1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 141: Chân Tướng 2

      Trì Hải Hoan cơ hồ muốn ngất ! tạ Thư Dật nghe đoạn ghi này, hai tay thể khống chế nắm chặt thành hai quả đấm, nghĩ tới, Trì Hải Hoan thế nhưng lại ác độc như thế, để cho Nhạc Nhạc ăn thuốc như vậy ! ta còn là con người sao? Coi như là người khác, cũng thể như vậy dùng cái dạng thủ đoạn ti tiện này, huống chi, Nhạc Nhạc chính là muội muội của ta! muốn vì vậy giết ta! muốn giết ta!

      Mà Tạ ba ba cùng Mẹ Hải Nhạc cũng đứng ở nơi đó ngây người như phỗng, bọn họ thể tin, thể tin!

      Máy tính tiếp tục phát ra thanh: “ Em hiểu rất ! Em hiểu! Thầy Thích, xin thầy giúp em”. Là thanh suy yếu của Hải Nhạc.

      “Được, tôi giúp em.” thanh Thích Hán Lương.

      “ Lão sư, viên thuốc kia bị em đè ở đầu lưỡi có nuốt xuống, em đến phòng rửa tay phun ra, nhưng mà còn tan chảy chút, em bây giờ bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng, toàn thân đều nóng lên, trong lòng rất khó chịu. tại thuốc còn chưa phát tác được bao nhiêu, ý thức của em còn thanh tĩnh thầy hãy lấy giúp em bộ quần áo ban công, nếu như em ý thức tỉnh táo nữa rồi thầy ở bên ngoài cho dù có thế nào cũng tuyệt đối được mở cửa, được ? Thầy nhất định phải giúp em”. Là tiếng khóc của Hải Nhạc.

      “ Bằng , để tôi đưa em đến bệnh viện , ngâm nước lạnh phải là biện pháp, em bị cảm lạnh mất.”
      , còn kịp rồi! Lão sư, ! giúp em đổ đầy nước!”

      “Được rồi! Tôi !" Sau đó truyền tới là tiếng ào ào, cùng với tiếng Hải Nhạc thở hổn hển.

      “Tốt lắm, tôi đỡ em vào trong”.

      , nên đụng em, tự em , lão sư nhớ nhất định phải kiên định! Em ở bên trong nếu có hồ ngôn loạn ngữ xin thầy mở cửa, thầy tuyệt đối thể mở!”

      “Được, lão sư đồng ý giúp em, em hãy yên tâm ”.

      Mặc dù chỉ là thanh, nhưng lòng của Tạ Thư Dật đau, có thể tưởng tượng ra được Hải Nhạc phải dùng bao nhiêu ý chí, dựa vào chính mình mà tới phòng tắm, đem thân thể nóng rực của mình ngâm voà nước lạnh! Nếu là , có thể làm được sao? có thể sao?

      “ Lạnh quá a! Lạnh quá" Hải Nhạc run lẩy bẩy.

      Quả nhiên, đến lúc Hải Nhạc liền hồ ngôn loạn ngữ rồi, gõ cửa, cũng tướng môn kéo đến cạch cạch vang, để cho Thích Hán Lương mở cửa, quá lạnh rồi, sắp lạnh muốn chết, cầu xin nhanh lên chút mở cửa, Thích Hán Lương mực bên ngoài để cho kiên trì, kiên trì mọi chuyện tốt lên. Tạ Thư Dật đau lòng nước mắt từ trong mắt của tràn mi ra.

      ra là, nóng rần lên nhiều ngày thế kia, cũng bởi vì đêm đó ngâm mình quá lâu trong nước lạnh!

      chịu nhiều thống khổ như vậy, nhưng là, thế nhưng tin ! Còn nháo cùng chia tay! đến cùng là làm cái gì? Ông trời, trừng phạt chứ! Trừng phạt xuống Địa ngục chứ! nguyện ý trong Địa ngục tiếp nhận Luyện Ngục nỗi khổ! Để bù đắp lại tổn thương cho !

      Lúc này Hải Nhạc, mặt chút thay đổi vẻ mặt chết lặng ngồi ở trước máy vi tính, giống như nghe được là thanh của người khác, phải là chính , lòng của Tạ Thư Dật đau hơn rồi, so đao cắt còn đau hơn!

      nhịn được nức nở nhẹn ngào ra tiếng, muốn ôm vào lòng, chặt ôm vào trong ngực, để cho quên mất những thứ đau đớn kia!

      Cuối cùng, truyền đến thanh Hải Nhạc mệt mỏi: " Lão sư, em nghĩ em tốt rồi, tốt rồi, dược lực qua, em rất mệt mỏi, rất lạnh, em tắm xong, em muốn ngủ, thầy có thể thả em ra rồi.”
      “Được rồi.”

      thanh cửa phòng tắm mở ra.

      “Vậy em ngủ , tôi cũng vậy bị em hù dọa ra khỏi thân mồ hôi, có thể hay mượn phòng tắm của em tắm rửa chút?”

      “Xin cứ tự nhiên.”

      Đoán chừng máy nghe lén để ở lại phòng tắm, chỉ nghe được trong phòng tắm hoa lạp lạp tiếng nước chảy, cùng thanh Thích Hán Lương lầm bầm lầu bầu: " Thích Hán Lương, ngươi giúp ấy, ngươi hối hận ? Có phải hay trong lòng có chút hối hận? Ngươi hoàn toàn có thể mượn cơ hội này lấy được ấy! Nhưng là ngươi tại sao có làm như vậy đây? Tại sao phải làm chính nhân quân tử đây? Ai, nhưng là Hải Nhạc đáng giá để ngươi làm vậy, tự ái, đáng giá để bất kì nam nhân nào trợ giúp cùng lòng đối đãi, ai, chẳng qua là ấy làm như vậy, phải hơn phân nửa là vì tạ Thư Dật sao? biết là tạ Thư Dật biết ta cùng Hải Nhạc sống chung phòng, có thể hay ghen? Tốt nhất là ghen, tốt nhất hai người huyên náo chia tay! Chia tay tốt nhất! Ai, tạ Thư Dật may mắn, gần quan được ban lộc! Hải Nhạc đến bây giờ cũng biết mày thích ấy.Haiz, lạn hảo nhân a! Lạn hảo nhân!”

      Huyên thuyên đống lớn lầm bầm lầu bầu, nghe được, Thích Hán Lương mình mặt đỏ rần.

      lát sau, tiếng nước chảy đóng, Thích Hán Lương mở ra cửa phòng tắm, sau đó, liền truyền đến tạ Thư Dật tiếng rống to.

      Xong rồi xong rồi! Ta chỉ là chơi khá, tạ Thư Dật trở lại! Lần này Hải Nhạc hỏng bét! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ à? Tạ Thư Dật nhất định cho là ta cùng ấy có cái gì rồi ! Hải Nhạc nguy rồi!" Thanh Thích Hán Lương vội vã cuống quít huyên thuyên, nữa là thanh tất tác mặc quần áo.

      Rất nhanh liền truyền đến tiếng đánh nhau, còn có Trì Hải Hoan mỗi câu, ràng truyền tới, cuối cùng là tạ Thư Dật chia tay rời , tiếng Hải Nhạc khóc rống lên.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 142: Mĩ Quốc, Rời Khỏi !

      Hải Nhạc nhanh chóng ngưng hẳn đoạn ghi kia.

      “Đây là mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó." bình tĩnh .

      Cả trong phòng khách yên tĩnh, ngay cả rơi cây kim mặt đất cũng có thể phát ra tiếng vang rồi.

      Hải Nhạc thở dài cái, : " Ba, mẹ, xin lỗi, con vốn là muốn ra , sợ các người hiểu biết chân tướng lại thương tâm, nhưng là, con muốn làm cho các người hiểu lầm con, con muốn đeo cái nồi đen này."

      Trước khi rời , quay lại với Trì Hải Hoan: " Chị, lần này lại để em được lợi rồi, xin lỗi, nhưng em cũng ngờ chị lại ngu xuẩn như vậy, lúc đó em tin Thư Dật, chị hẹn em ra ngoài, dĩ nhiên em có phòng bị. Chị, em cũng phải ngu ngốc, càng muốn cùng chị tranh giành cái gì, chị là chị song sinh cùng bào thai với em, nhưng việc làm của chị khiến em quá thất vọng! Nếu như tối nay chị ở trước mặt ba mẹ quạt gió thổi lửa, em còn định đem đoạn ghi này ra ánh sáng, em chôn giấu nó ở trong lòng, nhưng chị khiến em thất vọng! Em càng muốn ra chuyện chị đối với em mà ra tay độc ác như vậy, là do chị ép em ra ! Đây gọi là gì chị biết ? Là gieo gió gặt bão thôi. Trì Hải Hoan toàn thân cũng phát run, câu cũng nên lời.

      Hồi lâu, Mẹ Hải Nhạc kiên khó khăn lên tiếng: " Nhạc Nhạc…” Bà thực chất ra lời mà khóc rống lên.

      “ Đừng khóc, đừng khóc, Nhạc Nhạc phải là rất tốt sao?" Tạ ba ba vội vàng ôm vợ, an ủi bà.

      Sau đó, ông đối với Trì Hải Hoan : " Trì Hải Hoan, rất để cho tôi thất vọng, Tạ gia hoan nghênh .”

      Trì Hải Hoan cũng khóc ồ lên: " ba, con sai lầm rồi, con sai lầm rồi! Tha thứ con đây lần thứ nhất! Tha thứ cho con được ? Con lần sau cũng dám nữa! Thích lão sư ở chung chỗ, con có ác ý! Mẹ! Con xin mẹ!”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng lên tiếng: " Trì Hải Hoan, tốt nhất liền ra khỏi đây, đừng ép tôi động thủ đánh phụ nữ! Về sau cấm bước vào cửa Tạ gia bước”.

      Trì Hải Hoan thấy mẹ im lặng lên tiếng liền vọt tới trước mặt Hải Nhạc cho là muốn đánh liền lụi về sau hai bước, Ttới Hải Nhạc trước mặt, Hải Nhạc cho là cômuốn đánh , khỏi lui về sau hai bước,Tạ Thư Dật thấy Trì Hải Hoan xông tới, sợ ta làm hại Hải Nhạc cũng xông tới, kéo Hải Nhạc vào trong ngực .

      “Trì Hải Hoan! còn muốn làm gì? hãm hại phải Nhạc Nhạc còn chưa đủ sao? hành hạ ấy còn chưa đủ sao?” rống giận .

      Trì Hải Hoan nước mắt lưng tròng nhìn Nhạc Nhạc, cạch oành tiếng quỳ rạp xuống bên chân của Hải Nhạc, than thở khóc lóc lấy tay đánh vào mặt của mình: " Nhạc Nhạc, em hãy tha thứ cho chị, tha thứ cho chị có được ? Chị là nhất thời hồ đồ, ma xui quỷ khiến nên mới làm như vậy, em hãy tha thứ cho chị, chị lần sau cũng dám nữa! Nhạc Nhạc! Em hãy tha thứ cho chị! Tha thứ cho chị !”

      Tạ Thư Dật thấy vậy nhị được nữa cước Hải Hoan ngã ra, điên cuồng rống lên: " cách nào tha thứ! Cũng đáng được tha thứ! tránh ra! xứng làm chị của Nhạc Nhạc! Lòng dạ ác độc như , thủ đoạn ti tiện như vậy cũng nghĩ ra được! phải là người! con quỷ đội lốt người!”

      Trì Hải Hoan hét lên tiếng ngã xuống, ngẩng đầu lên chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng từ mọi người, ngay cả mẹ cũng nhìn với ánh mắt xa lạ, Hải Hoan ô ô ôm mặt mà khóc lên.

      Hải Nhạc trong lòng có chút nhẫn tâm, : “ Chị đứng lên , đứng lên chuyện.”

      “Thứ người như thế! Em vẫn để ý ta làm cái gì? Em quên ta đối xử với em như thế nào rồi sao?” Tạ Thư Dật cơ hồ nổi trận lôi đình.

      Hải Nhạc nhàng đẩy ra, nhàn nhạt : " Phải, tôi biết thể nào tha thứ, chị hung hăng đâm tôi đao, còn , sao? lựa chọn của sát muối lên vết thương của tôi, để cho tôi càng thêm đau, đau đến chết sống lại. Tôi với , tôi với Thích lão sư cái gì cũng có, thế nhưng lại lựa chọn chia tay, lựa chọn vứt bỏ tôi! Khi đó, tôi cần nhất quan tâm của , cần nhất là tôi, nhưng lại khiến tôi tổn thương, chị ta đáng được tha thứ! Nhưng sao? cùng chị ta có gì khác nhau? Mặc dù chị ta muốn tổn thương tôi, nhưng được như ý muốn, mà , tạo cho tôi vết thương cách nào bù đắp được, so với chị ta lại càng đáng được tha thứ” Lời cuối cùng là Hải Nhạc nghẹn ngào ra trong nước mắt.

      Tạ Thư Dật ngơ ngác đứng ở nơi đó, mặt trợt xuống hai hàng nước mắt trong suốt.

      có sai, thời điểm đó cần nhất là quan tâm của , thế nhưng lại hung hăng xát muối vào vết thường lòng của ! Là sai rồi! Là sai rồi!

      Hải Nhạc đến bên mẹ, đưa tay ôm lấy bà mà khóc lên, mẹ Hải Nhạc quay người ôm lấy Hải Nhạc, vừa khóc vừa : “ Nhạc Nhạc, tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ, là mẹ tốt! Là mẹ bảo vệ tốt cho con! Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con !”


      “ mẹ, Nhạc Nhạc phải là sao sao? cần tự trách." Hải Nhạc .

      “Nhạc Nhạc, là ba cũng có lỗi, ba nhận lỗi với con, ba nên cho là con cùng Thích lão sư có cái gì, xin lỗi!" Tạ ba ba cũng đưa tay ôm lấy Hải Nhạc.

      “Ba, con trách ba, là trách bản thân con có xử lí tốt, hại ba mẹ phải lo lắng, là lỗi của con, con xin lỗi” Hải Nhạc .

      “Con có thể tha thứ cho ba mẹ ?” Tạ ba ba .
      “Ba mẹ có làm sai cái gì, bảo con làm sao tha thứ a!” Hải Nhạc thản nhiên cười.

      “Hảo, tốt, là đứa con ngoan của ba!" Tạ ba ba cảm khái mà .

      “ Chẳng qua là ba mẹ, Nhạc Nhạc có thể muốn rời khỏi nhà thời gian, con muốn cùng chị Tương Tư Mĩ, ba mẹ hai người nhất định phải chăm sóc mình tốt.”
      “Con nước Mĩ? Con là muốn Mĩ? Ba còn cho là con chơi? Con đến nơi đó làm cái gì? cho , có con, ba rất nhớ, ba cho con .” Tạ ba ba hoảng loạn .

      “Nhưng mà con cũng hoàn tất thủ tục rồi, chị Tương Tư hiệu suất rất nhanh, con cỉ nhắc tới chị ấy giúp con làm xong hộ chiếu rồi, con bây giờ có thể theo chị ấy rời .” Hải Nhạc mỉm cười , ra trong lòng cũng có chút chua xót, lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng có rời khỏi nhà xa ba mẹ, đột nhiên phải rời , hơn nữa còn là vạn dặm ở tận nước Mĩ, nỡ.

      “Nhạc Nhạc! Con thậm chí còn thèm nghĩ đến ba mẹ sao? Tại sao lại muốn khỏi đây? Người nhà đoàn tụ ở chung chỗ phải rất tốt sao?” Mẹ Hải Nhạc lại khóc nữa .

      “ Mẹ, con thể nào mãi sống bên cạnh ba mẹ, coi như con là chú chim , đến lúc đủ lông đủ cánh, con muốn bay xa hơn, mẹ, con cũng phải là trở lại, hơn nữa mẹ cũng có thể đến nước Mĩ để thăm con mà." Hải Nhạc an ủi .

      “Hải Nhạc, em phải Mĩ, tôi ở bên đó có rất nhiều bạn bè họ giúp đỡ cho em. Đợi qua hết học kì này, tôi qua đó giúp em.” Thích Hán Lương cơ hồ kích động muốn hoan hô rồi, nếu là Hải Nhạc Mĩ, nhất định lập tức từ chức, muốn lập tức Mĩ, đến đó còn tồn tại của Tạ Thư Dật, tin là thể khiến cho Hải Nhạc .

      “ mẹ thể xa con, nên ! có được ! Con phải là muốn cùng Thư Dật ở chung chỗ sao, các con ở cùng nhau, ba mẹ ngăn cấm con nữa, chỉ cần con ở lại đây bên cạnh mẹ, dù con muốn qua lại với ai mẹ cũng ngăn cấm nữa! Nhạc Nhạc, ở lại đây con.” Mẹ Hải Nhạc thương tâm khẩn cầu .

      Hải Nhạc khổ sở cười cười, lời này của mẹ ra quá muộn, bây giờ cùng Tạ Thư Dật còn có cái gì có thể đây? cần tình tin tưởng.

      “ Mẹ, con quay về thăm mẹ, con với chị Tương Tư cùng nhau, con nhất định sống tốt, tương lại mẹ nhất định nhìn thấy Hải Nhạc hoàn hảo, hoàn toàn lột xác." Hải Nhạc vẫn như cũ , chút nào lung lay ý định.

      Liên tiếp mấy ngày, Mẹ Hải Nhạc cùng Tạ ba ba mực giữ Hải Nhạc ở lại, nhưng Hải Nhạc là kiên định muốn Mĩ, bọn họ cuối cùng cũng đành phải từ bỏ ý định thuyết phục .
      Mà Trì Hải Hoan, cũng đành phải khỏi Tạ gia, bất đắc dĩ ngủ tại trường, khóc thút thít thỉnh cầu, nhưng Tạ ba ba cứng rắn đuổi đến trường, này, tâm can quá độc ác, thủ đoạn làm cho người ta rét mà run. Xem ra lần trước Thư Dật bị ta bày trò đúng là lừa bọn họ, tuyệt đối cũng là do ta bày trò!

      “Haiz, tuổi còn thế nhưng lại mang tư tưởng tiêu cực như vậy… ràng là mẹ sinh , vì sao Nhạc Nhạc thiện lương, mà Trì Hải Hoan lại trở nên như vậy thể lý? là kinh khủng, như vậyđã dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó người khác, trưởng thành làm đến mức nào đây?” Tạ ba ba mực than thở.

      “Haiz, nó từ hiếu thắng tranh đoạt, hơn nữa em cùng cha nó ly hôn, cha tì ở trong tù, mẹ kế lại là người đàn bà độc, có đủ trò, mưa dầm thấm đất Trì Hải Hoan cứ như vậy mà học được điều xấu. Chỉ sợ là để nó ở trương học cũng phải biện pháp, em nghĩ nên để nó ra nước ngoài chứ phải là Nhạc Nhạc.” Mẹ Hải Nhạc lo lắng trùng trùng.

      “ Thế này nhé, đợi qua học kỳ này, chúng ta quốc giúp nó tìm nữ tu sĩ nghiêm khắc ở trường dạy bảo nó, đem nó từ từ khuyên bảo?” Tạ ba ba .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 143: Tôi Muốn Em, Chỉ Cần Em!

      Mắt thấy ngày mai phải rời , Hải Nhạc cũng dọn hành lí xong, kiểm tra xem có quên thứ gì , sau đó ngồi giường gấp quần áo từng cái bỏ vào vali.

      Lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa, Hải Nhạc ngẩng đầu : " mời vào.”

      Tạ Thư Dật từ bên ngoài vào.
      hai, có chuyện gì sao?" Hải Nhạc nhàn nhạt liếc nhìn .

      “Tôi…tôi ghé thăm em chút." Tạ Thư Dật lắp bắp mà .

      Từ ngày vạch trần Trì Hải Hoan, sau cũng còn gọi tình cảm như trước, đụng mặt liền lễ phép gọi tiếng hai, khiến tức đến hộc máu, chính là bài xích , trong lòng thực thống khổ, nhưng lại thể tìm được lí do nào đến gần , chỉ đành phải tan nát cõi lòng nhìn lạnh lùng xa cách. Ngày mai, , có bất kì người nào có thể ngăn lại! Từ giờ về sau, ở cách xa Đại Tây Dương rất có thể lại động tâm trước những thằng đàn ông khác! Hơn nữa, con sói Thích Hán Lương này, mười hai tuổi sống ở Mĩ, bây giờ Nhạc Nhạc Mĩ, phải là thoả mãn tâm nguyện của sao? ta chắc chắn bỏ qua cơ hội này liền chạy theo. Vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc của Tạ Thư Dật lại tay trong tay cùng Thích Hán Lương dạo ở Mĩ, muốn điên lên rồi! Nhưng bây giờ lại vô lực ngăn cản! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hải Nhạc rời xa sao? Tương lai gặp lại, hai người quen thuộc nhất nay phải trở thành người xa lạ? ((đáng đời huynh, cái thói gia trưởng, bắt nạt Nhạc nhi….. lần tởn tới già nhé cưng…))

      “ Nhạc Nhạc, em Mĩ rồi, em nhớ đến tôi sao?” Tạ Thư Dật khổ sở hỏi.

      Tối nay mặc áo ngủ Winneie the Pooh màu hông phấn dễ thương, người truyền đến mùi hoa sơn chi, là loại sữa tắm dùng, rất dễ chịu. Có thể là vừa mới tắm xong, mặt vẫn còn chút hồng hồng do hơi nước bốc lên, đôi mắt to tròn sáng ngời. rất muốn kéo vào trong ngực mình, tận tình mà hút lấy mùi thơm người , nhưng tại cũng dám làm chuyện gì, cách nào nhịn được ánh mắt dạt dào của nhưng lại dám làm càn.

      “Tôi cũng phải mất trí nhớ, sao có thể nhớ ?” Hải Nhạc khó được cười tiếng.

      “ Ách" tạ Thư Dật bị sặc.

      “ Tôi sau này còn ở nhà nữa, mẹ tôi phải phiền chiếu cố rồi.” Hải Nhạc thở dài cái, phải là có nhìn ra trong mắt của thống khổ cùng giãy giụa, có loại xung động, muốn ôm lấy hắt, dùng bàn tay bé làm đôi mày của dịu xuống, nhưng cố đè xuống ý định trong lòng.

      “Tôi biết rồi." Tạ Thư Dật khàn giọng .

      “Còn có ba, thân thể ba tốt, cũng nên chú ý nhiều chút, nếu ba uống hết thuốc rồi phải mua giúp ông ấy, tôi sợ mẹ tôi có lúc sơ sót đấy.” Hải Nhạc .

      “Biết, tôi làm." Tạ Thư Dật gật đầu cái.

      “Vậy được rổi, ngày mai tôi rồi, tôi muốn nghỉ sớm.”Hải Nhạc .


      Tạ Thư Dật lỗ mũi đau xót, cổ họng căng thẳng, đuổi sao?

      “ Nhạc Nhạc, mẹ em dặn dò, ba em cũng dặn dò, nhưng còn tôi đây? Em tại sao đoái hoài gì đến tôi?” Tạ Thư Dật run rẩy hỏi. ((Chậc Chậc, bạn Dật, bạn hơi quá dồi đấy… bạn đánh ng ta còn đòi người ta tới thương bạn… Có mị vẫn bên bạn là phước cho bạn lắm rồi đấy….))

      Hải Nhạc ngẩn người, : "? phải rất tốt sao? Thân thể cũng rất tốt, có cái gì cần dặn dò đây?”

      Tạ Thư Dật khỏi bộc phát: " tốt! Tôi nhất định tốt! Em còn ở bên tôi nữa, tôi làm sao có thể sống tốt?”

      Hải Nhạc khỏi giật mình, hồi lâu, : " Nhưng tôi cũng cảm thấy bản thân tôi đối với quan trọng như vậy, nếu như tôi quan trọng với như vậy cũng như lần đó tin tưởng tôi, cũng phũ phàng mà chia tay.”

      “Tôi sai rồi! Tôi biết tôi sai lầm rồi! Em thể tha thứ cho tôi sao? Lúc trước là do tôi tìm hiểu chân tướng, tôi biết tôi sai rồi!Tôi mực cố gắng để cho em lần nữa trở lại bên cạnh tôi! Tôi sửa đổi mà,em tha thứ cho tôi được ! Về sau tôi tuyệt đối thương tổn em!” Tạ Thư Dật cầu khẩn .

      Hải Nhạc cúi đầu : " Tạ Thư Dật, tôi chỉ xin tấm chân tình, tôi toàn tâm toàn ý , cũng hi vọng là lòng dạ với, nhưng đối với tôi như thế nào hả? tín nhiệm cơ bản nhất cũng có! Cứ coi tôi, tôi cũng , nhưng có từng nghĩ chưa, tình tin tưởng như vậy có thể được bao xa?”

      Tạ Thư Dật khống chế được, tiến về phía trước hai bước, đem Hải Nhạc ôm chặt vào lòng, như muốn khảm vào trong thân thể , thể tách rời: “ Nhạc Nhạc, xin lỗi! xin lỗi! Tôi là vì ghen tỵ mà đầu óc mê muội, phải là tôi tin tưởng em. Tôi sau đó rất hối hận, tôi biết là mình sai lầm rồi! Nhưng em, tại sao lại thể tha thứ cho tôi đây?”

      Hải Nhạc cố gắng muốn tránh ra , nhưng sức so với chỉ như mèo cào, thử mấy lần cũng đẩy ra nổi, Hải Nhạc đành mặc ôm lấy, thở dài.

      “ Chúng ta cần phải rối rắm với tình này nữa được ? như vậy, để cho tôi đè nén mà cũng đau khổ, tôi muốn bây giờ đáp ứng , để rồi chuyện đó lại lần nữa xuất , đau lắm,tôi chịu nổi. Tạ Thư Dật, tôi vẫn còn , tôi muốn được bay cao hơn nữa, hãy để tôi bay , đừng dùng tình của trói buộc tôi được ? Hơn nữa tương lai của có thể còn bay cao hơn tôi! Sau này, khi nhớ lại chuyện của chúng ta cảm thấy nó buồn cười. Có lẽ là do chúng ta vô duyên, , tốt hơn tôi phù hợp với …” Hải Nhạc khổ sở .

      , tôi chỉ muốn em, tôi cần ai cả, tôi chỉ muốn em! Chỉ cần em! Bất kể tôi tại 21 tuổi, hay 31 tuổi, 41 tuổi, 81 tuổi, tôi đều chỉ cần em, chính là em!” Tạ Thư Dật kích động .

      Trong lòng Hải Nhạc đau đớn, rất muốn đưa tay ôm chặt lấy , muốn cho biết ra là muốn rời , nhưng thể, muốn quên , muốn xoá ảnh hưởng to lớn của đối với mình. Lần này, nhất định thể mềm yếu, nhất định phải cự tuyệt tình cảm của , muốn cuộc đời mà !

      “ Có lẽ chúng ta như vậy tốt cho cả hai, tôi thấy chúng ta thích hợp, . Tôi muốn ngủ, sáng sớm mai tôi phải lên máy bay rồi!” Hải Nhạc liều mạng đẩy .

      “ Nhạc Nhạc! Tôi muốn em xa tôi! Tôi muốn em ra khỏi cuộc đời tôi!”Tạ Thư Dật liều mạng buông ra, thả, ngày mai phải . Vừa nghĩ tới về sau thể nhìn thấy , tim của , còn nguyên vẹn mà vỡ thành trăm mảnh rồi.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 144: Phải Muốn Tôi Tình Nguyện Sao?

      Hải Nhạc trong lòng hung ác, cúi đầu hung hăng cắn lấy cổ tay , Tạ Thư Dật nghĩ tới thế nhưng lại cắn , a tiếng, nhưng vẫn kiên quyết buông ra.

      Hải Nhạc ngửi thấy trong miệng có mùi máu tươi, nhưng vẫn chịu buông tay, khỏi buông lỏng miệng ra, giọt lệ lạnh như băng từ khoé mắt chảy xuống.

      “ Tại sao? tại sao luôn cố chấp như vậy chứ? Cứ tiếp tục dây dưa như vậy, chỉ khiến tôi thêm coi thường ! đời chỉ có mình tôi là phụ nữ! Tạ Thư Dật, chẳng lẽ tìm được người đến sao? Chỉ cần vẫy tay cái ngoài kia có bao xếp hàng chờ thương! Buông tôi ra ! Tôi van xin đấy!” Hải Nhạc sức cùng lực kiệt mà khóc nấc lên.

      “Tôi chỉ muốn em! Nhạc Nhạc! Tôi chỉ muốn em! Chỉ muốn duy nhất mình em!” Tạ Thư Dật vùi đầu vào cổ Hải Nhạc, nức nở .

      Hải Nhạc cắn cắn môi, : " Có phải là chưa từng lấy được cam tâm tình nguyện của tôi cho nên mới muốn buông tay?”

      Tạ Thư Dật nhất thời buông lỏng ra.

      “Tôi đúng rồi sao?" Hải Nhạc đùa cợt, cười hỏi, sau đó, xoay người lại, từ từ nâng hai tay cởi ra cúc áo đầu tiên.

      Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn Hải Nhạc đem cúc áo cởi ra, cởi viên, rồi lại viên, đôi gò bồng đảo từ từ ra trước mắt Tạ Thư Dật. Tạ Thư Dật rất muốn đem tầm mắt dời nhưng đại não bị khống chế vẫn để nhìn chằm chằm vào bầu ngực trắng noãn của .

      rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng bất an nghi vấn.

      “Tạ Thư Dật, tối nay, tôi cam tâm tình nguyện đem lấy chính mình cho ." Hải Nhạc cởi ra chiếc cúc áo cuối cùng, bình tĩnh nhìn chằm chằm tạ Thư Dật, .

      ta giao trả cho

      tạ Thư Dật khỏi lui về sau vài bước, cho là tới đây để chiếm lấy thân thể sao? Cônghĩ là kẻ như thế sao?
      “Tạ Hải Nhạc, sao em có thể đối với tôi tàn nhẫn như vậy?” Long Tạ Thư Dật vỡ vụn, nhìn chằm chằm Hải Nhạc, đau đớn mở miệng.

      “ Chẳng lẽ, muốn sao? phải vẫn luôn muốn có được tôi sao?” Hải Nhạc bình thản, từ từ đem áo ngủ từ bờ vai cởi ra, “ Chỉ cần đến gần tôi, tôi là của ”.

      Tạ Thư Dật há hốc mồm, bi thương nhìn Hải Nhạc. ((chỉ muốn là… mị thông cảm với bạn Dật…haiz))

      Hải Nhạc cắn răng, tay lôi kéo, áo ngủ rơi vào dưới chân của , nhàng chuyển bước, hướng tạ Thư Dật tới.

      Tạ Thư Dật ngừng lắc đầu, ngốc trệ nhìn Hải Nhạc, từ từ lui về phía sau .
      “ Tạ Thư Dật, trước khi tôi , tôi thoả mãn tâm nguyện của , lấy được thứ muốn rồi, chúng ta liền hoàn toàn chấm dứt, đường ai nấy .” Hải Nhạc .

      “ Tạ Hải Nhạc, tôi hận em!" Tạ Thư Dật thống khổ xoay người lại, nặng nề mở cửa ra, lại nằng nặng đóng cửa lại.

      Đứng ở trong phòng, Hải Nhạc khuỵu xuống, khỏi ôm lấy mình, nước mắt lại nặng nề rớt xuống khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp.

      Cái này có thể coi là đoạn tuyệt ? thực muốn có thân thể , rất tốt cho , từ đó nhất đao lưỡng đoạn, mãi gặp nhau nữa. Nhưng là lại xoay người rời , lại còn cả ánh mắt đau thương của nữa, đâm nhát đau nhói, làm sai rồi sao? Giả như làm như vậy tổn thương đến , điều đó có đại biểu rằng hay ?

      Tạ Thư Dật vọt tới trong phòng của mình, miệng mở tothở hổn hển, ánh mắt chớp chớp, hơi nóng lại xông ra bên ngoài, ngẩng đầu lên, nỗ lực đem nó nháy mắt trở về.

      như thế này mà hiểu lầm ! cho là chỉ muốn thân thể của mà thôi!Tạ Thư Dật điên cuồng đấm lên tường, trong miệng ngừng gào thét như dã thú.

      tại sao có thể đối với như vậy? Tại sao có thể?

      Cho đến khi máu ở mu bàn tay trở nên chết lặng, mới chán nản xoay người lại tựa vào tường, ánh mắt của dừng lại ở màn hình chờ máy tính, là hình của Hải Nhạc. mặc đồng phục đem hai tay để sau lưng, bả vai hơi nghiêng quay mặt lại đối diện với Tạ Thư Dật cười tự nhiên. Tạ Thư Dật đứng dậy bước tới, nhịn được đưa tay sợ khuôn mặt bầu bĩnh cười tươi, lại cẩn thận làm dính lên đó giọt máu, vội vã lấy áo lau , mà hình chờ cũng biến mất,Tạ Thư Dật buông thõng ngồi ghế, đôi mắt vô hồn. chỉ có thể ngồi trước màn hình, chỉ có thể nhìn ảnh của mà vượt qua sao?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 145: Quả Đến!

      Tạ Thư Dật xoay người mở máy tính, mở chiếc CD mà để sẵn trong máy. Đó là đoạn video quảng cáo của Hải Nhạc, nhịn được click mở CD.

      Trong quảng cáo, Hải Nhạc ngọt ngào, khả ái, thường Hàn dù là đại minh tinh nhưng cũng làm lu mờ vẻ hào quang từ người . Tạ Thư Dật đột nhiên có chút hối hận vì lúc đầu thay thế Thường Hàn, nếu đổi lại là bây giờ màn hình có thể cùng chỗ, lại nghĩ, và Hải Nhạc cho đến bây giờ cũng hề có tấm ảnh nào chụp chung trừ bỏ tấm hình bị báo chí chụp lén. Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, ở sảnh lớn cái tên Thường Hàn đó quỳ chân đất cầu hôn Hải Nhạc, Tạ Thư Dật nheo mắt khỏi bực bội.

      Tay Tạ Hải Nhạc nắm lấy sợi dây chuyền cá heo, nội tâm lại có chút mâu thuẫn, vốn dĩ là tối hôm qua muốn đem trả lại cho Tạ Thư Dật nhưng lại bị làm cho quên mất.

      suy nghĩ chút, sau đó đến trước cửa phòng của Tạ Thư Dật, gõ cửa nhưng ai lên tiếng, Hải Nhạc khỏi có chút ngờ ngợ.

      Hải Nhạc đưa tay mở cửa cũng ghé đầu nhìn, lại phát trong phòng có bóng dáng Tạ Thư Dật, mới sáng sớm chạy đâu rồi chứ?

      Hải Nhạc trong lòng có chút chán nản, lần nữa trở lại phòng mình, vú La cùng Tiểu Thiến cầm hành lí xuống giúp , ba mẹ cũng chờ dưới lầu.

      “Tiểu thư a, Mĩ quốc, nhất đinh phải chăm sóc tốt cho mình a” Vú La thôi lau khóe mắt.

      Hải Nhạc nhàng ôm vú La: " Con biết rồi vú La, vú nhất định phải chăm sóc cho ba mẹ con tốt, con phải nhờ vú rồi.”

      “Vú biết rồi, tiểu thư nhất định phải viết thư gửi về hoặc gọi điện về báo bình an cho chúng tôi đấy.” Vú La nghẹn ngào.

      “Tiểu thư, rồi, trong lòng chúng tôi thực rất buồn.” Tiểu Thiến đứng bên cạnh cũng mếu máo.

      có chuyện gì, em quay trở về thăm mọi người mà.” Hải Nhạc nhàng ôm lấy Tiểu Thiến an ủi khiến cứ thế mà ô ô khóc lên.

      Ba người cùng nhau xuống lầu, ba mẹ Hải Nhạc kiên quyết đưa đến sân bay, dọc đường cả hai người dặn dò trăm điều, Hải Nhạc chỉ đành gật đầu lia lịa đáp ứng.

      Đến sân bay, Long Tương Tư cùng Long Đế Uy sớm chờ ở cửa.

      em Hứa gia cùng Sở Lâm Phong, Minh Hi Ca cũng về phía bọn họ, Hứa Nhã Nghiên ôm lấy Hải NHạc khóc suốt chịu buông tay, bên cạnh Minh Hi Ca cùng với mẹ Hải Nhạc cũng rớt ít nước mắt.

      Cuối cùng mọi người lưu luyến rời tách ra, Hải Nhạc chần chờ chút, đem dây chuyền cá heo đưa cho Long Đế Uy: “ Đế Uy, nếu gặp được ấy, hãy thay em trả lại cho ấy.” giọng .

      Long Đế Uy do dự chút, cuối cùng cũng thò tay mà tiếp nhận: “ được, giao trả cho cậu ta.”


      “Cám ơn Đế Uy " Hải Nhạc muốn nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhưng nước mắt vẫn tràn mi ra.

      thế nhưng cũng tới đưa !

      “Mọi người cũng nên trở về , ba mẹ hai người còn phải làm, chí Ngạn, Lâm Phong, chị Hi Ca còn Nhã Nghiên nữa, mọi người còn phải học đó. Tống quân thiên lý, chung nhất hữu biệt,(nghĩa là tiễn quân ngàn dặm cuối cùng rồi cùng phải tạm biệt. Mị để nguyên câu cho hay)), mọi người trở về nếu con khóc dữ dội nha.” Hải Nhạc hít mũi cái.

      “Để bọn tiễn em lê máy bay.” Hứa Chí Ngạn lên tiếng.

      cần, nhìn mọi người đứng ở đây, em khóc, em nỡ, mọi người hãy về .” Hải Nhạc .

      Tất cả mọi người cuối cùng cũng đành phải từng người lưu luyến ra về.

      Khi Tạ Thư Dật chạy tới sân bay cũng thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả, tròng lòng gấp muốn chết chẳng lẽ rồi?

      móc điện thoại ra gọi cho Long Đế Uy: “ Họ rồi sao?”

      rồi.” Tạ Thư Dật chán nản cúp điện thoại, trong lòng vui! Tay của , theo bản năng siết chặt thành nắm đấm.

      Đều do quá ngu ngốc, vẫn suy nghĩ chu toàn, muốn chọ cho chiếc nhẫn tốt nhất cho nên mới tốn thời gian chọn lựa, lại nghĩ tới lên máy bay trước khi tới. Cũng may, tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, quyết định tại sân bay cầu hôn , nếu lỡ lên máy bay rồi đuổi theo đến Mĩ quốc! Đuổi kịp đến Mĩ quốc có thể kéo quay trở về, lập tức chạy đến quầy phục vụ, muốn mở miệng hỏi thăm chuyến bay của Hải Nhạc bay chưa người đàn ông mang giày Tây đen bóng bước tới gần Tạ Thư Dật, tay ta cầm chiếc vé máy bay, với nhân viên quầy phục vụ: “ Mẹ tôi ở nhà đột nhiên phát bệnh, xin lỗi, tôi muốn trả lại vé Los Angeles.”

      Los Angeles? Tạ Thư Dật giật mình, bây giờ đến Los Angeles, sau đó lại bay tới New York, phải là cũng được gặp sao?

      “Tiên sinh, có thế đem vé máy bay nhượng lại cho tôi ? Tôi tại rất cần nó.” Tạ Thư Dật dễ tính .

      Tạ Hải Nhạc! Em cứ ! Em đến chỗ nào! Tôi liền tới chỗ đó! Tóm lại em phải luôn ở bên tôi!

      “ Tiên sinh, nếu như cần vé máy bay, phiền lấy hộ chiếu ra.” Nhân viên làm việc lễ phép .

      Tạ Thư Dật lấy hộ chiếu ra đưa cho nhân viên, rất nhanh làm xong thủ tục, cầm tay vé máy bay hài lòng cười. Ông trời có mắt, kịp thời tặng vé máy bay Mĩ cho , lại nghĩ tới xuất ở nhà của Long Tương Tư bên Mĩ, Hải Nhạc ra mở cửa, thấy ở đó có phải rất kinh ngạc? Khi đó nhân cơ hội còn ngây ngốc nhìn mà đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của , bao giờ để tháo xuống, Tạ Thư Dật chỉ nghĩ đến đó trong lòng cảm thấy cực kì vui vẻ.((hừ, quả là lưu manh, mất hình tượng quá nha Dật ca….))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :