1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 181: Tạ Thư Dật Bắt Cá Hai Tay?

      Trong khi chờ Tạ Thư Dật cùng Phương Viễn Chi trở về Nhã Nghiên ngồi tán gẫu với ba mẹ Phương, ra Phương Viễn Chi phải con ruột của họ, mà là họ cứu vớt ở ngoài biển, sau thấy ấy có nơi ở, ba mẹ Phương liền nhận ấy làm con nuôi, sau đó Viễn Chi còn sinh ra được cặp sinh đôi long phụng. Nhã Nghiên chợt cảm thấy có chút đồng tình với này.

      Hứa Nhã Nghiên liếc Tạ Thư Dật cái: “ Em nghe

      Tiểu Tĩnh đem bánh sinh nhật bày ở bàn, Hải Nhạc vàTiểu Tĩnh cùng nhau gắn nến lên rồi thắp sáng, hai đứa bé oa oa cười vang, chắp tay cầu nguyện rồi thổi nến, mọi người ăn cơm, ăn bánh ngọt xong, Hải Nhạc mượn cớ dọn dẹp nhà bếp liền chạy , muốn ngồi ăn cùng Tạ Thư Dật và Nhã Nghiên, sợ phải nhìn mặt bọn họ, sợ phải đối diện ánh mắt vừa tò mò, vừa thương hại của họ.

      “Ai da, Viễn Chi, đừng làm nữa, lại đây ngồi ăn cơm, Tạ thiếu gia cùng Hứa tiểu thư có thể ở lại dùng cơm là vinh hạnh của chúng ta, Tạ thiếu gia lại còn cha nuôi của Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, làm sao con lại tới đây ăn cùng chứ?” Phương mẹ vừa vừa kéo Hải Nhạc từ nhà bếp lên, Hải Nhạc chỉ đành phải ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

      Hứa Nhã Nghiên kéo Tạ Thư Dật ngồi xuống, dịu dàng gắp thức ăn vào trong chén, tất cả mọi người đều nhìn thấy màn này, Tiểu Bối khỏi tò mò hỏi: " Cha nuôi , dì xinh đẹp là bạn của cha sao?”

      Tạ Thư Dật thiếu chút nữa mắc nghẹn, đứa trẻ như vậy, lại biết bốn chữ ‘bạn của cha’ ?

      khỏi theo bản năng nhìn Hải Nhạc ngồi phía đối diện cái, chỉ thấy cúi đầu, lông mi khẽ rung.

      Hải Nhạc nghe được Tiểu Bối hỏi như vậy, trong lòng có chút cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút buồn bã, Tạ Thư Dật phải là cùng trì Hải Hoan ở chung chỗ, Nhã Nghiên phải là cùng Thường Hàn ở chung chỗ, Nhã Nghiên và Tạ Thư Dật muốn cũng thể nào tới bên nhau được.

      Ba Phương nghe vậy cũng : “ Khẳng định là vậy …. ấy nếu phải bạn của cha nuôi con làm sao lại tới đây tìm cha nuôi con chứ? Ha ha, Tạ Thiếu gia và Hứa tiểu thư rất xứng đôi a, môn đăng hộ đối, trai tài sắc, đùng là trời sanh cặp a! vậy chắc là trưởng bối hai nhà cũng vội vã chuẩn bị chuyện vui cho các vị a!”

      Nghe được lời của ba Phương, mặt của Hứa Nhã Nghiên liền hồng lên như quả đào.

      Tạ Thư Dật có chút lúng túng, muốn giải thích, Hứa Nhã Nghiên đột nhiên mở miệng : “ Cha mẹ của chúng cháu đúng là có chút gấp gấp rồi, chẳng qua là, chúng cháu vội, chúng cháu vẫn còn trẻ.”

      Hải Nhạc khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

      Ý tứ của Nhã Nghiên là sao, cha mẹ hai bên cũng muốn bọn họ ở chung chỗ? Mà bọn họ vội? Ý là sau này, ngày nào đó họ ở chung chỗ sao?

      Nhã Nghiên, Nhã Nghiên vãn còn thích Tạ Thư Dật sao? Vẫn còn thích Tạ Thư Dật sao?

      Hải Nhạc nhất thời cảm thấy như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!

      Nhã Nghiên thấy Hải Nhạc thẩn thờ nhìn mình, khỏi có chút kỳ quái, hướng về phía cười tiếng, Hải Nhạc khỏi cúi đầu, trước mắt là mảnh mờ mịt.

      “ Nhã Nghiên!" Tạ Thư Dật có chút tức giận, lên giọng, nhưng là, lại đành lòng ở trước mặt người nhà Phương gia nặng lời với , chỉ đành phải nhẫn tỏ vẻ ý cảnh cáo.

      “ Thư Dật, cha mẹ chúng ta là có chút gấp gáp a, chẳng lẽ bá hai bác lo lắng chuyện của chúng ta sao?” Nhã Nghiên quay đầu hướng Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc cũng dời tầm mắt nhìn sang Tạ Thư Dật, chỉ thấy khẽ cau mày, nhưng là, cũng lời nào phủ nhận lời Nhã Nghiên , chẳng lẽ, và Nhã Nghiên ở chung chỗ?

      Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ tại Tạ Thư Dật cùng Nhã Nghiên ở cùng chỗ sao? Năm năm này trong, giữa bọn họ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Trì Hải Hoan kia sao? ta sao đây? Tạ Thư Dật cùng trì Hải Hoan rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lần trước phải Trì Hải Hoan vẫn ngủ giường của Tạ Thư Dật sao? Bọn họ đáng lẽ ra vẫn ở bên nhau? Nhưng tại sao Nhã Nghiên lại những lời như vậy?

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tạ Thư Dật bắt cá hai tay? !

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tạ Thư Dật tại sao có thể như vậy? Đó là Nhã Nghiên, phải là người khác! Là Nhã Nghiên!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 182: Sợ Người Nào Hiểu Lầm Đây?

      Hải Nhạc chỉ cảm thấy như trời đất rung chuyển, Tạ Thư Dật, là người như vậy sao?

      lừa gạt Nhã Nghiên sao? Phải ? Tại sao có thể như vậy?

      Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên tức giận vô cùng, nếu như Tạ Thư Dật ngay cả Nhã Nghiên cũng bỏ qua, tuyệt đối bỏ qua cho ! Tại sao có thể chân đứng hai thuyền?

      Hứa Nhã Nghiên nhìn thấy Tạ Thư Dật có vẻ vui, cũng thông minh thêm gì nữa, dù sao mình là , cho dù muốn theo đuổi , nhưng nếu biểu ra bằng lời quá mức ràng, có thể khiến người ta chán ghét?

      Cơm nước xong, Tạ Thư Dật cáo từ ba mẹ Phương ra về.

      “Cha nuôi, khi nào cha quay trở lại thăm Tiểu Bảo với Tiểu Bối a?” Tiểu Bảo có chút lưu luyến rời hỏi.(((mình đổi cách xưng hô Ba=> Cha nhé, vì số lí do, mọi người thông cảm.))))))))))

      “Tiểu Bảo, con phải ngoan a, cha nuôi chỉ cần có thời gian, sang đây thăm các con" Tạ Thư Dật sờ sờ đỉnh đầu của thằng bé .

      “ Con và Tiểu Bối nghe lời, chúng con chờ cha đến.”Ta cùng muội muội cũng biết điều, chúng ta chờ ngươi đến." Tiểu Bảo .

      Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối lưu luyến rời đưa mắt nhìn Tạ Thư Dật lái xe , Tiểu Bối với Hải Nhạc: " Mẹ, ra con muốn dì kia làm bạn của cha nuôi.”

      “Tại sao?” Hải Nhạc hỏi.

      “ Nếu sau này họ kết hôn, cha nuôi có con của mình, còn quan tâm đến Tiểu Bảo, Tiểu Bối nữa rồi.” Tiểu Bảo trầm muộn .

      Hải Nhạc khỏi đau lòng ôm thằng bé vào trogn nực, đứa trẻ đáng thương, tình cảm của chúng đối với Tạ Thư Dật rất sâu nặng, các con của lo lắng sau này Tạ Thư Dật có con, còn thương chúng nữa!

      Trong lòng Hải Nhạc vô cùng đau khổ, chỉ có thể đem hài tử ôm càng chặt hơn.

      cảm thấy thống khổ, rất thống khổ rất thống khổ!

      Tạ Thư Dật trừ trì Hải Hoan, vẫn cùng Nhã Nghiên quấn quít lấy nhau, , cũng phải là người đơn độc, bên có trì Hải Hoan, hơn nữa cũng có hôn ước, nhưng bên lại cùng Hứa Nhã Nghiên chuyện đương. Trong khi , Tạ Hải Nhạc chân chính, cũng bị đá ra ngoài, vĩnh viễn là người ngoài cuộc!

      Tâm trạng quá đau khổ, rất đau!

      Nhã Nghiên tại sao lại ngu ngốc như vậy? Lại bỏ qua Thương Hàn tốt như vậy, biết rất ràng Tạ Thư Dật cùng" Hải Nhạc" đính hôn, vì sao còn có thể cùng Tạ Thư Dật ở chung chỗ?

      Mấy năm trời ở cạnh bọn họ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có cái gì mà Tạ Hải Nhạc biết?

      Trở lại Hải Giác!

      “Nhã Nghiên, thích em làm như vậy!” Tạ Thư Dật có chút tức giận với Hứa Nhã Nghiên.

      “ Em cũng sai cái gì a, cha mẹ của chúng ta phải rất gấp chuyện hôn nhân của chúng ta đó sao? Nhưng chúng ta vẫn còn trẻ, cần vội vàng a!” Nhã Nghiên giảo hoạt mà .

      “Nhưng em như vậy khiến cho người khác hiểu lầm là hai chúng ta có hôn a!” Tạ Thư Dật .

      Nhã Nghiên ngẩn ra, rất nhanh liền hỏi : “Người khác hiểu lầm? sợ ai hiểu lầm? Người trong nhà Phương gia, sợ ai hiểu lầm ?”

      phải sợ người của Phương gia hiểu lầm, tóm lại, lời của em mơ hồ , sau này em tốt nhất nên như vậy! rồi, chỉ là xem em như em ! Là em ! Em nên cố chấp như vậy, chúng ta nhất định thể nào.” Tạ Thư Dật tức giận mà .

      “ Chỉ cần còn có thể , em liền cảm thấy chúng ta có thể, nếu có thể chọn người phụ nữ ngoài Hải Nhạc ra, tại sao lại thể chọn em? Em mới là người thích hợp với nhất! Giống như Phương bá , chúng ta môn đăng hộ đối, còn là Tứ Đại Gia Tộc, chúng ta cũng có tình cảm mà người khác sánh bằng, chỉ cần đem loại tình cảm đổi thành tình là được! Thư Dật, em mới là lựa chọn tốt nhất của !” Nhã Nghiên .

      , em phải! Tình cảm của đối với em chỉ là tình cảm em, mãi mãi thể nào trở thành tình .”

      “Thế nào thể? Ban đầu Hải Nhạc cũng là em của ? Em ruột cũng chỉ là cái cớ đó thôi?” Nhã Nghiên vẫn ngoan cố, muốn từ bỏ đoạn tình cảm này.

      Tạ Thư Dật thể nhịn được nữa: “ em! Hứa Nhã Nghiên, chớ làm điều điên rồ, người vẫn chính là Hải Nhạc! Là Hải Nhạc!”

      Nhã Nghiên lấy làm kinh hãi: " vẫn chỉ cậu ấy? Nhưng mà lại đối xử với Hải Nhạc lạnh nhạt như vậy, thế mà cũng rằng mình cậu ấy sao?”

      Tạ Thư Dật khỏi nhức đầu, chuyện này, muốn thế nào? Trong lúc nhất thời biết ràng như thế nào.

      “Dù đối xử với ấy có vẻ gì là , nhưng trong lòng vẫn chỉ mình ấy!” .

      Nhã Nghiên ngẩn ngơ, khỏi hô to: “ Làm sao có thể? Làm sao có thể? Lần trước ràng rằng còn cậu ấy! Dù chọn cậu ấy, cũng chọn em! Thế nhưng bây giờ lại vẫn còn cậu ấy? gạt em! gạt em! căn bản chỉ muốn lấy Hải Nhạc làm cái cớ để cự tuyệt em!”

      Tạ Thư Dật khỏi hai tay vỗ trán, Nhã Nghiên ràng là người thông minh, nhưng tại sao vẫn vì mà rúc vào rừng sâu chứ?

      “ Nhã Nghiên, tin lời , hai chúng ta thích hợp, Thường Hàn, Thường Hàn mực chờ đợi em cũng nhiều năm như vậy, cậu ta đối với em vẫn hề thay đổi, chẳng lẽ em từ trước tới nay mà cảm động sao?”Tạ Thư Dật .

      Hứa Nhã Nghiên cười khổ tiếng, : "Nếu như lòng của người ta dễ dàng bị cảm động như vậy, tại sao lại thể vì em mà cảm động lần chứ? Nếu như cảm thấy em nên bị Thường Hàn cảm động, vậy em từ thích rồi, cũng phải cảm động vì em chứ!”

      Tạ Thư Dật sắp phát điên, bộ dạng Nhã Nghiên cố chấp như vậy, có chút vô kế khả thi, nữ nhân, nữ nhân cố chấp , dọa người mà, rất hối hận khi để cho Nhã Nghiên làm việc ở Hải Dật! Quá hối hận rồi !

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 183: Nhã Nghiên, Chờ Em! Thường Hàn Mãi Chờ Em!

      có chút khiếp sợ, khi bọn họ trở về đến Hải Giác cái người luôn về rất khuya là Thường Hàn đại minh tinh ngồi sẵn ở phòng khách. Thấy Tạ Thư Dật và Nhã Nghiên cùng nhau trở về, chỉ nhàn nhạt hỏi câu: “ Về rồi à?”

      Tạ Thư Dật thấy bề ngoài bình tĩnh như vậy, nhưng lại phá luật về nhà trước mười giờ, xem ra ta biết Nhã Nghiên tới đây, khỏi mở miệng : “ Tôi Hoa Liên, đưa con nuôi của tôi khu vui chơi, 8h tối mới về tới nhà, gặp Nhã Nghiên ở Phương gia.”

      “Ah? Là tới nhà của Hải Chi Lệ từ chối studio sao?” Thường Hàn dáng vẻ cẩu thả hỏi, nhưng bộ mặt của cũng thả lỏng xuống.

      Tạ Thư Dật cũng muốn giải thích nhiều, gật đầu cái.

      là khó hiểu, ta ràng ở làng chài, tại sao muốn cự tuyệt tới studio?" Thường Hàn hỏi.

      “ Là ngày sinh nhật con của ấy, cho nên có cách nào đến studio." Tạ Thư Dật .

      Nhã Nghiên lúc này mới kinh ngạc: “ là, Phương Viễn Chi mới là Hải Chi Lệ? Là kỳ quái đó sao?”

      “Đúng vậy, ấy mới là Hải Chi Lệ.” Tạ Thư Dật .

      “Khó trách, khó trách trước kia Phương Tĩnh muốn cho ấy xem hiệp ước, nhưng mà, nhưng mà tại sao ấy lại để cho Tiểu Tĩnh thế thân mình?” Hứa Nhã Nghiên bừng tỉnh hiểu ra.

      ấy ngoại hình của mình tốt, thích hợp xuất đầu lộ diện trước công chúng.” Tạ Thư Dật .

      “ Ặc, ra , có cần thiết như vậy, ấy che mặt, có thể mặt có vết thương, đoán chừng là ấy có chút tự ti thôi." Hứa Nhã Nghiên .

      nghĩ tới, cái đó như người Ả Rập đó mới là Hải Chi Lệ, đúng là nhìn người nên chỉ nhìn bề ngoài a!

      “ Có lẽ." Tạ Thư Dật .

      ấy rất thú vị, người phụ nữ kì quái, hơn nữa lại còn là phụ nữ có bề ngoài xấu xí, nhưng lại có thể viết ra những lời văn đẹp đẽ như vậy, rất đáng được tuyên truyền, công khai.”Hứa Nhã Nghiên .

      ấy cũng thích công khai." Tạ Thư Dật .

      có chút khiếp sợ a." Hứa Nhã Nghiên

      Tạ Thư Dật quyết định kết thúc chuyện: “ Tôi muốn tắm, cả ngày bụi bặm rồi!”

      Sau đó bỏ lại Thường Hàn cùng Nhã Nghiên ngồi trong phòng khách, ung dung lên phòng mình.

      Đợi đến Tạ Thư Dật lên lầu, Thường Hàn có chút cười cười nhìn Hứa Nhã Nghiên: " Hứa gia lớn như vậy, em đúng là tích cực trong công việc a, trực tiếp đến tìm người a!”

      Nhã Nghiên liếc cái: " Ai cần lo!”

      Sau đó ngẩng cao lên đầu cũng lên lầu.

      Thường Hàn tối tăm nhìn bóng lưng của , từ năm Nhã Nghiên mười sáu tuổi cho đến bây giờ, vẫn luôn bị từ chối, mực theo đuổi, cũng cố chấp. Lúc nghe vào làm ở Hải Dậ, cũng chút do dự mà kí kết hợp đồng với Hải Dật chỉ để có thể lúc nào cũng nhìn thấy . Bất quá, trong mắt Nhã Nghiên hề có ! Mà nam nhân trong mắt lại người con khác, ngốc này biết ràng nhưng vẫn muốn liều mình vào vũng lầy, giống như cũng biết rất ràng cho tới bây giờ chỉ thích Tạ Thư Dật, nhưng lại cam tâm tình nguyện chờ ! Chờ ngày bị thương đến sứt đầu chảy máu, chờ ngày nhận ra tất cả rằng Tạ Thư Dật nhưng vẫn vẫn luôn đứng nơi đây, chờ đợi !

      (((((((((Huhuhu, Hàn Ca, thương nhất. Sao lại khổ thế hả . Soái ca đích thực là đâyL(((((()))))))

      Trong lòng Hứa Nhã Nghiên bây giờ nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến Tạ Thư Dật gần gũi Phương Viễn Chi như vậy, liệu có phải có hứng thú với Phương Viễn Chi ?

      thể nào thể nào! Tạ Thư Dật là tuyệt đối để ý Phương Viễn Chi , ta chỉ là người câm, chuyện cũng khó khăn, hơn nữa lại còn xấu xí, nếu tại sao lại phải che mặt?

      suy nghĩ nhiều rồi! Nhất định là suy nghĩ nhiều rồi! Nhã Nghiên ở trong lòng đột nhiên rùng mình cái.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 184: Đứa Bé Trai Này Phải Con, Cha Nghĩ Sao?

      Tạ Thư Dật trở lại Đài Bắc, Tạ ba ba hỏi : “ Con sao lại chạy tới Hải Giác, xảy ra chuyện gì sao?”

      có gì, chỉ là muốn giải giải sầu mà thôi." Tạ Thư Dật .

      Tạ ba ba thở dài cái, : “ Con đến đó, cũng coi như có thể buông xuống được rồi, cha với con này, con bé Nhã Nghiên cũng rất tốt, Hứa bá bá, bá mẫu vẫn rất coi trọng con. Bằng con nghĩ làm sao mà Hứa gia lớn như vậy, lại để con mình làm ở Hải Dật, nếu phải họ có ý tác hợp, họ dễ dàng đưa con mình tới cái công ty đó sao?”

      “Nhã Nghiên chẳng liên quan tới con, đừng nhắc ấy trước mặt con!” Tạ Thư Dật có chút khách khí trả lời cha.

      “ Coi như tới Nhã Nghiên, cũng thể cứ tiếp tục sống như vậy! vẫn thể quên được Hải Nhạc sao? Hải Nhạc rồi, con bé thể nào quay trở lại nữa!”

      , ấy , chắc chắn tương lai lâu, con tìm được ấy, con nhất định tìm được ấy!” Tạ Thư Dật , sau đó đến bên máy vi tính, lấy file ảnh chụp cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối ở Hải Giác và ảnh chụp khu vui chơi chuyển tất cả vào máy vi tính.

      “ Ngu ngốc a, chẳng lẽ phải tìm cả đời như vậy? Như vậy lúc nào mới thấy đây hả? biết ràng chỉ là vô dụng a.” Tạ ba ba bóp cổ tay thở dài.

      Tạ Thư Dật cũng có đáp lời của cha đầu, chuyên tâm loay hoay chép những tấm hình kia.

      Tạ ba ba thấy vẫn lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào máy vi tính, ông liền chạy lại gần, khi thấy tấm hình Tiểu Bảo Tiểu Bối lên màn hình, ông khỏi có chút ngạc nhiên, liền hỏi Tạ Thư Dật: “Tại sao ngày xưa cha chưa thấy tấm hình này của con? Là mẹ con đưa con sao? Thằng bé chính là con sai, nhưng xinh xắn này là ai?”

      “Cha, cha đây là con?” Tạ Thư Dật thất kinh.

      phải là con là ai à? Đây cũng là lúc con 5, 6 tuổi phải? Là ai đưa cho con? Ta nhớ mẹ con hoặc ta có chụp cho con tấm hình này nha? Là ai đưa con chụp sao? Sao trước giờ ta chưa thấy tấm hình này? Chẳng lẽ là mẹ con? Nhưng mà mẹ con mấy năm đó vẫn bị bệnh nằm liệt giường, sao có thể chụp hình cho con? Rốt cuộc là ai đưa con chụp hình? Cha vẫn còn áy náy trong lòng, năm đó bởi vì bận rộn mà quan tâm nhiều đến con, cũng chưa khi nào dẫn con chơi, nhà chúng ta ngay cả ảnh chụp chung cũng có! Cũng bởi vì ít chuyện với con, cho nên tính tình con mới trở nên khó gần như vậy, bây giờ suy nghĩ mới thấy, đáng lẽ ban đầu cha nên dành ra nhiều thời gian hơn để ở bên con! Ai da, những tấm hình này chẳng lẽ là mẹ con chụp sao? Bất quá, này quả nhìn ra, phải là Tương Tư, Tương Tư lúc đó có cao hơn con chút, cũng phải là Nhã Nghiên, con bé lúc còn có mập như vậy! Mà bạn bè của mẹ con cũng có đứa con nào như vậy… Là con nhà ai đây?” Tạ ba ba vừa lật xem vừa , ông cảm thấy kỳ quái, tiểu công chúa này rốt cuộc là con cái nhà ai?

      Tạ Thư Dật nghe được lời của cha liền kiềm chế được kích động, trời ạ, rất giống sao?

      “ Cha khẳng định là rất giống con sao? Con nhớ năm đó mình có giống như vậy hay ?” chắc chắn với cha.

      “ Cha tuy già nhưng cũng đãng trí tới mức ngay cả ngoại hình của con trai mình cũng quên đâu! Bất quá, lúc đó con đúng ra là có mập như vậy? Lúc 6 tuổi con nghỉ hè ở đó, khi quay trở lại gầy tong teo, haiz.” Tạ ba ba .

      “ Tấm hình này là chụp ở ngoài cổng Hải Giác sao? Tấm hình này đáng quý tới mức nào chứ, lúc đó chú Phúc còn chưa tới, khả năng là Hàn laõ quản gia đưa con rồi chụp hình đây, sau này bác ấy cũng già bệnh tật, có thể đem cái hình này cho mẹ con, sau nhiều năm như vậy con lại tìm ra nó.”

      Niềm vui đột nhiên ập tới khiến Tạ Thư Dật gần như muốn điên!

      Nếu quả như lời cha chỉ có thể xảy ra tình huống, Tiểu Bảo có thể chính là con trai ruột của !

      Phương Viễn Chi cũng chính là Hải Nhạc mà vẫn tìm kiếm bao lâu nay?

      Trời ạ! Mọi chuyện có phải là ? Có ?

      “Cha, nếu con , đứa bé trong tấm hình này phải là con, cha nghĩ sao?” Tạ Thư Dật thanh đều là run rẩy .

      “ Chuyện này thể nào chứ! phải là con? Vậy là ai? lẽ ta nhận lầm?” Tạ ba ba kinh ngạc cằm đều muốn rớt xuống.

      Tạ Thư Dật đột nhiên đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe để lên bàn rồi chạy ra ngoài.

      “ Thư Dật, con còn chưa cho ta biết đây là chuyện gì a!” Tạ ba ba đuổi theo kêu.

      “ Chờ con quay trở lại cho cha biết!” Tạ Thư Dật quay đầu lại hướng về phía cha .

      thể nào đâu? phải là hình của Thư Dật khi còn bé ư? Là ta nhận lầm?

      Tạ ba ba nhìn đứa con trai biến mất trước mặt như cơn gió, miệng kinh ngạc lẩm bẩm.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 185: Chúng Ta Cùng Nhau Về Đài Bắc!

      Tạ Thư Dật lái xe giống như mũi tên lao ra khỏi Tạ gia, muốn trở lại Hải Giác! muốn biết ! nhất định phải biết !

      Nếu như Phương Viễn Chi là Nhạc Nhạc, tại sao lại muốn gặp ? Tại sao muốn trở thành người dưng? Tại sao?

      Phương Viễn Chi, nếu như em là Nhạc Nhạc, ràng ở trước mặt em, tại soa lại giả bộ biết ? Tại sao?

      càng nghĩ càng hiểu, nghĩ ra, nếu như thực ấy, tại sao lại chịu nhận !

      Lòng Tạ Thư Dật nóng như lửa đốt, điên cuồng phóng xe, chỉ hận sau lưng mình mọc ra ngay đôi cánh, mau mau bay đến Hải Giác!

      Khi lái xe đến Hoa Liên cũng là hai giờ sáng, có lái xe đến Hải Giác mà thẳng mạch tới Phương gia, khi nhìn thấy nhà dân, tâm tình kích động của cũng bắt đầu lý trí chút.

      Nếu như quả thực là ấy, mà lại muốn nhận , càng thể lỗ mãng, càng thể gấp gáp mạo nhận, trước tiên muốn biết vì sao lại muốn nhận biết !

      Năm năm a! Năm năm! Trong đời có bao nhiêu lần năm năm? ấy tại sao muốn núp mình nơi này? Tại sao lại phải sống với cái tên Phương Viễn Chi? Tại sao phải tránh , để suốt năm năm tìm thấy?

      Trong lòng của Tạ Thư Dật như bị thiêu đốt, ngừng đau đớn, chờ trời sáng đến mức tim cũng như muốn ngừng đập. chỉ mong sao trời mau sáng, rất muốn sớm nhìn thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối, muốn xác nhận chuyện, nhất định phải xác nhận chuyện!

      Chờ đợi sao lại dài đến như vậy, Tạ Thư Dật ngồi ở trong xe, cách nào làm cho mình ngủ, cảm giác khác gì những năm mà rời bỏ !

      biết nghe mấy lần tiếng gà gáy, rốt cuộc mặt biển dần dần hé lên ánh bình minh, Tạ Thư Dật nghe được tiếng ngư dân gõ kẻng, tiếng chó sủa liên tiếp cùng với tiếng gà gáy. Làng chài buổi sáng sớm yên tĩnh mà sống động, tựa như tâm tình lúc này, muốn bình tĩnh lại có cách nào bình tĩnh được.

      Rốt cuộc, cánh cửa mà chờ đợi cuối cùng cũng kèn kẹt mở ra, vội vàng mở cửa kính xe, vứt điếu thuốc còn hút tay xuống đất, tính chạy đến gần nhưng nhìn lại mới nhận ra ba mẹ Phương cùng Tiểu Tĩnh cười vui vẻ, trong lòng Tạ Thư Dật có chút thất vọng, chỉ thấy ba mẹ Phương và Tiểu Tĩnh vòng ra phía bên trái, rất nhanh qua khúc cua thấy bóng dáng họ đâu, đoán chừng cả nhà họ lại ra ngư trường bắt đầu ngày làm việc rồi.

      vậy, ở nhà chỉ có mỗi Phương Viễn Chi với Tiểu Bảo Tiểu Bối? Tạ Thư Dật lập tức xuống xe, thẳng tới nhà Phương gia, được nửa đường thấy Phương Viễn Chi và Tiểu Bảo Tiểu Bối ra, chỉ vừa nghĩ tới ấy là Nhạc Nhạc, tim của liền đau đớn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, Tạ Thư Dật chạy nhanh về phía Hải Nhạc.

      Hải Nhạc hai tay dắt hai con, chuẩn bị đưa bọn nhà trẻ, mới được mấy bước liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “ Phương Viễn Chi, chờ chút!”

      Đây là giọng của Tạ Thư Dật mà, sớm như vậy, làm sao lại xuất ở nơi này? Hải Nhạc ngạc nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn vọi vã chạy đến chỗ và Tiểu Bảo Tiểu Bối.

      sai, chính là cha nuôi mà! Cha nuôi!” Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối hoan hô vội vàng chạy tới đón Tạ Thư Dật , Tạ Thư Dật vừa nghĩ tới Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối có thể là những đứa con ruột thịt của mình liền kích động ôm hai đứa bé vào trong ngực hôn rồi lại hôn. Râu ria cằm Tạ Thư Dật đâm vào khuôn mặt trứng nộn mềm mại của hai đứa bé khiến chúng bị nhột thôi.

      “Râu của cha nuôi đâm vào mặt con rồi, là nhột , nhột quá a!”Tiểu Bối cười tránh né Tạ Thư Dật .

      “Cha nuôi, con sợ đâm." Tiểu Bảo cũng hôn Tạ Thư Dật hớp, “ Cha nuôi mấy ngày rồi mới tới thăm chúng con, Tiểu Bảo rất vui a!”

      “Bởi vì cha nhớ các con.” Tạ Thư Dật đứng dậy, thẳng tắp nhìn Hải Nhạc.

      Hải Nhạc cảm thấy ánh mắt của hôm nay đặc biệt nóng bóng, giống như là hai cây đuốc muốn thiêu cháy vậy, cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của , có chút đỡ nổi liền vội vàng cúi đầu.

      Tạ Thư Dật chỉ cần nghĩ đến có khả năng chính là Nhạc Nhạc mà mình tìm bấy lâu nay, tim của liền bính bính trực nhảy, hít hơi sâu, từng bước từng bước từ từ về phía .

      Hải Nhạc tình tự tin lui về phía sau mấy bước, hôm nay Tạ Thư Dật kỳ quái, ánh mắt của , vẫn nhìn chằm chằm, lại mang theo loại câu hồn, cũng có thể đủ để đốt cháy lý trí của . Ánh mắt mị hoặc và nóng bỏng như vậy, khiến cho trống ngực đập thình thình, mặt của nóng hừng hực thiêu đốt , gặp quỷ a, đúng là bị điên rồi, đúng ra mà , nên dùng loại ánh mắt này nhìn , bị gì sao?

      Tạ Thư Dật tới trước mặt , bình tĩnh nhìn nữ nhân gầy yếu trước mắt mình, lúc này lòng bất an như con thỏ bị lang sói nhìn trúng, tay chân luống cuống, cúi đầu dám nhìn , chả lẽ nhìn đáng sợ như vậy sao? Nhưng bây giờ quản được nhiều như vậy, ở trong lòng la lên: ‘ Nhạc Nhạc, là em sao? Là em sao? Em chính là Nhạc Nhạc sao?’

      Tạ Thư Dật cố nén kích động muốn ôm vào trong ngực, sợ rằng mình làm kinh động đến , khiến sợ , cho nên giọng hỏi: “ Viễn Chi, gặp lại?”

      Ngữ khí của , sao lại nhàng như vậy, tựa như cơn gió thoảng qua lòng của Hải Nhạc, khiến cho nội tâm của lại trận rung động. Hải Nhạc chần chừ, tự tin ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật, đối diện với đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm như đêm tối kia, trong mắt của khiến cảm nhận được thứ như là thâm tình. Đợi chút, thâm tình? Làm sao có thể? rốt cuộc suy nghĩ lung tung những thứ gì? Trong mắt của , làm sao lại có thâm tình với ?

      Hải Nhạc trong lòng rét lạnh, khỏi lại lui về sau bước, sau đó vội vàng đối gật đầu cái.

      Tạ Thư Dật thấy vẫn dáng vẻ sợ hãi như vậy, quay người dùng bàn tay kích động ôm lấy Tiểu Bối vào trong ngực để tránh mình đến lúc kích động kiềm chế được đem cái nữ nhân trước mắt này đến trong ngực của mình. Như vậy quá đường đột rồi, lòng của bây giờ yếu ớt như thế, nếu làm ra hành động ổn, có thể đem hù dọa hồn bay phách tán mất, đến lúc đó lại càng tránh xa , cho nên phải nhịn, phải nhẫn nhịn!

      Tạ Thư Dật nỗ lực hít sâu, để cho mình có thể ở trước mặt bình tĩnh chút, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối cũng nghi ngờ nhìn , biết cha nuôi bị làm sao.Tạ Thư Dật cảm giác được mình có thể bình tĩnh đối mặt rồi, xoay người, cười cười với Hải Nhạc: " Viễn Chi, tôi hôm nay tới đây là muốn đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối Đài Bắc chơi chuyến, có thể xin nghỉ cho bọn trẻ ? Ngày mai là Quốc tế Thiếu nhi rồi, chúng có hai ngày nghỉ?”

      “A a a, cha nuôi là tốt a, cha lại đưa chúng con chơi sao!” Tiểu Bối cao hứng hôn lên má của Tạ Thư Dật.

      “Con muốn , con cũng muốn , con và em cũng chưa từng đến Đài Bắc, chúng con muốn !” Tiểu Bảo cũng lôi kéo vạt áo Tạ Thư Dật kích động hô lên.

      Hải Nhạc kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, muốn đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối Đài Bắc chơi chuyến? thích Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vậy à? Bất quá, bọn họ mới khu vui chơi Hoa Liên cách đây mấy ngày mà?

      Hải Nhạc tự chủ được lắc lắc đầu.

      cho lắc đầu! Tôi cho phép từ chối!” Tạ Thư Dật thấy lắc đầu, khỏi lườm cái, “ Tiểu Bảo Tiểu Bối cũng muốn đấy!” (((((( quá gian xảo rồi nha!)))))

      “Đúng vậy a, mẹ, để cho con với hai chơi Đài Bắc chuyến nhé! Mẹ là tốt nhất, là mẹ tốt nhất đời! Mẹ để cho Tiểu Bảo Tiểu Bối nhé!” Tiểu Bối ngẩng đầu giương đôi mắt to trong khẩn cầu nhìn mẹ.

      Hải Nhạc khỏi có chút mềm lòng, chẳng qua là ngờ Tạ Thư Dật thích Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối như vậy, năm ngày ba bữa lại tới Hải Giác, cần làm sao?

      ở trong lòng hoài nghi .

      Tiểu Bảo chạy tới, kéo kéo vạt áo của mẹ, ngẩng đầu lên với mẹ : “Mẹ, chúng con rất ngoan, mẹ đồng ý cho con và em nhé, Tiểu Bảo rất thích ở cùng cha nuôi a!”

      Trong lòng Hải Nhạc liền đau xót, Tiểu Bảo rất mến Tạ Thư Dật, là huyết nhục thân cận, mới khiến cho Tiểu Bảo thích Tạ Thư Dật như vậy sao?

      Hải Nhạc ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, gật đầu cái.

      Tạ Thư Dật thở phào nhõm, : “ Vậy, để tôi đưa tới nhà trẻ xin nghỉ, chúng ta cùng nhau đến Đài Bắc!”

      Cái gì? Nghe khẩu khí của là ngay cả cũng phải sao? Hải Nhạc nhất thời trợn to hai mắt.

      Tạ Thư Dật nhìn ra trong mắt có nghi vấn, : "Tất nhiên là cùng, chẳng lẽ nghĩ rằng tôi chỉ muốn mờiTiểu Bảo Tiểu Bối , muốn mời cùng sao?”

      Hải Nhạc vội vàng lắc đầu cái, dùng ngôn ngữ của người câm điếc : “ , Tiểu Bảo Tiểu Bối , tôi , có ở bên cạnh bọn trẻ là tôi yên tâm rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :