1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 22 : Thư Dật Ca Ca Sủng Cậu

      Tạ Hải Nhạc vốn đứng lặng lẽ cười, lửa giận của Tạ Thư Dật đột nhiên hề dự báo chuyển lên người , sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nước mắt lưng tròng cúi đầu xuống.

      Hứa Chí Ngạn thấy Hải Nhạc sợ Tạ Thư Dật như vậy, đau lòng khôn tả, với Tạ Thư Dật: “Em ấy bị dọa như vậy, cậu cũng đừng rống Hải Nhạc nữa, cậu xem, cậu dọa em ấy thành cái dạng gì rồi?”

      Tạ Hải Nhạc khỏi cảm kích nhìn Hứa Chí Ngạn, người khác tốt, dù sao vẫn giùm .

      Tạ Thư Dật thấy lúc nào cũng hở ra tí là dán mắt vào Hứa Chí Ngạn ( Haiz, lão đại à dùng từ nên nặng nề như vậy…) cảm giác thoải mái lại dâng lên trong lòng, hung tợn nhìn Hải Nhạc cái, về phía .

      Tạ Hải Nhạc thấy hung ác bước đến chỗ mình, biết lại muốn làm cái gì nữa, theo bản năng lại lùi về phía sau.

      Tạ Thư Dật thấy bộ dạng nao núng của , lại hết sức giận dữ.

      “Cái dạng cải thìa như vậy, đáng cho người ta khi dễ!” phát hỏa.

      Bộ muốn bộ dạng này sao? Bộ muốn bị khi dễ sao? Hải Nhạc mếu máo, nước mắt lại đảo quanh.

      “Mặc thêm áo vào!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn , thấy vẫn cứ ngây ngốc đứng đó biết nghĩ cái gì, đành phải “chỉ tiếc rèn sắt thành thép” giật áo khoác trong tay , choàng thô bạo lên người , cũng đưa tay giúp cài cúc áo, che lại cảnh xuân chật vật bên trong.

      Tạ Hải Nhạc ngửi thấy mùi nước hoa nam Armani quần áo , khắc này, lòng , đột nhiên bị cái mùi này làm rung động thôi, nhịn được hít hơi sâu, trực giác muốn khắc cái mùi này vào tận đáy lòng tớ, khắc này, nhất thời bị mê hoặc.

      thôi! Về nhà!” Tạ Thư Dật với Tạ Hải Nhạc.

      Tạ Hải Nhạc nghe thấy lời , vẫn cứ ngơ ngác đứng đó, Tạ Thư Dật thấy thất hồn lạc phách biết lại vào cõi thần tiên nào, phỏng chừng đêm nay bị dọa , trong lòng lại hơi hơi có chút đau lòng.

      Nhưng miệng lại quen thói rống : “Còn đứng ngây ra đó làm gì, a! Về nhà!”

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc tỉnh lại, theo bản năng về phía trước, nhưng lại quen mang giày cao gót nên lập tức ngã chúi về phía trước.

      “!” Khi chật vật sắp ngã sấp xuống, Tạ Thư Dật nhanh tay đỡ , xem ra, hôm nay sợ đến choáng váng.

      là ngu ngốc, chẳng lẽ em bị dọa đến ngay cả đường cũng nổi?” mắng.

      “Em có.” Tạ Hải Nhạc giọng phản bác.

      Tạ Thư Dật sợ lại ngã nữa, đành phải kéo qua , tay ôm ngang hông , để tựa vào người tớ.

      thôi.” , cũng xoay người với em Hứa gia nãy giờ luôn đứng yên lặng bên cạnh theo dõi và Hải Nhạc, “Các cậu ở lại đây chơi, hay là cũng về nhà?”

      “Bọn em cũng về thôi.” Hứa Nhã Nghiên , quay người với người khác, “ ngại quá, chúng tôi trước bước, mọi người có thể tiếp tục ở đây chơi, chơi đến khi Dạ Chi Hoàng Triều đóng cửa mới thôi, Thư Dật bao hết rồi, mọi người cứ chơi thoải mái, lãng phí rất uổng.”

      Những người còn lại hoan hô tiếng, sau đó trở về ghế lô.

      ban người ra bên ngoài Dạ Chi Hoàng Triều, hai đứng bên kia chờ, còn con trai xuống bãi đỗ xe dưới lầu chạy xe lên.

      “Thư Dật ca ca sủng cậu.” Hứa Nhã Nghiên đột nhiên với Tạ Hải Nhạc.

      “Cái gì?” Hải Nhạc nghĩ tớ nghe lầm.

      Hứa Nhã Nghiên thở dài hơi, đơn : “Tớ , Thư Dật ca ca ấy rất thương cậu.”

      Hải Nhạc cảm thấy biết nên khóc hay nên cười, Tạ Thư Dật rất thương ?

      “Cậu nghĩ sai rồi, ta phải người như cậu nghĩ đâu, cho tới bây giờ ta chưa từng thương tớ.” cười khổ mà .

      Nhưng khi Hứa Nhã Nghiên thấy nụ cười khổ mặt Hải Nhạc, trong lòng lại nghi ngờ, chẳng lẽ, nghĩ sai rồi? Tuy rằng Tạ Thư Dật lúc nào cũng bày ra bộ dạng hung ác với Hải Nhạc, nhưng mà, nhìn thấy Hải Nhạc bị người ta khi dễ, lại tức giận đến như vậy, cho đến nay, chưa từng nhìn thấy Tạ Thư Dật ác với người nào như vậy, cái dạng xử lí độc ác với nam nhân xâm phạm Hải Nhạc đó, phải là thương ấysao? Lúc thấy ấy sắp ngã, lập tức đến đỡ ấy, tuy rằng bộ dạng vẫn là hung, nhưng hành động của ấy cũng là cẩn thận đỡ Hải Nhạc xuống, đó phải là thương ấy sao?

      Có lẽ, Hải Nhạc chỉ thấy mặt ngoài hung dữ của , cho nên ấy nghĩ là thương tớ . Hứa Nhã Nghiên nghĩ trong lòng.

      Lúc này, Tạ Thư Dật và Chí Ngạn chạy xe ra, dừng trước mặt các .

      Tạ Thư Dật hiếm thấy mở cửa xe cho Hải Nhạc, : “Lên .”

      Hải Nhạc chào tạm biệt với Nhã Nghiên và Chí Ngạn, sau đó ngồi lên xe.

      Mọi người tạm biệt nhau, từ từ rời khỏi Dạ Chi Hoàng Triều.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 23 : Tôi Cũng Quen Bị Khi Dễ

      xe, Tạ Thư Dật nhịn được lại liếc mắt nhìn Hải Nhạc, thấy mặt vẫn còn sưng đỏ, nhịn được lại tức giận lớn tiếng : “Tôi chưa từng thấy người nào đần hơn ! muốn đánh ! biết trốn sao?”

      Hải Nhạc run rẩy chút, sau đó run run : “Trốn? đại nam nhân! Tôi có thể trốn đâu?” Tạm dừng hồi lâu, lại đột nhiên cười chua chát , “ sao, tôi bị đánh quen, tát này của , với đánh tôi cũng có gì khác nhau.”

      Nghe Hải Nhạc như vậy, Tạ Thư Dật chợt đạp phanh khẩn cấp cái, nện quyền ở tay lái.

      “Cái đó giống! giống! đánh với tôi đánh giống nhau!” rống lớn . (vâng, là đánh “” =.=”)

      Hải Nhạc bị tiếng rống của làm hoảng sợ, vốn thầm cảm tạ cứu , nhưng, lòng cảm kích lại bị tiếng rống của quạt bay mất.

      phải đều là đánh vào mặt tôi sao? Có chỗ nào giống đâu? với có cái gì giống nhau đâu? phải đều muốn khi dễ tôi hay sao?” Hải Nhạc nhịn được phản bác.

      ” Tạ Thư Dật hung tợn trừng Hải Nhạc, “Chết tiệt, trách tôi từng đánh sao?”

      Hải Nhạc bị nhìn gần, chỉ có thể trái lương tâm: “Tôi dám trách .”

      “Cái gì gọi là dám trách tôi?” Tạ Thư Dật tức muốn chết, mắt trừng còn to hơn chuông đồng, làm bộ dạng muốn nuốt luôn Hải Nhạc vậy.

      Hải Nhạc cũng dám gì nữa.

      ! Cái gì gọi là dám trách tôi?” Tạ Thư Dật lại hỏi.

      Thấy cứ ép hỏi như vậy, cơn giận trong lòng lại rục rịch, Hải Nhạc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tạ Thư Dật, : “ đánh tôi, tôi nào dám trách ? Tôi hẳn là nên thầm tạ ơn , tới bây giờ cũng chỉ đánh tôi bàn tay mà thôi, mà phải là đẩy tôi từ lầu xuống cho ngã chết, cũng phải xô tôi vào hồ bơi cho chết đuối, lại càng nhốt tôi vào trong tầng hầm ngầm để cho tôi bị hù chết, so với mấy chuyện đó, đánh bạt tai vào mặt tôi, có tính là gì đâu? Tôi hẳn là nên cảm kích , !”

      Tạ Thư Dật gắt gao nhìn chằm chằm, thần sắc mặt trở nên đáng sợ, hàm răng của lại phát ra tiếng vang khanh khách .

      “Tạ Hải Nhạc!” nghiến răng nghiến lợi kêu.

      Hải Nhạc quay đầu hề nhìn , giận giận , muốn đánh , cứ đánh , sao cả.

      Tạ Thư Dật thấy hờ hững như vậy, nắm tay thành quyền : “ vẫn nhớ kĩ trong lòng sao? ra thực mang thù a, tôi còn nghĩ hận tôi chứ, lại nhớ ràng như thế, cho biết, tôi chỉ lỡ tay đẩy xuống, tôi phải là cố ý đẩy xuống lầu, lúc ấy tôi chỉ là rất tức giận, tôi ngờ tôi chỉ đụng vài cái, lại bất ngờ ngã xuống! Còn nữa, tôi cũng cố ý đẩy xuống bể bơi, lúc đó, tôi xoay người lấy đàn violon, là chính cây đàn violon quét xuống! Tôi có đẩy !” ( sao hôm nay dài dòng thế…)

      Hải Nhạc nghe vậy, kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ) quay đầu nhìn , sao?

      Khóe miệng lên tia cười lạnh: “Vậy à? Vậy , luôn thích nhốt tôi vào tầng hầm ngầm, để tôi ở bên trong sợ chết khiếp, cũng phải cố ý?”


      Tạ Thư Dật đột nhiên xẹp hơi, làm cái gì?

      lại đánh quyền vào tay lái, gắt gỏng kêu: “Tùy nghĩ sao nghĩ! Tôi phải quan tâm suy nghĩ của làm gì? là ai a? cho là ai? Hôm nay tôi phải váng đầu rồi mới mấy thứ này với !”

      khởi động xe, phóng như tên bắn.

      Hải Nhạc lặng lẽ nhìn phẫn nộ cái, có nên tin ?

      Khi nhìn thấy mu bàn tay với mấy đốt ngón tay lại bị chảy máu, hơn nữa còn là chảy từng giọt từng giọt liên tục, giật tớ la lên: “ chảy máu!”

      Tạ Thư Dật cúi đầu nhìn, quả thực chảy máu.

      cần lo!” rống, tiếp tục nhìn về phía trước lái xe.

      “Dừng lại! Dừng lại!” Hải Nhạc nhanh chóng kêu, lại đành lòng thấy cứ chảy máu như vậy.

      liên quan đến chuyện của !” Tạ Thư Dật hung tợn trừng cái, “ cần giả mù sa mưa quan tâm!”

      Hải Nhạc nhìn máu từ tay cứ ngừng chảy từng giọt, cảm giác nỡ lại càng tăng lên, vì sao cứ như vậy, cả chảy máu cũng thèm quan tâm?

      phải tôi quan tâm ! Tôi chỉ muốn thấy người ta chảy máu! dừng xe, tôi băng bó cho chút!” Hải Nhạc vẫn khăng khăng, “Nếu ngừng xe, tôi mở cửa xe, để tôi xuống xe! Tôi muốn ngồi cùng xe với người chảy máu ngừng như vậy, tôi sợ!”

      Tạ Thư Dật liếc nhìn cái, mặt đổi sắc ngừng xe.

      “Xuống xe!” quát.

      Hải Nhạc giật tớ, nhưng suy nghĩ chút, sao Tạ Thư Dật có thể nghe uy hiếp chứ? là ai a?

      Đâm lao phải theo lao, chỉ có thể im lặng xuống xe, cũng đóng cửa xe tốt.

      Xe Tạ Thư Dật tức lao ra xa, để Hải Nhạc lại ven đường.

      lại vứt lại đây rồi! Hơn nữa còn chút do dự! Hải Nhạc đau xót trong lòng, nước mắt lại tiếp tục rưng rưng.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 24: Nhớ lại

      nhớ lúc tám tuổi vào Tạ gia, gặp tên nam nhân ác ma từ , từ lần đầu tiên hai người gặp nhau cho cái tát, cũng cảm thấy thể thoát khỏi chuyện khi dễ !

      Sau này cũng gì bất kính với mẹ , cũng khi dễ trước mặt ba mẹ, nhưng chỉ cần ba mẹ vắng mặt, quay người lại liền làm hết chuyện xấu với , hở chút là lại bất ngờ giữ chặt mái tóc của , hại luôn ngã xuống đất, ngồi khóc, luôn đứng bên cạnh cười lạnh.

      lần thả con rắn nuôi vào trong chăn , ngủ dậy mở chăn ra cái sợ tới mức xém ngất xíu, có lần thò tay vào túi sách, cẩn thận lại lấy ra con ếch , sợ chết khiếp, thấy bị dọa sợ, lại đứng bên cười sằng sặc, nhưng, dám cho mẹ, bởi vì với , đó là bọn họ thiếu , bởi vì mẹ đoạt ba rồi, mẹ là bà mẹ kế độc ác, cho nên, khi dễ , là đương nhiên, tuổi còn , bị dọa như vậy, nào dám cho mẹ biết thường thường khi dễ ?

      Lại có lần, lấy cái váy thích nhất cắt nát, lấy sách báo thích nhất xé nát, lấy búp bê vải thích nhất hắt mực nước với màu vẽ lên, làm cho khóc biết bao nhiêu lâu, trong lòng đó chỉ là con búp bê vải, nhưng với nó là bằng hữu tốt nhất, nhưng, lại làm hư nó rồi, hại khóc chừng cả tháng, sau đó, ba đành phải mua cho con giống như đúc, nhưng mà, vẫn chỉ con búp bê vải ban đầu kia, tuy là búp bê vải giống nhau như đúc, cũng thể thay thế cái ban đầu.

      Từ đó về sau, còn thích thứ gì nữa, sợ biết lại phá hỏng!

      Tóm lại, chuyện xấu làm với , gọi là nhiều kể xiết, làm cho sợ đến tột đỉnh, chỉ cần vừa thấy về phía , bắp chân của liền run run.

      Ngày mười tuổi, là ngày giỗ của mẹ ruột , ba mẹ mang cùng đến cái nghĩa công cộng, nhìn hình mẹ , ngạc nhiên hỏi ba mẹ tại sao mẹ lại nằm trong lòng đất, ba mẹ mẹ hai lên thiên đường, nửa hiểu nửa , nằm dưới đất vì sao là lên thiên đường, sau đó, hai lại khóc, khóc đến xót ruột, ba cũng thể dừng nước mắt của .

      Sau khi về nhà, tránh trong phòng tớ, còn có thể nghe được tiếng khóc nức nở, tuy luôn khi dễ , nhưng, vô cùng hi vọng có thể cải thiện quan hệ của hai người, cũng chỉ muốn an ủi , vì thế, cầm theo truyện tranh ngưng xuất bản mẹ mua từ Mĩ về cho , muốn tặng cho .

      Khi gõ rồi mở cửa phòng , sợ hãi đưa mấy món đó cho : “ hai đừng khóc, Nhạc Nhạc tặng truyện tranh lịch sử, mẹ mang từ nước Mĩ về nga, cần khóc, mẹ lên thiên đường, mẹ em đó là nơi tốt, chỉ có thiên sứ mới có thể vào trong đó, mẹ biến thành thiên sứ rồi, phải vui lên chứ.”

      hung hăng quăng cuốn truyện tranh mặt đất, lớn tiếng gào cần đồ hồ ly tinh mua, sợ tới mức xoay người bỏ chạy, kết quả đuổi theo, : “Mẹ mày là hồ ly tinh, mẹ mày là tiểu tam! Là cái thứ người chuyên đoạt đồ của người khác! Ngay cả bà ngoại tao cũng như vậy! Bà ngoại tao gạt tao!”

      kinh hoảng lui về phía sau: “ có, mẹ em phải hồ ly tinh, phải tiểu tam! Mẹ em , mẹ lên thiên đường phải vì mẹ, sau khi mẹ lên thiên đường, ba mới đến theo đuổi mẹ, mẹ phải, mẹ phải!”

      Kết quả, vừa lắc vừa rống: “Mẹ tao cũng vì mẹ mày tranh giành ba ta, mẹ tao mới bị đột phát bệnh tim, mới bị đột ngột bỏ tao ! Mày với mẹ mày chết hết ! chết !”

      Kết quả, vì bị lay, cũng bởi vì thể lùi, đạp bước vào khoảng , nhanh như chớp lăn từ lầu hai xuống lầu , phải may ót chừng ba mũi.

      Từ đó về sau, bao giờ gọi hai, biết, hận và mẹ đến như vậy, dù lấy lòng thế nào nữa, cũng nhận lấy.

      lần chọc giận vì muốn dọa , nhốt vào tầng hầm ngầm, với , là quan hệ mèo với chuột, phải quan hệ ca ca với muội muội, cần thiết, cũng muốn có ca ca đáng giận như vậy, cho biết như thế, sau đó tức giận rời , tối hôm đó thiểm điện lôi minh (sấm sét vang dội), bị dọa ngất trong phòng ngầm, sốt cao chừng ba ngày, nhưng, chút hối hận cũng có, càng hận cũng càng sợ hơn.

      Mà năm mười ba tuổi kia, cố ý làm hư đàn violon của , thấy kéo đàn violon dễ nghe như vậy, làm cho mê luyến cái loại thanh sầu bi của đàn violon này, hôm đó khi thi đàn violon toàn cấp tiểu học xong, lại cất đàn vào hộp, đặt ghế nằm cạnh bể bơi, nghĩ trở về trong chốc lát, liền đánh bạo, tò mò muốn nhìn thử làm sao đàn violon có thể phát ra thanh êm tai như vậy, cầm cây đàn trong tay kéo thử, kết quả lại phát ra tiếng khó nghe đinh tai nhức óc, vì thế lại tò mò với mấy sợi dây đàn kia, liền đưa tay tháo ra.

      Vừa lúc đó, đột nhiên xuất , cũng hét lớn: “ dám động cây đàn violon của tôi? muốn chết à?”

      sợ tới mức tay run lên, lại kéo đứt dây đàn, sau khi giật lại cây đàn violon, nhìn thấy dây đàn bị đứt, giận dữ: “Mày dám kéo đứt dây đàn của tao? Mày dám phá hỏng đồ mẹ tao tặng cho tao? Mày thể tha!”

      Sau đó, cảm giác là đẩy xuống, liền thét to ngã xuống bể bơi, biết bơi, phí công giãy dụa trong nước, ngay cả cơ hội kêu cứu mạng cũng có, bởi vì, chỉ cần mở miệng, lập tức nước tràn vào trong miệng, mà , vẫn cứ đứng bờ cầm cây đàn violon trong tay lạnh lùng nhìn , cho đến khi ở trong hồ bơi mất tất cả ý thức, nhìn lần cuối cùng, vẫn lãnh khốc đứng ở bờ, khắc này, biết hận biết bao nhiêu, hận đến hận thể giết chết .

      Cứ như vậy,toàn tâm của với đều chết hết, người luôn hận chết , có thể ôm hi vọng gì đây?
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 25 : Phải Bạn

      chìm trong ký ức, đột nhiên, bên người truyền đến trận còi chói tai to, kinh hách ngẩng đầu đến.

      ngẩng đầu, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ngay bên cạnh , ngồi xe là vị nam sĩ diện mạo tuấn, tò mò nhìn chằm chằm .

      “Vị tiểu thư đây, cần gì giúp sao?” ôn hòa hỏi Hải Nhạc.

      Hải Nhạc bai rối chùi nước mắt mặt, cực kì cực kì cần giúp đỡ.

      “Tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại đánh gọi chút ?”

      Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại cho đại thúc tài xế tới đón .

      Nam sĩ gật đầu, đưa điện thoại cho Hải Nhạc, Hải Nhạc đưa tay nhận lấy, nhưng sau khi nhập số điện thoại nhà vào máy, lại do dự, biết đây là nơi nào, từ trước đến nay luôn là đứa mù đường, lỡ như tài xế nửa giờ tiếng tìm ra nơi này, lỡ như trong khi đợi, lại chạm mặt người xấu nữa làm sao đây?

      Nam sĩ nhận ra do dự của , : “Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về.”

      Hải Nhạc nhìn cái, để cho người xa lạ chưa gặp lần nào đưa mình về, lá gan của có lớn như vậy.

      Nam sĩ lại nhận ra đề phòng trong mắt , cười lắc đầu: “Tôi phải là người xấu, mặt của tôi nhìn giống người xấu lắm sao?”

      “Hai chữ “người xấu” bao giờ bị viết mặt, đương nhiên, tôi phải là người xấu, có thể cho tôi nơi này là đường gì ? Tôi đứng ở chỗ nào? Để tôi có thể với tài xế ở nhà.” Hải Nhạc .

      Có ai có thể nhìn ra Tạ Thư Dật là người tàn bạo như vậy đâu? Nếu chuyện khi dễ cho người ta biết, có ai tin tưởng , phỏng chừng người ta còn nghĩ láo, cho nên, đời này, có rất nhiều người chỉ bằng diện mạo nhìn ra được cách làm người của họ, mà cũng vì Tạ Thư Dật là kẻ như vậy, cho nên thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.

      Thấy kiên trì như vậy, nam sĩ ấn hệ thống GPS xe cái, hệ thống lên vị trí tại của , mở miệng : “Vị trí của em bây giờ là tại…” Bỗng nhiên, ngọn đèn to chiếu mạnh vào nơi này, Hải Nhạc đưa tay che ánh sáng lại, cũng chẳng thể nghe tiếp namsĩ cái gì, thấy chiếc xe thể thao màu trắng phanh gấp cái két đứng sau lưng chiếc xe thể thao màu đỏ, Tạ Thư Dật ngay cả cửa xe cũng chưa mở lập tức nhảy từ trong xe ra.

      Hải Nhạc kinh ngạc nhìn , chạy lại làm cái gì? Bỏ mặc mới là tác phong thường ngày của a.
      Tạ Thư Dật nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Hải Nhạc, cuồng bạo rống to: “ cái đứa ngu ngốc này! Chẳng lẽ chỉ nghĩ nhờ xe người lạ thôi sao?”

      biết tại sao, vừa nhìn thấy , nước mắt Hải Nhạc lại dâng lên.

      “Vậy muốn tôi phải làm sao bây giờ? đẩy tôi xuống, cũng nghĩ tôi là con , để cho tôi tớ cõi đứng ở chỗ này, chẳng lẽ, ngay cả quyền xin giúp đỡ tôi cũng có sao? Cho dù ngồi xe người xa lạ, cũng tốt hơn ngồi xe của !” nắm chặt vạt áo tây choàng người, bình sinh lần đầu tiên cao giọng rống rống.

      Tạ Thư Dật bị tiếng la của làm chấn động, thể tin nổi nhìn , ngờ bình thường chuyện với lúc nào giọng cũng giống như bị nghẹt như vậy, lại nổi bão với rồi?!

      dám rống tôi?” chỉ chỉ cái mũi của tớ.

      “Tôi là cái gì mà dám? ném tôi ở đây mặc tôi tự sinh tự diệt, vạn nhất lại có người xấu đến làm sao bây giờ? Lần này, đáng giận hơn bất kì lúc nào, tôi hận , tôi hận chết được!” Tạ Hải Nhạc vẫn tiếp tục cao giọng la lên, la xong, ô ô khóc lớn, nước mắt cũng như nước sông tràn bờ, ào ào chảy xuống.

      Tạ Thư Dật thấy khóc thương tâm như vậy, vốn muốn chửi ầm lên, lại bị tiếng khóc lớn của làm cho rối loạn, câu cũng mắng được.

      “Đó là đúng, lại bỏ ấy xuống giữa đường như vậy, sợ ấy gặp phải người xấu sao? Làm sao có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Chủ xe thể thao màu đỏ nhịn được mở miệng.

      Tạ Thư Dật quay đầu lại, trừng mắt liếc cái: “Ai cần mày lo? Mày là ai?”

      người nhìn hành vi của mà thôi, đối xử với bạn như vậy là thể được, bạn là để sủng, để , sao có thể để mặc ấy ven đường, làm ấy sợ hãi thương tâm, người em, làm nam nhân như , biểu như vậy rất là kém cỏi a.” (hú hú, kết rồi đấy)

      Tạ Thư Dật bị lời của làm nghẹn, lời của , làm cho mặt nghẹn đến đỏ bừng bừng, kém cỏi đến nỗi như sao?

      lâu sau, thẹn quá hóa giận : “Con mắt nào của mày thấy nó là bạn tao? Nó chỉ là…nó chỉ là em của tao, em của tao! phải cậu ! biết đừng bậy!” (phải ? hehehe)

      “Nga? phải bạn , chỉ là em a.” Người nọ rất hứng thú nhìn Hải Nhạc khóc đến hoa lê đẫm mưa cái, mỉm cười.

      Tạ Thư Dật thấy nghe phải bạn chỉ là em của lập tức mỉm cười hứng thú với Hải Nhạc, trong lòng cực kì thích, quát tiếng: “Nó chỉ có mười lăm tuổi! Mày đừng có nghĩ bậy a!”

      Nam sĩ ngẩn ra, : “Chỉ có mười lăm tuổi, vậy mà cũng vứt ấy giữa đường, đúng là nhẫn tâm a.”

      Tạ Thư Dật thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Mày hết chưa?”

      Nam sĩ cười lên ha hả, khởi động xe, rồi về phía Tạ Hải Nhạc: “Tiểu muội muội, mau mau lớn lên a, tên là Thích Hán Lương, nhớ kĩ tên ! Ba năm nữa tới tìm em!”

      Lời , làm Tạ Thư Dật tức giận đến vung nắm tay thẳng về phía , nam sĩ huýt sáo tiếng, chiếc xe gào thét nghênh ngang rời , chỉ để lại tiếng cười sang sảng của còn vờn quanh giữa bầu trời đêm.

      Tạ Thư Dật quay đầu lại, hung tợn nhìn Tạ Hải Nhạc : “ đúng là, mới đứng ở chỗ này chút xíu, lập tức dẫn nam nhân tới!”

      Tạ Hải Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, : “Sao có thể như vậy? ta là người tốt!”

      “Người tốt? Con mắt nào của thấy là người tốt? Nếu tôi đến, chỉ sợ bị gạt theo rồi!” lời nào thô lỗ kéo Tạ Hải Nhạc đến bên xe, mở cửa xe đẩy vào, “Người tốt? đời này nào có nhiều người tốt như vậy? nhìn ra ý đồ của sao? Trong mắt , chính là con cừu non ngon miệng có!” (cả mắt có, suy bụng ta ra bụng người)

      Tạ Hải Nhạc vẫn nức nở ngừng: “Tùy sao , tóm lại ta muốn giúp tôi, giống vài người, ném tôi xuống xe!”
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 26 : Vị Nước Mắt

      Tạ Thư Dật nghiêng qua liếc nhìn cái, chìa cái tay bị thương ra trước mặt .

      phải muốn giúp tôi băng bó sao? Nhanh chút!” kiên nhẫn .

      Hải Nhạc liếc nhìn tay cái, : “Hết chảy máu rồi.”

      Tạ Thư Dật cúi đầu nhìn lại tay mình, biết máu ngừng chảy từ lúc nào.

      “Nga, hết chảy máu rồi, quên .” xấu hổ rụt tay của mình về.

      “Tay có chảy máu hay cũng cảm giác được sao?” Tạ Hải Nhạc nhịn được trách móc.

      Tạ Thư Dật lại muốn bốc hỏa, lại hướng về phía Hải Nhạc phun: “Nếu chọc giận tôi, tôi có thể cảm giác được sao? Sớm biết có loại sức quyến rũ có thể làm cho người ta dừng xe lại chở kiểu này, tôi cũng lười lại đây! Cứ để cho người ta cướp sắc luôn, tốt nhất bị vứt xác nơi hoang dã, làm cho mẹ cũng khỏi tìm thấy càng tốt!”

      Vốn là Hải Nhạc bị thương tâm cũng dần dần hồi phục, nghe rống như vậy cái, trong lòng nghĩ mà sợ, vừa nghĩ tới tớ vạn nhất bị cướp sắc , bị vứt xác chốn hoang dã, mẹ còn gặp lại nữa, lại bật khóc.

      “Tôi chết vui vẻ vậy sao? Mẹ tôi còn được gặp lại tôi nữa, vui vẻ lắm sao? Tạ Thư Dật, đời còn ai tệ hơn nữa rồi!” khóc .

      Tạ Thư Dật cũng nhận ra lời của tớ có hơi quá đáng, lên tiếng nữa.

      ngẫm lại cũng hơi sợ, nếu bây giờ mà bị như vậy, vậy cũng chỉ là muốn giúp băng bó miệng vết thương chút mới mở miệng kích mà thôi, cũng so đo, lúc nãy mình cũng là quá vọng động rồi.


      liếc cái , sắc lệ từ trong gốc : “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! đống nước mũi đống nước mắt, khó coi muốn chết! Trong túi áo vest của tôi có khăn tay!” (oa oa oa hè hè hè *cười gian*)

      Tạ Hải Nhạc nghe như vậy, đưa tay lấy khăn tay trong túi áo ra, lau khô nước mắt.

      Tâm cùng thân đều quá mệt mỏi, khóc chút, dần dần nép vào ghế ngủ.

      Tạ Thư Dật thấy còn phát ra tiếng động, nghiêng đầu lại thấy, ra là ngủ, khỏi chạy xe chậm lại, đưa tay ấn cái, kéo mui xe lên.

      chưa từng nhìn thấy dáng ngủ của , ngờ, khi ngủ, cũng có loại phong tư làm động lòng người, thấy khuôn mặt tái nhợt nhắn của vẫn còn vương nước mắt, cái miệng xinh xắn khẽ nhếch, mũi thở đều đều, mà đôi mắt nhắm chặt kia, hàng lông mi cong dài vô cùng nét, rung rung nhè , mà khóe mắt, vẫn còn sót giọt nước chưa rơi.

      Chẳng lẽ ở trong mơ cũng còn đau lòng sao? nhịn được vươn tay nhàng lau giọt lệ châu kia, đụng phải lông mi của , hàng lông mi của rung nhanh hơn rồi, vội vàng rút tay về, nhìn giọt lệ bị dính ngón tay cái kia, kềm được đưa đến bên môi, vươn đầu lưỡi liếm giọt lệ đó.

      ra nước mắt của cũng mặn a.” giễu cợt lẩm bẩm, “Tôi còn nghĩ giống vị nước mắt của tôi trước đây, tôi còn tưởng rằng vị nước mắt con khác, là đắng đây này.”

      Trong miệng, có mùi vị nước mắt , trong lòng, đột nhiên bị cái gì lặng lẽ mở ra khe .

      Lặng lẽ trở lại Tạ gia ngừng xe xong, Hải Nhạc cũng tỉnh lại, tự tay đẩy, vậy mà cũng chẳng thể đánh thức .

      đành phải mở cửa xe, bế lên ngờ coi vậy mà lại như lông hồng.

      Tại sao lại như vậy? ràng nhìn khá hơn a? Tạ Thư Dật nhíu nhíu mày.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :