1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 222: Thư Dật, Tiếng 'Mẹ', Vẫn Chưa Muộn!

      Tạ Thư Dật ở trong bệnh viện nghỉ ngơi gần tháng, bác sĩ mới cho phép xuất viện.

      Ngày xuất viện, tất cả mọi người đều có mặt để đón về nhà.

      “Là tôi được hưởng đãi ngộ của Tổng Thống sao? Nhiều danh nhân đến đón tôi như vậy? Có Đại Tác Giả, Đại Đạo diễn, Đại Minh Tinh, Đại Doanh nhân, Đại ca Lão Đại, còn có Tiểu thiên sứ đáng nhất nữa! Ha ha, tất cả đều đến cả a!” Tâm tình Tạ Thư Dật rất tốt, buông lời trêu ghẹo.

      “Tổng Thống đại nhân, mọi người tới đón ngài trở về Nhà Trắng!" Tạ Hải Nhạc cũng cười .

      Tạ Thư Dật nắm tay Hải Nhạc, dây dưa hôn lên má cái: “Tổng Thống phu nhân phải! Chúng ta trở về Nhà Trắng!”

      Tạ Thư Dật hưng phấn về nhà, nhưng bác sĩ dặn dò được dùng sức cũng được tức giận, phải nghỉ ngơi nhiều, có chút bất mãn than vãn: “ phải tháng là tốt rồi sao?”

      bị thương trong nội tạng, mặc dù hồi lại, nhưng muốn khôi phục được giống như trước đây, cũng cần quá trình a! Bác sĩ rồi, có thể hoàn toàn khôi phục như cũ! Bởi vì thể chất của tương đối tốt a!” Tạ Hải Nhạc an ủi .

      Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc như vậy, thở dài cái, sầu khổ mà : " chỉ là rất muốn em sinh cho cặp sanh đôi Tiểu Hôn Tiểu Ái, như vậy phải chờ tới lúc nào đây?”

      Nghe được lời đùa cợt của , mặt của Hải Nhạc ửng hồng lên: “Tạ Thư Dật, , là hết nổi mà, rốt cuộc là suy nghĩ đâu đấy? là ông gà bà vịt!”

      “Chẳng lẽ đúng sao? Chính em ban đầu đồng ý với đấy!" Tạ Thư Dật làm vẻ mặt thành .

      Hải Nhạc im lặng, đầu óc cũng choáng váng, miễn cưỡng : " Đúng vậy a, là em đồng ý với , nhưng mà bây giờ cần nghỉ ngơi tốt, chuyện đứa , vội, em có sốt ruột a!”

      Tạ Thư Dật đột nhiên lôi vào trong ngực mình, ở bên tai : " Nhưng mà gấp a, gấp đến độ đợi được, chỉ muốn cùng em tạo em bé thôi!”

      “Trời ạ, Tạ Thư Dật! … cả ngày lẫn đêm cứ suy nghĩ cái gì vậy chứ?” Mặt của Hải Nhạc vì xấu hổ mà càng ngày càng đỏ lên.

      “Cả ngày lẫn đêm nghĩ gì khác, chỉ muốn em, nghĩ tới cùng em tạo ra em bé.” Tạ Thư Dật tiếp tục trơ mặt ra trả lời.

      Hải Nhạc vừa nóng vừa giận, đỏ mặt đẩy Tạ Thư Dật ra: " với ! Em và bây giờ chẳng còn lời nào để ! nghĩ cái gì vậy chứ? Người ta là quan tâm đến ! Mà lúc nào cũng quan tâm đến chuyện khác!”

      Tạ Thư Dật lần nữa lôi vào trong ngực, nghiêm túc nhìn : “Em là tức giận, hay là giả vờ tức giận?”

      “Em tức giận, em ghét biết thương tiếc thân thể của mình!”

      Tạ Thư Dật thở dài cái, có chút ủy khuất : " lời lòng, em lại thích nghe!”

      Hải Nhạc trợn mắt nhìn Tạ Thư Dật cái: “Ai cho loại lời lòng thế này? Những lời này thể giấu ở trong lòng à?”

      Tạ Thư Dật cười cười, hôn trán của hớp, : "Nhạc Nhạc của tôi, em cũng là mẹ của hai đứa trẻ năm tuổi rồi, thế mà tư tưởng vẫn còn như mấy năm trước, lịch như vậy rồi, vậy mà em vẫn nghe được, gọi đây là tâm tình, em có hiểu hay ?”

      hiểu hiểu, em hiểu, tóm lại nhiệm vụ thiết yếu của bây giờ là tĩnh dưỡng thân thể tốt! thể dùng lực, thể động tâm tình! Hiểu chưa?" Hải Nhạc liếc Tạ Thư Dật cái.

      Tạ Thư Dật nhìn , lại cười xấu xa cười, sau đó dính vào bên tai Hải Nhạc, : "Nhạc Nhạc, dùng sức, rất nhàng, được ? Hơn nữa cũng bình tĩnh, bất động, chúng ta cũng nên thử chút?” (((((((((Dật ca… là… ba chấm quá !! Hehe)))))))))))))

      Mặt của Hải Nhạc nhất thời lại đỏ tới mang tai, nổi mà!

      , có thể chuyện khác hay ? Sao mà trong đầu chỉ có mỗi thứ này? Em đó! còn như vậy, em chuyện với nữa!”

      “Vậy em muốn những gì a? Lời nam nhân, ba câu cũng rời nghề chính, Nhạc Nhạc, chỉ là muốn em vui vẻ a!" Tạ Thư Dật vội xoắn hì hì mà cười.

      Hải Nhạc dùng sức đẩy ra, dốc hết sức lực muốn thoát khỏi lồng ngực của , tức giận : “ phải là muốn cho em vui vẻ, chọc giận em đấy!”

      Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc tức giận, khỏi thở dài cái, chép miệng, : "Hóa ra em phải thích như vậy, được rồi, nếu , thế này cũng được?”

      Tạ Thư Dật để cho Hải Nhạc rời khỏi ngực , mà ngược lại, tay ôm lấy hông của Hải Nhạc, tay vịn chặt cái ót của , cúi đầu cho Hải Nhạc nụ bất ngờ.

      “Uhm” Hải Nhạc tức giận trợn to hai mắt nhìn Thư Dật, bác sĩ rồi, thể động tình! thể động tình! Nhưng mà , nhất định nghe!

      Tạ Thư Dật thấy thân thể Hải Nhạc vẫn cứng ngắc, mở mắt ra thấy phẫn hận nhìn , lời gì liền lấy tay che mắt của lại: “Nữ nhân ngốc, nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này cho tốt!”

      Hải Nhạc tranh thủ : "Bác sĩ rồi, thể động tình! chạm đến vết thương đó!”

      cái hôn mà thôi, chỉ là nụ hôn mà thôi, chúng ta cũng phải là làm toàn bộ! Yên tâm , động tình!" Tạ Thư Dật tức giận .

      Nhìn bộ dạng trông gà hóa quốc của Hải Nhạc, là vừa bực mình vừa buồn cười, cũng chỉ là muốn trêu chọc mà thôi, lại tin là ! xúc động như vậy, tất nhiên nghiêm túc nghe lời bác sĩ, còn phải dưỡng tốt thân thể, bởi vì, còn có thời gian cả đời, làm sao phải nóng nảy nhất thời? ra cũng chỉ là muốn hôn mà thôi! Chẳng lẽ hôn cái cũng có thể chết người a? Nhìn bộ dạng của giống như là bị dọa chết vậy!

      “Nhưng mà…" Hải Nhạc chưa từ bỏ ý định kháng nghị, tiếp tục mở miệng, nhưng lời của vẫn chưa hết, Tạ Thư Dật rất bình tĩnh ngăn lại môi của , lời gì cho nụ hôn nóng hừng hực nóng bỏng.

      Hải Nhạc dần dần đáp lại, từ từ đưa tay lên bả vai Tạ Thư Dật, chậm rãi vòng lên cổ của .

      Hai người đắm chìm vào nụ hôn nóng bỏng thể kiềm chế, hoàn toàn hề nhận thấy được phía sau cánh cửa khép hờ có hai khuôn mặt xíu rướn cổ lên ngây ngốc chìm đắm vào nụ hôn sâu của cha mẹ. Bọn nhóc vốn là muốn đến thăm ba, nghĩ tới lại được chứng kiến màn đặc sắc này.

      Nhìn lâu, thấy hai người còn chưa kết thúc biểu diễn, Tiểu Bối nhịn được lên tiếng: "Ba, mẹ nước miếng ăn có ngon ? Còn tay của ba nữa, sao lại cứ sờ tới sờ lui người mẹ như thế? người mẹ cũng đâu có cái gì a?” (((((((((Hahaha, Bối Bối à, ba em mát xa cho mẹ thôi mà… hí hí hí ))))))))))

      Lời Tiểu Bối giống như tiếng đạn giữa trung, nhanh chóng khiến cho hai vị dính chặt lấy nhau cả người đều cứng nhắc, đầu óc cũng muốn nổ tung.

      Tạ Thư Dật có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, cũng nhanh chóng chỉnh lại áo cho Hải Nhạc, da mặt phải là dày, nhưng lần này cũng khiến cho phải đỏ mặt phen, còn Hải Nhạc chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, nhưng mà vô dụng, chỉ biết lấy hai tay che kín mặt, mực muốn cho Tiểu Bảo Tiểu Bối thấy bộ dạng xấu hổ của mình bây giờ.

      Tạ Thư Dật rất nhanh còn vẻ bối rối, phục bình thường, làm bộ dạng như có gì với Tiểu Bối: " Cái đó, Tiểu Bối à, ba kiểm tra xem mẹ có răng sâu hay , sau đó ba giúp mẹ thanh khiết khoang miệng. Rồi mẹ người mẹ ngứa ngáy, nên ba gãi ngứa cho mẹ!”

      “A? Là vậy sao?" Tiểu Bối cái hiểu cái gật đầu cái.

      Tiểu Bảo ranh ma bĩu môi nhìn ba, thằng bé sờ sờ chóp mũi, : “Ba xạo, ba xạo, hôn chính là hôn , còn muốn lừa gạt con và Tiểu Bối, cái gì mà kiểm tra xem có răng sâu hay đều phải! Con cũng kiểm tra rồi, bác sĩ dùng cái gương rất đưa vào trong miệng của con, sau đó dùng cây kim nhọn dài thăm dò lỗ sâu răng đó.”

      xong, Tiểu Bảo liền lấy tay sợ hãi áp vào má, : “Cây kim nhọn đâm vào lỗ hàm răng của con rất đau! Đau đến mức muốn khóc cơ! Mẹ lại khóc, hơn nữa ba cũng có cái gương , có kim châm, làm sao kiểm tra lỗ sâu răng chứ? Cho nên, ba mẹ căn bả là hôn , chắc chắc phải là kiểm tra lỗ sâu răng cho mẹ!”


      Tiểu Bảo trúng tim đen của ba, lật tẩy lời dối của , khiến cho Tạ Thư Dật càng thêm lúng túng, cái tên tiểu quỷ này sao lại ranh mãnh như thế!

      “Ai, Tiểu Bảo quá thông minh, phải, là ba mẹ hôn , phải là giúp mẹ kiểm tra lỗ sâu răng gì cả!” Tạ Thư Dật thể làm gì ngoài việc thừa nhận.

      “Cái gì? Ba, ba lừa gạt Tiểu Bối! Ba xạo! Mẹ rồi, xạo là tốt, xạo cái mũi dài ra như quái vật, trẻ con mà xạo bị đánh đấy! Ba, ba xạo gạt chúng con! Chúng con muốn đánh cái mông của ba! xạo phải bị phạt!” Tiểu Bối đẩy cửa ra, lon ton chạy đến trước mặt của Tạ Thư Dật, chu môi hài lòng nhìn .

      “Đúng vậy a, mẹ rồi, trẻ con xạo là phải bị đánh mông! Ba, ba xạo với chúng con rồi, mẹ, mẹ xem, phải xử phạt ba như thế nào?” Tiểu Bảo hùng hổ đến trước mặt hỏi Hải Nhạc.

      Hải Nhạc buông hai tay ra khỏi khuôn mặt của mình, ánh mắt như nước long lanh nhìn về Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật cầu cứu nhìn : "Bà xã!”

      Hải Nhạc khỏi phì cười, mở to mắt, nhìn hai kẻ dở hơi, lên tiếng: “Tiểu Bảo Tiểu Bối rất đúng, xạo là tốt, bây giờ ba xạo các con, lúc trước mẹ phạt các con như thế nào, cứ phạt ba ba như thế!”

      “Cái gì? Cái gì? Nhạc Nhạc, làm sao ngươi có thể ném đá xuống giếng à? là người lớn a, là ba ruột của chúng nó, làm sao có thể bị chính con trai cùng con của mình xử phạt à? Nếu như phải bị phạt cũng là em làm chứ?” Thư Dật há hốc mồm cứng lưỡi trợn mắt nhìn Hải Nhạc.

      Tiểu Bảo nhẫn tâm : "Bởi vì ba dối với Tiểu Bảo Tiểu Bối, chứ phải mẹ, cho nên phải để cho con và Tiểu Bối xử phạt rồi! Ba là người lớn! Người lớn càng được dối, nhất là với trẻ con! Bởi vì muốn giáo dục mỗi đứa trẻ, người lớn phải làm tấm gương cho đứa trẻ noi theo, ba làm như vậy, chính là giáo dục thiếu niên hư hỏng! Để tránh sau này ba dạy hư chúng con, cho nên lần đầu tiên ba dối với chúng con, nhất định phải bị con và Tiểu Bối xử phạt!”

      “Tiểu Bảo nhà ta chính là Tiểu Thẩm phán! Tiểu Bảo vậy đúng là vậy nha! Để tránh sau này cha dạy hư các con, các con cứ tận tình xử phạt nhé!

      Hải Nhạc nhịn cười, có bộ mặt phớt tỉnh với Tiểu Bảo Tiểu Bối.

      “Hoan hô! tốt quá! Ba láo phải bị Tiểu Bảo Tiểu Bối xử phạt! Mẹ công bằng, mẹ vĩ đại!" Tiểu Bối ở bên vỗ bàn tay bé.

      “Nhạc Nhạc! Làm sao em có thể đối xử với như vậy à?" Tạ Thư Dật ủy khuất hướng về phía Hải Nhạc kêu lên, " dối được, còn phải là vì em sao!”

      “Chuyện liên quan đến em, đây là chuyện của và mấy đứa , là dối trước, cho nên phải do Tiểu Bảo Tiểu Bối xử lý!" Hải Nhạc nghiêm mặt trả lời, trong lòng cũng cười trộm dứt, nhân cơ hội này để cho hai đứa bé tới trị chút!

      “Hì hì, Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con muốn phạt ba như thế nào à?" Tạ Thư Dật vẻ mặt đau khổ hì hì mà hỏi, lại phải chấp nhận bị hai đứa bé xử phạt! là mất hết thể diện, uy nghiêm cũng mất hết a!

      “Giống như mẹ xử phạt chúng con vậy a, chúng con muốn đánh cái mông ba!" Tiểu Bối xem như chuyện đương nhiên mà .

      “Sao, đánh mông?” Tạ Thư Dật tiếp tục vẻ mặt đau khổ, đứng lên, sau đó cúi người xuống, quay mông về phía hai đứa bé, vẻ mặt cam chịu đau khổ : “Được rồi, đánh !”

      “Như vậy được! Ba phải tuột quần xuống, để lộ cái mông ra!” Tiểu Bảo rất quyền uy hô lên.

      “Cái gì? Còn phải cởi quần? Đừng mà!" Tạ Thư Dật khỏi lần nữa cầu cứu nhìn Hải Nhạc, "Bà xã, cứu ! thể nào bị cởi quần đánh mông được!”

      Hải Nhạc thể làm gì giơ hai tay ra trước mặt , bày tỏ vẻ muốn giúp mà được.

      được! Ba cho dù là ba, dù ba là người lớn, nhưng mà ba dối, ba phạm lỗi rồi, phạm lỗi chính là phạm lỗi! Phải chấp nhận xử phạt công bằng! Ba được lấy mẹ ra làm lá chắn! Mẹ xử phạt chúng con thế nào, chúng con cũng xử phạt ba như thế đó!” Tiểu Bối cũng nghĩa chánh từ nghiêm mà .

      Hải Nhạc che miệng, bả vai run lên run lên, cười muốn đau bụng luôn rồi.

      Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc giúp , chỉ đành phải nhắm mắt cởi bỏ dây lưng, lộ ra chiếc underwear màu đen.

      được! Phải là cái mông cơ, được mang quần! Mẹ chính là đánh cái mông của con đó!” Tiểu Bảo cứng rắn chịu thỏa hiệp.

      “Cái gì? Như vậy còn được? thể nào..., ba là lớn người, ba xấu hổ, làm sao có thể để cho các con nhìn thấy cái mông của ba được? Như vậy rất xấu hổ a!” Tạ Thư Dật đồng ý.

      “A, nếu như ba thấy xấu hổ lúc đầu ba đừng có dối! dối phải bị phạt! Đánh mông là hình phạt nhất rồi!" Tiểu Bối bắt chước mẹ giọng của, nghiêm túc .

      “Bà xã, có thể để cho chút mặt mũi , cần phải để lộ cái mông của ra nhé?” Tạ Thư Dật lần nữa cầu khẩn Hải Nhạc.

      Đây đúng là Tiểu Ma Vương và Tiểu Ma Nữ, cuối cùng cũng thấy được thế nào là lợi hại rồi! là khóc được mà cười cũng xong!

      “Ai bảo chịu nghe lời của em?” Tạ Hải Nhạc liếc cái, sau đó ngọt ngào với hai đứa bé: " Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con rất đúng, cho dù ba là người lớn, nhưng mà ba dối, phải bị phạt công bằng, có đặc cách, mẹ đồng ý cách làm của các con, các con nên làm thế nào cứ làm như thế!”

      Ai bảo nghe ..., cứ sấn tới muốn hôn cái? Hôn cái coi như xong, tay còn quy củ, hay lắm, bị các con thấy được, hại cũng biết giấu mặt đâu, thế lại còn mặt đổi sắc dối hai đứa trẻ, kết quả lại bị Tiểu Bảo nhìn thấu! Đây là tự làm tự chịu, cũng muốn mượn cơ hội này để giáo huấn trận!

      Nghe được mẹ như vậy, Tiểu Bảo chút do dự lột quần “xi-líp” của ba xuống, quan tâm ba kháng nghị, bàn tay bé nhẫn tâm đánh lên cái mông trắng trắng của , sau đó Tiểu Bối cũng thích thú gia nhập cuộc chơi, trong phòng chỉ nghe được tiếng bành bạch thanh thúy cùng với tiếng kêu gào đau đớn của Tạ Thư Dật!

      Hải Nhạc cũng nhịn được nữa, phá lên cười ha ha, ai bì nổi Tạ Thư Dật, lại bị con trai và con của mình oanh oanh liệt liệt tét mông, giáo huấn trận ra trò là quá khôi hài! Quá khôi hài rồi! Nếu như bị truyền ra ngoài, chắc bị cười chết mất!

      Mà theo sau bọn trẻ cùng đến là mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba vẫn luôn núp ngoài cửa nhìn lén, nhìn thấy cảnh đó hai người cũng nhịn được mà cười ha ha, Tạ ba ba còn cười điên cuồng ngừng.

      “Đủ rồi đủ rồi!" Tạ Thư Dật nghe được bên ngoài tiếng cha cười cuồng loạn, quẫn bách đẩy móng vuốt của Tiểu Bảo ra, đoạt lại dây lưng ở trong tay của Tiểu Bối, sau đó nhanh chóng đứng dậy mang dây lưng vào. Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc cười đến mức bò lăn ra dậy nổi, nhìn thấy cha đứng ngoài cửa ngửa mặt lên trời cười tới cười lui, lại nhìn sang hai tiểu quỷ nhà mình, là khóc ra nước mắt.

      Tạ Thư Dật ngửa mặt lên trời mà than: “Ông trời ơi…thượng đế ơi! Tạ Thư Dật tôi thanh danh cả đời thế nhưng lại bị hủy ở trong tay hai tiểu quỷ này! Tôi muốn sống nữa! muốn chết a!”

      Tạ ba ba cười chảy cả nước mắt bước vào trong phòng, ôm lấy Tiểu Bảo hôn rồi lại hôn lên mặt thằng bé: “ Tiểu Bảo a, Tiểu Bối a! Giỏi lắm! Ông nội còn chưa từng đánh cái mông của ba con, ngờ lại bị các con đánh! Giỏi lắm! Cuối cùng cũng thay ông nội làm chuyện tốt a!”

      “Ông nội, ông nội cũng cẩn thận nha, ông nội được dối, nếu như người dối Tiểu Bảo Tiểu Bối chúng con cũng đánh cái mông của ông nội! Người cũng ngoại lệ!” Tiểu Bảo thần khí với ông nội.

      Tạ ba ba cười cũng bị mắc nghẹn, trán cũng xuất hai vạch đen, Tạ ba ba liếc nhìn Tạ Thư Dật cái, sớm nằm úp xuống gường lấy chăn che mặt mình lại, xem ra còn mặt mũi gặp người rồi !

      Tạ ba ba khỏi lại cười to, sau khi cười xong, ông nghiêm túc nhìn Tiểu Bảo: “Được, ông nội hứa dối Tiểu Bảo Tiểu Bối, ta nào dám chứ? Bởi vì ông nội sợ bị các con đánh cái mông a!”

      Mẹ Hải Nhạc sớm cười đến thở ra hơi, nghe Tạ ba ba trả lời như vậy, càng thêm thiếu chút nữa cười lạc giọng.

      “Dạ, con tin tưởng ông nội dối.” Tiểu Bảo cũng nghiêm túc nhìn Tạ ba ba gật đầu cái.

      Mẹ Hải Nhạc ôm Tiểu Bối tới trước mặt Hải Nhạc, ba lau nước mắt, cảm động :“Nhạc Nhạc, các con trở lại, là tốt, có các con, cái ngôi nhà này mói gọi là nhà a, ngôi nhà này rất lâu có được tiếng cười sung sướng hạnh phúc như vậy rồi! Chăm sóc giáo dục Tiểu Bảo Tiểu Bối tốt như vậy, vất vả cho con rồi! Mẹ biết để nuôi dưỡng hai đứa trẻ rất cực khổ, nhớ năm đó mẹ chỉ mang theo mình con ra ngoài nuôi dưỡng, mẹ cảm thấy rất vất vả, Nhạc Nhạc, là khổ cho con, làm liên lụy đến con rồi!

      Hải Nhạc ngồi dậy, cũng lau nước mắt, với mẹ: “Mẹ, có gì, ra Tiểu Bảo Tiểu Bối vẫn luôn rất biết điều, con cũng phải hao tâm bao nhiêu, hơn nữa cả gia đình Phương gia đều giúp con chống đỡ giúp con chăm sóc hai bé, con so với trước đỡ vất vả hơn nhiểu rồi.

      Tiểu Bối từ trong ngực bà nội bò đến trong ngực của mẹ, tiếp lời : " Bà nội, ông bà ngoại đối với con và hai rất tốt, dì Tĩnh đối với chúng con rất tốt, còn có cả cậu út nữa, mỗi lần về nhà chơi đều mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa đấy!"

      Mẹ Hải Nhạc khỏi hôn Tiểu Bối hớp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà : " nghĩ tới người nhà Tiểu Tĩnh lại tốt với các con như vậy! Hải Nhạc à, chúng ta phải cảm tạ người ta tốt! Giống như con , có người nhà Phương gia, cũng có con và Tiểu bảo Tiểu Bối rồi!"

      Hải Nhạc mỉm cười : " Đúng vậy a, nếu có Tiểu Tĩnh, có cha nuôi mẹ nuôi năm đó cứu vớt chăm sóc con, con sớm còn đời này nữa, con từng nghĩ muốn tự sát, muốn rời xa khỏi cái thế giới này chút lưu luyến…”

      Lời vẫn chưa hết, Tạ Thư Dật từ giường bò dậy, nhào tới Hải Nhạc trước mặt, kinh hoảng mà : "Làm sao em lại muốn như vậy chứ? Sao em nghĩ tới em vẫn còn có , còn có cha mẹ, làm sao lại chút lưu luyến chứ? Về sau cho phép suy nghĩ thế này a!”

      xong, đẩy Tiểu Bối ra, đem Hải Nhạc kéo vào trong ngực chặt: " Nhạc Nhạc! cho em có cái ý tưởng điên rồ đó!”

      Hải Nhạc khỏi giãy giãy, nhưng có tránh , thở dài hơi mà : "Thư Dật! Em là trước kia! Lúc mà em tỉnh dậy phát mình bị hủy dung, lại còn được! phải là bây giờ!”

      “Trước kia cũng được! Trước kia cũng cho em có cái suy nghĩ đó! Tóm lại là trong đầu em được tồn tại cái ý tưởng đáng sợ đó!” Tạ Thư Dật ôm chặt lấy , cường ngạnh .

      có a, bây giờ em tốt như vậy, tại sao lại có cái ý tưởng đó được? đó, em chỉ là cùng mẹ chuyện phiếm, có chuyện của , qua bên !” Hải Nhạc liếc cái.

      “Vậy nếu như hai đứa các con còn chưa chuyện xong, là mẹ quấy rầy rồi, để mẹ đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối ra ngoài nhé!” Mẹ Hải Nhạc tâm lí , cũng đứng lên.

      có! Mẹ, mẹ cần , mọi người cứ chuyện , để ý tới con là được.” Tạ Thư Dật vội vàng ngẩng đầu với mẹ Hải Nhạc.

      Mẹ Hải Nhạc ngớ ngẩn, trong lúc nhất thời còn có phản ứng kịp, Hải Nhạc cũng có chút kinh ngạc nhìn Thư Dật, thế nhưng gọi mẹ là dì, mà lại mở miệng gọi bà là mẹ!

      Mẹ Hải Nhạc tin mở miệng: "Thư Dật, con mới vừa gọi ta là gì?”

      Tạ Thư Dật xoa xoa đầu, có chút thẹn thùng mà : “Con gọi người là mẹ, mẹ!”

      Tạ Thư Dật gọi tiếng ‘mẹ’, để cho Mẹ Hải Nhạc nước mắt khỏi tràn mi ra, bà còn cho là, cả đời này cũng nghe được Tạ Thư Dật gọi bà tiếng mẹ! nghĩ tới, lúc này bà lại nghe được!

      Tạ Thư Dật có chút áy náy nhìn mẹ Hải Nhạc vui mừng, : "Con biết, con gọi tiếng ‘Mẹ’ này là hơi trễ, nhưng mà con cảm thấy vẫn chưa muộn, mẹ, ra mẹ đối với con rất tốt, rất tốt! Con tùng hành động lỗ mãng, xúc phạm đến người, tại con chỉ xin mẹ người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người , con lúc ấy chẳng qua là còn trẻ hiểu chuyện, từ lâu con muốn nhận lỗi với mẹ, nhưng mà con vẫn dám kéo xuống cái mặt này, cũng biết làm thế nào. tại cả gia đình đều ở đây, con Tạ Thư Dật trịnh trọng nhận lỗi với người: Mẹ, xin lỗi, xin mẹ hãy tha thứ cho những hành động sai trái đứa con trai này! Con ở đây trịnh trọng cầu xin tha thứ của mẹ!

      xong, Tạ Thư Dật đứng lên trước mặt mẹ Hải Nhạc, sau đó nghiêm túc cúi người xuống.

      “Đừng, Thư Dật, đừng! Mẹ sớm tha thứ cho con rồi!” Mẹ Hải Nhạc đưa tay ngăn cản , cũng tựa như an ủi ôm lấy Tạ Thư Dật, bà nghẹn ngào khóc nấc lên, ngừng lấy tay lau nước mắt.

      “Thư Dật, Thư Dật, mẹ rất vui, rốt cuộc cũng được nghe con gọi ta tiếng mẹ. ra ta vẫn luôn để ý, vẫn cảm thấy tiếc nuối vì con thể gọi ta là mẹ. Bây giờ rốt cuộc con cũng gọi tiếng mẹ, mẹ chút tiếc nuối cũng có, chút cũng có! Thư Dật, cám ơn con! Cám ơn con!”

      Đôi mắt của Tạ ba ba cũng ươn ướt, ông bước tới, đau lòng ôm mẹ Hải Nhạc vào trong ngực.

      Tạ Thư Dật cảm động mà : "Mẹ, ra con vẫn luôn cảm kích người, cảm kích mẹ chăm sóc cho cha con tốt như vậy, hơn nữa đối với con cũng rất tốt tới bây giờ. Con nghĩ, mẹ con ở dưới cửu tuyền cũng cảm thấy được an ủi, bởi vì chúng ta thành người nhà, bà ấy rất vui! Mẹ, con rất cảm kích người, mẹ sinh ra Nhạc Nhạc, vì con mà sinh ra người con mà con nhất đời này! ấy, con khẳng định vẫn cứ là Tạ Thư Dật luôn sống trong thế giới của bản thân mình, ích kỷ, cực đoan và cuồng bạo! Bời vì con hận người, mà vẫn luôn khi dễ ấy! Làm nhục ấy! Con muốn trả thù người, cho nên đem tất cả thù hận trút lên người Nhạc Nhạc! Thế nhưng con lại bị tấm lòng lương thiện của ấy làm cho cảm động, tim của con, cũng bắt đầu vì ấy mà nhảy lên, mà ấy cũng dùng ôn nhu mà toàn tâm toàn ý thương con, kéo con ra khỏi thế giới thù hận. Mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ sinh ra người con tốt là Nhạc Nhạc! ấy để cho con lần nữa biết được giá trị của mình, để cho con lần nữa có được cái nhìn đúng đắn, để cho con qua được cuộc sống hoàn toàn mới. Là ấy cứu vớt Tạ Thư Dật con! rất cảm tạ người! Mẹ, sau này con đơn thuần chỉ là con trai của mẹ! Con tương lai làm người con rể tốt! Con cố gắng để gia đình chúng ta được vui vẻ hạnh phúc!”

      Tạ Thư Dật phen chắc nịch, khiến cho hai mẹ con Hải Nhạc đều rơi lệ, Hải Nhạc nghĩ đến thời gian đó mình bị Tạ Thư Dật khi dễ, trong lòng khỏi có chút chua xót, cũng may, đây hết thảy, cũng qua! Cũng qua!

      Hải Nhạc nhàng tới bên người Tạ Thư Dật, khẽ ngả vào trong ngực , hai tay ôm lấy thắt lưng , mang theo lệ cười : “Hôm nay em mới phát ra điều, lại có thể ra lời chân thành cảm động như vậy, xem ra hiểu biết của em về vẫn chưa sâu sắc! Nhưng em cảm động, rất cảm động! Thu Dật, đây hết thảy, hình như là ý định của ông trời, để mẹ tới Tạ gia, là mẹ tìm ra hạnh phúc của chính mình, nhưng em thấy, chẳng qua là vì tình của chúng ta mà tạo nên sợi dây hồng đó, đem hạnh phúc của em đặt vào trong tay của , chúng ta định sẵn là phải ở bên nhau đấy! Thư Dật, có , có được tình của , em cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này rồi! Em cũng muốn cảm ơn , cảm ơn em, cảm ơn cho em đôi thiên sứ đáng như Tiểu Bảo Tiểu Bối, để cho em còn đơn đau đớn khi trải qua mấy năm thống khổ đó, Thư Dật, cảm ơn !”

      Khóe miệng Tạ Thư Dật khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, : " còn muốn cảm ơn em mà sinh ra Tiểu Bảo Tiểu Bối, nào có nghĩ đến em lại tới cảm ơn !"

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 223: Báo Ân!

      Lúc gia đình Phương gia đến, tất cả mọi người đều ở trong phòng, tiếng cười truyền xuống dưới lầu lọt vào tai mọi người, vú La vui mừng cười, trong mắt cũng ngừng rơi lệ. Đưa tiểu thiếu gia cùng tiểu công chúa về nhà, ngôi nhà này, suốt mấy năm này rốt cuộc cũng nghe được tiếng cười rồi, tốt, quá tốt!

      Lúc này, vú La nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hầu vội vã chạy tới.

      “Vú La, bên ngoài có người tự xưng là nhà họ Phương ở Hải Giác, muốn đến thăm thiếu gia.” hầu .

      ? Họ chính là ân nhân của chúng ta, mau mau mời cả nhà bọn họ vào !” Vú La nhanh chân ra ngoài.

      mau lên lầu báo cho lão gia và phu nhân, Phương gia đến rồi!”

      “Vâng!” hầu vội vàng vội vã lên lầu.

      Khi Hải Nhạc nghe được ba người nhà họ Phương tới, vui mừng muốn chết, vội vàng mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối ra khỏi phòng, đứng hành lang thò đầu ra, quả nhiên là trông thấy ba Phương mẹ Phương, còn có cả Tiểu Tĩnh, cao hứng hô to: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh!”

      hưng phấn chạy xuống dưới lầu, sau đó liền nhào vào trong ngực ba Phương hôn lên má ông cái, sau đó lại nhào vào trong ngực mẹ Phương, cũng hôn lên má bà ngụm, giọng làm nũng: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh, Viễn Chi rất nhớ mọi người.”

      Vốn là lúc đầu có chút câu nệ, nhưng ba Phương và mẹ Phương nhìn thấy Hải Nhạc thân thiết như vậy, bọn họ vừa kích động lại vừa cảm động, tay chân cũng bối rối biết để chỗ nào, cuối cùng, kìm nén được mà chạy tới ôm lấy Hải Nhạc.

      “Viễn Chi, con lấy lại được giọng rồi, là tốt! Quá tốt rồi!” Mẹ Phương nhịn được lau nước mắt.

      “Đúng vậy a, con khôi phục được giọng rồi, con rốt cuộc cũng có thể chính miệng gọi mọi người! Cha nuôi, mẹ nuôi! Con rất cao hứng khi gặp lại mọi người, vốn dĩ con muốn về nhà, nhưng bởi vì Thư Dật bị thương, cho nên vẫn chưa về nhà được. Mọi người lên đây thăm chúng con, đáng lẽ nên gọi trước cho chúng con, để chúng con đến trạm xe nghênh đón chứ!” Hải Nhạc .

      cần nữa, cần á..., sao có thể làm phiền con cửa tới đón chúng ta? Tự chúng ta tới là được rồi, con bây giờ thân phận bất đồng, con là tiểu thư của Tạ gia a!” Mẹ Phương .

      “Cha nuôi, mẹ nuôi, các người tại sao như vậy chứ? Hai người còn chưa hiểu con sao? Hai người chiếu cố con nhiều năm như vậy, Hải nhạc cảm giác mình vẫn thể nào báo đáp hết công ơn, cha mẹ cần tự khinh bạc mình. Tóm lại, ở trong lòng của con, hai người là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc, sai, hai người chính là cha mẹ thứ hai của con! Cho dù bây giờ con sống ở nhà của mình, hai người vẫn là cha mẹ của con! Cho nên, cha, mẹ, con chính là con của cha mẹ a, cũng là đứa con Viễn Chi mà hai người luôn thương a!” " Hải Nhạc nước mắt liên liên mà .

      Mẹ Phương khỏi lại cảm động đem Hải Nhạc ôm vào trong lòng: "Viễn Chi, , Hải Nhạc à, uổng công ta cùng cha Tiểu Tĩnh thương con như vậy a!”

      Tiểu Tĩnh đứng ở nơi đó, nước mắt hoa hoa nhìn Hải Nhạc: "Cha mẹ quá nhớ em, lâu rồi có gặp em, cho nên mực muốn chị đưa bọn họ đến thăm em đó!”

      Mặc dù lúc Long Đế Uy tự mình đến Phương gia đón Tiểu Bảo Tiểu Bối trở về, Tiểu Tĩnh biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc, thế nhưng khi gặp lại Hải Nhạc, trong lòng vẫn có chút cảm giác khác lạ. Trong lòng cảm thấy vừa chua vừa đắng, nghĩ tới, Viễn Chi cùng bọn họ sinh sống nhiều năm qua lại chính là Hải Nhạc!


      Hải Nhạc chạy đến trước mặt Tiểu Tĩnh, ôm chặt Tiểu Tĩnh, nghẹn ngào kêu: " Tiểu Tĩnh, người chị tốt của em!”

      ngờ, em mới phải! Tại sao lại cho chị biết, đây mới là ? Em là khờ a! ra em mới chính là Hải Nhạc đấy!

      Tiểu Tĩnh khóc .

      xin lỗi, xin lỗi, em cũng phải là muốn cho mọi người biết, em có nỗi khổ tâm riêng của mình. xin lỗi, ban đầu em chỉ muốn sống lại cuộc sống mới, có cách nào quay trở lại là Tạ Hải Nhạc làm Phương Viễn Chi cũng tồi. Cho nên, em lựa chọn che giấu này trong lòng, xin lỗi! Tiểu Tĩnh, xin lỗi, em phải cố ý." Hải Nhạc chảy nước mắt .

      “Chị hiểu, chẳng qua là tiểu thư à, em phải chịu quá nhiều khổ cực, trước kia chị ở Tạ gia em vẫn luôn phải chịu khổ sở, khổ đến tận bây giờ, thế lại còn bị hủy dung, chị thấy đau lòng cho em!” Tiểu Tĩnh khóc .((((((((((Mặc dù Tiểu Tĩnh có chút e dè thân phận tiểu thư của Nhạc Nhạc, nhưng vì làm chị em 5 năm qua, cho nên mị để cho 2 chị em xưng hô thân mật, dù sao cũng thói quen, là tình thân!))))))))))

      “Chị, cũng qua, những thứ kia cũng qua rồi, bây giờ rất tốt, em rất khỏe, mặt em bị hủy cũng có sao, mọi người đều đón nhận em, nhất là Thư Dật, tuyệt đối để ý, hề để ý! Mặc dù trước kia vẫn luôn khi dễ em, nhưng sau này lại rất em, em, em bị Hải Hoan đẩy xuống biển, thậm chí cũng nhảy xuống vách đá, chỉ vì sợ em đơn nên muốn nhảy xuống theo em, hoàn hảo ông trời phù hộ có sao. Những năm này, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em, tại chúng em rốt cuộc cũng được ở bên nhau rồi! Em và nhất định hạnh phúc, chị cần phải lo lắng, người đàn ông như vậy, vì em ngay cả mạng sống cũng cần, làm sao có thể tốt với em chứ?” Hải Nhạc rưng rưng nước mắt cười.

      ? thậm chí chỉ vì em mà ngay cả mạng sống cũng cần sao? đối xử tốt với em, phải là vì trả thù mà là vì lòng em sao?” Tiểu Tĩnh khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật tới hướng về phía Tiểu Tĩnh gật đầu cái, sau đó đem Hải Nhạc ôm vào trong ngực, : " Tiểu Tĩnh, yên tâm, tôi cả đời này chỉ toàn tâm toàn ý với Nhạc Nhạc! Tiểu Tĩnh, rất cảm tạ gia đình đối tốt với Hải Nhạc, có các người, Hải Nhạc biết ra sao. Cám ơn , cám ơn chiếu cố ấy và Tiểu Bảo Tiểu Bối nhiều năm như vậy! Tạ Thư Dật tôi gì báo đáp, tóm lại, cha nuôi mẹ nuôi của Hải Nhạc cũng chính là cha nuôi mẹ nuôi của Tạ Thư Dật tôi, chị nuôi của ấy cũng chính là chị nuôi của tôi, tất nhiên tôi nên gọi em là em nuôi mới đúng. Tiểu Tĩnh, em chính là em của Tạ Thư Dật tôi!"

      Nghe Tạ Thư Dật như vậy, Tiểu Tĩnh có chút cảm động, lại có chút vui.

      là thiếu gia, làm em của , tôi với cao nổi đâu, chỉ cần đối xử tốt với Nhạc Nhạc là được rồi!” Tiểu Tĩnh có chút nghẹn uốn éo mà .

      Tại sao có thể như vậy chứ? Tôi em là em của tôi, chính là em của tôi, cha mẹ của em, tôi cũng xem như cha mẹ của mình mà kính trọng báo đáp họ.” Tạ Thư Dật .

      Tiểu Tĩnh thấy như vậy, môi cũng tự nhiên mỉm cười.


      Tạ Thư Dật lại xoay người lại, với ba Phương và mẹ Phương: “Cha nuôi, mẹ nuôi, mọi người là khách quý của Tạ gia chúng con, , mọi người cũng chính là người thân của Tạ Thư Dật con. Nếu như mọi người đồng ý, con chuẩn bị căn hộ ở Đài Bắc, đón hai người tới đây an hưởng tuổi già, Tiểu Tĩnh, tôi kiếm công việc ở An Thác phù hợp với em. Đây là những gì mà Tạ Thư Dật con có thể làm cho mọi người.”

      Phương ba ba cùng phương mụ mụ vừa mừng vừa sợ, hai người nhìn nhau hồi lâu, ba Phương quay sang với Tạ Thư Dật : " Thiếu gia, cám ơn ý tốt của cậu, chúng tôi là ngư dân, chúng tôi thể nào rời bỏ biển cả được, chúng tôi ở trong làng chài lâu, quen với cuộc sống trong đô thị. Dĩ nhiên, hai ông bà già chúng tôi khi nhớ Viễn Chi và Tiểu Bảo Tiểu Bối lên Đài Bắc thăm bọn trẻ, còn căn hộ, chúng tôi cần đến.”

      Mẹ Phương cũng gật đầu cái, bày tỏ đồng ý với ý kiến của ba Phương.

      Mẹ Hải Nhạc thấy thế, vội vàng : " Thư Dật, mau mau mời cha nuôi mẹ nuôi của con vào nhà uống miếng trà …, những chuyện này tạm thời dừng lại, để sau rồi .”

      Bà thân thiết kéo tay mẹ Phương, cảm kích : "Chị à, rất cám ơn chị chiếu cố Hải Nhạc nhà em nhiều năm như vậy, có gia đình chị, chỉ sợ là em còn được gặp lại Hải Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa. Mọi người chính là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc nhà em, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người chiếu cố bọn trẻ tốt như vậy!”

      Mẹ Phương mỉm cười nhìn mẹ Hải nhạc, sau đó lại nhìn Hải Nhạc đứng kế bên Tạ Thư Dật : “ có gì phải cảm tạ, đó, đây là duyên phận của nhà chúng tôi và con bé, có gì phải cảm tạ, chỉ cần con bé sống tốt là tốt rồi.”

      Tiểu Bảo Tiểu Bối nhanh chân đứa chui vào trong lòng ba Phương, đứa nhào vào ngực Tiểu Tĩnh, cảm giác vô cùng thân thiết.

      Trong lúc nhất thời, trong sảnh lớn Tạ gia đều tràn ngập tiếng cười, ngay cả mặt trời ngoài kia cũng bị ảnh hưởng, tình nguyện mà giật giật khóe miệng, ánh mặt trời bao phủ lấy Tạ gia, mang lại ánh sáng tràn đầy sức sống.

      Ba Phương cùng mẹ Phương ở lại Tạ gia mấy ngày, Phương Đào cũng tới đây thăm cha mẹ, nhìn thấy Tạ Thư Dật, là đến nằm mơ cũng nghĩ đến Phương Viễn Chi lại là Hải Nhạc xinh đẹp lúc trước, khỏi đau lòng thay.

      Mà Tạ Thư Dật cũng cảm thấy chàng trai trẻ Phương Đào này ra khá ổn, vừa trò chuyện vừa đánh giá cậu ta, nhất là khi biết Phương Đào tốt nghiệp Ngũ Châu lại càng thêm cao hứng, mỉm cười Ngũ Châu đều bồi dưỡng ra nhân tài. Ba mẹ Phương nghe được như thế trong lòng cũng thấy mừng, Phương Đào nếu như được Tạ Thư Dật thu nhận vào An Thác, tiền đồ tương lai của nó cần đến hai thân già bọn họ phải lo lắng nữa, bọn họ có thể yên lòng mà trở về làng chài.

      Mà Tiểu Tĩnh lại bị Hải Nhạc mạnh mẽ giữ lại, đồng ý với Hải Nhạc nhưng Tiểu Tĩnh lại cương quyết cự tuyệt ý muốn vào làm ở An Thác của Tạ Thư Dật. Tiểu Tĩnh khoản để dành , muốn mở shop quần áo nhưng tạm thời tìm được mặt bằng phù hợp. Cái này đối với Tạ Thư Dật là chuyện rất , mặt bằng cần mấy ngày làm xong, chỉ cần chờ Tiểu Tĩnh dọn đến khai trương cửa hàng thôi.

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật vì mọi người mà an bài chu đáo tận tình như thế, lấn cấn trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.
      Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 223: Báo Ân!

      Lúc gia đình Phương gia đến, tất cả mọi người đều ở trong phòng, tiếng cười truyền xuống dưới lầu lọt vào tai mọi người, vú La vui mừng cười, trong mắt cũng ngừng rơi lệ. Đưa tiểu thiếu gia cùng tiểu công chúa về nhà, ngôi nhà này, suốt mấy năm này rốt cuộc cũng nghe được tiếng cười rồi, tốt, quá tốt!

      Lúc này, vú La nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hầu vội vã chạy tới.

      “Vú La, bên ngoài có người tự xưng là nhà họ Phương ở Hải Giác, muốn đến thăm thiếu gia.” hầu .

      ? Họ chính là ân nhân của chúng ta, mau mau mời cả nhà bọn họ vào !” Vú La nhanh chân ra ngoài.

      mau lên lầu báo cho lão gia và phu nhân, Phương gia đến rồi!”

      “Vâng!” hầu vội vàng vội vã lên lầu.

      Khi Hải Nhạc nghe được ba người nhà họ Phương tới, vui mừng muốn chết, vội vàng mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối ra khỏi phòng, đứng hành lang thò đầu ra, quả nhiên là trông thấy ba Phương mẹ Phương, còn có cả Tiểu Tĩnh, cao hứng hô to: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh!”

      hưng phấn chạy xuống dưới lầu, sau đó liền nhào vào trong ngực ba Phương hôn lên má ông cái, sau đó lại nhào vào trong ngực mẹ Phương, cũng hôn lên má bà ngụm, giọng làm nũng: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh, Viễn Chi rất nhớ mọi người.”

      Vốn là lúc đầu có chút câu nệ, nhưng ba Phương và mẹ Phương nhìn thấy Hải Nhạc thân thiết như vậy, bọn họ vừa kích động lại vừa cảm động, tay chân cũng bối rối biết để chỗ nào, cuối cùng, kìm nén được mà chạy tới ôm lấy Hải Nhạc.

      “Viễn Chi, con lấy lại được giọng rồi, là tốt! Quá tốt rồi!” Mẹ Phương nhịn được lau nước mắt.

      “Đúng vậy a, con khôi phục được giọng rồi, con rốt cuộc cũng có thể chính miệng gọi mọi người! Cha nuôi, mẹ nuôi! Con rất cao hứng khi gặp lại mọi người, vốn dĩ con muốn về nhà, nhưng bởi vì Thư Dật bị thương, cho nên vẫn chưa về nhà được. Mọi người lên đây thăm chúng con, đáng lẽ nên gọi trước cho chúng con, để chúng con đến trạm xe nghênh đón chứ!” Hải Nhạc .

      cần nữa, cần á..., sao có thể làm phiền con cửa tới đón chúng ta? Tự chúng ta tới là được rồi, con bây giờ thân phận bất đồng, con là tiểu thư của Tạ gia a!” Mẹ Phương .

      “Cha nuôi, mẹ nuôi, các người tại sao như vậy chứ? Hai người còn chưa hiểu con sao? Hai người chiếu cố con nhiều năm như vậy, Hải nhạc cảm giác mình vẫn thể nào báo đáp hết công ơn, cha mẹ cần tự khinh bạc mình. Tóm lại, ở trong lòng của con, hai người là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc, sai, hai người chính là cha mẹ thứ hai của con! Cho dù bây giờ con sống ở nhà của mình, hai người vẫn là cha mẹ của con! Cho nên, cha, mẹ, con chính là con của cha mẹ a, cũng là đứa con Viễn Chi mà hai người luôn thương a!” " Hải Nhạc nước mắt liên liên mà .

      Mẹ Phương khỏi lại cảm động đem Hải Nhạc ôm vào trong lòng: "Viễn Chi, , Hải Nhạc à, uổng công ta cùng cha Tiểu Tĩnh thương con như vậy a!”

      Tiểu Tĩnh đứng ở nơi đó, nước mắt hoa hoa nhìn Hải Nhạc: "Cha mẹ quá nhớ em, lâu rồi có gặp em, cho nên mực muốn chị đưa bọn họ đến thăm em đó!”

      Mặc dù lúc Long Đế Uy tự mình đến Phương gia đón Tiểu Bảo Tiểu Bối trở về, Tiểu Tĩnh biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc, thế nhưng khi gặp lại Hải Nhạc, trong lòng vẫn có chút cảm giác khác lạ. Trong lòng cảm thấy vừa chua vừa đắng, nghĩ tới, Viễn Chi cùng bọn họ sinh sống nhiều năm qua lại chính là Hải Nhạc!


      Hải Nhạc chạy đến trước mặt Tiểu Tĩnh, ôm chặt Tiểu Tĩnh, nghẹn ngào kêu: " Tiểu Tĩnh, người chị tốt của em!”

      ngờ, em mới phải! Tại sao lại cho chị biết, đây mới là ? Em là khờ a! ra em mới chính là Hải Nhạc đấy!

      Tiểu Tĩnh khóc .

      xin lỗi, xin lỗi, em cũng phải là muốn cho mọi người biết, em có nỗi khổ tâm riêng của mình. xin lỗi, ban đầu em chỉ muốn sống lại cuộc sống mới, có cách nào quay trở lại là Tạ Hải Nhạc làm Phương Viễn Chi cũng tồi. Cho nên, em lựa chọn che giấu này trong lòng, xin lỗi! Tiểu Tĩnh, xin lỗi, em phải cố ý." Hải Nhạc chảy nước mắt .

      “Chị hiểu, chẳng qua là tiểu thư à, em phải chịu quá nhiều khổ cực, trước kia chị ở Tạ gia em vẫn luôn phải chịu khổ sở, khổ đến tận bây giờ, thế lại còn bị hủy dung, chị thấy đau lòng cho em!” Tiểu Tĩnh khóc .((((((((((Mặc dù Tiểu Tĩnh có chút e dè thân phận tiểu thư của Nhạc Nhạc, nhưng vì làm chị em 5 năm qua, cho nên mị để cho 2 chị em xưng hô thân mật, dù sao cũng thói quen, là tình thân!))))))))))

      “Chị, cũng qua, những thứ kia cũng qua rồi, bây giờ rất tốt, em rất khỏe, mặt em bị hủy cũng có sao, mọi người đều đón nhận em, nhất là Thư Dật, tuyệt đối để ý, hề để ý! Mặc dù trước kia vẫn luôn khi dễ em, nhưng sau này lại rất em, em, em bị Hải Hoan đẩy xuống biển, thậm chí cũng nhảy xuống vách đá, chỉ vì sợ em đơn nên muốn nhảy xuống theo em, hoàn hảo ông trời phù hộ có sao. Những năm này, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em, tại chúng em rốt cuộc cũng được ở bên nhau rồi! Em và nhất định hạnh phúc, chị cần phải lo lắng, người đàn ông như vậy, vì em ngay cả mạng sống cũng cần, làm sao có thể tốt với em chứ?” Hải Nhạc rưng rưng nước mắt cười.

      ? thậm chí chỉ vì em mà ngay cả mạng sống cũng cần sao? đối xử tốt với em, phải là vì trả thù mà là vì lòng em sao?” Tiểu Tĩnh khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật tới hướng về phía Tiểu Tĩnh gật đầu cái, sau đó đem Hải Nhạc ôm vào trong ngực, : " Tiểu Tĩnh, yên tâm, tôi cả đời này chỉ toàn tâm toàn ý với Nhạc Nhạc! Tiểu Tĩnh, rất cảm tạ gia đình đối tốt với Hải Nhạc, có các người, Hải Nhạc biết ra sao. Cám ơn , cám ơn chiếu cố ấy và Tiểu Bảo Tiểu Bối nhiều năm như vậy! Tạ Thư Dật tôi gì báo đáp, tóm lại, cha nuôi mẹ nuôi của Hải Nhạc cũng chính là cha nuôi mẹ nuôi của Tạ Thư Dật tôi, chị nuôi của ấy cũng chính là chị nuôi của tôi, tất nhiên tôi nên gọi em là em nuôi mới đúng. Tiểu Tĩnh, em chính là em của Tạ Thư Dật tôi!"

      Nghe Tạ Thư Dật như vậy, Tiểu Tĩnh có chút cảm động, lại có chút vui.

      là thiếu gia, làm em của , tôi với cao nổi đâu, chỉ cần đối xử tốt với Nhạc Nhạc là được rồi!” Tiểu Tĩnh có chút nghẹn uốn éo mà .

      Tại sao có thể như vậy chứ? Tôi em là em của tôi, chính là em của tôi, cha mẹ của em, tôi cũng xem như cha mẹ của mình mà kính trọng báo đáp họ.” Tạ Thư Dật .

      Tiểu Tĩnh thấy như vậy, môi cũng tự nhiên mỉm cười.


      Tạ Thư Dật lại xoay người lại, với ba Phương và mẹ Phương: “Cha nuôi, mẹ nuôi, mọi người là khách quý của Tạ gia chúng con, , mọi người cũng chính là người thân của Tạ Thư Dật con. Nếu như mọi người đồng ý, con chuẩn bị căn hộ ở Đài Bắc, đón hai người tới đây an hưởng tuổi già, Tiểu Tĩnh, tôi kiếm công việc ở An Thác phù hợp với em. Đây là những gì mà Tạ Thư Dật con có thể làm cho mọi người.”

      Phương ba ba cùng phương mụ mụ vừa mừng vừa sợ, hai người nhìn nhau hồi lâu, ba Phương quay sang với Tạ Thư Dật : " Thiếu gia, cám ơn ý tốt của cậu, chúng tôi là ngư dân, chúng tôi thể nào rời bỏ biển cả được, chúng tôi ở trong làng chài lâu, quen với cuộc sống trong đô thị. Dĩ nhiên, hai ông bà già chúng tôi khi nhớ Viễn Chi và Tiểu Bảo Tiểu Bối lên Đài Bắc thăm bọn trẻ, còn căn hộ, chúng tôi cần đến.”

      Mẹ Phương cũng gật đầu cái, bày tỏ đồng ý với ý kiến của ba Phương.

      Mẹ Hải Nhạc thấy thế, vội vàng : " Thư Dật, mau mau mời cha nuôi mẹ nuôi của con vào nhà uống miếng trà …, những chuyện này tạm thời dừng lại, để sau rồi .”

      Bà thân thiết kéo tay mẹ Phương, cảm kích : "Chị à, rất cám ơn chị chiếu cố Hải Nhạc nhà em nhiều năm như vậy, có gia đình chị, chỉ sợ là em còn được gặp lại Hải Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa. Mọi người chính là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc nhà em, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người chiếu cố bọn trẻ tốt như vậy!”

      Mẹ Phương mỉm cười nhìn mẹ Hải nhạc, sau đó lại nhìn Hải Nhạc đứng kế bên Tạ Thư Dật : “ có gì phải cảm tạ, đó, đây là duyên phận của nhà chúng tôi và con bé, có gì phải cảm tạ, chỉ cần con bé sống tốt là tốt rồi.”

      Tiểu Bảo Tiểu Bối nhanh chân đứa chui vào trong lòng ba Phương, đứa nhào vào ngực Tiểu Tĩnh, cảm giác vô cùng thân thiết.

      Trong lúc nhất thời, trong sảnh lớn Tạ gia đều tràn ngập tiếng cười, ngay cả mặt trời ngoài kia cũng bị ảnh hưởng, tình nguyện mà giật giật khóe miệng, ánh mặt trời bao phủ lấy Tạ gia, mang lại ánh sáng tràn đầy sức sống.

      Ba Phương cùng mẹ Phương ở lại Tạ gia mấy ngày, Phương Đào cũng tới đây thăm cha mẹ, nhìn thấy Tạ Thư Dật, là đến nằm mơ cũng nghĩ đến Phương Viễn Chi lại là Hải Nhạc xinh đẹp lúc trước, khỏi đau lòng thay.

      Mà Tạ Thư Dật cũng cảm thấy chàng trai trẻ Phương Đào này ra khá ổn, vừa trò chuyện vừa đánh giá cậu ta, nhất là khi biết Phương Đào tốt nghiệp Ngũ Châu lại càng thêm cao hứng, mỉm cười Ngũ Châu đều bồi dưỡng ra nhân tài. Ba mẹ Phương nghe được như thế trong lòng cũng thấy mừng, Phương Đào nếu như được Tạ Thư Dật thu nhận vào An Thác, tiền đồ tương lai của nó cần đến hai thân già bọn họ phải lo lắng nữa, bọn họ có thể yên lòng mà trở về làng chài.

      Mà Tiểu Tĩnh lại bị Hải Nhạc mạnh mẽ giữ lại, đồng ý với Hải Nhạc nhưng Tiểu Tĩnh lại cương quyết cự tuyệt ý muốn vào làm ở An Thác của Tạ Thư Dật. Tiểu Tĩnh khoản để dành , muốn mở shop quần áo nhưng tạm thời tìm được mặt bằng phù hợp. Cái này đối với Tạ Thư Dật là chuyện rất , mặt bằng cần mấy ngày làm xong, chỉ cần chờ Tiểu Tĩnh dọn đến khai trương cửa hàng thôi.

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật vì mọi người mà an bài chu đáo tận tình như thế, lấn cấn trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.
      Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 223: Báo Ân!

      Lúc gia đình Phương gia đến, tất cả mọi người đều ở trong phòng, tiếng cười truyền xuống dưới lầu lọt vào tai mọi người, vú La vui mừng cười, trong mắt cũng ngừng rơi lệ. Đưa tiểu thiếu gia cùng tiểu công chúa về nhà, ngôi nhà này, suốt mấy năm này rốt cuộc cũng nghe được tiếng cười rồi, tốt, quá tốt!

      Lúc này, vú La nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hầu vội vã chạy tới.

      “Vú La, bên ngoài có người tự xưng là nhà họ Phương ở Hải Giác, muốn đến thăm thiếu gia.” hầu .

      ? Họ chính là ân nhân của chúng ta, mau mau mời cả nhà bọn họ vào !” Vú La nhanh chân ra ngoài.

      mau lên lầu báo cho lão gia và phu nhân, Phương gia đến rồi!”

      “Vâng!” hầu vội vàng vội vã lên lầu.

      Khi Hải Nhạc nghe được ba người nhà họ Phương tới, vui mừng muốn chết, vội vàng mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối ra khỏi phòng, đứng hành lang thò đầu ra, quả nhiên là trông thấy ba Phương mẹ Phương, còn có cả Tiểu Tĩnh, cao hứng hô to: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh!”

      hưng phấn chạy xuống dưới lầu, sau đó liền nhào vào trong ngực ba Phương hôn lên má ông cái, sau đó lại nhào vào trong ngực mẹ Phương, cũng hôn lên má bà ngụm, giọng làm nũng: “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tiểu Tĩnh, Viễn Chi rất nhớ mọi người.”

      Vốn là lúc đầu có chút câu nệ, nhưng ba Phương và mẹ Phương nhìn thấy Hải Nhạc thân thiết như vậy, bọn họ vừa kích động lại vừa cảm động, tay chân cũng bối rối biết để chỗ nào, cuối cùng, kìm nén được mà chạy tới ôm lấy Hải Nhạc.

      “Viễn Chi, con lấy lại được giọng rồi, là tốt! Quá tốt rồi!” Mẹ Phương nhịn được lau nước mắt.

      “Đúng vậy a, con khôi phục được giọng rồi, con rốt cuộc cũng có thể chính miệng gọi mọi người! Cha nuôi, mẹ nuôi! Con rất cao hứng khi gặp lại mọi người, vốn dĩ con muốn về nhà, nhưng bởi vì Thư Dật bị thương, cho nên vẫn chưa về nhà được. Mọi người lên đây thăm chúng con, đáng lẽ nên gọi trước cho chúng con, để chúng con đến trạm xe nghênh đón chứ!” Hải Nhạc .

      cần nữa, cần á..., sao có thể làm phiền con cửa tới đón chúng ta? Tự chúng ta tới là được rồi, con bây giờ thân phận bất đồng, con là tiểu thư của Tạ gia a!” Mẹ Phương .

      “Cha nuôi, mẹ nuôi, các người tại sao như vậy chứ? Hai người còn chưa hiểu con sao? Hai người chiếu cố con nhiều năm như vậy, Hải nhạc cảm giác mình vẫn thể nào báo đáp hết công ơn, cha mẹ cần tự khinh bạc mình. Tóm lại, ở trong lòng của con, hai người là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc, sai, hai người chính là cha mẹ thứ hai của con! Cho dù bây giờ con sống ở nhà của mình, hai người vẫn là cha mẹ của con! Cho nên, cha, mẹ, con chính là con của cha mẹ a, cũng là đứa con Viễn Chi mà hai người luôn thương a!” " Hải Nhạc nước mắt liên liên mà .

      Mẹ Phương khỏi lại cảm động đem Hải Nhạc ôm vào trong lòng: "Viễn Chi, , Hải Nhạc à, uổng công ta cùng cha Tiểu Tĩnh thương con như vậy a!”

      Tiểu Tĩnh đứng ở nơi đó, nước mắt hoa hoa nhìn Hải Nhạc: "Cha mẹ quá nhớ em, lâu rồi có gặp em, cho nên mực muốn chị đưa bọn họ đến thăm em đó!”

      Mặc dù lúc Long Đế Uy tự mình đến Phương gia đón Tiểu Bảo Tiểu Bối trở về, Tiểu Tĩnh biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc, thế nhưng khi gặp lại Hải Nhạc, trong lòng vẫn có chút cảm giác khác lạ. Trong lòng cảm thấy vừa chua vừa đắng, nghĩ tới, Viễn Chi cùng bọn họ sinh sống nhiều năm qua lại chính là Hải Nhạc!


      Hải Nhạc chạy đến trước mặt Tiểu Tĩnh, ôm chặt Tiểu Tĩnh, nghẹn ngào kêu: " Tiểu Tĩnh, người chị tốt của em!”

      ngờ, em mới phải! Tại sao lại cho chị biết, đây mới là ? Em là khờ a! ra em mới chính là Hải Nhạc đấy!

      Tiểu Tĩnh khóc .

      xin lỗi, xin lỗi, em cũng phải là muốn cho mọi người biết, em có nỗi khổ tâm riêng của mình. xin lỗi, ban đầu em chỉ muốn sống lại cuộc sống mới, có cách nào quay trở lại là Tạ Hải Nhạc làm Phương Viễn Chi cũng tồi. Cho nên, em lựa chọn che giấu này trong lòng, xin lỗi! Tiểu Tĩnh, xin lỗi, em phải cố ý." Hải Nhạc chảy nước mắt .

      “Chị hiểu, chẳng qua là tiểu thư à, em phải chịu quá nhiều khổ cực, trước kia chị ở Tạ gia em vẫn luôn phải chịu khổ sở, khổ đến tận bây giờ, thế lại còn bị hủy dung, chị thấy đau lòng cho em!” Tiểu Tĩnh khóc .((((((((((Mặc dù Tiểu Tĩnh có chút e dè thân phận tiểu thư của Nhạc Nhạc, nhưng vì làm chị em 5 năm qua, cho nên mị để cho 2 chị em xưng hô thân mật, dù sao cũng thói quen, là tình thân!))))))))))

      “Chị, cũng qua, những thứ kia cũng qua rồi, bây giờ rất tốt, em rất khỏe, mặt em bị hủy cũng có sao, mọi người đều đón nhận em, nhất là Thư Dật, tuyệt đối để ý, hề để ý! Mặc dù trước kia vẫn luôn khi dễ em, nhưng sau này lại rất em, em, em bị Hải Hoan đẩy xuống biển, thậm chí cũng nhảy xuống vách đá, chỉ vì sợ em đơn nên muốn nhảy xuống theo em, hoàn hảo ông trời phù hộ có sao. Những năm này, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em, tại chúng em rốt cuộc cũng được ở bên nhau rồi! Em và nhất định hạnh phúc, chị cần phải lo lắng, người đàn ông như vậy, vì em ngay cả mạng sống cũng cần, làm sao có thể tốt với em chứ?” Hải Nhạc rưng rưng nước mắt cười.

      ? thậm chí chỉ vì em mà ngay cả mạng sống cũng cần sao? đối xử tốt với em, phải là vì trả thù mà là vì lòng em sao?” Tiểu Tĩnh khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật tới hướng về phía Tiểu Tĩnh gật đầu cái, sau đó đem Hải Nhạc ôm vào trong ngực, : " Tiểu Tĩnh, yên tâm, tôi cả đời này chỉ toàn tâm toàn ý với Nhạc Nhạc! Tiểu Tĩnh, rất cảm tạ gia đình đối tốt với Hải Nhạc, có các người, Hải Nhạc biết ra sao. Cám ơn , cám ơn chiếu cố ấy và Tiểu Bảo Tiểu Bối nhiều năm như vậy! Tạ Thư Dật tôi gì báo đáp, tóm lại, cha nuôi mẹ nuôi của Hải Nhạc cũng chính là cha nuôi mẹ nuôi của Tạ Thư Dật tôi, chị nuôi của ấy cũng chính là chị nuôi của tôi, tất nhiên tôi nên gọi em là em nuôi mới đúng. Tiểu Tĩnh, em chính là em của Tạ Thư Dật tôi!"

      Nghe Tạ Thư Dật như vậy, Tiểu Tĩnh có chút cảm động, lại có chút vui.

      là thiếu gia, làm em của , tôi với cao nổi đâu, chỉ cần đối xử tốt với Nhạc Nhạc là được rồi!” Tiểu Tĩnh có chút nghẹn uốn éo mà .

      Tại sao có thể như vậy chứ? Tôi em là em của tôi, chính là em của tôi, cha mẹ của em, tôi cũng xem như cha mẹ của mình mà kính trọng báo đáp họ.” Tạ Thư Dật .

      Tiểu Tĩnh thấy như vậy, môi cũng tự nhiên mỉm cười.


      Tạ Thư Dật lại xoay người lại, với ba Phương và mẹ Phương: “Cha nuôi, mẹ nuôi, mọi người là khách quý của Tạ gia chúng con, , mọi người cũng chính là người thân của Tạ Thư Dật con. Nếu như mọi người đồng ý, con chuẩn bị căn hộ ở Đài Bắc, đón hai người tới đây an hưởng tuổi già, Tiểu Tĩnh, tôi kiếm công việc ở An Thác phù hợp với em. Đây là những gì mà Tạ Thư Dật con có thể làm cho mọi người.”

      Phương ba ba cùng phương mụ mụ vừa mừng vừa sợ, hai người nhìn nhau hồi lâu, ba Phương quay sang với Tạ Thư Dật : " Thiếu gia, cám ơn ý tốt của cậu, chúng tôi là ngư dân, chúng tôi thể nào rời bỏ biển cả được, chúng tôi ở trong làng chài lâu, quen với cuộc sống trong đô thị. Dĩ nhiên, hai ông bà già chúng tôi khi nhớ Viễn Chi và Tiểu Bảo Tiểu Bối lên Đài Bắc thăm bọn trẻ, còn căn hộ, chúng tôi cần đến.”

      Mẹ Phương cũng gật đầu cái, bày tỏ đồng ý với ý kiến của ba Phương.

      Mẹ Hải Nhạc thấy thế, vội vàng : " Thư Dật, mau mau mời cha nuôi mẹ nuôi của con vào nhà uống miếng trà …, những chuyện này tạm thời dừng lại, để sau rồi .”

      Bà thân thiết kéo tay mẹ Phương, cảm kích : "Chị à, rất cám ơn chị chiếu cố Hải Nhạc nhà em nhiều năm như vậy, có gia đình chị, chỉ sợ là em còn được gặp lại Hải Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa. Mọi người chính là cha mẹ tái sinh của Hải Nhạc nhà em, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người chiếu cố bọn trẻ tốt như vậy!”

      Mẹ Phương mỉm cười nhìn mẹ Hải nhạc, sau đó lại nhìn Hải Nhạc đứng kế bên Tạ Thư Dật : “ có gì phải cảm tạ, đó, đây là duyên phận của nhà chúng tôi và con bé, có gì phải cảm tạ, chỉ cần con bé sống tốt là tốt rồi.”

      Tiểu Bảo Tiểu Bối nhanh chân đứa chui vào trong lòng ba Phương, đứa nhào vào ngực Tiểu Tĩnh, cảm giác vô cùng thân thiết.

      Trong lúc nhất thời, trong sảnh lớn Tạ gia đều tràn ngập tiếng cười, ngay cả mặt trời ngoài kia cũng bị ảnh hưởng, tình nguyện mà giật giật khóe miệng, ánh mặt trời bao phủ lấy Tạ gia, mang lại ánh sáng tràn đầy sức sống.

      Ba Phương cùng mẹ Phương ở lại Tạ gia mấy ngày, Phương Đào cũng tới đây thăm cha mẹ, nhìn thấy Tạ Thư Dật, là đến nằm mơ cũng nghĩ đến Phương Viễn Chi lại là Hải Nhạc xinh đẹp lúc trước, khỏi đau lòng thay.

      Mà Tạ Thư Dật cũng cảm thấy chàng trai trẻ Phương Đào này ra khá ổn, vừa trò chuyện vừa đánh giá cậu ta, nhất là khi biết Phương Đào tốt nghiệp Ngũ Châu lại càng thêm cao hứng, mỉm cười Ngũ Châu đều bồi dưỡng ra nhân tài. Ba mẹ Phương nghe được như thế trong lòng cũng thấy mừng, Phương Đào nếu như được Tạ Thư Dật thu nhận vào An Thác, tiền đồ tương lai của nó cần đến hai thân già bọn họ phải lo lắng nữa, bọn họ có thể yên lòng mà trở về làng chài.

      Mà Tiểu Tĩnh lại bị Hải Nhạc mạnh mẽ giữ lại, đồng ý với Hải Nhạc nhưng Tiểu Tĩnh lại cương quyết cự tuyệt ý muốn vào làm ở An Thác của Tạ Thư Dật. Tiểu Tĩnh khoản để dành , muốn mở shop quần áo nhưng tạm thời tìm được mặt bằng phù hợp. Cái này đối với Tạ Thư Dật là chuyện rất , mặt bằng cần mấy ngày làm xong, chỉ cần chờ Tiểu Tĩnh dọn đến khai trương cửa hàng thôi.

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật vì mọi người mà an bài chu đáo tận tình như thế, lấn cấn trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 224: Tin Tưởng , Nhất Định Chữa Được!

      Khi cảnh sát biết được Tạ Thư Dật hồi phục sức khỏe, liền đến mời Tạ Thư Dật và Hải Nhạc tới cục cảnh sát để lấy lời khai. Khi hai người xong mọi thủ tục, trong lòng của Hải Nhạc rất nặng nề, Trì Hải Hoan lần này, biết Tòa án phán quyết như thế nào?

      “Bác Lưu, chị cháu lần này, nhận mức hình phạt thế nào vậy??" Hải Nhạc nhịn được hỏi vị luật sư cùng.

      Luật sư Lưu là luật sư tốt nhất của An Thác, lần này cũng là luật sư biện hộ cho Tạ Thư Dật và Hải Nhạc.

      Luật sư Lưu thở dài hơi mà : " Lần này ta phạm tội mang tính nghiêm trọng, mặc dù xảy ra chuyện gì, Thư Dật cũng lấy lại được tính mạng, nhưng vẫn tổn hại đến thân thể của Thư Dật. Theo điều 272 Hình pháp Trung Hoa, ta phạm tội giết người thân cùng huyết thống, bị tử hình hoặc chung thân, còn nếu theo điều 347 Hình pháp Trung Hoa, thứ nhất ta phạm tội cố ý giết người, xử tử hình hoặc chung thân, thứ hai ta còn thuê người khác giết người, coi như tội cố ý giết người chưa toại, có thể ngồi tù, nhưng nhìn chung Trì Hải Hoan nếu bị phán tử hình, cũng tù chung thân.”

      Hải Nhạc khỏi hoang mang, lần này Hải Hoan ngồi tù cũng đủ khiến ấy khổ rồi, muốn hình phạt quá nặng!

      “Có thể xử tội chị ấy ?” Trong lòng của , đột nhiên lại có chút thương chị của mình, dù sao đó cũng là chị ruột của ! đến tình chị em, quả rất hận Trì Hải Hoan, nhưng khi sắp đến phiên tòa, thấy Trì Hải Hoan sắp phải nhận trừng phạt, cảm thấy đau lòng.

      Tạ Thư Dật lườm cái: “Luật pháp tự có phán xét! Nào có chuyện chúng ta muốn xử thế nào xử thế đó? Em suýt chút nữa chết ở trong tay của ta! cũng thiếu chút nữa chết dưới họng súng của ta rồi! Hãy bỏ cái lòng thương hại hoàn toàn cần thiết đó xuống! đáng giá! ta bị phán tử hình, là quá rộng rãi đối với ta rồi!”

      Hải Nhạc chỉ đành phải cúi đầu xuống, giọng với Tạ Thư Dật: " ra em rất muốn thăm chị ấy.”

      được! cho em ! cần thiết! ta là loại người gì, đáng giá để bất kỳ ai phải thương hại! Nếu em gặp ta, để ý đến em nữa! Đến khi phiên tòa bắt đầu, em có thể được gặp ta!" Tạ Thư Dật cường ngạnh mà .

      Hải Nhạc chỉ đành phải thôi.

      Hồ sơ khởi tố vẫn thụ lý, chưa xác định ngày mở phiên tòa sơ thẩm, mà shop quần áo của Tiểu Tĩnh cũng khai trương rồi, Hải Nhạc cả ngày đều ở nhà có việc gì làm, cố ý chạy đến quán giúp tay, mà Tạ Thư Dật ở nhà rảnh rỗi quá cũng muốn khùng luôn rồi, cố ý cùng Hải Nhạc đến cửa hàng của Tiểu Tĩnh. Hải Nhạc nhìn Tiểu Tĩnh cùng nhân viên trong cửa hàng tay chân bận rộn, đứng ở bên mỉm cười, đứng ở góc của cửa hàng, hấp dẫn ánh mắt của ít khách hàng, có rất nhiều người đặc biệt tới đây chỉ để nhìn thấy , phải là đến mua quần áo.

      Mà Hải Nhạc dùng khăn che mặt cho nên có khá nhiều người nhìn với ánh mắt hiếu kỳ, có người còn tưởng rằng đây là trang phục mà cố ý mặc để thu hút ánh mắt của khách hàng.

      Bởi vì dáng người Hải Nhạc rất đẹp, người lại là trang phục trong cửa hàng của Tiểu tĩnh, phối hợp với nhau quả chiêu quảng cáo hữu hiệu, ngừng có người tới hỏi bộ trang phục mặc là mua ở đâu. Hải Nhạc vui vẻ hướng mọi người giới thiệu bộ trang phục mặc chính là của cửa hàng này, sau đó còn nhiệt tình giúp khách hàng lựạ chọn trang phục phù hợp, nhiệt tình cùng kiên nhẫn của Hải Nhạc giúp Tiểu Tĩnh có được rất nhiều khách tới mua hàng. Hải Nhạc phấn khích, ngừng quay sang Tiểu Tĩnh và Tạ Thư Dật giơ ngón tay hình chữ V chiến thắng, miệng cười vui vẻ.

      Nhưng rất nhanh, Hải Nhạc liền đụng phải vị khách nữa khó tính dây dưa, ta hết chê bộ này quá hoa hòe, bộ kia quá dài, thử cái nón này đến cái nón khác, trong cửa hàng có bao nhiêu trang phục ta cũng thử gần hết rồi, đến người kiên nhẫn tốt như Hải Nhạc cũng có chút chống đỡ nổi rồi.

      nghĩ tới, lát sau ta lại như những khách hàng khác, nhìn trúng bộ váy mà Hải Nhạc mặc, ta quay sang hỏi Hải Nhạc: “ Bộ trang phục người còn số lớn hơn ? Tôi muốn mặc nó, nhất định nó rất đẹp giống như !”

      “Vâng, vâng. Khẳng định là thế rồi, đợi chút, tôi xem có còn hay !” Hải Nhạc .

      Khi Hải Nhạc mang chiếc váy số lớn hơn ra, kia mặc vào người, so tới so lui, rốt cuộc cũng vẽ ra chút vẻ mặt hài lòng, ta vui vẻ ngắm nhìn mình, rồi lại nhìn Hải Nhạc, sau đó : "Khăn trùm đầu , tôi cảm thấy nó rất hợp với bộ trang phục này, giúp tôi chọn cái.”

      Hải Nhạc khỏi ngây ngẩn cả người, chiếc khăn trùm đầu này, là chính làm ra, biết đâu lấy cho ta cái đây? Hơn nữa, chiếc khăn trùm đầu của vốn dĩ phải là đồ trang trí, tác dụng chủ yếu chính là che kín mặt mà thôi!

      “Tiểu thư, xin lỗi a, chiếc khăn trùm đầu này, chỉ có cái thôi!” Hải Nhạc có chút xin lỗi cùng uyển chuyển .

      “Nhưng mà tôi rất thích chiếc khăn này a!” này tính khí rất cổ quái, ta cứ hết lần này đến lần khác muốn chiếc khăn của Hải Nhạc.

      “Nếu như tôi cũng giống như mang chiếc khăn này che mặt lại, khẳng định là cũng rất dễ nhìn, như vậy cũng có chút cảm giác thần bí, chồng tôi chắc chắn rất thích.”

      “Cái này…" Hải Nhạc có chút khó khăn biết làm sao, vị khách này là khó, hết lần này đến lần khác đều muốn thứ đó tới cùng!

      Hải Nhạc đứng đó biết phải làm sao, đột nhiên vị khách nữ đó liền đưa tay kéo khăn trùm đầu của xuống, : “Đưa tôi thử lần !”

      Hải Nhạc cũng có ngờ tới ta thô lỗ thế này, trực tiếp giơ tay kéo khăn của xuống, vốn dĩ luôn nhiệt tình hướng dẫn khách hàng cho nên cái khăn trùm đầu chỉ buộc lỏng lẻo, bị ta dùng sức lôi kéo, chiếc khăn trùm đầu dễ dàng rớt xuống, mặt của Hải Nhạc cứ thế bị lộ ra ngoài!

      Khăn trùm đầu tay của vị khách đó, nhưng ta lại ngây ngốc nhìn Hải Nhạc, hồi lâu ta liền phát ra tiếng thét chói tai, ném chiếc khăn trùm đầu xuống đất.

      “Quỷ a! Quỷ a! là đáng sợ!” ta lấy hai tay ôm kín đầu, xoay người la to lên, giống như nhìn thấy quỷ mà chạy ra ngoài.

      Mấy vị khách nữ đứng gần đó cũng vô tình nhìn thấy mặt của Hải Nhạc, họ bị dọa sợ đến la to lên, cũng tứ tán chạy ra ngoài, những vị khác còn lại cùng đám nhân viên cũng ngây người hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt tự nhiên đổ dồn lên người của Hải Nhạc. Hải Nhạc bối rối bụm mặt lui về phía sau, lùi đến sát tường, biết làm cách nào, cứ thế bưng mặt đứng nơi đó, động cũng dám.

      Tạ Thư Dật nghe thấy tiếng la hét thất thanh, xoay người nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Hải Nhạc tay chân luống cuống bụm mặt đứng ở nơi đó, mà khăn trùm đầu nằm dưới đất, trong lòng của lộp bộp tiếng, Tạ Thư Dật vội vàng chạy tới chỗ Hải Nhạc, tới nhặt chiếc khăn lên, nhanh chóng đem Hải Nhạc ôm vào trong ngực, tay mạnh mẽ kéo tay của Hải Nhạc ra, sau đó cẩn thận dùng khăn che mặt cho Hải Nhạc.

      " Làm sao lại bất cẩn như thế? bị họ hù dọa chứ? sao, sao, có ở đây, vẫn luôn ở đây, chỉ cần em ở trong lòng là tốt rồi, cần để ý đến bọn họ, họ chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, họ biết ra em là người tốt thế nào, cần để ý đến họ có được ?” Tạ Thư Dật lo lắng liên thanh .

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn .

      cảm giác mình bị thương hại rồi, những người đó nhìn thấy , tựa như nhìn thấy ma quỷ, thực như nhát dao chí mạng xuyên thẳng vào lòng tự ái của .

      Coi như Thư Dật chê dung mạo của , vẫn như trước, nhưng dung mạo của như vậy dọa người, dọa cả chính , nhất là trong khoảnh khắc này, trong lòng rất đau khổ, rất thống khổ!

      Nếu như, nếu như mặt của bị hủy, tốt biết mấy! cùng Tạ Thư Dật ở bên nhau, cặp xứng đôi, nhưng bây giờ, người ta nhìn thấy dung mạo của , còn tránh kịp! Còn Tạ Thư Dật tới đâu liền có ánh mắt ái mộ vây lượn tới đó!

      “Thư Dật, em…… Em muốn về nhà, em muốn về nhà!” Hải Nhạc mang theo thanh run rẩy muốn khóc với Thư Dật.”

      Tạ Thư Dật khỏi nâng mặt lên, chỉ thấy trong mắt của ngập tràn nước mắt, đau lòng tự tay lau nước mắt cho Hải Nhạc, thở dài cái : “ Được rồi, cũng hơi mệt mỏi, chúng ta về nhà nhé!”

      Tiểu Tĩnh cũng chạy tới, lo lắng hỏi Hải Nhạc: " Hải Nhạc, em sao chứ?”

      "Em sao, chỉ là khăn trùm đầu của em bị vị khách đáng sợ cẩn thận kéo xuống rồi!” Hải Nhạc .

      Tiểu Tĩnh trong lòng có chút thẹn, liên tiếp : " Hải Nhạc, xin lỗi, xin lỗi, để cho em bị ủy khuất rồi.”

      "Chị, chuyện liên quan đến chị, em chỉ là muốn về nhà thôi.” Hải Nhạc lắc đầu .

      “Xin lỗi Tiểu Tĩnh, em làm ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của chị, lại còn hù dọa khách hàng của chị chạy mất, người câu xin lỗi, phải là em.”

      xong, nước mắt của lại như mưa ngượng ngùng chảy xuống.

      "Sao em lại như vậy? còn tức giận bọn họ hù dọa đến em, là nữ nhân đáng chết nào dám kéo khăn trùm đầu của em xuống, tiếc là nhìn thấy, nếu để nhìn thấy, nhất định ta thành tám khối!” Tạ Thư Dật có chút nổi giận mà .

      "Phải đó, em cũng có làm ảnh hưởng gì tới cửa hàng của chị hết… đây là chuyện hoàn toàn phải ý muốn của em… đều là do nữ nhân chết tiệt kia! xin lỗi, là chị chú ý, em đến đây chơi với chị là tốt rồi, cần phải tới giúp chị! Ai, là do chị tốt!” Tiểu Tĩnh .

      " sao mà…chị cứ tiếp tục công việc nhé, em hơi đau đầu, em muốn về nhà nghỉ chút!” Hải Nhạc nâng đầu của mình .

      "Được rồi, em về nhà, nghỉ ngơi chút tốt!” Tiểu Tĩnh .

      "Vậy chúng tôi về trước….” Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc khỏi cửa hàng của Tiểu Tĩnh.

      Khi vào trong xe của Tạ Thư Dật, Hải Nhạc nhịn được khóc nức nở thành tiếng.

      Tạ Thư Dật chỉ đành phải ôm ở đây. Trong ngực, luôn miệng an ủi : " Nhạc Nhạc, đừng như vậy, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, em đừng để ý đến nó có được ? Được ?”

      "Em để ý! Em để ý! Làm sao em có thể để ý được? Thư Dật, mọi người đều thể chấp nhận em, làm sao có thể chịu đựng nhìn em xấu xí như thế?” Hải Nhạc vùi đầu vào trong ngực Tạ Thư Dật, thương tâm khóc lớn lên.

      Tạ Thư Dật cảm thấy chua xót, nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận, tại sao vẫn hiểu, căn bản cũng hề quan tâm đến khuôn mặt biến dạng thế nào, chỉ cần vẫn là Nhạc Nhạc của là tốt rồi!

      " rồi! Là bọn họ biết em rất tốt! Làm sao em lại tự mình rúc vào cái sừng trâu như thế! Người ta nhìn em thế nào, em để ý làm cái gì? Chỉ cần thèm để ý là tốt rồi! Cho dù cả toàn thế giới cảm thấy em xấu xí, nhưng chỉ cần thấy em luôn xinh đẹp là tốt rồi! muốn chính là em! phải là dung mạo của em!" Tạ Thư Dật có chút nổi giận mà .

      " cảm thấy em xứng với sao?” Hải Nhạc nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn .

      " có! chút cũng cảm thấy! Em là người con tốt nhất đời mà gặp! Em là người xứng đôi với nhất!” Tạ Thư Dật sợ tin, ngừng hôn lên đôi mắt của .

      “Nhưng mà, nhưng mà em cảm thấy em xứng với !” Hải Nhạc khóc .

      Tạ Thư Dật quả bị chọc giận đến tức chết mất thôi, nhưng hít hơi sâu rồi thở dài, vẫn dùng thanh nhàng ôn nhu với Hải Nhạc: “Sao trong đầu em lại có loại suy nghĩ này? Khuôn mặt, chẳng qua chỉ là phù du mà thôi, dù có khuôn mặt đẹp, cũng già , khi già rồi mỹ nhân cũng có đầy nếp nhăn mặt đấy thôi! Làm sao nhìn ra được lúc còn trẻ ta trông như thế nào a?”

      "Nhưng mà mặt bọn họ có sẹo! có vết sẹo xấu xí như vậy!” Hải Nhạc lớn tiếng kêu.

      Tạ Thư Dật nhẫn nhịn được nữa, cơn giận của hoàn toàn bộc phát ra: “Cả ngày lẫn đêm vẫn luôn để ý chuyện này, để ý! Mà em vẫn bận tâm đến lời ! phải chỉ là sẹo thôi sao? Nếu như em để ý xóa vết sẹo đó là được rồi! Có gì to tát đâu!” Tạ Thư Dật vừa giận vừa thương, biết phải làm sao với ngốc này.

      “Nhưng mà Thư Dật à, có biết ? Vết sẹo này chữa được nữa! Nó theo em cả đời này!” Hải Nhạc bụm mặt khóc .

      Tạ Thư Dật đau lòng, chỉ có thể đem Hải Nhạc ôm vào lòng càng chặt hơn, : " Nhạc Nhạc, nếu như em bận tâm đến vết sẹo này, cho dù thế nào cũng nghĩ cách xóa nó , khiến nó biến mất vĩnh viễn còn khiến em phiền não nữa, có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền! nghĩ vết sẹo này khó xóa! đưa em tìm bệnh viện chỉnh hình tốt nhất, tìm ra bác sĩ thẩm mĩ tốt nhất, để khôi phục dung mạo trước kia của em! Để cho em lại trở về làm Hải Nhạc xinh đẹp! Nhạc Nhạc, tin tưởng , kỹ thuật thẩm mỹ bây giờ tiên tiến như vậy, sao có thể bị vết sẹo mặt em làm khó chứ?”

      "Nhưng trước kia em cũng hỏi rồi, muốn khôi phục như cũ là chuyện thể nào, em sợ, em sợ cho em tất cả cuối cùng cũng chỉ là hư ảo, kết quả lại là thất vọng!” Hải Nhạc nức nở .

      "Được rồi, khóc, khóc nữa, lúc đó em hỏi vị bác sĩ Mông Cổ, chỉ là bác sĩ bình thường, hãy quên lời họ ! Lần này chúng ta tìm vị bác sĩ tốt nhất! Tin tưởng , vết sẹo mặt em đối với bọn họ mà , chẳng qua chỉ là vết bớt mà thôi! Đừng khóc! Đừng khóc, em xem khóc đến hai mắt cũng sưng đỏ lên rồi, đến khi về nhà cha mẹ và Tiểu Bảo Tiểu Bối tưởng khi dễ em đấy! “ Tạ Thư Dật ôn nhu mà , dịu dàng lau nước mắt cho Hải Nhạc.

      "Vâng.” Trong lòng của Hải Nhạc rốt cuộc cũng được Tạ Thư Dật khai sáng lòng, từ từ bình ổn lại, dùng sức gật đầu cái, đẩy Tạ Thư Dật ra, ngồi thẳng người: “Chúng ta về nhà thôi.”

      Tạ Thư Dật khởi động xe, trong lòng khỏi đau đớn, phải là Hải Nhạc, nhưng biết phải chịu đau khổ dằn vặt trong lòng như thế nào, trước kia xinh đẹp như vậy, bây giờ lại trở thành xấu xí trong mắt người khác, nếu như người bị hủy dung là , chính cũng sớm chịu nổi mà phát điên rồi!

      Cho dù phải trả giá cao bao nhiêu, nhất định phải làm cho Hải Nhạc khôi phục được dung mạo trước kia, chữa lành vết thương tâm hồn cho ! Để cho lại lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười tự tin như ngày trước!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 225: Trì Hải Hoan Bị Bệnh Tâm Thần???

      Vụ án Trì Hải Hoan bắn Hải Nhạc và Tạ Thư Dật, dựa vào danh tiếng và địa vị của Tạ gia, tòa án quyết định mở phiên tòa kín đáo. Ngày mở phiên tòa, Hải Nhạc và Tạ Thư Dật ngồi ở chỗ nguyên cáo, Trì Hải Hoan khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt cũng ngây dại bị viên cảnh sát còng tay dắt tới chỗ ngồi bị cáo. Nhìn thấy Tạ Thư Dật và Hải Nhạc, ánh mắt của sáng lên, rồi lại ảm đạm xuống, sau đó, nhanh chóng dời tầm mắt đến phía người xem, thấy mẹ và Tạ ba ba ngồi cùng nhau, có chút buồn bã thê lương nhìn mẹ, mẹ Hải Nhạc khỏi nghẹn ngào rơi lệ hô tiếng: “Hoan Hoan!” nhưng Trì Hải Hoan ngay sau đó liền hờ hững cúi đầu, mẹ Hải Nhạc thấy Trì Hải Hoan trở nên như vậy, lại nhào vào trong ngực Tạ ba ba mà khóc lên.

      Người chịu đau khổ nhất chính là mẹ của Hải Nhạc, nguyên cáo là con của bà, bị cáo cũng lại là con của bà, bên nào cũng là máu là thịt của bà, dù Trì Hải Hoan làm sai quá nhiều chuyện, nhưng dù sao cũng là con của bà, chị em tương tàn, tim của mẹ Hải Nhạc cơ hồ bị hai chị em dày vò đến tan nát.

      Trì Hải Hoan nhìn thấy mẹ khóc thương tâm như vậy, lặng lẽ cúi đầu, mơ hồ có thể thấy bả vai cũng run run.

      Hải Nhạc nhìn thấy tất cả, trong lòng khỏi cảm thấy khổ sở, nhịn được khóc nấc lên, Tạ Thư Dật thấy thế, ôm vào trong ngực, giọng an ủi.

      Ngay sau đó vị thư ký đứng lên điểm danh, Tạ Hải Nhạc cùng đứng lên đáp lời, sau khi tòa đọc hết lời quy định tất cả mọi người đều ngồi xuống.

      Giọng uy nghiêm của chánh án vang lên” Căn cứ Luật Tố tụng hình , Tòa án nhân dân Đài Bắc hôm nay mở phiên tòa xét xử vụ án do Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc cáo trạng Trì Hải Hoan tội thuê người khác giết người và tội cố ý giết người! Phiên tòa bắt đầu!

      Ngay sau đó ông ta hỏi Trì Hải Hoan có nhận được đơn khởi tố hay , sau khi luật sư biện hộ đại diện trả lời, chánh án bắt đầu chỉ định luật sư biện hộ cho Hải Nhạc bắt đầu biện hộ.

      “Trì Hải Hoan và thân chủ của tôi – Tạ Hải Nhạc vốn là chị em song sinh, bởi vì tình cảm thù hận giữa hai người mà sinh ra ý muốn giết người, ngay từ sáu năm trước, ta lợi dụng thân chủ của tôi là người lương thiện và nể tình chị em mà dụ dỗ ấy đến vách núi, lừa gạt lấy vật đính ước mà Tạ Thư Dật tặng cho Tạ Hải Nhạc, sau đó đẩy thân chủ của tôi xuống vách núi.”

      “Phản đối! Phía luật sư bào chữa cho nguyên cáo tự suy đoán! Xin luật sư hãy đưa ra chứng cứ cụ thể, là chứng cứ!” Luật bào chữa cho Trì Hải Hoan đứng lên kháng nghị.

      "Phản đối có hiệu lực, mời luật sư bào chữa cho bên nguyên hãy đưa ra những chứng cứ cùng nhân chứng cụ thể.” Chánh án .

      "Trì Hải Hoan giả mạo thân phận của thân chủ tôi – tức Tạ Hải Nhạc. Đó chính là chứng cứ! Có nhân chứng có thể chứng minh điều này.” Luật sư Lưu bình tĩnh .

      "Mời nhân chứng…”

      Đứng trước mặt nhân chứng của vụ án mấy năm trước sau khi kể lại mọi chuyện, luật sư bào chữa cho Trì Hải Hoan hỏi: “Các vị có tận mắt nhìn thấy thân chủ của tôi đẩy Tạ Hải Nhạc xuống vách núi?”

      " nhìn thấy!" Mọi người trả lời.

      “Các vị cũng tận mắt nhìn thấy thân chủ của tôi đẩy Tạ Hải Nhạc xuống vách núi, vậy chuyện thân chủ của tôi đẩy Tạ Hải Nhạc xuống vực hề tồn tại! sai, ấy giả mạo thân phận của Tạ Hải Nhạc, nhưng ấy làm như vậy cũng chỉ là vì ấy quá Tạ tiên sinh, sau khi Tạ tiểu thư trượt chân xuống vách núi, Trì Hải Hoan mới nảy sinh ý tưởng để mình thay thế thân phận của Tạ tiểu thư để có thể cùng Tạ tiên sinh ở chung chỗ. Chỉ với lí do này đủ để chứng minh rằng chính ấy đẩy Tạ tiểu thư xuống vách núi.” Luật bào chữa cho Trì Hải Hoan đanh thép .

      "Tòa đồng ý với luật sư bào chữa cho bị cáo. Lời cáo buộc bị cáo đẩy nguyên cáo xuống vách núi, chứng cứ chưa đủ, tội danh mưu hại thành lập, mời luật sư bên nguyên cáo tiếp tục biện hộ.” Chánh án .

      Trì Hải Hoan ngồi ở ghế bị cáo, môi như có như mà lộ ra tia cười mỉm.

      "Thân chủ của tôi đại nạn chết, được ngư dân trong làng chài cứu sống, khuôn mặt bị hủy hoại, giọng cũng bị mất, hoàn cảnh vô cùng bi thảm. Bởi vì bị cáo giả mạo thân phận của thân chủ tôi, cho nên ấy cảm thấy khôi phục thân phận của mình chỉ là vô vọng, liền mai danh tích sống ở nhà họ Phương suốt sáu năm nay, sinh ra được cặp song sinh trai . Khi thân chủ Tạ Thư Dật của tôi đến biệt thự tư nhân Hải Giác của ta, tình cờ gặp được con trai và con của mình, vì hoài nghi thân phận của hai đứa bé nên Tạ Thư Dật đưa chúng đến Đài bắc tiến hành xét nghiệm DNA. Nhưng sau khi bị cáo biết được chuyện này, bị cáo dùng mối quan hệ và tiền để mua kết quả giám định, nhờ người đánh tráo kết quả giám định, khiến cho thân chủ thứ 2 của tôi thể biết được hai đứa bé chính là con của ta! Đây chính là kết quả giám định DNA ban đầu trước khi bị đánh tráo, mời xem qua.” Luật sư Lưu đem tài liệu đưa tới tay chánh án.

      “Mà vị kia, người trợ giúp ta đánh tráo kết quả giám định DNA đồng ý ra tòa làm nhân chứng. Xin phép chánh an cho gọi nhân chứng vào." Luật Lưu .

      Khi mời nhân chứng vào đối chất, vị luật sư bào chữa cho Trì Hải Hoan có kháng nghị gì, thừa nhận là chính Trì Hải Hoan làm việc này, nhưng tất cả vẫn chưa đủ chứng cứ chứng minh rằng Trì Hải Hoan có động cơ sát hại Tạ Hải Nhạc.

      Luật sư Lưu lớn tiếng : "Qua chứng cứ này có thể thấy được, thủ đoạn của bị cáo vô cùng cao minh và ác độc, ta trăm phương ngàn kế ngăn cản hai vị thân chủ của tôi nhận ra nhau, sau khi bị thân chủ thứ hai của tôi cự tuyệt tình cảm lần nữa, bị cáo liền nảy sinh ý đồ sát hại thân chủ thứ nhất của tôi, Tạ Hải Nhạc! Bị cáo thuê sát thủ mưu sát tạ Hải Nhạc, nhưng cùng lúc đó, thân chủ của tôi may mắn được vị tài xế lái xe đến Đài Bắc – ông Lý Trung Hỉ cứu sống khỏi tay của hai tên sát thủ kia. Mời nhân chứng Lý Trung Hỉ!”

      Lý Trung Hỉ sải bước lên bục nhân chứng, ông cười cười hướng Hải Nhạc gật đầu cái.

      Mà luật sư của Trì Hải Hoan đến trước mặt ông, hỏi loạt câu hỏi, rồi : “Nhân chứng cứu Tạ tiểu thư từ tay đám sát thủ là , nhưng nhân chứng của nguyên cáo cùng chứng cứ và thân chủ của tôi hoàn toàn liên quan đến nhau! đủ để chứng minh sát thủ là do thân chủ của tôi thuê! Tôi khẳng định, thân chủ của tôi hề thuê sát thủ tới giết hại nguyên cáo!”

      "Chứng cứ đủ! Mời nguyên cáo đưa ra thêm chứng cứ.” Chánh án .

      (((((Rốt cuộc cũng cố gắng cho xong, tôi toát cả mồ hôi. Tôi chợt phát ra rằng, tôi miệt mài suốt cả ngày đêm lâu như vậy, mà mọi người chỉ cần 2 phút là đọc xong rồi! Thỉnh thoảng cũng có rất nhiều mệt mỏi, rối rắm, chỉ sợ là các bạn cũng cách nào hiểu được. ra, theo đuổi vẻ đẹp hoàn mỹ có gì là cá tính, nó làm mình mệt chết được.

      PS: Nếu như có độc giả nào học luật hay có thể là luật sư hãy hiểu cho Hương Hương chút, tôi vốn dĩ kiến thức pháp luật có hạn, phải cố gắng tra hết tài liệu này tới tài liệu khác mới có thể viết được mấy dòng đó. Mong mọi người hãy nhớ là tiểu thuyết và thực tế luôn có những khác biệt, rất mong các bạn thân lượng thứ cho Hương Hương, đừng vì thế mà xa lánh Hương Hương nhé.))))))))))))))))))))

      “Tôi còn có nhân chứng vô cùng quan trọng! Chính là trong hai tên sát thủ muốn giết thân chủ Tạ Hải Nhạc của tôi! Hơn nữa, trong lúc điều trị tại bệnh viện Nhân Ái, bị cáo Trì Hải Hoan giả mạo y tá lẻn vào phòng của , tiêm dung dịch potassium cyanide (Kali Xianua) vào ống truyền dịch, mục đích là để vô thanh vô thức trúng độc mà chết, xóa chứng cứ . Đây là mẫu dung dịch có nhiễm chất độc potassium cyanide được kiểm nghiệm, đủ để chứng minh chính ta dùng potassium cyanide (Kali Xianua) để tiêm cho tên sát thủ! Dùng cái này muốn giết người diệt khẩu!" Lưu luật sư lớn tiếng .

      . Trì Hải Hoan khỏi cũng ngẩng đầu lên, tên sát thủ kia mệnh ghê gớm a! Gã họ Lý kia khiến bị trọng thương, chết, tiêm chất độc potassium cyanide cho , vẫn chết! Đúng là dai như đỉa!

      Ngay sau đó tên sát thủ kia mặc quần áo bệnh nhân liền được hai viên cảnh sát dẫn vào tòa án, luật sư Lưu hỏi : “ nhận được lệnh của người thuê lúc nào? Hãy xem người chủ thuê đưa ra lời chỉ thị gì?"

      "Tôi và trai của tôi vào đầu tháng 7 nhận được giao dịch này, người đó liên lạc với chúng tôi, cũng gửi tư liệu của Phương Viễn Chi cho chúng tôi qua mạng, bảo chúng tôi làm thịt ta. Chúng tôi thấy đối tượng ám sát là người phụ nữ câm, cho nên đồng ý với ta, số tiền đưa ra giao dịch cũng phải là con số , cho nên chúng tôi lấy trước nửa số tiền làm đặt cọc, nhưng mà người đó cầu là muốn nhìn thấy hình chứng minh Phương Viễn Chi chết, chỉ cần gửi số hình đó cho ta, ta đem số tiền còn lại giao cho chúng tôi. Sau đó chúng tôi tiếp cận Tạ Hải Nhạc, tóm được cơ hội ta đến Đài Bắc, chúng tôi bắt cóc ta lên núi. Kết quả, tôi bị người ta giết chết, còn tôi được cứu đưa vào bệnh viện. Đây là toàn bộ việc xảy ra.” Sát thủ .

      "Vậy và người thuê đó liên lạc bằng cách nào?”

      "Dùng điện thoại di động để liên hệ, toàn bộ chỉ thị từ ta tôi đều nhận từ điện thoại di động.”

      " có nhớ giọng của người thuê đó ?”

      "Là giọng nam, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của chúng tôi, tôi biết đó là giọng qua xử lý đổi giọng, cách nào xác định được danh tính .”

      “Ý của , đó có thể là người phụ nữ?”

      "Đúng vậy!”

      Luật sư của Trì Hải Hoan lập tức kháng nghị: “Phản đối, phản đối! Luật sư của nguyên cáo có những câu hỏi mang tính hướng dẫn cho nhân chứng!”

      "Phản đối có hiệu lực, xin luật sư bào chữa cho nguyên cáo chú ý đến phương thức hỏi.” Chánh án .

      Lưu luật sư gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Số tiền đặt cọc kia, các người giao dịch bằng tiền mặt hay là qua tài khoản ngân hàng của người thuê các người?”

      "Qua tài khoản ngân hàng của tôi.”

      " Số tiền đặt cọc là bao nhiêu?”

      trăm vạn Đài tệ.”

      "Tôi hỏi xong, cảm ơn!”

      Luật sư Lưu về chỗ ngồi, thò tay tiếp nhận tập tài liệu mà phụ tá đưa cho ông, đưa lên cho chánh án rồi : “Đây là chứng cứ mà cảnh sát kiểm chứng, đến ngân hàng mà thực cuộc giao dịch đó để thu nhận, số tiền được gửi là 100 vạn sai, và số tiền này được gửi cho hai tên sát thủ dưới tên của bị cáo Trì Hải Hoan!”

      Nhìn Trì Hải Hoan cúi đầu, luật sư Lưu mạnh mẽ chỉ vào Trì Hải Hoan, lớn tiếng : “Chính là , Trì Hải Hoan! luôn giả mạo thân phận của thân chủ tôi, nhưng vì cho rằng lần này sợ vạn nhất, có thể đưa thân chủ của tôi vào chỗ chết! Cho nên liền to gan sử dụng thân phận của mình để cùng tội phạm thực giao dịch xấu xa đó!”

      Sắc mặt của Trì Hải Hoan trong lúc nhất thời trở nên xám xịt, ngờ cẩn thận đến mấy cuối cùng vẫn có sơ sót, bởi vì sợ giao dịch bằng tiền mặt mấy tên sát thủ dễ dàng nhận ra mình, cho nên mới lựa chọn gửi tiền qua tài khoản ngân hàng, cũng dùng cái tên tài khoản Trì Hải Hoan để gửi tiền. Dù sao , cái tên Trì Hải Hoan này, cho rằng khi Tạ Hải Nhạc chết , còn ai biết đến cái tên Trì Hải Hoan đó nữa, cũng thể nào tìm ra được người nào giống , chắc chắn cách nào buộc tội được! Nào ngờ…!

      Trong nháy mắt, thính giả ngồi phía dưới liền phát ra tiếng thảo luận xì xào.

      "Yên lặng! Yên lặng!" Chánh án gõ búa cái, ông ta lật lật tài liệu xem chút, sau đó quay sang phía bồi thẩm đoàn.

      Luật sư Lưu đà lại lấy ra hai đĩa CD, : “Sau khi bị cáo thuê sát thủ giết người thất bại, ta liền chạy tới bệnh viện muốn giết người diệt khẩu, đem chất độc potassium cyanide (Kali xianua) tiêm vào chai truyền dịch của tên sát thủ! Bị cáo tưởng rằng mình được như ý nguyện, sau đó lại chạy đến phòng bệnh của thân chủ tôi, cũng cố làm hại thân chủ tôi theo cách này, muốn tiêm potassium cyanide vào chai truyền dịch của thân chủ tôi, kết quả làm kinh động đến thân chủ của tôi. Kế hoạch đổ bể, bị cáo liền sinh sát ý, muốn nổ súng giết Tạ Hải Nhạc! Hai đĩa CD này, là lấy từ CCTV của bệnh viện, có quay camera quan sát ghi được toàn bộ quá trình bị cáo đến muốn giết nhân chứng diệt khẩu và thân chủ của tôi! Mời chánh án và bồi thẩm đoàn xem qua! Thân chủ của tôi trong tình thế cấp bách trốn ra phía sau phòng bệnh, nhưng bị cáo còn hướng ấy nổ hai phát súng, chỉ có điều hai phát súng đó trúng người thân chủ Tạ Hải Nhạc của tôi, thân chủ thứ hai của tôi – Tạ Thư Dật bước vào khuyên bị cáo bỏ súng xuống, cho ta cơ hội, bị cáo giả vờ nghe theo, rồi lại bất ngờ chĩa súng bắn về phía Tạ Hải Nhạc, nhưng phát súng đó lại bắn trúng thân chủ thứ hai của tôi! Bị cáo chẳng những thuê sát thủ giết người mà còn mang theo súng cố ý giết người! Mà người bị giết lại chính là em ruột của bị cáo! Thủ đoạn của bị cáo vô cùng tàn bạo, ác độc, trời xanh cũng ghê tởm! Tôi cáo buộc bị cáo với 4 tội danh: , tội xúi giục người khác gây thương tích cho bị hại! Hai, tội thuê người khác giết người! Ba, tội cố ý giết người! Bốn, tội giết người thân có cùng huyết thống! Xin chánh án và bồi thẩm đoàn xem xét trả lại công đạo cho thân chủ của tôi!”

      Khi thấy những hình ảnh chiếu ra từ hai chiếc CD, vị luật sư bào chữa cho Trì Hải Hoan cũng còn lời gì để .

      Đúng lúc này, Trì Hải Hoan đột nhiên thét lên, ta ngừng lấy hai tay cào tóc của mình, điên cuồng đạp đầu xuống bàn, cảnh sát vội vàng chạy tới giữ ta lại, nhưng biết Trì Hải Hoan lấy đâu ra sức mạnh mà nổi điên xô ngã mấy viên cảnh sát, vừa đánh vừa đá, nhân cơ hội vị cảnh sát kia chú ý mà cắn vào cổ ta. Tình huống quá bất ngờ, viên cảnh sát kịp phản ứng liền lớn tiếng kêu đau, tất cả mọi người tòa nhất thời đều cảm thấy hoang mang khó tin, tạo nên mảnh hỗn loạn chưa từng thấy.

      viên cảnh sát khác vội vàng chạy tới cầm lấy cây gậy điện dí vào cổ Trì Hải Hoan, rất nhanh, Trì Hải Hoan trợn trừng mắt ngã sóng soài mặt đất.

      “Thưa quý tòa, thân chủ của tôi sáu năm trước phải chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần khiến ấy mắc chứng bệnh uất ức vô cùng nghiêm trọng, những lúc bệnh tình tái phát đều có khuynh hướng tự sát! Cho tới bây giờ, ấy vẫn phải dùng thuốc điều trị! Ngài chánh án! Đây là hồ sơ bệnh án điều trị của thân chủ tôi tại quốc! Khoảng thời gian Trì Hải Hoan tôi học ở quốc, cũng vào ngày 15 tháng hai này, ấy đột nhiên phát bệnh tâm thần phân liệt, tấn công bạn học của ấy, sau đó Trì Hải Hoan được đưa vào điều trị ở khoa tâm thần! Bác sĩ giám định, ấy chẳng những có chứng uất ức, còn bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác! Giám định bệnh tâm thần của bệnh viện có thể chứng minh điều này! Thân chủ của tôi thể gặp kích thích quá lớn, như vậy càng khiến cho bệnh tình của ấy thêm nặng hơn! Bởi vì vị luật sư của nguyên cáo sử dụng ngôn từ quá khích, mới khiến cho thân chủ của tôi phát bệnh! Lúc này thần trí của thân chủ tôi được tỉnh táo, tôi đề nghị ngài thẩm phán và các bồi thẩm viên tạm thời dừng lại phiên tòa! Cho thân chủ của tôi thời gian tối thiểu là 3 ngày, đợi ấy tỉnh táo lại bình thường mở lại phiên tòa!” Luật sư của Trì Hải Hoan lớn tiếng .

      Thẩm phán cầm lấy tài liệu, cùng các bồi thẩm viên trao đổi ý kiến chút, lát sau chánh án gõ búa, lên tiếng: “Xin luật sư của nguyên cáo chú ý đến từ ngữ! Bây giờ tôi tuyên bố, tạm dừng phiên tòa! Đợi bị cáo thần trí tỉnh táo lại, 3 ngày sau mở lại phiên tòa!”

      Nhìn Trì Hải Hoan nhanh chóng bị mang ra khỏi tòa án, Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật bốn mắt nhìn nhau, tại sao có thể như vậy? Trì Hải Hoan có uất ức chứng? Còn có bệnh tâm thần phân liệt? Điều này sao có thể? ta phải là vẫn rất tốt sao?

      "Sao… sao có thể như vậy?” Hải Nhạc ngơ ngác hỏi.

      " tin! ta làm sao có thể mắc bệnh tâm thần phân liệt? Chuyện này nhất định là làm giả! Là giả!” Tạ Thư Dật kích động kêu!

      "Thư Dật, đừng kích động, giả giả còn biết được!” Hải Nhạc vội vàng an ủi .

      Khi ra khỏi tòa án, Tạ Thư Dật sốt ruột khó nén hỏi luật sư Lưu: " Trì Hải Hoan đột nhiên liền trở thành người bị bệnh tâm thần, có phải là có chút khó khăn để buộc tội ta ?”

      Luật sư Lưu thở dài tiếng: " ta lấy ta giám định bệnh tâm thần và hồ sơ điều trị để chứng minh, Thư Dật, tôi đúng là ngờ đến chuyện này!”

      "Thư Dật, mấy năm đó chúng ta đưa nó sang quốc, quản hỏi, hơn nữa, lúc trước nó còn bị người ta làm nhục, từ phát sinh chứng uất ức, bây giờ còn mắc bệnh tâm thần phân liệt. Theo lý mà , trừ mắc bệnh do di truyền ra, những đứa trẻ đó, phần lớn đều là do kích thích quá lớn mà khiến cho phát điên, Hải Hoan bị người ta làm nhục, sau hãm hại Nhạc Nhạc lại bị vạch trần, Thư Dật lại thẳng thừng cự tuyệt và chán ghét nó, người bình thường cũng mấy ai chịu nổi áp lực và kích thích quá lớn như vậy!” Tạ ba ba cũng thở dài hơi mà .

      “Hải Hoan của tôi, đứa con tội nghiệp của tôi!” Mẹ Hải Nhạc nghĩ đến Trì Hải Hoan phải chịu đựng nhiều như vậy, trong lòng của bà đau như khỏi khóc rống lên!

      Hải Nhạc đứng đó trầm mặc, lòng của cũng đau đớn khôn nguôi, xem ra, mấy năm này, Trì Hải Hoan cũng tốt hơn là bao, nếu như chị ta mắc bệnh này, có phải là ông trời trừng phạt những lỗi lầm mà chị ta gây ra hay ?

      "Còn ba ngày nữa phiên tòa mở lại, chúng ta vẫn còn thời gian ba ngày. Nếu như căn bệnh của ta là giả, chúng ta dùng ba ngày này, phơi bày bộ mặt của ta!” Tạ Thư Dật .

      “Thư Dật, bệnh tâm thần vốn dĩ rất khó giám định." Luật sư Lưu thở dài hơi.

      "Vậy ý của chú là, bởi vì ta là bệnh nhân tâm thần, cho nên có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Tại sao có thể như vậy? Được! Cứ coi như ta bị bệnh tâm thần, nhưng ít ra, ở thời điểm mà ta phạm tội, ta rất tỉnh táo a!” Tạ Thư Dật ức chế cơ hồ lớn tiếng kêu lên.

      "Cậu yên tâm, tôi cố gắng để hai người thắng phiên tòa lần này!” Luật sư Lưu an ủi vỗ vỗ bả vai Thư Dật.

      Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật, muốn rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ là thở dài cái, câu cũng ra ngoài.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 226: Trì Hải Hoan đáng thương!

      Về đến nhà, mẹ Hải Nhạc vẫn ngừng khóc thút thít, Tạ ba ba có khuyên thế nào cũng được.

      Tạ Thư Dật biết, bà rất đau khổ, dù sao đó cũng là con của bà, Trì Hải Hoan chịu rất nhiều tổn thương, thừa nhận điều này, nhưng tại sao ta lại có thể chỉ vì mình bị tổn thương mà đến trút hận lên Hải Nhạc và ? Hơn nữa, thủ đoạn trả thù của ta quá rất cao minh! Mọi chuyện đều lên sẵn kế hoạch rất kĩ, thể tìm ra chút sơ hở nào! Làm nhiều chuyện hại người xấu xa như vậy, làm sao có thể chỉ vì ta đột nhiên biến thành bệnh nhân tâm thần mà truy cứu tội danh nữa? tuyệt đối tha cho ta! có cái loại lòng bao dung trắc đó!

      Cái giám định đáng chết đó rốt cuộc là từ đâu ra? Đột nhiên có chứng uất ức cùng bệnh tâm thần phân liệt, đúng là khiến cho cách nào tiếp nhận nổi!

      ra cũng cảm nhận ràng, Hải Nhạc có chút thay đổi rồi. Từ lúc ra khỏi tòa án, chưa hề mở miệng câu nào, mặc dù có mở miệng an ủi mẹ, nhưng biết, như vậy, đoán chừng là tin tưởng lời của luật sư Trì Hải Hoan, suy nghĩ gì, đều biết! cảm thấy chị đáng thương! Cảm thấy Trì Hải Hoan đáng thương!

      đứa ngốc! Tại sao lại nghĩ xem Trì Hải Hoan làm những gì với ! cảm thấy mình so Trì Hải Hoan còn đáng thương hơn sao? Chẳng lẽ cứ khinh địch như vậy mà tha thứ cho ta? được! tuyệt đối đồng ý! Trì Hải Hoan nhất định phải bị trừng phạt!

      chịu ra miệng, đoán chừng là còn e sợ rống lên với , cũng nên hỏi , chờ chủ động với chuyện này! Đứa ngốc này, nếu như mở miệng mấy lời Trì Hải Hoan đáng thương này, nhất định hung hăng mà thức tỉnh ! Tại sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Trì Hải Hoan như vậy?

      ((((((((( Xin mọi người đừng vứt bỏ Hương Hương, Hương Hương viết chậm lại, nhưng là bởi vì tôi theo đuổi chất lượng nên mới chậm, tôi cố gắng suốt tháng, tôi tin rằng các bạn cũng nhìn thấy, tôi tin các bạn thân cũng thích đọc những câu văn chất lượng! Các bạn hãy vẫn thương “Ác Ma Ca Ca” như cũ nhé! Hãy ủng hộ cho Hương Hương bằng những lá phiếu đề cử trong tay và theo dõi nhé! Để cho Hương Hương có thể tiếp tục nghiệp! Tuy là viết văn cũng phải vì đề cử, nhưng những phiếu đề cử chính là động lực của những người viết lách chúng tôi! Tôi để các bạn phải thất vọng! Cảm ơn các bạn và nhanh tay đề cử AMCC nhé!)))))))))))))))))))))

      Hải Nhạc nhìn thấy mẹ như vậy, biết mẹ rất thống khổ, Hải Hoan cũng là con của bà, bị người ta làm nhục, bây giờ còn bị chứng uất ức, bệnh tâm thần phân liệt! Những chuyện này, làm sao bà có thể chịu được? ra, chính bản thân cũng cách nào tiếp nhận nổi kết luận bệnh tâm thần của chị mình!

      Liệu rằng Tòa án có tiếp tục xử án? Có muốn đưa chị đến bệnh viện tâm thần hay ? Hay là đưa vào ngục giam đây? Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy mờ mịt .

      Tiếp tục xử phạt ta, người mắc bệnh tâm thần bệnh hoạn, nếu xử ta chung thân là thể nào! Nhưng nếu xử phạt ta, những chuyện ta từng tổn thương mình, khiến cho mình chịu khổ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà hời hợt cho qua? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

      Trong lòng của Hải Nhạc vừa đau khổ vừa mâu thuẫn, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

      Nhìn mẹ đau khổ như vậy, hề mở miệng, bởi lẽ cũng biết nên khuyên bà như thế nào.

      Hải Nhạc ngồi ghế salon, ngơ ngác , lúc này Tạ ba ba tới: “Nhạc Nhạc, mẹ con lúc này này tốt chút nào.
      Haiz, qua chuyện lần này, bà ấy cũng già mười tuổi rồi.”

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn Tạ ba ba, : "Cha, cha , chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      Tạ ba ba thở dài cái, : " Hải Nhạc, cha cũng biết nên cái gì, Hải Hoan là tội ác tày trời, nó đối xử với con như vậy, hơn nữa là bởi vì nó bị người ta làm nhục, dẫn đến trong lòng vặn vẹo mà tìm đến con trả thù, haiz, cha biết phải gì rồi, Hải Hoan, nó ra cũng là đứa trẻ đáng thương, mẹ con chính là đau lòng vì điều này!”

      “Cha, con đồng ý cách làm của cha, trước kia ta giết cha đẻ của mình, là vì cái gì? Tuyệt đối phải là bị cái gì kích thích gì cả! ta muốn nghe theo lời của cha mình, có thể tự mình lựa chọn cự tuyệt hay là bỏ trốn! Có cần thiết phải giết chết người cha ruột có công dưỡng dục mình sao? ta còn phải là vì cha đẻ chịu từ bỏ quyền giám hộ đối với mình nên mới giết ông ta! Để ta có thể đường đường chính chính tới nhà chúng ta sống! Chính ta tàn nhẫn giết chết cha đẻ của mình! Cho nên, ta đối xử với Hải Nhạc và con như vậy, hoàn toàn là do bản tính ác độc của ta! Có thể , bản chất của ta chính là con ác quỷ! Ở đâu ra kích thích quá lớn mới khiến ta có thể làm ra những chuyện này? Con nghĩ, chuyện ta bị bệnh tâm thần, nhất định là giả!” Tạ Thư Dật tức giận mà .

      "Có thể nó giết cha đẻ của nó, cũng là do bị tổn thương tâm lý a, nghe khi cha mẹ Hải Hoan ly hôn, nó theo ông ta, nhưng ông ta vừa đánh vừa mắng nó, vẫn luôn ngược đãi nó! Những thứ này, phải là kích thích sao? Sau này nó lớn lên ông ta cũng chưa từng chăm sóc cho nó, bởi vì nó tự sanh tự diệt, bởi vì nó phải làm kiếm sống, bởi vì nó phải sống ở trong khu ổ chuột! Những thứ này phải là kích thích sao? Phải vất vả lắm mới tìm được mẹ nó, nhưng cha đẻ những để nó , mà còn dùng nó như món hàng trao đổi với đối tác làm ăn của ông ta! Đây phải là kích thích sao? Tất cả những chuyện này, đều là kích thích a! Nào có ai từ trong bụng mẹ sinh ra là kẻ xấu đây? Còn phải là vì được dạy dỗ tốt, được quan tâm , có được hoàn cảnh sống tốt, mà mới biến thành như vậy sao?” Tạ ba ba nhịn được phản bác.

      "Sai rồi! Bản tính chính là bản tính! Rất nhiều người cũng ở trong hoàn cảnh gia đình giống như ta, nhưng bọn họ vẫn có thể chính trực lên, có trở nên xấu xa như ta! ta có những suy nghĩ sai lệch từ trong xương máu rồi! Chẳng lẽ, chỉ vì chịu kích thích mà có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy sao? Làm chuyện xấu rồi có thể sửa lại sao? Đây là lý lẽ của ai vậy? Tóm lại, cần thiết đồng tình với ta! Con nhất định tống ta vào nhà giam!” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc nhìn hai cha con tranh luận, giọng thở dài cái, có gia nhập cuộc tranh luận này.

      "Cha, Thư Dật, con xem mẹ thế nào!”Hải Nhạc đứng lên.

      " , ." Tạ ba ba .

      Hải Nhạc lên lầu, tới trước phòng mẹ, gõ cửa.

      "Vào ” Mẹ ở trong phòng hữu khí vô lực .

      "Mẹ, mẹ sao chứ? Đỡ hơn chút nào chưa?” Hải Nhạc ngồi ở mẹ mép giường.

      Mẹ Hải Nhạc khỏi lại rơi lệ, nghẹn ngào : " Hải Nhạc, mẹ, lòng của mẹ , rất đau!"

      "Con hiểu." Hải Nhạc lẳng lặng .

      "Nhìn mặt của con, trong lòng mẹ rất đau, nhìn thấy bộ dạng kia của Hải Hoan, mẹ cũng rất đau lòng a! có nghĩ tới nó bị người ta làm nhục, dẫn đến mắc chứng uất ức, cũng có nghĩ tới nó lại mắc bệnh tâm thần mà gây ra những chuyện sai trái đó!" Mẹ Hải Nhạc đau lòng khóc.

      Hải Nhạc trầm mặc hồi, : "Mẹ, con cũng cảm thấy đường đột, nếu như chị bị bệnh là , mấy năm qua, cuộc sống cũng hề dễ dàng chút nào."

      " Hải Nhạc a! Con , mẹ phải làm sao? Con và nó, đều là con của mẹ! Bây giờ nó biến thành như vậy, mẹ phải là người mẹ tốt! Các con, đứa bị chị hủy dung, xém bị giết người diệt khẩu, đứa hận em đến thấu xương, ngay cả em của mình mà cũng muốn sát hại! Đến mức phát bệnh tâm thần luôn rồi! Nhạc Nhạc a! Nhạc Nhạc a! Lòng của mẹ đau quá! Nghiệp chướng a! Hai chị em các con, thay nhau tới đây hành hạ mẹ hay sao? Các con vui vẻ, mẹ cũng thể nào dễ chịu được a!"

      Mẹ Hải Nhạc cơ hồ vỗ ngực liên tục, nước mắt của Hải Nhạc cứ thế lăn dài má.

      Đúng vậy, làm sao có thể thoải mái cho được, bởi vì hai tay đều là máu là thịt của bà, dù chị có hư hỏng thế nào, cũng vẫn là đứa con mà bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày a, làm sao bà ấy có thể đau lòng chứ?

      "Nhạc Nhạc a, con , mẹ phải làm sao? Con chịu nhiều đau khổ như vậy, mẹ cũng rất đau lòng! Hoan Hoan đúng là làm sai nhiều chuyện, mẹ cũng từng hận nó đến mức hàm răng cũng thấy tê! Nhưng bây giờ nhìn lại, Nhạc Nhạc à, chị của con, nó cũng là đứa trẻ đáng thương a! Con , làm sao mẹ có thể đau lòng? Nó mắc phải căn bệnh này, con , nếu như nó bị phán ngồi tù, làm thế nào để sống sót trong nhà ngục đây?” Mẹ Hải Nhạc khóc .

      "Con cũng biết, mẹ, con cũng biết! Con cũng biết phải làm sao bây giờ!” Hải Nhạc chảy nước mắt .
      Chị đột nhiên liền bị là mắc bệnh thần kinh, điều này cũng làm cho trong lòng trở nên rối rắm, ý muốn bắt chị phải chịu hình phạt vốn dĩ mãnh liệt như vậy, bởi vì, cũng giống như mẹ của mình, cảm thấy chị của rất đáng thương!

      Hải Nhạc khuyên lơn mẹ mấy câu, đợi đến khi mẹ ngủ, liền ra khỏi phòng của mẹ.

      Hải Nhạc yên lặng bước về phòng của mình, bởi vì hôm nay và Tạ Thư Dật phải ra tòa, cho nên Tiểu Bảo Tiểu Bối được Tiểu Tĩnh đón , căn nhà bây giờ rất an tĩnh.

      Hải Nhạc mệt mỏi ngã lên giường, phải làm sao đây? Tiếp tục , hay là dựa vào bệnh của chị, từ bỏ tố cáo chị ta? Cũng biết yên lặng nằm giường bao lâu, lúc cửa bị đẩy ra, xoay người lại vừa nhìn, là Tạ Thư Dật.

      "Có mệt lắm ?” Tạ Thư Dật hỏi .

      Hải Nhạc khe khẽ gật đầu.

      "Em, có chuyện gì muốn với sao?” Tạ Thư Dật thận trọng hỏi.

      "Bây giờ em muốn gì cả!” Hải Nhạc .

      "Vậy em ngủ giấc , ngủ giấc thoải mái hơn nhiều!” Tạ Thư Dật dịu dàng .

      "Vâng” Hải Nhạc nhắm mắt lại, cần phải ngủ giấc.

      Tạ Thư Dật canh giữ ở bên cạnh của , giọng thở dài cái, Nhạc Nhạc của , đoán chừng là vì chuyện của Trì Hải Hoan cho nên mới đau lòng, Nhạc Nhạc của , chính là quá lương thiện!

      Nhưng mà chính là thích như vậy!

      Hải Nhạc ngủ thẳng giấc đến tận giờ cơm tối, khi Tạ Thư Dật tới đánh thức , mở mắt nhìn Tạ Thư Dật : "Thư Dật, ngày mai hoặc ngày mốt cũng được, em muốn thăm chị ấy!”

      Tạ Thư Dật ngớ ngẩn, nhìn thấy kiên trì trong mắt của Hải Nhạc, chỉ đành phải gật đầu cái: "Được rồi, cùng em!”

      "Vâng.” Hải Nhạc gật đầu cái.

      quyết định rồi, bất kể bệnh của chị hay giả, nhất định phải đến thăm chị ấy.

      Hải Nhạc nhìn Trì Hải Hoan ngồi ngay trước mặt, ta vẫn ngừng cười khúc khích, miệng cắn móng tay, Hải Nhạc nhận ra Trì Hải Hoan xinh đẹp thích sạch trước kia nữa rồi.

      "Chị, em là Hải Nhạc, chị có nhận ra em ?” Hải Nhạc thử thăm dò hỏi.

      Trì Hải Hoan vẫn cười khúc khích, hề bận tâm tới Hải Nhạc.

      Hải Nhạc khỏi cảm thấy chua xót, chẳng lẽ là do phải chịu kích thích ở tòa án ngày hôm qua, chị ta vẫn chưa hồi phục sao?

      “Chị, ấy là Thư Dật, chị có nhớ ? Chị nhớ ra em, cũng nên nhớ Thư Dật chứ?” Hải Nhạc lần nữa ôn nhu hỏi.

      Nhìn thấy Trì Hải Hoan bây giờ thần trí mơ mơ hồ hồ, tình thân máu mủ khiến cho Hải Nhạc quên những cừu hận trong lòng đối với Trì Hải Hoan, trong mắt của , bây giờ chỉ có nước mắt đồng tình và thương xót.

      "Thư Dật? Thư Dật?” Phẩm Dật? Phẩm Dật?" Trì Hải Hoan đột nhiên lẩm bẩm, như muốn nhớ ra cái tên này.

      "Đúng vậy a, ấy chính là Thư Dật, trước kia, chị từng rất thích ấy!” Hải Nhạc mỉm cười .

      "Thư Dật? Thư Dật? Thư Dật? Thư Dật?" Trì Hải Hoan đột nhiên đứng lên, tới lui , vừa đếm đầu ngón tay, "Thư Dật? Thư Hai? Thư Ba? Thư Bốn? Thư Năm?”

      Trì Hải Hoan đột nhiên kéo xuống quần của mình xuống, sau đó ngây ngốc ngửa mặt lên cười cười, Hải Nhạc khỏi choáng váng, chị của làm cái vậy?”

      Hải Nhạc vội vàng chạy tới.

      " Chị, mau đứng lên a! Đứng lên! Nơi này có rất nhiều người nhìn chị, rất khó coi đấy!" Hải Nhạc cố gắng lôi ta, muốn kéo quần của ta lên.

      Nhân viên hộ lý trong bệnh viện cũng vội vàng chạy tới, mạnh mẽ kéo Trì Hải Hoan đứng lên, cũng kéo quần của ta lên, rồi kéo Trì Hải Hoan ngừng gào thét khỏi.

      Tạ Thư Dật cau mày nhìn Trì Hải Hoan, nhìn bộ dáng này của ta, giống người có thần kinh bình thường rồi, chẳng lẽ, lúc ta ở quốc mắc bệnh tâm thần phân liệt?

      " Chị đáng thương! Chị đáng thương, làm thế nào lại biến thành như vậy chứ? Thế nào lại biến thành như vậy? Thư Dật, em chỉ muốn chị ấy sống tốt, em hề muốn chị ấy trở nên điên khùng như vậy!” Hải Nhạc đau lòng khóc lớn lên.
      "Những thứ này cũng phải là chuyện chúng ta có thể đoán trước! " Tạ Thư Dật thở dài .

      Tâm trạng của Hải Nhạc hết sức nặng nề, vừa nghĩ tới bộ dạng điên điên khùng khùng của Trì Hải Hoan, trong lòng của lại cảm thấy đau đớn.

      "Thư Dật, em có thể gọi cho luật sư Lưu để hỏi vài chuyện ?” Hải Nhạc .

      "Được.” Tạ Thư Dật lấy điện thoại đưa cho .

      “Bác Lưu, cháu muốn rút đơn kiện, có được ?” Hải Nhạc hỏi luật sư Lưu.

      Tạ Thư Dật thất kinh, khỏi bật thốt lên: " Hải Nhạc! Em làm gì thế? Rút đơn kiện là thể nào! đưa cảnh sát đến đây, cũng là vì sợ em mềm lòng mà thả ta !”

      "Tiểu thư, thời điểm mà Trì Hải Hoan bắn các người cũng có cảnh sát ở đó, cái này thuộc về phòng công tố, chúng ta thể nào rút đơn kiện được, chỉ có cảnh sát mới có thể rút đơn khởi kiện.” Luật sư Lưu .

      "Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Hải Nhạc cũng lấy làm kinh hãi, mình muốn khởi tố cũng được à? Còn phải cần cảnh sát mới có thể hủy vụ án.

      “Vậy cảnh sát làm thế nào mới có thể hủy được vụ án này?” Hải Nhạc hỏi.

      "Thế nào? phải là muốn ta phải chịu tội sao? bây giờ lại muốn cảnh sát hủy vụ án sao?” Luật sư Lưu có chút kinh ngạc.

      "Chị ấy bây giờ trở nên điên điên khùng khùng rồi, còn có thể tiếp nhận hình phạt gì nữa đây? Chị ấy ra rất đáng thương, chị ấy bị trừng phạt rồi." Hải Nhạc giải thích .

      " Chuyện này, muốn cảnh sát rút lui, cứ theo nguyên tắc mà làm việc, thời điểm mà Trì Hải Hoan bắn các người, thần trí ta vẫn bình thường.” Lưu luật sư .

      "Nhưng mà bây giờ chị ấy điên rồi!”

      " Cái này, phải xem luật sư của ta phải bào chữa như thế nào, phải xem là thẩm phán và bồi thẩm đoàn có chấp nhận chứng cứ chứng minh ta bị bệnh tâm thần hay .”

      "Được rồi, vậy chúng ta chờ đến phiên tòa mấy ngày sau rồi , quấy rầy bác rồi.” Hải Nhạc chỉ đành phải cúp điện thoại.
      "Hải Nhạc, chẳng lẽ em quên ta đối xử với em như thế nào rồi sao?" Tạ Thư Dật có chút tức giận.

      "Chị ấy điên rồi, còn phải so đo với người điên sao?” Hải Nhạc thở dài hơi mà .

      "Nhưng mà…" Tạ Thư Dật khỏi nổi đóa, "Nhưng mà ta làm nhiều chuyện xấu như vậy! Hai chúng ta cũng thiếu chút nữa là mất mạng!”

      “Hai chúng ta bây giờ phải là rất tốt sao?" Hải Nhạc mỉm cười nhàng nắm lấy tay của Tạ Thư Dật.

      “Thư Dật, em biết, chị ấy nên bị trừng phạt, nhưng mà chị ấy mắc chứng uất ức, thần kinh cũng bất thường rồi, đây phải là trừng phạt sao?”

      Tạ Thư Dật thở dài cái, : " Nhạc Nhạc, nếu như ta điên gì cả, chẳng qua là, ta là người giảo hoạt, sợ là ta giả điên giả khùng, mượn cái cớ này để thoát tội mà thôi!”

      Hải Nhạc khỏi trợn mắt nhìn Tạ Thư Dật cái: "Chị ấy biến thành như vậy, làm sao có thể là giả điên giả khùng được? Thư Dật, chị ấy là điên hay điên giả, còn phải qua giám định của bác sĩ!”

      "Được rồi, được rồi! Haiz, đến lúc đó xem luật sư của ta thế nào, chẳng lẽ cứ thế mà thả ta ra? Shit!” Tạ Thư Dật có chút thể làm gì nện đấm lên tay lái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :