1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 126 : Mềm Lòng

      “Đừng sợ ta, mọi chuyện có tôi đây, tôi luôn ở bên cạnh em, em cần phải sợ ả.” Tạ Thư Dật an ủi .

      Mặc dù Trì Hải Hoan gì, hơn nữa còn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của ta thoạt nhìn đúng là có hơi đáng sợ , kỳ , trong lòng cũng có chút bất an, nhưng nếu Nhạc Nhạc biết bất an, còn sợ hơn nữa, cho nên, nếu muốn trở thành người che mưa chắn gió cho , nhất định phải khiến cho an tâm.

      Hải Nhạc cứ lo lắng bất an thể vào giấc ngủ, hôm nay chị hai nhìn đáng sợ, có hơi sờ sợ.

      Nhưng lại nhận ra mình quá lo rồi, sáng hôm sau chị hai lại chủ động chào hỏi như có chuyện gì xảy ra, có điều… trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

      “Nhạc Nhạc, mấy ngày nay chị thấy thoải mái lắm, em đến trường chị xin nghỉ giùm chị ba ngày .” Trì Hải Hoan .

      “Dạ, nếu chị thoải mái cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, chừng nào khỏe học cũng muộn, em xin phép giùm chị cho.” Nhạc Nhạc nhận lời.

      Đến trường Hải Hoan, Tạ Thư Dật với Hải Nhạc: “Tôi cho, em ngoan ngoãn ngồi trong xe được ra đấy.”

      Khi Tạ Thư Dật đến lớp Hải Hoan xin nghỉ phép giùm, thèm quan tâm đám người chỉ trỏ, lúc sắp ra đến cửa trường đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng kêu: “ là Tạ Thư Dật à?”

      Tạ Thư Dật quay đầu nhìn lướt qua, là nam sinh. “Là tôi, cậu là ai?”

      Tên nam sinh do dự chút: “Tôi tên là Phạm Triết.”

      “Cậu có chuyện gì?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Nam sinh chần chờ, hỏi: “Trì Hải Hoan… có khỏe ?”

      Tạ Thư Dật gật đầu, : “Nó chỉ hơi thoải mái thôi, mấy ngày nữa học lại, cậu thấy nó.”

      “Dạ.” Phạm Triết muốn lại thôi.

      “Sao thế, cậu thích nó à?” Tạ Thư Dật hỏi, “Nếu vậy, cậu nên cố gắng hơn nữa, cho dù gặp gian nan trở ngại thế nào, cũng phải theo đuổi nó cho bằng được, tôi thay gia đình cảm ơn cậu.”

      Nếu thằng nhóc này mà thích Trì Hải Hoan tốt nhất, hi vọng có thể theo đuổi Trì Hải Hoan giùm, như vậy và Hải Nhạc tránh khỏi ít phiền toái.

      ? Chẳng lẽ các người cho phép tôi theo đuổi Trì Hải Hoan?” Phạm Triết có chút kinh ngạc.

      “Cậu thích nó à?” Tạ Thư Dật hỏi.

      , phải là tôi thích ấy, chỉ là…” Phạm Triết lại ấp a ấp úng.

      “Thích theo, có gì đâu chứ, Tạ gia chúng tôi rất thoáng, nó là em kế của tôi, trong trường cậu phải chăm sóc nó nhiều hơn đấy.” Tạ Thư Dật .

      “Vâng, tôi biết rồi.” Phạm Triết .

      “Cậu tên là Phạm Triết phải ? Tốt, tôi nhớ cậu rồi, nhớ kĩ cậu hứa với tôi rồi đấy.” Tạ Thư Dật xoay người định .

      “Chờ chút, là em kế? Vậy… với Diêu Nhạc Nhạc kia phải là em ruột à? Diêu Nhạc Nhạc và Trì Hải Hoan là chị em? Vậy… người là Diêu Nhạc Nhạc?” Phạm Triết hỏi.

      “Đúng, người tôi là Diêu Nhạc Nhạc, ấy chỉ là em kế của tôi, chúng tôi hề loạn luân, báo chỉ toàn bậy, tôi đây.” Tạ Thư Dật xoay người rời .

      Phạm Triết ngơ ngác đứng đó.

      Cái này lớn chuyện rồi, ra Trì Hải Hoan có quan hệ với Tạ gia, có điều, hình như Tạ gia cũng biết tối hôm qua Trì Hải Hoan xảy ra chuyện gì, lỡ mà họ biết được, có thể mang đến tai họa gì cho Phạm gia bọn họ đây? Chuyện này làm sao cho tốt đây?

      Phạm Triết đứng dưới ánh nắng bang bang mà phát run.

      Tạ Thư Dật ngồi vào xe, khởi động máy.

      ngờ Trì Hải Hoan cũng có người thích, có thằng tên Phạm Triết có vẻ thích ta.” Tạ Thư Dật .

      “Nhưng người khác thích chị ấy, chị ấy thích người ta cũng vô dụng, người trong lòng chị ấy là mà.” Hải Nhạc .

      “Nhưng người tôi thích phải là ta, mà là em.” Tạ Thư Dật cười cười, .


      Hải Nhạc liếc xéo , nhưng trong mắt có ý cười rất . ra, nếu người tớ thích lại thích người khác đúng là chuyện rất đau đớn, “Có đôi khi, em cảm thấy hơi tội nghiệp chị hai, lúc trước em cứ tưởng là thích em, đau khổ cứ luôn gặm nhấm trái tim em, có lúc còn cảm thấy đau đến mức muốn sống nữa.” Hải Nhạc thở dài hơi, .

      “Tình cảm vốn thể cho công bằng hay tương xứng được, có người lấy được tình , nhất định có người chỉ lấy được đau khổ.” Thư Dật cũng thở dài hơi, “May mà hai chúng ta đều có được tình của nhau, bị tổn thương.”

      vậy, chị hai nhất định là người bị tổn thương rồi, nhưng mà, ngoại trừ chuyện muốn ở bên ra, trừ ra là em thể chia sẻ với chị ấy, em bằng lòng dùng tất cả những gì em có để đổi lấy , chỉ cần chị hai chịu đổi.” Hải Nhạc đầy buồn bã, “Em cũng muốn chị ấy đau khổ như vậy, dù sao, chị ấy cũng là chị hai em.”

      “Nhạc Nhạc, em là… haiz… mềm lòng quá đấy.” Tạ Thư Dật lắc đầu.

      Nhưng ngặt nỗi lại thích Nhạc Nhạc như vậy, haiz.

      “Hải Hoan, con tới thăm mẹ, mẹ rất vui, con học à? Có phải con có chuyện gì muốn với mẹ ? sao đâu, bây giờ mẹ có thể chịu mọi đả kích rồi.” Mẹ Hải Nhạc cầm quả táo Hải Hoan gọt khẽ cắn ngụm, liền đặt lên tủ đầu giường, nhìn Hải Hoan .

      Lúc trước Tạ ba ba có chút lo lắng về mẹ Hải Nhạc, nên mới ép bà nằm viện vài ngày.

      “Mẹ, con chỉ muốn đến thăm mẹ, chuyện phiếm với mẹ mà thôi.” Hải Hoan .

      “Hoan Hoan, mẹ cám ơn con trong lòng con còn có mẹ, có điều là con ơi, chuyện giữa con và Thư Dật làm cho mẹ rất đau lòng, làm sao con có thể ngốc như thế chứ? Con thích ai tốt, lại cứ phải thích Thư Dật làm gì?” Mẹ Hải Nhạc vẫn đau đớn khôn nguôi.

      “Mẹ, là Thư Dật chọc con trước đấy chứ, mới gặp con lần đầu tiên liền hôn con, con tưởng… con tưởng là thích con, sau đó mẹ cũng thấy mà, đối xử với con tốt như vậy, làm sao con có thể động lòng? Sau đó tỏ tình với con, sao con lại nhận lời cho được?” Hải Hoan đầy bi thương.

      “Nó tỏ tình với con trước à?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

      “Dạ.” Hải Hoan trả lời đầy ai oán, “Nhưng mà, con cũng biết ra Nhạc Nhạc cũng thích ! Con cứ nghĩ là mỗi khi con và Tạ Thư Dật ở bên nhau Nhạc Nhạc lảng tránh chính là vì muốn làm kỳ đà cản mũi, nó cũng biết con thích Thư Dật, trước giờ con chưa từng giấu nó gì cả, nó biết từ đầu rồi! Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà nó lại chưa từng cho con biết nó cũng thích ! Nó biết con với Thư Dật quen nhau, nhưng nó lại dám lén lút quen với Tạ Thư Dật sau lưng con! Hôm Valentine, con xem phim với Tạ Thư Dật, nó ràng nghe nhạc với Hứa Chí Ngạn rồi, nhưng sau đó nó lại dám chạy tới ngoài rạp chiếu phim, gọi điện thoại hẹn Tạ Thư Dật ra ngoài, hại con ngồi mình trong rạp xem phim, còn tưởng Tạ Thư Dật có chuyện gì, báo hại con cứ sốt hết cả ruột cho Tạ Thư Dật, mẹ, con có gạt mẹ đâu! Nếu mẹ tín, mẹ cứ hỏi Hải Nhạc hay Thư Dật cũng được, có phải bọn họ lén lút hẹn hò sau lưng con mới bị phóng viên chụp hình lại ! Cuối cùng, Tạ Thư Dật còn cưỡng đoạt con, nhưng lại muốn cao chạy xa bay! Mẹ, mẹ phải lấy lại công bằng cho con!” Hải Hoan òa khóc nức nở.

      Mẹ Hải Nhạc đau đầu sờ trán, thở dài, : “Mẹ hiểu nổi ba người các con, sao mà lại phức tạp đến thế, mẹ nghe ba Thư Dật , Thư Dật luôn mực khẳng định người nó là Nhạc Nhạc, con mới là người chen ngang vào, mẹ đau đầu với các con, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Hoan Hoan, con muốn mẹ phải làm thế nào đây?”

      !” Hải Hoan kích động, , “Kẻ chen ngang phải là con! Là Nhạc Nhạc! Còn Tạ Thư Dật có mới nới cũ, chiếm được con xong muốn đá văng con! muốn ở chung với Hải Nhạc mà thôi!”

      Mẹ Hải Nhạc đau đầu : “Nếu Thư Dật ác độc như con , con còn tranh giành làm gì? Tốt nhất hai chị em con đều từ bỏ nó ! Mẹ cho phép bất kỳ đứa nào đến với nó hết!”

      **

      Hải Hoan nghe mẹ vậy, khỏi lại rơi lệ, than thở khóc lóc: “Mẹ, mẹ bất công! Mẹ thiên vị Nhạc Nhạc! Bởi vì Nhạc Nhạc lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ, mẹ mới thương nó nhiều hơn chút, con đó giờ ở bên cạnh mẹ, mẹ xa lạ với con rồi, mẹ có cái loại tình cảm giống như mẹ dành cho Nhạc Nhạc! Mẹ, con với Nhạc Nhạc ai cũng là con của mẹ! Mẹ thể thiên vị được! Ngẫm lại, lúc đầu con cũng phải muốn theo mẹ, lúc ấy con thấy ba chỉ có mình, mẹ có Nhạc Nhạc, nếu con theo mẹ, ba còn gì hết! Lúc ấy con chỉ nghĩ như vậy, mới theo ba! Mẹ phải biết là, ai lại muốn theo mẹ ruột chứ? Ai lại muốn mẹ kế? Con là vì ba đó! Mấy năm này, con chịu khổ biết bao nhiêu, bị mẹ kế tra tấn biết bao nhiêu, con chỉ có niềm tin, ngày nào đó, con có thể nhìn thấy mẹ và Hải Nhạc! Mẹ, nếu mẹ thể thương Hoan Hoan, mẹ cũng phải tội nghiệp con chịu khổ nhiều năm đến vậy, mà Nhạc Nhạc theo mẹ hưởng phúc từng ấy năm rồi, mẹ cũng phải đem Tạ Thư Dật cho con chứ! Mẹ, Hoan Hoan cầu xin mẹ đó!”

      Mẹ Hải Nhạc nghe như vậy, phải là mềm lòng, nhưng Tạ Thư Dật cũng phải bà ghép là có thể ghép được.

      “Hoan Hoan, con cũng thấy đấy, phải là mẹ cho con, nhưng Tạ Thư Dật nó chịu, còn nếu ép nó đính hôn, nó rời khỏi Tạ gia, cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Tạ, nó cứng như vậy rồi, làm sao mẹ có thế ép nó đây?” Mẹ Hải Nhạc , bà chịu thua.

      thế có gì đâu chứ, chỉ hù dọa ba mẹ mèa thôi, làm gì bỏ được, phỏng chừng cũng tiếc, mẹ, con cầu xin mẹ đấy! Trừ Tạ Thư Dật ra, cái gì con cũng cần! Cái gì con cũng có thể cho Nhạc Nhạc! Con chỉ cần Tạ Thư Dật mà thôi!” Trì Hải Hoan nài nỉ.

      “Hoan Hoan, con làm khó mẹ đấy! Tóm lại, mẹ muốn bất cứ ai trong hai chị em con quen Tạ Thư Dật, Nhạc Nhạc cũng được!” Mẹ Hải Nhạc .

      “Mẹ, mẹ thể làm vậy với con được, mẹ thể! Trong sạch của con cho Tạ Thư Dật rồi, quen , con quen ai bây giờ? Mẹ! Con là con của mẹ mà! Mẹ mà giúp con còn ai giúp con đây? Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thông minh như vậy, giờ lại còn là đại minh tinh, nhiều người thích nó như vậy, Hứa Chí Ngạn kia cũng thích nó đấy! Sau này nó còn nhiều đàn ông để mà chọn, còn Hoan Hoan cũng chỉ có tớ Tạ Thư Dật mà thôi, cho dù là Sở Khanh, hay còn thích người con khác, con cũng chỉ muốn !” Hải Hoan khóc, .

      Mẹ Hải Nhạc khỏi chảy nước mắt: “Con ngốc à, rốt cuộc là Tạ Thư Dật có chỗ nào tốt chứ? Con cứ phải dán chết mắt vào nó thế à? Sau này con cũng tìm được người con lòng! Còn bây giờ người trong lòng nó phải là con! phải con con biết ! Nếu con cứ khăng khăng muốn gả cho nó, sau này con sống rất khổ sở cho xem! Mẹ chính là bài học cho các con đây, lúc trước mẹ chọn ba con, mà từ bỏ ba Thư Dật, mẹ cho là chỉ cần mẹ ba con, ba con cũng có thể cho mẹ tình tương xứng, nhưng khi mẹ mới sinh hai chị em con bao lâu, ba con liền léng phéng, ở ngoài ăn chơi đàng điếm, quá đáng đến mức sau đó còn mang đàn bà về nhà! Cuối cùng mẹ chịu nổi, quyết định ly hôn, Hải Hoan, mẹ từng rất ba con, nếu mẹ cũng gả ông ấy! Nhưng mà… nhưng mà ông ta lại đối xử với mẹ như thế nào? Cho nên, con phải tìm đứa con trai nào con, chứ phải đứa mà con nó nhưng nó lại thương con.”

      Trì Hải Hoan nhìn mẹ tớ đầy kinh ngạc: “Trước kia mẹ lại từ bỏ ba Thư Dật mà đến với ba à? Sao mẹ lại làm vậy?”

      Mẹ Hải Nhạc thở dài hơi, : “Lúc trước mẹ cảm thấy, Tạ gia là người đứng đầu tứ đại gia tộc, tuy ông ấy mẹ, lúc nào cũng theo đuổi mẹ, nhưng mà, môn hộ kém nhau quá xa (“môn hộ” ở đây trong câu “môn đăng hộ đối”), nhà ông bà ngoại chỉ có thể coi là tầng lớp trung lưu, thể so với nhà họ Tạ được, mẹ sợ đến lúc đó mình lại hạnh phúc, mẹ tự biết mình ở đâu, nên năm đó lúc mẹ từ chối ông ấy, trong lúc tức giận ông ấy liền qua loa kết hôn, mà mẹ lại chọn ba con, người có điều kiện kém hơn ông ấy rất nhiều, chờ đến khi mẹ tốt nghiệp thạc sĩ xong, mẹ liền gả cho ba con, cứ tưởng là ông ta đối xử tốt với mẹ, nhưng mẹ nghĩ sai rồi, ông ta chỉ là cậu ấm bị làm hư, có lẽ, ông ta chỉ xem mẹ như là trong những chiến công của ông ta mà thôi, dù sao mẹ cũng là con đàn bà đoạt được từ tay Tạ Trường Viên mà! Điểm này, ông ta thắng Tạ Trường Viên còn gì! Với ông ta mà , vinh quang biết bao nhiêu! Có lẽ, ông ta từng lòng mẹ, nhưng với ông ta mà , tình chỉ là ít mới mẻ nhất thời mà thôi, đến khi hết mới mẻ rồi, ông ta liền quay đầu đuổi theo những thứ mới mẻ khác, sau đó mẹ ly hôn với ba con, còn mẹ Tạ Thư Dật lại vì bệnh tim rời khỏi thế gian, mẹ với ba Thư Dật mới lại lần nữa đến với nhau, mẹ nghĩ, đây là ông trời định sẵn, mẹ nhất định ở bên ông ấy, may mà ông ấy mẹ lòng, cũng ghét bỏ mẹ tha nhi mang nữ (~ có con riêng), đối xử với mẹ mấy chục năm như ngày, cho nên mới có mẹ hôm nay, Hoan Hoan, nếu phải chọn con nên chọn người đàn ông nào con nhất, như vậy con mới có thể hạnh phúc cả đời.”

      “Mẹ, con ngờ mẹ lại từng có chuyện như vậy, đến bây giờ con cũng biết, nhưng mà, trước giờ ba chưa từng nhắc tới Tạ ba ba bao giờ, con chẳng nghe gì cả, sau đó mẹ lại gả cho Tạ ba ba rồi!” Trì Hải Hoan vẫn còn rất ngạc nhiên.

      “Mẹ nghĩ, sau này ba con cũng có hối hận, ông ta hối hận ly hôn với mẹ, ông ta từng cầu xin mẹ quay đầu, nhưng mà, ông ta tổn thương mẹ quá nhiều, làm sao mẹ có thể quay lại đây? Cho nên, ước chừng là bởi vì nguyên nhân đó mà ông ta cũng còn nhắc tới mẹ, nhắc tới Tạ ba ba trước mặt con nữa, nhưng hối hận có ích gì chứ? Mà cuối cùng ông ta lại rơi vào kết cục như thế, mẹ cũng rất bất ngờ.” Mẹ Hải Nhạc khỏi rơi nước mắt.

      Hải Hoan nhất thời biết gì, ngờ lúc còn trẻ mẹ lại từng từ chối ba Thư Dật theo đuổi, chuyện đó cần phải có bao nhiêu can đảm mới có thể từ chối? Đặt ở tại, có nào lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Mẹ, haiz, mẹ vẫn còn may mắn hơn nhiều, cuối cùng vẫn đến bên ba Thư Dật, sống với nhau hạnh phúc như thế, , từ bỏ Tạ Thư Dật, trả giá đắt như vậy, Tạ Thư Dật, chỉ có thể là hồi báo của , bất luận thế nào cũng muốn có được !

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Phần 2: Chương 127 : Em Chuẩn Bị Xong Chưa?

      “Mẹ, mẹ ơi! Con chỉ có thể thương mình Tạ Thư Dật mà thôi, mẹ, nếu mẹ hứa với con, chỉ sợ… chỉ sợ…” chảy nước mắt tiếp.

      “Chỉ sợ cái gì?” Mẹ Hải Nhạc khỏi hỏi.

      “Nếu mẹ giúp con, chỉ sợ… chỉ sợ về sau mẹ cũng thấy được con nữa, nếu con thể ở bên Thư Dật, con chết mất, con thể , nếu mẹ giúp con ở cạnh , ở đời này, con có sống cũng còn ý nghĩa gì nữa!” Trì Hải Hoan .

      Mẹ Hải Nhạc nhìn kinh ngạc, tức giận đến mức thở ra hơi, lâu sau, bà cho Hải Hoan cái tát: “Con dám? Vì thằng đàn ông, thậm chí cả mẹ con cũng cần nữa à?”

      Hải Hoan ôm mặt khóc lớn : “ phải là con cần mẹ, là mẹ quan tâm đến con! Mẹ, nếu con thể ở bên Tạ Thư Dật, con có ý muốn chết đó! Mẹ, nếu mẹ muốn nhìn thấy xác con được vớt lên từ dưới sông hay dưới biển mẹ cũng đừng quan tâm đến con làm gì!” xong, ta chạy ra khỏi phòng bệnh, vừa chạy vừa khóc.

      Chưa chạy ra đến hành lang, ta nghe thấy sau lưng mẹ mình lo lắng kêu: “Hoan Hoan, về đây, về đây! Mẹ hứa với con! Mẹ hứa với con!” mặt Trì Hải Hoan nở nụ cười đắc ý, côkhông xoay người, cứ đứng tại chỗ mà khóc, mẹ côtháo kim tiêm chạy theo côra, đau lòng ôm côvào lòng: “Mẹ hứa với con! Mẹ nghĩ cách làm cho Thư Dật đồng ý! Có điều là, sau này con được với mẹ những lời như hôm nay nữa, mẹ đau lòng mà chết ! Con có biết ?”

      Trì Hải Hoan xoay người, ôm mẹ khóc: “Mẹ, con cám ơn mẹ, sau này con bao giờ nữa, bao giờ nữa, chỉ cần con có thể ở bên Thư Dật.”

      “Con cái đứa ngốc này, sao lại ngốc như vậy chứ?” Mẹ Hải Nhạc chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cũng bật khóc.

      Thư dật lái xe tới trường, hỏi Hải Nhạc: “Em chuẩn bị xong chưa?”

      Hải Nhạc hít hơi sâu, : “Em chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống xe thôi.”

      Thư Dật hôn má , xuống xe giúp cômở cửa xe, tự tay kéo chiếc dây chuyền cổ Hải Nhạc lộ ra ngoài áo, đồng thời kéo con cá heo cổ mình ra luôn, cầm con cá heo của và con cá heo của Hải Nhạc đụng đụng miệng, cười : “Cho chúng nó cũng hôn nhau cái, rời khỏi nhau lâu vậy rồi, nhất định chúng cũng rất nhớ nhau.”

      Sau đó, đan tay hai người vào nhau, dắt Hải Nhạc nghênh ngang vào trường.

      Nếu quan hệ của hai người bị báo chí phơi bày, vậy, có thể quang minh chính đại nắm tay Hải Nhạc, cho dù ở đâu, cũng đều nắm tay , cho mọi người, , phải em! Bọn họ là đôi tình nhân nhau nồng thắm!

      Tất cả mọi người giật mình nhìn đôi em ngầm công khai quan hệ đương kia, xì xào bàn tán.

      Thư Dật tay nắm tay Hải Nhạc, tay cầm cặp sách cho , ngẩng đầu về phía trước.

      Hải Nhạc thoáng cúi đầu, nhưng vẻ mặt côrất bình tĩnh, hề để ý đến ánh mắt người khác, Tạ Thư Dật đưa côđến trước cửa phòng 18, đúng lúc Thích Hán Lương cũng từ bên kia tới, thấy hai người nắm tay nhau, vẫn còn hơi sửng sốt.

      ra Thư Dật liếc qua khóe mắt thấy rồi, cười cười, sau đó hạ nụ hôn má Hải Nhạc, Hải Nhạc đỏ mặt nhìn mỉm cười.

      nương, đứng đứng đó cười ngây ngô nữa, hôn tôi lại chứ.” Thư Dật .

      “Dạ.” Hải Nhạc kiễng chân hôn lên mặt ngụm, Thư Dật hài lòng lại hôn trán cômột chút, sau đó, nghênh ngang bước , thèm nhìn Thích Hán Lương lấy cái.

      Thích Hán Lương nhìn màn này mà mặt xanh mét, hai sợi dây chuyền trước ngực hai người bọn họ ràng là đôi! Kỳ cũng đọc báo rồi, nhưng vẫn tin đó là Hải Nhạc, vẫn cảm thấy có lẽ người đó chính là Trì Hải Hoan, ngờ lại đúng là Hải Nhạc! Càng thể ngờ, bọn họ đến trường học, dùng nắm tay, hôn má để tuyên ba với tất cả mọi người, bọn họ quen nhau! muốn chuyện này xảy ra, nhưng cuối cùng nó vẫn đến! muốn nhìn thấy, cuối cùng cũng vẫn thấy được. vẫn thể nào ngăn cản ở bên ta! Tất cả những việc này đều xảy ra quá nhanh! là quá nhanh! Thích Hán Lương đứng đó lúc lâu, trong đầu trống rỗng.

      Hải Nhạc xoay người, đúng lúc nhìn thấy Thích Hán Lương, côngẩn người, lễ phép chào: “Chào thầy ạ.”

      Thích Hán Lương phục hồi tinh thần lại, : “Chào Hải Nhạc.”

      Hải Nhạc lễ phép cười cười, vào phòng học.

      Từ khi Thích Hán Lương đến Năm Châu dạy học, lần đầu tiên bị mất phong độ, đứng giảng bài mà mắc đầy lỗi, còn thiếu chút nữa té xuống bục giảngg, cảnh nguy hiểm đó làm cả lớp đều đứng dậy la to, may mà hữu kinh vô hiểm, quơ quơ tay cầm phấn ra vài cái để giữ thăng bằng, rồi vội vàng bước vào sâu trong bục giảng lại, mới bị ngã xuống, Thích Hán Lương xấu hổ lau mồ hôi, làm sao lại có thể để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc chứ?

      cố gắng sắp xếp cảm xúc của mình lại, vất vả chờ đến khi chuông hết giờ vang lên, chạy ngay ra khỏi phòng học như trốn cái gì, dám đối diện với đôi mắt trong suốt tràn đầy những dấu chấm hỏi kia, sợ rằng chỉ cần lại nhìn thêm lần nữa, lập tức bay lại, chất vấn côvì sao hiểu lòng ! chạy về phòng làm việc của mình, gọi điện cho Trì Hải Hoan, hỏi: “Trì Hải Hoan, chuyện này là thế nào? Tại sao Trì Hải Nhạc lại ở bên Tạ Thư Dật? làm cái gì vậy? Tại sao lại bắt được Tạ Thư Dật chứ?” . “ căn bản Cũng cho tôi biết Hải Nhạc thích tạ Thư Dật! Nếu là tôi sớm biết, tôi căn bản cho nó cơ hội thổ lộ!" Trì Hải Hoan ở bên kia .

      “Nhưng mà , có coi chừng Tạ Thư Dật!" Thích Hán Lương vừa nóng vừa giận.

      cho là căn thời gian , nhưng là, hai người bọn họ đều tập trung vào Tạ Thư Dật, cũng có coi chừng Hải Nhạc a! phải ngày đó để cho ta kéo Hải Nhạc sao?

      “ Ngày đó tôi bởi vì vừa ra khỏi nhà lại gặp chút chuyện phải xử lí, khi ra ngoài, Hải Nhạc cùng Hứa Chí Ngạn lại ở cùng nhau, tôi đâu còn có cơ hội. Hai người bọn họ ở cùng chỗ, tôi đành phải về!" Thích Hán Lương .

      nghĩ đến Hải Nhạc phải là thích Hứa Chí Ngạn, nhiều lắm là tình bằng hữu quen biết, cho nên, cũng yên lòng về nhà. Nào ngờ Hải Nhạc lại thổ lộ thành công, là trời cũng giúp đỡ .

      “Alo, cho biết, nếu muốn cùng Hải Nhạc ở chung chỗ, tôi có cách , nhưng là, nhất định phải giúp tôi. Tôi bảo đảm có thể để cho như nguyện ôm được mỹ nhân về.”

      Thích Hán Lương chần chờ chút, vẫn là nhịn được hỏi: " có cách gì?

      “Tìm chỗ gặp mặt, tôi hơn”

      “Được rồi, quán trà Hoa Lan, năm giờ chiều." Thích Hán Lương rất nhanh đưa ra địa điểm gặp mặt.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 128 : Người Con Là Hải Nhạc

      Thư Dật cùng Hải Nhạc tay trong tay về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh, bọn họ mới trở về có bao lâu, Tạ ba ba cũng nhanh chóng trở về, ba người trầm mặc ăn xong cơm tối, Tạ ba ba nhìn Tạ Thư Dật : " Thư Dật, uống xong trà, tới thư phòng gặp ba”.

      Thư Dật đến thư phòng, Tạ Trường Viên đứng suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ông thở dài cái, : " Thư Dật, ba biết con cho là ba là người cha thất bại, là ba quan tâm tới con , mới để cho con làm ra cái chuyện hoang đường này.”

      Tạ Thư Dật khỏi kích động ngẩng đầu lên: “con hề nghĩ muốn trả thù dì”. Tạ ba ba đưa tay phải ra, ngăn trở chuyện.

      Tạ Thư Dật khỏi có chút tổn thương nhìn ba, phát , ba từ khi nào đầu điểm bạc vài sợi, khỏi cũng hít hơi lạnh, xem ra, chuyện của và hai chị em Hải Nhạc khiến ba chịu áp lực rất lớn.

      “ Thư Dật, dì là người phụ nữ tốt, năm đó, ba gặp mẹ Hải Nhạc trước khi dì con quen ba ruột con bé, ta mực theo đuổi ấy, nhưng ấy luôn cự tuyệt lời cầu hôn của ta, rằng chúng ta cùng loại người, hơn nữa lại ta! Lúc ấy ta bị đả kích rất lớn, khi đó, bà nội của con có ở đây, ông nội vẫn mực ép buộc ta cưới mẹ con, ta thừa nhận là trong cơn tức giận mới cưới mẹ con, trước cũng chưa từng có có bà ấy, nhưng là, kết hôn về sau, phát bà ấy ra cũng là tốt, cưới bà ấy, ba lại trở thành người chồng vô trách nhiệm. Tuy có tình nhưng cũng có tình nghĩa vợ chồng, chúng ta vẫn luôn bình thản đối mặt nhau,nhưng mẹ con sau khi sinh con sức khỏe ngày kém ! Thư Dật, nên oán hận ba, ba có thể phải là người chồng tốt, nhưng rất muốn làm người ba tốt, mặc dù ta luôn nghiêm khắc với con nhưng là ta vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của 1 người ba." Tạ ba ba tự trách

      “Con biết , con đều biết, chẳng qua là, ba đối với mẹ lạnh nhạt như vậy, con vẫn luôn suy nghĩ, ba bà ấy, nhưng lại vẫn cưới bà, để cho bà được ngày vui vẻ, ba chưa từng có quan tâm tới bà ấy! ba có bà ấy, nhưng trong lòng ba còn có nữ nhân khác! Đây đối với mẹ công bằng!" Tạ Thư Dật có chút lên án mà .

      Ánh mắt Tạ ba ba có chút ảm đạm, ông quay người, đưa lưng về phía tạ Thư Dật: " Thư Dật, chuyện tình cảm có hai chữ “công bằng”, chỉ có nên phận, chịu đựng cùng thừa nhận thống khổ, ba cách nào cho mẹ con công bằng, giả như, trong lòng con hạnh phúc bên Hải Nhạc, như vậy, con có thể cho Hải Hoan công bằng sao?

      “ Cái này…" tạ Thư Dật có chút á khẩu trả lời được, đúng là, lúc trước qua, tình cảm công bằng, nhiều năm như vậy căm hận của đối với ba chút ý nghĩa cũng có, bởi vì, tại biết, tình cảm xác thực công bằng, chính bản thân cũng thể đem trái tim phân cho hai , lấy tư cách gì lên án ba đây?

      “Thư Dật, ta đối với mẹ con, thể cho bà ấy tình , nhưng ta vẫn luôn chung thủy trong hôn nhân, điểm này ta phụ mẹ con, ta cũng phải là có nghĩ qua cả đời này cùng mẹ con trăm tuổi già, chẳng qua là, mẹ con sớm. Thư Dật, ta cũng nghĩ, cưới thêm mẹ kế cho con, nhưng ta lại gặp mẹ Hải Nhạc. Khi đó, ấy ly hôn, còn mang theo Hải Nhạc, cuộc sống thực rất khổ cực , ấy cũng có ý nguyện phải gả ta, ta cũng vậy cũng có ý nguyện muốn cưới ấy. Nhưng là ta phát tâm ta vẫn luôn khao khát che chở cho ấy, cùng ấy chỗ, mà ấy sau lại cũng có cự tuyệt ta, chúng ta cứ như vậy ở cùng nhau” Tạ ba ba xoay người lại, nghiêm túc nhìn con trai, : " ba hiểu con đối với chuyện này, vẫn ghi hận trong lòng, cũng có thể vì nghe lời bên từ bà ngoại con cho rằng là bởi vì mẹ Hải Nhạc rời nhân thế. cũng phải là như thế! Mẹ con, bởi vì phẫu thuật thất bại! Mới rời ! Ba mực hết sức cứu vãn tính mạng của côkhông để cho con mất mẫu thân! Mà sau khi mẹ con mất ba mới gặp lại dì! Thư Dật! Qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ con xem ra được dì là tâm chân ý đối con? Dì của con, ra vẫn luôn suy nghĩ về con, ấy với ta, muốn chăm cho con tốt, sinh thêm con của baa, năm đó,nếu ấy là muốn hài tử, là chuyện rất dễ dàng, ba cũng vậy rất muốn đứa con của chúng ta, bất kể là trai hay ! Ba rất muốn! Nhưng bà ấy có muốn, bà ấy muốn con trở thành người thừa kế duy nhất của Tạ gia, coi như là chuyện mà bà ấy có thể làm vì con! Bà ấy luôn như vậy, nhưng con vẫn luôn có thành kiến! Mấy năm này, ba ra có thể nhìn ra, con cũng hận bà ấy, chẳng qua là con có biểu được ràng như vậy, con rất thông minh nhẫn che dấu hận thù, ba thực rất muốn ngày con bộc phát ra nỗi căm hặn trong lòng. Chẳng lẽ, đùa bỡn tình cảm hai chị em nó, chính là con trút hận sao? Thư Dật! Con có biết là làm như vậy chính là phá hủy nhà a! Con chính là tổn thương người thân trong gia đình hay !” . Tạ Trường Viên nhịn được liền đứng dậy.

      Tạ Thư Dật trong lòng khổi nổi lên cỗ chua xót, rất lâu có thấy ba tức giận như vậy, hơn nữa còn là bởi vì chính tình cảm của mình.

      “ Ba, con có đùa bỡn tình cảm của bọn họ ! Con là lòng thích Hải Nhạc đấy!Con ấy! Con đối với ấy là nghiêm túc!" Tạ Thư Dật hô to .

      Tạ Trường Viên chấn động nhìn : " Lời con ? Nhưng là, con thích con bé, tại sao, tại sao lại còn muốn cùng Hải Hoan ở chung chỗ?”

      Tạ Thư Dật thấy nhắc tới Hải Hoan, có chút xấu hổ: " Đó là bởi vì Hải Nhạc vẫn luôn hiểu tâm ý của con, ấy mực trốn tránh , năm ngoái lễ Giáng Sinh, con hẹn ấy cùng Cosplay, đồng phục con đều chuẩn bị rồi, nhưng là, ấy lại để cho Hải Hoan giả mạo mình , chúng con cãi nhau, mới biết được là Hải Hoan thích con, ấy lại còn ủng hộ con theo đuổi chị mình, con nhất thời tức giận, làm như ấy muốn. Sau Hải Hoan lại thổ lộ với con, muốn làm tình nhân của con, con liền đáp ứng chỉ là muốn dùng ta bức Hải Nhạc bày tỏ tấm lòng, khi biết Hải Nhạc ra cũng thích con Hải Hoan lại nhất quyết buông tay! xin lỗi, là con tốt, là con làm đúng, chuyện này, là lỗi tại con.”

      Tạ Trường Viên giận đến run rẩy, chỉ vào lỗ mũi Tạ Thư Dật : " mày đây là chơi với lửa! màykhông thích Hải Hoan nhưng lại cùng nó làm ra cái chuyện kia! Sao mày lại quên những lời ba ở Thụy Sỹ chứ? Nếu thích cũng cần trêu chọc người ta! ba ràng như vậy! Lỗ tai của mày để ở đâu hả?

      Tạ Thư Dật vội vã giải thích: " đêm đó, tuyệt đối là ta giở trò! Đêm đó, con chút ấn tượng cũng có! ba, suy nghĩ chút, người con là Hải Nhạc, huống chi con biết ấy cũng con đấy! Con làm sao có thể còn đụng Trì Hải Hoan? ba, ngươi phải tin tưởng con” .

      Tạ Trường Viên có chút chán nản ngồi xuống: " Ba cũng biết phải làm sao rồi, ở trong mắt ta, Nhạc Nhạc là con cua ta a! Nhưng là con trai ta lại cùng con ta nhau, ta cách nào tiếp nhận!"

      Tạ Thư Dật nghe ba vừa như thế, liền bị dọa sợ, vọt tới trước mặt ba, lo lắng hô to: " Ba, Nhạc Nhạc cũng phải con ruột của người, phải em của con!Con ấy! Con Hải Nhạc! Chúng con là nhau! Chúng con vừa có loạn luân ! Ba tại sao thể tiếp nhận chứ?”

      “Nhưng trong lòng ba con bé chính là con ba! Ba có chút thể tiếp nhận chuyện con Hải Nhạc! Nếu là Hải Hoan, ba còn là có thể tiếp nhận!" Tạ Trường Viên .

      “Trì Hải Hoan đừng mơ tưởng! thế giới có nữ nhân, con cũng ta. Con chỉ Nhạc Nhạc! Ba! câu , con muốn hoà thuận vui vẻ cùng ấy! Trừ ấy, những người khác, nhất làTrì Hải Hoan, có cửa đâu!" Tạ Thư Dật kích động . Tạ Trường Viên khó hiểu nhìn tạ Thư Dật, hỏi: " Con trước kia luôn xem Nhạc Nhạc là em . Từ khi nào lại nó? Sao lại thành thế này?”

      “Con cũng biết là lúc nào, cái đó quan trọng, mấu chốt là con tại Nhạc Nhạc, về sau cũng chỉ ấy! Tựa như ba, trong lòng ba chỉ thích mẹ Hải Nhạc có chỗ cho mẹ con! ba, ba bức con cùng Trì Hải Hoan ở cùng chỗ là muốn con lặp lại chuyện của ba cùng mẹ con sao? Mỗi ngày mỗi đêm sống trong đau khổ khi phải đầu ấp tay gối người mình ? ba, con chỉ muốn Nhạc Nhạc! Con cần ấy là em ! Con muốn cưới ấy làm vợ của con! Con muốn chung sống cả đời cùng Nhạc Nhạc!" Tạ Thư Dật trực tiếp hướng phụ thân biểu đạt nguyện vọng của mình.

      Tạ Trường Viên chấn động nhìn , : " nhưng là, Nhạc Nhạc còn !”

      Tạ Thư Dật do dự mà : " Con có thể đợi a!Con có thể đợi Nhạc Nhạc trưởng thành rồi mới kết hôn với Nhạc Nhạc! Con chỉ muốn cùng Nhạc Nhạc chung chỗ. Cho nên, ba, con muốn người chúc phúc cho con, con đưa Nhạc Nhạc đến gặp mẹ cũng có thể được mẹ chúc phúc cho chúng con! Con chính là ấy! Tuyệt đối phải muốn trả thù ba với dì”

      dừng lại chút chút, : " ba, đồng ý nhé, đồng ý cho con cùng Nhạc Nhạc lui tới chứ! Mặc dù tình cảm là chuyện của mình, nhưng lànhưng con cần lời chúc phúc cảu mọi người”

      Tạ Trường Viên ánh mắt lóe lóe, thở dài cái: " ba và con, ra lại có rất nhiều điểm chung , được rồi, ta ủng hộ con theo đuổi người mình .”

      “ Ba, cám ơn ba, rất cám ơn ba!" Tạ Thư Dật kích động đến muốn chết, " con nhất định phải cho dì, Hải Nhạc dù sao cũng là con của dì, để xem dì con có tán thành hay " Tạ ba ba suy nghĩ sâu xa nhìn tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật có chút khó xử rồi, nhưng là, rất nhanh lại lòng tin gấp trăm lần , phải được ba đồng ý sao ? Như vậy, Nhạc Nhạc cũng có thể thuyết phục mẹ của , và Nhạc Nhạc về sau cũng còn trở ngại!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 129: Quyết Định Của Mẹ Hải Nhạc

      Vài ngày sau, mẹ Hải Nhạc ra khỏi viện, về nhà liền gọi mọi người cùng chuyện cho , lần này khí rất ngưng trọng, mẹ Hải Nhạc ngay cả cười cũng có cười qua.

      “ Gọi mọi người ra đây, vậy mọi người cũng biết là bởi vì chuyện gì." mặt mẹ Hải Nhạc cũng chưa có giãn ra cái biểu tình kia.

      Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc đứng chung chỗ, đột nhiên cảm nhận được loại bất an, khỏi kéo lại tay Hải Nhạc.

      Mẹ Hải Nhạc ngó cái, liền gọi Hải Nhạc : “ Nhạc Nhạc con lại đây với mẹ”

      “Dạ" Hải gỡ tay ra khỏi tay Tạ Thư Dật, trong lòng bất an đến bên mẹ.

      “con ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn ." Mẹ Hải Nhạc .

      Hải Nhạc chỉ đành phải ngồi ở mẹ bên cạnh.

      “Trường Viên, em hôm nay phải làm quyết định, giả như có thể tiếp nhận là tốt rồi, giả như thể tiếp nhận, em dẫn hai chị em nó rời Tạ gia!" Mẹ Hải Nhạc đối với ba Tạ .

      Tạ Trường Viên kinh hãi: " em muốn làm gì ?”

      Hải Nhạc cùng Hải Hoan, nhất là Thư Dật, càng thêm thất kinh.

      “Em quyết định, để cho Thư Dật cưới Hải Hoan, nếu đồng ý, Thư Dật cũng bất đồng toan tính, em liền mang Hải Hoan cùng Hải Nhạc lúc này rời thôi, nơi này phải là nhà của chúng tôi!" Mẹ Hải Nhạc như đinh chém sắt mà .

      “Mẹ!" Hải Nhạc khỏi đứng lên, sắc mặt tái nhợt là thành bộ dáng, côđang muốn mở miệng nữa, mẹ côngăn trở .

      “Nhạc Nhạc! Mẹ lần này quyết, con đừng cho rằng mẹ làm khó con! Con tuổi còn , biết cái gì gọi là tình à? Tương lai con trưởng thành có người theo đuổi, lúc đó con hiểu bây giò căn bản phải là !Con hoàn toàn có tư cách có được cuộc sống tốt, có được người đàn ông tốt hơn trăm lần Tạ Thư Dật! Lần này chị con trinh tiết là bị Tạ Thư Dật hủy hoại, Thư Dật phải chịu nổi trách nhiệm này!

      Tạ Thư Dật khỏi cả người rét run, nghĩ tới mẹ Hải Nhạc lại quyết định như vậy. Muốn đem cả hai chị em để ép cưới Trì Hải Hoan.

      “Mẹ!" Hải Nhạc khỏi tuyệt vọng khóc thút thít, côxoay người lại, định ra khỏi phòng, Tạ Thư Dật rống lớn tiếng: " Nhạc Nhạc, cho ! Mọi người tốt nhất hôm nay cho ràng!”

      “ Vậy cậu , muốn thế nào?" Mẹ Hải Nhạc lạnh lùng hỏi Tạ Thư Dật :" Cậu cảm thấy Hải Hoan là món đồ chơi sao? Chơi đùa mà có thể vứt?" Đôi mắt sâu côxoay người với Tạ Trường Viên: "Trường Viên, em phải là giảng đạo lý, Hải Hoan và Hải Nhạc ai cũng là con em, là trái tim của em, em cũng xem Tạ Thư Dật như con mình, nhưng phát sinh chuyện như vậy, chỉ có thể để cho Thư Dật cưới Hải Hoan, mới có thể thở bình thường, bằng , cái nhà này, cứ như vậy giải tán! Đây là muốn nhìn thấy như vậy sao? Vậy làm thế nên xử lý như thế nào?”

      Tạ Thư Dật lo lắng hướng về phía ba của hô to: " ba, người đáp ứng con để cho con theo đuổi tình này”

      Tạ Trường Viên nhìn con trai, rồi lại nhìn vợ, ông lúc này lại rơi vào tình thế khó xử.

      Tạ Thư Dật lòng của càng lạnh hơn, ánh mắt của chuyển sang Hải Nhạc, Hải Nhạc con mắt nước mắt lưng tròng nhìn , lòng củaTạ Thư Dật khỏi hàng loạt co rút đau đớn.

      Trách , chỉ đổ thừa , đem tất cả mọi chuyện làm cho bết bát như thế!

      nắm chặt quả đấm hồi lâu, mẹ Hải Nhạc cho là thỏa hiệp, : " nếu tất cả mọi người có dị nghị, như vậy, kế tiếp liền chọn ngày tốt định xuống chứ! Trước đính hôn chứ! Chờ Hải Hoan đến mười tám tuổi, các con có thể suy tính chuyện kết hôn.”

      ! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý! Tôi đính hôn với Trì Hải Hoan! Người tôi thích là Hải Nhạc! Là Hải Nhạc! Cũng chính là con của dì! Dì tại sao cho phép con với Hải Nhạc? Người con thích là ấy! Là ấy!" Tạ Thư Dật khỏi cuồng bạo hô to lên.

      Mẹ Hải Nhạc chần chờ chút, Hải Hoan thấy vậy lại nức nở tiếng khiến cho ánh mắt của mẹ Hải Nhạc lại trở nên kiên định đứng lên: " Thư Dật, con thích Nhạc Nhạc, dì tại cũng phủ nhận, nhưng là, con cùng Hải Hoan làm thành ra như vậy, con chỉ có thể lựa chọn Hải Hoan ! Hải Hoan cùng Hải Nhạc dáng dấp giống nhau như đúc, có cái gì bất đồng? Con đến lúc đó cũng thích nó! Con bé cũng là tốt!”

      ! giống nhau! Làm sao có thể dạng? Tôi thích cũng phải dung mạo Nhạc Nhạc, mà là con người ấy. Cho dù họ có giống nhau như đúc, tôi cũng vậy cách nào thích ta! ta sao? Chỉ sợ dì hiểu người con này của mình. ta cùng Hải Nhạc dung mạo, nhưng là, Nhạc Nhạc là thiên sứ, còn Trì Hải Hoan ta chính là ác ma!" Tạ Thư Dật hận hận nhìn Trì Hải Hoan , " Các người ép buộc tôi cùng ta cũng chẳng có hạnh phúc! Trong lòng tôi thích là Nhạc Nhạc! Là Nhạc Nhạc! tôi cả đời chỉ Nhạc Nhạc! Tôi chỉ ấy! chỉ muốn cùng Nhạc Nhạc ở chung chỗ! Các người ai ép ta cũng vô ích”

      Trì Hải Hoan nghe như vậy, toàn thân cũng run rẩy, tại sao, tại sao chính là thích ? Tại sao?

      Mà mẹ Hải Nhạc cũng là giận đến sắc mặt tái xanh, bà mấp máy môi nhiều lần rốt cuộc cũng ra.

      “Bà xã à" Tạ Trường Viên cũng là khó khăn, muốn lại thôi.

      Tạ Thư Dật hướng Hải Nhạc ngoắc: " Nhạc Nhạc, em qua đây! Chúng ta ! có gì để nữa rồi!”

      Hải Nhạc tự chủ được về phía .

      “ Nhạc Nhạc! Condám cùng cậu ta rời ! Mẹ chết ở tại trước mặt con!" Mẹ Hải Nhạc thét lên.

      Tạ Thư Dật giận đến toàn thân phát run, khỏi hô to : " Dì! Tôi tôn kính bà là mẹ Nhạc Nhạc ! Bà như vậy với Nhạc Nhạc công bằng sao? Bà ép tôi cưới Trì Hải Hoan vì trinh tiết. Như vậy trinh tiết của Nhạc Nhạc, ở sinh nhật đêm kia biển cho tôi! Vậy dì muốn thế nào?"

      “Cậu cái gì?" Mẹ Hải Nhạc khỏi bỗng nhiên đứng lên.

      “ Tạ Thư Dật, điên rồi.” Hải Nhạc kinh hoảng chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật muốn che miệng .

      “Nhạc Nhạc! tại là lúc nào? Em tại sao phải sợ bọn họ biết chuyện?" Tạ Thư Dật phát bắt lấy tay Hải Nhạc, ánh mắt sáng quắc nhìn .

      cho bọn họ biết lần đầu tiên của em sớm trao cho !" Tạ Thư Dật thỉnh cầu nhìn Hải Nhạc.

      Hải Nhạc liếc nhìn mẹ cái thấy gương mặt bà tin cùng thống khổ.

      Hải Nhạc khỏi vẫn lắc đầu: " Đừng ép em! Thư Dật đừng ép em mà!” Chỉ nghe được bịch tiếng, Hải Nhạc khỏi trở lại nhìn cái, mẹ của của lại lảo đảo ngất .

      “ Mẹ!" Hải Nhạc thét lên xông lên quỳ gối bên cạnh bà.

      Tạ Trường Viên bước đến trước mặt Tạ Thư Dật hung hăng cho cái tát: " Cái tên súc sinh này! Làm sao ngươi đối với Nhạc Nhạc ác độc như vậy?" Mắt trừng Tạ Thư Dật.

      Mà Tạ Trường Viên cũng quá tức giận, sắc mặt tái xanh cũng khuỵu ngã, Tạ Thư Dật vội vàng ôm lấy .

      “ ba! ba!" Tạ Thư Dật lại cảm nhận được loại sợ hãi, ba phải là bị tức được lần nữa phát bệnh ?

      “ Nghịch tử! Nghịch tử!" Tạ Trường Viên hơi thở được , ngất .

      “ ba! ba!" Tạ Thư Dật sợ choáng váng Trì Hải Hoan xông ra ngoài, lớn tiếng hướng lầu dưới kêu: " Vú La, vú La! Nhanh lên gọi điện thoại cấp cứu a! Nhanh lên! Cha mẹ tôi đều ngất rồi!”

      Tại sao có thể như vậy? Làm sao biến thành như vậy? chỉ bất quá lời , tại sao bọn họ ai cũng nguyện ý tiếp nhận? Hơn nữa cũng tức thành bộ dáng như vậy?

      Tạ Thư Dật khỏi tê liệt ngã xuống mặt đất.

      Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc song nhập viện rồi, nhưng là, mẹ Hải Nhạc cự tuyệt , muốn gặp mặt Hải Nhạc.

      Cuối cùng, Hải Nhạc quỳ gối trước phòng bệnh, thỉnh cầu mẹ cho vào, Tạ ba ba cùng phòng bệnh cũng đau lòng nỡ, đành mở cửa cho vào.

      “ Mẹ, xin lỗi! xin lỗi!" Hải Nhạc khóc đến kềm chế được.

      Mẹ Hải Nhạc rưng rưng nhìn : " Nhạc Nhạc, là sao? Là sao? Con cùng Thư Dật, cùng Thư Dật ?”

      Hải Nhạc hít hơi sâu, : " mẹ, thể nào, đó là bị các người bức ép, nên mới như vậy.

      “Con thề ,con cùng Thư Dật cũng có chuyện gì phát sinh! Nếu mẹ muốn đụng chết!" Mẹ Hải Nhạc kích động đối với Hải Nhạc .

      Tâm can Hải Nhạc thiếu chút nữa thử nổi, toàn thân cơ hồ đều ở đây phát run, còn phải thề sao?

      Rốt cuộc, cắn răng lên tiếng, chẳng qua là, thanh kia chính nghe vào đau dớn.

      “Con cùng tạ Thư Dật giữa, chuyện gì cũng có, nếu ,con Tạ Hải Nhạc vĩnh viễn nơi dung thân.”

      cùng Thư Dật, mẹ như vậy bài xích, có khả năng! rất muốn cùng Thư Dật ở chung chỗ! Nhưng là, thể bởi vì họ mà để cho bà tức đến liên tục nhập viện. Thư Dật! Thư Dật!Nếu chúng ta nhau mà khiến cho ba mẹ đau khổ em làm sao can tâm?

      “ Ô ô ô” Hải Nhạc ngồi bên giường bệnh khỏi khóc ồ lên.

      có là tốt rồi, có là tốt rồi, có mẹ an tâm!" Mẹ Hải Nhạc yên tâm mà .

      Thư Dật, Thư Dật, xin lỗi! xin lỗi! xin lỗi! xin lỗi . Hải Nhạc ở trong lòng thống khổ la lên.

      “Con , mẹ cũng muốn như vậy a, các con là hai chị em sao có thể cùng chung người đàn ông?Hải Hoan còn chưa tính, nếu con cũng bị tạ Thư Dật làm vậy, mẹ điên mất đấy!" Lòng mẹ Hải Nhạc vẫn còn sợ hãi

      " Mẹ biết ngay, Nhạc Nhạc ngoan nhất, Nhạc Nhạc nhất định chọc cho mẹ tức giận, Nhạc Nhạc vẫn là con ngoan của mẹ, Nhạc Nhạc, con vẫn để cho mẹ thất vọng, mẹ rất vui vẻ”. Thanh bà cũng nhẹn ngào.

      Hải Nhạc cười khổ nhìn mẹ, : " mẹ, con cầu xin mẹ chuyện, mẹ đừng như vậy ép Thư Dật được ? là như vậy, mẹ càng ép buộc càng khiến cho cam tâm, nhất định nghe theo. Chuyện này mẹ cứ từ từ thôi, được ?”

      Mẹ Hải nhạc nhìn con , còn bé thế mà qua chuyện kia liền trưởng thành như vậy. Hồi lâu bà mới : “ nhưng chị của con đợi kịp nữa, nó vẫn luôn ép mẹ, vẫn luôn ép mẹ, nếu mẹ bắt Thư Dật cưới nó, nó tìm cái chết! Con biết nó vẫn là đứa ngang ngạnh, từ muốn cái gì liền phải có trong tay, nếu nhất định phải liều chết có được. Mẹ là sợ nó nhất thời nghĩ ra làm việc ngốc a! Con hiểu ý nghĩ của mẹ sao? Mà con so với nó lại nhiều cơ hội hơn, con ôn nhu, thiện lương, lại xinh đẹp, tính tình lại tốt, tương lai người như Tạ Thư Dật theo đuổi ít!Con cần gì phải cố chấp đây?”

      Hải Nhạc trong lòng khổ vô cùng, mẹ, chỉ là bởi vì những thứ này, bởi vì liền phải thối lui khỏi sao? , muốn nữa nhẫn xuống, muốn làm ngoan ngoãn như vậy.

      Hải Nhạc bình tĩnh nhìn mẹ, : "Mẹ, có phải hay mặc cho ngang ngược? Bởi vì con trước giờ khiêm nhượng quá mà phải rút lui sao? Mẹ, mẹ có phải hay cảm thấy con tương đối dễ chuyện chút, dễ đuổi chút, cho nên mới để buông tha cho tạ Thư Dật, để cho chị có thể hài lòng? Mẹ, là muốn như vậy ? Có thể hay để cho con cũng vậy lần đầu tiên đòi hỏi? Con cũng thích Tạ Thư Dật a! Hơn nữa, người thích là con! Là con a! Mẹ, con cũng vậy van cầu mẹ, để con ở bên được ?”

      Mẹ Hải Nhạc trợn tròn mắt, bà ngờ Hải Nhạc như vậy, há hốc mồm cứng lưỡi ở nơi đó, câu cũng nên lời.

      “Mẹ, Con đây là làm khó mẹ sao?Mẹ có thể đáp ứng cho chị, tại sao lại cự tuyệt con? Con với Tạ Thư Dật mới là đôi lòng nhau. Mẹ tại sao chỉ nghĩ vì chị muốn mà có vì Nhạc Nhạc suy nghĩ chút đây? Ai muốn cùng người mình thích ở chung chỗ? Hơn nữa, hơn nữa con là cùng tạ Thư Dật nhau? Mẹ a! Con tìm chết, nhưng là, con muốn mẹ đáp ứng Nhạc Nhạc, đừng chia rẽ con và Thư Dật, Nhạc Nhạc cũng thể a!" Hải Nhạc khóc thành tiếng rồi.

      Mẹ Hải Nhạc chỉ cảm thấy nhức đầu hồi hơn hẳn hồi, bà miễn cưỡng mình : " nhưng thanh bạch của con vẫn còn đó, tương lai muốn tìm bạn trai, là chuyện dễ dàng a! Mà chị con còn trong sạch của mình a! Nhạc Nhạc a! Con bảo mẹ phải làm sao? Mẹ phải làm sao mới có thể làm cho hai hai chị em con vừa lòng?”

      Hải Nhạc ngẩng đầu lên, : " Để cho con với chị tự do cạnh tranh như thế nào? Ba mẹ cần nhúng tay vào như thế nào? Cho chúng con trong thời gian 1 tháng, giả như chị có thể có được tâm của Thư Dật con tự động rút lui! Nếu như chị cố gắng mà Thư Dật vẫn thích chị ấy chị ấy hãy rút lui! Dù sao, lần đầu tiên của chị cũng là do chị bày trò thiết kế , Tạ Thư Dật hoàn toàn cũng nghĩ tới cùng chị phát sinh quan hệ.”

      “Nhưng chị của con…haiz. Người trong lòng Thư Dật chính là con, làm sao nó có thể cùng con cạnh tranh công bằng đây?" Mẹ Hải Nhạc .

      Hải Nhạc trấn định đối với mẹ : " Mẹ cũng biết điều này, vậy sao vẫn hiểu dưa hái xanh ngọt a? Người lớn là buộc Thư Dật cùng chị đính hôn, mẹ cho rằng đây là vì muốn tốt cho chị ấy, nhưng mẹ từng nghĩ qua Thư Dật tính bướng bỉnh chưa? rồi, coi như và chị ở chung chỗ, chị ấy cũng hạnh phúc! Chẳng lẽ mẹ cho đến bây giờ cũng chưa từng cân nhắc chuyện này sao? Nếu là mẹ, cùng người mình trải qua cả đời, người có thể chịu được sao? Mẹ chính là thể chịu được, mới cùng ba kết hôn? Mẹ! mẹ cho rằng đây là thương chị! ra chính là hại chị cả đời! ràng là hố lửa, chị muốn nhảy xuống, mẹ cũng biết rất đó là hố lửa thế nhưng giúp đỡ chị nhảy xuống! Mẹ a! Cái này gọi thương, cái này gọi là nuông chiều, gọi là dung túng a! Mẹ,con cũng cần tình thương như vậy, con chỉ muốn mẹ cho con cơ hội cùng chị cạnh tranh công bằng! tháng, chỉ cần tháng! Chỉ cần chị ấy có được tâm của Thư Dật, con tuyệt đối rút lui. Chỉ cầu mẹ như vậy, con cũng oán thán mẹ đối với chị thiên vị a”

      Mẹ Hải Nhạc trầm tư chút, thở dài hơi mà : " Nếu như cưỡng ép Hải Hoan cùng Thư Dật kết hôn côn bằng với con. Được rồi, mẹ đồng ý cho ba đứa thời gian 1 tháng, ba mẹ cũng can thiệp để các con tự mình giải quyết. Như vậy, Hải Hoan cũng đừng có phản đối, tháng sau ba mẹ muốn thấy kết quả! Nếu như Thư Dật lựa chọn con, các con liền lui tới nhé, giả như Thư Dật lựa chọn chính là Hoan Hoan, con phải thối lui khỏi!

      Hải Nhạc vui mừng như điên, côkhông ngừng hôn mẹ mặt của: " mẹ, cám ơn mẹ! rất cám ơn mẹ!”

      tháng, ràng người Thư Dật , sao có thể lựa chọn chị hai? chỉ là muốn giảm bớt đả kích cho chị mình mà thôi, để ấy tiếp nhận cùng Thư Dật nhau mà thôi!

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 130 : Các Người Đừng Hòng Ở Bên Nhau

      Khi Trì Hải Hoan biết mẹ quyết định, côtức giận đến được, vọt tới phòng Hải Nhạc,Hải Nhạc phòng bị liền nhận cái tát.

      Hải Nhạc che bị đánh mặt, nhìn chị với ánh mắt khó tin : " tại sao đánh em?”

      “Tao liền muốn đánh tỉnh mày! Từ đến lớn, tao với mày giành đồ chơi, mày từ khi nào giành thắng rồi hả ?" Trì Hải Hoan .

      “ Thư Dật phải là đồ chơi, là người." Hải Nhạc bình tĩnh lại, nhanh chóng hơn đối diện với chị tức giận chuyện.

      “Mày biết như mày vậy, Tao rất nhiều lần, tao tuyệt đối cho chúng mày toại nguyện! Mày muốn cùng Tạ Thư Dật ở chung chỗ! Đó là chuyện thể nào! Vĩnh viễn thể nào!" Trì Hải Hoan tức giận quát.

      Hải Nhạc lạnh lùng nhìn chị: " Chị như vậy em cũng luôn, em từ bỏ! Tại sao thứ gì chị muốn cũng đều phải có trong tay? Tại sao? Thư Dật chắc là thích chị! Thế nào đều thích chị! Chị, hãy tỉnh lại và rút lui !

      Trì Hải Hoan tức giận đến mức thở hổn hển, chỉ vào mặt Hải Nhạc : " Mày cho rằng mày thiện lương sao! Giả tinh khiết! Tiểu nhân! Biết rất ràng tao thích TạThư Dật, tao cùng lui tới mà vẫn mực chen vào. Mày đây là có ý gì a! Mày chính là tiểu Tam, người thứ ba! Người thứ ba!

      Hải Nhạc nhàng giật tay ra khỏi tay Trì Hải Hoan, : " cần đổ tội cho em, em phải là người thứ ba, cho tới bây giờ đều phải ! Ban đầu, ta cũng là thích Thư Dật, trái lương tâm giúp chị, ra , ta cũng vậy thích ! Chẳng qua là, em đem cơ hội nhường cho chị! Thư Dật vì cosplay chuyện tình cùng em gây gổ, là em khuyên đuổi theo chị! Cùng chị lui tới đấy! Em tại mới hiểu được, là em sai! Thư Dật căn bản thích chị! Chỉ vì cùng em gây gổ, mới nhất thời xug động cùng chị lui tới! Đây đúng là chuyện làm cho em hối hận cả đời, em đáng ra nên vì tình tỷ muội mà hi sinh tình của mình. Chị, chị có chắc là trinh tiết giao cho Thư Dật rồi? Mẹ tin chị nhưng em hề tin! Chị cho Thư Dật lần đầu tiên tuyệt đối là giả. Chị chẳng qua chỉ là lợi dụng thiết kế ngủ say cái gì cũng biết!”

      “Mày" hải vui mừng bị nghẹn đảo, nhưng côrất nhanh , " như vậy là mày tao vu khống? lần đầu tiên của chị đích thực là trao cho ! Mẹ tận mắt thấy”

      Hải Nhạc khinh thường cười cười: " em nghe cái loại đó, cũng có thể làm giả, chị là người thông minh, làm sao có thể giao ra lần đầu tiên? Chị chính là nghĩ ra cách để cho ba mẹ nghĩ rằng đó là lần đầu tiên! Nhưng là dùng lần đầu tiên tới buộc lại người đàn ông, chị có cảm giác hay làm như vậy hèn hạ quá mức? Hoàn toàn cũng thiếu ý nguyện chu đáo, áp đặt đầu Tạ Thư Dật, cưỡng bách Thư Dật cùng chị đính hôn, chị là chị hành động quá mức rồi!”

      Trì Hải Hoan nhìn Hải Nhạc, đứa em nhu nhược bây giờ chuyện như vậy khách khí, ra em cũng phải dạng yếu đuối như ta tưởng, là ta quá xem thường rồi.

      “ Mày… Tao rồi, mày có mơ tưởng cũng đừng nghĩ. Tạ Thư Dật là của tao”. Trì Hải Hoan xong liền ôm bụng tức ra khỏi phòng.

      Hải Nhạc bây giờ mới thả lỏng thần kinh, ngồi xuống giường, khuôn mặt trắng trẻo in đậm vết bàn tay ghê sợ.

      Má của sưng lên, chị hai là hung ác, hạ thủ tuyệt lưu tình! Lần nầy so đo với chị ta, nhưng lần sau tuyệt đối cho chị ta có cơ hội đánh mình!

      Khi tạ Thư Dật thấy mặt ràng dấu tay, giận dữ, muốn tìm Hải Hoan tính sổ, Hải Nhạc chỉ đành phải kéo .

      “Thư Dật, đây là chuyện của hai chị em em, em tự xử lí, cần lo được ? yên tâm, em xử lí tốt.”

      “Em tránh sao? Làm sao em lại ngu ngốc như vậy đây? Mặt của em là để cho người ta đánh sao? Tôi tức điên vì em mà! Tại sao cứ để ta khi dễ mình? Em xem ta là chị nhưng ta có xem em là em ? Thứ người như ta, cho ta bài học, ta tự cho mình là nữ vương, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa! Taị sao ta lại tới đánh em? Tại sao? Tạ Hải Nhạc! Tại sao em đần như vậy! là tức chết tôi mà!”
      Tạ Thư Dật bị tức điên, cách nào nhịn được Hải Nhạc ràng bị khi dễ, thế nhưng thèm đánh trả.

      “Tôi muốn người con biết tự bảo vệ lấy mình! phải loại người mềm yếu phản kích như em! Tạ Hải Nhạc, em đem cái tát này trả cho ta, tôi về sau bao giờ quản em, cũng để ý đến em nữa!" Tạ Thư Dật bị tức giận mà .

      Hải Nhạc thấy tức giận như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng là cũng có chút ngọt ngào, cho phép bất luận kẻ nào khi dễ , nhưng ra là quan tâm .

      Hải Nhạc thấy thực tức giận, liền xuống nước: “ Lần sau em như vậy, em chỉ vì nghĩ đó là chị nên có phòng bị chị tới đánh mà thôi. Lần sau, lần sau nếu chị đánh em, em đáp lại. Đừng , để ý em thực em rất đau lòng, thực muốn thấy em đau lòng sao?" Hải Nhạc ôm cổ Tạ Thư Dật thanh mềm mại, làm nũng , mong rằng chiêu này làm nguôi giận.

      Tạ Thư Dật vẻ mặt thản nhiên cũng chùng xuống, nhất thời có thích ứng kịp, Hải Nhạc làm nũng với .

      nên tức giận được ? Lần sau, em nhất định để cho thất vọng, bất kể chị có làm gì khi dễ em, em đều hung hăng phản kích! Em là của , Thư Dật, lần sau như vậy, cần giận em, tức giận, trong lòng em rất khổ sở , để cho em khổ sở được ?" Hải Nhạc mất thời cơ chủ động hôn hớp.

      Mấy câu mềm nhũn mang theo lời làm nũng, đem tạ Thư Dật tức giận hoàn toàn mềm hoá rồi, chặt ôm , trở về cho nụ hôn sâu. Hôn hồi lâu, buông ra, vẻ mặt ngoan ác : " Phải nhớ kỹ lời vừa , nếu có lần sau tôi để ý đến em nữa! Tôi cần nữ nhân vô dụng!”

      “Biết rồi." Hải Nhạc dựa vào trong ngực , : " đánh trả, có nghĩa là em vô dụng, em chỉ là vì chị ấy là bề , lần này, xem ra lần này chị ấy màng đến tình chị em, em cũng cam chịu nữa.”

      “Em chính là lòng mềm yếu rồi, chính là đứa ngốc! Ai,tôi Tạ Thư Dật biết uống lộn thuốc gì, thích đứa ngu ngốc như vậy!" Tạ Thư Dật vẫn còn tức giận.

      “ Ngu ngốc có ngu ngốc tốt, ngu ngốc lòng dạ thích , lòng dạ tin tưởng a." Hải Nhạc cười hì hì.

      nha đầu ngu ngốc! Toàn bị người nhà khi dễ!" Tạ Thư Dật lại định hướng môi hành hạ.

      “ Hừ, còn phải như vậy khi dễ em?" Hải Nhạc tránh né đánh lén.

      Tạ Thư Dật liếc Hải Nhạc cái: " Tôi giống họ, em là của tôi, tôi lại thế nào khi dễ em? Tôi đối với em đánh là hôn , mắng là , là như vậy, sai, chính là như vậy!”

      Hải Nhạc nghe như vậy, liền phì cười, ở đầu cái: " Oa, tiểu tử thúi! Tiểu tử thúi, chuyên khi dễ ta, tiểu tử thúi! cho rằng em dễ bị khi dễ à?”

      “ Em dám đánh tôi?" Tạ Thư Dật nhanh chóng bắt được Hải Nhạc muốn trốn.

      “Là tự , đánh là hôn, mắng là , em đánh là hôn , mắng a!" Hải Nhạc hướng tới le lưỡi cái.

      Tạ Thư Dật vừa bực mình vừa buồn cười: " Tiểu Bại Hoại, cho em mét ánh mặt trời, em nghĩ toàn cầu rực rỡ!”

      Hai người cười nháo, sớm quên sầu muộn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :