1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 121 : Tôi Phải Diêu Nhạc Nhạc

      Mẹ Hải Nhạc quay đầu lại, nhìn hai đứa con đầy tức giận: “Các con lại có thể để cho cùng thằng con trai đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy đấy! Bị quay như quay dế! Mẹ quá thất vọng rồi! Mẹ xem như chưa từng sinh ra hai người các con! Các con cút hết cho mẹ! Mẹ muốn nhìn thấy các con nữa!”

      “Mẹ, con xin lỗi.” Trong lòng Hải Nhạc thống khổ muốn chết. Mẹ Hải Nhạc quay đầu để ý tới , chỉ có thể khóc chạy ra khỏi phòng ngủ của mẹ, Tạ Thư Dật và Tạ ba ba đứng hành lang gần xa, rất muốn chạy vào trong lòng Tạ Thư Dật khóc cho hết nước mắt, nhưng thể làm như vậy, ôm hai cánh tay của mình yên lặng chảy nước mắt.

      Tạ Thư Dật thấy đau khổ như thế, rất muốn xông lại ôm chặt lấy an ủi, nhưng, phụ thân đứng ở chính giữa, đành phải đứng yên đó như pho tượng.

      Sau đó, Hải Hoan cũng ra, cũng đầm đìa nước mắt, Hải Nhạc thấy chị hai ra, lập tức rời , muốn nhìn chị ấy thêm cái nào nữa, ràng phải như chị ấy , chị ấy lại đổ hết tất cả lên người Tạ Thư Dật!

      Khi ngang qua Thư Dật, Thư Dật vẫn nhịn được đưa tay giữ lại, muốn giúp lau nước mắt mặt.

      cần.” Hải Nhạc hất tay ra, ba đứng bên cạnh nhìn kia kìa, lá gan của là lớn.

      “Thư Dật, em con cần, con buông nó ra .” Tạ ba ba cực lực che giấu cơn tức giận của mình, bình thản .

      Ông rất đau đầu! biết tại sao Tạ Thư Dật lại phải làm ra chuyện như vậy, ông gần như lập tức già thêm mười tuổi.

      “ ba, các người cũng biết rồi, con cũng vậy muốn giấu diếm nữa, ba, người con thích là Hải Nhạc, cho nên hôm qua con mang ấy cho mẹ con nhìn chút.” Tạ Thư Dật .

      “Tạ Thư Dật!” Hải Nhạc cản lại, còn ngại chưa đủ loạn à?

      “Tạ Thư Dật, nếu người trong lòng là Hải Nhạc, tại sao còn muốn gây chuyện với em?” Hải Hoan khóc kêu, “Người trong lòng của là nó! Vậy còn em, trong lòng , em là cái gì?”

      Tạ Thư Dật nhìn lạnh lùng: “Trì Hải Hoan, là cái gì hết! Tôi chưa từng gây chuyện với , là tự nhào đến đây! cũng đừng có mơ mà ép tôi đính hôn với , từ đầu tới cuối tôi chỉ người là Nhạc Nhạc! Là chen ngang cước! Bằng , tôi và Nhạc Nhạc cũng đến mức như hôm nay!”

      Trì Hải Hoan khỏi khóc rống lên: “Làm sao có thể như vậy chứ? cướp lần đầu tiên của em, bây giờ lại với em, từ đầu tới đuôi người là Nhạc Nhạc! Tạ Thư Dật, sao có thể làm như vậy?”

      Tạ ba ba tức giận tới mức ôm ngực, run run kêu: “Tất cả các con câm miệng hết cho ba! Các con cút hết lên trường cho ba! Các con lo ngoan ngoãn học mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy! Các con muốn tức chết ba các con mới vừa lòng có phải ?”

      “Con xin lỗi, ba, con xin lỗi! Con xin lỗi!” Hải Nhạc rơi nước mắt, chỉ có thể lời xin lỗi. Tạ ba ba nhìn nữa, vào phòng ngủ của ông và vợ.

      Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật đầy tức giận: “Chuyện đến nước này rồi, bớt tranh cãi được chút à?”

      “Chuyện đến nước này rồi, nếu còn , chúng ta cũng chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết thôi!” Tạ Thư Dật , “Tóm lại, đời này trừ em ra, tôi rung động với bất kì người con nào nữa! Nhạc Nhạc! Tôi chỉ chấp nhận em mà thôi!”

      “Chúng ta đến trường .” thèm liếc Trì Hải Hoan lấy cái, kéo Hải Nhạc xuống lầu.

      Trì Hải Hoan nhìn bóng lưng hai người họ xuống lầu, trong đôi mắt chỉ còn nỗi hận, còn bất cứ gì khác.

      cũng đành phải bảo tài xế đưa đến trường, chuyện xảy ra hôm nay làm đầu óc cũng rối loạn, còn làm hỏng cả tâm tình của .

      Lần này náo loạn như vậy, tình thế lại nghiêng về phía có lợi cho Nhạc Nhạc rồi! Mẹ với Tạ ba ba biết người trong lòng Tạ Thư Dật là Nhạc Nhạc, làm sao còn có ưu thế mà đính hôn với Tạ Thư Dật chứ? Bọn họ đều rất thương Nhạc Nhạc!

      Trì Hải Hoan chẳng nghe được nửa chữ vào tai, trong đầu đều là những đống hỗn loạn, hồi nghĩ thế này, hồi sau lại nghĩ thế kia, muốn Nhạc Nhạc cứ vậy mà biến mất vĩnh viễn cho rồi, đến lúc đó, trái tim của Tạ Thư Dật cũng dán người nó nữa!

      bị suy nghĩ đột nhiên ra trong đầu dọa nhảy dựng, làm sao Nhạc Nhạc lại có thể biến mất vĩnh viễn chứ!

      Sau đó tan học, liền bị bạn bè chỉ trỏ, nghe thấy người khác sau lưng chính là Diêu Nhạc Nhạc thích chơi trò tình loạn luân kia, tức giận gào to về phía đám người nhàm chán kia: “Nếu tao là Diêu Nhạc Nhạc, tao cho bọn bay chết!”

      Thấy hung hăng như thế, tất cả mọi người đều chạy trốn tán loạn, nếu là Diêu Nhạc Nhạc , chỉ dựa vào thế lực của Tạ gia lớn như vậy, cho các chết cũng phải việc gì khó!

      Trì Hải Hoan cũng bị tức muốn chết!

      tâm phiền ý loạn, tan học xong, vừa mới đến cửa trường học, vô số ánh đèn chớp lóe người , Trì Hải Hoan sợ choáng váng, chuyện gì thế này?

      “Xin hỏi, là Diêu Nhạc Nhạc phải ? Tại sao lại giống y như Diêu Nhạc Nhạc vậy?”

      “Sao lại đồng ý đương với chính trai của mình vậy? biết đó là loạn luân sao?”

      “Diêu Nhạc Nhạc tiểu thư, xin hỏi, trai đến với nhau bao nhiêu năm rồi?”

      Trì Hải Hoan gần như hét lên: “Tôi phải Diêu Nhạc Nhạc! Tôi là Trì Hải Hoan! Các người nhận lầm rồi!”

      phải vì sao lại giống y như đúc vậy? Vậy có quan hệ như thế nào với Diêu Nhạc Nhạc? có quan hệ gì với Tạ gia?”

      Đột nhiên, có người đến kéo Trì Hải Hoan bỏ chạy.

      theo tớ!”

      Trì Hải Hoan nhìn lại, là tên nam sinh kêu Phạm Triết, bị đoạt được trong sinh nhật của cậu rồi lại lập tức bỏ rơi, từ đó về sau lúc nào cũng dây dưavới .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 122 : Chúng Ta High Chút?

      Vì trốn tránh bọn phóng viên, Trì Hải Hoan đành phải chạy theo lùi về bên trong trường. Phạm Triết dẫn trèo tường ra mặt sau của trường, cắt đuôi được bọn phóng viên.

      “Cám ơn .” Trì Hải Hoan bất đắc dĩ .

      “Xem ra em gặp chuyện đau đầu! Nãy giờ thấy em cứ nghĩ đâu đâu, thôi, đừng nghĩ nữa, mời em uống ly.” Phạm Triết .

      “Nhưng chúng ta đều mặc đồng phục, chúng ta vào được quán bar đâu.” Trì Hải Hoan cũng muốn ra ngoài xả stress, chuyện hôm nay khiến rất mất tinh thần, làm cho cứ tức ách.

      dẫn em , có chỗ, chỗ đó hạn chế học sinh tiêu tiền, của là hội viên trong đó, lén lấy thẻ hội viên của ấy, vậy là chúng ta có thể dùng danh nghĩa của ảnh rồi.” Phạm Triết đầy huyền bí.

      Trì Hải Hoan hơi do dự: “Những chỗ như vậy… sợ là phải chỗ chúng ta nên đâu.”

      “Sợ gì chứ? phải chỉ uống hai ly rượu à? Sao thế, Trì Hải Hoan, lá gan của em cũng chỉ nhiêu đó thôi à? Chẳng lẽ, em còn sợ ăn em chắc? Yên tâm, chỉ muốn theo đuổi em mà thôi, nếu em tin thôi quên .” Phạm Triết .

      “Được rồi, hôm nay trong lòng em rất rất phiền, dẫn em , hay là kêu thêm vài người nữa?” Trì Hải Hoan .

      “Nhiều người chơi vui, hai chúng ta thôi, yên tâm , chúng ta học cùng trường, chẳng lẽ em còn sợ làm gì em chắc?” Phạm Triết vỗ ngực .

      Phỏng chừng Phạm Triết cũng chỉ tình muốn tán tỉnh mà thôi, lượng cũng dám làm gì phi pháp với đâu, !

      Khi theo Phạm Triết đến quán đó, hai người bao phòng riêng, Hải Hoan uống rượu đầy buồn phiền, ca hát cũng đầy buồn phiền, hai người có thể vui được cái nỗi gì, Trì Hải Hoan cảm thấy thú vị gì cả, bỗng, di động vang lên, là điện thoại từ Tạ gia.

      ra hiệu cho Phạm Triết tắt nhạc, nhận điện thoại, ra là Vú La mẹ gọi.

      “Đại tiểu thư, lão gia bảo tôi hỏi , vì sao vẫn chưa về nhà, hỏi có phải ở chung với cậu .”

      “Ân, tôi ở chơi với cậu, ba với mẹ tôi đừng lo, tôi đây lớn chừng này rồi, bọn họ cần lo lắng nữa, tôi tự có chừng mực.” Trì Hải Hoan .

      Sau đó, cúp điện thoại.

      “Chán quá, Phạm Triết, em chuẩn bị về nhà đây.” Trì Hải Hoan , còn hứng thú gì.

      “Bằng , chúng ta high chút?” Phạm Triết đầy huyền bí.

      “High cái gì?” Trì Hải Hoan khỏi đề phòng, hỏi.

      “Bột đó, hút bao giờ chưa? Siêu thích, nghe bị nghiện, nhưng có thể làm cho người ta high lên trời! thử lần rồi!” Phạm Triết xong, hít mũi đầy say mê, “Nó có thể làm cho người ta quên hết tất cả phiền não trời đời! Nó có thể làm cho người ta sướng như tiên đó!”

      Trì Hải Hoan hoảng sợ, nhảy dựng lên: “ tưởng em là đồ ngốc à! Cái đó là thuốc phiện, hít vào làm sao có thể nghiện chứ? Phạm Triết, cũng thể buông thả bản thân như vậy được, cái thứ đó thể dính vào đâu!”

      Phạm Triết thèm để ý: “Thứ này chỉ có thể coi là thuốc kích thích, làm sao coi là thuốc phiện được?”

      được! làm vậy là tha em xuống nước mất! Em muốn về nhà! Nếu cho em về nhà, em gọi điện báo cảnh sát bắt cóc con vị thành niên!” Trì Hải Hoan thẳng.

      Tuy có thích chơi, nhưng vẫn biết nếu có thứ gì tuyệt đối thể dính vào, đó chính là thuốc phiện! Làm sao có thể để Phạm Triết dụ dỗ chạm vào cái thứ thể đụng vào đó chứ?

      “Trời ơi, đừng có vậy mà! chỉ tâm muốn mang em chơi, vậy mà em còn cảm ơn gì hết!” Phạm Triết vừa nghe vậy, đành phải đứng lên theo, “Được rồi, nếu em muốn hít thứ đó chúng ta uống rượu, uống rượu !”

      Uống rượu cũng có thể chuốc cho say mèm, trước kia trêu cợt làm tôi vứt bỏ bạn xong lại cước đá văng tôi, tưởng tôi dễ dàng bỏ qua cho như vậy à! Phạm Triết tức giận nghĩ thầm trong bụng.

      “Thôi, em muốn chơi nữa, em muốn về nhà!” Trì Hải Hoan ngửi ra tia nguy hiểm, Phạm Triết mang tới nơi này, chỉ sợ có chút ý đồ với !

      Có điều, cũng hề tỏ ra bai rối, trúng kế của là được rồi!

      Phạm Triết thấy Trì Hải Hoan đề phòng, đành phải bỏ kế hoạch, còn nhiều thời gian, sau này có cơ hội khác, lấy được tín nhiệm của ta trước rồi tính sau!

      “Được rồi, nếu em muốn chơi nữa chúng ta .” Phạm Triết đầy bất đắc dĩ.

      Trì Hải Hoan bước qua lấy cặp sách của tớ sô pha, đột nhiên, có người gõ cửa, Phạm Triết mở cửa, vừa mới mở cửa ra bị người ta đấm cú vào mặt.

      “A!” Phạm Triết lảo đảo lùi về sau vài bước mới đứng lại, đưa tay sờ thử, chảy máu, hoảng sợ nhìn ba tên đàn ông nghênh ngang vào phòng, “Các người là ai? Các người muốn làm gì?”

      Trì Hải Hoan cũng hoảng sợ, lại diễn trò gì thế này, nhưng nét hoảng sợ và máu tươi mặt Phạm Triết cũng giả, khỏi lấy cặp che trước ngực.

      “Phạm Hào! Phạm Hào! Mày ra cho tao!” Tên cầm đầu chạy vào trước toilet trong phòng kêu to, thấy trong đó có người muốn tìm, hung tợn xông lại túm áo Phạm Triết, gào to, “Phạm Hào đâu? Phạm Hào đâu? *** Phạm Hào đâu? Chạy đâu rồi? Tao nghe đàn em , tối nay nó có tới đây chơi! mau! Mày mà ba mày cho súng bây giờ!”

      đồng thời rút từ trong túi quần ra đến khẩu súng, chĩa vào ót Phạm Triết, Phạm Triết sợ tới mức bắp chân run lên, đũng quần giọt.

      tôi… tôi có tới! Là tôi cầm thẻ hội viên của ảnh chơi! Đại ca… bỏ… bỏ qua cho tôi , tôi mới là học sinh thôi…” Phạm Triết đầy hoảng sợ.

      “Ồ, ra mày là em trai nó à!” Đại hán có vết sẹo ngang mặt hơi thất vọng, thấy Phạm Triết sợ tới mức són ra quần, đẩy ra, “ lũ nhát cáy!”

      Đồng thời, ánh mắt của chuyển hướng về phía người nãy giờ hề lên tiếng là Trì Hải Hoan, bỗng sáng bừng cả mắt

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 123 : Luyện Ngục

      (Luyện ngục, hay còn gọi là ngục a tỳ, là tầng thứ mười tám, cũng là tầng cuối cùng của địa ngục. Tương truyền rằng đó là nơi có hình phạt tàn bạo nhất trong tất cả các tầng.)

      Trì Hải Hoan thấy nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện, khỏi lùi ra sau hai bước. Nhưng vẫn bình tĩnh xuống, : “Tôi hoàn toàn liên quan đến bất kì ai trong bọn họ, các người muốn tìm ai cứ việc tìm người đó, tôi phải đây.”

      vội vàng định rời khỏi ghế lô, nhưng tên cầm đầu lại ngăn lại.

      “Cái mặt em xinh quá ta! Mà khuôn mặt này nhìn rất quen nha! Chẳng lẽ đây em từ cái nhìn đầu tiên rồi?” Đại hán cất súng vào túi, hai mắt sáng lên nhìn Trì Hải Hoan, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.

      cười cười về phía Trì Hải Hoan.

      Trì Hải Hoan thấy tình hình đúng, hai chân cũng như sắp nhũn ra, ta có súng chúa ơi!

      “Các người… các người muốn làm gì?” Trì Hải Hoan run run hỏi.

      cực kì hối hận, đáng lẽ nên theo Phạm Triết tới chỗ này!

      “Tên Phạm Hào ngay cả đàn bà của ba cũng dám thượng (~ đụng vào)! Con mẹ nó! Chỉ sợ mày cũng có liên quan gì với Phạm Hào! Hôm nay ba mày thượng mày ngay ở đây!” Đại hán nghênh ngang tới gần Trì Hải Hoan.

      Trì Hải Hoan vừa nghe như thế, khỏi hét toáng lên: “Tôi có quan hệ gì với tên Phạm Hào đó hết! Tôi còn chưa nhìn thấy bao giờ nữa là!”

      “Các người thể làm vậy! Nếu các người làm như thế bọn tôi… bọn tôi báo cảnh sát! Ông phải biết, có quan hệ với tứ…” Phạm Triết sợ hãi, phải bọn họ định muốn Trì Hải Hoan đấy chứ? Trì Hải Hoan còn chưa làm bao giờ đâu! Hơn nữa, Trì Hải Hoan ta có quan hệ với Tạ gia, vạn nhất người của Tạ gia tìm Phạm gia của gây phiền toái, vậy cũng thảm!

      thằng đứng bên cạnh chém quyền vào thẳng gáy Phạm Triết, Phạm Triết mềm nhũn cả người, lập tức té xỉu mặt đất.

      “Các người… các người được lại đây! Tôi chính là con của Tạ Trường Viên, Tạ gia trong tứ đại gia tộc! Nếu các người dám đụng đến tôi, ba tôi nghiền xương các người thành tro cho xem!” Trì Hải Hoan cuối cùng cũng nếm mùi sợ hãi, nước mắt cũng rơi xuống.

      Tên cầm đầu nghe vậy, sửng sốt chút.

      “Là con Diêu Nhạc Nhạc gì đó quay quảng cáo rồi loạn luân với ruột báo đấy hả? Đúng là có hơi giông giống đó?” người trong đó .

      “Vậy… có làm ?” người khác .

      Tên cầm đầu thấy còn mặc đồng phục, tay mang cặp sách, vươn tay về phía Trì Hải Hoan: “Lấy cặp ra, đưa thẻ học sinh đây!”

      “Đừng!” Hải Hoan ôm chặt cái cặp vào lòng, biết tên ghi cuốn sách, vở nào cũng là Trì Hải Hoan. Tên cầm đầu đoạt lấy chiếc cặp của , mở ra nhìn, lục lấy thẻ học sinh coi, lấy thêm vài cuốn sách ra lật lật, sau đó ném xuống đất.

      gọi là Diêu Nhạc Nhạc, cũng kêu là Tạ Hải Nhạc, cũng dám tớ là con Tạ Trường Viên!”

      Hải Hoan kinh hoảng : “Tôi… tôi là con riêng của ông ấy! Nếu các người dám đụng vào tôi, các người chắc chắn chết tử tế!”

      Tên thủ lĩnh đánh bạt tai vào mặt cái bap: “Sao Tạ Trường Viên lại có thể để con tớ học ở cái trường bình thường thế này chứ? Cho dù là con riêng, ít nhất cũng phải cỡ Mary chứ? Dám hù tao à?”

      Trì Hải Hoan bị tát cho ngã vào sô pha ngồi dậy nổi, sau đó, đại hán kia nhào về phía , tay vuốt loạn xạ người nào: ” Đây, để đây thương em, em phải ngoan nha!”

      Trì Hải Hoan thét to đưa tay cào mặt , mặt lập tức có vài đường rướm máu, đưa tay sờ sờ mặt, thẹn quá thành giận.

      “Mẹ mày, mày dám cào mặt ba à!” quật tay phát, đánh cho Trì Hải Hoan nhãn mạo kim tinh, hơi lên nổi, ngất xỉu sô pha. Đợi đến khi ý thức trở lại, cơn đau đớn phía dưới cho biết chuyện gì xảy ra, nước mắt chảy xuống.

      “Ha ha, ngờ mày vẫn còn trinh nha!”

      Tên nằm đè lên người hào hứng to.

      “Đại ca, nhanh lên, nhanh lên, bọn em chờ kịp rồi nè!” tên khác đứng bên cạnh vừa chảy nước miếng vừa kêu.

      “Đừng! Ai cứu tôi với!” Đau đớn truyền đến từng cơn cộng thêm trong lòng vô cùng sợ hãi làm cho Trì Hải Hoan lại mất ý thức, hoàn toàn ngất xỉu lần nữa. Đợi đến khi tỉnh lại, nhận ra trong phòng chỉ còn mình , mà người là đầy những vết xanh xanh tím tím, giữa hai chân chảy máu, làm cho ngay cả sàn nhà cũng rơi đầy những bông hoa máu!

      giãy dụa ngồi dậy, toàn thân đau đớn cho biết, , vừa mới dạo vòng luyện ngục trở về!

      “Huhuhu…” ôm thân thể lõa lồ của tớ khóc nức nở.

      “Phạm Triết, mày chết tử tế!” lớn tiếng gào khóc.

      lâu sau, ngẩng đầu lên, gào thét như điên: “Tạ Thư Dật! Trì Hải Nhạc! Đều tại hai chúng bay, đều tại hai chúng bay! Nếu phải tại hai chúng bay, sao tao có thể bị người ta làm như vậy? Tạ Thư Dật! Trì Hải Nhạc! Các người để tao chịu khổ, Trì Hải Hoan tao nhất định đòi lại gấp bội! ! Tao đòi lại thêm gấp trăm lần!”

      Tạ Thư Dật và Hải Nhạc có dự kiến trước, hề xuất ở trường học, bọn họ dám , sợ ánh mắt khác thường của bạn bè, sợ bị đám phóng viên vô lương chặn ngay trước cổng trường, vì hình như Long Đế Uy cũng xin nghỉ bệnh, Tạ Thư Dật liền dẫn Hải Nhạc đến Long gia.

      Long Đế Uy nghe tin Tạ Thư Dật đến tìm , đứng chờ sẵn bên ngoài đại trạch.

      Thấy Thư Dật cùng Hải Nhạc, nửa đùa nửa : “Xem ra hai người gặp phiền toái tương đối lớn rồi.”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 124: Đuổi Sóng

      Tạ Thư Dật phủ nhận, “ ba cậu ở nhà đấy chứ?”

      “ ba tôi có nhà, cậu cần sợ bị mắng, đúng lúc ông ấy ở nhà.” Long Đế Uy cười nhìn Hải Nhạc, “Vừa lúc chị Tương Tư nhà tôi có nhà đó.”

      “Chị Tương Tư lại về nhà?” Tạ Thư Dật hơi ngạc nhiên.

      “Đúng vậy, về hôm qua rồi.” Long Đế Uy ngắn gọn.

      ra là chị xinh đẹp kia trở lại, chị Tương Tư, trước kia khi dã ngoại và chị ấy gặp nhau lần, thoạt nhìn có chút thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), mỗi người cá tính, lúc đó chị luôn chỉ cười cười, lâu lâu vài câu, nhưng lúc nào cũng rất có trọng lượng, hơn nữa giọng chị ấy rất rất êm tai, nghe chị là hoạ sĩ, còn có chút danh tiếng ở nước ngoài nữa, thoạt nhìn, Đế Uy, Thư Dật, Chí Ngạn, Lâm Phong đều rất sùng bái chị ấy, có lẽ bởi vì chị lớn nhất chăng?

      “Thế… phỏng chừng chị ấy cũng biết chuyện của tôi rồi chứ hả?” Tạ Thư Dật có chút xấu hổ.

      “Biết rồi, cậu đem lại vinh quang cho tứ đại gia tộc chúng ta, có điều, chị ấy chị nhìn ra cậu thích Hải Nhạc từ lâu rồi.” Long Đế Uy cười .

      Tạ Thư Dật đứng đó, mặt hơi đỏ: “Bộ tôi dễ bị nhìn thấu đến vậy à?”

      “Thôi cậu, tôi nhìn ra từ đầu rồi, lúc nào tôi cũng chú ý tình hình phát triển của các cậu hết, chỉ là ngờ cậu mà lên tiếng thôi, vừa lên nổi như cồn, chiếm hết toàn bộ trang nhất cuả người ta luôn!” Long Đế Uy vỗ vai Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật liếc xéo: “Làm trò, nếu chị Tương Tư ở nhà, tôi muốn gặp chị Tương Tư.”

      “Bé Thư Dật, gặp chị xong rồi sao nữa?” giọng thanh thúy, ngọt nhu vang lên, đột nhiên, từ lầu xuống tóc quăn cuộn sóng, mặc áo theo phong cách Bohemien, trong mắt hơi phiếm ý cười nhìn Thư Dật và Hải Nhạc.

      “Nhân vật trang nhất đến đây, tiếp đón từ xa.” Long Tương Tư cười , xuống, cẩn thận nhìn Hải Nhạc, “Hình như em càng ngày càng đẹp, có phải là vì được tình tưới mát mới trở nên như vậy ?”

      Hải Nhạc khỏi thẹn thùng trốn ra sau lưng Tạ Thư Dật, : “Chị, chị chê cười em đấy à?”

      Long Tương Tư bật cười khanh khách, đưa tay đánh Tạ Thư Dật chút: “ bạn của em quá đáng , rất thuận mắt chị, chị thích em ấy.”

      “Đương nhiên, gần như ai từng gặp ấy cũng đều thích ấy hết.” Tạ Thư Dật trả lời dõng dạc.

      Long Tương Tư che miệng nở nụ cười: “Nhưng mà, người mà ai cũng như vậy, em gặp rất nhiều phiền toái, phải bây giờ em dính phải phiền toái đấy thôi.”

      Tạ Thư Dật thở dài hơi, : “Cho nên bé Thư Dật cần chị chỉ cách.”

      Long Tương Tư thổi thổi bộ móng tay xinh xắn của : “Cuối cùng cũng khô.”

      giơ mười ngón thon dài, hỏi mọi người: “Đẹp ?”

      “Đẹp đẹp.” Tạ Thư Dật .

      “Ừ, hôm nay tâm tình chị rất tốt, chị xem xét chỉ cách cho em, có điều, lâu rồi chị ra ngoài shopping, hai đứa con trai phải shopping với hai tụi chị, thế nào?”

      “Như vậy sao được? Đến lúc đó lại bị chụp hình tốt.” Tạ Thư Dật .

      “Haiz, mất hứng quá , thế… Hoa Liên ngắm cảnh với chị , chị rất thích cảnh biển ở đó.”

      * Hoa Liên là thành phố lớn nhất ở Đài Loan nằm bên bờ Thái Bình Dương, xem thêm ở đây.

      Biển Hoa Liên

      “OK, bọn em với chị.” Tạ Thư Dật gật đầu.

      ban người lái xe chạy tới Hoa Liên, Long Tương Tư lại bỏ mặc bọn , tớ ngồi vẽ cảnh biển, hai người con trai và Hải Nhạc dọc bờ cát nhặt hào, chuẩn bị lát về nhà nấu canh ăn.

      Đến khi bọn họ nhặt được chừng thùng , bức tranh của Long Tương Tư cũng hoàn thành, ba người chạy tới nhìn tranh của , ràng nhìn thấy cảnh biển rồi, nhưng lại vẫn bị rung động bởi bức tranh của Long Tương Tư, sóng biển vô biên vô hạn vuốt ve bờ cát, mà bãi cát có bóng lưng chân trần, kéo mép váy, chân nâng lên, dường như muốn về phía biển, lại giống như chơi đùa với hoa, tóm lại, ý cảnh quá đẹp.

      “Sao mà… em cứ cảm thấy bé đó trông giống Nhạc Nhạc phải?” Tạ Thư Dật ngần ngừ .

      “Tớ cảm thấy giống Tương Tư hơn.” Long Đế Uy .

      Long Tương Tư mỉm cười : “Đợi nó khô xong, bức họa này, chị lấy cho nó cái tên hay, gọi là “Đuổi sóng” , kỳ , trong lòng mỗi người đều thứ gì đó mà mình theo đuổi, nhưng ra đôi khi trong lòng cũng rất hoang mang, biết mình theo đuổi cái gì, giống như chị vậy, lúc nào chị cũng rất hoang mang, biết điều tớ muốn là gì, uhm, bức “Đuổi sóng” này là hàng bán, chị muốn cất giữ cho riêng mình.”

      “Chị ơi, chị là người cực kì cực kì có máu nghệ thuật cũng là người thông minh nhất trong tứ gia tộc mình, em cần chị chỉ đường cho em.” Tạ Thư Dật vô cùng khẩn thiết.

      Long Tương Tư nhìn , rồi lại nhìn Hải Nhạc: “ ra, các em cần chị chỉ gì nữa, nếu các em nhau đến mức thể thiếu đối phương, các em biết nên xử lí tất cả mọi chuyện như thế nào, cho dù gặp phải bất cứ trở ngại gì, các em đều có thể vượt qua được, chị biết báo rất khó nghe, có lẽ ba mẹ các em cũng nổi trận lôi đình, nhưng những chuyện đó đều là gì cả, các em chỉ cần cho mọi người biết các em nhau là đủ rồi! cần gì nhiều cả. Nếu vậy, các em tội gì phải hoang mang cho người ta các em loạn luân chứ? Loạn ở đâu ra? Các ngươi cũng phải em ruột thịt gì.”

      Tạ Thư Dật thở dài nhõm hơi, cảm giác như đặt xuống được tảng đá to, kính cẩn : “Chị ơi, cám ơn lời chỉ dẫn của chị, em biết em nên làm thế nào rồi.”

      Hải Nhạc nghe Long Tương Tư , trong lòng cũng rộng mở ra thêm, cũng : “Chị Tương Tư ơi, em cũng biết em nên làm thế nào rồi, cám ơn chị.”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 125 : Tay Trong Tay Đúng Là Hạnh Phúc

      Long Tương Tư cười: “Cảm ơn chị làm gì? Chị còn phải cảm ơn các em cho chị cảm hứng sáng tác bức tranh này nữa kìa, các em đúng là hai đứa bé ngoan, có điều là đôi khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nếu những lời chị có thể giúp các em xóa tan màn đêm, vậy cũng coi như chị tích được chuyện công đức, ok, tranh khô rồi, chúng ta cũng về thôi.”

      “Vâng, công đức vô lượng, về mời chị ăn đồ ăn chính gốc bản địa, em biết chị thích nhất mà.” Tạ Thư Dật .

      “Tốt, em biết chị ở nước ngoài thèm ăn đồ ăn Trung Quốc bọn tớ đến cỡ nào đâu, nhưng mà lại hoàn toàn có cái vị như thế này, bọn họ làm theo khẩu vị người nước ngoài, thành ra ngọt ngọt lờ lợ, em biết đâu, chị cực kì nhớ hương vị quê nhà.”

      “Vậy ở lại, đừng nữa.” Long Đế Uy .

      Long Tương Tư thở dài hơi : “Chị là người quen phiêu bạc, linh hồn chị luôn hướng về những nơi chị chưa từng đến, chị quen ở lâu chỗ, chị nghĩ kiếp trước chắc chị từng là người Gypsy (dân du mục), cho nên kiếp này vẫn muốn lần theo dấu chân kiếp trước.”

      “Nhưng cho dù là chim cũng ngày nó bay mệt, nó trở về tổ, thuyền biển cũng có ngày trở về nơi xuất phát, cập vào cảng tránh gió của riêng tớ.” Long Đế Uy .

      phải chị về tổ rồi à? phải chị cũng trở về tránh gió đấy thôi?” Long Tương Tư cười .

      Long Đế Uy hơi tức giận, : “Nhưng mỗi lần chị đều vội vàng trở về, rồi lại vội vàng bỏ ngay!”

      “Em cái thằng nhóc này, những gì chị theo đuổi giống với những thứ các em theo đuổi mà.” Long Tương Tư vẫn cười.

      “Có gì giống chứ? Chị chỉ là quên được thằng đàn ông đó mà thôi! Chị cũng muốn thừa nhận! Cái gì mà lần theo dấu chân kiếp trước, chị chỉ muốn lần theo dấu chân của mà thôi! Chẳng lẽ, chị bị tổn thương còn chưa đủ hay sao?”

      Khuôn mặt Long Tương Tư lập tức trở nên tái nhợt, cười gượng : “Em cái thằng nhóc này, cái gì đó? Ai quên được chứ?”

      Sắc mặt Long Đế Uy cũng rất dọa người, trợn mắt nhìn chị : “Đừng cứ em cái thằng nhóc này em cái thằng nhóc nọ! Tôi phải đứa con nít! Tôi là thằng đàn ông! Là thằng đàn ông! Chị chỉ lớn hơn tôi có ba tuổi mà thôi! Ba tuổi! Ở trước mặt tôi mà giả bộ trưởng thành cái gì? Tôi còn trưởng thành hơn chị nữa kìa! Tôi bao giờ thương nhớ kẻ từng tổn thương mình! đúng là tức chết được!”

      “Cho dù chỉ lớn hơn em 1 phút, em cũng phải gọi chị là chị, đây là thể thay đổi.” Long Tương Tư cũng nổi giận, vẫn thản nhiên đầy đắc ý.

      Long Đế Uy nhìn chị của đầy tức giận, Tạ Hải Nhạc cảm thấy bộ dạng rất đáng sợ, hơi bất an lắc lắc tay Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật cũng lên tiếng.

      Cuối cùng, Long Đế Uy bại trận dưới bình thản của Long Tương Tư, ánh mắt trầm xuống, xoay người phất tay áo bỏ .

      Còn Long Tương Tư xoay người, bình tĩnh tháo bức tranh giấy xuống, với Tạ Thư Dật: “Thư Dật, lấy giá vẽ giùm chị nha.”


      “Dạ.” Tạ Thư Dật xếp giá vẽ lại, ba người theo dấu chân của Long Đế Uy, trở về xe, trong khi chờ khởi động máy, Hải Nhạc với Tạ Thư Dật: “Em cảm thấy hai chị em họ có gì đó hơi… kì lạ.”

      “Có gì kỳ lạ chứ, mỗi người đều có chuyện khó , Đế Uy cậu ta…” Tạ Thư Dật thở dài hơi, “Nhạc Nhạc, sau lưng mỗi người đều có câu chuyện riêng, giống như chúng ta vậy, chúng ta có ưu phiền của mình, bọn họ cũng có ưu phiền của bọn họ, Nhạc Nhạc, sau này, có lẽ có ngày em biết được… em biết câu chuyện của bọn họ, nhưng phải bây giờ, Nhạc Nhạc, em biết chúng ta nên làm gì rồi chứ?”

      “Em biết, em buông tay đâu! Lần này em tuyệt đối buông tay nữa!” Hải Nhạc kiên định, nhưng ngay lập tức sắc mặt lại trở nên buồn bã, “Nhưng mà, chị hai em lợi hại như vậy, em rất sợ là em đấu lại chị ấy mất!”

      Tạ Thư Dật cầm tay an ủi: “Chỉ cần em đừng buông tay tôi ra, tôi cũng buông tay em, tôi luôn là hậu thuẫn mạnh mẽ của em, em cũng là hậu phương kiên cường của tôi, chúng ta cần phải sợ, chỉ cần chúng ta kiên trì, tôi tin là ba mẹ ép tôi đính hôn với ta! Tôi bỏ cuộc, em cũng nhất định được bỏ cuộc! Em phải hứa với tôi!”

      “Em hứa.” Hải Nhạc nắm lại tay chặt, hai người nhìn nhau cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào.

      Chờ bọn họ với Long Tương Tư cơm nước xong, về đến nhà đêm khuya rồi, lúc bọn họ mở đèn trong phòng khách lên, đột nhiên thấy Trì Hải Hoan ngồi sô pha.

      Trì Hải Hoan hờ hững nhìn hai người họ, : “Hai người đâu vui vẻ thế? Tay trong tay, đúng là hạnh phúc.”

      Tạ Thư Dật định mở miệng, tay Hải Nhạc lại nắm chặt lại ra hiệu, Hải Nhạc mở miệng : “Chị hai, trễ vậy rồi chị còn chưa ngủ à?”

      “Chờ hai người.” Trì Hải Hoan nhìn Hải Nhạc, , “Các người về rồi, tôi cũng ngủ đây.”

      xong đứng dậy, bước lên lầu.

      “Em cảm thấy chị ấy hơi là lạ.” Hải Nhạc lo lắng , “Chúng ta làm thế này, có phải rất tổn thương chị ấy ? Chi ấy cứ như vậy, trong lòng em có hơi đau lòng, phải chúng ta tổn thương chị ấy quá nhiều đó chứ? Thư Dật, em đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, em rất sợ hãi.”

      Ánh mắt lạnh lẽo của chị hai quét về phía đầy oán độc lập tức khiến toàn thân đều lạnh như băng, chưa từng thấy chị hai có ánh mắt đó, giống như muốn giết vậy! rất đáng sợ! Chị hai hận đến vậy rồi ư?

      nhịn được nhích vào lòng Tạ Thư Dật, ôm chặt lấy , muốn chia ít ấm áp, giúp cho mình còn lạnh run như vậy nữa.

      Tạ Thư Dật cũng cảm nhận được khác thường của Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan càng bình tĩnh lại càng kỳ lạ, càng bình thường, ả ta lại muốn làm gì bọn họ đây? ta lại định giở trò gì nữa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :