1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 192: Tình Này Tôi Thể Từ Bỏ!

      Ngày hôm sau, Hải Nhạc lên đường đến Đài Bắc, đây là lần thứ hai đến Đài Bắc, bình tĩnh hơn rồi, còn kích động như lần đầu tiên nữa.

      Khi Hải Nhạc bước ra khỏi bến xe, là vào lúc giữa trưa, mặt trời lên cao rồi, khăn che mặt cũng thấm đẫm mồ hôi, Hải Nhạc nhìn xung quanh thấy Tạ Thư Dật về phía mình.

      Hải Nhạc ngơ ngác nhìn sải bước về phía mình, lòng của thể kiềm chế, vẫn cứ dao động như gặp lần đầu tiên.

      tự chủ cũng bước nhanh tới đón .

      “ Viễn Chi!” Tạ Thư Dật gọi tên , Hải Nhạc trong vui mừng như bị đánh đòn cảnh cáo, ngẩn người tại chỗ, đúng vậy, là Viễn Chi, phải là Hải Nhạc nữa, tại sao lại có thể hí hửng như vậy chứ?

      Hải Nhạc khỏi hướng về phía mỉm cười, nụ cười lơ lửng ở trong ánh mắt.

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, trừ cái khăn che mặt chướng mắt kia, Phương Viễn Chi thân hình cao gầy, vóc dáng yểu điệu, đứng ở đó phảng phất tỏa hương U Lan yên tĩnh, giống như, chỉ đợi đến, chỉ vì mà tỏa ra hương thơm.

      Trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ, khiến cho lòng của kích động. người của , đúng là có vị khác với những người con khác, nhưng là khác chỗ nào, cũng ra được. Tóm lại, nhìn thấy là trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ quái, khiến cho kìm hãm được liền muốn đến gần . Lần này cũng giống như vậy, thấy , liền kìm hãm được vội vàng muốn chạy tới gần .

      Ý muốn kỳ quái, kỳ quái, cũng có thể, chỉ vì người có cùng loại tư chất của Nhạc Nhạc?

      Phương Viễn Chi , chính là kỳ lạ! có khí chất , nhưng lại vừa câm vừa có dung mạo xấu xí, khiến cho người ta thương xót, tiếc nuối! Tạ Thư Dật ở trong lòng tiếc nuối muốn.

      “Tôi tới đúng lúc chứ?" Tạ Thư Dật cười hỏi .

      Hải Nhạc gật đầu cái .

      “ Vậy, ta thôi.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc theo phía sau , nhìn tấm lưng rộng của , từng nằm lưng , cảm nhận hơi thở của , cảm nhận được sức lực của , sau này, nào được cõng lưng đây?

      Hải Nhạc ngơ ngác theo , cảm nhận được hơi thở khoan khoái người Tạ Thư Dật, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn, vì sao ông trời lại chia rẽ ?

      “Cẩn thận !" Tạ Thư Dật đột nhiên đưa tay kéo tay của , dùng sức lôi kéo, Hải Nhạc bị kéo đến lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Tạ Thư Dật vội vàng đưa ra cái tay khác nắm ở hông của , Hải Nhạc kinh hồn nhìn chiếc xe phóng vụt qua trước mặt.

      bộ cũng nhìn đường hay sao?” Tạ Thư Dật cau mày nhìn .

      Hải Nhạc xấu hổ lắc đầu cái, khi phát tay của mình vững vàng bị nắm vào trong tay, mà tay kia của đặt eo của , bàn tay to của truyền đến từng hơi ấm, cơ hồ khiến nóng bỏng, Hải Nhạc hít vào hơi, dùng sức vặn vẹo cái eo, muốn né tránh tay của Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật cũng giật mình, vội vàng thả tay của mình ra.

      Eo của mềm mại, tay bé của rất ôn nhuận, thế nhưng điên rồi, lại nảy sinh ý muốn muốn buông ra, điên rồi, điên rồi! ấy phải Nhạc Nhạc! ấy là Phương Viễn Chi!

      Nhìn thấy Tạ Thư Dật giống như né tránh vội buông lỏng mình ra, Trong lòng Hải Nhạc thỏe dài cái, dẫu biết đây là phản ứng bình thường của , nhưng mà vẫn cảm thấy như bị dao nhọn đâm thẳng vào tim.

      Khi theo Tạ Thư Dật ngồi vào xe , Tạ Thư Dật đột nhiên cảm thấy mình đối mặt Phương Viễn Chi , có chút tự tại, người phụ nữ này, từng gấp gáp cho rằng chính là Nhạc Nhạc a!

      “ Đói bụng ? Tôi đưa ăn cơm trưa.”Tạ Thư Dật có chút vội vàng mà .

      Hải Nhạc do dự hạ xuống, móc điện thoại di động ra giơ giơ trước mặt , Tạ Thư Dật hiểu ý, cũng lấy điện thoại ra.

      có thể đưa tôi tới văn phòng của Tác Hiệp trước được ?” Hải Nhạc hỏi.

      Tạ Thư Dật : " Ăn cơm xong, tôi cùng tới Tác Hiệp.”

      “A, vậy được rồi, rất cảm ơn !” Hải Nhạc đối với Tạ Thư Dật cười cười.

      Hải Nhạc theo Tạ Thư Dật tới nhà hàng lần trước từng tới, co mới ngồi còn chưa được bao lâu liền nghe thấy có người gọi tên Tạ Thư Dật, vừa ngẩng đầu lên, Hải Nhạc bị dọa cho hết hồn, Đế Uy, Đế Uy sao lại ở nơi này?

      Mà Long Đế Uy thấy Hải Nhạc , cũng ngẩn ngơ, quả che mặt a, hiểu Tạ Thư Dật làm sao lại cho rằng ấy chính là Hải Nhạc?

      “Đế Uy, bên này ." Tạ Thư Dật đứng lên vẫy vẫy tay Long Đế Uy, Hải Nhạc cũng sợ hãi đứng lên.

      Long Đế Uy vừa tới chỗ họ vừa quan sát Hải Nhạc, khá cao, xem ra so với Trì Hải Hoan sai biệt lắm, nhưng mà phải chỉ vì điểm này mà cho rằng ấy là Hải Nhạc chứ?

      “ Đây là bạn tốt nhất của tôi, Long Đế Uy.” Tạ Thư Dật giới thiệu với Hải Nhạc.

      Hải Nhạc nhìn Long Đế Uy gật đầu cái, nội tâm của có chút kích động, nếu có thể mở miệng chuyện, rất muốn mở miệng hỏi , chị Tương Tư dạo này có tốt hay .

      Long Đế Uy kìm chế kinh ngạc đối với Hải Nhạc, mặt biến sắc hướng Hải Nhạc gật đầu cái: “ Tại hạ Long Đế Uy, hân hạnh được gặp Phương.”

      Hải Nhạc vốn tưởng rằng chỉ có và Thư Dật, ngờ Long Đế Uy lại xuất , mặc dù cũng là người quen biết, nhưng cũng rất bối rối.

      Tạ Thư Dật nhìn thấy Hải Nhạc ăn cơm bất tiện, bộ dạng tay chân luống cuống, biết khó xử .

      Tạ Thư Dật khỏi với Long Đế Uy: " Đế Uy, phải cậu có hẹn sao? Người ta đợi cậu đấy!”

      Long Đế Uy nghe được lời , cũng nhìn thấu Phương Viễn Chi bất an, liền đứng dậy : " Cậu ta cũng sắp tới rồi, tôi tới đây chào ha người tiếng.”

      Hải Nhạc khỏi thở phào nhõm.

      Chờ Long Đế Uy rời , Tạ Thư Dật với Hải Nhạc: " Đế Uy người rất tốt, ra phải cần sợ cậu ấy.”

      Hải Nhạc móc lấy điện thoại ra, viết tin ngắn cho : “ phải tôi sợ ấy, chỉ là quen lắm thôi.”

      sao, về sau quen thôi.” Tạ Thư Dật an ủi .

      xong, chính cũng kinh ngạc, về sau quen, chẳng lẽ, hi vọng sau này cùng gặp mặt Đế Uy, cùng Đế Uy quen biết hay sao?

      “ Chúng ta gọi thức ăn thôi." Tạ Thư Dật vội vàng chuyển đổi đề tài.

      Ngồi ăn cơm chung, Hải Nhạc quan sát Tạ Thư Dật vừa ăn vừa chuyện điện thoại ngừng, ra bề bộn nhiều việc như vậy mà còn gọi đến đón mình, có phải ảnh hưởng tới công việc của ?

      Hai người cơm nước xong, Tạ Thư Dật chuẩn bị đưa Hải Nhạc trụ sở Tác Hiệp, Hải Nhạc nhắn tin cho : “ Tạ thiếu, tôi có thể hỏi chuyện ?”

      Tạ Thư Dật thấy bộ dạng thành của , trong lòng khỏi rét, muốn chuyện gì?

      “ Chuyện gì, cứ .” Tạ Thư Dật .

      có chuyện gì chứ? ngã bệnh chứ? Tôi hi vọng có thể thành trả lời tôi.” Hải Nhạc nhanh đem tin ngắn gửi cho Tạ Thư Dật.

      Khóe miệng Tạ Thư Dật khỏi cười khổ, có thể coi như có chuyện, mà cũng như có chuyện!

      “ Tôi có sao , tôi cũng có ngã bệnh, thân thể tôi rất tốt, cám ơn quan tâm.”

      Thấy Hải Nhạc nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Tạ Thư Dật : " có chuyện gì, hôm đó chẳng qua là có chút mệt mỏi mà thôi, bây giờ tốt rồi, rất tốt.”

      Hải Nhạc yên lòng, cúi thấp đầu xuống, suy tư lâu, gửi cho Tạ Thư Dật tin nhắn: “ biết ? Hứa Nhã Nghiên rất thích , rất thích ! ấy là tốt, đáng giá để Tạ thiếu . Tạ Hải Nhạc đó phải người tốt, đáng để ! hãy từ bỏ Tạ Hải Nhạc, cân nhắc đến Nhã Nghiên được được ?”

      Tạ Thư Dật thấy tin nhắn, khỏi lấy làm kinh hãi, khiếp sợ nhìn Hải Nhạc, hiểu thế nào đột nhiên lại cả gan nhắn tin như vậy cho !

      làm sao biết Hứa Nhã Nghiên rất thích ? như thế nào biết Tạ Hải Nhạc đó đáng giá để ?

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, thấy trong mắt đều là khẩn cầu, trong lòng khỏi nổi lên ra loại cảm giác rất quái dị, tại sao phải lựa chọn Hứa Nhã Nghiên ?

      cho tôi biết, rốt cuộc là biết được chuyện gì? Làm sao biết Hứa Nhã Nghiên thích tôi? Tạ Hải Nhạc đáng để tôi ?” bình tĩnh hỏi .

      Tạ Hải Nhạc đó, qua cách đối xử của ta với tôi lúc ở Hải Giác là ràng, cách làm người của ta tốt, ta tuyệt đối phải là tốt. Tạ thiếu, có thể ở trước mặt , ta biểu tốt, nhưng sau lưng phải như thế. Giống như là ta chỉ ngụy trang trước mặt , ta rất dối trá. Tạ thiếu, nên bị tình mù quáng che mờ đôi mắt của mình, Tạ Hải Nhạc thích hợp với ! Mà Nhã Nghiên , ấy và tôi có tán gẫu mạng về chuyện của hai người, ấy cho tôi biết là ấy rất , từ . Nhưng mà sau này ấy lại hi sinh vì Hải Nhạc mà gác lại tình cảm dành cho , ấy đợi nhiều năm như vậy, có mấy người có thể làm được a! Hơn nữa tôi có thể cảm nhận được ấy là tốt, có thể vì bạn tốt mà buông tha tình cảm của mình trợ giúp bạn thân lấy được tình , như thế, tình cảm cao thượng sâu đậm như thế, ấy rất đáng để thương! Tôi hi vọng lựa chọn ấy, hai người ở bên nhau mới có thể hạnh phúc!”

      Tạ Thư Dật nhìn tin nhắn trong tay, khóe miệng khỏi nâng lên, xem ra, cho là là Trì Hải Hoan? mù quáng? Ha ha, cũng có thể mù quáng, cách mù quáng, nhưng người phải là Trì Hải Hoan mà là Tạ Hải Nhạc !

      Chuyện rất phức tạp, cũng lười giải thích cặn kẽ cho , nhưng vẫn còn có chút kinh ngạc, Phương Viễn Chi thế nhưng lại muốn chọn chọn Hứa Nhã Nghiên , rất quan tâm .

      “ Phương Viễn Chi, biết có hiểu hay , tôi Tạ Hải Nhạc là việc của tôi, Hứa Nhã Nghiên tôi, đó là chuyện của ấy. Tôi thể nào bởi vì ấy tôi, tôi liền từ bỏ người mình để lựa chọn Nhã Nghiên, có thể làm như thế ? nên biết, muốn buông tay người mà mình , là chuyện so với lên trời còn khó hơn, dĩ nhiên có thể dễ dàng buông tay người đàn ông kia, bởi vì gây ra vết thương lòng cho , cho nên có thể ngăn mình tìm . Tôi và Hải Nhạc nhau, tôi ấy, ấy cũng tôi, chúng tôi nhau, tôi bao giờ buông tay ấy! Ngoại trừ Tạ Hải Nhạc, tôi lựa chọn khác, hãy với Nhã Nghiên, tôi ấy, biết Thường Hàn chứ? Thường Hàn vẫn luôn lòng đợi chờ Nhã nghiên, người thích hợp với ấy chính là Thường Hàn, hãy cho ấy biết, hãy từ bỏ tôi, hãy từ bỏ tình cảm dành cho tôi! Phương Viễn Chi , rất cảm tạ quan tâm tới tôi như vậy, tình của tôi dành cho Hải Nhạc, phải từ bỏ là có thể từ bỏ!”

      Tạ Thư Dật chút nào do dự nhẫn tâm với Hải Nhạc.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 193: Em là Nhạc Nhạc Phải !

      Điện thoại di động trong tay trơn tuột rơi xuống đầu gối Hải Nhạc, mà nước mắt cũng tràn mi.

      Lòng của , bị lời như đinh chém sắt làm cho cảm động, cứ như vậy sao? Ngoại trừ , cũng chọn khác? Lòng của rất vui, đồng thời cũng tan nát. , nhưng mà lại biết, Tạ Hải Nhạc mà chính là Phương Viễn Chi ngồi trước mắt đây, chứ phải người phụ nữ “ Tạ Hải Nhạc” vẫn bên cạnh bao lâu nay.

      Trì Hải Hoan, có tư cách, có tư cách lấy được tình sâu nặng của Thư Dật như vậy! Hải Nhạc ở trong lòng bi thiết!

      Tạ Thư Dật thấy chảy nước mắt, thể nào? Tại sao lại khóc? Nghi ngờ trong lòng ngày càng dâng cao, nhưng vẫn giữ vững trầm mặc, câu gì.

      Trì Hải Hoan, cứ lừa dối mọi người như vậy sao? Lừa dối để Thư Dật giống như tôi sao? Trì Hải Hoan, tội lỗi của nhất định thể tha thứ! Tôi bao giờ tha thứ cho ! lừa gạt nhiều người như vậy! lừa gạt Thư Dật! Lừa gạt !Tôi bỏ qua cho ! Tôi để sống như vậy đâu! Tôi thể để cho Thư Dật bị che mờ mắt như vậy!

      Trong lòng Hải Nhạc đưa ra quyết định, nhanh chóng lau nước mắt, cầm điện thoại lên nhắn tin.

      “Tạ thiếu, bị lừa rồi! Bị lừa rất thảm! Tạ Hải Nhạc mà đó phải là Tạ Hải Nhạc ! ta chính là Trì Hải Hoan! Là Trì Hải Hoan! ta mạo nhận thân phận Tạ Hải Nhạc để được ở bên cạnh ! ta giống như thay đổi thành người khác, nhưng ta thay đổi gì cả, ta vốn dĩ phải Tạ Hải Nhạc!”

      Tạ Thư Dật gắt gao nhìn chằm chằm tin nhắn trước mắt, đại não bị đoạn tin nhắn này oanh tạc thành mảnh vụn rồi!

      thể tin, có cách nào tin nổi! làm sao biết đó là Trì Hải Hoan? Làm sao lại biết được? có mấy người biết đó là Trì Hải Hoan!

      Điện thoại di động trong tay thương tiếc rơi xuống chân! dồn dập hỏi : " Phương Viễn Chi ! là ai? rốt cuộc là ai? Làm sao biết ta phải là Tạ Hải Nhạc mà là Trì Hải Hoan? cho tôi biết! cho tôi biết!”

      Hải Nhạc nhìn tin nhắn mình gửi cũng bị giật mình, sao có thể kích động như vậy chứ? Sao lại trực tiếp cho biết? hỏi làm sao biết được, phải trả lời như thế nào đây? Phải thế nào?

      Hải Nhạc liền trốn tránh mở của xư ra, vội vàng chạy khỏi xe của .

      được chạy! được phép chạy! quay trở lại cho tôi!” Tạ Thư Dật khỏi lo lắng muốn cởi dây an toàn ra, nhưng càng vội lại càng mở ra được, cuối cùng bỏ qua, nổ máy đuổi theo. Hải Nhạc thấy đuổi theo, liền bị dọa sợ cứ phía trước mà chạy, hoảng hốt chạy bừa, rẽ vào con đường dành riêng cho người bộ, nơi đó ngã tư thông suốt, hơn nữa xe ô tô cũng có cách nào vào được.

      Tạ Thư Dật chỉ đành phải dừng xe lại, cởi dây an toàn ra vội đuổi theo Hải Nhạc, nhưng vẫn chậm bước, Hải Nhạc thấy bóng dáng đâu rồi, Tạ Thư Dật giống như con ruồi chạy loạn xạ, lôi kéo người qua đường hỏi có thấy che mặt như người Ả Rập qua đây , đoạn đường nhiều người như vậy, nhất định có người chú ý a.

      Tạ Thư Dật ngây ngô đứng sững giữa ngã tư đường, trong đầu bây giờ rối tung rối mù, ấy biết, ấy biết đó phải là Tạ Hải Nhạc mà là Trì Hải Hoan! Chỉ có thể là! ấy mới là Tạ Hải Nhạc!

      Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vậy tại sao cái kết quả giám định đó lại phải quan hệ cha con? Rốt cuộc là như thế nào?

      Phương Viễn Chi, , Nhạc Nhạc, em nhất định là Nhạc Nhạc! Em nhất định là Nhạc Nhạc! Trong lòng của Tạ Thư Dật khỏi mừng như điên, cơ hồ che đôi mắt của !

      Em chạy , xem em có thể chạy nơi đâu? Em chắc hẳn phải quay trở về làng chài?

      Tạ Thư Dật trong lòng ngừng suy nghĩ, xoay người, tìm kiếm nữa mà bước nhanh về phía xe của mình. chắc chắn phải về làng chài, nơi đó có Tiểu Bảo Tiểu Bối, chỉ cần về đó đợi là được!

      Hải Nhạc kinh hãi thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng rời , trong lòng Hải Nhạc thở phào nhõm, cảm giác giống như vừa sống sót sau tai nạn vậy! Hải Nhạc xụi lơ ngồi mặt đất, hai tay ôm đầu. Phải làm sao bây giờ, quá vọng động rồi! phải trả lời câu hỏi của Thư Dật như thế nào đây? Nếu tin , ngậm máu phun người phải làm sao? Phải làm sao đây? Còn nếu tin lời , nhất định tra hỏi Hải Nhạc ở đâu, làm sao dám đó chính là mình! căn bản cũng dám thừa nhận chính mình! còn là Tạ Hải Nhạc xinh đẹp trước kia nữa, chỉ là Phương Viễn Chi, người phụ nữ câm xấu xí khiến nhìn thuận mắt, làm sao có thể tiếp nhận? làm sao có thể tiếp tục ? Đó là thể nào? thể nào! thể nào nữa! Thấy trở nên xấu xí nhưu vậy, tình đối với chắc cũng biến mất thôi!

      Hải Nhạc tự chủ được khóc lên, khóc đến cả người run rẩy, khóc vì mình ràng còn thế nhưng lại dám cho biết mình mới là Hải Nhạc chân chính!

      lát sau khi tâm tình bình tĩnh lại, Hải Nhạc mới nhớ tới chuyện mình phải làm, nhưng mà bây giờ còn hứng thú gì nữa, Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy còn hứng sáng tác, cũng còn sức lực gì cả, muốn , muốn bước vào Tác Hiệp, hơn nữa rất sợ Tạ Thư Dật đợi ở đó.

      Hải Nhạc như người vô hồn lang thang đường, Tạ Thư Dật cũng gửi tin nhắn hỏi xem ở đâu, trong lòng đột nhiên có chút thất vọng. ra trong lòng Hải Nhạc có chút hi vọng Tạ Thư Dật tìm mình, vì tìm mà chạy tứ tung, chỉ sợ, thể nào đâu, có lẽ là cảm thấy năng lung tung mà thôi. Chắc tin rằng Trì Hải Hoan chính là Tạ Hải Nhạc, cũng coi lời của đâu? tìm thấy , cho nên về nhà thôi.

      Hải Nhạc cười khổ, là mình quá mức lo lắng, chạy cái gì mà chạy đây? có gì mà phải chạy, nếu là hỏi làm thế nào biết được, hoàn toàn có thể là trước kia ở trong bệnh viện trị thương có gặp Hải Nhạc cũng bị hủy dung, là Hải Nhạc chính miệng cho biết tất cả. Sau này Hải Nhạc biết tin tức và Hải Nhạc giả đính hôn, thể chịu đựng được đả kích này cho nên tự sát. Cho dù điều tra, cũng tra được cái gì chứ? Tài liệu của bệnh viện năm sáu năm trước, đến bây giờ có thể còn sao? bệnh viện ngày nhiều bệnh nhân như vậy, có tài liệu cũng chứng minh rằng dối! Trong bệnh viện thỉnh thoảng có người chết là chuyện quá bình thường.

      Cứ như vậy , cho dù nghi ngờ như thế nào, chỉ cần thêm câu nào, cũng có cách nào, cứ như vậy , cũng chỉ còn cách đó mà thôi! Đánh chết cũng được đổi lời!

      Nếu như để ý tới lời của , vậy càng tốt, có thể giả vờ nhớ mình gì?

      Nghĩ ra được đối sách, cả người căng thẳng nay liền thả lỏng, Hải Nhạc thuê xe quay trở lại bến xe, thời gian chạy trốn cũng khá lâu, Tác Hiệp cũng kịp nữa, chỉ đành phải quay về nhà mà thôi.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 194: Cảm Tạ Thượng đế, Quả Là Nhạc Nhạc!

      Tạ Thư Dật chạy thẳng đường cực kỳ nhanh, nhất định phải đến Phương gia trước Phương Viễn Chi! nhất định phải biết , đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

      Khi Tạ Thư Dật dừng xe trước cửa Phương gia, cửa nhà mở hơn phân nửa, gõ cửa bên trong liền có người trả lời: “Ai đấy?”

      Khi cửa mở ra, ba Phương kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật: " Tạ thiếu gia , ngài tới rồi?”

      Tạ Thư Dật nhìn ông gật đầu cái, : " Tôi tới xem Tiểu Bảo Tiểu Bối chút, bọn trẻ có ở nhà ?”

      “ A, vẫn còn ở trường học, còn chưa đến 5h, hay là tôi đón chúng về nhé? Viễn Chi Đài Bắc có công việc rồi, hôm nay tôi ở nhà trông hai đứa .” Ba Phương , cũng mời Tạ Thư Dật vào nhà.

      Chỉ mình ba Phương ở nhà? Vậy càng tốt, trời cũng giúp mà.

      “A, cần đâu, tôi có thể chờ Tiểu Bảo Tiểu Bối về, lần trước đưa chúng chơi ở Đài Bắc, tôi chụp cho chúng rất nhiều hình, vẫn chưa kịp cho chúng xem. Tôi lưu ảnh vào mấy tính, đợi tụi về nhà là có thể xem rồi.” Tạ Thư Dật .

      “Được được, máy tính ở trong phòng của Viễn Chi, cái này tôi hiểu, cậu tự mình lưu giúp bọn trẻ nhé, xong tôi cũng tới xem chút.” Ba Phương vội vàng mở ra phòng ngủ của Hải Nhạc .

      “ Được, Phương bá cứ làm việc của mình , tôi làm xong với bá.” Tạ Thư Dật .

      “ Được, vậy cậu ngồi , tôi đem mấy tấm lưới kia thả, Viễn Chi đoán chừng khoảng bảy tám giờ mới về tới, nhưng mà bọn năm giờ về rồi, cậu cũng chỉ cần chờ hơn 1 tiếng là được gặp Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi.” Phương ba ba rời , cũng nhàng đóng cửa phòng lại.

      Tạ Thư Dật thấy ông khỏi, nhanh chóng quét mắt khắp phòng của Phương Viễn Chi, đem ánh mắt dời đến tủ quần áo, chút do dự mở ra, bên trong quần áo treo chỉnh tề, ngăn phía cũng để quần áo, kéo ra ngăn phía dưới thấy là đồ nội y, Tạ Thư Dật vội vàng đóng ngăn kéo lại.

      Tạ Thư Dật lại nhìn lên bàn sách, thận trọng mở ra ngăn kéo bàn đọc sách, thế nhưng bên trong cũng có cái gì mà mong đợi, nhưng có tờ báo dưới cùng lại khiến chú ý. Tạ Thư Dật nhàng lôi tờ báo cũ kỹ ra, mở ra nhìn đập vào mắt chính là hình quảng cáo Dove của Hải Nhạc mấy năm trước, poster Hải Nhạc mắt ngọc mày ngài, ngọt ngào nhìn cười, Tạ Thư Dật nhất thời ngây dại.

      Rất nhanh, lại phục hồi tinh thần lại, tin tức xa xưa thế này, giữ ở chỗ này, điều này có thể đại biểu cái gì sao?

      thể lên được điều gì, ban đầu có rất nhiều fan hâm mộ điên cuồng truy lùng Hải Nhạc, cho tới bây giờ, poster của Hải Nhạc vẫn còn xuất lịch treo tường, cái này, cũng lên điều gì.

      lại tới trước bàn trang điểm, bên trong ngăn kéo tất cả đều là những đồ dùng bình thường, có thứ thu hút tầm mắt của , đó cũng chính là lọ nước hoa Burberry mà Hải Nhạc thích nhất, khó trách mấy lần trước lại từ người Viễn Chi nghe được mùi thơm này. Nhưng mà, điều này cũng đại biểu cho cái gì, rất nhiều thích loại nước hoa này a.

      Tạ Thư Dật bỏ qua, dời tầm mắt đến kệ sách, kệ sách có nhiều sách lắm, có chút lộn xộn, ngẫu nhiên lấy ra quyển, khi mở trang đầu tiên ra chỉ mới thấy năm chữ ‘ Phương Viễn Chi mua ở…’ đại não Tạ Thư Dật liền ầm ầm vang lên.

      Cảm tạ Thượng Đế, đây là chữu viết của Phương Viễn Chi sao? ràng đây là chữ viết của Nhạc Nhạc mà! Là chữ của Nhạc Nhạc! Là hoa mắt sao? , chữ của Hải Nhạc dù có hóa thành tro cũng có thể nhận ra a!

      Có thể tính cách hòa thuận vui vẻ có phần giống Nhạc Nhạc, bởi vì có nhiều người tính cách khá giống nhau, thói quen cũng hẹn mà gặp, nhưng mà chữ viết, làm sao mà ngay cả chữ viết cũng giống nhau được?

      Lần trước cố ý để cho viết mấy chứ, nhưng mà viết lại giống cuốn sách này? Tại sao lại giống?

      Tạ Thư Dật lại mở ra cuốn khác, cuốn này là Milan Kundera ‘ thể thừa nhận ái tình’, vẫn như vậy, chính là bút tích xinh đẹp kia.

      Trời ạ, là sao? sao?

      Đầu óc của bây giờ trống rỗng, thể nào tin nổi, đứng ngơ ngác nơi đó. lúc sau, có vẻ như hoàn hồn, Tạ Thư Dật vội vàng tìm nhật kí của , trước kia có thói quen viết nhật kí, hi vọng bây giờ vẫn giữ thói quen này. lật đông lật tây cũng tìm thấy cái gì gọi là nhật kí hay bản bút kí. Bản bút kí? Tạ Thư Dật do dự ngẩng đầu lên, nhìn notebook ở bàn kia, vội vàng chạy đến máy vi tính ở trước mặt, thuận tay bật nguồn lên.

      Khi màn hình máy tính lên, desktop của chỉ có file MSN, hít hơi sâu, thận trọng mở của sổ MSN.

      Nhưng mà có mật khẩu, làm sao mở ra được?

      Sinh nhật của Tiểu Bảo Tiểu Bối? bấm vào mấy con số, mật mã chính xác.

      Tên của Tiểu Bảo? được, tên của Tiểu Bối ? đúng. Tên của Phương Viễn Chi? Cũng đúng.

      Nếu như Long Đế Uy ở đây tốt rồi, hack mật khẩu đối với là chuyện , Nếu là Long Đế Uy ở là tốt, phá dịch mật mã đối với CASE, có thể dễ dàng giải quyết.

      Tay Tạ Thư Dật khống chế được run rẩy, được, nhất định phải mở ra, thể bỏ qua!

      thử lần lại lần , nhưng vẫn được.

      Sinh nhật Phương Viễn Chi? Trước kia có hỏi qua Tiểu Bảo lần, hình như là ngày 25 tháng 8, nhập vào, vẫn chưa được.

      Tạ Thư Dật quyền nện ở bàn, là thống khổ, biết là coi trộm nhất kí của như vậy là đúng, nhung mà rất muốn biết, chỉ cần trong nhật kí có nhắc tới tên , nhất định chính là Nhạc Nhạc rồi!

      Tạ Thư Dật khổ não suy tư, xác định nhập dãy số, đó là tổ hợp ba chữ cái đầu tiên trong tên của hai người kết hợp với ngày sinh, là mật khẩu MSN mà trước kia bắt đổi , ban đầu cũng chỉ là đùa chơi vậy thôi, nhưng mà sau này Nhạc Nhạc vẫn dùng nó, chưa hề thay đổi. Tạ Thư Dật nín thở tĩnh khí nhìn dòng chữ ‘ đăng nhập’, mạng nhà là quá chậm,quá chậm, chậm đến nỗi khiến tim đập càng nhanh, nhanh đến cực hạn, cơ hồ muốn ngừng đập luôn rồi!

      Rốt cuộc, rốt cuộc trang chủ MSN mà mong chờ cũng xuất , Tạ Thư Dật cảm giác giống như là trời đất xoay chuyển vậy, trời ạ! Quả ! Quả !

      “Cảm tạ Thượng Đế , cảm tạ ngài! Ngài rốt cuộc cam lòng để cho tôi tìm thấy Nhạc Nhạc rồi!” Giờ khắc này, hai tay Tạ Thư Dật chắp lại thành hình chữ thập, chân thành cảm tạ thượng đế, nước mắt cũng kích động mà chảy ra rơi lên cổ .

      Chữ kí MSN là: ‘ đời, chuyện tình bi ai nhất phải là chia cắt vĩnh viễn, cũng phải sinh tử xa nhau, mà là, người bạn nhất đứng ở trước mặt bạn, biết bạn, mà bạn cũng có cách nào với mấy chữ này: Em ! Em vẫn luôn !’

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 195: Nhạc Nhạc Em Tàn Nhẫn!

      Tạ Thư Dật nước mắt khỏi tràn mi. Nhạc Nhạc, em để cho tìm khổ! Em lừa đau! Em ràng ở bên cạnh , nhưng tại sao lại chịu nhận ? Chỉ vì nhận ra em sao?Chỉ vì nhận ra em mà em liền từ bỏ sao? Em có biết là như vậy đối với tàn nhẫn lắm ? Mấy năm qua mực tìm em, chưa từng quên em lần nào, chỉ vì khuôn mặt em thay đổi lại thể chuyện nên mới nhận ra em, em cứ thế mà từ bỏ sao? em như vậy, làm sao em có thể hoài nghi tình dành cho em chứ? Trái tim đau đớn vô cùng, Nhạc Nhạc của , mấy năm này phải sống cực khổ như thế nào, thực dám nghĩ!

      Tay Tạ Thư Dật run run click mở trang nhật kí gần đây nhất, bài viết được đặt tên là ‘Nhật kí tôi thích nhất’, nghĩ tới, đó là bài thơ, vội vàng kéo xuống dưới.

      “Ta mở mắt tỉnh lại ngươi phải ở chỉ chừa cho ta trong lòng phiến trống trong lòng chỗ ta cả đời mong đợi có ngươi ta chỉ có thể tiếng động than ta ước mơ qua thuộc về ta ngươi mỹ tốt tương lai vậy mà hôm nay đây hết thảy cũng trong trí nhớ mất sắc thái ngẩng đầu nhìn lên kia sáng chói tinh nhớ tới ngươi đối với ta tỏ tình lâu có thể quên được ngươi ái tâm trong bi theo nước mắt trôi xuống Lưu Tinh Vũ lướt qua bầu trời đêm nguyện nó mang ta đối với ngươi kêu gọi ta đắm chìm ở ngươi được lắm trong trí nhớ muốn toan tính tỉnh lại mắt của ta lệ sớm hội tụ thành lạnh như băng mà Thâm Lam biển rộng góc bể cái kia bên ngươi có từng cảm nhận được ta đối với ngươi sâu thời gian rất cổ quái để cho nhau người phân ta nỗ lực thử thói quen tốc độ thủ phát có ngươi trong đêm khuya ngủ trong bầu trời đêm chung quy lại truyền đến quen thuộc đàn vi-ô-lông thiên lại khiến nó ký thác ta đối với ngươi tư niệm lâu ngắm nhìn bầu trời đêm sắc màu giống như ngắm nhìn lòng ta trong thích nhất ta thích nhất ngươi là hay hiểu hôm nay ta đây yếu ớt tồn tại vô hạn bi chỉ có thể ngừng nhớ lại ngươi đối với ta vẫn cứ còn nghe được ngươi ở đây bên tai ta thề có bất kỳ người nào có thể thuyết minh ra chân ái chỉ có ta biết ta đối với ngươi giống như Vân Đóa loại trắng noãn ta vô vọng chờ đợi ngày kia ngươi có thể phát cảm giác ta mới phải ngươi thích nhất cách nào quên ngươi ôn nhu cầm ta vào để cho ta nước mắt hóa làm mưa rơi vào thân thể của ngươi thượng để cho ngươi cảm giác đến ta tồn ở thể dựa vào ngươi nghi ngờ trong để cho ta vào ngươi mộng du để cho ta ở trong mộng thủ hộ ngươi ta cho dù hải khô cho dù thạch nát ta cũng vậy muốn từ trong mộng của ngươi cách ta thích nhất trong lòng ta đau chỉ có ngươi mới có thể thích ta ở trong giấc mộng cầu nguyện ta như cũ là của ngươi chân ái.” (((((((Ây da, đoạn này văn thơ lai láng, mị tự cảm thấy mình thể nào phiên hoa mĩ được, cho nên để các bạn tự nghiền ngẫm nhé.)))))))))))

      Tạ Thư Dật cơ hồ khóc thành tiếng , Nhạc Nhạc của ! Nhạc Nhạc đáng thương của , ấy sợ điều gì? ấy cần cầu nguyện sao? ấy cảm thấy chỉ khi cầu nguyện mới cảm nhận được tình của sao? rất muốn với , vẫn luôn là tình của !

      Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc đáng thương của ! ra là em vẫn lòng, ra là em vẫn luôn nhớ đến , ra là trong năm năm này, em chính là luôn !Nhưng em, em tại sao năm năm trước lại xuất ? Em tại sao để cho tìm thấy khi mới tìm em? Em tại sao lại chịu xuất chứ? Tại sao lại quay trở lại bên cạnh ? Chúng ta có bao nhiêu lần năm năm? Chúng ta có bao nhiêu lần năm năm như thế chứ? Đứa ngốc này! Cái ngốc đần độn này! Em vì sao lại đối xử với như vậy? Tại sao em lại chịu thừa nhận ? Tại sao?

      Tạ Thư Dật thống khổ đánh quyền rồi lại quyền nện ở bàn.

      Năm năm a, cũng đơn thống khổ mà trải qua năm năm này, mà năm năm Nhạc Nhạc sống ở đây, so với còn bi thảm hơn . Mặt bị hủy dung , thể chuyện, lại còn phải nuôi dưỡng Tiểu Bảo Tiểu Bối đáng thương, Nhạc Nhạc của , rốt cuộc phải khổ cực như thế nào để trải qua năm năm đó a?

      Nhạc Nhạc a! bé ngốc này, em rốt cuộc là sợ hãi cái gì đây? Em rốt cuộc là sợ cái gì? Là sợ vì mặt biến dạng, vì bị câm mà em nữa sao? Em đúng là ngu ngốc, là đại ngốc! em, phải vì khuôn mặt xinh đẹp đó, chỉ là em, đơn thuần mà em, giao cả trái tim mình cho em! Tại sao em lại tin vào tình của chứ? thà chết cũng muốn cùng em ở chung chỗ, chẳng lẽ còn để ý đến dung nhan đó sao? Em đúng là đồ ngốc, đại ngu ngốc! Nhạc Nhạc a, dù em xấu, em thể chuyện, nhưng em vẫn chính là Nhạc Nhạc a! quá nực cười! quá nực cười! Còn em là đồ đại ngốc! Em cứ như vậy lấy của năm năm! Lấy năm năm thuộc về chúng ta! Em ngốc! là ngốc!

      Nước mắt Tạ Thư Dật như đê vỡ, ngừng nước rơi hai gò má nam tính, Nhạc Nhạc của , quá ngu ngốc! vẫn luôn là tình của , là người nhất! Tại sao lại nghi ngờ điều này chứ? Tại sao? đáng giá để tin tưởng như vậy sao?

      Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chuyện với nhau dọa Tạ Thư Dật sợ hết hồn, xoa xoa nước mắt, vội vàng tắt máy vi tính, là Tiểu Bảo Tiểu Bối được ba Phương đón về sao? Hay là Hải Nhạc quay về rồi?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 196: Bảo Bối Của Cha!

      Nghĩ đến Tiểu Bảo Tiểu Bối, Tạ Thư Dật lại bắt đầu kích động, Tiểu Bảo và Tiểu Bối, là hai đứa con của a! Là đứa con ruột thịt của Tạ Thư Dật , là kết tinh tình của và Nhạc Nhạc a! hận thể ngay lập tức ôm lấy hai đứa bé vào lòng, hung hăng hôn, dùng sức hôn!

      Nhưng mà tại sao cái kết quả giám định kia lại đúng? Tại sao?

      Bất quá , chuyện này cũng còn quan trọng nữa, chuyện quan trọng chính là biết được chân tướng, khẩn cấp muốn gặp được Nhạc Nhạc, nhìn thấy hai bảo bối!

      Tạ Thư dật đem tấm poster bỏ vào ngăn kéo, sắp xếp lại bàn đọc sách, dùng khăn tay dụi dụi hai mắt, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Sau đó ra khỏi phòng, về phía sân, nơi mà ba Phương chuyện với người đàn ông đeo kính đen. phải là Tiểu Bảo Tiểu Bối, cũng phải Hải Nhạc, trong lòng khỏi thất vọng.

      Nhưng cũng lên tinh thần, nghĩ đến người nhà Phương gia lương thiện, thay chiếu cố Hải Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối suốt nhiều năm như vậy, trong lòng tràn đầy cảm kích vô tận.

      Ba Phương thấy Tạ Thư Dật ra, khỏi chào hỏi: " Tạ thiếu, hình lưu xong rồi sao?”

      “ A, chưa được, lọc ra được, chỉ có thể để lần sau rồi.” Tạ Thư Dật .

      “ A, vậy lần sau cũng được." Ba Phương .

      “ Phương bá hãy cho tôi biết nhà trẻ ở đâu, tôi đón bọn trẻ.” Tạ Thư Dật .

      “ Vậy sao được? Sao có thể để cậu đón chứ? Tôi là được rồi.” Ba Phương vội vàng , sau đó nheo mắt với người đàn ông đeo kính: “ xin lỗi, tôi phải cháu trai và cháu rồi, có thể ra ngư trường mua cá a, vợ và con tôi đều ở đó.”

      Tạ Thư Dật khỏi nhìn người đàn ông đeo mính đó cái, ta tới Phương gia mua cá sao? Nhìn dáng vẻ ta giống như là người địa phương.

      “ Được, chẳng qua là, đến ngư trường như thế nào vậy?” Người đàn ông đeo kính hỏi.

      “Phương bá, thôi, để tôi đón bọn trẻ, bá hãy đưa ta lấy cá, Tiểu Bảo Tiểu Bối có chìa khóa nhà chưa?” Tạ Thư Dật hỏi.

      “ Tiểu Bảo có. Cậu vậy tôi đưa vị tiên sinh này ra ngư trường, Tiểu Bảo Tiểu Bối giao cho cậu nhé.”Ba Phương .

      “Được, bá yên tâm , tôi đón hai đứa , là hướng kia phải ?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Ba Phương chỉ cho Tạ Thư Dật đến nhà trẻ, vội vàng chào ông, rồi đón hai đứa bé.

      Lần trước cũng có gặp được Tiểu Bảo Tiểu Bối, nhưng mà lần này lại khác, lần này xác định được hai đứa bé chính là bảo bối của và Nhạc Nhạc, tâm tình rất kích động, hận thể chắp cánh mà bay đến bên ôm lấy các con của mình!

      Tạ Thư Dật khỏi đạp chân ga, rất nhanh tới cổng nhà trẻ, có rất nhiều phụ huynh đứng chờ ở đó.

      Khi Tạ Thư Dật lái xe sang trọng tới, thấy bước ra, tất cả mọi người đều nán lại, dồn ánh mắt vào , nhân vật có khí chất ngọc thụ lâm phong như vậy, ở làng chài này đúng là trăm năm khó gặp, phải là minh tinh đóng phim bên bờ biển chứ? Nhưng mà nghe đoàn làm phim kia rồi mà, hay là lữ khách tới làng chài ngắm cảnh? Nhưng mà khí khái của còn hơn cả lữ khách.

      Tạ Thư Dật chút nào bận tâm đến ánh mắt của người khá, lo lắng chờ Tiểu Bảo Tiểu Bối tan học.

      Mọi người bắt đầu tụm lại khe khẽ , rất nhanh có người nhận ra , liền lớn tiếng chào hỏi: “ Đây phải là Tạ thiếu gia sao?”

      Tạ Thư Dật khỏi nghiêng đầu, liếc nhìn người nọ, phát ta là người từng ngồi chung xe Hoa Liên, khẽ gật đầu với ta.

      khỏe chứ!" hảo tâm tình mà .

      “ Cảm ơn Tạ thiếu." Người nọ có chút thụ sủng nhược kinh, cũng hỏi lại, " Tạ thiếu là tới đây đón Tiểu Bảo Tiểu Bối sao?”

      “ Đúng vậy, tôi tới đón bọn trẻ về nhà!” Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      Tất cả mọi người đều hít hơi khí lạnh, là tới đón Tiểu Bảo Tiểu Bối sao? Tạ thiếu cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối là quan hệ như thế nào à?

      “Tạ thiếu chính là cha nuôi của Tiểu Bảo Tiểu Bối đấy." Người nọ nhìn ra nghi ngờ trong lòng mọi người, vội vàng .

      Tạ Thư Dật khẽ mỉm cười, ở trong lòng ngừng : , tôi chính là cha ruột, là người sinh ra Tiểu Bảo Tiểu Bối !

      Mọi người nghe xong lại ong ong, rất hâm mộ Viễn Chi dung mạo xấu xí nhưng lại có thể sinh ra con trai con xinh đẹp như tranh vẽ vậy, lại còn được Tạ thiếu ở biệt thự Hải Giác nhận làm con nuôi, là may mắn a!

      Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, sau mấy phút thấy cổng mở ra, toàn bộ trẻ em đều bừng lên ra về, Tiểu Bảo nắm lấy bàn tay bé của em , dáng vẻ bảo vệ, kéo em ngay sát phía sau ạ Thư Dật lo lắng vội vàng vào tìm kiếm Tiểu Bảo Tiểu Bối, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng bé của các con. Tiểu Bảo nắm lấy bàn tay bé của em , bộ dáng như bảo vệ, kéo Tiểu Bối theo sát phía sau, biết vì sao, giờ khắc này khiến cho cả người Tạ Thư Dật cảm thấy ê ẩm, luồng nóng xông thẳng vào hốc mắt, thiếu chút nữa kiềm chế được mà lã chã rơi lệ. Con của , vui vì hai đứa con hòa thuận của a! Là máu mủ ruột thịt của a! Là bảo bối tâm can của Tạ Thư Dật a!

      cố nén lệ, vui vẻ nhìn bảo bối của và Nhạc Nhạc, giơ tay lên vẫy vẫy gọi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, Tiểu Bối, cha tới rồi!”

      chút cũng để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người dân làng chài, Tạ Thư Dật dùng sức hưng phấn vẫy vẫy tay với hai đứa bé.

      Hai đứa bé nghe thấy tiếng gọi, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy là Tạ Thư Dật, hai em khỏi hoan hô hướng Tạ Thư Dật chạy tới, nhưng lại bị Hiệu trưởng nhà trẻ ngăn cản.

      “Tiểu Bảo Tiểu Bối, mẹ con tới, cũng phải là ông ngoại các con, các con hãy đợi chút, Hiệu trưởng thể để người lạ tới đón các con được.”

      Hiệu trưởng ơi, đó là cha nuôi của con á…., chúng con biết người đó, cha nuôi phải người xa lạ, cũng phải là người xấu.” Tiểu Bối ngẩng đầu lên với Hiệu trưởng.

      Tạ Thư Dật cũng vội vàng tới, với Hiệu trưởng: “ Tôi là cha của Tiểu Bảo Tiểu Bối, Phương bá có chuyện, nên để cho tôi tới đón bọn trẻ.”

      Hiệu trưởng bán tín bán nghi nhìn , Tạ Thư Dật vội vàng chỉ vào nông dân cùng trò chuyện với : “ ta có thể chứng minh, ta biết tôi là cha nuôi của Tiểu Bảo Tiểu Bối đấy.”

      nông dân kia bị chỉ danh liền vội vàng chạy tới, với Hiệu trưởng: “ Hiệu trưởng à, ta thực là cha nuôi của Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi có thể chứng minh, ta chính là thiếu gia Tạ Thư Dật ở biệt thự Hải Giác a!”

      “Hả! Thiếu gia Tạ Thư Dật ở Hải Giác?” Hiệu trưởng há miệng, có chút kinh ngạc.

      “Đúng vậy, chính là thiếu gia Tạ Thư Dật ở Hải Giác." Người nọ khẳng định gật đầu cái.

      “A, vậy có thể đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối , phải là tôi muốn thả người, mà chỉ là suy tính về an toàn của bọn trẻ.” Hiệu trưởng xin lỗi .

      rất tẫn trách, rất có trách nhiệm, tôi trích khoản kinh phí để các vị xây lại nhà trẻ to đẹp hơn.”Tạ Thư Dật cười với Hiệu trưởng.

      “À? Có ? Rất cảm tạ ngài ! rất cảm tạ ngài ! Cảm tạ Tạ thiếu hảo tâm khẳng khái! Cảm tạ! Bọn có phúc!" Hiệu trưởng cao hứng biết nên cái gì cho phải.

      có gì, cũng chỉ vì Tiểu Bảo Tiểu Bối học ở đây thôi.” Tạ Thư Dật kịp chờ đợi đem hai đứa bé kéo đến bên cạnh, kéo vào trong ngực của mình, ôm hai đứa trẻ chặt, hôn rồi lại hôn lên khuôn mặt bé của chúng.

      “Cha nuôi , Tiểu Bối rất nhớ cha đấy." Tiểu Bối nháy mắt đối với Tạ Thư Dật .

      “Tiểu Bối , cha cũng nhớ con a, rất nhớ ." Tạ Thư Dật hôn rồi lại hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của bé, thế nào cũng hôn đủ.

      Tiểu Bối, là con cưng của , Tiểu Bảo là con trai đáng của , giống như Phạm Tiến trúng cử vậy, mừng như điên, kích thích muốn điên, đến nỗi ôm hai đứa quá chặt, Tiểu Bảo Tiểu Bối cũng khỏi bất an uốn éo thân hình bé.

      “Cha nuôi, cha ôm chặt quá, con thở nổi.” Tiểu Bối .

      Tạ Thư Dật nghe xong mới giật mình, thần trí trở lại, vội vàng buông hai đứa bé ra, đứng lên với Hiệu trưởng: “ Chúng tôi trước, yên tâm, tôi bảo chú Phúc đem chi phiếu tới đây, vượt quá năm ngày.”

      “ Cám ơn, cám ơn, cám ơn , cám ơn!” Hiệu trưởng liên tiếp cám ơn.

      Tạ Thư Dật mang theo hai đứa bé trước ánh mắt hâm mộ của mọi người lên xe, ở xe vẫn kiềm chế được mà hôn Tiểu Bảo, lại hôn Tiểu Bối cái, nhiệt tình của , hai đứa bé cũng cảm nhận được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :