1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 156: Tạ Hải Nhạc Giết Con Tôi!

      “Ừ, em tin .” Hải Nhạc khẽ – “ ngoan ngoãn trở về phòng nhé, em muốn tắm.”

      , tin, tin, cùng , nhất định thể nào ở cùng chỗ!

      Tạ Thư Dật nghe như vậy, trong lòng thở phào nhõm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hải Nhạc, đau lòng : “ Nhạc Nhạc, nên như vậy, thích nhìn thấy em cười, cười lên nào!” Tạ Thư Dật vừa vừa xoa môi .

      Hải Nhạc miễn cưỡng cười lên, nhưng thực ra chỉ là nhếch mép cái, đến bây giờ khóc cũng đủ sức nữa rồi.

      “Đây mà là cười sao? nhìn thấy còn tưởng em khóc đấy!” Thư Dật có chút vừa ý.

      Tạ Thư Dật cúi đầu, định hôn lên môi Hải Nhạc xoè tay ra che kín miệng .

      nên như vậy.” .

      “Tại sao?” Tạ Thư Dật trong lòng tức giận, vẫn còn chưa hết tức giận sao?

      muốn, em rất mệ.” Hải Nhạc lấy cớ.

      Tạ Thư Dật thở dài cái, lè lưỡi liếm bàn tay bé của Hải Nhạc , đáng ghét, hôn cũng cho, chỉ có thể liếm liếm bàn tay bé rồi, giống như là con cún đáng thương, chiếm được thức ăn mình muốn , chỉ đành phải ngoan ngoãn cầu xin.

      Lòng bàn tay truyền đến loạt tê ngứa, Hải Nhạc chịu nổi thấp giọng hít hơi, cố gắng rút tay trở về.

      Tạ Thư Dật lúc này cũng cảm thấy có gì đúng, cầm tay Hải Nhạc lên nhìn chút, sắc mặt liền đại biến: “ Chiếc nhẫn đâu? Chiếc nhẫn đâu? Tại sao em mang? rồi, cho phép lấy ra! Tại sao em lại lấy ra? Ở đâu rồi, em phải đeo vào! Nhất định phải đeo vào!”

      Hải Nhạc thở dài cái, giơ tay lấy trong cổ ra sợi dây chuyền cá heo, chiếc nhẫn bị luồn vào sợi dây, ngay phía con cá heo.

      “Ở đây, đeo ở tay rộng quá, em đem nó luồn vào dây chuyền, cũng là đeo a!”

      ra chiếc nhẫn rộng lắm, chẳng qua là, đeo tay nhìn cảm thấy gai tâm, nhưng Hải Nhạc lại sợ đặt ở chỗ khác tìm thấy, liền luồn vô dây chuyền, đeo lên cổ. nhìn thấy, người khác cũng thấy được, mà cũng có thể mang nó bên người.

      “A, vậy cũng tốt, đợi sau này em mập lên chút là có thể đeo lên tay rồi. Tạ Thư Dật thở phào nhõm, nhân cơ hội thơm lên mặt Hải Nhạc cái, thân với , cam lòng .

      “Đừng như vậy, còn như vậy, em tức giận, về phòng !” Hải Nhạc ngang ngạnh . Tạ Thư Dật lần nữa thở dài, chán nản buông ra.

      “Được rồi, , chọc giận em.”

      thất vọng cúi đầu rời khỏi phòng của Hải Nhạc.

      Nhìn rời , nước mắt Hải Nhạc nhanh chóng lăn thành từng hàng: “ Tạ Thư Dật, muốn tâm tình em vui vẻ, em hiểu, nhưng Tạ Hải Nhạc từ bây giờ ngu ngốc để bị lừa gạt nữa, phải em tin , mà là em thể tin tưởng .”

      , khóc, Hải Nhạc, mày hãy vui vẻ mà nhìn , khó khăn nào mày cũng phải vượt qua, lần này nhất định mày có thể! Cố lên!” Hải Nhạc nhìn mìnhtrong gương dù cười nhưng lại chảy nước mắt dữ dội .

      Cuộc sống như thế, lúc nào mới kết thúc? Có phải chỉ cần rời , mọi thứ kết thúc?

      Nhưng mà có thể được nơi nào?

      đến chỗ của chị Tương Tư sao?

      có chỗ khác có thể a, cũng chỉ có thể Mĩ thôi.

      Trong tâm Trì Hải Hoan thực rất rối, đứa bé này rốt cuộc là muốn hay muốn?

      Giữ lại, có thể vì vậy cùng tạ Thư Dật đính hôn, nhưng mà chừng bị đuổi ra Tạ gia! Nghĩ kĩ lại, chỉ có cách là bỏ nó!

      Nhưng cam tâm! cam tâm!

      Lúc này, Trì Hải Hoan đứng ở hành lang, thấy Hải Nhạc đeo cặp sách cúi người cởi giày, người mặc bộ đồng phục học sinh, cả người toát ra vẻ thanh thuần, trong tâm Trì Hải Hoan liền cảm thấy tức giận. ràng là lớn lên giống nhau nhưng tại sao Hải Nhạc lại hồn nhiên tỳ vết, còn lại phải trải qua bao nhiêu chuyện bi thảm như vậy? Bị người ruồng bỏ Lại còn bị đám người kia làm nhục? Cũng là vì nó! Tất cả là vì nó! Trì Hải Hoan thâm tâm ngừng oán trách.

      Trì Hải Hoan lẳng lặng chờ Hải Nhạc lên lầu, khi Hải Nhạc vừa lên tới lầu, ta liền bước tới.

      “Em , về rồi sao? Thi như thế nào? làm bài xong?”

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn chị, cười cười: “ Cũng khá tốt, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai cần trường học, nhưng mà có rất nhiều bài tập phải làm.”

      “A, ai, cũng là do chị mang Bảo Bảo, bằng , lúc này chị cũng ngồi trong phòng làm bài thi a!” Trì Hải Hoan thở dài hơi mà .

      có sao a, đợi chị sinh đứa ra rồi, chị vẫn có thể tiếp tục học a.” Hải Nhạc .

      Trì Hải Hoan cười: “Ừ, Thư Dật cũng như vậy, ba mẹ cũng tán thành đấy!”

      “A, phải ?” Hải Nhạc cười lớn mà .

      Thư Dật cũng ? Phải ?

      “ Sao em trở về cùng Thư Dật? ấy đâu rồi?” Trì Hải Hoan hỏi – “ A, em xem, đúng là phụ tử liên tâm, chị vừa đến Thư Dật, cảm giác Bảo Bảo động đậy, Nhạc Nhạc, em sờ , nó có nhịp tim rồi a!”.

      Trì Hải Hoan lời gì liền kéo tay Hải Nhạc đặt ở bụng của ta, Hải Nhạc theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Trì Hải Hoan gắt gao lôi kéo buông ra.

      “ Bảo bối, đây là tay dì con a, con cảm nhận được ? Tay dì ấm áp đúng ? Ha ha, con phải nhớ kĩ , khi con còn ở trong bụng mẹ dì sờ qua nha. Còn con, con có nhớ , lần trước ba con sờ con, tay của ba rất to, còn tay của dì lạu . có bàn tay lớn của ba con, con phải nhận ra tay của dì nha.” Trì Hải Hoan mỉm cười .

      Trì Hải Hoan hài lòng nhìn Hải Nhạc mặt còn chút huyết sắc, trong mắt toàn là bi thương cùng thống khổ.

      Trì Hải Hoan buông lỏng tay Hải Nhạc ra, cười : “Thư Dật ra đối với cái gì cũng có chút hiếu kỳ , ha ha.”

      “Ừ, là có chút, lòng hiếu kì của so với ai khác cũng phải lớn hơn.” Hải Nhạc phụ họa mà .

      Hải Hoan nhất định là dối, là dối! Thư Dật cũng hề muốn đứa này, sao có thể sờ bụng chị chứ? Chị nhất định là muốn hiểu lầm Thư Dật mà thôi!

      Hải Nhạc ở trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tâm vẫn là từng hồi đau đớn, vừa nghĩ tới tay của Tạ Thư Dật đặt bụng Trì Hải Hoan mà vuốt ve, Hải Nhạc liền muốn phát điên!

      “Chị, em về phòng trước!” Hải Nhạc nhanh chóng chạy trốn về phòng của mình.

      Hải Nhạc ném cặp sách lên bàn, cả người mệt mỏi, lảo đảo nằm lên giường

      Trong lòng rất đau, lại rất tức giận, nhưng lại có nơi để phát tiết, dùng sức đánh vào tấm mền, ô ô mà khóc lên.

      Tại sao muốn như vậy? Tại sao phải như vậy? Mang thai đứa liền dậy nổi sao? Là nữ nhân sanh con a! Có gì đặc biệt hơn người? Có cái gì tốt mà khoe khoang chứ?

      Tâm trạng quá đau khổ là đau! Giờ khắc này, trong lòng Hải Nhạc thống khổ hận Tạ Thư Dật , nếu phải là làm ra loại chuyện đó, Trì Hải Hoan làm sao mang thai con của ? là quá ghê tởm! Quá ghê tởm! Ban đầu sao lại có thể tha thứ cho chứ?

      Hải Nhạc biết mình tại sao lại nhiều nước mắt đến như vậy, động chút là rớt ra rồi, cũng biến thành đứa con nít thích khóc nhè rồi.

      Nức nở lâu, lúc này, có người gõ cửa.

      “Nhạc Nhạc, ăn cơm a, chúng ta xuống ăn cơm.” Là Trì Hải Hoan ở bên ngoài gọi .

      “ Nha." Hải Nhạc sờ soạng lau vội nước mắt, thế nào nhanh như vậy ăn cơm rồi? Chẳng lẽ khóc lâu như vậy sao?

      biết trở lại chưa?

      Hải Nhạc lại bất giác mà nhớ tới Tạ Thư Dật, nhớ thương .

      Hải Nhạc người vẫn mặc đồng phục học sinh, Trì Hải Hoan tươi cười nhìn : “ thôi, chúng ta xuống ăn cơm, ba mẹ về rồi, ở dưới chờ chúng ta đấy, cũng biết Thư Dật làm cái gì, giờ này vẫn chưa về?”

      “A, hình như bọn họ thi xong rồi, Thư Dật với Lâm Phong, Chí Ngạn có chút chuyện.” Hải Nhạc .

      “ A, như vậy.” Trì Hải Hoan hề nữa gì.

      Hải Nhạc nhìn xuống lầu, quả ba mẹ về tới.

      “ Sao hôm nay ba mẹ lại về sớm như vậy?”

      “Có thể công việc ít.” Trì Hải Hoan .

      Trì Hải Hoan thân thiết lôi kéo tay Hải Nhạc, Hải Nhạc toàn thân cũng nổi lên da gà, nhưng vẫn cố nén khó chịu, có hất tay Trì Hải Hoan ra.

      Hai người cùng đến bên cầu thang, Trì Hải Hoan đột nhiên ngừng lại .

      “Em , có biết người chị hận nhất là ai ?” Trì Hải Hoan đột nhiên .

      Hải Nhạc ngớ ngẩn, lắc đầu cái: “ Em biết, làm sao em biết được?”

      Trì Hải Hoan cười : “ biết? Vậy coi như xong, sau này em biết.”

      Trì Hải Hoan đột nhiên cao giọng : “ Em thích? Tại sao lại thích? Đứa trong bụng chị có làm phiền tới em! Em tại sao muốn rủa nó chết? Tại sao muốn rủa nó chết? Nhạc Nhạc? Làm sao em có thể như vậy?”

      Hải Nhạc ngạc nhiên nhìn Trì Hải Hoan, ta cái gì à? nguyền rủa đứa chết khi nào?

      Hải Nhạc còn có phản ứng kịp, sau đó Trì Hải Hoan điên cuồng lắc lắc , trong miệng kêu: " Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, em điên rồi sao? Em điên rồi sao? Chị van em, trong bụng chị còn có Bảo Bảo a!”

      Hải Nhạc thể tiếp tục nhịn, nhịn được bộc phát, lớn tiếng hô lên: “ Chị cái gì đây? Là chị điên hay là em điên chứ?”

      Trì Hải Hoan mặt lên nụ cười cổ quái, Hải Nhạc theo bản năng lui về phía sau bước, lúc này, Trì Hải Hoan lại buông lỏng tay của ra, ngả người ngã xuống bậc thang thẳng tắp.

      “A! Nhạc Nhạc, sao em lại đối với chị như vậy!”

      Hải Nhạc căn bản cũng có kịp phản ứng, nhìn Trì Hải Hoan thét lên kêu tên của , rồi lăn xuống bậc thang, mà ba mẹ Hải Nhạc nghe được tiếng thét chói tai của Trì Hải Hoan liền chạy vọt tới, trùng hợp thấy cảnh Trì Hải Hoan lăn xuống bậc thang, mà Hải Nhạ lại đứng trân trân ở đầu cầu thang.

      Lăn đến dưới bậc thang Trì Hải Hoan chật vật nhúc nhích , giữa hai chân , chiếc váy trắng sớm bị nhuốm đỏ.

      “Trời ạ! Hoan Hoan! Con của tôi!” Mẹ Hải Nhạc khỏi nhào tới bên người Trì Hải Hoan.

      là đau! là đau! Mẹ! Con của con và Thư Dật còn nữa rồi! Mẹ, cứu. cứu con của con!” Trì Hải Hoan sờ sờ máu dưới chân, thấy tay toàn là máu tươi, liền đau khổ xoay đầu nhìn mẹ Hải Nhạc.

      “Trời ạ, trời ạ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Tay chân Mẹ Hải Nhạc luống cuống ôm lấy Trì Hải Hoan, cũng sờ soạng hai tay máu.

      Tạ ba ba đứng đó nhìn Hải Nhạc nãy giờ vẫn đứng cầu thang, mặt chút huyết sắc, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu, sơ sơ tình hình của Trì Hải Hoan rồi cúp máy, sau đó nửa quỳ bên người Trì Hải Hoan, xem xét tình huống.

      Trì Hải Hoan hận hận nhìn Hải Nhạc đứng cầu thang, : “ Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Sao em lại đối xử với chị như vậy? Coi như chị xin lỗi em, nhưng nó là tiểu sinh mệnh a! Là em giết nó! Em giết nó! Hãy trả Bảo Bảo cho chị! Trả Bảo bảo cho chị! Bảo Bảo của tôi!”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 3: Chương 157: Tưởng Là Ba Của Tiểu Bảo Tiểu Bối!

      Phần 3:

      À, bắt đầu từ phần này là nội dung khác, là câu chuyện khi Hải Nhạc gặp nạn.

      Mới đầu mình cũng thấy khó hiểu, nhưng vì truyện được viết khá lâu rồi, các bản trung và bản dịch bị thất lạc, bị mất phần diễn biến. Tác giả giải thích nguyên nhân trong quá trình hồi tưởng sau này. Nhưng vì sợ các bạn khó hiểu nên mình sơ qua.
      Sau lần Trì Hải Hoan ngã cầu thang, ta sảy thai, mọi biến cố qua, Hải Nhạc và Thư Dật đến biệt thự Hải Giác để vui chơi, chuẩn bị đính hôn, bị Hải Hoan lên kế hoạch hãm hại. Trì Hải Hoan hẹn Hải Nhạc lên vách núi, lấy chiếc nhẫn đính hôn của Hải Nhạc, rồi đẩy Hải Nhạc xuống núi. Tạ Thư Dật nhảy theo tìm, nhưng thấy.

      Sau đó Trì Hải Hoan mạo danh Hải Nhạc, vì số lí do nên Tạ Thư Dật ra với mẹ Hải Nhạc và báo chí, thế nên mọi người nghĩ người ngã xuống vực chết là Hải Hoan, chỉ có Tạ Thư Dật biết , nên rất đau khổ.

      đến biệt thự của gia đình ở đảo riêng để ở thời gian gặp cặp song sinh 5 tuổi, hai đứa bé bị bắt nạt bị thương, Thư Dật đưa tụi đến gặp bác sĩ….Hai đứa là con của Thư Dật và Hải Nhạc, khi ngã xuống vực Hải Nhạc mang thai. (((((((( Tiếp theo xin mời các bạn đọc tiếp truyện ạ. Rất cảm ơn.))))))))))))))

      Phần 3: Ta Muốn Lập Tức Gặp Lại Ngươi!

      Đời sau ta cũng vậy chỉ biết ngươi!

      Lần này, còn dám khiêu chiến với ta sao?

      Thiếu phu nhân là ghen?

      Ngươi là lên kế hoạch mưu sát chồng à?

      Chúng ta đều tin tưởng rằng ngươi mềm lòng đối với nàng ta!

      Chỉ là sợ dẫn sói vào nhà ngươi là ác ma!

      Tạ ba ba đề nghị làm sao ngươi liền nhớ ràng như thế?

      Hoàn mỹ trong Nhất Đại nét bút hỏng ta muốn Nhạc Nhạc ta cũng vậy chỉ có Nhạc Nhạc , Phương Viễn Chi , và nàng, phải hạnh phúc chứ?

      Hải chi lệ Tạ Thư Dật năm năm vui mừng dật truyền thông ngươi xem chính là người nào?

      Có thể hay tới Đài Bắc công ty chúng tôi chuyến?

      Nàng là ai?

      tin có thể báo cho ngài tên thực sao?

      Mong đợi ngươi đến ba của chúng ta , mẹ các ngươi tên gọi là gì?

      Ngươi có thích nữ sinh sao?

      (((((((((((((Khúc này có lẽ là trailer chăng, mình tôn trọng tác giả nên đưa ra, các bạn đọc hiểu chịu khó nhé!!!!!!!!!1))))))))))))))))))))

      Tiểu Bảo sợ chú này nghe được nó trả tiền đưa nó về nhà, nếu như nó chú ấy đưa về nhà, chắc chắn chú đồng ý, đến lúc đó để mẹ trả tiền cho chú, mẹ nhất định cảm tạ chú ấy a. Tiểu Bảo đột nhiên cảm thấy mình thông minh.

      Tạ Thư Dật nhìn ánh mắt khẩn cầu của hai đứa bé, trầm ngâm lát, gật đầu cái: “ Được, cho chú biết nhà hai đứa ở đâu, chú đưa hai đứa về.”

      tốt quá.” Tiểu Bối vỗ bàn tay bé, bé cao hứng muốn chết, nó rất thích chú đẹp trai này.

      “Cũng tốt, đưa bọn trẻ về nhà, vậy tôi cũng yên tâm. Thuận tiện hãy với mẹ của Tiểu Bảo, miệng vết thương đầu thằng bé còn chưa có khép lại, thể gội đầu, ngày mai lại tới đây để thay băng mới.” Vị bác sĩ ôn tồn căn dặn.

      “Được, tôi biết rồi.” Tạ Thư Dật cười đem Tiểu Bối ôm vào trong ngực, mặc dù Tiểu Bối cả người có chút bẩn, nhưng rất thích tiểu nương này, càng ngại bé làm bẩn bộ đồ tây của .

      “Con nhớ rồi, cám ơn dì! Chú, chúng ta thôi.”

      Bác sĩ cười : “Nếu phải ôm Tiểu Bảo Tiểu Bối tới gặp tôi, mà để tôi thấy cảnh ôm bọn như thế này, tôi còn cho rằng là ba của bọn đấy! Càng nhìn lại càng thấy và Tiểu Bảo rất giống nhau a, haha, và Tiểu Bảo rất có duyên phận đấy!”

      Tạ Thư Dật nghe được bà bác sĩ như vậy, khóe miệng giật giật, trong lòng đột nhiên có chút chán nản, nếu như Nhạc Nhạc ở đây, đoán chừng cùng cũng có con rồi, coi như lớn như Tiểu Bảo Tiểu Bối ít nhất cũng phải được tuổi rồi!”

      Nghĩ đến Nhạc Nhạc, tim của , liền nhịn được đau đớn.

      Bác sĩ thấy đột nhiên đổi sắc mặt, cho là mình lời có chút ổn, vội vàng : “Nhìn tôi xem, mở miệng lại lung tung rồi, nhìn tiên sinh khí phái, lại đẹp trai như vậy, chắc hẳn là phải lấy thiên kim tiểu thư hay đại minh tinh rồi, Phương Viễn Chi , Phương Viễn Chi…ai, tôi đây chỉ là lỡ miệng, tiên sinh bỏ qua cho a.”

      có, bác sĩ đúng, tôi với Tiểu Bảo đúng là có duyên phận, tôi thích cặp em này đấy.” Tạ Thư Dật thấy bác sĩ hoang mang trong lòng, cười : “ Tôi muốn đưa bọn trẻ về nha, hẹn gặp lại.”

      “Hẹn gặp lại.” Bác sĩ vội vàng khoát khoát tay.

      Người đàn ông này, thoạt nhìn liền biết phải bình thường người, người lại trẻ tuổi như thế, bà lại dám cùng Tiểu Bảo giống nhau, người ta tức giận mới là lạ!

      Kỳ quái, bà cũng hiểu mình tại sao lại có cái ý nghĩ này a? Phương Viễn Chi xấu như vậy, người đàn ông này lại đẹp trai làm sao có thể có con với ta?

      Nhưng mà Phương Viễn Chi lại có thể sinh ra được cặp song sinh Tiểu Bảo, Tiểu Bối đáng như vậy, nếu như mặt bị thương nhìn rất xinh đẹp nha.

      nhớ tới mấy năm trước khi Phương gia đưa Phương Viễn Chi còn hôn mê đến gặp , mặt miệng vết thương bị ngâm nước biển trắng bệch ra, cảm thấy mình đủ sức nên bảo họ đưa ấy lên bệnh viện thị trấn hoặc lên tỉnh . Cũng ngờ Phương Viễn Chi có thể sống, hơn nữa còn sinh ra được hai đứa bé, sống dật ở làng chài cũng được 6 năm a. Phương Viễn Chi đúng là nữ nhân mệnh khổ a, cũng là người phụ nữ từng trải, lại ngoan hiền nhưng ngặt nỗi cũng chẳng ai để ý tới .

      Lại suy nghĩ nơi nào rồi? Bác sĩ khỏi hết than lại thở, lúc này có bệnh nhân từ ngoài cửa vào, nhanh chóng ném hết những suy nghĩ kia ra sau đầu, vội vàng chạy tới xem bệnh nhân.

      Tạ Thư Dật tay ôm Tiểu Bối , tay dắt Tiểu Bảo, ra , rất ít tiếp xúc với con nít, chứ đừng như Tiểu Bảo Tiểu Bối, luôn cảm thấy con nít phiền toái, nhưng hôm nay gặp Tiểu Bảo, Tiểu Bối để cảm thấy được trẻ con lại đáng như vậy. Nếu là bảo bối của và Hải Nhạc, cũng đáng như vậy chứ?

      Nghĩ đến điểm này, tim của , lại cưu đau.

      Lúc này, Tiểu Bảo đột nhiên hỏi: “ Chú à, chú có con rồi ạ?”

      “ À?” Tạ Thư Dật phục hồi tinh thần lại sau trả lời , “ có, chú còn chưa có kết hôn.”

      Tiểu Bảo ồ tiếng, sau đó thận trọng hỏi: “Vậy, chú muốn kết hôn sao? lẽ, chú thích con ?”

      Tạ Thư Dật trán nhất thời ba vạch đen, nghĩ tới đứa trẻ năm tuổi lại hỏi loại vấn đề này, trẻ con bây giờ, quả thực quá sớm thông mình rồi, , phải là trưởng thành quá sớm a!

      “Chú có thích con .” trả lời.

      “Chú thích con , tại sao lại kết hôn? ấy thích chú sao?” Tiểu Bối cũng hỏi.

      “Ách, , ấy cũng thích chú.” Tạ Thư Dật lại hiểu, trẻ con như vậy, làm sao hiểu được thế nào là thích đây?

      “Vậy tại sao hai người kết hôn?” Tiểu Bào quyết tâm đánh vỡ nồi hỏi đến cùng.

      “Chúng ta là chuẩn bị kết hôn , nhưng ấy rời , cho nên chú bây giờ vẫn là người độc thân.” Tạ Thư Dật có chút chán nản mà .

      “Người này sao lại xấu như vậy, tại sao ấy lại muốn rời bỏ chú?” Tính tò mò của trẻ con thể ngăn nổi.

      , là chú tốt, là chú tốt, chú bảo vệ tốt cho ấy, cho nên ấy mới rời .” Tạ Thư Dật .

      Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn vị thúc thúc (chú) trước mặt, phát rất đau lòng, đau lòng vì bảo vệ được kia?

      “Chú à, chú có thể giải thích, phải chú cố ý, ấy trở lại mà, bà với ông con chính là như vậy, mỗi lần ông gây gổ với bà, sau đó ông phải ông cố ý gây với bà, bà con tha thứ cho ông a!”

      Tạ Thư Dật khỏi dừng bước lại, nhìn Tiểu Bảo, cậu nhóc này, trình độ hiểu chuyện ngoài sức tưởng tượng của rồi, thời điểm hăn năm tuổi, mặc dù cũng cảm giác được giữa ba mẹ có chuyện gì đó, nhưng cũng chưa bao giờ những lời hiểu chuyện như vậy.

      “Tiểu Bảo, con giống đứa trẻ năm tuổi a.”

      “ Ba của Tiểu Bảo rất thông minh, cho nên Tiểu Bảo cũng rất thông minh.”

      Nghe được ra khen như vậy, khỏi cười hì hì, đứa trẻ vẫn còn con nít.

      Đúng là….

      “Chú! Tiểu Bối cũng rất thông minh, Tiểu Bối cũng thuộc rất nhiều thơ cổ a, thầy giáo cũng khen con rất thông minh a!” Tiểu Bối thấy hai được khen như vậy cũng muốn.

      “ Vậy sao, vậy Tiểu Bối đọc cho chú nghe chút.” Tâm tình Tạ Thư Dật khá tốt.

      “Tịnh Dạ Tư, Lý Bạch, đầu giường ánh trăng rọi, mặt đất như phủ sương …” Tiểu Bối hơi đọc mười câu thơ cổ, Tạ thư Dật khỏi khích lệ câu: “ Tiểu Bối rất thông minh, cũng khôn kém hai nha.”

      “Con cũng học khiêu vũ, mẹ cũng biết khiêu vũ, có lần con thấy mẹ ở trong phòng khiêu vũ nha, mẹ nhảy so với Tiểu Bối Nhìn rất đẹp, mẹ của Tiểu Bối, là mẹ cực kỳ đẹp nha.”

      khiêu vũ a, oa, vậy là con cũng được di truyền từ mẹ con, cho nên Tiểu Bối khiêu vũ nhất định cũng rất đẹp a!” Tạ Thư Dật cười .

      “Vâng” Lại tiếp – “ Mẹ là tốt nhất đời.”

      “Phải, mẹ là người mẹ tốt nhất đời.” Tiểu Bảo cũng xen vào câu, khuôn mặt hồng hồng chứa đầy tự hào.

      “Chú tin, chỉ có người mẹ thông minh, tốt nhất đời mới có thể nuôi dạy ra những đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn như các con a!” Tạ Thư Dật mỉm cười .

      “Oa, chú, con rất thích chú a!” Tiểu Bối cao hứng ôm chặt cổ Tạ Thư Dật, hôn cái vang lên má của .

      Tạ Thư Dật vốn là ghét nhất người ta đụng chạm, nhưng mà Tiểu Bối là ngoại lệ, bé khả ái như vậy, cũng ngại để con bé hôn thêm vài cái nữa, cũng ngại bị bôi mặt toàn nước miếng.

      Tiểu Bảo khỏi hâm mộ nhìn em , em lại được thơm má chú đẹp trai đấy!

      Tạ Thư Dật nhìn ra tâm tư của Tiểu Bảo, ai, dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ: “Tiểu Bảo, con cũng có thể hôn chú a, chú cũng rất thích Tiểu Bảo.”

      cần a, nam sinh sao có thể hôn nam sinh.”

      “Nam sinh ở thời điểm nhất định, vẫn có thể hôn nam sinh đó, bởi vì con là đứa trẻ, chú là người lớn a, vậy, để chú hôn con cái nha.” Tạ Thư Dật hôn lên má Tiểu Bảo cái, Tiểu Bảo có chút thẹn thùng, nhưng là trong lòng nó rất cao hứng, chú đẹp trai rất tốt.

      “ Tiểu Bối cũng muốn chú hôn nha.” Tiểu Bối bĩu môi.

      Tạ Thư Dật nhìn khuôn mặt bé lấm lem của Tiểu Bối, cả khuôn mặt bẩn như thế, hôn chỗ nào đây?

      Nhưng thấy vẻ mặt hi vọng của bé, Tạ Thư Dật cúi đầu hôn lên mi mắt Tiểu Bối cái, bé mặt mày hớn hở, lại hôn lên má Tạ Thư Dật cái, bé hỏi Thư Dật: “ Chú à, chú có thích Tiểu Bảo với Tiểu Bối ?”

      “Thích.” Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      “Vậy, chú làm ba của Tiểu Bảo, Tiểu Bối có được ? Tiểu Bảo Tiểu Bối cũng rất thích chú a!”

      Hai đứa hỏi câu khiến Tạ Thư Dật khỏi run, nghĩ tới đứa có cha ở bên, nên trong lòng vô cùng khát vọng tình thương của cha, tình hữu khả nguyên, chẳng qua là, có chút xấu hổ, là đàn ông chưa lập gia đình, làm sao có thể làm liền làm, hơn nữa lại còn là con của người khác a?

      Tiểu Bối ngây thơ hỏi , nhìn thấy ánh mắt ngây thơ đầy hi vọng kia, Tạ Thư Dật biết nên trả lời như thế nào mới phải.

      Thấy Thư Dật gì, khuôn mặt nhắn sụp xuống, bé chép miệng, bộ dạng gần như muốn khóc vì bị cự tuyệt.

      Tiểu Bảo cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Thư Dật, cậu bé cũng rất muốn nghe câu trả lời của , bởi vì trong lòng nó nghĩ nếu như chú đẹp trai là ba của mình rất tốt a.

      Tạ Thư Dật suy nghĩ chút, : “Chú vẫn chưa kết hôn, sao có thể làm ba của hai đứa đây? Đàn ông phải kết hôn, sinh con, rồi mới có thể làm ba, cho nên chú tạm thời vẫn chưa có tư cách làm ba của các con a.”

      Mặc dù có chút thất vọng, nhưng suy nghĩ chút, cảm thấy chú đẹp trai rất đúng, cũng có lừa gạt bé.

      “Chú, chú kết hôn, mẹ con cũng kết hôn, hai người có thể kết hôn với nhau ? Sau đó chú liền làm ba của con?” Tiểu Bối hỏi.

      Tạ Thư Dật càng thêm lúng túng, sức tưởng tượng của đứa trẻ quá xa, lại có những ý nghĩ muốn đột phát như vậy.

      thể , bởi vì, chú thích người con khác, mà mẹ con cũng thích ba con, bởi vì chúng ta nhau, cho nên thể kết hôn, chú có cách nào làm ba của các con.” Tạ Thư Dật phát mình ra lại có kiên nhẫn, giải thích như vậy.

      “ Chú có thể làm ba nuôi của con a, các bạn có ba ruột, còn có cả ba nuôi nữa a.”

      “Ách” Tạ Thư Dật sau lưng đều muốn đổ mồ hôi, xem ra, muốn từ chối cũng được, hai đứa trẻ này giống như định sẵn làm ba của bọn chúng rồi.

      “Chú, làm ba nuôi được ?” Tiểu Bối cao hứng hỏi Tạ Thư Dật – “ Chú cần kết hôn với mẹ con, cũng có thể làm ba của chúng con a!”

      “Chú…” Tạ Thư Dật nội tâm thầm kêu khổ - “ Chỉ sợ là coi như làm ba nuôi, khi muốn kết hôn cũng hợp lí, hơn nữa, chú chỉ là ngang qua đây, hơn nữa, chỉ mấy ngày nữa, chú lại quay về Đài Bắc rồi, hiểu chưa?”

      lại thường ở nơi này, sao có thể cho hai đứa trẻ niềm hi vọng đây, đến lúc đó phải thất vọng càng nhiều sao?

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 158: Là Tạ Thiếu Gia!

      “ A, chú tới từ Đài Bắc sao? Chú đến nơi này làm gì?” Tiểu Bảo hỏi.

      Tạ Thư Dật suy nghĩ chút, : “Chú tới đây là để quay phim,”

      “ Chú là minh tinh sao? Khó trách chú lại đẹp trai như vậy, chú so với chú kia còn đẹp trai hơn a.”

      nghĩ tới chú đẹp trai là minh tinh !

      “Ha ha, đẹp trai nhất định là minh tinh.” Tạ Thư Dật .

      “ Nhưng mà chú so với mấy chú minh tinh còn đẹp trai hơn a, sao có thể phải là minh tinh chứ?” Tiểu Bảo cảm thấy kỳ quái.

      “ Oa, chú đẹp trai là minh tinh, vậy phòng của chú rất lớn sao? Chú minh tinh kia cùng với dì xinh đẹp cũng ở trong căn phòng lớn ở thôn phía a, lần đầu con qua căn phòng lớn đẹp như vậy a!” Tiểu Bối cả gương mặt như bừng sáng lên.

      Đúng là Tiểu Bối qua Hải Giác, là dì Tĩnh mang cá sang tặng cho cậu của dì ấy, thuận tiện cho theo. Tiểu Bối cho đến bây giờ cũng chưa thấy qua căn phòng nào đẹp như vậy, bé thấy chú minh tinh và dì xinh đẹp cũng ở đó.

      “Con thấy lần rồi?” Tạ Thư Dật biết đến biệt thự Hải Giác, làm sao bé lại đến đó chứ?

      “Đúng vậy a, là dì Tĩnh đưa con , ở đó có ông cậu của con và hai nữa!” ((((((((( mẹ tụi gọi ông ấy là cậu, nên tụi gọi là Ông Cậu, tiếng Trung là cữu mỗ mỗ.)))))))))

      “À? Ông cậu của con?”

      Chẳng lẽ là chú Phúc ! Chú ấy làm ở Hải Giác cũng khá lâu, tuổi cũng lớn rồi!

      “Đúng vậy, lần trước dì Tĩnh dẫn con đưa cá cho ông cậu, phòng ở đó rất đẹp a, hai, để lần sau dì Tĩnh đưa xem chút, thực rất đẹp, rất lớn giống mấy ngôi nhà ti vi nha!” Tiểu Bối vẫn ngừng ca ngợi.

      “Chú minh tinh, chú ở nơi đó sao?” Tiểu Bảo hỏi.

      “Đúng vậy, chú ở đó.”Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      “Oa, vậy tốt rồi. ra là chú ở đó, vậy Tiểu Bối tới tìm chú chơi a!” Tiểu Bối thực cao hứng.

      “Được, rất hoan nghênh.” Tạ Thư Dật cười cười, đứa trẻ mà, lời qua đều quên mất thôi.

      “Vậy, nếu chú ở đây, chú đến thăm Tiểu Bối sao?” Tiểu Bối nháy mắt hỏi.

      “Nếu như chú ở đây, khi có thời gian, đến thăm các con.” Tạ Thư Dật .

      “A, cho gạt tụi con, ngoắc tay nào.” Tiểu Bối nắm lấy tay Tạ Thư Dật, ngoắc ngón út với nhau.

      Ba người vừa vừa cười, lát sau đứa lên tiếng: “Chú minh tinh, đây chính là nhà con.”

      Tạ Thư Dật ngẩng đầu nhìn lên, nhanh vậy đến rồi, thở ra hơi, buông Tiểu Bối ra , muốn trêu chọc Tiểu Bối cái, lúc này, điện thoại di động vang lên, là Thường Hàn gọi tới.

      “Cậu phải tới trường quay sao, sao bây giờ còn chưa tới? Cậu đâu vậy hả?” Thường Hàn hỏi .

      “A, đụng phải chuyện, tôi lập tức tới ngay.” Tạ Thư Dật .

      Tạ Thư Dật cúp máy, rồi quay sang hai đứa trẻ:” Rất xin lỗi, chú có công chuyện, chú phải rồi.”

      “Chú, uống ly trà được ?”

      được! Lần sau , lần sau chú tới tìm hai đứa.” Tạ Thư Dật với hai đứa trẻ: “ Hẹn gặp lại.”

      “ A, gặp lại!” Tiểu Bảo,Tiểu Bối lưu luyến rời vẫy tay với Tạ Thư Dật.

      Hai đứa bước vào nhà, mẹ chúng nghe được tiếng động nên chạy ra, nhìn thấy Tiểu Bảo đầu bọc băng gạc, thất kinh!

      “ Mẹ,con cẩn thận vấp ngã, là chú minh tinh mang con gặp bác sĩ lấy thuốc.” Cậu bé vì sao mình lại bị thương.

      “ Ông trời ơi, vậy tốt rồi.” Hải Nhạc lo lắng kéo Tiểu Bảo qua, cẩn thận nhìn vết thương đầu nó, xác nhận có chuyện gì lớn, trong lòng mới yên tâm chút.

      “Bác sĩ thế nào?” hỏi Tiểu Bảo.

      “Dì bác sĩ hai sao, ngày mai phải tới để thay băng, cũng được gội đầu.” Tiểu Bối đột nhiên lấy chiếc khăn tay dính máu trong túi áo ra, : “ Đây là của chú minh tinh, mẹ, con muốn giúp chú ấy giặt nó sạch.

      Hải Nhạc khỏi đưa tay cầm lấy kia khăn tay dính máu kia, nhìn chút, trong lòng khỏi giật mình, đây giống như là hàng hiệu được thiết kế riêng mà!

      Rất nhiều đàn ông thích nhãn hiệu này, nhưng duy chỉ có là cố chấp, quần áo, tất cả phụ kiện mà mặc đều đính nhãn hiệu này!

      Hải Nhạc đưa khăn tay lên muic, ngoài trừ mùi máu tươi, còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, khoan khoái quen thuộc. cũng thích dùng nhất là khăn tay và nước hoa hiệu này.

      Hải Nhạc thất thần đứng ở nơi đó, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi ra.

      “ Mẹ, chú ấy rất đẹp trai, là minh tinh đẹp trai nhất rồi, chú ấy ở cùng với những minh tinh khác, trong ngôi nhà lớn ở bờ biển sau núi.”

      Hải Nhạc nghe được, khỏi chợt đứng lên, là sao? sao?

      “Chú ấy vừa mới đưa con và em về nhà, con mời chú ấy vào uống trà, nhưng mà chú ấy nhận điện thoại xong liền ngay.”

      bây giờ tới Hải Giác sao? phải là chứ? thể nào là ! Nhất định là người khác, nhất định là người khác!Có lẽ cũng là người đàn ông khác cũng giống , thích nhẫn hiệu ARMANI!

      Nhưng mà hai chân Hải Nhạc vẫn tự chủ được mà xong về phía trước ra ngoài, hoảng sợ bước vội tới trước cửa Liễu gia, dọc con đường này có thể đến biệt thự Hải Giác kia. Hải Nhạc khống chế được trong lòng vội vàng, càng chạy càng nhanh, muốn nhìn chút, có phải là hay , đến cùng phải hay !

      Khi chạy đến đỉnh núi, Hải Nhạc che ngực, thở hổn hển dựa vào gốc cây đại thụ, nhìn qua phía bên kia là có thể thấy biệt thự Hải Giác. nhìn con đường vào Hải Giác nhưng cũng có thấy bóng dáng của .

      Hải Nhạc thất vọng trượt theo cây đại thụ chậm rãi ngồi xuống.

      nhìn góc phòng lộ ra, nơi đó từng là nơi mà hai bọn họ ngọt ngào ân ái, từng có, nhưng bây giờ, đối với Hải Nhạc nó quá xa vời!

      Nước mắt, chậm rãi lần nữa chảy xuống gương mặt của .

      Hải Nhạc cũng chưa từng nghĩ tới mình ngày nào đó, mình quay trở lại nơi đó, còn là Tạ Hải Nhạc nữa rồi, bây giờ chỉ là Phương Viễn Chi!

      Coi như là , thế nào đây? có thể làm gì chứ?

      Hải Nhạc nắm chiếc khăn tay dính máu chặt, che lấy hai mắt của mình, tiếng động mà khóc ồ lên.

      Khóc lúc, dột nhiên nghĩ tới mình chạy như vậy, hai đứa bé nhất định lo lắng , Hải Nhạc ngừng khóc, đứng lên, xoa xoa nước mắt, nhìn hướng biệt thự Hải Giác cái rồi xoay người, theo con đường lúc nãy trở về.

      Quả nhiên, hai đứa bé cũng theo ra, thấy mẹ trở về, Tiểu Bảo hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên chạy a?”

      “Mẹ muốn cảm tạ chú ấy.” Hải Nhạc cười, dùng ngôn ngữ của người câm điếc với đứa trẻ.

      “Vậy mẹ đuổi theo chú ấy sao?” Tiểu Bối hỏi, “đuổi theo chú đẹp trai đó rồi sao?”

      có.” Hải Nhạc lắc đầu cái.

      “Mẹ, chú ơi giúp con trả 400 nguyên tiền thuốc, mẹ, sau này con muốn trả cho chú ấy.”

      “Phải ? Tiền thuốc thang cũng là trả hay sao?” Hải Nhạc có chút giật mình huơ huơ tay.

      “Đúng vậy.”

      “Nhưng mà mẹ lại biết chú ấy, biết là người nào, về sau trả thế nào? Ngộ nhỡ trở lại thôn chúng ta?” Hải Nhạc liền thấy gấp trong lòng.

      “ Mẹ, con và em biết chú ấy, con biết chú ấy ở trong ngôi nhà lớn đó, bây giờ cũng còn sơm, ngày mai con và em trả lại cho chú ấy.” Tiểu Bảo lanh lợi .

      “ Nơi đó còn có chút xa, mẹ yên lòng để các con a.” Hải Nhạc lắc đầu.

      “Vậy mẹ cùng chúng con nhé!”

      , mẹ , mẹ .” Hải Nhạc ngừng lắc lắc tay.

      , bây giờ có thói quen muốn gặp người lạ, nhất là ở đó lại quay phim, !

      “Vậy, để ông dắt chúng con , nếu để dì Tĩnh dắt cũng tốt.”

      ‘Được.’ Hải Nhạc gật đầu cái.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Thư Dật từ bên ngoài chạy bộ trở về, thấy chú Phúc xách giỏ cá lớn đứng bên cửa chuyện phiếm, chú Phúc nhìn thấy , vội vàng chạy tới chào hỏi: “ Thiếu gia, đây là rể tôi, ấy đến tìm người, chiều hôm qua có người nhìn thấy Tiểu Bảo bị thương nên giúp đỡ, lại mình ở đây nên rể tôi tới muốn cám ơn tiếng.”

      “a, chuyện này a, quan trọng, cần cảm tạ, đại thúc, Tiểu Bảo vẫn tốt chứ?” Tạ Thư Dật dùng khăn lông xoa xoa đầu đầy mồ hôi .

      “ A, hoá ra là thiếu gia giúp Tiểu Bảo a!” Phương ba ba khỏi có chút giật mình, là thiếu gia a! vậy, giở cá kia xứng với thân phận của người ta a.

      Ông để giỏ cá xuống đất, : “ Thiếu gia, cám ơn cậu hảo tâm, cảm ơn cậu dẫn cháu tôi khám bệnh, đây là chút cá mà nhà chúng tôi biển đánh bắt được, là sáng nay tôi mới lây, còn rất tươi, mong thiếu gia nhận lấy ăn thử.”

      Tạ Thư Dật cười cười, người trong làng chài này rất chất phác, chỉ là việc thế nhưng lại đem giỏ cá bự tới đây cảm tạ .

      “Chẳng qua là chuyện , có cần thiết mang giỏ cá lớn như vậy tới đây, quá phí a.”Tạ Thư Dật khách khí .

      “ Chúng tôi là ngư dân nghèo chỉ biết đánh cá, thứ có thể cảm tạ thiếu gia cũng chỉ có cá.” Phương ba ba chân .

      “Thiếu gia, hay là cậu cứ nhận lấy, dù sao đây cũng là chút tâm ý của ấy.” Chú Phúc .

      “Được rồi, vậy chú mang tới .” Tạ Thư Dật .

      “A, còn có 400 nguyên tiền thuốc thang, cảm tạ cậu vì Tiểu Bảo nhà chúng tôi mà trả tiền thuốc.” Phương ba ba lại từ trong túi móc ra 400 nguyên đưa cho tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật đưa tay ngăn tay của Phương ba ba: “ cần, cũng chỉ là 400 nguyên mà thôi, tôi rất thích Tiểu Bảo Tiểu Bối , cũng cần khách khí như vậy.”

      “Như vậy sao được? Trong mắt cậu có thể chỉ là khoản tiền , nhưng nhà chúng tôi cũng thể thiếu ân tình của thiếu gia được.” Phương ba ba kiên trì.

      cần,chú như vậy tôi tức giận a, chú tặng tôi giỏ cá tươi kia, tôi cũng nhiều năm chưa ăn cá lấy từ ngoài biển xa vào rồi, 400 nguyên đó, tôi làm sao có thể lấy a? Tốt lắm, chú à, hãy giữ tiền lại, chỉ là chuyện , có cái gì.” Tạ Thư Dật .

      400 nguyên, trong mắt , coi vào đâu, có lúc ra ngoài đưa người ta tiền boa cũng còn hơn 400 nguyên, huống chi là trợ giúp đứa trẻ?

      “vậy, thiếu gia lấy, rể, cũng cần đẩy tới đẩy lui, hãy cầm về.”

      “Vậy cũng tốt.” Phương ba ba có chút thể làm gì, thu hồi tiền bỏ vào túi áo.

      “ Hai người chuyện, tôi vào nhà trước, chú , vào nhà ngồi.” Tạ Thư Dật lên tiếng chào, liền vào nhà .

      “A Phúc, thiếu gia tốt a, chút kiêu ngạo cũng có.” Phương ba ba .

      Nhưng mà ông liền thấy khó hiểu, thiếu gia thoạt nhìn rất tệ, làm sao lại đem chuyện xấu đổ lên đầu Tiểu Tĩnh, rồi đuổi việc con bé chứ? Trong lòng Phương ba ba chợt có chút suy nghĩ.

      “ Đúng vậy, thiếu gia bây giờ còn là thiếu gia của năm, sáu năm trước nữa rồi. So với trước kia, cậu ấy giản dị, gần gũi hơn rất nhiều, chẳng qua là, nhìn cậu ấy bây giờ u buồn nhiều, trong lòng đầy tâm tư.” Chú Phúc cảm thán mà .

      “Là người cũng có việc phiền lòng, người có tiền cũng tránh khỏi.” Phương ba ba – “ A Phúc, tôi về nhà trước, lần sau, lại đưa cá tới đây.”

      “Được, thỉnh thoảng tới đây chơi chút, ha ha. Đúng rồi, rể, vì thiếu gia tới đây, Hải Giác lại thiếu người làm, Tiểu Tĩnh dạo này ở nhà, có thể để con bé tới đây giúp mấy ngày ? Thiếu gia cùng lắm là tuần nữa quay trở về Đài Bắc rồi, để Tiểu Tĩnh đến đây giúp mấy ngày, em trả lương cho con bé gấp đôi.

      “Được, để tôi trở về với nó.”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 159: Chỉ Cần Lặng Lẽ Nhìn Mà Thôi!

      Ba Phương về nhà, trong lòng ngừng hưng phấn với người nhà: “ Mẹ Tiểu Tĩnh à, ngày hôm qua người đưa Tiểu Bảo khám bệnh lại là người trẻ tuổi, là Tạ thiếu gia a!”

      “Cái gì? Tạ gia thiếu gia? “ Mẹ Phương cùng Tiểu Tĩnh cơ hồ trăm miệng lời hô lên miệng.

      “Choang!” Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng vang chén đập xuống đất .

      “Viễn Chi, em sao chứ?” Tiểu Tĩnh nhanh lên chạy vào phòng bếp.

      Tiểu Tĩnh chạy vào thấy Viễn Chi vội vàng lúi húi dọn dẹp mảnh vụn sàn nhà: “ Ai da, đừng có dùng tay, cẩn thận cắt trúng tay bị thương a!” Tiểu Tĩnh chạy lại ngăn cản động tác của Viễn Chi nhưng lại chậm bước, rất nhanh thấy máu chảy ra vài giọt từ ngón tay của .

      Tiểu Tĩnh vội vàng tìm băng gạc băng ngón tay bị thương của Hải Nhạc.

      “ Ai da, sao em lại cẩn thận như vậy chứ, chén làm vỡ rồi thôi, còn lấy tay nhặt làm cái gì?” Ba Phương cùng mẹ Phương nhìn thấy cũng có chút đau lòng, mẹ Phương nhanh chóng lấy chổi quét mảnh vỡ ra ngoài.

      Hải Nhạc theo họ trở lại phòng khách, trái tim vẫn nhảy liên hồi trong lồng ngực.

      , ! tới Hải Giác rồi !

      nghĩ tới, lại gặp được Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối , còn đưa Tiểu Bảo phòng khám bệnh rồi ! Có phải là ông trời cố ý sắp đặt để tới bên cạnh con mình hay a?

      Hải Nhạc nhất thời rối loạn, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn mảnh, mà trong lòng cũng ngừng nhớ tới tên .

      “Đúng rồi, Tiểu Tĩnh, cữu cữu muốn con đến Hải Giác giúp mấy ngày, bởi vì thiếu gia ở lại đây, tuần nữa Đài Bắc, bọn họ lại thiếu người, ngày mai con liền qua đó .” Ba Phương .

      Tiểu Tĩnh kêu to lên: “Ba, con ! Con ghét Tạ Thư Dật! Con muốn nhìn thấy ! Con ! Muốn ba !”

      “Nha đầu này, thiếu gia chọc tới con sao hả? Ba đồng ý với cậu con rồi! Bảo ba , ba làm cái gì? Ba ai đánh cá đây? Ngư trường trăm chuyện, con lại biết cái gì!” Ba Phương trừng mắt nhìn Tiểu Tĩnh cái.

      “Tóm lại con ! Con ghét ! Con !” Tiểu Tĩnh tức giận.

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tĩnh cái, biết Tiểu Tĩnh vẫn còn hận Tạ Thư Dật cài chứng cứ rồi đuổi ấy ra khỏi Tạ gia. Chuyện Thư Dật làm trước kia rất đáng khiến người ta hận.

      muốn ở chỗ này tuần lễ sao?” Hải Nhạc đột nhiên xung động, tới trước mặt ba Phương.

      “Tiểu Tĩnh , con !”

      Ba Phương nhìn Hải Nhạc, có chút kinh ngạc.

      “Con ? phải con còn phải viết văn sao?” Ba Phương .

      “Ba nuôi đồng ý với cữu cữu rồi, Tiểu Tĩnh lại muốn , chỉ có con là hợp lí. Yên tâm, con làm tốt, văn con có thể viết vào buổi tối.” Hải Nhạc .

      “Vậy, được rồi! Cùng lắm cũng chỉ tuần lễ, Tiểu Tĩnh , vậy ở nhà phụ trách đưa đón Tiểu Bảo Tiểu Bối học, sau khi tan học trông nom, được để bọn trẻ chạy loạn a.” Ba Phương .

      “Nhưng mà Viễn Chi, em mà chị chỉ sợ họ hiểu được ý của em nha.”

      “Chỉ cẩn em hiểu ý của họ là tốt rồi!” Hải Nhạc mỉm cười.

      “Được rồi, vậy con , đến lúc đó cữu cữu cũng chiếu cố con." .

      Khi Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối học về, Hải Nhạc đưa Tiểu Bảo thay thuốc: “ mẹ, thay thuốc xong chúng ta có thể đến ngôi nhà lớn đó trả tiền cho chú đó được ? Ta có thể về tới nhà trước khi trời tối mà.”

      “Ông ngoại sáng sớm nay cảm tạ người ta rồi.” Hải Nhạc .

      “À? Nhanh như vậy? Ông ngoại tại sao lại cho con cùng?” Tiểu Bảo có chút thất vọng. . . . . .

      “A, như vậy, vậy sau này gặp được chú đó nữa sao?” Tiểu Bảo vẫn có chút thất vọng.

      Hải Nhạc dừng bước, nhìn Tiểu Bảo, chẳng lẽ, đây chính là mối liên kết tình phụ tử sao?

      “Con rất thích chú đó sao?” Hải Nhạc ngồi chồm hổm bên cạnh, khẽ hỏi.

      “ Đúng vậy a, con rất thích chú ấy, chú ấy là người tốt, Tiểu Bối cũng vậy, em còn cười cười, hỏi chú ấy có muốn làm ba của chúng con .”

      Hải Nhạc nghe được trong lòng thấy chua xót, ở trong lòng : ‘Tiểu Bảo a, vốn chính là ba của các con a!’

      “ Vậy chú ấy thế nào?” Hải Nhạc hỏi Tiểu Bảo.

      “Chú ấy chú ấy thích người con , mà mẹ cũng thích ba ruột của Tiểu Bảo, hai người nhau thể ở chung chỗ.”

      thích người con ? người con đó! Phảng phất con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Hải Nhạc, khỏi ôm Tiểu Bảo vào trong lòng chặt, dường như muốn mượn Tiểu Bảo đến hoá giải nỗi đau trong tim mình.

      kia, là ai chứ? Là thế thân của Hải Nhạc, Trì Hải Hoan sao?

      có tình , nhau thể ở bên nhau, phải ? Nhưng mà bọn họ trước kia lòng nhau, nhưng sao lại thể ở cùng nhau?

      “Mẹ, mẹ ôm con chặt qua, con thở nổi.” Tiểu Bảo bị ôm chặt kháng nghị.”

      Hải Nhạc vội vàng buông lỏng nó ra.

      “Mẹ, mẹ khóc soa?” Tiểu Bảo thấy Hải Nhạc mắt đỏ đỏ liền hỏi.

      Hải Nhạc lắc đầu.

      “Nhưng mà con cảm thấy được mẹ khóc a!”

      Hải Nhạc lần nữa lắc đầu, dắt Tiểu Bảo vào trong thôn khám bệnh.

      Tiểu Bảo cũng hỏi mẹ tại sao muốn khóc nữa, nó mơ hồ cảm thấy tâm trạng của mẹ tốt, có phải vì nó nhắc tới ba nó ? Rốt cuộc là mẹ hay người ba mà nó chưa bao giờ gặp mặt kia?

      Nhưng tất cả cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, Tiểu Bảo dám hỏi ra ngoài, sợ tâm tình mẹ lại thêm tốt.

      “Viễn Chi, là cháu sao, phải là Tiểu Tĩnh tới sao?”Chú Phúc có chút kinh ngạc.

      Hải Nhạc mỉm cười gật đầu.

      có sao có sao, cháu tới cũng được.” Chú Phúc cũng tiện thêm, dẫn vào cửa lớn biệt thự Hải Giác, khắc kia, trong lòng Hải Nhạc ngừng kích động, bao nhiêu năm đặt chân vào Hải Giác rồi!

      Chú Phúc gọi tất cả người giúp việc ra cho Hải Nhạc biết, sau đó mới quay lưng dặn dò thím Phúc: “ Bà hãy đưa Viễn Chi vòng, tìm mấy công việc cho nó làm.”

      “Biết."Thím Phúc kéo tay Hải Nhạc, : “Viễn Chi a, bởi vì thiếu gia tới có chút đường đột, cho nên tất cả rèm cửa trong biệt thự cần phải thay mới hết. Cháu hãy gỡ rèm cũ xuống thay toàn bộ . Còn nữa, cháu nhớ đổi cả trong phòng thiếu gia, thiếu gia thích sạch , ga trải giường vơi vỏ gối đều phải thay hàng ngày, việc này giao cho cháu làm nhé. Trước tiên cháu hãy thay trong phòng thiếu gia, giao cho phòng giặt quần áo, rồi mới thay rèm cửa nhé. Có cần thêm người giúp ?”

      Hải Nhạc gật đầu cái, lại lắc đầu.

      cần thêm người, vậy được rồi, để mợ dẫn cháu phòng của thiếu gia, đúng rồi, thao tác cháu phải nhanh, trước khi thiếu gia ra ngoài chạy bộ về, cháu phải ra khỏi đó, thích có người trong phòng mình. Ngày hôm qua trở về mà Tiểu Liên vẫn còn ở trong đó, liền đuổi việc Tiểu Liên rồi, đoán chừng cháu cũng còn nửa tiếng để dọn dẹp a!”

      Hải Nhạc dùng sức gật đầu cái.

      Cho dù thím Phúc Hải Nhạc cũng rời trước khi về, chuẩn bị xong tất cả, chỉ cần đứng len lén mà nhìn thôi, như vậy là đủ rồi. Hôm nay chỉ cần cẩn thận, thể gây chú ý tới Tạ Thư Dật, chỉ muốn nhìn thấy , chỉ thấy là tốt rồi.

      Khi thím Phúc cầm ga trải giường cùng vỏ gối đến phòng của Tạ Thư Dật, trong lòng Hải Nhạc kích động thôi, nghĩ tới mình bây giờ lại có thể ở gần như vậy.

      Hải Nhạc nhìn xung quanh phòng ngủ của Tạ Thư Dật, mọi thứ hầu như chẳng thay đổi gì cả, đoán chừn là dặn người làm, cho nên mới có thể giữ nguyên vẹn được năm năm.

      Hải Nhạc kinh ngạc ngồi bên giường lớn, ở căn phòng này, có bao nhiêu ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng đến hôm nay cả người và vật đều còn nữa rồi!

      Nước mắt Hải Nhạc tự chủ lại chảy xuống.

      Nghĩ đến thím Phúc dặn chỉ có nửa tiếng, Hải Nhạc sợ Tạ Thư Dật về tới, vội vàng tháo ga giường với vỏ gối ra thay mới.

      Thấy khí trong phòng có chút tăm tối, Hải Nhạc mở cửa sổ ra để cho khí trong lành tiến thẳng và căn phòng.

      Hải Nhạc nhìn ghế thấy đống quần áo của Thư Dật, thuận tay liền lấy xuống đưa đến phòng giặt quần áo.

      “À? Làm sao lại đem quần áo của thiếu gia xuống đây a? gặp chuyện lớn rồi, nhanh trả về chỗ cũ ! Thiếu gia thích sạch , trừ thím Phúc ra, cho ai đụng vào quần áo thay ra! Trong phòng của thiếu gia có sẵn máy giặt và máy sấy, nhanh cầm lên ! Nhanh lên a!” Người phụ trách giặt đồ ở Hải Giác thấy Hải Nhạc mang theo cả quần áo của Thư Dật xuống khỏi hoảng hốt.

      Hải Nhạc sợ hết hồn, đúng rồi, quần áo của Tạ Thư Dật ở Tạ gia cũng đặc biệt để vú La làm, lúc đến Hải Giác giúp giặt đồ, ủi quần áo, cũng có lúc là tự làm. Thế nhưng bây giờ cũng còn là Hải Nhạc, là Phương Viễn Chi, lấy tư cách gì mà có thể đem đồ của giặt đây?

      Hải Nhạc vội vàng đem quần áo Tạ Thư Dật tở về phòng, rối ren để quần áo lên ghế. Đúng lúc này lại nghe được ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Hải Nhạc hoảng sợ muốn chết, làm sao bây giờ? về rôi! về rồi a!

      Tạ Thư Dật bước tới cửa phòng mình, phát cửa mở rộng, khỏi cau mày bước vào cửa phòng, khi thấy bên cạnh ghế dựa có đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ, khỏi ngẩn ra, ánh mắt đó rất quen thuộc, giống như từng gặp qua ở đâu đó? nghĩ tới có khi là Ả Rập ở phòng 101 kia chăng?

      là ai?” Tạ Thư Dật khỏi hỏi ra lời. giống như rất sợ , toàn thân đứng chỗ cũng phát run.

      cần phải sợ tôi, tôi có đáng sợ như vậy, cũng boe khăn trùm đầu xuống, nhưng tại sao lại xuất ở đây?” Tạ Thư Dật hỏi .

      Hải Nhạc run run đứng nhìn Tạ Thư Dật trước mặt mình, rất sợ, nhớ tới thím Phúc qua, Tiểu Liên vì khi trở lại mà vẫn còn ở trong phòng của , lập tức bị sa thải rồi. Da đầu Hải Nhạc bắt đầu tê dại rồi, muốn vừa mới vào bị Tạ Thư Dật đuổi ra ngoài a! chỉ muốn khi nào khỏi Hải Giác, mình cũng rời khỏi đây, nhưng phải là bây giờ a!

      Hải Nhạc đứng đó cũng nghĩ tới Tạ Thư Dật hề giận dữ, con bắt gỡ khăn che mặt ra, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.

      Ở trước mặt Tạ Thư Dật, Hải Nhạc mãnh liệt muốn bới câu, nhưng mà há hốc miệng, câu cũng được, lại thể phát ra thanh nào, Hải Nhạc bất lực huơ huơ tay, dùng ngôn ngữ của người khiếm thính với : “ Tôi là giúp việc mới tới.”

      Tạ Thư Dật hiểu tại sao này lại ra dấu tay, bởi vì cũng hiểu muốn cái gì?

      Hải Nhạc bất lực bỏ qua, thương tâm cúi đầu.

      , bây giờ là người của hai thế giới rồi! có cách nào hiểu được ý của , giống như trước kia, chỉ cần dùng ánh mắt, liền hiểu ngay ý của là muốn gì… Ăn ý, sớm biến mất từ lâu rồi!

      “Hay là để tôi hỏi , nếu đúng gật đầu, đúng lắc đầu thôi.” Tạ Thư Dật .

      Lần này ngửi được người mùi nước hoa mà Hải Nhạc dùng, tuy nhiên, biết là người câm, cũng có cách nào chuyện với mau lẹ như những khác được. Trong lòng Hải Nhạc lại có chút đau.

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn , tự chủ được gật đầu cái.

      là người làm chú Phúc tìm về thay thế người giúp việc Tiểu Liên sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Hải Nhạc gật đầu cái, lại lắc đầu, chỉ là tới giúp việc, cũng phải tới thay thế Tiểu Liên làm người giúp việc lâu dài ở đây.

      Tạ Thư Dật nghi ngờ, vừa gật đầu, vừa lắc đầu, vậy rốt cuộc là có ý gì?

      Xem ra, cái phương pháp này cũng được, này phải là người thay thế Tiểu Liên sao? Vậy làm sao ta có thể xuất trong phòng của ?

      “Xem ra, chỉ có thể tìm thím Phúc tới.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc trong lòng bất anm nhìn ra khỏi phòng, cũng vội vàng theo ra khỏi phòng của .

      “Thím Phúc !” Tạ Thư Dật hô tiếng.

      “Đến đây! Thiếu gia, có chuyện gì?” Thím Phúc ở dưới lầu nghe được Tạ Thư Dật gọi bà, vội trả lời rồi mạch chạy lên lầu, thấy Phương Viễn Chi đứng đằng sau Tạ Thư Dật liền hoảng hồn.

      Chẳng lẽ, là thiếu gia ưa Viễn Chi sao?Bà trong lòng ngừng nghĩ ngợi, chờ Tạ Thư Dật phân phó.

      Tạ Thư Dật chỉ chỉ Hải Nhạc, hỏi thím Phúc : “ Thím Phúc , ta là ai?”

      “A, ấy tới đây để giúp việc, chúng tôi gọi ấy là A Ly.” Thím Phúc vội vàng – “ thiếu gia, ấy thể chuyện, nhưng vẫn có thể làm việc, tay chân nhanh nhẹn, cũng là thông minh, cho nên chúng tôi mới để ấy tới đây giúp tay.”

      “A Ly?"” Tạ Thư Dật thuận miệng đọc cái cái tên này.

      chuyện được, lẽ ta là mẹ của Tiểu Bảo, Tiểu Bối, Phương Viễn Chi? phải là A Ly trước mắt này chứ?

      khỏi quan sát A Ly trước mặt, thấy nhìn , vội vàng sợ hãi cúi đầu.

      Mẹ Tiểu Bối là nhà văn sao? Cũng xuất bản vài cuốn sách, nhà văn lại có thể hạ thấp thân phận làm giúp việc?

      là mẹ của Tiểu Bảo Tiểu Bối phải ? Tên của là Phương Viễn Chi?” hỏi.

      Hải Nhạc do dự chút, gật đầu cái, xem ra, nghĩ đến cái này, cũng phủ nhận được.

      “Đúng vậy, tên ấy là Phương Viễn Chi, là mẹ của Tiểu Bảo Tiểu Bối.” Thím Phúc vẫn như cũ hiểu trong đầu thiếu gia nghĩ cái gì, nhưng nghe đượ khẩu khí của hạ xuống, trong lòng cũng thở phào nhõm, hình như Viễn Chi cũng có gây ra phiền toái gì.

      “ Được rồi, có gì, tôi chỉ là hỏi thế thôi. Thím hãy làm việc của mình .” Tạ Thư Dật với thím Phúc.

      xoay người lại, Hải Nhạc: “ Chuyện này, mẹ Tiểu bảo, ở đây cũng có chuyện của , cũng xuống .”

      Hải Nhạc thở phào nhõm, muốn đuổi việc , tốt quá.

      Hải Nhạc vội vàng theo thím Phúc xuống lầu, bước xuống lầu dưới khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phíaThư Dật, nghĩ tới vẫn nhìn , Hải Nhạc sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu.

      Tạ Thư Dật nhìn thấy rất phản ứng của , trong lòng đột nhiên cảm thấy giật mình, vẻ mặt hoảng hốt của ấy lại khiến nhớ đến Hải Nhạc, vẻ mặt của Hải Nhạc khi nhìn trộm , bị bắt gặp chính là bộ dạng như vậy.

      Suy nghĩ nơi nào rồi? làm sao có thể đem ta so sánh với Hải Nhạc đây? Tạ Thư Dật lắc đầu cái, hiểu mình tại sao có thể có suy nghĩ cổ quái như vậy.

      phải làm giúp việc, cuộc sống có lẽ cũng tốt lắm, thế nhưng lần trước lại thấy xuất ở phòng cao cấp 101 đó! có thể xuất ở nơi đó, thế nào lại tới đây làm giúp việc chứ?

      Hơn nữa lại là nhà văn, càng thể nào ở trong nhà người khác làm người giúp việc a, nữ nhân kỳ quái!

      Tạ Thư Dật cảm thấy nữ nhân này thần bí, còn có chút kì quái, tạo cho cảm giác rất kì lạ.

      Tạ Thư Dật trở về thư phòng liên lạc với thư kí, triệu tập hội nghĩ công ty qua video, khi xử lí công việc xong mới ra khỏi thư phòng, khi ngang qua hành lang, thấy đó leo thang tháo rèm cửa sổ ra, khỏi dừng chân đứng lại nhìn.

      Hải Nhạc cũng biết mình hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Tạ Thư Dật, trong lòng vui vẻ, hưng phấn tháo rèm cũ ra rồi thay cái mới vào, hề nhận ra có đôi mắt lặng lẽ nhìn chăm chú.

      Nhìn , giống như là tới để làm việc, hề giống như có mục đích khác, chẳng lẽ, là càm giác sai rồi? Tạ Thư Dật có chút nghi ngờ.

      Phương Viễn Chi , Phương Viễn Chi , cái tên này, là cái tên rất nho nhã, giống như là ba mẹ rất có tri thức, nhưng mà nhìn ba Phương ngày hôm qua, lại giống như người đọc nhiều sách. Trong lòng của Tạ Thư Dật khỏi suy nghĩ.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 160 : Tại Sao Người Ra Phải Là Tôi!

      Buổi tối, nhịn được hỏi chú Phúc: “ Chú Phúc, Phương Viễn Chi là cháu ruột của chú sao?”

      Chú Phúc trầm ngâm lúc, : “ Viễn Chi cũng phải là cháu ruột của tôi, là rể tôi cứu từ ngoài biển về.”

      “ Cái gì? Cứu từ ngoài biển về?” Tạ Thư Dật khỏi kinh hô ra miệng.

      Tim của , trong khắc kia tự chủ được nhảy lên vài cái, là từ biển cứu về? Là từ biển đưa về?

      Chú Phúc gật gật đầu, tiếp: “ Đúng vậy, đó là chuyện nhiều năm trước, lúc ấy, rể tôi ra biển đánh ca, lại phát trôi dạt vào hòn đảo gần đó, ai biết vì sao con bé lại xuất ở đó. Gương mặt con bé lúc đó cũng bị phá huỷ rồi, chúng tôi còn tưởng là cứu được, may mắn, con bé chết, nhưng lại chuyện được. Mọi người cho rằng con bé bị câm, bị người ta truy sát rồi ném xuống biển lớn. Kia con bé đúng là mạng lớn, lại có thể thoát khỏi Diêm vương nhặt về cái mạng, a , phải là thân ba mạng mới đúng, lúc đó con bé mang thai Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi!”

      Chú Phúc thở dài cái, lại : “ Mọi người còn suy đoán rằng con bé bị nhà chồng ruồng bỏ, cùng đường mới gieo mình tự vẫn cũng chừng, lại có người nó bị nhà chồng ruồng bỏ, rồi đẩy xuống biển. Tóm lại, vì con bé thể , chỉ viết ra tên mình gọi là Viễn Chi. Mọi người cũng biết là rốt cuộc nó từ đâu tới, xảy ra chuyện gì, cũng chỉ ngồi đó mà đoán mò mà thôi. rể tôi thấy tội nghiệp con bé, cho nên đưa nó về nhà, nhận làm con nuôi. Con bé sống trong làng chài, học xong ngôn ngữ của người khiếm thính, cũng chịu nhắc đến chuyện trước kia, đoán chừng là bị nhà chồng vứt bỏ, cho nên mới muốn nhắc lại chuyện đau lòng . Nhưng mà, phải công nhận, con bé sinh ra được hai đứa trẻ Tiểu Bảo Tiểu Bối rất đáng , người gặp người thích, cậu cũng thấy đấy.”

      Tạ Thư Dật nghe Chú Phúc như vậy, trong lòng khỏi có chút thất vọng, như vậy, thể nào là Hải Nhạc!

      Trong lòng của đau nhói gay gắt, Nhạc Nhạc của , có may mắn như Phương Viễn Chi, Nhạc Nhạc nếu có được may mắn như Phương Viễn Chi tốt quá, chỉ muốn có thể sống sót, nào sợ trở nên xấu xí như Phương Viễn Chi, để ý chuyện đó. chỉ cần Hải Nhạc sống cõi đời này, chỉ cần để cho được thấy sống là tốt rồi, dù có xấu xí hơn nữa, vẫn chỉ mình Nhạc Nhạc, đáng tiếc, ông trời lại mở to mắt ra mà nhìn thấu lòng a!

      ngờ, Phương Viễn Chi lại xảy ra chuyện như vậy, cũng là người con đáng thương. Tạ Thư Dật chán nản mà .

      “Đúng vậy, nhưng mà con bé cũng rất may mắn, gặp phải người có tấm lòng từ bi như rể và chị tôi, có thể , họ cũng giống như cha mẹ tái sinh của nó a!”Chú Phúc cảm thán .

      “Đúng, chị và rể chú quả thực rất tốt.” Tạ Thư Dật đồng ý.

      Có thể cưu mang đáng thương như vậy, còn có thể phải là người tốt sao?

      “Người tốt ắt có đền đáp, chị tôi cũng như là có thêm được đứa con , lại còn được thêm hai đứa cháu ngoại đáng như vậy.” Chú Phúc .

      “Đúng vậy, người tốt được đền đáp.” Tạ Thư Dật thở dài cái, đứng lên – “ Chú Phúc, cảm ơn chú cùng tôi chuyện phiếm, quấy rầy chú rồi, tôi cũng nên quay về phòng nghỉ ngơi rồi.”

      thiếu gia.” Chú Phúc cũng đứng lên, nhìn Tạ Thư Dật buồn bực rời , trong lòng lại có chút suy nghĩ, thiếu gia sao lại tò mò về Viễn Chi như vậy?

      Tạ Thư Dật trở lại trong phòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực như điên, Phương Viễn Chi bị người ta đẩy xuống biển, lại có thể sống sót, mà Nhạc Nhạc của , Nhạc Nhạc của tại sao lại thể chứ? Tại sao hết lần này tới lần khác toàn phải chịu oan ức như vậy?

      “A! A! A!” Trong lòng đau, đau đớn. nhịn được vung tay đấm vào chiếc gương phản chiếu khuôn mặt đau khổ của mình.

      Chiếc gương to bị đấm liền nứt thành nhiều mảnh, lõm vào, bị đấm thêm cái nữa vỡ vụn ra thành từng mảnh.

      “Tạ Thư Dật, là lỗi của mày! Đều tại mày! Đều tại mày bảo vệ tốt cho ấy! Đều tại mày để cho ấy đến gần Trì Hải Hoan! Đều tại mày! Tất cả là do mày hại ấy!” Tạ Thư Dật mất lý trí, điên cuồng ném tất cả đồ vật trong phòng xuống đất, cái rồi lại cái, ngừng bị rơi vỡ sàn nhà.

      “Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu sao chớ?” Chú Phúc và thím Phúc ở bên ngoài lo lắng gõ cửa.

      Bọn họ ở dưới lầu nghe được tiếng đồ vật liên tục rơi vỡ mặt đất phát ra từ phòng thiếu gia, vội vàng chạy tới.

      chỉ có hai người họ nghe thấy mà tất cả gia nhân trong nhà đều nghe thấy, Hải Nhạc trong lòng cũng đau đớn, chua xót, lại làm sao rồi? Tại sao đột nhiên lại lên cơn ném đồ như vậy chứ?

      Hải Nhạc rất muốn cùng chú Phúc xông lên, nhưng bây giờ chỉ là người giúp việc, có địa vị gì ở đây cả, lên cũng có tác dụng sao!

      “Tôi sao, các người ngủ .” Tạ Thư Dật mệt mỏi mà .

      chỉ muốn phát tiết, đem tâm tình giải toả ra ngoài tốt mà thôi.

      nhìn bàn tay đầm đìa máu tươi, trong lòng lại cảm thấy có chút nhõm, nhìn bản thân chảy máu, thần kinh của như được làm dịu lại, tự hành hạ chính bản thân mình, như vậy mới bớt đau chút.

      “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, tại sao lại là em? Tại sao phải là chứ? Anhtình nguyện! thà rằng người !” Tạ Thư Dật lấy đôi bàn tay rướm máu ôm chặt đầu mình, đau đớn, bi ai mà .

      Nhạc Nhạc của quá sớm rồi! nguyện ý người phải ra , phải !

      “Thiếu gia, cậu mở cửa ra .” Chú Phúc sợ Tạ Thư Dật nghĩ quẩn làm liều, trong lòng cực kì hốt hoảng.

      “Tôi sao, tôi có chuyện gì, các người đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh mình.” Tạ Thư Dật có chút nhịn được mà .

      “A, vậy được rồi." Chú Phúc đành phải rời .

      Hải Nhạc thấy Chú Phúc vớith ím Phúc xuống, khỏi nhìn chằm chằm vào họ.

      “Ai, thiếu gia biết lại làm sao rồi, lần này cậu ấy quay về, lại giống như bộ dạng ngày trước. Lần này Hải Nhạc cũng tới đây, hay là chuyện tình cảm của hai người bọn họ có vấn đề?” Thím Phúc lo lắng .

      “Ai, ai biết, những chuyện này cũng phải chuyện mà đám gia nhân chúng ta xen vào được.” Chú Phúc thở dai, câu.

      Hải Nhạc cười khổ nghe Chú Phúc chuyện với vợ, bọn họ cũng hề biết, Hải Nhạc thực là Phương Viễn Chi, còn Hải Nhạc sống vui vẻ kia, chính là Trì Hải Hoan thế thân !

      như vậy, Trì Hải Hoan thể khiến vui vẻ, hạnh phúc sao? Tại sao lại như vậy, chị ta có tất cả, tại sao lại khiến cho Thư Dật đau khổ như vậy chứ?

      Hải Nhạc vừa đau lòng vừa tức giận, nước mắt cũng chầu trực trào ra, nhưng lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cánh cửa đóng kín kia.

      Đến cuối cùng, Hải Nhạc vẫn thể nhịn được, chạy lên lầu, dẫu biết là bây giờ nổi giận, ngay cả chú Phúc cũng bị đuổi xuống, chứ đừng , thế nhưng Hải Nhạc lại thể làm chủ đôi chân mình, muốn tận mắt xem rốt cuộc có sao .

      Hải Nhạc tới trước cửa cũng dám gõ cửa vào, đợi lúc bên trong cũng khôn có động tĩnh gì, có thể lúc này bình tĩnh lại.

      Trong lòng Hải Nhạc thầm thở dài cái, sao là tốt rồi. Đúng lúc xoay người rời Tạ Thư Dật đột nhiên mở cửa ra, Hải Nhạc sợ hết hồn, vội vàng quay mặt bỏ chạy.

      Tạ Thư Dật nhìn bóng dáng muốn chạy trốn kia, trong lòng có chút nghi hoặc, sao ta lại ở này?

      “Phương Viễn Chi , chạy đâu?” khỏi lên tiếng hỏi thăm.

      Hải Nhạc trong lòng thầm kêu khổ, chỉ đành phải dừng bước.

      xoay người lại, nhìn thấy Tạ Thư Dật cau mày, hai tay ngừng đưa ra trước mặt phe phẩy, muốn giải thích là hề cố ý.

      Tạ Thư Dật lại cau mày lần nữa, cũng hiểu hai tay phe phẩy là có ý gì.

      “Thôi, lấy cho tôi lọ cồn iot với bông băng tới đây, thuận tiện tìm cái nhíp luôn.” Tạ Thư Dật .

      tay bị thuỷ tinh đâm vào, cho nên phải lấy ra.

      Hải Nhạc lúc này mới phát tay TạThư Dật máu chảy ngừng, khỏi kinh sợ hít hơi, vội vàng chạy xuống lầu tìm đồ cho .

      Tạ Thư Dật lấy điện thoại ra, gọi điện cho Thường Hàn: “ Thường Hàn, tối nay các người đâu vậy? Sao vẫn chưa về?”

      “ Ở đây còn chưa quay xong. Cậu chờ cửa tôi sao?” Thường Hàn còn có tâm tình giỡn.

      “A, cái tên lắm lời này, được rồi cậu bận rộn, tôi cúp máy đây.”Tạ Thư Dật .

      Tạ Thư Dật cúp máy, vốn muốn gọi Thường Hàn về giúp lấy mảnh thuỷ tinh tay ra, xem ra được rồi.

      Tìm Chú Phúc, thím Phúc sao, hai dù sao cũng lớn tuổi, mắt lại kém, cũng được, xem ra lại chỉ còn cách tự thân làm mà thôi.

      Phương Viễn Chi sao còn chưa xuất , chỉ tìm chút đồ y tế, sao lại lâu như vậy?

      Vừa mới nghĩ Tạ Thư Dật thấy Phương Viễn Chi chạy tới, chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, duỗi tay về phía , : “ Đưa đồ cho tôi, có thể rồi.”

      Hải Nhạc nghe theo, giữ khư khư cồn với bông băng trước ngực, nhất quyết chịu đưa cho .

      Tạ Thư Dật thở dài cái, hỏi: “ muốn giúp tôi xử lý vết thương sao?”

      Hải Nhạc dùng sức gật đầu.

      “ Được rồi." Tạ Thư Dật xoay người – “ Vô phòng trước .”

      Trong lòng của , đối với Phương Viễn Chi nàylà có chút thương hại, cuộc đời của khiến có chút đồng cảm, cũng nỡ cự tuyệt lòng tốt của .

      Hai người vào phòng, Hải Nhạc nhìn xung quanh lượt, sợ hết hồn, trong căn phòng tối đen mảng, mọi đồ vật trong phòng của đều nằm rải rác sàn nhà.

      và Trì Hải Hoan xảy ra mâu thuẫn gì? Để cho tức giận như thế?

      Xem ra, sung sướng, vui vẻ. Côkhông nhịn được trong lòng chua xót.

      Tạ Thư Dật bật đèn lên, thấy đôi mắt kinh ngạc của , liền mở miệng : “ Tâm trạng tôi có chút tốt.”

      Hải Nhạc sáng tỏ gật đầu cái, sau đó ý bảo tạ Thư Dật vươn tay ra, Tạ Thư Dật lần này hiểu, đưa tay ra trước mặt .

      Hải Nhạc khỏi cũng hít hơi khí lạnh, tay vết máu loang lổ, có chút dọa người.

      Nước mắt kìm hãm được ở trong mắt của đảo quanh rồi.

      Tạ Thư Dật vốn là có chút ngượng ngùng , thấy trong mắt lại có chút rưng rưng nước mắt, khỏi lấy làm kinh hãi, Phương Viễn Chi là lo lắng cho sao?

      “ Ách, tôi sao mà.” Tạ Thư Dật tự chủ được .

      Hải Nhạc lắc đầu cái, bày tỏ tin lời của , cũng tự tiện kéo qua tay của , dùng bông băng dính rượu cồn cẩn thận lau vết màu tay .

      Cồn thấm vào vết thương, dĩ nhiên là rất đau, Tạ Thư Dật khống chế được rên lên tiếng nho , Hải Nhạc nghe được vội vàng dừng tay, ngẩng đầu cẩn thận nhìn .

      có sao, cứ tiếp tục.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc cẩn thận dùng cồn lau sạch vết máu, sau đó lấy cái nhíp khử độc, cắn răng gắp từng mảnh thuỷ tinh ra khỏi tay .

      Rất đau, Tạ Thư Dật trong lòng cố nén đau, dời tầm mắt lên người con kì lạ chỉ lộ ra đôi mắt trước mặt mình.

      Đừng làm cho ta coi dậy nổi ngươi!

      Lông mi dài mà cong vút, cho dù là che mặt nhưng cũng có thể nhìn ra cái sống mũi dọc dừa cao thẳng, Tạ Thư Dật khỏi tò mò, muốn biết rốt cuộc khuôn mặt sau chiếc khăn kia như thế nào? Rất xấu sao?

      ta gặp phải nhà chồng tệ bạc sao? Ai, sao đời lại có những người độc ác như vậy chứ? dám tin là đời lại có những người như vậy tồn tại, giống như Trì Hải Hoan, hết lần này tới lần khác làm chuyện xấu hại người.

      Nghĩ tới Trì Hải Hoan, liền nghĩ tới Nhạc Nhạc, nhớ tới Nhạc Nhạc, khỏi ngẩng đầu lên, tâm tình lại khó chịu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :