1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 207: Rốt cuộc là kẻ nào làm?

      Tạ Thư Dật, cái tên khốn kiếp! Tôi còn lo lắng cho hạnh phúc của , còn vì mà suy nghĩ, chỉ muốn cùng người đáng giá để được ở bên nhau! Nhưng lại đến… có được tôi, ngay cả câu cũng , cứ thế mà khỏi! Làm sao có thể chà đạp lòng tự trọng của tôi như vậy? xem tôi thành loại người nào? Món đồ chơi dùng xong cần đến nữa à? Tôi đánh giá quá cao rồi!

      ra là, suốt năm năm qua, cũng phải loại người chung tình gì cả, cũng chỉ là loại đàn ông ong bướm tầm thường mà thôi! Là tôi đánh giá quá cao rồi!

      Nước mắt theo gò má chảy xuống, vào trong tô cháo trắng.

      “Viễn Chi, sao em lại khóc? Làm sao vậy? thoải mái sao?” Tiểu Tĩnh gấp gáp hỏi.

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên, lắc đầu cái, đem cháo tay bỏ xuống, chút muốn ăn cũng .

      “Mẹ nuôi nấu cháo cho em, em cảm thấy rất hạnh phúc, cho nên mới nhịn được mà rơi lệ.” Hải Nhạc miễn cưỡng mình .

      “Em a, đúng là cảm tính a, chỉ là chút cháo thôi khiến em cảm động khóc như vậy rồi, nếu như có người đối xử với em tốt hơn chút nữa, em có phải là muốn lấy thân báo đáp đây?”

      Hải Nhạc cúi đầu, biết là đùa, nhưng nghe có chút chột dạ, lại có chút bi ai, đúng là có người chỉ mang lon cháo gà tới, liền lấy thân báo đáp ! là vô cùng khôi hài, lon cháo gà, lấy được tình cảm của , còn để cho lấy thân báo đáp!

      Tạ Thư Dật, tại sao, lại khiến cho tôi muốn hận như vậy? được lắm, chơi rất được! Bị đưa ra làm thành thế thân cùng đồ chơi lần, tôi sau này bao giờ quan tâm đến nữa! Chuyện của , liên quan gì tới tôi! Tôi cũng rảnh rỗi lo chuyện bao đồng nữa! Cút ! Chạy về Đài Bắc của ! Đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa!

      Trước khi Tạ Thư Dật phải trở về Đài Bắc, sáng sớm chú Phúc đến phòng bệnh 605, giọng gọi . Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc ngủ rất ngon, giúp mặc quần áo nhưng vẫn tỉnh lại, cũng biết tối hôm qua dằn vặt mệt mỏi cả đêm, trong lòng có chút đau lòng, đành lòng đánh thức , Tạ Thư Dật chỉ hôn lên trán của Hải Nhạc, sau đó yên tĩnh rời khỏi phòng bệnh.

      Chú Phúc nhìn thấy Tạ Thư Dật từ trong phòng của Hải Nhạc ra, vẻ mặt khỏi khiếp sợ, nhìn thấy, cố ý dặn dò chú Phúc: “ Chú Phúc, cần nhiều chuyện, được chuyện này với ai, kể cả thím Phúc!”

      Bởi vì biết Nhạc Nhạc của bé rất dễ xấu hổ, nếu như ấy biết rằng có người biết qua đêm cùng , đảm bảo thẹn thùng muốn độn thổ mất.

      “Thiếu gia, chú Phúc hiểu." Chú Phúc lúc trước cũng thuer dò xét, bây giờ nghĩ đến thiếu gia lại ở trong phòng của Viễn Chi, rất kinh ngạc, thiếu gia làm sao lại thích Viễn Chi chứ? Viễn Chi mặc dù rất tốt, nhưng tướng mạo của dám đối mặt, đứng cùng thiếu gia, quả cái người trời kẻ dưới đất a, thiếu gia là bị điên rồi sao?

      Hay là, thiếu gia chỉ muốn đùa bỡn Viễn Chi mà thôi? Dù sao cũng chỉ là vừa câm vừa xấu xí, được thiếu tuấn coi trọng, trong mắt mọi người, có thể là này kiếp trước tu luyện được phúc khí đây, thiếu gia cũng nghĩ như vậy chứ?

      Nhưng là thiếu gia bình thường phải như thế a, phải biết ban đầu giúp việc Tiểu Liên đó ngoại hình xinh đẹp như vậy, Viễn Chi thể sánh bằng, chỉ vì có hành động quyến rũ thiếu gia, liền bị thiếu gia đuổi ra khỏi nhà sao, nhưng lúc này sao thiếu gia lại đối xử với Viễn Chi như vậy? ngủ ở trong phòng bệnh của Viễn Chi, nếu như giữa bọn họ có chuyện gì chỉ có quỷ mới tin! Hành động của thiếu gia qua bình thường rồi!

      Nếu như là thiếu gia chỉ muốn đùa bỡn Viễn Chi, con bé Viễn Chi đáng thương, nó phải làm sao a! Chú Phúc bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho Viễn Chi. ((((((((( trời ơi, gia đình nhận nuôi chị này tốt quá tốt luôn mà… T.T))))))))))

      Tạ Thư Dật nhìn chú Phúc tâm thần bất định bất an, biết ông ấy rất kinh ngạ, bất quá, chuyện này có chút phức tạp, cũng tiện giải thích cho ông ấy hiểu, Tạ Thư Dật nhìn chú Phúc, : “ Chú Phúc, chớ suy nghĩ nhiều, tôi tổn thương ấy.”

      Chú Phúc nghe như vậy càng thêm trợn mắt há hốc mồm, nếu như thiếu gia chỉ là đùa bỡn còn có thể hiểu được, nhưng cậu ta lại tổn thương con bé, chẳng lẽ thiếu gia nghiêm túc với Viễn Chi sao? Điều này, điều này, làm sao có thể chứ? Thiếu gia hoàn mỹ ưu tú như vậy, làm sao có thể thích Viễn Chi?

      Ây da, loạn, loạn, loạn mất thôi, làm sao có thể a! Thiếu gia thích Viễn Chi? Thích vừa câm vừa xấu xí như thế? Thiếu gia điên rồi! Thiếu gia điên mất rồi!

      Nhưng chú Phúc cũng biết thân phân của mình, đây là chuyện của thiếu gia, ông chỉ là người làm, nhiệm vụ của ông là làm tốt công việc của mình, được để ý, soi mói chuyện riêng tư của chủ nhân, ông là quản gia trung thành nhất của Tạ gia, cho nên, tất cả ông đều tôn trọng chủ nhân.

      Tạ Thư Dật vẫn đắm chìm trong kí ức cùng Hải Nhạc triền miên tối hôm qua, khóe miệng khỏi nổi lên nụ cười hạnh phúc.(((((((((( Sắc lang, nham hiểm, ngồi đó mà cười , người ta giận rồi đó….hehe ^_^))))))))))

      Nụ cười hạnh phúc này rơi vào tầm mắt của chú Phúc, càng khiến ông thêm kinh hãi, ai, khẩu vị của thiếu gia đúng là khác với nam nhân bình thường a! Chẳng qua là, điều này càng khiến ông lo lắng hơn, nếu như thiếu gia thích Viễn Chi, làm sao qua nổi cửa ải của lão gia! ông hiểu thiếu gia nghĩ thế nào!

      Khi Tạ Thư Dật tới xe, Tạ ba ba nhìn từ xuống dưới, có chút kinh ngạc trêu ghẹo: " Thư Dật, nhìn con thần khí thanh sảng, có chút nào là dáng vẻ của người bị bệnh sao? Có phải là con hơi quá đấy!”

      Tạ Thư Dật cười cười, nhiều năm tâm nguyện cuối cùng tối qua cũng đạt được, dĩ nhiên là thần khí thanh sảng rồi…, nhưng mà biểu ràng như vậy sao? Cha cũng nhìn ra rồi?

      “Cẩn thận chút vẫn tốt hơn, về Đài Bắc kiểm tra lại cho chắc chắn.” Mẹ Hải Nhạc .

      “Vâng.” Tạ Thư Dật tâm tình vui vẻ trả lời, sau đó ngủ mạch, về tới Đài Bắc, Tạ ba ba mới đánh thức dậy. So với Hải Nhạc, mệt mỏi hơn rất nhiều, chẳng qua là thể chất của rất tốt, cho nên khôi phục rát nhanh. Nghĩ đến Nhạc nhạc, bắt đầu thấy nhớ rồi, là do là cha và dì tự mình đón nên mới bất đắc dĩ phải về, nếu nhất định về đài Bắc, chỉ muốn ở cùng với Nhạc Nhạc, muốn rời xa .

      Tạ Thư Dật được Tạ ba ba đưa đến bệnh viển Vinh Tổng, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động phải tự mình ra tiếp, lại khiến cho Tạ Thư Dật nhớ ra chuyện giám định DNA lần trước, nếu quay trở lại Đài Bắc, cũng xém quên mất chuyện này! Đây cũng là việc rất kỳ lạ, nhất định phải tìm hiểu !

      Theo lý mà , Tiểu Bảo Tiểu Bối ràng là cốt nhục của , hoàn toàn có thể giám định ra, nhưng kết quả lại dám rằng phải quan hệ cha con, Vinh Tổng là bệnh viện lớn, uy tín lâu năm như vậy, làm sao có thể sảy ra sai lầm lớn như vậy? Chỉ có thể xảy ra điều, chính là có người ở bên trong giở trò quỷ!

      Là ai? là ai? Biết tới giám định, trừ cha, trừ viện trưởng, trừ chuyên gia giám định cho , những người khác đều có ai biết, hơn nữa kết quả là do viện trưởng tự mình đưa cho ! Viện trưởng thể nào đem giám định kết quả đánh tráo chứ? Ông ta cũng từ bệnh viện này mà lên, viện trưởng tự nhiên thể nào đánh tráo, cũng thể để lộ ra ngoài! Nhưng mà có thể là chuyên gia giám định giở trò quỷ lên kết quả, chỉ có chuyên viên giám định và nhân viên phụ trách mới có thể giở trò lên báo cáo kết quả! Hơn nữa, có thể là lừa gạt viện trưởng, len lén mà hành động!

      có đắc tội với bọn họ sao? Tạ Thư Dật lại có thể cùng với nhân viên phụ trách giám định kết thù sao? có! Hoàn toàn có thể! Như vậy, kết quả giám định nhất định là bị số tiền lớn mua chuộc đánh tráo rồi! Vậy là người nào? Là ai làm trò quỷ này? Tiểu Bảo Tiểu Bối là cốt nhục của , chuyện cũng làm tổn hại đến ai! Chẳng lẽ là Nhạc Nhạc của ? Là Nhạc Nhạc muốn làm cho biết Tiểu Bảo Tiểu Bối là con ruột của ?

      , khả năng này lớn, Nhạc Nhạc tuyệt đối làm vậy đấy! Sau khi làm giám định, lúc đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà biểu ra chỉ là có chút gấp gáp mà thôi, Nhạc Nhạc của , thể nào che giấu như vậy, chuyện gì cũng đều thể qua vẻ mặt và đôi mắt, có thể nhìn ra, tuyệt đối phải là !

      Vậy là ai à? Rốt cuộc là ai? Người nào làm như vậy?

      Tạ Thư Dật khổ não suy nghĩ, thể nào là chính để lộ ra sơ hở nào, giám định xong, liền trở về nhà, chỉ chuyện với cha về chuyện giám định mà thôi. Đúng rồi! Là lúc ở nhà, lúc cha mới về, cố ý kéo cha tới thư phòng chuyện này!

      Tạ Thư Dật khỏi sáng suốt ra từ giường ngồi dậy! Là bị lộ tin tức lúc đó sao?

      Khi đó trong nhà trừ có mấy người làm nữ, còn có vú La, có người khác nữa sao?

      Trì Hải Hoan! Trì Hải Hoan lúc đó về nhà!

      Trời ạ! Là ta sao? đúng, đúng, khi đó ngồi ở lầu dưới, lúc ấy Tiểu Bảo Tiểu Bối còn sợ ta hơn ông kẹ, ta cũng biết tin tức này! ((((((((((((((Trời ơi ………đúng bả rồi đó///// phải gì mà phải/////)))))))))))))

      Vậy là ai? Dạ trưởng Trúc bang phái người thầm theo dõi , phát điều bí mật này, mới đánh tráo kết quả sao?

      Nếu là dạ trưởng Trúc bang, Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối có thể bị nguy hiểm hay ? Tim của Tạ Thư Dật nhất thời như bị treo lên!

      , phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo! Lúc này nên dứt dây động rừng, thầm tra chuyện này! nhất định phải đem kẻ chủ mưu phía sau ra trước mặt mình! Tạ Thư Dật ở trong lòng khỏi nghĩ tới.

      Phải tìm nhân viên khoa giám định để điều tra chuyện này? Tạ Thư Dật hiểu bọn họ lại dám mạo hiểm ném công việc của mình để đánh tráo túi kết quả, kẻ đó chắc chắn là phải vì tiền, rốt cuộc là ai, là ai có sức ảnh hưởng lớn như vậy, có thể điều khiển họ làm giả kết quả? Người này phải tầm thường, Trì Hải Hoan, thể nào có ảnh hưởng lớn như vậy), là Lưu Kim Miểu sao? ((((((((((huhuhu, nghĩ kĩ hơn , là bả đó……. T.T))))))))))))) Lưu Kim Miểu dùng thủ đoạn uy hiếp ép bọn họ làm giả kết quả? Làm sao mới có thể để họ ra đây?
      Lưu Kim Miểu, có cần thiết phải làm như vậy, hoàn toàn có cần thiết sửa đổi kết quả, theo cá tính của , nếu biết Tiểu Bảo Tiểu Bối là cốt nhục của Tạ Thư Dật , trực tiếp thâm làm hại đến Tiểu Bảo Tiểu Bối và Nhạc Nhạc! Làm sao có thể Tiểu Bảo Tiểu Bối và Nhạc Nhạc đến bây giờ cũng chút việc gì cũng xảy ra!

      Là ai? Rốt cuộc là ai? rốt cuộc còn đắc tội người nào? Còn có người nào có năng lực dám cùng đối đầu làm ra chuyện này?

      Trong lòng Tạ Thư Dật liền nóng nảy.

      Chỉ có cách đến bệnh viện khác làm giám định DNA, rồi đem kết quả đến trước mặt viện trưởng và nhân viên giám định mà thôi, áp lực với viện trưởng, cần tự mình tra ra, viện trưởng nhất định thay làm việc này!

      Chẳng qua là, xem ra vẫn phải trở về góc bể chuyến! muốn đem những nguy hiểm bên cạnh Hải Nhạc Tiểu Bảo Tiểu Bối thanh trừ hết!

      Nghĩ tới Nhạc Nhạc, đột nhiên rất nhớ , rất nhớ , biết tại tốt hơn chút nào hay chưa?

      Tạ Thư Dật nghĩ tới , tự chủ được liền lấy điện thoại gọi cho , gọi mấy lần vẫn có người nào nghe máy, có chút nóng nảy rồi, thể nào? phải là mới , có người gây bất lợi với Nhạc Nhạc chứ? Bằng tại sao lại nhận điện thoại của ?

      Tạ Thư Dật sốt ruột, điện thoại di động người nào nghe khiến cho vô cùng sợ hãi, vội vàng gọi điện về Hải Giác, bảo chú Phúc nhanh đến bệnh viện xem tình hình Hải Nhạc thế nào. Chú Phúc nghe thấy giọng Tạ Thư Dật có chút gấp gáp cho nên dám chậm trễ, vội vàng phóng xe đến bệnh viện, thấy vẫn yên tĩnh nằm trong phòng bệnh, ông trong lòng khỏi cảm thán, thiếu gia đúng là tự mình dọa mình, chỉ là Viễn Chi nghe cuộc gọi của , liền liên tưởng đến người ta gặp nguy hiểm trong khi con bé vẫn rất tốt! Còn hại ông vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện. Nhưng mà cũng may là Viễn Chi có chuyện gì, nếu như con bé xảy ra chuyện, biết thiếu gia biến thành cái dạng gì nữa!

      Tạ Thư Dật biết được Hải Nhạc có chuyện gì, cuối cùng yên lòng, nhưng ngược lại buồn bực tại sao nhận điện thoại của , cũng phải là hết tiền, tại sao lại nghe máy? Chẳng lẽ, làm sai chỗ nào sao? Chọc giận rồi sao?

      Càng nghĩ lại càng lo, Tạ Thư Dật ngừng gửi tin nhắn cho Hải Nhạc, kết quả cũng nhận được tin hồi nào. Bọn họ ràng thân mật như vậy, tại sao đột nhiên liền trở mặt? Tạ Thư Dật vò đầu bứt tai cũng nghĩ ra.

      nghĩ tới, bây giờ lại nhìn thấu nữa! Lòng của nữ nhân, đúng là kim dưới đáy biển a! khỏi ở trong lòng cảm thán.

      Cho đến khi vú La mang bữa tối lên cho , Tạ Thư Dật vẫn chìn trong khổ não, vú La thấy gương mặt mất hứng của , khỏi quan tâm hỏi: " Thiếu gia, làm sao vậy? thoải mái ở đâu sao?”

      "Trong lòng." Tạ Thư Dật sầu mi khổ sở thở dài cái.

      “Trong lòng? Vậy là vì cái gì?" Vú La khỏi hỏi.

      Tạ Thư Dật nhìn vú La cái, suy nghĩ chút thấy vú La đến làm việc trong nhà của cũng mấy chục năm rồi, từ khi mẹ chưa bước vào Tạ gia, bà ấy sống ở đây, đối với vú La rất có cảm tình, loại tình cảm khác tình thân là mấy.

      “Vì nữ nhân, nữ nhân cứng đầu cứng cổ." Tạ Thư Dật thở dài thừa nhận.

      “Phải ? Thiếu gia bắt đầu bạn mới rồi sao?" La mẹ vừa nghe như vậy, khỏi vui mừng, như vậy lão gia cần phải dùng chuyện tình cảm mà khiến thiếu gia phiền não nữa.

      “Trong lòng tôi thoải mái, vú lại cao hứng như thế?” Tạ Thư Dật khỏi liếc vú La cái.

      “Thiếu gia, vậy lúc nào cậu định đưa đó về nhà cho lão gia và phu nhân gặp mặt đây?” Vú La vẫn như cũ cười hỏi .

      “Gặp mặt cha tôi?” Tạ Thư Dật trong lòng khỏi vừa động, cái chủ ý này quả tệ a, ra Nhạc Nhạc cũng chưa có chính thức gặp mặt cha mẹ, chừng khi cùng cha mẹ tiếp xúc chút, phát cha mẹ nhớ thương như vậy, nhất thời tâm niệm thay đổi, hướng tới bọn thừa nhận mình là Nhạc Nhạc, vậy cũng tốt!

      nghĩ đến quá đơn giản rồi sao? ấy là loại người, mặc dù tính tình nhu nhược, nhưng nếu là thực rất quật cường, chín trâu kéo về cũng nổi! Nếu như ấy muốn thừa nhận mình là Nhạc Nhạc, coi như tiếp xúc với cha mẹ, cũng chưa chắc thừa nhận, Tạ Thư Dật cùng tiếp xúc lâu như vậy, chẳng phải vẫn như cũ hé lời nào sao!

      Tạ Thư Dật khỏi thở dài cái.

      “Ai, thiếu gia, cũng đến lúc cậu nghĩ đến chuyện chung thân đại rồi, ta nhớ, năm lão gia được hai mươi sáu tuổi quen biết mẹ cậu, hai mươi tám tuổi kết hôn, năm lão gia bao mươi tuổi có cậu. Thiếu gia à, trước giờ cậu đối với nữ nhân hờ hững chẳng quan tâm, lão gia rất lo lắng đấy.”

      “Vậy tôi cũng cần gấp, còn có ba bốn năm." Tạ Thư Dật xong, ở trong lòng vui rạo rực, cha lúc ba mươi tuổi mới có , nhưng Tạ Thư Dật còn chưa đủ hai mươi bảy tuổi có con trai con hơn năm tuổi rồi! So với cha, mạnh hơn nhiều đấy!

      “Tôi biết, nhưng bây giờ cậu nên cẩn thận lựa chọn chút, tìm cho chúng tôi thiếu phu nhân tốt.” Vú La .

      “Được, tôi biết rồi.” Tạ Thư Dật cười .

      Trong đầu lúc này lại nhớ đến chuyện giám định DNA, khỏi hỏi vú La: “Vú La, lần đó tôi đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà, để chúng ngồi ở dưới phòng khách, vú có phát trong nhà kẻ nào có hành động bất thường ?”

      “Thiếu gia a, chuyện cậu hỏi ngay được, chuyện này cũng lâu rồi.” Vú La vừa , vừa đem hộp thức ăn mở ra: “Bây giờ cậu cần bồi bổ, tất cả đều là đồ ăn do vú La tự tay làm… ăn chút !”

      “Vú nhớ gì sao?” Tạ Thư Dật khỏi có chút nổi giận, "Ngay cả người phụ nữ kia? chút dị thường cũng có sao?”

      “Ý cậu là sao, thiếu gia?” Vú La buông bát xuống đũa, nghiêm túc suy tư, " Thiếu gia à, tôi cũng biết ấy về nhà lúc nào, lúc đó tôi vẫn ở trong phòng bếp, cũng nhìn ra ấy có gì khác lạ. Ngày đó cậu đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà, hai tiểu tử kia giống như cũng có xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn ngủ, lúc sau cậu ra ngoài, về lại cùng lão gia vào thư phòng, Tiểu Bảo Tiểu Bối chơi ở phòng khách rất vui vẻ, tôi cũng cùng đầu bếp chuẩn bị cơm tối ở phòng bếp. Tiểu Bảo Tiểu Bối thích ăn món điểm tâm ngọt bữa trưa, cho nên buổi tối tôi tự mình làm cho chúng ăn, sắp xếp xong xuôi, tôi mới lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm. A, đúng rồi, hình như lúc đó tôi thấy ấy đứng ở cửa thư phòng, ấy nhìn thấy tôi cười cái, tóm lại ấy giống như ngang qua rồi xuống lầu, ấy còn cúi đầu chào hỏi với tôi nữa, xem ra hết thảy đều rất bình thường.”

      Cái gì? Trì Hải Hoan lúc ấy đứng ở cửa thư phòng? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta trộm nghe cùng cha đối thoại sao? Người đàn bà đáng chết này! Tạ Thư Dật khỏi hai tay đấm nắm thành quyền, trong mắt toát ra lửa giận hừng hực.

      Vú La mẹ thấy dáng vẻ của có chút dọa người, khỏi sợ hết hồn, vội vàng hỏi: " Thiếu gia, tôi sai cái gì sao? Nếu là sai, cậu cũng đừng tức giận.”

      Tạ Thư Dật phục hồi tinh thần lại, từ từ thở bình thường, kìm nén lửa giận trong lòng xuống:" có, vú sai cái gì, ra tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, cũng có ý tứ gì khác, tôi cũng có chút đói bụng rồi, ăn cơm thôi.”

      Tạ Thư Dật nắm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa ở trong đầu suy tư.

      Nếu báo cáo kết quả giám định là do Trì Hải Hoan giở trò quỷ, ta chết chắc! Lại dám thay đổi kết quả muốn!

      Xem ra, ta cũng biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc rồi! Người đàn bà đáng chết này! ta làm cái gì gây nguy hiểm cho Nhạc Nhạc chứ? Nếu ta dám, nhất định băm ta thành trăm mảnh! ((((((Ây da, ác quá….))))))))))))

      “Vú La, sau này nếu ta ra ngoài, bà nhớ gọi cho tôi.” Tạ Thư Dật phân phó vú La.

      “Vâng! Thiếu gia!” Vú La đáp lời .

      ra ở trong lòng bà cũng có chút kinh nghi, nhưng bà vẫn gì, bởi vì bà biết thiếu gia cực độ ghét Trì Hải Hoan, thậm chí là căm hận, nhưng khi lúc lão gia thấy ấy đáng thương, cho nên chứa chấp ở nhà, dĩ nhiên, hẳn là còn nhân tố khác bên trong nhé, bằng , cũng để Trì Hải Hoan đụng chạm vào tên tuổi Hải Nhạc rồi.

      Ngày mà thiếu gia đính hôn, lễ đính hôn tổ chức ở khách sạn, toàn bộ người giúp việc ở Tạ gia đều được nghỉ, chỉ có vú La ở lại giữ nhà thôi, cho nên, bà cũng hoàn toàn ngờ tới, Trì Hải Hoan lại giả mạo Hải Nhạc, đính hôn cùng thiếu gia.Thiếu gia thiếu chút nữa nổi cơn điên đòi giết ấy rồi, nhưng Trì Hải Hoan quả lớn mệnh. Ai, những thứ này, đều giữ kín ra bên ngoài, phu nhân cũng sợ mọi người sau này biết chuyện, cho nên đổi hết người làm trong nhà, chỉ giữ lại mình vú La. Tạ gia những năm này, là tai nạn nặng nề, Hải Nhạc đáng thương a, thiện lương như vậy, lại ra oan uổng như vậy, mỗi lần nhớ đến nhị tiểu thư, trong lòng bà lại cảm thấy đau lòng.

      Thiếu gia mấy năm này cũng dễ qua, chỉ biết là sớm về muộn, cơ hồ tiếp xúc với phụ nữ. Bây giờ tốt rồi, có người con khiến cho cậu ấy phải phiền lòng, hi vọng này có thể khiến cho thiếu gia quên được bóng ma cùng tổn thương mà sau khi Hải Nhạc ra để lại cho .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 208: Các người phải chết

      Tạ Thư Dật suy nghĩ, nếu ta biết Viễn Chi là Hải Nhạc, nhưng lâu như vậy vẫn có động tĩnh gì, đoán chừng ta dám động thủ khinh địch, hoặc là ta nằm mơ cũng nghĩ rằng Tạ Thư Dật biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc, Tiểu Bảo Tiểu Bối là con ruột của ! Bất kể trong lòng ta bây giờ nghĩ như thế nào, ta cũng đừng mơ tưởng muốn làm hại Nhạc Nhạc lần nữa! , trừ vú La, phái người theo dõi toàn bộ hành động của Trì Hải Hoan, có như thế mọi lời , hành động của ta mới đừng hòng qua được mắt của !

      Trì Hải Hoan, lại dám dối rằng mình mất trí nhớ mà làm loạn! đáng bị trừng phạt! dám mình mất trí nhớ đành, nhưng bản tính xấu xa đánh chết cũng đổi, lại dám ở sau lưng tôi động tay động chân! đến số rồi! Tôi muốn nhìn xem còn có thể giở trò gì? Trong mắt Tạ Thư Dật là tia rét lạnh.

      Tạ Thư Dật lại nhấc máy gọi cho Nhạc Nhạc, nhưng ngờ lại trực tiếp ngắt máy! Tạ Thư Dật khỏi thở dài cái, Nhạc Nhạc, rốt cuộc là làm sao rồi? Tại sao để ý tới ? Tại sao để ý tới chứ?

      Vú La mới được bao lâu, cái kẻ mà Tạ Thư Dật hận thấu xương lại nhơn nhơn tới trước mặt .

      “Thư Dật, khá hơn chút nào ?" Trì Hải Hoan giống như rất quen thuộc nơi này, thành thục đem bó hoa cầm tay cắm vào bình hoa: “ Có hoa, trong phòng có sức sống hơn rất nhiều.”

      Tạ Thư Dật vừa nghĩ tới ta làm ra tất cả mọi chuyện, cố gắng kiềm chế kích động muốn nhảy xuống giường mà đánh ta trận, , chỉ đánh thôi quá tiện nghi cho ta rồi! tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho ta, nhất định làm cho ta muốn sống được, muốn chết xong! Như vậy mới có thể bù đắp lại những đau khổ mà Hải Nhạc phải trải qua! Cũng mới có thể bù đắp lại nỗi đau chia lìa của và Hải Nhạc suốt nhiều năm qua! Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật đè nén lửa giận của cùng chán ghét tận đáy lòng, lạnh lùng hỏi: “Đến đây làm gì?”

      Trì Hải Hoan hướng về phía dịu dàng mỉm cười: " Tới thăm a, cho rằng em tới đây làm cái gì?”

      Tạ Thư Dật hừ lạnh tiếng: "Nơi này hoan nghênh , mời cho!”

      Trì Hải Hoan gì, nhàng ngồi ở bên giường, lột quả nho, đưa đến khóe miệng Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật chậm trễ chút thô bạo hất tay Trì Hải Hoan ra, quả nho kia nhanh chóng lăn tròn mặt đất.

      “Thư Dật! Em là có lòng tốt tới đây thăm ! Sợ đơn nên tới đây chuyện với !” Trì Hải Hoan điềm đạm đáng , nước mắt nhịn được cũng lơ lửng ở trong hốc mắt.

      Đáng tiếc, đối với Tạ Thư Dật, trừ nước mắt của Tạ Hải Nhạc nước mắt của bất kỳ nữ nhân nào đối với cũng có tác dụng. Nước mắt của Trì Hải Hoan, trong mắt chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu thôi, càng khiến cho thêm chán ghét.

      “Thu lại nước mắt của , ghê tởm.” Tạ Thư Dật ngay cả tên của ta cũng muốn gọi.

      Trì Hải Hoan nghe như vậy, ánh mắt trợn to, có chút tan nát cõi lòng, người đàn ông này, rốt cuộc có trái tim hay ? Tại sao lúc nào cũng như con nhím xù lông với như vậy? Rốt cuộc phải làm thế nào mới chấp nhận ?

      “Tạ Thư Dật, quá đáng!” Trì Hải Hoan khỏi che mặt khóc.

      hiểu tại sao mình lại , hiểu! Nhiều năm qua, vẫn cam lòng, vẫn muốn lấy được tim của , chẳng lẽ là bởi vì Hải Nhạc, nên mới cam lòng sao?

      Để có được trái tim của , làm sao lại khó như vậy? Tại sao cứ cố chấp như vậy? Hải Nhạc có chỗ nào tốt? Hải Nhạc căn bản thua kém tất cả! Tại sao mọi người lại thích nó? Tại sao Tạ Thư Dật lại đối với nó đánh chết cũng buông?

      “Tạ Thư Dật, cho em biết, cho em biết, em làm sao lại thể hơn Hải Nhạc? tại sao lại thể chọn em? Ngoại hình em và nó giống nhau như đúc, tại sao lại thể chọn em?” Trì Hải Hoan mất khống chế, gào to trước mặt Tạ Thư Dật, chịu đủ rồi, chịu đủ rồi! Tại sao lại thể chọn ? Tại sao?

      Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cái, : " Đừng gầm lớn như vậy mà chuyện với tôi, dáng dấp giống Nhạc Nhạc chính là điều tôi hận nhất, bởi vì làm ô nhục dáng vẻ của ấy, xứng cùng ấy lớn lên giống nhau! xứng!”

      Phải ? Dáng dấp giống Hải Nhạc, là làm ô nhục vẻ ngoài của Hải Nhạc? biết sao? Hải Nhạc hoàn mỹ trong lòng bây giờ biến thành người đàn bà xấu xí rồi!

      nực cười, dám làm ô nhục vẻ ngoài của Hải Nhạc, còn cảm thấy chính nó mới làm ô nhục , phải sao? Nếu ông trời tại sao lại khiến cho nó trở nên xấu xí như ma quỷ như vậy? Trì Hải Hoan khỏi khanh khách cười.

      Tạ Thư Dật có chút tức giận, hỏi: " cười cái gì?”

      "Dù nó thế nào, nó cũng ở đây, có ở đây? người chết mà thôi! Em lại phải tranh giành với người chết!”

      Lửa giận Tạ Thư Dật của rốt cuộc bộc phát, ghê tởm! Lại dám Nhạc Nhạc là người chết? Lại dám ta tranh giành với người chết! Nhạc Nhạc chết! Nhưng bây giờ Nhạc Nhạc của sống bằng chết! Còn ta, biết Viễn Chi chính là Nhạc Nhạc, nhưng ta vẫn coi là kẻ ngu, lớn tiếng ở trước mặt Nhạc Nhạc là người chết!

      Tạ Thư Dật cũng khống chế mình được nữa rồi, đột nhiên lao xuống giường, vọt tới trước mặt của Trì Hải Hoan, hai tay nhanh chóng nắm lấy cổ của ta. Trì Hải Hoan nghĩ rằng Tạ Thư Dật lại chạy tới bóp cổ mình, bị hung ác đẩy tới sát vách tường, cái ót chạm vào tường phát ra bính tiếng, Trì Hải Hoan đau đến mức đầu óc choáng váng, nhưng càng khổ sở hơn, là tay Tạ Thư Dật siết chặt cổ của , khiến cho cách nào hô hấp được, đầu óc cùng phổi của tưởng chừng muốn nổ tung vì thiếu khí rồi. “, nghe cho ! vĩnh viễn đều thua kém Nhạc Nhạc! Ngay cả đầu ngón chân cũng thua kém! Tôi ấy! Tôi cả đời này chỉ mình ấy, vĩnh viễn tới lượt ! Cho dù ấy, cũng bao giờ tới lượt ! bao giờ! tốt nhất hãy thức thời chút, đừng chọc điên tôi! Đừng cho là tôi biết làm trò gì? làm, trời nhìn! Trì Hải Hoan, tôi khiến phải trả giá đắt! có tin là tôi giết tại đây ?”

      Tạ Thư Dật vừa nghĩ tới là ta giở trò quỷ, khiến cho Nhạc Nhạc biến thành bộ dáng bây giờ, để cho cùng chia ly năm năm trời, đôi mắt của như đỏ ngầu, hai tay càng ngày càng dùng sức, hận thể bóp chết ta! Hận thể giết chết ta ngay trước mặt !

      Trì Hải Hoan hoảng sợ nhìn Tạ Thư Dật, muốn giết ! vẫn có suy nghĩ muốn giết !

      Hơi thở của Trì Hải Hoan ngày càng mỏng manh, cuối cùng ngay cả trái tim cũng như muốn vỡ ra rồi, ánh mắt của Trì Hải Hoan cũng dần dần có tiêu cự.

      Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cũng vang lên giọng ôn nhu: “Thư Dật, là em Nhã Nghiên, em tới thăm .”

      Tạ Thư Dật trong cơn tức giận liền thanh tỉnh lại, buông lỏng Trì Hải Hoan ra, Trì Hải Hoan nhất thời tê liệt ngã xuống mặt đất, khí đột nhiên tràn vào phổi, ta kịch liệt ho khan.

      Hứa Nhã Nghiên mở cửa, vừa hay nhìn thấy màn này, kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn sang Tạ Thư Dật, lại nhìn vào Tạ Hải Nhạc ngồi sàn nhà, do dự biết có nên bước vào hay .

      “Nhã Nghiên, mời vào." Thư Dật đưa ta mời Nhã Nghiên vào phòng.

      Nhã Nghiên thận trọng vào, nhìn "Tạ Hải Nhạc" ngồi dưới đất, biết cái gì cho phải, cuối cùng vẫn chào hỏi: " Hải Nhạc, cậu cũng ở đây à? Cậu làm sao vậy?” Nhã Nghiên đặt bó hoa tươi và giỏ trái cây lên bàn, vội vàng đến đỡ Trì Hải Hoan đứng dậy.

      Trì Hải Hoan được Hứa Nhã Nghiên đỡ, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, cười cười với Nhã Nghiên : “Tớ sao, tớ phải rồi.”

      Sau đó, đẩy Nhã Nghiên ra, chậm rãi ra khỏi phòng bệnh của Tạ Thư Dật, Nhã Nghiên khỏi đuổi theo, quan tâm hỏi : " Hải Nhạc, cậu sao chứ?”

      Trì Hải Hoan giương mắt nhìn Nhã Nghiên, tại rất ghét cái tên ‘Tạ Hải Nhạc’ này, chỉ cần người gọi bằng cái tên này, liền muốn nổi điên!

      Nhưng Trì Hải Hoan chỉ cười lớn : "Tớ sao, cám ơn quan tâm.” ((((((((((haiz, có ai giống mị , thấy bợn Hoan cứ tội tội sao đó….)))))))))

      “Ừ, sao tốt rồi.” Nhã Nghiên đưa mắt nhìn Trì Hải Hoan khỏi tầm mắt, sau đó quay trở lại phòng bệnh của Tạ Thư Dật.

      Trì Hải Hoan chậm rãi ngồi vào xe, nhào lên ghế lái khóc lớn lên, thiếu chút nữa là chết! Thiếu chút nữa lại chết ở trong tay của Tạ Thư Dật rồi! Thiếu chút nữa chết tại đây, chết trong tay người đàn ông mà rồi!

      Tạ Thư Dật, sao lại đối xử với tôi như vậy! dám đối xử với tôi như vậy! dám ngay cả đầu ngón chân tôi cũng thua kém nó! lại vì nó mà muốn giết chết tôi!

      Trì Hải Hoan khóc rống lên, khóc đến khản cả cổ, mới ngưng khóc thút thít, ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần nhìn phía trước.

      cần thiết tiếp tục nữa! tiếp tục nữa! Nhưng để cho sống tốt đâu! Những gì mà muốn có, nhất định phá hủy tất cả! Ai bảo đối xử với như vậy? Chọc tới Trì Hải Hoan , tuyệt đối đừng mơ tưởng ăn được quả ngon!

      Tạ Thư Dật, khiến cho tôi đau khổ, tôi dễ dàng bỏ qua cho các người đâu! bao giờ! lựa chọn tôi, rồi cả đời này phải hối hận! Tôi khiến cho phải hối hận! Tạ Thư Dật, tôi có được , kẻ khác cũng đừng hòng có được! Thứ thuộc về , tôi phá hủy hết, để cho thấy hậu quả phải gánh chịu khi lựa chọn tôi! Để cho người đàn bà mà toi hận thấu xương kia thấy được kết quả, chết chính là chết! Tạ Thư Dật, khiến cho tôi hận , cũng chỉ có con đường, chết! để tôi chết ở trong ta của , vậy cũng chỉ có thể chết ở trong tay của tôi! Tạ Thư Dật, hãy đợi đấy, xem ai chết ở trong tay ai!" Trì Hải Hoan khỏi nổi điên vừa vừa cười.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 209: thể em!

      và Hải Nhạc làm sao vậy?” Nhã Nghiên vừa tước lấy quả táo, vừa tự chủ được hỏi tạ Thư Dật.

      “Còn thế nào chứ? Là như vậy đó.” Tạ Thư Dật bất mãn , muốn nhìn thấy người phụ nữ đó nữa, sư rất muốn khiến cho ta biến mất thế giới này, như vậy mới có thể hiểu nỗi hận trong lòng như thế nào!

      “Em cảm thấy Hải Nhạc có chút kì lạ, giống như rất thương tâm.” Nhã Nghiên có chút lo lắng mà , dù sao trước kia hai người là bạn tốt, bây giờ mặc dù có thể là tình địch, nhưng vẫn quan tâm đến Hải Nhạc.

      ta thương tâm? Hả? ta là loại người có tâm sao? ta là loại người có tâm sao? Nhã Nghiên, cần ở trước mặt về ta nữa.” Thư Dật lại nổi giận.

      “A, được, nhắc tới nữa.” Trong lòng Nhã Nghiên có chút chán nản, vì Hải Nhạc mà tức giận như vậy, nghĩa là vẫn còn quan tâm đến ấy! Haiz!

      “Vốn là em muốn đến Hải Giác thăm , nhưng thời gian qua ở đây, em bận tối mắt tối mũi cách nào rút ra được, bây giờ quay về rồi, em mới có thể sang thăm , xin lỗi!” Nhã Nghiên .

      sao, em cứ về , rất khỏe, cần lo lắng cho .” Tạ Thư Dật khỏi ôn nhu với Nhã Nghiên, biết vì sao, trong lòng đối với Nhã Nghiên lại có tia áy náy.

      Là chính mấy năm này chỉ sống trong thế giới của mình, bỏ quên người bên cạnh, cho nên căn bản cũng có nhìn ra Nhã Nghiên thích , nếu lúc trước nhận ra, nhất định để cho ấy ngây ngô ở bên cạnh lâu như vậy, để cho ấy dồn mọi tâm tư tình cảm lên người nhưng lại được đền đáp, cũng có trách nhiệm! Nhất là bây giờ tìm được Nhạc Nhạc, càng thể để cho Nhã Nghiên tiếp tục trầm mê đối với mình nữa!

      sao, cứ coi như là cấp dưới đến thăm BOSS chút, đó cũng là chuyện đương nhiên, đừng trừ lương em là được.” Nhã Nghiên cười giỡn.

      “Làm sao, ở Hải Dật em cũng có phần, Nhã Nghiên, lần sau ở trước mặt ca ca đừng lời khách khí như vậy.” Tạ Thư Dật khỏi cường điệu hai chữ “ca ca”.

      Nhã Nghiên ngớ ra, nội tâm càng thêm chán nản, vẫn chưa muốn tiếp nhận ! Tại sao cứ cố chấp như vậy chứ? Hứa Nhã Nghiên , đàn ông theo đuổi xếp hàng dài, cũng thèm liếc mắt đến, mà Tạ Thư Dật chưa từng để ý đến ! đáng buồn cho mày, Hứa Nhã Nghiên! Người , thương, mà người lại thương ! Thượng đế, ngài rất thiên vị, tại sao lại để cho Thư Dật chỉ mình Hải Nhạc, tại sao lại để cho Hứa Nhã Nghiên lần?

      , , nỗ lực nhiều năm như vậy, tại sao có thể dùng lời nhàng liền từ bỏ? , thể từ bỏ!

      “Thư Dật, biết mà, em muốn làm em của , em trai rồi, chỉ cần trai là đủ rồi, em muốn làm ca ca của em. Thư Dật, sau này, đừng xưng hô với em là ca ca được ?” Giọng của Nhã Nghiên mặc dù nhu hòa, nhưng vẫn rất kiên quyết.

      Tạ Thư Dật khỏi muốn nổi giận, Trì Hải Hoan vừa mới , thế nào bây giờ lại xuất Hứa Nhã Nghiên cứng đầu, mãi buông vậy chứ, là phiền!

      “Nhã Nghiên, cũng luôn, bất kể trong lòng em muốn thế nào, ở trong mắt , em chính là em của , trước kia, bây giờ, hay tương lai đều là như vậy! Nhã Nghiên, em tỉnh táo chút có được ? thích hợp với em! Tại sao em cứ cố chấp như vậy? có điểm nào tốt mà khiến em kiên trì như thế? Từ bỏ ! thể đem đến hạnh phúc cho em! Trong lòng của chỉ có vị trí cho người con kia! ấy ở trong này, mọc rễ nảy mầm từng ngày, có ai vào được nữa! Em hiểu ?” Tạ Thư Dật chỉ thẳng vào ngực trái của mình, giọng cũng bất giác cao lên.

      Ánh mắt của Hứa Nhã Nghiên trở nên mơ hồ, lại bị Tạ Thư Dật như đinh chém sắt mà cự tuyệt, rất muốn tìm cái lỗ để chui vào! Tình cảm của , tại sao trong mắt của lại đáng nhắc tới như thế?

      “Đúng rồi, Thư Dật, lần sau Hải Giác cho em tiếng.” Nhã Nghiên như có chuyện gì xảy ra chuyển đổi đề tài khác: “Em cũng muốn nghỉ ngơi. Hai đứa con nuôi của Tiểu Bảo Tiểu Bối, rất đáng nha. Hơn nữa, em rất muốn tiếp xúc với mẹ của chúng nhiều hơn, em muốn làm quen với ấy. Em cảm thấy Hải Chi Lệ, à , Viễn Chi, rất tốt, em nghĩ, em và ấy có thể trở thành bạn rất thân. biết vì sao nha, em lại có trực giác điều này là đúng.”

      Tạ Thư Dật nghe Hứa Nhã Nghiên khen ngợi Tiểu Bảo Tiểu Bối hoà thuận vui vẻ, khỏi mỉm cười: “Phải, ấy tốt.”

      Nhã Nghiên nhìn khuôn mặt nguội lạnh của Tạ Thư Dật, vừa nghe đến Viễn Chi liền trở nên nhu tình, trong lòng lại khỏi kinh ngạc. Viễn Chi này, lại có thể tác động đến Tạ Thư Dật? Chỉ cần nhắc tới tên ấy vẻ mặt cứng nhắc của liền trở nên nhu hòa?

      Tạ Thư Dật thấy gương mặt kinh ngạc của Nhã Nghiên, khỏi cười giải thích : " này, vẫn luôn muốn tác thành cho và em, Nhã Nghiên, nghĩ ấy lại nhiệt tình như vậy. Chỉ tiếc, ấy nhiệt tình nhầm chỗ rồi, bởi vì, cách nào em được, vẫn chỉ …..” Tạ Thư Dật dừng lại chút, vừa nghĩ tới Nhã Nghiên cũng biết nội tình, chuyển lời : “ , em vẫn biết là ai mà.”
      Nhã Nghiên nghe Thư Dật như vậy rất kinh ngạc, khỏi cà lăm : " ấy, ấy… vẫn luôn muốn tác hợp cho em và ?”

      Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      “Vậy em càng phải gặp ấy mới được, cảm tạ ý tốt của ấy.” Nhã Nghiên chân thành nở nụ cười.

      “Chỉ là cự tuyệt ý tốt đó.” Tạ Thư Dật .

      Khóe miệng Hứa Nhã Nghiên giật giật, miễn cưỡng mình cười: “Bất kể có tiếp nhận hay , dù sao ấy cũng có ý tốt, em vẫn muốn cảm tạ ấy.”

      “Được, vậy lần sau đến Hải Giác đưa em cùng.” Tạ Thư Dật .

      “Thư Dật, cứ quyết định vậy .” Nhã Nghiên cười cười .

      Sau khi Nhã Nghiên khỏi phòng bệnh, Tạ Thư Dật lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Hải Nhạc, nhưng lại tiếp tục tắt máy. Tạ Thư Dật tức giận ném chiếc điện thoại xuống giường, sao lại phải tắt máy? muốn nghe thấy giọng của đến như vậy sao? là muốn điên mất!

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật ngừng gọi cho mình, cũng gửi tin nhắn liên tục, trong lòng thấy phiền, trực tiếp tắt máy.

      Lúc thầm chẳng quan tâm, lúc này mới nhớ tới gọi cho , quá muộn rồi! bị tổn thương rồi, còn là Hải Nhạc của năm năm trước nữa rồi, ngây ngốc mà đứng đó chịu đựng người khác thương tổn mình! nhận cuộc gọi, cũng trả lời tin nhắn, càng muốn nghe những lời giả nhân giả nghĩa làm lý do giải thích nữa! tên đàn ông ăn xong liền chùi mép bỏ chạy, muốn liên quan gì tới ! Cũng tiếp tục suy nghĩ đến chuyện của nữa!

      Trong lòng Hải Nhạc vừa bực vừa giận, nhưng lại thể nào nghĩ tới ! Trong lòng ngừng chua xót, cho rằng người phụ nữ vừa xấu xí vừa câm, cho nên mới tùy ý mà khi dễ khinh bạc sao? Bởi vì khi dễ , ra cũng có ai tin? cũng biết tố giác với ai?

      Hải Nhạc khó chịu, khổ mà ra được!

      Sau này, cũng muốn gặp nữa! Tên khốn!

      Hải Nhạc ở lại bệnh viện năm ngày, tay cũng hoàn toàn tiêu sưng, thân thể cũng có chuyện gì, cho nên liền xuất viện trở về nhà. Về đến nhà, thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối là vui vẻ nhất, mà chuyện đầu tiên khi về đến nhà Hải Nhạc phải làm đó là mở máy vi tính lên, đây chính là công cụ để có thể sinh tồn.

      Nhìn thông báo email núi, Hải Nhạc mở từng cái ra xem, tất cả đều là thư của độc giả và biên tập thúc giục mau mau viết tập mới, và đến ghi thông tin vào hồ sơ của Tác Hiệp.

      Lại phải Đài Bắc chuyến sao? Bây giờ Hải Nhạc có chút bài xích hai chữ Đài Bắc rồi! Trong lòng Hải Nhạc thở dài cái.

      Vừa nghĩ tới tạ Thư Dật, lòng của Hải Nhạc ngừng co rút đau đớn, nhớ tới cha mẹ, trong lòng lại càng đau hơn, bọn họ cũng cần nữa, bọ họ để Trì Hải Hoan thay thế rồi!

      ra là, những hạnh phúc mà luôn lưu luyến nhớ nhung, tất cả chỉ là loại châm chọc! đáng châm chọc!

      Có thể, cha và mẹ ra cũng muốn làm như vậy? Chẳng qua là, thấy rồi, mà Trì Hải Hoan lại thích Thư Dật, chỉ thuần túy là để họ được ở bên nhau, chứ họ cũng hề biết Trì Hải Hoan là ác quỷ, ác quỷ giết người ghê tay? Tạ Hải Nhạc, lẽ mày cứ để cho tên giết người ghê tởm đó mạo nhận thân phận của mình mà sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?

      Như vậy, quá tiện nghi cho Trì Hải Hoan rồi! ta xứng đáng được thừa hưởng những thứ này! Tại sao lại có thể cứ để yên cho ta như thế?

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 210: Kế hoạch của hải hoan

      “Thiếu gia hề cho tôi biết, là thiếu gia, ra ngoài, ai dám tới hỏi chứ?” Vú La khôn khéo trả lời.

      Khuôn mặt Trì Hải Hoan cứng lại, sau đó lại tươi cười : “Cũng phải, ra ngoài nào có ai dám hỏi chứ. Được rồi, vú La, tôi đói rồi, chuẩn bị ăn sáng thôi.”

      “Vâng” Vú La mẹ chỉ đành phải đáp lời.

      có chút sợ có khuôn mặt xinh đẹp như hoa nhưng hỉ nộ vô thường này, có lúc ta khiến cho người ta cảm thấy ta xinh đẹp tốt tính như nụ cười xinh xắn đó, nhưng lúc lơ đãng ánh mắt lại dày đặc hung ác, bị ta nhìn cái cảm giác cả người phát rét. đáng sợ.

      Trì Hải Hoan chậm chạp từ từ ăn bữa ăn sáng, sau đó lên lầu, bước chân chậm rãi liếc mắt về phía cửa phòng của Tạ Thư Dật, sau đó quay đầu lại nhìn xung quanh lượt, ngó xuống lầu thấy vú La có ở đó, Trì Hải Hoan nhanh chóng bước tới xoay nắm cửa phòng Tạ Thư Dật. Lần này, thế nhưng lại quên khóa cửa, Trì Hải Hoan rốt cuộc cũng đạt được ước muốn vào phòng của !

      Trì Hải Hoan lặng lẽ đóng cửa lại, xoay người, khi nhìn thấy phía sau giá sách, đôi mắt to tròn khỏi trừng lớn!

      Trời ạ, ngờ tới trong phòng của lại có cơ quan bí mậtnày? Có rất nhiều súng! Là súng sao? hoành tráng!

      len lén tới phòng , chỉ là muốn xem có thể phát ra dấu vết nào đó hay !

      nghĩ tới có thể phát ra phát trong phòng có súng!

      Trì Hải Hoan tự chủ chạy tới căn phòng bí mật, đưa tay muốn sờ, nhưng lại khiếp đảm rút tay trở về.

      Là súng , nghĩ tới lại có nhiều như vậy! Bất quá, dám đụng vào.

      Chẳng qua là, tại sao lại chủ quan để căn phòng bí mật mở ra như vậy? Hơn nữa, cửa phòng cũng quên khóa lại, cái này giống tác phong cẩn thận của Tạ Thư Dật?

      Trì Hải Hoan ở trong lòng có chút hoài nghi, sau lại lắc đầu, cận thân nhìn kiểu dáng của mỗi khẩu súng, trong đó có khẩu súng có lắp ống hãm thanh, dù chưa từng dùng qua súng , nhưng cũng ngu tới mức biết đó là ống hãm thanh, Trì Hải Hoan cắn môi, vươn tay cầm lấy khẩu súng!

      Đưa qua đưa lại trước mặt nhìn, nỡ bỏ xuống rồi! Tạ Thư Dật có ở đây, hoàn toàn có thể thần biết quỷ hay lấy khẩu súng!

      Nhưng liệu có thể phát ra hay ?

      Mặc kệ, cứ coi như phát , cũng nhất định hoài nghi đến , kể cả nghi ngờ , cũng thừa nhận, cũng để cho họ tìm ra cây súng này! Đến lúc đó có chuyện gì!

      Trì Hải Hoan nhanh chóng vén áo lên, giắt súng vào lưng quần. Cầm súng tay, mới nhớ đến chuyện chính cần làm, ánh mắt của rơi xuống chiếc tủ lạnh trong phòng của Tạ Thư Dật, đúng là thoải mái nhất rồi, trong phòng còn trang bị tủ lạnh, còn chưa có!

      Bất quá, cũng hoạt động trong phòng nhiều, cũng cần thiết phải có tủ lạnh.

      Trì Hải Hoan kéo ra nhìn chút, trong tủ lạnh xếp hàng dài nước suối EVIAN, đôi mắt Trì Hải Hoan sáng lên khi nhìn thấy chai nước suối phía bên ngoài uống được nửa!

      Rất tốt, rất tốt! Đúng là ông trời giúp !

      Cho dù có nửa chai nào, cũng giúp tạo ra nửa chai nước, may, nửa chai nước này có sẵn, giúp tránh khỏi ít phiền toái!

      Trì Hải Hoan mở nắp chai, sau đó lấy trong túi ra bọc giấy, cẩn thận mở ra đổ bột trắng trong đó vào chai nước, lắc lắc vài lần, bột trắng liền bị hòa tan dấu vết. Trì Hải Hoan chờ đến cơ hội này quá lâu rồi, nếu như có cơ hội vào phòng của , nhất định cũng phải tìm cách vào phòng của ! Nếu vào được rồi, bảo làm sao dễ dàng bỏ qua cho đây? Cái bọc giấy đó, vẫn luôn mang theo người! Chỉ chờ cơ hội đến mà thôi! Rốt cuộc cũng được toại nguyện!

      “Tạ Thư Dật, là ép tôi làm! Thứ mà Trì Hải Hoan tôi muốn cố, nhất định phải lấy được! Tôi chờ trở về!” Trì Hải Hoan hài lòng cười ngọt ngào.

      Cười lại như cười.

      Trì Hải Hoan thận trọng đặt chai nước vào chỗ cũ, sau đó nhàng mở hé cửa phòng Tạ Thư Dật ra, thấy có ai, nhanh chóng lách mình ra khỏi phòng.
      Trở lại chính phòng mình, Trì Hải Hoan lấy khẩu súng ra, nhìn xung quanh lượt, phải để chỗ nào bây giờ?

      Trì Hải Hoan suy nghĩ chút, lấy tờ báo gói khẩu súng lại, sau đó nhét xuống dưới nệm giường.

      Đem súng giấu kỹ, nhìn tới nhìn lui, Trì Hải Hoan lúc này mới thở ra hơi.

      Chẳng qua là, Tạ Thư Dật tại sao ngay cả cơ quan giấu súng cũng quên đóng lại? Hơn nữa mọi lần ra ngoài đều khóa cửa lại, lần này, tại sao lại sơ sót như thế? Trừ phi, có việc vô cùng quan trọng, là việc gì mà khiến gấp gáp như vậy?

      mở ra bức tường đó, là muốn lấy súng sao? lấy súng để làm cái gì? phải là…?

      thể nào! thể nào thần thông quảng đại như vậy? phải là hai tên sát thủ kia gặp chuyện chứ? thể, đại ca của chúng sáng nay gọi cho , con cá cắn câu, chỉ cần chờ tới số mà thôi?

      Như vậy cầm súng đâu, cần thiết phải quan tâm, có thể là cầm Long Bang thử súng cũng chừng, hoặc là tay chân ngứa ngáy nên muốn chơi chút! Tóm lại, đại thiếu gia Tạ gia chắc là cầm súng gây họa, cũng cần phải lo lắng chuyện này!

      Ha ha, Tạ Hải Nhạc sắp biến mất vĩnh viễn ở thế giới này rồi! ta, cuộc sống của Trì Hải Hoan trở nên tốt đẹp!

      Số mạng của Tạ Hải Nhạc, chính là phụ thuộc vào Trì Hải Hoan ! Mấy năm trước biến mất lần, lần này là biến mất vĩnh viễn!

      Mà Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật khẳng định nằm mở cũng ngờ đến, Nhạc Nhạc của , lại bị Trì Hải Hoan lặng yên tiếng động cho biến mất! Cho biến mất, ha ha!

      Hai đứa nghiệt chủng kia cũng còn ai trong nom nữa rồi! Tạ Thư Dật, thông minh đời, lại nhất thời hồ đồ, biết chúng nó là con ruột của mình! Ha ha! Quá ! quá !

      Trì Hải Hoan khỏi cười khanh khách lên.

      tối nay muốn ăn mừng! Muốn ra ngoài vui vẻ tốt!

      Trì Hải Hoan cầm lấy điện thoại bàn, thuận tiện gọi cú: “ Angle, tối nay có rảnh ? Tôi mời cậu uống rượu? Vậy được, gặp nhau ở Dạ Chi Hoàng Triều tám giờ tối nay. Quyết định vậy !”

      Trì Hải Hoan hài lòng cúp điện thoại, lại tới bên giường, lấy dưới gối ra chiếc điện thoại di động, mở máy ra, sau đó lấy ra chiếc máy dường như là máy trợ thính hay gì đó đeo lên đầu, đưa đầu mic sát môi của mình.

      “Alo, alo.” Trì Hải Hoan thử giọng chút, hài lòng khi nghe giọng của mình biến thành giọng nam trầm thấp, biết là ai phát minh ra thứ đồ như thế này, khâm phục.

      Trì Hải Hoan nhanh chóng gọi cú điện thoại, rất nhanh, bên kia tiếp thông.

      “Alo!”Bên kia truyền đến rống tiếng.

      Trì Hải Hoan khỏi đưa điện thoại di động ra xa khỏi lỗ tai của mình, loại sát thủ này quá lỗ mãng.

      “Làm xong chưa? Làm xong các người chụp hình gửi qua email cho tôi, xác định là ta chết, tôi chuyển phần tiền còn lại cho các người, nghe chưa? Tốt nhất mau giải quyết cho sớm, để cho tôi sớm thấy hình, các người cũng sớm nhận được tiền! Hiểu chưa?” Trì Hải Hoan thay đổi thanh trầm thấp mà .

      yên tâm, em tôi chưa từng thất bại giao dịch nào!”

      “Hi vọng là thế. Tôi cũng tin ở các người, cho nên mới tìm đến. Đừng khiến tôi thất vọng!”

      “Được, khiến cho phải thất vọng, chắc chắn là hài lòng!”

      “Rất tốt! Rất tốt! Vậy mau chóng để tôi thấy hình!” Trì Hải Hoan xong tắt nguồn điện thoại, lại đem nhét xuống dưới gối đầu.

      Trì Hải Hoan đắc ý ngâm nga bài hát, mở tủ quần áo ra, lấy bộ y phục đặt lên giường. phải ra ngoài chuyến, dạo phố chút, sau đó mua mấy bộ trang sức mình thích, tối nay đến Dạ Chi Hoàng Triều ăn mừng tốt!

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 211: Thư Dật, em và con chờ trở về

      Trong cơn hoạn nạn, rốt cuộc giọng của Hải Nhạc cũng quay trở về, nhìn thấy Tạ Thư Dật, nước mắt Hải Nhạc nhịn được liền trào ra.

      “Thư Dật, là sao?” Hải Nhạc vừa khóc vừa hỏi Tạ Thư Dật.

      Nghe được Hải Nhạc hỏi như thế, Tạ Thư Dật trong lòng đau xót, nước mắt nhịn được liền nổi lên hốc mắt. Cũng nghĩ đến cuối cùng ngày phải thừa nhận, nhưng ngờ lại ở trong hoàn cảnh này, khiến cho lòng chua xót.

      Tạ Thư Dật lấy lại bình tĩnh, quay người với Lưu Kim Miểu: “Cho tao chút thời gian, tao có chuyện muốn riêng với ấy.”

      Lưu Kim Miểu suy nghĩ chút, hừ lạnh tiếng : "Được rồi, nhanh lên!”

      Sau đó hai tay vung lên, ra lệnh cho đàn em: “Chúng ta ra ngoài trước!”

      Sau khi đám người kia ra ngoài, Tạ Thư Dật ôm lấy đầu của Hải Nhạc, nhìn sâu vào đôi mắt của . Hải Nhạc bị động nhìn vào ánh mắt thâm tình của , lòng của tự chủ được mà run rẩy, vẫn là phải ? Đôi mắt này, vẫn biểu lộ tình dành cho như lúc ban đầu!

      Nước mắt cũng khỏi chảy gò má trắng trẻo, run rẩy kêu: “Thư Dật, Thư Dật, Thư Dật!”

      Hải Nhạc động tình khóc nấc lên, cũng kéo theo tình nóng bỏng như nham thạch trong lòng Tạ Thư Dật, cúi đầu, lời gì, cho Hải Nhạc nụ hôn sâu. Hải Nhạc bỏ qua khiếp sợ, niềm vui to lớn khiến cho vòng tay ôm chặt lấy bả vai Tạ Thư Dật, nhiệt tình đáp lại , dường như muốn đem tất cả tình cảm của mình dành cho vào trong nụ hôn này.

      Nước mắt của Tạ Thư Dật cũng rơi xuống, còn cự tuyệt tình cảm của nữa, cũng hiểu được mà đáp lại , Nhạc Nhạc của trở lại rồi, Tạ Thư Dật càng thêm quý trọng gấp đôi, chỉ muốn cho cảm nhận được sâu đậm như thế nào, nước mắt mặn đắng ngừng rơi vào trong miệng cả hai người, cũng biết là nước mắt của ai.

      Nụ hôn kéo dài cho tới khi hai người cảm giác được khí quá mức mỏng manh, Tạ Thư Dật mới kết thúc nụ hôn khiến cả hai đều hít thở thông này, ôm Hải Nhạc vào trong ngực, trấn tĩnh lại hô hấp, sau đó, mang theo chút giọng mũi, thở dài : " Đứa ngốc, là đồ ngốc, sớm biết em là Nhạc Nhạc rồi, bằng , chạy tới nơi này làm cái gì? chỉ là muốn đợi, muốn để cho em tự mình thừ nhận em là Nhạc Nhạc, mà phải vạch trần em, rất sợ, nếu làm như thế em chạy trốn khỏi xa, sợ em để ý đến nữa. Cho nên đợi, muốn dẫn dắt để em chính miệng mình ra, nhưng lại ngờ lại là ở nơi này.”

      Hải Nhạc tin ngẩng đầu lên, ngưng khóc thút thít, ngây ngốc nhìn Tạ Thư Dật: " biết? sớm biết rồi? Làm sao biết? Em vẫn luôn giấu diếm, làm sao biết được?”

      “Em có nhiều biểu thất thường như vậy, biết là kẻ ngu rồi! Lần đó em chạy trốn, liền đuổi theo về làng chài, ngoài mật khẩu MSN của em ra, còn phát em viết bài thơ kia!” Tạ Thư Dật thở dài cái.

      “Sao? Bài thơ kia?" Hải Nhạc tin cà lăm hỏi.

      Tạ Thư Dật thâm tình nhìn , chậm rãi đọc ra từng câu thơ mà viết cho :

      “Em mở mắt tỉnh sau cơn mê

      Người em nay nơi nào

      Chỉ còn lại con tim trống rỗng

      Tình giờ thiếu vắng

      Lệ sầu chỉ biết lặng thầm rơi.”

      (((((((((Ahihi, bản gốc của bài thơ này các bạn xem ở “

      Trong lòng Hải Nhạc vô cùng vui mừng, vô cùng cảm động nhưng cũng có chút xấu hổ, ra sớm biết là Nhạc Nhạc! Là chính vẫn chẳng hay biết gì, vẫn cho là biết!

      Tạ Thư Dật chậm rãi : "Nhạc Nhạc, bây giờ em hiểu, lúc đầu cho em biết tình chân chính là có dụng ý gì chứ? với em, tình chân chính, phải là vì vẻ bề ngoài, cũng về loại đàn ông trông mặt mà bắt hình dong; còn người, là quan tâm đến chuyện người đó xấu hay đẹp, bây giờ em hiểu chưa? Đừng hỏi có ghét bỏ em hay , chính là nội tâm của em, bất kể em biến thành bộ dạng gì, em vẫn chính là em, em vẫn chính là Tạ Hải Nhạc, vẫn là Tạ Hải Nhạc mà , em vẫn hề thay đổi, chút cũng !”

      Hải Nhạc đưa tay che lại miệng của , đôi mắt đẫm lệ mông lung mà : “ ra là… ra là sớm biết! Là em tự cho rằng mình thông minh! xin lỗi, là em hiểu lầm , em còn tưởng rằng lần trước ở bệnh viện chỉ là khinh bạc em, sau đó phủi tay rời , khiến cho em rất hận . ra là, ra là sớm biết! xin lỗi, xin lỗi!” Hải Nhạc khóc thành tiếng.

      “Hả? Chẳng lẽ em cho rằng lần trước là khinh bạc em sao? Lúc đó thấy em ngủ rất ngon, cho nên nỡ đánh thức em dậy, thế mà em lại cho rằng khinh bạc em? biết chính là em, cho nên mới đối với em như vậy! Em hiểu chưa? cho cùng đó cũng là lỗi của , đáng lẽ nên gọi em thức dậy, như vậy em cũng suy nghĩ lung tung.” Tạ Thư Dật áy náy .

      “Thư Dật, là lỗi của em, xin lỗi. vẫn thủy chung với em trước sau như , mà em vẫn luôn hoài nghi , xin lỗi!” Hải Nhạc nức nở .

      Tạ Thư Dật thở dài cái, mang theo tia kích động, với Hải Nhạc: “ ra vào đêm đính hôn năm năm trước, biết đó phải là em, nổi điên chạy đến Hải Giác muốn tìm em, sau đó từ vách đá nhảy xuống. Là cha tới kịp thời cứu , cha đưa đến Mỹ trị liệu, cứ ở bên đó mà ngẩn ngơ suốt ba năm, cha sợ rằng nghĩ thông, với rằng có thể em vẫn còn sống! Cho nên vẫn luôn nghĩ như vậy, em nhất định thoát chết như , chính là dựa vào niềm tin này mà mới chống đỡ được cho tới ngày hôm nay! Nhạc Nhạc, em như vậy, còn để tâm đến dáng vẻ bề ngoài sao? Cho nên, Nhạc Nhạc, cần chất vấn tình của đối với em! cần!”

      “Thư Dật, Thư Dật đáng thương của em, tại sao sớm? Tại sao chịu sớm hơn? Còn để cho em hiểu lầm như vậy? xin lỗi! xin lỗi! Em biết rằng mọi người sớm biết đó phải là em, em còn hiểu lầm , em còn hiểu lầm vẫn nhận ra đó là Trì Hải Hoan, hiểu lầm rằng thích ta! Cũng vì vậy mà trong lòng ngừng oán hận , xin lỗi, xin lỗi!” Hải Nhạc ôm chặt Tạ Thư Dật, cơ hồ là gào khóc lớn lên.

      Tạ Thư Dật cũng ôm chặt Hải Nhạc, nước mắt chảy xuống, ngẹn ngào : " Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc a! Chúng ta xa cách nhiều năm như vậy! Em cho rằng làm sao trụ được đến bây giờ? mỗi ngày đều tự với bản thân mình rằng, có thể thoát chết, em cũng có thể còn còn sống! vẫn luôn tìm em! Chưa từng từ bỏ ý định tìm em! tin nhất định em ở nơi nào đó chờ ! Hôm nay, tất cả khổ nạn đều qua hết rồi, qua hết rồi, chỉ cần em vẫn còn sống, chỉ cần em vẫn ở bên cạnh là đủ! tưởng rằng, tưởng rằng mình lại mất em lần nữa, nếu như hôm nay em có bất trắc gì, tuyệt đối tha thứ cho chính bản thân mình, nhất định theo cùng em! bao giờ bỏ em lại mình nữa!”

      , em nữa! Em rời nữa! Em cũng làm loạn nữa, chỉ cần có ở đây, em cũng ở đây, em đâu cả, có , còn có Tiểu Bảo Tiểu Bối, em thế nào cũng rời ! Em cũng bao giờ tách khỏi nữa!” Hải Nhạc khóc .

      “Ừ, chúng ta xa rời nhau, bao giờ xa rời nhau. Đừng khóc, chỉ cần bây giờ em an toàn là tốt rồi, bọn chúng có làm gì em chứ? có làm hại em chứ?” Tạ Thư Dật vừa thay Hải Nhạc lau nước mắt, vừa hỏi.

      “Bọn họ, bọn họ, bọn họ…” vừa nghĩ phút trước Lưu Kim Miểu chuẩn bị cưỡng bức , toàn thân Hải Nhạc liền sợ đến run rẩy: “, cái tên Lưu Kim Miểu đó…......” Hải Nhạc sợ dám tiếp, ra Tạ Thư Dật nhất định tức giận muốn giết người!

      làm gì rồi? a!” Tạ Thư Dật khỏi thúc giục.

      có gì, em rất ổn! Rất tốt! vừa tới kịp thời, cũng chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta mau thôi! Chúng ta mau khỏi đây thôi!” Hải Nhạc liên thanh mà .Tạ Thư Dật khỏi thở dài cái, chỉ sợ là tới cũng dễ dàng mà ra ngoài như vậy.

      dẫn em ra ngoài, dẫn em khỏi đây.” Tạ Thư Dật an ủi .

      thôi! Chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây!” Hải Nhạc lo lắng .

      Lúc này, cửa đột nhiên lại được mở ra, Lưu Kim Miểu vào: " Hai vị, ôn chuyện cũ thế nào rồi? Tạ Thư Dật, tao để cho mày gặp ta, bây giờ đến thời điểm mày thực cam kết rồi!”

      Tạ Thư Dật cảm giác được Hải Nhạc run rẩy, an ủi ôm chặt lấy , sau đó lớn tiếng với Lưu Kim Miểu: “Được! Nhưng mày phải đáp ứng với tao điều kiện, mày đáp ứng, tao thực cam kết với mày!”

      “Điều kiện gì? chút coi?" Lưu Kim Miểu hỏi.

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc cái, : " điều kiện của tao là: dùng tao đổi lấy ấy! Mày thả ấy ra, tao ở lại! Tao so với ấy còn có giá trị lợi dụng hơn, có tao trong tay, ông già tao nhất định đáp ứng mọi cầu của mày!”

      Hải Nhạc nghe như vậy khỏi giật mình.

      ! Thư Dật, thể! thể như vậy! là chúng ta xa rời nhau nữa mà! Cũng dẫn em ra ngoài! Em thể trao đổi với để ra ngoài! Em cần! giết ! nhất định giết ! Làm sao lại ngu ngốc như vậy! Sao lại đưa ra điều kiện ngu xuẩn như vậy? Thư Dật, rút lại lời ! Em cầu xin , rút lại lời đó !” Hải Nhạc lại gấp gáp mà khóc lên.

      Lưu Kim Miểu lại phá lên cười ha ha: "Tạ Thư Dật, mày đúng là cái loại si tình! Được! Tao đồng ý với điều kiện của mày, mày ở lại đây, để cho ta !”

      ! cần! Để cho tôi ở lại đây ! Hãy để cho rời ! Để cho rời !" Hải Nhạc gấp đến độ sắp điên rồi, thể để cho Thư Dật ở lại chỗ này, Lưu Kim Miểu hận như vậy, nghĩ ra mọi thủ đoạn như vậy, nhất định là muốn giết Thư Dật! Vì phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm, muốn cảnh này xảy ra!

      Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc chặt vào ngực của mình, ôn nhu với : “Em phải tin tưởng , có chuyện gì đâu, bọn chúng làm gì . Chỉ cần lúc này em khỏi đây, lo mọi chuyện còn lại.”

      , em muốn! Sinh mệnh của so với mạng của em còn quan trọng hơn! Em muốn mạo hiểm! Em cần! , em cũng !” Hải Nhạc lôi kéo cổ áo của Tạ Thư Dật, thương xót nhìn .

      “Cũng được, hai người ở lại càng tốt!” Lưu Kim Miểu vỗ tay .

      Tạ Thư Dật nhìn Lưu Kim Miểu, : "Lưu Kim Miểu, tao muốn để Long Đế Uy tới đưa ấy ! Tao muốn tận mắt thấy ấy khỏi đây! ấy an toàn, tao thực lời hứa của mình!”

      cần! cần! Thư Dật, đừng bỏ lại em! Đừng bỏ lại em! Đừng bỏ lại em!” Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật nghiêm túc như vậy, thống khổ chỉ biết muốn.

      Lưu Kim Miểu trầm ngâm chút, : "Được rồi! Mày có thể gọi cho Long Đế Uy đến đưa ta ! Nhưng tốt nhất đừng giở trò với tao!”

      Tạ Thư Dật lấy điện thoại di động ra gọi cho Long Đế Uy: " Đế Uy, cậu mau tới trung tín đường của Trúc Bang đón Nhạc Nhạc!”

      Long Đế uy lấy làm kinh hãi: " Vậy còn cậu?”

      “Cậu cần xía vào, hãy mau qua đây đưa ấy ! Nhanh lên!” Thư Dật lớn tiếng xong liền cúp điện thoại.

      Hải Nhạc khóc đến thở ra hơi, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? thế nhưng tình nguyện dùng mạng của mình để đổi lấy ! Vậy mà lúc trước vẫn hoài nghi ! Hiểu lầm như vậy!

      Rất nhanh, Long Đế Uy chạy tới, muốn đưa Hải Nhạc , Hải Nhạc gắt gao ôm lấy Tạ Thư Dật, chịu buông tay.

      “Đứa ngốc, buông tay a! sao, đấy, em phải tin tưởng !” Tạ Thư Dật cũng mau muốn nổi giận.

      “Thư Dật, làm như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, em phải làm sao bây giờ? em phải làm sao?” Hải Nhạc nước mắt ướt đẫm nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật lần lần xoa đầu của , : " cam đoan với em, nhất định có chuyện gì! xảy ra chuyện gì! mất em lần thứ nhất, muốn lại mất em lần thứ hai! Cho nên, em phải khỏi đây an toàn! Hiểu ?”

      “Em cũng mất lần rồi, em cũng muốn mất lần thứ hai nữa! Thư Dật, đừng bỏ lại em! Em cho phép bỏ lại em và Tiểu Bảo Tiểu Bối! nhất định được xảy ra chuyện gì!” Hải Nhạc ôm chặt Tạ Thư Dật, cương quyết buông tay.

      “Đế Uy, cậu đưa ấy trước!” Tạ Thư Dật nóng nảy hô tô gọi Long Đế Uy.

      Long Đế uy chỉ đành phải tới kéo Hải Nhạc ra, Hải Nhạc chết cũng buông tay, rất sợ nếu như rời , còn tháy được Tạ Thư Dật nữa.

      Lúc Long Đế Uy sắp kéo Hải Nhạc ra được, Tạ Thư Dật đột nhiên lại nỡ, lại đem Hải Nhạc kéo về trong ngực của mình, lần nữa quyến luyến cho Hải Nhạc nụ hôn sâu, nếu như có thể, rất muốn cứ như vậy mà hôn , bao giờ cùng tách ra nữa. cũng muốn bỏ lại Hải Nhạc, nhưng tại thể tách ra! muốn gặp nguy hiểm.

      Nụ hôn này, quả giống như là nụ hôn sinh ly tử biệt, ngay cả Hải Nhạc cũng cho là như thế, vừa rơi lệ, thế nào cũng chịu kết thúc nụ hôn này, cho đến Tạ Thư Dật cương quyết đẩy ra, Hải Nhạc khỏi lên tiếng khóc lớn lên.

      Tạ Thư Dật nhàng hôn lên trán của Hải Nhạc thêm lần nữa, ở bên tai , thấp giọng : “ Bảo bối, phải nhớ kỹ, em! vĩnh viễn em! Em hãy về nhà cùng với Tiểu Bảo Tiểu Bối, chờ trở về!”

      “Được, em chờ , em và con chờ trở về!” Rốt cuộc, Hải Nhạc khóc thành tiếng đến bên cạnh Long Đế Uy.

      “Đế Uy, đưa ấy !” Tạ Thư Dật xoay người qua, nhìn Hải Nhạc nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :