1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 202: Cuộc hội thoại của nữ thứ và nữ phản diện

      “Nhã Nghiên, sao hôm nay lại rảnh rỗi mời tớ ăn cơm vậy?” Trì Hải Hoan nhìn Hứa Nhã Nghiên ở trước mặt, tóc ngắn xinh đẹp này chính là bạn tốt nhất của Tạ Hải Nhạc.

      “Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp mặt, từ khi cậu về nước, tớ vẫn luôn muốn mời cậu ăn bữa cơm.” Hứa Nhã Nghiên cẩn thận ngưng mắt nhìn Tạ Hải Nhạc trước mắt, ấy sớm còn là Hải Nhạc mềm yếu năm nào nữa, toàn thân lại có loại khí chất xuất sắc cùng vẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, người mất trí nhớ, ngay cả khi chất cũng thay đổi sao?

      “ Cũng phải, kể từ lúc tớ mất trí nhớ, hai chúng ta đúng là gặp nhau ít mà xa cách nhiều, hơn nữa cũng ít liên lạc, là sai sót của tớ, Nhã Nghiên, xin lỗi." Trì Hải Hoan có chút áy náy mà .

      “Tất cả mọi người đều trưởng thành, mỗi người đều có chuyện riêng, lại chia cách hai nửa địa cầu, liên lạc, chỉ cần biết trong lòng vẫn nhớ về nhau là được, cho nên, cần xin lỗi với tớ.” Nhã Nghiên mỉm cười .

      “Vậy bây giờ cậu làm ở Hải Dật có vui ?” Trì Hải Hoan thử thăm dò .

      “Rất vui, bởi vì ông chủ đối xử với mình rất tốt.” Nhã Nghiên cười cười .

      “A, tốt a." Trì Hải Hoan hâm mộ , sau đó lại có chút ủy khuất, “ tại, đối với tớ rất lạnh nhạt, tớ dám tin mọi người với tớ rằng từng tớ đến phát điên là .”

      Nhã Nghiên thấy ấy lần này rốt cuộc chịu mở miệng tới chuyện tình với Tạ Thư Dật, khỏi nhàn nhạt hỏi: “Năm đó, giữa các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chút ấn tượng cũng có sao?”

      Trì Hải Hoan cười khổ mà lắc đầu: “ nhớ , nếu nhớ ra tốt biết mấy, nhớ được lời mình , tớ cũng có thể hiểu rằng Tạ Thư Dật từng như thế nào, sao lại đối xử với tớ lạnh nhạt như thế.”

      Nhã Nghiên cũng biết trước câu trả lời, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.

      Trì Hải Hoan bưng cà phê lên khuấy chút, thở dài: “Nhã Nghiên, tớ người bạn nào để chuyện này, cậu , tớ phải làm thế nào mới có thể cứu vãn lại tình cảm của đây?”

      Nhã Nghiên khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ, ấy Tạ Thư Dật sao? Trong lòng Tạ Thư Dật vẫn luôn có ấy, nhưng tại sao bọn họ lại hờ hững nhiều năm như vậy? Rốt cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?

      “Cái này, tớ đúng là biết.” Nhã Nghiên cười khổ mà , “cậu chỉ có thể tự mình hỏi mà thôi.”

      “Nhưng mà Nhã Nghiên, tớ nghe cậu vẫn luôn thầm mến phải ? Cậu đến Hải Dật làm việc, cũng là vì sao?” Trì Hải Hoan như có chuyện gì xảy ra hỏi.

      Nhã Nghiên vừa mới bưng café lên nửa miệng chưa kịp uống, nghe câu này lại hạ xuống.

      Tin tức của ấy sao lại nhanh như vậy? ấy hỏi như thế, là có ý gì? Nhã Nghiên có chút chật vật, nhưng ở trong lòng tự nhiên cũng có chút đề phòng.

      Tạ Hải Nhạc, giống như phải là Tạ Hải Nhạc trước kia nữa rồi, ấy mất trí nhớ cứ như là biến thành người xa lạ vậy, còn là ngoan ngoãn như ngày đầu, vô hình chung lại khiến cho người ta cảm nhận được loại áp lực, ấy cố ý muốn gây áp lực cho mình sao? Là muốn cho mình biết, Tạ Thư Dật là của ấy – Tạ Hải Nhạc sao?

      “Cậu nghe ai vậy?” Nhã Nghiên cũng như có chuyện gì xảy ra hỏi ngược lại.

      Trì Hải Hoan giọng cười cười: " Nghe tiếng gió .”

      “Vậy tớ cho cậu biết, đây chẳng qua chỉ là nghe , chỉ là tiếng gió thoảng qua, cho dù là , mỗi người đều có quyền theo đuổi tình của mình. Tớ vì Thư Dật mà đến Hải Dật, cũng phải là chuyện kì quái. Cậu cũng cần hiểu rằng, tớ thích , ngay từ bé tớ rất thích , tớ nghĩ, hai người lạnh nhạt nhiều năm như vậy, tình cảm chắc cũng còn bao nhiêu? Nam nhân tốt, ai cũng hi vọng là của mình, Hải Nhạc, nếu như thuộc về cậu là của cậu. Cuối cùng Thư Dật lựa chọn ai, đó là chuyện của , liên quan đến cậu càng liên quan đến tớ. Đây là cách nhìn của tớ, chúng ta bây giờ là người lớn rồi, còn là đứa trẻ ngây thơ như lúc trước, cũng phải biết rằng tình cảm mà ép buộc có kết quả.” Nhã Nghiên uyển chuyển .

      Trì Hải Hoan ở trong lòng cười lạnh tiếng, hổ là Tứ Đại Gia Tộc tiểu thư, năng là đường hoàn, đáng tiếc cũng phải là Tạ Hải Nhạc , Trì Hải Hoan nào có dễ dàng để ta khi dễ mình! ta muốn mình rút lui? ta dám chắc chắn Tạ Thư Dật lựa chọn “Tạ Hải Nhạc” này đến vậy sao?

      “Tớ hiểu điều này, cậu rất đúng, lựa chọn cuối cùng là của Thư Dật! Nhã Nghiên, tình cảm đúng là ép buộc có kết quả. Nhưng mà cậu đến Hải Dật nhiều năm như vậy, ở bên cạnh Thư Dật nhiều năm như vậy, chút tiến triển cũng có, tớ có chút đồng tình cho cậu a.” Trì Hải Hoan cố ý than thở .

      Nhã Nghiên nghe Trì Hải Hoan như vậy, gương mặt hết đỏ lại trắng, ấy thực là Tạ Hải Nhạc sao? Con người thay đổi sao? ngờ miệng lưỡi ấy lại lợi hại như vậy!

      “Chúng ta chuyện này nữa, tớ hẹn cậu ra ngoài chính là để giải sầu.” Nhã Nghiên cười lớn .

      “Ta cũng đâu có phải là giải sầu.”

      Nhã Nghiên che giấu lần nữa bưng cà phê lên sát khóe miệng, xem ra, ấy chưa muốn buông tay Thư Dật! Nếu như Thư Dật vẫn còn ấy, chẳng lẽ, lại chỉ có thể rút lui lần nữa sao?

      Trong lòng Hứa Nhã Nghiên khỏi cảm thấy bi thương.

      “Nhã Nghiên." Đột nhiên có người gọi , Nhã Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, là trai, nhìn trai thản nhiên cười, đứng lên: " , tới rồi hả?”

      Hứa Chí Ngạn mỉm cười tới chỗ họ, Trì Hải Hoan nhàn nhạt nhìn cái, cái tên ngốc này thích Tạ Hải Nhạc, đến đây làm gì? Vẫn có suy nghĩ theo đuổi Tạ Hải Nhạc sao? Nhưng ta cũng phải là Tạ Hải Nhạc đó nữa, nghĩ chút cảm thấy là buồn cười, nhưng ngay sau đó nghĩ tới người phụ nữ che mặt kia, vẻ mặt tươi cười của Trì Hải Hoan liền trầm xuống.

      “Hải Nhạc, lâu gặp." Hứa Chí Ngạn nhìn Trì Hải Hoan chào hỏi.

      Trì Hải Hoan khỏi quan sát , ra Hứa Chí Ngạn vẫn tương đối ưu tú, ngoại hình ưu tú, tính cách ưu tú, gia thế ưu tú, nếu như đời này có Tạ Thư Dật Hứa Ngạn là lựa chọn rất tồi. ((((((((((((Nằm đấy mà mơ nhé….bày đặt lựa chọn tồi…))))))))))))))

      Vấn đề là thế giới này Tạ Thư Dật, cho nên, ai cũng muốn, chỉ muốn Tạ Thư Dật! Cả đời này, chỉ nhận định , ngày nào đó, khiến cho cảm động!

      Hứa Chí Ngạn tâm tình phức tạp nhìn qua Hải Nhạc trước mặt, xinh đẹp hơn so với trước kia, hơn nữa, khí chất cũng có chỗ bất đồng, nơi nào bất đồng, nhất thời cũng lên được. Tóm lại, bây giờ rất sắc sảo, xa lạ, còn dáng vẻ thanh thuần như ngày xưa. Hải Nhạc lúc trước, nếu như nhìn thấy nhất định đứng dậy, cười cười gọi Chí Ngạn’, sau đó hỏi thăm vài người bạn của . mất trí nhớ, quả thực thay đổi rất nhiều.

      Hứa Chí Ngạn khỏi thở dài cái.

      “Chào Chí Ngạn!" Trì Hải Hoan quan sát xong, chào hỏi câu.

      , ngồi ." Hứa Nhã Nghiên chỉ chiếc ghế bên cạnh.

      Hứa Chí Ngạn ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía Trì Hải Hoan, giống như nhìn mãi mà đủ vậy. Trì Hải Hoan khỏi nhìn nhíu mày, mặt của Hứa Chí Ngạn chợt đỏ lên.

      “Hải Nhạc, lần này trở về, em có tính toán gì ?" Hứa Chí Ngạn hỏi.

      “Cũng có tính toán gì, trước tiên cứ ở nhà ‘ăn bám’ , sau đó đến công ty nhà em làm thử chút, em học đúng ngành quản trị kinh doanh.” Trì Hải Hoan .
      Tại sao lại là quản trị kinh doanh, ấy muốn vào An Thác, muốn cùng tạ Thư Dật đứng chung chỗ!

      Hứa Nhã Nghiên trầm xuống, ấy muốn vào An Thác sao? Cũng phải, ấy vào An Thác là điều dĩ nhiên, chẳng qua là, mục đích của ấy chỉ đơn giản như vậy, ấy muốn buông tay sao? Chẳng lẽ, Hứa Nhã Nghiên cả đời thể thực được tình của mình sao?

      “Như vậy, bác Tạ lại có thêm trợ thủ đắc lực rồi." Hứa Chí Ngạn .

      “Trợ thủ đắc lực dám nhận, cha em nhiều lắm là hai năm nữa cũng về hưu rồi, Thư Dật bận rộn, mệt mỏi như vậy, em muốn chia sẻ bớt chút cho ấy, đó cũng là chuyện em nên làm.” Trì Hải Hoan .

      Nghĩ đến nhiều người ai cũng thích Tạ Hải Nhạc, lửa giận trong lòng lại bùng lên, rất ghét! rất ghét những người thích Tạ Hải Nhạc như vậy.

      Cho nên tuyệt muốn cho Hứa Chí Ngạn vẫn giữ lại tình cảm làm gì, người thích là Tạ Hải Nhạc, cũng phải là !

      Quả nhiên, mặt của Hứa Chí Ngạn chán nản như tro tàn, trong lòng Trì Hải Hoan có chút khoái chí, cảm giác như trả thù Hải Nhạc vậy!

      “Đây đúng là phúc khí của Thư Dật.” Hứa Chí Ngạn miễn cưỡng mình .

      Chí Ngạn biết chuyện a, hi vọng Thư Dật cũng nghĩ như vậy." Trì Hải Hoan vui vẻ cười .

      Hứa Nhã Nghiên gọi tới đây, chỉ sợ phải đơn giản là giải sầu như vậy, muốn nhân cơ hội này cho Nhã Nghiên biết, tôi nhất định buông tay Tạ Thư Dật, Hứa Nhã Nghiên biết điều hãy cút qua bên!

      Hứa Nhã Nghiên thấy " Hải Nhạc" trái câu Tạ Thư Dật, bên phải câu Tạ Thư Dật, trong lòng bỗng nhiên vô lực.

      Lần này thử dò xét, đoán ra được suy nghĩ của Hải Nhạc, cũng làm cho Hải Nhạc đoán ra ý đồ của Nhã Nghiên, hơn nữa ấy lại hoàn toàn để trai vào mắt, xemm ra, lần này trai có thể hoàn toàn chết tâm rồi! Hoàn toàn vô vọng chờ đợi!

      “Nghe , Thư Dật có nhận cặp sinh đôi làm con nuôi, ngờ Thư Dật lại thích trẻ con như vậy. Hải Nhạc, em gặp chúng chưa? Có phải là rất đáng ?”

      Vừa nhắc tới cặp sinh đôi này, Trì Hải Hoan tựa như nhận cái tát, hết sức khó chịu.

      “Rất đáng , bằng , Thư Dật làm sao có thể nhận làm con nuôi chứ? Hôm sinh nhật của chúng, em gặp qua, đúng là rất đáng , em cũng rất thích bọn trẻ.” Nhã Nghiên che giấu vẻ thích thú .

      Trì Hải Hoan có chút bực mình, nhưng ta vẫn cười cười : " Đúng vậy, rất đáng .”

      “Cũng lâu rồi gặp Thư Dật, lúc nào hẹn cậu ta ra ngoài họp mặt nhé.” Hứa Chí Ngạn .

      Hải Giác rồi, có thể trong khoảng thời gian này hơi mệt chút, chắc đến Hải Giác nghỉ ngơi rồi.” Hứa Nhã Nghiên .

      “Hả? Thư Dật Hải Giác?” Trì Hải Hoan lấy làm kinh hãi, phải Tạ ba ba Mỹ rồi sao? Sao lại thành Hải Giác rồi? Sao Tạ ba ba lại Mỹ? Là ông ấy gạt ? Hay là Tạ Thư Dật gạt ông ấy? Làm sao Hứa Nhã Nghiên lại biết được ở Hải Giác?

      Trong lòng Trì Hải Hoan tức muốn chết, lại cứ tin rằng Thư Dật Mỹ!

      “Sao thế, cậu biết à?” Hứa Nhã Nghiên có chút kinh ngạc hỏi Trì Hải Hoan.

      “Tớ biết chứ, sao lại biết được? Chẳng qua là tớ biết nghỉ dài hạn.” Trì Hải Hoan che dấu .

      Tại sao Tạ Thư Dật lại đến Hải Giác? Có nhiều nơi để nghỉ ngơi như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác đều chọn Hải Giác?

      Hai tay của Trì Hải Hoan nắm chặt ly cà phê, để cho tiếp tục ở đó! ghét Hải Giác! Rất ghét nơi đó!

      Trì Hải Hoan rất nhanh liền trở nên yên lòng, ba người ngồi cùng nhau cũng chẳng còn gì để , Hứa Nhã Nghiên ngồi yên cũng muốn đứng lên tính tiền.

      “Để .” Hứa Chí Ngạn .

      Ba người ra khỏi phòng ăn, Hứa Chí Ngạn với Trì Hải Hoan: “Để đưa em về nhà.”

      “Cám ơn, với Nhã Nghiên về trước , em còn có chút việc, chưa về ngay bầy giờ.” Trì Hải Hoan .

      “Được, vậy bọn trước.” Hứa Chí Ngạn cũng miễn cưỡng.

      Hứa Nhã Nghiên ngồi xe, nhìn trai mình tim đập mạnh loạn nhịp, thở dài cái, : “, có cảm thấy , Hải Nhạc mấy năm này, thay đổi quá nhiều.”

      Hứa Chí Ngạn cũng thở dài cái, gật đầu cái.

      có cảm thấy thay đổi này khá kì quái ? Từ sau khi ấy trở về, em càng tiếp xúc với ấy, lại càng thấy ấy và Hải Nhạc phải là người.” Hứa Nhã Nghiên ra nghi hoặc trong lòng.

      cũng hiểu, biết vì sao, ấy bây giờ cùng với Hải Nhạc trong ấn tượng của , khacs biệt tương đối lớn! chuyện gì xảy ra, mất trí nhớ, ngay cả tính cách ôn nhu lúc trước cũng mất theo sao?” Hứa Chí Ngạn có chút buồn buồn .

      “Còn nữa..., có cảm thấy kì lạ , em thấy rất lạ, năm năm trước Thư Dật chia tay với Hải Nhạc, nhưng lại người là Hải Nhạc. có cảm thấy , loại người như Thư Dật, nếu Hải Nhạc như vậy, tại sao lại để cho ấy phải là Mỹ chứ? Hơn nữa, hai người bọn họ tại sao lại hờ hững với nhau nhiều năm như vậy? Nhớ đến lần Hải Nhạc định Mỹ, Thư Dật còn cầm đèn chạy trước ô tô đuổi theo, mang Hải Nhạc về cơ mà! Tình cảm sâu đậm như vậy, ân ái như vậy, làm sao có thể xa cách nhau lâu như thế? Em càng nghĩ lại càng thấy rất kì lạ, mặc dù với em, người luôn là Hải Nhạc, nhưng mà xem, Hải Giác, mà nhìn bộ dạng của Hải Nhạc đúng là hề biết chuyện này.? Em cảm thấy có rất nhiều điểm khiến cho em thể hiểu được, Thư Dật rốt cuộc là làm cái gì đây?”

      “Nhã Nghiên, đột nhiên nhận ra, Thư Dật đối xử lạnh nhạt với Hải Nhạc, có khi là vì ấy khác trước kia quá nhiều? Ngay cả bây giờ tiếp xúc với ấy cũng còn cảm giác thích nữa, đột nhiên cảm thấy, người mà thích chính là Hải Nhạc khi chưa mất trí nhớ, mặc dù bây giờ vẫn là ấy, nhưng lại thay đổi quá nhiều, cảm nhận được, còn ấy như lúc trước nữa rồi, có thể Thư Dật cũng cảm thấy như thế? Nhã Nghiên, muốn từ bỏ.” Hứa Chí Ngạn tiêu nhiên .

      Hứa Nhã Nghiên kinh ngạc nhìn trai, khỏi thất thanh : “Có ? chứ? Nếu là em yên tâm rồi, em chỉ sợ vẫn cứ lao đầu vào.”

      Hứa Chí Ngạn gật đầu cái: " cảm thấy Hải Nhạc lúc trước đặc biệt như vậy, bây giờ lại trở nên khác lạ, ăn mặc, năng, khí chất cũng khác gì những thứ thiên kim nhà giàu kia. khiến thất vọng, ấy còn là Hải Nhạc độc nhất vô nhị như lúc trước nữa rồi.”

      Hứa Nhã Nghiên mỉm cười, hưng phấn với Hứa Chí Ngạn: “, trúng tim đen mà cũng là trọng điểm, đúng là, bây giờ Hải Nhạc càng ngày càng giốn mấy vị thiên kim tiểu thư kia, mất mùi vị vốn có, còn là Hải Nhạc độc nhất vô nhị như lúc trước nữa rồi. Có thể vì điều nà mà Thư Dật cũng cảm thấy như , còn cảm giác với Hải Nhạc nữa rồi! , em hiểu rồi! Em hiểu rồi! Vậy là em vẫn còn cơ hội!” ((((((((((((Xin lỗi chụy….. tuy thích chị nhưng em cũng muốn chị làm tình địch của Nhạc Nhạc nhà em đâu….))))))))))))

      Hứa Chí Ngạn có chút lo lắng nhìn em , lắc đầu, thở dài cái liền khởi động xe.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 203: Mày vĩnh viễn được ra !

      Vể đến nhà Hứa Nhã Nghiên liền mở laptop ra, mở MSN ra muốn liên hệ với Thư Dật chút, nghĩ tới thế nhưng nhận được tin nhắn của Hải Chi Lệ, Nhã Nghiên mở ra xem, là muốn đến Hải Giác chuyến.

      Nhã Nghiên đột nhiên có chút cảm động, Hải Chi Lệ này, lần trước có chuyện với ấy chút, ngờ ấy lại có lòng, suy nghĩ vì như vậy, nếu như trai đúng cũng nên đến Hải Giác chuyến.

      Trì Hải Hoan nhìn cánh cổng lớn của biệt thự Hải Giác, ta lại chạy tới nơi này, trong lòng chút cũng muốn nhìn thấy nó! Nhưng mà Trì Hải Hoan lại thể đến đây! ta thể để cho Thư Dật phát ra !

      Trì Hải Nhạc, trước kia mày thắng nổi tao, bây giờ lại càng thể đấu lại tao!

      Trì Hải Hoan lại nổ máy, chậm rãi đến gần biệt thự Hải Giác.

      Trì Hải Hoan nhìn quanh nhà yên tĩnh, cau mày hỏi chú Phúc: “ Chú Phúc, thiếu gia đâu? Thiếu gia có ở đây sao?”

      “A, thiếu gia đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối ra ngoài rồi, hôm nay là Chủ nhật." Chú Phúc .

      “ Đưa theo Tiểu Bảo Tiểu Bối ra ngoài?" Trì hải hoan tâm trong rét run, " “ Chú biết họ đâu ?”

      “Thiếu gia .” Chú Phúc trả lời.

      Thư Dật ra ngoài? Lại còn đem theo hai cái nghiệt chủng đáng ghét kia?

      Trì Hải Hoan ngẩng đầu lên mỉm cười với Phúc: “Thiếu gia ở đây, vất và cho chú rồi.”

      “Đâu có đâu có, đây là phần công việc của tôi.” Chú Phúc vội vàng .

      “Vậy thiếu gia ở đây mấy ngày qua, có bạn bè gì đến hay ?” Trì Hải Hoan hỏi.

      có, chỉ có Tiểu Bảo Tiểu Bối ở đây.”

      “A? Mẹ của Tiểu Bảo Tiểu Bối có qua đây ?” Trì Hải Hoan hỏi.

      “Có tới lần, lần đó Tiểu Bối cẩn thận bị ngã đau chân, khóc mãi nín, cho nên Viễn Chi qua đây dỗ con bé.”

      “A, vậy thiếu gia thế nào?”

      “Thiếu gia gì cả, chỉ là để cho Viễn Chi ở lại đêm chăm sóc cho tụi .”

      ta ngủ ở đây rồi?” Trì Hải Hoan vừa nóng vừa giận.

      Mặc dù năm năm này Hải Nhạc hề xuất , nhưng bây giờ lại tiếp xúc với Tạ Thư Dật thường xuyên, chừng lại có muốn quay trở về làm Hải Nhạc? hiểu tại sao trước giờ Hải Nhạc lại chịu xuất , đoán chừng là bởi vì bản thân vừa câm vừa xấu xí, sợ Thư Dật chấp nhận nổi đây?

      Hải Nhạc, Thư Dật bây giờ vẫn hề biết gì, đoán chừng mày cũng ra ngoài, mày có vẻ thông minh hơn rồi đấy, tốt nhất là mày đừng có ra! Sau này, cũng tuyệt đối đừng có ra ngoài!

      “Đúng vậy, thiếu gia rất thích Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, cho nên để Viễn Chi ở lại chăm sóc Tiểu Bối.”

      “À, sao." Trì Hải Hoan khoát tay áo, sao, sao mới là lạ chứ!

      ta nhất định là muốn lợi dụng hài tử để đến gần với Thư Dật! Nhất định là như vậy!

      Nhưng Tạ Thư Dật mang theo hai đứa bé đâu rồi?

      “Chú Phúc cứ làm việc , tôi ra ngoài chút.” Trì Hải Hoan xoay người ra ngoài, Tạ Thư Dật rốt cuộc nơi nào?

      nhìn thấy , nhất định vui, nhưng quen rồi.

      Có nên gọi cho cuộc ?Trì Hải Hoan tiện tay gọi cho Tạ Thư Dật, nhưng đáng ghét, lại khóa máy!

      Trì Hải Hoan tức giận chửi thề tiếng!

      người khó hiểu, sao lại tắt máy chứ? Rốt cuộc là đưa tụi nhóc đó đâu?

      Trì Hải Hoan nhướng mày, trong đầu nảy ra ý hay, lại quay trở vào nhà lần nữa, hỏi chú Phúc: “Chú Phúc, chú biết nhà của Phương Viễn Chi ở đâu ?”

      “Là ngôi nhà thứ 26 ở làng chài, hỏi cái này để làm gì?” Chú Phú thuận miệng ra vị trí nhà của Phương gia, nhưng lại nhất thời nghĩ đến trước kia Viễn Chi và Trì Hải Hoan từng có xích mích có chút lo lắng, phải là muốn chạy đến nhà người ta gây chuyện chứ?”

      “ A, tôi chỉ là thuận miệng hỏi chút, Thư Dật thích Tiểu Bảo Tiểu Bối như vậy, tôi cũng muốn xem thử.”

      “À, nhưng mà biết nó có ở nhà hay nữa.” Chú Phúc .

      sao, tôi ra ngoài chút.” Trì Hải Hoan vừa liền khỏi Hải Giác, hướng thẳng đến ngôi nhà thứ 26 trong làng chài, đến nơi lại thấy cửa ngoài khóa.

      Kì lạ, rốt cuộc là Tạ Thư Dật nơi nào đây? Trì Hải Hoan tức đến phát điên.

      Tạ Thư Dật lúc này cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối, còn có Hải Nhạc nữa cắm trại hòn đảo cách làng chài xa. Đây là đề nghị của , Hải Nhạc mấy năm trước từng rơi xuống biển nên nhìn thấy nước thôi cũng sợ, hơn nữa lại cùng Tạ Thư Dật chung đụng có chút sợ hân, nhưng hai đứa bé cứ dây dừa đòi phải cùng, Hải Nhạc cũng bất đắc dĩ theo.

      Tạ Thư Dật lái chiếc thuyền máy tới đón ba mẹ con Hải Nhạc lên hòn đảo mà hỏi qua người dân làng chài, muốn cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối và Hải Nhạc cùng nhau tận hưởng ngày cuối tuần vui vẻ, ở hòn đào này, chỉ có cả nhà bọn họ, có bất kì người ngoài nào quấy rầy, rất tốt.

      Khi lái thuyền, nhìn sang Hải Nhạc thấy sắc mặt tốt lắm, nhắm chặt hai mắt lại, khỏi cảm thấy lo lắng.

      “Em sao chứ? Sắc mặt em tốt lắm.” Tạ Thư Dật hỏi Hải Nhạc.

      Hải Nhạc mở mắt, suy yếu nhìn Tạ Thư Dật, lắc đầu cái, trời ạ, bây giờ ở giữa biển a, đúng là sợ muốn hôn mê luôn rồi, cảm giác chìm trong nước năm năm trước lại về. Hải Nhạc chỉ biết ôm chặt lấy Tiểu Bảo Tiểu Bối, đột nhiên lại cảm thấy hối hận vì đồng ý với lên hòn đảo quỷ quái gì đó để cắm trại, bầu trời rộng lớn, mặt biển cũng như bao phủ lấy vậy.

      Nhưng mà nhìn thấy hai đứa con của mình, Hải Nhạc lại lập tức gạt bỏ niềm hối hận đó, dù sao hai đứa con của cũng chịu khổ nhiều rồi, chúng còn chưa được ra biển chơi lần nào.

      “Sắp đến rồi.” Tạ Thư Dật nhìn thấy hòn đảo đằng xa.

      Vừa lên tới bờ, Hải Nhạc ngừng nôn mửa, ngờ mình lại sợ nước tới mức biến thành bộ dạng thê thảm thế này.

      “ Làm sao em lại thành ươi biến thành bộ dạng này? nhớ, lúc trướ em…” Tạ Thư Dật đột nhiên nghĩ đến mình xém chút nữa là để lộ, nếu như về trước kia, chẳng phải là cho biết rằng biết mọi chuyện rồi sao? thể để biết lúc này được.

      Hải Nhạc nôn mửa đến mức long trời lở đất, cũng nghe được Tạ Thư Dât cái gì, lại khiến chi hai đứa bé bên cạnh lo lắng ngừng hỏi han.

      vất vả, hồi lâu Hải Nhạc mới bình tĩnh lại, nhìn về phía Tạ Thư Dật gật đầu cái,Tạ Thư Dật yên lòng, tìm chỗ tốt buộc neo thuyền lại, sau đó đem toàn bộ đồ dùng chuẩn bị lên bờ, rất nhanh, Tạ Thư Dật liền tìm ra được mô đất cao, tương đối bằng phẳng, lại có bóng mát, có thể dựng lều ngồi cắm trại ở đó.

      Tạ Thư Dật dựng lều, xếp đồ đạc, xử lý xong liền quay sang nhìn Hải Nhạc, : “Viễn Chi, em nghỉ ngơi chút , em rất mệt mỏi rồi.”

      Hải Nhạc nghe như vậy, liền chạy tới trong lều nghỉ ngơi, nhưng vào trong lều lại tài nào chợp mắt nổi. Hải Nhạc len lén nhìn Tạ Thư Dật bận rộn bên ngoài, chỉ thấy mặc quần short biển màu xanh, cởi bỏ ra vẻ nghiêm túc, quý phái người, ngồi chồm hổm xuống mặc đồ bơi cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, muốn đưa bọn trẻ bơi sao?

      Bởi vì chính rất sợ nước, cho nên dù hai hai đứa bé sinh trưởng ở vùng biển, vẫn dám đưa chúng bơi lội, mà ba mẹ Phương lại bận rộn như vậy, nào có thời gian mà đưa bọn trẻ bơi? Mặc dù hai đứa bé rất muốn thử qua cảm giác bơi lần nhưng mà Hải Nhạc dám. Hôm nay vừa vặn Thư Dật xuất , để đưa các con bơi, dạy cho chúng bơi lội cũng tốt, nhớ lại năm đó, phải cũng chính là dạy cho bơi lội sao? Nếu như lúc đầu dạy bơi cho , chỉ sợ sớm thịt nát xương tan nơi đáy biển rồi, làm sao có thể đứng trước mặt như vậy, lại còn sinh cho Tiểu Bảo Tiểu Bối đáng như vậy chứ? cũng là nhờ có mà ra. Tất cả mọi chuyện đều là nhân quả.

      Nhớ đến năm đó khi dạy bơi cho , vẫn luôn mượn cơ hội cưỡng hôn , nước mắt bất tri bất giác lại dâng lên hốc mắt. Bây giờ hiểu mọi chuyện, ngay từ khi bắt đầu, tình của cũng sớm xuất trong lòng mỗi người rồi, chẳng qua là hai người lúc ấy ai cũng hồ đồ hiểu chuyện. Vì vậy, cho là Tạ Thư Dật khi dễ mình, cho nên mực bài xích , nhưng vẫn tự chủ được mà luân hãm vào ôn nhu của , còn Tạ Thư Dật lại cho rằng ghét , mới nhịn được bá đạo cưỡng bách, ép buộc , nhưng cuối cùng cũng hướng giơ tay đầu hàng. Nước mắt muộn màng nhịn được mà chảy ra, niềm vui cũng từ đó mà tràn mi ra ngoài.

      Thư Dật, Thư Dật, Thư Dật, ra, chúng ta vẫn luôn nhau, chúng ta vẫn nhau từ giây phút đó, chẳng qua là, có phải cho em hạnh phúc quá nhiều, khiến cho thượng đế ghen tỵ, nhịn được liền đem hạnh phúc trong tay em cướp ?

      Hải Nhạc tiếng động khóc ồ lên, kìm nén được nước mắt, kiềm chế được tan nát cõi lòng. ra, cùng , có quá nhiều hạnh phúc ngọt ngào như vậy, nhưng bây giờ, hết thảy lại như bọt biển mà tan biến mất, chỉ có thể tồn tại trong kí ức! có điều gì làm đau lòng hơn điều này nữa!

      Lúc này, giống như thần giao cách cảm, Thư Dật vào thời khắc này chợt quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía lều trại, Hải Nhạc sợ hết hồn, vội vàng rụt cổ về.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 204: Tổn thương như vậy vẫn chưa đủ sao?

      Hải Nhạc quay người, để ý tới , lấy khăn trải lên mặt đất, đặt thức ăn lên đó rồi đứng dậy vỗ vỗ tay. Tiểu Bảo Tiểu Bối nghe thấy, vội vàng chạy tới, hai đứa bé có vẻ rất đói nên ăn rất nhiều, Tạ Thư Dật cũng ăn chút ít, Hải Nhạc vẫn có chút giận, ăn cũng nhìn .

      là quá đường đột rồi sao? Tạ Thư Dật len lén ngắm nhìn Hải Nhạc, nghiêm túc xé thịt cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai đứa bé nép vào trong ngực mẹ, giọng nũng nịu mềm mại, đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ hai đứa con của mình, giá như biến thành Tiểu Bảo hay Tiểu Bối tốt quá.

      ((((((((((((((((( Ù uôi… Dật ca đứng đắn nha….)))))))))))))

      Tiểu Bảo Tiểu Bối ăn no lại mẹ muốn ngủ.

      “ Tôi đưa con ngủ, em ăn chút .” Tạ Thư Dật thảo mai .

      Hải Nhạc vẫn để ý tới , đưa hai đứa bé vào trong lều, đợi khi hai đứa bé ngủ rồi Hải Nhạc mới ra ngoài ăn đồ ăn.

      Tạ Thư Dật có chút đau lòng nhìn , : " Em như vậy rất mệt mỏi.”

      Hải Nhạc vẫn để ý tới , muốn để ý , vừa nghĩ tới bên bờ biển làm ra hành động vô lý với mình, trong lòng liền nổi giận.

      ((((((((((((( À chỗ này mình cũng hiểu tại sao bản gốc lại bị mất đoạn ngắn. Tóm lại là Dật ca kiềm chế được mà làm hành động phải phép với Nhạc Nhạc nên chị ấy giận.))))))))))))))))))))

      Tạ Thư Dật khỏi ăn khép nép lần nữa với : " xin lỗi, tôi là cố ý.”

      Hải Nhạc vẫn có để ý đến , cúi đầu ăn trái cây tay.

      “Viễn Chi, đừng đối với tôi như vậy.” Tạ Thư Dật trong lòng rất khổ sở, để ý đến , trong lòng so với mèo cào càng khó chịu hơn.

      “Tôi chỉ là, có chút kiềm chế được…” Tạ Thư Dật nhắm mắt , vừa nhìn lén biểu tình của Hải Nhạc.

      Hải Nhạc nghe được như vậy, dùng sức liếc cái.

      Tạ Thư Dật thẳng thắn : “Viễn Chi, em rất hấp dẫn, tôi hề cố ý mạo phạm em, mà là em rất hấp dẫn.” ((((((((((((((((( AAAAAAAAAA lộ mặt SÓI ca rồi kìa….)))))))))))))))))))

      Hải Nhạc có chút khiếp sợ nhìn Tạ Thư Dật, tay chân cũng trở nên luống cuống.

      rất hấp dẫn sao? Có ? Vậy tại sao mấy năm nay, người đàn ông nào bị hấp dẫn đây?

      Gạt người cũng nên thông minh hơn chứ?

      Nhưng là Hải Nhạc lại mềm lòng, yên lặng cúi đầu, muốn nhắn tin chuyện với Tạ Thư Dật nhưng điện thoại di động cũng đem theo ra đây. Ngó nghiêng chút, Hải Nhạc nhanh trí lấy nhánh cây mặt đất viết lên cát mấy chữ: “Tạ thiếu, đừng mấy lời buồn cười như vậy, tôi phải là đứa trẻ, tôi như thế nào, trong lòng tôi hiểu hơn hết.”

      Tạ Thư Dật thở dài cái: “Đừng gọi là Tạ thiếu, gọi tôi là Thư Dật, những lời đó là tôi lòng.”

      Phải ? Là lời lòng? Hải Nhạc có chút nghi ngờ lời đó của Tạ Thư Dật là lời lòng, ngay cả cũng tin rằng chính mình có thể hấp dẫn người khác, huống chi là Tạ Thư Dật!

      Hải Nhạc xóa mấy chữ kia, lại viết tiếp: “Nhưng mà, phải vẫn luôn Hải Nhạc sao? làm như vậy, cảm thấy là phản bội ấy sao?”

      Thư Dật khỏi mỉm cười, muốn thử dò xét sao? Thử dò xét rốt cuộc là Trì Hải Hoan giả danh kia hay là Tạ Hải Nhạc chân chính?

      “Em có muốn nghe tôi kể câu chuyện xưa ?” Tạ Thư Dật ôn nhu hỏi Hải Nhạc.

      câu chuyện xưa? Là chuyện gì? Hải Nhạc khỏi gật đầu cái.

      “Đây là cậu chuyện của chàng trai và , chuyện bắt đầu như thế này: Lúc trước, có bé trai, mẹ nó vì bệnh nặng mà qua đời, nó rất đau lòng, vẫn còn chưa hết đau buồn vì mất mẹ, cha của nó liền cưới người phụ nữ khác, bắt nó gọi là mẹ. Điều này làm cho nó rất tức giận, cảm thấy cái chết của mẹ nó liên quan đến người phụ nữ kia, nó đến trước mộ của mẹ nó thề rằng, nó nhất định thay mẹ nó trừng trị dạy dỗ người phụ nữ cướp cha nó. Sau này, nó rốt cuộc cũng thấy người phụ nữ đó, bà ấy còn mang theo tuổi hơn nó. ra cảm giác ngay lần đầu gặp mặt là bé đó rất đẹp, nhưng suy cho cùng ấy lại là con của người phụ nữ kia. Khi bé gọi nó tiếng ‘ca ca’, nó liền cho cái tát, nó muốn mượn cớ để thị uy với cha nó và người phụ nữ kia, nhưng lại ngờ, người cha từ trước tới giờ chưa hề đánh nó lại vung tay cho nó cái tát. Nó rất hận mẹ con họ, cha rất thương người mẹ kế đó, cũng rất chiều chuộng bé kia, còn thương gọi bé là tiểu công chúa. Nó thấy như vậy càng thêm tức giận, thường xuyên khi dễ bé rất thảm. Sau này lớn lên, hai người xung khắc như nước với lửa, nhưng rồi dần dần, chàng trai đó mới phát ra, biết từ lúc nào, kia mất rồi…” Tạ Thư Dật tới chỗ này, bùi ngùi thở dài cái.

      Hải Nhạc vẫn cúi đầu, kể câu chuyện xưa, cũng khiến cho nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nhất thời, nước mặt kiềm chế được mà xông thẳng lên hốc mắt.

      Cuộc đời của , nhất định phải cùng ở bên nhau, nhưng định mệnh lại chia rẽ bọn họ, bởi vì tình càng dễ dàng lại càng bị nhiều người mơ ước!
      Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan, tôi nguyền rủa ! Tôi nguyền rủa xuống địa ngục, là vì mới khiến cho tôi ràng ở trước mặt của nhưng lại thể ra, mình chính là Tạ Hải Nhạc!

      Trong lòng của Hải Nhạc rất thống khổ, hiểu tại sao đột nhiên lại muốn với chuyện này.

      rất thích ấy, nhưng lúc đó vẫn hiểu được tình cảm của , vào đêm sinh nhật mười sáu tuổi của , bởi vì ghen tuông mà làm ra chuyện ngu ngốc, kích động cướp trong trắng của ấy. Mà đó, bị tổn thương đến mức muốn sống, liền nhảy xuống biển, nhưng chàng trai cứu ấy. còn có người chị song sinh, hai người dáng dấp rất giống nhau, nhất là khi mặc đồ giống nhau, chàng trai sợ hãi mình thể nhận ra được ai mới là người mình , cho nên rất ghét chị của đó, tại sao lại cứ muốn bắt chước giống của như vậy? Thế nhưng đó chỉ vì chị nhờ vả mà đẩy cho chị của mình, chàng trai rất đau lòng, nhưng vì tức giận nên đáp ứng cầu của ấy, hẹn hò với người chị kia. Sau này, mới nhận ra rằng mình thích chàng trai đó, ấy rất đau khổ, ấy sau này cũng tìm chàng trai để thổ lộ. Chàng trai vốn dĩ cũng ấy, cho nên hai người đến bên nhau, nhưng người chị kia lại cam lòng, luôn trăm phương ngàn kế hãm hại nhằm chia rẽ bọn họ. Cuối cùng, ta lợi dụng đứa con hoang trong bụng mình, đổ tội cho em đẩy mình xuống cầu thang dẫn đến sinh non, mẹ cũng hiểu lầm ấy, ấy đau lòng quá mà bỏ nhà ra , và chàng trai cũng theo ấy, bầu bạn, chăm sóc cho ấy. Sau thời gian, người chị kia lại tìm đến, là người lương thiện nên mềm lòng, dẫn sói vào nhà, người chị đó lợi dụng em mình lương thiện, cho nên, ngày đó, người chị lừa ấy lên vách núi…” Tạ Thư Dật đột nhiên dừng lại.

      Hải Nhạc biết chuyện của mình, nhưng nghe vẫn sợ hết hồn hết vía, nghe tới chỗ mấu chốt, Tạ Thư Dật đột nhiên ngừng lại, trái tim như bị treo nơi cổ họng, như thế nào? nghĩ như thế nào?

      Tạ Thư Dật lên tiếng, giọng càng trở nên trầm thấp: “ Trong hai người bọn họ có người rơi xuống vách núi, mà người còn lại có tín vật đính hôn của bọn họ - chiếc nhẫn và sợi dây chuyền Dolphin Kiss. Chàng trai cho người xuống biển tìm kiếm người kia nhưng thấy, nên đưa còn lại về nhà.”

      Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy thất vọng, ra là, cũng cho rằng Trì Hải Hoan chính là Tạ Hải Nhạc, bởi vì ta có sợi dây chuyền Dolphin Kiss và chiếc nhẫn kia! Hải Nhạc nhớ ràng lúc đó Trì Hải Hoan ném chiếc nhẫn đó rồi mà! Chẳng lẽ, ta hề ném nó ?

      Chỉ sợi dây chuyền và chiếc nhẫn liền thay đổi càn khôn! sợi dây chuyền và chiếc nhẫn lại khiến cho Trì Hải Hoan dễ dàng cướp thân phận, cướp tình thuộc về Tạ Hải Nhạc! là vừa nực cười vừa bi ai cỡ nào a!

      Trong lòng Hải Nhạc tràn đầy thất vọng đối với Tạ Thư Dật, mà cũng đầy bi thương với chính mình. nhìn Tạ Thư Dật thêm gì nữa, thể nhịn được khi nhìn im lặng như vậy, liền đứng dậy chạy nhanh . cần thêm gì nữa, mọi chuyện tiếp theo đều biết cả, sau này và Tạ Hải Nhạc đó lại còn đính hôn với nhau!

      “Viễn Chi, đợi chút, tôi còn chưa có hết!” Tạ Thư Dật vốn là rất tốt, thấy mới nghe được nửa liền bỏ chạy nghe, trong lòng khỏi tức giận,vội vàng đuổi theo. ra chuyện này, phải chỉ vì muốn ôn lại quá khứ của bọn họ, mà trọng điểm muốn , vẫn còn phía sau chưa có hết a!

      Hải Nhạc lấy hai tay bịt lấy lỗ tai, muốn nghe, muốn nghe, muốn nghe về chuyện quá khứ của và Tạ Hải Nhạc nữa!

      “Xin em đấy! Để tôi cho xong! Cho tôi cơ hội, hãy nghe tôi hết!” Tạ Thư Dật đuổi theo.

      , muốn nghe nữa, nếu cứ ngu ngốc đứng nghe , cuối cùng trái tim của cũng bị vô tình mà xé nát mất!

      Hải Nhạc dừng bước, nhặt hòn đá cuội khá lớn mặt đất, sau đó xoay người, hung ném thẳng về phía Tạ Thư Dật, sau đó hung ác nhìn Tạ Thư Dật ra dấu dừng lại, mãnh liệt bày tỏ ý muốn nghe tiếp nữa!

      Tạ Thư Dật bị Hải Nhạc ném trúng, chỉ phải dừng bước chân đuổi theo nữa, hiểu tại sao lại phản ứng mạnh như vậy, vốn dĩ nghe rất tốt, rốt cuộc là sai chỗ nào? chỉ là muốn cho biết, ra biết Tạ Hải Nhạc kia là giả, theo lời của chính là Trì Hải Hoan. muốn cho biết rằng và Tạ Hải Nhạc giả đó có quan hệ gì, chút cũng có, trong lòng vẫn chỉ người là Tạ Hải Nhạc mà thôi! Nhưng mà lại cho cơ hội ra! chỉ muốn dụ cho biết rằng, vẫn luôn tìm kiếm Hải Nhạc , Hải Nhạc mà !

      Hải Nhạc xoay người lại, chạy về phía rừng rậm, trong lòng rất thương tâm.

      Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan ghê tởm, chỉ bằng sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn, lại có thể chiếm được thân phận của Tạ Hải Nhạc, chiếm được tình Tạ Thư Dật!

      Hải Nhạc rất muốn ngửa mặt lên trời mà cười to, nhưng buồn thay, lúc ngẩng đầu lên, trong miệng lại phát ra được bất kỳ thanh nào, nước mắt lướt qua gò má của chảy vào trong miệng. Sao lại khổ sở đến vậy, tại sao tim lại đau đến như vậy. Nực cười, rất nực cười, Tạ Thư Dật lại cứ thế cho rằng Trì Hải Hoan chính là suốt năm năm trời! cứ ngộ nhận như vậy sao?

      Hải Nhạc cứ tựa như mất mục đích sống, biết mình phải về nơi đâu.

      Cho đến khi cả hai chân đều mỏi rã rời, liền ngồi chồm hổm xuống, khóc rống lên.

      Tại sao lại ra? Nếu ra, chuẩn bị đem những quá khứ đau thương kia quên tất cả, tại sao phải ra chứ? Hại thương tích đầy mình như vậy còn chưa đủ sao?

      Hải Nhạc hề biết Tạ Thư Dật lặng lẽ xa xa theo mình, Tạ Thư Dật sợ có chuyện, hiểu tại sao lại tức giận như vậy, nhưng cho , chỉ đành phải khép chặt miệng, để mình ra câu.

      Khi thấy ngồi xụp xuống khóc rống lên, rất muốn chạy tới ôm vào trong ngực của mình, nhưng lại dám, sợ mình bị hung hăng cho bạt tai, sợ xa lánh , cho nên chỉ đau đớn đứng từ xa mà nhìn .

      Hải Nhạc vẫn đứng dưới gốc cây mà khóc, đột nhiên cảm nhận được có cái gì đó lạnh lạnh bò lên chân mình, hoài nghi cúi đầu nhìn.

      A! mở to miệng ở trong lòng kêu to lên, trời ạ, là con rắn!

      Từ đến lớn, sợ nhất là rắn!

      Phản xạ có điều kiện, Hải Nhạc ngừng đưa tay muốn kéo con rắn ra khỏi chân mình, con rắn tưởng mình bị tấn công, lên vươn đầu cắn vào cổ tay nhát!

      A! cổ tay nhất thời đau nhức, trong lòng Hải Nhạc ngừng kêu lên, há mồm kêu, nhưng trong miệng lại thể phát ra bất kỳ thanh nào.

      Trời ạ, làm sao bây giờ? bị rắn cắn rồi! Hơn nữa có thể là con rắn độc, chạy xa như vậy, biết bao giờ ra ngoài được, chẳng lẽ, Tạ Hải Nhạc phải chết ở nơi này sao? Tiểu Bảo Tiểu Bối phải làm sao đây?

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 205: Gặp lại cha mẹ như người dưng

      Ta ca hát cho ngươi nghe, ngươi phải nghe!

      Làm cho người ta kinh hãi!

      cái tát, ngươi có cha mẹ sao?

      ***************************

      (((((((((((((((Ây da, Dật ca vì hút độc cho Nhạc Nhạc mà phải nằm viện rồi…)))))))))))))))))))))))))

      Tạ ba ba đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, kinh ngạc kêu lên: " Tiểu Bảo, Tiểu Bối, sao các con lại ở đây?”

      Tiểu Bảo chần chờ chút, chào: “Con chào ông nội.”

      Tiểu Bối cũng nhanh miệng làm theo: “Con chào ông nội.”

      “Chào Tiểu Bảo Tiểu Bối, Tiểu Bảo Tiểu Bối ngoan lắm." Tạ ba ba vội vàng gật đầu.

      Mà mẹ Hải Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Bối, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hoài nghi hỏi Tạ ba ba: “ Bé này, là con nhà ai?”

      “Phu nhân, đây là con của Viễn Chi.”

      Có thể gặp lại lão gia cùng phu nhân, Tiểu Tĩnh cũng có chút kích động.

      Mẹ Hải Nhạc kinh ngạc nhìn Tiểu Tĩnh, nghiêng đầu cố gắng suy tư, sau đó bừng tỉnh hiểu ra chỉ vào Tiểu Tĩnh : " Con là Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh a.”

      Tiểu Tĩnh khỏi rưng rưng gật đầu cái: " Cảm tạ phu nhân còn nhớ Tiểu Tĩnh.”

      Tầm mắt Tạ ba ba liền từ người hai đứa bé chuyển sang Hải Nhạc che mặt đứng đó, có chút xác định hỏi: ". chính là Phương Viễn Chi?”

      Hải Nhạc đè nén kích động trong lòng, hơi gật đầu, vẫn dám ngẩng đầu nhìn cha mẹ, nhiều năm rồi có gặp, mặc dù mẹ bảo dưỡng rất tốt, nhưng ràng thấy được bà cũng già rồi, mà cha, đầu điểm sợi bạc. Qua mấy năm, chỉ có người , mà năm tháng cũng để lại người họ quá nhiều dấu vết! Những dấu vết này khiến cho Hải Nhạc vô cùng chua xót chỉ muốn rơi lệ.

      Mẹ Hải Nhạc cũng dời chú ý sang Hải Nhạc, run rẩy hỏi:" Tiểu Bối là con của ? Là con ruột sao?”

      Nước mắt Hải Nhạc khỏi tràn mi ra ngoài, mẹ nhìn ra gì rồi sao? Tiểu Bối nhìn rất giống lúc còn , chỉ có điều, lúc đó có mập như Tiểu Bối. Mẹ Hải Nhạc khỏi tiến lên mấy bước, cẩn thận nhìn Tiểu Bối, cúi đầu vươn tay với bé: “Có muốn bà nội ôm ? Bà nội ôm con cái nhé.”

      Tiểu Bối khéo léo gật đầu cái, vịn Mẹ Hải Nhạc tay: " Con muốn bà nội xinh đẹp ôm!"

      Mẹ Hải Nhạc tay ôm lấy Tiểu Bối, nước mắt từ trong mắt bà đột nhiên rơi xuống, bà quay đầu với Tạ ba ba: “Trường Viên, biết ? Nhìn con bé em cứ như thấy được Hải Nhạc lúc còn bé vậy.”

      Mẹ Hải Nhạc nước mắt như mưa, nghẹn ngào đứt quãng: “ Nhạc Nhạc lúc còn , cũng hồng hào trắng trẻo như vậy, cũng đáng như thế. Trường Viên, Trường Viên, Nhạc Nhạc của em cũng đáng như con bé vậy.” Bà ôm chặt Tiểu Bối khóc rống lên.

      Nhìn cảnh này, nước mắt Hải Nhạc cũng tràn mi ra, mẹ nhìn thấy Tiểu Bối, cũng nhớ tới ! Mẹ, con cũng nhớ người a! Lúc nào cũng nhớ tới người! Lúc đầu mẹ đuổi Nhạc Nhạc ra khỏi nhà, con cứ cho rằng mẹ còn thương con nữa, con rất oán hận mẹ! Sau này, khi Hải Hoan thay thế con, con nghĩ rằng, mẹ cần đứa con này nữa rồi! Mẹ, xin lỗi, là con bất hiếu, con xin lỗi mẹ! Hãy tha thứ cho con ở trước mặt mẹ, mà lại thể nhận mẹ!

      Hải Nhạc khống chế được dựa đầu lên vai của Tiểu Tĩnh, tiếng động khóc rống lên.

      Tạ ba ba ôm vợ khóc thê lương vào trong ngực của mình, vẻ mặt suy nghĩ nhìn Hải Nhạc yếu ớt run rẩy khóc vai Tiểu Tĩnh, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Ông nhìn thấy Tiểu Bảo giống như nhìn thấy Thư Dật lúc còn bé, mà mẹ Hải Nhạc nhìn thấy Tiểu Bối lại giống như nhìn thấy Hải Nhạc lúc còn bé! đời nào có chuyện ngẫu nhiên như vậy? Chỉ có thể là, hai đứa bé này, chính là do Hải Nhạc sinh ra! Kể cả Viễn Chi phải Hải Nhạc hai đứa bé cũng chính là do Hải Nhạc sinh ra!

      Nhưng tại sao Thư Dật giám định, báo cáo lại đúng? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Hai đứa bé giống như thế, làm sao lại phải là con của Thư Dật và Hải Nhạc?

      Tạ ba ba nghi hoặc, thậm chí cũng quên mục đích đến đây là gì, chuyện này, nhất định ông phải hỏi lại Thư Dật kĩ chút!

      Vấn đề là, nếu con bé chính là Nhạc Nhạc, tại sao mẹ con bé cũng đứng ở bên cạnh nó, nó lại chút phản ứng gì như vậy?

      Hết thảy đều rối như mớ bòng bong, gỡ mãi cũng ra!

      “Bà nội đừng khóc, bà nội đừng khóc, nếu bà nội nghĩ con là Nhạc Nhạc của người, bà nội có thể ôm con, coi con là ấy là tốt rồi, Tiểu Bối nghe lời, bà nội đừng khóc mà.” Tiểu Bối vội vàng đưa tay lau nước mắt mặt của Mẹ Hải Nhạc.

      như vậy, càng khiến cho Mẹ Hải Nhạc khóc dữ dội hơn.

      “Tiểu Bối ngoan, Tiểu Bối rất nghe lời, bà nội rất thích con, rất thích con.” Mẹ Hải Nhạc vừa khóc vừa hôn khuôn mặt hồng hào, phúng phính của Tiểu Bối.

      Rất giống, Hải Nhạc lúc còn , cũng rất biết điều như vậy, cũng hay đến bên an ủi mẹ như vậy!

      Mẹ Hải Nhạc vừa khóc vừa cảm thấy vô cùng hối hận, ban đầu, nếu như bà đuổi Hải Nhạc ra khỏi nhà tốt biết mấy, con bé có thể sống rất tốt bên gia đình.

      Trì Hải Hoan đứng ở bên cạnh vừa nóng vừa giận, nhìn thế nào cũng nhìn ra Tiểu Bối giống Hải Nhạc ở chỗ nào? Tại sao mẹ mới nhìn cái, giống như Hải Nhạc chứ? Thiệt là, hai đứa phá hoại này, tại sao lại xuất ở đây?

      Nhưng như vậy cũng tốt, ta cũng có chút yên tâm, Phương Viễn Chi và cha mẹ hề quen biết nhau! Như vậy nó càng có khả năng nhận ra Thư Dật rồi! Rồi cuối cùng, nó cũng còn tơ tưởng đến Tạ gia nữa!

      “Cha, mẹ, chúng ta nên thăm Thư Dật thôi." Hải vui mừng .

      Tạ ba ba lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian với Mẹ Hải Nhạc: “Bà xã, đưa Tiểu Bối trả lại cho người ta, chúng ta xem Thư Dật.”

      Mẹ Hải Nhạc có chút quyến luyến đem Tiểu Bối đưa đến trong ngực Tiểu Tĩnh, bà nhìn Hải Nhạc lúc, cúi đầu : “Được, chúng ta thôi.”

      “Lão gia, phu nhân thong thả.” Tiểu Tĩnh .

      “Tiểu Tĩnh, có rãnh rỗi tới Đài Bắc, lão gia, phu nhân hoan nghênh con." Mẹ Hải Nhạc .

      “Vâng. Lão gia và phu nhân thong thả." Tiểu Tĩnh gật đầu cái.

      Tạ ba ba kéo Mẹ Hải Nhạc về phía trước rồi, nhưng vài bước bà nhịn được lại quay đầu lại nhìn cái, khi bà thấy Hải Nhạc cũng ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn mình, bà nhịn được liền quay lại, Hải Nhạc thấy mẹ chạy về phía mình, chỉ đành cố kiềm chế xung động chạy đến ôm lấy bà, run rẩy đứng đó.

      “Cháu là, tên của cháu là Viễn Chi phải ? cho ta biết, cháu là người ở đâu? Cha mẹ cháu là ai?” Mẹ Hải Nhạc thận trọng hỏi.

      Hải Nhạc cười lắc lắc đầu, ra lời a, trả lời thế nào đây? Trả lời rằng chính là con ruột của bà sao?

      Tiểu Tĩnh dụ mà : “Phu nhân, Viễn Chi được, nó thể trả lời người, nó là em của con.”

      Ở làng ai cũng xem thường Viễn Chi rồi, Tiểu Tĩnh muốn phu nhân và lão gia cũng xem thường Viễn Chi, như vậy, ít ra cũng để cho họ biết, Viễn Chi là con nhà gia giáo.

      “Là em của con? chuyện được ư? Là vậy sao? Ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, thấy con sinh được cặp song sinh đáng như vậy, mới nhịn được mà hỏi mấy câu.” Ánh mắt của mẹ Hải Nhạc ảm đạm xuống.

      Suy nghĩ chút đúng là thể, nếu như con bé là Nhạc Nhạc, coi như chuyện, cũng phải lập tức bổ nhào vào trong ngực bà rồi! Làm sao có thể nhìn mẹ đứng ở trước mặt nó mà chút động lòng?

      Nhạc Nhạc , xem ra rồi! Hi vọng Nhạc Nhạc khoẻ mạnh chẳng qua là bọt nước mà thôi!

      Bà thất vọng xoay người, đến trước mặt của Tạ ba ba, , “Chúng ta thôi.”

      Lần này, bà hề quay đầu lại nữa, Hải Nhạc cũng xoay người, dắt Tiểu Bối Tiểu Bảo về phía trước, nhưng mà trong mắt của tràn đầy nước mắt, nước mắt mơ hồ che nhòa đôi mắt của , khiến cho Hải Nhạc còn nhìn phía trước nữa, cứ thế về phía trước.

      Mẹ a, mẹ, con là Nhạc Nhạc, con là con của mẹ! Tha thứ cho con bất hiếu! Mẹ có Trì Hải Hoann ở bên cạnh, còn có cha nữa! Nhưng Thư Dật, Thư Dật có gì cả! hề có gì cả! Người mà chính là giả! Con muốn và chị ta ở bên nhau! Chờ đến khi Thư Dật được hạnh phúc rồi, chờ đến khi mẹ sống lâu trăm tuổi, Nhạc Nhạc nhất định đến gặp người! Nhạc Nhạc nhất định đến!

      Hải Nhạc ở trong lòng ngừng đau đớn, .

      Trong lòng rất thống khổ, rất đau, rất muốn hét lớn tiếng, rằng ‘Tôi chính là Tạ Hải Nhạc!’. Nhưng tất cả ràng buộc lại bám lấy , khiến cách nào mở miệng, chỉ có thể thầm mà nước mắt ròng ròng, thầm mà đau khổ!

      Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc tiến vào phòng bệnh của Tạ Thư Dật Thư Dật nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng Tạ ba ba gọi, mở mắt ra, nhìn thấy Tạ ba ba liền sững sờ.

      “Cha, cha tới đây làm gì?” Tạ Thư Dật cứng lưỡi hỏi, có thể được mấy chữ, có mất tiếng như Hải Nhạc.

      “Tiểu tử thúi! Còn dám hỏi cha đến làm cái gì! Nếu phải xảy ra chuyện, cha đến làm gì?” Tạ ba ba có chút nổi giận mà : “, làm sao lại trúng độc! yên lành, tại sao lại trúng độc chứ?” Tạ Thư Dật cười khổ cúi đầu, miệng của tạm thời á khẩu, nhất thời cũng biết nên thế nào.

      “Được rồi, nếu sao chú Phúc, chú lập tức làm thủ tục xuất viện, đưa thiếu gia về, nó cần đến bệnh viện tốt hơn để điều trị.” Tạ ba ba .

      Tạ Thư Dật vừa nghe được, nóng nảy, lớn miệng kêu: “ cần! Con muốn ở đây!”

      “Tại sao muốn ở chỗ này? Nơi này điều kiện y học làm sao tốt bằng Đài bằng?" Tạ ba ba hỏi.

      “Ở đây, ở đây có…”Tạ Thư Dật liếc Trì Hải Hoan cái, đối với ta vẫn luôn đề phòng.

      “Có cái gì? Nơi này điều kiện tốt, về đài Bắc nhé, dì cố ý tới đón con về, về nhà nhé, dưỡng bệnh cho tốt rồi quay trở về Hải Giác cũng muộn, con như vậy làm cho tất cả mọi người rất lo lắng.” Mẹ Hải Nhạc nhàng .

      Tạ Thư Dật thở dài cái, : “Con có vấn đề gì, hồi phục rất tốt.”

      phải muốn tôi khiêng về đấy chứ, lập tức theo tôi về nhà.” Tạ ba ba dựng râu trợn mắt.

      cần!" Tạ Thư Dật như đinh chém sắt mà .

      muốn khỏi quá xa, chịu nổi, nếu có thể, lúc luôn muốn từng thời khắc đều được mặt đối mặt với ở chung chỗ. Nhưng bây giờ lại có cách nào làm được, bây giờ, dù chỉ nhìn thấy hai lần thôi, cũng mãn nguyện rồi, về Đài Bắc thấy được ! muốn trở về!

      cũng còn là đứa trẻ nữa! Thân thể quan trọng a! chuyện này lẽ vẫn muốn cùng cha tranh cãi? Chú Phúc, nhanh làm thủ tục chuyển viện !” Tạ ba ba cho Tạ Thư Dật có cơ hội cự tuyệt.

      Tạ Thư Dật biết được nữa đành xuống nước, có chút năn nỉ nhìn Tạ ba ba: “ Ở lại đêm thôi, con rất mệt, nghỉ lại ở đây đêm.”

      Ít nhất trước khi , muốn với tiếng, bây giờ trong lòng loại kích động muốn chạy đến ôm vào trong ngực, chỉ cần lặng lặng ôm vào trong ngực thế thôi, phút cũng đủ rồi, mới có thể an tâm mà rời !

      “Trường Viên, vậy cũng được, Thư Dật mệt mỏi rồi, để cho con nghỉ ngơi đêm, chúng ta đến Hải Giác ở đêm nay, sáng ngày mai cùng nhau quay về đài Bắc cũng được.” Mẹ Hải Nhạc ở bên cạnh .

      Sắc mặt Tạ ba ba hơi bớt giận, : " Vậy cũng tốt, chúng ta đến Hải Giác đêm, tiểu tử thúi, sáng mai nhất định phải cùng chúng ta quay về Đài bắc đấy!”

      Tạ Thư Dật gật đầu cái, nghĩ đến ngày mai phải trở về đài Bắc, trong lòng cũng bắt đầu quyến luyến rời rồi.

      Thấy Thư Dật đồng ý trở về, Tạ ba ba thoáng yên tâm, : " Tiểu tử thúi, chúng ta đây, chờ con đêm!”

      Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      “Ai, nếu ngày mai lúc , cũng mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối cùng là tốt, hai đứa bé này khiến cho người ta thích a, mới vừa nãy, nghe tụi gọi là ông nội, trong lòng cha cảm giác như nở hoa vậy!” Tạ ba ba cảm thán .

      Tạ Thư Dật cả kinh, khỏi lật người ngồi dậy, thể trạng rất tốt, trải qua ngày nghỉ ngơi, sức lực cũng hồi phục khá tốt, khác ban đầu là mấy.

      Cha gặp được Tiểu Bảo Tiểu Bối? vậy, phải là Hải Nhạc cũng gặp cha và dì rồi sao? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của dì, chỉ sợ là nhận ra Nhạc Nhạc? Rốt cuộc là Hải Nhạc muốn thế nào? Nhiều năm như vậy, ấy hề muốn tìm lại mẹ của mình sao?

      Tạ Thư Dật trong lòng hồi đau đớn, Nhạc Nhạc, em rốt cuộc là muốn làm gì đây? Nhiều người em thương đứng ở trước mặt em như vậy, tại sao em lại hờ hững như thế, rốt cuộc là cái đầu đó của em nghĩ cái gì đây?”

      “Đúng vậy a, con của Viễn Chi là khiến cho người gặp người , bằng thiếu gia cũng thu nhận chúng làm con nuôi.” Chú Phúc phụ họa.

      ? Thư Dật, con nhận chúng làm con nuôi?” Mẹ Hải Nhạc tự chủ được hỏi.

      Tạ Thư Dật gật đầu cái, ở trong lòng vô cùng chua xót, dì à, chúng là cháu ngoại của người đó, Viễn Chi đó chính là Nhạc Nhạc a, chẳng lẽ người tia cảm giác nào sao?

      “Con biết ? kia khiến cho dì nhớ tới, nhớ tới dáng vẻ của Nhạc Nhạc, lúc còn , dáng dấp con bé cũng như cục bột rất đáng , lại còn khéo léo, hiểu chuyện nữa.” Mẹ Hải Nhạc nhịn được lại khóc nữa.

      Hai mắt của Tạ Thư Dật cũng đỏ lên, Tiểu Bối giống Hải Nhạc khi còn bé như vậy sao? Dì cũng cảm nhận được, tại sao lại hoài nghi Viễn Chi chính là Nhạc Nhạc chứ?

      “Ai da, chủ yếu là chúng ta già rồi, thấy con nhà người ta lại nhịn được mà suy nghĩ, nếu như Hải Nhạc của chúng ta còn ở đây, bây giờ chắc cũng cùng Thư Dật kết hôn rồi. Cũng có con rồi, ai.” Tạ ba ba có chút khổ sở mà .

      Mẹ Hải Nhạc nghe được Tạ ba ba như vậy, khóc đến lợi hại hơn rồi, Tạ ba ba ý thức được câu của mình càng khiến cho vợ mình thêm đau lòng, chân tay có chút luống cuống, chỉ đành phải vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc, sai, là sai rồi.”

      , hề sai, năm đó là em sai lầm, là lỗi của em, là lỗi của em, em nên giận con bé, em nên đuổi con bé ra khỏi nhà, là em sai!” Mẹ Hải Nhạc khóc rống .

      Tạ Thư Dật nghe được Mẹ Hải Nhạc như vậy, nước mắt lập tức liền trào ra ngoài, lúc ấy, nếu xảy ra nhiều chuyện như vậy, và Nhạc Nhạc làm sao lại chia ly nhiều năm như vậy đây? Lãng phí năm năm trời quý giá? Lại còn để cho Tiểu Bảo Tiểu Bối trải qua cuộc sống năm năm mà có tình thương của cha?”

      khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Trì Hải Hoan cái, Hải Nhạc lúc ấy có tát ta cái, ấy rơi xuống biển, nhất định có liên quan tới Trì Hải Hoan! Sau này hỏi Nhạc Nhạc về chuyện xảy ra năm đó. Trì Hải Hoan, tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho ta!

      Trì Hải Hoan cố tự trấn định đứng ở nơi đó, lời của Tạ ba ba và mẹ, câu nào cũng rơi vào trong tai , trong lòng ngừng túc giận, Hải Nhạc Hải Nhạc, trong lòng bọn họ chỉ có Hải Nhạc! Cũng nhiều năm như vậy! Họ có coi trọng Trì Hải Hoan sao? Có từng nghĩ qua sao? cũng Tạ Thư Dật! Cũng ! Tại sao học chưa từng nghĩ tới chuyện cho phép và Tạ Thư Dật?

      Trì Hải Hoan tức giận, thấy Tạ Thư Dật hung tợn nhìn mình, liền sợ hết hồn, cố tự trấn định, nhìn , như vậy nhất định là bởi vì đối thoại giữa cha và mẹ , vừa nhắc tới Hải Nhạc, lại dùng ánh mắt thù hận đó mà nhìn !

      Hải Nhạc! Hải Nhạc! nguyền rủa Hải Nhạc! Cõi đời này, có Trì Hải Hoan, tại sao lại còn có Tạ Hải Nhạc? Nếu như có Tạ Hải Nhạc tốt biết bao a!

      Trong tâm Trì Hải Hoan khỏi thầm hận.

      Tạ Hải Nhạc, mày ràng biến mất, vì sao còn muốn nhô ra? biến mất phải vĩnh viễn biến mất! Đừng thỉnh thoảng lại đột nhiên nhô ra như vậy!

      Trì Hải Hoan trong lòng ngừng nghiến răng nghiến lợi.

      Tạ ba ba thấy trong mắt Thư Dật cũng có nước mắt, đoán chừng lời của mình cũng đụng tới vết thương của Thư Dật, trong lòng có chút hối hận, tự dưng ông lại nhắc tới Hải Nhạc làm gì chứ?

      thôi thôi, chúng ta nên , để cho Thư Dật nghỉ ngơi tốt, ngày mai cùng nhau trở về!" Tạ ba ba vội vàng .

      Sau đó Tạ ba ba cùng Mẹ Hải Nhạc rời , dặn dò chú Phúc chăm sóc cho Thư Dật.

      Khi trong phòng bệnh chỉ còn có mình, trong lòng Thư Dật hồi khổ sở, Nhạc Nhạc, nhìn thấy mẹ em, em có thể giả vờ như xảy ra chuyện gì sao? Nhạc Nhạc, rốt cuộc là vì cái gì lại khiến cho em muốn nhận ra người thân vậy? Vì cái gì?

      Có phải lúc này khóc hay ? ràng nhìn thấy nhưng lại nhận? Trong lòng rất khổ sở phải ?

      Vừa nghĩ tới Hải Nhạc ôm đầu khóc ngồi khóc, trong lòng Tạ Thư Dật liền đau đớn, hận được chạy tới xem , nhưng là, có lẽ cần yên tĩnh mình lúc này! Cho thêm thời gian tự mình suy nghĩ?

      Ngày mai, phải , rất luyến tiếc , rất luyến tiếc Tiểu Bảo Tiểu Bối a!

      Tạ Thư Dật ăn qua loa vài miếng thức ăn mà chú Phúc mang tới, nằm ở giường lăn qua lăn lại, nhìn mà đêm từ từ bao phủ xuống, lát sau thím Phúc lại tới đây, đưa cháo gà cho Thư Dật ăn.

      “Tôi ăn.” Tạ Thư Dật lắc đầu cái, đầu lưỡi từ từ bắt đầu khôi phục bình thường rồi, điều này làm cho chính cũng yên lòng, cuối cùng phải là người nổi nữa.

      “Ăn , là thím Phúc tự mình nấu, vẫn còn nóng.” Chú Phúc cố nài nỉ thiếu gia ăn hai ngụm.

      “Tôi đói bụng, lúc nãy phải là ăn rồi sao?" Tạ Thư Dật có chút nhịn được quay mặt .

      “Ai, thiếu gia, lạnh tốt, cậu hãy vì thím Phúc nấu mà chịu đứng, ăn chút .” Chú Phúc tiếp tục tận tình khuyên bảo .

      Chú Phúc chỉ đành phải đem lon cháo gà đặt ở tủ bên đầu giường.

      ăn!" Tạ Thư Dật có chút tức giận, ăn cơm, còn có người đưa cháo gà tới..., cũng biết Nhạc Nhạc ăn gì hay chưa?

      Vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc, ánh mắt Tạ Thư Dật liền chuyển tới lon cháo gà kia.

      “Chú Phúc, Viễn Chi nằm ở phòng nào?” Thư Dật hỏi.

      “A, phòng 605, ở lầu 5.” Chú Phúc .

      Tạ Thư Dật vội vàng xuống giường, cầm lon cháo gà kia, với chú Phúc: " Dẫn tôi đến đó!”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 206: cần cự tuyệt (h )

      Hải Nhạc đói bụng nên chẳng buồn ăn bất cứ thứ gì. Tiểu Tĩnh hiểu tại sao nhìn thấy lão gia và phu nhân lại khóc, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng Tiểu Tĩnh vẫn dám hỏi, càng khiến cho mình trong lòng thêm nghi vấn. Theo lời của phu nhân khi bà ấy ôm Tiểu Bối mà , ràng Hải Nhạc đứng ngay bên cạnh bà, nhưng bà lại Tiểu Bối giống hệt Nhạc Nhạc? Mà Hải Nhạc đứng ngay phía sau bà chút biểu tình mặt cũng có, ngược lại còn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tiểu Bối? rất kỳ lạ.

      “Viễn Chi, chị cảm thấy rất lạ, Hải Nhạc ràng đứng sau lưng phu nhân, nhưng phu nhân vừa Tiểu Bối giống Hải Nhạc vừa khóc suốt, mà Hải Nhạc lại nhúc nhích. Chị hiểu nổi phu nhân, Hải Nhạc đứng bên cạnh bà ấy, bà ấy khóc cái gì chứ? Đạo lý này có chút khó hiểu, mà Hải Nhạc, phu nhân Tiểu Bối giống ấy, ánh mắt của ấy phải là vui vẻ hay đồng cảm, ngược lại là ánh mắt rất tức giận, khó chịu a. Chị hiểu nổi!”

      Hải Nhạc đau lòng, nghe Tiểu Tĩnh như vậy, khỏi ngẩng đầu lên.

      Đúng vậy, đúng là có chút kỳ quái, theo lý mà , mẹ nhìn thấy Tiểu Bối, phải là liên tưởng đến Trì Hải Hoan lúc còn bé mới đúng chứ, làm sao lại nghĩ tới Nhạc Nhạc?

      Chỉ có thể là, mẹ biết ta chính là Trì Hải Hoan! Cho nên, mẹ mới nhớ đến Nhạc Nhạc a!

      Trong lòng của Hải Nhạc khỏi vui mừng, nhưng ngay sau đó tâm lại chìm xuống đáy nước, nếu biết đó là Trì Hải Hoan, tại sao còn để ta chiếm thân phận nên thuộc về ? Tại sao? Tại sao?

      Cha lúc ấy cũng gì, ông ấy cũng biết phải ? Bọn họ đều biết cả! Tại sao lại để cho Trì Hải Hoan thế thân Hải Nhạc?

      Là bởi vì Thư Dật thích Tạ Hải Nhạc, nhưng chết, bọn họ ra biết chân tướng, nhưng mà vẫn ngầm cho phép Hải Hoan thay thế , để cho ta dùng thân phận Tạ Hải Nhạc mà ở cùng Tạ Thư Dật, thành toàn cho Trì Hải Hoan sao?

      Bởi vì chết , Trì Hải Hoan liền có thể biến thành sao?

      Hải Nhạc còn chưa chết, còn chưa chết a! Cha, mẹ, các người thiên vị, quá thiên vị a! Tại sao các người ràng biết ta là Trì Hải Hoan, nhưng vẫn để cho ta mạo danh Hải Nhạc? Nước mắt tan nát cõi lòng từ trong đôi mắt của Hải Nhạc ngừng trào ra!

      Đây là đả kích chưa từng gặp, ra, đối với họ hề quan trọng chút nào! Cho rằng chết, Trì Hải Hoan có thể dễ dàng lấy trộm thân phận của ! Mà cha mẹ cũng ngầm cho phép hành động của ta! Bọn họ ngầm cho phép Trì Hải Hoan mạo danh Hải Nhạc, nghĩa là họ cũng muốn Trì Hải Hoan ở bên Thư Dật phải ?

      Tại sao họ để ta dùng tên của mình ở cùng chỗ với Thư Dật, tại sao lại muốn dùng thân phận Tạ Hải Nhạc của ?

      Bởi vì sợ Thư Dật ta, cho nên mới để ta cướp thân phận Hải Nhạc của sao? Biến thành Hải Nhạc, Thư Dật ta sao?

      Cha và mẹ, tại sao có thể thiên vị trắng trợn như vậy? Làm vậy công bằng với sao? Công bằng với Thư Dật sao?

      Hải Nhạc thống khổ nhào tới giường bệnh, hai vai run rẩy vì đau đớn.

      Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nhìn thấy mẹ khóc dữ dội, Tiểu Bối sợ hãi lôi kéo vạt áo của mẹ, : " Mẹ, Tiểu Bối làm sai sao? Tiểu Bối với bà nội sai cái gì sao?”

      Hải Nhạc cách nào ngừng nước mắt của mình, rất muốn xoay người an ủi Tiểu Bối, nhưng cố được, chỉ muốn buông thả mà khóc trận thôi.

      “Viễn Chi, em sao chứ? Viễn Chi, em đừng dọa bọn chị!” Tiểu Tĩnh cũng bị hù phen, biểu của Viễn Chi lúc này quá bất thường a.

      Hải Nhạc nghe được Tiểu Tĩnh , vội vàng lau sạch nước mắt, xoay người dùng ngôn ngữ khiếm thính với Tiểu Tĩnh: “Em sao, cần lo lắng cho em. Em rất khỏe, chị đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà trước .”

      “Nhưng mà em còn chưa ăn cái gì, để chị lấy đồ ăn cho em nhé?” Tiểu Tĩnh .

      cần, em đói. Lúc nào đói em nhờ y tá mang tới đây, chị đưa bọn về nhà .” Hải Nhạc .

      “Vậy được, ngày mai bọn chị qua thăm em.” Tiểu Tĩnh mang theo hai đứa bé rời .

      Sau khi Tiểu Tĩnh , Hải Nhạc mình ngơ ngác núp ở góc giường, giường bệnh bên cạnh lúc sáng cũng chuyển rồi, cả căn phòng chỉ còn lại mình , Hải Nhạc khóc càng dữ dội hơn.

      Cha mẹ biết đó là Trì Hải Hoan, lại giả bộ biết, mà Tạ Thư Dật đáng lẽ nên biết, thế nhưng lại có cảm nhận được chút gì! Tạ Hải Nhạc giống Trì Hải Hoan đến thế sao? Tính cách hai người hoàn toàn bất đồng, cảm giác được điều gì hay sao? Rốt cuộc là biết hay là vẫn hề biết?

      phải là quyết tâm làm Phương Viễn Chi rồi sao? Nhưng tại sao tim lại đau đớn thế này, vẫn nỡ từ bỏ Hải Nhạc, bỏ được Hải Nhạc a!

      Hải Nhạc cứ suy nghĩ lung tung, đến khi màn đêm buông xuống, cho đến khi nước mắt khô cạn, tâm của cũng trở nên lạnh lẽo, như dập tắt tất cả ngọn đèn cầy, chút lửa nhen nhói cuối cùng cũng bị đau khổ tuyệt vọng dập tắt rồi!

      Chú Phúc đưa Tạ Thư Dật tới lầu năm, đứng cạnh cửa phòng 605, Tạ Thư Dật suy nghĩ chút, với chú Phúc: “Chú về , cần chờ tôi, tôi chuyện với ấy chút.”

      “Vâng, thiếu gia!” Chú Phúc nghe lệnh liền rời .

      Tạ Thư Dật gõ cửa, bên trong cũng có tiếng trả lời, nhàng mở cánh cửa ra, bên trong bật đèn, chỉ có khoảng đen đen kịt, khỏi tới bật đèn lên. Khi ánh đèn bừng sáng, Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc ôm hai đầu gối ngồi ở giường, đôi tròng mắt sưng đỏ ngẩng đầu lên nhìn , mà ánh mắt cứ ngơ ngốc thất thần nhìn , trong lòng Tạ Thư Dật liền giật mình, vội vàng tới.

      “Em sao chứ?” Tạ Thư Dật đem lon cháo gà kia đặt lên bàn ở đầu giường, gấp gáp hỏi.

      Ánh mắt của Hải Nhạc lóe lóe, tầm mắt bị ngưng tụ nhìn thấy liền tan rã, khi nhìn người trước mắt mình là Tạ Thư Dật, biết vì sao, nước mắt sớm khô cạn lại tràn mi ra ngoài.

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc rơi lệ, than thở : “Em tội gì mà phải khổ như thế chứ?”

      Hải Nhạc vùi đầu vào trong đầu gối, tội gì? Phải, tội tình gì?

      Tạ Thư Dật khẳng định là nghĩ tới cha mẹ, trong lòng đau khổ rất nhiều, khíc cũng rất lâu rồi, nhất định là chưa ăn cái gì, mở lon cháo gà ra, lấy thìa, lắc lắc Hải Nhạc.

      “Ăn chút cháo gà nhé!” Tạ Thư Dật ôn nhu .

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên, mê man nhìn , lắc đầu cái, cái gì cũng muốn ăn, cái gì cũng ăn vô.

      được lắc đầu, phải ăn!” Tạ Thư Dật có chút thô bạo , “Gỡ khăn trùm đầu xuống!”

      Hải Nhạc lấy tay che đầu, chịu lấy xuống, Tạ Thư Dật tay giữ tay của , tay kéo khăn trùm đầu xuống.

      phải rồi sao, ở trước mặt tôi, em cần phải che mặt.” Tạ Thư Dật sợ khó chịu, từng chữ từng chữ từ từ .

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nghĩ đến có thể chuyện, trong lòng lại thấy vui vẻ, nhàng nhìn cười, nhưng nụ cười lại bi ai đau khổ đến thế!

      Tạ Thư Dật thở dài cái, rốt cuộc bao giờ mới chịu về nhà? Lần này ngay cả cha mẹ cũng tới lại tỏ vẻ quen biết nhau? Trong lòng của rốt cuộc suy nghĩ gì đây?

      Tạ Thư Dật lấy thìa múc muỗng cháo, đưa lên miệng nhấp chút thử nhiệt độ, thấy cháo ấm vừa phải, đưa thìa cháo đến bên khóe miệng của Hải Nhạc. Hải Nhạc kinh ngạc nhìn , lại đem thìa cháo mình thử qua đút cho , có biết hành động lúc này của mình có ý như thế nào ?

      “Đừng nghĩ lung tung! Ăn cháo!" Tạ Thư Dật lườm cái, Hải Nhạc theo bản năng há miệng ra, ăn ngụm cháo gà.

      Nuốt xuống hớp cháo gà, trong lòng cũng chầm chậm trở nên ấm lên.Hải Nhạc kinh ngạc nhìn Thư Dật, sợ sao? xấu như vậy, còn đối với ôn nhu như thế, còn đút cháo cháo cho ăn, cứ đối xử với như vậy, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận buông bỏ đây!

      Tạ Thư Dật lại giơ muỗng đến trước mặt , Hải Nhạc lần này có chút ngượng ngùng, đưa tay đoạt lấy thìa trong tay , ý bảo mình tự ăn.

      Tạ Thư Dật thất vọng thở dài cái, đem bình giữ nhiệt giơ lên trước mặt , để cho tự mình ăn.

      Hải Nhạc đúng là có chút đói rồi, cháo gà cũng giúp hồi phục tinh thần chút.

      Ăn hết lon cháo gà, Hải Nhạc đưa thìa cho Tạ Thư Dật.

      “Khá hơn chút nào ?" Tạ Thư Dật hỏi.

      Hải Nhạc gật đầu cái.

      Tạ Thư Dật cười tự chủ được vuốt vuốt đỉnh đầu của , Hải Nhạc nán lại, trước kia, cũng thường làm những động tác thân mật với như vyaaj, có điều, khi đó vẫn là Hải Nhạc, còn lúc này lại là Phương Viễn Chi, sao lại làm ra những hành động như thế này với Phương Viễn Chi chứ?

      Nước mắt kìm hãm được lại dâng lên hốc mắt, tại sao lại đối xử với ôn nhu như thế? Tại sao? Như vậy càng bỏ được ! có hiểu hay ?

      “Đừng khóc được ?” Nhìn đôi mắt rưng rưng của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật trong lòng hồi đau nhói.

      Nhưng nước mắt Hải Nhạc vẫn nhịn được mà rơi xuống, Thư Dật khỏi đau lòng kéo vào trong lòng, nhìn nước mắt mặt , kìm hãm được hôn lên đôi mắt của , nước mắt mằn mặn khẽ rơi vào đôi môi .

      Hải Nhạc khỏi kinh sợ nắm chặt cổ áo của mình, liều mạng muốn lui về phía sau, nhưng Tạ Thư Dật lại càng làm tới, cúi người, đè ở dưới thân thể của !

      ! Thư Dật, nên như vậy! nên như vậy! Hải Nhạc ngừng dãy dụa, nhưng sức lực yếu đuối của nào chống cự được sức lực của Thư Dật?

      Tạ Thư Dật thể kiềm chế được nội tâm của mình nữa, kiềm chế được, cũng muốn tiếp tục kiềm chế nữa, chỉ biết, giờ phút này khát vọng nhường nào, khát vọng đến nỗi từng tế bào người đều muốn nổi loạn!

      bao nhiêu năm? phải trải qua bao nhiêu ngày mà , bao lần đều mong muốn được ôm chặt vào lòng, bao lần cũng chỉ là giấc mộng nằm dưới thân của . Nhưng giờ khắc này đến, phải là mộng nữa, , cũng phải là thánh nhân, thể áp chế được dục vọng của mình nữa, muốn , rất muốn ! Máu huyết người vì thân thể mềm mại của mà sôi trào muốn điên rồi!

      vội vàng muốn cởi nút áo của Hải Nhạc ra, nhưng mà khát vọng đến nỗi tay run rẩy cách nào gỡ được nút áo bé kia ra, hiểu! Tạ Thư Dật nắm lấy hai tay của Hải Nhạc, mặc kệ Hải Nhạc liều mạng kháng nghị, luồn áo lên đầu rồi cởi ra, ném xuống sàn. Khi nhìn lại người Hải Nhạc chỉ còn chiếc áo ngực, liền ngẩn ngơ chốc lát, vẫn đẹp như thế, bầu ngực bị áo lót ôm lấy cao vút, bởi vì lúc nãy dãy dụa kịch liệt mà lệch chút, lộ ra đường cong mê người.

      “Nhạc Nhạc, em đẹp!" Tạ Thư Dật tự chủ được ở trong lòng cảm thán.

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật nhìn thân thể mình chớp mắt, cũng hề che dấu ham muốn với chút nào, trong lòng rất xấu hổ, nhưng cách nào thoát khỏi áp chế mạnh mẽ của , chỉ đành phải đưa tay che trước ngực mình chặt. Nhưng động tác này của Hải Nhạc lại khác gì mồi lửa, hai tay vội vàng che chắn mà lay động, đôi gò bồng đảo xinh đẹp lộ ra trước mắt Tạ Thư Dật càng thêm sinh động, hấp dẫn! (((((((((((((AAAAAA….Em xịt máu mũi rồi đấy nhá…….)))))))))))

      Tạ Thư Dật cũng nhịn được nữa, cúi đầu, nụ hôn đói khát rơi vào cổ Hải Nhạc, in lên đó dấu vết thuộc về , mà hai tay ngừng nắm lấy bầu ngực phấn nộn, cao vút kia, thân thể thực mềm mại khiến cho huyết dịch toàn thân Tạ Thư Dật càng thêm chạy loạn, cơ hồ muốn từ trong mạch máu nổ tung ra ngoài!

      Hải Nhạc kinh hoảng giùng giằng giãy dụa, nhưng lúc này Tạ Thư Dật ý loạn tình mê, nào để ý đến kháng cự yếu ớt của , chỉ hi vọng mình có thể ôm chặt, có thể nhiệt tình hôn , cũng có thể cuồng mãnh chiếm đoạt , chỉ có như vậy, mới có thể thỏa mãn tư niệm nhẫn suốt bao năm qua, mới có thể giải phóng đói khát của với bị đè nén suốt năm năm!

      Hải Nhạc thể chống đỡ được mãnh liệt của Tạ Thư Dật, khỏi ngẩng đầu lên, kháng cự thành lời đều bị tiếng thở hổn hển thay thế, trời ạ, quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến thể nào trốn tránh! Mà , cũng chỉ có , chỉ có mới thể khơi dậy nhiệt tình sâu nhất trong đáy lòng của ! chỉ có thể khuất phục dưới cuồng nhiệt của Tạ Thư Dật mà thôi!

      Hải Nhạc ở đáy lòng thở dài cái, muốn cự tuyệt , bởi vì, cũng khát vọng , khát vọng an ủi, khát vọng tới lấp đãy chỗ trống sâu trong nội tâm của . Tay của Hải Nhạc, cũng bất tri bất giác mà khoác lên bả vai của Tạ Thư Dật, mà thân thể của , cũng tự động dán vào lồng ngực Tạ Thư Dật chặt, nguyện ý cùng ở chung chỗ, nguyện ý bị thiếu đốt đến đỉnh điểm.

      Tạ Thư Dật cảm nhận được Hải Nhạc còn kháng cự nữa, hơi nâng người lên, rất nhanh liền cởi áo ra, sau đó, hề chớp mắt nhìn Hải Nhạc. Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật để trần nửa người phía , lúc cởi quần áo có chút vội vàng nên mái tóc cũng rối loạn rất quyến rũ, có ngũ quan trời cho vô cùng tuấn mỹ, lại còn thường xuyên tập thể hình, nhìn hoàn mỹ giống như pho tượng thần Thái Dương vậy, làm cho sao dời mắt được, cũng cách nào tự chủ được hô hấp, hơi thở rối loạn! đúng là tinh đến để quyến rũ mà!

      Nghĩ đến đây Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy đau buồn, vẫn đẹp trai như vậy, hoàn mĩ như vậy, còn lại biến thành bộ dạng thế nào rồi? Vẻ đẹp quá hoàn hảo, thể sánh đôi cùng với người xấu xí như ! , , khiến cho cảm thấy quá tự ti, lại làm gì thế này? hoàn toàn còn xứng với Tạ Thư Dật nữa, lại vẫn còn muốn ân ái, vẫn muốn được thương?

      Hải Nhạc cảm giác như mình còn đất dung thân! chỉ muốn đem khuôn mặt của mình giấu , hai tay tự chủ được mà ôm lấy vết sẹo mặt, nước mắt tự ti và xấu hổ ngừng rơi xuống.

      Thư Dật, xin lỗi, xin lỗi, em xứng với nữa, buông tha em, buông tha em ! ở trong lòng tuyệt vọng la lên.

      Tạ Thư Dật ngẩn ngơ, hiểu tại sao đột nhiên lại khóc, bây giờ khóc khác gì đứa con nít rồi! vừa có chút đau lòng lại vừa thể làm gì, nhàng gỡ tay của Hải Nhạc ra, nhưng lại cứng đầu, liều mạng che mặt, chịu bỏ tay ra.

      Tạ Thư Dật phát vẫn bỏ tay xuống, nội tâm có chút tức giận, như tỉnh ngộ hiểu ra điều gì, trong lòng lại hồi chán nản, để ý đến vết sẹo mặt sao? thèm để ý a! để ý! Tại sao cứ phải để ý đến đây?

      Nhạc Nhạc của , cảm thấy mình xấu xí sao? Cảm thấy khuôn mặt biến dạng của mình cách nào đối mặt với , cách nào cùng ở bên nhau, cùng làm chuyện thân mật sao? Hai mắt Tạ Thư Dật khỏi đỏ lên.

      Đứa ngốc, là quá ngốc!

      “Đèn này quá chói mắt, tôi tắt đèn.” Tạ Thư Dật ôn nhu mà , lật người xuống giường, chạy đến cạnh cửa tắt đèn . Bóng tối đột ngột khiến cho Thư dật có chút thích ứng, nhưng mà, trong bóng đêm Hải Nhạc thoải mái hơn rất nhiều.

      Trong màn đêm, Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn Tạ Thư Dật, biết sợ hãi cái gì, biết xấu hổ vì cái gì sao?

      xấu như vậy rồi, vì sao vẫn còn muốn ?

      để cho Hải Nhạc suy nghĩ sâu xa hơn nữa, Tạ Thư Dật từ trong bóng tối tới, ngồi ở bên mép giường, nhắc chân nằm lên giường, rất nhanh, thân thể của Hải Nhạc lại bị ôm vào trong ngực. vội vàng tìm kiếm đôi môi của , ngừng gặm nhấm, giằng co đôi môi mềm mại, cuồng nhiệt ướt át sớm dâng lên.

      Tạ Thư Dật cảm thấy mùi vị của Hải Nhạc ngày càng ngọt ngào, từng khát vọng nụ hôn đơn giản như vậy biết bao nhiêu lần, muốn có tất cả của ! Muốn tất cả! muốn lại thuộc về sau năm năm xa cách! là của , vĩnh viễn đều là , chỉ có thể thuộc về mình Tạ Thư Dật !

      Tâm niệm thay đổi nhanh, hai tay Tạ Thư Dật còn nhàn rỗi, bầu ngực đẫy đà của Hải Nhạc nhanh chóng được giải trừ trói buộc, Tạ Thư Dật nắm lấy bầu ngực mềm mại của Hải Nhạc, ngừng xoa nắn, khiến cho Hải Nhạc toàn thân muốn phát run!

      Tạ Thư Dật nhịn được thỏa mãn thở dài tiếng, tốt, tốt, có thể tùy ý đụng chạm như thế tốt!

      biết từ lúc nào, quần áo người cả hai người bị Tạ Thư Dật cởi ra, ném xuống sàn rồi, hai thân thể nóng rực dán chặt vào nhau, cơ hồ muốn phát ra tia lửa luôn rồi.

      Thư Dật từ từ di chuyển nụ hôn, từ gò má dời sang vành tai, đó cũng là nơi mẫn cảm nhất của Hải Nhạc. Hải Nhạc muốn trốn tránh kích tình của , nhưng rồi lại thể nào trốn tránh, chỉ đành phải thuận theo nụ hôn của từ vành tai của , xuống xương quai xanh, cuối cùng rơi nụ hoa xinh đẹp kia, Tạ Thư Dật rất biết cách giày vò , lúc khẽ liếm nụ hoa dựng lên của , có lúc lại dùng hàm răng khẽ cắn, lửa tình cùng nhẫn nhịn như thế, rốt cuộc cũng khơi dậy lên nội tâm khát vọng kích tình của Hải Nhạc, khoái cảm khiến cho Hải Nhạc thể nào khống chế được, hai tay cũng bất tri bất giác mà luồn vào mái tóc đen nhánh của Tạ Thư Dật, càng khiến cho Tạ Thư Dật thêm gần hơn.

      Đôi tay tham lam của Tạ Thư Dật tràn đầy tham muốn phủ lên bầu ngực mềm mại của , khiến cho nụ hoa cũng phải xấu hổ mà dựng lên, trêu chọc của Tạ Thư Dật khiến cho Hải Nhạc vừa khoái cảm mà vừa khó chịu, cả người dùng sức ngửa ra sau, thân thể khỏi căng thẳng thành cây cung.

      Mà bờ môi của cũng chậm rãi dời xuống dời xuống, lướt qua vòng eo nhắn run rẩy của , đến trước cánh hoa non nớt giữa hai chân , Tạ Thư Dật dừng lại phút chốc, sau đó chậm trễ liền hôn lên nhụy hoa xinh đẹp của , chiếc lưỡi của khác gì con rắn lươn lẹo, khuấy động tâm can của , Hải Nhạc cơ hồ cảm giác mình phải thét chói tai ra tiếng, nhưng là, vẫn thể phát ra bất kỳ thanh nào, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, tiếng thở hổn hển theo từng cử động của !

      Thư Dật! A, Thư Dật! ở trong lòng cuồng loạn thét lên, hai tay cũng bắt đầu nắm chặt lấy tóc của , muốn khóc mà, tại sao lại làm vậy với ? từ trước đến nay đều dùng phương thức như thế mà đối đãi với , điều này làm cho càng thêm ngượng ngùng lại càng thêm khát vọng !

      Hồi lâu, Tạ Thư Dật ngẩng đầu lên, với : " muốn em! bây giờ rất muốn em! cần cự tuyệt !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :