1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 150: Phải , Là Ai Chứ?

      “Bây giờ cũng biết phải làm sao, để suy nghĩ chút, muốn suy nghĩ chút.” Tạ ba ba mệt mỏi dùng tay phải chống cái trán, ông biết nên xử lí như thế nào mới tốt.

      “Ông xã, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mẹ Hải Nhạc lại khóc hỏi lần nữa, bà biết làm sao, Hải Nhạc là con bà, Trì Hải Hoan cũng là con của bà. Hải Nhạc đính hôn với Tạ Thư Dật là chuyện vui, nhưng vấn đề là Trì Hải Hoan lại mang thai với Tạ Thư Dật!

      Hải Nhạc có cảm giác nước mắt mình rơi cũng hết, Tạ Thư Dật thống khổ, nhìn thấy, ba mẹ khó xử, cũng nhìn thấy. Hải Nhạc biết Thư Dật đau khổ vì cái gì, biết ba mẹ vì cái gì mà khó xử, mà lại chính là nhân vật chính của câu chuyện kia, nội tâm thực rất đau đớn, có thể thầm nuốt vào trong bụng sao?

      “Ba, mẹ cần phải cảm thấy khó xử, Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc bỏ cuộc là được rồi!” Hải Nhạc lẳng lặng .

      Hải Nhạc trong lúc này giống như ném ra quả bom, khiến mọi người đều giật mình, khiếp sợ.

      “Nhạc Nhạc.” Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc khiếp sợ nhìn Hải Nhạc.

      Tạ Thư Dật đột nhiên ngẩng đầu lên, nhảy lên, khủng hoảng nhìn Hải Nhạc, điên cuồng lắc đầu: “ thể! Nhạc Nhạc! Em được bỏ cuộc!”

      Hải Nhạc buồn bã cười tiếng: “Đáng lẽ em nên theo trở về, em đáng lẽ nên sống ở Mĩ.”

      Tạ Thư Dật tới bên người Hải Nhạc, nửa quỳ ở bên người , nắm bàn tay chặt, cầu khẩn nhìn : “ Nhạc Nhạc! xin em! Đợi thêm ba tháng! Đợi thêm ba tháng! Chúng ta liền đính hôn! Em được bỏ cuộc! được! Em thể bỏ rơi !”

      Hải Nhạc rút tay ra khỏi tay , : “ cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp sao? có thể, nhưng em thể, chị ấy…” Hải Nhạc nghẹn ngào tiếp được nữa, hít thở cái sâu, khàn giọng : “ Chị ấy có con với , , em bỏ cuộc còn cách nào đây? Đó là sinh mệnh bé a!”

      ! ! Đó phải là sinh mệnh mà muốn! cũng hề dự tính có nó!” Tạ Thư Dật nước mắt ngừng rơi.

      muốn? làm được như vây sao? có thể làm được, nhưng em thể! Em thể! xin lỗi Tạ Thư Dật, em tuyên bố huỷ bỏ hôn ước giữa chúng ta, , huỷ bỏ cũng được, chỉ đến ngày đó cùng Trì Hải Hoan làm lễ đính hôn. Tạ Thư Dật, như vậy là đủ rồi, chỉ cần em, như vậy là đủ rồi, chúng ta có lẽ cả đời này nhất định thể ở bên nhau. Thư Dật, buông tha em cũng là buông tha cho , đứa trẻ vô tội!” Hải Nhạc mệt mỏi mà .

      Sau đó, Hải Nhạc đứng lên, bước cứng ngắc, bước lên lầu.

      mệt quá, buồn ngủ, có lẽ khi ngủ giấc, tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mộng, khi tỉnh dậy, giấc mộng cũng tan biến.

      Tạ Thư Dật ngơ ngác nhìn rời , hai chân khỏi run run, ngã nhào sàn nhà.

      sắp điên rồi, tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ? ràng hạnh phúc ở trước mắt, chỉ thoáng qua cái tan thành bọt biển!

      Khi Trì Hải Hoan từ bệnh viện trở về Tạ gia, mẹ Hải Nhạc đến trường làm thủ tục thôi học cho , đưa về nhà tĩnh dưỡng.

      Có cách nào khác chứ? Trì Hải Hoan chịu bỏ đứa bé, lẽ lại để cho ưỡn bụng bầu học?

      Trì Hải Hoan nhìn thấy Hải Nhạc tiều tuỵ, tái nhợt, lại đem tầm mắt chuyển sang Tạ Thư Dật nãy giờ vẫn đứng chết lặng ở cửa.

      Nhìn xem, hai người bọn họ thực tốt a!

      Trì Hải Hoan ở trong lòng đắc ý mà cười cười, sau đó, quay mặt chào hỏi Hải Nhạc: ‘ Em tốt của chị, chị rất nhớ em, chị thực rất nhớ em!”

      Phải, tao thực nhớ mày, nhớ mày đến nỗi chỉ mong mày nhanh chóng biến mất khỏi cuộc đời tao, biến mất khỏi thế gian này! Trì Hải Hoan miệng cười nhưng trong lòng bụng oán khí.

      Hải Nhạc miễn cưỡng đối với cười cười: “ Cảm ơn nhớ tới em!”

      lẽ em có nhớ chị sao?” Trì Hải Hoan thuận theo mà .

      Hải Nhạc nhìn tỷ tỷ của , : “Có chứ! Em còn nghĩ chị dễ dàng bỏ qua như vậy, sớm muộn gì chị cũng quay trở lại. Chị xem, kết quả chị cũng quay trở lại rồi!”

      “Nhạc Nhạc, sao em lại như vậy chứ? Chẳng lẽ em cho rằng chị cố ý mang thai đứa bé này sao? Chị vẫn còn là nữ sinh trung học, em cho rằng chị lại nguyện ý mang thai đứa bé này sao?” Trì Hải Hoan làm bộ thể tin mà với Hải Nhạc.

      “Em chị cố ý.” Hải Nhạc lẳng lặng trả lời.

      “Xem ra, em ra hoan nghênh chị à, Nhạc Nhạc, chị hiểu mình sai rồi, em tại sao thể tha thứ cho chị chứ?” Trì Hải Hoan ủy khuất mà .

      Hải Nhạc há miệng, miệng lưỡi Trì Hải Hoan so với lợi hại hơn nhiều.

      “Em phải hoan nghênh chị, chị là thành viên của cái nhà này, bây giờ chị trở về, ngôi nhà này cũng còn thiếu sót nữa rồi.” Hải Nhạc miễn cưỡng mình .

      muốn đối mặt với Trì Hải Hoan, tuyệt muốn.

      “Hải Hoan, con phải mệt mỏi rồi sao, mau lên lầu nghỉ ngơi thôi.” Mẹ Hải Nhạc nhức đầu lên tiếng.

      Nếu như hai chị em ở cùng nhau, lại còn có Tạ Thư Dật cái nhà này ngày yên tĩnh rồi!

      Mặc dù Tạ Thư Dật vẫn luôn im lặng câu, nhưng mà cuộc đối thoại của Hải Nhạc với Trì Hải Hoan cũng đủ khiến tức sùi bọt mép rồi, chỉ là cố kìm nén mà thôi.

      Mẹ Hải Nhạc ở trong lòng thở dài cái.

      “Mẹ, con mệt, con chỉ muốn cùng Nhạc Nhạc trò chuyện mấy câu mà thôi!” Trì Hải Hoan , thấy mặt mẹ Hải Hoan có vẻ vui liền giọng– “được rồi, Bảo Bảo có thể chịu nổi, con cũng muốn nghỉ chút.”

      xoa xoa bụng : “ Bảo Bảo, chúng ta về tới nhà rồi a, con nhìn chút , đó là vừa là bà nội vừa là bà ngoại con nha; đó là dì con, dáng dấp giống mẹ như đúc a, dì là ngoan ngoãn, thiện lương nhất nhà đó; Còn kia, là ba của con, có phải rất đẹp trai hay ? Mẹ nghĩ, sau này con trưởng thành nhất định so với ba con còn đẹp trai hơn nha.” Trì Hải Hoan đứng trước mặt mọi người diễn màn mẫu tử tình thâm.

      “ Trì Hải Hoan!” Tạ Thư Dật giận đến mặt xanh môi trắng, khỏi giận hô tiếng.

      “Ba của con tức giận rồi, thôi được, chúng ta nghỉ ngơi nhé, mẹ cũng mệt rồi.” Trì Hải Hoan cười hì hì mà , buông lỏng lên lầu.

      Tạ Thư Dật xoay người lại, nhìn toàn thân Hải Nhạc thân hình phát run, tâm can liền trở nên đau đớn.

      Tạ Thư Dật sao lại có thể để cho người như Trì Hải Hoan đến uy hiếp ? Uy hiếp người thương nhất chứ?

      Nhưng mà thể làm gì, lại có cảm giác bất lực, thể làm gì.

      , đứa này, nhất định phải của ! Nhất định phải là của ! đời này nhiều nam nhân như vậy phải là chỉ có mình ! tuyệt đối cùng xảy ra loại chuyện nam nữ thân mật kia! Đứa bé này! Tuyệt đối phải là của !

      vậy, là ai chứ? Kẻ kia là ai đấy chứ?

      Buổi tối, Tạ Thư Dật gõ cửa phòng Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan mở cửa, thấy đến tìm mình, sửng sốt chút.

      “Khó được, khó được, khó được chủ động đến tìm em.” Trì Hải Hoan cười mỉm mà .

      Tạ Thư Dật khinh thường nhìn , : “Trì Hải Hoan, tôi biết , đứa bé trong bụng phải là của tôi.”

      Ánh mắt của Trì Hải Hoan lóe lóe, cười khanh khách hỏi: “ phải là của ? Vậy , nó là của ai chứ?”

      “ Trong lòng tính toán cái gì, tự biết .” Tạ Thư Dật trầm giọng – “ đừng hòng mơ tưởng gài chứng cứ lên đầu tôi, đầu tôi có trời chứng giám, làm chuyện như vậy, nhất định gặp quả báo!”

      “Nhưng mà nó chính là con của , chẳng lẽ, muốn chối bỏ trách nhiệm sao?” Trì Hải Hoan giọng nở nụ cười.

      “ Tạ Thư Dật, đứa bé này, tới là đúng lúc a, , lúc trước em hề biết mình mang thai đứa con của , khi biết được em mang thai, hơn nữa còn là con của . , ông trời ban cho em lễ vật tốt như vậy, em sao có thể bỏ nó được chứ? Đứa bé là kết tinh của chúng ta, em làm sao chịu được mà bỏ nó chứ? Chỉ sợ là ba mẹ cũng muốn bỏ đấy.” Trì Hải Hoan vẫn như cũ cười.

      , đứa bé phải con tôi, phải con của tôi. Trì Hải Hoan, lúc trước dùng cái màng trinh kia đến trói buộc tôi, lần này lại dùng đứa bé này uy hiếp tôi? Lần đầu tiên được như ý, lần này tôi nhất định để cho toại nguyện! Tôi và Hải Nhạc, bất luận là kẻ nào cũng thể chia rẽ được! Tôi tới đây, là để cảnh cáo , đừng ở trước mặt Hải Nhạc mà lớn lối như vậy! Lá bài chủ chốt tay bây giờ chính là đứa trong bụng, đợi khi đánh mất lá bài này, Trì Hải Hoan, tôi xem còn có chiêu gì đối phó tôi!”

      “Tạ Thư Dật, lần thứ nhất, là quyết định chia tay với Hải Nhạc, cho dù đưa được nó quay trở về, nhưng lần này, biết đứa bé là con của tôi với , dựa vào cá tính của nó, nghĩ nó tiếp tục đính hôn với sao?” Trì Hải Hoan cười lên ha hả - “ Thư Dật, hãy nhìn con của chúng ta , thể đối xử như vậy với em.”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 151: Là Bị Người Ta Cưỡng Bức?

      “ Trì Hải Hoan, dù toan tính điều gì, hãy nhớ lấy, đắc ý được lâu đâu, tôi khiến thảm bại.” Tạ Thư Dật lạnh lùng .

      Trì Hải Hoan đột nhiên đưa tay kéo lại, hỏi: “ cho em biết, tại sao lại thích em?”

      Giọng của Trì Hải Hoan đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại, yếu đuối: “ Tạ Thư Dật, em lòng thích , còn , tại sao chút cũng để ý tới em?”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn, kéo tay ta ra khỏi tay mình, Trì Hải Hoan co rúm lại, hạ tay xuống, nhưng kiên quyết chịu buông tay.

      vẫn chịu hiểu sao? Cho dù xuất trước tôi vẫn chỉ Nhạc Nhạc, tôi cũng bao giờ . Loại nữ nhân ác độc như , tất cả đàn ông cũng kẻ nào dám ! Buông tôi ra! Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu vào người tôi.” Tạ Thư Dật chán ghét vứt bỏ với Trì Hải Hoan.

      Trì Hải Hoan buông lỏng tay của ra, Tạ Thư Dật nhanh chóng rời khỏi phòng của .

      Nước mắt của Trì Hải Hoan từng giọt trong hốc mắt tràn ra.

      “ Tạ Thư Dật, em lòng , tại sao thể em chứ?” nức nở trong vô vọng.

      Trì Hải Hoan thực nghĩ ra, có điểm nào thua kém Hải Nhạc chứ? Rốt cuộc là thua kém Hải Nhạc ở điểm nào? Tại sao Tạ Thư Dật thể ?

      Tạ Thư Dật quyết định phải điều tra chuyện của Trì Hải Hoan, phải tìm ra cái tên nam nhân kia! để cho Trì Hải Hoan mang con của người khác đến uy hiếp mình.

      Khi cậu nam sinh Phạm Triết đến gặp , Tạ Thư Dật nhìn ra được, nam sinh này có chút sợ hãi, sợ điều gì?

      Tạ Thư Dật mặt biến sắc : “ Bạn học Phạm, ngồi , muốn uống gì?”

      “ Tuỳ tiện cái gì cũng được!”

      Phạm Triết trong lòng bất an ngồi đối diện Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật tự tay rót giúp ly rượu vang, đẩy tới trước mặt cậu ta.

      “Cám ơn, cám ơn." Phạm Triết có chút sủng nhược kinh giơ ly rượu lên.

      Tạ Thư Dật chẳng qua là cùng tùy ý trò chuyện mấy câu, khi Phạm Triết buông lỏng tâm trạng xuống, Tạ Thư Dật đột nhiên hỏi câu: “ Cậu biết lí do Trì Hải Hoan tạm nghỉ học chứ?”

      Phạm Triết bị Tạ Thư Dật đột nhiên hỏi những lời này dọa cho đến run tay, làm đổ ly rượu lên quần áo.

      “Tôi, tôi, tôi biết.” Phạm Triết câm lặng làm thinh .

      Phạm Triết có chút sợ người thanh niên tên Tạ Thư Dật này, dù sao cũng là thiếu gia có Gia thế lớn, chỉ cần hai tay nhàng bóp cái, là có thể dễ dàng bóp chết Phạm gia như bóp chết con kiến.

      Chẳng lẽ, Tạ Thư Dật là vì chuyện kia của Trì Hải Hoan mà tìm cậu ta hỏi tội sao?

      Da đầu Phạm Triết như căng lên từng mạch máu.

      “Cậu biết? Hay là giả vờ biết?” Tạ Thư Dật thấy bộ dạng , càng thêm hoài nghi.

      “Tôi, tôi biết.” Phạm Triết nhắm mắt .

      Có đánh chết cậu ta cũng thể ra việc, nếu như Tạ Thư Dật biết cậu ta có mặt ở đó nhưng lại cứu Trì Hải Hoan, dám chắc cậu ta bị chặt thành tám khúc a!

      Tạ Thư Dật thấy bộ dạng chột dạ của Phạm Triết, lại thấy nghi ngờ, đứa bé trong bụng Trì Hải Hoan, lẽ nào là của Phạm Triết?


      “Rầm” Tạ Thư Dật đập tay cái lên khay trà thuỷ tinh.

      “Phạm Triết, cậu còn chịu ? Cậu cho rằng tôi biết? Trì Hải Hoan cái gì cũng kể với tôi rồi! Cậu vẫn còn dám ở trước mặt tôi mình biết?” Tạ Thư Dật rống to .

      Hai chân Phạm Triết nghe xong khỏi mềm nhũn, ngã ngồi ở ghế salon. Trì Hải Hoan ràng uy hiếp cậu ta được ra ngoài, nếu như Phạm Triết ra, Tạ gia nhất định bỏ qua cho Phạm gia! Thế nên Phạm Triết cũng với bất kì ai về chuyện đó, kể cả Phạm Hào, trai cậu ta. Bây giờ Trì Hải Hoan lại ra, Tạ gia liền bảo Tạ Thư Dật đến tìm cậu ta tính sổ sao?

      “ Cậu cho rằng cậu nhận tội là xong sao? Nào có chuyện đơn giản như vậy? Hãy suy nghĩ cho kỹ, cậu phải , cậu cho rằng tôi dế dàng bỏ qua cho cậu như vậy sao? Chưa từng có ai dám dối trước mặt tôi, nếu như cậu vẫn ngoan cố lựa chọn dối, vậy tự suy ra kết quả của mình !” Tạ Thư Dật tiếp tục hừ lạnh .

      Phạm Triết nghe Tạ Thư Dật vừa như thế, liền bị doạ sợ đến tè ra quần, quay sang Tạ Thư Dật, khom lưng cầu khẩn: “ Tạ thiếu, Tạ thiếu, phải là tôi giả bộ ngu, cũng phải là tôi muốn giấu giếm, lúc đó tôi cũng bị bọn chúng đánh bất tỉnh, khi tôi tỉnh dậy em bị cưỡng bức rồi! phải tôi cố ý cứu ta, chuyện này Trì Hải Hoan có thể làm chứng, tôi là bị bọn chúng đánh bất tỉnh! Tôi hề bỏ mặc Trì Hải Hoan, tôi muốn cứu ta, nhưng lúc đó tôi chỉ có mình, bọn chúng lại có đến ba người. Hơn nữa lại còn có súng, chúng dí súng vào đầu tôi! Tôi xin thề, phải là tôi nhận tội a! Tạ thiếu, van xin , thực đó phải lỗi của tôi, lúc đó tôi bị đánh bất tỉnh, khi tỉnh dậy Trì Hải Hoan bị làm nhục rồi! hãy tin tôi! Tôi với bọn chúng hề liên quan đến nhau, chút quan hệ cũng có! Mọi chuyện thực liên quan đến tôi a! Nếu tôi có câu láo, liền bị trời đánh, chết toàn thây! Tạ thiếu, đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi được ? Van xin hãy bỏ qua cho tôi!” Phạm Triết nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ rạp bên chân Tạ Thư Dật khóc nức nở.

      “ Lời của cậu là ?” Tạ Thư Dật dường như thể tin vào lỗ tai của mình, Trì Hải Hoan, bị người ta cưỡng bức? Trời ạ, là , là !

      “ Chúng tôi định khỏi đó, nhưng đột nhiên ba người kia bước vào, bọn chúng hỏi trai của tôi ở nơi nào, bởi vì tôi lấy thẻ hội viên của ấy để đến đó chơi, bọn chúng nhận được tin tức, nghĩ rằng tôi đến đó, nên mới xảy ra chuyện. Mọi chuyện phải tôi cố ý, hề liên quan đến tôi! Tôi tuyệt đối phải đồng bọn của bọn chúng, hãy tin tôi, tôi đưa Trì Hải Hoan đến đó, mục đích là muốn tỏ tình với ta, bởi vì ta lúc trước phá hoại tình cảm của tôi để tôi chia tay với bạn , sau đó lại tuyệt tình vứt bỏ tôi, muốn cùng tôi ở chung chỗ. Tôi chỉ là có chút cam tâm, chứ hề có ý muốn gọi người tới làm hại ta! Tôi cũng biết ta cùng Tạ gia có quan hệ, có cho mượn thêm trăm cái mạng tôi cũng dám làm chuyện như vậy a! Tạ thiếu, Tạ thiếu, tôi van xin ! liên quan đến tôi!”

      Tạ Thư Dật nhất thời vẫn còn khiếp sợ, đầu óc của thiếu chút nữa ngừng vận động rồi. Mọi chuyện quá ngoài dự đoán của , có mơ cũng nghĩ chuyện là như vậy, Trì Hải Hoan là bị người ta cưỡng bức, vậy, đứa bé trong bụng ta chính là do kẻ kia lưu lại?

      Nhưng tại sao ta lại ra chuyện mình bị đám người côn đồ đó cưỡng bức? Tại sao? Tạ gia nếu biết được để ta chịu oan ức, nhất định thay ta rửa mối nhục này? ta ra, chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn chúng sao? Trì Hải Hoan sao lại ngu xuẩn như vậy chứ?

      Phạm Triết thấy nảy giờ gì, sợ hãi, ngừng dập đầu lên sàn: “ Tạ thiếu, Tạ thiếu, hãy minh xét! liên qua đến tôi! Cầu xin bỏ qua cho tôi! Bỏ qua cho tôi!”

      Tạ Thư Dật bây giờ hoàn hồn lại, trầm giọng hỏi: “Cậu còn nhớ ngày xảy ra chuyện là ngày nào chứ?”

      “A,tôi nhớ, tôi nhớ, sau hôm đó còn tới trường, sau đó xin nghỉ cho ta sao ta chuyện xảy ra vào tối trước đó a! nhớ sao? phải đến xin nghit cho Trì Hải Hoan sao? Lúc đó tôi còn nghĩ rằng các người biết chuyện này rồi, đến khi Trì Hải Hoan học lại, ta uy hiếp bảo tôi được ra, nếu Tạ gia tuyệt đối tha cho Phạm gia chúng tôi. Cho nên tôi đến bây giờ cũng chuyện này với ai, kể cả với trai tôi, tôi cũng a!”

      Tạ Thư Dật khỏi nhíu chân mày, Phạm Triết là cái đêm hôm trước khi tới xin nghỉ học cho Trì Hải Hoan?

      Khó trách đêm hôm đó, Trì Hải Hoan lại dùng ánh mắt thù hận như vậy nhìn và Nhạc Nhạc, ra là đêm đó lại xảy ra chuyện kinh khủng như vậy với ta?

      Chẳng lẽ, Trì Hải Hoan vì chuyện này mà đem tất cả tội lỗi đẩy lên đầu và Nhạc Nhạc? Mới cho Hải Nhạc uống xuân dược?

      Tạ Thư Dật khỏi lạnh run cái.

      “ Tạ thiếu, Tạ thiếu, nhớ ra chưa? Chính là tối ngày hôm trước.” Phạm Triết .

      “Được rồi, tôi tin cậu, đứng lên .” Tạ Thư Dật hướng Phạm Triết gật đầu cái.

      Phạm Triết thở phào nhõm, đứng lên.

      “ Đưa tôi đến gặp cậu!” Tạ Thư Dật .

      Phạm Triết lại sợ hết hồn, cậu ta cầu khẩn mà : “ ấy, ấy hề biết chuyện này, nếu để ba tôi biết được đánh ấy chết mất!”

      “ Cậu chọn ta bị ba cậu đánh chết hay là cả nhà cậu chết theo cậu? Tự mình lựa chọn, tôi muốn biết, đêm đó, đám người đến tìm cậu rồi đụng tới Trì Hải Hoan là kẻ nào, tất nhiên cho cậu biết, tôi muốn từ ta mà tìm ra bọn người kia, hiểu ý tôi chứ? Chuyện này, ngoại trừ với tôi, cậu tốt nhất đem nó nuốt vào trong bụng, nếu như tôi nghe được chút gì từ người khác, cậu biết mình chết như thế nào đâu. Hiểuchưa?” Tạ Thư Dật cáu kỉnh .

      “A,vâng, vâng, vâng. Tôi nhất định nuốt nó vào trong bụng, cả đời này cũng với ai, để tôi đưa gặp trai tôi.” Phạm Triết tựa như con gà mổ thóc gật đầu.

      cho tôi biết, đêm đó có mấy người? Có đặc điểm gì, tự tôi tìm cậu.” Tạ Thư Dật .

      Phạm Triết vội vàng miêu tả cặn kẽ đặc điểm của ba người kia, Tạ Thư Dật nghe sót chữ, cần biết lí do vì sao Trì Hải Hoan giấu giếm Tạ gia chuyện này, nhất định tha cho ba tên khốn kia! Trì Hải Hoan đúng là ghê tởm, nhưng dù ta ghê tởm thế nào cũng thể để ba tên cặn bã kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được! Chuyện này thể chấm dứt như vậy! Dù thế nào, Trì Hải Hoan cũng là chị của Nhạc Nhạc, là con của dì Tư Nguyên, sao có thể để cho kẻ khác dễ dàng khi dễ? Đó chỉ là sỉ nhục Trì Hải Hoan, mà còn là sỉ nhục Tạ gia!

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 152: Thể Bàng Quang!

      “ Tạ thiếu, Tạ thiếu, nhớ ra chưa? Chính là tối ngày hôm trước.” Phạm Triết .

      “Được rồi, tôi tin cậu, đứng lên .” Tạ Thư Dật hướng Phạm Triết gật đầu cái.

      Phạm Triết thở phào nhõm, đứng lên.

      “ Đưa tôi đến gặp cậu!” Tạ Thư Dật .

      Phạm Triết lại sợ hết hồn, cậu ta cầu khẩn mà : “ ấy, ấy hề biết chuyện này, nếu để ba tôi biết được đánh ấy chết mất!”

      “ Cậu chọn ta bị ba cậu đánh chết hay là cả nhà cậu chết theo cậu? Tự mình lựa chọn, tôi muốn biết, đêm đó, đám người đến tìm cậu rồi đụng tới Trì Hải Hoan là kẻ nào, tất nhiên cho cậu biết, tôi muốn từ ta mà tìm ra bọn người kia, hiểu ý tôi chứ? Chuyện này, ngoại trừ với tôi, cậu tốt nhất đem nó nuốt vào trong bụng, nếu như tôi nghe được chút gì từ người khác, cậu biết mình chết như thế nào đâu. Hiểuchưa?” Tạ Thư Dật cáu kỉnh .

      “A,vâng, vâng, vâng. Tôi nhất định nuốt nó vào trong bụng, cả đời này cũng với ai, để tôi đưa gặp trai tôi.” Phạm Triết tựa như con gà mổ thóc gật đầu.

      cho tôi biết, đêm đó có mấy người? Có đặc điểm gì, tự tôi tìm cậu.” Tạ Thư Dật .

      Phạm Triết vội vàng miêu tả cặn kẽ đặc điểm của ba người kia, Tạ Thư Dật nghe sót chữ, cần biết lí do vì sao Trì Hải Hoan giấu giếm Tạ gia chuyện này, nhất định tha cho ba tên khốn kia! Trì Hải Hoan đúng là ghê tởm, nhưng dù ta ghê tởm thế nào cũng thể để ba tên cặn bã kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được! Chuyện này thể chấm dứt như vậy! Dù thế nào, Trì Hải Hoan cũng là chị của Nhạc Nhạc, là con của dì Tư Nguyên, sao có thể để cho kẻ khác dễ dàng khi dễ? Đó chỉ là sỉ nhục Trì Hải Hoan, mà còn là sỉ nhục Tạ gia!
      Tạ Thư Dật nhìn thấy Phạm Hào, lên tiếng hỏi lai lịch ba kẻ kia, hoá ra chính là lão đại của Trúc bang – Đại Tiểu Cữu Tử, còn gọi là Kim Cương, là kẻ hết sức phách lối. Phạm Hào đêm nào cũng lui tới sòng bài của , lại ngờ đụng tới nữ nhân của , khiến hôm nào cũng ráo riết truy lùng ta, thậm chí Phạm Hào bây giờ lúc nào cũng núp trong nhà, dám ra ngoài.

      “ Cái gì? Tên khốn này đắc tội Tạ thiếu sao? vậy, Tạ thiếu cũng nên dễ dàng bỏ qua cho ! Tốt nhất đem chặt thành tám khúc, dám chọc giận Tạ thiếu, muốn sống nữa mà!" Phạm Hào vừa nghĩ tới Kim Cương đắc tội tạ Thư Dật, cuộc sống của liền chấm dứt tỏng lòng khỏi mừng thầm, vui sướng.

      “ Đó là điều hiển nhiên! cũng phải đắc tội với tôi, mà là họ hàng thân thích của tôi, tôi chỉ thay mặt đòi lại công bằng.” Tạ Thư Dật nhàn nhạt .

      Trúc bang, ở dưới thế lực của Long Bang, nhưng cũng thể coi thường, năm đó tranh giành địa bàn với Long Bang, liều mạng cá ngươi chết ta sống, nhưng cuối cùng vẫn bị Long Bang đàn áp, đành chịu dưới trướng của Long Bang.

      Trì Hải Hoan, rất ghê tởm, có lúc trong lòng hận thể giết được ta! Nhưng màTrì Hải Hoan lại xảy ra chuyện sỉ nhục như vậy như vậy, dù trong lòng có chút hả dạ nhưng lại có chút đồng tình với ta, dù có ghê tởm thế nào, cũng thể bàng quang nhìn ta bị người ta ô nhục!

      Cứ cho là Kim Cương là lão đại của Trúc Bang, nhưng đối mặt với Tạ gia cũng phỉa bò dám ngẩng mặt lên, Tạ Thư Dật dám chắc, dựa vào tính cách của Trì Hải Hoan thế nào cũng đem danh thế nhà họ Tạ ra doạ . Chỉ ngờ, tên Kim Cương quá kiêu ngạo, ngay cả Tạ gia cũng coi ra gì, Tạ Thư Dật sao cs thể tính sổ đây? Nếu Tạ gia còn mặt mũi nào?

      Kim Cương dám đụng tới họng súng của Tạ Thư Dật , cho dù có là lão đại của bang nào chăng nữa cũng phải quỳ xuống họng súng của .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 153: Chúng Ta Phải Cho Ràng!

      “ Hải Nhạc, hôm nay cậu có vẻ vui, phải là lại có chuyện gì với Thư Dật rồi chứ? Hai người các cậu vòng luẩn quẩn, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, cậu nên giận dỗi ấy.” Hứa Nhã Nghiên với Hải Nhạc.

      Hải Nhạc kinh ngạc cười khổ mà : “ Nhã Nghiên, tớ hề giận dỗi vô cớ, chỉ là dù tớ có muốn đến mấy tớ và Thư Dật có duyên phận.”

      “ Sao lại có duyên phận? Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, duyên phận so với người khác là hơn chứ kém, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa?” Nhã Nghiên .

      Hải Nhạc thở dài cái, việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, thể mở miệng với Hứa Nhã Nghiên chuyện của mình và Tạ Thư Dật được. “Nhã Nghiên, suy cho cùng tớ nên quay trở về, đáng lẽ tớ nên sống ở Mĩ, đáng tiếc đời này cũng có thuốc hối hận để mà uống.”

      “Ai da, chẳng lẽ cậu với Thư Dật lại xảy ra chuyện gì sao? ấy cũng có cáu kỉnh với cậu, cậu cũng nên giận dỗi quá lâu a, như vậy ảnh hưởng đến tình cảm của hai người nha.” Nhã Nghiên .

      thể làm gì! Tạ Thư Dật nhất định là thể làm gì, xảy ra chuyện như vậy, cho dù Tạ Thư Dật có lợi hại hơn nữa cũng là vô phương cứu chữa.

      Ai, cũng thể trách , là do Trì Hải Hoan bày trò hãm hại , cũng hề muốn như vậy a!

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Hải Nhạc vẫn là đau! là đau! Đứa trong bụng tỷ tỷ lại là con của a! Nghĩ chút thôi, Hải Nhạc cảm thấy khó khăn giống như nuốt con bọ a! Dù biết hề cố ý, nhưng Hải Nhạc cũng phải thánh mẫu, trong lòng vô cùng ghen tức, vô vùng uỷ khuất mà đau đớn, khiến cho đêm nào cũng khóc ướt đẫm gối. Chỉ nghĩ tới mình muốn cùng Tạ Thư Dật ở bên nhau nhưng lại bị người khác chia rẽ, tâm của Hải Nhạc đau quá, cảm giác như bị dao cứa đến máu.

      Hải Nhạc và Tạ Thư Dật ràng là nhau, nhưng hết lần này tới lần khác Trì Hải Hoan lại xen vào giữa bọn họ! Còn chưa , chị ta lại cố ý bày trò lên giường cùng Thư Dật, lại còn mang thai đứa của ! Còn đúng lúc họ chuẩn bị đính hôn!

      Định mệnh có phải muốn bước rời khỏi Tạ Thư Dật hay ?

      Nếu nhất định phải , sao để sớm rời ? Sao lại bắt ở đây chịu nhiều đau khổ đến như vậy?

      Mỗi lần nhìn thấy Trì Hải Hoan xuất trước mặt, nhìn thấy bụng ta cũng lộ ra nhiều, Hải Nhạc liền cảm thấy gai tâm!

      Phải thôi, phải , nhất định phải rời khỏi nơi này!

      “Tạ Hải Nhạc, Thích lão sư tìm cậu!" Có nữ sinh gọi Hải Nhạc

      “Ừ. Cảm ơn.” Hải Nhạc lên tiếng trả lời.

      Bây giờ là giờ nghỉ trưa, Thích lão sư tìm làm cái gì?

      Vừa nghĩ tới lúc trước Thích lão sư ở trước mặt ba mẹ cũng thích , muốn theo đuổi , lại còn nghe được những lời của trong đoạn ghi , khiến cho Hải Nhạc lại có chút lúng túng khi phải gặp . nhất là ở ghi những lời đó, để cho côbây giờ nhìn đến , cảm giác có chút lúng túng.

      , thầy tìm cậu có thể có chuyện gì đó?” Nhã Nghiên đẩy cái Hải Nhạc.

      Hải Nhạc tới phòng làm việc của Thích Hán Lương, chỉ thấy Thích Hán Lương chống cằm ngồi ghế trầm tư.

      “Thích lão sư, thầy tìm em có chuyện gì ạ?” Hải Nhạc giọng hỏi.

      Thích Hán Lương vừa ngẩng đầu, thấy Hải Nhạc liền lộ ra nụ cười.

      “Hải Nhạc, ngồi .”

      Đối mặt Thích Hán Lương, Hải Nhạc có chút tự nhiên, nhất là bây giờ Thích Hán Lương hoàn toàn che giấu được cái bộ dạng to gan, ánh mắt sáng quắc mà nhìn , Hải Nhạc cúi đầu dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt .


      “Hải Nhạc, ai, sao em lại từ Mĩ trở về rồi? cầu hôn em, chỉ chiếc nhẫn kéo em trở lại?” Thích Hán Lương có chút ê ẩm .

      “Thích lão sư, nếu như có chuyện gì khác, Hải Nhạc có chút vội, em muốn làm cho xong bài tập.” Hải Nhạc .

      “Tôi rồi, để tôi giúp em học thêm, nhưng em lại thà chết cũng đồng ý, em cảm thấy tôi ăn thịt em sao ? Nếu như muốn, lần kia tôi đem em nuốt vào bụng rồi!” Thích Hán Lương tức giận .

      “Thầy, em có ý đó, thầy đừng hiểu lầm, chỉ là em muốn các bạn học khác hiểu lầm khi thấy thầy giúp em học thêm.”

      Thích Hán Lương có chút tức giận: “Em ràng là có ý đó, từ khi em quay trở về, em vẫn luôn trốn tránh tôi! Tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi chẳng qua là thấy em sau dạo này có vẻ vui nên mới lo lắng cho em! Chẳng lẽ, Tạ Thư Dật đối xử tốt với em sao? phải muốn đính hôn với em sao? Nếu đưa em trở về làm cái gì chứ?”

      Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên đau xót, tâm tình của biểu ràng như vậy sao? Người người đều có thể nhìn ra được sao?

      liên quan đến ấy, là chuyện của cá nhân em, em chỉ là có chút vui mà thôi, chỉ nghĩ đến bài tập dồn dập chất như núi, em liền thấy mệt mỏi muốn học.” Hải Nhạc .

      Thích Hán Lương khỏi đứng lên: " nghiêm trọng như thế chứ?” Thành tích của em phải đuổi kịp rồi sao? Lần này, chỉ cần chờ thêm hai mươi ngày nữa học kì kết thúc! Em rốt cuộc là gặp chuyện gì? Có thể với thầy?”

      Hải Nhạc cúi đầu xuống, nhàng : " Thầy, em có có chuyện gì, thầy cần phải phí tâm, cảm ơn thầy quan tâm đến em, em còn núi bài tập cần phải làm nữa.”

      Côcũng đợi Thích Hán Lương phản đối, cũng như chạy trốn trốn ra phòng làm việc của .

      tới cuối hành lang Hải Nhạc cũng nhịn được nữa, nước mắt điên cuồng trào ra khỏi hốc mắt.

      Tạ Thư Dật, chúng ta biến thành như vậy, em sao có thể tĩnh tâm mà học chứ?

      Em hối hận khi theo từ Mĩ trở về! rất hối hận!

      “Ba, ba , chuyện này nên xử lí như thế nào?” Tạ Thư Dật hỏi Tạ ba ba.

      Tạ Thư Dật chuyện của Trì Hải Hoan cho Tạ ba ba, cũng điều tra cặn kẽ, đem tư liệu của Kim Cương cho Tạ ba ba xem qua, chuyện lớn như vậy, cũng muốn cho ba . Quan trọng hơn, là có thể chứng minh đứa trong bụng Trì Hải Hoan phải là của !

      nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, tại sao Trì Hải Hoan lại cho chúng ta? Nếu ra chúng ta nhất định thay nó chủ trì công đạo, tại sao có thể bỏ mặc cho bọn chúng nhởn nhơ như vậy? Ai, có lẽ nó xem Tạ gia chúng ta là nhà, xảy ra chuyện như vậy, đối với đứa trẻ, quả là tai hoạ ngập đầu. Chỉ có điều, đứa bé trong bụng Trì Hải Hoan…” Tạ ba ba trầm ngâm .

      “ Ba, chúng ta bây giờ đều biết rồi, nó phải của con, cũng thể để ta sinh đứa bé ra! Con có cách để ta tự làm mất đứa bé!” Tạ Thư Dật chắc chắc mà .

      Tạ ba ba thở dài cái: “ Có thể là do con bé cảm thấy nhục nhã, muốn để cho người ta biết, vì tự ái mà cất giấu trong lòng. Chuyện này đừng cho dì của con biết, chỉ cần hai chúng ta biết là được rồi, còn cái tên Kim Cương kia cứ giao cho ba xử lí, ba bỏ qua cho ! Lão đại Trúc Bang sao chứ? Những người có quyền có của xúc phạm đến Tạ gia chúng ta, mấy ai có kết quả tốt? Thư Dật, con bây giờ vẫn còn trẻ tuổi, nên tạo kẻ thù quá nhiều, ba đắc tội với nhiều người rồi, tên Kim Cương này, thành vấn đề, con hãy xử lí tốt chuyện của Trì Hải Hoan, chuyện của Trúc Bang để ba xử lí!”

      “Được rồi, con để cho ba xử lí, con lo chuyện của Trì Hải Hoan.” Tạ Thư Dật .

      xong liền lập tức làm.

      “Trì Hải Hoan, tôi đưa đến nơi, tôi nghĩ có có số chuyện chúng ta phải cho ràng.” Tạ Thư Dật .

      “Được.” Trì Hải Hoan cũng sảng khoái đáp ứng.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 154: Tất Cả Là Lỗi Của !

      Khi tạ Thư Dật đưa Trì Hải Hoan tới hộp đêm mà lần trước Phạm Triết đưa tới, sắc mặt của Trì Hải Hoan lập tức thay đổi.

      “Chúng ta, hay là đổi chỗ khác được ?” Trì Hải Hoan kì quái nhìn Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật trong lòng có chút kiên nhẫn, như vậy đối với Trì Hải Hoan đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng nếu như làm như vậy, Trì Hải Hoan sao dễ dàng mà nghe lời chứ?

      “ Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, tôi cũng là hội viên ở đây, yên tâm , chúng ta chuyện ở đây có ai biết.”

      “ Em lo lắng chuyện đó.” Trì Hải Hoan .

      Trì Hải Hoan còn ước gì Hải Nhạc biết Tạ Thư Dật hẹn ta, chẳng qua là nơi này đối với Trì Hải Hoan là địa ngục, đụng chạm tới nỗi đau sâu kín trong lòng !

      Khi Tạ Thư Dật đưa Trì Hải Hoan tới trước cửa phòng đặt trước, đột nhiên Trì Hải Hoan thét lên rồi quay người bỏ chạy: “! cần!”

      Tạ Thư Dật nhanh chóng giữ lại, : “ Làmgì đây? Làm gì đây?”

      Trì Hải Hoan toàn thân đều phát run, sợ hãi mà : “, , có thể đổi phòng khác hay ?”

      “ Tại sao à?Phòng khác phải cũng giống như vậy hay sao?” Tạ Thư Dật –“Vào thôi, chẳng lẽ, sợ tôi ăn thịt hay sao?”

      phải, em có ý đó.” Trì Hải Hoan chỉ đành phải nhắm mắt theo vào căn phòng địa ngục, ám ảnh bao lâu nay.

      Trong lòng mơ hồ cảm thấy kì quái, trùng hợp như vậy chứ, lại là hộp đêm này, lại là căn phòng này? lẽ Tạ Thư Dật đoán ra được rồi?

      thể nào đâu! có khả năng! cũng phải là Gia Cát Lượng! Làm sao có thể biết? Có thể là trùng hợp thôi!

      cắn răng, xoay người , vào căn phòng.

      Tạ Thư Dật nhìn thấy Trì Hải Hoan sắc mặt trắng bệch, đối với ta mà , nơi này là địa ngục, như vậy chỉ cần mở cửa vào là thôi.

      “Trì Hải Hoan, tìm tới đây phải là để uống rượu, cũng phải tới để ca hát ngươi , phải là tới uống rượu cũng phải là tới ca hát. Tôi cũng muốn dài dòng nữa.” Tạ Thư Dật lấy trong túi ra ba tấm hình, ném lên bàn. – “ Lại gần chút nhìn xem, biết ba người đó chứ?”

      Trì Hải Hoan chần chờ cầm hình lên, mới nhìn thoáng qua cái, liền thét lên xé đôi tấm hình, Tạ Thư Dật lạnh lùng đứng nhìn xé ba tấm hình thành từng mảnh vụn.

      Trì Hải Hoan che lại mặt, ngồi sụp ghế sofa khóc nức nở.

      Tạ Thư Dật biết, ra là biết rồi ! thế mà còn đưa cho xem ba tấm hình đó!

      “ Tạ Thư Dật, tôi hận ! Tôi hận ! Tôi hận tại sao để lại cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng, trở nên đáng thương như vậy trước mặt ! Tôi hận !”

      Tạ Thư Dật để cho khóc, hề ngăn cản , đợi đến Trì Hải Hoan khóc mệt, : : “Trì Hải Hoan, cũng cần quá đau khổ, có ai nghĩ chuyện đó xảy ra với , người biết chuyện này nhiều. Theo tôi và ba tôi, cần phải cảm thấy ngóc đầu lên được, cũng cần cảm thấy người ta coi thường mình , , con đường của vẫn còn rất dài.”

      Trì Hải Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lửa hận nhìn Tạ Thư Dật, kích động kêu: “ Tôi cần tới giả mù sa mưa! Tôi cần tới thương hại! Tôi rơi vào hoàn cảnh này tất cả là do ! Nếu phải vì xa lánh tôi, ruồng bỏ tôi, tôi cùng Phạm Triết đến nơi này để giải sầu sao? Đều tại ! Đều tại !”

      Tạ Thư Dật ngớ ngẩn, : “Sao có thể đổ hết lỗi lên đầu tôi? Ai quy định tôi phải sao? Có rất nhiều nữ sinh tôi, lẽ tôi cũng vậy đáp trả tất cả bọn họ? Giả như có đáp trả lại bọn họ, nhiều người như vậy cũng tới lượt ! Thế nên là tự mình nghĩ ra! mực chui rúc vào sừng trâu! Chuyện xảy ra với , tôi vạn lần đồng tình với , còn sao có thể đem nguyên nhân đổ hết lên đầu tôi?”

      “Tạ Thư Dật, là lỗi của ! Là lỗi của ! Tóm lại, nếu phải vì , tôi cũng ra nông nỗi này!” Trì Hải Hoan lại gào lên.

      Tạ Thư Dật thở dài cái, cũng cùng so đo, trực tiếp : “ Trì Hải Hoan, đứa bé trong bụng phải là con của tôi, là của bọn chúng, phỉa bỏ đứa bé đó.”

      “Ai phải là của ? Nó đúng là của ! Lần trước chúng ta ngủ với nhau, tôi mang thai, là đứa con của !” Trì Hải Hoan hận hận .

      “Được rồi, nếu như nhất định muốn sinh ra, tôi liền để toại nguyện. Khoa học bây giờ tân tiến như vậy, nếu kiểm tra ra đứa phải cốt nhục của Tạ gia, Trì Hải Hoan, muốn sống ở Tạ gia, tuyệt có khả năng! Cũng đừng mơ tưởng lấy được đồng nào của Tạ gia! Cũng đừng mơ mộng tới cuộc sống của thiên kim tiểu thư! Lúc đó hãy đem con mình mà tự mưu sinh, cùng Tạ gia cũng còn quan hệ.” Tạ Thư Dật lạnh lùng .

      Vốn là đồng tình với ta, thế nhưng ta lại quá cứng đầu, lại còn đổ lỗi cho , chút đồng tình trong lòng cũng biến mất như bọt biển rồi.

      Trì Hải Hoan ngưng khóc thút thít, ngơ ngác nhìn tạ Thư Dật, là vô tình a! đáng thương như vậy, cũng rất buồn rồi, lại còn dùng lời lạnh băng vô tình như vậy mà uy hiếp . Trước kia là rất thích , nhưng bây giwof trong lòng Trì Hải Hoan chỉ có hận, hận Tạ Thư Dật!

      “Tạ Thư Dật! Trì Hải Nhạc rốt cuộc có cái gì tốt? Để cho chỉ mỗi mình nó? Tại sao thể đối với tôi tốt chút? Chỉ cần đối xử với tôi tốt chút! Chỉ cần quan tâm tới tôi chút thôi! Tôi cũng rơi vào hoàn cảnh này! Tôi cũng cảm động mà khắc sâu trong lòng! Tại sao? Tại sao? Tại sao có thể nó, mà lại thể tôi?” bi ai nhìn Tạ Thư Dật, gương mặt tuyệt vọng.

      Tạ Thư Dật sắp mất hết kiên nhẫn, kiềm chế : “ Trì Hải Hoan, vì cái gì cả, bởi vì tôi ấy, cho nên mới , cả đời này tôi chỉ , chỉ cần ấy! Tôi chỉ có thể mình ấy, thể san sẻ trái tim mình cho người khác! Đối với tôi chỉ có thể xin lỗi! Còn nữa, ba người kia, tôi giúp xử lí, sau này cũng cần sợ đụng phải hay bị chúng uy hiếp nữa, bọn chúng mãi mãi biến mất khỏi mắt . Đó cũng coi như tôi bù đắp lỗi lầm cho . Trì Hải Hoan, nên biết điều này, thứ gì của tất là của , nếu phải có tranh giành thế nào, cũng thuộc về ! Tôi có gì tốt chứ? Tôi chẳng có gì tốt cả, tính khí tôi rất tệ, chính là tên công tử thích ăn uống vui đùa mà thôi, nam nhân đời nhiều như vậy, sau này nhất định tìm được nam nhân tốt thương . Tôi chỉ nhiều như vậy thôi! Đứa trong bụng, muốn giữ cứ giữ, tôi ép buộc , nó uy hiếp được tôi, chỉ sợ là sau khi sinh nó ra cũng muốn giữ lại, phải xử lí nó! Càng kéo dài đối với càng tổn hại đến thân thể! Có muốn trở về hay ? Nếu về nhà tôi đưa về.”

      Trì Hải Hoan vẫn khóc . cảm thấy số mệnh mình là khổ, Hải Nhạc lại luôn gặp may mắn, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, muốn sao cho sao, tại sao? Tại sao a?

      Mặc dù trong lòng thù hận, nhưng cũng phải thừa nhận là Tạ Thư Dật đúng, đứa bé này sinh ra cũng thể uy hiếp , nó vốn phải là con của Tạ Thư Dật, nếu sinh ra, chỉ cần làm xét nghiệm DNA chẳng phải trắng đen sao?

      Nhưng Trì Hải Hoan chính là cam tâm mình lại dễ dàng thua tay , cam tâm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :