1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 166: Trì Hải Hoan Trở Về

      Đoàn phim Hải Giác Chi Ái phần lớn đều trở về khách sạn mới ở trong thị trấn, chỉ có Thường Hàn cùng với nam nữ chính tới, có lúc nam nữ chính cũng tới đây. năm năm rồi thấy Thường Hàn, Hải Nhạc thiếu chút nữa có nhận ra , hiểu tại sao lại để râu ria như vậy, nhưng xem ra nhìn bây giờ lại có vẻ thành thục hơn, có mùi vị nam tính hơn. buổi tối đâu đó mới về, sáng ra đúng lúc mới xuất , xem ra đạo diễn phải khổ cực rồi. Thường Hàn luôn lặng lẽ khỏi Hải Giác, rất ít chạm mặt người làm ở đây, Thường Hàn vẫn chụp hình chung với fan hâm mộ nữ ở đây, tác phong cũng có thay đổi, biết người trong lòng có còn là Nhã Nghiên ?

      Nghĩ đến Nhã Nghiên, trong lòng Hải Nhạc tràn đầy khổ sở, lần trước gặp lại, và Nhã Nghiên thể đứng chung được nữa, người trời kẻ dưới đất. Người ta thấy Nhã Nghiên mắt liền sáng ra, còn thấy , chỉ cảm thấy khó chịu. Nếu như Nhã Nghiên với Thường Hàn có thể đến bên nhau, cũng thấy mừng thay cho ấy, dù sao năm đó Nhã Nghiên giúp đỡ Hải Nhạc nhiều như vậy, nghĩ đến trong lòng Hải Nhạc lại có chút áy náy. Hải Nhạc vẫn luôn cảm tạ Nhã Nghiên, nhưng bây giwof có cách nào báo đáp, chỉ có thể thiếu ấy ân tình này.

      Hải Nhạc lại bấm tay tính toán chút, qua bốn ngày, hôm nay là ngày thứ năm rồi, Hải Nhạc đột nhiên nhớ đến Tiểu Bảo Tiểu Bối, biết mấy ngày này, bọn có ngoan hay , có nhớ mẹ hay ?

      Vừa nghĩ tới con, trong lòng Hải Nhạc lại bắt đầu áy náy, sao lại có thể vì nam nhân hề nhớ đến mình mà quên Tiểu Bảo Tiểu Bối đây?

      Hải Nhạc cảm thấy mình quá ngu muội rồi, để con ở nhà, để lại văn chương, chỉ vì tới gặp mặt , đáng giá sao?

      Có lẽ là đáng giá, để cho hoàn toàn chặt đứt đoạn tình cảm còn sót lại trong lòng.

      Trong lòng Hải Nhạc khỏi cười khổ.

      “A Ly, hôm nay cháu có việc gì cần làm theo mợ ra thị trấn chuyến, mợ cần mua chút đồ dùng với thực phầm.”

      Chiếc xe thể thao chậm rãi lái vào cổng biệt thự Hải Giác, khi xe dừng lại ở bên cạnh xe của Tạ Thư Dật, mang đầm xanh ngọc tới đầu gối, eo nổi bật lên sợi thắt lưng Diệu Linh Nữ Tử, gỡ mắt kính xuống, quan sát lượt biệt thự trước mắt, môi đỏ hé miệng cười cười, sau đó thẳng vào cửa chính.

      Bởi vì chú Phúc và thím Phúc cùng thím Phúc đều ở đây, trong biệt thự chỉ còn lại vài người làm nữ với nhân viên chăm sóc vườn hoa, thế nên cũng có ai nhận ra này là thần thánh phương nào. Gia nhân vội vàng thông báo với Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật vừa nghe tới chiếc xe thể thao màu đỏ, mặt thoáng cái đen lại.

      với ta, nơi này hoan nghênh ta, bảo ta .” Tạ Thư Dật .

      “Vâng.” Nữ giúp việc nghe xong liền quay người muốn , nào ngờ kia tựa ngay cạnh cửa, tay cầm mắt kính lắc qua lắc lại.

      “Tới cũng tới rồi, sao phải muốn em ?” hơi chếch nhìn Tạ Thư Dật cái.

      Tạ Thư Dật từ trong chỗ ngồi mở hai mắt ra, lông mày rậm nhíu lại.

      ra ngoài trước.” Tạ Thư Dật người làm ra ngoài, người làm cúi người rồi ra ngoài.

      “Trì Hải Hoan, da mặt cũng quá dày , lại còn dám chạy tới nơi này? tới làm gì?” Tạ Thư Dật lạnh lùng hỏi .

      “ Em trở về, cho nên tới đây để gặp a!” Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật khẽ mỉm cười.

      “ Tôi rất khỏe, cũng mượn quan tâm. Xin hãy cút khỏi mắt tôi!" Tạ Thư Dật chút khách khí mà .

      Thư Dật, đừng như vậy mà.” Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật cầu khẩn .

      “ Nơi này, phải chỗ nên tới! ! Đừng có được voi đòi tiên!”

      Trì Hải Hoan chán nản cúi đầu, : “ Em có, em có được voi đòi tiên, em vẫn nhớ mình là ai, em chưa hề ở trước mặt mà lẫn lộn qua.”

      ra ngoài!” Tạ Thư Dật gầm .

      .” Trì Hải Hoan quật cường ngẩng đầu lên.

      ra ngoài!” Hai tay của Tạ Thư Dật cũng nắm thành nắm đấm – “ Tôi nhìn thấy thấy ghê tởm!”

      !” Trì Hải Hoan liều chết .

      Tạ Thư Dật giận đến mắt nổ đom đóm, giận đến gật đầu : “ Được, cần , tôi !”

      Tạ Thư Dật tới cửa, đẩy mạnh Trì Hải Hoan ra, liền thẳng ra ngoài.

      “Tạ Thư Dật ! Tạ Thư Dật !” Trì Hải Hoan đuổi theo.

      “ Đừng tới chọc giận tôi! Nếu tới gần tôi, tôi khách khí với như bây giờ đâu!” Tạ Thư Dật giọng điệu ác độc mà với Trì Hải Hoan , sau đó, liền xuống lầu.

      Trì Hải Hoan đuổi theo mấy bước, cuối cùng phẫn nộ quay trở lại phòng của Tạ Thư Dật.

      Trì Hải Hoan nhìn xung quanh phòng lượt, cũng có chú tâm, trong lòng ta bây giwof chỉ có Tạ Thư Dật.

      Năm năm rồi, năm năm a! Thế nhưng Tạ Thư Dật vẫn là tảng băng, là tảng băng lãnh khốc vô tình thể hoà tan.

      Trì Hải Hoan cảm thấy có chút mệt mỏi, thân mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi, mới từ trở về, vội vội vàng vàng lái xe từ Đài Bắc đến Hoa Liên, thần kinh khẩn trương cao độ, mà Tạ Thư Dật lại đối xử với như vậy, khiến cho càng thấy thêm mệt mỏi.

      Trì Hải Hoan mệt mỏi nằm lên giường của Tạ Thư Dật, ngáp cái, liền ngủ mất.

      Khi Hải Nhạc cùng thím Phúc mua đồ về, tay xách túi lớn túi trở về Hải Giác, Hải Nhạc liền chú ý tới chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ bên cạnh xe của Tạ Thư Dật, đó phải xe của , cũng phải xe của Thường Hàn, là của ai đây?

      Hình như Hải Giác có khách quý, là ai vậy?

      Trong lòng Hải Nhạc có chút nghi ngờ.

      “ A Ly, cháu đem cái máy đuổi muỗi lên phòng thiếu gia nhé, hôm qua thiếu gia trong phòng cậu ấy có muỗi.” Thím Phúc .

      Hải Nhạc gật đầu cái, tay cầm máy đuổi muỗi lên lầu.

      Hải Nhạc gõ cửa, nghe thấy tiếng Tạ Thư Dật trả lời.

      Tạ Thư Dật có ở trong phòng sao? Như vậy càng tốt. Hải Nhạc tiện tay khẽ mở cửa phòng Tạ Thư Dật ra.

      Đột nhiên Hải Nhạc nhìn thấy giường của Tạ Thư Dật có nằm ngủ, mái tóc dài gợn sóng, tay gối đầu, khắc đó, tim của Hải Nhạc như ngừng đập.

      Là ai ngủ giường của ? Là ai?

      Là chủ nhân của chiếc xe màu đỏ sao?

      Hải Nhạc có dũng khí qua đó, đem máy đuổi muỗi để bàn, sau đó nhàng lui ra ngoài, ngờ lúc lui cẩn thận, chân đá vào ghế, Hải Nhạc thiếu chút nữa trật chân té té lăn đất, nhưng tiếng động đánh thức nằm giường.làm ra tới tiếng vang đem chuang shang nữ nhân thức tỉnh.

      Thư Dật?” trở mình cái, tay dụi dụi mắt, nửa ngồi dậy.

      Khi Hải Nhạc thấy ràng là ai, máu toàn thân liền chạy lên não, toàn thân vô lực, bước cũng di chuyển được, chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ.

      Khi Trì Hải Hoan tỉnh táo lại, phát trước mặt là người phụ nữ trùm kín mặt, giật mình.

      là ai? vào đây làm gì?” Trì Hải Hoan quát to tiếng.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 167: Tát Này, Là Cho Bài Học!

      Hải Nhạc lạnh lùng nhìn trì Hải Hoan , ta dáng dấp càng ngày càng đẹp, có Hải Nhạc ở đây, vẻ đẹp của ta còn ai có thể át được.

      Lòng của , là đau , là đau! ta quả bò lên giường Tạ Thư Dật!

      Là dùng tên Trì Hải Hoan mà leo lên giường sao?

      Hải Nhạc dám khẳng định, là chị ta dùng thân phận Hải Nhạc mà bò lên giường của Tạ Thư Dật, bởi vì Tạ thư Dật ghét chị ta như vậy, còn cho chị ta tới gần, chớ chi là bò lên giường của , hàng đêm cùng ân ái!

      Tất cả mọi thứ, tất cả, ràng là thuộc về Hải Nhạc, thế nhưng lại bị Trì Hải Hoan vô sỉ, ác đọc chiếm đoạt toàn bộ!

      Có lẽ, khoảng thời gian ra thị trấn mua đồ, bọn họ chiếc giường này mà ân ái!

      Hải Nhạc nghĩ đến đây, máu trong người như dừng lại, cả người lạnh băng. Giờ khắc này, hận Trì Hải Hoan, rất hận ta!

      , càng hận Tạ Thư Dật hơn, so với Trì Hải Hoan, càng hận hơn!

      Chỉ trong thời gian gian năm, sáu năm, lại ở cùng chỗ với ta vui vẻ như vậy! Còn phải mang theo Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối trải qua cuộc sống khó khăn suốt năm năm nay, lại có thể ôm lấy Trì Hải Hoan mà ân ân ái ái. thậm chí còn có cảm giác ra rằng đó phải là Hải Nhạc, cảm nhận được người đó chỉ là giống thôi sao? Trì Hải Hoan cho tới bây giờ cũng chưa lộ ra sơ hở gì hay sao? Cho dù ta mình mất trí nhớ, nhưng trong lòng , người là Tạ Hải Nhạc, làm sao lại thể phát ra chút dấu vết chứ? chút nghi ngờ cũng có sao?

      thể phát ra ta là giả! gọi cái này là sao? Giả, tất cả tất cả đều là giả! hề như tưởng tượng! Ít nhất, giống như !

      Hai tay của bất giác nắm chặt thành quyền, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay cũng hay biết!

      Mặt của Trì Hải Hoan trầm xuống, người làm nữ này, lá gan cũng quá lớn ? hỏi mà ta lại thèm trả lời!

      Trì Hải Hoan từ giường bò dậy, vào chiếc dép ở dưới giường của Tạ Thư Dật, chậm rãi tới trước mặt Hải Nhạc, cao cao tại thượng hỏi Hải Nhạc: “ bị điếc sao? nghe thấy tôi hỏi sao? vào đây làm gì? Quấy rầy giấc ngủ của tôi, nhưng ngay cả câu xin lỗi cũng có!”

      Hải Nhạc nhìn thẳng vào mắt Trì Hải Hoan, rất muốn : “ Trì Hải Hoan, có cái gì hay mà phách lối? chẳng qua chỉ là tráo mận đổi đào mà thôi!”

      Đáng tiếc, miệng của mở ra đến mức lớn hơn nữa, cũng phát ra thanh nào.

      Trì Hải Hoan thấy đứng ở nơi đó vẫn lời nào, khỏi tức giận.

      “Khăn trùm kín đầu, lại tiếng nào, là tôi ban ngày thấy ma sao?” Trì Hải Hoan lớn tiếng .

      Thế nhưng người đứng trước mắt này vẫn lời nào, chút phản ứng cũng có.

      Trì Hải Hoan cảm giác mình bị coi thường, ngay cả gia nhân trong nhà cũng coi thường ta! Làm sao có thể như thế chứ!

      Trì Hải Hoan nhanh chóng vung tay lên, dùng sức đánh Hải Nhạc bạt tai!

      Hải Nhạc nghĩ tới đột nhiên động thủ đánh mình, hơn nữa lại còn dùng sức đánh mạnh như vậy, tát này để cho mắt nổ đom đóm, lỗ tai cũng ong ong lùng bùng, Hải Nhạc lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại được.

      tát này, là dạy dỗ cho nhớ! gia nhan nhoi mà lại dám đối đầu với bổn tiểu thư Tạ gia, lần sau hãy nhớ bổn phẩn của , hỏi cái gì phải trả lời cái đó.” Trì Hải Hoan lạnh lùng .

      Hải Nhạc bụm mặt, ánh mắt hận hận nhìn Trì Hải Hoan , ta vẫn là Trì Hải Hoan của trước kia ! Trì Hải Hoan đúng là chó bỏ được ăn c*t (shit)!

      Bổn phận, bổn phận! Tạ Thư Dật nhớ bổn phận của mình, có thể ngậm đăng nuốt cay mà im lặng, nhưng Trì Hải Hoan, ta có tư cách gì tới nhớ bổn phận của mình? ta cùng lắm chỉ là kẻ vô sỉ, biết xấu hổ cướp đoạt thận phận của Tạ Hải Nhạc mà thôi!

      Trì Hải Hoan cùng người trước mặt mang theo đôi mắt đầy hận thù nhìn nhau, trong lòng vừa giận vừa sợ, ở trong mắt ta, nữ giúp việc làm sai, chịu cái tát của chủ nhân sợ mất mật, thế nhưng người phụ nữ trước mắt này lại nhìn ta với ánh mắt thù hận như thế?

      Phản! Phản! là phản!

      “Xem ra! Tôi cho cái tát, cũng chưa đủ khiến nhớ lâu a.” Trì Hải Hoan nhàn nhạt , bàn tay mảnh khảnh hất mái tóc trước ngực ra phía sau, thần thái vô cùng phong tình vạn chủng.

      Nhưng dù ta phong tình vạn chủng thế nào, rơi vào trong mắt của Hải Nhạc, đó là dấu hiệu Trì Hải Hoan nổi điên, Hải Nhạc khỏi phòng bị lùi về sau bước.

      ! tên gì?” Trì Hải Hoan bước về trước bước.

      Hải Nhạc lắc đầu cái.

      “Thế nào, bị câm hả? Tôi hỏi tên , là vinh hạnh của rồi!” Trì Hải Hoan lại bước về trước bước.

      Hải Nhạc tiếp tục lắc đầu.

      “ Tôi vô cùng tò mò, cái biệt thự Hải Giác này lại có thể nhận người như vào làm, Thư Dật rốt cuộc là làm gì a?” Trì Hải Hoan thong thả ung dung .

      Trì Hải Hoan bước đến trước mặt Hải Nhạc, tò mò nhìn Hải Nhạc.

      tại sao phải trùm đầu che mặt? Khuôn mặt bị dị dạng, người nhận ra sao?” Trì Hải Hoan hỏi.

      Hải Nhạc muốn rống to với ta : “ Tôi phải người! Là ác ma bò từ địa ngục lên, là do ban tặng.”

      Nhưng khổ nỗi Hải Nhạc có cách nào mở miệng chuyện, chỉ có thể ở trong lòng reo hò biết bao nhiêu lần! Hận ý cách nào tiêu tán, chỉ có thể tức giận nhìn Hải Hoan !

      dám ở trước mặt tôi tiếng nào, còn dám dùng cái ánh mắt này nhìn tôi, là ai cho lá gan này? Là ai? Là Tạ Thư Dật sao? Có phải là hay ?” Trì Hải Hoan đột nhiên cáu kỉnh hỏi.

      Hải Nhạc cắn môi, biết trì Hải Hoan lại nghĩ cái gì.

      “ Hay là, khuôn mặt quá đẹp, muốn cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của mình? lẽ là Thư Dật đưa tới đây? Là Thư Dật cứ để nhởn nhơ ở đây sao?” Trì Hải Hoan nghiêng đầu hỏi.

      Hải Nhạc tức giận đến toàn thân phát run, ràng là , là ! Là kẻ lòng dạ hiểm độc như , nhớ tới tình chị em mà tạo thành!

      “Xem , tôi chỉ mới vậy thôi, mà toàn thân phát run lên rồi. lẽ, tôi đoán đúng rồi?” Trì Hải Hoan cười diễm lệ .

      Nụ cười đó lọt vào trong mắt Hải Nhạc khiến ghê rợn tóc gáy.

      muốn nhìn lại nàng, liền đem mặt phiết qua vừa, mà trì Hải Hoan dĩ nhiên cũng làm vào thời khắc này đột nhiên đưa tay dùng sức lôi kéo đầu của khăn, Hải Nhạc vội vàng kịp chuẩn bị, khăn trùm đầu bị trì Hải Hoan cả vạch trần xuống tới!

      , thể! Khăn trùm đầu như là mặt của ! có khăn trùm đầu, mặt của lộ cũng bị mọi người cười chê! Hải Nhạc phản xạ lấy tay che kín đầu, nhưng khắn trùm bị Trì Hải Hoan kéo rồi, cả khuôn mặt cứ như vậy lộ ra trước mặt Trì Hải Hoan!

      “Có quỷ a!” Trì Hải Hoan bị dọa cho sợ đến hét thất thanh, ném khăn trùm đầu tay xuống, ngừng lùi về phía sau, “ Quỷ a!”

      Tạ Hải Nhạc vốn là trong lúc bối rối, nhìn thấy Trì Hải Hoan bị sợ thành cái dạng kia, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác sảng khoái, Hải Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười tới chỗ Trì Hải Hoan.

      “ Đừng tới đây! Đừng tới đây!” Trì Hải Hoan cúi gằm mặt xuống, dám nhìn Hải Nhạc, ta thét lên, hai tay quơ lung tung trước mặt : “ Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có quỷ a!”

      Tạ Hải Nhạc vẫn như cũ cố chấp về phía ta, nếu như lúc này có thể , nhất định phát ra thanh giả thần giả quỷ, càng ghê rợn càng tốt, hù doạ cho Trì Hải Hoan khiếp vía. Đáng tiếc, lại thể được!

      Mọi người ở dưới lầu nghe tiếng Trì Hải Hoan hoảng sợ kêu cứu, vội vàng chạy lên. Hải Nhạc nghe được tiếng bước chân, thấy việc này nên chậm trễ, nhanh chóng vọt tới trước mặt Trì Hải Hoan, bắt lấy cánh tay cào loạn của ta, Trì Hải Hoan giật mình mở to mắt nhìn .

      Trì Hải Hoan , tôi để cho muốn làm gì với tôi làm! làm cái gì, tôi toàn lực trả lại cho ! Trong lòng Hải Nhạc , vung tay trả lại cho Trì Hải Hoan cái tát, Trì Hải Hoan thét lên, ngã ngồi ở sàn nhà.

      Hải Nhạc nhanh chóng quay người lại, nhặt khăn trùm đầu lên, nhanh chóng cột lại sau ót, rồi đứng lui lại vách tường.

      Rất nhanh, mọi người chạy lên, tất cả mọi người đều tập trung trong phòng của Tạ Thư Dật.

      “Hải Nhạc, cháu làm sao vậy?” Chú Phúc nhanh chân chạy tới đỡ Trì Hải Hoan đứng dậy, Trì Hải Hoan đẩy ông ra, vùng vằng đứng lên.

      ta lại bị người làm khuôn mặt như quỷ tát cái! Sao ta có thể chịu được nhục nhã như vậy!

      Trông thấy tất cả mọi người tới, lá gan của cũng lớn mạnh, nhìn thấy Hải Nhạc còn đứng ở bên kia, thầm chạy đến trước mặt Hải Nhạc, định vung tay đánh Hải Nhạc bạt tai.

      Nhiều người ở đây như vậy, Hải Nhạc cũng dám xoay tay lại, nhấc chân phải muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Trì Hải Hoan nắm tay kéo lại.

      “ Cái người quái dị này! Dám làm tôi sợ! Lại còn dám đánh tôi!”

      Trì Hải Hoan vừa mắng, tay phải vung lên tát Hải Nhạc, Hải Nhạc giơ tay, nhanh bắt được tay của Trì Hải Hoan năm chặt, ta vùng ra hết sức nhưng thế nào cũng bị Hải Nhạc nắm chặt. Trì Hải Hoan ngờ, người phụ nữ yếu đuối này lại mạnh như vậy, khiến đánh nổi, ta bị chọc giận, nổi cơn điên.

      “ Chú Phúc! Chú đánh ta cho tôi! Đánh cho cái nữ nhân biết phân tôn ti trật tự này hiểu ra!”

      “ Hải Nhạc. . . . . ." Chú Phúc có chút khó xử.

      “ Thế nào? Ngay cả lời tôi cũng nghe sao?” Trì Hải Hoan bỗng nhiên quay đầu lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn chú Phúc.

      Chú Phúc chỉ đành phải nhắm mắt tới, lúc này, đột nhiên giọng lạnh lùng vang lên: “ Nhiều người ở trong phòng tôi như vậy, xảy ra chuyện gì?” "

      Tạ Thư Dật chậm rãi xuất ở cửa, mặt chút thay đổi đảo mắt nhìn lượt tất cả mọi người có mặt trong phòng.

      Trì Hải Hoan với Hải Nhạc bị xuất của Tạ Thư Dật mà doạ sợ hết hồn, Hải Nhạc vội vàng buông cánh tay Trì Hải Hoan ra.

      Ánh mắt của Trì Hải Hoan ảm đạm xuống, nhưng ngay sau đó ta đổi lại nụ cười, chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, làm nũng : “Thư Dật, em chỉ là thay dạy dỗ mấy người giúp việc cứng đầu cứng cổ chút mà thôi!”

      Trì Hải Hoan chỉ tay vào Hải Nhạc : “Cái người giúp việc này lại dám xúc phạm em! Em hỏi ta tên gì nhưng ta chịu , em thuận miệng hỏi ta mấy câu, thế mà ta lại kéo khăn trùm đầu xuống hù doạ làm em sợ! cũng biết đó, dáng vẻ ta kinh khủng! Xấu xí giống như quỷ! Thiếu chút nữa hù chét em rồi!”

      Tạ Thư Dật lười chuyện, liếc chú Phúc cái, chú Phúc vội vàng : “ Hải Nhạc, con bé tên là A Ly, nó vốn là người câm, chuyện được, Hải Giác chúng ta vì mấy ngày này thiếu người làm, cho nên mới tìm con bé tới làm mấy ngày mà thôi, phải là người giúp việc lâu dài

      Tạ Thư Dật khỏi giễu cợt nhìn trì Hải Hoan , từ từ : “ Người ta là người câm, hỏi tên ấy, bảo ấy trả lời thế nào?”

      Trì Hải Hoan nghĩ tới người phụ nữ A Ly này lại là người câm, chả trách khi hỏi lại lời nào, là tức chết mà!

      “Nhưng mà ta gỡ khăn trùm đầu xuống muốn doạ sợ em! ta lại còn đánh em nữa! nhìn ! Mặt em cũng sưng lên rồi!”Trì Hải Hoan dậm chân .

      Tạ Thư Dật cũng có lập tức nhìn ta, vừa nghe thấy lời của Trì Hải Hoan, theo phản xạ kinh ngạc nhìn Phương Viễn Chi, thể nào? đó lại dám đánh Trì Hải Hoan? Dù sao Trì Hải Hoan cũng mang thân phận tiểu thư Tạ gia, ấy lại có can đảm đánh ta?

      Phương Viễn Chi trấn định nhìn , muốn nhìn xem, vì Tạ Hải Nhạc giả mà đến xử lí Hải Nhạc này như thế nào!

      Tạ Thư Dật nhìn thấy Phương Viễn Chi bình ổn đứng đó, khỏi có chút khó hiểu, chẳng lẽ là Trì Hải Hoan láo? ta đúng là ‘ Chó bỏ được ăn c*t’ sao? Chỉ vì Phương Viễn Chi trả lời câu hỏi của ta, mà đến làm khó Phương Viễn Chi sao?

      nhàng liếc nhìn Trì Hải Hoan cái, phát má trái ta có chút ửng đỏ, lông mày rậm khẽ cau lại.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Chẳng lẽ, Phương Viễn Chi đánh ta?

      Nhưng mà lời của Trì Hải Hoan thể tin được, chừng ta biết Phương Viễn Chi là người câm, nên muốn gài chứng cớ cho ấy , người ta thể , giải thích thế nào? Nhất định là như vậy rồi!

      lạnh lùng quét vòng, sau đó : “ Các người, tất cả đều xuống! Tôi có chuyện muốn !”

      “Thư Dật, sao có thể cứ như thế mà bỏ qua cho ta? phải đuổi việc ta ngay!” Trì Hải Hoan thuận theo dậm chân.

      “ Tất cả đều xuống!” Tạ Thư Dật tiếp tục lạnh lùng .

      Hải Nhạc thở phào nhõm, nghĩ tới Tạ Thư Dật lại dễ dàng như thế để , đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 168: Vĩnh Viễn Bằng Ấy!

      Chờ mọi người hết, Tạ Thư Dật lạnh lùng quay sang nhìn Trì Hải Hoan , : “ tới chỗ nào liền muốn gây chuyện chỗ đó sao? Nếu nổi cơn điên, cũng đừng sỉ nhục danh tiếng của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc làm chuyện nhàm chán như . ấy tuyệt đối bao giờ bắt nạt người câm, nếu là ấy, Nhạc Nhạc tới đồng cảm giúp đỡ Phương Viễn Chi. Còn , chỉ vì người ta trả lời câu hỏi của , liền muốn dạy dỗ người ta, lòng dạ của , sao lại nhen đến mức đó? Phương Viễn Chi có thể đánh sao? ta dám đánh sao? nên láo trước mặt tôi, tôi vĩnh viễn bao giờ tin lời của ! tốt nhất hãy khiêm tốn chút, đừng bôi nhọ tên tuổi Nhạc Nhạc!"

      " ta đánh em mà! Là ! tại sao chịu tin em?" Trì Hải Hoan giận đến đầu óc choáng váng, ngờ Tạ Thư Dật lại tin cái người giúp việc Phương Viễn Chi kia đánh !

      Tạ Thư Dật mỉm cười cười tiếng: “ Coi như ấy đánh , chỉ sợ là đánh người ta trước, người ta có điên khùng, tại sao vô duyên vô cớ đánh ? chỉ là lợi dụng người ta bị câm, đổ hết tội lỗi lên đầu người ta! Hơn nữa, lúc tôi vừa tới, nghe thấy tiếng bạt tai đánh người ta, nhưng vẫn còn chưa thoả mãn, mà tiếp tục ép chú Phúc ra tay. Trì Hải Hoan, vốn tưởng rằng có thay đổi, nhưng khiến tôi thất vọng. Cái tên Tạ Hải Nhạc, tốt nhất nên quý trọng nó! Đừng có mang tên tuổi của ấy mà làm xằng bậy! Nghe chưa?”

      . . . . . “ Trì Hải Hoan nhẹn ngào ra lời, nước mắt liền trào ra ngoài. Đáng tiếc, nước mắt của mĩ nhân như có thể khiến người khác cảm động, lại thể cảm động Tạ Thư Dật.

      “Trì Hải Hoan, mau ra khỏi phòng tôi, thể sống ở chỗ này.” Tạ Thư Dật mặt chút thay đổi mà .

      “ Em .” Nước mắt Trì Hải Hoan lã chã rơi xuống, “ Hải Nhạc rồi, tại sao lại thể quên nó chứ? Được rồi, coi như quên được nó, nhưng em nguyện ý làm thế thân Hải Nhạc, có thể xem em là Hải Nhạc, em để ý. nhiều năm như vậy, dù là tảng băng ngàn năm cũng bị hâm nóng, nhưng tại sao vẫn luôn cự tuyệt em? Em có điểm nào tốt? Em kém nó ở điểm nào? Cho dù nó hoàn hảo, Thiên hạ vô song, nó cũng chết rồi, còn tồn tại đời này nữa! người sống lại thua kém kẻ chết sao?”

      Tạ Thư Dật bỗng nhiên quay đầu lại, gương mặt tức giận, hồi lâu, giọng trầm xuống, băng lãnh mà : “ Trì Hải Hoan, tất cả đều thua kém ấy, vĩnh viễn cũng bằng ấy! Nhớ thân phận của , vĩnh viễn bao giờ thay thế được ấy? Tôi làm sao có thể thích người đàn bà mà kẻ khác luôn muốn giết chứ? tại có thể đứng trước mặt tôi, là vì cái gì?”

      Trì Hải Hoan mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, hồi lâu, nở nụ cười, : “ Ý của , giá trị tôi tồn tại, là vì ba phải ? Các người cũng chỉ là lợi dụng tôi mà thôi! Các người hề lòng đối tốt với tôi! Cùng lắm tôi lại trở về làm Trì Hải Hoan !”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng cười tiếng, : “ Tốt, hoan nghênh vô cùng, trở về thân phận Trì Hải Hoan , tất cả có thể kết thúc! Họa là đưa tới! Ba tôi là vì mà mới rước hoạ vào thân! Ông ấy là vì thương dì chỉ còn đứa con , muốn giao ra ngoài nên mới để thế chỗ, đóng vai Tạ Hải Nhạc! Nếu , nghĩ với thế lực Tạ gia chúng tôi lại thể đối phó được với Trúc bang sao? muốn trở về làm Trì Hải Hoan, tuỳ , vậy hãy sẵn sàng để người ta chặt ra làm trăm mảnh ném cho chó gặm! chết, tất cả mọi chuyện cũng kết thúc! Là chính lựa chọn!”

      quay người tới trước giường cầm hộp đàn vi-ô-lông vác lên vai, mặt chút thay đổi bước ra khỏi phòng.

      Đến thư phòng, Tạ Thư Dật đem văn kiện bỏ vào trong túi xách, dọn dẹp chút đồ đạc, muốn khỏi Hải Giác. Thấy Trì Hải Hoan liền thấy khó chịu, như ở Đài Bắc, để ta tới gần mình.

      xuống lầu, hô tiếng: “ Chú Phúc!”

      “Thiếu gia, chuyện gì a?” Chú Phúc hỏi.

      “Tôi chuẩn bị trở về Đài Bắc rồi, nơi này tất cả giao cho chú.” Tạ Thư Dật .

      “Chuyện này…, Hải Nhạc mới tới mà thiếu gia rồi sao?” Chú Phúc hỏi.

      ta? Tôi có ở đây, ta tự khắc cũng , cần để ý đến ta!” Thư Dật nhàn nhạt .

      Lúc này, Trì Hải Hoan cũng nhanh chóng xuống, : “ Tôi tất nhiên .”

      Tạ Thư Dật để ý tới , thẳng ra ngoài, Trì Hải Hoan cũng theo đuôi ra ngoài.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 169: Mẹ Tốt Nhất Đời!

      Tạ Thư Dật đem đàn vi-ô-lông cùng tài liệu bỏ vào trong xe, lúc này, đột nhiên nghe được bên ngoài loạt tiếng vui vẻ của trẻ con: “ Mẹ, Tiểu Bối rất nhớ mẹ a! Rất nhớ mẹ a!”

      “Mẹ, con cũng vậy, con rất nhớ mẹ!” Là tiếng của Tiểu Bảo.

      Tạ Thư Dật giật mình, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối tới? Là sang đây tìm mẹ chúng à?

      bất giác ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, tới gần bọn họ.

      Hai đứa rất đáng , muốn qua chào hỏi tiếng, thuận tiện xem thương tích của Tiểu Bảo lành chưa.

      Tạ Thư Dật ra khỏi cổng lớn, nhìn thấy thấy Phương Viễn Chi ngồi chồm hổm, ôm hai đứa vào lòng, kích động ôm hôn rồi lại hôn.

      “Tiểu Bảo, Tiểu Bối!” bước nhanh tới.

      Hai đứa bé nghe được có người kêu, cũng hướng bên này nhìn sang, nhìn thấy là Tạ Thư Dật , hai đứa cao hứng kêu: “ Chú! Chú minh tinh!”

      Hải Nhạc khỏi buông lỏng hai đứa bé ra, Tiểu Bảo Tiểu Bối rất nhanh liền chạy tới chỗ Tạ Thư Dật chạy , Tạ Thư Dật khỏi mở rộng hai cánh tay ôm Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vào trong lòng.

      Hải Nhạc khỏi mỉm cười nhìn ba cha con, lớn hai thân thiết trò chuyện. ngờ Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối lại thích Tạ Thư Dật như vậy, chẳng lẽ có cái gọi là máu mủ tình thâm, để cho hai đứa bé như có trực giác mà đối với cha đẻ Tạ Thư Dật sinh ra cảm giác gần gũi sao?

      Tiểu Tĩnh bĩu môi, : “ Hôm nay Chủ nhật á..., Tiểu Bảo Tiểu Bối chỉ được nghỉ nửa ngày thôi, em đưa bọn từ trường về nhà, tụi nó rùm beng lên đòi gặp chị, em cũng hết cách đành phải đưa chúng tới. Nếu biết cái người kia cũng có ở đây, em chả thèm tới.” ,

      Hải Nhạc chỉ đành phải cảm kích lại thể gì, chỉ nhìn cười cười.

      Hải Nhạc cảm kích Tiểu Tĩnh mang Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đến đây, gặp được bọn trẻ, khiến quên những đau đớn mà Trì Hải Hoan gây ra.

      Lúc này Tiểu Tĩnh đột nhiên giật mình nhìn về phía cổng, câm lặng làm thinh : “ Đó…? Cũng ở đây sao?”

      Hải Nhạc nhìn theo tầm mắt Tiểu Tĩnh, hoá ra là Trì Hải Hoan ra, khó trách Tiểu Tĩnh giật lại giật mình như vậy, có lẽ Tiểu Tĩnh khẳng định ta là Hải Nhạc rồi. Tiểu Tĩnh chần chờ chút rồi bước nhanh chạy tới, chạy đến trước mặt của Trì Hải Hoan, chậm rãi : “ Hải Nhạc, chị là Tiểu Tĩnh, Phương Tĩnh! Trước kia ở Tạ gia em chị là bằng hữu tốt nhất! Em còn nhớ chị ?

      Trì Hải Hoan nổi nóng, đột nhiên người lạ tới gọi tiếng Hải Nhạc, trong lòng lại sinh ra oán hận cái tên Hải Nhạc này.

      là ai? Tôi biết !” Trì Hải Hoan thấy Tạ Thư Dật đứng gần đó, khẩu khí cũng hoà hoãn hơn chút, nhưng trong lòng chán ghét muốn chết, cái gì mà bằng hữu của Hải Nhạc chứ?

      Tiểu Tĩnh lui lại mấy bước , nước mắt nhất thời ở trong hốc mắt đảo quanh, Hải Nhạc quên mất !

      Tiểu Tĩnh thương tâm : “ Hải Nhạc, Hải Nhạc, em thế nhưng lại quên chị !Chị từ trước tới giờ vẫn ở đây mà nhớ về em, ngờ em lại quên mất chị.”

      Hải Nhạc toàn thân đều phát run, rất muốn với Tiểu Tĩnh: “ Đó phải là Hải Nhạc của chị, ta là giả! Em mới là Hải Nhạc mà chị vẫn nhớ! Em vẫn luôn ở bên cạnh chị!”

      Nhưng mà Hải Nhạc chỉ có thể bước tới, nhàng kéo Tiểu Tĩnh ôm vào trong ngực mình, đau xót nhìn Tiểu Tĩnh thương tâm.

      Trì Hải Hoan vội vàng lui về phía sau mấy bước, cái người Tiểu Tĩnh này với đám nhóc kia lại là người nhà của người xấu xí đó.

      Mà Tạ Thư Dật nghe được lời của Tiểu Tĩnh, khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Tĩnh, khó trách ở 101 nhìn thấy có chút quen mặt, ra là Tiểu Tĩnh! Là Tiểu Tĩnh, giúp việc từng giúp Nhạc Nhạc bị đuổi ra khỏi Tạ gia!

      buông ra Tiểu Bảo Tiểu Bối ra, về phía Tiểu Tĩnh.

      là Tiểu Tĩnh?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Tiểu Tĩnh nâng lên đôi mắt đẫm lệ, trừng mắt liếc cái: “ Tôi là Tiểu Tĩnh!”

      “ Khó trách gặp lại tôi lại cảm thấy quen.” Tạ Thư Dật cảm thán .

      nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là thấy quen mắt, còn , hoá thành tro tôi cũng vẫn nhận ra!” Tiểu Tĩnh tức giận .

      Hải Nhạc quên Tiểu Tĩnh rồi, mặc dù biết ấy bị mất trí nhớ, nhưng Tiểu Tĩnh đau lòng, trong lòng lại cảm thấy ghét Tạ Thư Dật hơn.

      Tạ Thư Dật cũng có tức giận, nghĩ đến trước kia mạo hiểm bị đuổi ra Tạ gia vì giúp Nhạc Nhạc, đột nhiên cảm thấy Tiểu Tĩnh rất tốt, mà bây giờ, cũng có thể cảm giác được là lòng nhớ thương Nhạc Nhạc, tâm lý khỏi đối với Tiểu Tĩnh thân cận hơn. Hơn nữa, nhà lại cưu mang Phương Viễn Chi đáng thương như vậy, Tiểu Tĩnh và gia đình thực rất hiền lành, tốt bụng, cho nên quyết định xin lỗi Tiểu Tĩnh về chuyện năm đó.

      “Tiểu Tĩnh, năm đó là tôi nhất thời hồ đồ, cố ý quyến rũ tôi mà đuổi ra khỏi Tạ gia, tôi trịnh trọng hướng lời xin lỗi, xin lỗi!" Tạ Thư Dật chân thành .

      Tiểu Tĩnh kinh ngạc nhìn , Tạ thiếu laị biết xin lỗi ng khác? Hơn nữa đối tượng là Phương Tĩnh?

      Nhưng Phương Tĩnh chỉ hừ lạnh cái: “ cho rằng câu xin lỗi mọi chuyện liền quên sao? Tổn thương mà tạo cho tôi có thể ba từ xin lỗi mà xoá bỏ được sao? Phải, là người có tiền, tôi chỉ là người giúp việc, nhưng bây giờ tôi cũng ở Tạ gia các người, cho nên là người tôi cũng là người. Ba chữ xin lỗi đối với tôi mà , có tác dụng!”

      Tạ Thư Dật cười khổ tiếng, : “ Tôi biết có tác dụng nhưng tôi vẫn muốn với lời xin lỗi, cũng cảm ơn trước đây lòng bảo vệ Nhạc Nhạc như vậy, cũng cảm ơn vẫ luôn nhớ ở đây mà nhớ thương ấy.”

      “Ách. . . . . ." Tiểu Tĩnh nghĩ tới Tạ Thư Dật lại chân thành như vậy, có chút cảm động. Tiểu Tĩnh đưa mắt từ Tạ Thư Dật sang Hải Nhạc đứng trước mặt, Hải Nhạc mất trí nhớ, nhưng cảm giác ấy xa lạ.

      “Tiểu Tĩnh, thực tôi muốn cảm ơn năm đó đối tốt với Nhạc Nhạc, ra sức giúp đỡ ấy, cám ơn . Tôi nghĩ nếu như biết bây giờ vẫn luôn nhớ ấy, trong lòng Nhạc Nhạc nhất định thấy rất vui.” Tạ Thư Dật buồn buồn .

      Lời của , khiến cho Tiểu Tĩnh cùng Hải Nhạc cũng ngẩn người.

      Lòng của Hải Nhạc bính bính trực nhảy , “ Tạ Hải Nhạc” đó, ràng ở phía sau , nhưng là, điệu bộ của giống như là nhớ lại mà , rốt cuộc là chuyện gì diễn ra?

      “Đúng vậy a, tôi rất vui, Tiểu Tĩnh, cám ơn ban đầu trợ giúp tôi, mặc dù tôi nhớ , nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn .” Trì Hải Hoan bước tới trước mấy bước, cười ngọt ngào với Tiểu Tĩnh, than thiết kéo tay : “ Cảm ơn , Tiểu Tĩnh, cảm ơn vì tôi mà chịu vất vả, oan ức.”

      Tạ Thư Dật vặn nhướng mày, muốn chuyện, lúc này, Tiểu Bối kéo vạt áo của , hỏi: “ Chú, chú biết dì Tĩnh của Tiểu Bối sao? Vậy chú biết mẹ của Tiểu Bối chưa?”

      bé chỉ vào Hải Nhạc đứng bên cạnh Tiểu tĩnh, kiêu ngạo : “ Chú, đó chính là mẹ của Tiểu Bối! Mẹ tốt nhất đời!”

      Sau đó bé lại rất thần khí đối với mẹ : “Mẹ, chú ấy chính là chú minh tinh mà Tiểu Bối a, chú ấy rất đẹp trai phải ạ? Mẹ, chú ấy rất đẹp phải ?”

      Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc đều nỡ nụ cười, Tiểu Bối, là bé rất khả ái.

      Hải Nhạc thấy Tiểu Bối mong đợi nhìn nàng, dùng sức gật đầu cái, Tiểu Bối mặt mày hớn hở đối Tạ Thư Dật : “ Mẹ con cũng chú rất đẹp trai nha.”

      Tạ Thư Dật ôm lấy Tiểu Bối, : “ Chú sớm biết mẹ của Tiểu Bối rồi, ấy thực là người mẹ tốt nhất đời.”

      Tạ Thư Dật lại lần nữa nhìn về phía Phương Viễn Chi, thâm ý : “ Cũng là người mẹ dũng cảm nhất đời.”

      Hải Nhạc hốt hoảng cúi đầu, ý sáng hôm ấy chặn lại ở bờ biển sao?

      Trong lòng của Hải Nhạc bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào.

      Trì Hải Hoan nhìn lại thấy rằngTạ Thư Dật chuyện cái người Phương Viễn Chi này dám gây chuyện với ta, khiến cho Tạ Thư Dật nhìn mà hả hê, Trì Hải Hoan khỏi xấu hổ : “ Đáng tiếc, mẹ con lại xấu xí doạ người a!”

      Tầm mắt mọi người toàn bộ dồn lên người Trì Hải Hoan. Tiểu Tĩnh dám tin tưởng những lời này lại ra từ miệng , ấy thể nào ra những lời lẽ độc ác tổn thương người khác như vậy? Tại sao ấy lại biến thành người như vậy?

      Tạ Thư Dật hung hăng trợn mắt nhìn trì Hải Hoan cái, hướng Phương Viễn Chi xin lỗi, chỉ thấy cúi đầu thấp, nhìn ra được rất khó chịu, trong lòng Tạ Thư Dật khỏi vì Trì Hải Hoan mà tức giận.

      Tạ Thư Dật còn chưa mở miệng, Tiểu Bảo lên tiếng: “ Mẹ con có xấu xí, người khác xấu xí mình mới là người xấu, thầy giáo rồi, người có tâm hồn xinh đẹp mới là người đẹp thực , tâm hồn của đẹp. Giống như công chúa Bạch Tuyết và mẹ ghẻ Hoàng Hậu vậy, mặc dù rất xinh đẹp nhưng tâm hồn xấu xa, là người phụ nữ xấu! Mẹ con là người có tâm hồn đẹp, mẹ mới là người đẹp thực ! mẹ con xấu xí, chính là mẹ ghẻ của Bạch Tuyết, là người phụ nữ tâm địa xấu xa!”

      Trì Hải Hoan nghĩ đến đứa trẻ con lại có thể ra lợi hại như vậy, đứng bên cạnh tức giận nên lời, ta lại bị đứa bé chặn miệng! quá đáng rồi!

      Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Trì Hải Hoan cũng biết gì đáp trả lời của đứa !

      Trì Hải Hoan ngơ ngác đứng đó, tức đến thở ra hơi.

      “Tiểu Bảo! Con…..” Tiểu Tĩnh ngờ Tiểu Bảo như vậy, lại khôn ngoan như vậy.

      Tầm mắt của Tiểu Tĩnh khỏi nhìn về phía Trì Hải Hoan, ta bị Tiểu Bảo chọc giận đến sắc mặt cũng tái rồi!

      Mà Hải Nhạc đứng đó cũng hít vào hơi, trời ạ, Tiểu Bảo như vậy mà lại có thể ra lời mạnh mẽ như vậy! Trời ạ, thằng bé so với người lớn còn hơn gấp trăm lần!

      Tạ Thư Dật cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo, chỉ thấy thằng bé chắn trước người mẹ, bộ dạng giống như con nhím xù gai nhọn lên đâm Trì Hải Hoan, hoặc giống như là Tiểu Đấu Sĩ chuẩn bị chiến đấu. Tạ Thư Dật buồn cười, nhưng lại cảm thấy rất cảm động, đứa này rất rất được, chỉ vì muốn người khác coi thường mẹ mình mà dám cùng người lớn đối chất, quả rất được lòng ! Giờ khắc này, Tạ Thư Dật cảm nhận được rất thích đứa này! Trong lòng đột nhiên nảy sinh quyết định.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 170: Chú Làm Ba Nuôi Của Các Con!

      “Đúng vậy a, mẹ con là công chúa Bạch Tuyết á..., ai mẹ con xấu xí , tất cả đều là hoàng hậu phù thuỷ xấu xa!” Tiểu Bối cũng ở bên cạnh thêm.

      Tạ Thư Dật hôn Tiểu Bối cái : “ Chú thấy con và hai rất đúng, chú quyết định cho hai đứa phần thưởng!”

      Tiểu Bối cao hứng hỏi: “ Chú, chú định cho con và hai phần thưởng gì a?”

      Tạ Thư Dật ngồi xổm, đặt Tiểu Bối xuống rồi ngoắc tay với Tiểu Bảo: “ Tiểu Bảo, tới đây!”

      Tiểu Bảo tới gần Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật ôm thằng bé vào lòng, với hai đứa: “ Các con phải là muốn chú làm ba nuôi sao? Chú quyết định, chú làm ba nuôi của các con, chú để cho đám bạn khi dễ hai con, chú cũng để người xấu xúc phạm mẹ các con! Mau gọi chú là ba nuôi!”

      Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vui mừng khôn siết, nhất là Tiểu Bối, vỗ tay cao hứng kêu: “ Oa! Chú đồng ý làm ba nuôi chúng ta rồi, chúng ta có ba rồi!”

      Tiểu Bảo lớn tiếng hướng về phía Tạ Thư Dật hô tiếng: " Ba nuôi!”

      “Ơi!” Tạ Thư Dật lớn tiếng đáp ứng.

      Tiểu Bối cũng vội vàng ngọt ngào hô tiếng: “ Ba nuôi!”

      “Ơi! Tiểu Bối rất ngoan, ba nuôi có đứa con đáng như vậy, ba rất vui nha.” Tâm tình Tạ Thư Dật cũng trở nên vui vẻ, ngừng hôn Tiểu Bối.

      Nước mắt Hải Nhạc nước mắt trong khắc kia liền chảy xuống, Tiểu Bảo a, Tiểu Bối a, các con có gọi sai a! vốn chính là ba ruột của các con a!

      Cho dù thế nào nữa, cũng là chuện rất tốt. Ba nuôi cũng là ba, ít nhát hai đứa cũng có thể gọi ba, hơn nữa là gọi đúng người! Cuộc đời của cũng còn gì hối tiếc nữa!

      Hải Nhạc lau nước mắt ngừng chảy xuống, hạnh phúc nhìn ba người quan trọng nhất đối với sinh mệnh của , con của , người của ! t

      Tạ Thư Dật , cảm ơn ! Cảm ơn quan tâm đến Tiểu Bảo Tiểu Bối, Tạ Hải Nhạc em hề lầm người! đáng giá để em cả đời này! Tạ Thư Dật cảm ơn ! Trong lòng Hải Nhạc ngừng thầm.

      Ngay sau đó Tạ Thư Dật vỗ trán mình, : “ Ai nha, ba nên tặng cho các con quà ra mắt, nhưng chuyện gấp quá, ba nuôi chưa có chuẩn bị quà cho các con rồi!”

      có quà cũng sao, chỉ cần chú trở thành ba nuôi của chúng con là rất tốt rồi!”

      Tạ Thư Dật suy nghĩ chút, lấy xuống cổ miếng ngọc mà Hải Nhạc cho , trịnh trọng đeo lên cổ của Tiểu Bối.

      Hải Nhạc ngờ mình đưa cho ngọc bội, lại đưa cho Tiểu Bối, khắc đó lòng của lại thấy nhói nhói.

      Tạ Thư Dật lại lấy xuống Dolphin Kiss, rút lại bớt mắc xích rồi đeo lên cổ của Tiểu Bảo.

      “ Tạ Thư Dật , làm sao lại đem Dolphin Kiss cho đứa đấy chứ!” Trì Hải Hoan ngờ Tạ Thư Dật lại có thể đem Dolphin Kiss và ngọc bội luôn đem bên mình tặng cho hai đứa hạ nhân kia!

      Tạ Thư Dật có để ý nàng, trịnh trọng đối với Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối : “ Tiểu Bảo, Tiểu Bối, đây là hai sợi dây chuyền, là bảo bối quan trọng nhất trong cuộc đời ba, còn quan trọng hơn sinh mạng của ba! Bây giờ ba tặng lại cho hai đứa, các con hãy cất giữ chúng tốt. Sau này các con đến Đài Bắc, chỉ cần người khác nhìn thấy ngọc bội cùng với Dolphin Kiss này, có bất kỳ ai dám khi dễ các con! Bởi vì các con là con trai và con của Tạ Thư Dật! Con của Tạ Thư Dật ta, ai có thể đụng tới!”

      Ta điện thoại cho ngươi số Tiểu Bảo cũng trịnh trọng : “ Ba nuôi, bảo bối so với sinh mạng của ba nuôi, cũng chính là bảo bối so quan trọng nhất của Tiểu Bảo, con cất giữ bảo bối cẩn thận.”

      Tạ Thư Dật khẽ cười, : “ Ba biết Tiểu Bảo rất biết điều, Tiểu Bối cũng ngoan, ba nuôi chuẩn bị trở về Đài Bắc rồi, các con phải ngoan, phải nghe theo lười của mẹ các con, chờ lần sau trở lại, ba nuôi mang quà tới cho các con.”

      Hai đứa bé vốn rất vui vẻ, nghe Tạ Thư Dật như vậy, khuôn mặt nhắn lập tức xị xuống.

      sao, ba nuôi, 4 ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Bảo với Tiểu Bối á..., ba có thể đến sinh nhật chúng con rồi mới quay trở lại Đài Bắc ?” Tiểu Bảo mong đợi .

      Tạ Thư Dật nghe được tiểu bảo như vậy, có chút làm khó cho rồi.

      Hải Nhạc cũng đợi Tạ Thư Dật trả lời, nghĩ tới lại làm khó rồi, trong lòng mặc dù có chút thất vọng, nhưng Hải Nhạc vẫn tới, vỗ vỗ bả vai hai em, sau đó dùng ngôn ngữ khiếm thính với bọn : “ Các con phải ngoan, chú là người lớn, chú còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, hãy để chú ấy trở về Đài Bắc.”

      Hai đứa hiểu mẹ gì, khuôn mặt có chút thất vọng, nhưng Tiểu Bảo lại : “ Ba nuôi là người lớn có rất nhiều việc, con và Tiểu Bối rất biết điều, ba cứ trở về Đài Bắc nhé, con và Tiểu Bối chờ ba quay trở lại gặp chúng con.”

      Tạ Thư Dật vỗ vỗ bả vai của Tiểu Bảo, : “ Tất nhiên rồi, chỉ cần có thời gian rảnh, ba nuôi đến thăm các con, còn bây giờ ba phải rồi.”

      “ Vâng, chúng con ngoan, nghe lời của mẹ, ba nuôi hãy sớm quay trở lại nhé.” Tiểu Bối dùng sức gật đầu.

      Tạ Thư Dật đứng lên, với Hải Nhạc : “ Viễn Chi, dạy dỗ bọn trẻ rất tốt, hãy chăm sóc tốt cho hai đứa bé này, tôi rất thích Tiểu Bảo và Tiểu Bối.” Hải Nhạc nhìn , gật đầu cái.

      “Ba nuôi, ba có thể cho con số điện thoại ? Nếu như ba thể tới, con và Tiểu Bối có thể gọi cho ba, có thể nghe được giọng của ba rồi.” Tiểu Bảo với Tạ Thư Dật.

      “ Đúng vậy a, ba nuôi, mỗi khi chúng con nhớ ba, con và hai gọi cho ba, hay khi ba nhớ chúng con, ba cũng có thể gọi điện thoại a.” Tiểu Bối cười mi mi .

      Tạ Thư Dật suy nghĩ chút, lấy ra cây bút, viết số điện thoại của mình lên lòng bàn tay của Tiểu Bảo, : “ Ừ, ba cho con số điện thoại, con đến lúc đó nhất định phải gọi cho ba, nhớ chưa?”

      Tiểu Bảo quý trọng nắm bàn tay thành nắm đấm , gật gật đầu : “Tiểu Bảo nhất định gọi điện thoại cho ba nuôi.”

      “ Phải rồi, con và Tiểu Bối hãy đứng cạnh nhau, ba chụp cho hai đứa mấy tấm hình, đến khi có các con ở bên, ba nuôi nhìn điện thoại là có thể thấy hai đứa con rồi!” Tạ Thư Dật lấy điện thoại di động ra với Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối.

      “Vâng!”

      Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối phối hợp làm ra rất nhiều tư thế lạnh lùng mà dễ thương, Tạ Thư Dật hết sức hài lòng lật xem chút, sau đó đưa điện thoại di động cho Hải Nhạc: “Phương Viễn Chi, hãy giúp tôi chụp với các con vài tấm.”

      Hải Nhạc vội vàng nhận lấy điện thoại di động, Tạ Thư Dật ngồi xổm xuống cùng hai đứa bé, lại đem hai đứa bé ôm vào trong ngực chụp mấy tấm. Rốt cuộc Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối cũng thoả mãn, lưu luyến rời đưa mắt nhìn xe Tạ Thư Dật rời tầm mắt.

      “Mẹ, mẹ xem, ba nuôi có thể tới đây nữa ?” Tiểu Bảo hỏi.

      “Hai đứa các con đáng như thế, ba nuôi nhất định quay trở lại.” Hải Nhạc .

      “Vâng, từ nay về sau, mỗi buổi tối con gọi cho ba nuôi cuộc điện thoại, mẹ có được ?”Tiểu Bảo .

      “Được” Hải Nhạc gật đầu cái.

      “Chị hôm nay dám khẳng định Tiểu Bảo của nhà chúng ta chính xác là người gặp người , sức quyến rũ thiên hạ vô song a! Ngay cả đại thiếu gia hách dịch, lạnh lùng khó tính như Tạ Thư Dật cũng bị hai tiểu tử kia cảm động, lại còn nhận hai đứa làm con nuôi! Bảo Tiểu Bối của nhà chúng ta quả lợi hại! lợi hại! Nếu như ông bà ngoại mà biết biết vui tới mức nào đây!” Tiểu Tĩnh ở bên cạnh cảm thán mà .

      Hai tiểu tử kia nghe được khích lệ liền phấn khích nở nụ cười.

      “ Cái xe đỏ theo ba nuôi đó đáng ghét, dám mẹ con xấu xí! ta mới xấu xí! Con thấy ta hề đẹp chút nào! đáng xấu hổ!” Tiểu Bảo đột nhiên .

      Sắc mặt củaTiểu Tĩnh sắc mặt ảm đạm xuống, Hải Nhạc mất trí nhớ, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy? Nếu là trước kia, ấy tuyệt đối ra như vậy, Tiểu Tĩnh nhất thời thể chấp nhận được chuyện này.

      Hải Nhạc nhàng ôm bả vai Tiểu Tĩnh an ủi.

      hiểu, chỉ là mất trí nhớ, tại sao lại thay đổi thành người khác như vậy, những lời ấy với chị hôm nay, khiến cho chị rất buồn, chị rất thất vọng.” Tiểu Tĩnh chán nản mà .

      Hải Nhạc lắc đầu cái, mình sao, Tiểu Tĩnh cũng nên để tâm làm gì.

      “ Chị sao, chị cũng biết trước Hải Nhạc mất trí nhớ, chắc chắn nhận ra chị, chẳng qua là chị thấy có chút khó chịu, ấy lúc trước rất thiện lương nhưng bây giờ lại ra những lời khó nghe như thế?” Mắt Tiểu Tĩnh cũng có chút đỏ.

      “ Con người ai cũng thay đổi.” Hải Nhạc dùng ngôn ngữ khiếm thính với Tiểu Tĩnh.

      “ Nhưng ấy thay đổi làm cho người ta quá thất vọng rồi!”Tiểu Tĩnh xong, nước mắt ở trong hốc liền trào ra.

      Hải Nhạc ôm vào trong ngực, an ủi, muốn cho ấy biết: ‘Tiểu Tĩnh, em mới là Hải Nhạc, em vẫn luôn nhớ thương chị, chị cần phải đau lòng, cần khổ tâm, vì kẻ giả mạo, đáng giá!’

      Nhưng Hải Nhạc chỉ có thể trong lòng mà thôi!

      Bởi vì Tạ Thư Dật rời khỏi, Hải Nhạc cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại, gặp chú Phúc lấy tiền lương, sau đó cùng Tiểu Tĩnh và hai đứa khỏi Hải Giác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :