỹ nữ khó gặp.

      Hải Nhạc quan sát bọn họ, mà ánh mắt bọn họ cũng luôn dừng lại người Hải Nhạc, nhất là mỹ nữ bên cạnh bọn họ, con mắt xoay tròn hướng di chuyển người .

      “Đây, chính là em tôi, Tạ Hải Nhạc.” Tạ Thư Dật hướng về phía mọi người giới thiệu Hải Nhạc.

      Sau đó vị soái ca mặt , ánh mắt sâu thẳm vươn tay về phía đầu tiên: “Chào bé Hải Nhạc, là Lâm Phong ca ca của em đây.” nhìn bên cạnh tết hai bím tóc rối, ấy tên là Minh Hi Ca, người luôn thích bám đuôi .”

      tết hai bím vốn cười thân thiện với Hải Nhạc, vừa nghe như vậy, chống nạnh la : “ ai là người luôn thích bám đuôi a! muốn chết a! nghĩ rằng tôi nguyện ý theo a, nếu bởi vì ông , tôi mới thèm đến đây! Hừ!” gắng sức khinh bỉ Sở Lâm Phong.

      Hải Nhạc tức liền mến trong sáng vui vẻ tên Minh Hi Ca này.

      Lúc này, vị soái ca cao to khuôn mặt ngăm đen, mày rậm xen vào tóc mai cũng đưa tay ra cho Hải Nhạc: “ là Long Đế Uy, rất hân hạnh được biết em.” xong, lại nghiêng qua Tạ Thư Dật liếc mắt cái, “Có em xinh đẹp như vậy, bây giờ mới chịu giới thiệu cho chúng tớ, tớ phát cậu phải keo kiệt bình thường nha, sợ chúng tớ ăn ấy sao?”

      Hải Nhạc lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng : “Đế Uy ca ca, đúng là thích đùa a.”

      Huynh muội Hứa gia cũng tới.

      “Hải Nhạc, lâu gặp.” Hứa Chí Ngạnvươn tay.

      Hải Nhạc nhàng bắt tay với chút: “Chí Ngạn ca ca.”

      “Được rồi, được rồi, chúng ta thôi.” Tạ Thư Dật sốt ruột ở bên cạnh thúc giục.

      Ngay sau đó, mọi người lên xe, xuất phát về phía núi Phượng Hoàng.

      tới chân núi, bọn họ đem xe để ở bãi đỗ xe chỗ quản lý du lịch, chuẩn bị bắt đầu leo núi.

      Hải Nhạc phát bản thân tớ mang sai giày, nên đôi giày này, bàn chân đề phòng chọn giầy thể thao, hơn nữa đế giày rất cứng, đối với loại này chưa từng có tiến hành sang tên việc làm thêm động người mà , lên đường tới mệt chết , đáng lý ngày hôm qua hẳn là phải mua đôi chuyên dùng để leo núi.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 29 : Em của tôi, để tôi phụ trách!

      Rất nhanh, lộ ra chênh lệch cùng mọi người, nhanh được, mặc dù rất cố gắng sải bước, nhưng vẫn theo kịp bọn họ.

      Hứa Chí Ngạn thấy cố hết sức như vậy, cố ý chậm bước lại đợi , cũng thường kéo phen.

      Hứa Nhã Nghiên cười nhạo ca ca: “ hai, em mặc kệ, kéo Hải Nhạc mà kéo em, cũng thương em đây gì hết, em mặc kệ.”

      “Hải Nhạc chậm a, chỉ giúp ấy chút.” Hứa Chí Ngạn .

      Đột nhiên, Long Đế Uy cũng lên tiếng trêu chọc: “Chí Ngạn, em cậu còn có ý kiến nữa à, cũng đúng, em của tớ lo, lo em người ta, hơn nữa, Hải Nhạc lại có trai mình ở đây, cậu muốn đoạt em của cậu ta, phỏng chừng cậu ta ngoài miệng , chỉ sợ trong lòng mất hứng rồi đấy chứ, cậu nhìn thấy cái khuôn mặt kia vẫn thối nãy giờ đấy sao?”

      “Đế Uy cậu ăn no có việc gì làm phải ! Bớt xả lên người tôi a! Người ta thương nó, đâu có liên quan gì tới tôi a? Hừ hừ, cậu còn lấy tôi trêu đùa nữa, cẩn thận nắm đấm của tôi a!” Tạ Thư Dật nóng nảy lên tiếng.

      Sở Lâm Phong cười lên ha hả: “Cậu xem xem, cậu xem, cậu ta mất hứng rồi kìa, Chí Ngạn a, cậu cần cẩn thận nắm đấm của cậu ấy phải Đế Uy, chỉ sợ là cậu a!”

      và Long Đế Uy cùng nhau cười như điên.

      Hứa Chí Ngạn liếc Tạ Thư Dật, : “Thư Dật tại sao có thể là người dễ giận như vậy chứ? Hơn nữa, cậu ta biết tớ thương em này, cũng phải giống tớ thương em cái loại kia… Thương a, cậu ta vẫn đều hiểu được ràng.”

      Lời của Hứa Chí Ngạn, làm cho tiếng cười của Sở Lâm Phong cùng Long Đế Uy từ từ dừng lại.

      Tạ Thư Dật nhìn Hứa Chí Ngạn cái, tức giận : “Làm sao mà tôi biết cậu thương nó giống như cậu thương em cậu chứ? Kỳ quái!”

      Hứa Chí Ngạn ngờ mỉa mai, xấu hổ chút.

      chán ghét Hải Nhạc, mới có thể quên mất cuộc chuyện của hai người bọn họ ở sinh nhật Nhã Nghiên rồi, cũng đúng, với cái tính tình kia, làm sao có thể nhớ chuyện có liên quan tới Hải Nhạc chứ? (nhầm, nhầm, nhầm, nhớ kĩ là đằng khác, giả ngu thôi )

      Hứa Chí Ngạn lập tức thoải mái, cười cười : “Tớ còn tưởng cậu có biết, biết cũng sao, tớ cũng vẫn quan tâm Hải Nhạc như vậy, dù sao hôm nay là lần đầu tiên ấycùng chúng ta ra ngoài chơi, cậu làm mà lại bỏ lơ ấy, vậy để tớ tới quan tâm Hải Nhạc .”

      Tạ Hải Nhạc cúi đầu đường, nghe thấy bọn họ đối thoại với nhau, trong lòng của lại bất an.

      “Cậu tôi bỏ lơ nó? Vậy ý cậu là trách cứ tôi đây làm trai mà lại vô trách nhiệm phải ? Tốt lắm, cậu lăn sang bên, em của tôi, để tôi phụ trách, cậu quan tâm em của chính cậu thôi.”

      bỗng nghe được Tạ Thư Dật như vậy, khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn .

      vậy là có ý gì? Ý là bắt đầu quan tâm sao?

      Bây giờ càng ngày càng trở nên cổ quái, trong đầu của rốt cuộc suy nghĩ cái gì? sắp nhìn thấu suy nghĩ của rồi.

      Mà lúc đó Tạ Thư Dật cũng quét mắt về phía , khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Tạ Thư Dật giật tớ, lập tức hung ác trừng cái, hừ lạnh tiếng, vươn tay ra cho : “Ngu ngốc, lại đây!”

      “Nha.” Hải Nhạc theo bản năng cũng đưa tay ra, chần chờ về phía .

      Bởi vì tầm mắt rời mặt đất, nhìn tới cục đá lồi ra dưới chân, cước đạp lên, sợ hãi kêu tiếng, liền ngã xuống khe núi dưới chân.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 30 : Chỉ là hô hấp nhân tạo thôi!

      !” Tạ Thư Dật hoảng sợ nhào lên muốn chộp lại, bởi vì biết biết bơi, từ nơi chỗ cao như thế này mà ngã xuống, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào!

      Nhưng, chụp được tay , trơ mắt nhìn rơi xuống.

      Hải Nhạc!

      Ông trời của ta! Hải Nhạc!

      Tất cả mọi người ngờ rằng đột nhiên xảy ra tai nạn này, sợ tới mức thét chói tai loạn thành đoàn.

      Tạ Thư Dật nhớ cũng nhớ cởi ra cái ba lô lớn sau lưng, buông người nhảy xuống theo!

      Hứa Chí Ngạn thấy nhảy xuống, cũng hai lời ném ba lô, nhảy xuống theo.

      Vì thế, còn lại Lâm Phong cùng Đế Uy cũng liên tiếp nhảy xuống.

      Tạ Thư Dật nhảy xuống khe suối nhìn thấy Tạ Hải Nhạc ở cách đó xa chìm chìm nổi nổi giãu dụa, trái tim gần như muốn nhảy ra cổ họng.

      “Đừng sợ! Tôi tới rồi! chịu đựng a!” hô lớn về phía , cũng liều mạng hướng bơi .

      Khi thấy bọt nước phía bên lại khôi phục yên tĩnh, nhịp tim của thiếu chút nữa đình chỉ, khỏi kinh sợ hô to: ” Tạ Hải Nhạc! Tạ Hải Nhạc!”

      liều lĩnh lặn xuống nước, ở dưới nước hướng Hải Nhạc bên kia qua, rốt cuộc thấy được Tạ Hải Nhạc giống như con búp bê vải có sinh mệnh từ từ chìm xuống, nhanh chóng đạp nước, ôm Hải Nhạc chìm xuống vào trong ngực sau đó dùng lực hướng mặt nước, rầm tiếng, nổi lên khỏi mặt nước.

      Ba nam nhân khác ở chung quanh tìm và Hải Nhạc, thấy ôm Hải Nhạc nổi lên mặt nước, thở dài nhõm hơi to, cả đám mang Hải Nhạc sớm hôn mê ra sức bơi vào bờ.

      Bọn họ đặt Hải Nhạc nằm ngang bờ cỏ, Tạ Thư Dật ngăn lại động tác của mọi người, quỳ gối bên người Hải Nhạc, : “Tôi làm cho!”

      Sau đó, đan tay vào nhau dùng sức ấn ngực Tạ Hải Nhạc.

      tỉnh lại cho tôi! Tỉnh lại cho tôi!” vừa ấn mạnh vừa lớn tiếng rống.

      “cậu đừng vội, từ từ.” Long Đế Uy ở bên cạnh .

      Theo động tác của , từng ngụm từng ngụm nước từ trong miệng Tạ Hải Nhạc phun ra.

      Tạ Thư Dật thở dài nhõm hơi.

      Nhưng, vẫn chưa tỉnh lại, tim Tạ Thư Dật lại bị treo lên lần nữa.

      đặt ngón trỏ ở trước mũi Tạ Hải Nhạc dò thử, nhất thời kinh hoảng, giống như, cảm thấy được hơi thở!

      Bây giờ, thể có bất kỳ trì hoãn nào nữa!

      dứt khoát dùng hai tay banh miệng Tạ Hải Nhạc ra, hít hơi sâu, sau đó cúi người, miệng nhắm ngay miệng Hải Nhạc, chậm rãi thổi khí trong miệng cho Tạ Hải Nhạc, lại hít vào, lại thổi cho , lại hít vào, lại thổi, đều chú ý tới lông mi Tạ Hải Nhạc rung rung nhè . (cái này thuần túy là hô hấp nhân tạo nhazzzzz…)


      Tạ Hải Nhạc rốt cục khôi phục thần thức, đầu đau quá a, giống như có cái gì còn chắn ngay miệng của , nhịn được vươn lưỡi liếm liếm, mềm mại mà trơn mịn, là cái gì? nghi hoặc bắt buộc chính tớ mở to mắt.

      Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn phóng đại của Tạ Thư Dật, tóc trán ướt sũng nước từng giọt, nước từ chóp mũi , lại giọt mặt của , mà ánh mắt của , giờ phút này nhắm chặt, cái miệng của … Tạ Hải Nhạc khỏi phát ra tiếng khàn khàn thét chói tai!

      Tạ Thư Dật vốn vẫn chú tâm làm hô hấp nhân tạo cho Hải Nhạc, ngờ đột nhiên có thứ gì ẩm ướt mềm mại duỗi vào trong miệng của , lại nhàng đụng đầu lưỡi cái, loại cảm giác chưa từng trải qua truyền từ đầu lưỡi bị chạm của , nhanh chóng rơi vào tứ chi bách hài, cũng thẳng hướng đại não của , sau đó, đại não của , ầm vang tiếng nổ tung!

      khắc này, cả người đều cứng lại, choáng váng, ngây người, tất cả suy nghĩ đều bị cái cảm giác này nổ thành tro tàn! (hé hé hé đúng ngố)

      Thẳng đến khi Hải Nhạc thét chói tai, làm bừng tỉnh lại, chợt mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hãi kia của Hải Nhạc.

      tỉnh, hẳn là phải rời khỏi môi của , tuy rằng bây giờ môi của lạnh như băng, nhưng, vậy mà , thậm chí trong nháy mắt có chút mê hoặc hoảng hốt, vậy mà lại hy vọng có thể ở lại lâu hơn, cho dù chỉ là chút.

      Này là gặp quỷ! giống bị lửa đốt lại đây, phút chốc buông môi Hải Nhạc ra, vội vàng ngẩng đầu lui về phía sau, lại dùng sức quá mạnh mà ngồi xuống mặt đất.

      Mà người khác thấy Hải Nhạc mở mắt, rốt cuộc thở dài nhõm hơi.

      “Hải Nhạc, cậu hù chết tụi tớ!” Hứa Nhã Nghiên chạy tới nơi khóc .

      Hải Nhạc áy náy cúi đầu, yếu ớt : “Là tớ thực xin lỗi mọi người, là tớ vô dụng, thực xin lỗi mọi người.”

      “Đừng tự trách tớ, em cũng muốn.” Minh Hi Ca đứng bên , “Nhưng mà, em có thể có việc gì, còn phải cảm tạ trai em nữa đấy, là liều lĩnh nhảy xuống cứu em lên.”

      sao?” Hải Nhạc chuyển ánh mắt tới người Tạ Thư Dật, chỉ thấy khuôn mặt u ám của , biết bây giờ suy nghĩ cái gì.

      Cám… cám ơn.” biết có cần gọi ra hai tiếng “ hai” hay , nhưng mà, cứu a.

      “Cảm ơn hai cứu em.” giọng .

      Tạ Thư Dật lạnh lùng liếc cái, mở miệng liền mắng: “Tôi chưa từng thấy ai có thể làm người ta phát điên hơn , ngay cả đường cũng biết hả? Vì sao rơi xuống nơi này mà lại rơi xuống nơi đó? Vì sao lại ngốc như vậy đâu? Hại nhiều người lo lắng cho như vầy? là tức chết tôi!”

      Tạ Hải Nhạc nghe rống như vậy, trong lòng vốn tự trách lại càng thêm khổ sở, nước mắt cũng rơi xuống.

      “Ai da, có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi, ngươi cũng đừng tức giận.” Minh Hi Ca ở bên cạnh đánh giảng hòa .

      “Chỉ sợ Hải Nhạc rất suy yếu, thích hợp xa, nếu như vậy, chúng ta cứ dựng cơ sở tạm ở đây , đợi đỡ hơn, ngày mai chúng ta lại lên đỉnh núi cũng muộn.” Sở Lâm Phong .

      Mọi người cùng đồng ý ý kiến của , vì thế, nhóm đàn ông dựng lều, hai xung quanh kiếm củi, nhóm lửa cho Hải Nhạc sưởi ấm, thuận tiện dùng để làm cơm dã ngoại.

      Hải Nhạc ở trong lều thay quần áo ẩm ướt ra, ôm chăn ngồi ở trong lều.

      Vừa nghĩ tới mới nãy khi mở mắt ra, bờ môi của môi của , cái loại cảm giác xa lạ này chưa từng trải qua, khắc kia tim đập quá nhanh gần như khiến lại bất tỉnh!

      Biết chẳng qua là làm hô hấp nhân tạo cho mà thôi, nhưng mà vừa nghĩ tới hai người lại tiếp xúc thân mật như vậy, mặt của , tự chủ được đỏ bừng lên.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 31: Tôi Tự Có Mắt!

      nhịn được vươn ngón trỏ nhàng chạm lên môi của mình chút, ngón tay chạm, với chạm, hoàn toàn giống nhau, chút cái loại cảm giác rung động kia.

      Lúc này, đột nhiên có người xốc lều lên, ngẩng đầu nhìn, là Hứa Chí Ngạn.

      Chỉ thấy dùng ánh mắt lo lắng vô cùng nhìn .

      “Hải Nhạc, khá hơn chút nào ?” giọng hỏi.

      Hải Nhạc tự chủ được lấy chăn quấn mình chặt hơn, : “Cám ơn Chí Ngạn ca ca quan tâm, em đỡ hơn nhiều.”

      Hứa Chí Ngạn nhìn rất phức tạp, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn gì, chỉ thở dài hơi.

      “Chí Ngạn ca ca, có việc gì chứ?” Thấy thở dài, Hải Nhạc quan tâm hỏi.

      Hứa Chí Ngạn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn , : “Hải Nhạc, may là em có việc gì, nếu em bị làm sao, …” đỏ mặt được nữa.

      thế nào?” Hải Nhạc mạc danh kỳ diệu hỏi.

      …” ấp úng trong cổ họng.

      nha.” Hải Nhạc cổ vũ.

      may là em có chuyện, bằng , bị thương tâm mà chết!”

      “Đương nhiên chỉ là thương tâm, có khả năng theo em rời khỏi cõi đời này.” Đột nhiên có thanh lạnh lùng từ sau lưng bọn họ .

      Hứa Chí Ngạn quay đầu lại, vừa thấy là Tạ Thư Dật, khuôn mặt tuấn tú của lại càng sưng đỏ hơn.

      “Hải Nhạc, em có chuyện tốt rồi, đây, phụ tụi kia.” vội vàng đứng lên, vội vã bỏ chạy.

      Hải Nhạc kinh ngạc nhìn rời , Hứa Chí Ngạn này, sao lại kì kì quái quái như vậy, làm như người làm việc gì trái với lương tâm bị người ta bắt được vậy.

      còn chưa nhìn đủ sao? Người ta cũng xa như vậy rồi.” Tạ Thư Dật khó chịu nhìn . (mùi dấm ở đâu bay ra nồng nặc nga….)

      “Nha.” Hải Nhạc chuyển tầm mắt về, cảm giác tớ “nga” tiếng có nghĩa chứng thực chưa xem đủ, khỏi biện bạch , “Tôi có nhìn ấy.”

      ràng vừa mới nhìn chằm chằm dời mắt, tôi tự có mắt!” Tạ Thư Dật giận to .

      Hải Nhạc hiểu lại nổi lửa vô danh gì, phỏng chừng còn muốn trêu tức cẩn thận ngã xuống khe núi, khỏi chột dạ cúi đầu.

      Tạ Thư Dật thấy làm bộ chột dạ, trong lòng đột nhiên phiền chán muốn chết, vốn là muốn đến nhìn xem tốt hơn chút nào , nhưng mà, người ta lại thiếu an ủi.

      thầm nghiến răng chút, lạnh lùng : “ cho là có thể bay lên làm Phượng Hoàng? ba mẹ người ta chỉ là hay giỡn mà thôi, cũng cho là sao? Hừ hừ!”

      quăng lại những lời này, xoay người rời khỏi lều trại.
      “A?” Tạ Hải Nhạc nghe thấy mạc danh kỳ diệu, trong mắt , lại đem cái gì tưởng làm đây?

      thể hiểu nổi , nhưng mà, có vẻ như cho tới bây giờ vốn chưa từng muốn hiểu .

      Tạ Hải Nhạc thở dài hơi.

      Bỗng nhiên, Hứa Nhã Nghiên xốc lều lên, cười với Hải Nhạc.

      “Hải Nhạc, cậu có muốn ra ngoài sưởi ấm ? Tớ rất sợ đến lúc đó cậu bị cảm đó.”

      Hải Nhạc lắc lắc đầu: “Tớ , từ tớ rất ít cảm mạo.”

      Kỳ vẫn cảm thấy cả người rét run, “Nhưng mà ra ngoài ấm áp chút vẫn tốt hơn.” Hứa Nhã Nghiên , “Tóc cậu cũng bị ẩm ướt, ra ngoài , bọn họ làm đồ ăn.”

      “Nhưng mà, tớ có quần áo để thay, tớ chỉ mang theo bộ áo ngủ mặc buổi tối thôi.” Hải Nhạc ngượng ngùng .

      sao đâu, mặc đồ ngủ ra ngoài , khoác chăn lông lên người là được.” Hứa Nhã Nghiên .

      “Ân.” Hải Nhạc gật gật đầu.

      mặc áo ngủ, chui ra lều trại, lúc đứng lên trận mê muội, Hứa Nhã Nghiên đỡ .

      Hai người đến bên đống lửa nổi to, Hải Nhạc ngồi xuống, nhìn bọn họ bận rộn.

      “Tớ ngờ, bọn họ lại biết đánh lửa, biết nấu ăn, còn có thể xào rau.” Hải Nhạc kinh ngạc.

      “Nam nhân trong tứ đại gia tộc, từ trừ nữ công, cái gì cũng đều phải học tập, từ tớ bị bọn họ mang ra ngoài ăn cơm dã ngoại với hành quân dã ngoại, đây là hoạt động ngoài trời mà bọn họ thích nhất, coi vậy chứ, trong nấu ăn ban người bọn họ đều có món sở trường đấy.” Nhã Nghiên cười .

      “Nhưng mà, ở nhà tớ cũng chưa từng thấy Tạ Thư Dật làm cơm.” Hải Nhạc .

      Đến phiên Nhã Nghiên kinh ngạc: “cậu gọi thẳng tên ấy?”

      Hải Nhạc mới ý thức được tớ lỡ lời, đành phải : “Tớ rất ít khi gọi ấy là hai, bình thường hai người bọn tớ đều gọi thẳng tên nhau.” Lại cười với Nhã Nghiên, “Tớ với ấy, cậu cũng biết, ta cũng phải trai ruột của tớ, hơn nữa, từ ta chán ghét tớ, cũng cho tớ gọi ta là hai.”

      ?” Nhã Nghiên hơi đăm chiêu nhìn Hải Nhạc, lại nhìn TạThư Dật nhặt rau cách đó xa.

      “ ban người bọn họ, từ bị ít người huấn luyện, cho nên, bọn họ cái gì cũng phải biết, như vậy mới có thể lãnh đạo gia tộc của tớ, đây là tổ huấn của tứ đại gia tộc.” Nhã Nghiên kéo đề tài về đến chính đề.

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc mới phát ra tớ chẳng hiểu gì về tứ đại gia tộc như vậy, bao gồm cả Tạ Thư Dật.

      Hiểu biết về Tạ Thư Dật, chỉ giới hạn ở hỉ nộ vô thường, càng thích lấy khi dễ làm vui, hơn nữa, cuộc sống vô cùng phóng đãng, cứ cho là như vậy, hiểu biết về , cũng chỉ dừng lại ở vẻn vẹn nhiêu đó.

      khỏi dừng mắt lại ở người Tạ Thư Dật, lúc này, cùng Long Đế Uy gì đó, mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng, cũng có nét tuấn nên lời.

      Đồng thời, Tạ Thư Dật như cảm nhận được ánh mắt của , quay mặt về phía bên này, Tạ Hải Nhạc nhanh chóng cúi đầu.

      Chương 32 : Phát Sốt Rồi, Để Tôi Cõng

      Tạ Hải Nhạc cùng mọi người ăn bữa ăn cơm dã ngoại vui vẻ, ràng đồ ăn này nọ cũng ngon bằng ở nhà làm, nhưng mà, cái loại cảm giác này rất khác biệt, mọi người cũng ăn cao hứng, nhất là sở Lâm Phong cùng Minh Hi Ca, hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm, sau đó, đồ ăn mà ngon ngon chút, mọi người liên tục tranh nhau đánh đũa vào gắp, cái loại cảm giác này, vô cùng ấm áp.

      Tạ Hải Nhạc vốn thế nào có khẩu vị, nhưng mà, vừa nhìn thấy tất cả mọi người cao hứng phấn chấn, cũng bị lây luôn, ăn nhiều chút, ăn xong, cảm giác khí lực có chút chống đỡ hết nổi, liền trở lại trong lều ngủ.

      Đến khi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài tối đen, giật giật, mới phát cả người tớ nóng, hơn nữa toàn thân vô lực, lại hơn nữa, cảm thấy miệng rất khát, biết tớ chắc là vì bị nhiễm lạnh, phát sốt rồi.

      Bên ngoài lửa trại hắt vào lều, lúc sáng lúc tối, thi thoảng truyền đến tiếng bọn họ cười.

      Tạ Hải Nhạc cố hết sức nhấc tay lên, nhìn nhìn đồng hồ dạ quang tay, phát là mười giờ tối rồi, đầu đau quá, miệng khát quá, làm sao bây giờ?

      Nhưng mà, lại nên vô ý mở miệng hô to, sợ quấy rầy nhã hứng của mọi người.

      Bỗng nhiên, có người xốc lều lên, Hải Nhạc vừa nhắm mắt lại, lại mở, mắt quen bóng tối, nhìn ra người nọ là Tạ Thư Dật, cuống quít lại nhắm mắt giả bộ ngủ.

      Nhưng Tạ Thư Dật từ bên ngoài xoay người đến thăm, cũng biết Hải Nhạc giả bộ ngủ, đến trước mặt Hải Nhạc, lâu sau cũng có động tĩnh.

      Chỉ nghe thở dài hơi, Hải Nhạc cảm thấy thở dài than thở đầu đuôi, ở trong lòng rất ngạc nhiên.

      Tạ Thư Dật đưa tay dò trán , la thất thanh: “Sao lại nóng như vậy?”

      lập tức đưa tay lắc lắc : “Này, tỉnh! Tỉnh!”

      Hải Nhạc bất đắc dĩ mở to mắt.

      phát sốt rồi! Cái đứa ngu ngốc này!” Tạ Thư Dật .

      có chuyện gì, qua ngày mai có việc gì.” Hải Nhạc suy yếu .

      chắc chắn có thể chống đỡ?” Tạ Thư Dật lớn tiếng , “Biết trước mang theo, ai biết đâu cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, đúng là ngôi sao chổi!”

      Cơn tức của làm cho Hải Nhạc vốn yếu ớt lại thêm khó chịu, trận hơi nóng xông lên hốc mắt, giọng khỏi mang theo tiếng khóc: “Tôi cũng muốn thế.”

      Tạ Thư Dật lớn tiếng kinh động đến tất cả mọi người, bọn họ đều tới đủ, ở phía ngoài lều nhất liên tục hỏi Hải Nhạc làm sao vậy.

      “Chết tiệt, nó phát sốt rồi, vậy mà cũng lên tiếng!” Tạ Thư Dật phát hỏa.

      Cái gì? Phát sốt?!

      Tất cả mọi người giật mình.

      “Vậy… làm sao bây giờ?” Hứa ChíNgạn lo lắng cũng xoay người vào trong lều, làm cho cái lều vốn lại có vẻ càng thêm chật chội.

      “Có thể là do bị nhiễm lạnh.” Minh Hi Ca .

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Nơi hoang dã này, làm sao mới có thể giúp hạ sốt?” Long Đế Uy ở bên lên tiếng hỏi.

      “Cũng may tôi có chuẩn bị, sợ mọi người vấp bị thương va chạm bị thương, tôi mang theo lọ cồn với bông vải để có gì còn sơ cứu, lau cồn có thể hạ sốt tạm thời, để tôi lấy.” Minh Hi Ca .

      bao lâu, Minh Hi Ca cầm bình cồn tới, cũng : “Mấy người đàn ông các đều hết , tôi giúp ấy hạ sốt.”

      thể ở bên cạnh nhìn sao?” Hứa Chí Ngạn yếu ớt hỏi.“Sao có thể làm vậy, phải cởi áo xuống.” Minh Hi Ca .

      “Nha.” Hứa Chí Ngạn xấu hổ rụt cổ.

      Tạ Thư Dật liếc : “Chúng ta thôi, để cho Minh Hi Ca ở lại trong này.”

      Minh Hi Ca giúp Hải Nhạc cởi quần áo ra nằm giường, đổ cồn lưng , tay đều đều bôi cồn ở lưng cùng cổ, cảm giác mát lạnh đột ngột làm cho Hải Nhạc cảm thấy phi thường thoải mái, cuối cùng, cảm thấy tớ hề khát khô cổ như trước nữa, lại mơ mơ màng màng ngủ.

      Ngủ cái, đến sáng ngày thứ hai.

      Nhã Nghiên đến tìm , cũng mang đến bộ quần áo bị ướt ngày hôm qua.

      “Hải Nhạc, quần áo hong khô cho cậu rồi, cậu mặc ngay .” .

      Hải Nhạc mặc quần áo vào, thử ra lều, bởi vì tối hôm qua phát sốt, cước bộ của có chút chập choạng, cơn sốt tiêu hao của ít thể lực.

      Thấy cũng ra, tất cả mọi người dậy sớm đều đến hỏi thăm .

      Tạ Thư Dật liếc nhìn cái, gì.

      Thấy sắc mặt tái nhợt như vậy, Sở Lâm Phong : “Xem ra bây giờ thân thể Hải Nhạc thích hợp ở lại núi, bằng , chúng ta vẫn là quên về nhà thôi.”

      Tạ Thư Dật đột nhiên mở miệng : “, các cậu cần về nhà, thể vì nó mà phá hưng trí, các cậu tiếp tục lên đỉnh núi, tôi đưa nó về nhà.”

      “Như vậy cũng tốt, vậy Thư Dật cậu hãy đưa bé về nhà, như vậy chúng tớ cũng yên tâm.” Long Đế Uy gật đầu .

      “Bằng , tôi và cậu cùng nhau .” Hứa Chí Ngạn .

      Tạ Thư Dật liếc nhìn Hứa Chí Ngạn cái, : “ cần, mình tôi đủ, cậu cùng mọi người tiếp tục.”

      “Vậy được rồi, hai người đường phải cẩn thận chút.” Hứa Chí Ngạn bị cự tuyệt, đành phải chịu chết .

      “Tôi mang nó về nhà, mấy thứ đồ gì của tôi đến lúc đó các cậu mang về giúp tôi luôn.” Tạ Thư Dật , sau đó, ánh mắt của chuyển hướng về phía Hải Nhạc, “Còn đứng ở đó? a!”

      “Nha.” Hải Nhạc theo bản năng đáp, về phía .

      Tạ Thư Dật xoay người liền , Hải Nhạc theo phía sau , hai người trước sau xuống núi.

      Hải Nhạc sợ hãi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đường vẫn cẩn thận, nhưng mà, sức khỏe lại bị tiêu hao, tới vài bước liền mệt.

      Thấy thở hổn hển, Tạ Thư Dật cũng đành phải thỉnh thoảng cho dừng lại nghỉ ngơi.

      Cuối cùng, Hải Nhạc duy trì được rồi, đáng thương hề hề với Tạ Thư Dật: “Tôi được, tôi được.”

      Tạ Thư Dật nâng mắt nhìn , Hải Nhạc sợ hãi cúi đầu.

      “Lại đây! Tôi cõng .” Tạ Thư Dật đột nhiên .

      “?” Hải Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tạ Thư Dật.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :