1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 111: Cam Tâm Tình Nguyện

      Mẹ Hải Nhạc nhìn đến cảnh tượng như vậy, khỏi hít vài hơi khí lạnh, lùi về vài bước, run giọng kêu: “Trường… Trường Viên, Hải Hoan mới bao nhiêu, Thư Dật, sao Thư Dật có thể như vậy?”

      “Nghịch tử! Làm sao mày có thể làm ra chuyện như vậy?” Tạ ba ba tức giận đến mức hai tay run cả lên.

      Ông vọt tới trước mặt Tạ Thư Dật, liền cho Tạ Thư Dật hai cái tát vang dội.

      Tạ Thư Dật bụm mặt, câu cũng nên lời.

      Tạ ba ba lại đạp cước: “Mày làm cho chúng ta rất thất vọng rồi” Tạ Thư Dật bị đá lùi vài bước, vẫn lên tiếng.

      Thấy vẫn lên tiếng, Tạ ba ba lại trận quyền đấm cước đá : “Hải Hoan mới lớn bao nhiêu? Mày lại đối với nó như vậy? Mày là quá đáng!”

      Trì Hải Hoan mặc đồ xong xuôi, thấy Tạ Thư Dật bị Tạ ba ba giáo huấn như vậy, trong lòng hả giận xong, cũng đến phiên ra sân rồi.

      chạy đến trước mặt Tạ ba ba kéo ông lại: “ ba, đừng đánh Thư Dật! Đừng đánh ấy!”

      “ ba phải đánh! ba phải đánh! Hôm nay ba phải đánh chết nó!” Tạ ba ba .

      “Muốn đánh, ba đánh luôn cả con ! Con là cam tâm tình nguyện mà!” Trì Hải Hoan .

      “Cái gì?” Tạ ba ba kinh ngạc dừng động tác đánh người lại, đơ người đứng đó, “Con tình nguyện?”

      “Đúng vậy, chỉ là tối qua Thư Dật có uống chút rượu, mới dẫn đến xúc động như vậy, con cũng đúng, con cũng có uống ít, cho nên, con trách ấy, trách ấy!” Trì Hải Hoan nức nở .

      “Con ?” Tạ ba ba tức giận dừng tay.

      mà, ba tin, ba hỏi Thư Dật ấy!” Trì Hải Hoan .

      Tạ Thư Dật phẫn nộ nhìn , gào thét: “Trì Hải Hoan! cần đến giả hảo tâm!” xoay người với Tạ ba ba: “ ba tin tốt, tin cũng tốt! Bình rượu kia là Trì Hải Hoan hạ độc! Con uống phải rượu ả đưa mới biến thành như vậy! Con hoàn toàn có ấn tượng gì làm cái việc kia với ta hết! Các người tốt nhất nên mang ta nghiệm thừ xem.”

      Thư Dật! Làm sao có thể như vậy?” Trì Hải Hoan bụm mặt òa khóc, “Em dám cam đoan, tối hôm qua chắc chắn là lần đầu tiên của em! Trong sạch của em bị hủy rồi! còn oan uổng em như thế…” đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài cửa: “Con còn mặt mũi gặp ai nữa rồi! Con chết đây! Con chết! Con chết quên !” Chạy đến cạnh cửa, mẹ Hải Nhạc đau đớn ngăn cản , ôm vào trong ngực.

      “Con đáng thương của mẹ, con đáng thương của mẹ a!” Mẹ Hải Nhạc khóc rống lên.

      Hai người khóc thành đoàn.

      Tạ ba ba suy sụp về phía hai người, ôm mẹ Hải Nhạc vào lòng.

      “Em yên tâm, bắt chịu trách nhiệm này với Hải Hoan!” Tạ ba ba , “Đến lúc đó chọn ngày tốt xong, cho các con đính hôn .” Tạ Thư Dật khỏi hoảng sợ ngẩng đầu lên, chuyện muốn nhất xảy ra, ra từ trong miệng ba rồi.

      ! Con chịu trách nhiệm với ả! Người con thích, căn bản là phải ta! Con , là ta tính kế con! Con đính hôn với ta! Con tuyệt đối đính hôn với ta!” hét về phía ba tớ.

      “Tên súc sinh này! Mày thích nó? Mày thích nó cũng đừng có động vào nó! Mày đính hôn? Mày đính hôn mày phải chết! Chết ra khỏi Tạ gia bọn ta! Tạ gia chúng ta người biết xấu hổ như mày! Mất hết mặt mũi liệt tổ liệt tông!” Tạ ba ba vừa định xông lên đánh , nhưng bị mẹ Hải Nhạc gắt gao kéo lại.

      “Tốt, con chết! Con chết con cũng đính hôn với ta!” Tạ Thư Dật xong lập tức lao ra phòng Hải Hoan.

      Mẹ Hải Nhạc lại xông tới kéo Tạ Thư Dật lại, : “Thư Dật, nam nhân phải dám làm dám chịu! Ba con đúng, con thích Hải Hoan, con cũng đừng có chạm vào nó! Con chạm vào lại muốn chịu trách nhiệm! Đây phải là việc nam nhân tốt nên làm! Nhiều năm vậy rồi, dì chưa từng bạc đãi con a! Con cứ vậy mà hay sao! Ngẫm lại, con tổn thương trái tim bao nhiêu người rồi? mở ra, cái này có thể trở thành chuyện vui! Chính con suy nghĩ cẩn thận .”

      “Dì, dì biết, dì hiểu! Dì hiểu! Con…” Tạ Thư Dật muốn thẳng ra người tớ thích là Hải Nhạc, nhưng, như vậy chỉ có thể càng tệ hơn thôi, chỉ có thể thít chặt miệng, “Tóm lại, con chịu trách nhiệm này với Hải Hoan, con này của dì, ta giống dì, cũng giống Hải Nhạc! ta là tên ma quỷ! ta là ác quỷ! ta chính là muốn cho con dễ chịu, muốn để con theo đuổi người con thích !” Tạ Thư Dật nghẹn ngào nên lời.

      Vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc, tim của cứ vậy mà vỡ nát, nếu Nhạc Nhạc biết, chỉ vắng có buổi tối, liền xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, có khi nào cũng tan nát cõi lòng mà chết hay đây?

      “Nhưng mà, lúc trước con tốt với Hải Hoan như vậy, bọn ta cũng nhìn ở trong mắt, chẳng lẽ con đối với Hải Hoan chút cảm giác cũng có hay sao? Vậy vì sao con còn sủng nó như đối với bạn như thế chứ? xảy ra việc này, con quan trọng nhất là trong sạch, chẳng lẽ con liền tuyệt muốn chịu trách nhiệm?” Mẹ Hải Nhạc đầy sắc bén.

      Tạ Thư Dật cười khổ nhìn mẹ Hải Nhạc, nếu… bà biết người trong lòng là Nhạc Nhạc, mà Nhạc Nhạc cũng thích , bà vì Hải Hoan, lại tự tay bóp chết hạnh phúc cả đời của Nhạc Nhạc, trong lòng bà có thể vì vậy mà thống khổ hay ?

      “Dì, con chỉ có thể xin lỗi với dì, con vì bất cứ người nào mà miễn cưỡng chính mình! Ba con thể, dì thể, Trì Hải Hoan lại càng thể! Nếu cứ như vậy, con tình nguyện thoát ly quan hệ với Tạ gia!” Tạ Thư Dật .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 112 : Chỉ Muốn Biết Chân Tướng

      “Thằng súc sinh này! Tốt! Mày thoát ly quan hệ! Nhưng trách nhiệm này mày làm sao cũng trốn thoát đâu! Bất luận thế nào mày cũng phải đính hôn với Hải Hoan!” Tạ ba ba cũng lên cơn ương ngạnh.

      ! Con đồng ý! Như vậy là công bằng với con!” Tạ Thư Dật .

      “Công bằng? Làm sao công bằng? Mày muốn trong sạch của người ta, mày phải lấy nó! Mày ra ngoài mà làm loạn người khác! Ta xen vào mày! Nhưng nó là Hải Hoan, là Hải Hoan!” Tạ ba ba nổi trận lôi đình.

      “Tóm lại, con đồng ý! ta muốn chết! Con còn muốn chết hơn đây!” Tạ Thư Dật chịu thỏa hiệp, “Tùy các người, cứ trong sạch của ta trong sạch của ta, dựa vào cái gì chỉ có ta mới có trong sạch? Cho tới bây giờ con đều chưa từng nghĩ tới muốn chạm vào ta! Chưa từng nghĩ tới lên giường với ta! Trong sạch của con còn hủy ở trong tay ta nữa kìa!”

      “Thằng nghịch tử này!” Tạ ba ba vừa định xông lại đánh Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật dùng sức vung tay mẹ Hải Nhạc ra, đính hôn với Trì Hải Hoan, suy nghĩ duy nhất trong đầu tại, muốn gặp Nhạc Nhạc! nhất định phải gặp được Nhạc Nhạc! Tạ Thư Dật chạy xuống lầu, bức thiết phải gặp được , cần Nhạc Nhạc cho dũng khí phản kháng tất cả!

      “Nhóc con! Mày trở lại cho ta! Trở lại cho ta! Mày muốn tức chết ta hay sao?” Tạ ba ba định tiếp tục đuổi theo xuống. Mẹ Hải Nhạc kéo ông lại.

      “Để cho nó bình tĩnh chút cũng tốt, em tin tưởng nó trở lại, chuyện này, chúng ta từ từ thương lượng, nhìn nó dạng này, càng ép nó, nó càng phản nghịch.” Mẹ Hải Nhạc .

      Tạ ba ba chỉ phải thở dài hơi: “Tại sao có thể như vậy a? ràng phải rất tốt với Hải Hoan hay sao? Thế nào đột nhiên lại trở nên cứng đầu muốn ở cùng nó như vậy chứ?”

      Mẹ Hải Nhạc liếc nhìn Hải Hoan cái, Hải Hoan co rúm lại chút, cúi đầu đầy đáng thương.

      “Trường Viên, ra ngoài trước , em với Hoan Hoan muốn trao đổi chút.”

      “Được rồi, các em trò chuyện .”

      Tạ ba ba ra ngoài, với những người hầu đứng đối diện: “Mọi chuyện sáng hôm nay… Những gì mọi người nhìn thấy, đều phải làm bộ như nhìn thấy, nếu ta nghe ra bên ngoài có phong thanh gì, các ngươi, ta đuổi hết tất cả ra ngoài. Việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài!”

      đâu! Chúng tôi làm! Đây là việc nhà của lão gia! Hơn nữa, cũng phải chuyện gì qua được, chúng tôi ra.” Vú La vội vàng đầu .

      Mọi người vội vàng gật đầu phụ họa.

      “Tốt, tiền lương tháng này ta trả cho mọi người gấp đôi, mọi người làm việc !” Tạ ba ba .

      Mẹ Hải Nhạc nhàng khép cửa phòng lại.

      “Hải Hoan! tại mẹ muốn lời của con!” Giọng điệu mẹ Hải Nhạc phi thường nghiêm khắc.

      Hải Hoan hoảng sợ, lui về phía sau vài bước, sau đó ủy khuất nước mắt lưng tròng: “Mẹ, mẹ lại tin con? Mẹ cảm thấy con làm loại chuyện đó?”

      “Thư Dật đứa này, mặc dù có lúc nó làm việc có chút quá đáng, nhưng, nếu nó thích con, hơn nữa con lại là thành viên trong nhà… Nó là có khả năng động tới con được! Mẹ hiểu nó, tính cao ngạo kềm chế được, còn rất nhiều con vây xung quanh nó, nó lạ gì mình con! Hải Hoan! cho mẹ!” Mẹ Hải Nhạc càng nghiêm khắc.

      Hải Hoan òa khóc lên: “Mẹ, mẹ hiểu ? Mẹ hiểu con của mình hay sao? Con dùng chuyện như vậy để đùa à? Con , tối hôm qua chúng con uống lên ít rượu, mới trở nên như vậy! rượu có thể loạn tính, mẹ, vì sao mẹ tin con?”

      mặt mẹ Hải Nhạc có chút buông lỏng, nhưng bà vẫn : “Lấy bình rượu tới.” Hải Hoan lập tức dừng tiếng khóc, ngơ ngác nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ muốn bình rượu làm gì? Mẹ nghĩ rằng con bỏ thuốc hay sao? Mẹ, làm sao mẹ có thể như vậy? Con hoài nghi mẹ có phải là mẹ ruột của con nữa! Con là mẹ nhặt được đấy à? Làm sao mẹ có thể tin con như vậy chứ?”

      Hải Hoan cơ hồ hét rầm lên.

      Nếu mẹ cầm bình rượu xét nghiệm, liền thảm “Mẹ, con như vậy rồi! Mẹ lại vẫn tin con!” tức giận chạy đến bên giường, xốc chăn lên, chỉ vào dấu vết giường, , “Mẹ xem , mẹ tự xem !” Mẹ Hải Nhạc cũng khỏi ngây người.

      “Mẹ! Tạ Thư Dật, cướp trong sạch của con! Mẹ lấy lại công bằng giúp con còn chưa tính, nhưng mà, mẹ còn muốn nghi ngờ con như vậy nữa! Con muốn… chết đây!” Trì Hải Hoan xong liền định chạy ra ngoài, mẹ Hải Nhạc lại phải nắm chặt lại.

      “Mẹ cũng phải tin con! Mẹ cũng biết lần đầu tiên quan trọng với con , nhưng mà, mẹ chỉ là muốn biết ràng chân tướng mà thôi.”

      Trì Hải Hoan quay đầu lại với mẹ: “Chân tướng chính là: trong sạch của con mất! Tạ Thư Dật thể làm như vậy với con! Mẹ, chẳng lẽ con của mẹ cứ đáng giá như vậy! Mẹ liền mặc cho Tạ Thư Dật kiêu ngạo như vậy hay sao? là đại thiếu gia, là có thể tùy ý đùa giỡn con hay sao? Mẹ, mẹ nhất định phải lấy lại công bằng cho con! Con chỉ có mẹ với Hải Nhạc là hai thân nhân! Nếu mẹ sợ bọn họ, chuyện cho con, Hoan Hoan muốn sống ở đời này nữa!”

      “Ai da, Hoan Hoan, phải ba , khiến chịu trách nhiệm đấy sao?” Mẹ Hải Nhạc , lập tức bà lại ngẩn ra, “Lúc trước phải con con là cam tâm tình nguyện đấy sao? Tại sao lại nó đùa giỡn con?”

      Trong mắt Hải Hoan lên tia bai rối, sau đó : “Mẹ, con chỉ muốn thấy bị đánh! Con mới làm vậy giúp giải vây, nhưng mà, mẹ cũng thấy đấy, chẳng những lĩnh tình, ngược lại còn mở miệng oan uổng con! ràng là muốn chịu trách nhiệm, mới như vậy! Con thừa nhận, con thích , nhưng mà, con cũng muốn xảy ra quan hệ như vậy với ! Mẹ, mẹ nhất định phải lấy lại công bằng giúp con!”

      “Được rồi được rồi! Mẹ biết rồi! Mẹ thương lượng với bác Tạ con!” Mẹ Hải Nhạc đành phải .

      Thấy thuyết phục được mẹ, Hải Hoan lộ ra ý cười chiến thắng.

      “Sao tới đây? Em chuẩn bị đến trường với Nhã Nghiên rồi, cần tới đón em.”

      Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật đột nhiên xuất trước mắt, có chút kinh ngạc, thoạt nhìn hình như tốt, nhìn với vẻ mặt thống khổ, hơn nữa, vậy mà lại mặc quần áo ngày hôm qua, đây phải là điều mà Tạ Thư Dật bình thường cực sạch làm, rốt cuộc bị sao vậy?

      “Tôi phải tới đón em, tôi chỉ muốn tới thăm em chút.” Tạ Thư Dật như đáng thương, lại như cực kì đau đớn mà nhìn Hải Nhạc.

      Nếu về nhà biết chuyện kia… Hải Nhạc… còn có thể cần ?

      muốn cho về nhà! muốn cứ vậy mang rời khỏi Tạ gia xa, bao giờ trở về là tốt nhất! em họ Hứa cũng có chút kinh ngạc, hai người hai mặt nhìn nhau, Tạ Thư Dật giống như rất bình thường.

      “Các ngươi trò chuyện , bọn ta ra ngoài trước.” Hứa Chí Ngạn kéo em định rời .

      “Đợi chút Chí Ngạn, hôm nay ta muốn trường học, cậu giúp ta xin nghỉ bệnh ngày ! Nhạc Nhạc cũng vậy, hôm nay em ấy đến trường học! Nhã Nghiên em giúp em ấy xin nghỉ phép! Hôm nay bọn tôi đến trường học, cầu xin hai người các cậu.” Tạ Thư Dật .

      “Vì sao? yên lành vì sao đến trường học? Em muốn , em muốn trễ bài vở.” Hải Nhạc .

      Nhã Nghiên thấy sắc mặt Tạ Thư Dật lập tức liền trở nên khó coi, vội vàng : “Mới ngày thôi, tớ giúp cậu ghi bài, để cho cậu trễ bài đâu.”

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật thoạt trông sốt ruột bất an, có hơi lạ thường, trong lòng khỏi có chút kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), đành phải : “Được rồi, vậy cám ơn nhã Nghiên.”

      Tạ Thư Dật thấy đồng ý, kéo bước .

      “Tôi dẫn em ấy đây.” .

      “Vậy… Chí Ngạn, Nhã Nghiên, em trước.” Hải Nhạc .

      Thư Dật nhìn đồng phục người , lại dừng lại, với Nhã Nghiên: “Nhã Nghiên, tìm bộ quần áo khác cho em ấy mặc ra, đừng để em ấy mặc đồng phục ra ngoài.”

      “Dạ, Nhạc Nhạc, cậu theo tớ.” Nhã Nghiên .

      Hải Nhạc Tạ Thư Dật muốn làm gì, chỉ đành phải đổi bộ đồ bình thường của Nhã Nghiên, mới vừa ra, Tạ Thư Dật liền dằn lòng nổi vội vã kéo lên xe, gắt gao ôm vào lòng.

      “Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc của tôi! Đừng rời khỏi tôi! Hứa với tôi đừng rời khỏi tôi!” Tạ Thư Dật ôm chặt , thống khổ

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 113 : Dẫn Em Đến Chỗ

      Hải Nhạc sắp bị ôm thở nổi rồi, cố sức hỏi : “Rốt cuộc làm sao vậy? Như thế nào cứ là lạ vậy?”

      “Em hứa với tôi trước ! Em rời khỏi tôi! Mặc kệ chúng ta gặp phải trở ngại gì em cũng rời khỏi tôi! Bất luận xảy ra chuyện gì bất lợi đối với tôi, em đều phải lựa chọn tin tưởng tôi! Em nhất định phải tin tưởng tôi! Tôi thể có em! Hứa với tôi! Van em!” Tạ Thư Dật rền rĩ.

      Bọn họ mới quen nhau nhiều lắm là ba ngày! Nhiều lắm là ba ngày thôi! Tại sao ông trời muốn tàn nhẫn với như vậy!

      cho em biết xảy ra chuyện gì trước ?” Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên có cảm giác rất lành.

      Tạ Thư Dật : “! ! Em nhất định phải hứa với tôi trước! Hứa với tôi em rời khỏi tôi! Có xảy ra chuyện lớn tày trời nữa, em cũng rời tôi! Nhạc Nhạc! Van cầu em! Hứa với tôi !”

      Hải Nhạc thở dài hơi, : “Được rồi! Em hứa với ! Vậy cũng nên , đây là làm sao vậy?”

      Tạ Thư Dật thở phào nhõm hơi mạnh, hôn môi Hải Nhạc cái.

      “Cảm ơn em! Cảm ơn em hứa với tôi, tôi muốn cho em nụ hôn sâu, nhưng mà, tôi chưa có đánh răng! Tôi sợ em chê miệng tôi hôi hám, có điều em phải nhớ kỹ em còn nợ tôi cái là tốt rồi.”

      “Đáng ghét! Vậy vì sao chưa đánh răng bỏ chạy ra đây? Hơn nữa ngay cả quần áo cũng thay!” Hải Nhạc đập quyền mạnh.

      “Tôi nghĩ nhớ em mà! Rất nhớ em, cho nên, tôi mới kịp đánh răng, tối hôm qua cũng quên thay quần áo, Nhạc Nhạc, chúng ta thôi, tôi tìm chỗ đánh răng rửa mặt trước , sau đó lại mua bộ quần áo, đến lúc đó, tôi dẫn em đến chỗ.” Tạ Thư Dật .

      Đúng vậy, muốn mang .

      “Dẫn em đâu?” Hải Nhạc hỏi.

      “Đến lúc đó em biết.” Tạ Thư Dật .

      “Vâng.” Hải Nhạc vui vẻ đồng ý.

      Vì thế, Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật đến trung tâm spa tắm rửa sạch cái, lại cùng mua quần áo, Tạ Thư Dật thẳng hướng tiệm quần áo độc quyền Armani, chọn mua loạt phục sức (trang phục + phụ kiện), khi mặc bộ đồ mới thần thái sáng láng đứng ở trước mặt Hải Nhạc, Hải Nhạc cũng nhìn ngây người, tuy rằng là khách quen của tiệm, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn bị phong thái của làm choáng váng, sao Thượng Đế có thể sáng tạo ra người đàn ông xuất sắc đến vậy? Quần áo khi mặc người , hoàn toàn biến thành quảng cáo sống của Armani a!

      Có điều, bị thường thường ôm vào trong ngực đầy thân mật lần này, bộ dạng trong sáng xinh đẹp, hình như nhìn hơi quen mắt phải?

      “Tôi đẹp trai ?” Tạ Thư Dật hỏi.

      “Đẹp, đẹp ơi là đẹp.” Hải Nhạc nhịn được che miệng cười.

      “Ân, tôi cũng cảm thấy tôi đẹp, đẹp cách hiếm thấy!” Tạ Thư Dật búng búng chóp mũi , đúng là muốn hôn , ngặt nỗi là nhiều người nhìn bọn họ như vậy, Hải Nhạc lại quá thẹn thùng, quên .

      Vài nhân viên cửa hàng tụm lại chỗ xì xào bàn tán , có người dũng cảm đứng ra hỏi Hải Nhạc: “Xin hỏi, có phải cậu là Diêu Nhạc Nhạc ?”

      “A? Là tôi?” Hải Nhạc nhất thời phản ứng kịp.

      “Trời ạ! Là cậu? là cậu ư?” Nhân viên cửa hàng kinh hỉ kéo Hải Nhạc lại, “Có thể cho tôi chữ kí được ? Tôi rất thích cậu đó.”

      Tạ Thư Dật tay đẩy ra: “Thực xin lỗi, ấy phải! Cà thẻ cho tôi, chúng tôi muốn !”

      phải à? Nhưng mà… ràng đúng mà!” Nhân viên cửa hàng có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy Tạ Thư Dật trợn mắt trừng, sợ tới mức vội vàng cầm thẻ thanh toán, sau đó trả thẻ lại cho Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

      nhìn bên ngoài đầy cảnh sát, như sợ có người phát vậy, bây giờ Hải Nhạc có chút nổi tiếng, chỉ sợ có vài người đến làm phiền .

      “Vì sao em phải?” Hải Nhạc hỏi.

      muốn để em cướp nổi bật của tôi.” Tạ Thư Dật .

      đúng là muốn Hải Nhạc bị người khác nhận ra, sợ ảnh hưởng đến Hải Nhạc, dù sao bây giờ còn ở trung học mà thôi, cho dù chỉ chụp được cảnh ở cùng chỗ, nhưng mà, tóm lại có ảnh hưởng tốt.

      “Stop! Nổi bật của , có cái gì nổi bật chứ! Đầu ong vàng á.” Hải Nhạc giễu cợt .

      “Ha ha.” Thư Dật cười cười, “Chúng ta đến cửa hàng bán hoa.”

      “Đến cửa hàng bán hoa làm gì?”

      “Mua hoa.” Tạ Thư Dật .

      “Nha.” Hải Nhạc mừng thầm trong bụng, phải muốn mua hoa đưa cho đấy chứ.

      Đến cửa hàng bán hoa, Tạ Thư Dật chọn bó hoa cúc trắng noãn.

      thể nào? Đưa hoa cúc cho ? Trong lòng Hải Nhạc cảm thấy là lạ.

      “Giúp tôi gói lại.” Tạ Thư Dật .

      liếc sang cái, thấy trong mắt có tia thất vọng, nở nụ cười, đến trước mặt đống hoa hồng, rút cành hoa hồng dài, đưa đến trước mặt Hải Nhạc, Hải Nhạc vui mừng nhận lấy.

      “Tuy rằng chỉ có cành, nhưng nó đại diện cho toàn tâm toàn ý.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc ngọt ngào cúi đầu: “Em biết, cám ơn tặng hoa cho em, đây là lần đầu tiên em nhận hoa của con trai đó.”

      Tạ Thư Dật hôn ngụm, : “Chúng ta thôi.”

      “Vâng.” Hải Nhạc nhìn bó hoa cúc màu trắng trong tay , thế nào lại mua loại hoa này.

      Khi xe Tạ Thư Dật chạy đến cái đỉnh núi, Hải Nhạc đột nhiên có vài kí ức, lúc mười tuổi, từng tới lần, đây là con đường về phía mộ của mẹ Tạ Thư Dật!

      … mang tới nơi này làm gì? Trong lòng của đột nhiên bất an yên.

      Quả nhiên, dẫn đến mộ của mẹ !

      Khi Tạ Thư Dật mang đứng ở trước mộ mẹ Thư Dật, nhìn Tạ Thư Dật đặt hoa tươi ở phía dưới bia mộ của bà, hai người đều trầm mặc.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 114: Chúng Ta Trở Về Nhà

      Mẹ vẫn cười, trong nụ cười vẫn mang theo tia sầu lo.

      “Dì ơi, Nhạc Nhạc ở đây cảm ơn dì sinh ra Thư Dật, làm cho Nhạc Nhạc có được người xuất sắc như thế, Nhạc Nhạc cảm tạ dì! Về sau Nhạc Nhạc cũng tới thăm dì!” Hải Nhạc cười .

      “Ân, chúng con mang con cái của bọn con tới thăm mẹ.” Tạ Thư Dật bổ sung, “Mẹ, con và Hải Nhạc phải đây, tương lai chúng con kết hôn, chúng con trở lại thăm mẹ.”

      và Nhạc Nhạc khom người chào mẹ, sau đó từ từ ra nghĩa địa.

      “Mới nãy vừa đến con cái với dì, chuyện đó có hơi xa xôi phải?” Hải Nhạc thẹn thùng cúi đầu .

      xa đâu, chờ em đến mười tám tuổi, tôi liền khiến cho em sinh con cho tôi!” Tạ Thư Dật .

      “Em cần nhanh như vậy đâu, em muốn tốt nghiệp đại học mới có thể lo đến chuyện con cái đó, phải tự chờ thôi!” Hải Nhạc cười .

      “Em mười tám tuổi tôi tốt nghiệp lâu rồi, em có thể sinh con xong lại học, tôi liền ở nhà làm vú em!” Tạ Thư Dật cười .

      “Vậy cần ra ngoài kiếm tiền nuôi em với con à? tên ngốc!” Hải Nhạc nở nụ cười khanh khách.

      “Tôi vừa chăm đứa vừa kiếm tiền chứ sao! Tôi có thể vừa họp vừa đút con uống sữa đó.” Tạ Thư Dật nghiêm trang .

      Tưởng tượng đến Tạ Thư Dật tây trang giày da ngồi trong phòng hội nghị, tay lại ôm em bé, vừa chủ trì hội nghị vừa mớm sữa dỗ con nít, Hải Nhạc khỏi phá lên cười.

      mệt nghĩ ra được, chẳng lẽ, sau này muốn sống cuộc sống vú em như thế à? Em vừa nghĩ tới cảm thấy cực kì buồn cười.”

      Thư Dật cong miệng lên: “Buồn cười à? Tôi cảm thấy chẳng buồn cười chút nào, tôi chỉ là muốn làm ông ba tốt, ai kêu lúc đó em còn học chứ? có cách nào, nhiệm vụ chăm đứa chỉ có thể là của tôi, em sinh đứa cho tôi vậy. Tôi lo cho bảo bai sao được? Đương nhiên tôi phải tự thân vận động, mượn tay người khác!”

      Hải Nhạc khỏi vươn tay đánh : “ còn càng càng hăng nữa!” Nhưng mà, trong lòng của , rất khát khao cuộc sống như , về sau, bọn họ có con ư? Đứa bé kia như thế nào? Giống , hay là giống ?

      Ai da, nghĩ đâu rồi? Đến chuyện xa như vậy? Trái tim của vì chính khát khao của tớ mà vội vàng loạn nhịp, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

      Thư Dật mở cửa xe cho , chuẩn bị giúp cài dây an toàn.

      “Chúng ta trở về trước, hay là đâu nữa?” Hải Nhạc hỏi.

      Thư Dật vừa nghe thấy ra hai chữ “trở về”, trái tim vốn hạnh phúc đột nhiên lại trầm xuống, nếu Nhạc Nhạc về nhà, nếu biết chuyện xảy ra giữa và Hải Hoan, Nhạc Nhạc, còn có thể như vậy nữa hay ?

      khỏi sợ hãi lại ôm lấy lần nữa.

      , , chúng ta tạm thời trở về nhà! Chúng ta trở về nhà!”

      đột nhiên chen vào trong ghế Hải Nhạc, ôm Hải Nhạc ngồi lên đùi , sau đó, điên cuồng hôn Hải Nhạc nồng cháy.

      Cho dù thẳng thắn với , cũng ở trước mặt mẹ , nhưng, trong lòng vẫn rất sợ hãi, sợ hãi, sợ Nhạc Nhạc biết được tối hôm qua Hải Hoan lên giường với xong, cần nữa! Cho nên, khao khát ở trước khi Nhạc Nhạc biết được tin này, có được Nhạc Nhạc, muốn mất a!


      Tạ Hải Nhạc bị cơn điên cuồng đột ngột của Thư Dật làm hoảng sợ, đói khát ham muốn như thế, cũng phải đứa ngốc, thể nào cảm nhận được, , sao đột nhiên lại như vậy?

      Khi bàn tay Tạ Thư Dật tiến vào trong áo của , lo lắng ngăn cản .

      “Đừng như vậy, đừng như vậy được ?”

      “Nhạc Nhạc, tôi em! Tôi muốn đợi! Đợi lát nữa tôi điên mất!” Tạ Thư Dật .

      Tay vẫn cố chấp muốn cởi cúc áo của như trước, hơn nữa, trong hai mắt của sắp phun ra lửa, Hải Nhạc cảm giác như tớ bị thiêu đốt thành tro tàn rồi, nhưng, lý trí cho biết, thể tiếp tục như vậy.

      “Hãy nghe em , Thư Dật, hãy nghe em được ? Chúng ta ở cùng nhau, sớm hay muộn em cùng đến bước này, nhưng mà, em nghĩ ở tại, em muốn, em còn , những chuyện này, có thể chờ chút được ? Chờ em.” Mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhìn Tạ Thư Dật khẩn cầu, “Chờ em có thể nhận những chuyện đó, chờ em trưởng thành chút, được ? , bao lâu cũng chờ! Thư Dật, đừng để cho em thất vọng với được ?”

      Tạ Thư Dật nghe như vậy, ngọn lửa trong mắt bị dập tắt, còn lại chính là ảm đạm, thở dài hơi, yên lặng giúp cài lại những nút áo bị cởi ra.

      lâu sau nặng nề : “ xin lỗi, là tôi quá vội.”

      kéo Nhạc Nhạc vào trong ngực của mình, chậm rãi làm cho tớ thở bình thường trở lại.

      So với để về nhà nghe được tin tức kia, bằng tự mình chính miệng với ?

      Nhưng, có thể cứ thế mà cần nữa ?

      Trái tim của , sắp bị hành hạ đến phát điên.

      Tóm lại biết, hãy để cho chính miệng cho biết .

      mở miệng, hỏi có chút khó khăn: “Nhạc Nhạc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng ở bên cạnh tôi, đều tin tưởng tôi phải ?”

      “Ân, em tin tưởng vô điều kiện!” Hải Nhạc gật đầu kiên định.

      Tạ Thư Dật khỏi thở dài nhõm hơi, kia, có thể ra chăng?

      ra , bằng , để cho Trì Hải Hoan đoạt tiên cơ, càng bị động.

      Hầu kết của trượt vài cái, khó khăn : “Nhạc Nhạc, tối hôm qua em ở nhà, tối hôm qua, xảy ra chuyện.”

      Hải Nhạc ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”

      Tạ Thư Dật hít hơi sâu, : “Tôi bị chị em gài bẫy, tối hôm qua trong tình trạng cái gì cũng biết, tôi lên giường cùng ta!”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 115: Em Thể Tin Tôi!

      “Cái gì? cái gì?” Hải Nhạc khỏi nhảy dựng lên, đầu chạm vào mui xe mạnh, cũng quên đau, quên mất tất cả, chỉ còn tiếng vang ong ong cùng với câu Tạ Thư Dật lên giường chị hai kia!

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tạ Thư Dật, vậy mà lên giường với chị hai tối hôm qua rồi?! Chẳng qua chỉ ở nhà buổi tối mà thôi! Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?

      và chị hai lên giường rồi! và chị hai lên giường rồi!

      Như vậy, chị hai… chị hai chắc chắn buông tha cho Tạ Thư Dật nữa rồi!

      Làm sao có thể lên giường với chị hai? Trong miệng vừa xong, nhưng mà, tối hôm qua, lại lên giường với chị hai rồi!

      Trái tim đau quá, giống như vạn tiễn xuyên tâm (~ vạn mũi tên đâm vào tim)!

      nhìn Tạ Thư Dật si ngốc, thể tin được. Nước mắt, từ trong đôi mắt hoảng sợ của lăn giọt to ra ngoài.

      Thấy lộ vẻ kinh hoảng như vậy, đầu óc Tạ Thư Dật rối loạn toàn bộ, có chút hối hận ra.

      “Nhạc Nhạc!” nhìn cầu xin, ý định kéo vào trong lòng lần nữa.

      “Tạ Thư Dật! gạt em!” Hải Nhạc thét to dùng sức đẩy ra, khóc mở cửa xe xe, lập tức xông ra ngoài.

      “Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Em đừng chạy! Em nghe tôi giải thích! Em nghe tôi giải thích !” Tạ Thư Dật lập tức xông ra ngoài theo.

      Ông trời ơi, rốt cuộc làm cái gì? Hại thống khổ như vậy?

      Hải Nhạc lao vừa vội vừa nhanh, nhưng, Tạ Thư Dật rất nhanh đuổi kịp , từ sau lưng ôm chặt lấy !

      xin lỗi! xin lỗi! Nhạc Nhạc! xin lỗi! xin lỗi!” Tạ Thư Dật biết tớ nên gì, chỉ có thể khẩn cầu xin lỗi”.

      “Buông ra! Buông ra! tên lừa đảo này! Miệng bao nhiêu tiếng em! Nhưng mà… ! Tối hôm qua lại lên giường với chị em rồi! bảo em phải tin tưởng như thế nào đây!” Hải Nhạc giãy dụa, thét chói tai, liều mạng muốn tránh khỏi vòng ôm của Tạ Thư Dật.

      “Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Tôi , là ta gài bẫy tôi! Em suy nghĩ chút ! Người tôi là em! Mà người em cũng là tôi! ta lại là chị của em! Hơn nữa, tối hôm qua tôi cũng ngả bài chia tay với ta rồi! Tạ Thư Dật tôi làm sao có thể lại lên giường với ta chứ? Em suy nghĩ chút ! Dùng trí thông minh của em suy nghĩ lại! Nếu tôi muốn lên giường với ta, tôi sớm lên rồi! Làm sao tôi có thể đợi cho đến lúc chia tay ta lại còn quen với em, mới lên giường với ta chứ? Xin em! Nhạc Nhạc, em phải tin tưởng tôi! Em , tôi làm cái gì em đều lựa chọn tin tưởng tôi vô điều kiện! Tôi có gạt em! là chị em hại tôi! Nhạc Nhạc! Van xin em! Em phải tin tưởng tôi! Em phải tin tưởng tôi! Tôi thể có em! Em phải tin tôi! Em tin tôi, tôi lập tức mất hết tất cả! Em thể bỏ lại tôi! Em thể!”

      Tạ Thư Dật khỏi hoảng loạn bật khóc lên, sợ hãi Nhạc Nhạc cứ vậy mà bao giờ cần nữa! Vậy phải làm sao bây giờ? có tình của , phải làm sao bây giờ? (biến truyện này thành ngược luyến tình thâm thôi chứ sao =D)

      Nước mắt của , giọt tiếp giọt dừng lại ở cổ Hải Nhạc, Hải Nhạc phải cảm thấy có lý, cũng phải cảm nhận được nước mắt của , nhưng mà, trái tim của đau như vậy, đau đến cảm giác như giây sau tớ chết mất, muốn tha thứ cho ! tuyệt muốn!

      Tạ Thư Dật chảy nước mắt, nghẹn ngào khẩn cầu: ” Nhạc Nhạc! Đừng bỏ lại tôi! Đừng bao giờ cần tôi nữa! Người tôi , vẫn luôn là em! Trì Hải Hoan, cho tới bây giờ tôi vốn có bất kỳ cảm giác gì với ta cả! ta biết người tôi thích là em! Tối hôm qua tôi lại chia tay với ta nữa! ta muốn cho hai người chúng ta ở cùng chỗ, ta lại dùng cách thức hạ lưu như vậy! Ả muốn trói chặt tôi! Nhạc Nhạc, em có thể tha thứ cho tôi ? Trước giờ tôi đều chút ý niệm lên giường với ta trong đầu, tôi thậm chí còn chưa từng nắm tay ta, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng hôn ta, vài lần cũng là ta chủ động, mà tôi… chỉ là muốn nhìn xem em có thể ghen , cho nên dừng lại hơn vài giây đồng hồ, nhưng tôi có thể thề với em, cho tới bây giờ tôi vốn hề có ý nghĩ lên giường với ta! Nhạc Nhạc! Em thể tin tôi! Tôi thể mất em! Em nhất định phải tin tưởng tôi! Nhạc Nhạc, van em!”

      Hải Nhạc vẫn run run chậm rãi quay lại, rơi lệ đầy mặt nhìn .

      “Tạ Thư Dật, làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể? có biết trái tim… trái tim… nếu nó bể nát rồi, còn là trái tim tròn vẹn nữa! Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy? Tạ Thư Dật, nếu… nếu… nếu giờ phút này là em cùng người con trai khác lên giường, lòng của … lòng của cũng xem như có chuyện gì xảy ra hay sao?” Hải Nhạc nhìn bi thương.

      Tạ Thư Dật ngây dại, nhưng mà… nhưng mà phải cố ý!

      “Nhạc Nhạc!” Tim của cũng nát! Chẳng lẽ, muốn cứ vậy mà rời khỏi sao?

      Hải Nhạc thấy trả lời, bi ai : “Tạ Thư Dật, cho dù chị ấy gài bẫy nữa! Làm sao có thể cho chị ấy cơ hội để cho chị ấy gài bẫy được ?”

      Tạ Thư Dật thấy vậy mà lại tin là bị gài bẫy, trong lòng thở dài nhõm hơi, khỏi lại nôn nóng tiếp túc giải thích: “Lúc ấy ta gọi điện thoại cho tôi, ta đau bụng, ta nằm giường dậy nổi, bảo tôi qua tìm thuốc giùm ta, nếu em tin, điện thoại còn có nhật kí ghi lại!”

      vội vàng mở nhật kí điện thoại trong điện thoại di động ra, đưa cho Hải Nhạc xem, Hải Nhạc liếc cái, có hé răng.

      Tạ Thư Dật thấy mở miệng, tiếp tục .

      “Tôi tin là , qua tìm thuốc cho ả, tôi đưa thuốc cho ta xong, tôi liền định ngay, nhưng ta giữ chặt tôi lại, ta chỉ có cầu, chính là bảo tôi ở lại đến khi ta ngủ, về sau, ta có thấy cũng dây dưa tôi nữa, lúc ấy tôi cực kì muốn ở cùng chỗ với em, thấy ta như vậy, tôi liền nhận lời ta, nhưng mà, ta còn buổi tối ta phải uống ly rượu đỏ mới có thể ngủ được, ta cũng rót ly cho tôi, lúc ấy tôi cũng muốn uống, nhưng mà, ta thấy tôi uống, liền đổ rượu trong ly tôi ra uống hết, sau đó lại rót ly cho tôi lần nữa! Tôi nghĩ có chuyện gì, cũng uống theo, thế nào lại nghĩ đến chuyện trong ly rượu kia có việc, việc ra ở trong bình rượu kia kìa, tôi uống ly rượu kia xong, lập tức cực kì buồn ngủ, kết quả, sau đó cái gì cũng biết, buổi sáng tỉnh lại, tôi liền nhìn thấy tôi với ta nằm cùng nhau! Nhạc Nhạc, đây là toàn bộ chuyện xảy ra!”

      xong hơi, sau đó nhìn Hải Nhạc đầy đáng thương, chờ đợi Hải Nhạc cho phán quyết cuối cùng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :