1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 146: Sao Ngốc Như Vậy!

      Rất nhanh, Tạ Thư Dật lên máy bay Los Angeles, nhìn phía ngoài cabin, nghĩ lúc này có lẽ ngủ máy bay đến New York rồi.

      kìm lại xúc động muốn gọi điện thoại cho , nhất định phải đột nhiên xuất ở trước mặt bọn họ, có như vậy mới có thể khiến cho Hải Nhạc cảm động, mới có thể đồng ý quay về với . Đến lúc đó đưa về Đài Bắc! Tuyệt đối để đâu nữa! Dù là sắp gặp được Hải Nhạc, nhưng vẫn nhẫn nhịn được liền lấy điện thoại gọi cho , muốn nghe được giọng của , có như vậy mới yên tâm.

      Điện thoại rất nhanh kết nối, nghe được tiếng Hải Nhạc truyền tới: “ A lô?”

      “Nhạc Nhạc, em chưa ngủ sao?" Tạ Thư Dật hỏi.

      ở đâu?" Hải Nhạc giọng mà hỏi.

      “Tôi, tôi ở ngoài. Em mấy giờ đến New York?” Tạ Thư Dật hỏi.

      “Tối nay mới bay, nhưng phải chờ thêm ba giờ nữa mới có thể bay, đâu vậy?” Hải Nhạc .

      “Cái gì? Tối nay mới cất cánh sao?” Tạ Thư Dật lớn tiếng hô lên, “Tại sao có thể như vậy? Nhưng mà tôi định bay Los Angeles a! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

      cái gì? máy bay Los Angeles? cất cánh rồi sao?" Tạ Hải Nhạc khỏi đứng lên, chạy đến phía trước cửa sổ nhìn bên ngoài nhìn những máy bay cất cánh.

      “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?" Tạ Thư Dật cơ hồ là khóc ra nước mắt a, làm sao mà tối nay mới ? Tại sao ban đầu cũng mở miệng hỏi hỏi đây? tại trời, cũng thể khiến họ dừng lại, bây giờ phải qua mười mấy tiếng đồng hồ bay đến Los Angeles.

      đến Los Angeles làm cái gì?” Tạ Hải Nhạc khỏi kinh ngạc hỏi.

      Los Angeles làm cái gì a? Cũng có ai nghe .

      “ Đuổi theo em! Tôi muốn đưa em quay trở về! Em muốn đến nước Mỹ, tôi cũng đến đó đưa em trở lại, em đến chân trời góc biển tôi cũng đuổi theo đưa em trở về! Tóm lại tôi chỉ muốn em mãi ở bên cạnh tôi!” Tạ Thư Dật vừa nóng vừa giận, xấu hổ a, người muốn Mỹ tại vẫn ở dưới đất, còn người vốn dĩ lại ngồi máy bay.

      Tạ Hải Nhạc nghe được như vậy liền nở nụ cười, nhưng nước mắt lại nhịn được rơi xuống. “ đó, sao chịu hỏi trước tiếng xem tôi chưa? Sao lại ngu ngốc như vậy chứ?”

      “Tôi cho là em rồi! Có quỷ mới biết là tối nay mới cất cánh!” Tạ Thư Dật hoàn toàn chú ý hình tượng hô to lên.

      quả là người ngu ngốc nhất mà tôi thấy, Tạ Thư Dật ngu ngốc, Tạ Thư Dật đại ngốc!" Tạ Hải Nhạc ở bên kia cười khanh khách lên.

      là cái kẻ ngu, cho là bay rồi, cũng kịp chờ đợi liền bay Mỹ! Trong lòng Hải Nhạc cảm thấy vừa buồn cười vừa thương, khẽ rơi nước mắt.

      khóc nhưng may lại để cho Tạ Thư Dật nghe thấy, câm lặng làm thinh : " “ Em đừng khóc a, đừng khóc."

      làm cho người ghét!" Hải Nhạc khóc , " Ai cho Mỹ hả? Lại còn bay trước tôi, đáng ghét. Tôi đến New York cũng gặp .”

      xong, Hải Nhạc liền cúp máy, ngồi ở phòng chờ khóc lớn lên. Đúng là tên ngốc! Ngu ngốc đến mức ai bằng ! muốn Mỹ, còn chưa lên máy bay mà chạy trước bước liền leo lên máy bay rồi! ngu ngốc như vậy, làm thế nào có thể buông tay?

      Long Tương Tư tới, giọng mà hỏi: " lại trước chúng ta bước bay đến Mỹ rồi sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, tên ngốc dây dưa! là quá ngu ngốc!" Hải Nhạc khóc trả lời.

      Long Tương Tư khỏi nở nụ cười: " Tạ Thư Dật chính là Tạ Thư Dật a! Đây chính là tác phong của ! đạt được mục đích thề bỏ qua, chuyện mà nhận định, chín trâu cũng thể kéo trở lại. Haiz, sao lại giống Đế Uy như vậy chứ? Xem ra, cho dù em có chạy đến Mỹ cũng sống yên ổn, cậu ta cũng có ý buông tha em. Nếu như em , chừng cũng theo em tới Mỹ học, em cũng thoát khỏi . Chỉ sợ là cả đời này cũng thoát khỏi rồi, ha ha, Hải Nhạc, em vẫn muốn ?”

      Hải Nhạc xin lỗi ngưng khóc thút thít. “ như vậy, em có chút yên lòng, em sợ nếu em ở bên cạnh, giống như bây giờ lại làm ra những chuyện điên rồ”

      Long Tương Tư sờ sờ đỉnh đầu Hải Nhạc : " Hải Nhạc, tránh né cũng phải là biện pháp,nếu như trong lòng em còn , mà đối với em lại là lòng… Nhạc Nhạc, em hãy để thuận theo tự nhiên , cần miễn cưỡng mình, muốn bên nhau hãy ở bên nhau, đừng trốn tránh.”

      Hải Nhạc cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu, gật đầu cái.

      , em vẫn muốn , chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể chứ?” Hải Nhạc .

      Hai người đến New York cũng quá chênh lệnh là bao lâu, Hải Nhạc xuống máy bay mà đầu muốn ngất, cũng may là theo Long Tương Tư, bằng dựa vào khả năng mù đường của biết lạc đến nơi nào, nam bắc cũng phân biệt nổi.

      Đứng trong căn biệt thự hơn ngàn mét vuông của Long Tương Tư, Hải Nhạc khỏi chậc chậc lên tiếng: “ Chị Tương Tư, khó trách chị lại muốn ở lại Đài Bắc, nơi này rất đẹp, chỉ có điều ở đây nhiều phòng lớn như vậy, phải quá vô ích sao?”

      “ Haha, em ! Chị của em chưa bao giờ uỷ khuất mình, tất cả chị đều muốn thứ tốt nhất, bao gồm cả hưởng thụ vật chất, haha. Căn biêt thự này là do tay chị kiếm tiền mà có được, đồng của Long gia chị cũng có lấy. Ông chủ trước vì công ty phá sản, cần gấp tiền mặt nên mới bán tháo, chị may mắn vớt được tiện nghi, hơn nữa chị cũng thích căn nhà này. Kiếm tiền chính là để hưởng thụ, nếu kiếm tiền ra để làm gì?” Long Tương Tư cười cười .

      “Wow, hâm mộ chị nha. Em khi nào mới có khả năng như chị đây?” Hải Nhạc rất hâm mộ cuộc sống của Long Tương Tư, sống vô tư, thoải mái. Đến khi nào mới có cuộc sống như vậy đây?

      “ Em giỏi như vậy, chị tin tưởng em, sau này là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy a.”

      “ Hi vọng là như vậy.Chị à, em rất muốn ngủ, ở máy bay em có ngủ, bây giờ em thực rất mệt.” Hải Nhạc nũng nịu kéo tay Long Tương Tư.

      “ Ừ, chị dẫn em về phòng, chị gọi trước để người làm chuẩn bị phòng cho em rồi.” Long Tương Tư mang Hải Nhạc đến phòng của khách, Hải Nhạc nằm giường thế nào cũng ngủ được. đến New York rồi, tại sao còn chưa xuất ?

      Vừa nghĩ tới tạ Thư Dật, trong lòng Hải Nhạc lại là cảm giác ê ẩm, đau lòng. như đồ ngốc, cứ nghĩ nghĩ lại, cuối cùng chống cự nổi cơn buồn ngủ liền ngủ mất.

      Trong giấc mộng, Hải Nhạc cảm giác có người đột nhiên kéo tay , khỏi giật mình cái, vừa mở mắt bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Là Tạ Thư Dật, tới?
      Trong lòng có chút vui mừng, nhưng lại có chút xúc động muốn khóc, cắn môi, cố nén lệ, : “ tới?”

      “Phải, tới, rồi, dù em đến chân trời góc bề, cũng đuổi theo em đến đó.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc vừa muốn khóc mà vừa muốn cười, khi cố đem tâm tình đè nén xuống thấy lấy thứ gì đó để tay .

      làm gì đấy?” theo bản năng muốn rút tay về.

      Tạ Thư Dật có lên tiếng, rất nhanh, Hải Nhạc cảm thấy đốt ngón tay đau xót, khỏi thở ra thanh: “ là đau đấy.”

      Mới xong, sau đó, ngón vô danh có vòng lạnh như băng, mà Tạ Thư Dật cũng buông lỏng ra, Hải Nhạc khỏi đưa ngón tay giơ lên, ra là tay lại là chiếc nhẫn sáng chói. sợ hết hồn, cuống quýt tháo chiếc nhẫn ra. Tạ Thư Dật nhanh chóng bắt được tay của , đem tay đến bên miệng hôn lên ngón tay đeo nhẫn, ánh mắt sáng quắc nhìn Hải Nhạc. Ánh mắt hằn lên tia máu có chút mệt mỏi nhưng lại thâm tình vô hạn.
      lớn , mới vừa thích hợp a, cho nên, nhất định em là của , nhất định em trốn thoát." Tạ Thư Dật có chút mừng rỡ.

      nghĩ tới chiếc nhẫn này quả thực là vì Hải Nhạc mà được tạo ra mà, ánh mắt của , có tệ a!

      Hải Nhạc khỏi cúi đầu, : “ Tạ Thư Dật, anhlà có ý gì đây? cảm thấy chiếc nhẫn, là có thể níu kéo tâm của tôi sao?”

      Tay Tạ Thư Dật run rẩy hạ xuống, trầm thấp mà : " Nhạc Nhạc, ngày hôm qua dậy sớm như thế, tiếc mang ra danh tiếng thiếu gia nhà họ Tạ để cho mấy tiệm vàng kia làm nhẫn, chọn tiệm, rồi lại tiệm. chỉ muốn chọn cho em cái tốt nhất, chờ mua xong, chạy đến sân bay lại thấy em đâu. cho là em rồi, hại vội vàng mua lại vé của người khác, từ Đài Bắc đuổi theo em đến nơi này, chỉ muốn đeo nó lên ngón tay của em. Em hãy nhìn chân tình của , đừng tháo nó xuống được ?”

      có hiểu ý nghĩa của chiếc nhẫn là gì ? cảm thấy hành động như vậy quá trẻ con sao?” Hải Nhạc nhíu mày với .Chương 146: Sao ngốc như vậy!

      Rất nhanh, Tạ Thư Dật lên máy bay Los Angeles, nhìn phía ngoài cabin, nghĩ lúc này có lẽ ngủ máy bay đến New York rồi.


      kìm lại xúc động muốn gọi điện thoại cho , nhất định phải đột nhiên xuất ở trước mặt bọn họ, có như vậy mới có thể khiến cho Hải Nhạc cảm động, mới có thể đồng ý quay về với . Đến lúc đó đưa về Đài Bắc! Tuyệt đối để đâu nữa! Dù là sắp gặp được Hải Nhạc, nhưng vẫn nhẫn nhịn được liền lấy điện thoại gọi cho , muốn nghe được giọng của , có như vậy mới yên tâm.

      Điện thoại rất nhanh kết nối, nghe được tiếng Hải Nhạc truyền tới: “ A lô?”

      “Nhạc Nhạc, em chưa ngủ sao?" Tạ Thư Dật hỏi.

      ở đâu?" Hải Nhạc giọng mà hỏi.

      “Tôi, tôi ở ngoài. Em mấy giờ đến New York?” Tạ Thư Dật hỏi.

      “Tối nay mới bay, nhưng phải chờ thêm ba giờ nữa mới có thể bay, đâu vậy?” Hải Nhạc .

      “Cái gì? Tối nay mới cất cánh sao?” Tạ Thư Dật lớn tiếng hô lên, “Tại sao có thể như vậy? Nhưng mà tôi định bay Los Angeles a! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

      cái gì? máy bay Los Angeles? cất cánh rồi sao?" Tạ Hải Nhạc khỏi đứng lên, chạy đến phía trước cửa sổ nhìn bên ngoài nhìn những máy bay cất cánh.

      “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?" Tạ Thư Dật cơ hồ là khóc ra nước mắt a, làm sao mà tối nay mới ? Tại sao ban đầu cũng mở miệng hỏi hỏi đây? tại trời, cũng thể khiến họ dừng lại, bây giờ phải qua mười mấy tiếng đồng hồ bay đến Los Angeles.

      đến Los Angeles làm cái gì?” Tạ Hải Nhạc khỏi kinh ngạc hỏi.

      Los Angeles làm cái gì a? Cũng có ai nghe .

      “ Đuổi theo em! Tôi muốn đưa em quay trở về! Em muốn đến nước Mỹ, tôi cũng đến đó đưa em trở lại, em đến chân trời góc biển tôi cũng đuổi theo đưa em trở về! Tóm lại tôi chỉ muốn em mãi ở bên cạnh tôi!” Tạ Thư Dật vừa nóng vừa giận, xấu hổ a, người muốn Mỹ tại vẫn ở dưới đất, còn người vốn dĩ lại ngồi máy bay.

      Tạ Hải Nhạc nghe được như vậy liền nở nụ cười, nhưng nước mắt lại nhịn được rơi xuống. “ đó, sao chịu hỏi trước tiếng xem tôi chưa? Sao lại ngu ngốc như vậy chứ?”

      “Tôi cho là em rồi! Có quỷ mới biết là tối nay mới cất cánh!” Tạ Thư Dật hoàn toàn chú ý hình tượng hô to lên.

      quả là người ngu ngốc nhất mà tôi thấy, Tạ Thư Dật ngu ngốc, Tạ Thư Dật đại ngốc!" Tạ Hải Nhạc ở bên kia cười khanh khách lên.

      là cái kẻ ngu, cho là bay rồi, cũng kịp chờ đợi liền bay Mỹ! Trong lòng Hải Nhạc cảm thấy vừa buồn cười vừa thương, khẽ rơi nước mắt.

      khóc nhưng may lại để cho Tạ Thư Dật nghe thấy, câm lặng làm thinh : " “ Em đừng khóc a, đừng khóc."

      làm cho người ghét!" Hải Nhạc khóc , " Ai cho Mỹ hả? Lại còn bay trước tôi, đáng ghét. Tôi đến New York cũng gặp .”

      xong, Hải Nhạc liền cúp máy, ngồi ở phòng chờ khóc lớn lên. Đúng là tên ngốc! Ngu ngốc đến mức ai bằng ! muốn Mỹ, còn chưa lên máy bay mà chạy trước bước liền leo lên máy bay rồi! ngu ngốc như vậy, làm thế nào có thể buông tay?

      Long Tương Tư tới, giọng mà hỏi: " lại trước chúng ta bước bay đến Mỹ rồi sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, tên ngốc dây dưa! là quá ngu ngốc!" Hải Nhạc khóc trả lời.

      Long Tương Tư khỏi nở nụ cười: " Tạ Thư Dật chính là Tạ Thư Dật a! Đây chính là tác phong của ! đạt được mục đích thề bỏ qua, chuyện mà nhận định, chín trâu cũng thể kéo trở lại. Haiz, sao lại giống Đế Uy như vậy chứ? Xem ra, cho dù em có chạy đến Mỹ cũng sống yên ổn, cậu ta cũng có ý buông tha em. Nếu như em , chừng cũng theo em tới Mỹ học, em cũng thoát khỏi . Chỉ sợ là cả đời này cũng thoát khỏi rồi, ha ha, Hải Nhạc, em vẫn muốn ?”

      Hải Nhạc xin lỗi ngưng khóc thút thít. “ như vậy, em có chút yên lòng, em sợ nếu em ở bên cạnh, giống như bây giờ lại làm ra những chuyện điên rồ”

      Long Tương Tư sờ sờ đỉnh đầu Hải Nhạc : " Hải Nhạc, tránh né cũng phải là biện pháp,nếu như trong lòng em còn , mà đối với em lại là lòng… Nhạc Nhạc, em hãy để thuận theo tự nhiên , cần miễn cưỡng mình, muốn bên nhau hãy ở bên nhau, đừng trốn tránh.”

      Hải Nhạc cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu, gật đầu cái.

      , em vẫn muốn , chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể chứ?” Hải Nhạc .

      Hai người đến New York cũng quá chênh lệnh là bao lâu, Hải Nhạc xuống máy bay mà đầu muốn ngất, cũng may là theo Long Tương Tư, bằng dựa vào khả năng mù đường của biết lạc đến nơi nào, nam bắc cũng phân biệt nổi.

      Đứng trong căn biệt thự hơn ngàn mét vuông của Long Tương Tư, Hải Nhạc khỏi chậc chậc lên tiếng: “ Chị Tương Tư, khó trách chị lại muốn ở lại Đài Bắc, nơi này rất đẹp, chỉ có điều ở đây nhiều phòng lớn như vậy, phải quá vô ích sao?”

      “ Haha, em ! Chị của em chưa bao giờ uỷ khuất mình, tất cả chị đều muốn thứ tốt nhất, bao gồm cả hưởng thụ vật chất, haha. Căn biêt thự này là do tay chị kiếm tiền mà có được, đồng của Long gia chị cũng có lấy. Ông chủ trước vì công ty phá sản, cần gấp tiền mặt nên mới bán tháo, chị may mắn vớt được tiện nghi, hơn nữa chị cũng thích căn nhà này. Kiếm tiền chính là để hưởng thụ, nếu kiếm tiền ra để làm gì?” Long Tương Tư cười cười .

      “Wow, hâm mộ chị nha. Em khi nào mới có khả năng như chị đây?” Hỉa Nhạc rất hâm mộ cuộc sống của Long Tương Tư, sống vô tư, thoải mái. Đến khi nào mới có cuộc sống như vậy đây?

      “ Em giỏi như vậy, chị tin tưởng em, sau này là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy a.”

      “ Hi vọng là như vậy.Chị à, em rất muốn ngủ, ở máy bay em có ngủ, bây giờ em thực rất mệt.” Hải Nhạc nũng nịu kéo tay Long Tương Tư.

      “ Ừ, chị dẫn em về phòng, chị gọi trước để người làm chuẩn bị phòng cho em rồi.” Long Tương Tư đưa Hải Nhạc đến phòng khách, Hải Nhạc nằm , ta dẫn ngươi phòng ngươi, ta sớm gọi điện thoại làm cho người ta cho ngươi chuẩn bị xong căn phòng." Long Tương Tư mang Hải Nhạc đến phòng của khách, Hải Nhạc nằm giường thế nào cũng ngủ được. đến New York rồi, tại sao còn chưa xuất ?

      Vừa nghĩ tới tạ Thư Dật, trong lòng Hải Nhạc lại là cảm giác ê ẩm, đau lòng. như đồ ngốc, cứ nghĩ nghĩ lại, cuối cùng chống cự nổi cơn buồn ngủ liền ngủ mất.

      Trong giấc mộng, Hải Nhạc cảm giác có người đột nhiên kéo tay , khỏi giật mình cái, vừa mở mắt bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Là Tạ Thư Dật, tới?
      Trong lòng có chút vui mừng, nhưng lại có chút xúc động muốn khóc, cắn môi, cố nén lệ, : “ tới?”

      “Phải, tới, rồi, dù em đến chân trời góc bề, cũng đuổi theo em đến đó.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc vừa muốn khóc mà vừa muốn cười, khi cố đem tâm tình đè nén xuống thấy lấy thứ gì đó để tay .

      làm gì đấy?” theo bản năng muốn rút tay về.

      Tạ Thư Dật có lên tiếng, rất nhanh, Hải Nhạc cảm thấy đốt ngón tay đau xót, khỏi thở ra thanh: “ là đau đấy.”

      Mới xong, sau đó, ngón vô danh có vòng lạnh như băng, mà Tạ Thư Dật cũng buông lỏng ra, Hải Nhạc khỏi đưa ngón tay giơ lên, ra là tay lại là chiếc nhẫn sáng chói. sợ hết hồn, cuống quýt tháo chiếc nhẫn ra. Tạ Thư Dật nhanh chóng bắt được tay của , đem tay đến bên miệng hôn lên ngón tay đeo nhẫn, ánh mắt sáng quắc nhìn Hải Nhạc. Ánh mắt hằn lên tia máu có chút mệt mỏi nhưng lại thâm tình vô hạn.
      lớn , mới vừa thích hợp a, cho nên, nhất định em là của , nhất định em trốn thoát." Tạ Thư Dật có chút mừng rỡ.

      nghĩ tới chiếc nhẫn này quả thực là vì Hải Nhạc mà được tạo ra mà, ánh mắt của , có tệ a!

      Hải Nhạc khỏi cúi đầu, : “ Tạ Thư Dật, anhlà có ý gì đây? cảm thấy chiếc nhẫn, là có thể níu kéo tâm của tôi sao?”

      Tay Tạ Thư Dật run rẩy hạ xuống, trầm thấp mà : " Nhạc Nhạc, ngày hôm qua dậy sớm như thế, tiếc mang ra danh tiếng thiếu gia nhà họ Tạ để cho mấy tiệm vàng kia làm nhẫn, chọn tiệm, rồi lại tiệm. chỉ muốn chọn cho em cái tốt nhất, chờ mua xong, chạy đến sân bay lại thấy em đâu. cho là em rồi, hại vội vàng mua lại vé của người khác, từ Đài Bắc đuổi theo em đến nơi này, chỉ muốn đeo nó lên ngón tay của em. Em hãy nhìn chân tình của , đừng tháo nó xuống được ?”

      có hiểu ý nghĩa của chiếc nhẫn là gì ? cảm thấy hành động như vậy quá trẻ con sao?” Hải Nhạc nhíu mày với .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 147: Em Bỏ Được !

      “Tất nhiên biết ý nghĩa của nó, chính là muốn buộc em bên cạnh , cả đời chỉ bên cạnh .” Tạ Thư Dật thâm tình .

      Tạ Hải Nhạc lại muốn rút tay ra khỏi tay Tạ Thư Dật. “ được.” Tạ Thư Dật chịu buông tay.

      “ Em chỉ muốn nhìn chiếc nhẫn chút.” Hải Nhạc . ((((((((Cho Hải Nhạc xưng em nhé…)))))))))))

      Tạ Thư Dật buông lỏng tay, Hải Nhạc giơ tay lên trước mặt, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn. Hải khoả sóng bạch kim nối liền nhau, lớn , vừa vặn ở nơi hai khoả sóng liên kết là viên kim cương sáng lấp lánh. Chiếc nhẫn đeo ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của Hải Nhạc rất hài hoà, tựa như từ tay tạo ra vậy.

      Tạ Thư Dật chăm chú, nín thở hỏi: “ Thích ?”

      Hải Nhạc gì.

      “ Nhưng đến Mĩ làm gì chứ?” Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật kích động : “Em thử xem? Em tới đây là vì cái gì chứ? dùng tấm lòng chân thành của mình, với em, muốn cùng em ở bên nhau, cả đời ở bên nhau. làm em tức giận nữa, cho dù em làm cái gì, cũng tin tưởng em! Về sau em bảo hướng đông tuyệt đối hướng tây. Em là trời của , em là của , là tất cả của . Nhạc Nhạc, đừng rời xa , tha thứ cho được ? bù đắp cho em, đối xử tốt với em gấp bội! Được ? Được ? Đừng rời xa mà! Nếu như em rời bỏ , Tạ Thư Dật điên mất.” có Tạ Hải Nhạc, Tạ Thư Dật thành kẻ điên, Hải Nhạc nghe như vậy, khỏi rơi lệ.

      “Nhạc Nhạc, đừng khóc! Đừng khóc! Em khóc rất đau lòng.” Tạ Thư Dật ngồi đầu giường, ôm Hải Nhạc vào trong ngực, Hải Nhạc khóc càng mãnh liệt hơn.

      “Thư Dật, biết ? như vậy khiến em thể nào bỏ được.” Hải Nhạc khóc .

      “ Cái gì? Em lại lần nữa .” Tạ Thư Dật cho là mình nghe nhầm, tin vào lỗ tai mình nữa.

      “ Em bỏ được ! Em thể xa !” Hải Nhạc lặp lại lần thứ nhất.

      tới nước Mĩ xa xôi, cũng điên loạn đuổi theo, cũng phải tâm địa sắt đá, sao có thể vì hành động điên cuồng của làm cho cảm động chứ?

      Hải Nhạc đối với luôn mềm yếu như vậy, vẫn bị làm cho cảm động, trong sinh mệnh của Hải Nhạc khắc sâu hình ảnh của , có cách nào để quên ! cách nào quên mất ! Tất cả thành thói quen, dù Hải Nhạc đến nước Mĩ nhưng vẫn ! vẫn luôn nhớ , cũng bị cái nỗi nhớ tương tư hành hạ đến phát điên. Hải Nhạc tự với mình, nếu ở bên nhau là đau khổ, xa nhau còn đau khổ hơn, vậy cứ thuận theo tự nhiên như lời Long Tương Tư , để cả hai được bên nhau .

      “Nhạc Nhạc! Oh, Nhạc Nhạc! Oh My GOD, cảm ơn em! Cảm ơn thượng đế.” Tạ Thư Dật mừng như điên lau nước mắt má Hải Nhạc, thực nhận được câu trả lời của , được đáp lại.

      kiềm chế được hướng môi Hải Nhạc khẽ cắn để bày tỏ kích động của mình.

      Tạ Thư Dật dám đối với Hải Nhạc làm ra động tác quá mãnh liệt, sợ lại kinh dộng đến , sau đó lại bị cự tuyệt, muốn ngay thời khắc mừng như điên này lại bị cự tuyệt.

      Tay Hải Nhạc cũng chầm chậm ôm vòng lên lưng Tạ Thư Dật, nếu như nghĩ thông suốt, cũng cần trốn tránh nữa, hơn nữa, như vậy, cũng nên đáp lại chút.

      ra Tạ Thư Dật vốn chỉ muốn cho Hải Nhạc nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi ôm lấy thân thể mềm mại của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật thể nào dời khỏi đôi môi của , cũng kiềm chế được dịu dàng mà bắt đầu hôn điên cuồng , buông tha tia ngọt ngào.

      rất lâu rồi Tạ Thư Dật được thân mật với Hải Nhạc như vậy. Hải Nhạc rất ngọt ngào, khiến lần lại lần hôn mãnh liệt, nếm hết ngọt ngào của , cướp đoạt từng hơi thở của . Tạ Thư Dật như muốn dùng cách này biết như thế nào, Tạ Thư Dật khỏi ôm Hải Nhạc chặt hơn, muốn khảm vào trong thân thể mình, lúc nào cũng được ở bên .

      được, nếu như tiếp tục xuống, kiềm chế được, đành phải dùng chút lí trí buông ra, sau đó lật người ngồi dậy thở dốc, là muốn thử thách lí trí của mà.

      Hải Nhạc cũng ngừng thở gấp, hô hấp của vốn bị đoạt sạch.

      thích, rất thích được hôn như vậy, khiến cho có cảm giác được sâu đậm. Hơn nữa rất thích nhìn bộ dạng kiềm chế dục vọng của , Hải Nhạc nhàng tựa vào tấm lưng rộng rãi của Tạ Thư Dật, lúc này có thể nghe thấy tiếng đập thùng thùng mạnh mẽ của trái tim .

      “Nhạc Nhạc!” Giọng Tạ Thư Dật cũng vì hành động của Hải Nhạc mà trở nên khàn khàn, Hải Nhạc dựa vào vai thân mật như vậy, là bao lâu rồi? Tạ Thư Dật xúc động muốn khóc, tạ ơn Thượng Đế, lại lần nữa có được Hải Nhạc.

      “Vâng ” Hải Nhạc nhự giọng đáp.

      Tạ Thư Dật lại lần nữa xoay người, ôm vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu .

      “ Nhạc Nhạc, em đồng ý gả cho chứ?” Tạ Thư Dật thận trọng hỏi.

      “ Em nào có đồng ý gả cho a.” Hải Nhạc ngồi trong lòng , vuốt vuốt chiếc nhẫn tay, miễn cưỡng trả lời.

      Tạ Thư Dật khỏi tức giận túm lấy hai tay Hải Nhạc, lay động: “ Em tại sao lại như vậy? Em…” nghe xong kịp suy nghĩ, gấp đến nỗi thể được câu tiếp theo.

      Hải Nhạc thản nhiên cười, lại gần Tạ Thư Dật, ngọt ngào hôn cái lên mặt của , vẻ mặt như đưa đám của Tạ Thư Dật khi được hôn lại có vẻ vừa muốn khóc mà vừa muốn cười.

      “ Đồ ngốc, chúng ta đính hôn trước, đợi khi em tốt nghiệp đại học rồi, chúng ta liền kết hôn! Em cũng rất muốn hai chúng ta ở cùng nhau!” Hải Nhạc khẽ vuốt ve mặt của Tạ Thư Dật .

      Tạ Thư Dật nghe như vậy, quả cao hứng muốn điên, ngẩng đầu lên, mặt cơ hồ là cười đến nở hoa: " tốt quá! tốt quá! Nhạc Nhạc muốn cùng tôi đính hôn.” ôm chặt Hải Nhạc, hôn loạn mặt : “ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, … Nhạc Nhạc, cám ơn em! cám ơn em!”

      Tạ Thư Dật mừng đến phát điên, như vậy đủ để bày tỏ niềm vui của , buông Hải Nhạc ra, mở của liền lớn tiếng kêu lên: “ Nhạc Nhạc muốn cùng tôi đính hôn! Nhạc Nhạc muốn cùng tôi đính hôn! Chị Tương Tư, Nhạc Nhạc đồng ý đính hôn với em rồi! Chị Tương Tư! Chị Tương Tư! Nhạc Nhạc đồng ý đính hôn với em rồi!” Tạ Thư Dật nóng lòng chia sẻ niềm vui sướng, ngừng hét to với Long Tương Tư.
      “ Chị biết! Chị biết! Xem em cao hứng thành cái dạng gì rồi a! Người ta nghe được còn tưởng em trúng số mừng đến điên đấy!hahaha” Dưới lầu truyền đến tiếng cười nham nhở của Long Tương Tư.

      Long Tương Tư bước lên lầu, Tạ Thư Dật kịp chờ đợi mà chạy đến ôm chầm lấy : “ Chị Tương Tư, em rất cao hứng, rất cao hứng! Em cao hứng đến điên mất!”

      “ Được rồi, tiểu tử thúi! Chị bị em ghìm chết rồi đây! Biết rồi, chúc mừng em xoá tan mây mờ, nhưng trước hết hãy buông chị ra , em lắc như vậy vai chị sắp gãy rồi đây!” Long Tương Tư chịu nổi nhiệt tình của Tạ Thư Dật liền lên tiếng kháng nghị.

      Tạ Thư Dật chỉ đành phải ngượng ngùng buông Long Tương Tư ra.

      mà ôm nữ nhân của em , ôm chị làm cái gì hả, bộ xương già này của chị chịu nổi sắp gãy rồi đây.” Long Tương Tư oán trách mà .

      “ Chị sao có thể già chứ? Chị so với em chỉ lớn hơn có ba tuổi thôi mà.” Tạ Thư Dật cười : “ Ngày mai em đưa Nhạc Nhạc trở về.”

      “ Sao lại về sớm như vậy a. Hai đứa cũng có quyền du lịch mà, chơi mấy ngày rồi trở về!” Long Tương Tư liếc Thư Dật cái.

      “ Vậy cũng tốt, chúng em có thể ở chỗ này chơi thêm mấy ngày, sau đó em đưa Nhạc Nhạc về nhà!” Tạ Thư Dật vui rạo rực .

      Hải Nhạc cũng có nghĩ đến mình ban đầu kiên quyết muốn Mĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại bị Tạ Thư Dật truy đuổi mà giơ tay đầu hàng, cam tâm tình nguyện theo về Đài Bắc, nơi đó có tình của ba mẹ dành cho , có gia đình ấm áp, còn nữa... dĩ nhiên là bởi vì tình của ai đó, khiến cách nào khỏi.

      Mấy ngày sau đó, Long Tương Tư đưa đôi tình nhân tham quan khắp New York rồi mới lưu luyến rời tiễn họ ra sân bay về Đài Bắc.

      Hai người vừa xuống máy bay, Hải Nhạc có chút ngượng ngùng : “Mặc dù ba mẹ là hoan nghênh em về nhà, nhưng em thấy hổ thẹn quá, ban đầu cũng là do em nhất quyết đòi Mĩ, kết quả chưa tới tuần trở về rồi. là xấu hổ mà!”

      Tạ Thư Dật hôn cái : “ Có cái gì mà phải xấu hổ chứ? Cứ xem như chúng ta hưởng tuần trăng mật là được, hahaha!”

      “Tuần trăng mật là vợ chồng mới cưới mới gọi như vậy, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ được gọi là nghỉ phép á!” Hải Nhạc khỏi đánh cái.

      “Thế nào cũng được, chỉ cần là được ở cùng em!” Tạ Thư Dật bất cần .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 147: Em Bỏ Được !

      “Tất nhiên biết ý nghĩa của nó, chính là muốn buộc em bên cạnh , cả đời chỉ bên cạnh .” Tạ Thư Dật thâm tình .

      Tạ Hải Nhạc lại muốn rút tay ra khỏi tay Tạ Thư Dật. “ được.” Tạ Thư Dật chịu buông tay.

      “ Em chỉ muốn nhìn chiếc nhẫn chút.” Hải Nhạc . ((((((((Cho Hải Nhạc xưng em nhé…)))))))))))

      Tạ Thư Dật buông lỏng tay, Hải Nhạc giơ tay lên trước mặt, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn. Hải khoả sóng bạch kim nối liền nhau, lớn , vừa vặn ở nơi hai khoả sóng liên kết là viên kim cương sáng lấp lánh. Chiếc nhẫn đeo ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của Hải Nhạc rất hài hoà, tựa như từ tay tạo ra vậy.

      Tạ Thư Dật chăm chú, nín thở hỏi: “ Thích ?”

      Hải Nhạc gì.

      “ Nhưng đến Mĩ làm gì chứ?” Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật kích động : “Em thử xem? Em tới đây là vì cái gì chứ? dùng tấm lòng chân thành của mình, với em, muốn cùng em ở bên nhau, cả đời ở bên nhau. làm em tức giận nữa, cho dù em làm cái gì, cũng tin tưởng em! Về sau em bảo hướng đông tuyệt đối hướng tây. Em là trời của , em là của , là tất cả của . Nhạc Nhạc, đừng rời xa , tha thứ cho được ? bù đắp cho em, đối xử tốt với em gấp bội! Được ? Được ? Đừng rời xa mà! Nếu như em rời bỏ , Tạ Thư Dật điên mất.” có Tạ Hải Nhạc, Tạ Thư Dật thành kẻ điên, Hải Nhạc nghe như vậy, khỏi rơi lệ.

      “Nhạc Nhạc, đừng khóc! Đừng khóc! Em khóc rất đau lòng.” Tạ Thư Dật ngồi đầu giường, ôm Hải Nhạc vào trong ngực, Hải Nhạc khóc càng mãnh liệt hơn.

      “Thư Dật, biết ? như vậy khiến em thể nào bỏ được.” Hải Nhạc khóc .

      “ Cái gì? Em lại lần nữa .” Tạ Thư Dật cho là mình nghe nhầm, tin vào lỗ tai mình nữa.

      “ Em bỏ được ! Em thể xa !” Hải Nhạc lặp lại lần thứ nhất.

      tới nước Mĩ xa xôi, cũng điên loạn đuổi theo, cũng phải tâm địa sắt đá, sao có thể vì hành động điên cuồng của làm cho cảm động chứ?

      Hải Nhạc đối với luôn mềm yếu như vậy, vẫn bị làm cho cảm động, trong sinh mệnh của Hải Nhạc khắc sâu hình ảnh của , có cách nào để quên ! cách nào quên mất ! Tất cả thành thói quen, dù Hải Nhạc đến nước Mĩ nhưng vẫn ! vẫn luôn nhớ , cũng bị cái nỗi nhớ tương tư hành hạ đến phát điên. Hải Nhạc tự với mình, nếu ở bên nhau là đau khổ, xa nhau còn đau khổ hơn, vậy cứ thuận theo tự nhiên như lời Long Tương Tư , để cả hai được bên nhau .

      “Nhạc Nhạc! Oh, Nhạc Nhạc! Oh My GOD, cảm ơn em! Cảm ơn thượng đế.” Tạ Thư Dật mừng như điên lau nước mắt má Hải Nhạc, thực nhận được câu trả lời của , được đáp lại.

      kiềm chế được hướng môi Hải Nhạc khẽ cắn để bày tỏ kích động của mình.

      Tạ Thư Dật dám đối với Hải Nhạc làm ra động tác quá mãnh liệt, sợ lại kinh dộng đến , sau đó lại bị cự tuyệt, muốn ngay thời khắc mừng như điên này lại bị cự tuyệt.

      Tay Hải Nhạc cũng chầm chậm ôm vòng lên lưng Tạ Thư Dật, nếu như nghĩ thông suốt, cũng cần trốn tránh nữa, hơn nữa, như vậy, cũng nên đáp lại chút.

      ra Tạ Thư Dật vốn chỉ muốn cho Hải Nhạc nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi ôm lấy thân thể mềm mại của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật thể nào dời khỏi đôi môi của , cũng kiềm chế được dịu dàng mà bắt đầu hôn điên cuồng , buông tha tia ngọt ngào.

      rất lâu rồi Tạ Thư Dật được thân mật với Hải Nhạc như vậy. Hải Nhạc rất ngọt ngào, khiến lần lại lần hôn mãnh liệt, nếm hết ngọt ngào của , cướp đoạt từng hơi thở của . Tạ Thư Dật như muốn dùng cách này biết như thế nào, Tạ Thư Dật khỏi ôm Hải Nhạc chặt hơn, muốn khảm vào trong thân thể mình, lúc nào cũng được ở bên .

      được, nếu như tiếp tục xuống, kiềm chế được, đành phải dùng chút lí trí buông ra, sau đó lật người ngồi dậy thở dốc, là muốn thử thách lí trí của mà.

      Hải Nhạc cũng ngừng thở gấp, hô hấp của vốn bị đoạt sạch.

      thích, rất thích được hôn như vậy, khiến cho có cảm giác được sâu đậm. Hơn nữa rất thích nhìn bộ dạng kiềm chế dục vọng của , Hải Nhạc nhàng tựa vào tấm lưng rộng rãi của Tạ Thư Dật, lúc này có thể nghe thấy tiếng đập thùng thùng mạnh mẽ của trái tim .

      “Nhạc Nhạc!” Giọng Tạ Thư Dật cũng vì hành động của Hải Nhạc mà trở nên khàn khàn, Hải Nhạc dựa vào vai thân mật như vậy, là bao lâu rồi? Tạ Thư Dật xúc động muốn khóc, tạ ơn Thượng Đế, lại lần nữa có được Hải Nhạc.

      “Vâng ” Hải Nhạc nhự giọng đáp.

      Tạ Thư Dật lại lần nữa xoay người, ôm vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu .

      “ Nhạc Nhạc, em đồng ý gả cho chứ?” Tạ Thư Dật thận trọng hỏi.

      “ Em nào có đồng ý gả cho a.” Hải Nhạc ngồi trong lòng , vuốt vuốt chiếc nhẫn tay, miễn cưỡng trả lời.

      Tạ Thư Dật khỏi tức giận túm lấy hai tay Hải Nhạc, lay động: “ Em tại sao lại như vậy? Em…” nghe xong kịp suy nghĩ, gấp đến nỗi thể được câu tiếp theo.

      Hải Nhạc thản nhiên cười, lại gần Tạ Thư Dật, ngọt ngào hôn cái lên mặt của , vẻ mặt như đưa đám của Tạ Thư Dật khi được hôn lại có vẻ vừa muốn khóc mà vừa muốn cười.

      “ Đồ ngốc, chúng ta đính hôn trước, đợi khi em tốt nghiệp đại học rồi, chúng ta liền kết hôn! Em cũng rất muốn hai chúng ta ở cùng nhau!” Hải Nhạc khẽ vuốt ve mặt của Tạ Thư Dật .

      Tạ Thư Dật nghe như vậy, quả cao hứng muốn điên, ngẩng đầu lên, mặt cơ hồ là cười đến nở hoa: " tốt quá! tốt quá! Nhạc Nhạc muốn cùng tôi đính hôn.” ôm chặt Hải Nhạc, hôn loạn mặt : “ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, … Nhạc Nhạc, cám ơn em! cám ơn em!”

      Tạ Thư Dật mừng đến phát điên, như vậy đủ để bày tỏ niềm vui của , buông Hải Nhạc ra, mở của liền lớn tiếng kêu lên: “ Nhạc Nhạc muốn cùng tôi đính hôn! Nhạc Nhạc muốn cùng tôi đính hôn! Chị Tương Tư, Nhạc Nhạc đồng ý đính hôn với em rồi! Chị Tương Tư! Chị Tương Tư! Nhạc Nhạc đồng ý đính hôn với em rồi!” Tạ Thư Dật nóng lòng chia sẻ niềm vui sướng, ngừng hét to với Long Tương Tư.
      “ Chị biết! Chị biết! Xem em cao hứng thành cái dạng gì rồi a! Người ta nghe được còn tưởng em trúng số mừng đến điên đấy!hahaha” Dưới lầu truyền đến tiếng cười nham nhở của Long Tương Tư.

      Long Tương Tư bước lên lầu, Tạ Thư Dật kịp chờ đợi mà chạy đến ôm chầm lấy : “ Chị Tương Tư, em rất cao hứng, rất cao hứng! Em cao hứng đến điên mất!”

      “ Được rồi, tiểu tử thúi! Chị bị em ghìm chết rồi đây! Biết rồi, chúc mừng em xoá tan mây mờ, nhưng trước hết hãy buông chị ra , em lắc như vậy vai chị sắp gãy rồi đây!” Long Tương Tư chịu nổi nhiệt tình của Tạ Thư Dật liền lên tiếng kháng nghị.

      Tạ Thư Dật chỉ đành phải ngượng ngùng buông Long Tương Tư ra.

      mà ôm nữ nhân của em , ôm chị làm cái gì hả, bộ xương già này của chị chịu nổi sắp gãy rồi đây.” Long Tương Tư oán trách mà .

      “ Chị sao có thể già chứ? Chị so với em chỉ lớn hơn có ba tuổi thôi mà.” Tạ Thư Dật cười : “ Ngày mai em đưa Nhạc Nhạc trở về.”

      “ Sao lại về sớm như vậy a. Hai đứa cũng có quyền du lịch mà, chơi mấy ngày rồi trở về!” Long Tương Tư liếc Thư Dật cái.

      “ Vậy cũng tốt, chúng em có thể ở chỗ này chơi thêm mấy ngày, sau đó em đưa Nhạc Nhạc về nhà!” Tạ Thư Dật vui rạo rực .

      Hải Nhạc cũng có nghĩ đến mình ban đầu kiên quyết muốn Mĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại bị Tạ Thư Dật truy đuổi mà giơ tay đầu hàng, cam tâm tình nguyện theo về Đài Bắc, nơi đó có tình của ba mẹ dành cho , có gia đình ấm áp, còn nữa... dĩ nhiên là bởi vì tình của ai đó, khiến cách nào khỏi.

      Mấy ngày sau đó, Long Tương Tư đưa đôi tình nhân tham quan khắp New York rồi mới lưu luyến rời tiễn họ ra sân bay về Đài Bắc.

      Hai người vừa xuống máy bay, Hải Nhạc có chút ngượng ngùng : “Mặc dù ba mẹ là hoan nghênh em về nhà, nhưng em thấy hổ thẹn quá, ban đầu cũng là do em nhất quyết đòi Mĩ, kết quả chưa tới tuần trở về rồi. là xấu hổ mà!”

      Tạ Thư Dật hôn cái : “ Có cái gì mà phải xấu hổ chứ? Cứ xem như chúng ta hưởng tuần trăng mật là được, hahaha!”

      “Tuần trăng mật là vợ chồng mới cưới mới gọi như vậy, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ được gọi là nghỉ phép á!” Hải Nhạc khỏi đánh cái.

      “Thế nào cũng được, chỉ cần là được ở cùng em!” Tạ Thư Dật bất cần .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 148 : Chúng Tôi Đính Hôn!

      Nghe nghiệp của Thường Hàn ở Hollywood rất phát triển, năm ngoái đạt giải điện ảnh gì đó, liền trở thành tên tuổi đắt khách, lần này lại giành được giải thưởng Oscar, cũng chính là người Trung Quốc đầu tiên đoạt giải thưởng cao quý này. Thường Hàn thực rất được nha, nghe nhận được giải thưởng liền quay lại studio Hollywood để chụp ảnh. “ lẽ hôm nay cũng trở về sao?” Tạ Thư Dật .

      “ Ừ, Thường Hàn bây giờ thực lợi hại nha, nhưng mà em cho biết bí mật, chừng còn hù ngã đó.” Hải Nhạc cười .

      “Bí mật gì a? Chẳng lẽ em còn có chuyện gì gạt ?” Tạ Tư Dật hỏi.

      Hải Nhạc kề tai : “ Em cho biết, Thường Hàn theo đuổi Nhã Nghiên đó. Lễ tình nhân lần trước chính ta đưa Nhã Nghiên ,em thực rất bất ngờ.”

      “ Phải ? Có chuyện này sao? Thường Hàn thích Nhã Nghiên?” Tạ Thư Dật thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, Hải Nhạc vội vàng che miệng .

      “Đừng lớn tiếng như vậy chứ!” Hải Nhạc ai oán .

      Đúng lúc này, Tạ Thư Dật đột nhiên có cảm giác có ánh sáng lướt qua bọn họ, trong lòng Tạ Thư Dật cả kinh, lập tức che đầu Hải Nhạc lại.

      xong rồi, chúng ta hôm nay lại bị chụp lén!”

      thể nào!” Hải Nhạc cũng sợ hết hồn, chuyện lần trước vẫn luôn là bóng ma trong lòng .

      Hai người vốn chìm đắm trong bể tình nên cũng quan tâm đến mấy cái quy tắc trong giới Giải trí, nào ngờ hôm nay Thường Hàn lại trở về. Chắc chắn đám chó săn trực sẵn ở chỗ này hướng ống kính về hai người họ, kiểu gì mặt báo cũng xuất tin tức của họ.

      “Phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc kinh hoảng hỏi.

      Tạ Thư Dật lời còn chưa hết đám kí giả biết từ đâu lao tới, chặn đường bọn họ.

      “ Nhạc Nhạc, kịp rồi!” Tạ Thư Dật – “ Em đồng ý lời cầu hôn của rồi, cho dù bọn họ đến cũng thay đổi được gì, chúng ta phải em ruột. nghĩ, chúng ta nên chặt đứt lòng hiếu kì của bọn họ, nếu như họ muốn từ người chúng ta moi móc được tin tức gì đó, tại sao ta để họ biết? Nếu như ta cho bọn họ biết chúng ta phải em ruột, hơn nữa lại sắp đính hôn, như vậy phải là tin giá trị sao?”

      Tạ Hải Nhạc sửng sốt, lời cũng đúng, mà hơn nữa, Hải Nhạc có thể rửa sạch được tội danh loạn luân mà người ta sỉ nhục , Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật cười : “ Được, tuỳ .”

      Hải Nhạc nắm chặt tay Tạ Thư Dật, hai người mười ngón tay đan xen nhau, nhìn nhau cười tiếng, sau đó hào phóng đối mặt ống kính.

      Cả hai người rất bình tĩnh nhưng lại khiến cho tất cả paparazzi đều vô cùng sửng sốt.

      “Tạ thiếu cùng Tạ tiểu thư thoạt nhìn tình cảm rất ngọt ngào, hai người cùng nhau nước ngoài nghỉ phép sao?” Có người to gan hỏi.

      “ Đúng vậy, chúng tôi cùng nhau Mĩ nghỉ phép.” Tạ Thư Dật hào phóng .

      “ A, nhưng mà hai người công khai như vậy sợ ảnh hưởng đến gia tộc sao?” Có người hỏi.

      Tạ Thư Dật khẽ mỉm cười: “ phải là các vị có bản lĩnh chui xuống đất sao? phải các vị lần trước còn theo dõi chúng tôi đến tận nghĩa trang sao? Lần đó tôi đưa em đến bái tế mẹ ruột tôi, các vị hãy nhớ, Tạ Hải Nhạc phải em ruột của tôi, chúng tôi có bất cứ mối liên hệ máu mủ nào. Chúng tôi là tình cảm thanh mai trúc mã, vậy mà các người, chưa tìm hiểu viết nhăng viết cuội. Tại đây, tôi muốn cho các vị , tôi cùng Tạ Hải Nhạc kết giao, chúng tôi cũng chuẩn bị đính hôn, hơn nữa còn nhận được chúc phúc của ba mẹ.”

      Tạ Thư Dật cố ý nâng bàn tay nắm chặt lấy nhau, giơ ngón tay đeo nhẫn của Hải Nhạc trước mặt kí giả.

      “ Xoạt! Tin tức cực lớn!” – “ thể nào! Hai người đính hôn?”

      Các kí giả đều vô cùng kinh hoảng, thảo luận ầm ĩ.

      “Tạ tiểu thư, cảm thấy như thế nào khi cùng trai mình đính hôn?” Có người hỏi.

      “ Đính hôn là chuyện đại đời người, cảm nghĩ tất nhiên là rất vui vẻ, cái này cần hỏi. ấy hơi mệt, tiện chuyện, xin mọi người thứ lỗi, mọi người muốn biết chuyện gì hỏi tôi, tôi trả lời.” Tạ Thư Dật nhanh chóng kéo Hải Nhạc về phía sau mình.

      “ Tạ tiểu thư chẳng qua vẫn là học sinh trung học, hai người đính hôn như vậy phải ảnh hưởng đến việc học sao?” Có người hỏi.

      “ Chuyện này liên quan, chúng tôi tại là đính hôn, cũng phải là kết hôn. Được rồi, chúng tôi chỉ có thể trả lời nhiều như vậy, mong các vị chúc phúc cho chúng tôi. Hi vọng các vị hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho chúng tôi, tương lại chúng tôi kết hôn, nhất định mời các vị uống rượu mừng, nhất định.” Tạ Thư Dật cười .

      “A, chúc mừng chúc mừng, chúng tôi rất mong đợi đến ngày hai vị kết hôn a, tin vui này nhất định là tin tức tốt trong giới truyền thông nha.”

      “Phải a, hôn lễ của Tứ Đại Gia Tộc chưa bao giờ lộ ra ngoài, Tạ thiếu, hi vọng ngài nhớ lời hôm nay, đến lúc đính hôn nhất định phải phát thiếp mời cho chúng tôi nha, xem như cho chúng tôi miếng cơm ăn.”

      Mấy câu này của Tạ Thư Dật tao nhã, lễ độ, chu đáo giọt nước lọt, khiến cho đám kí giả biết ý mà lui, tiếc lời lấy lòng.

      “ Được, lúc đó tôi mời các vị, còn bây giờ chúng tôi phải , xin mọi người nhường đường.” Tạ Thư Dật lễ phép .

      Những ký giả kia nhanh chóng tản ra, Tạ Thư Dật lôi kéo Hải Nhạc vẫn cúi đầu rời khỏi tầm mắt đám kí giả.

      Tay Tạ Hải Nhạc ướt đẫm mồ hôi, từ đầu tới đuôi, thuỷ chung câu nào, tâm trạng cực kì khẩn trương.

      “Thư Dật, chúng ta cứ như vậy chưa được đồng ý của ba mẹ mà công khai ra ngoài ánh sáng, liệu có ảnh hưởng gì ?” Hải Nhạc có chút bận tâm.

      ! xử lí tốt rồi, phải sao? Tin tưởng , chúng ta sau này có thể tự do rồi.” Tạ Thư Dật chắc chắc mà – “ Hơn nữa, nhất định phải cùng em đính hôn! Chuyện này ba mẹ thể đồng ý!”

      “ừ.” Trong lòng Hải Nhạc sợi dây vướng mắc cũng chùng xuống.

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật, lấy hiểu biết của mình về , dám chắc mời đám kí giả đó, nếu như lẫn vào Làng Giải Trí tuyệt đối đám kí giả xu nịnh.

      Hơn nữa, rất dễ dàng liền ngăn cản đám người gây khó khăn cho Hải Nhạc, mực bảo vệ cho , thực là ngọn núi kiên cố để dựa vào! Tạ Hải Nhạc suy nghĩ chút trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      Khi Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật về nhà, Mẹ Hải Nhạc cao hứng còn hơn cái gì nữa, bà vốn là nguyện ý để con Mĩ, bây giờ Hải Nhạc lại theo Tạ Thư Dật trở về, bà rất vui vẻ.

      Nhưng mà bà cũng chú ý đến ngón tay Hải Nhạc đeo nhẫn, bà ngẩn người, đoán chừng là như vậy nên Tạ Thư Dật mới đưa Hải Nhạc về. Nếu ngăn cản được hai người ở bên nhau, mà hai người lại tâm nhau, thôi cứ thuận theo tự nhiên.

      Khi đến buổi tối, tivi truyền ra tin tức Hải Nhạc và Thư Dật tuyên bố đính hôn, Tạ ba ba trầm măc lâu, cho đến khi màn hình còn chiếu hình ảnh của hai người nữa, ông cũng câu nào.

      Trong lòng Hải Nhạc vẫn luôn bất an, ba lên tiếng, khiến cho cả đại não đều vô vùng khẩn trương.

      “Ba, hi vọng ba chúc phúc cho chúng con.” Tạ Thư Dật .

      Tạ ba ba thở dài, : " ra , con xử lí rất, ba cảm thấy vui mừng.”


      Hải Nhạc thở phào nhõm.

      “Nhưng mà…” Tạ ba ba trầm ngâm.

      Lòng Hải Nhạc lại nhảy lên cái.

      tại liền đính hôn, có phải qua gấp rút hay ?” Tạ ba ba – “Ba cảm giác được, Hải Nhạc mới chỉ là học sinh trung học năm 2, con công bố như vậy có nghĩ tới ảnh hưởng đến Hải Nhạc chưa?”

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc cái, gì.

      “ Ba cũng ngại ảnh hưởng đến ba…”

      “ Con chỉ sợ là ba mẹ đồng ý.” Hải Nhạc – “ Con sợ hai người cho phép còn với Thư Dật ở chung chỗ.”

      Mẹ Hải Nhạc thở dài cái: " Con tới Mĩ trước bước, Thư Dật liền theo sau, ba mẹ cho dù đồng ý cũng thể ngăn cấm được hai đứa rồi.”

      “Phải, haiz, nếu như các con là tâm nhau, ba chỉ muốn hai đứa ở chung chỗ vui vẻ, ba mự như vậy cũng có thể yên tâm, chỉ sợ hai đứa đến lúc đó lại phát sinh ra chuyện này chuyện kia.” Tạ ba ba .

      , chúng con xảy ra vấn đề gì, cả đời này con đối xử tốt với Hải Nhạc, dì, người yên tâm, ba, ba cũng yên tâm.” Tạ Thư Dật chắc nịch .

      Tạ ba ba suy nghĩ chút, : “ Vậy cũng tốt, ba để cho hai đứa đính hôn, ba mẹ giúp hai đứa chọn ngày tốt! Nhớ a, các con đính hôn rồi, Thư Dật, Nhạc Nhạc là trách nhiệm của con a!” Tạ Thư Dật cao hứng muốn chết, kích động chỉ biết : “ Cám ơn ba, cám ơn ba, con nhớ, con nhớ a.” Tạ Thư Dật đứng phắt dậy năm tay Hải Nhạc, vừa thâm hôn: “ Ba rốt cuộc cũng giao em cho rồi, rất vui mừng.”

      Hải Nhạc xấu hổ rút tay về, còn chưa dám ở trước mặt ba mẹ cùng làm ra cử chỉ thân mật.

      Mẹ Hải Nhạc nhìn ở trong mắt, khỏi dụ mà : “ Mặc dù chúng ta đồng ý cho các con đính hôn, nhưng mà, Thư Dật, coi như là đính hôn, Nhạc Nhạc cũng còn , còn là đứa trẻ, dì hi vọng hai đứa quá giưới hạn, hai đứa việc quan trọng nhất bây giờ là việc học, phải chuyện tình cảm, con hiểu ý dì chứ?”

      Mẹ Hải Nhạc thẳng câu, để cho Thư Dật có chút xấu hổ, Hải Nhạc càng thêm mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.

      “Dì, chuyện này người cứ yên tâm, con làm tổn thương Nhạc Nhạc, con chờ ấy đến khi lên Đại Học.” Tạ Thư Dật . Tạ Thư Dật xong cũng có chút xấu hổ, có thể chờ Nhạc Nhạc cho đến lúc đó sao? Ba năm a! Chỉ sợ phải là thánh nhân a! Nhưng là, sợ Mẹ Hải Nhạc lo lắng Hải Nhạc, chỉ có thể như thế!

      “ Vậy dì an tâm, con phải nhớ kĩ lời mình qua a.” Mẹ Hải Nhạc thoả mãn mà gật gật đầu.

      “Con nhớ được." Tạ Thư Dật nhắm mắt gật đầu cái.

      số việc, thực chỉ có thể đằng làm nẻo, đợi đính hôn rồi, còn có cái gì bận tâm? Dĩ nhiên, muốn ở tình huống đôi bên tình nguyện.

      Tạ Thư Dật khôn khỏi tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc của cùng Hải Nhạc, là ở trong mộng cũng cười ra tiếng a.

      “ Nhạc Nhạc,em , mẹ em là có ý gì a” cố ý giả vờ ngu, hỏi Hải Nhạc, thích xem bộ dạng đỏ mặt nên lời.

      Hải Nhạc đỏ mặt liếc cái: “ bây giờ là giả ngu sao? Vừa rồi phải trả lời vô cùng tốt sao? phải nhớ kỹ lời mình , trước khi em lên Đại học, tuyệt đối được chạm vào người em!”

      Tạ Thư Dật phát mình lại bị Hải Nhạc cấm đoán, vội vàng : " Ặc, chỉ là cho Nhạc mẫu đại nhân nghe thôi, phải cho em nghe, em đừng có để trong lòng.”

      Thấy mặt Hải Nhạc mặt trầm xuống, chỉ phải : “ Chuyện này, em hoàn toàn có quyết quyết định, rồi, em bảo về phía dông, tuyệt đối về phía tây, ép buộc em làm chuyện mình thích.”

      “Được rồi, chúng ta cần thảo luận vấn đề này, thiệt là, biết trong đầu cả ngày lẫn đêm rốt cuộc là suy nghĩ cái gì a.” Hải Nhạc cảm thấy cái vấn đề này rất lúng túng, khó chịu chết rồi.

      “Trong đầu ta cả ngày lẫn đêm chỉ nghĩ đến em a, em tin sao? Đem nó mở ra nhìn chút!” Tạ Thư Dật cười hì hì lôi kéo Hải Nhạc tay gõ đầu của mình – “ Em mở ra xem , trong này tất cả đều là em.”

      “Ghét, đối với hơi tốt chút, lại trở mặt thành người khác, trong đầu toàn suy nghĩ lưu manh a!” Hải Nhạc gõ cái lên đầu của .

      “Bộ mặt lưu manh của , chỉ có em mới thấy, chỉ có em mới có thể lưu manh,còn những người khác, đến nhìn mặt cái cũng thấy lười rồi, sao có thể lưu manh chứ!” Tạ Thư Dật ôm lấy Hải Nhạc, hôn lên làn da mềm mịn của , Hải Nhạc bị nhột, cười trốn ra khỏi vòng tay .

      Về sau, Thư Dật nhớ lại Long Đế Uy giao trả lại cho dây chuyền cá heo, trịnh trọng đem dây chuyền đeo lên cổ Hải Nhạc, : “ Về sai cho phép lấy xuống, nếu em lấy nó xuống trừng phạt em nặng!”

      “ Biết rồi, nữa lấy xuống á." Hải Nhạc le lưỡi cái.

      Thư Dật cốc đầu cái: “ Còn chiếc nhẫn cũng cho lấy xuống! tặng đồ cho em, em phải quý trọng nó!”

      “Biết rồi mà." Hải Nhạc suy nghĩ chút – “ Hình như em cũng chưa tặng cho món đồ nào.”

      gỡ miếng ngọc cổ xuống, trịnh trọng đeo lên cổ Tạ Thư Dật.

      Đây là miếng ngọc bảo hộ, mẹ giúp em cầu được, em vẫn luôn đeo lên cổ, cho đến bây giờ cũng chưa từng lấy xuống. Bây giờ em đưa nó cho , hi vọng nó có thể phù hộ cho cả đười bình a vô , thấy nó cũng chính là thấy em, cũng được gỡ xuống nha!” Hải Nhạc .

      biết rồi, cám ơn em tặng món đồ mà em quý nhất, bao giờ tháo nó xuống!” xong, Tạ Thư Dật liền hướng môi Hải Nhạc cho nụ hôn sâu.

      Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc quả được là làm được, hai người nhanh chóng tìm đại sư để xem ngày hoàng đạo, nhưng mà đại sư ngày tốt trong ăm này phải chờ tới nguyệt phân ngày 6 tháng 9, cho dù là ngày hay dương cũng đều là ngày đại cát. Hơn nữa ngày sinh của hai người cũng thích hợp để kết hôn ngày đó, cách khác, bọn họ phải tháng 9 mới có thể đính hôn.

      Tạ Thư Dật gấp đến độ muốn chết, cuộc sống tốt đẹp của lại phải đến nguyệt phân mới có được sao? phiền toái.

      Dù sao hai người có thể ở cùng nhau, sớm muộn đều ở cùng nhau, muộn mấy tháng đính hôn, có quan hệ gì?

      “Nhưng là, nhưng là” Tạ Thư Dật trong lòng đầy tâm tình, ở trước mặt Hải Nhạc cách nào được, như đưa đám muốn chết.

      có sao á..., chỉ là đợi thêm mấy tháng thôi mà, bây giờ là tháng 6 rồi, tháng 6, Rằm tháng 7, qua tháng 8 chúng ta liền đính hôn, chẳng qua chỉ là 3 tháng thôi mà!” Hải Nhạc hôn cái an ủi .

      “ Ai, được rồi, có thể chịu đựng, có thể chịu đựng, cũng chỉ là ba tháng, chẳng qua chỉ là hơn 90 ngày mà thôi, đếm đầu ngón tay rất nhanh tới.” Tạ Thư Dật miễn cưỡng .

      “ Trong ba tháng này ba mẹ vừa vặn có thể chuẩn bị cho chúng ta a. Được rồi, chẳng qua là hơn chín mươi ngày mà thôi á..., lại , cho dù chúng ta có đính hôn, chúng ta còn phải là ngày ngày đều ở cùng nhau sao?” Tạ Hải Nhạc .

      “Nhưng mà, đính hôn, giống như là mua bảo hiểm, trong lòng an tâm hơn, hơn nữa… ai!” Tạ Thư Dật khỏi ngừng lại câu chuyện.

      Trong lòng thực có suy nghĩ như vậy, Hải Nhạc hiểu, hoàn toàn hiểu trong lòng là cỡ nào nôn nóng nảy, muốn cùng ở chung chỗ, cũng muốn tất cả của thuộc về . Nhưng mà, ai, Hải Nhạc là đơn thuần, căn bản cũng biết, sống ở bên như vậy trong 3 tháng, còn phải Liễu Hạ Huệ nha! Ai! là ông trời chiều ý lòng người nha, đợi lâu như vậy, thực nổi điên mất. (((((((((Liễu Hạ Huệ, danh nhân Trung Quốc…. gần nữ sắc, ở bên phụ nữ mà nổi tia dục vọng.))))))

      Xem ra, cũng chỉ có thể đợi.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 149: Đứa Bé Là Của Tạ Gia!

      “Này, các cậu nhìn tin tức chưa? Hai em Tạ gia tuyên bố đính hôn rồi, Tạ Hải Nhạc trong tay cũng đeo nhẫn rồi, oa, hạnh phúc a.”

      “Đúng vậy a, Đúng vậy a, tớ phát bọn họ thực rất xứng đôi a! Tớ bây giờ mê hai người họ mất rồi, tớ còn tải hình hai người nắm tay nhau xuống làm hình nền điện thoại nha, cậu xem , thực rất hạnh phúc a!”

      “Hai người ra là phải là em ruột, lúc trước cứ nghĩ rằng họ là em cùng cha khác mẹ, ra là cũng có chung cha mẹ ruột. Lúc trước báo chí viết như vậy hại tớ vỡ mộng, bây giờ hai người họ đính hôn, tớ thực rất cao hứng nha.”

      “Đúng vậy a! Đúng vậy a, tớ thực thấy vui vẻ thay họ nha, Tạ Thư Dật rất đẹp trai a, tớ quyết định vừa mê ấy, vừa mê Thường Hàn! Tạ Hải Nhạc hạnh phúc khi có được tình của Tạ Thư Dật, hâm mộ nha!”

      Mấy nữ sinh ở bên cạnh rôm rả thảo luận về chuyện tình em Tạ gia.

      Trì Hải Hoan nằm ngủ giường, chịu nổi, bật dậy hô to: “ Các người có biết phiền hả? thấy người ta ngủ sao?”

      Trong đó nữ sinh cười cười, :” Nhưng mà, bạn học Trì Hải Hoan, phải cậu cậu và Tạ Hải Nhạc là chị em song sinh sao? Cậu nên chúc mừng cho bọn họ mới phải chứ ? Hay là cậu ghen tỵ với em của mình? Cậu và em giống nhau như vậy, hại chúng tớ lúc trước còn cho rằng cậu là Diêu Nhạc Nhạc. Nhưng mà Tạ Thư Dật cậu, lại em cậu, cậu có phải là tức giận a?”

      Vốn là vô tình giỡn như vậy, lại vừa vặn đâm trúng chỗ đau của Trì Hải Hoan, từ giường tuột xuống, lao tới vị nữ sinh kia, nữ sinh kia có phòng bị, bị Trì Hải Hoan túm tóc, hướng lên mặt cho mấy bạt tai, thét lên chói tai, đột nhiên xảy ra đánh nhau khiến hai bé bên cạnh sợ đến ngây người.

      “Chết ! Mày chết ! Mày chết !” Trì Hải Hoan túm lấy mái tóc dài của bạn kia, ngừng đập đầu bé vào tường. yếu ớt, vô lực phản kích, thét lên hô cứu mạng, hai người bạn luống cuống tay chân muốn kéo Trì Hải Hoan ra, nhưng Trì Hải Hoan nổi cơn điên nhất quyết chịu buông tay, mà còn nắm chặt hơn. Hai nữ sinh bất lực đành phải mở cửa phòng kí túc xá chạy ra ngoài cầu cứu.

      Nữ sinh bị đánh trong lúc rối loạn giơ chân đá lung tung về phía Trì Hải Hoan, may thay lại có cước đạp trúng bụng Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan đột nhiên buông ta ra, lùi lại vài bước, lập tức ôm bụng ngồi xuống , thống khổ mà kêu lên.

      Bạn cùng phòng cùng từ bên ngoài chạy tới người cửa, nhìn Trì Hải Hoan ngồi dưới đất liền bị doạ sợ.

      “Tớ chỉ đá ta cái thôi, chuyện liên quan đến tớ a.” Nữ sinh kia bị Trì Hải Hoan đánh cho mặt mũi máu me tùm lum, tóc tai cũng bị kéo bù xù, nhìn rất chật vật.

      “Trì Hải Hoan, cậu sao chớ?" nữ sinh tốt bụng đỡ Trì Hải Hoan đau đớn thống khổ: “ Cậu có muốn đến phòng y tế xem qua hay ? Hay là trực tiếp bệnh viện nha?”

      “Đưa tôi bệnh viện, tôi muốn bệnh viện!” Trì Hải Hoan nhịn đau .

      phải bệnh viện, như vậy mẹ mới có thể đến xem , muốn làm đứa trẻ bị vứt bỏ.

      Mẹ Hải Nhạc nghe tin liền vội vã chạy tới bệnh viện.

      “ Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trì Hải Hoan, con làm sao vậy? Sao lại bị đưa đến bệnh viện a?” Mẹ Hải Nhạc ngồi ở bên giường lo lắng hỏi.

      Bà đối với Trì Hải Hoan vẫn rất quan tâm, cũng là muốn nhận ra hành vi sai trái của mình, bà tha thứ cho , dù sao Trì Hải Hoan cũng còn , hiểu chuyện nên mới làm ra những chuyện có đầu óc như vậy! Nhưng mà có nghĩ tới, khi gặp mặt lại ở trong bệnh viện, dù sao Trì Hải Hoan cũng là con bà, trong lòng bà rất lo lắng.

      “Mẹ!” Trì Hải Hoan mặt trợt xuống hai hàng nước mắt, nức nở tựa đầu vào lòng bà.

      “Con , con có chuyện gì chứ?” Mẹ Hải Nhạc hỏi

      Vị nữ bác sĩ đứng bên : “ Ngài là mẹ của đứa trẻ này sao?”

      “Đúng vậy đúng vậy.” Mẹ Hải Nhạc gần đầu lia lịa.

      “ Tôi có lời muốn với phu nhân.” Nữ bác sĩ .

      Mẹ Hải Nhạc thấy bác sĩ gương mặt ngưng trọng, khỏi trong lòng bất an, theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.

      Bác sĩ : “ Con phu nhân mang thai, thai nhi cũng được ba tháng.”

      cái gì?” Tin tức này quá mức đột ngột, quả là tin động trời, thiếu chút nữa hù mẹ Hải Nhạc bất tỉnh!

      “Ông trời ơi! Ông trời ơi!” Mẹ Hải Nhạc tin nổi, loạng choạng mấy bước, bà có cách nào tiếp nhận nổi đứa con của mình mới 16 tuổi mà lại mang thai, hơn nữa, lại còn được 3 tháng.

      “Các vị nên xem xét lại muốn hay muốn giữ đứa bé lại.” Bác sĩ thấy mẹ Hải Chính các ngươi xem chút đứa này là muốn, còn chưa phải muốn." Bác sĩ thấy Mẹ Hải Nhạc khiếp sợ như vậy, khỏi lắc đầu thở dài hiểu nổi thiếu nữ bây giờ.

      “Được rồi, cảm ơn bác sĩ nhắc nhở”

      Mẹ Hải Nhạc hữu khí vô lực lần nữa vào phòng bệnh, bà muốn đánh Trì Hải Hoan bạt tai, nhưng nhìn thấy con nước mắt lưng tròng trong lòng lại nỡ, bà nhịn được lại rơi lệ.

      , đứa này là của ai? ! Tôi muốn giết ! Tôi muốn giết !” Mẹ Hải Nhạc cáu kỉnh hỏi Trì Hải Hoan.

      “Mẹ” Nước mắt Trì Hải Hoan cứ thế ngừng rơi, nức nở : “ Mẹ, mẹ xem? Mẹ xem là của ai? Đứa bé này còn có thể là của ai chứ?”

      Trì Hải Hoan thực biết là mình mang thai, bởi vì kì kinh nguyệt của đều, hai tháng mới có lần là chuyện bình thường, hơn nữa nghe lúc mang thai phải có phản ứng thai nghén sao? Trì Hải Hoan ngoại trừ lúc trước có chút ghê tởm muốn ói nhưng vẫn rất thèm ăn, vẫn tham ăn, vẫn có thể nằm. Cho nên cho rằng dạ dày mình tốt, lại nghĩ đến mình mang thai.

      ràng Trì Hải Hoan nghe người ta dùng thuốc là có thể ngừa thai, cũng uống rồi, cũng xác định là vượt qua ngày nguy hiểm rồi, tại sao lại vẫn mang thai chứ?

      lẽ thuốc bị hỏng sao? Tại sao chứ?

      “Tạ Thư Dật, Trì Hải Nhạc, tất cả đều tại chúng mày hại tao! Đều do chúng mày! Đều do chúng mày!”

      Vừa nghĩ tới màn hình TV Tạ Thư Dật và Hải Nhạc thân mật mười ngón tay đan xen, lại còn cùng với Hải Nhạc đính hôn, mong mọi người chúc phúc, lòng của Trì Hải Hoan lại co rút đau đớn.

      , chúc phúc cho bọn họ, Trì Hải Hoan nguyền rủa bọn họ, trăm lần nguyền rủa bọn họ đời đời kiếp kiếp cũng được ở bên nhau.

      Tạ Thư Dật! Tôi để cho các người ở bên nhau! Tôi đứa bé là của , nó chính là của !

      Tôi rồi, những đau khổ mà tôi phải chịu, tôi đòi lại từ các người gấp trăm lần!

      Trì Hải Hoan ở trong lòng ngừng gào thét, mẹ Hải Nhạc hề biết trong lòng con mình là cái ý nghĩ ngoan độc kia, bà như bị người ta đánh cho gậy, đứng im hề hé câu.

      Hồi lâu, bà mới run giọng hỏi: “ là Thư Dật hay sao? Là tạ Thư Dật hay sao?”

      Trì Hải Hoan cắn môi, cúi thấp đầu khóc thút thít.

      “Trời ạ! Nghiệp chướng a! Nghiệp chướng a! Tại sao có thể như vậy a!” Mẹ Hải Nhạc cơ hồ thống khổ đến điên rồi.

      Ngày Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc đính hôn cũng an bài tốt lắm a, nghĩ đến Trì Hải Hoan lại mang thai đứa con của ? Chuyện này làm sao có thể là tốt chứ? Mẹ Hải Nhạc thống khổ phải muốn chết .

      “Sớm biết tụi mày xuống hành hạ mẹ, mẹ ban đầu nên sinh ra tụi mày a! Nghiệp chướng a! Nghiệp chướng a!” Mẹ Hải Nhạc khóc đến sắp bất tỉnh.

      “Mẹ, mẹ, con biết phải làm gì bây giờ? Con biết phải làm gì bây giờ?” Trì Hải Hoan cũng khóc hỏi mẹ.

      “Mẹ biết, mẹ cũng biết.” Mẹ Hải Nhạc cũng vô định mà .

      “ Mẹ, mẹ! Đây là đứa bé của Tạ gia! Là cốt nhục của Tạ gia.” Trì Hải Hoan khóc rống kêu.

      “Ôi đứa con tội nghiệp của tôi! Đứa con tội nghiệp của tôi!” Mẹ Hải Nhạc cũng khóc rống đem Trì Hải Hoan ôm vào trong lòng, bà hoàn toàn quên mất Trì Hải Hoan đối xử tệ như thế nào với Hải Nhạc, dù thế nào Trì Hải Hoan cũng là con của bà. Bà làm sao có giúp ? Làm sao có thể thấy chết mà cứu?

      “Trì Hải Hoan mang thai, là con của Thư Dật.” Mẹ Hải Nhạc mặt chút thay đổi lên tiếng.

      “ Cái gì?" Tạ ba ba giật mình.

      thể nào! thể nào!” Tạ Thư Dật cơ hồ nhảy lên.

      Mà nồi đằng kia giật mình cái, mặt trắng bệch chút huyết sắc.

      Tỷ tỷ mang thai? Nghi ngờ là con của Thư Dật, hồi suy nghĩ trong lòng, trước mắt liền như mảnh đen tối.

      Làm sao có thể? Làm sao có thể? ta nhất định là lừa gạt dì! Là lừa gạt dì! Nhất định là ta thấy con cũng Hải Nhạc hoà thuận vui vẻ nên mới bày trò phá hoại chúng con! Nhất định thể nào mang thai con của con, con với ta hề xảy ra chuyện kia, hề!” Tạ Thư Dật kích động hướng trung vung quyền.

      Mẹ Hải Nhạc ngó cái, : “ Con bé bây giờ còn nằm trong bệnh viện để quan sát, bác sĩ hỏi dì có muốn bỏ đứa bé, nhưng Hải Hoan nó nhất định chịu.”

      “Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Tạ Thư Dật do kích động mà trở nên si ngốc, ngã ngồi ghế salon, nổi tiếng nào.

      ràng cảm giác mình có cùng Trì Hải Hoan xảy ra chuyện nam nữ thân mật, tại sao ta có thể mang thai chứ?

      Tạ Thư Dật khỏi thống khổ ôm kín đầu.

      Mà Hải Nhạc, ánh mắt đờ dẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Thư Dật che kín đầu.

      Ông trời muốn cho bọn họ ở bên nhau sao? Cho nên, đợi cùng đính hôn rồi đến chia rẽ bọn họ sao?

      Nước mắt lạnh băng từ trong mắt Hải Nhạc ngừng tuôn rơi.

      “ Ông xã, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?” Mẹ Hải Nhạc cũng kiềm chế được mà khóc lên.

      Đầu của Tạ ba ba rất đau, cái nhà này cứ như vậy huyên náo, còn có thể là nhà sao?

      Làm sao bây giờ? Ông cũng biết nên làm sao làm sao đây rồi !

      Trì Hải Hoan đứa trong bụng, nên xuất ! Như vậy Thư Dật cùng Hải Nhạc được ở bên nhau!

      phải là ông thiên vị, Thư Dật muốn cùng Hải Nhạc ở chung chỗ, ông cũng muốn như vậy. Đứa trẻ Hải Nhạc này là ông nhìn nó lớn lên, tính tình thiện lương, như Trì Hải Hoan, nghĩ tới thủ đoạn thâm độc mà Trì Hải Hoan đối phó Hải Nhạc, ông rét mà run. Ông muốn đứa trẻ tâm địa xấu xa làm con dâu mình!

      Nhưng mà, Trì Hải Hoan lại mang thai đứa con của Thư Dật, lại chịu bỏ đứa bé, chuyện này phải xử lí như thế nào mới tốt a?

      Nếu như là đứa con nhà khác, có thể dùng tiền mà đuổi ta , đằng này Trì Hải Hoan lại là con của Tư Nguyên, là con của vợ ông! Tại sao lại như vậy chứ? Ông tròi có phải là đùa giỡn Tạ gia? Vui đùa như vậy phải là quá mức rồi, là liên quan đến mạng người a!

      Trong nháy mắt, Tạ ba ba trông như vừa già mười tuổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :