1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 136 : Chỉ Là Hiểu Lầm

      Hứa Nhã Nghiên từ biệt Hải Nhạc ra về, về đến nhà, càng nghĩ càng giận, Tạ Thư Dật sao có thể làm như vậy? Hải nhạc là người con tốt như vậy, ta dám chia tay liền chia tay! được, Nhã Nghiên nhất định phải hỏi ta cho ra lẽ .

      nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Thư Dật, vừa nghe tiếng tút, Nhã Nghiên như súng liên thanh mà : “A lô, Tạ Thư Dật! đúng là phải đàn ông? Làm sao có thể đối xử với Nhạc Nhạc như vậy a? Cậu ấy làm sai cái gì? cùng Nhạc Nhạc mới bên nhau được bao lâu? Lại cư nhiên lời chia tay? sao có thể làm như vậy? chính là làm cho Nhạc Nhạc đau lòng muốn chết! Hại cậu ấy ốm liền mấy ngay Lại còn cùng chị Tương Tư Mỹ! có biết, chị Tương Tư nửa tháng nữa là rồi! Tạ Thư Dật! tại sao có thể tổn thương Nhạc Nhạc khiến cậu ấy phải trốn ra tận nước ngoài chứ?”

      “Em cái gì? ấy muốn theo Chị Tương Tư Mỹ?” Tạ Thư Dật nghe xong người ngây ra như phỗng.
      muốn khỏi nhà, muốn ra nước ngoài sao? Tạ Thư Dật toàn thân máu tươi trong khắc kia chảy ngược rồi, cả người nhũn ra, ngồi phịch xuống đống cát.
      ấy chính miệng với em sao?’ khỏi hỏi.

      “ Phải, Nhạc Nhạc còn , về sau có đương tuyệt đối được kẻ như ! là chỉ đem đến đau khổ, có hạnh phúc! Nhạc Nhạc tốt như vậy! Có chỗ nào xứng với ? đối với cậu ấy khác gì so với những người con khác, vui đùa chán rồi ném ! Tạ Thư Dật, uổng công trước kia tôi cũng từng thích , đúng là rất khốn kiếp a!” Hứa Nhã Nghiên nổi giận mà .

      “Hứa Nhã Nghiên, em biết chuyện gì xảy ra, đừng vội chỉ trích tôi!” Tạ Thư Dật cũng có chút tức giận.

      “Tôi cần biết giữa 2 người xảy ra chuyện gì! Tóm lại, tôi chỉ biết Hải Nhạc vô cùng ! Cậu ấy người con nào có thể bằng! Cậu ấy phải ngoại hình của , cũng phải tiền của ! Cậu ấy chính là ? Thuần tú quý trọng, tổn thương cậu ấy như vậy! biết , cậu ấy bây giờ còn chút sức lực nào, vô dụng nằm ở nhà chỉ còn sót lại bộ xương cùng với đôi mắt vô hồn rồi! Tạ Thư Dật! Cái tên khốn kiếp nhà ! Tôi cho phép đối xử với Hải Nhạc như vậy! làm như vậy tôi tha cho !” Hứa Nhã Nghiên ở bên kia rống, tức giận đến nỗi muốn khóc .

      Tạ Thư Dật trong lòng đột nhiên đau xót, phải ? Côthương sao? Nhưng là, tại sao phải để cho thầy giáo trễ như vậy còn xuất ở trong phòng của ?

      “Cám ơn em bênh vực cho Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc có người bạn tốt như em là phúc khí của ấy. Nhưng mà có số việc tiện ra cho em biết, tôi cùng ấy chia tay bởi vì ấy tôi như em .” Tạ Thư Dật cổ họng như mắc xương cá đau đớn .

      “Làm sao có thể? Cậu ấy làm sao mà như tôi ? biết , cậu ấy trước kia, ánh mắt luôn trong suốt, sáng ngời như thế, nhưng bây giờ, ánh mắt đó cũng bụi. Bên trong đó bây giờ chính là tuyệt vọng, đau khổ! ! Chính để cho cậu ấy tâm ý nguội lạnh! Cho nên trong đôi mắt cậu ấy cũng có chút tia sáng nào! Tạ Thư Dật, nhất định phải tin! có thể về nhà mà xem, xem cậu ấy bây giờ thành cái bộ dạng gì rồi? Cậu ấy vì mà biến thành cái gì? Chẳng lẽ nhẫn tâm để cậu ấy Mỹ sao? đơn mình sao? Chị Tương Tư lớn tuổi hơn Nhạc Nhạc, lại còn có chuyện riêng của chị ấy, làm sao có thể ở bên cạnh làm bạn Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc đáng thương, nghĩ tới Hải Nhạc về sau phải dơn mình, lòng em rất khổ sở! Tạ Thư Dật, làm sao lại như vậy, sao lại tổn thương cậu ấy? được, em cho phép hai ngườ chia tay. Em muốn thấy nụ cười của Nhạc Nhạc, muốn nhìn thấy cậu ấy đau khổ như vậy! Cậu ấy như vậy em là khổ sở!Ô ô ô…”

      “Chia tay ấy, phải vì tôi ấy!”

      Tạ Thư Dật liên tưởng đến tạ Hải Nhạc thân mình ở Mỹ, có ai giúp làm bữa trưa, có ai giúp cầm cặp sách, có ai theo học, chung quanh tất cả đều là người lạ, ngay cả người chuyện cũng có, tim của , liền rối rắm, đau đớn.

      muốn rời bỏ gia đình, muốn Mỹ sao?

      mới vài ngày thấy , cũng có gọi điện thoại cho , nhớ đến mất hồn, nếu chạy đến nước Mỹ rồi, còn được thấy nữa! Vậy phải làm sao? chỉ là bọn họ chia tay! để cho rời khỏi ! ! cho phép ra khỏi nước! Coi như chia tay, sống cũng phải để cho thấy!
      ! Tôi cho ấy Mỹ!" Tạ Thư Dật khỏi rống to , dọa cho nhân viên đứng bên kia thiếu chút nữa là ngã vào đống cát.

      “Nhưng mà cậu ấy quyết định, có thể cản sao? Cũng tại cả! Nếu phải chia tay cậu ấy làm sao lại đau khổ đến mức muốn bỏ chứ? Tạ Thư Dật, em mặc kệ, tóm lại phải giữ cậu ấy lại! nhất định phải giữ cậu ấy lại! Nếu đừng trách em!”

      “Nhã Nghiên..” Tạ Thư Dật trong lòng vừa đau xót, đúng vậy, nếu như phải là vì , Hải Nhạc gia đình như vậy, làm sao có thể nghĩ đến muốn Mỹ?

      Nếu bị đả kích lớn đến mức muốn xuất ngoại chuyện của cùng Thích Hán Lương có phải hay cũng chỉ là hiểu lầm?

      “Em hỏi , cậu ấy ? Trả lời em!” Hứa Nhã Nghiên ở bên kia hung hỏi.

      Tạ Thư Dật theo bản năng tức giận phản bác: " Tôi ấy! Tôi dĩ nhiên ấy! Chúng tôi chia tay, phải tôi thương ấy! Mà bởi vì ngoài tôi ra ấy còn ở bên tên đàn ông khác!”

      “Vì cái gì? Vì cái gì? a!”

      Tạ Thư Dật thể nhịn được nữa, đối với người bên cạnh rống to: " Cút! thấy tôi chuyện điện thoại sao? Toàn bộ tất cả cút khỏi tầm mắt của tôi! Trước khi tôi xong cú điện thoại này, tất cả ai được đến gần đây!”

      “A a a, chúng tôi cút, chúng tôi cút!" Người nhân viên đầu thấy Thái Tử Gia nổi đóa, vội vàng mang người tè ra quần cút ngay rồi.

      là khó hầu, chừng mấy ngày đều là như vậy vô duyên vô cớ giận, ra là, nguyên lai Thái Tử Gia chuyện tình cảm xảy ra vấn đề a, ai,xem ra mọi người lại phải hứng tai ương rồi!” Đám nhân viên xúm lại to .

      “Chẳng qua là, cái đó là ai? là em của ? Qua báo chí, xào xáo cả lên là làm nhục môn phong Tạ gia! Ai da, những người có tiền chuyện gì cũng làm được!”

      “Các người muốn chết a! Các ngươi muốn bưng tay chén cơm á!"người nhân viên đầu mở miệng quát mắng.

      “A a a, , Phó tổng đừng nóng giận!” Người kia thấy Phó tổng nổi giận liền xuống nước.

      Ai, Thái Tử Gia quá cẩn trọng a, chỉ sợ bọn họ nghe được tám chuyện, xua bọn họ phải xa như vậy!

      Tạ Thư Dật trầm tư hồi lâu, đối với Nhã Nghiên : " Nhã nghiên, Hải Nhạc tối hôm trước cùng Trì Hải Hoan ra ngoài chơi, đụng phải Thích Hán Lương, Hải Nhạc sau đó uống rượu say, tên họ Thích đưa họ về nhà, nhưng mà có về mà vẫn ở trong phòng của Hải Nhạc, tôi trở về nhà tìm Hải Nhạc họ Thích ở trong phòng tắm ra, người chỉ mặc khăn tắm. Nhã Nghiên, em hiều chưa?”

      “Trời ạ! Tại..tại sao có thể có…có..chuyện như vậy? Hải Nhạc với em." Nhã Nghiên cà lăm .

      “Có lẽ, là khó có thể mở lời rồi, nếu phải là em ép tôi, tôi cũng với em.” Tạ Thư Dật khổ sở .

      “Nhưng là, nhưng là, a, em hiểu, cho là Hải Nhạc cùng thầy Thích có cái gì sao? Trực giác cho em biết! Cậu ấy cùng thầy tuyệt đối có gì!”

      “Nhưng là Thích Hán Lương thích ấy! Vẫn thích Hải Nhạc! có được cơ hội! đụng vào ấy sao?" Tạ Thư Dật .

      ! là quá hồ đồ! Đồ óc heo! Cứ coi như thầy Thích thích Hải Nhạc, nhưng mà người trong lòng Hải Nhạc chính là ! Là ! Coi như thầy Thích là có cái ý tưởng kia nhưng Hải Nhạc đồng ý sao? Người cậu ấy ! Hơn nữa lúc đó là trong nhà của đó! Cũng phải là trong nhà của thầy Thích! Hải Nhạc chỉ cần tùy tiện mở miệng kêu thầy Thích có cơ hội ? sao có thể nghĩ thầy Thích thành kẻ xấu, nghĩ Nhạc Nhạc thành con hư hỏng? Bọn họ chắc chắn thể xảy ra chuyện gì! Chắc chắc có! Thầy Thích ở trong phòng của Hải Nhạc chắc cũng vì Hải Nhạc say rượu, chỉ muốn chiếu cố cậu ấy! Nếu là , có thể bỏ lại Hải Nhạc mình sao? Tóm lại, thầy Thích phải loại người như vậy, Hải Nhạc lại càng có bụng dạ như vậy! Cậu ấy lại ngu ngốc đến mức đưa thầy Thích về nhà để cho các người bắt gặp sao? Trong chuyện này nhất định có tình! Tuyệt đối là hiểu lầm!”

      Tạ Thư Dật giật mình, Nhã Nghiên phải có lý, vả lại ccos nghĩ tới, mấy ngày nay vẫn luôn chui rúc ở trong rừng sâu, căn bản là chưa có nghĩ qua, chỉ lòng cho rằng muốn phản bội , Nhã Nghiên như vậy rất có đạo lý!

      “Nhưng là, ta hoàn toàn có thể gọi Trì Hải Hoan hoặc người giúp việc tói chăm sóc ấy! Tại sao cứ phải là ?” khỏi phản bác.

      “Ai da, cái này, ai, như thế nào đây? Gọi trì Hải Hoan? Nhạc Nhạc đến ta là người chị ngoan độc, quả chính là tránh còn kịp, sao có thể tòm ta? Lại , Hải Nhạc lại là người con hề ra vẻ tiểu thư đài các, nếu người giúp việc ngủ rồi, nghĩ cậu ấy làm sao mà dám gọi đây? Cậu ấy tình nguyện thà mình đau chết còn hơn. Có khả năng là thầy Thích ở đó, thấy đành lòng nên muốn chăm sóc thôi! Nếu như suy nghĩ kĩ sễ thấy có cái gì, nhưng mà, hãy nghĩ , giữa bọn họ sao có thể xảy ra chuyện như vậy? cho biết, em cũng từng dàn ông ở chung nhà! Nhưng mà em cự tuyệt cầu của , lại còn cùng cả đêm vô ngủ đến tận sáng! Em tin tưởng thầy Thích cũng như vậy! Hải Nhạc là người con tốt! Tạ Thư Dật rất đáng giận! Chỉ vì chuyện như vậy mà hiểu lầm Hải Nhạc! Aanh đúng là phải đàn ông a! Hải Nhạc đối với tốt như vậy, lại chỉ vì chút chuyện đó mà lại muốn chia tay! Tạ Thư Dật quá đáng!”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 137: Tha Thứ Cho Tôi Được ?

      Tạ Thư Dật giữ chặt hai tay Hải Nhạc, mạnh mẽ cạy đôi môi của , quấn lấy cái lưỡi thơm tho của , nhưng Hải Nhạc lại cắn , đầu lưỡi truyền đến 1 tia đau đớn, khẽ rên tiếng, tay tự chủ buông lỏng ra, Hải Nhạc thừa dịp dùng sức đẩy ra khỏi người mình. “ Tạ Thư Dật, chúng ta chia tay rồi, còn là bạn trai của tôi nữa, đừng tùy tiện hôn tôi!” Hải Nhạc mặt chút thay đổi, dùng sức lau môi của mình, giống như muốn lau sạch dấu vết của Tạ Thư Dật môi mình.

      Tạ Thư Dật bị thương che miệng, đầu lưỡi là đau, nhìn Hải Nhạc ra sức lau miệng mình lòng càng đau hơn.

      “Nhưng trước kia tôi hôn em! Lúc chúng ta chưa lui tới tôi cũng hôn em!” Tạ Thư Dật rống to .

      Đầu lưỡi đau nhói khiến càng thêm điên, Hải Nhạc đành lòng nhìn lại, cúi đầu : " Đó là tôi trước kia hiểu chuyện, tôi tại hiểu chuyện rồi, biết hôn môi là giữa cặp tình nhân mới có thể làm, thể cùng đàn ông tùy tiện hôn , chẳng lẽ, cảm thấy chúng ta chia tay mafanh sau này vẫn có thể tới hôn tôi? quá tham lam rồi! Tạ Thư Dật, đừng để tôi phải coi thường ! cho rằng tôi vẫn là món đồ chơi của sao? ! Tạ Hải Nhạc tôi từ bây giờ còn là đồ chơi của nữa, tôi là Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc tự do tự chủ, đừng ai nghĩ có thể cầm tù tôi.”

      Tạ Thư Dật cổ họng cũng nghẹn ngào, Nhạc Nhạc của , cứ như vậy chút do dự muốn rời xa sao?

      “Tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi được ?” Nhạc Nhạc cho chúng ta cơ hội nữa, chúng ta làm lại từ đầu, cho dù em cùng Thích Hán Lương xảy ra chuyện gì tôi cũng để ý, Nhạc Nhạc đừng bỏ tôi, đừng bỏ lại tôi được ?”Tạ Thư Dật gấp gáp, giọng đày hoảng hốt.

      Là lỗi của , là lỗi của , đáng lẽ nên chia tay , đáng lẽ nên tin , mực đem đẩy ra! Là lỗi của ! Là sai lầm rồi! biết mình sai rồi! thể tha thứ cho sao?

      Tạ Hải Nhạc nháy nháy lông mi, ngẩng đầu lên, mỉm cười đối với tạ Thư Dật : " phải là tôi để ý tói , mà là , là qua tâm tôi! Là chính lời chia tay! Tôinói rồi,khi ra hai chữ chia tay, chuyện giữ chúng ta coi như xong! Tôi cũng chúng ta cùng lắm cũng chia tay đấy thôi! Tạ Thư Dật, biết ? Tạ Hải Nhạc tôi phải món đồ chơi, phải là muốn vứt qua bên, muốn nhặt từ dưới đất lên hôn cái, ngay lập tức lại thành đồ chơi tốt! vẫn chưa sao?”
      có, có, tôi có xem em là món đồ chơi! Tôi chỉ xin em tha thứ cho tôi! Tha thứ cho lỗi lầm của tôi lần này! Tôi muốn em , tôi muốn!”Tạ Thư Dật che kín đầu, còn chút sức lực để biện bạch nữa.

      “Chúng ta đều nên quên lời mình ra, làm phải chịu trách nhiệm. Chúng ta hãy buông tha nhau . Tôi mệt rồi, .”Hải Nhạc đem lấy chính mình vùi vào trong chăn, đưa lưng về phía tạ Thư Dật.

      Hồi lâu, cảm giác chiếc giường hẳn, đứng lên, trong lòng của đột nhiên đau xót, nước mắt lặng lẽ trượt xuống. Tạ Thư Dật chán nản ra mở cửa,nhưng vẫn nhịn được quay đầu nhìn Hải Nhạc cái, nhưng mà cũng quay đầu lại nhìn . Trong lòng Tạ Thư Dật loạt co rút đau đớn, muốn xa cách , muốn! Nhưng cần nữa, cần nữa rồi. cắn răng, ra khỏi phòng đóng cánh cửa lại, chán nản xuống lầu, hai chị em Long gia vẻ mặt đồng tình đứng nhìn .

      “Làm phiền mọi người rồi." Tạ Thư Dật .

      “ở lại ăn cơm rồi , Hải Nhạc có lẽ nổi nóng nhé, có lẽ chờ mấy ngày khá lên thôi." Long Đế uy .

      “Cám ơn nhiều, tôi nghĩ tôi nên về nhà hơn” Tạ Thư Dật thất hồn lạc phách mà .

      “ Vậy, Đế Uy, em hãy đưa Thư Dật về nhàđi.” Long Tương Tư .

      “Được” Đế Uy theo phía sau Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật ngồi ở trong xe Đế Uy, qua chỗ đỗ xe của mình có ở đây mà bị xe taỉkéo rồi, biết là mang xe đâu.

      “Có muốn xuống với họ tiếng ?” Đế Uy .

      cần, chiếc xe mà thôi." Tạ Thư Dật nhắm mắt lại, mệt mỏi mà .

      còn là bạn trai của tôi nữa, đừng tùy tiện hôn tôi!”là với .

      “Tạ Hải Nhạc tôi từ bây giờ còn là đồ chơi của nữa, tôi là Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc tự do tự chủ, đừng ai nghĩ có thể cầm tù tôi.” Đây cũng là với .

      “Chúng ta hãy buông tha nhau ” Đây là với .

      Nhạc Nhạc a! Nhạc Nhạc cần ,lòng của đau, giống như trái tim của còn ở đây.

      khỏi thống khổ rên rỉ.

      “Cậu sao chớ?" Long Đế Uy đành lòng hỏi.

      “Tôi sao." Tạ Thư Dật miễn cưỡng .

      có chuyện, có chuyện! nhất định là đau muốn chết! bị mất , đau cho đau chết, Tương Tư với Long Đế Uy như vậy.

      “ Hải Nhạc ra rất thích cậu, chẳng qua là,cậu quá ấy, Tương Tư cậu biết quý trọng.” Long Đế uy .

      “Đừng nữa, xin cậu đừng nữa, tôi muốn nghe thấy tên ấy!” Tạ Thư Dật mất khống chế lớn tiếng hô lên.

      hối hận, hối hận! Giống như Nhã Nghiên , lần này, mất , vĩnh viễn mất ! đối với lãnh tĩnh như vậy, tuyệt tình như vậy, vô tình như vậy!

      “Được rồi, chúng ta về bé nữa, haiz, tình là gì, tình rốt cuộc là thứ gì?”Long Đế uy than thở.

      Tạ Thư Dật chỉ cảm thấy toàn thân rét run, khống chế được phát run lên.

      “Có rượu chưa? Tôi muốn uống rượu!" khàn giọng đối với Long Đế Uy .

      Vừa vặn lần trước trộm của ba tôi chai Laffey 83, đặt ở trong tủ lạnh của xe, tôi còn chưa mở đấy, cậu uống chút cho ấm người, quần áo cậu ướt hết rồi, thân thể lại khỏe, khéo lại cảm mạo” Long Đế Uy .

      Tạ Thư Dật kịp chờ đợi đem rượu cầm ở trong tay, rượu lạnh như băng dịch theo cổ họng chạy vào dạ dày, liền hóa thành dòng lửa ấm, an ủi phần nào tâm can lạnh băng của .
      “Way, phải là Lý Bạch! Nào có ai uống như cậu chứ, quả lãng phí." Long Đế Uy đáng tiếc mà .

      Tạ Thư Dật ừng ực uống, chỉ là muốn mê hoặc bản thân mà thôi.

      Rất nhanh, trong tay chỉ còn lại có chai rượu , chai rượu nặng nề rớt xuống chân , thở dài, nặng nề ngả đầu ghế. Long Đế Uy khỏi lắc đầu cái, khi về tới Tạ gia mưa cũng tạnh, Tạ Thư Dật lảo đảo xuống xe, Long Đế Uy dìu vào phòng, xả nước ấm rồi đẩy vào phòng tắm.

      “Trước hết tắm,tâm tình khá hơn." Long Đế Uy .

      Tạ Thư Dật như tượng gỗ tựa như vào phòng tắm, có nhảy vào bồn tắm, mà bước tới bật vòi sen, đem cả người mệt mỏi cuốn , từ từ cởi quần áo xuống.

      cần ! Như Nhã Nghiên , mất .

      ngẩng đầu lên, cố gắng để cho mình rơi lệ, nhưng trong mắt chảy ra dòng lệ nóng, theo nước ấm cuốn rồi, chỉ muốn phóng túng mình, tiếng động khóc ồ lên.

      Long Tương Tư nhàng đẩy cửa ra, thấy trong chăn run lên, biết Hải Nhạc khóc, thở dài cái, chậm rãi ngồi vào bên giường Hải Nhạc.

      “Cậu ta gì rồi hả ?”

      Tạ Hải Nhạc xoay người lại, ánh mắt khóc thành nước mi đào, nhào vào lòng Long Tương Tư, lên tiếng khóc lớn: " chị, trong lòng em là đau, là đau! em hãy thứ , em muốn tha thứ a! muốn tha thứ ! Nhưng mà em lại đau lòng, em lại đau vì , em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây?”

      Long Tương Tư thở dài cái, nhàng ôm vào trong ngực, : " Nhạc Nhạc, ra Thư Dật, haiz, nó chính là em , chẳng qua là, nó còn trẻ, biết nên em như thế nào, chị cảm thấy được, các em tại tình huống như thế, hai người hãy tách nhau ra thời gian, tốt tỉnh táo lại, tốt suy nghĩ chút, em cũng còn , còn chưa chịu nổi chuyện tình cảm sâu nặng như vậy, cứ thế chỉ khiến em hít thở thông, như vậy , em theo chị Mỹ hóng mát chút cũng tốt.”

      Hải Nhạc ngưng khóc, từ từ suy nghĩ lại: “em đúng là vì chuyện tình cảm này mà sắp hít thở thông rồi, em như vậy rất mệt mỏi, mệt quá, mệt thở nổi, quá đau khổ, em khắp chịu nổi rồi, em cũng muốn ra ngoài hóng mát chút, mở mang tầm mắt của mình, để cho mình thành thục, phải thay đổi mạnh mẽ giống như chị vậy, bị chuyện tình cảm ràng buộc. Rời xa , lúc này rời thôi, cho nhau thời gian, thời gian có thể đạm hóa tất cả, em như bây giờ đau khổ chết sống lại, có lẽ, mấy năm qua, mọi chuyện trở nên mờ nhạt, khi trở lại nhớ đến, có thể cảm thấy bây giờ buồn cười.”

      “Nhạc Nhạc, bé này”Long Tương Tư sờ sờ tóc của , " chị chỉ muốn nhìn các em đau khổ, nếu như chịu nổi hãy lựa chọn rời , dù là trốn tránh nhưng lại là phương thuốc tốt nhất, thấy cậu ta tất cả tốt lên.”

      “Em hiểu, chị Tương Tư, cảm ơn chị giúp em nhiều như vậy, cảm ơn” Hải Nhạc nước mắt lưng tròng mà .

      “ Hải Nhạc, trong những người mà chị quen, biết vì sao a, chị thích nhất là em, đây chính là duyên phận a, về sau, chúng ta Mỹ sống nương tựa lẫn nhau thôi." Long Tương Tư cười .

      “Dạ" Hải Nhạc gật đầu cái.

      nghĩ tới muốn khỏi, thế nhưng, phát mình rất luyến tiếc, rất luyến tiếc rời , vừa nghĩ tới về sau có thể ngày ngày nhìn đến , lòng của lại trống rỗng, điều này làm cho cảm thấy sợ hãi, muốn tha thứ , thứ tình tin tưởng này tất cả đều là giả, chính còn cùng thầy Thích làm cái gì, có thể tha thứ cho nhưng cái muốn phải câu này! phải câu này! Trong lòng , còn là cho rằng, cùng Thích lão sư làm cái gì! Vậy khỏi đây, khỏi! Rời xa ! thể tổn thương nữa.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 138: Cháu Thích Hải Nhạc!

      Thích Hán Lương có chút bất ngờ khi mẹ Hải Nhạc đến tìm mình.

      Mẹ Hải Nhạc đưa tay đón lấy ly trà nghệ, đưa lên ngửi cái, sau đó thong thả ung dung : “ Thầy Thích, tôi tìm cậu phải là hỏi về chuyện học tập ở trường của Hải Nhạc, tôi tin rằng cậu biết lí do lần này tôi đến tìm cậu?”

      Thích Hán Lương nghĩ tới mẹ Hải Nhạc lại thăng thắn như vậy, ngẩn người, mỉm cười, nhận lấy trà nghệ: " Có thể gọi phu nhân là bác ? Phu nhân xem đứng lên còn trẻ như vậy, vốnmuốn gọi phu nhân là chị, nhưng vẫn là sợ rối loạn bổn phận. Mẹ cháucó thể nếu so với bác lớn hơn mấy tuổi, chăm sóc tốt được như bác , bác xem đứng lên vẫn xinh đẹp động lòng người. Cháu có thể hay thay bà ấy thỉnh giáo, người là chăm sóc bảo dưỡng như thế nào a?”

      Mẹ Hải Nhạc nghe Thích Hán Lương như vậy, khỏi sờ sờ mặt, cười : " Da mặt cũng nhăn nheo rồi, làm sao lại vẫn xinh đẹp động lòng người đây? Thầy Thích là biết cách trêu chọc người ta vui vẻ, ha ha”

      Thiên xuyên vạn xuyên, vuốt đuôi xuyên, nhất là xong tình như thế thành khẩn nịnh bợ, càng thêm làm người khác ưa thích,mẹHải Nhạc trong lòng thầm đánh giá, cảm thấy thầy giáo Thích Hán Lương này là hiểu chuyện lễ nghĩa, hơn nữa dáng dấp cũng rất được, là người đàn ông tốt, chỉ tiếc là chỉ là thầy giáo a.

      “Nghe Hải Nhạc cậu mới du học về,gia phụ cũng ở nước ngoài sao?" Mẹ Hải Nhạc thử thăm dò hỏi.

      Thích Hán Lương khẽ nhấp ngụm trà, sau đó đặt ly trà xuống ở bàn, kính cẩn mà : " Cha mẹ cháu đều ở trong nước, cha cháu là Thích Hộ Sinh, mẹ là Trình Phương Lan, biết bác có gặp qua?”

      Mẹ Hải Nhạc khỏi che miệng, nghĩ tới, Thích Hán Lương cũng là xuất thân từ dòng dõi hiển hách, khó trách người cậu ta bức ra khí thế thể coi thường.

      “Chúng ta chỉ là kẻ thô bỉ thương nhân, nghề nghiệp nông cạn, nào có may mắn nhìn thấy Thích Thượng tướng cùng Trình Bộ Trưởng, chỉ e bây giờ còn đủ tư cách đấy.”Mẹ Hải Nhạc khỏi khách khí.

      Thích Hán Lương mỉm cười: " bác quá khiêm tốn rồi, bác thương nhân tinh , mẹ cháu vừa nhắc tới bác , đây chính là khen dứt miệng, bà bác là có thể sánh ngang Cung Như Tâm nữ thương nhân mạnh mẽ, vẫn luôn rất ngưỡng mộ bác đấy.”

      “Xem cậu kìa!" Mẹ Hải Nhạc thư tâm nở nụ cười.

      Bà bị Thích Hán Lương chuyện lễ phép như vậy, trở nên ôn hòa, quên mất mục đích ban đầu là hỏi tội.

      Giả như, nếu là cậu ta thích Hải Nhạc, cũng chưa hẳn thể suy tính. Bà ở trong lòng bắt đầu lung lay.

      “Nhưng mà làm sao cậu lại chạy đến Ngũ Châu, chịu thiệt làm thầy giáo đây?”Mẹ Hải Nhạc hỏi.

      “Làm thầy giáo cũng có cái gì tốt, đây ra cũng là công việc tốt, cháu rất thích công việc này, thích cùng bọn trẻ thiện lương kết giao, tốt hơn so với kết giao với đám người quyền cao chức trọng.”

      “A, vậy Nhạc Nhạc nhà tôi có gây cho cậu phiền toái chứ?”Mẹ Hải Nhạc rất nhanh liền liên hệ đên Hải Nhạc mà hỏi.

      Thích Hán Lương trầm ngâm chút, : " , Nhạc Nhạc đúng là mang đến cho cháu phiền não, cháu muốn gạt bác , Nhạc Nhạc rất ưu tú, cháu thích ấy, rất thích!”


      “Cậu thích Nhạc Nhạc nhà tôi sao? Nhưng mà con bé vẫn là học sinh?”Mẹ Mẹ Hải Nhạc trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn là mặt mày nhảy lên, hỏi.

      “Nếu như bác để ý, cháu sẵn lòng đợi Nhạc Nhạc lớn lên.” Thích Hán Lương như đinh chém sắt mà .

      Đến phiên mẹ Hải Nhạc trầm ngâm, Tạ gia cùng Thích gia đám hỏi, Tạ gia thế lực nâng cao bước, vô luận từ khắp nơi mà , đối với Tạ gia cũng có lợi, chẳng qua là, Hải Nhạc nha đầu này, trong lòng là nghĩ như thế nào? Con bé là thích Thư Dật ? Đối với thầy giáo này có ý tứ gì? Bà muốn tốt hỏi tiếng!

      “Cậu Thích, cảm ơn cậu thích Nhạc Nhạc nhà chúng tôi, đây là phúc phận của nó. Nhưng mà con bé tại còn , chuyện này nhất thời nên nóng lòng, đúng là cậu nên chờ con bé lớn lên rồi .” Mẹ Hải Nhạc cẩn thận .

      “Vâng, có người hiểu cho, cháu thấy nay Nhạc Nhạc vẫn chưa học, thân thể vẫn chưa khỏe lên sao? Cháu có thể xem em ấy ?” Thích Hán Lương được đà mở lời.

      Mẹ Hải Nhạc sửng sốt chút, sau đó : " Dĩ nhiên, cậu có thể thăm con bé, chúng tôi nhiệt tình hoan nghênh.”

      “Kia rất cảm tạ bác , cảm tạ người mời cháu tới uống trà, hay là để cháu mời bác." Thích Hán Lương lễ phép .

      “Như vậy sao được? Là tôi gọi cậu ra ngoài, để tôi mời." Mẹ Hải Nhạc .

      “Người cũng đừng khách khí, là cháu nên mời bác." Thích Hán Lương .

      “Vậy cũng tốt, vậy lần sau cháu bớt chút thời gian, bác mời cháu đến nhà ngồi lát, nhưng mà, mấy ngày nay Hải Nhạc nhà họ hàng nghỉ ngơi , nếu con bé về nhà, cậu có thể sang đây thăm nó." Mẹ Hải Nhạc cũng miễn cưỡng, theo .

      Bà cảm thấy chàng này là khá, tương đối có nuôi dạy a, Thư Hương đời thứ bồi dưỡng ra được, giống nhau, so với Tạ Thư Dật cuồng ngạo, Thích Hán Lương ôn nhu khiêm nhường, giống như là ngông cuồng mạnh mẽ, là ấm áp gió xuân, cái nào mới tốt đây?

      Lại , Hải Nhạc Long gia, ràng là muốn trốn tránh Tạ Thư Dật, haiz, Tạ Thư Dật tính khí quá nóng nảy, Hải Nhạc lại điềm tĩnh nhàng, ràng nhìn là nằm trong lòng bàn tay Tạ Thư Dật, muốn uốn nắn thành cái gì liền thành cái đấy, ở chung với nhau tốt, bà vốn muốn Hải Nhạc và Thư Dật ở cùng nhau, giống như chồng bà , Hải Hoan vẫn là khá toan tính, chừng lại có thể kìm lại Tạ Thư Dật. Nhưng khổ nỗi Tạ Thư Dật lại thích Hải Hoan, đúng là khiến cho người ta nhức đầu a!

      Nhưng mà, Hải Nhạc đứa này là may mắn a, có thể để cho đàn ông ưu tú như vậy nó!

      Mẹ Hải Nhạc quên mất lúc ban đầu là muốn tới hỏi đêm đó rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì . Thích Hán Lương cũng thở dài hơi, đâu phải biết mẹ Hải Nhạc đến tận đây tìm , phải là muốn tra hỏi chuyện ở trong phòng Hải Nhạc lần trước hay sao? cho Tạ Thư Dật a!

      nghe qua Nhã Nghiên, biết được Hải Nhạc cùng Thư Dật chia tay rồi, hơn nữa còn là tạ Thư Dật tự mình lời chia tay , cho nên Hải Nhạc mới thương tâm bị bệnh .

      Trong lòng đối với Hải Nhạc phải là có áy náy, Tạ Thư Dật đối với Hải Nhạc lời chia tay, đoán chừng cũng là vì . Nhưng so với áy náy trong lòng cao hứng, lại muốn cảm ơn Trì Hải Hoan mà từng khinh bỉ, nghĩ tới nàng có khả năng, huyên náo để cho Hải Nhạc và Thư Dật chia tay. Mặc dù thích Trì Hải Hoan, nhưng muốn cao giọng mà hô vạn tuế, lần này nếu phải Tạ Thư Dật mở lời gì có thể tách họ ra, rất đáng để ăn mừng!

      Nếu như Mẹ Hải Nhạc ngầm cho phép theo đuổi Hải Nhạc, cũng có cái gì bận tâm! Huống chi, Hải Nhạc và Tạ Thư Dật chia tay! Đây chính là cơ hội tốt nhất cho , thể bỏ lỡ.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 139: Theo Đuổi Em Lần Nữa!

      “Chị Tương Tư ,chị xem, ấy muốn làm gì đây?" Tạ Hải Nhạc nhìn phòng hoa hồng, nhức đầu.

      “Cậu ấy muốn lần nữa theo đuổi em!” Long Tương Tư cười cười , " cậu ấy trước kia chỉ đưa cho em nhánh Mân Côi, bây giờ muốn bù đắp cho em!”

      “Ách" tạ Hải Nhạc gì.

      Đúng là, chỉ nhận của nhánh Mân Côi, theo đuổi lần 2 có tính toán là điều đương nhiên, nhưng là, lần đầu tiên đột nhiên đưa nhiều như vậy, có phải điên rồi hay ?

      phải nghĩ rằng chỉ cần tặng hoa là em liền có thể thay đổi quyết định chứ?” Tạ Hải Nhạc hỏi.

      biết, nhưng mà chị chắc chắn cậu ta rất luống cuống a." Long Tương Tư .

      Tạ Hải Nhạc khổ sở cười cười, làm cái gì đây? chia tay chính là , làm lại từ đầu cũng là !

      “ Hải Nhạc, cậu ta chính là đứa trẻ con, đứa trẻ hiểu chuyện, ai đương phần lớn đều là mù quáng, hiểu chuyện, tùy tính và nhiệt liệt, mãnh liệt lên là lửa, dịu dàng là nước, Thư Dật là Lửa, mà cũng là nước.” Long Tương Tư .

      Tạ Hải Nhạc trầm mặc, lời nào.

      “ Nhạc Nhạc,chị nghĩ, em được, cậu ta để em ” Long Tương Tư thở dài.

      “ Chân ở người của em, em muốn ” Tạ Hải Nhạc .

      “ Nhưng mà em chịu được khi rời xa cậu ấy sao? Chị nghĩ chính em cũng thể bỏ được, em muốn thấy cậu ấy nhưng lại muốn tha thứ, em chính là trong lòng mâu thuẫn. Chị cảm giác được, ý muốn nước ngoài của em cũng mãnh liệt, bằng hãy cho cậu ấy cơ hội, tha thứ cho cậu ấy .”Long Tương Tư nhàng khuyênnhủ.

      “ Chị, chị cho là em nên tha thứ cho sao? Nếu về sau lại xảy ra chuyện như vậy em phải làm sao?” Hải Nhạc khổ sở , " Em muốn như vậy, em nghĩ, chi bằng em dồn tất cả vào việc học, dù sao nhiệm vụ quan trọng lúc này phải là đương trai mà là học hành, em muốn có tương lai tốt hơn, mà trước hết là phải trang bị đầy đủ cho mình.”

      Long Tương Tư thở dài cái: " hai người các em cũng rất quật cường, hết lần này tới lần khác muốn chính là hướng ngược lại, được rồi, chị tôn trọng ý muốn của em.”

      Đúng là, Tạ Thư Dật là lần nữa theo đuổi Hải Nhạc, nhưng là Hải Nhạc cũng tiếp nhận , để cho rất ủ rũ cúi đầu, biết mình sai lầm rồi, là sai lầm lớn, nhưng tại sao vẫn chịu tha thứ cho đây? làm vậy còn được sao?


      “Xem ra, trái tim Hải Nhạc là làm bằng sắt rồi."Long Đế Uy đồng tình .

      Tạ Thư Dật khổ não, buồn bực uống rượu, cũng rất lâu khôngcó cùng ba người Lâm Phong, Chí Ngạn, Đế Uy tới đây giải sầu rồi. Lúc trước toàn bộ chú tâm đều dồn người Hải Nhạc, thời gian của toàn bộ đều dành cho , hôm nay, bốn người bọn lại có dịp ở chung chỗ, nhưng trong lòng thực chút nào thoải mái, hề có ý định vui chơi.

      “Chúng ta ra ngoài giải sầu, mục đích là để vui vẻ, Đế Uy, chút chuyện làm cho người ta vui vẻ ”. Lâm Phong .

      “ Đúng vậy a, ra ngoài chính là để vui vẻ, , chúng ta tới chuyện cười, nếu là ra thể để cho người cười, phạt rượu 3 chén, , tôi trước, bảo đảm để cho các cậu cười đến đau bụng, tôi nghe mà cũng cười chảy cả nước mắt đấy". Hứa Chí Ngạn .

      “ Tốt, rửa tai lắng nghe." Tất cả mọi người đều tỏ vẻ hứng thú.

      Hứa Chí Ngạn hưng trí bừng bừng mà : " Có ngày, Sở Khanh cùngBa Hoa gặp nhau, Ba Hoa cười đối với Sở Khanh : huynh đệ, ắt phải nhận thêm mấy bộ y phục; Sở Khanh : Bậy, thời tiết thê này, cậu còn muốn tôi nhận thêm ý phục, muốn tôi nóng chết sao?”

      Sau đó, cười lên ha hả, cười lăn lộn, nhưng là ba khuôn mặt còn lại chỉ lạnh nhạt nhìn nhau, Hứa Chí Ngạn dừng cười, kì quái hỏi: “ Các cậu cảm thấy nó rất buồn cười sao?”

      “Cái chuyện cười này, đúng là đủ lạnh , hại tôi muốn nhiều hơn mấy bộ y phục rồi." Long Đế Uy nhịn được nhún vai cái.

      “ Đúng vậy a, chúng tôi nghe qua rồi, cũng có cười, Chí Ngạn, phạt rượu 3 chén". Sở Lâm Phong rót ly rượu cho Hứa Chí Ngạn, " Hứa đại thiếu gia chuyện cười thiên phú, cũng cần đánh cuộc ba ly rượu, đoán chừng cậu say như chết về nhà.”

      Kết quả, Đế Uy cùng Lâm Phong chuyện cười, mọi người cũng cảm thấy buồn cười, mỗi người cũng bị phạt, đến phiên Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật nhíu nhíu mày : " Cần gì phải kể chuyện cười, bản thân tôi đây chính là câu chuyện cười, gặp gỡ tôi như bây giờ,các cậu cảm thấy buồn cười sao? Chưa từng nghĩ , kết quả lại , chưa từng nghĩ chia tay, kết quả, rất dễ dàng chia tay, thế nhưng bây giờ lập tức liền hối hận , lại muốn làm lại từ đầu, kết quả lại bị người ta cự tuyệt. Các cậu thấy tất cả, cảm thấy buồn cười hay sao?”

      Ba người còn lại nghe như vậy liền cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ai cho ra lời. Lại càng có cách nào trêu chọc cho Tạ Thư Dật vui vẻ, càng về sau lại càng tẻ nhạt, cuối cùng cũng chẳng còn ai muốn tiếp tục, tất cả đều ai về nhà nấy.

      Tạ Thư Dật nằm ở giường trằn trọc trở mình, ngheLong Đế Uy ,Long Tương Tư đặt vé máy bay, bao gồm Nhạc Nhạc , Nhạc Nhạc phải thầm như vậy rời khỏi tính mạng của sao?

      Tại sao đáp ứng lần nữa theo đuổi? Tại sao lại cương quyết như vậy? hoàn toàn là lòng! Tại sao xem tới đây?

      Tạ Thư Dật hoàn toàn tuyệt vọng.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 140 : Chân Tướng 1

      Tạ Hải Nhạc nhận được điện thoại của mẹ, ý muốn về nhà chuyến, mẹ điện thoại của, dụ để cho côvề nhà chuyến, Tạ Hải Nhạc đoán chừng mẹ cũng là vì cái thời hạn tháng đó, nhưng cùng tạ Thư Dật biến thành như vậy, cái thời hạn tháng đó còn có cái gì ý nghĩa?Nhưng dù sao cũng là cầu, cũng phải cho mẹ câu trả lời thoả đáng.

      Thân thể của cũng chăm sóc khác trước mấy rồi, trốn tránh cũng có tác dụng gì, tốt hơn vẫn là nên về nhà cùng ba mẹ .

      vừa về đến nhà, thế nhưng lại phát Thích Hán Lương cũng ở đó.
      “Thầy Thích , thầy cũng ở đây?" sửng sốt.

      “ Hải Nhạc, lâu gặp a." Thích Hán Lương nhìn Hải Nhạc, phát rất gầy, tiều tuỵ hơn trước.

      Mà Hải Nhạc cũng thấy Tạ Thư Dật ngồi ở đằng kia, dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn , khỏi dời ánh mắt chỗ khác, nhìn thấy cùng mẹ ba ngồi chung chỗ, Trì Hải Hoan đùa bỡn móng tay của mình, bộ dáng có vẻ chán nản.

      “Nhạc Nhạc, mẹ mấy tuần lễ có gặp con rồi, con , tới đây nào.” Mẹ Hải Nhạc hướng Hải Nhạc ngoắc, Hải Nhạc cũng ngồi xuống bên bà.

      “Nhạc Nhạc, con gầy rất nhiều, nhưng tinh thần xem ra tệ, mẹ hôm nay phân phó đầu bếp làm tất cả đều là món mà bình thường con thích ăn, khó có được dịp thầy Thích cũng lưu lại ăn cơm, mọi người tối nay tốt lại được dịp tụ họp”.

      Thầy Thích cũng lưu lại ăn cơm? Hải Nhạc khỏi nhìn về Thích Hán Lương, Thích Hán Lương hướng gật đầu mỉm cười, Hải Nhạc vội vàng hướng cười tiếng.

      Tạ Thư Dật nhìn ở trong mắt, tức ở trong lòng, nhưng rồi lại lên tiếng.

      Trong lúc ăn cơm, vẫn luôn là Thích Hán Lương cùng vợ chồng Tạ gia chuyện trò vui vẻ, Tạ Thư Dật trong lòng buồn bực ăn cơm.

      “ Di? Hôm nay Thư Dật vì sao nảy giờ gì?" Trì Hải Hoan nó, nhưng là Tạ Thư Dật để ý tới ta.

      Tạ ba ba cũng lên tiếng: " Đúng vậy a, Thư Dật, khó được thầy Thích tới nhà chúng ta làm khách, con lại tiếng”.

      “ Ăn , ngủ ." Tạ Thư Dật .

      vừa như thế, cũng biểu đối với Thích Hán Lương chút ý tốt.

      Cơm nước xong, mọi người lại ngồi vào trong phòng khách chuyện phiếm. Mẹ Hải Nhạc lên tiếng: " Nhạc Nhạc, con còn nhớ tháng trước con xin mẹ cho thời hạn tháng ?”

      “Nhớ." Hải Nhạc cúi đầu.

      Mãn cho là biển cạn đá mòn, trong tháng, là người và vật còn.

      “Thư Dật, Hỉa Hoan các con còn nhớ chứ?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

      “Nhớ." Tạ Thư Dật trầm giọng , chỉ là kinh ngạc, chuyện riêng của gia đình sao có thể cho phép Thích Hán Lương ngồi đây mà nghe.
      Thích Hán Lương cũng có cùng suy nghĩ với Tạ Thư Dật, đ mẹ Hỉa Nhạc cáo từ: “ Bác trai, bác , cảm tạ các người chiêu đãi cháu, cháu nghĩ , cháu cũng nên cáo từ”.
      “Tiểu Thích, cậu cũng ngồi xuống, chuyện này, để cho cậu biết, cũng có cái gì." Mẹ Hải Nhạc Thích Hán Lương ngồi xuống, từ chối bất kính, đoán chừng có mấy lời liên quan với , bằng sao lại giữ lại người ngoài như ?

      “Thư Dật, dì hỏi con, trong tháng này con phải đưa ra quyết định rồi, hai chị em nó, con chọn người nào?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

      Tạ Thư Dật ngẩng đầu nhìn chút Hải Nhạc : " muốn con chọn, vẫn là trước kia lựa chọn, con muốn cùng Hải Nhạc ở chung chỗ.”

      Nghe được như vậy, Hải Nhạc ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng là, trong lòng quý động như ba đào lăn lộn, muốn cùng làm lại từ đầu sao? vẫn là chọn sao?

      tự chủ nhìn về phía , cũng nhìn , trong mắt của có thâm tình, cũng có thống khổ, còn có hối hận, lại còn kỳ cầu, vội vàng bỏ qua mắt đó, nhìn hướng khác.

      Trì Hải Hoan nghe Tạ Thư Dật vậy, sắc mặt cũng thay đổi.
      “ Nhưng mà, Thư Dật ca ca, em em nhất định chọn lựa , nó hẳn là muốn ngồi đây cùng lời mà , tại sao thầy Thích lần trước lại ngủ ở phòng của nó? Em , em cứ ? Hôm nay thầy Thích vừa vặn cũng ở đây, em cũng cần xấu hổ, có cái gì mọi người cứ thẳng ra.” Trì Hải Hoan mở miệng .

      biết hai người bọn họ chia tay nhưng lại ngờ Tạ Thư Dật lại muốn lựa chọn Hải Nhạc! sắp bị tức chết rồi!
      Thích Hán Lương nghĩ tới Trì Hải Hoan lại hướng khai hỏa, khỏi nhìn về Hải Nhạc, : " Đêm đó chúng tôi có cái gì.”
      Trì Hải Hoan khỏi hừ lạnh tiếng: " Nhưng nếu có gì tại sao muốn ngủ lại trong phòng của em tôi? là muốn vì em tôi che dấu, vẫn là suy nghĩ muốn vì mình mà che dấu? ra chuyện này, mẹ tôi sớm biết, cần phải băn khoăn gì cả, hay là sợ ba mẹ tôi bắt chịu trách nhiệm sao? ra ba mẹ tôi rất sáng suốt.”
      “Trì Hải Hoan! có ai bị câm sao?” Tạ Thư Dật nghe được trong lòng cực kỳ khó chịu, cao giọng .

      Trì Hải Hoan khỏi phản bác mà : " Em sai chỗ nào chứ?”
      “ Đến phiên chuyện sao?" Tạ Thư Dật thanh lại nâng lên mấy thanh bậc.

      “ Hai người các con, chớ quấy rầy!" Tạ ba ba lên tiếng ngăn trở, sau đó, hỏi Thích Hán Lương, " Thích tiểu tử, cậu là thích Hải Nhạc nhà chúng ta sao?”

      “ Đúng , cháu giấu giếm cháu thích Hải Nhạc, cháu cũng sớm thừa nhận với bác cháu thích ấy, nếu như mọi người đông ý, cháu muốn theo đuổi Hải Nhạc.”

      “ Vậy tốt, vậy tốt”. Tạ ba ba hài lòng gật đầu, đây cũng là nguyên nhân giữ Thích Hán Lương lại, chính là cùng mọi người thấy được thái độ của .

      Tạ ba ba hướng Hải Nhạc hỏi: " Nhạc Nhạc, con sao? Ba cảm thấy được, Thích tiểu tử tệ, nếu như các con…” –“ Ba, xem ra, con phải hướng các người giải thích chuyện, nếu giải thích con là chịu oan, thầy Thích cũng phải chịu oan.” Hải Nhạc nhanh .

      “ A, chẳng lẽ các con có cái gì?" Tạ ba ba kinh ngạc .

      “Chẳng lẽ mọi người vẫn cho rằng chúng con có cái gì sao?" Hải Nhạc khỏi cười khổ.

      Tạ Thư Dật hiểu lầm, có thể nhịn, nhưng là, nếu là ngay cả ba mẹ cũng hiểu lầm , cách nào nhịn được, xem ra, làm sáng tỏ lời mà , chính là đến nơi xa nữa cũng phải đeo lưng đoạn tiếng xấu, thể chịu được!

      Côđứng lên, nhìn chung quanh mọi người, sau đó , " Mọi người hãy chuẩn bị tốt, con cho mọi người nghe đoạn ghi , mọi người đợi chút”.

      rất nhanh đem lấy thẻ nhớ cầm xuống, để lên bàn, sau đó : "Con cho mọi người nghe đoạn ghi , vốn là con cũng muốn ra, nhưng tình hình thế này, bằng vào miệng , có người có thể tin tưởng! Như vậy, để cho chuyện chứ!”

      mở ra Computer, tìm tòi ra đoạn ghi kia, rất nhanh bên trong truyền đến thanh của Trì Hải Hoan: " Em tôi tửu lượng tốt, tôi với chơi tiếp , tôi tại rất rất muốn uống rượu a”.

      “Thôi, đừng uống nữa, tôi đưa em về nhà, Hải Nhạc cần nghỉ ngơi." thanh của Thích Hán Lương.

      “Nếu như em cảm thấy thoải mái, tôi đưa emvề nhà”. Vẫn là thanh của Thích Hán Lương.

      Sau đó vừa chút đối thoại, những người khác nghe được như rơi vào trong sương mù, nhưng sắc mặt Thích Hán Lương chợt thay đổi, mà mặt của Trì Hải Hoan, càng trở nên trắng phờ phạc tia huyết sắc.

      “Em, em thế nhưng thu lại?” run rẩy .

      “Đúng vậy, em cảm thấy chị thời điểm chị đưa em viên thuốc có chút lạ, em ở phòng rửa tay mở máy ghi . Chuyện này thực ra phải cảm tạ Hi Ca tỷ tỷ, chị ấy từ chỗ Lâm Phong ca ca len lén cầm vài thứ, cảm thấy chơi khá thú vị thuận tiện cũng tặng em mấy cái, trong đó có máy ghi . Lúc em ngồi ở đó ra là bật máy ghi trong váy”. Hải Nhạc mặt chút thay đổi mà .

      Trì Hải Hoan ngồi thừ ghế sa lon, lúc này ta nghe được chính thanh của mình: “ Thầy Thích, là ngây thơ, tối nay nhất định phải ở lại chỗ này rồi! Ngại quá, cái tôi cho nó uống, căn bản phải thuốc mê, ấy là loại thuốc làm cho người ta tận tình phóng túng, nhất định phải ở lại đây, tôi chỉ thương muội muội, tối nay nếu chiếm được phóng túng theo lầu nhảy xuống đấy!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :