1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 131 : Mời Cơm Bồi Tội

      Hôm sau, điều Hải Nhạc nghĩ tới là, Trì Hải Hoan thế nhưng nhận lỗi với , mình nên giận dỗi mà ra mấy lời kia, càng thêm nên đánh , muốn mời ăn cơm đền tội.

      Hải Nhạc trong lòng nghi ngờ, chị hai là hát tuồng nào à?

      “Nhạc Nhạc, xin lỗi, chị lúc ấy chỉ là bởi vì quá mức tức giận, chị xin lỗi, tối nay chị mời em ăn cơm tạ tội, em cũng cần từ chối chị” Trì Hải Hoan với .

      Hải Nhạc có chút do dự, ba nằm viện, trong công ty trùng hợp lại xảy ra chuyện, làm người ta bị thươn, Tạ Thư Dật thay mặt ba xử lý, ngày hay hai ngày cũng chưa về .

      “Nhạc Nhạc, chẳng lẽ, em muốn tha thứ cho chị sao? Chị là thành tâm thành ý, chúng ta hãy bỏ chuyện Thư Dật qua bên mà nghĩ đến tình chị em được , trong 1 tháng này, em cũng cho chị cơ hội đến gần Thư Dật, chị rất cảm kích a. Là , chúng ta vừa ăn cũng tốt cùng nhau hàn huyên chút, lâu rồi chị còn chưa có mời em ăn cơm. Chỉ tại Tạ Thư Dật luôn có ở đây, chị làm gì còn cơ hội? Nhạc Nhạc, , nếu là giữa chúng ta còn có cái gì là được, chúng ta lại là chị em tốt.”. Trì hải vui mừng .

      “ Được rồi, em ." Hải Nhạc .

      Nếu chị thành tâm đối với cũng nên từ chối.

      Trì Hải Hoan thực rất kì lạ, lại còn đối với Hải Nhạc rất ân cần, chọn món ăn cho , lại còn lôi kéo tán gẫu này tán gẫu kia, so với trước kia tựa như người khác vậy.

      Trời sinh voi sinh cỏ, có ăn ăn, Hải Nhạc cũng sợ ta giở trò gì, ăn lẩu, vả lại tại ở bên ngoài, chị có thể làm trò gì chứ?

      Hải Nhạc ăn được cao hứng Trì Hải Hoan đột nhiên : " chàng kia dáng dấp rất đẹp trai nha”

      “Ai?" Hải Nhạc khỏi hồ nghi ngẩng đầu lên nhìn quanh.

      “ Đó, chính là ta." Hải Hoan dùng chiếc đũa chỉ đến người đàn ông kia.

      Hải Nhạc chỉ nhìn được bên mặt có chút quen quen, nghĩ lại ra cái người đẹp trai mà chị lại chính là Thích Hán Lương.

      Nhà hàng này đặt bình phong bao kín mà là dùng bình phong rời xa cách, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, mà bên ngoài cũng vậy có thể nhìn bên trong.

      nghĩ tới Thích Hán Lương xuất ở nhà hàng này, nhưng mà cách xa như vậy Hải Nhạc cũng muốn đến chào hỏi, ngờ Thích Hán Lương lại hướng bên này tới, đảo mắt cái liền nhìn ra ngồi đó, đưa tay hướng chào hỏi : “ Hải Nhạc sao em lại ở đây?”

      Hải Nhạc nhanh lên đứng lên, cười : " Thầy Thích, em cùng chị đến đây ăn lẩu, có muốn ngồi cùng hay khôngo sư, có muốn hay cùng nhau?

      Trì Hải Hoan cười cười đứng lên : “ Ra đây chính là thầy Thích mà em sao?”

      Thích Hán Lương cười cười: "Đúng, tôi là Thích Hán Lương, giáo viên của Hải Nhạc, nghĩ tới em ấy lại có người chị sinh đôi, là cho cặp chị em xinh đẹp, để cho tôi mở rộng tầm mắt, ha ha”

      “ A, hiểu, tôi hiểu." Trì Hải Hoan liên tiếp gật đầu, nở nụ cười, " Thầy Thích biết chuyện,thầy là khích lệ Hải Nhạc, hay là khích lệ em đây? Bất kể khích lệ người nào, nghe chính là thoải mái a.”

      “Các cậu , tôi trước có chút chuyện." Thích Hán Lương hướng người quen của mình

      “ Thầy và các em cùng nhau ăn." Thích Hán Lương mỉm cười đối với hai .

      “Tốt tốt, hoan nghênh vô cùng." Hải Nhạc cười .

      Hải Nhạc nghĩ đến lại đụng phải thầy giáo của mình ở đây, lại còn đồng ý cùng họ ngồi ăn lẩu.

      Ba người tán gẫu rất vui vẻ, Thích Hán Lương hướng hai kể chuyện mà gặp phải khi còn ở nước ngoài, chọc cho họ vui vẻ cười to.

      cười , Hải Nhạc điện thoại vang lên, vừa nhìn, là Thư Dật gọi tới.

      “ Em xin phép ra ngoài nghe điện thoại." Hải Nhạc đứng lên xin lỗi, chạy ra ngoài nghe điện thoại.

      “Em ở đâu? Ở nhà sao? Có nhớ tôi ?” Tạ Thư Dật thanh có chút mệt mỏi hỏi.

      “Em ở bên ngoài ăn cơm, là chị mời”. Hải Nhạc .

      “Cái gì? ta mời em ăn cơm, phải Hồng Môn Yến chứ? Em phải cẩn thận, có quỷ mới biết ta chơi bài gì.” Tạ Thư Dật có chút nóng nảy.

      ******************

      (1)Hồng Môn Yến : kiện quan trọng diễn ra năm 206 TCN tại Hồng Môn, với tham gia của Lưu Bang và Hạng Vũ. Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ cái bẫy hay tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

      *********************

      đâu, chị ấy là thành tâm mời em ăn cơm, trong lòng chính là hối hận cho nên mời em ăn cơm bồi tội, cần lo, chị ấy có thể chơi trò gì chứ, cần nhớ nhiều, em có chuyện gì…” Hải Nhạc nhàng .

      “chúng em cơm nước xong về nhà… hãy yên tâm .”

      “Ừ, em phải cẩn thận chút!” Tạ Thư Dật thiên đinh vạn chúc.

      “Em biết rồi, yên tâm, nhớ giữ gìn sức khỏe đó…" Hải Nhạc lưu luyến rời cúp điện thoại.

      Trở lại phòng ăn, chỉ thấy Trì Hải Hoan cười đến nghiêng ngả, mà Thích Hán Lương cũng nở nụ cười.

      Trì Hải Hoan hướng Thích Hán Lương : “Em có nghĩ đến thầy cũng hài hước, cứ luôn cho rằng thầy Thích là người nghiêm túc, hâm mộ Nhạc Nhạc có người thầy như vậy, nếu thầy là thầy giáo của em là tốt” Trì Hải Hoan bật cười, lau nước mắt .Thích Hán Lương nghe xong cũng chỉ mỉm cười.

      “Thầy là người rất hài hước, thầy ấy là khóa rất được lòng mọi người.” Hải Nhạc .

      “ Thầy Thích, thầy có bạn chưa a?" Trì Hải Hoan tinh nghịch hỏi.

      Thích Hán Lương lắc đầu cái: " người đơn, có ai muốn a.”

      thể nào?" Hải Nhạc giật mình hỏi.

      “Có cái gì thể? Người nào quy định thầy phải có bạn a?” Thích Hán Lương nhìn cái.

      “ Ách, em chỉ là cảm thấy có chút khó tin a, thầy là người rất ưu tú a” Hải Nhạc lắp bắp mà .

      “Này, thầy Thích, thầy có bạn , em có bạn trai, thầy thấy em thế nào, đủ tư cách làm bạn thầy chứ?”Trì Hải Hoan đừa giỡn .

      “Ha ha,em là thích giỡn." Thích Hán Lương có chút xấu hổ.

      “Cái này có cái gì thể hay sao? Em cũng phải là học sinh của thầy, ở Nhật Bản, dù là học sinh và thầy giáo,nhưng lại là cặp đôi hoàn mĩ a." Trì Hải Hoan chép miệng.

      Thích Hán Lương cười cười : " Nhưng mà đây phải là ở Nhật Bản.”

      Hải Nhạc lẳng lặng nhìn Thích Hán Lương, rồi lại nhìn ngắm chị mình, trong mắt lóe lên tia sáng, mặt biến sắc cúi đầu.

      Có phải chị thích thầy Thích ? Chị còn thích Thư Dật rồi sao? Nhìn chị cùng thầy Thích tán gẫu vui vẻ như vậy, xem ra là rất hứng thú. vậy nếu như thuận nước đẩy thuyền cho họ, lúc đó chừng chị quên Thư Dật mà từ đó thích thầy giáo?

      Trong lòng xuất ý tưởng này mà trở nên vui vẻ.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 132: Xuân Dược

      “Thầy, chúng ta cơm nước xong chơi được , em biết nơi rất vui.” Hải Nhạc .

      “Hả? Là nơi nào?" Thích Hán Lương hỏi.

      “ Đó lạ Dạ Chi Hoàng Triều, em cùng với chị em”. Hải Nhạc cười .

      “Tốt, chị cũng rất muốn ra ngoài giải sầu, thầy Thích thầy cũng cần từ chối, em em cũng chỉ có ý tốt thôi.” Trì Hải Hoan làm bộ dạng kích động mà khuyên .

      “ Ha ha, vậy cũng tốt, vậy lần này để thầy mời." Thích Hán Lương cười cười .

      Ba người rời khỏi nhà hàng, rất nhanh tới Dạ Chi Hoàng Triều. Hải Nhạc ngồi ghế sô pha, nhìn thầy Thích cùng chị hát đối thoạt nhìn rất vui vẻ, biết thầy Thích có thể hay thay thế được địa vị của Tạ Thư Dật trong lòng chị?

      Trì Hải Hoan hát xong, tới bàn lấy ly nước đá, ta hỏi Hải Nhạc : “ Nhạc Nhạc, sao em hát a?”

      “Chị hát so với em hay hơn a”. Hải Nhạc cười cười .

      “ Vậy em ngồi đây chẳng có gì chơi hay chúng ta chơi đoán số , nếu thua bị phạt rượu.” Trì Hải Hoan .

      được, được, chỉ phải biết là em biết uống rượu a.” Hải Nhạc liều chết khua tay.

      “Ai da, khó có được ngày vui như vậy, rượu giúp vui cũng chẳng có gì thú vị.” Trì Hải Hoan giả bộ tiếc nuối, thêm gì liền đưa cho Hải Nhạc bai bia đá : “Hay là em cứ thử uống chai tìm chút cảm giác, ra chị rất thích cảm giác khi say, cả người lâng lâng, rất thoải mái.”

      Hải Nhạc có chút do dự : “Nhưng ngộ nhỡ uống say, người nào đưa chúng ta về nhà a?" Hải Nhạc lo lắng .

      phải là có thầy Thích sao? Sợ cái gì?" Trì Hải Hoan thối chí liền lôi Thích Hán Lương vào.

      “ Các em đùa trò chơi gì, thầy cũng muốn tham gia chút." Thích Hán Lương khách khí .

      “ Chúng ta chơi chơi đoán số, thua phạt rượu, cũng có thể tham gia, như vậy càng hay.” Trì Hải Hoan như càng quyết tâm hơn lôi kéo,

      ‘Tốt, Hải Nhạc chúng ta chơi rất vui, nên làm chuyện mất hứng ." Thích Hán xảo quyệt .

      Được rồi." Thầy như vậy, em cũng tiện từ chối.”

      Hải Nhạc rất ít chơi đùa nên từ đầu đến cuối cũng là thua, uống mấy bình rượu tại có chút chóng mặt rồi.

      “Chị, em thể uống được nữa rồi.” Hải Nhạc thấy Trì Hải Hoan hướng ly rượu của mình rót thêm liền từ chối.

      “Hải Nhạc, tửu lượng của e sao lại kém vậy chứ, để thầy đưa em về nhà thôi.” Thích Hán Lương có chút lo lắng.

      “Nhạc Nhạc tửu lượng của em thực quá tệ a.”Trì Hải Hoan lắc đầu cái đứng dậy mở cửa ra ngoài, sau đó đem vào viên thuốc màu trắng đưa cho Hải Nhạc : “ Chị ra quầy lấy cho em viên thuốc giải rượu đây, em uống khá hơn đó.”

      “Nha." Hải Nhạc đem thuốc bỏ vào trong miệng, cùng nước đá nuốt xuống.

      “Em nhà vệ sinh rửa tay.” Hải Nhạc say đến đầu lưỡi cũng lớn lên..

      , có cần chị đỡ em ? Trì Hải Hoan làm bộ quan tâm muốn tiến lên đỡ Hải Nhạc.

      cần đâu.” Hải Nhạc lắc đầu cái, vào phòng vệ sinh.

      Thấy Hải Nhạc rời , Thích Hán Lương đến trước mặt Trì Hải Hoan thấp giọng hỏi : “ Trì Hải Hoan, phải làm thế sao?”

      “ Cũng rất khá, cần tôi mở miệng, là chính nó tự chui vào lưới! Lại , làm như vậy, có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn? Đây là có chút bất đắc dĩ nhưng lại là biện pháp hữu hiệu nhất!" Trì Hải Hoan liếc Thích Hán Lương cái

      “ Thầy Thích, lòng của cũng quá mềm nhũn, tôi chính là vì muốn giúp mới làm như thế. Suy nghĩ chút , nếu chuyện xảy ra, Tạ Thư Dật rất tức giận cùng Hải Nhạc gây gổ, lúc đó nó thuộc về ! Nếu làm thế, làm sao có thể chia rẽ bọn họ? Thầy Thích, cần mềm lòng, sau chuyện này Hải Nhạc là của , Tạ Thư Dật là của tôi, vậy cớ sao mà làm?”

      “ Thôi, tôi tốt nhất chỉ đưa các người về nhà thôi." Thích Hán Lương , " nếu đúng như vậy, tôi sợ Hải Nhạc hận tôi.”

      “Được, Thích Hán Lương, cần làm vậy, chỉ cần tôi nhấc cú điện thoại có cả tá đàn ông đứng chờ ở đó, đưa tôi về nhà, tôi vẫn có cách thực được. Hải Nhạc đừng mơ tưởng tránh được chuyện này.” Trì Hải Hoan mặt chút thay đổi mà : “Đây là nó thiếu nợ tôi! Là nó thiếu nợ tôi, tôi muốn nó phải trả.” Thanh của ta gần như là gào lên, nhưng cũng may mắn chưa đánh động gì đến Hải Nhạc.

      “Trì Hải Hoan, ấy nợ cái gì? Tôi muốn cùng Nhạc Nhạc ở chung chỗ nhưng có nghĩ dùng cách này! Trì Hải Hoan, tôi đúng là xem thường rồi, ấy là em ! làm như vậy sao suy nghĩ chút, Tạ Thư Dật chắc gì tin tưởng? Nếu tâm thích Hải Nhạc, quan tâm cái này sao? Tôi nghĩ…” Thích Hán Lương còn chưa hết, nghe tiếng bồn cầu xả nước, thở dài cái, đứng lui ra.

      “ Quan tâm quan tâm, tôi đều muốn thử lần, có người ông nào lại quan tâm chuyện người mình lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khác. Suy nghĩ , suy nghĩ chút Hải Nhạc về sau nằm ở trong lòng chứ phải trong lồng ngực Tạ Thư Dật, cho dù là dùng cách nào cũng đều đáng giá.” Trì Hải Hoan nhanh đối với Thích Hán Lương cương quyết .

      Lúc này, Hải Nhạc say lảo đảo ra, Trì Hải Hoan giống như có chuyện gì, đối với Thích Hán Lương : “ Em em tửu lượng được, chúng ta liều , em tại rất muốn uống tiếp a.”

      “ Thôi, đừng uống nữa để tôi đưa em về nhà nhé, Hải Nhạc cần nghỉ ngơi." Thích Hán Lương . Mắt nhìn sắc mặt Trì Hải Hoan thay đổi, ta nhìn chằm chằm , nhưng làm bộ có thấy, đến bên đỡ lấy Hải Nhạc, : “ Nếu em thoải mái để tôi đưa em về.”

      “Được, làm phiền đến thầy rồi a!” Hải Nhạc vuốt cái trán : “ Đầu rất đau a, lần sau em uống rượu nữa”.

      Thích Hán Lương đỡ Hải Nhạc, mở cửa, Trì Hải Hoan cũng chi đành hậm hực theo sau lưng.

      xe, điện thoại của Hải Nhạc lại vang lên, Trì Hải Hoan vừa mới nhìn thấy tên người gọi lại ném trả về túi.

      “Là ai gọi điện thoại tới?" Thích Hán Lương vừa lái xe vừa trở về nhìn, : “Là Tạ Thư Dật sao?”

      biết là người nào, tôi muốn giúp em ấy nhận, bên kia lại cúp rồi.” Trì Hải Hoan làm bộ có chuyện gì xảy ra .

      xong, mặt của lên tia nụ cười lãnh toan tính, Thích Hán Lương trong lúc vô tình qua kính chiếu hậu nhìn thấy, khỏi lạnh run cái, Trì Hải Hoan biết giở trò gì mà lại cười đến quỷ dị như vậy? Làm cho lòng người trong tê dại a.

      Đến cửa Tạ gia Hải Nhạc xe ngủ thiếp , Thích Hán Lương đành phải ôm về phòng.

      “Thích Hán Lương, nghĩ xem, khi Tạ Thư Dật trở về gặp ở trong phòng của Hải Nhạc , cảm thấy như thế nào?” Trì Hải Hoan đột nhiên . “ ra đưa Hải Nhạc về nhà so với bên ngoài hiệu quả hơn nhiều a.”

      Thích Hán Lương kỳ quái nhìn ta: " Tôi tại sao lại phải ở đây, tôi ngay, nhưng tuyệt đối được kêu người đàn ông khác tới đây.”

      Hải Hoan che miệng cười : “ Thích Hán Lương, ngây thơ, tối nay nhất định là phải ở đây rồi! tôi cho Hải Nhạc uống phải thuốc mê mà là xuân dược a, nhất định tối nay phải ở đây chăm sóc cho em tôi rồi, nếu giúp nó, e là chịu nổi mà phải nhảy lầu đó, ha ha ha..”

      “Trì Hải Hoan! phải chỉ cho Hải Nhạc uống thuốc mê thôi để đánh lừa Tạ Thư Dật thôi sao? tại sao lại cho ấy uống cái đó? đúng là phải người mà.” Thích Hán Lương giận đến run người.

      “Thích Hán Lương, tôi biết là thương hoa tiếc ngọc,tôi nó thẳng như thế là vẫn thể từ chối? Xem tôi dày công chuẩn bị như vậy, nếu như biết trước là loại thuốc kia, đồng ý sao?” Trì Hải Hoan cười lên ha hả.

      “ Nóng quá, nóng quá" nằm ở giường Hải Nhạc đột nhiên mê sảng , Thích Hán Lương khỏi quay đầu nhìn lại, Hải Nhạc ở giường khó khăn chật vật.

      “Trì Hải Hoan, lợi hại! ác độc xứng làm chị của Hải Nhạc!” Thích Hàn Lương tức giận liền cho Trì Hải Hoan bạt tai ngã sóng soài sàn.

      Trì Hải Hoan lắc đầu cười cười : “ Thích Hán Lương, vô sỉ, tôi chính là giúp , muốn làm quân tử ư? có cửa đâu, muốn làm người tốt người còn giường đó! Tự hãy lựa chọn ! Tôi trước, cho dù thế nào, đối với tôi đêm nay quả đêm tuyệt vời. Thầy giáo thân , em thân , chúc hai người có buổi tối kích tình tuyệt vời a! ha ha ha…”

      Trì Hải Hoan khanh khách cười liêu xiêu ra khỏi phòng Hải Nhạc.

      “Thích Hán Lương, mày đúng là đáng chết, lại bị ta bày trò! Xem mày làm sao xử lí đây!” Thích Hán Lương hung hăng cho mình bạt tai.

      áy náy xoay người lại, nhìn Tạ Hải Nhạc lăn lộn giường, hối hận mà : " Hải Nhạc, xin lỗi, là tôi tốt, tôi muốn chia rẽ em và Tạ Thư Dật, vì tôi thực rất thích em, là ! Tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghe lời chị em đầu độc. Tôi cũng rất muốn có được em nhưng tuyệt đối phải bằng phương thức này. Tôi muốn em cam tâm tình nguyện đến bên cạnh tôi, là . Tôi em nhưng tuyệt đối muốn làm em tổn thương a! Chuyện này phải làm sao đây? Em uống loại thuốc đó, em bảo tôi phải làm sao bây giờ?Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt đứng nhìn em chịu đau đớn ? Hải Nhạc, em , phải làm soa bây giờ?”

      Lúc này, tạ Hải Nhạc từ từ mở mắt, nhìn : " Thầy Thích…” Thích Hán Lương vừa mừng vừa sợ lại gần Hải Nhạc: " Hải Nhạc! Hải Nhạc! Em tỉnh? Em có chuyện gì chứ? Em đừng hù dọa thầy mà”.

      Tạ Hải Nhạc chật vật kéo tay Thích Hán Lương, : “ thầy, hãy giúp em chút.”

      Thích Hán Lương cả kinh ngây người như phỗng, hồi lâu, lắp bắp mà : " Hải Nhạc, em biết em cái gì ? Em biết hậu quả thế nào mà?”

      “Thầy, giúp em. Thầy nhất định phải giúp em! Hải Nhạc van xin thầy.” Hải Nhạc van cầu Thích Hán Lương.

      Thích Hán Lương nhìn Hải Nhạc, cúi đầu, đại não ngừng tranh đấu, hồi lâu ngẩng đầu lên có chút khó khăn : “ Hải Nhạc, em muốn tôi làm gì? Em muốn tôi làm gì giúp em? Em phải biết, có số việc làm, chúng ta thể quay đầu lại.”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 133: Chúng Ta Chia Tay

      “Em biết rõEm biết! Thầy Thích xin thầy hãy giúp em , giúp em…” Hải Nhạc kiên định trả lời. “ Được rồi, tôi giúp em.” Thích Hán Lương gật đầu cái.

      Từ khi gọi cho Hải Nhạc mà nghe máy, biết vì sao trong lòng Tạ Thư Dật nổi lên cỗ lo lắng, điềm xấu.

      rất sợ, nghe đến Hải Nhạc ở cùng Hải Hoan, trong lòng bất ổn, mặc dù Hải Nhạc có chuyện gì, nhưng trong lòng sợ hãi, sợ hãi cái gì cũng . Tóm lại, Trì Hải Hoan rất lợi hại, biết ta rốt cuộc lại muốn làm cái gì?

      Trằn trọc trở mình, lại gọi cú điện thoại cho Hải Nhạc? Nhạc Nhạc lại nghe máy? từ bỏ tiếp tục gọi, nhưng điện thoại tắt máy. Làm sao có thể? Chẳng lẽ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì?

      rất muốn gọi điện thoại cho Trì Hải Hoan hỏi xem Hải Nhạc bây giờ thế nào, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt ta ngay lập tức hủy cuộc gọi.

      Như vậy làm sao có thể yên tâm? Tạ Thư Dật bật dậy, được! nhất định phải về nhà! muốn thấy , như vậy mới yên tâm được!

      Chiếc Pagani màu trắng chạy như bay đường cao, Tạ Thư Dật lòng nóng như lửa đốt, càng chạy nhanh hơn. xe suốt đêm, về đến Tạ gia cũng vừa rạng ban giờ sáng. có kinh động bất kì ai, yên tĩnh vào, ngẩng đầu thấy phòng Hải Nhạc mơ hồ có ánh đèn, trong lòng thở phào nhõm, lại có chút nghi ngờ, vội vã lên lầu, nhàng mở cửa phòng, thấy Hải Nhạc ngủ, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.

      Lúc này, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước chảy, nha đầu này, thế nhưng lại quên tắt nước sao? tới phòng tắm, nhưng cũng nhàng quay người đến bên Hải Nhạc sợ làm thức giấc, ngồi bên mép giường, cúi xuống khẽ hôn lên mặt . Hôn đủ cho nỗi nhớ của dành cho , chuyển sang hôn đôi môi tái nhợt, cạy hàm răng trao cho nụ hôn sâu, nồng nhiệt.

      Hải Nhạc ngủ kinh tỉnh lại, đẩy ra: " Thầy Thích, đừng làm vậy. Hải Nhạc rất mệt! Thầy đáp ứng em mà.” Tạ Thư Dật khỏi giật mình, trong lòng hết sức tức giận, nghiến răng nghiến lợi chặn lời : “Thầy Thích? Em cho rằng tôi là Thầy Thích của em sao? Đáng chết? Nằm mơ cũng là mơ thấy sao? Tạ Hải Nhạc! Nhìn cho , tôi phải là tên thầy giáo thân của em! Tôi là tạ Thư Dật! Tôi lo lắng cho em như vậy! suốt đêm về nhà tìm em! Em thế nhưng đáng chết lại là mơ thấy người khác!”

      Nghe được thanh của , Hải Nhạc từ mơ hồ buồn ngủ tức liền kinh tỉnh lại, sợ hãi trợn to hai mắt, hàm răng như dính chặt vào nhau : " Thư..Thư Dật, sao lại trở về?”

      Lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Hải Nhạc nhìn về phía phòng tắm, đôi mắt hoảng sợ trừng càng lớn, Tạ Thư Dật nghi hoặc nhìn theo ánh mắt , máu toàn thân như dồn về não, chỉ thấy Thích Hán Lương quấn khăn tắm quanh hông đứng ở cửa phòng tắm, cũng khỏi kinh ngạc nhìn về phía tạ Thư Dật.

      “ Tao giết chết mày.”

      Rất nhanh, Thích Hán Lương phản ứng kịp, nhanh chóng lui về phòng tắm, rầm cái đem cửa nhà tắm đóng lại.

      Tạ Thư Dật khỏi hồi ngẩn ra, là nhìn lầm rồi? Là hoa mắt? Thích Hán Lương làm sao xuất tại nơi này? khỏi giận dữ, bắt lấy bả vai Hải Nhạc ngừng lắc lắc : “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? ! !”

      Tạ Hải Nhạc liều mạng lắc đầu : " phải như nghĩ đâu, phải là như nghĩ! phải như nghĩ a!”

      “ Vậy là cái gì? Là cái gì?" Tạ Thư Dật như phát điên gào lên, " a! tại sao lại xuất ở nơi này? Em tôi, là tôi! Nhưng mà tôi có ở đây, liền có thằng đàn ông khác trong phòng em! Lại còn chỉ mặc áotắm! Tạ Hải Nhạc! Tôi là đứa ngốc? Em cho rằng tôi là thằng ngu sao?”

      Tạ Hải Nhạc nghe như vậy, nước mắt chậm rãi chảy xuống: " Tạ Thư Dật, chị hãm hại , muốn em tin , em liền tin. Nhưng em chuyện này phải như nghĩ, tại sao tin em đây?”

      Tạ Thư Dật mãnh lực đẩy ra tạ Hải Nhạc, thống khổ rống to: "Em bảo tôi làm thế nào tin tưởng? Phải thế nào tin tưởng? Tôi chỉ cảm giác được, em phản bội tôi! Phản bội tôi!Tạ Hải Nhạc! Em là trả thù tôi sao? Trả thù tôi cùng Trì Hải Hoan phát sinh chuyện như vậy?Trong lòng em vẫn luôn cảm thấy công bằng? Em làm vậy để lấy lại công bằng sao? Có phải hay ? Có phải như vậy hay ? Em lợi hại! Em ác độc!”

      phải vậy! phải vậy!Em chưa từng nghĩ như vậy! Tạ Thư Dật khiến cho em thất vọng.” Hải Nhạc khỏi ôm đầu khóc.

      “Tôi tin! Tôi tin!" Tạ Thư Dật tức đến hai mắt đỏ ngầu, hận hận nhìn Hải Nhạc, " Tạ Hải Nhạc! Tôi cho rằng khác với những người con khác, ra đều là cùng dạng, có gì khác biệt!”

      Lúc này, cửa phòng tắm lại bị mở ra,Thích Hán Lương mặc chỉnh tề ra, Tạ Thư Dật vọt tới, vung quyền vào mặt , Thích Hán Lương tránh được đòn thứnhất nhưng tránh được đòn thứ hai, Tạ Thư Dật nắm cổ , chống lên tường, dường như phát điên mà công kích khiến cách nào tránh né. Tạ Thư Dật gioongd như điên rồi, nắm đấm cái nào vung ra cũng là dùng hết sức.

      “ Tạ Thư Dật, chuyện phải là như cậu tưởng tượng! Cậu phải là tỉnh táo lại, chúng ta từ từ mà chuyện !" Thích Hán Lương tránh được đòn, cố gắngngăn cản .

      “Họ Thích kia! Còn dám đến tận nhà tao giở trò! Tao tha cho mày! ! Tao tại liền muốn cho mày chết! Tao muốn giết chết mày! Tao muốn giết chết mày!” Tạ Thư Dật thống khổ rống to .

      “Được rồi, giết thầy ấy ! Ngay cả tôi cũng giết luôn , ở trong lòng chính là cho rằng tôi phản bội ” Phía sau vang lên thanh sâu kín.

      Tạ Thư Dật nghe được thanh Hải Nhạc, khỏi buông lỏng tay ra, chậm rãi xoay người, tan nát cõi lòng nhìn tạ Hải Nhạc, thanh cũng thống khổ đến bể tan tành: " Tạ Hải Nhạc! Vì sao lại phải đối với tôi như vậy? Tại sao?”

      Hải Nhạc há miệng, lúc này, cánh cửa đóng kỹ cửa đột nhiên bị mở ra, Trì Hải Hoan mặc áo ngủ dụi mắt vào, thấy Tạ Thư Dật cùng Thích Hán Lương, ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

      “Thầy Thích? Thế nào? Làm sao thầy còn chưa ? Sao lại ở đây? Thư Dật, tại sao trở về giờ này? Kỳ quái? Đây là xảy ra chuyện gì a?”

      Thích Hán Lương hừ lạnh tiếng, có mở miệng , đến lúc đó Tạ Thư Dật lên tiếng: " Trì Hải Hoan, biết Thích Hán Lương tới đây?”

      “ Đúng a! Chúng em vốn là ở Hỏa oa thành ăn lẩu, đột nhiên thầy Thích xuất , Nhạc Nhạc đó là thầy của em ấy, rồi sau đó muốn chúng em Dạ Chi Hoàng Triều, chúng em lại , khi Nhạc Nhạc có chút say rồi, em liền để thầy Thích đưa chúng em về nhà, thầy Thích ôm Hải Nhạc về phòng, em cũng về phòng, em còn tưởng thầy ấy rồi, đâu ngờ thầy ấy chứ.” Trì Hải Hoan xong ngáp cái, vươn lưng ra vẻ mệt mỏi.

      Tạ Thư Dật nghe xong , xoay người đe dọa nhìn Hải Nhạc : " ta sao?”

      Hải Nhạc nhìn ánh mắt lạnh lùng của , lui về sau bước : "Em phủ nhận chuyện chị , nhưng là,em cùng với thầy ấy có cái gì.”

      Trì Hải Hoan khỏi cười lên ha hả : “ có gì? có gì? Thầy Thích sao lại ở trong phòng của em làm cái gì a? Các người chuyện phiếm đến đêm khuya vẫn có rời hay là thầy Thích dậy kèm cho em đến nửa đêm vẫn à? học sinh chăm chỉ, thầy giáo hết mình! Giữa các người là thuần khiết ! ha ha ha…” Trì Hải Hoan khỏi cười lên ha hả.

      “Trì Hải Hoan có thể cút được rồi, đây là chuyện của tôi với Hải Nhạc.” Tạ Thư Dật lạnh lùng .

      “Cậu…" Thích Hán Lương tức giận hướng Tạ Thư Dật xông tới.

      “Thầy Thích, xin hãy về nhà trước, chuyện ngày hôm nay xin lỗi, có trách thầy, trách em xử lí tốt, xin lỗi! Thầy hãy trở về ! Chờ ấy tỉnh táo, em giải thích ràng, thầy cần lo lắng.” Tạ Hải Nhạc kìm nén nước mắt chực trào, kiên cường với Thích Hán Lương.


      “Em xác định có chuyện gì?” Thích Hán Lương hỏi.

      “Em có chuyện gì, thầy cũng thấy đấy, em có sao!” Tạ Hải Nhạc vẫn mực khuyên trở về.

      “Được rồi, tôi đây." Thích Hán Lương nhìn tạ Thư Dật cái, cũng rời khỏi phòng Hải Nhạc.

      “ Cũng mời rời , em rất mệt mỏi, em muốn ngủ." Hải Nhạc xoay người lại, hướng bên giường , chỉ muốn khóc trận, muốn ! muốn cùng tiếp tục nữa!

      Hải Nhạc cơ hồ đau đến muốn sống lao về phía giường, vùi mặt ở trong chăn, tiếng động chảy nước mắt.

      tin a! tin ..., muốn giải thích thế nào chuyện tối nay? Muốn giải thích thế nào? lúc này cố chấp như vậy, lời nào cũng đều là dư thừa. Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng yếu đuối của , trong lòng lại nữa toát ra cỗ lửa giận, lạnh nhạt như vậy, giống như kịp chờ đợi muốn biến mất! Cái gì là a! Cái gì thương ! Chó má! Tất cả đều là chó má!

      là vô tình a, có thằng đàn ôngkhác, liền đuổi tôi , Tạ Hải Nhạc, em là muốn đuổi tôi ? Tôi càng quyết !" Tạ Thư Dật bước nhanh lại chạy đến Hải Nhạc bên giường, thẩn thờ nhìn Hải Nhạc.

      Hải Nhạc quay đầu, kinh nghi nhìn , tại sao còn rời ? phải phải tỉnh táo, phải để lý trí sao? phải phải suy nghĩ cho kỹ sao?

      “Tạ Hải Nhạc, để xem là Thích Hán Lương hay tôi có thể thỏa mãn em?" Tạ Thư Dật đột nhiên cúi người xuống, lãnh khốc đem Hải Nhạc đặt ở phía dưới, điên cuồng hôn , cũng điên cuồng xé rách áo ngủ.

      Vừa nghĩ tới cùng Thích Hán Lương ở trước đó lâu, chiếc giường này lăn lộn, tim của , dường như máu!

      là của ! là của a! luôn thận trọng che chở cho , chỉ sợ bởi vì chính mình luống cuống mà làm cho sợ , vẫn cố kìm nén dục vọng của mình, chỉ muốn đợi đến ngày cam tâm tình nguyện đem tất cả hiến tặng cho ! Nhưng giờ đây mọi thứ cả thảy đều bị phá hủy, đều bị làm cho vụn vỡ.

      tại sao muốn đối với như vậy? còn chưa đủ sao? Chỉ kém có đem tâm moi ra cho nhìn! Hải Nhạc tại sao cứ như vậy hiểu biết có cùng đến có bao nhiêu đây? Tại sao phải làm ra chuyện như vậy tổn thương tới tình cảm của ? tan nát cõi lòng muốn chết.

      “Tạ Thư Dật! nên như vậy! nên như vậy đối với em! phải hối hận! Nhất định phải hối hận. Van !" Hải Nhạc nằm dưới thân giùng giằng, kêu gào .

      ! Chuyện tôi hối hận nhất là quá cưng chiều em! Quá nhẫn nhịn em! Em là của tôi! Là của tôi! Tôi hối hận sớm lấy được em! Tôi hối hận!" Tạ Thư Dật gào thét, cũng có dừng lại động tác của mình, tay ngoan mệnh xé, áo ngủ của Hải Nhạc liền rách toạc, nhìn ra hình dạng.

      Hải Nhạc khóc rống lên: " Tạ Thư Dật, đừng để tôi hận ! cần! có lần thứ nhất, còn muốn có lần thứ hai sao? bao giờ cũng chỉ là cưỡng bách tôi sao?”

      “Là em ép tôi! Là em ép tôi đấy! Tôi em như vậy! Đụng em ngón tay cũng chỉ sợ làm em sợ! Nhưng em tại sao biết quý trọng? Tại sao phản bội tôi cùng Thích Hán Lương ở chung chỗ? Tại sao? Tại sao?” Tạ Thư Dật cũng rơi lệ, muốn buông tay, muốn, là của a! Là người mà nhất! Kết quả chỉ là cái lưu ý, rồi lại bị người ta vượt lên trước hái rồi ! , nhất định thể thuộc về nhau sao?

      Hải Nhạc buồn giãy giụa, mệt mỏi mà : " Tạ Thư Dật, nhất định phải nhớ, tôivĩnh viễn tha thứ cho ! Tôi hận cả đời! Thân thể tôi, lấy ! Lấy ! Lấy được rồi, xin biến mất trước mặt tôi, tôi muốn gặp lại .”

      Tạ Thư Dật khỏi dừng lại động tác, vĩnh viễn cũng tha thứ ? cả đời hận ?

      bị đả kích đến, khỏi lật người ngã lăn vừa thở nặng nhọc.

      Hải Nhạc vội vàng co lại đến góc giường, khóc thút thít khóc ,Tạ Thư Dật như vậy rất đáng sợ, bị điên rồi, muốn điên rồi!

      tại sao tin em? Tại sao? Em cùng thầy Thích có gì! Em cùng thầy ấy cũng là bị Trì Hải Hoan hãm hại! Tạ Thư Dật em cứ như vậy tin tưởng ! Nhưng lại lựa chọn hoài nghi em phản bội ! làm em rất thất vọng.” Hải Nhạc khóc .

      Tạ Thư Dật hết lửa giận chỗ xả, ngồi dậy, trượt xuống giường, đưa lưng về phía tạ Hải Nhạc : " Tôi cũng vậy rất thất vọng! Tôi cũng vậy rất thất vọng! Trì Hải Hoan làm sao thiết kế em? Là ta để tên họ Thích ngủ lại hay sao? Là ta ép em cùng phát sinh quan hệ? Tôi lúc đầu bị ta bày trò, cái gì cũng nhớ! Là trực giác cho tôi ràng tôi cùng ta chuyện gì cũng có phát sinh! Nhưng em sao, đầu óc em thanh tỉnh, suy nghĩ cái gì cũng tốt!Em ở chính là muốn ngủ lại, là ý chí của mình kiên định, tại sao muốn đẩy lên đầu Trì Hải Hoan? Tạ Hải Nhạc, phải tôi tin tưởng em, mà là chính em cách nào tự bào chữa cho mình! , em chứng minh thế nào cùng trong sạch? Em phải chứng minh như thế nào?”

      Hải Nhạc hoàn toàn lọt vào trong tuyệt vọng, khỏi lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười: " Tạ Thư Dật, cũng chỉ là như vậy! Cũng chỉ là như vậy thôi! Là tôi lầm ! Là tôi lầm ! Tôi cần hướng chứng minh cái gì, tất cả chỉ dựa vào tin tưởng của đối với tôi, bằng tôi vô điều kiện tín nhiệm ! tin tôi, chuyện là như vậy ràng,nếu tin tôi, vậy tôi cũng còn lời nào để , tôi chỉ biết hận mình, là tôi tin lầm người rồi! Là tôi tin lầm người rồi !”

      Lòng của Tạ Thư Dật cũng như vậy, đau tựa như dao cắt tại sao phải biến thành như vậy? ràng hết thảy đều tốt, tại sao đột nhiên liền nghiêng trời lệch đất thay đổi thành thế này?

      Hồi lâu, hờ hững mà : " ra , tôi cũng phải là muốn lấy được thân thể em, tôi chỉ là muốn em thuộc về tôi, chỉ sợ, thể, thể nữa rồi! Em là lầm tôi rồi, đúng , là tôi đáng giá để em , em Thích Hán Lương nhé, xứng đáng!Em tôi là sai lầm! Em rất thương ! Vậy được tôi thành toàn em, tôi thành toàn em cùng ! Tạ Hải Nhạc, tôi cũng vậy, tôi vĩnh viễn hận em cả đời, vĩnh viễn đều tha thứ cho em! Tạ Hải Nhạc, xin lỗi, tôi thể tỉnh táo, còn cách nào lý trí. Chúng ta chia tay !”

      Hải Nhạc ngưng khóc thút thít, lời của Tạ Thư Dật như như sét đánh làm vỡ nát mọi suy nghĩ của , đầu óc của giờ này tất cả đều là trống rỗng, cảm thấy tim mình như ngừng đập, dường như còn hô hấp!

      “ Chia tay ! Tôi nghĩ kỹ rồi, tôikhông muốn tình đau đớn như vậy, tôi thực chống đỡ nổi cái loại thống khổ kia! Chia tay !” Tạ Thư Dật lại nặng nề mà .

      Hải Nhạc hận được mình ở giờ phút này vì vậy chết , tại sao có thể đối với vô tình như vậy? tin thôi, nhanh như vậy liền với lời chia tay, trong mắt , rốt cuộc là cái gì? Còn nữa căn bản cũng ? chẳng qua là thân thể của ? Chỉ vì cho là cùng thầy Thích quan hệ rồi, thân thể dơ bẩn, nên cũng muốn?

      Hải Nhạc khỏi cười lên ha hả, nhưng cười, so với khóc còn khó hơn nghe.

      “Tôi phải , quấy rầy em” Tạ Thư Dật ở bên trong lòng hàng loạt đau đớn, sợ mình xoay người lại ôm cổ , cho biết, rất , đến nổi điên, bởi vì , cách nào dễ dàng tha thứ cùng người đàn ông khác ở chung chỗ. chỉ muốn toàn bộ ! cách nào cùng người khác chia sẻ ! Như vậy, chỉ có thể chia tay! Chỉ có thể chia tay! tại sao có thể dễ dàng tha thứ mình và tên đàn ông khác cùng hưởng ? ! Cái muốn là toàn bộ mọi thứ thuộc về a! Chia tay ! Chia tay rồi cũng phải thống khổ nữa!

      Tạ Hải Nhạc ám ách : " Tạ Thư Dật, cứ như vậy muốn chia tay, giữa chúng ta đúng là xong rồi. Được, chia tay , cùng lắm cũng là chia tay! Người đàn ông ích kỷ như xứng đáng để tôilấy! xứng để tôi ! Tôi muốn tiếp tục nữa, muốn! hãy ! cho xa! Đừng để cho tôi gặp lại !”

      Tạ Thư Dật nghe Hải Nhạc như vậy, mờ mịt đứng ở nơi đó, biết mình là muốn hay ở.

      “Tạ Thư Dật, cần hối hận a! Ngàn vạn lần được hối hận! Nếu như hối hận, tôi coi thường đấy!" Tạ Hải Nhạc ha ha mà cười cười.

      Tạ Thư Dật rốt cuộc giơ chân lên, chật vật xoay người, cũng quay đầu rời khỏi phòng của Hải Nhạc.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 134 : Chia Tay Đau Đớn

      Hải Nhạc ngơ ngác nhìn tạ Thư Dật biến mất khỏi tầm mắt mình, hồi lâu mới buông tầm mắt xuống, tan nát cõi lòng té nhào giường, nước mắt tuôn ra như mưa. “ Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật…” Hải Nhạc ô ô mà khóc lên.

      cũng muốn như vậy, nhưng rất hận , hận tại sao ra lời chia tay dễ dàng như vậy! lẽ tình cảm mặn nồng trước đó đều là giả sao? chia tay liền chia tay? là tàn nhẫn a!

      ra rất muốn cầu khẩn đừngbỏ lại mình, cầu đừng bỏ , nhưng tự trọng lại cho phép làm thế. chỉ có thể cố giả bộ so với để ý, so với còn máu lạnh hơn, so với càng vô tình hơn!

      rất muốn chết! cảm thấy mình như chết rồi! tại sao đối xử với cônhư vậy? cho đao chết ngay nhưng lại ra lời chia tay khác gì vạn tiễn xuyên tâm.

      Tạ Thư Dật trở lại phòng của mình, nặng nề lết thân thể đến bên giường, ngửa mặt lên trời mà đổ xuống. cảm thấy như khí lực của mình bị rút cạn rồi, linh hồn cũng như bị rút cạn, bây giờ chỉ còn là cái xác hồn. nghiêng người co chân rúc toàn thân ở giường, nước mắt xẹt qua gò má, thấm vào chăn tựa như chưa từng xuấthiện.

      Chia tay làm mình tốt hơn chút sao? Tại sao cảm thấy thống khổ hơn? Tại sao cảm thấy trước mắt tất cả đều là mảnhđen tối?

      , được hối hận, nếu hối hận coi thường ! sao có thể để coi thường ?

      Trước khi , làm gì cũng tùy ý, làm gì cũng quan tâm, biết cái gì là vui vẻ, cái gì là niềm vui, muốn làm cái gì làm đó. Nhưng kể từ khi biết mình Hải Nhạc, đoạn tuyệt để tâm đến những nữ nhân khác, lòng dạ , nhưng tại sao khoảnh khắcngọt ngào lại quá ngắn ngủi như vậy? là quá ít ỏi, những thống khổ này sao lại chất chồng nhiều như vậy, nhiều giống như ngọn núiNgũ Chỉ Sơn, chèn ép muốn tắt thở mà tài nào chết được, cái này so với chết còn thống khổhơn vạn lần!

      Tạ Hải Nhạc, em vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Sớm biết như vậy, ban đầu ở thuyền, em nên giết chết tôi cho rồi, tôi thống khổ như vậy!" nức nở hỏi.

      “Tạ Thư Dật,mày tại sao lại cứ phải ấy? Nhiều phụ nữ như vậy nhưng mày tại sao thương, mày tại sao hết lần này đến lần khác chỉ ấy? người con có trái tim! người con biết là cái gì! ấy có cái gì tốt, mày tại sao cứ phải đâm đầu vào chứ?” chảy nước mắt hỏi mình.

      Hôm sau, Tạ Hải Nhạc thân thể nóng rần lên, mê man suốt ba ngày đêm, ăn uống gì… Ba Tạ cùng mẹ Hải Nhạc vừa mới xuất viện đến lượt con ngã bệnh, là tức đến điên đầu. Mẹ hải Nhạc kiên trì muốn đưa Hải Nhạc bệnh viện nhưng cũng kiên quyết , thân thể cứ như vậy vô lực nằm giường, muốn đâu, cũng hông muốn gặp bất kì ai, kể cả ba mẹ .

      chỉ muốn thấy người kia, đến giờ vẫn chưa hề xuất , giống như khí vậy cứ thế mà biến mất, muốn biến mất khỏi cuộc đời của sao?

      muốn chết, rất muốn chết! cũng thèm tớinhìn cái sao?


      hữu khí vô lực nằm ở giường, mặc cho bác sĩ đem ống tiêm ghim vào tay mình, kim tiêm dù đau nhưng so với nỗi đau trong tim có là gì?

      chuẩn bị quên , quên quá khứ của bọn họ! Quên rồi, thậm chí quên rồi! cũng muốn quên ! nhất định phải quên ! (huhu, thương tâm quá . Đến khổ với 2 chị này)

      Hứa Nhã Nghiên thấy vẫn đến trường học, sang đây xem Hải Nhạc, khi côthấy Hải Nhạc gầy đến chỉ còn lại hai con mắt, giật mình.

      “ Làm sao mà cậu biến thành như vậy? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Hứa Nhã Nghiên gấp gáp hỏi.

      Nước mắt kìm nén bao lâu như được giải tỏa, ngừng tuôn ra, Hứa Nhã Nghiên là người duy nhất mà muốn ôm chặt để khóc trận cho , nhưng là lúc này chút khí lực cũng có.

      “Tớ với Tạ Thư Dật chia tay rồi!” khàn giọng .

      Nhã nghiên thất kinh nhảy lên: " thể nào? Các cậu, các cậu, mới vừa bao lâu mà? Tại sao muốn chia tay? phải là rất tốt sao?”

      “Tóm lại, chuyện có chút phức tạp, rất phức tạp, ấy muốn chia tay, cứ như vậy, chúng tớ chia tay." Hải Nhạc .

      Nhã nghiên ngồi ở đầu giường, nắm chặt Hải Nhạc tay: " Hải Nhạc đáng thương, cậu vì mà mới để bệnh nặng thế này sao?”
      “ Cũng phải là vì , tớ vốn dĩ cũng sẹ bị bệnh, chẳng qua là, để cho tớ bệnh thêm nặng hơn thôi”. Hải Nhạc miễn cưỡng mình cười, nhưng là, nước mắt lại rơi ngừng.

      “Tớ nghe hai , Tạ Thư Dật gọi cho ấy, ở Nam Đầu, công chuyện nhất thời về được, nên xin nghỉ mười ngày, tớ nghĩ tới ta lại lời chia tay với cậu! quá đáng!” Nhã Nghiên tức giận bất bình mà .

      Mười ngày? Dùng mười ngày là có thể quên mất sao? Xem ra, là xem nặng phần cảm tình này, đối với kẻ trải qua chuyện tình cảm dày dạn như , tính là cái gì, chỉ là cơn cảm mạo, mười ngày là có thể khỏi hẳn, mà , lại quả giống như chết lần a! Có thể đến kiếp sau mới có thể quên ! Bọn họ sao lại khác nhau đến vậy! Mười ngày sau trở về cũng vừa vặn là tháng, lựa chọn như thế nào? Là lựa chọ Trì Hải Hoan sao? Côcắn môi hồi buồn bực, cùng Hải Hoan ở chung chỗ sao?

      ! Cho dù cùng ở chung chỗ, cũng để đến bên Trì Hải Hoan, chị ta xứng với !
      Hải Nhạc ngơ ngác nhìn tạ Thư Dật biến mất khỏi tầm mắt mình, hồi lâu mới buông tầm mắt xuống, tan nát cõi lòng té nhào giường, nước mắt tuôn ra như mưa. “ Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật…” Hải Nhạc ô ô mà khóc lên.

      cũng muốn như vậy, nhưng rất hận , hận tại sao ra lời chia tay dễ dàng như vậy! lẽ tình cảm mặn nồng trước đó đều là giả sao? chia tay liền chia tay? là tàn nhẫn a!

      ra rất muốn cầu khẩn đừngbỏ lại mình, cầu đừng bỏ , nhưng tự trọng lại cho phép làm thế. chỉ có thể cố giả bộ so với để ý, so với còn máu lạnh hơn, so với càng vô tình hơn!

      rất muốn chết! cảm thấy mình như chết rồi! tại sao đối xử với cônhư vậy? cho đao chết ngay nhưng lại ra lời chia tay khác gì vạn tiễn xuyên tâm.

      Tạ Thư Dật trở lại phòng của mình, nặng nề lết thân thể đến bên giường, ngửa mặt lên trời mà đổ xuống. cảm thấy như khí lực của mình bị rút cạn rồi, linh hồn cũng như bị rút cạn, bây giờ chỉ còn là cái xác hồn. nghiêng người co chân rúc toàn thân ở giường, nước mắt xẹt qua gò má, thấm vào chăn tựa như chưa từng xuấthiện.

      Chia tay làm mình tốt hơn chút sao? Tại sao cảm thấy thống khổ hơn? Tại sao cảm thấy trước mắt tất cả đều là mảnhđen tối?

      , được hối hận, nếu hối hận coi thường ! sao có thể để coi thường ?

      Trước khi , làm gì cũng tùy ý, làm gì cũng quan tâm, biết cái gì là vui vẻ, cái gì là niềm vui, muốn làm cái gì làm đó. Nhưng kể từ khi biết mình Hải Nhạc, đoạn tuyệt để tâm đến những nữ nhân khác, lòng dạ , nhưng tại sao khoảnh khắcngọt ngào lại quá ngắn ngủi như vậy? là quá ít ỏi, những thống khổ này sao lại chất chồng nhiều như vậy, nhiều giống như ngọn núiNgũ Chỉ Sơn, chèn ép muốn tắt thở mà tài nào chết được, cái này so với chết còn thống khổhơn vạn lần!

      Tạ Hải Nhạc, em vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Sớm biết như vậy, ban đầu ở thuyền, em nên giết chết tôi cho rồi, tôi thống khổ như vậy!" nức nở hỏi.

      “Tạ Thư Dật,mày tại sao lại cứ phải ấy? Nhiều phụ nữ như vậy nhưng mày tại sao thương, mày tại sao hết lần này đến lần khác chỉ ấy? người con có trái tim! người con biết là cái gì! ấy có cái gì tốt, mày tại sao cứ phải đâm đầu vào chứ?” chảy nước mắt hỏi mình.

      Hôm sau, Tạ Hải Nhạc thân thể nóng rần lên, mê man suốt ba ngày đêm, ăn uống gì… Ba Tạ cùng mẹ Hải Nhạc vừa mới xuất viện đến lượt con ngã bệnh, là tức đến điên đầu. Mẹ hải Nhạc kiên trì muốn đưa Hải Nhạc bệnh viện nhưng cũng kiên quyết , thân thể cứ như vậy vô lực nằm giường, muốn đâu, cũng hông muốn gặp bất kì ai, kể cả ba mẹ .

      chỉ muốn thấy người kia, đến giờ vẫn chưa hề xuất , giống như khí vậy cứ thế mà biến mất, muốn biến mất khỏi cuộc đời của sao?

      muốn chết, rất muốn chết! cũng thèm tớinhìn cái sao?


      hữu khí vô lực nằm ở giường, mặc cho bác sĩ đem ống tiêm ghim vào tay mình, kim tiêm dù đau nhưng so với nỗi đau trong tim có là gì?

      chuẩn bị quên , quên quá khứ của bọn họ! Quên rồi, thậm chí quên rồi! cũng muốn quên ! nhất định phải quên ! (huhu, thương tâm quá . Đến khổ với 2 chị này)

      Hứa Nhã Nghiên thấy vẫn đến trường học, sang đây xem Hải Nhạc, khi côthấy Hải Nhạc gầy đến chỉ còn lại hai con mắt, giật mình.

      “ Làm sao mà cậu biến thành như vậy? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Hứa Nhã Nghiên gấp gáp hỏi.

      Nước mắt kìm nén bao lâu như được giải tỏa, ngừng tuôn ra, Hứa Nhã Nghiên là người duy nhất mà muốn ôm chặt để khóc trận cho , nhưng là lúc này chút khí lực cũng có.

      “Tớ với Tạ Thư Dật chia tay rồi!” khàn giọng .

      Nhã nghiên thất kinh nhảy lên: " thể nào? Các cậu, các cậu, mới vừa bao lâu mà? Tại sao muốn chia tay? phải là rất tốt sao?”

      “Tóm lại, chuyện có chút phức tạp, rất phức tạp, ấy muốn chia tay, cứ như vậy, chúng tớ chia tay." Hải Nhạc .

      Nhã nghiên ngồi ở đầu giường, nắm chặt Hải Nhạc tay: " Hải Nhạc đáng thương, cậu vì mà mới để bệnh nặng thế này sao?”
      “ Cũng phải là vì , tớ vốn dĩ cũng sẹ bị bệnh, chẳng qua là, để cho tớ bệnh thêm nặng hơn thôi”. Hải Nhạc miễn cưỡng mình cười, nhưng là, nước mắt lại rơi ngừng.

      “Tớ nghe hai , Tạ Thư Dật gọi cho ấy, ở Nam Đầu, công chuyện nhất thời về được, nên xin nghỉ mười ngày, tớ nghĩ tới ta lại lời chia tay với cậu! quá đáng!” Nhã Nghiên tức giận bất bình mà .

      Mười ngày? Dùng mười ngày là có thể quên mất sao? Xem ra, là xem nặng phần cảm tình này, đối với kẻ trải qua chuyện tình cảm dày dạn như , tính là cái gì, chỉ là cơn cảm mạo, mười ngày là có thể khỏi hẳn, mà , lại quả giống như chết lần a! Có thể đến kiếp sau mới có thể quên ! Bọn họ sao lại khác nhau đến vậy! Mười ngày sau trở về cũng vừa vặn là tháng, lựa chọn như thế nào? Là lựa chọ Trì Hải Hoan sao? Côcắn môi hồi buồn bực, cùng Hải Hoan ở chung chỗ sao?

      ! Cho dù cùng ở chung chỗ, cũng để đến bên Trì Hải Hoan, chị ta xứng với !

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631

      Chương 135: Tớ Muốn Khỏi Đây


      vậy, cậu về sau phải làm sao?"Nhã Nghiên chần chờ hỏi.

      Hải Nhạctrầm lặng nhìn trần nhà, trống rỗng mà : " Tớ lúc này nên khỏi đây thôi, tớ muốn theo chị Tương Tư Mỹ, nhờ chị ấy tìm trường học giúp tớ,hẳn khó khăn gì!”

      Nhã Nghiên nghe vừa như thế, kinh hoảng mà : " được, được, cậukhông thể Mỹ, cậu rồi, tớ làm sao bây giờ? nên Mỹ! nên Mỹ? phải là chia tay sao? Vậy chia tay sao phải xa như thế! Tớ rất lo lắng cho cậu.”
      Nhã Nghiên nhịn được khóc, xem ra, Tạ Thư Dật cho Hải Nhạc đả kích rất lớn, để cho ấy phải có ý muốn bỏ nhà mà .

      “ Tớ cần phải suy nghĩ mọi chuyện cho tốt, nếu chúng tớ thấy nhau mọi chuyện tốt hơn, vì thế tớ phải ! Nhã Nghiên, cám ơn cậu, ta rất hạnh phúc khi có cậu là bạn” . Hải Nhạc kìm nén nước mắt, thanh nghẹn ngào.

      “Nhưng tớ nghe Đế Uy , chị Tương Tư nửa tháng nữa ! Chẳng lẽ cậu cũng muốn cùng sao! được! Mỹ có cái gì tốt! Có cái gì tốt? phải chỉ có Hamburge thối với vài cọng khoai tây thôi sao? Cậu đến đó quen, rất khó chịu! Ở lại đây , đừng mà! Cậu rồi, tớ nhất định rất thảm.” Nhã Nghiên vừa nghĩ tới Hải Nhạc muốn , trong lòng đau xót, lớn tiếng khóc lớn lên.

      Hải Nhạc dùng giằng ngồi dậy, kéo Nhã Nghiên, mỉm cười : “Nhã Nghiên, cậu là chị em tốt của tớ, tớ sang bên đó thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, chừng đó cậu muốn sang thăm tớ cũng đâu phải chuyện khó khăn gì a? Về sau chừng tớ quay lại tìm cậu, đừng khóc mà! Hải Nhạc tớ là người mạnh mẽ, cậu cũng vậy mà, nhớ, sau này đương tuyệt đối được mẫu người như Tạ Thư Dật, loại người như chỉ làm cho phụ nữ đau khổ, có hạnh phúc!”

      “Nhưng ở đó xa như vậy, mình cậu rất đơn,Tớ cùng với cậu” Nhã Nghiên từ mà .

      cần, mình tớ có thể sống tốt, với lại cậu Thường Hàn đồng ý sao?” Hải Nhạc nhịn được trong lòng đau khổ, trêu ghẹo mà .

      ta? Mắc mớ gì tới ta? Cái tên đầu heo đó, đừng có nhắc tới ta, tớ ghét ta!” Nhã nghiên có chút xấu hổ mà .

      “Nhã nghiên, tớ tâm hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc, đừng giống như tớ, chỉ thu được thất bại thảm hại.” Hải Nhạc .

      đâu, chừng Thư Dật nghĩ thông rồi, các cậu vẫn có thể ở chung chỗ.” Nhã Nghiên lắc đầu khuyên can.
      ngày còn chưa bỏ được chuyện đó, chúng tớchắc chắn có kết quả, phải hối hận, nhất định hối hận!” Hải Nhạc chịu đựng nước mắt .

      “Cái này là khẳng định, ta nhất định hối hận! Cậu là người con tốt như vậy ta thế nhưng nhẫn tâm chia tay! làm cho tớ tức điên mà!” Nhã nghiên tức giận .

      có sao, tớ có sao, cậu cần lo lắng, đúng rồi, thầy Thích sao rồi? Thầy ấy dạy sao?” Hải Nhạc hỏi.

      “Thầy Thích ?” Nhã nghiên ngẩn ra, “Thầy Thích hôm qua công tác, hai ngày rồi cũng có nhìn thấy, là thay mặt giáo sư , thầy ấy có vẻ như rất buồn phiền, nản lòng. Thầy Thích có tâm gì sao? Mà tại sao cậu đột nhiên lại hỏi thầy ấy?”


      “A, vài ngày rồi tớ có đến trường, sợ thầy ấy thấy hỏi tớ thôi.”

      “Thầy cóhỏi cậu thế nào rồi, cho nên tớ mới yên lòng mà ghé thăm cậu .” Nhã Nghiên .

      Thầy Thích, thầy là người tốt. Hải Nhạc thở dài cái, vốn là muốn cho Nhã Nghiên biết chuyện chia tay Tạ Thư Dật là có liên quan đến Thích Hán Lương, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào, tốt hơn là nên .

      Hai người ở trong phòng trò chuyện, mà mẹ Hải Nhạc cũng vô tình ở ngoài cửa nghe được chuyện Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật chia tay mà trong lòng khỏi hốt hoảng? Hải Nhạc vì chuyện đó mà bị bệnh, lại còn muốn nước ngoài! Hai đứa này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
      Mẹ Hải Nhạc đến phòng Trì Hải Hoan hỏi con : “ Hoan Hoan, con từ hôm đó đến nay cùng em ở nhà, rốt cuộc là dã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại bị bệnh?”

      “Chuyện này, con cũng biết, cái này mẹ phải hỏi Nhạc Nhạc.” Trì Hải Hoan từ ngữ mập mờ, làm bộ như nên ra.

      Mẹ Hải Nhạc thấy Trì Hải Hoan bộ dáng có vẻ như muốn lại thôi, càng thêm nóng lòng cùng sinh nghi, bà khỏi cáu kỉnhgắt : “ Hải Hoan, mẹ hỏi con, con muốn …?”

      “Mẹ, phải là con muốn a… cái này, phải chuyện hay ho gì, lẽ con phải ra Hải Nhạc cùng thầy Thích sao? Trì Hải Hoan giậm chân , giống như vừa lỡ lời mà ra.
      “Cái gì, Nhạc cùng thầy Thích? Là ý gì?”Mẹ Hải Nhạc có chút giật mình.

      “Mấy ngày trước, con mời em ấy ăn lẩu, lạigặp thầy giáo của nó, Nhạc Nhạc kêu chúng con Dạ Chi Hoàng Triều chơi, kết quả Nhạc Nhạc uống say, thầy Thích đưa chúng con về nhà. Nhạc Nhạc lúc đó ngủ thiếp , con cũng mệt nên quay vể phòng, thầy Thích đưa Nhạc Nhạc về phòng rốt cuộc ở đến tận sáng. Đột nhiên nghe tiếng ồn ào từ phòng của Nhạc Nhạc, con mới thức dậy đến xem thử, nghĩ tới thầy giáo đó vẫn ở trong phòng, mà Tạ Thư Dật hiểu sao lại quay trở về. Hai người họ đánhnhau trận! Sau đó thầy Thích rời , Tạ Thư Dật cũng khỏi từ khi nào, đến giờ cũng chưa có quay lại. Haiz, con cũng biết giữa em con cùng thầy Thích có xảy ra chuyện gì hay , nhưng mà Tạ Thư Dật rất tức giận, đánh thầy Thích đến thảm luôn!Con là lo lắng biết Nhạc Nhạc có phải là bị thầy Thích làm tổn thương hay , cũng đến mức ưu thương như vậy! Dù sao người mà em con cũng là Tạ Thư Dật a!” Trì Hải Hoan thực xuất sắc ra vẻlo lắng thay cho Hải Nhạc.

      “ Sao lại có chuyện này? Trời ạ? Hải Nhạc rốt cuộc là làm sao rồi?”Mẹ Hải Nhạc giận đến thiếu chút nữa ngất .

      “Mẹ, mẹ ngàn vạn lần được hỏi em ấy! Con sợ nếu mẹ mắng nó, nó nhất thời nghĩ thông, mà ra cũng hoàn toàn trách nó được, thầy giáo kia cũng rất kì quái, con nghĩ là do ta thích Nhạc Nhạc nên mới làm như vậy với em con. Mẹ cần tức giận như vậy, trước tiên hãy chờ Nhạc Nhạc hết bệnh, Tạ Thư Dật quay về rồi hãy tính.” Trì Hải Hoan .
      “ Hai chị em con để cho mẹ được yên mà! Con cùng Thư Dật làm ra cái chuyện như vậy đành, bây giờ lại cả Hải Nhạc cùng cái người thầy giáo kia! Các con là cố tình muốn làm mẹ tức chết mới dừng tay sao? Mẹ Hải Nhạc vịn vào ghế ngồi xuống, nước mắt khỏi tuôn ra.

      “ Mẹ, mẹ đừng giận, con làm như vậy nưã, mẹ hãy yên tâm , bây giờ Nhạc Nhạc phải làm sao đây? Thầy giáo kia..! haiz” Trì Hải Hoan ra vẻ khó xử.

      “Đừng nữa! Đừng nữa!” Mẹ Hải Nhạc hai tay xoa xoa thái Dương, nhức đầu, Hải Nhạc sao lại làm ra cái chuyện như vậy? phải nó thích Tạ Thư Dật sao? Còn cầu xin bà cho kỳ hạn tháng, tại sao lại đột nhiên cùng thầy giáo…?

      Cái người thầy này, cũng quá bỉ ổi, tại sao có thể bỏ qua cho dễ dàng như vậy? Nhạc Nhạc là con bảo bối của bà, sao có thể để cho khi dễ rồi ném như vậy? phải quá hời cho sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :