1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 161: Đừng Để Tôi Phải Coi Thường !

      Tạ Hải Nhạc gắp mảnh thuỷ tinh cuối cùng ra ngoài, lau sạch liền thở dài hơi, vừa ngẩng đầu lên thấy Tạ Thư Dật có vẻ thống khổ ngẩng đầu lên, đau lắm sao? Sao cứ phải cố nhịn đau như vậy chứ?

      Hải Nhạc theo thói quen nhàng xoa xoa cánh tay Tạ Thư Dật, cố gắng trấn an .

      Tạ Thư Dật cảm giác được chạm vào mình, theo bản năng đẩy ra.

      định làm gì?” gầm lên tiếng.

      Chẳng lẽ ta cũng có tư tưởng ngu ngốc như Tiểu Liên, muốn quyến rũ sao?

      Tạ Thư Dật có chỗ nào giống loại nam nhân đói bụng ăn quàng sao? Thiếu thốn đến mức phải cần người phụ nữ xấu xí sao?

      Tạ Thư Dật dù thiếu nữ nhân nữa cũng hạ mình đến mức động tới giúp việc nữ trong nhà, những nữ nhân này, rốt cuộc là trong đầu suy nghĩ cái gì đây? Quạ đen nào có dễ dàng mà bay lên cành cao thành phượng hoàng đây?

      Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật đẩy phải lùi lại mấy bước, bị doạ đến trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn .

      “Tôi ghét phụ nữ chủ động dâng tới, cho dù có xinh đẹp tuyệt trần !” Tạ Thư Dật dừng lại chút, nhẫn tâm cáu kỉnh – “ Đáng tiếc, hoàn mĩ, mà lại còn xấu xí, tôi càng có chút hứng thú! Phương Viễn Chi! Đừng khiến tôi coi thường ! Tạ Thư Dật tôi dù ăn kiêng, cũng đụng đến loại nữ nhân xấu xí như , hãy nhớ bổn phận của mình! Nể mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bối, lần này tôi cho qua! Nếu như còn có lần sau lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi! Tiểu Liên là kết quả của !”

      Hải Nhạc vừa thẹn thùng vừa lúng túng vừa tức, nghĩ thành hạng người như thế nào chứ? cho rằng muốn quyến rũ sao? chỉ là muốn trấn an , để cho thanh tĩnh lại mà thôi! lại hiểu lầm thành loại nữ nhân như vậy!

      Có điều, cũng đúng, phút giây đó quên bổn phận của mình, quên mất điều rằng, bây giờ còn là Tạ Hải Nhạc nữa. Hải Nhạc bây giờ là Phương Viễn Chi, lại còn là nữ nhân xấu xí, chỉ có Hải Nhạc mới có tư cách chạm vào , bây giờ phải làm tốt bổn phận của Phương Viễn Chi!

      Hải Nhạc cách nào giải thích, chỉ biết lắc đầu, nước mắt cũng như mưa từ trong mắt rơi xuống, nhưng Tạ Thư Dật chỉ lạnh lùng nhìn , có chút nào động lòng, càng nghĩ rằng là muốn quyến rũ .

      ra ngoài! Nơi này cần !” Tạ Thư Dật xoay người lại, hề nữa nhìn .

      Tạ Thư Dật nghĩ tới Phương Viễn Chi cũng khác gì với những nữ nhân kia, Tạ Thư Dật đẹp trai đến nỗi khiến cho nữ nhân tới gần là có tư tưởng đó sao? Trong lòng Tạ Thư Dật thấy bi ai, tia đắc ý cũng có.

      Phưỡng Viễn Chi sao lại cùng dạng với Tiểu Liên chứ? Lại to gan dám tới quyến rũ , cho rằng Tạ Thư Dật là loại đàn ông chỉ cần nữ nhân chủ động dâng tới gục ngã dưới chân họ sao? Trong lòng Tạ Thư Dật tức giận.

      Tạ Hải Nhạc tan nát cõi lòng xoay người, chật vật lao ra khỏi phòng của Tạ Thư Dật, nước mắt cũng ướt đẫm mảng.

      Hải Nhạc chạy về phòng của mình, té nhào lên giường, khóc đến tê tâm liệt phế.

      Lòng của tan nát, máu của lạnh, toàn thân bị đả kích, bây giờ khác gì con búp bê hỏng, vỡ vụn rồi. Tại sao lại hiểu lầm lòng tốt của chứ? Chẳng lẽ, chỉ cần nữ nhân đến gần , đụng chạm đều muốn quyến rũ sao? Tạ Thư Dật hề thay đổi, chút cũng có, vẫn như lúc trước, tự cao tự đại, ngông cuồng như vậy.

      còn ăn kiêng, cũng coi trọng loại nữ nhân xấu xí như , câu này đả kích Hải Nhạc, khiến tâm can đau đớn khôn nguôi.

      ra là, cho tới bây giờ vẫn , vẫn nhớ mãi quên người đàn ông khác gì những nam nhân khác, chỉ vẻ bề ngoài! Nếu như ngày nào đó biết được, nữ nhân xấu xí mà lại chính là Tạ Hải Nhạc mà từng thương, cảm thấy như thế nào đây?

      Hải Nhạc có thể tưởng tượng đến vẻ mặt của , từ kinh ngạc chuyển thành khinh bỉ , coi như khinh bỉ cũng là thương hại. Thương hại phải chịu khổ suốt mấy năm dài, đối tốt với chẳng qua là vì hai đứa trẻ mà thôi, đối với sau này chỉ như vậy, có tình nữa! Trong lòng Hải Nhạc ngừng cười mỉa mai!

      cười cười, nhưng lại khóc , nước mắt như đe vỡ, ngừng trào ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, thống khổ.

      người nào có thể tổn thương sâu như vậy, khiến đau đớn đến tan nát cõi lòng như vậy, chỉ có Tạ Thư Dật mà thôi! Những lời này từ miệng người khác ra cũng đau lòng đến như vậy, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại nghư được từ trong miệng của ! lại cách nào kiềm chế mình, cứ thế !

      ra là trong mắt , bây giờ chính là nữ nhân xấu xí, lại nhớ bổn phận của mình, tham vọng muốn dùng thân thể quyến rũ mà thôi! Hải Nhạc chưa từng cảm thấy đau đớn đến muốn chết như vậy, nếu như biết được có ngày khinh thường mình như thế, thà rằng ban đầu mình được ba Phương mẹ Phương cứu về, thà rằng mình vẫn cứ đứng ở dưới lầu, như vậy có chuyện gì, phải nghe lời đả thương người như vậy!

      Tạ Thư Dật, tôi đối với hoàn toàn chết tâm! Hoàn toàn chết tâm rồi! Cũng hề có chút tham vọng nào! Bởi vì nữ nhân xinh đẹp Tạ Hải Nhạc mà biến mất thế giới này rồi! Bây giờ chính là nữ nhân xấu xí mà nhìn nổi đây!

      Tạ Hải Nhạc đáng thương, tựa như con thú bị thương, co rúc người ở góc giường, bị đâm đao, lại là vết thương trí mạng, thể nào khép lành lại được.

      Có lẽ, ngày kia chịu nổi loại đau đớn như vậy nữa, lại lần nữa nhảy xuống biển, kết thúc tất cả, còn đau khổ nữa!

      , làm thế, còn có Tiểu Bảo và Tiểu Bối, bây giwof xác định được rồi, cũng nên chết tâm, làm tốt bổn phận của Phương Viễn Chi, nuôi Tiểu Bảo Tiểu Bối lớn lên tốt!

      Tạ Thư Dật, tôi quên , tôi quên được ! Tôi nhất định quên được ! Trong lòng Hải Nhạc ngừng gào thét.

      Hải Nhạc cho rằng nước mắt mình bây giờ cũng khô cả rồi, thế nhưng đến rạng sáng, khuôn mặt Hải Nhạc vẫn ướt đẫm nước mắt, khóc mệt rồi, Hải Nhạc lên giường nằm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp , mới ngủ được lát, có người tới gõ cửa.

      “A Ly a, dậy thôi.” Là tiếng của thím Phúc. nên rời giường."

      Hải Nhạc vội vàng từ giường bò dậy, lấy ra bộ đồ hầu , chuẩn bị thay, nghĩ đến vẻ khinh thường cùng ánh mắt lạnh lùng của Thư Dật tối qua, Hải Nhạc lại có chút do dự.

      còn ở nơi này làm gì? Có ý nghĩa sao?

      “A Ly a, nhanh lên chút, chờ thiếu gia rời giường tốt, nếu thiếu gia thức dậy, cháu mà trễ bị khiển trách đó.” Thím Phúc lại thúc giục.

      Hải Nhạc vội vàng thay quần áo, đeo khăn che mặt lại, mở cửa theo thím Phúc ra bãi cỏ ngoài sân, tất cả mọi người đứng ở đó, chỉ thiếu mình .

      Vốn là mọi người trò chuyện rôm rả, nhìn thấy Hải Nhạc ra đột nhiên tĩnh lặng lại, tất cả ánh mắt đều hướng về phía , lại có vẻ như căm thù mà khinh bỉ. Hải Nhạc hiểu tại sao mọi người lại thay đổi như vậy, trong lòng lại bất an tới đó, đợi chú Phúc ra.

      Chú Phúc ra ngoài, dặn dò những công việc hôm nay mọi người phải làm, tất cả mọi người nghe xong tản ra, Hải Nhạc trầm mặc theo sát bọn họ, nhưng mà cũng ai để ý tới , vẫn dùng ánh mắt kì lại đó nhìn .

      Công việc hôm nay của Hải Nhạc chính là dọn dẹp lại các phòng lầu, lúc chuẩn bị lên lầu nghe được tiếng tám chuyện của hai người làm.

      “Cũng soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình, ta thế nhưng dám cả gan quyến rũ thiếu gia!”

      có nhìn ra ta là cái loại nữ nhân biết xấu hổ như vậy, vậy mà vẫn còn mặt dày ở lại.”

      “Thiếu gia làm sao có thể để ý ta? Nếu như ta gỡ khăn che mặt xuống, hù chết thiếu gia mới là lạ đó!Thiếu gia là người như thế nào chứ, sao có thể muốn nữ nhân xấu xí như ta đây, đúng là biết tự lượng sức mình.”

      “Đúng vậy a, ta cho rằng mình là đại mỹ nữ a, quyến rũ thiếu gia, đúng là lại rước nhục vào thân mà!”

      hiểu tại sao thiếu gia vẫn đuổi ta ? ta cũng là da mặt dày, nếu đổi lại là người khác, bị thiếu gia mắng như vậy, sớm nhục nhã mà cuốn gói rời rồi, Tiểu Liên phải thế sao? ta so với Tiểu Liên, da mặt còn dày hơn.”

      “Có thể thiếu gia thương hại ta là người câm, nên mới đuổi ta thôi.”

      Hải Nhạc tay chân rét run đứng ở nơi đó, người mà họ a! Họ !

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 162: Tôi Hề Quyến Rũ !

      Khó trách hôm nay mọi người cứ nhìn kì thị như vậy, hoá ra là hiểu lầm tối qua quyến rũ Tạ Thư Dật!

      nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, có thể lén chạy lên lầu tìm Tạ Thư Dật, nữ giúp việc khác sao lại thể đây?

      Nghe khẩu khí Tạ Thư Dật, Tiểu Liên bị đuổi ra , là do làm tròn bổn phận của người giúp việc sao?

      Cũng phải, nữ nhân xấu xí, thế còn dám quyến rũ thiếu gia đẹp trai của họ, bọn họ ngoài tức giận ra, chắc hẳn là đố kị rồi, bởi vì họ có cái dũng khí đó.

      Nhưng cũng có quyến rũ , là Tạ Thư Dật hiểu lầm !

      Hải Nhạc đứng ở nơi đó, lòng bàn chân rét run, phải là loại người như vậy a, làm thế nào mới rửa sạch được cái tội danh quyến rũ thiếu gia này?

      Bây giờ hiểu tại sao Tiểu Tĩnh lại hận Tạ Thư Dật đến như vậy, tội danh gì cũng được, nhưng muốn đeo lưng cái tội dâm đãng quyến rũ nam nhân!

      Hải Nhạc hữu khí vô lực lên lầu, có dũng khí sống ở chỗ này, muốn rút lui, sống ở chỗ này còn ý nghĩa nữa, nhưng muốn Tạ Thư Dật hiểu lầm rằng muốn quyến rũ !

      Cho dù phải , cũng thể nào cứ như vậy mà , thể để cho mọi người hiểu lầm quyến rũ !

      Hải Nhạc lại lặng lẽ xuống lầu , nhìn thấy chú Phúc, liền ra dấu tay cho ông biết muốn về nhà chuyến lấy chút đồ.

      “Cháu muốn về nhà chuyến sao?” Chú Phúc có chút hiểu.

      Hải Nhạc dùng sức gật đầu cái.

      Được rồi, vậy ngươi trở về chuyến, nhớ mau sớm tới đây." Chú Phúcđáp ứng.

      Hải Nhạc hai tay hợp thành chữ thập cảm tạ chú Phúc, vội vã rời biệt thự.

      Hải Nhạc núp sau bụi cây thấp, biết đợi bao lâu, nhìn thấy tạ Thư Dật chạy bước tới đây, vội vàng co rút người lại.

      Khi Tạ Thư Dật qua đoạn đường đó, rẽ bên phải về hướng bờ biển, Hải Nhạc thở phào nhõm, chỉ cần ra bờ biển, mới có thể giải thích cho , Hải Nhạc lặng lẽ theo đuôi .

      Tạ Thư Dật chạy bộ bờ biển qua đoạn dài, mỗi lần đến đây, bước chân của cũng bất giác chậm lại, bờ cát dài này, chứa đầy khoảnh khắc ngọt ngào của và Nhạc Nhạc. Tất cả tựa như thước phim quay chậm ngừng trong đầu , với đuổi bắt nhau đoạn đường này, từng dấu chân của hai người bọn họ in sâu, họ cùng nhau xây lâu đài cát, cùng nhau xây lên ngôi nhà hạnh phúc của hai người. Họ còn cùng nhau vẽ nên hai trái tim lồng vào nhau, dùng ngón tay viết tên hai người vào đó, tiếng cười của Nhạc Nhạc vang lên vui vẻ, lúc này giống như ở bên tai vang lên, giống như Hải Nhạc vẫn đứng nơi đây, giọng rỉ tai với : “ Thư Dật, em .” – “ Nhạc Nhạc, cũng em.” Tạ Thư Dật khỏi huyễn hoặc lẩm bẩm .

      Hồi tỉnh lại, Tạ Thư Dật khỏi cười khổ, chẳng qua là ảo giác của mình mà thôi.

      Linh hồn của , thấy sao? Linh hồn của , cảm nhận được sao? Có thể biết được rất nhớ sao?

      Nếu như ở Hải Giác, linh hồn của phải đơn nữa phải ? Mặc dù cảm giác được , nhưng có thể nhìn thấy đúng ? Phải hay ?

      Nghĩ đến điểm này, khỏi dừng bước, đứng ở nơi đó sợ run.

      Nhưng vai vẫn còn có gánh nặng, cho phép sống ở Hải Giác , có cách nào ở đây bên được.

      suy nghĩ, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Tạ Thư Dật nghi ngờ quay đầu lại, nghĩ tới lại là Phương Viễn Chi , nhíu mày cái, tới nơi này làm gì?

      Tạ Thư Dật quay đầu, để ý tới , tiếp tục chạy bộ, nghĩ tới Phương Viễn Chi lại chạy vượt qua , nắm trong tay cái nhánh cây ngăn cản đường của .

      bị bệnh sao? Chạy tới nơi này làm gì? Mau tránh ra, đừng cản đường tôi!” Tạ Thư Dật nhịn được rống.

      Hải Nhạc thấy dữ như vậy, co rúm lại chút, nhưng vẫn cứng đầu chịu tránh ra.

      Tạ Thư Dật để ý tới , lướt qua , tiếp tục tới trước, Hải Nhạc nóng nảy, đưa tay kéo lại.

      rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tạ Thư Dật khỏi nổi cơn thịnh nộ, chưa từng gặp qua nữ nhân nào như vậy, ta theo tới đây muốn làm gì chứ?

      Hải Nhạc nóng nảy lắc đầu, dùng nhánh cây, viết lên bờ cát mấy chữ, sau đó dùng tay trái chỉ vào đó, ý bảo tạ Thư Dật sang đây xem.

      Tạ Thư Dật nghi ngờ ghé đầu nhìn, bờ cát viết mấy chữ: ‘Nghe tôi giải thích! Tôi có quyến rũ !’

      A, ra là ta chạy tới đây là muốn giải thích chuyện tối ngày hôm qua a.

      Tạ Thư Dật khỏi hai tay ôm ngực, nhìn Phương Viễn Chi đứng trước mặt, : “Phải ? Ý của là tôi hiểu lầm?”

      Hải Nhạc dùng sức gật đầu cái, cũng ở bờ cát kéo lê hai chữ: ‘đúng vậy! Cũng đánh dấu chấm than to .

      Sau đó nhanh chóng ở bờ cát vạch lên: “Tôi biết để ý tới tôi, dù tôi xấu xí, nhưng cũng chưa lần có ý nghĩ quyến rũ nam nhân, huống chi là thiếu gia ưu tú như , tôi là nữ nhân xấu xí, tôi tự biết , mình xứng với thiếu gia. Chúng ta là người của hai thế giới, cho dù tôi xấu xí, cũng nhìn trúng tôi, tôi hiểu vì sao hiểu lầm là tôi muốn quyến rũ , có thể là vì có người từng làm ra hành động như vậy với . Nhưng Viễn Chi tôi có thể thề, tôi có ý nghĩ muốn quyến rũ ! Lúc đó tôi thấy ngẩng đầu lên trông rất đau đớn cho nên chỉ muốn trấn an, muốn cho thanh tĩnh lại, cần đau đớn như vậy, nghĩ tới tôi có lòng tốt lại bị hiểu lầm muốn quyến rũ ! oan uổng! Tôi lúc đó là có ý tốt, xin đừng tội tôi thành cái loại nữ nhân kia! Phương Viễn Chi tôi phải như vậy!”

      Viết xong, tinh con mắt lẳng lặng nhìn Tạ Thư Dật, chờ đợi phản ứng của .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 163: Làm Sao Quên Được Quá Khứ!

      Tạ Thư Dật nhìn bờ cát viết mấy chữ, lúc đó ngẩng đầu lên bộ dạng rất đau khổ, chỉ là muốn trấn an , lẽ lúc đó, trông rất đau khổ sao? Lúc đó nhớ tới Nhạc Nhạc, là lúc nhớ tới , bộ dạng rất đau khổ?

      Tạ Thư Dật lần nữa nhìn kĩ người con trước mặt, bởi vì chạy nhanh, loáng thoáng có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập, đôi mắt trong suốt khẩn cầu nhìn .

      chỉ muốn trấn an tôi? Là tôi hiểu lầm ?”Tạ Thư Dật lành lạnh hỏi.

      Hải Nhạc gật đầu, viết tiếp: ‘ Tôi hề có ý muốn quyến rũ ! sỉ nhục nhân cách của tôi, phải nhận lỗi với tôi!’

      Tạ Thư Dật khỏi thấy buồn cười, dám sỉ nhục nhân cách của , muốn nhận lỗi với đấy.

      Hải Nhạc giận đến muốn chết, viết: “ đừng cười! có gì hay mà cười, đừng tưởng rằng là thiếu gia, mà có thể tùy ý bẻ cong ý tốt của người khác, tùy ý nhục mạ người khác! phải nhận lỗi với tôi! Hơn nữa, còn phải trước mặt nhân viên trong Hải Giác nhận lỗi với tôi! Bởi vì bọn họ có người nghe được mắng tôi, cũng cho rằng tôi quyến rũ , cho nên tôi rất khó nghe! nhất định phải ở trước mặt mọi người nhận lỗi với tôi, trả lại trong sạch cho tôi!”

      “Người khác hiểu lầm , đó là chuyện của , chẳng liên quan đến tôi!” Tạ Thư Dật vô tâm .

      Hải Nhạc càng tức, tức đến cơ hồ cả người phát run, quá ghê tởm! vẫn là Tạ Thư Dật ghe tởm của sáu năm trước, vô lý và cuồng vọng, hoàn toàn bận tâm tự ái của người khác, , là hoàn toàn đem người bên cạnh để ở trong mắt!

      “Nhưng tất cả đều do gây ra! Là hiểu lầm tôi, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu lầm tôi! Đây là trách nhiệm của ! nhất định phải nhận lỗi với tôi trước mặt mọi người! Nếu , tôi và chuyện này xong đâu!”

      Hải Nhạc tức giận, dùng sức vạch lên bờ cát, nhánh cây cũng yếu thế mà gãy đôi.

      Tạ Thư Dật nhìn vào cặp mắt tràn đầy lửa giận kia, đột nhiên cảm thấy này có dũng khí, nữ nhân nào lại dám cùng thị uy như vậy! Tạ thư Dật khỏi nở nụ cười.

      “Được, tôi thừa nhận, là tôi hiểu lầm , lầm tưởng, đem lòng tốt của hiểu thành muốn quyến rũ tôi.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc ngớ ngẩn, thừa nhận hiểu lầm sao? Nhưng mà chỉ có thừa nhận với cũng được, tất cả mọi người đều hiểu lầm !

      , chỉ là câu xin lỗi ngang nhiên như vậy! phải ở trước mặt mọi người xin lỗi tôi! cho mọi người biết là hiểu lầm tôi! nhất định phải làm như vậy!” Hải Nhạc lại lả tả viết mấy hàng chữ.

      Tạ Thư Dật lắc đầu cái : “ , tôi chỉ có thể làm được như vậy.”

      , nhất định phải ở trước mặt mọi người nhận lỗi với tôi!” Hải Nhạc vẫn như cũ thỏa hiệp.

      “Tôi vì sao phải làm như vậy?” Tạ Thư Dật hỏi .

      “ Cái người tự cao tự đại này! Làm tổn thương người khác cũng quan tâm! giúp Tiểu Bảo, tôi còn cho là có tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là cậu ấm ỷ vào mình có tiền có thế mà xem người khác ra gì! khiến tôi thất vọng!” Hải Nhạc tức giận hoạch xuất ra mấy hàng chữ.

      Tạ Thư Dật cảm giác mình cũng đủ rồi, chỉ là muốn thử dò xét chút, Phương Viễn Chi rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì , lại có thể dũng cảm tìm tới giải thích cho mình, còn muốn trả lại trong sạch cho . Điều khiến kinh ngạc chính là, này mặc dùxấu xí, nhưng có đem mình thấy hèn mọn, cố gắng để bảo toàn tôn nghiêm của mình, nào sợ đối phương là Tạ Thư Dật ! Nữ nhân như vậy, đáng giá lau mắt mà nhìn đấy! ra , giương nanh vuốt khác gì con sư tử cái, nếu như mở miệng chuyện, có thể tưởng tượng ra lời co bao nhiêu mạnh mẽ, trong lòng Tạ Thư Dật ca thán.

      trầm tư chút, : “Muốn tôi làm như vậy, cũng được! Nhưng……” hơi chếch nhìn Phương Viễn Chi cái, dừng lại .

      “Nhưng cái gì?” Hải Nhạc có chút nóng nảy viết ra ba chữ.

      “Nhưng mà tôi có điều kiện.”." Tạ Thư Dật .

      “Điều kiện gì?” Hải Nhạc lại lả tả viết ra ba chữ.

      “Phương Viễn Chi , tôi với quá khứ của cảm thấy rất hứng thú, nếu như kể toàn bộ chuyện quá khứ của cho tôi nghe, tôi ở trước mặt mọi người nhận lỗi với !” Tạ Thư Dật khó có được dịp mỉm cười . (((((((((((((Gian thần, quá đểu.)))))))))))))

      Hải Nhạc khỏi hốt hoảng lui về phía sau mấy bước, cảm thấy hứng thú với quá khứ của ? Tại sao lại cảm thấy hứng thú với quá khứ của chứ?

      “Thế nào? Tôi làm khó sao? Vậy, coi như xong, người ta hiểu lầm , liên quan đến tôi!” Tạ Thư Dật làm bộ muốn rời .

      Hải Nhạc vội vàng kéo , ở bờ cát viết ra mấy chữ: “Tôi nhớ gì về quá khứ cả, tôi quên rồi!”

      “Nhưng tại sao vẫn nhớ tên mình là Viễn Chi ?” Tạ Thư Dật có chút tin tưởng hỏi.

      Hải Nhạc trầm ngâm, ra , Viễn Chi cái tên này, ban đầu cũng chỉ là chính bịa chuyện , khi biết Tạ Thư Dật cùng Trì Hải Hoan đúng hạn đính hôn, tâm lạnh như tro tàn, Trì Hải Hoan thay thế Tạ Hải Nhạc , còn Tạ Hải Nhạc lại có cách nào chứng minh mình là Tạ Hải Nhạc! Ba Phương, mẹ Phương với Tiểu Tĩnh hỏi tên của , thể nào mình tên Tạ Hải Nhạc được, bây giờ khác gì sống lại làm người khác. Như vậy, cứ gọi là Viễn Chi, liền cho bọn họ biết mình tên là Viễn Chi, ý là bây giờ giống như xa cách nhưng thực chất vẫn luôn ở đây.

      biết, tôi chỉ nhớ tên của mình, những thứ khác, toàn bộ quên mất, quên sạch.” Hải Nhạc chết lặng viết.

      bây giờ ở trước mắt của , là nữ nhân xấu xí mà nhìn thuận mắt, quá khứ của , cuộc sống của bọn họ trước kia còn quan trọng nữa, những thứ kia là quá khứ rồi, tất cả là quá khứ rồi, đều thể quay về được nữa. tại chỉ có nữ nhân Phương Viễn Chi xấu xí mà thôi, càng thể quay về như xưa!

      “ Chẳng lẽ, nhớ cha của Tiểu Bảo Tiểu Bối là ai ư?” Tạ Thư Dật có chút ngạc nhiên hỏi.

      nhớ! Tôi quên rồi! Xin , đừng vạch ra vết sẹo trong lòng tôi nữa được ? Như vậy rất tàn nhẫn, tôi hề muốn nhớ về nó! Quá khứ đối với tôi mà , chỉ là loại tổn thương!” Hải Nhạc mang theo loại phẫn hận lả tả viết.

      Tạ Thư Dật nhìn viết ra chữ, suy tư.

      , nhớ, có quên, nếu như nhớ , làm sao biết khi tôi nhắc tới là vết sẹo của ? Làm sao biết quá khứ của loại tổn thương? hề quên, nhớ tất cả, chẳng qua là, muốn nghĩ về quá khứ của mình!” Tạ Thư Dật sắc bén mà .

      Hải Nhạc hoảng hốt nhìn Tạ Thư Dật, tại sao vẫn có thể đoán được ý của ? phải là Tạ Hải Nhạc rồi, tại sao vẫn có thể phân tích được tâm tình của ?

      Tạ Thư Dật thấy vẻ mặt hốt hoảng của , biết mình đoán đúng.

      “Xin lỗi, tôi cũng phải muốn vạch trần vết thương của , chỉ là, nếu như vẫn nhớ về quá khứ, tại sao lại tìm cha của Tiểu Bảo, Tiểu Bối? Nếu như là phụ , cũng muốn tìm đòi lại công bằng sao?” Tạ Thư Dật .

      Công bằng? còn có thể tìm về công bằng cho mình sao? bây giờ là Phương Viễn Chi là nữ nhân xấu xí, còn , tìm làm cái gì? thể! Chỉ sợ vĩnh viễn cũng thể rồi ! Nước mắt Hải Nhạc trong hốc mắt trào ra.

      “Xem ra, tổn thương rất sâu.” Tạ Thư Dật nhìn Viễn Chi nước mắt lưng tròng, thở dài hơi mà – “ Dù thế nào nữa cũng thể nào thay đổi được thực là ba của Tiểu Bảo Tiểu Bối, bọn trẻ có quyền được biết ai là ba của chúng.”

      Ba của Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối là a! Là Tạ Thư Dật! Hải Nhạc cười khổ, nước mắt lại từ trong hốc mắt rớt xuống.

      cũng muốn cho bọn biết ai là ba của chúng, nhưng mà mẹ của chúng lại muốn để ba chúng biết được Hải Nhạc xinh đẹp trước kia, bây giờ biến thành Phương Viễn Chi xấu xí doạ người. Chính còn thể tiếp nhận được, huống chi là ? nhất định chấp nhận nổi! Hải Nhạc xinh đẹp trước kia, chưa chắc tiếp tục Hải Nhạc biến dạng như bây giờ! Chính ra, kén chọn, cũng để ý loại nữ nhân xấu xí như , hơn nữa còn muốn nhớ kĩ bổn phận của mình! Đúng vậy, nhớ kĩ! Từ giờ trở , quên mình từng là Tạ Hải Nhạc, quên mình từng là người được Tạ Thư Dật đến chết sống lại, quên tất cả những khoảnh khắc ngọt ngào thương của hai người. Tất cả đều qua, đều là quá khứ, thể quay trở về, cũng phải an phận làm Phương Viễn Chi, cố gắng làm tròn bổn phận của Phương Viễn Chi!

      Hải Nhạc yên lặng chảy nước mắt, mặc dù tiếng động, nhưng Tạ Thư Dật cảm giác được bi thương của , trong lòng đột nhiên có chút nhẫn tâm.

      Hải Nhạc lả tả viết ra mấy hàng chữ: “ cho biết? Muốn cho biết như thế nào? Nếu như muốn chúng tôi, muốn tôi còn muốn Tiểu Bảo Tiểu Bối sao? Nếu vậy, ra cho hai đứa trẻ phải là tàn nhẫn hơn, càng tổn thương chúng hơn sao?”

      Tạ Thư Dật thở dài hơi, trở nên im lặng, phải là người nam nhân kia, thể nào biết ý nghĩ của người ta, điều băn khoăn phải có lý, nếu như năm đó người đàn ông kia ruồng bỏ , cho dù sau này Phương Viễn Chi có sinh cho hai đứa con, cũng chưa chắc hồi tâm chuyển ý.

      “Nếu như khiến băn khoăn như vậy, tôi nghĩ, tốt nhất là nên quên .” Tạ Thư Dật có chút đồng tình .

      Hải Nhạc bi ai nước mắt lại từ trong mắt chảy ra ngoài.

      cũng là như vậy, như vậy đem bí mật mình là Hải Nhạc vĩnh viễn chôn giấu trong lòng! Giống như sâu dưới đáy biển, mãi mãi nhìn thấy mặt trời!

      ta nữ nhân mệnh khổ, Tạ Thư Dật ở trong lòng .

      “Tôi vừa rồi cũng chỉ là chơi chút, tôi biết trong sạch đối với rất quan trọng, chờ tôi trở về, ở trước mặt toàn bộ gia nhân nhận lỗi với !” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc lặng yên nhìn hồi lâu, viết xuống ba chữ: “Cám ơn !”

      có gì, là tôi hiểu lầm , tôi cũng muốn giúp giải thích.” Tạ Thư Dật lắc đầu cái – “ Trước đó tôi lời khó nghe, hi vọng đừng để trong lòng!”

      Hải Nhạc chảy nước mắt lắc đầu cái, làm sao có thể để ở trong lòng? để ở trong lòng! Cũng quên được nữa rồi !

      Tạ Thư Dật thấy lắc đầu, yên lòng, ngay sau đó nhìn Hải Nhạc, khổ não và vội vàng hỏi: “Chẳng qua là, có dễ dàng như vậy quên quá khứ sao? cho tôi biết, cho tôi biết làm như thế nào? Tại sao tôi lại thể quên? Tại sao tôi vẫn thoát được quá khứ? cho tôi biết, cho tôi biết!”

      Hải Nhạc ngưng rơi lệ, kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, nghe có chút hiểu ý tứ của .

      Tạ Thư Dật thấy trong mắt nghi hoặc, cười khổ lắc đầu cái: “Thôi, cũng hiểu, muốn quên cho nên liền quên, mà tôi lại muốn quên, tôi tự chủ mà nhớ đến quá khứ. ra mấu chốt ở tự bản thân tôi, cứ coi như tôi chưa .”

      Hải Nhạc muốn hỏi , có quá khứ như thế nào?

      Nhưng vẫn chần chờ ở bên trong, có hỏi ra lời, Tạ Thư Dật liền với : “ về trước , tôi muốn chạy thêm lát.”

      xong, liền quay mặt chạy , Hải Nhạc đành phải ngơ ngác nhìn càng chạy càng xa.

      Khi bóng dáng của Tạ Thư Dật càng lúc càng , Hải Nhạc xoay người trở về.

      có thể đồng ý giúp giải thích, rất tốt rồi, còn có thể hy vọng xa vời cái gì? Rất tốt, rất tốt!

      Hải Nhạc đơn mà cười cười, nước mắt, lần nữa từ trong mắt chảy xuống.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 164: Xin Lỗi !

      Hải Nhạc cũng trở về nhà, lại quay trở về Hải Giác, bình tĩnh tiếp tục làm công việc của mình.

      Tạ Thư Dật chạy bộ trở lại, ăn bữa sáng, sau đó đứng đối nhau ở bên cạnh Chú Phúc : “Mau gọi tất cả mọi người tới đây, tôi có lời phải .”

      Chú Phúc biết muốn gì, vội vàng đem tất cả mọi người triệu tập tới đây.

      Tạ Thư Dật quét mắt vòng sáu người làm nữ, : “Tối hôm qua có ai lên lầu?”

      Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Hải Nhạc cũng biết muốn gì.

      “Tôi hỏi, tối hôm qua rốt cuộc có ai bước lên lầu hả?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Đột nhiên thong dong đứng dậy : “ Tối hôm qua Chú Phúc lên lầu, còn có Phương Viễn Chi cũng lên lầu.”

      “A? Làm sao biết?” Tạ Thư Dật hỏi.

      “. . . . . . Tôi nhìn thấy.” giúp việc .

      nhìn thấy? Vậy thấy cái gì? Hay là, nghe thấy cái gì?” Tạ Thư Dật bình tĩnh hỏi.

      “Tôi……” giúp việc chần chờ chút, nhìn Hải Nhạc cái, thiếu gia hỏi như thế, là có ý gì? Thiếu gia muốn đuổi ra Phương Viễn Chi sao? Nhưng cũng tới mức phải hỏi ý kiến người làm mà!

      giúp việc ngây thơ, tiếp tục : “Tôi nghe thấy tiếng thiếu gia mắng Phương Viễn Chi, ngài ghét nhất nữ nhân chủ động dâng tới, cho dù có xinh đẹp tuyệt trần, ngài còn có hứng thú với nữ nhân xấu xí như ta, đừng để ngài phải xem thường ta, ngài còn , nếu có lần sau, Phương Viễn Chi hãy cút khỏi tầm mắt của ngài, Tiểu Liên chính là kết quả của ta.”

      “Ừ, cũng đúng, xem ra, nghe được rất ràng.” Tạ Thư Dật – “ Lỗ tai của ngươi rất thính đó, làm sao có thể nghe ràng như vậy chứ? Lúc ấy co phải cũng ở ngoài cửa phòng tôi?”

      giúp việc ngay lập tức đỏ mặt, lắp bắp, câu biện bạch cũng ra được.

      có tôi gọi, ai cũng thể lên lầu, biết điều đó à?” Tạ Thư Dật đột nhiên cáu kỉnh – “Nhất là loại người như vậy, nghe lén chuyện của người khác còn cắt xén xuyên tạc khắp nơi! Tôi ghét nhất cái loại bà tám chuyện thị phi! , cần phải sống ở Tạ gia nữa, chú Phúc, cho ta tiền lương gấp đôi, để ta khỏi Hải Giác.”

      “Thiếu gia! Tôi sai lầm rồi! Tôi sai lầm rồi! Tôi lần sau bao giờ dam tái phạm nữa, thiếu gia, hãy để tôi ở lại! Để cho tôi ở lại! Người phải là Phương Viễn Chi ! phải là tôi a! ta quyến rũ ngài, mà tôi cũng chỉ mà thôi!” giúp việc khóc ngất, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống mặt đất.

      cần đuổi ta , ta muốn , ta chỉ là thấy Phương Viễn Chi lên lầu, muốn nhìn xem ấy muốn làm gì, mới theo sau nhìn lén đấy! ta là có chút ghen tỵ với Phương Viễn Chi xấu xí, thế nhưng có thể đến gần thiếu gia như vậy!Đó chỉ vì ta ghen tỵ! Trong lòng ta ghen ghét, mới cho mọi người nghe, nghe được mọi người mắng Phương Viễn Chi , trong lòng ta cảm thấy sảng khoái, nào có nghĩ đến, thiếu gia lại muốn đuổi mình phải Phương Viễn Chi !

      Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn ta , : “Tại sao lại đuổi ấy? ấy giúp tôi xử lý vết thương, tôi cảm kích còn kịp, những lời đó là vì tôi uống chút rượu, năng hồ đồ! Sáng nay, tôi biết mình sai, cho nên ở trước mặt gia nhân trong nhà, trịnh trọng nhận lỗi với ấy!”

      Tạ Thư Dật từ từ tới trước mặt Hải Nhạc, Hải Nhạc tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, ngờ lại muốn đuổi kia, chỉ muốn ở trước mặt mọi người xin lỗi mình mà thôi! phải là muốn đuổi việc người ta!

      Tạ Thư Dật đem tay phải đặt ở ngực trái, eo hơi hướng Hải Nhạc cúi xuống: “ Phương Viễn Chi , xin lỗi, tôi rút lại những lời làm tổn thương tối hôm qua, đó là do tôi say rượu năng hàm hồ, đem lòng tốt của ta nghĩ thành lòng lang dạ thú, xin nên để ở trong lòng, cũng cảm ơn xử lý vết thương giúp tôi, cảm ơn !” ((((((((((((E hèm, nghe , tôi nổi hết cả da gà…)))))))))

      Hải Nhạc có chút chấn động nhìn , nghĩ tới người như lại cúi mình thành kính nhận lỗi với .

      Tất cả gia nhân trong nhà cũng giương to mắt nhìn Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc, ai ngờ tới thiếu gia cao cao tại thượng lại cúi mình xin lỗi Viễn Chi, xem ra, chuyện tối hôm qua, nhất định là hiểu lầm rồi, Phương Viễn Chi xấu xí như vậy, tư cách gì mà quyến rũ thiếu gia? Dáng dấp bọn họ so với tốt hơn nhiều, cũng đều dám làm như vậy, chỉ ở trong lòng hâm mộ vọng tưởng mà thôi, dùng đầu óc hơi suy nghĩ chút, Phương Viễn Chi quyến rũ thiếu gia, đúng là chuyện thể nào.

      Mà Hải Nhạc tự chủ được lắc lắc hai tay, ý là sao.

      “Tốt, nếu tha thứ cho tôi, chuyện này dừng lại ở đây.”Hảo, ngươi tha thứ ta liền hảo, vậy chuyện này liền đến này là ngừng." Tạ Thư Dật ngồi thẳng lên, sau đó quay sang với giúp việc xụi lơ ngồi mặt đất: “Còn , bây giờ cũng nên khỏi đây rồi!”

      ! ! Thiếu gia! Đừng đuổi tôi ! Đừng đuổi tôi ! Tôi sai lầm rồi! Tôi sai lầm rồi! Cho tôi cơ hội được !" giúp việc than thở khóc lóc.

      Hải Nhạc vội vàng chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, thỉnh cầu lắc lắc tayTạ Thư Dật, Tạ Thư Dật giật mình nhìn Phương Viễn Chi đứng trước mặt , chỉ có Nhạc Nhạc mới có thể lôi kéo tay của như vậy, vì người khác hay vì chính ấy mà cầu xin, những nữ nhân khác có ai dám mà làm ra những cử chỉ thân mật như Phương Viễn Chi vậy. ràng phải là Hải Nhạc, nhưng lại rất tự nhiên mà lôi kéo tay của lắc lắc, giống như từng làm như vậy với rất nhiều lần.

      khỏi ngơ ngác nhìn , cũng cầu khẩn nhìn , ánh mắt đó cực kì giống vẻ mặt của Nhạc Nhạc khi cầu cạnh !

      Làm sao có thể? Hoàn toàn là hai nữ nhân khác nhau! Là lại phát bệnh cũ sao? Cứ như trước kia, chỉ thấy bóng lưng giống Nhạc Nhạc liền đuổi theo xoay người ta lại, kết quả chỉ khiến thất vọng, lần này, lần này lại như vậy! Nhưng mà lần này so với những lần trước mãnh liệt hơn, giờ khắc này, quả muốn rất muốn tìm thấy niềm hi vọng từ người Phương Viễn Chi!

      là kỳ quái, là kỳ quái!

      Tạ Thư Dật kéo mình từ cái cảm giác kì lạ đó quay trở lại, chậm rãi hỏi : “ muốn cầu xin cho ta? muốn tôi đuổi ta ?”

      Hải Nhạc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

      “Được rồi, nếu cầu xin cho ta, vậy được, cứ để ta ở lại đây .” Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      Hải Nhạc khỏi thở phào nhõm, hai tay hợp thành chữ thập cảm ơn Tạ Thư Dật, trong mắt cũng hắt lên nụ cười, Hải Nhạc vội vàng cúi người xuống, đỡ giúp việc kia đứng lên.

      hãy nhớ, là Phương Viễn Chi vì cầu xin, lần này tôi bỏ qua, nếu để tôi lần sau nghe được trong nhà có ai chế giễu Phương Viễn Chi, tôi tuyệt đối bỏ qua!” Tạ Thư Dật lạnh lùng – “ Được rồi, chuyện đến đây chấm dứt, tất cả mọi người xuống .”

      Tất cả người giúp việc cũng tam hoảng loạn rời khỏi, lúc Hải Nhạc muốn làm việc, đột nhiên nghe được Tạ Thư Dật : “ Phương Viễn Chi , tôi có lời muốn hỏi !”

      Hải Nhạc khỏi dừng lại bước chân, trong lòng chợt thấy bất an nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật trầm tư hồi, : “Tôi có thể biết ngày sinh nhật của ? Có thể cho tôi biết ?”

      Hải Nhạc ngờ rằng Tạ Thư Dật đột nhiên hỏi như thế, khỏi hốt hoảng lắc đầu, sau đó lại cúi đầu.

      Sinh nhật của , làm sao lại nhớ chứ? Chẳng qua là ngày sinh nhật đối với còn quan trọng rồi, ngày sinh nhật của Tiểu Bảo Tiểu Bối mới là quan trọng nhất, mà ba Phương mẹ Phương cũng lấy ngày nhặt được ở biển mà làm giấy khai sinh lại cho , cứ thế ngày đó trở thành ngày sinh nhật của .

      Nhưng tại sao Tạ Thư Dật lại đột nhiên muốn biết ngày sinh nhật của ? rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

      “Chẳng lẽ, cả ngày sinh nhật cũng quên rồi sao?” Tạ Thư Dật thở dài hơi mà , - “ Thôi làm , tôi có ý gì khác, chỉ là nghĩ tới sinh nhật sắp tới của Tiểu Bảo Tiểu Bối, sinh nhật của con, người mẹ như lại chịu nhiều khổ cực như vậy, cho nên mới tuỳ tiện hỏi chút, cần bận tâm.”

      Hải Nhạc yên lặng xoay người qua, ra ngoài. Tạ Thư Dật đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng rời , toàn thân đều là mê!

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 165 : Dò Xét Chỉ Thêm Thất Vọng!

      Trong lòng chợt nhói, bởi vì Phương Viễn Chi cũng được người ta cứu từ biển lên, nhất là khi lôi kéo tay của lắc lắc, càng khiến Tạ Thư Dật thêm tò mò, hành động của , lại khiến sinh ra cảm giác kì lạ, chính cũng kinh ngạc. Những ý nghĩ đó đột nhiên nảy sinh, khiến tử chủ mà hỏi sinh nhật của , đáng tiếc lại nhớ đến chuyện được, hỏi cũng vô ích, xem ra, có số chuyện phải tự mình tìm hiểu mới có được đáp án.

      Sau bữa ăn tối, Tạ Thư Dật dặn dò chú Phúc Hải Nhạc tới thư phòng của , trong lòng Hải Nhạc ngừng nghi vấn theo chú Phúc vào thư phòng của Tạ Thư Dật.

      Sau khi chú Phúc rời , Tạ Thư Dật hỏi Hải Nhạc: “ Phương Viễn Chi , có thể gọi là Viễn Chi chứ?

      Hải Nhạc gật đầu cái.

      biết đọc sách chứ? Mấy ngày này tôi rất bận, ngày mai lại có cuộc họp, tới giúp tôi soạn thảo biên bản hội nghị. Tôi vừa lái xe vừa nhớ phiền toái.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật.

      Nhiều nữ nhân như vậy, tất cả mọi người đều biết viết chữ, tại sao lại gọi ?

      “Yên tâm, tôi nhắc những cái quan trọng, nhớ kỹ là được.” Tạ Thư Dật nhàn nhạt .

      Hải Nhạc lắc lắc tay, tỏ vẻ cự tuyệt.

      “Tôi phát chúng ta chuyện có chút khó khăn, à, có cây bút đây, muốn cứ viết ra như lúc ở bên bờ biển vậy.”Tạ Thư Dật đem cây bút đưa cho Hải Nhạc.

      Hải Nhạc chần chờ chịu nhận.

      biết viết chữ , hơn nữa tôi thấy chữ của rất đẹp...Đừng với tôi là biết dùng bút, chỉ biết dùng cành cây đó?” Tạ Thư Dật bình tĩnh nhìn Hải Nhạc .

      Hải Nhạc hết cách, chỉ đành phải thò tay mà tiếp nhận chiếc bút tay Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật thuận tay lấy ra quyển giấy ghi chép, kéo chiếc ghế qua.

      rất xin lỗi, tôi hiểu ý của , ngồi xuống viết ra tôi mới hiểu được.” Tạ Thư Dật bày ra tư thế mời ngồi.

      Hải Nhạc nhắm mắt ngồi ở trong ghế, tay cầm bút bất giác mà run lên.

      Phải làm sao? Phải làm sao? Chữ viết giấy, cũng giống như là nhánh cây viết cát, nét chữ hoàn toàn khác nhau a.

      hiểu tại sao muốn làm như vậy, hiểu.

      Cứ cho rằng hành động lúc sáng bên bờ biển là thông minh, nhưng lại ngu xuẩn, bây giờ phải làm sao? Sau lưng Hải Nhạc ngừng đổ mồ hôi hột, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cũng may bị khăn trùm đầu che khuất, mới nhìn ra.

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật nhíu mày, : “ Viễn Chi , viết chữ đối với , cũng phải là việc khó, tại sao tại chậm chạm viết? Tôi thấy kì lạ .”

      Hải Nhạc cắn răng, đem giấy ghi chép chuyển qua trước mặt của mình, lúc chuẩn bị viết điện thoại Tạ Thư Dật vang lên, Tạ Thư Dật nhíu mày cái, thò tay nghe máy: “ Alo, Thư Dật, nghe Hoa Liên, ở đó chơi có vui ?” Bên kia đầu dây có tiếng .

      Tạ Thư Dật gì liền cúp máy, ta làm sao lại biết được số điện thoại mới của chứ? Biết số này, nhiều người lắm, là ai cho ta biết số của ? Là Giao Tinh? Là ba? Hay là em Hứa Gia? lẽ là Sở Lâm Phong?

      Ban đầu vì để che miệng Trúc Bang, tuyên bố với bên ngoài người chết là Trì Hải Hoan, người được đưa là Tạ Hải Nhạc. Ngay cả Hứa Nhã Nghiên cũng chán nản khi Hải Nhạc mất trí nhớ mà quên , chỉ nhớ được Tạ Thư Dật, ba với dì, chỉ có Long Đế Uy biết ta là Trì Hải Hoan, phải Hải Nhạc, còn tất cả mọi người đều cho rằng người xuất trước mặt bọn họ là Hải Nhạc. Tạ Thư Dật biết chuyện này cũng còn cách nào khác, Trúc bang ngày nào còn tồn tại ba gặp nguy hiểm, vì an toàn của ba , thà đề phòng chút, để ta tạm thay mặt Hải Nhạc. có biện pháp, chỉ cần Hải Nhạc trở về, , chỉ cần Trúc Bang tan rã, lập tức làm danh phận! cho phép Trì Hải Hoan tráo mận đổi đào! ta làm ô nhục tên tuổi của Nhạc Nhạc quá lâu rồi!

      Nhưng mà cũng cảnh cáo Trì Hải Hoan, ta dựa vào danh tiếng của Hải Nhạc chỉ được lúc, phải là vĩnh cửu, chỉ cần Trúc bang còn tồn tại, ta trở về đúng thân phận của mình, cho nên ngoài lúc cùng gặp mặt cha mẹ, khi chỉ có hai người ta cũng thức thời tự xưng mình là Trì Hải Hoan mà chuyện với ! Trì Hải Hoan mực du học ở , năm về nhà mấy lần, cũng nhìn thấy ta nhiều, thế nhưng vẫn thể nào chấp nhận ta tồn tại trong cuộc sống của , vì ba, chỉ còn cách tạm thời nhịn xuống ác cảm với ta, dù ta thay thế thân phận Hải Nhạc cũng đối tốt với ta, vì ta phải Hải Nhạc!

      Trì Hải Hoan từ lúc nào quên mất thân phận của mình rồi? Lại còn còn điện thoại tới làm phiền ?

      Chờ phục hồi tinh thần, Phương Viễn Chi mặt bình tĩnh đứng ở ghế dựa bên cạnh bên, Tạ Thư Dật chậm rãi kéo mảnh giấy quá, nhìn chữ đó viết: “ Tôi từ chối, tôi với chuyện thuận lợi, tôi thể giúp được.”

      Tạ Thư Dật khỏi có chút thất vọng, đây phải là chữ viết trong tưởng tượng của , Tạ Thư Dật ném mảnh giấy lên bàn, : “ Nếu muốn, vậy tôi tìm người khác.”

      Hải Nhạc như trút được gánh nặng, ra khỏi thư phòng của Tạ Thư Dật , nhàng đóng cửa thư phòng, khuôn mặt dưới khăn trùm đầu ướt đẫm mồ hôi.

      biết là nhận được điện thoại của ai, đứng bần thần lúc, cũng có thời gian cái khó ló cái khôn, Hải Nhạc thay đổi tư thế cầm bút, chữ viết cũng thay đổi, có nét giống với chữ ở bờ cát, tất cả chê vào đâu được, , hoàn toàn nhìn ra cái gì.

      cũng có thể là muốn tìm người tới làm giúp chút, sửa bản ghi chép cũng phải việc mà tổng giám đốc làm, tìm cũng dễ hiểu, nhưng mà lại thể. thể làm giúp công việc đó! Trải qua chuyện tối hôm qua và sáng nay, hoàn toàn muốn cho biết mình là Hải Nhạc, muốn bí mật này mãi mãi chìm sâu vào đáy biển!

      Hải Nhạc trở lại phòng mình, chưa được bao lâu, liền nghe được tiếng violon buồn bã vang lên, đó là bài rất quen thuộc ‘Mệnh Chi Dạ’, nhưng trước kia vẫn còn ngang ngược, vui vẻ, sao bây giờ lại buồn bã như vậy? kéo violon lúc tâm tình phiền muộn, còn là tiếng đàn của người mang tâm tình phiền muộn sao? Hải Nhạc cũng mơ hồ

      Hải Nhạc nhàng ra khỏi phòng của mình, cẩn thận lắng nghe.

      Khi Hải Nhạc ra khỏi thư phòng, Tạ Thư Dật cũng đứng dậy rời , thử dò xét là phí công, càng khiến cho tâm tình thêm thất vọng, cảm thấy thần kinh mình có vấn đề rồi, cứ cho rằng chuyện gì cũng có thể, thế nhưng tất cả nhận được luôn là thất vọng tột cùng!

      Trong lòng Tạ Thư Dật rất buồn bực , cầm chiếc đàn Violon mang từ Đài Bắc lên kéo chút, cảm giác tay mình cũng có vấn đề gì, liền ra ban công kéo bài. Bởi vì từng hứa với Nhạc Nhạc, mỗi đêm kéo đàn Violon cho nghe, tối hôm qua vì tay bị thương nên bị lỡ, tối nay muốn bù lại.

      Hải Nhạc yên tĩnh đứng đó nghe, càng nghe lòng càng chua xót, cảm nhận được nỗi nhớ của qua tiếng đàn réo rắt, nhớ ai? Là nhớ Tạ Hải Nhạc trước mắt sao?

      Hải Nhạc muốn rời , nhưng vẫn nỡ, sáu ngày, chỉ là khoảng thời gian rất ngắn, để cho đến gần nhiều hơn được mấy ngày thôi!

      Người đứng ban công si ngốc kéo đàn, người đứng dưới lầu si ngốc nghe, đêm yên tĩnh, nhưng tâm lại dậy sóng.

      Cho đến Tạ Thư Dật ngừng lại, Hải Nhạc vẫn cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, hồi lâu, Hải Nhạc mới lưu luyến về phòng.

      Bởi vì lúc trước Tạ Thư Dật xin lỗi, Hải Nhạc bình tĩnh ở lại hai ngày, nhưng buổi tối, tiếng đàn violon của Tạ Thư Dật khiến cho Hải Nhạc tài nào chợp mắt nổi.

      Hai người đều có tâm , ra trong lòng vẫn luôn nhớ về nhau!

      ràng là người đứng ở ngay trước mặt, nhưng lại thể quen biết nhau, thể với nhau!

      Số mạng, luôn đùa giỡn nhau như vậy sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :