1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 12 : Mary, Ngũ Châu?

      “Đúng rồi, Hải Nhạc, sắp có kỳ thi chuyển cấp, con xem qua danh sách các trường cao trung chưa? Có trường nào vừa ý ?” Tạ ba ba hỏi

      “Con” Hải Nhạc suy nghĩ chút, thận trọng , “ ba , con nghĩ vào trường cao trung nữ Mary, nơi đó chất lượng dạy học và điều kiện vật chất đều là tốt nhất trong các trường quốc trung.”

      Mấu chốt nhất là có thể rời xa nhà, lại có thể ở ký túc xá, hoàn toàn cần về nhà.

      “Quốc trung nữ Mary? Ngô, tồi, con có nắm chắc ?” Tạ ba ba .

      “Con cố hết sức.” Hải Nhạc .

      “Hải Nhạc, mặc kệ con học trường nào, bài vở mặc dù trọng yếu, nhưng mà, mẹ hi vọng nhất là con có thể học vui vẻ.” Mẹ Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật vẫn gì đột nhiên mở miệng: “Dù là trường quốc trung nữ, có thể so sánh với khoa dự bị đại học Ngũ Châu sao? Giả như em muốn chất lượng dạy học với điều kiện vật chất, chọn Ngũ Châu , có trường nào có thể so sánh với Ngũ Châu của đâu.”

      “Cũng được a, sao chúng ta lại nghĩ tới Ngũ Châu nhỉ?” Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc trăm miệng lời .

      Lòng Tạ Hải Nhạc hoàn toàn chìm đến đáy nước, cần, cần Ngũ Châu! muốn vào Mary!

      “ ba, mẹ, con muốn vào Ngũ Châu, con muốn vào Mary.” Mặt Tạ Hải Nhạc tái nhợt như tờ giấy, .

      Tạ Thư Dật cười hơi hơi nhìn : “Muội muội thân ái, ai cũng đều chọn Ngũ Châu, em cần là ngoại lệ, em thành tích ưu tú như thế, nghĩ, vào Ngũ Châu là hoàn toàn có vấn đề gì, lại , ở Ngũ Châu, càng có thể với em chiếu cố lẫn nhau nữa.”

      mỉm cười, ở trong mắt Tạ Hải Nhạc, lại giống như kim châm nhúng độc, đâm sâu vào người Tạ Hải Nhạc phát đau, thân thể cũng nhịn được run rẩy.

      Nếu cùng học cùng trường, còn có cái tự do gì đáng ? tuyệt đối giam cầm chặt chẽ trong ma chưởng của tớ!

      “Ai da, Thư Dật rất đúng, vẫn là Thư Dật nghĩ chu đáo a.” Tạ ba ba cười bí hiểm , “Tư Nguyên, em xem Thư Dật thương Hải Nhạc biết bao nhiêu, làm việc đều vì Hải Nhạc mà suy nghĩ a, xem, để cho Hải Nhạc vào Ngũ Châu học khoa dự bị đại học , em nghĩ sao?”

      “Em có ý kiến, Thư Dật chiếu cố muội muội đến như vậy, em mừng còn kịp.” Mẹ Hải Nhạc cũng cười .

      Con của bà thua kém bà chút nào, ngờ sau khi lớn lên, lại có thể quan hệ cùng Thư Dật tốt như vậy, có thể làm cho Thư Dật vì Hải Nhạc mà lo lắng đến thế, bà nhất định phải để Nhạc Nhạc học ở đó.

      Tạ Hải Nhạc chết lặng nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai đến trời ghen người ghét của Tạ Thư Dật, muốn hắt bát canh trong tay lên mặt , rửa cái nụ cười tươi nhìn như chân thành kỳ lại chứa ác độc dã tâm kia, nhưng mà, cũng có dũng khí làm như vậy, đáy lòng vô cùng phẫn nộ làm cho đầu óc từng đợt mê muội, đột nhiên đứng lên, the thé : “, con Ngũ Châu, con chết cũng !”

      Nước mắt nhắm thẳng vành mắt tràn ra, nhưng, lại muốn rơi nước mắt ở trước mặt ba mẹ, đẩy ghế, xăm xăm bước nhanh chạy lên lầu, mở cửa phòng ngủ chạy vào rồi đóng sầm cửa lại.

      Để lại bàn ăn ba người hai mặt nhìn nhau.

      Chỉ có Tạ Thư Dật biết vì sao Hải Nhạc nổi giận, bất quá, xem bộ dạng hai vị đại nhân kia, “nổi lửa thêm dầu” có tác dụng lớn, Tạ Hải Nhạc, Ngũ Châu định rồi, trừ phi ta ra vẫn luôn áp bách khi dễ mới thoát nổi, nhưng, Tạ Hải Nhạc có lá gan đó, nhiều năm như vậy đều ra, tại, phỏng chừng cũng ra, Tạ Thư Dật thắng chắc rồi!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 13 : Con thương muội muội là đương nhiên!

      “Nhạc Nhạc thoạt nhìn rất tức giận, con xem em ấy.” Tạ Thư Dật giả vẻ như muốn đứng dậy.

      “Đừng, dì cho.” Mẹ Hải Nhạc lên tiếng ngăn, bà đứng lên, cũng đẩy ghế ra, “Trường Viên, em lên xem Hải Nhạc chút, đứa này bị làm sao đây?”

      “dì, có thể em là cáu kỉnh với con thôi, ngày hôm qua lúc con đón em học về, thấy nam sinh thổ lộ tình cảm với nó, con với nó vài câu, nó liền phát cáu với con, cần con quản nó, dì xem, đây là thư tình của đứa nam sinh kia viết cho nó.” Tạ Thư Dật lấy lá thư tình của Phác Thế Nhân từ trong ví ra, đưa cho mẹ Hải Nhạc.

      Hoàn hảo quăng phong thư tình này vào thùng rác, vừa vặn đúng lúc phát huy công dụng.

      Mẹ Hải Nhạc nhìn nhìn, đưa cho Tạ ba ba, : “Đứa này, ngờ vẫn có người thích a, nhưng mà, nó còn quá , dì cảm thấy học quan trọng hơn, thể phí thời gian vào vài thứ cảm tình hời hợt này được.”

      “Đúng vậy a, con cũng với nó chính xác như vậy, nhưng mà, nó rất tức giận, mười lăm tuổi, đúng vào thời kì nổi loạn của thiếu niên, cũng có khả năng em ấy ở trong giai đoạn này.” Tạ Thư Dật đóng bộ “hết cách”.

      “Thư Dật, con làm như vậy là đúng, ba mẹ thể thời thời khắc khắc cùng các con chỗ, con là trai, em đúng là cần con chăm sóc nhiều chút, con đối với em tẫn trách như vậy, dì cảm kích, , con rất đúng, nó hẳn nên Ngũ Châu, Ngũ Châu có con trông nó, dì yên tâm a.” Mẹ Hải Nhạc .

      Tạ ba ba cũng đồng ý gật đầu: “Nó còn , phải có người trông coi, vạn nhất cẩn thận cái, còn bé bị đứa nam sinh nào bắt cóc rồi, thế này được, để cho nó vào Ngũ Châu, nó muốn cũng phải bắt nó vào Ngũ Châu, ngẫm lại, ở hội chủ tịch trường Ngũ Châu còn có ghế, chẳng sợ nó thi đậu, cũng có thể giúp nó vào Ngũ Châu, Tư Nguyên em yên tâm , con em sinh, ở trong lòng , cũng là bảo bai với tiểu công chúa của .”

      “Trường Viên, cám ơn .” Mẹ Hải Nhạc nghe ông như vậy, mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

      Tạ Thư Dật trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn với mẹ Hải Nhạc: “Dì, dì nên chuyện với em ấy tốt, cần trách cứ nó, nó còn , có rất nhiều chuyện nó còn biết là đúng hay sai, kỳ nó rất ngoan, dì đối với nó cần quá mức quá nghiêm khắc.”

      Nghe bảo vệ Hải Nhạc như vậy, mẹ Hải Nhạc vô cùng cảm động: “Thư Dật, con trưởng thành, con vì Hải Nhạc mà suy nghĩ như vậy, dì rất vui vẻ rất vui vẻ.”

      “Dì, chúng ta là người nhà, con thương em là đương nhiên.” Tạ Thư Dật .

      Hừ hừ, con bảo bai của bà, chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng cho rằng các ngươi là người nhà của tôi!

      Mẹ Hải Nhạc vừa nghe như thế, cảm động đến rơi nước mắt, bà chùi chùi nước mắt, với Tạ ba ba: “Trường Viên, Thư Dật của chúng ta, trưởng thành rồi.”

      Tạ ba ba hài lòng nhìn con trai, cười : “Ngọc bất trác thành khí, là chúng ta làm ba mẹ thế này, dạy dỗ nó tốt như vậy, tốt lắm, xem Hải Nhạc , đứa bé kia chắc chắn bò ra giường khóc đó.”

      Mẹ Hải Nhạc nghe lão công vậy, cũng tiếp tục lề mề, bà chạy lên lầu gõ cửa phòng Hải Nhạc.

      “Nhạc Nhạc, là mẹ, mở cửa ra, mẹ muốn suy nghĩ của tớ.”

      Hải Nhạc mang đôi mắt sưng đỏ mở cửa.

      Nhìn thấy mẹ, ủy khuất mếu máo, đôi mắt lại đỏ lên.

      “Mẹ, con vào Ngũ Châu.”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 14 : Nhớ Tới Hải Hoan

      Mẹ Hải Nhạc ôm con chậm rãi đến bên giường của , hai người cùng ngồi xuống.

      “Nhạc Nhạc, vì sao con muốn Ngũ Châu?” Bà hỏi.

      Hải Nhạc do dự chút, : “Mẹ, con muốn Ngũ Châu, con muốn học cùng trường với Tạ Thư Dật! Con chán ghét ta!”

      Mặt mẹ Hải Nhạc biến sắc, bà che kín miệng Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, con dù ghét hai, sao có thể gọi thẳng tên của nó? Những lời con chán ghét nó này, con chỉ có thể ở trước mặt mẹ! Nếu để cho ba với Thư Dật nghe được, bọn họ thương tâm!”

      Hải Nhạc lại rơi nước mắt: “Mẹ, con cần gọi ta là hai, ta phải hai của con, con cần ta làm hai của con.”

      Mẹ Hải Nhạc thở dài hơi, xoa đỉnh đầu của : “Nhạc Nhạc, nên tùy hứng như vậy, bình thường Thư Dật thoạt nhìn đối với con hung chút, kỳ , nó rất quan tâm con, nó chỉ là hiểu cách biểu đạt mà thôi, mới vừa rồi nó còn cố ý dặn mẹ cần rất hà khắc với con, nó cho con Ngũ Châu, cũng là lo lắng cho con, làm sao con có thể hơi chút vì nó với con vài câu, con liền cáu kỉnh như vậy?”

      Trong lòng Hải Nhạc trong lòng trận đau khổ, nước mắt lại càng mãnh liệt.

      “Mẹ, phải ta như vậy, ta… ta…” thể nào ra khỏi miệng.

      “Đứa , đừng làm rộn nữa, ngày mai lời xin lỗi với , bằng bọn họ nghĩ con hiểu chuyện như vậy, là vì mẹ dạy tốt, nghe lời mẹ, ngẫm lại mẹ, trước kia ba ruột của con có đối xử tốt như ba mới sao? Con hẳn là còn nhớ , ông ta ở ngoài đường ăn chơi đàng điếm , còn mang phụ nữ về nhà , mẹ nhẫn như vậy, ông ta còn muốn ly hôn với mẹ, ông ta có mắt tròng, làm cho mẹ minh châu mông trần (Ngọc sáng bị phủ bụi) , là người ba này của con, ghét bỏ mẹ kết hôn còn có con , chẳng những kết hôn với mẹ, đối với con, cũng xem con như con ruột mà thương, Nhạc Nhạc, đây là phúc khí chúng ta kiếp trước tu luyện được, Nhạc Nhạc, chúng ta phải tích phúc a!” Mẹ Hải Nhạc thấm thía .

      “Mẹ” Nghe thấy mẹ như vậy, tất cả những lời Hải Nhạc muốn , đều áp trở về trong bụng.

      “Con , nghe lời mẹ, Ngũ Châu đối với tương lai của con tốt, mẹ chỉ sợ con còn thi vào lọt, ba rồi, cho dù con thi đậu nữa, ông ấy cũng vận dụng quan hệ giúp con vào Ngũ Châu, ổng , con là con mẹ sinh ra, nhưng mà, ở trong lòng ông ấy, con cũng là bảo bai, là công chúa của ổng, Nhạc Nhạc, bọn họ thương con như vậy, làm sao con có thể làm cho bọn họ thất vọng? Con cũng nên làm cho mẹ ở giữa khó xử a.” Mẹ Hải Nhạc .

      Hải Nhạc nhìn người mẹ lo lắng của tớ, được rồi, nếu Ngũ Châu có thể làm cho mẹ yên lòng, có thể làm cho bà cảm thấy vui sướng, vậy ! Bảy năm đều trôi qua, Ngũ Châu, nếu phải Ngũ Châu, quá lắm cũng chỉ là cái bảy năm khác, cẩn thận tránh Tạ Thư Dật là được.


      “Con nghe mẹ.” Hải Nhạc nuốt tất cả thống khổ trở về trong bụng, nhu thuận gật đầu, mẹ, là người trọng yếu nhất của đời này, chỉ cần mẹ hạnh phúc, cho dù là phải chịu khổ chút, cũng quan hệ.

      “Ai, nhìn con, mẹ lại nghĩ tới Hải Hoan, biết Hải Hoan theo ba con, bây giờ biết là cái dạng gì nữa, nha đầu ngốc, lúc trước kiên quyết phải theo ba nó, chịu cùng con theo mẹ, tại, cũng biết ba con đối xử với nó có tốt , mẹ nghe ba con cũng náo loạn đến phá sản rồi, biết nha đầu Hải Hoan kia trải qua cuộc sống thế nào, mẹ nghĩ mở miệng với ba Thư Dật, xem có thể hay giúp ông ta chút, ai, lại băn khoăn đến ổng là bùn nhão thể trát tường (kẻ bất tài làm nên việc lớn) .” Mẹ Hải Nhạc thở dài thở ngắn .

      “Mẹ, có thể tìm được chị hay ? Con rất nhớ chị ấy a, trừ mẹ ra, chị ấy là người thân duy nhất của con.” Hải Nhạc vừa nghe mẹ nhắc đến tỷ tỷ, .

      Ở trong mắt , trừ mẹ ba , ai là thân nhân của cả.

      Lúc trước cũng hiểu tại sao tỷ tỷ muốn chọn ba, khi đó mặc dù , nhưng nho trong lòng, tình nguyện theo mẹ chịu khổ, cũng nguyện ý theo người ba có tiền nhưng quan tâm để ý tỷ tỷ và kia, cho dù ba dùng thiệt nhiều thiệt nhiều quần áo mới với đồ chơi mới dụ dỗ cần theo mẹ, chính là muốn theo ông ta! Đến bây giờ cũng hiểu được lựa chọn của tỷ tỷ.

      “Chị con, ai, hi vọng sống được tốt, mẹ tại cũng thấy bóng dáng ba con, lại liên lạc được với ông ta, nghe người ta người đàn bà kia lại cuốn của đống tiền rồi chạy, chị con, ai, đây là lựa chọn lúc trước của nó, phải do người khác a.” Mẹ Hải Nhạc ý có điều chi .

      Bà nhìn Hải Nhạc trước mặt, trong lòng cảm thán, hai chị em bộ dạng giống nhau như đúc, tâm địa cũng giống nhau, đứa thiên chân dịu ngoan thiện lương, đứa lõi đời tâm cơ thâm trầm, nha đầu Hải Hoan kia, nó nó luyến tiếc ba, muốn rời xa ba , bởi vì mẹ có Hải Nhạc, mà ba cái gì cũng có, nó muốn ở lại bên người ba chiếu cố ba!

      Bà cũng ngăn cản quyết định của Hải Hoan, thuận theo lựa chọn của Hải Hoan, để nó theo ba, kỳ , làm mẹ làm sao có thể hiểu con của tớ đây? Hải Hoan, tám tuổi còn như vậy, lại nghĩ đến xa xôi như thế, nó chính là muốn theo mẹ ra bên ngoài chịu khổ, nó quen cuộc sống quần áo đến thân cơm đến há mồm, nó muốn tách khỏi phạm vi cuộc sống kia, cũng vất vả nó còn có thể nghĩ ra được cái lí do luyến tiếc ba để thoái thác này. Mẹ Hải Nhạc lắc lắc đầu, Hải Hoan, như vậy có thể vì chính tớ mà tính, hẳn là tự chiếu cố tớ rất khá, bà vẫn là lo lắng Hải Nhạc bên người đây, nha đầu này, từ tính cách dịu dàng, nhưng lại có chút sợ người lạ, dễ làm quen với người khác, hơn nữa quật cường cứng đầu, bà lo lắng nó chiếu cố chính tớ, lại lo lắng nó bị nam sinh hư hỏng làm xấu, nó thiên chân hiền lành lương thiện như vậy, thực sợ có người có mục đích tiếp cận nó, đến lúc đó lại khiến nó tổn thương!

      Cho nên, câu của Tạ Thư Dật có thể cùng Hải Nhạc chiếu cố lẫn nhau, thuyết phục được lòng bà, hơn nữa nghe Thư Dật , có người theo đuổi Hải Nhạc, nó Hải Nhạc vài câu, làm cho Hải Nhạc tức giận với nó, trong lòng bà lại càng sốt ruột, có Thư Dật trông Hải Nhạc, bà có thể yên tâm đến thể yên tâm hơn.

      “Con cảm thấy tỷ tỷ tại tuyệt đối sống tốt đâu.” Hải Nhạc u buồn .

      “Đứa , mạng do trời sinh, nửa điểm cũng do người quản, chị con, mẹ tin tưởng nó có thể chiếu cố tốt bản thân tớ, nếu con nhớ nó, khi nào mẹ tìm, kỳ mẹ cũng rất nhớ nó a, cũng muốn nhìn xem nó tại lớn lên trông thế nào, ai, nha đầu ngốc, lúc trước vì sao theo mẹ chứ? Khi đó là nó sai lầm rồi a.” Mẹ Hải Nhạc thở dài .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 15 : Thi Đậu Ngũ Châu

      “ vâng, con cũng vậy, hi vọng sớm được thấy chị.” Hải Nhạc gật gật đầu.

      Mẹ Hải Nhạc nhìn , : “Hải Nhạc, con nghe mẹ, về sau đừng có làm rồi việc chuyển cấp này nữa được ?”

      “Mẹ, chỉ cần người muốn, con nghe lời mẹ.” Hải Nhạc .

      “Nhưng mà, mẹ cũng muốn con vui vẻ a, nha đầu ngốc, về sau con đối xử với hai tốt chút, nó cũng là vì tốt cho con, biết ?”

      “Mẹ a, ta có cái gì tốt đâu? ta biểu tốt, chỉ là ngoài mặt mà thôi a, còn trong lòng, là đại phôi đản a!” Hải Nhạc nội tâm đắng như ăn Hoàng Liên, nhưng cũng như người câm, câu cũng thể ra.

      “Con biết, mẹ.” Hải Nhạc run rẩy .

      cảm giác tớ rất đơn a, ai ở cùng trận tuyến với tớ, mẹ của tớ, nhưng chính tớ lại thể với bà, còn có cái gì bi ai hơn chuyện này chứ?

      chỉ cảm thấy tương lai phía trước của tớ là mảnh đen kịt hắc ám, mà , tớ người xuyên qua bóng tối kia, ai có thể giúp đỡ !

      Sau khi thi thử xong, Hải Nhạc ở nhà chờ đợi kết quả, tháng sau có kết quả, côquả nhiên bị Ngũ Châu chọn, Thần Phong tổng cộng thi đậu ba người, là Hải Nhạc, người nữa là Hứa Nhã Nghiên, người khác là nam sinh.

      Mẹ Hải Nhạc cao hứng muốn chết, nữ nhi thua kém ai a.

      “Tư Nguyên, có muốn làm cái tiệc chúc mừng hay , chúng ta vui vẻ chút cũng tốt.” Tạ ba ba .

      “ ba, cần, cần, thi đậu Ngũ Châu cũng phải tớ con mà.” Hải Nhạc lên tiếng ngăn cản.

      Có cái gì tốt mà chúc mừng đây? vốn muốn vào.

      Tạ Thư Dật nãy giờ vẫn hé răng, Hải Nhạc có thể lấy thi đậu Ngũ Châu cao như vậy, có chút ngoài ý muốn, nghĩ Hải Nhạc học hành lại tốt như vậy.

      “Thư Dật, em con trúng tuyển Ngũ Châu, về sau con cần phải chiếu cố em a.” Tạ Trường Viên chân thành với con trai.


      “ ba yên tâm, con tuyệt hội chiếu cố em ấy tốt.” Tạ Thư Dật mang mặt mỉm cười , ánh mắt rơi xuống người Hải Nhạc, nhìn thấy Hải Nhạc vì lời của mà thân tớ run lên nhè , trong lòng vui vẻ nên lời.

      Tạ Hải Nhạc, phải khiêu chiến tôi sao? Ngũ Châu, tôi xem còn khiêu thế nào, muốn vào Mary, muốn từ bên cạnh tôi chạy , có chuyện nào dễ dàng như vậy?

      “Ân, ba đây an tâm.” Tạ ba ba gật gật đầu.

      Bỗng, điện thoại Tạ Thư Dật vang lên, tự tay nhận.

      “Này, là ai a, nga, Chí Ngạn a, có chuyện gì sao? À, sinh nhật muội muội của cậu, mời tớ ? A? Còn mời Hải Nhạc cùng ? Như vậy? Được rồi, để tớ hỏi nó .” Tạ Thư Dật .

      Tạ Thư Dật để điện thoại xuống, nhìn về phía Tạ Hải Nhạc: “Tối hôm nay là sinh nhật Hứa Nhã Nghiên, ở nhà ấy tố chức tiệc sinh nhật , mời em với cùng , em có muốn hay ?”

      , em muốn .” Hải Nhạc trực tiếp lắc đầu.

      Sắc mặt Tạ Thư Dật trầm xuống.

      Mẹ Hải Nhạc thấy thế, cười với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, người ta mời con, con , Nhã Nghiên nghĩ con có ý kiến gì với nó nữa, thôi, con , con khó được tham gia tiệc tùng gì, lần này cùng con cùng tham gia , ngoan, vui vẻ lên chút.”

      Hải Nhạc thấy mẹ mở miệng cầu, chỉ có thể gật gật đầu.

      “Được rồi, vậy mẹ với con ra ngoài mua quần áo, con ngay cả bộ đồ giống như váy cũng có.” Mẹ Hải Nhạc .

      “Mẹ!” Hải Nhạc hô tiếng, “Chỉ là tiệc sinh nhật mà thôi, con cũng phải nhân vật chính, cần ăn mặc cầu kì làm chi.”

      “Như vậy sao được, con của mẹ, nhất định phải xinh đẹp!” Mẹ Hải Nhạc đồng ý.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 16 : Tạ Gia Có Con Sắp Trưởng Thành

      Hải Nhạc đành phải cùng mẹ dạo phố, ở cửa hàng Burberry, nhìn trúng cái váy màu trắng liền thân dài đến gối, áo hình chữ U, tay áo ngắn bồng chút như áo công chúa, bên hông là dây lưng màu đen kết thành hình hồ điệp, xinh xắn và trẻ trung, mặc người Hải Nhạc, lập tức tôn lên khí chất thanh thuần của , làm cho mẹ Hải Nhạc nhìn thấy liền hai mắt tỏa sáng.

      “Nhạc Nhạc, con mặc cái váy này khá, quả nhiên là “Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang” (Phật phải dát vàng, người nhờ quần áo)” Bà ca ngợi nữ nhi.

      “Kìa mẹ.” Hải Nhạc có chút thẹn thùng, bất quá, cũng rất thích cái váy này.

      Cuối cùng, lại chọn cái váy dài chấm gót cổ điển màu hồng, thiết kế có hơi bảo thủ, nhưng lại rất hợp với tuổi của , cái váy này mà mặc lên người liền làm nổi bật màu da phấn phấn nộn nộn của , hơn nữa, làm cho thân hình càng lộ vẻ thon thả và cao quý.

      “Con của mẹ tinh mắt, chọn quần áo đều rất được.” Mẹ Hải Nhạc rất vừa lòng khẩu vị của con , “Mẹ lại dẫn con mua đôi giày da, lại làm tóc trang điểm.”

      Hai người bận đến khoảng năm giờ mới về nhà, mà Hứa gia gọi điện thoại lại thúc giục Thư Dật rồi, Thư Dật ngồi nhà đợi sắp hết kiên nhẫn, nhưng khi nhìn đến Hải Nhạc lúc đó làm tóc và trang điểm , trong khoảnh khắc đôi mắt liền sáng ngời lên, Hải Nhạc ăn diện lên chút lại rất đẹp.

      “Bọn họ thúc giục.” Tạ Thư Dật .

      “Nhanh, Hải Nhạc, con chạy nhanh lên thay cái áo này, đừng để mọi người chờ lâu.” Mẹ Hải Nhạc .

      Hải Nhạc lên lầu, đổi lại cái váy mới mua kia, mang vào đôi giày xăng ̣đan đính đầy đá lấp lánh là mốt, lúc từ lầu chậm rãi xuống Tạ ba ba lại kiêu hãnh huýt sáo.

      Mà Tạ Thư Dật gần như bị xinh đẹp của Hải Nhạc đoạt hơi thở, ngờ Hải Nhạc mặc cái váy đó vào, giống như biến thành người khác, thoạt nhìn tựa như ngôi sao chói mắt mê người, lại vừa giống như công chúa xinh đẹp thanh thuần, cơ hồ khiến nhận ra.

      “Tạ gia có nữ nhi sắp trưởng thành, “thiên sinh lệ chất nan tự khí” (Sắc đẹp trời sinh bỏ phí) a.” Tạ ba ba nhìn Hải Nhạc từng bước về phía bọn họ, lớn tiếng tán thưởng .

      xong mặt Hải Nhạc liền đỏ rần lên.


      “Con của mẹ, chắc chắn trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý nhất!” Mẹ Hải Nhạc kiêu ngạo .

      “Mẹ, mẹ lại như vậy, con nữa.” Hải Nhạc ngượng ngùng .

      thôi.” Tạ Thư Dật mở miệng .

      “ Ba, mẹ, chúng con .” Hải Nhạc .

      , cho vui vẻ chút a.” Mẹ Hải Nhạc cao hứng đẩy con cho Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc bị đẩy đến bên cạnh mình, nhiều năm trải qua nền giáo dục thân sĩ làm vươn tay, chút suy nghĩ nắm bàn tay Tạ Hải Nhạc.

      Bàn tay bé trắng noãn, nộn nộn, mềm mại, ở trong bàn tay to dài của Tạ Thư Dật, lại có vẻ như vậy,mềm mại xương như vậy, Tạ Thư Dật tự chủ gắt gao nắm chặt tay bé của giữ trong lòng bàn tay mình.

      Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tạ Thư Dật, nháy mắt truyền từ đầu ngón tay Hải Nhạc đến đầu dây thần kinh, khiến Hải Nhạc cảm thấy như bị điện giật, đó là loại cảm giác khác thường cho tới bây giờ chưa từng trải qua, Hải Nhạc hít hơi, trực tiếp muốn bỏ tay ra.

      Tạ Thư Dật cảm thấy được tay rụt lại, trừng mắt nhìn Hải Nhạc cái, ngay cả nắm tay ta cũng muốn sao? xuất phát từ ý muốn làm ngược lại, càng nắm chặt tay hơn, gần như là mười ngón đan xen rồi, thấy tay cuối cùng thể đào thoát, vừa lòng dắt Hải Nhạc bị động ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng hai đứa con, Tạ ba ba cười ha hả : “Tư Nguyên, em xem em xem, hai đứa chúng nó cùng chỗ, nhìn đẹp như tranh như vậy, sao mà xem thế nào cũng thấy đứa nhà tớ là đẹp trai nhất đẹp nhất thế này? dám chắc đứa nhà khác thế nào cũng kém Thư Dật với Hải Nhạc nhà ta a!”

      a, nếu có người ngoài nghe được, đảm bảo nghĩ thổi phồng con mình, bất quá, sao em cũng có cảm giác này a, bộ dáng Thư Dật là so với ngôi sao còn đẹp trai hơn a, là nó kế thừa gen ưu tú nhất của và đại tỷ rồi! Mà Hải Nhạc nhà ta, phải em thổi phồng nó, vẫn chưa tới mười sáu tuổi a, nếu vừa được mười tám tuổi, đám con trai theo đuổi nó, chắc chắn có thể đạp phá cửa nhà chúng ta, đến lúc đó, chúng ta lại thêm phiền não rồi a.” Mẹ Hải Nhạc cũng cười .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :