1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 176: Xin Lỗi Vì Tổn Thương , Viễn Chi!

      Tạ Thư Dật lưu số điện thoại của mình vào điện thoại của Hải Nhạc, nhưng ngờ màn hình lại lên dòng chữ: ‘ Danh bạ tồn tại, có muốn ghi đè?’

      Tạ Thư Dật trong lòng chợt nhói cái, trực tiếp bấm gọi, rất nhanh điện thoại di động của liền reo lên.

      “ Làm sao lại biết số điện thoại của tôi?” Tạ Thư Dật đột nhiên hỏi Hải Nhạc.

      Hải Nhạc có chút hốt hoảng, số điện thoại di động là Tiểu Bảo sợ quên mất nên mới lưu vào, chứ phải cố ý lưu. Biết số điện thoại của sao chứ, có thể chuyện sao?

      Hải Nhạc chỉ vào Tiểu Bảo ngồi chơi trò chơi say sưa.

      “Là Tiểu Bảo lưu vào điện thoại của sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Hải Nhạc vội vàng gật đầu.

      Tạ Thư Dật khỏi tự giễu cười cười, tại trở nên ngu xuẩn rồi, hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, số điện thoại nhất định là Tiểu Bảo cho, bằng , làm sao có thể biết.

      Tạ Thư Dật trả điện thoại cho Hải Nhạc, : “ Tôi hỏi mấy câu, hãy nhắn tin trả lời.”

      Hải Nhạc chần chờ gật đầu cái.

      “Viễn Chi, cho tôi biết, Hải Chi Lệ ràng chính là , tại sao lại để Tiểu Tĩnh giả mạo mình?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Hải Nhạc cười khổ tiếng, gửi tin nhắn cho Tạ Thư Dật: “Bởi vì hình tượng của tôi tốt.”

      Tạ Thư Dật nhận được tin ngắn, trầm tư nhìn , hồi lâu, : “ Ngoại hình của có cái gì tốt, chỉ là do vẫn luôn để ý. Nếu như tin vào bản thân mình, ngoại hình của là rất thu hút người khác. Lại , khi che mặt in hình sách, tôi tin chắc rằng độc giả thêm phần hiếu kì về .”

      Hải Nhạc kích động lắc đầu cái, nhanh chóng gửi tin nhắn: “ ! Tôi cần họ tò mò về mình,tôi thể nào lộ diện trước mặt mọi người. Cảm giác khi họ nhìn thấy khuôn mặt mình, bị mắng là người đàn bà xấu xí, tôi cảm thấy mình giống như quái vật, mọi người đều chán ghét, xa lánh tôi! Tôi chỉ muốn tránh xa họ, càng xa càng tốt! Tốt nhất là ai được nhìn thấy tôi!”

      Tạ Thư Dật nhận được tin ngắn, trong lòng khỏi rầu rĩ .

      “ Tôi hề thấy xấu xí, đôi mắt rất đẹp, nhất định hề xấu xí. có thể tháo khăn trùm xuống để tôi xem qua chút ?” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc nghe được Tạ Thư Dật như vậy, vội vàng lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ lắc đầu, sau đó quay người bỏ chạy đến phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

      Tạ Thư Dật thấy phản ứng kịch liệt như thế, có chút hối hận vì mình quá nóng vội rồi, mới vừa tạo dựng lên lương hảo quan hệ lại bị mình cho phá hư.

      vội vàng chạy lại gõ cửa: " Viễn Chi, xin lỗi, tôi cũng phải là có ý tứ gì khác, xin đừng hiểu lầm, tôi phải là tò mò về khuôn mặt của , tôi chỉ muốn cho biết, phải ai nhìn thấy cũng đều xấu xí. khuôn mặt xinh đẹp, rồi cũng có ngày già nua . hãy suy nghĩ chút, ở trong lòng của Tiểu Bảo Tiểu Bối, là người mẹ xinh đẹp nhất. Ba mẹ Phương cũng thấy xấu xí, Tiểu Tĩnh cũng đối xử với rất tốt. Chỉ cần tiếp xúc với , họ đều nhận ra được ôn như và tâm hồn đẹp của , tôi cũng cảm nhận được điều đó. Tin tưởng tôi, tôi có ác ý.”

      Bên trong vẫn im bặt, nhưng lâu sau điện thoại Tạ Thư Dật có tiếng chuông tin nhắn, vội mở ra tin nhắn.

      “ Thiếu gia tôn kính, lời đẹp đều ra, nhưng tôi vẫn nhớ lúc đầu tôi quyến rũ , loại phụ nữ xấu xi như tôi nhìn nổi, có biết lời của tổn thương người ta tới mức nào ? biết đâu, vì phải là tôi, thể nào hiểu được cảm giác của tôi lúc ấy là đau đớn như thế nào. Vậy mà bây giờ lại với tôi rằng có thể cảm nhận được tôi ôn nhu, tâm hồn đẹp, tôi làm sao có thể tin? Đừng tò mò về tôi, tôi chẳng có gì khác, chỉ là người phụ nữ hạ đẳng xấu xí mà thôi! Hãy rút lại lòng hiếu kỳ của , quay trở về Đài Bắc ! Ngày mai cần cùng chúng tôi đến khu vui chơi đâu. Cảm ơn đối xử tốt với Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi muốn bọn trẻ với cao tới thiếu gia như , hãy lấy lại ngọc bội và Dolphin Kiss? Con tôi vẫn còn , xứng nhận được món quà quý giá như vậy từ thiếu gia!”

      Tạ Thư Dật trong lòng đột nhiên co rút đau đớn , hiểu lầm lần trước khiến tổn thương rất sâu, đáng lẽ nên như vậy!

      xin lỗi, xin lỗi! Tôi lần nữa nhận lỗi với , xin đừng kích động, tôi lòng thương Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi lấy lại thứ gì đưa cho bọn trẻ. Có thể biết, miếng ngọc bội và Dolphin kiss đó, đối với tôi mà là vật vô cùng quan trọng, tôi lừa . Ngọc bội đó là của người con mà tôi nhất tặng cho tôi, tôi đưa nó cho Tiểu Bối, là hy vọng Tiểu Bối sau này lớn lên có thể giống ấy xinh đẹp, lương thiện.Còn Dolphin Kiss , từng viết ra cuốn “ Cá Heo Chi Hôn” , tôi nghĩ hiểu ý nghĩa của nó, nó chính là tín vật đính ước của chúng tôi. Tôi đưa cho Tiểu Bảo Tiểu Bối là lòng quan tâm bọn trẻ, cho nên tôi lấy lại những đồ vật đó! Vừa rồi tôi lỗ mãng rồi, rất xin lỗi! xin lỗi!”

      Rất nhanh, lại nhận được tin ngắn: “ về , xin hãy về ! Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, xin đừng tới quấy rầy cuộc sống bình yên của chúng tôi nữa! Hãy về , nơi này phải nơi nên tới! Cám ơn lòng thương Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi ghi nhớ trong lòng, cầu mong thượng đế phù hộ cho ! Thiếu gia, hãy trở về , khuya lắm rồi! Ngày mai cần tới đón chúng tôi, thân phận của cách xa tôi rất nhiều, tôi hiểu , người ta biết được thành chuyện cười mất, tôi muốn mình trở thành trò cười, xin hãy về !”

      Tạ Thư Dật trầm mặc hồi lâu, thở dài cái, : “ Được rồi, tôi về, hãy mở cửa , tôi có vài lời muốn với Tiểu Bảo Tiểu Bối.”

      “Mẹ, đừng khóc mà.., đừng khóc, Tiểu Bối về sau nghe lời, mẹ đừng khóc." Tiểu Bối cũng ở trong phòng sợ hãi mà .

      vẫn còn khóc sao? Xem ra, quá mức tồi tệ rồi! Tạ Thư Dật trong lòng tràn đầy hối tiếc.

      “Mẹ đừng khóc , ba nuôi cũng nhận lỗi với mẹ rồi, mẹ, mẹ mở cửa , ba nuôi có lời muốn với Tiểu Bảo Tiểu Bối mà.” Tiểu Bảo cũng ở bên cạnh .

      Tạ Thư Dật đứng ngoài cửa chờ đợi cửa mở ra, Tiểu Bảo Tiểu Bối vừa ra khỏi phòng cánh cửa liền đóng lại cái pằng, thiếu chút nữa đụng gãy mất cái mũi của .

      Tạ Thư Dật chỉ đành phải cười khổ lui ra.

      “Ba nuôi, ba muốn gì với chúng con a?” Tiểu Bảo mong đợi nhìn Tạ Thư Dật .

      “A, ba nuôi sợ các con quên, muốn với hai đứa là ngày mai các con phải dậy sớm, ba nuôi tới đây sớm để đưa các con chơi!” Tạ Thư Dật .

      “ Vâng, chúng con dậy sớm.” Hai tiểu tử kia dùng sức gật đầu.

      Tạ Thư Dật nhìn cánh cửa kia cái, : “ Ba nuôi phải rồi, ngày mai gặp lại.” Tạ Thư Dật xong liền hôn lên má Tiểu Bảo và Tiểu Bối.

      “ Vâng, ba nuôi về cẩn thận nhé.”

      “ Ừ, ba đây, ngày mai gặp.” Tạ Thư Dật xong, liền rời Phương gia.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 177: Tiểu Bảo Rất Giống Tạ Thiếu Gia!

      Tạ Thư Dật rời khỏi Phương gia, bộ con đường bên bờ biển. đứng bờ cát, nhìn hoàng hôn biển lớn, biển lúc này rất đẹp, mặt biển vàng óng, từng làn sóng gợn lăn tăn, cực kỳ giống tâm tình nhộn nhạo trong lòng .

      Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc! Em chưa chết phải ? Em vẫn sống ở đâu đó phải ? tin em cứ như thế mà rời xa ! dừng tìm kiếm! nhất định tiếp tục tìm em! tin rằng chúng ta gặp lại nhau! Cho dù em vì lí do gì mà muốn trở về ! Hãy chờ đến tìm em!

      “ Nhạc Nhạc! Em phải chờ ! Nhất định phải chờ !” Tạ Thư Dật nắm chặt hai bàn tay, hướng về phía biển rộng bao la mà hô to.

      Biển rộng im lặng, bầu trời im lặng, nhưng lại nhàng đánh vào lòng Tạ Thư Dật, trong lòng trào dâng lên chút kích động, chút hy vọng, Nhạc Nhạc của , nhất định nơi nào đó, chờ đến tìm !

      Mà giờ khắc này, Hải Nhạc vẫn dựa lưng vào cánh cửa, nước mắt yên lặng rơi từng giọt.

      hiểu tại sao lại đối với kỳ lạ như vậy, ban đầu khó nghe như vậy, nhưng bây giờ lại có thể cảm nhận được nội tâm ôn nhu và xinh đẹp của . Buồn cười, rất buồn cười, cho rằng tin hay sao?

      hiểu, hiểu !

      Coi như biết là Hải Chi Lệ, vậy thế nào, cũng thể thay đổi cái gì, vẫn là phương Viễn Chi, là Phương Viễn Chi xấu xí.

      Tạ Thư Dật, đừng xuất trước mặt em, xin đừng xuất trước mắt em, nếu khiến em phát điên mất!

      Thế nhưng, những Tạ Thư Dật biến mất khỏi tầm mắt mà còn xuất cực kì sớm. Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng Tạ Thư Dật gõ cửa Phương gia, vốn là muốn đuổi , muốn đưa bọn Hoa Liên, ngờ mới sáng sớm, khi mặc quần áo cho bọn trẻ đứng ngoài gõ cửa.

      Trực giác của biết là đứng ở ngoài, nhưng trong lòng tia vui vẻ nào mà rất buồn bực, tại sao? Khi muốn tới gần lại tuyệt tình, khi bắt đầu lùi bước lại giải thích được thân cận với !

      Tiểu Bảo như làn khói chạy mở cửa, phải là , còn là người nào?

      “Tiểu Bảo, Tiểu Bối, sinh nhật vui vẻ a, ba nuôi đồng ý đưa các con chơi, ba nuôi nuốt lời.” Tạ Thư Dật đứng ngoài sân lớn tiếng .

      “Ba nuôi!” Tiểu Bối vừa nghe đến giọng của Tạ Thư Dật, vội vàng buông Hải Nhạc chải tóc cho bé, hưng phấn chạy ra ngoài.

      Hải Nhạc muốn tránh, nhưng Tạ Thư Dật rất nhanh liền vào nhà, Tạ Thư Dật hướng về phía nhe răng cười tiếng: “ chào buổi sáng nè.”

      Hải Nhạc chỉ đành phải hướng về phía gật đầu cái.

      Xem ra thần sắc vô cùng sảng khoái, còn hai con mắt thâm quầng tựa như gấu trúc, hơn nữa, ăn mặc rất giản dị, thân màu trắng an nhàn dưới ánh nắng mặt trời, tràn đầy sứ sống. Từ lúc gặp lại, Hải Nhạc chưa hề thấy qua dáng vẻ tỏa sáng này của Thư Dật, dáng vẻ thâm trầm , ưu tư trước đây của như bị quét sạch rồi.

      như vậy, khiến cho Hải Nhạc khỏi nhìn mấy lần, nhiều năm như vậy, vẫn thích mặc màu trắng. Nhưng mà, nhìn mặc đồ màu trắng so với tây trang màu đen thuạn mắt hơn nhiều, thích khi mặc nhưng bộ đồ giản dị, hưu nhàn hơn, khi mặc đồ tây trang, thực cảm thấy thể với tới. Ai da, muốn đâu à? Bọn họ phải là cùng thế giới người của rồi, Hải Nhạc khỏi cúi đầu, có chút tinh thần chán nản.

      Tạ Thư Dật với : “Viễn Chi, nếu tất cả mọi người đều chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát chứ!”

      Hai đứa bé vốn cho là mẹ muốn ba nuôi cùng chúng, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng nào ngờ ba nuôi vẫn tới, hai đứa bé vui mừng khôn siết, đứng vây quanh Tạ Thư Dật.

      “ Đúng vậy a Đúng vậy a, mẹ, chúng ta lên đường !" Hai vật nịnh bợ nhìn mẹ, chỉ sợ mẹ đuổi ba nuôi .

      Thấy ánh mắt khẩn cầu của hai đứa bé, trong lòng Hải Nhạc thở dài cái, chỉ đành phải gật đầu.

      “Oa a! Chúng ta lên đường thôi!" Hai đứa hoan hô, đội nón, đeo chai nước rồi chạy ra ngoài.

      “Mẹ, con có thể mang Tiểu Miêu ((((Con mèo nhà này nuôi))))) ? Nó phải ở nhà mình a!” Tiểu Bối đột nhiên .

      Hải Nhạc lắc đầu cái, ra hiệu với Tiểu Bối: “ mang tới sân chơi lạc mất, nó biết đường trở về. Phải để nó ở nhà thôi, chúng ta trở về cho nó đồ ăn ngon.”

      “Vâng.” Tiểu Bối gật đầu cái.

      Bốn người lên xe của Tạ Thư Dật, lại chính là chiếc Pagani màu trắng của mấy năm trước. Kỳ lạ, lần này tại sao lại chiếc này? Hải Nhạc nhớ lần trước lúc tới là chiếc Lamborghini màu trắng mà? ((((((((Mình thích mình thôi J)))))

      “ Á, ba nuôi à, chỉ có hai chỗ ngồi, làm thế nào ngồi đây?” Mặt Tiểu BảoTiểu Bối xụ xuống.

      “Hả? Ba lấy nhầm xe rồi.” Tạ Thư Dật lúc này cứ như từ trong mộng tỉnh dậy.

      “Vậy phải làm thế nào?” Tiểu Bảo sốt ruột, chỉ sợ cha nuôi lại được rồi.

      “ Ừm, chúng ta có thể xe buýt a!” Tạ Thư Dật giống như thể làm gì mà .

      Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật , cũng có chút thể làm gì, chỉ sợ cả đời này cho tới bây giờ cũng ngồi phương tiện công cộng, lần này sao có thể cùng ba người bọn họ mà chen chúc xe buýt chứ.

      Nhưng bất đắc dĩ, Hải Nhạc buộc phải gật đầu cái.

      “ Vậy đem xe vào trong sân .” Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật liền quyết định chủ ý muốn ngồi xe buýt, cần mình lái xe, có thể cùng hai đứa bé càng thân cận chút.

      lái xe vào trong sân, liền cùng bọn họ chuyến xe buýt sớm, xe đều là người trong thôn, khi thấy Tạ Thư Dật bế Tiểu Bảo Tiểu Bối lên xe, Hải Nhạc theo phía sau có chút nán lại.

      “ Viễn Chi, chơi à ?" Có người hướng Hải Nhạc chào hỏi.

      Hải Nhạc mỉm cười gật đầu cái.

      “Tiểu Bảo Tiểu Bối, các cháu muốn đâu?” Có người hỏi.

      “Hôm nay là sinh nhật của cháu và em , chúng cháu muốn khu vui chơi.” Tiểu Bảo lớn tiếng .

      Lần này có cha nuôi cùng nhau phụng bồi nó và em , cảm thấy là rất thoải mái.

      “ A? Chú đó là ai vậy?” Lại có người hỏi.

      “Là cha nuôi của cháu!” Tiểu Bối cướp lời, “ Ba nuôi là thiếu gia của ông cậu, ở trong ngồi nhà lớn phía bên kia a!”

      thể nào? Thiếu gia của ông cậu Tiểu Bối? Chẳng lẽ là Tạ gia thiếu gia? Người này dáng vẻ cũng rất khí chất a.

      Khó trách, khó trách đẹp trai như vậy, còn trẻ mà lại có khi chất như thế! Hóa ra là Tạ đại thiếu gia! Cậu ấm trăm năm khó gặp! ((((((Gì mà ghê vậy trời))))))))

      Nhưng mà, cậu ta làm sao lại có quan hệ với Viễn Chi? Chuyện gì xảy ra à? đại thiếu gia cao cao tại thượng như vậy, sao lại là ba nuôi của Tiểu Bảo, Tiểu Bối? Đúng là Viễn Chi có phúc ba đời nha. Mặc dù Viễn Chi xấu xí, nhưng hai đứa lại vô cùng xinh đẹp, nghĩ tới ngay cả Tạ đại thiếu gia cũng thích cặp song sinh này! Đúng là phúc ba đời mà!

      Vì vậy mọi người liền cảm thấy nể Viễn Chi, người phụ nữ này, đơn giản, lại khiến cho đại thiếu gia trở thành cha nuôi của con mình!

      Tạ Thư Dật hướng về phía mọi người khẽ vuốt cằm: “ Chào mọi người.”

      “Ngài là Tạ gia đại thiếu gia?" Có người xác định hỏi.

      “ Tôi là Tạ Thư Dật ." Tạ Thư Dật gật đầu cái .

      Cả xe đầy tiếng thán phục, khiến Hải Nhạc có chút thoải mái.

      “Thiếu gia, ngồi bên này, ngồi bên này." Tất cả mọi người tranh nhau nhường chỗ ngồi.

      cần đâu, chúng tôi còn có con , ngồi phía sau được rồi.” Tạ Thư Dật lễ phép .

      Hải Nhạc nghe hai chữ chúng tôi, nhìn Tạ Thư Dật ôm Tiểu Bối, tay dắt Tiểu Bảo, mà theo ở phía sau, trong lòng đột nhiên dâng lên loại cảm giác ấm áp khó tả, cảm giác là gia đình hạnh phúc?

      ra bọn họ chính là người nhà, nhưng chỉ mình biết được thực đó mà thôi! Trong lòng Hải Nhạc lại cảm thấy chán nản.

      Bởi vì xe toàn là những người nông dân bình thường, hội được gặp những nhân vật lớn, vốn dĩ là phải chuyện dè dặt, nhưng đột nhiên người hề câu nệ, liền câu: “ Nhìn kỹ thấy Tiểu Bảo rất giống thiếu gia nha, ha ha, dù phải là người nhà, Tiểu Bảo xem ra là tìm đúng cha nuôi rồi a, so với con trai ruột có gì khác biệt.”

      “ Phải ha, càng càng có chút giống, xem cái mũi kia, ánh mắt kia…”

      Tất cả mọi người phụ họa .

      Tạ Thư Dật nghe bọn như vậy, cũng khỏi cẩn thận quan sát Tiểu Bảo , nghi ngờ, vừa , đúng là cảm thấy Tiểu Bảo cùng mình có chút giống rồi.

      thể nào? Làm sao lại giống như vậy? Tim của thình thịch nhảy, khỏi nhìn về Hải Nhạc, Hải Nhạc có chút bối rối, nhưng vẫn trấn định nhìn Tạ Thư Dật , cũng lắc đầu cái, vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo , Tiểu Bảo hiểu ý, nhìn mẹ ra hiệu, sau đó với Tạ Thư Dật: “ mẹ ta , ba cần để ý, bọn họ chỉ là đùa mà thôi, chúng ta giống nhau.”

      Tạ Thư Dật cười cười, như có chuyện gì xảy ra : “ Tôi ngại, đáng lẽ như ông trời cho tôi đứa con ruột thịt như vậy mới phải, tôi cao hứng còn kịp a, đột nhiên lại có thêm được con trai con nuôi, đúng là chuyện nằm mơ cũng nghĩ tới.”

      Hải Nhạc nghe được như vậy, trong lòng khỏi áy náy, khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật , sao? Nếu là ruột thịt mới phải sao? cao hưng kịp?

      “Có ? Có ? Vậy ba nuôi làm ba ruột của chúng con nhé!" Tiểu Bối cao hứng muốn chết.

      Hải Nhạc trợn mắt nhìn Tiểu Bối cái, Tiểu Bối le lưỡi cái: “ Con thực rất muốn như vậy nha, nhưng còn phải do ba nuôi quyết định a!”

      Hải Nhạc sợ hãi nhìn Tạ Thư Dật , Tạ Thư Dật lắc đầu với : “ lời ra, tôi ngại.”

      Hải Nhạc thấy làm bộ dạng như có gì, yên lòng.

      Nhìn Tiểu Bối vẫn ngồi trong lòng Tạ Thư Dật, hỏi chuyện , Tạ Thư Dật cũng rất kiên nhẫn phụng bồi Tiểu Bối trò chuyện, Tiểu Bảo ngồi đùi Hải Nhạc thỉnh thoảng chen vào mấy câu. Hải Nhạc nhìn ba người bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có ở đây, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối mới có thể vui vẻ như vậy, nếu như hôm nay tới, đoán chừng Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nhất định mặt mày ủ rũ, thể hiếu động như vậy.

      Cái gì gọi là duyên phận? Tạ Thư Dật cùng hai đứa bé này chính là duyên phận!

      Hải Nhạc ở trong lòng cảm thán.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 178: Cũng Sợ Sét Đánh?

      Tạ Thư Dật nhắn cho : “ Tối hôm qua xin lỗi, mong đừng giận.” Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật cái lại thấy nhìn cười.

      Hải Nhạc nhìn về phía lắc đầu cái.

      “Vậy tốt rồi." Tạ Thư Dật thở phào nhõm.

      Bởi vì trong lòng vẫn còn tia hy vọng mong manh, có thể vẫn là thất vọng, đột nhiên lại để ý tới tâm tình của Phương Viễn Chi, khi biết cũng tức giận, yên lòng.

      Cuối cùng xe buýt cũng tới trạm Hoa Liên, Hải Nhạc gọi các con dậy, bốn người cùng nhau xuống xe, Tạ Thư Dật đưa tay gọi tax đến khu vui chơi Hoa Liên.

      “Oa! là xinh đẹp ! Oa! Mẹ! Đu quay là cao a! Mẹ, con muốn ngồi! Con muốn ngồi!" Còn chưa vào trong sân, Tiểu Bối liền rùm beng muốn ngồi đu quay rồi.

      Bốn người cùng nhau vào khu vui chơi, Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật chỉ có thể theo hai đứa trẻ chạy đằng trước, ngồi vòng tròn ngựa gỗ, xe cáp treo, thuyền hải tặc, sau đó là Ma Thiên Luân ((((Vâng là cái đu quay đấy ạ)))))))), lần đầu tiên tới khu vui chơi, hai đứa bé rất cao hứng, chơi quên cả trời đất.

      Khi bước tới nhà ma cương thi, Tiểu Bảo tò mò dừng lại.

      “Bên trong này có cương thi sao?" Tiểu Bảo hỏi.

      “Ặc, bên trong có cương thi trẻ em sao? Tiểu Bối thích cương thi trẻ em." Tiểu Bối ôm lấy Tạ Thư Dật chân, ngẩng đầu mong đợi nhìn Tạ Thư Dật .

      “Tiểu Bối sợ cương thi sao? Lá gan lớn như vậy?" Tạ Thư Dật bế bé lên.

      “ Con sợ ..., những thứ này đều là giả.” Tiểu Bảo , “Cha, mẹ, con muốn vào chơi.”

      Tiểu Bảo ngay cả chữ ‘Cha nuôi’ cũng tiết kiệm, chỉ gọi là cha, cậu bé rất muốn Tạ Thư Dật trở thành cha ruột của mình a!

      “ Con cũng vậy, con sợ, có cha ở đây, con sợ gì hết, con muốn nhìn thấy cương thi trẻ em, cương thi trẻ em rất đáng a!” Tiểu Bối thấy ca ca gọi là cha, bé cũng gọi theo.

      “ Được, Tiểu Bảo là dũng cảm, nếu con muốn , vậy cha nuôi cùng con.” Tạ Thư Dật , rất tự nhiên nắm tay Hải Nhạc kéo , “ nào, chúng ta cùng !”

      Hải Nhạc thấy thế nhưng lại kéo tay mình, giật mình, dùng sức giật tay ra, vừa lùi lại phía sau vừa lắc đầu.

      Tiểu Bảo với Tạ Thư Dật : “ Cha nuôi, mẹ con rất sợ quỷ, sợ cương thi, mẹ cũng được, hai chúng ta , Tiểu Bảo cái gì cũng sợ, sợ quỷ, cũng sợ cương thi.”

      Tạ Thư Dật nghe được Tiểu Bảo như vậy, khỏi kinh ngạc nhìn Hải Nhạc cái, lá gan của lại so ra kém Tiểu Bảo à?

      Hải Nhạc lúng túng thôi, ngượng ngùng cúi đầu, đúng là, sợ ma với cương thi, bởi vì khi còn bé có lần Tạ Thư Dậtcầm lão quỷ cùng cương thi tới hù dọa , đến bây giờ dù lớn, nhưng vẫn thoát khỏi ám ảnh sợ hãi lúc khi thấy cương thi.

      “ Oa, Tiểu Bảo rất dũng cảm a, cái gì cũng sợ, là Tiểu Dũng sĩ! tệ! tệ!" Tạ Thư Dật khỏi khích lệ Tiểu Bảo.

      Sau đó cậu bé lại kiêu ngạo : “ Tiểu Bảo còn sợ sét đánh nữa, tuyệt sợ sét đánh, chỉ có mẹ là sợ sét đánh thôi, có lần trời rất tối, sét đánh cái, dọa cho mẹ con chạy vô phòng ôm lấy con và Tiểu Bối, cả người run lên. Tiểu Bối cũng sợ, con cũng sợ, con an ủi để mẹ và em sợ nữa, có con ở đây, con bảo vệ mẹ với Tiểu Bối!”

      Tạ Thư Dật nghe Tiểu Bảo như vậy, quả thực là kinh hãi, bình tĩnh nhìn Hải Nhạc, cơ hồ là run rẩy hỏi : “ …… sợ sét đánh?”

      Hải Nhạc thấy như vậy kinh ngạc, liền cảm thấy lúng túng, cúi đầu xin lỗi, ra dấu tay : “Sợ sét đánh có gì đáng cười cả, có gì hay mà cười, rất nhiều người sợ sét đánh.”

      “Mẹ con , sợ sét đánh có gì đáng cười cả, có gì hay mà cười, rất nhiều người sợ sét đánh .” Tiểu Bảo .

      Tạ Thư Dật từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, vội vàng giải thích: “ có, tôi phải là cười , chẳng qua là cảm thấy, có vẻ giống người nhát gan như vậy, có chút ngoài dự liệu của tôi.”

      “Hắc hắc, cho dù mẹ con sợ cũng chẳng sao, vì có Tiểu Bảo ở đây rồi, mẹ, mẹ có đúng ?”Tiểu Bảo .

      Hải Nhạc mỉm cười gật đầu.

      “ Phải a, còn có con, còn có con nữa, con cũng có thể làm chỗ dựa cho mẹ, để mẹ phải sợ hãi.” Tiểu Bối cũng .

      “Các con là những đứa trẻ ngoan, mẹ các con đúng là rất hạnh phúc a!” Tạ Thư Dật hôn Tiểu Bối cái.

      Nhưng tim của , vẫn cảm thấy khiếp sợ, Hải Nhạc cũng rất sợ sấm sét đánh , hai người khi còn ở Hải Giác, ban ngày sấm đánh vang dội, cũng gắt gao chui vào lòng, ôm chặt lấy , đầu cũng dám ngẩng lên. Sau này mới cho biết, bởi vì khi còn bé nhốt ở trong tầng hầm, có lúc trời tối sấm sét vang dội, mà chỉ có mình trong cái căn phòng tối mịt đó, bị dọa đến ngất , hơn nữa còn sốt cao ba ngày ba đêm. Cũng vì vậy mà mẹ Hải Nhạc mới tới chùa, xin cái ngọc bội đó cho để phù hộ. Lúc đó Tạ Thư Dật nghe kể lại, trong lòng áy náy muốn chết, cảm thấy tội lỗi vì tạo cho quá nhiều tổn thương, cho nên thề cả đười này đối xử tốt với , bao giờ mang lại cho bất kỳ tổn thương nào nữa. Nhưng cuối cùng, vẫn thực được lời hứa đó, vẫn thể nào bảo vệ tốt cho , để rời xa vòng tay của . Nếu như ông trời cho hội, tuyệt đối để cho trì Hải Hoan đến gần nửa bước!”

      Phương Viễn Chi trước mặt , ngoại trừ việc thể và khuôn mặt bị sẹo kia, khí chất vui vẻ hòa thuận người ta rất giống Hải Nhạc.

      Đây là phải là lên, trực giác của hoài nghi là có cơ sở hay sao?

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 179 : Thích Ăn Vị Hải Sản Sao?

      “Mẹ con muốn , vậy chúng ta nữa, nếu chúng ta chơi mà để mẹ con mình chỗ này, tốt nha.” Tạ Thư Dật .

      “A, vậy cũng được , chúng ta ." Tiểu Bảo .

      Tạ Thư Dật : "Các con có đói bụng ? Cha nuôi đưa hai đứa ăn, hai đứa có muốn ăn hamburger , hay là ăn pizza?”

      “Con muốn ăn hamburger." Tiểu Bảo .

      “Con muốn ăn pizza ." Tiểu Bối .

      “ Vậy, chúng ta ăn Pizza Hut trước, rồi chiều lại ăn Hamburger." Tạ Thư Dật .

      “ Tốt, tốt , chúng con còn chưa được ăn Pizza Hut, cũng chưa ăn Hamburger bao giờ, muốn ăn a, cám ơn cha nuôi ." Tiểu Bảo Tiểu Bối cao hứng gật đầu.

      Hải Nhạc khỏi áy náy cúi đầu, từng mang qua hài tử tới Hoa Liên lần thứ nhất, nhưng vẫn là bởi vì hài tử cảm mạo nóng rần lên, sau lại thành viêm phổi, là dẫn bọn đến khám bệnh , sau lại cùng phương mẹ vội vã mang theo hài tử về nhà, căn bản có nghĩ đến mang cửa đến Pizza Hut hoặc là Khẳng Đức Cơ !

      Tạ Thư Dật mang theo Hải Nhạc cùng bọn trẻ tới Pizza Hut.

      “ Cha nuôi phụ trách việc chọn món, các con phụ trách ăn nha.” Tạ Thư Dật .

      Tạ Thư Dật gọi 1 pizza rau củ, 1 pizza hải sản, hai phần điểm tâm ngọt, phần Tira(((chả biết nó là cái thứ gì chỉ biết nó là loại bánh ngọt))) và thêm phần việt quất.

      Tạ Thư Dật thích ăn loại hương cay, nhưng Nhạc Nhạc cũng thích ăn, bởi vì bên trong có cà rốt, thích vị hải sản hơn .

      Tạ Thư Dật đưa chiếc pizza rau củ tới trước mặt Hải Nhạc, : “Cái này rất ngon, với Tiểu Bối hãy ăn cái này.”

      Tạ Thư Dật đẩy pizza hải sản đến trước mặt mình và Tiểu Bảo, : “ Chúng ta ăn cái này.”

      Hải Nhạc vẻ mặt đau khổ nhìn chiếc Pizza trước mắt, thích ăn cái này a, bên trong có cà rốt, rất ghét vị cà rốt, chỉ cần đồ ăn mà chứa cà rốt nhất định đụng vào. Tạ Thư Dật biết ăn cà rốt, nhưng bây giờ phải Tạ Hải Nhạc mà là Phương Viễn Chi.

      Hải Nhạc cắt miếng cho Tiểu Bối, nhưng mình miếng cũng đụng vào.

      Tiểu Bối ăn rất ngon, thấy mẹ nhúc nhích vội vàng xiên miếng, đưa lên miệng Hải Nhạc: “ Mẹ, ăn rất ngon nha.”

      Hải Nhạc lắc đầu cái, lấy bánh Tira để trước mặt mình, cười với Tiểu Bối tay xua xua.

      “ Mẹ, mẹ thích ăn bánh ngọt, thích pizza sao?” Tiểu Bối hỏi.

      Hải Nhạc gật đầu cái, đem lấy bánh Tira mở ra, cắt cho Tiểu Bối phần, sau đó chậm rãi ăn phần của mình.

      Tạ Thư Dật mực lặng lẽ nhìn , tim của cũng bính bính trực nhảy , ăn pizza vị rau củ, việt quất pho mát cùng Tira để ở chỗ khác, trực tiếp liền bưng Tira qua, hơn nữa, động tác cắt bánh ngọt lại ưu nhã như vậy, mặc dù mặt che khăn, ăn cái gì có chút tiện, nhưng mà tay kéo khăn, tay đưa bánh ngọt vào miệng. Tuy thấy khảu hình miệng khi nhai của , nhưng tư thế của khi ăn rất lịch , nhã nhặn và cao quý. Nếu như phải xuất thân trong gia đình khá giả hay trải qua nền giáo dục nghiêm khắc tuyệt đối có tư chất như vậy!

      Tim của , run rẩy , tay cũng cơ hồ run rẩy!

      thích ăn vị đó sao? Vậy có muốn thử qua vị hải sản ?” Tạ Thư Dật lời gì xiên miếng bỏ vào đĩa của Hải Nhạc.

      Hải Nhạc do dự chút, trong mấy năm này, rất ít ra khỏi làng chài, nào có cơ hội ăn pizza? Là loại pizza mà mình thích ăn, cũng muốn nếm thử chút, cầm miếng pizza mà Tạ Thư Dật đưa cho ăn miếng.

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc ngồi phía đối diện chậm rãi ăn miếng pizza mà đưa cho , mà máu chạy thẳng lên não, ấy là Nhạc Nhạc sao? Là ấy sao? Là ấy sao?

      cơ hồ kích động muốn đứng lên mà hỏi : có phải là Nhạc Nhạc ? đến cùng có phải là Nhạc Nhạc ?

      Nhưng là vừa nghĩ tới lúc muốn mở khăn che mặt ra cho nhìn liền kinh sợ thành cái bộ dạng kia, Tạ Thư Dật cố nén kích động trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng vào .

      Hải Nhạc ăn xong miếng pizza, vừa ngẩng đầu lên phát Tạ Thư Dật chuyên chú nhìn mình, cười cười, cúi đầu mà xin lỗi.

      nhìn có vẻ rất tham ăn sao? Sao lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn ?

      Hay là, tướng ăn của rất xấu? Khiến hiếu kỳ?

      Vừa nghĩ tới, Hải Nhạc đột nhiên muốn ăn nữa, nhàng buông dao nĩa trong tay xuống, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.

      “Ăn ngon ? Ăn thêm nhé.” Tạ Thư Dật lại muốn nữa xiên miếng đưa đến trước mặt , Hải Nhạc dùng sức lắc đầu cái.

      Tạ Thư Dật thấy ăn, cũng cái gì, sau đó liền cùng Tiểu Bảo tán gẫu, bên tán gẫu, vừa khỏi cẩn thận nhìn Tiểu Bảo, còn tuổi cũng có ngoại hình xuất sắc thế này, tiểu tử này trưởng thành nhất định là soái ca, tuyệt đối khiến bao nữ sinh mê mệt, cha của Tiểu Bảo, nhất định cũng rất đẹp trai! (((((((Nghe đâu có mùi tự khen mình a))))))))))

      Nhìn Tiểu Bảo tuấn, sau đó nhìn sang Tiểu Bối hồng hào xinh xắn, rồi lại nhìn Hải Nhạc, lúc sáng nghe thấy những lời xe buýt, Tạ Thư Dật cảm thấy đó chỉ là những lời nịnh bợ khách sáo, cũng đặc biệt để ý, thế nhưng lúc này lại khỏi đặt trong lòng mà suy nghĩ.

      Chờ hai đứa bé ăn no, mọi người cùng nhau rời Pizza Hut, lại trở về khu vui chơi tiếp tục du ngoạn, chơi đến xế chiều Tiểu Bảo Tiểu Bối mới hoàn toàn vui vẻ, Tạ Thư Dật đưa ba người đến , mang theo bọn họ ăn Hamburger, sau đó lại lên xe buýt trở về làng chài.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 180: Có Thể , Còn Em Được Sao?

      Bởi vì về muộn, xe buýt chỉ còn hai ghế trống sau cùng, Tạ Thư Dật nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho Hải Nhạc, còn ngồi ngay kế bên. Tạ Thư Dật ngồi trò chuyện với hai đứa trẻ, vì chơi cả ngày cũng mệt mỏi, chẳng mấy chốc mà hai đứa liền chảy nước miếng ngủ thiếp . Hải Nhạc cũng mệt mỏi, ôm Tiểu Bảo ngủ thiếp , đầu cũng bất giác nghiêng qua tựa vào vai Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc ngủ gục vai mình, đôi mắt khép lại, hàng lông mi dày, vừa dài vừa cong. Đôi mắt của rất đẹp, khiến Tạ Thư Dật tò mò, rất muốn xem rốt cuộc dáng vẻ của trông như thế nào.

      Tạ Thư Dật bất giác nhấc tay lên đến gần mặt , chỉ cần nhàng gỡ mạng che mặt ra là có thể thấy mặt của rồi!

      Nhưng mà, làm như vậy tốt!

      Tạ Thư Dật mạnh mẽ kìm né cảm xúc muốn kéo cái khăn xuống, thở dài cái, bế Tiểu Bảo vào trong ngực mình, điều chỉnh đầu Hải Nhạc để dựa hẳn vào mình cho thoải mái hơn.

      Dọc theo đường , ánh mắt của Tạ Thư Dật phải là nhìn ngoài của xe mà là người phụ nữ ngồi bên cạnh , chính là nhìn ba người bên cạnh , khiến cảm giác vào thế giới của gia đình hạnh phúc! Hơn nữa càng càng gần? Gần đến nỗi cơ hồ có cảm giác chỉ có khi ở chung với bọn họ mới cảm nhận được thế nào là vui vẻ!

      Khi về đến làng chài trời cũng tối, Tạ Thư Dật nhàng gọi Hải Nhạc dậy.

      “Phương Viễn Chi, tới nhà rồi.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc mơ mơ màng màng mở mắt, phát thế nhưng đến nhà ga làng chài, mà ngoài cửa sổ mảnh tối đen rồi!

      Trời ạ, thế nhưng lại ngủ say như vậy!

      vội vàng đánh thức Tiểu Bảo, Tạ Thư Dật cũng vỗ khuôn mặt bé của Tiểu Bối , hai đứa bé tỉnh.

      “ Đến nhà rồi sao?" Tiểu Bảo mơ hồ hỏi.

      “Đến nhà rồi." Tạ Thư Dật gật đầu cái, ôm Tiểu Bảo vào trong ngực của mình, rồi ôm hai đứa bé xuống xe.

      Hải Nhạc có chút khẩn trương theo phía sau của , rất lo, liệu có thừa dịp ngủ quên mà vén khăn che mặt ra nhìn mặt ?

      có làm thế ?

      đâu, phải loại người như vậy.

      Suy nghĩ chút, lại an tâm buông xuống .

      Bốn người cùng nhau dọc con đường về nhà, từ xa thấy ánh đèn hắt ra từ Phương gia, xem ra ba mẹ Phương trở về rồi.

      “ A, ông bà ngoại với dì Tĩnh về rồi!” Tiểu Bảo .

      tới cửa, Tạ Thư Dật đem Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối để xuống, hai đứa bé hoan hô chạy vào nhà.

      “ Ông ngoại, bà ngoại.” Tiểu Bối vui vẻ gọi.

      Ba mẹ Phương ra, ba Phương vươn tay ôm Tiểu Bối vào lòng: “ Tiểu Bối, sinh nhật vui vẻ a!”

      Ba Phương cũng vui vẻ ôm cháu vào lòng mà chúc mừng sinh nhật hai đứa bé.

      Sau đó Tiểu Tĩnh cũng ra, mọi người nhìn thấy Tạ Thư Dật , cũng hơi kinh ngạc.

      Ba Phương như ở trong mộng mới tỉnh, cười lớn : “ Tôi vừa mới , sao lại có chiếc xe trong sân nhà mình, suy nghĩ chút là Tạ thiếu tới đây đón Tiểu Bảo Tiểu Bối !”

      Tạ Thư Dật cười cười: “ Dù sao tôi cũng có việc gì, Tiểu Bảo Tiểu Bối là con nuôi của tôi, sinh nhật của bọn trẻ, tôi tự nhiên cũng muốn dành thời gian để chơi với chúng.”

      Lúc này, từ trong nhà lại người nữa ra, mỉm cười : “ Thư Dật, nghĩ tới an lại tốt như vậy, người như lại phụng bồi con trai con nuôi chơi ở Hoa Liên cả ngày a!”

      “Nhã Nghiên? Sao em lại ở đây?” Tạ Thư Dật có chút kinh ngạc.

      có thể , còn em thể sao?”Hứa Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc đứng sau lưng Tạ Thư Dật cái, cười .

      Hải Nhạc cũng có chút kinh ngạc, hiểu vì sao Nhã Nghiên lại tới làng chài này?

      ấy chờ ở đây lâu rồi, lúc chúng ta chưa về nhà, cữu cữu (((Chú Phúc đó ạ)))))) đưa ấy tới đây, đứng chờ ngoài cửa khá lâu.” Tiểu Tĩnh .

      “ Cũng phải đâu..., vừa vặn mọi người về nhà, tôi cũng mới vừa đến thôi." Hứa Nhã Nghiên mỉm cười , sau đó từ trong túi lấy ra hai bao tiền lì xì, đưa cho Tiểu Bảo Tiểu Bối mỗi đứa cái: “ Dì có mang theo quà sinh nhật, chỉ có hai Tiểu Hồng Bao, chúc hai Tiểu Thọ Tinh Công sinh nhật vui vẻ a!”

      Tiểu Bảo Tiểu Bối nhận, ngẩng đầu nhìn mẹ.

      Hải Nhạc nhìn chúng gật đầu cái, bọn nhóc mới thò tay mà tiếp nhận.

      “Cám ơn dì.” Tiểu Bảo .

      Tiểu Bối ngọt ngào : “ Cám ơn dì xinh đẹp.”

      Nhã Nghiên lập tức liền thích miệng ngọt ngào của Tiểu Bối, khỏi đưa tay đón bé qua ôm vào trong ngực: “ Con là Tiểu Bối sao?”

      “ Đúng vậy a, con là Tiểu Bối, đây là Tiểu Bảo ca ca của con, đây là mẹ con.” Tiểu Bối chỉ vào ca ca và mẹ .

      Nhã Nghiên khỏi hôn cái: " Tiểu Bối đáng a.”

      “ Dì cũng rất đáng nha!”Tiểu Bối cười mi mi mà .

      “ Dì có đáng , dì là người lớn, sớm còn đáng nữa rồi!” Nhã Nghiên khỏi nở nụ cười.

      Khó trách Tạ Thư Dật lại nhận hai đứa trẻ này làm con nuôi, bé xinh đẹp khả ái phấn nộn như vậy gặp cũng rất thích. Nhã Nghiên khỏi quan sát Hải Nhạc đứng cạnh Tiểu Tĩnh, Tiểu Bảo Tiểu Bối chính là con của thần bí này sao, Nhã Nghiên hiểu vì sao trời nóng như vậy mà ấy vẫn che mặt?

      khỏe chứ, tôi là Hứa Nhã Nghiên, nữ sĩ Phương Viễn Chi, rất vui khi gặp lại .” Hứa Nhã Nghiên lễ phép .

      Hải Nhạc hướng gật đầu cái, Nhã Nghiên hôm nay mặc cái áo màu tím cổ chữ V rất quyến rũ, rát nữ tính, hoàn toàn khác với hình tượng của 5 năm trước.

      Hải Nhạc đột nhiên hâm mộ Nhã Nghiên, rất hâm mộ ấy!

      “ Tiểu Bảo Tiểu Bối nhà ta rất đáng a!” Hứa Nhã Nghiên .

      Hải Nhạc mỉm cười dao động lắc đầu.

      “Ai da, vào trong nhà ngồi , vào nhà rồi hẵng .” Phương mẹ chào hỏi.

      “ Để tôi lái xe ra ngoài trước.” Tạ Thư Dật vừa liền đem xe ra ngoài, lúc quay trở vào thấy Hải Nhạc đứng ngoài cửa nhà, ngây ngốc nhìn người trong nhà Phương gia trò chuyện vui vẻ với Nhã Nghiên..

      “Đây là nhà của , tại sao vào?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Hải Nhạc bị dọa giật mình, quay đầu lại nhìn Tạ Thư Dật cái, Tạ Thư Dật nhanh mắt nhanh chóng phát trong mắt thế nhưng lại rưng rưng nước, khóc?

      Hải Nhạc vội vàng cúi thấp đầu, che giấu lau nước mắt, nhìn thấy Nhã Nghiên khiến co nhớ lại bản thân mình, đau buồn kiềm chế được liền rơi lệ.

      Hải Nhạc vội vàng lui về phía sau ra, để cho vào nhà trước.

      Ba Phương với Tạ Thư Dật và Hứa Nhã Nghiên : “ Nếu như các vị chê hãy ở lại Phương gia chúng tôi, ăn bữa cơm !”

      “ Đúng vậy a,đúng vậy a, ở lại dùng chút cơm!” Mẹ Phương cũng phụ họa .

      “ Đúng vậy !Đúng vậy a, cha nuôi , dì xinh đẹp, hai người ở lại ăn cơm nha.” Tạ Thư Dật khỏi nhìn về Hải Nhạc, Hải Nhạc hướng Tạ Thư Dật gật đầu.

      “Được rồi." Tạ Thư Dật .

      Hứa Nhã Nghiên đem tất cả nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên loại cảm giác kỳ quái, biết là cảm giác gì, lập tức lại ra được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :