1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 232: Tiễn Biệt Kim Cương!

      Kim Cương còn cho là mình nhìn thấy ma, trợn to hai mắt nhìn Tạ Thư Dật, tin : “Tạ Thư Dật! Mày…mày vẫn chưa chết?”

      Tạ Thư Dật cuồng ngạo đứng trước mặt , ung dung : “ Kim Cương, mày cho rằng Tạ Thư Dật này dễ dàng bị người khác giết chết vậy sao? chuẩn bị của mày, đối phó với người khác còn được, muốn đối phó với Tạ Thư Dật tao? Còn kém lắm!”

      Tạ Thư Dật xoay người với Hồng Đào: “ hổ là nhân tài đứng đầu của Sở gia, Đào, cảm ơn , nếu , ba tên này e là cũng dễ dàng bắt được!”

      “Tạ thiếu, có thể giúp ngài cùng với Thiếu chủ và Long thiếu gia, đó chính là vinh hạnh của Đào!” Đào cung kính , ngay sau đó, liền nghiêng mắt nhìn sang Sở Lâm Phong, ánh mắt đầy vẻ phức tạp và buồn bã.

      Sở Lâm Phong chẳng qua là mỉm cười với : “ Đào, vất vả cho rồi.”

      “Lúc nãy tôi bị gã Kim Cương ghê tởm đó dùng miệng rót rượu, Lâm Phong, tôi muốn bồi thường tổn thất cho tôi.” Đào có chút tức giận dậm chân, nhìn chằm chằm Sở Lâm Phong.

      “A, như vậy , chiếc Aston ngoài kia, tôi cũng chán rồi, đem nó .” Sở Lâm Phong hời hợt ném chìa khóa cho Đào.

      Đào theo bản năng thò tay mà tiếp nhận cái chìa khóa, mặt đỏ bừng vừa tức vừa buồn nhìn Sở Lâm Phong.

      …” Đào giận đến mức thành lời.

      Sở Lâm Phong để ý, xoay người với Tạ Thư Dật: “Thư Dật, ba tên này, giao cho cậu xử lý.”
      Kim Cương lúc này mới nhận tra, đây hết thảy đều là cái bẫy rập mà thôi, tức giận gào lên: “Tạ Thư Dật! Long Đế Uy! Sở Lâm Phong! Chúng mày được chết tử tế!”

      “Chúng tao sống tốt! Kim Cương, mày gây nghiệt phải tự gánh chịu hậu quả, hôm nay là ngày cuối đời của mày!” Tạ Thư Dật lạnh lùng nhàn nhạt .

      “A, Tạ thiếu, đúng rồi, bọn chúng còn , mới chiều nay bọn chúng đến bệnh viện tâm thần gặp Trì Hải Hoan. Trì Hải Hoan điên rồi, bọn chúng thậm chí ngay cả người điên cũng bỏ qua! Loại đàn ông cặn bã này, nhất định phải băm chúng thành trăm mảnh!” Đào tức giận .

      “Cái gì? Còn có chuyện này?” Tạ Thư Dật cơ hồ tin nổi, mặc dù trong lòng rất chán ghét, căm hận Trì Hải Hoan, nhưng chỉ muốn dùng đến pháp luật để trừng phạt ta, cũng hề muốn dùng cách khác! Ba tên này! Quả phải là người! Trì Hải Hoan biến thành kẻ điên, vậy mà Kim Cương vẫn tha cho ta!

      Tạ Thư Dật xoay người, tức giận trừng mắt nhìn Kim Cương: “Kim Cương, làm sao mày có thể làm như thế? Trì Hải Hoan chỉ là người điên! người điên! ta điên rồi, chúng mày lại vẫn đối với ta làm ra chuyện bằng cầm thú như vậy! Tao băm mày thành trăm mảnh!” Câu cuối Tạ Thư Dật cơ hồ mà gào lên.

      Kim Cương nhìn thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tạ Thư Dật, cũng có chút sợ hãi, nhắm mắt đổi giọng : “ Tạ Thư Dật, tôi chỉ là muốn xem ta chút mà thôi, muốn xem là ta điên hay giả điên, cậu cũng biết tôi mấy năm trước thể nào cử động được, làm sao có thể cưỡng hiếp ta? Tất cả đều là bọn A Chuông A Tiêu làm! Lúc đó tôi khuyên can bọn chúng nên làm như vậy nhưng mà chúng nghe! Tôi biết làm sao được? Tôi chỉ là người tàn tật, bọn chúng muốn giết cậu, tôi cũng cách nào ngăn được. Muốn chém muốn giết hãy giết A Tiêu A Chuông! phải là tôi làm!”

      A Chuông và A Tiêu thấy Kim Cương đột nhiên đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu bọn chúng, giật mình.
      “Lão Đại, chúng tôi trung thành với ông, hề bất nghĩa! Đến thời khắc sinh tử, ông lại đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu chúng tôi? Ông quá đáng. Mọi chuyện em chúng tôi làm, còn phải là vì ông mà bày mưu tính kế sao? Còn ông lại quay đầu phủi sạch ?” A Chuông tức giận nhìn Kim Cương.

      “Tao có trách nhiệm gì cả, phải chúng mày cưỡng hiếp Trì Hải Hoan sao? Táy máy tay chân xe của Tạ Thư Dật cũng phải là chúng mày làm sao? Tao lúc nào cũng ngồi xe lăn, có thể làm được gì chứ?” Kim Cương lên tiếng phủ nhận mọi tội lỗi, kiên quyết đổ tội cho đàn em.

      “Kim Cương! Uổng công bọn tao trung thành với mày như vậy, chúng ta từng em có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, bây giờ cái chết nằm ngay trước mắt, mày lại để ý đến đạo nghĩa huynh đệ, đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu bọn tao! Kim Cương! Là tao mù mắt nên mới theo mày!” A Tiêu tức giận quát to lên.

      Tạ Thư Dật lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn chủ tớ cắn nhau, khỏi chậc lưỡi.

      Ba gã ngừng đấu khẩu bỗng chốc thành trò hề, A Tiêu đột nhiên ngẩng đầu khẩn cầu Tạ Thư Dật: ”Tạ thiếu, hãy tha cho chúng tôi cái mạng! Chúng tôi làm đều là do Kim Cương sai khiến, tất cả là do Kim Cương a! Chúng tôi trung thành với như thế, nhưng lại muốn tôi và A Chuông làm tấm bia đỡ đạn cho mình! Chúng tôi cũng là người bị hại a! Các người bỏ qua cho chúng tôi mà! Muốn chém muốn giết, giết Kim Cương kìa! Giết ! Loại người như , tráo trở, để ý tới đạo nghĩa huynh đệ, tốt nhất là giết chết , tôi tuyệt đối cái nháy mắt cũng có!”

      “Phải ?” Tạ Thư Dật trầm trồ hỏi.

      “Đúng thế, đúng thế!” A Chuông và A Tiêu vội vàng gật đầu.

      “Nếu bất nhân, các người cũng bất nghĩa, tôi cho các người cơ hội.” Tạ Thư Dật .
      Hai gã nghe vậy vừa mừng vừa sợ, vội vàng gật đầu.

      Tạ Thư Dật tới trước cửa sổ, nhìn xuống lượt, sau đó với A Tiêu và A Chuông: “Tôi giao Kim Cương cho các người xử lý! Nếu như các người muốn sống, nhất định phải giết Kim Cương!”

      Hai gã khỏi kinh hồn bạt vía nhìn nhau, bọn họ được sống, Kim Cương phải chết?

      Kim Cương nghe Tạ Thư Dật như vậy, khỏi nóng nảy quát A Tiểu A Chuông: “A Chuông! A Tiêu! Đừng mắc bẫy của Tạ Thư Dật, hãy nghĩ mà xem, trước kia đối xử với bọn mày thế nào! Bọn mày được tin lời của !”


      A Chuông và A Tiêu thấy có thể giữ lại cái mạng, đều hẹn mà gặp cùng nhìn Kim Cương, lắc đầu : “Kim Cương, quá muộn rồi!”

      “Tạ thiếu, muốn chúng tôi làm gì?” A Chuông gấp gáp hỏi, gã rất muốn sống.

      “Cái này, các người hãy thử nghĩ xem phải làm thế nào được để lại dấu vết!” Tạ Thư Dật thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt .

      Ba gã này, tội ấc tày trời, tuyệt đối bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, chẳng qua là, nhìn thấy bọn chúng chó cùng rứt dậu, liền muốn lợi dụng bọn chúng tốt, cần mình phải đích thân ra tay.

      “Vây muốn chúng tôi phải làm sao?” A Chuông lo lắng hỏi.

      “Các người hãy nhìn đây.” Long Đế Uy đứng ra chỉ đạo.

      Đào, ra ngoài trước !” Sở Lâm Phong xoay người với Đào.

      Đào có chút do dự nhìn Sở Lâm Phong, sau đó lặng lẽ ra ngoài.

      “Tôi thả các người ra trước, chờ xem các người thế nào thực lời vừa kia!” Tạ Thư Dật .
      Long Đế Uy cởi trói cho A Chuông và Kim Cương, hai gã do dự nhìn nhau cái, sau đó chút do dự cởi dây trói Kim Cương ra.

      “A Tiêu, A Chuông, cám ơn!” Kim Cương khỏi cảm động đến rơi nước mắt, nhưng đột nhiên lại bị A Chuông và A Tiêu đẩy tới gần cửa sổ.

      “Lão Đại, cảnh đêm đẹp chứ?” A Chuông lạnh lùng hỏi.

      “Đẹp!” Kim Cương trong lòng bất an chậm rãi trả lời.

      “Đẹp là tốt rồi, ông nhìn lâu chút, sau này được nhìn nữa đâu!” A Tiêu .

      “Chúng mày, hai đứa chúng mày muốn làm gì? Chúng mày muốn làm gì?” Kim Cương lúc này chợt hiểu ra, bọn chúng cởi trói cho phải là cứu .

      Thấy cái chết cận kề trước mắt, tháy kinh hô to: ”Cứu mạng! Cứu mạng a!”

      A Chuông liền cho đấm ngay giữa mặt, Kim Cương trợn mắt cái rồi ngất , sau đó và A Tiêu nâng chiếc xe lăn lên, Tạ Thư Dật đứng đó cũng có chút dám nhìn, quay đầu nơi khác, khắc đó, A Tiêu và A Chuông chút tiếng động, cứ thế ném Kim Cương ra ngoài cửa sổ.

      Long Đế Uy và Sở Lâm Phong khỏi hít hơi khí lạnh, hai gã kia, ngay cả chớp mắt cái cũng có, coi Kim Cương như quả đào mà ném ra ngoài cửa sổ, đúng là lòng dạ ác độc!

      Hai người bọn vỗ tay cái ra vẻ tán thưởng, A Chuông thấy thế liền nịnh hót Tạ Thư Dật: “Tạ thiếu, như vậy hài lòng chưa? Kim Cương bị hai chúng tôi giết chết rồi, cũng còn bất kỳ chướng mắt nào nữa!”

      “Đúng vậy, đúng vậy a! bỏ qua cho chúng tôi nhé, giết rồi, bọn tôi có thể sống mà!” A Tiêu cũng khẩn cầu Tạ Thư Dật.

      “Nhưng mà, tôi cũng chưa từng bỏ qua cho các người. Ở đây có khẩu súng, chúng ta ra ngoài trước, cái này dành cho các người. Trong hai người, chỉ có người được sống ra ngoài, các người hãy tự bàn bạc với nhau.” Tạ Thư Dật vô tình .

      “Cái gì?” A Tiêu và A Chuông đồng loạt kêu lên, hai gã khỏi kinh hoảng, ngờ tới Tạ Thư Dật lại ra chiêu này! Giữa hai người bọn chúng, chỉ có kẻ sống sót!

      Hai gã lập tức đồng thời hung hăng lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm đối phương.

      “Đế Uy, ném súng cho bọn chúng, chúng ta nên thôi.” Tạ Thư Dật xong liền quay lưng ra ngoài.
      Sở Lâm Phong đeo bao tay da, dùng khăn giấy cầm khẩu súng mà lúc nãy Đào dùng làm đạo cụ, nghiêm túc lau tới lau lui mấy lần.

      “Bên trong khẩu súng này chỉ có ba viên đạn, bọn mày nên tiết kiệm chút!” Sở Lâm Phong nhàn nhạt nhìn A Tiêu và A Chuông .

      Sau đó, Sở Lâm Phong lại chậm rãi : “Căn phòng này, ra là phòng tao chuyên dùng để nghỉ ngơi, Minh Nhật Đế Quốc sớm đổi chủ, bị Sở gia chúng ta thu mua rồi, chẳng qua là, người ngoài ai biết mà thôi! Chúng tao bố trí ở đây rất nhiều thân thủ tinh , nghĩ tới, chúng mày lại chọn Minh Nhật Đế Quốc. Khi chúng mày đặt ngón chân vào cửa, bọn tao liền nhận được tin tức. cho mày biết, căn phòng này cách rất tốt, cánh cửa đó là cửa chống đạn, mặc dù là quẹt thẻ, nhưng người ở bên trong muốn ra ngoài nhất định phải có mật mã cửa mới mở ra, cho dù mày có quẹt thẻ đến trăm lần mà có mật mã của tao, cũng cách nào ra ngoài. Kẻ nào thắng hãy đến bên cạnh cánh cửa, có cái nút màu đỏ, đó chính là chuông báo! Nghe được tiếng chuông vang lên, tao mở cửa.”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 233: Nhạc Nhạc Trở Lại Rồi!

      Sau khi xử lý đám người Kim Cương, Tạ Thư Dật đưa Hải Nhạc đến bệnh viện tâm thần thăm Trì Hải Hoan, nhưng kể cho nghe về những gì mà bọn Kim Cương làm với Trì Hải Hoan, nếu như Hải Nhạc biết được, nhất định áy náy, đổ lỗi cho chính mình.

      Dẫn hai người đến trước cửa phòng của Trì Hải Hoan, nhân viên hộ lý có chút e ngại nhắc nhở: “Tình trạng của bệnh nhân nghiêm trọng hơn rồi, các vị hãy cẩn thận, đừng làm ấy kích động.”

      “Tôi biết rồi, cảm ơn !” Tạ Thư Dật nhìn hộ lý gật đầu, sau đó nắm bả vai Hải Nhạc cùng tiến vào trong phòng.

      Căn phòng rộng rãi chỉ có mình Trì Hải Hoan, tóc dài xõa ra, ta ngồi co ro góc tường, miệng ngừng lẩm bẩm.

      “Chị, em là Hải Nhạc đây! Chị có nhớ em ?” Hải Nhạc đau lòng khẽ hỏi, nước mắt cũng nhịn được dâng lên rồi.
      Trì Hải Hoan nghe được giọng của Hải Nhạc như được kích hoạt công tắc, ta ngừng lẩm bẩm, cũng ngừng run rẩy, đột nhiên đứng lên, tiến đến gần, Hải Nhạc, hai mắt như thù hận nhìn chằm chằm vào .

      “Chị, chị…” Hải Nhạc vừa đau lòng vừa sợ, khóc lên.

      “Đừng khóc, đừng khóc!” Tạ Thư Dật khỏi ôm Hải Nhạc lui về phía sau vài bước, bởi vì ánh mắt của Trì Hải Hoan rất đáng sợ, cái loại ánh mắt đó giống như là muốn đem và Hải Nhạc ngũ mã phanh thây vậy!

      Xem ra, ta điên rồi, là người trong trong trạng thái điên cuồng mới có cái loại ánh mắt đó!

      Tạ Thư Dật còn suy nghĩ, ánh mắt của Trì Hải Hoan đột nhiên hung ác trợn to, nhào tới chỗ Hải Nhạc, Tạ Thư Dật vốn vẫn luôn phòng bị ta, tay nhanh chóng đẩy Hải Nhạc ra phía sau lưng mình.

      “Nhạc Nhạc! Chạy mau!” Tạ Thư Dật hô to lên “ chặn ta lại!”

      Hải Nhạc nhìn Trì Hải Hoan điên cuồng nhào tới chỗ mình khỏi sợ ngây người, còn chưa kịp chạy, Trì Hải Hoan nhào tới rồi, Tạ Thư Dật ôm lấy Trì Hải Hoan điên cuồng kéo ra xa, Trì Hải Hoan lúc này phát điên chuyển sang đánh Tạ Thư Dật, hết đá rồi cắn.

      Hải Nhạc hoảng sợ, ngây người đứng hình nơi đó, chỉ biết lớn tiếng kêu lên: “Mau tới cứu người! Có ai ? Mau cứu người!”

      Lúc này, nhân viên hộ lý chạy tới rồi, nhìn thấy Trì Hải Hoan phát điên tấn công Tạ Thư Dật, ta liền lớn tiếng với Tạ Thư Dật: “Ôm chặt ấy! Tôi tới chích!”

      Tạ Thư Dật nghe vậy, ôm Trì Hải Hoan càng chặt hơn, Trì Hải Hoan bị kẹp giữa hai cánh tay Tạ Thư Dật, ta điên cuồng cúi đầu hung hăng cắn lên tay của , Tạ Thư Dật đau đớn quát to lên, thoáng cái thấy máu tươi từ khóe miệng Trì Hải Hoan chảy xuống.

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật bị Trì Hải Hoan cắn, vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu: “Chị! ấy là Thư Dật! Là Thư Dật a! phải là chị rất ấy sao? Tại sao lại có thể cắn ấy dã man như vậy?”

      Lúc này Trì Hải Hoan từ từ buông Tạ Thư Dật ra, tà ác nhìn Hải Nhạc, môi vẫn còn dính máu của Tạ Thư Dật, Trì Hải Hoan hung ác nhìn chằm chằm Hải Nhạc gào khóc, sấn tới, Hải Nhạc thấy bộ dạng Trì Hải Hoan như vậy khỏi bị dọa sợ, lùi về phía sau mấy bước.

      Lúc này hộ lý nhanh chóng vòng ra phía sau, chích mũi an thần ngay sau gáy của Trì Hải Hoan, thân thể Trì Hải Hoan lúc lắc cái, rất nhanh, đầu ta chầm chậm rũ xuống, thân thể cũng mềm mại dựa vào trong ngực Tạ Thư Dật.
      đoàn hộ lý nhanh chóng chạy tới đưa Trì Hải Hoan .

      Hải Nhạc nhìn máu cánh tay Tạ Thư Dật ngừng chảy xuống vương vãi sàn nhà, đau lòng rơi lệ.

      “Thư Dật, đau ? Em xin lỗi, em xin lỗi, em biết chị ấy bây giờ lại điên điên khùng khùng thành như vậy, còn cắn người.”

      “Trước đó tôi với hai người rồi, ta so với trước kia nghiêm trọng hơn rồi, còn tấn công cả bệnh nhân chung phòng, cho nên tôi mới hai người phải cẩn thận. Để tôi đưa băng bó vết thương.” hộ lý nhìn hai người .

      Sau khi băng bó vết thương kĩ càng, Tạ Thư Dật cũng chuẩn bị đưa Hải Nhạc khỏi bệnh viện.

      “Nhờ các vị hãy đối tốt với ấy chút, đừng làm ấy bị thương!” Hải Nhạc khẩn cầu với hộ lý.

      yên tâm, chúng tôi chăm sóc cho ấy tốt, làm ấy bị thương tổn.” hộ lý cười .

      “Tất cả nhờ giúp cho!” Hải Nhạc .

      “Nhạc Nhạc, họ chăm sóc cho ấy, em cần phải lo lắng, lần sau chúng ta lại tới thăm ấy!”

      Tạ Thư Dật an ủi Hải Nhạc, sau đó nắm tay khỏi bệnh viện.

      “Thư Dật, chị ấy bây giờ, bây giờ lại biến thành như vậy, Thư Dật, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc khóc nức nở.

      “Nhạc Nhạc, haiz, có thể làm gì đây? ấy thành như vậy!” Tạ Thư Dật thở dài, ngờ tới Trì Hải Hoan lại dùng hết sức lực cắn , thiếu chút nữa lấy của miếng thịt cánh tay rồi!

      “Cũng may là mẹ tới, nếu mẹ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của chị ấy, nhất định đau lòng chết mất!”

      ấy khá hơn, đây chỉ là tạm thời, sau này từ từ khá hơn!” Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc vào trong ngực, khẽ an ủi .

      Bởi vì suy tính thời gian Mỹ cũng khá lâu, Tạ Thư Dật liền theo lời đề nghị của Tạ ba ba, lần nữa xuất trước công chúng, hơn nữa còn mở buổi tiệc từ thiện, trích ra tỷ Đài tệ cho quỹ từ thiện, tin đồn Tạ Thư Dật chết cũng mau chóng đập tan. Ngày thứ hai, hình ảnh Tạ Thư Dật vẫn mạnh khỏe xuất khắp các mặt báo, cổ phiếu của An Thác quả nhiên như Sở Lâm Phong dự đoán, giá cổ phiếu đồng loạt tăng vọt, đủ thấy sức ảnh hưởng của Tạ Thư Dật đến An Thác lớn cỡ nào.

      Hải Nhạc sau khi về nhà vẫn luôn buồn phiền, cầu cho Trì Hải Hoan chuyển viện, Tạ Thư Dật đem Trì Hải Hoan chuyển đến bệnh viện tâm thần tốt nhất tại Đài Bắc.

      Hải Nhạc thấy hoàn cảnh cùng với thiết bị y tế nơi đây cũng cao hơn bệnh viện trước đó, khỏi yên lòng, cùng Tạ Thư Dật Mỹ.

      và Tạ Thư Dật Mỹ, vốn là muốn đến thăm Long Tương Tư chút, nhưng Tạ Thư Dật cho biết, Long Tương Tư sớm còn ở Mỹ nữa, mà điều làm cho Hải Nhạc ngạc nhiên hơn, chính là, người phụ nữ Long Đế Uy lại chính là chị của mình - Long Tương Tư!

      “Thư Dật, em nằm mơ cũng ngờ tới, Đế Uy sao có thể thích chị Tương Tư?” Hải Nhạc cách nào tiếp nhận được tin tức khiếp sợ này.

      “Bọn họ là chị em mà!”

      “Biết thế, nhưng chính là , năm Đế Uy mười bảy tuổi, với , từ thích chị Tương Tư rồi, phải là kiểu thích chị em kia…. thích, thích giữa nam và nữ!”

      “Nhưng mà, nhưng mà, cái này chính là loạn luân a!” Hải Nhạc tiếp nhận nổi.

      “Tình có gì sai, cái sai, chính là thân phận của bọn họ cách nào được ở bên nhau.”Tạ Thư Dật lời ít mà ý nhiều .

      “Chị Tương Tư có thích Đế Uy ?” Hải Nhạc giọng hỏi.

      biết, có ai biết cả, chỉ có chính chị ấy biết, chị ấy rất lạnh lùng, cá tính, muốn chị ấy người, rất khó! Trước kia, chị ấy có người đàn ông tên là Bùi Lạc, nhưng lại bị thương rất thảm, chị ấy từ đó còn muốn tìm tình nữa, Đế Uy lại là em trai của chị ấy, muốn chị ấy thích Đế Uy, rất khó!” Tạ Thư Dật .

      Tạ Hải Nhạc khỏi ôm chặt lấy Tạ Thư Dật: “Rốt cuộc em cũng hiểu tại sao lại chúng ta hạnh phúc nhất rồi, bởi vì chúng ta đều lẫn nhau. Chị Hi Ca muốn gả cho người khác, mà Đế Uy cũng biết chị Tương Tư rốt cuộc có ấy hay , khiến cho người ta chua xót, thực chỉ có hai chúng ta là hạnh phúc nhất.”

      “Cho nên, chúng ta cần phải quý trọng!” Tạ Thư Dật cúi đầu cho Hải Nhạc nụ hôn nóng bỏng.

      Tạ Thư Dật đưa Hải Nhạc tới bệnh viện chỉnh hình tốt nhất tại Mỹ, khi các bác sĩ tỷ lệ khôi phục lại dung mạo trước kia của Hải Nhạc có thể đến 60%, Hải Nhạc cơ hồ thể nào tin nổi điều này, vốn dĩ hề có cầu cao như vậy, có thể xóa vết sẹo đó là tốt lắm rồi. Vậy mà, hôm nay đột nhiên được báo rằng khả năng khôi phục là 60%, thiếu chút nữa mừng đến phát điên rồi.

      Hải Nhạc điều trị ở Mỹ cũng được bốn tháng rồi, ngoại trừ những lúc phải by bay về Đài Bắc, mọi thời gian Tạ Thư Dật đều ở Mỹ bầu bạn với Hải Nhạc.

      Ngày tháo băng gạc mà cả hai đều mong đợi cuối cùng cũng đến, Tạ Thư Dật vẫn luôn túc trực bên người Hải Nhạc, nhìn có vẻ bình tĩnh nhìn từng vòng băng được gỡ ra, cứ mỗi tầng trái tim lại nhanh lên nhịp. Phần lộ ra đầu tiên là cằm, sau đó là mũi, thấy rất ràng làn da của khôi phục mịn màng như lúc trước, tim của muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, khi băng gạc toàn bộ được tháo ra, Tạ Thư Dật chỉ biết đứng tại chỗ mà rơi lệ, Nhạc Nhạc của , trở lại rồi!

      Mặc dù ngại trông như thế nào, nhưng khi lại được nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người mà sâu đậm, Tạ Thư Dật kích động thôi, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của , còn bất kì thiếu sót nào nữa rồi!
      Hải Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Tạ Thư Dật đẫm lệ, trong lòng thấp thỏm dứt, vẫn sợ phẫu thuật thành công, khi nhìn thấy nước mắt của Tạ Thư Dật, trực giác mách bảo chính là phẫu thuật có thể thất bại rồi.

      “Em, em vẫn rất khó coi sao?” Hải Nhạc có chút run rẩy, bàn tay run run cũng đưa tay lên vuốt da mặt mình, cảm giác trơn mềm, hoàn toàn cảm nhận được vết sẹo ghê rợn kia nữa, khỏi kinh hô: “Thư Dật, vết sẹo mặt em còn? Sẹo mặt em còn nữa!”

      Tạ Thư Dật nén lệ, ngừng gật đầu.

      “Soi gương nào, nhìn xem gương mặt của bây giờ thế nào!” Bác sĩ mỉm cười đem chiếc gương đưa cho Hải Nhạc.
      Hải Nhạc nhắm mắt lại, đem tấm gương đặt ở trước ngực, hồi lâu hít hơi sâu, từ từ nâng gương ra trước mặt của mình.

      Hải Nhạc tin trợn to hai mắt, hồi lâu miệng cũng há lớn, tưởng chừng như có thể ngậm cả quả trứng gà. Cuối cùng, tư vị hạnh phúc cũng theo hai dòng nước mắt lăn dài .

      “Thư Dật, đây là em, đây là em có phải ? Có phải ?” khỏi nghẹn ngào hỏi Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật nén lệ, nhìn trìu mến, cười rạng rỡ: “Phải, chính là em , Nhạc Nhạc, chúc mừng em khôi phục được dung mạo trước kia!”

      Nước mắt của Hải Nhạc cứ cuồn cuộn mà chảy xuống, ném chiếc gương sang bêm, đứng lên nhào vào trong ngực Tạ Thư Dật, ôm chặt, kích động : “Thư Dật, tốt quá rồi! Em trở lại rồi! Em rốt cuộc cũng trở lại rồi!”

      “Ừ, em trở lại, em rốt cuộc cũng trở lại rồi! Nhạc Nhạc, em bây giờ rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi bắt đầu cảm thấy có chút tự ti mình xứng với em rồi!” Tạ Thư Dật cũng ôm Hải Nhạc chặt, mang theo nước mắt cười .

      bậy!” Hải Nhạc cười cười khẽ đánh vào lồng ngực cái.

      “Là đó, sau này cho phép quan tâm đến , nếu như em rời xa , rất đáng thương.” Tạ Thư Dật tiếp tục cười , nhưng nước mắt lại ngừng rơi xuống, cao hứng, rất cao hứng. Nhạc Nhạc của , Nhạc Nhạc của còn vết sẹo, Nhạc Nhạc của cuối cùng cũng khôi phục được dung mạo, từ bây giờ còn phải lo lắng mất nữa rồi, và Nhạc Nhạc, bây giờ chỉ có hạnh phúc mà thôi!

      “Thư Dật, em rất vui, rất vui, nhưng mà em lại muốn khóc! Em muốn khóc!” Hải Nhạc xong, cũng nức nở khóc lớn lên.

      “Khóc , khóc ! và em cùng nhau khóc!” Tạ Thư Dật cũng khỏi khóc nức nở .

      Hai người ôm nhau khóc, hồi lâu Hải Nhạc ngẩng đầu lên với Tạ Thư Dật: “ Thư Dật, em muốn về nhà, đoán chừng là Tiểu Bảo Tiểu Bối nhận ra ra, biết các con có chịu gọi em là mẹ !”

      Tạ Thư Dật khỏi cười cười đứng lên: “ Sao em lại lo lắng cái này chứ? Mặt của em thay đổi, nhưng người của em cũng hề thay đổi a, các con sao có thể gọi em là mẹ!”

      “Liệu rằng các con có lầm tưởng em là Hải Hoan ? Dù sao chúng cũng thích Hải Hoan!” Hải Nhạc có chút ngượng ngùng .

      “Em là em, Hải Hoan là Hải Hoan, Tiểu Bảo Tiểu Bối nhất định có thể cảm giác được, chúng cũng biết em và Hải Hoan là cặp sinh đôi, sinh đôi dĩ nhiên giống nhau, cần lo lắng điều này!” Tạ Thư Dật an ủi , hiểu cảm thấy thế nào.

      “Ừ, chỉ là em thuận miệng chút mà thôi!” Hải Nhạc xoa xoa nước mắt, cười tươi nhìn Tạ Thư Dật.

      “Vậy chúng ta về nhà nhé, cha mẹ nhìn thấy em, biết vui mừng cỡ nào!” Tạ Thư Dật dịu dàng hôn lên chóp mũi của , rồi lại hôn lên gương mặt mịn màng thanh khiết của .
      Tìm kiếm với từ khoá:
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_post_thanks.gifhttp://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_user_profile.gif
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
      ******************* Confession! Confession!! Confession!!!
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_topic_latest.gif 08.08.2017, 00:30
      http://***************.com/downloads/avatars/659493_1499447765.jpg
      Độc Bá Thiên

      ღ¤ʚʚCáViênღXôiɞɞ¤ღ
      http://***************.com/images/ranks/lqd_moderator1.gif
      Ngày tham gia: 03.04.2016, 16:11
      Bài viết: 6117
      Được thanks: 839 lần
      Điểm: 7.96
      Tài sản riêng:
      http://***************.com/images/items/207.gif http://***************.com/images/items/113.gif http://***************.com/images/items/301.gif http://***************.com/images/items/436.gif http://***************.com/images/items/283.gif http://***************.com/images/items/778.gif http://***************.com/images/items/68.gif http://***************.com/images/items/871.gif

      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_topic_latest.gif Re: [ đại] Ác Ma Ca Ca - Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương - Điểm: 10
      Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo...
      Chương 234: Học Hay Sinh Con?

      Khi Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc bước xuống máy bay, Hải Nhạc có chút bận tâm : “Đều tại á…. báo cho cha mẹ biết chúng ta về tới nhà, em sợ đến lúc đó dọa đến bọn họ, còn nữa… liệu rằng có hù dọa đến Tiểu Bảo Tiểu Bối ?”

      “Làm sao họ bị hù dọa được? Mẹ cao hứng còn kịp đấy!” Thư Dật cười cười.

      “Thư Dật à, chúng ta nên gọi về nhà báo tiếng.” Hải Nhạc bất an .

      “Em đột nhiên xuất trước cửa nhà, tuyệt đối là vui mừng lớn! Em phải tin tưởng !” Tạ Thư Dật xoa xoa đầu Hải Nhạc .

      “Nhìn gương mặt này, em còn có chút quen, đột nhiên lại thấy nhớ gương mặt mang sẹo lúc trước, đáng lẽ lúc đầu nên chụp tấm làm lưu niệm, dù sao đó cũng là mặt của em!” Hải Nhạc vuốt vuốt mặt của mình, e thẹn .

      Tạ Thư Dật thần bí cười : “Cái này em cần phải lo lắng!”

      “Tại sao?” Hải Nhạc kỳ quái hỏi.

      “Bởi vì lúc trước lén chụp rồi!” Tạ Thư Dật ranh mãnh hé miệng cười.

      dám dìm hàng em à?” Hải Nhạc làm bộ tức giận đuổi theo Tạ Thư Dật đòi đánh.

      “Người ta chỉ là sợ nhớ em, nên mới chụp mấy tấm, tính là dìm hàng a! Bây giờ vừa hay có thể dùng làm kỷ niệm, em phải nên cảm tạ đấy!” Tạ Thư Dật cười rạng rỡ chạy về phía trước.

      Hai người, nam thanh nữ tú ngọt ngào đuổi bắt nhau, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, có người tinh mắt, khỏi hét to tiếng: “Đây phải là Tạ Thư Dật sao? Người đó, người đó… phải là Tạ Hải Nhạc sao? phải là khỏi đây rồi sao? Sao bọn họ lại cùng nhau?”

      Tạ Thư Dật và Hải Nhạc giật nảy mình, nghĩ tới lại bị nhận ra nhanh như vậy, lôi kéo Hải Nhạc chạy về phía trước, nhưng chạy cũng được, tất cả mọi người xung quanh đều lấy điện thoại, máy ảnh ra đuổi theo chụp bọn họ, vừa đuổi vừa lớn tiếng kêu: “Tạ thiếu! Tạ thiếu! Các người khi nào kết hôn! Chúng tôi chúc phúc cho hai người a!”

      Tạ Thư Dật nghe người ta la như vậy, khỏi quay đầu cười tiếng: “Cảm ơn mọi người chúc phúc , chúng tôi ghi nhớ trong lòng!”

      Tạ Hải Nhạc cũng quay đầu, nở nụ cười diễm lệ cảm tạ mọi người, sau đó liền bị Tạ Thư Dật kéo nhanh rời .

      Mọi người đều ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng bọn họ, trai xinh đẹp, ngay cả nụ cười cũng đẹp đến câu hồn! đôi tiên đồng ngọc nữ!

      “Quả nhiên là tuyệt phối a! So với tiên trời còn xứng hơn!” Có người phía sau vừa thở vừa , sau đó mọi người tựa như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn bọn họ chút, thấy cả hai khom người chui vào chiếc xe, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đến khi bọn họ đuổi ra tới nơi, chiếc xe chạy rất xa rồi.

      Tạ Thư Dật kéo Hải Nhạc ngồi vào trong xe, mặt Hải Nhạc vẫn còn mang theo nụ cười.

      ra mọi người vẫn nhận ra em!” Hải Nhạc cười .

      “Đây mới chỉ là ít!” Tạ Thư Dật cưng chiều hôn lên trán cái, “mọi người đều thúc giục chúng ta mau kết hôn đấy, chúng ta cũng nên cho họ được thỏa nguyện thôi!”

      Hải Nhạc khỏi e thẹn khẽ cười, Thư Dật, đợi kịp rồi.

      “Thư Dật, càng gần tới nhà, em lại càng muốn gặp Tiểu Bảo Tiểu Bối a!” Hải Nhạc mang theo khát vọng .

      biết!” Tạ Thư Dật có chút đồng cảm , “Em rời lâu như vậy, các con nhớ em còn nhiều hơn!”

      Khi hai người về đến nhà, vừa mở cổng lớn ra, bác Cương khỏi trợn to hai mắt nhìn Hải Nhạc, Hải Nhạc thản nhiên nhìn ông cười: “Bác Cương, con là Hải Nhạc, con trở về!” (((((((((Bác Cương là tài xế của Tạ gia, chương 64 có nhắc đến ông ấy))))))))))))))

      “Trở về là tốt, trở về là tốt!” Bác Cương kích động mừng rỡ gật đầu.

      Bác Cương nhận lấy hành lí tay Tạ Thư Dật, sau đó vừa vừa hô to: “Thiếu gia về rồi! Thiếu gia về rồi!”

      Tạ Thư Dật và Hải Nhạc bèn nhìn nhau cười, cùng tiến vào nhà, cửa lớn dần dần phát ra tiếng của mẹ Hải Nhạc và vú La, mẹ Hải Nhạc ra, vừa trông thấy Hải Nhạc, bà khỏi há to miệng, lâu cũng có phản ứng kịp. Mẹ Hải Nhạc chảy nước mắt chạy tới ôm lấy Hải Nhạc.

      “Nhạc Nhạc! Con ngoan của mẹ! Con rốt cuộc cũng khôi phục dung mạo rồi! Nhạc Nhạc! Mẹ là cao hứng, là cao hứng!” Bà cơ hồ khóc thành tiếng nữa rồi.

      “Mẹ!” Hải Nhạc cũng nghẹn ngào ôm lấy mẹ.

      “Chúng ta nên khóc, đây là chuyện tốt, nếu như cha con quay về, nhìn thấy con nhất định cũng rất cao hứng!” Hải Nhạc lau nước mắt .

      “Dạ!” Hải Nhạc xoa nước mắt, nhìn mẹ cười, “mẹ, Tiểu Bảo Tiểu Bối đâu?”

      “A, hai đứa nó à? nhà trẻ rồi, vẫn còn chưa tới giờ tan học.” Mẹ Hải Nhạc .

      “A, đúng rồi, con quên mất! Vậy để con đón Tiểu Bảo Tiểu Bối!” Tạ Thư Dật .

      “Em cũng ! Em cũng muốn !” Hải Nhạc liền .

      Mẹ Hải Nhạc thấy vậy khỏi cười cười: “Con có chồng liền quên mẹ a!”

      có á… , trong lòng con mẹ là quan trọng nhất,… con vĩnh viễn là đứa con bé bỏng của mẹ!” Hải Nhạc le lưỡi cái.

      “Các con nghỉ ngơi chút, vừa mới xuống máy bay còn mệt mỏi. Để mẹ bảo giúp việc trong nhà tới đón bọn trẻ là được rồi, các con mau nghỉ ngơi .” Mẹ Hải Nhạc đẩy Hải Nhạc vào nhà, cũng quay đầu với Tạ Thư Dật: “Con cũng thế, cần phải đón Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa, cứ để giúp việc trong nhà đón bọn trẻ.”

      “Được rồi, chúng con cũng có chút mệt mỏi, chúng con lên phòng nghỉ ngơi trước, khi nào Tiểu Bảo Tiểu Bối về, mẹ đánh thức chúng con nhé!” Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      “Được, mẹ gọi các con dậy!” Mẹ Hải Nhạc cũng nở nụ cười nhân hậu, gật đầu cái.

      Hải Nhạc và Tạ Thư Dật quay về phòng của mỗi người ngủ giấc ngon, hồi lâu liền có người lên gõ cửa, vừa nhìn, trời tối rồi, mà hai bọn họ lại ngủ mạch tới bây giờ.

      “ Trời cũng tối rồi, Tiểu Bảo Tiểu Bối chắc là về rồi.” Hải Nhạc vội vàng mở cửa, khi nghe được tiếng cười của Tiểu Bảo Tiểu Bối dưới lầu, trong lòng kích động thôi, rời xa bọn lâu như vậy, rất nhớ chúng!

      Lúc này, cửa phòng Tạ Thư Dật cũng mở ra, hai người tình cảm nhìn nhau cười tiếng, giúp việc trước, hai người bọn họ phía sau nắm tay nhau cùng xuống lầu, nhìn thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối đùa giỡn ở phòng khách, Hải Nhạc kích động chạy tới: “Tiểu Bảo, Tiểu Bối!”

      Tiểu Bảo Tiểu Bối nghe được thanh của Hải Nhạc, tất cả đều vui mừng quay đầu lại nhìn , nhưng trong phút chốc liền sững sờ, Tiểu Bảo Tiểu Bối há hốc miệng đứng hình nhìn Hải Nhạc.

      “Tiểu Bảo, Tiểu Bối, là mẹ đây!” Hải Nhạc kích động chạy tới ôm Tiểu Bảo Tiểu Bối vào trong ngực.

      “Mẹ? Nhưng mà, mẹ giống dì xấu xa!” Tiểu Bối yếu ớt .

      Hải Nhạc và mẹ đều nhìn nhau nở nụ cười.

      “Tiểu Bối, đây là mẹ của con, mẹ của con và dì là cặp sinh đôi nên rất giống nhau, bà nội phải là cho con xem hình của họ sao? Bức ảnh trong phòng của mẹ con, chính là ảnh của mẹ con!” Mẹ Hải Nhạc nhàng .

      “A, con còn tưởng đó là ảnh của dì xấu xa.” Tiểu Bối gật đầu cái.

      “Tiểu Bảo, Tiểu Bối, mẹ rất nhớ các con!” Hải Nhạc ngừng hôn lên khuôn mặt bé của Tiểu Bối.

      Tiểu Bối nhìn lên khuôn mặt hoàn toàn mới của mẹ, nhất thời phản ứng kịp, chỉ đứng trong vòng tay của mẹ ngây ngốc cười.

      “Thế nào, các con đều gọi ai cả? gọi mẹ, cũng gọi ba sao?” Tạ Thư Dật bế Tiểu Bảo vào trong ngực, hôn rồi lại hôn.

      “Ba! Mẹ!” Hai đứa bé đồng loạt vui vẻ kêu lên.

      “Ai, Tiểu Bảo Tiểu Bối là ngoan!” Tạ Thư Dật và Hải Nhạc cũng nhìn nhau vui vẻ cười.

      “Ba, ba đừng hôn nữa, ria mép của ba làm cho mặt con là đau!” Tiểu Bảo kháng nghị giãy dụa.

      “Được, được, hôm nay ba rất vui, thậm chí cũng quên cả cạo râu!” Tạ Thư Dật cười cười sờ cằm của mình.

      Lúc này Tạ ba ba cũng về nhà, vừa nhìn thấy Hải Nhạc diện mạo hoàn toàn mới đứng bên cạnh Tạ Thư Dật, ông ngẩn người đứng đó hồi lâu.

      “Hải Nhạc?” Tạ ba ba có chút xác định kêu.

      Hải Nhạc tựa như con chim yến nhàng tới bên người Tạ ba ba, ôm lấy ông.

      “Cha, Hải Nhạc rất nhớ cha!” làm nũng chui vào trong ngực Tạ ba ba.

      “Đúng là Hải Nhạc ! Đúng là Hải Nhạc rồi! Hải Nhạc, con của ta! Con rốt cuộc tốt rồi!” Tạ ba ba lệ nóng lưng tròng ôm Hải Nhạc.

      “Đúng vậy, cha, con rốt cuộc cũng trở về là Hải Nhạc của trước kia rồi!” Hải Nhạc nước mắt liên miên .

      tốt, … tốt quá rồi!” Tạ ba ba vui đến nỗi lời cũng mạch lạc.

      Ông nhìn Hải Nhạc lượt, trong mắt đầy vẻ tự hào, kiêu hãnh.

      “Thư Dật, bây giờ Nhạc Nhạc khôi phục lại như xưa, các con cũng nên kết hôn rồi!” Tạ ba ba cười , “Hải Nhạc chắc chắn dâu xinh đẹp nhất!”

      “Cái này là khẳng định!” Tạ Thư Dật cười lên ha hả.

      Tạ ba ba ôm Hải Nhạc tới trước mặt Tạ Thư Dật, đặt tay Hải Nhạc lên tay , ông vui mừng căn dặn:

      “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh chọn ngày tốt, để các con tổ chức hôn lễ chứ!”

      “A, ba mẹ sắp kết hôn rồi, Tiểu Bảo Tiểu Bối sắp có em trai em rồi!” Tiểu Bảo cao hứng vỗ vỗ bàn tay .

      “Phải a, con thích em , con rất thích em !” Tiểu Bối cũng ngọt ngào lên tiếng.

      “Con muốn có em trai! Con muốn em trai! Con chỉ biết khóc nhè, lại dũng cảm bằng con trai để bảo vệ mẹ. Mẹ sinh em trai , con có thể dắt em trai cùng chơi a!” Tiểu Bảo chịu, với Hải Nhạc.

      , mẹ! Con muốn có em , đợi khi nào em trưởng thành rồi, con để em ăn mặc đẹp, trở thành người xinh đẹp nhất!” Tiểu Bối cũng kiên quyết chịu.

      Tất cả mọi người đều bị cuộc tranh luận của Tiểu Bảo Tiểu Bối làm cho phì cười.

      “Đừng tranh, đừng tranh. Đến lúc đó, ba mẹ cố gắng vừa sinh ra em trai lại vừa sinh ra em cho các con!” Tạ Thư Dật hào hứng cười lên ha hả. (((((((((((((Chắc khoái lắm!!!!!!!!!!))))))))))))))))))))))

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật cười vui vẻ như vậy, khỏi liếc cái: “Em mới thèm! Em muốn học! Em vẫn còn chưa bước qua cánh cổng trường Đại học! Em muốn học bổ túc, em muốn mở rộng kiến thức của mình, lại sinh con cho !”

      “Em rồi đấy! Em sinh cho cặp sinh đôi! Còn đặt tên rất hay nữa - Tiểu Hôn Tiểu Ái!” Tạ Thư Dật tiếp tục cười .

      “Em rồi, phải là em muốn sinh. Chỉ là thời gian này, em muốn dùng nó để bù đắp lại cho những gì bỏ lỡ trong suốt sáu năm qua!! Em muốn học! Em muốn học!” Tạ Hải Nhạc lớn tiếng .

      Tạ Thư Dật trầm mặc hồi lâu, ra cũng hẳn là thể, chẳng qua là, để cho học Đại học, yên lòng, với dung mạo của bây giờ nhất định hớp hồn biết bao nam sinh lãng tử! muốn, Nhạc Nhạc là của , cách nào cho phép đám nam nhân khác mơ tưởng tới !

      “Con bây giờ vẫn còn trẻ, ra ngoài học hỏi thêm kiến thức cũng là chuyện tốt! Hai đứa vẫn còn trẻ và còn nhiều thời gian, chuyện sinh con nên nôn nóng, mấu chốt là hãy bù đắp lại cho Nhạc Nhạc tất cả thiếu sót trong sáu năm qua!” Mẹ Hải Nhạc ôn tồn .

      Tạ Thư Dật ngẩng đầu lên nhìn Hải Nhạc, Hải Nhạc cũng đầy hi vọng nhìn .

      Rốt cuộc, Tạ Thư Dật cũng mở miệng: “ Như mẹ , Nhạc Nhạc còn trẻ, ấy có thể làm bất cứ điều gì mà ấy muốn làm!”

      Tạ Hải Nhạc rốt cuộc thở dài hơi, lộ ra nụ cười sáng lạn chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, nhón chân hôn lên môi : “Thư Dật, cám ơn ! cám ơn !”

      Có được nụ hôn này của Hải Nhạc, khó chịu trong lòng Tạ Thư Dật lập tức tan thành mây khói.

      Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc vui mừng nhìn hai người bọn họ, hai người già tự chủ nắm lấy tay nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 235: Tao Giết Mày, Tạ Hải Nhạc!

      Khi cả nhà ăn cơm tối xong đều dời hết sang phòng khách vui vẻ trò chuyện. Tiểu Bảo Tiểu Bối lâu được gặp ba mẹ nên cứ quấn lấy hai người hỏi cái này cái kia.

      “Mẹ, tại sao mặt của mẹ phải thay đổi giống như dì kia vậy?” Tiểu Bối đột nhiên hỏi.

      “Ừ, phải là đột nhiên mẹ thay đổi mà trước kia mặt của mẹ chính là thế này. Mẹ và dì là chị em sinh đôi, cơ hồ giống nhau như đúc, sau này mẹ bị thương thành sẹo rất khó coi, bây giờ sẹo xóa rồi, cho nên mẹ liền quay trở về bộ dạng lúc xưa.” Hải Nhạc giải thích.

      “Mẹ, tại sao lại phải dì đó? Con chán ghét mẹ mang khuôn mặt giống dì đó. Người đó trước kia mắng mẹ xấu xí, con nhìn thấy liền ghét!” Tiểu Bảo chu môi .

      Hải Nhạc tự chủ được sờ sờ mặt lộ ra nụ cười khổ, nghĩ tới Tiểu Bảo lại ghét mang cùng khuôn mặt giống Trì Hải Hoan.

      “Cái này,… dáng dấp của mẹ trước kia chính là như vậy a!” Hải Nhạc ngượng ngùng đáp.

      “Dì kia đâu rồi, sao con dì ấy nữa?” Tiểu Bối có chút ngạc nhiên hỏi.

      “Ách… dì của các con…” Tạ Thư Dật muốn ra , nhưng Hải Nhạc lại vỗ vào tay của , dịu dàng với hai đứa bé:

      “Dì con thân thể được tốt, cho nên chữa bệnh rồi, tại trở về.”

      Nếu như thẳng ra Trì Hải Hoan người điên, chừng dọa đến bọn . Vốn dĩ Trì Hải Hoan là bóng ma trong lòng Tiểu Bảo Tiểu Bối, bây giờ ấy điên rồi, chỉ sợ hai đứa bé càng sợ ấy hơn!

      có ở đây cũng tốt, dì thích mẹ cũng thích con. Nếu thích mẹ con tuyệt đối thích dì ấy đâu!” Tiểu Bảo kiên quyết .

      Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc có chút chán nản, hai đứa bé đều thích Trì Hải Hoan, Hải Hoan làm người có chút thất bại.

      Cũng là quá cố chấp hại em , cứ để tâm mấy chuyện vụn vặt, nếu sao có thể rơi vào tình trạng như tại.

      Khi Tiểu Bảo thấy người lớn trong nhà đều trầm mặc, cậu bé cho rằng mình sai rồi, thấp thỏm hỏi mẹ: “Mẹ, dì bị bệnh rất nặng sao? chết sao?”

      phải, chỉ là phải ở trong bệnh viện để trị liệu.” Hải Nhạc ôn nhu xoa đầu Tiểu Bảo.

      “A, vậy nếu như dì bị bệnh rất nặng Tiểu Bảo trách dì đối với mẹ , với con và Tiểu Bối tốt nữa! Bởi vì dì là bệnh nhân, bệnh nhân cũng rất đáng thương!” Tiểu Bảo hiểu chuyện .

      Tạ ba ba khỏi thở dài hơi, Trì Hải Hoan đúng là có chút đáng thương, haiz, nhưng tất cả cũng là gieo gió gặt bão!
      Mẹ Hải Nhạc đột nhiên nức nở lau nước mắt : “Tuần trước mẹ thăm nó, nó hồi phục rất tốt, dường như nó vẫn nhận ra mẹ, còn trả lời mấy câu hỏi của mẹ nữa, chẳng qua là tinh thần còn chưa ổn định, lúc tốt lúc xấu, vẫn thể xuất viện. Nhạc Nhạc, lúc nào đó chúng ta đến thăm nó chút!”

      “Đừng suy nghĩ nhiều chuyện tốt, trước hãy lo xong chuyện của Hải Nhạc và Thư Dật rồi hãy .”

      Tạ ba ba thở dài: “ Hải Hoan nếu như tốt lên cùng lắm chỉ ngồi tù 10 năm, 10 năm lâu nhưng cũng rất nhanh, hơn ba mươi mốt tuổi cũng có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Nhưng nếu như bệnh tình tốt lên nửa đời sau còn dài phải ở bệnh viện tâm thần nửa chết nửa sống như vậy, đúng là tạo hóa trêu ngươi.”

      Lời của Tạ ba ba lập tức khiến cho ai nấy đều cảm thấy nhói trong lòng, đúng là thời gian thi hành án mười năm khá , cũng nhanh trôi qua, nhưng tình trạng bây giờ khó .

      “Vậy lần sau chúng ta thăm chị ấy, cũng cũng muốn xem chị ấy tại có khá hơn !”

      Mấy ngày sau, hôn kỳ của Tạ Thư Dật cũng được đặt vào ngày 1 tháng 1 dương lịch, đó vừa là ngày của năm mới cũng giống như hạnh phúc của họ bắt đầu.

      Rốt cuộc hôn kỳ cũng định, Tạ Thư Dật thở dài hơi, cuộc sống mà hằng mơ tới rốt cuộc cũng sắp đến rồi! Càng nghĩ lại càng hưng phấn, mong ngày đó chính là ngày mai, đợi kịp.

      Hải Nhạc tuy rằng mình bình tĩnh nhiều nhưng trong nội tâm vẫn còn có chút kích động, qua bao nhiêu là kiếp nạn, vốn tưởng rằng và Tạ Thư Dật hữu duyên vô phận, nào có ngờ đến hai người cuối cùng lại cùng nhau! Cuộc đời của , rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện vui và bất ngờ như thế? Hải Nhạc cũng rất mong đợi về cuộc sống mới của và Thư Dật! Có thể cùng Thư Dật như những cặp vợ chồng khác, trải qua cuộc sống bình yên có khúc mắc nhưng vẫn ngọt ngào hạnh phúc đến dường nào!

      Đợi Tạ ba ba và Tạ Thư Dật bớt chút thời gian rảnh, cả nhà bốn người đưa nhau đến bệnh viện tâm thần thăm Trì Hải Hoan.
      Khi nhân viên hộ lý đưa Trì Hải Hoan ra, Hải Nhạc nhìn thoáng qua thấy Trì Hải Hoan quả so với lần trước mà gặp tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận chẳng qua là vẫn khiến cho người ta cảm giác có chút ngốc trệ.

      Hải Nhạc biết vì sao trong lòng cảm thấy đau xót vô cùng, nước mắt liền giọt xuống.

      Hải Hoan mang đến cho biết bao nhiêu khổ nạn, tất cả những nỗi khổ mà phải chịu đều do Trì Hải Hoan ban tặng! Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ấy, trong lòng của cách nào đối với ấy hận thù mà chỉ có đau lòng!

      “Hải Hoan, mẹ tới thăm con, còn mang rất nhiều đồ ăn mà con thích nữa!”

      Mẹ Hải Nhạc cư xử với Trì Hải Hoan như người bình thường, mà Trì Hải Hoan vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc. Tạ Thư Dật lại tự nhiên phòng bị, nhịn được lần nữa kéo Hải Nhạc ra sau lưng mình, Hải Nhạc nhàng đẩy ra.

      “Chị, chị có khỏe ?” Hải Nhạc giọng hỏi.

      Hải Hoan vẫn như trước, nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc, năng gì.

      Hải Nhạc kiên nhẫn : “Em và cha mẹ đến thăm chị!”

      Hải Hoan vẫn đổi nhìn thẳng tắp vào , mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba cũng cảm thấy ổn, nắm chặt vốc mồ hôi.

      “Hoan Hoan, nó là Hải Nhạc em con. Em con khôi phục lại dung mạo rồi!” Mẹ Hải Nhạc vội vàng .

      Nhưng ngờ, vừa xong Trì Hải Hoan lại đột nhiên lên tiếng:

      “Là mày! Là mày! Mày đoạt tất cả thuộc về tao! Chính là mày!”

      Vừa gào lên Trì Hải Hoan lại nghiến răng nghiến lợi vọt tới chỗ Hải Nhạc, Hải Nhạc ngơ ngác nhìn Trì Hải Hoan, ấy vẫn có ý thức, nhưng đó chính là hận !


      Lần này vẫn luôn có hai hộ lý viên đứng phía sau, nhìn thấy Hải Hoan đột nhiên mất khống chế liền trái bên phải bên giữ Hải Hoan lại. Lúc dẫn vẫn ngừng thét lên:

      “Ta giết mày! Tao giết mày!”

      Hải Nhạc khỏi gục vào trong ngực Tạ Thư Dật khóc thành tiếng, vì Trì Hải Hoan mà khóc, ấy thành ra như vậy rồi nhưng mà vẫn muốn giết ! tha thứ cho Hải Hoan hết tất cả nhưng tại sao ấy vẫn cứ hận như vậy?

      Xem ra, Hải Hoan vẫn tốt lên được!

      Mẹ Hải Nhạc chứng kiến cảnh này cũng đau lòng khóc.

      Trong lòng Tạ Thư Dật cũng rất nặng nề, Trì Hải Hoan mặc dù điên rồi, nhưng nỗi hận trong lòng đối với Hải Nhạc vẫn hề theo điên khùng mà tiêu tán.

      Lát sau, có hộ lý viên tới giải thích: “ Tạ tiên sinh, Tạ phu nhân, lúc trước trạng thái của ấy vẫn rất tốt, nhưng hiểu tại sao hôm nay lại thế này! Các vị cứ yên tâm, chúng tôi chăm sóc cho ấy tốt, để ấy mau chóng khôi phục bình thường.”

      “Vậy xin các vị chú ý đến con bé!” Mẹ Hải Nhạc nén lệ .

      Cả bốn người đều tâm tình nặng nề ra khỏi bệnh viện, Hải Nhạc khổ sở với mẹ:

      “Mẹ, mọi người tới thăm chị ấy, chị ấy biểu rất tốt, nhưng mỗi lần con đến chị ấy đều bình thường. Sau này, con bao giờ đến đó nữa, chị ấy hận con rất nhiều, con phát ra, bản thân con chính là đả kích với chị ấy!”

      “Được rồi, cũng ai biết nó tốt lên hay !” Mẹ Hải Nhạc thở dài hơi, là khiến bà đau lòng, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này?

      “Đừng tức giận, Hải Hoan như vậy chính là số mệnh của nó, dù muốn hay cuộc sống vẫn tiếp tục, đừng khóc nữa!” Tạ ba ba đanh lòng nhìn vợ đau lòng như vậy, lên tiếng an ủi.

      “Chẳng lẽ nó cứ điên điên khùng khùng, sống ra sống thế này cả đời sao?” Mẹ Hải Nhạc khóc .

      “Mẹ, có lẽ rồi chị ấy tốt lên thôi. Dù sao chị ấy có thể hận con, chứng tỏ chị ấy vẫn có thể nhận thức ra mọi người!” Hải Nhạc bình tĩnh phân tích.

      “Hi vọng thế! Chúng ta cũng còn cách nào khác!” Mẹ Hải Nhạc cố gắng lau nước mắt .

      “Căn bệnh này chỉ có thể tiếp tục trị liệu thôi!” Tạ ba ba cũng thở dài hơi.

      Từ lúc ở bệnh viện, Tạ Thư Dật vẫn luôn trầm ngâm câu nào, cảm thấy lời của Hải Nhạc rất đúng, Trì Hải Hoan có thể nhận ra Hải Nhạc, lại còn hận ấy, thần trí ta có vẻ vẫn còn thanh tĩnh đấy!

      Tim của đột nhiên nảy lên cái, cảm giác quỷ dị rất tốt nổi lên khiến yên!

      Sau khi về đến nhà Tạ Thư Dật vẫn luôn có chút tập trung, khi Hải Nhạc dỗ các con ngủ, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi Tạ Thư Dật tới tìm .

      “Nhạc Nhạc, cảm thấy Trì Hải Hoan có chút kỳ quái!” Tạ Thư Dật bất an .

      ấy có thể có gì kỳ quái? Thần kinh điên loạn đều biểu như vậy thôi.” Hải Nhạc bận tâm .

      “Nhưng vẫn luôn cảm thấy thần trí của ta rất thanh tĩnh, ta vẫn còn nhận ra em!” Thanh Tạ Thư Dật bất giác lên cao hơn.

      Hải Nhạc khỏi xoa xoa má , cười : “Nhưng mà có nghe mẹ trước đó , mẹ lần trước mẹ có hỏi vài câu, ấy còn hiểu được và trả lời mẹ nữa. Đây chẳng qua là lúc ấy trở nên mất kiểm soát thôi.”

      Tạ Thư Dật khỏi lo lắng :

      “Nhạc Nhạc, , cảm giác đó khiến cảm thấy được ánh mắt đó hề giống ánh mắt của kẻ điên, ánh mắt của ta cho biết, thần trí ta vẫn vô cùng tỉnh táo. phẫn nộ trong mắt ta khi nhìn em cũng giống như lần trước ta cắn , đó cũng là bởi ta hận . Nhạc Nhạc, trong lòng có cảm giác rất kì quái, cảm giác được ta hề điên khùng như những gì chúng ta nghĩ!”

      “Cái gì? Làm sao lại như vậy? Sao lại nghĩ như vậy? Ý của ấy giả bộ điên khùng sao?” Hải Nhạc nghe Tạ Thư Dật vậy khỏi sợ hết hồn.

      “Nhạc Nhạc, có cảm giác là ta giả điên đấy!” Tạ Thư Dật khẳng định.

      Hải Nhạc cũng khỏi tim đập nhanh hơn vài nhịp.

      “Em cảm thấy thể nào đâu! ấy tại sao lại muốn giả điên? ấy cũng chỉ bị xử mười năm tù mà thôi! Cũng phải là thời gian quá dài, thay vì ấy nán lại ở bệnh viện để tránh việc thi hành án dùng khoảng thời gian giả điên giả khùng đó mà tù, chừng còn có thể thực tốt mà được giảm án, ra trước thời hạn nữa!”

      Hải Nhạc phản bác suy nghĩ của Tạ Thư Dật.

      “Em cũng đúng, nhưng mà vẫn thấy rất kỳ lạ.” Tạ Thư Dật cau mày .

      “Thư Dật, nghĩ nhiều như thế nào nữa cũng thể nghĩ đến chiêu ấy giả điên này chứ? ấy giả điên cũng phải ngồi tù, hơn nữa ở trong đó cũng khác gì nhà tù!” Hải Nhạc trấn an Tạ Thư Dật.

      “Nhưng giả điên có thể để cho ta thoát khỏi tội cố ý giết người, tránh được hình phạt! Nếu như có lời ta bị điên, chỉ sợ ta bị xử tù chung thân!” Tạ Thư Dật tha .

      “Nhưng mà các bác sĩ khám cho ấy, họ cũng đưa ra kết luận mắc bệnh tâm thần phân liệt!” Hải Nhạc vừa có chút bực mình vừa buồn cười với suy luận của Tạ Thư Dật.

      “Nhạc Nhạc, em hai người là đôi song sinh có thể tâm ý tương thông, em ngay chút cảm giác cũng có sao?” Tạ Thư Dật vẫn luôn chau mày, cố chấp bỏ qua.

      “Cái này, chỉ là em cảm thấy ấy thể nào giả điên được, cần thiết phải như thế. Thư Dật cần để ý nhiều, ấy điên rồi, chúng ta kết hôn ấy cũng thể nào xuất làm trở ngại tới hạnh phúc của chúng ta nữa! Bỏ cái giả thiết giả điên kỳ quái ấy xuống nhé!”

      Hải Nhạc nâng cằm Tạ Thư Dật lên, cho nụ hôn an ủi.

      “Được rồi, nghe lời em, nghĩ nữa!” Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc vào trong lòng, quyết định buông cái ý định đó xuống, tự mình tìm hiểu.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 236: Tiểu Bảo Tiểu Bối Mất Tích!

      Gần đây tập đoàn An Thác truyền ra tin tức người đứng đầu tập đoàn Tạ Thư Dật sắp kết hôn, mà người kết hôn với chính là em kế của – Tạ Hải Nhạc. Tạ Thư Dật cuối cùng cũng kết thúc đoạn tình lãng mạn truyền kì này suốt bao năm qua bằng lễ cưới vào ngày 1 tháng 1 lúc mặt trời lặn. Nghe , áo cưới cũng vận chuyển từ Pháp về, tiệc cưới cũng tổ chức ở khách sạn đảo riêng, đây đúng là đám cưới cực kỳ xa hoa của giới thượng lưu a! Đến lúc đó, báo chí , đài truyền hình quay trực tiếp toàn bộ quá trình tổ chức hôn lễ lên cho toàn bộ người mong đợi hôn lễ này xem.

      Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc mở ra món quà kết hôn mà chủ tịch tập đoàn An Thác - Tạ Trương Viên tặng cho bọn họ - Con tàu thế kỷ Tinh Tú, đưa hai người tận hưởng tuần trăng mật, chu du khắp thế giới, tận hưởng cuộc sống ngọt ngào của vương ử và công chúa.

      Ttrên ti vi toàn là tin tức , hình ảnh về cuộc sống cá nhân của Tạ Thư Dật và Hải Nhạc do đám chó săn đưa lên, hai người lúc nào cũng nhìn nhau cười vui vẻ, ngọt ngào , ăn ý đủ khiến cho rất nhiều thiếu nam cùng thiếu nữ đổ gục.

      Trì Hải Hoan ngồi trong bệnh viện, tinh thần vui vẻ nháy mắt liền biến mất khi nhìn thấy ti vi nam nữ nắm tay nhau cười hạnh phúc, hai tay uất hận nắm chặt vạt áo, tưởng chừng muốn xé rách luôn rồi.

      Khi màn tivi biến mất và chuyển sang tin tức giải trí khác, gương mặt co quắp của Trì Hải Hoan rốt cuộc cũng giãn ra, hồi lâu, khẽ nở nụ cười ha ha, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, biết là khóc hay cười.
      “Đồ điên! Mày là đồ điên!” Bên cạnh có bệnh nhân nữ, chảy nước miếng cười hì hì chỉ vào .

      Trì Hải Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên hung ác nhìn ta, sau đó đột nhiên đứng dậy chạy về phía bệnh nhân tâm thần đó đánh đấm túi bụi, sau hồi lại nắm tóc của ra dộng đầu vào tường, bị điên đó bị đánh đau đớn liền khóc ồ lên:
      “Đừng đánh tôi! Tôi đổi! Tôi đổi! Đừng đánh tôi!”

      Tiếng khóc của ta làm kinh động đến hộ lý, khi bọn họ chạy tới, Trì Hải Hoan sớm buông đó ra, an tĩnh ngồi lại chỗ của mình xem tivi, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

      Hộ lý viên đỡ kia đứng dậy, ta vẫn vừa khóc rống vừa la ‘tôi đổi’ .

      “Haiz, lại bị ngã rồi? với tôi bôi thuốc nhé!” Hộ lý viên an ủi đưa đó rời .

      Chờ hộ lý viên mang đó khỏi, Trì Hải Hoan thẫn thờ đứng lên ra khỏi phòng bệnh.

      Hải Nhạc mặc bộ váy cưới được đặt ở Pháp, đứng trước mặt của mẹ . Áo cưới xa hoa, lộng lẫy được mặc người của Hải Nhạc cơ hồ còn hoàn mỹ hơn, đẹp tựa như thiên sứ bận tâm đến khói lửa hồng trần.

      “Đẹp mắt, là đẹp mắt! Chiếc váy này đích thực là làm ra để dành cho con. Hơn nữa, toàn bộ kim cương khảm lên chiếc váy này cùng từng đường kim mũi chỉ đều là thủ công, do chính tay nhà thiết kế làm nên, giá trị của chiếc váy cưới này so với váy cưới mà công nương Diana mặc còn trân quý hơn a!” Mẹ Hải Nhạc rất hài lòng, ngừng khen.

      Hải Nhạc xoay người lại, ngắm nhìn mình trong gương lần nữa, lộ ra nụ cười xinh đẹp, có ngờ ngày lại xinh đẹp như vậy!

      “Con cả đời chỉ có lần mặc áo cưới, dĩ nhiên là xinh đẹp nhất!” Hải Nhạc cười .

      “Để Thư Dật vào !” Mẹ Hải Nhạc chỉ đạo, chỉ sợ ở bên ngoài sớm đợi kịp rồi.

      Hải Nhạc thẹn thùng gật đầu, biết nhìn thấy xinh đẹp như vậy có thất thần hay ?

      Mẹ Hải Nhạc cao hứng mở cửa ra, Tạ Thư Dật vội vã kịp nhìn mẹ chạy vào trong, nhìn thấy Hải Nhạc mặc áo cưới nhìn , liền ngẩn người đứng tại chỗ.

      Hải Nhạc khỏi che miệng cười, quả nhiên nhìn thấy liền thất thần rồi.

      Tạ Thư Dật thoáng chốc liền lấy lại tinh thần, từ từ về phía , nắm lấy hai tay của , nhìn trái nhìn phải, sau đó đem Hải Nhạc xoay vòng, rồi ôm vào trong ngực, thở dài :

      “Nhạc Nhạc, biết em mặc áo cưới nhất định rất xinh đẹp, nhưng ngờ em lại đẹp đến như vậy! Đẹp tựa như tiên nữ giáng trần! đấy!”

      Hải Nhạc ngượng ngùng khẽ cúi đầu, xấu hổ liếc Tạ Thư Dật cái: “Miệng cũng cần ngọt như vậy, em biết là nah muốn làm cho em vui thôi.”

      “Lời của lòng, có lừa em!” Tạ Thư Dật dịu dàng nắm lấy cổ tay trắng trẻo của Hải Nhạc, thâm tình ấn xuống mu bàn tay của nụ hôn.

      Mẹ Hải Nhạc mỉm cười, lui ra ngoài để cho hai người bọn họ có gian riêng tư ở bên nhau.

      “Xinh đẹp như vậy, khiến cho rất muốn hôn em!” Tạ Thư Dật khàn khàn với Hải Nhạc.

      Hải Nhạc nghe như vậy, vội vàng che miệng: “ được, phá hỏng lớp make up của em mất!”

      “Nhạc Nhạc, rất lâu rồi được ở chung chỗ với em, tối nay em chỉ ở với mình được ?” Tạ Thư Dật hệt như đứa trẻ đòi kẹo mẹ, nũng nịu với Hải Nhạc.

      “Ai da, Tiểu Bảo Tiểu Bối vẫn còn cần em hơn, bây giờ có em dụ dỗ hai đứa nó nhất định chịu ngủ.” Hải Nhạc đỏ mặt .

      được! cũng rất cần em! cực kỳ cần em!” Tạ Thư Dật chuyển sang mè nheo ăn vạ, lắc lắc tay Hải Nhạc .

      được! Chờ thêm nửa tháng nữa, đến khi chúng ta kết hôn rồi, có thể… tùy tiện thế nào cũng có thể.” Hải Nhạc có chút cà lăm với .

      “Nhạc Nhạc, chỉ muốn buổi tối này! Em đối với quá tàn nhẫn a!” Tạ Thư Dật oán thán .

      “Thư Dật, nhiều người như vậy rất ngượng a! Em cảm thấy như vậy tốt!” Hải Nhạc thẹn thùng .

      “Có ai để ý đến chúng ta, có Tiểu Bảo Tiểu Bối ở đây, có gì phải sợ!” Tạ Thư Dật chẳng thèm bận tâm .

      “Thư Dật!” Hải Nhạc trừng mắt liếc cái.

      “Em mà đồng ý, liền hôn em để xem em ra ngoài thế nào!” Tạ Thư Dật cười hì hì .

      dám!”

      Hải Nhạc sợ hết hồn, muốn tránh ra khỏi , nhưng càng tránh mặt của Tạ Thư Dật càng tới gần, cuối cùng còn cách nào khác, chỉ đành phải thỏa hiệp:

      “Được rồi, nhưng mà Tiểu Bảo Tiểu Bối chỉ muốn ngủ cùng với em, muốn ngủ ở phòng của chúng.”

      biết, tóm lại em tự giải quyết nhé!” Tạ Thư Dật tranh thủ hôn trộm lên mặt của Hải Nhạc cái.

      “Được rồi, đúng là mọn, còn bằng cả bọn trẻ cứ đeo dính lấy em!” Hải Nhạc thở dài hơi mà .

      “Phải dính lấy em! Trời sinh ra là phải dính lấy em!” Tạ Thư Dật thể hôn môi của , liền chuyển sang cổ của vừa hôn vừa cắn.

      “Thư Dật, chúng ta đừng cái này nữa, đến hôn lễ của chúng ta ?” Hải Nhạc khẽ đẩy ra hỏi.

      “Đó là chuyện của công ty Hôn Khánh chúng ta, đưa toàn quyền giao cho họ lo, chúng ta cần bận tâm đến mấy chuyện đó.” Tạ Thư Dật .

      “A, vậy tốt!” Hải Nhạc lộ ra nụ cười hài lòng, “ thấy chiếc áo cưới này thế nào? Em định thử cái khác nữa, vì em rất thích nó.”

      “Em lựa trúng cái nào cái đó tuyệt đối hài lòng!” Tạ Thư Dật cười .

      “Làm trò!” Hải Nhạc cười liếc cái, “ vẫn chưa thử lễ phục, em cùng thử nhé!”

      “Tuân lệnh bà xã đại nhân!” Tạ Thư Dật hướng Hải Nhạc đứng nghiêm giơ tay chào kiểu quân đội, sau đó cười rời phòng thử đồ.

      Càng gần đến hôn lễ, mấy ngày này Tạ gia càng trở nên bận rộn, mà Tạ Thư Dật và Hải Nhạc còn bận rộn hơn, tuy là giao hết cho công ty Hôn Khánh lo, nhưng mà đây là chuyện trọng đại của bọn họ, có nhiều việc phải do đích thân họ chuẩn bị.
      Vốn dĩ trước kia vẫn luôn là người đón Tiểu Bảo Tiểu Bối, nhưng chuẩn bị hôn lễ bề bộn nhiều việc cũng chẳng có thời gian mà để ý đến hai đứa trẻ, Hải Nhạc và Tạ Thư Dật cũng loay hoay muốn sứt đầu mẻ trán, sau cùng chỉ đành phải để cho nữ giúp việc đón Tiểu Bảo Tiểu Bối.

      Khi thấy hai người từ khách sạn sức cùng lực kiệt về nhà, giúp việc khỏi ngạc nhiên hỏi Hải Nhạc:

      “Tiểu thư, tiểu thiếu gia và nhị tiểu thư đâu rồi? Vẫn ngủ ở xe sao?” ((((((((((nguyên văn là tiểu tiểu thư nghe kỳ cục kẹo quá, cho nên mình để mọi người gọi Tiểu Bối là nhị tiểu thư, ngang hàng với tiểu thiếu gia Tiểu Bảo)))))))

      Hải Nhạc khỏi kinh ngạc : “Tiểu thiếu gia và nhị tiểu thư sao lại ở xe của tôi ngủ được? Các người biết hôm nay tôi và thiếu gia vô cùng bận rộn mà, phải là để các người đón sao?”

      giúp việc nghe Hải Nhạc như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, ta sợ hãi ấp a ấp úng :

      “Nhưng, nhưng mà tiểu thư, buổi chiều hôm nay tôi nhận được điện thoại của , tiểu thư hỏi tôi số điện thoại của giáo ở nhà trẻ, còn tự mình đón Tiểu Bảo Tiểu Bối. Khi tiểu thiếu gia và nhị tiểu thư tan học, tôi gọi tới nhà trẻ giáo tiểu thư đón bọn họ rồi cho nên tôi đến nhà trẻ nữa. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”

      Tạ Hải Nhạc nghe xong giống như bị người ta đánh gậy vào đầu, thầm ghìm chặt cổ họng cơ hồ khiến cho hít thở thông.

      ! thể nào! Tôi có gọi về nhà! Tôi càng có đón hai đứa nó!” Hải Nhạc cơ hồ thét lên.

      Tạ Thư Dật cũng sợ ngây người, Tiểu Bảo Tiểu Bối bị người khác đón ? Người kia! Người kia là Trì Hải Hoan sao? ! ! thể nào!

      “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tạ Thư Dật khỏi gầm thét lên.

      giúp việc bị dọa cho sợ đến nỗi run cầm cập:

      “Thiếu gia, thể trách tôi được. tôi có nhận được điện thoại của tiểu thư gọi về! Sau đó giáo gọi cho tôi, là bọn họ quả thực được tiểu thư đón ! Hai người tin, có thể gọi cho giáo ở nhà trẻ!”

      Chuyện này quả là quỷ dị, Tạ Thư Dật trầm giọng hỏi: “ giáo với như thế nào?”

      giáo là Tiểu Bảo Tiểu Bối được mẹ bọn họ đón rồi!” giúp việc run run trả lời.

      Trước mắt Tạ Thư Dật bỗng dưng tối sầm, ràng là và Hải Nhạc còn thảo luận chuyện hôn ở Hôn Khánh, hề khỏi khách sạn! Làm sao có thể do Hải Nhạc đón chứ?

      “Trì Hải Hoan! Nhất định là Trì Hải Hoan! Chắc chắn là Trì Hải Hoan!” Toàn thân Tạ Thư Dật cơ hồ phát run.

      “Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con ở đâu? Ô ô ô…” Hải Nhạc hữu khí vô lực mà khóc lên.

      “Là Trì Hải Hoan đưa chúng ! Nhất định là ta! Bằng giáo tại sao lại là mẹ bọn trẻ đưa chúng ?”

      “Bởi vì hai người rất giống nhau, cho nên có thể Tiểu Bảo Tiểu Bối nhầm lẫn mà theo ta!”

      Tạ Thư Dật run rẩy ra.

      ! thể nào! Hải Hoan điên rồi! ta phải điên rồi sao? Làm sao ta có thể đón Tiểu Bảo Tiểu Bối?” Hải Nhạc ngẩng đầu lên tin kêu to.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 237: Thỏa Thuận Hay Nhận Xác!

      “Là ta, đó chính là lợi thế của ta! Nhạc Nhạc, lần trước em tin , nhưng bây giờ em phải tin , Trì Hải Hoan là giả điên! Cứ coi như là ta bị điên ít nhất là tại khôi phục bình thường rồi! Cho nên ta mới tìm đến hai chúng ta để trả thù!” Tạ Thư Dật nhịn được rống to lên.

      ta tại sao còn phải đến báo thù chúng ta? Tại sao? ta gây ra bao nhiêu tổn thương cho chúng ta, chúng ta cũng hề so đo! ta làm hại em, em cũng oán thán, tại sao ta vẫn tới cắn em buông tha em!” Hải Nhạc vừa khóc vừa .

      ta lợi dụng khuôn mặt giống nhau của hai người, đánh lừa mọi người đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối ! biết ta làm ra chuyện tàn độc nào với Tiểu Bảo Tiểu Bối!”

      Trái tim của Tạ Thư Dật như chìm xuống đáy nước, dám tưởng tượng ra những thủ đoạn mà Trì Hải Hoan có thể làm với Tiểu Bảo Tiểu Bối.

      “Tiểu Bảo của mẹ! Tiểu Bối của mẹ! Là mẹ tốt! Là mẹ mang tới nguy hiểm cho các con! Mẹ nên khôi phục dung mạo!”

      Hải Nhạc đau lòng khóc lên, rồi thân thể của thoáng cái liền muốn té xuống đất, cũng may Tạ Thư Dật lanh tay lẹ mắt ôm vào trong ngực của mình, Hải Nhạc cũng ngất .

      Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc lên ghế salon, bấm nhân trung để tỉnh lại. hồi lâu, Hải Nhạc rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Thư Dật, Hải Nhạc lại nhào vào trong ngực khóc ồ lên.

      ta hận em cứ nhằm vào em là được, tại sao phải hạ thủ với Tiểu Bảo Tiểu Bối? Hai đứa bé còn như vậy, làm sao có thể chịu nổi ta? Sớm biết như vậy em chỉnh mặt, như vậy ta cũng có cơ hội đến gần Tiểu Bảo Tiểu Bối của em! Nếu như dáng dấp của em và ta giống nhau! ta nào có cơ hội đến gần Tiểu Bảo Tiểu Bối?”

      Hải Nhạc đau lòng khóc lên cơ hồ lại muốn ngất , Tiểu Bảo Tiểu Bối là tim gan của ! Nếu như có bọn trẻ, cũng muốn sống nữa!

      “Em dễ dàng tha thứ cho ta như vậy! Bởi vì là máu mủ cùng mẹ sinh ra em lại lần nữa tha thứ cho ta, nhưng ta hề nghĩ đến tình thân! hề bận tâm đến tình chị em dù chỉ lần! Thư Dật! Thư Dật! Tại sao ta có thể như vậy? Tại sao ta có thể đối xử với em như vậy?”

      Tạ Thư Dật biết nên an ủi Hải Nhạc như thế nào, đứng lên với giúp việc:

      “Các người hãy chăm sóc tiểu thư! Vú La, Tiểu Bảo Tiểu Bối mất tích rồi, bà mau gọi cho lão gia và phu nhân, bảo họ nhanh chóng về nhà!”

      Vú La vội vàng chạy gọi điện thoại cho lão gia và phu nhân, Tạ Thư Dật cũng gọi cuộc tới bệnh viện hỏi xem Trì Hải Hoan có ở trong đó hay , nhưng phía bệnh viện chắc chắn rằng Trì Hải Hoan từ hôm qua tới giờ vẫn luôn nằm ngủ ở trong bệnh viện, thể nào chạy ra ngoài. Tạ Thư Dật cảm thấy chuyện này quá đáng ngờ, người đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối chỉ có thể là Trì Hải Hoan, khỏi rống lên:

      “Ông tốt nhất hãy xem kỹ cho tôi, hai đứa bé mất tích phải là chuyện đùa giỡn! Tuyệt đối có dính dáng đến ta! Nếu để tôi tra ràng ta mang con của tôi , bệnh viện các người gánh nổi đâu!”

      Viện trưởng của bệnh viện nghe như vậy liền bị dọa sợ, vội vàng kiểm chứng lại, ngờ tới hộ lý viên vẫn luôn phụ trách cho Trì Hải Hoan lại mặc quần áo bệnh nhân nằm giường an tĩnh ngủ, đoán chừng là bị đánh thuốc mê. Ông ta nhanh chóng đến phòng giám sát xem lại CCTV, quả nhiên Trì Hải Hoan giả là nhân viên cứu hộ, nhân lúc hỗn loạn mà trốn ra ngoài.

      Nghe viện trưởng trình bày việc xong, Tạ Thư Dật tắt điện thoại, thâm trầm với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc! Là Trì Hải Hoan! ta đóng giả nhân viên cứu hộ của bệnh viện trốn ra ngoài!”

      “Ô ô ô……Đúng là ta bắt Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi! ta có thể tới tìm em! Có thể tới tìm em! ta có thể nhằm vào em! Tại sao lại bắt Tiểu Bảo Tiểu Bối chứ?” Hải Nhạc nóng lòng như điên khóc rống lên.

      Lúc này mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba vội vã chạy về nhà, vừa nhìn thấy mẹ, Hải nhạc thương tâm nhào vào trong ngực bà khóc rống lên: “Mẹ, mẹ! Chị bắt Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi! Mẹ , rốt cuộc ta muốn cái gì?”

      Mẹ Hải Nhạc cũng được gì mà chỉ khóc lên gọi tên Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai người ôm nhau khóc thành đoàn, Tạ Thư Dật chỉ đành phải an ủi :

      “Đừng khóc, đừng khóc! Dù ta mang Tiểu Bảo Tiểu Bối nhưng hai đứa bé còn , có lẽ ta làm gì chúng đâu!”
      “Nhưng mà thần kinh của nó bình thường, khó bảo đảm rằng nó làm gì bọn trẻ.” Mẹ Hải Nhạc khóc .

      “Mẹ còn cảm thấy ta là người điên sao? Mộ người điên có thể lý trí đến mức đánh thuốc họ lý viên bất tỉnh, mặc quần áo bệnh nhân thay thế cho ta sao? Đây hoàn toàn là chuyện mà kẻ điên thể nào làm ra! ta điên! ta căn bản hề điên!” Tạ Thư Dật kêu to.

      “Trời ạ, là đáng sợ! Nó tại sao lại làm như vậy? Tại sao? Rốt cuộc là nó muốn làm cái gì?” Mẹ Hải Nhạc ngưng khóc thút thít, thay vào đó là vẻ mặt khó tin.

      Hải Nhạc khóc : “Nếu đúng như vậy, ta sớm lập mưu, chẳng qua là vẫn đợi cơ hội tốt để trốn khỏi bệnh viện! Thư Dật, cha mẹ, phải làm sao mới có thể tìm được ta? Chúng ta tìm ta có được ? Để ta buông tha cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, cứ nhằm vào con là được rồi!”

      Tạ ba ba : “Chúng ta báo cảnh sát! Lúc này báo cảnh sát, chỉ sợ hai đứa gặp nguy hiểm! Nếu Hải Hoan chỉ giả điên, nó tha cho hai đứa dễ dàng như vậy!”

      ! được báo cảnh sát! Nếu như báo cảnh sát, con sợ ta làm hại đến bọn trẻ!” Hải Nhạc kinh hoảng liền ngăn cản.

      ! Hải Nhạc, chuyện nghiêm trọng như vậy sao lại báo cảnh sát? Trì Hải Hoan phải là bọn bắt cóc chuyên nghiệp, ta chỉ muốn lợi dụng Tiểu Bảo Tiểu Bối để đạt được mục đích của ta mà thôi! Bằng , sao ta lại bắt cóc bọn trẻ chứ?” Tạ Thư Dật như đinh chém sắt mà .

      “Coi như báo cảnh sát chúng ta cũng thể nào tìm được ta! Nếu ta chủ động tới tìm chúng ta, làm sao chúng ta tìm được ta? Rốt cuộc là ta muốn cái gì? ta gây bao nhiêu chuyện như vậy còn chưa đủ sao? Em chịu vất vả khổ tận cam lai mà chị ta vẫn buông! Chính là muốn em được sống tốt có phải ? Có phải ?” Hải Nhạc vừa khóc vừa .

      “Hải Hoan, con bé này, rốt cuộc là trong lòng suy nghĩ cái gì a? Hai đứa ràng là chị em ruột thịt, tại sao nó nghĩ đến điểm này? Cho dù phải là chị em cũng nên đối xử với người khác như vậy! Nó có thể đạt được cái gì đây?” Mẹ Hải Nhạc cũng thương tâm dứt.

      “Báo cảnh sát cũng được, tìm ta cũng được! Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi như vậy chờ chết sao?” Tạ Thư Dật gấp đến độ xoay vòng vòng rồi.

      “Ba nghĩ là nên báo cảnh sát! Sinh mệnh của Tiểu Bảo Tiểu Bối nào phải trò đùa!” Tạ ba ba .

      Hải Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hầu mặt mũi tái mét đứng đó: “Tiểu Du, ta gọi về nhà phải ? Là lúc nào?”

      “Lúc xế chiều, khoảng bốn giờ ta gọi tới đây.” Tiểu Du ấp úng đáp.

      “Tiểu Mai, em mau chóng tra lịch sử cuộc gọi, tìm ra số điện thoại đó! Nhanh lên!” Hải Nhạc .

      “Vâng.” hầu Tiểu Mai nhanh chóng tra nhật ký cuộc gọi, rất nhanh liền tìm ra số điện thoại lạ gọi tới cho Tiểu Du. “Tiểu thư, đây chính là số điện thoại gọi cho em.”

      Tạ Thư Dật nhanh tay tiếp nhận, nhìn số điện thoại đó chút, chần chừ lấy điện thoại ra bấm gọi vào dãy số kia. Rất nhanh, bên kia truyền đến giọng hết sức bình tĩnh của Trì Hải Hoan:

      “Tạ Thư Dật, cũng chịu gọi đến cho tôi? Tốc độ cũng là mau!”

      Tạ Thư Dật cũng cố gắng kìm nén để cho mình bình tĩnh lại: “Trì Hải Hoan, đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đâu rồi?”

      Hải Nhạc và cha mẹ nghe được chính miệng Tạ Thư Dật gọi tên Trì Hải Hoan khỏi câm lặng nín thở nhìn Tạ Thư Dật, khí nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương.

      yên tâm, tôi đối với chúng rất tốt!”

      Trì Hải Hoan cười lên khanh khách : “ ngờ hai đứa nhóc đó lầm tưởng tôi là mẹ chúng, liền vui vẻ theo tôi! Ha ha ha ha! Bọn chúng rất biết điều a! Bây giờ ngủ thiếp rồi.”

      “Trì Hải Hoan, xin vuốt mặt nể mũi, đừng làm hại Tiểu Bảo Tiểu Bối! cầu gì, tôi đều đáp ứng!” Tạ Thư Dật cố nén lửa giận mà khẩn cầu Trì Hải Hoan.

      “Tạ Thư Dật, tôi có ba cầu! , tôi muốn Hải Nhạc phải chết! Hơn nữa, tôi muốn tận mắt thấy nó chết trước mặt tôi! Hai, tôi muốn ngồi tù, phải nghĩ cách để giúp tôi thoát tội! Mười năm ngồi tù ngắn ngủi, hoàn toàn có năng lực hủy bỏ bản án đó để cho tôi được tự do. Thứ ba, sau khi được tự do, tôi muốn kết hôn với ! Con đàn bà Tạ Hải Nhạc ngu xuẩn đó sao có thể xứng với ? Chỉ có tôi mới xứng với mà thôi! phải là chỉ sinh cho hai tiểu tử kia thôi sao? Tôi cũng có thể sinh! muốn tôi sinh bao nhiêu đứa, tôi đều sinh cho bấy nhiêu đứa!” Trì Hải Hoan khanh khách nở nụ cười.

      “Tạ Thư Dật, có thể đáp ứng tôi ? Chỉ cần đáp ứng, tôi thả Tiểu Bảo Tiểu Bối ra!”

      Ánh mắt của Tạ Thư Dật cơ hồ bị lửa giận đốt cháy hằn lên tia máu, khỏi hét lớn tiếng: “Trì Hải Hoan! đừng ở đây mà mơ tưởng! Đừng mơ tưởng!”

      “Tạ Thư Dật, vô tình như thế tôi cũng khách khí nữa! Tôi cho thời gian hai tiếng để suy nghĩ! Hết hai tiếng mà tôi vẫn chưa có được đáp án! Các người hãy chuẩn bị mang theo hai cỗ quan tài mà tới đón Tiểu Bảo Tiểu Bối! Tôi khiến cho chúng vô thanh vô tức mà biến mất đời này!”

      Thanh của Trì Hải Hoan trở nên lãnh khốc, lời vô tình vừa dứt cúp điện thoại.

      Tạ Thư Dật rống to tiếng quăng điện thoại xuống đất.

      “Đừng mà!” Hải Nhạc kinh hoảng chạy tới, nhưng muộn bước, điện thoại của sớm chia năm xẻ bảy rồi.

      Hải Nhạc khỏi đến bên hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật, Trì Hải Hoan với cái gì? cái gì? Tiểu Bảo Tiểu Bối xảy ra chuyện rồi sao? ta có làm bọn trẻ bị thương ? cho em biết! cho em biết!”

      Tạ Thư Dật lặng im đứng trân trân, mặc cho Hải Nhạc ngừng kéo , lần đầu tiên biết phải làm thế nào! Phải làm thế nào?

      Hải Nhạc thấy bộ dạng của , lại càng thêm tuyệt vọng.

      “Có phải ta làm hại Tiểu Bảo Tiểu Bối ? Có phải ?” Hải Nhạc đột nhiên nắm lấy cổ áo Tạ Thư Dật, giọng cũng bất giác cao vút.

      ! phải như em nghĩ đâu!” Tạ Thư Dật tan nát cõi lòng an ủi Hải Nhạc.

      “Rốt cuộc ta gì với ? Tại sao lại ta đừng nằm mơ? Tại sao lại ta đừng mơ tưởng? cho em biết! cho em biết!”

      Hải Nhạc gấp đến độ muốn phát điên rồi. Nếu như Tiểu Bảo Tiểu Tiểu Bối bị ta tổn thương, hoặc thậm chí là bị giết, cách nào tha thứ cho bản thân mình! Càng đời nào tha thứ cho Trì Hải Hoan! Nếu ta dám động thủ với con của , nhất định giết ta! Nhất định! ta khiến quá thất vọng! ghê tởm! Tiểu Bảo Tiểu Bối chỉ là những đứa trẻ hiểu chuyện, ta vẫn có thể động thủ!

      Tia đồng cảm cùng thân tình còn sót lại trong lòng Hải Nhạc đối với Trì Hải Hoan cuối cùng cũng bị lửa giận thiêu đốt sạch rồi.

      Tạ Thư Dật trầm mặc đứng nơi đó, môi mím chặt định mở miệng.

      “Thư Dật, van , cầu xin ! cho em biết? Dù kết quả tàn nhẫn thế nào em cũng tiếp nhận được!” Hải Nhạc nước mắt giàn dụa khẩn cầu Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật nắm chặt hai quả đấm, khổ sở :

      ta chỉ cần đáp ứng ba điều kiện : để ta tận mắt nhìn thấy em chết trước mặt ta, xóa án tích mười năm và còn kết hôn với , ta tha cho Tiểu Bảo Tiểu Bối!”

      Nghe Tạ Thư Dật như vậy, tay Hải Nhạc khỏi ôm lấy ngực, khoảnh khắc kia tim như muốn ngừng đập.

      Trì Hải Hoan thế nhưng muốn chết trước mặt ta! Muốn xóa bỏ án tích và còn kết hôn với Tạ Thư Dật mới bỏ qua cho Tiểu Bảo Tiểu Bối!

      Sao ta có thể ra cầu vô lý như thế? Sao có thể?

      Tại sao cứ mỗi lần sắp nắm được hạnh phúc, Trì Hải Hoan lại bằng mọi giá cướp đoạt hạnh phúc của ?

      “Nếu như em đáp ứng sao?” Hải Nhạc trống rỗng hỏi.

      Tạ Thư Dật trầm ngâm, đôi môi mỏng mấp máy mấy lần nhưng cách nào ra nổi chữ.

      cho em biết? cho em biết?” Hải Nhạc khỏi từng bước ép sát Tạ Thư Dật, bộ dạng tuyệt vọng bi thương của khiến cho Tạ Thư Dật lòng đau như cắt.

      Trước khi Hải Nhạc quay trở lại Tạ gia, bọn họ vốn vẫn rất hạnh phúc, nhưng từ sau khi ta đặt chân vào căn nhà này, hạnh phúc của đột nhiên rơi xuống tận cùng thống khổ, tuyệt vọng như vậy. từng bảo vệ , để cho phải chịu tổn thương! Nhưng tại lại khiến cho đau khổ như vậy! Tại sao lại để cho Trì Hải Hoan dễ dàng phá hạnh phúc thuộc về ?

      thể! thể! tuyệt đối cho phép! Tuyệt đối !

      “Tạ Thư Dật, nhất định phải ! nhất định phải …” Hải Nhạc nghẹn ngào, biết nên tìm cái lý do gì để Tạ Thư Dật mở miệng.

      Xem ra, Trì Hải Hoan vô tình muốn nhìn thấy chết ở trước mặt ta.

      cần , tự em hỏi ta! Tiểu Mai, đưa cho tôi số điện thoại đó!” Hải Nhạc kiên quyết xoay người, với Tiểu Mai.

      Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc kiên quyết như vậy, tình thế cấp bách, liền hô to lên: “ ta nếu hai tiếng sau ta có được đáp án, chúng ta tới mà nhận xác Tiểu Bảo Tiểu Bối!”

      Hải Nhạc xoay người kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, thân thể loạng choạng muốn ngã, Tạ Thư Dật vội vàng xông tới ôm vào trong ngực của mình.

      “Hai tiếng! ta vậy mà chỉ cho chúng ta hai tiếng?”

      Nước mắt Hải Nhạc như chuỗi ngọc bị đứt, ngừng rơi xuống.

      “Con hỏi xem bây giờ nó ở đâu sao? Sao con lại hỏi nó?” Tạ ba ba .

      Mẹ Hải Nhạc lại khỏi khóc lên: “ Hải Hoan trời đánh! Nó gây nghiệt còn chưa đủ hay sao? Tại sao lại cứ muốn Hải Nhạc phải chết? Người đáng chết là nó! Là nó! Tại sao nó vẫn thể nào chết tâm với Thư Dật đây? Tại sao lại cứ cố chấp rúc vào cái sừng trâu này? Hải Hoan trời đánh này! Tôi thế nào lại sinh ra ác quỷ như nó chứ? Hại em , hại Thư Dật ! Bây giờ, còn đem thù hận trút lên đầu Tiểu Bảo Tiểu Bối! Uổng công ban đầu tôi thương nó như vậy! Sớm biết có ngày này, năm đó tôi nên để nó ở Trì gia tự sanh tự diệt! Đáng lẽ tôi phải sớm bóp chết nó để nó phải lớn lên mà hại người thế này!”

      Hải Nhạc cắn chặt, môi cũng từ từ rỉ chút máu, nhưng lại giống như vô tri vô giác, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm phía trước.

      “Nhạc Nhạc! Chúng ta có cách! Chắc chắn có cách! ta tuyệt đối dám làm như vậy đâu!” Tạ Thư Dật lo lắng kéo Hải Nhạc nhìn thẳng vào mắt , lời an ủi , nhưng bản thân biết , những lời này cũng chẳng có tác dụng gì.

      lâu, Hải Nhạc mới mở miệng : “ , cần đến hai tiếng, tại em có thể đáp ứng ta, liền chết ở trước mặt ta để ta thả Tiểu Bảo Tiểu Bối ra!”

      ! Làm sao em có thể tin lời của ta là ! thể! được nghe theo lời của ta! thể!” Tạ Thư Dật nghe Hải Nhạc như vậy, khỏi khủng hoảng gầm .

      Hải Nhạc nước mắt như mưa, ngẩng đầu lên đau khổ nhìn :

      “Thư Dật, em chỉ có thể làm như thế! Em hoàn toàn tuyệt vọng rồi, chỉ cần Trì Hải Hoan lời giữ lấy lời, dùng mạng của em để đổi lấy an toàn của Tiểu Bảo Tiểu Bối, em nguyện ý!”

      được! Chúng ta nghĩ ra cách khác! Tại sao lại để cho Trì Hải Hoan dễ dàng đùa bỡn, thao túng chúng ta như vậy? Nhạc Nhạc, cầu xin em! Đừng đem lời của ta làm !”

      Tạ Thư Dật từ khi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên thần hồn hốt hoảng vô lực như thế, nước mắt tự chủ được cứ thế rơi xuống.

      “Thư Dật! ta chỉ cho chúng ta hai tiếng! Hai tiếng!” Hải Nhạc bất lực .

      “Trì Hải Hoan đáng chết, đáng bị trừng phạt! Nó nhất định phải khiến cho cái nhà này cửa nát nhà tan mới chịu bỏ qua hay sao?” Mẹ Hải Nhạc vừa đau lòng vừa tức giận khóc rống lên.

      “Tiểu Mai, mau cho tôi biết số điện thoại của ta!” Hải Nhạc quay sang với hầu , sau đó lại quay sang với Tạ Thư Dật:

      “Thư Dật, xin lỗi! Em xin hãy đáp ứng cầu của Trì Hải Hoan! hãy kết hôn với ta! Chỉ có như vậy ta mới bỏ qua cho Tiểu Bảo Tiểu Bối!”

      ! bao giờ kết hôn với ta! Sao có thể kết hôn với ta được! tình nguyện chết còn hơn kết hôn với ta! ta đừng hòng mơ tưởng! Đừng hòng! Nếu như bây giờ ta đứng trước mặt , nhất định giết chết ta! Tự tay tiêu diệt cái mầm họa này! ta đáng để chúng ta phải nhân từ! Nhân từ với ta chính là làm cho chính mình bị tổn thương hơn mà thôi!” Tạ Thư Dật kích động kêu lên.

      “Thư Dật! Tiểu Bảo Tiểu Bối phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc biết phải làm sao, vừa hỏi vừa khóc.

      Tạ ba ba nhìn thấy cảnh này trong lòng khỏi chua xót, ràng vẫn là nhà rất hạnh phúc, chỉ vì Trì Hải Hoan đáng chết mà hạnh phúc tựa như bọt biển mà tan biến hết thảy, tất cả chỉ còn là màn u ám sầu thảm! Tạ ba ba vừa nghĩ tới Trì Hải Hoan vừa căm hận nghiến răng nghiến lợi, Trì Hải Hoan đúng là mối họa lớn! ta thực muốn cho Tạ gia cửa nát nhà tan! ta muốn hủy diệt chỉ có Hải Nhạc mà là cả Tạ gia!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :