1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 116 : Chị Hai Quá Đáng Sợ

      Hải Nhạc vẫn cúi đầu, cũng hề mở miệng.

      Tạ Thư Dật hoàn toàn cần phải dối chuyện này với , tuy rằng trước kia luôn luôn ở trước mặt ba mẹ phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh) về chuyện liên quan tới , nhưng, chưa bao giờ dối trước mặt , muốn cái gì, muốn làm cái gì, cho tới bây giờ đều chưa từng giấu diếm , trừ sau đó lại để cho biết chính xác tình cảm của đối với , còn tưởng rằng chỉ là muốn chơi trò tình cảm thôi, mới dẫn đến chuyện hai người cứ luôn ở đó mà lòng vòng lòng vòng, nhưng mà, cho tới bây giờ vẫn nghĩ sao vậy, cái gì làm cái đó, cần phải vì lên giường với chị hai mà giao hết trách nhiệm cho chị ấy. Hơn nữa chị hai, từ thủ đoạn lúc chị ấy vì trả thù cậu học, ở sinh nhật cậu đoạt lấy bạn trai người khác, lại lập tức đá người ta có thể nhìn ra, chị hai, cũng phải là chị hai trước đây nữa! Cho nên, nếu chị ấy muốn buông tay với Tạ Thư Dật, đúng là chị ấy có thể từ thủ đoạn cũng muốn trói chặt Tạ Thư Dật , lên giường với Tạ Thư Dật hy sinh lần đầu tiên của tớ, là thủ đoạn cũ nhưng lại nhanh nhất cũng có hiệu quả nhất rồi, trừ biện pháp này, đúng là còn biện pháp gì có thể buộc Tạ Thư Dật lại được. Qủa ngờ chị hai lại có thể nghĩ ra cách như vậy! Chị hai là quá khủng khiếp! Chị ấy mới bao nhiêu chứ? Vậy mà lại có thể nghĩ ra cách như vậy! Chị hai quá đáng sợ! Hải Nhạc khỏi run lên cái.

      Tạ Thư Dật cũng dám giục , đứng ở cạnh chờ giây như qua năm.

      lâu sau, Hải Nhạc ngẩng đầu lên.

      “Em tin tưởng ! Em tin phải muốn lên giường với chị ấy! Em tin là chị ấy hãm hại !” Hải Nhạc .

      Trái tim treo lủng lẳng của Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng rơi xuống, kích động ôm Hải Nhạc vào lòng, liên tục hỏi: “Nhạc Nhạc! Tôi có mất em phải ? Em vẫn còn cần tôi? Phải ? Em vẫn cần tôi phải ?”

      Hải Nhạc gật đầu mạnh.

      tốt quá! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Cám ơn em! Cám ơn em!” Tạ Thư Dật dùng sức hôn môi Hải Nhạc.

      Hải Nhạc nhàng đẩy ra, giọng : “Cho dù em tin tưởng nữa, nhưng mà, chị hai bỏ qua, sớm muộn gì chị ấy cũng làm cho ba mẹ biết chuyện này.” Tạ Thư Dật thở dài hơi, biết có nên cho biết, ba mẹ biết rồi hay .

      “Chị ấy làm như vậy, chắc chắn là buông tay với ! Em sợ đến lúc đó ba mẹ mà biết, ép ở cùng chị ấy! Chị ấy làm như vậy, chính là muốn đạt tới mục đích này!” Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng là, Hải Nhạc rất thông minh, những chuyện dám ra khỏi miệng này, đều bị đoán trúng! Lo là, bọn họ phải đối mặt với những thứ phiền toái liên tiếp này thế nào đây?

      Tạ Thư Dật ấp úng : “ ba mẹ biết rồi.”

      “Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Hải Nhạc giật tớ mở to hai mắt.

      “Tại tôi quá tức giận, đánh Hải Hoan bạt tai, Hải Hoan liền ngừng thét to lên, dẫn tới ba mẹ đến, bọn họ thấy được tôi mặc quần áo, mà Hải Hoan ngồi ở giường, ba tôi cho là tôi khi dễ Hải Hoan, đánh tôi vài cái.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc che đầu, nhịn được rên lên: “Em phải thế nào đây? Tạ Thư Dật, bình thường thoạt nhìn rất thông minh, làm sao lại có thể xúc động như vậy chứ?”

      “Tôi đánh ta, ta cũng làm ầm lên cho ba mẹ biết.” Tạ Thư Dật tức giận .


      Hải Nhạc nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”

      Nghĩ nghĩ lại, nước mắt lại tràn ra: “Chị hai quá đáng, sao có thể làm như vậy chứ? Chị ấy thế nào lại biến thành người như vậy?”

      Tạ Thư Dật gì, trong lòng chỉ có nỗi hối hận vô tận, nếu biết Hải Hoan có thủ đoạn lợi hại như vậy, cho trăm lá gan, cũng chọc ta.

      Hải Nhạc cắn môi, yếu ớt: “Em nghĩ, ba chắc chắn , bảo phải chịu trách nhiệm này đúng .”

      “Đúng vậy.” Tạ Thư Dật gật đầu bất đắc dĩ.

      Hải Nhạc nhìn , nước mắt lại khống chế nổi lăn xuống, nghẹn ngào hỏi: “Vậy muốn làm gì bây giờ?”

      Tạ Thư Dật vội vàng nhìn , : “Vấn đề phải là tôi làm gì bây giờ, mà là em! Em thể vì chuyện này mà từ bỏ tôi! Em phải cùng tôi chống chọi áp lực này!”

      Nước mắt Hải Nhạc càng chảy dữ dội hơn, ngừng lắc đầu: “Em cũng biết, em cũng biết phải làm sao bây giờ, nếu cho Hải Hoan câu trả lời thỏa đáng, ba với mẹ em chắc chắn bỏ qua cho . Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy? Thư Dật, em muốn được ở bên ! Nhưng mà, tại sao lại khó như vậy?” Hải Nhạc nghĩ rằng rất có thể phải tách khỏi Thư Dật, khỏi lại khóc nức nở.

      Tạ Thư Dật cũng bị khóc buốt giá cả người, cho dù hai người kiên trì nữa, nhưng, có chuyện Hải Hoan này, ba mẹ cho phép ở bên nhau ư?

      “Nhạc Nhạc! Em thể từ bỏ tôi, chúng ta vất vả mới đến được với nhau! Em thể từ bỏ! Tôi có khả năng đính hôn với Hải Hoan, đánh chết tôi cũng làm! Tôi , cho dù tôi phải thoát ly quan hệ với Tạ gia, tôi cũng đính hôn với ta!”

      Nghe Tạ Thư Dật như vậy, lòng Hải Nhạc lại tràn đầy tuyệt vọng, đau đớn đến thể tự chủ.

      “Trời ạ! Bọn họ đều bắt đính hôn với chị ấy! Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cho dù em tin là bị chị hai em gài bẫy, em cũng có thể tha thứ , nhưng mà, ba mẹ thể nào tin tưởng ! Bọn họ tận mắt nhìn thấy a! Tạ Thư Dật, chúng ta cứ mãi thể ở bên nhau như vậy sao? Thư Dật, em cũng muốn mất a! Em muốn mất ! Chúng ta mới ở trước mặt mẹ vĩnh viễn ở cùng chỗ! Em muốn mất !” Hải Nhạc liều mạng ôm lấy Tạ Thư Dật, khóc như đứt từng khúc ruột.

      “Tôi cũng muốn thế! Tôi cũng muốn rời xa em! Tôi cũng muốn vĩnh viễn ở bên em! Cho nên, tôi tuyệt đối đồng ý đính hôn với Hải Hoan! Có đánh chết tôi! Có đuổi tôi ra khỏi Tạ gia, tôi cũng đính hôn với ả!” Tạ Thư Dật chảy nước mắt .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 117: Có Thể Có Cách Gì Đây

      “Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc hoang mang lo sợ bật khóc, vừa nghĩ tới Tạ Thư Dật đính hôn với chị hai, từ nay về sau hai người còn khả năng gì nữa, đến lòng tìm chết cũng có. Dù sao Tạ Thư Dật vẫn lớn hơn Hải Nhạc chút, tuy rằng gặp việc này trong lòng có hơi kinh hoảng, nhưng biết Nhạc Nhạc vì chuyện này mà hết thương , trong lòng có lo lắng, nhưng vẫn an ủi Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, đừng khóc, đừng khóc, chuyện gì cũng có cách giải quyết, tôi biết có chút khó khăn, nhưng, chúng ta chắc chắn có thể nghĩ ra biện pháp!”

      Hải Nhạc nước mắt lã chã nhìn : “Biện pháp gì đây? Có thể có biện pháp gì? Em biết có thể nghĩ ra biện pháp gì để cho chị hai tiếp tục quấn quít lấy nữa.”

      “Nhạc Nhạc, nếu tôi đồng ý, bọn họ cũng có cách nào ép được tôi!” Tạ Thư Dật .

      “Nhưng mà, cách này cũng phải là cách lâu dài, có thể trì hoãn được bao lâu?” Hải Nhạc .

      “Vì em, tôi có thể chống chọi lại, nếu được… Tôi nhất định mang em rời khỏi Tạ gia, bây giờ chúng ta liền rời thôi! Tôi nhất định có thể nuôi sống em!” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc hoảng sợ: “ có ý định muốn rời khỏi nhà ư? Rời khỏi nhà, chúng ta có khả năng nơi nào? Nhưng mà như vậy, ba làm sao bây giờ? Mẹ em phải làm sao bây giờ? Chúng ta…” nên lời, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi ba mẹ, đối với mẹ cực kì quyến luyến, ba cũng tốt với như vậy, cũng luyến tiếc phải rời !

      Tạ Thư Dật nhìn : “Hải Nhạc! Tôi có thể từ thiếu gia cơm dâng tận miệng, biến thành người bình thường vì mà dốc sức làm việc! Chỉ cần em đồng ý theo tôi cùng tôi chịu khổ, chúng ta có thể có cuộc sống hạnh phúc!” Hải Nhạc chấn động, nhìn : “Em cũng ngại theo chịu khổ, em chỉ đau lòng. luôn ở tít cao, là người thừa kế duy nhất của Tạ gia, bắt phải hạ mình, làm những chuyện trước nay chưa từng làm, có thể làm được ? Đời cũng phải giống như nghĩ, đụng phải rất nhiều áp lực, rời khỏi Tạ gia, có xe thể thao mà phải bộ, thể như bây giờ mà tùy ý cà thẻ tùy ý dùng tài khoản của mua bất kỳ vật gì thích, có lẽ, mỗi ngày đều phải làm việc ngừng, mỗi ngày mệt mỏi muốn chết, nhưng cho dù có phấn đấu nửa năm, cũng mua nổi bộ quần áo mặc người lúc này, hơn nữa, kiếm được tiền, phải tiết kiệm chi tiêu, phải có kế hoạch mua sắm, những chuyện đó đó, có cảm thấy có thể mài mòn mất tình của dành cho em ? từng nghĩ đến đó chưa?”

      Tạ Thư Dật nghe vậy, khỏi im lặng, rất đúng , nhưng mà, nghĩ đến trong tình trạng đầy lo lắng thế này còn có thể suy xét đến thực tế đó.

      “Nhạc Nhạc, làm sao em biết những điều đó?” Tạ Thư Dật hơi suy sụp, “Chẳng lẽ, em muốn trải qua những ngày khổ cực như vậy cùng tôi?”

      Hải Nhạc cười cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tạ Thư Dật: “ biết ? Lúc , em theo mẹ em ở ngoài trải qua ba năm cực khổ như vậy, ba em cho mẹ em gì cả, liên tục cho em phí nuôi nấng đều lần lữa khất nợ, mẹ em mạnh mẽ, chưa từng đến đòi bao giờ, em nhìn mẹ em mỗi ngày đều sớm về trễ, lại kiếm về được bao nhiêu tiền, bởi vì, bà trải qua cuộc sống thiếu phu nhân nhiều năm vậy rồi, bị ngăn cách với xã hội lâu lắm, bà gần như chẳng khác gì phải bắt đầu lại tất cả lần nữa, em học ở trường có khi phải chờ tới rất tối, bà mới có thể lại đó đón em, đôi khi, còn phải gửi em ở nhà bà cụ cách vách, có điều, em biết mẹ vất vả, em chưa bao giờ làm cho bà phiền lòng, em tự mình giặt quần áo tự mình làm cơm gì đó, kỳ khoảng thời gian đó mặc dù rất mệt, nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì em có mẹ, sau đó, ba lại vào cuộc sống của bọn em, lại sau đó, bọn em đến nhà các , tuy rằng cuộc sống mẹ con em trở nên tốt hơn, nhưng mà, em… Những chuyện xảy ra trong thực tế, em hiểu hơn nhiều lắm, em sợ kiên cường được giống như mẹ em, em sợ đến lúc đó gánh nặng cuộc sống áp đảo mất, em sợ đến lúc đó oán hận vì em mà liên lụy …”

      Tạ Thư Dật đưa tay che miệng lại, : “, em tuyệt đối là liên lụy gì của tôi, tôi cũng vô dụng như em nghĩ đâu, em đừng xem thường tôi, tôi chính là tiểu cổ thần (~ thần cổ phiếu, chắc vậy) đấy! Biết , từ khi mười ba tuổi tôi bắt đầu tiếp xúc với cổ phiếu, về mặt thị trường chứng khoán, tôi rất có thiên phú, tôi nghĩ ba tôi cũng biết tôi có năng khiếu phương diện này đâu, tôi dùng chính năng lực của mình, trong tay có rất nhiều cổ phiếu tản mát ngoài thị trường của các công ty, tôi rất ít khi nào chịu lỗ, đừng nhìn tôi lúc nào cũng học, nhưng mà, tôi lại có bỏ mặc sở thích tự kiếm tiền đâu.” xong, Tạ Thư Dật cũng tràn đầy tự tin thẳng người lên.

      “Hơn nữa, có thể em biết, tôi, Đế Uy, Lâm Phong, Chí Ngạn, ban người bọn tôi đăng kí cái công ty Internet, chuyên giao dịch trực tuyến phục vụ nhu cầu nền tảng cho người sử dụng Internet, rất kiếm tiền, bất quá, tôi chưa bao giờ quản lí, toàn quyền đều từ Đế Uy quản lý, Đế Uy là cao thủ máy tính và Internet, mấy người chúng tôi, chỉ để ý chia hoa hồng, Nhạc Nhạc, đừng xem thường tôi, tôi tin rằng tôi có thể kiếm tiền, tôi tin chắc tôi có thể nuôi sống em, tuy rằng tốt được như bây giờ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho em lo cơm áo, chuyện này, em cần lo lắng gì nữa!”

      Tạ Hải Nhạc khỏi nhìn đầy sùng bái: “ lợi hại như vậy, sao em lại biết?”

      Tạ Thư Dật cọ cọ đầu mũi của , : “Chuyện em biết còn rất nhiều, về sau cứ từ từ khám phá tôi , cho nên, tôi sợ phải rời khỏi Tạ gia, cho dù rời , chúng ta cũng có thể sống tốt!”

      Hải Nhạc nhìn lo lắng: “ muốn con đường này à? phải em buông cuộc sống bây giờ ra được, phải biết rằng, từ khi em tới Tạ gia, đối xử với em như thế nào, em luôn ước gì được rời , nhưng mà, như vậy, ba mẹ rất đau lòng.”

      Tạ Thư Dật thấy nhắc tới quá khứ, trong lòng còn chút băn khoăn, ôm lấy đầy áy náy: “ xin lỗi, trước kia tôi đối xử ác độc với em tôi cảm thấy có lỗi, tôi dùng cả đời tôi để bồi thường cho những sai lầm tôi đối với em trước kia, em cũng cần phải lo cho ba mẹ, kỳ ba tôi rất dễ mềm lòng, nếu chúng ta rời , đến lúc đó ông ấy chắc chắn là người đầu hàng trước.”

      “Ân.” Hải Nhạc gật gật đầu.

      “Nếu chúng ta có đường , chúng ta cần phải sợ hãi nữa, chúng ta về nhà .”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 118 : Hải Nhạc Ngoan

      “Ân, em về nhà với .” Hải Nhạc , “Nhưng mà, hứa với em, phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta bỏ nhà , nếu hai chúng ta mà , em sợ ba mẹ rất đau lòng, hứa với em, đừng dễ dàng ra , được ?”

      “Được, chỉ cần tôi có thể chống lại, đính hôn với mụ phù thủy kia, tôi bỏ nhà ra !” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc vốn muốn cười, nhưng nước mắt vẫn cứ rưng rưng.

      Thủ đoạn của chị hai lợi hại như vậy, chỉ sợ và Tạ Thư Dật cũng phải đối thủ của chị ấy. , thủ đoạn của chị hai hèn hạ quá rồi! Xem như hôm nay nhìn bộ mặt của chị! tuyệt đối để chị ấy tiếp tục thực nữa! Chị hai làm như vậy, cần phải cảm thấy thua thiệt gì cho chị ấy nữa! Lần này, tuyệt đối lại dễ dàng từ bỏ Thư Dật nữa.

      “Nhạc Nhạc, trước tiên em cứ làm bộ như biết chuyện này, tôi nghĩ, chỉ cần có em ở đó, ba mẹ nhất định ngại chuyện này ra, cho nên, tôi ở đâu, em cứ ở đó, làm cho ba mẹ có cơ hội ra miệng.” Tạ Thư Dật .

      “Em hiểu rồi.” Hải Nhạc gật đầu, “Thư Dật, em đứng về phía , lần này, em để cho chị hai làm được đâu! Em giúp .”

      Tạ Thư Dật kích động ôm vào lòng, : “Tôi biết chắc Nhạc Nhạc của tôi là tốt nhất mà! Nhạc Nhạc, cảm ơn em! rất cảm ơn em.”

      Hai người lái xe về nhà, vừa mới qua buổi cơm chiều, Tạ ba ba ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, hỏi tiếng: “Nhạc Nhạc, con về rồi à? Nhà con bé Nhã Nghiên có vui con?”

      Ông còn giận Tạ Thư Dật mà, ông muốn quăng Thư Dật qua bên cho khuất mắt.

      “Vui lắm ạ.” Hải Nhạc giọng trả lời.

      Sau đó, nhìn lướt qua chị hai cái, chị hai ngồi rất ngoan hiền, vừa thấy và Thư Dật, lập tức làm bộ bị lo lắng bất an trông đáng thương, nếu là trước đây, mà thấy chị hai như vậy, nhất định chạy tới hỏi chị ấy bị làm sao vậy, nhưng lần này, muốn lãng phí quan tâm và nước miếng của mình nữa, chị hai đúng là quá ghê tởm.

      “Nhạc Nhạc, qua ngồi với mẹ nè.” Mẹ Hải Nhạc vỗ vỗ vào chiếc sô pha bên cạnh bà.

      Hải Nhạc tới, ngồi xuống trước mặt mẹ mình.

      “Mẹ.” Hải Nhạc hôn lên mặt mẹ cái, “Tối hôm qua con có nhà, mẹ có nhớ con ? Con nhớ mọi người lắm lắm luôn đó nha.”

      “Nhớ con chứ, Nhạc Nhạc của chúng ta là ngoan nhất, đương nhiên mẹ phải nhớ con rồi.” Mẹ Hải Nhạc được con hôn cười vui vẻ.

      Hải Hoan thấy thế, ngồi bên cạnh hỏi: “Mẹ, sao hôm nay hai người về sớm vậy?”

      Mẹ Hải Nhạc định trả lời, Hải Nhạc cướp lời: “Nhất định là trong công ty có việc gấp, cho nên mới trở về sớm như vậy a, mẹ, có đúng ? Con đoán đúng rồi phải ?”

      “Đúng rồi, đúng rồi, ba mẹ còn việc gì nữa, nên mới trở về sớm.” Tạ ba ba cũng cười hiền lành ngồi xuống bên cạnh Hải Nhạc, “Nhạc Nhạc a, thể bất công nha, con hôn mẹ rồi, sao có thể quên ba chứ, ba ghen đó nha.”

      Hải Nhạc ôm lấy bờ vai Tạ ba ba, hôn cái kêu: “ ba, Nhạc Nhạc có bất công đâu, ở trong lòng con, cả ba và mẹ đều quan trọng như nhau, mà ra, ba còn quan trọng hơn cả mẹ nữa đó, bởi vì ba là ba mẹ tái sinh của mẹ với con, có ba có mẹ với Nhạc Nhạc bây giờ, ba, Nhạc Nhạc cảm kích ba nhất, cho nên, trong lòng con, ba còn quan trọng hơn mẹ nữa.”


      Nên nhớ, ba mới là điểm mấu chốt của toàn bộ vấn đề, chỉ có ba mới có quyền ép Thư Dật làm chuyện muốn.

      Tạ ba ba cười lên ha hả: “Cái con bé này, miệng càng ngày càng ngọt, y như lau mật, có điều, nghe con thế, ba rất vui vẻ.” Ông cười với mẹ Hải Nhạc: “Tư Nguyên à! Cảm ơn em sinh ra đứa con tốt như vậy, chọc cho vui đến mức biết mình là ai luôn.”

      Mẹ Hải Nhạc cũng cười trả lời: “Tiểu trứng thối chỉ cần ba cần mẹ, có gì mà tốt chứ! cần cả em rồi kìa, em là đau lòng mà.”

      Hải Nhạc quay người lại hôn mẹ ngụm: “Mẹ, Nhạc Nhạc đâu có cần mẹ, tóm lại mẹ phải nhớ kỹ là, ba với mẹ, là những người Nhạc Nhạc nhất đời, mẹ mệt rồi, đây, để Nhạc Nhạc đấm lưng cho mẹ.” bò lên sô pha, xoa bóp vai cho mẹ mình.

      “Nhạc Nhạc, con là chuyên nghiệp, mẹ thoải mái hơn nhiều.” Mẹ Hải Nhạc nhắm mắt lại hưởng thụ.

      Chị, em cho chị có cơ hội mở miệng đâu! Chị đừng có mơ mà bắt mẹ đến chuyện của chị! Hải Nhạc liếc nhìn chị mình cái, thầm trong lòng.

      Hải Hoan thấy mẹ hưởng thụ như vậy, đương nhiên thể mở miệng quấy rầy, tức giận trừng Hải Nhạc cái, Hải Nhạc làm bộ như thấy.

      Tạ Thư Dật nãy giờ hé răng, thấy màn này, khóe miệng khỏi cong lên, tiểu nha đầu, kỳ vẫn có chút thông minh. Chỉ có điều, chuyện này phải việc , biết phải giải quyết như thế nào, là đau đầu.

      “Lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.” Vú La ra với mọi người.

      Mẹ Hải Nhạc mở mắt, : “Tới giờ cơm rồi à? Tốt, chúng ta ăn cơm.”

      Tất cả mọi người ngồi quanh bàn ăn.

      “Bắt đầu .” Tạ ba ba ra lệnh tiếng, mọi người bắt đầu ăn cơm.

      Mọi người mới ăn vài ngụm, Hải Hoan đột nhiên : “Mẹ, ba, mọi người ăn trước , hôm nay tâm tình con cực kì tốt, con ăn đâu.”

      Sau đó đứng lên, đẩy ghế ra.

      “Chị hai, tâm tình tốt hả? Vậy… Nhạc Nhạc với chị hai nha.” Hải Nhạc đợi ba mẹ mở miệng, đứng lên, “Để em về phòng với chị.”

      Hải Hoan giật mình, : “ cần em theo, chị tự lên.”

      Đáng ghét, chỉ vậy mà thôi, muốn cho ba mẹ mở miệng giữ lại, sau đó lại dạy dỗ Tạ Thư Dật vài câu, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, liền đốt đám lửa có lợi cho mình, vậy mà nha đầu kia lại giống như nhìn thấu hết tâm tư của vậy! nhìn Hải Nhạc, trong lòng thầm hận, mặt lại nở nụ cười u: “Nhạc Nhạc, em có biết tối qua Thư Dật ca ca của em làm gì với chị ?”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 119 : Cái Tát Bất Ngờ

      “Hải Hoan! Con chuyện đó với em làm gì?” Tạ ba ba lên tiếng cản, “Em con mới mấy tuổi? Chuyện như thế, có cần phải với em con ?”

      Hải Hoan sững người chút, ba của Tạ Thư Dật đúng là bất công! Ông ta lúc nào cũng thích Hải Nhạc nhiều hơn!

      “ ba, ba cũng đừng quên, con chỉ lớn hơn nó có mười phút thôi, con đều thành như thế này rồi, tại sao nó thể biết chứ?” Hải Hoan hỏi. Mẹ Hải Nhạc nhìn Hải Hoan, gì.

      “Con nghe hiểu gì hết, ba, mẹ, có chuyện gì vậy? Ca ca, chuyện gì thế?” Hải Nhạc đành phải nhàng mở miệng.

      có gì có gì, cũng có chuyện gì đâu, ngoan, ngồi xuống ăn cơm, ăn cơm.” Mẹ Hải Nhạc .

      “Đúng rồi, có gì, nào, ăn cơm .” Tạ ba ba đột nhiên rất thích cái thái độ hùng hùng hổ hồ kia của Hải Hoan, cũng theo.

      “Chị hai, nếu chị thoải mái như thế, chị cứ lên trước , em ngồi ăn cơm với ba mẹ xong rồi lên với chị liền.” Hải Nhạc hề khách khí. Thấy ai thèm để ý tới quả bom vừa quăng ra, tính toán của Hải Hoan bị thất bại, tức muốn chết, Hải Nhạc thế, làm sao còn có thể mặt dày ở lại, đành phải xoay người, chạy lên lầu.

      Tạ Thư Dật thở dài nhõm hơi, Trì Hải Hoan, đúng là độc, may mà cho Nhạc Nhạc trước rồi, bằng , bị náo loạn như thế phát, Nhạc Nhạc chắc chắn sinh ra hiểu lầm tày trời với , may mắn may mắn, may mắn mạo hiểm cho Nhạc Nhạc biết từ trước, may quá.

      Có điều tiểu nha đầu biết giả bộ hồ đồ a, khỏi nhìn Hải Nhạc đầy bội phục, Hải Nhạc nhìn , mỉm cười, Tạ Thư Dật cảm thấy cả trái tim mình đều rơi xuống, nhìn cười đần ra, Nhạc Nhạc lại vội vàng trừng cái, nhìn ba mẹ, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

      “Nhạc Nhạc, cho dù đêm nay , Hải Hoan vẫn quấn quít lấy ba mẹ, vậy lần tới, lần tới nữa làm sao chúng ta chặn ta đây? Tôi đau đầu quá.” Buổi tối, Tạ Thư Dật vẫn yên lòng, lại chạy đến phòng Nhạc Nhạc, với .

      “Ai kêu giả hảo tâm, rước lấy cái phiền toái lớn như vậy? biết , em rất muốn hung hăng đánh mấy cái cho hả giận!” Hải Nhạc liếc cái đầy tức giận.

      “Đừng giận, đừng giận được ? Tôi cố ý mà, tôi hề nghĩ đến chuyện làm việc đó với ta, em phải tin tôi, chúng ta chuyện này nữa được ?” Tạ Thư Dật .

      “Haiz, đây cũng phải là kế lâu dài, cuối cùng chị hai cũng ra thôi, tóm lại, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, chúng ta nhất định thể để chị ấy thực được, hiểu ?” Hải Nhạc .

      “Tôi biết.” Tạ Thư Dật gật đầu.

      “Có điều là, chúng ta phải làm sao bây giờ? với chị hai náo loạn thành cái dạng này, nếu để cho ba mẹ biết thêm chuyện hai người chúng ta nữa, em sợ là mẹ em chịu nổi, em rất sợ hãi, nếu ba mẹ biết người thích là em, kết quả lại như thế với chị hai, bọn họ chết vì đau lòng mất!” Tạ Hải Nhạc lo lắng .

      Tạ Thư Dật im lặng, cũng rất đau đầu, nếu ba biết và hai chị em Hải Nhạc rắc rối kiểu này, ba cũng bị tức chết!

      “Ông trời ơi, vì sao tôi lại gặp phải chuyện như vậy chứ!” Tạ Thư Dật như muốn ngửa mặt lên trời mà la to.

      về ngủ , em cũng muốn yên lặng chút, em buồn ngủ rồi, .” Hải Nhạc .

      “Được rồi.” Tạ Thư Dật lưu luyến rời, định hôn , lại bị Hải Nhạc đẩy ra. Tạ Thư Dật biết trong lòng Hải Nhạc vẫn có chút tức giận, sợ lại chọc giận thêm, đành phải tội nghiệp rời khỏi phòng Hải Nhạc.

      Hải Nhạc nằm trằn trọc giường, chị hai rất lợi hại, rất sợ rằng mình cũng phải là đối thủ của chị ấy.

      Vừa nghĩ tới Tạ Thư Dật và chị hai ở bên nhau, lòng lại bắt đầu đau như bị dao cứa.

      khó ngủ đêm, lúc nào cũng miên man suy nghĩ, khó khăn lắm mới thiếp , buổi sáng lại bị tiếng chuông đánh thức, đành phải đứng dậy, rửa mặt đánh răng xong sau đó xuống lầu ăn điểm tâm, Tạ Thư Dật mở cửa ra, thấy xuống lầu, cũng lập tức xuống.

      Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc mặc đồ trong nhà cũng xuống lầu, Tạ ba ba vừa uống cà phê sáng, vừa cầm báo đọc.

      “Con bé Hải Hoan chưa xuống à?” Tạ ba ba .

      “Con xuống rồi, ba.” Trì Hải Hoan vừa nhắc thấy, ngồi vào chỗ của , giữ yên lặng, tối hôm qua dỗi cả đêm, cảm thấy ba mẹ xem chuyện của làm chuyện quan trọng gì.

      “Ân, xuống là tốt rồi.” Tạ ba ba vừa lòng gật đầu, đeo mắt kính tiếp tục xem báo.

      xem, sắc mặt ông đột nhiên đại biến, đặt ly cà phê trong tay lên bàn cái rầm, vì dùng sức quá mạnh, cà phê bị bắn tung tóe ra.

      Ông đập tờ báo lên bàn, lập tức đứng dậy nhào tới trước mặt Tạ Thư Dật cho Tạ Thư Dật cái tát.

      Hải Nhạc Hải Hoan đều bị dọa choáng váng, có chuyện gì xảy ra.

      “Mày cái thằng súc sinh này! Mày làm chuyện tốt!” đánh xong lại mắng hai câu, định đánh tiếp, mẹ Hải Nhạc sực tỉnh lại kéo ông: “!”

      Cái tát bất ngờ này, khiến Tạ Thư Dật bị đánh choáng váng cả đầu, bụm mặt, nhịn được nổi giận: “ ba, người điên rồi ư!”

      Lần này, Tạ ba ba cầm tờ báo nện vào mặt , gầm to: “Tốt nhất là mày nên giải thích cho tao cho ràng chuyện này là thế nào! Mày mà giải thích ràng cút ngay khỏi Tạ gia cho tao!”

      Tạ Thư Dật cầm tờ báo lên nhìn lướt qua, nhất thời tái cả mặt, tờ báo từ trong tay rơi xuống, nhịn được nhìn về phía Hải Nhạc đầy bất lực, Hải Nhạc thấy trong mắt trànđầy hoảng sợ, trái tim cũng nhịn được nhảy thót lên cổ họng.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 120 : Đống Hỗn Loạn

      Tạ Thư Dật ngồi thẳng trong ghế, hai tay chống lên bàn cơm, rên rỉ ôm chặt đầu mình. Mẹ Hải Nhạc nhìn bộ dạng của Tạ Thư Dật, bà nhịn được nhặt tờ báo lên lật lật, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, bà nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc, run run : “Nhạc Nhạc, là con ư? Là con ư?”

      Trong lòng Hải Nhạc dâng lên cảm giác lành, vẫn hỏi: “Mẹ, cái gì là con? Con hiểu ý của mẹ.”

      “Con lại đây, con lại đây nhìn xem.” Mẹ Hải Nhạc .

      Hải Nhạc đứng dậy, đến trước mặt bà cầm tờ báo lên, vừa nhìn, cũng hít hơi khí lạnh, chỉ thấy tiêu đề ghê người: Tình báo độc nhất vô nhị: **! **! Ngôi sao quảng cáo nổi tiếng Diêu Nhạc Nhạc cùng bạn trai hôn say đắm cuồng nhiệt bên đường! Thân phận của hai người là em!

      Tay Hải Nhạc đều phát run, trước mắt đen kịt, nhưng vẫn tiếp tục nhìn xuống những dòng chữ phía dưới: Căn cứ vào lượng theo dõi và kiểm chứng đáng kể của phóng viên tòa soạn, Diêu Nhạc Nhạc tên là Tạ Hải Nhạc, số tuổi mới chỉ mười sáu tuổi, là tiểu thiên kim của Tạ Trường Viên chủ tịch tập đoàn An Thác đứng đầu tứ đại gia tộc, nghe tứ đại gia tộc có quy tắc cho phép lộ diện trước mặt công chúng, nhưng vì Tạ Trường Viên rất thương vị thiên kim này, cho phép ra quay quảng cáo, nhờ dung nhan ngọt ngào trong sáng, chỉ quay quảng cáo cho Dove lần là nổi tiếng, trở thành ngôi sao đặc biệt nhất nay chỉ nhờ lần quảng cáo mà nổi tiếng! Người thanh niên hôn , đúng là đại thiếu gia nhà họ Tạ trong truyền thuyết, Tạ Thư Dật! Sinh hoạt cá nhân của Tạ Thư Dật trước giờ vẫn luôn buông thả bất kham, lần này ngay cả em mình cũng buông tha, hai người đều là em, lại tay nắm tay dạo phố, còn hôn nhau cuồng nhiệt giữa đường! Biểu diễn màn em loạn luân!

      Sau đó đều là hình chụp và Tạ Thư Dật ôm hôn nhau nồng nhiệt đêm Valentine, còn có cả hình hôm qua hai người dắt tay cùng nhau chọn mua quần áo ở Armani và nụ hôn bên ngoài nghĩa trang công cộng nữa! Mỗi tấm ảnh chụp đều đính kèm dòng chú thích bịa đặt, chung là để ý lung tung nhằm mục đích câu khách. Làm sao những ký giả này lại có thể bịa đặt vu khống người khác như vậy chứ?

      Tờ báo trong tay Hải Nhạc khỏi nhàng rơi xuống đất.

      “Nhạc Nhạc, cho mẹ những chuyện đó đều phải là con.” Mẹ Hải Nhạc run run với Hải Nhạc.

      “Mẹ…” Hải Nhạc yếu ớt kêu tiếng, trong đầu trống rỗng, biết mình nên cái gì cho đúng.

      “Dì, con và Nhạc Nhạc…” Tạ Thư Dật đứng lên định giải thích.

      Hải Nhạc lại cản : “Đừng!”

      rất sợ hãi, dựa vào biểu của mẹ, nếu biết và Tạ Thư Dật ở bên nhau, mẹ nhất định giận điên lên mất!

      Trì Hải Hoan thấy đúng, cũng chạy tới, khi nhìn đến những hình chụp tờ báo, khỏi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hải Nhạc, nước mắt rưng rưng, cầm tờ báo lên bước từng bước về phía Hải Nhạc, Hải Nhạc bất giác lùi về sau. Trì Hải Hoan kêu to: “Nhạc Nhạc! Sao em có thể làm như vậy chứ? Hôm Valentine, ràng em ở cùng Hứa Chí Ngạn cơ mà! Nhưng… tại sao em lại ở cùng với Tạ Thư Dật thế này?”

      Hải Nhạc chỉ có thể lắc đầu liên tục, trong đầu là đống hỗn loạn, biết mình nên gì, tất cả mọi chuyện đều đến cùng lúc, biết phải giải quyết như thế nào nữa.

      Mặt Trì Hải Hoan đẫm cả nước mắt, nhìn Tạ Thư Dật: “Tạ Thư Dật, lợi hại, đem hai chị em tôi quay vòng vòng như quay dế! Tôi là bạn của , cũng cho tôi để cho ba mẹ biết, tôi ngu ngốc đồng ý với ! Gạt mọi người quen với ! có tôi rồi, vậy mà lại còn trêu chọc Nhạc Nhạc! quá ghê tởm! Bữa Valentine, quăng tôi mình ở rạp chiếu phim, ra là để lén lút hẹn hò với Hải Nhạc! Tạ Thư Dật, quá ghê tởm! chân đạp hai thuyền! Còn đạp cả hai chị em! xuống địa ngục cho xem!”

      Mẹ Hải Nhạc lảo đảo như sắp ngất, giọng bà run run hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật! Dì biết con luôn cho rằng dì cướp ba con, hại mẹ con ra , cho nên, con lợi dụng hai đứa em tuổi để báo thù dì à? Con muốn hủy diệt cái nhà này phải ? Có phải ? ! !”


      “Dì! Con có! Con có!” Tạ Thư Dật trăm miệng khó cãi.

      Trước kia quả có suy nghĩ trả thù bà, nhưng vì Hải Nhạc, quăng ý định đó ra Tây Thiên từ lâu rồi, ngờ, khi hoàn toàn quên mất ý nghĩ này, mẹ Hải Nhạc lại hiểu lầm là trả thù bà! Chuyện này đúng là… đúng là…! Làm sao có thể hoang đường như vậy chứ?

      Mẹ Hải Nhạc rơi giọt nước mắt, bà xoay người, nhìn Tạ ba ba : “Tạ Trường Viên, con trai ngoan của đó! Nó độc ác đến như thế, nó muốn hủy diệt hai đứa con của tôi!”

      Sau đó, đôi mắt bà trắng dã, ngã thẳng về phía sau!

      “Mẹ!” “Mẹ!” Hải Nhạc Hải Hoan đều thét to xông về phía mẹ mình.

      Tạ ba ba vội vàng đỡ lấy bà, với Tạ Thư Dật : “Gọi điện thoại kêu bác sĩ!”

      Tạ Thư Dật ngây người ra kinh ngạc tỉnh hồn lại, vội vàng điện thoại cho bác sĩ.

      Bác sĩ tới giúp mẹ Hải Nhạc tỉnh lại.

      “Mẹ.” Hải Nhạc khóc nức nở nhìn mẹ.

      “Đừng gọi tôi, tôi có đứa con như !” Mẹ Hải Nhạc quay đầu sang bên.

      “Mẹ.” Hải Hoan cũng gọi tiếng yếu ớt.

      “Hải Hoan, chuyện mà mẹ hối hận nhất chính là đón con về Tạ gia, nhà vốn yên lành, con vừa đến cái liền hoàn toàn biến dạng, các con đều làm cho mẹ rất thất vọng!”

      “Mẹ! phải! phải con! phải con! Là Tạ Thư Dật đó! Tất cả đều do Tạ Thư Dật gây ra!” Hải Hoan khóc rống lên.

      Mẹ mà lại hối hận đón về Tạ gia, chẳng lẽ, mẹ muốn đuổi ư? Đừng! Nếu biết thế, cố ý ra những lời đó!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :