1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 105 : Về Nhà

      Chính đường, người vang lên chuông điện thoại di động, bấm nhận: “Alô.”

      đâu vậy? Thế nào mà hút điếu thuốc lại lâu như vậy? Em tìm khắp nơi, thấy đâu cả!” Là giọng đầy tức giận của Trì Hải Hoan.

      quên mang thuốc lá người rồi, xe cũng có, tìm hồi cũng thấy thuốc lá muốn, được rồi, mua được thôi, hút loại khác cũng được, về gấp cho.” Tạ Thư Dật bịa dối, lập tức cúp điện thoại.

      chạy đến trong quán rượu mua đại gói thuốc lá, đốt điếu hút vài hơi sâu, biến cả người thành đầy mùi thuốc lá sau đó chạy về rạp chiếu phim, ngờ Trì Hải Hoan chạy ra khỏi rạp chiếu phim, đứng đó nhìn chung quanh lo lắng, nhìn thấy Tạ Thư Dật chạy về, thở dài nhõm hơi.

      a, thế nào cũng phải hút cái loại thuốc lá này sao? Thiếu gia chính là khác người mà.” Trì Hải Hoan oán thầm .

      “Vậy chúng ta cứ dứt khoát về nhà là được, cũng đừng xem phim này nữa, hơn nữa, hơi đau đầu rồi.” Tạ Thư Dật , lo cho Tạ Hải Nhạc còn đâu.

      Hơn nữa, chắc chắn thể nào trắng ra cho biết, muốn chia tay mà quen với Hải Nhạc, chờ thêm đêm nay nữa, nhất định phải tìm cơ hội tốt mà với , tốt nhất làm cho đừng hận Hải Nhạc.

      Trì Hải Hoan thất vọng: “Vậy… chúng ta cũng ra bờ sông ư?”

      “Lần sau , lần sau !” Tạ Thư Dật .

      Còn có lần sau ư? có lần sau nữa đâu!

      Nhưng, có chút đau đầu, phải làm sao mở miệng với Trì Hải Hoan đây, chỉ có thể tự trách lúc trước mình quá điên khùng, nghĩ rằng ở cùng chỗ với có thể bức ra thực tâm của Hải Nhạc, nay bức thực tâm của Hải Nhạc ra được rồi, nhưng mà, Hải Hoan lại là vấn đề nan giải a!

      đúng là tự tìm khổ ăn a! Tạ Thư Dật cúi đầu thầm mắng chính mình.

      “Vậy lần sau là lúc nào a?” Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật nãy giờ vẫn cứ suy nghĩ đâu đâu, biết tại sao, trong lòng lại có dự cảm ràng.

      “Vài ngày nữa , dẫn em , hôm nay đau đầu.” Tạ Thư Dật cười , đầu của rất đau.

      Đau đầu, hừ, phỏng chừng là vì Hải Nhạc , nghĩ đến cảnh Hải Nhạc với Hứa Chí Ngạn quen nhau có! Trì Hải Hoan nghĩ thầm trong lòng.

      “Vậy được rồi, chúng ta về nhà , kỳ em cũng hơi mệt chút.” Trì Hải Hoan cũng thuận theo.

      Tạ Thư Dật thở dài nhõm hơi, dồn hết tình cảm vào người rồi, cả trái tim, cũng bay về phía nhà, bay về phía người chắc đến nhà từ lâu kia.

      Hai người cùng trở về, trong nhà im ắng.

      “Aiz, phỏng chừng ba với mẹ cũng đâu chơi Valentine , làm sao tình cảm hai người bọn họ có thể tốt như vậy chứ? Em cũng hâm mộ mẹ em mất rồi.” Trì Hải Hoan oán giận.

      Tạ Thư Dật hề hé răng.

      biết chừng nào Hải Nhạc về nhà, chắc chắn nó ở cùng với Hứa Chí Ngạn biết vui vẻ đến bao nhiêu, tối nay có trở về hay cũng chắc nữa.” Trì Hải Hoan bực mình .

      “Em có muốn lên lầu hay ? về trước nghỉ ngơi.” Mặc dù mới tách ra bao lâu, nhưng mà, cực kì muốn được nhìn thấy Hải Nhạc ngay bây giờ.

      trước , em ngồi dưới này chút nữa, em muốn xem tivi.” Trì Hải Hoan .

      “Được rồi.” Tạ Thư Dật vội vàng xoay người, sắp rời .

      “Chờ chút!” Trì Hải Hoan kêu.

      Hôm nay là lễ tình nhân, cũng nghĩ hôn cái ư?

      Tạ Thư Dật chỉ đành phải dừng lại.

      “Còn chuyện gì nữa?” Đáng giận, có hơi kiên nhẫn nổi rồi.

      cũng hôn em cái ư? Hôm nay là lễ tình nhân đó!” Trì Hải Hoan chu miệng lên, ấm ức , “Rốt cuộc có xem em bạn của hay chứ!”

      Muốn hôn ? được, trừ Tạ Hải Nhạc, muốn hôn bất kì nào nữa! Hơn nữa bây giờ còn ở nhà, cũng muốn làm cho bất cứ kẻ nào lại hiểu lầm và Trì Hải Hoan nữa, để cho làm được!

      “Trong miệng có mùi thuốc lá, rất khó ngửi.” Tạ Thư Dật xong, rất khách khí quay người chạy thẳng lên lầu.

      “Tạ Thư Dật!” Trì Hải Hoan tức muốn chết, đứng tại chỗ dậm chân tức giận.

      Vú La ở bên trong nghe được tiếng động cơ xe về rồi tắt từ hồi nãy, tưởng lão gia và phu nhân trở lại, bà vội vàng chạy ra, nhìn thấy là Trì Hải Hoan, cười kêu: “Đại tiểu thư, về rồi.”

      “Ân, tôi về, Vú La, mau pha ly trà cho tôi!” Trì Hải Hoan nổi nóng, mở miệng chỉ lời , bây giờ dựa vào quan hệ với Tạ Thư Dật, tin chắc người hầu bên dưới cũng xem trong mắt, cũng muốn giả bộ ngoan hiền gì nữa hết… Vú La ngẩn người, đáp lời: “Vâng, tôi liền.”

      Đợi đến khi bà bưng nước trà đến trước mặt Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan đưa tay lấy qua lập tức uống ngụm, kết quả bị bỏng đến thè cả lưỡi ra.

      “Nóng quá! Bà muốn bỏng chết bản tiểu thư sao?” Trì Hải Hoan còn bực bội tức giận đến mức hắt hết nước trà trong tay lên người Vú La, tìm thấy cách xả giận, liền xả hết vào người Vú La luôn.

      Vú La ngờ Trì Hải Hoan bình thường vẫn cứ cười ngọt ngào, đột nhiên trở mặt, lại còn hắt nước trà lên cánh tay trần của bà, cơn đau thấu xương làm cho bà hét lên.

      lầu Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc cũng nghe được tiếng hét to của Vú La, ai cũng mở cửa chạy ra xem, Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật, mặt đỏ cả lên, lắp bắp : “ về? Em… em xem Vú La.”

      “Tôi cũng nữa.” Tạ Thư Dật .

      Ở trong lòng Vú La có chút địa vị , trước đây vì mẹ thân thể tốt, có thể là do tay Vú La nuôi lớn, đối với vị người hầu già đứng trong Tạ gia vài thập niên rất có cảm tình.

      Hai người chạy xuống lầu, Vú La đứng đó rơi nước mắt, mà Trì Hải Hoan thấy hai người bọn họ xuống, trở nên chột dạ lúng túng.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 106 : Ghen À?

      Hải Nhạc vội vàng chạy đến bên Vú La, liên tục hỏi: “Vú La, Vú La, bà làm sao vậy? Tại sao lại khóc?”

      “Sao lại thế này?” Tạ Thư Dật quát hỏi.

      Trì Hải Hoan thấy trừng mắt, khỏi lùi về phía sau vài bước, lắp bắp : “Em nhờ Vú La pha trà cho em, em nhất thời lỡ tay có cầm chắc, làm bà bị phỏng.”

      “Ai da, nhất định đau lắm cho xem, trông còn có hơi nghiêm trọng đó.” Hải Nhạc nhìn sơ qua tay Vú La, bỏng đến sưng đỏ hết cả tay.

      Vú La giàn giụa nước mắt, bà nằm mơ cũng nghĩ tới Trì Hải Hoan là người như vậy, cố ý dội bà, vậy mà lại là lỡ tay!

      Tạ Thư Dật cũng vội vàng sang đó xem thử, khỏi tức giận với Trì Hải Hoan: “Em rất bất cẩn đó, ngẫm lại xem cả ly trà nóng mới pha, phỏng tay đau đến cỡ nào!”

      “Người ta… người ta cũng là cẩn thận mà!” Hải Hoan chép miệng, “ phải cố ý rồi, còn em như vậy.”

      “Vú La đau, tôi giúp bà lấy thuốc mỡ.” Hải Nhạc vội vàng chạy vào trong nhà bếp lấp hộp cấp cứu, lấy thuốc trị phỏng ra, chạy về đại sảnh dùng bông vải cẩn thận bôi lên cho Vú La.

      “Cám ơn tiểu thư Nhạc Nhạc, cám ơn .” Vú La đầy cảm kích.

      ra vẫn là tiểu thư Nhạc Nhạc tốt nhất, lòng của ấy mới là lương thiện chân chính, đẹp đẽ như dung mạo của , lúc này đây, bà nhìn thấu Trì Hải Hoan rồi, ra ta lại chính là kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm như vậy! Bà nhìn lầm ta rồi!

      “Bà cầm cái này về lại chỗ ở , buổi tối nếu đau đớn liền bôi tay.” Hải Nhạc .

      “Cám ơn tiểu thư, cám ơn thiếu gia, Vú La sao nữa rồi.” Vú La cầm thuốc mỡ lui xuống, trong phòng khách cũng chỉ còn lại ba người.

      “Nhạc Nhạc, em trở về hồi nào thế? phải em nghe nhạc à?” Hải Hoan ngờ Hải Nhạc lại về trước cả .

      Hải Nhạc hơi chột dạ cúi đầu: “Em cảm thấy hơi thoải mái, nhờ Chí Ngạn đưa em về nhà trước.”

      “À.” Hải Hoan gật đầu.

      đúng là quỷ dị, người đau đầu, người thoải mái!

      “Chị hai, em lên lầu trước đây.” Hải Nhạc thầm nghĩ muốn né chị hai càng nhanh càng tốt, biết vì sao mỗi khi gặp chị ấy trong lòng cực kì có cảm giác chịu tội.

      .” Hải Hoan .

      Tạ Thư Dật nhìn bóng rời , sau đó quay đầu lại với Trì Hải Hoan: “Vú La chính là người ở Tạ gia chúng ta mấy chục năm, bình thường đều phải kính bà ba phần, em cũng phải tôn kính với bà chút, về sau phải biết cẩn thận hơn, đừng để cho chuyện hôm nay xuất lần nữa.”

      “Em nào có tôn kính bà chứ, em rồi, em chỉ bất cẩn mà thôi.” Hải Hoan giả bộ đáng thương.

      “Được rồi được rồi, lần sau cẩn thận chút!” Tạ Thư Dật xoay người, cũng thẳng lên lầu.

      Hải Hoan đứng đó tức giận đến mức ném ly trà trong tay xuống đất, Tạ Thư Dật dừng lại nhìn cái, vẫn tiếp tục lên lầu.

      vội vàng tắm rửa, biến mình thành sạch thơm tho ngào ngạt, men theo bờ tường duyên tới chỗ ban công Hải Nhạc, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Hải Nhạc đứng trước gương to lau mái tóc ướt sũng.

      mở cửa, vào, Hải Nhạc nghe thấy tiếng động, nhìn thấy là , mặt lại đỏ lên.

      “Hi.” nhìn say đắm, bước từng bước về phía .

      Dưới ánh mắt phóng điện nồng cháy của , Hải Nhạc ngượng ngùng cúi đầu: “Em đây ràng là có cửa trước, cứ muốn lén lút vào từ phía sau.”

      “Từ phía sau tốt hơn, có ai quấy rầy chúng ta.” Tạ Thư Dật .

      kéo vào trong lòng, lời nào cho nụ hôn nóng bỏng trước , đúng là hôn đủ, thầm nghĩ muốn mỗi thời mỗi khắc đều có thể đứng bên cạnh , nếu có thể buộc vào người mình, vậy tốt biết mấy.

      Đến cuối cùng khi Hải Nhạc cho là mình sắp hít thở được nữa, Tạ Thư Dật mới kết thúc nụ hôn này, tức giận thở hổn hển hỏi Tạ Thư Dật: “ với chị hai như thế nào?”

      Tạ Thư Dật vuốt be mái tóc ẩm ướt của , : “Em yên tâm, tôi với ta, tôi để cho ta gây rắc rối cho em.”

      “Ân, em tin .” Hải Nhạc gật đầu, sau đó, lại lo lắng, “Nếu vậy, chị hai có thể rất đau đớn ? Đều là tại em, nếu trước kia em bảo theo đuổi chị ấy là tốt rồi, em cũng chỉ nhảm vậy thôi, làm sao mà biết lại theo đuổi cơ chứ, nhanh như vậy quen với chị hai rồi.”

      “Chuyện lúc trước được truy cứu nữa, chúng ta nghĩ tới trước kia, chúng ta phải nghĩ về sau này, tôi xử lý tốt, tôi cũng chỉ dỗi thôi, tôi vốn cũng có nghĩ tới chuyện muốn quen với ấy, lúc trước tôi , tôi thích ấy, hơn nữa tôi cũng ấy mà thay đổi điều gì, nhưng, ấy vẫn muốn đồng ý quen với tôi, tôi cũng bảo ấy phải đồng ý chuyện có thể ngừng bất kì lúc nào, ấy có đồng ý tôi mới quen, kỳ , ra cũng tính là quen nữa, cho tới bây giờ, lòng tôi vốn có ở người ấy, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng chạm vào ấy bao giờ.” Tạ Thư Dật .

      dối! Lần trước hôm khai giảng, còn hôn chị ấy kìa.” Hải Nhạc chua.

      “Aiz, lần đó là ta chủ động có được ?” Tạ Thư Dật hơi xấu hổ giải thích, “Tôi chỉ… Ân, tôi chỉ muốn nhìn xem em có ghen hay , nhưng mà, lúc đó biểu của em hề giống ghen chút nào, tôi còn là nghĩ rằng em cũng thích tôi, trong lòng tôi cực kì thống khổ, tôi thậm chí còn suy nghĩ, có phải hôm nào em thấy được tôi với ta lăn giường, em mới có thể ý thức được hai chữ ghen tuông hay nữa.”

      Hải Nhạc đánh quyền vào trong ngực : “ dám! đứng đắn! Cứ nghĩ mấy chuyện như vậy thôi! … Chẳng lẽ kỳ trong lòng muốn lăn lên giường với chị hai sao chứ?”

      Tạ Thư Dật nâng cằm lên, nhìn cười: “Ghen à? Em yên tâm, từ khi trong lòng có em, trừ nghĩ tới em ra, còn nghĩ tới chuyện lên giường cùng khác nữa, như vậy, em hài lòng chưa?”

      “Ai da! chết ! để ý tới nữa! Lúc nào cũng mấy câu đáng ghét như vậy, trứng thối, lưu manh!” Hải Nhạc đỏ bừng cả mặt, định đẩy Tạ Thư Dật ra.

      Tạ Thư Dật ôm chặt lấy buông tay, ở bên tai nhàng : “Nhạc Nhạc, tôi tuyệt đối bao giờ nữa bắt buộc em làm chuyện em muốn làm nữa, tôi chờ đến ngày mà em muốn tự động vào trong lòng tôi, tôi dành tất cả kiên nhẫn của mình cho em, chỉ có điều là, em được để cho tôi chờ lâu lắm, hiểu chưa?”

      để ý tới , lại muốn đâu nữa đây?” Hải Nhạc nghe trái tim cứ nhảy thình thịch trong lòng, người này, trong đầu suy nghĩ cái gì a?

      Tạ Thư Dật thở dài kéo vào trong lòng: “Nhạc Nhạc, dọa hỏng em rồi ư? Hay là, trong lòng em, vẫn còn để lại bóng ma những chuyện tôi làm trước kia? Tôi chờ em, tôi chờ em, chờ lâu đến đâu tôi cũng chờ em!”

      Tạ Hải Nhạc tựa đầu chôn trong ngực , đếm lấy tiếng tim đập của .

      Lăn lên giường? … hình như là vẫn chưa nghĩ tới sau này cùng với như vậy, kí ức đáng sợ hôm sinh nhật, vẫn còn ở lại trong trí óc của , sợ hãi, sao đêm nay vừa mới thổ lộ, đến việc này rồi, phải …? đúng là tên trứng thối!

      Bỗng nhiên, lại vang lên tiếng đập cửa, Hải Nhạc hoảng sợ, vội vàng đẩy Tạ Thư Dật ra.

      “Nhất định là chị hai, mau !”

      Tạ Thư Dật tức muốn chết, chỉ có thể hôn trộm mặt cái liền vội vàng rời khỏi phòng Hải Nhạc, cứ như vậy đúng là bất tiện, phải mau mau giải quyết vấn đề Hải Hoan với ba mẹ cho xong xuôi, bằng , cứ làm trộm thế này, khó chịu muốn chết.

      “Đến đây.” Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật , mới yên tâm ra mở cửa.

      “Nhạc Nhạc.” Trì Hải Hoan sầu mi khổ kiểm (buồn bã đau khổ) tiến vào.

      “Làm sao vậy?” Hải Nhạc cẩn thận hỏi.

      “Chị sắp phiền muốn chết được đây! Phiền muốn chết! Chị phát nhiều ngày Thư Dật giống như lạnh nhạt với chị rồi, thích chị như trước kia nữa! phải ấy thích người khác đấy chứ?” Trì Hải Hoan đến bên giường Hải Nhạc, đặt mông ngồi phịch xuống.

      Hải Nhạc biết vì sao, trái tim cứ nhảy bình bịch bình bịch, có lẽ chị hai bâng quơ thôi, nhưng mà, có cảm giác như chị hai với chính vậy.

      “Nhưng mà, hôm nay hai người cũng còn chơi rất vui vẻ mà.” Hải Nhạc .

      “Nào có chứ? Tạ Thư Dật lúc nào cũng phụng phịu! Chị nghĩ, biết ấy có tâm gì đây.” Trì Hải Hoan , đột nhiên bắt lấy tay Hải Nhạc, nước mắt cũng lập tức rơi xuống, “Nhạc Nhạc, em phải giúp chị hai a, chị rất thương ấy, bây giờ chị cũng thể ấy! ấy cứ lúc nóng lúc lạnh như vây giờ, trong lòng chị hai rất đau khổ, rất đau khổ rất đau khổ, chị thể ấy, chị thể nghĩ đến chuyện nếu chị mất ấy, chị thành bộ dạng gì nữa!”

      Trì Hải Hoan bất lực khóc nức nở.

      Tâm tình Hải Nhạc vốn ngọt ngào, lập tức trở nên lạnh lẽo, làm sao bây giờ? Chị hai cũng lún sâu như vậy, nếu chị hai biết, kỳ Tạ Thư Dật thương chị hai, mà người là Hải Nhạc , lựa chọn của cũng là Hải Nhạc , chị hai phải làm sao bây giờ?

      Chương 107 : Cầu Vô Lý

      “Em… em… em có thể giúp chị cái gì chứ?” Hải Nhạc lặng lẽ rút tay ra ngoài, “Cái loại người như Tạ Thư Dật, tâm tư của , ai có thể hiểu được, chuyện tình cảm, chỉ sợ em giúp chị được, nếu ngày nào đó, làm chị tổn thương, đừng trách em nhắc nhở chị, cái loại người đó, lúc nào cũng thích đứng núi này trông núi nọ, trước kia bạn bị quăng xong, nhảy lầu vì cũng có nữa kìa, cho nên, chị phải chuẩn bị tốt tâm lý bị tổn thương bất cứ lúc nào đó.”

      chỉ có thể như vậy thôi, phải là muốn đẩy trách nhiệm lên người ta, mà là, chỉ , người đứng núi này trông núi nọ, trước kia lúc nào cũng thấy thừa dịp ba mẹ ở nhà luôn thích mang những bạn khác nhau về, bị mang về tới hai lần là kỳ tích, có người nào có thể vượt qua ba lần cả! Mà đây, có lẽ ngày kia, khi chán , cũng có thể dùng cước đá văng ra, nhưng mà, ít nhất bây giờ người ! , Hải Hoan chính là quân cờ dùng để dò xét và kích thích mà thôi! có chút áy náy với chị hai, nếu phải vì , Hải Hoan cũng biến thành con cờ.

      “Nhạc Nhạc! Em lại còn như thế nữa?” Hải Hoan nhìn em tớ thể tin được, nước mắt lã chã, “Chẳng lẽ, trong lòng em sớm hi vọng chị hai bị ấy đá văng ra bị ấy tổn thương hay sao?”

      có! Em có! Em chỉ mà thôi, chính chị cũng nhìn thấy, người buồn vui thất thường, ai có thể nhìn ra được tiếp theo muốn làm cái gì đây chứ? Chị ở bên cạnh lâu như vậy, cũng tính là kỳ tích rồi, nghe trước kia bạn nhiều lắm là trụ ở bên được có tuần, chị có mấy tháng rồi! vốn chính là kẻ lăng nhăng! Người , chỉ có thể biết đến tổn thương mà thôi!” Hải Nhạc khỏi giải thích, đồng thời thầm trong lòng, chừng sau này em cũng bị tổn thương cho xem.

      “Em… “ Hải Hoan nghẹn họng, “Em muốn giúp chị ư?”

      “Chị muốn em giúp chị như thế nào?” Hải Nhạc có chút mất kiên nhẫn.

      “Cầu xin em sau này cách xa ấy chút được ? Bây giờ em có Hứa Chí Ngạn, cách xa ấy ra , giờ chút cảm giác an toàn chị cũng có, chỉ cần đứa con nào có thể tới gần ấy, chị đều sợ ấy người đó a! Nhạc Nhạc, về sau, em cách xa ấy ra chút được ? Tốt nhất là bất hòa với ấy! Giúp chị hai !” Hải Hoan lắc lắc tay Hải Nhạc.

      Hải Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn chị mình, chị hai… vậy mà lại cầu như vậy?! , cầu của chị ấy rất quá đáng rồi. “Nhưng mà, chúng ta ở cùng trong cái nhà, cho dù cúi đầu thấy, nhưng ngẩng đầu lên cũng thấy a! Hơn nữa, em với cũng cùng trường, sao em có thể trốn xa đây?” Hải Nhạc cười gượng .

      “Mặc kệ, chị cần biết! Nhạc Nhạc, tóm lại, em phải giúp chị hai, đợi cho sau này chị hai với Thư Dật tu thành chính quả rồi, chị hai nhất định hậu tạ em đầy đủ!” Hải Hoan lay giống như lên cơn điên vậy.

      Trì Hải Hoan rất sợ hãi, ràng người Tạ Thư Dật thích là Nhạc Nhạc chứ phải ! còn chưa làm cho ! Làm sao có thể để cho Nhạc Nhạc lúc nào cũng xoay quanh bên cạnh cơ chứ?

      “Bằng , em, chúng ta trao đổi thân phận, em làm chị, chị làm em có được ?” Trì Hải Hoan đột phá ý tưởng, “Dù sao chúng ta cũng giống nhau như đúc, ai phát ra chúng ta đâu.” Hải Nhạc nhịn được đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn chị hai, rốt cuộc là chị ấy cái gì đấy?

      “Nhưng mà, tại sao phải làm như vậy? Em chính là em, chị chính là chị, tại sao phải trao đổi thân phận? Vì sao chị phải làm em chứ? Em có cái gì tốt đâu?” Đột nhiên trong lòng Hải Nhạc tràn ra cảm giác rất thoải mái, biết chị hai cái gì. Trì Hải Hoan cũng giật tớ hoảng sợ, mặt ta nghẹn đến đỏ bừng, sau đó lấp liếm: “Chị… chị chỉ… chỉ đùa chút thôi, em đừng để trong lòng nha, chẳng qua là chị đùa giỡn chút thôi, trước đây phải chúng ta cứ thích làm chuyện như vậy sao, lừa ba mẹ vòng vòng, em nhớ à?”

      “Nhưng mà, bây giờ chúng ta đều lớn hơn, làm sao có thể chơi tiếp cái loại trò chơi cũ đó chứ? Chị hai, em biết chị tâm tình cũng tốt lắm, nhưng mà, chuyện khác em có thể giúp chị, chuyện tình cảm, em giúp gì được cho chị cả, chị hai, chị trở về ngủ , có lẽ đến ngày mai chị thông suốt ra đó.” Lần đầu tiên Hải Nhạc lên tiếng tiễn khách với chị mình.

      “Nhạc Nhạc! Chị biết chị sai rồi còn chưa được sao? Em đừng tức giận.” Trì Hải Hoan cam lòng đứng lên.

      có gì hết, em có ý trách chị, em hơi mệt, muốn nghỉ sớm, chị cũng về ngủ .” Hải Nhạc cố gắng cười .

      Trì Hải Hoan đành phải rời .

      Bây giờ em nó thèm nghe lời gì cả! Chẳng phải chĩ là con nhóc yên lặng thẹn thùng, chuyện tiếng được bảo là ôn nhu à? tại sao có thể có nhiều đứa con trai thích nó như vậy! Cái đồng minh kia, Hứa Chí Ngạn, nhất là Tạ Thư Dật nữa! Rốt cuộc là bọn họ nhìn trúng điểm nào của nó chứ? Trì Hải Hoan có điểm nào kém nó đâu? Chỉ câu là muốn làm nó, nó tức giận như vậy! còn thèm làm nó đâu nhé? Nó có cái gì tốt chứ! Sớm muộn gì cũng có thể làm cho Tạ Thư Dật ! Sớm muộn mà thôi! Trì Hải Hoan suy nghĩ đầy oán hận.

      Hải Nhạc ngồi giường suy nghĩ lung tung, phải làm sao bây giờ? Xem ra chị hai có dễ dàng từ bỏ Tạ Thư Dật như vậy đâu! Nếu để cho chị ấy biết thổ lộ với Tạ Thư Dật, chị ấy hận chết mới lạ. ràng là hai người có thể nhau ở cùng chỗ với nhau, nhưng mà, vì sao bây giờ lại phải trở thành cục diện phức tạp như thế này đây? Tạ Thư Dật nên kết thúc mọi chuyện như thế nào đây! Chẳng lẽ phải lén lén lút lút quen chung bạn trai với chị hai ư? , làm được! Đau đầu quá, là đau đầu quá! Hải Nhạc tự chủ được ôm lấy đầu, rên ra tiếng.

      Cứ tiếp tục như vậy được, Tạ Thư Dật hẳn là nên kết thúc mau mau lên.

      Hải Hoan vốn nghĩ rằng Tạ Thư Dật còn tức giận vì chuyện làm phỏng tay Vú La, đột nhiên Tạ Thư Dật lại hẹn ra bờ sông chơi pháo hoa, trong lòng mừng như điên, ra trong lòng vẫn còn có . Tạ Thư Dật nhìn Trì Hải Hoan vui vẻ phấn khởi cây pháo trong tay giơ giơ, vẫn mở miệng cách khó khăn: “Hải Hoan, đây là lần cuối cùng bắn pháo hoa với em.”

      Pháo hoa tay Hải Hoan rơi xuống nước, hoảng hốt nhìn Tạ Thư Dật: “Thư Dật, có ý gì?”

      “Chúng ta chia tay !” Tạ Thư Dật .

      , , em muốn! Ta chịu!” Hải Hoan ngừng lui về phía sau, hai tay ôm đầu hét rầm lên, “Vì sao? Vì sao? phải chúng ta rất tốt đấy sao? Vì sao đột nhiên phải chia tay? Em muốn! Em muốn!” Chuyện sợ hãi nhất, cuối cùng vẫn xảy ra. Chỉ mới qua Valentine chỉ có ba ngày, lại đột nhiên chia tay với ! Lòng tan nát.

      “Hải Hoan, em là tốt, ở chung lâu như vậy, vẫn cảm thấy hai chúng ta hợp nhau, ở cùng với em, cũng thấy vui vẻ, muốn tự ép buộc mình.” Tạ Thư Dật , đúng là đau đầu, tại sao lại làm ra cái chuyện Hải Hoan này biết nữa?

      Hải Hoan nhào tới, ôm chặt lấy , khóc to chảy nước mắt: “Chúng ta hợp , chúng ta hợp mà! Em làm cho vui vẻ lên! Chỉ cần có thể quên Hải Nhạc ! Em có thể cho vui vẻ lên! Van xin ! Đừng chia tay! Đừng chia tay! Em mà! Em đến như vậy! Từ cái nhìn đầu tiên! Từ lần đầu tiên nhìn thấy em hôn em, em rồi! Lúc trước thích em, vì sao còn muốn hôn em? Vì sao? Bây giờ vất vả chúng ta mới ở chung chỗ! Đừng chia tay tênh như vậy được ? Đừng chia tay! cần chia tay được ?”

      Tạ Thư Dật chấn động cả người, ra Trì Hải Hoan cũng phải tên ngốc, kỳ sớm nhìn ra người trong lòng là Hải Nhạc! vậy, cũng cần phải giấu diếm gì với nữa. “Hải Hoan, xin lỗi, tại sao trước kia muốn hôn em, tin rằng trong lòng em cũng hiểu được, bởi vì em rất giống với Hải Nhạc, mới nhìn đến, nghĩ rằng em là em ấy, cho nên hôn em, chỉ nhìn nhầm em thành Hải Nhạc thôi, xin lỗi.” Tạ Thư Dật .

      “Nhưng mà… nhưng mà người trong lòng nó phải là , mà là Hứa Chí Ngạn mà! Bây giờ nó quen với Hứa Chí Ngạn rồi! Chẳng lẽ còn muốn chia rẽ bọn họ, chẳng lẽ còn muốn đoạt lấy Hải Nhạc từ trong tay cậu hay sao chứ? có thể làm như vậy ư? muốn tổn thương đến bao nhiêu người đây!” Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật cầu xin, “Thư Dật, đừng rời khỏi em! Đừng mà! cứ xem em như là Hải Nhạc ! phải em rất giống nó à? Thậm chí vì giống mà còn hôn em! Vậy cứ xem em là nó ! Van xin , đừng chia tay! Em muốn chia tay!”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 108 : Đau Bụng

      Tạ Thư Dật nhàng đẩy ra: “ thử rồi, thử đem em thành em ấy, nhưng, được, em là em, em ấy là em ấy, tuy rằng các em giống nhau, nhưng hoàn toàn phải cùng thân thể, Hải Hoan, chỉ có thể xin lỗi với em thôi! xin lỗi! Giữa chúng ta, em cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì ! bồi thường cho em! Em muốn bồi thường cái gì, cứ việc với là được!”

      Đối với Trì Hải Hoan phải là có áy náy, cho nên, tận lực bồi thường , làm cho lòng có thể cân bằng trở lại.

      Hải Hoan lại nhào về phía , ôm lấy chịu buông tay: “Em cần bồi thường gì cả, em chỉ muốn ! Em chỉ muốn thôi! Đừng rời khỏi em! cần phải rời khỏi em! Đừng rời khỏi em được ?”

      Trong lòng Tạ Thư Dật hơi tức giận rồi, nhưng coi áy náy trong lòng, vẫn tiếp tục nhàng đẩy ra: “Lúc trước cũng rồi, có quyền ngừng bất cứ lúc nào, chúng ta thích hợp, Hải Hoan, em xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều con trai thích em, em tìm được người tốt hơn nhiều!”

      ! ! Em chỉ muốn ! Em cần những người khác! Em cần!” Trì Hải Hoan sắp điên rồi.

      Sao có thể đối xử với như vậy? chia tay liền chia tay?

      “Muộn rồi, chúng ta về nhà .” Tạ Thư Dật .

      ! Xin ! Chúng ta đừng chia tay!” Hải Hoan cầu khẩn, “Cho em thêm vài ngày nữa thôi! Cho em vài ngày thôi!”

      được, Hải Hoan, cần phải như vậy! Em đáng có người đàn ông tốt hơn ! Chúng ta cần phải tiếp tục dây dưa nữa!” Tạ Thư Dật lên giọng.

      Hải Hoan khỏi ôm kín mặt, quá tuyệt tình!

      thôi, chúng ta trở về.” Tạ Thư Dật thấy đứng im, đành phải lôi kéo , nhét khóc sướt mướt vào trong xe rồi lái xe về nhà.

      Cũng tại tối nay Hải Nhạc có ở nhà, đến nhà Nhã Nghiên ngủ lại đêm, tâm tình Nhã Nghiên tốt, muốn an ủi em ấy, bằng , thế nào lại rút thời gian ra giải quyết chuyện Hải Hoan chứ? Trước giờ tất cả thời gian đều phải ở cùng Hải Nhạc, giờ muốn rời khỏi dù chỉ 1 phút, rời 1 phút trong lòng đều nhớ nhung muốn chết, còn hận mình thể chạy về ở lại lớp học chung ban với Hải Nhạc, suốt ngày hai người đều có thể ở cùng chỗ! Mới nghe qua, là giống như bị điên, nhưng mà, chính là tên điên điên cuồng vì Hải Nhạc như thế!

      Về nhà, ngay lập tức liền gọi điện thoại cho Hải Nhạc.

      làm gì thế?” hỏi.

      “Đâu có làm gì đâu, ở chung với Nhã Nghiên, tâm tình cậu ấy hơi tốt chút.” Hải Nhạc .

      Từ sau hôm Valentine Nhã Nghiên bị Thường Hàn mang , trở nên cực kì vui vẻ, Hải Nhạc biết chắc chắn giữa bạn mình và Thường Hàn xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà, cậu ấy , cũng hỏi, khi Nhã Nghiên muốn qua nhà cậu ngủ chung buổi tối, liền nhận lời ngay.

      Khi hai người nằm ỳ giường chuyện phiếm, Tạ Thư Dật liền gọi điện thoại đến.

      “Tớ có cần tránh hay ?” Nhã Nghiên cười hỏi.

      cần đâu, cũng chuyện gì khác hết.” Hải Nhạc đỏ hồng mặt .

      “Có nhớ tôi ?” Người ở đầu kia hỏi.

      Hải Nhạc nhìn qua Nhã Nghiên cái, mặt đỏ đến mức có thể luộc trứng gà luôn rồi, Nhã Nghiên thấy thế, nhảy xuống giường.

      “Tớ toilet đây.” .

      Giờ mà còn , người ta cũng dễ mở miệng chuyện được.

      Ai, là hâm mộ Hải Nhạc quá! Người trong lòng của cậu ấy, thích cậu ấy rồi, nhưng thế nào mà Hứa Nhã Nghiên cứ may như vậy là thế nào? Gặp phải cái con heo Thường Hàn thể lý cứ tự cho là đúng này chứ?

      Hải Nhạc thấy Nhã Nghiên ra, giọng : “Nhớ a.”

      “Ân, nhớ tôi, vậy em nên làm cái gì?” Tạ Thư Dật hỏi .

      muốn em làm cái gì?”

      “Tôi? Tôi muốn em hôn tôi.”

      “Đáng ghét, đây là điện thoại, làm sao mà hôn chứ?” Người này, là!

      Bỗng nhiên, bên kia truyền đến tiếng “chụt” kêu: “Hôn giống như tôi đó, tôi vừa mới hôn em, em cũng phải hôn tôi cái, bằng tối nay tôi ngủ yên đâu.”

      “Thôi , em mới thèm tin đâu.” Hải Nhạc xùy tiếng.

      “Hôn tôi cái , em hẳn là nỡ để cho tôi cả đêm ngủ được phải ? Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc dấu, hôn cái mà.” Có người ở bên kia vô lại làm nũng.

      Hải Nhạc nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, tên trứng thối!

      nhàng “chụt” tiếng với di động.

      “Em hôn rồi.”

      “Nhưng mà, tôi hề nghe thấy tiếng em hôn tôi gì hết.” Có người kháng nghị bên kia.

      Hải Nhạc chỉ có thể “chụt” tiếng mạnh.

      “Đủ chưa?”

      “Đủ, đủ, hôn mà lòng tôi tê luôn.” Có người vui rạo rực , “Để cảm ơn nụ hôn này của em, tôi quyết định cho em tin tức tốt.”

      “Tin tốt gì?” Trái tim Hải Nhạc khỏi thót lên.

      cho em biết, tối nay tôi ngả bài với rồi, tôi chia tay.” Tạ Thư Dật .

      vậy ư?” Hải Nhạc hơi ngạc nhiên vui sướng, nhưng lập tức lại lo lắng , “Vậy… chị hai em… phải chị ấy rất đau khổ ư?”

      Tạ Thư Dật trầm lại.

      lâu sau : “Đúng là có chút, hẳn là qua thời gian tốt hơn.”

      “Ân, em hi vọng về sau cũng tốt với chị ấy tí, dù sao, aiz, cũng là tổn thương chị ấy.” Hải Nhạc thở dài tiếng.

      Cuối cùng cũng yên tâm, rốt cuộc Thư Dật ngả bài với chị hai rồi.

      Aiz, chị hai, xin lỗi, tóm lại sớm muộn gì Thư Dật cũng chia tay với chị, sớm muộn gì chị cũng đau, đau dài bằng đau ngắn, phải em ích kỷ, mà là, người trong lòng Thư Dật, phải là chị! Em… cũng phải là cướp bạn trai của chị, em với tình nhau, chị hai, nếu chị biết được này, hi vọng chị có thể chấp nhận! Hải Nhạc thầm nghĩ trong lòng, tuy vậy tự an ủi mình, nhưng ở sâu trong lòng, vẫn cực kì áy náy với chị.

      “Tôi biết, vậy… tôi quấy rầy hai người các em nữa, em phải ngủ sớm, ngủ trễ trở thành mắt gấu mèo 0.0, tôi muốn thấy có con gấu trúc tên là Nhạc Nhạc đâu đấy.”

      “Được rồi, cũng ngủ sớm đó.” Hải Nhạc dịu dàng .

      “Ân, chỉ có điều, nằm mơ nhất định phải mơ thấy tôi à nha, tôi coi vậy chứ mỗi tối đều mơ thấy em đó.” Tạ Thư Dật .

      “Chuyện đó… làm gì có chuyện muốn mơ thấy có thể mơ thấy chứ?” Hải Nhạc buồn cười muốn chết.

      “Nhưng mà, vì sao mỗi đêm tôi đều có thể mơ thấy em? Cái này công bằng, xem ra em vẫn là nhớ tới tôi đủ rồi! Sau này phải nhớ tôi từng giây từng phút! Như vậy, ban ngày suy nghĩ nhiều, ban đêm nằm mơ, buổi tối em mới có thể mơ thấy tôi! Nghe chưa? Nếu mà nghe thấy, bắt đầu từ tối nay tôi chạy vào trong giấc mơ của em xem, nếu em có mơ thấy tôi… Về đây tôi đánh vào mông em cho xem!”

      Thiếu chút nữa Hải Nhạc cười đến tắt thở luôn, từ sau khi hai người hiểu lòng nhau, Tạ Thư Dật liền lộ ra những trò gian xảo chưa từng thấy trước kia ở trước mặt , có khi, đáng đến bá đạo, lại bá đạo đáng .

      biết ? đúng là bá đạo! Ngay cả chuyện em nằm mơ cũng muốn quản, được rồi, em muốn cúp máy, cũng phải ngủ sớm, ngủ ngon nha!” Hải Nhạc xong cũng muốn gác điện thoại.

      “Chờ chút, hôn tôi thêm cái.”

      “Nhưng mà, lúc nãy em hôn rồi.”

      “Hôn rồi cũng có thể hôn lại mà, đừng keo kiệt vậy chứ, hôn tôi thêm cái, tôi tắm rửa sạch sau đó ngủ thấy gặp gỡ cùng em trong mơ cho xem.”

      “Đáng ghét, hôn, em quyết hôn, em cúp đây, Nhã Nghiên tới rồi.” Hải Nhạc vội vàng cúp điện thoại, nếu còn tiếp tục vậy nữa, cú điện thoại này thể kết thúc được, dù sao cũng ở trong nhà người ta mà.

      Tạ Thư Dật nhìn di động thở dài hơi, đúng là keo kiệt với a, chỉ muốn cho cái hôn nữa, thèm cho, là keo kiệt.

      Bất quá, thích Nhạc Nhạc như vậy, Nhạc Nhạc biết cự tuyệt , Nhạc Nhạc biết mắc mưu, Nhạc Nhạc như vậy, mới là đáng nhất, còn rất có hương vị, liếc mắt đưa tình như vậy mới có tư vị a, ha ha.

      nhịn được cười đần ra. (cười ngu =D)

      Aiz, mặc kệ làm cái gì, bây giờ cái gì cũng thích, phỏng chừng nếu hôm nào tát cái, cũng thích nốt, hơn nữa còn ngại đánh quá đủ sức cho xem.

      Aiz, trúng độc trúng độc rồi, khó trách trong lịch sử đều mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a, cứ vậy mà ngã sấp xuống dưới váy người nào đó bao giờ muốn bò dậy nữa rồi.

      suy nghĩ, đột nhiên điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, ra là Trì Hải Hoan gọi tới.

      “Hải Hoan, có chuyện gì ?”

      “Thư Dật, tự nhiên em đau bụng quá, đau quá…” Trì Hải Hoan rên rỉ trong điện thoại, còn mang theo vài tiếng nức nở.

      Tạ Thư Dật thầm rùng mình, đau bụng?

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 109 : Ở Cùng Em Thêm Chút Nữa

      “Nghiêm trọng lắm à? Để gọi điện thoại mời bác sĩ tới khám cho em chút.” Tạ Thư Dật .

      đúng là muốn qua, vào phòng ta làm gì, vạn nhất qua để ta quấn lấy , mất công lại chẳng được gì, muốn . “ cần, qua đây xem em trước , em có thuốc giảm đau, nhưng giờ em đau quá, có sức qua ngăn kéo lấy, lại đây lấy giúp em với.” Trì Hải Hoan giống như cực lực nhịn đau đớn.

      “Được rồi.” Tạ Thư Dật đành phải bất đắc dĩ nhận lời , vạn nhất có chuyện gì , cũng tốt cho lắm.

      Khi đẩy cửa phòng Trì Hải Hoan ra, Trì Hải Hoan ôm bụng nằm giường khóc, nhìn thấy cửa mở ra, Tạ Thư Dật đến, nước mắt của lại chảy xuống.

      “Đau quá! đau quá!” Trì Hải Hoan nức nở .

      Tạ Thư Dật thở dài hơi: “Thế nào yên lành lại đột nhiên đau bụng? Thuốc để ở đâu? mau cho biết.”

      “Ở trong ngăn kéo thứ hai bên trái.” Trì Hải Hoan .

      Tạ Thư Dật lấy ra nhìn nhìn, lại rót ly nước cho , đưa đến tay Trì Hải Hoan.

      Trì Hải Hoan cầm thuốc uống.

      Tạ Thư Dật đặt cái ly ở chiếc tủ cạnh đầu giường, muốn đứng dậy: “Uống thuốc xong em nghỉ ngơi cho tốt, muốn về ngủ.”

      “Đừng, đừng nhanh như vậy, ở lại với em .” Trì Hải Hoan bắt lấy tay Tạ Thư Dật, chịu buông ra.

      “Trì Hải Hoan, em đừng như vậy, nếu em cứ như vậy, tức giận.” Tạ Thư Dật gắng sức muốn hất tay ra.

      Nước mắt Trì Hải Hoan lại rơi lã chã: “Đừng tuyệt tình với em như vậy, đừng, phải bồi thường cho em sao? thế, ngồi đây, ở với em buổi tối, em chỉ cần buổi tối, về sau, , em là em, em bao giờ dây dưa với nữa, em cách xa ra.”

      được! thể nào ở trong này với em buổi tối, nếu ở lại chỗ em lâu, người khác còn tưởng rằng với em có chuyện gì nữa, trong khi ra với em lại chẳng có gì, phải ! Em buông tay !” Tạ Thư Dật quả quyết cự tuyệt cầu của .

      Trì Hải Hoan khỏi òa khóc: “Tạ Thư Dật! Tạ Thư Dật! Để em ngủ, để em ngủ hẵng có được ? Em chỉ muốn bồi thường như thế thôi! Em thề, về sau em tuyệt đối quấn quít lấy nữa! Van xin ! Em chỉ muốn cái cầu nho thế thôi, cũng thể đáp ứng hay sao? Xem như là quà chia tay tặng em được ? Van xin .” Nhìn Trì Hải Hoan khóc đến khàn giọng, nghe ta hèn mọn như vậy, lại nghĩ tới Hải Nhạc tổn thương ta, dặn dò đối xử tốt với ta chút, khỏi thở dài hơi, ngồi lên mép giường.

      “Được rồi, nhìn em ngủ.” Tạ Thư Dật .

      “Vâng, cám ơn Thư Dật.” Trì Hải Hoan lau lau nước mắt.

      nằm xuống rồi, nhưng mà, ánh mắt vẫn nhìn Tạ Thư Dật, giống như sợ mất vậy.

      “Em mau nhắm mắt lại ngủ! trông cho em ngủ.” Tạ Thư Dật nhẫn nại .

      “Vâng.” Trì Hải Hoan tiếc nuối nhắm mắt lại.

      Tạ Thư Dật ngồi yên, thấy giống giống như ngủ, muốn đẩy tay ra, đột nhiên Trì Hải Hoan lại mở mắt: “Đừng !”

      “Sao em còn chưa ngủ nữa? Có phải em giỡn với tôi có phải !” Tạ Thư Dật có chút tức giận.

      “Em… em có cái thói quen buổi tối uống ly rượu đỏ mới ngủ được.” Trì Hải Hoan ấp úng , len lén nhìn Tạ Thư Dật cái, lại cúi đầu, “Em luôn có tật là mất ngủ, bác sĩ trước khi ngủ uống ly rượu đỏ có thể giúp dễ ngủ, hơn nữa còn có thể dưỡng da làm đẹp, em… em uống ly rượu đỏ.”

      đúng là phiền toái, tại sao con có thể có nhiều thói quen lộn xộn như vậy chứ? Tạ Thư Dật sắp điên rồi.

      “Để ở đâu? rót cho em!” Tạ Thư Dật hỏi.

      tìm thấy đâu, em làm cho, giờ bụng em cũng đau nhiều nữa, để tự em rót, ngồi , em uống rượu đỏ xong, ở lại đến khi em ngủ, có thể ngay.” Trì Hải Hoan vén chăn lên, trượt xuống giường.

      lấy rượu đỏ ra, thuận tay đưa cho Tạ Thư Dật ly: “ cũng uống ly , có thể dễ ngủ hơn.”

      Tạ Thư Dật do dự chút, đưa tay nhận lấy, nhưng cũng uống, nhìn Trì Hải Hoan uống xong, ly rượu của còn ở trong tay.

      “Thư Dật, chẳng lẽ sợ em chỉnh à? Sợ em bỏ thuốc? nghĩ đâu thế?” Trì Hải Hoan cười khổ cái, cầm ly rượu tay qua, rót vào trong ly của tớ, uống hơi cạn sạch, sau đó đùa giỡn, “Thế này, tin chưa?”

      có ý đó.” Tạ Thư Dật có chút ngượng ngùng.

      “Nếu có ý đó, hãy uống ly với em .” Trì Hải Hoan lại rót cho ly.

      Lần này, Tạ Thư Dật do dự nữa, uống hơi cạn sạch, hoàn toàn nhìn tới tia cười lạnh lên nơi khóe miệng Trì Hải Hoan.

      “Vậy… Thư Dật, ở lại chờ đến khi em ngủ, hãy .” Trì Hải Hoan leo lên giường nằm xuống.

      “Được.” Tạ Thư Dật gật đầu.

      “Ân.” Trì Hải Hoan , nhưng ánh mắt lại vẫn cứ nhìn Tạ Thư Dật.

      “Mau ngủ!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn thúc giục.

      “Vâng.” Trì Hải Hoan đành phải nhắm hai mắt lại, nhưng nắm tay Tạ Thư Dật chặt, “Nếu tay em buông lỏng ra, nghĩa là em ngủ rồi, có thể được.”

      “Được rồi.” Tạ Thư Dật chỉ có thể nhận lời, sắp phát điên, ta thế nào lại lắm lời như vậy chứ?

      “Em chuẩn bị ngủ nha.” Trì Hải Hoan .

      “Mau mau mau!” Tạ Thư Dật rất mất bình tĩnh rồi, nếu ta tính là bồi thường, về sau quấn quít lấy nữa, nếu phải người nào đó dặn trước rồi, mới mặc kệ !

      Trì Hải Hoan nhắm mắt lại, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật thở dài nhõm hơi.

      đánh ngáp cái, mí mắt từ từ đánh nhau, cũng buồn ngủ nữa, buồn ngủ quá!

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 110 : Muốn Thế Nào

      Buồn ngủ quá! Buồn ngủ quá! ngửa mặt ngã xuống giường Trì Hải Hoan.

      Trì Hải Hoan mở mắt, nhìn Tạ Thư Dật ngã xuống giường tớ, cười lạnh.

      “Tạ Thư Dật, cũng quá xem thường tôi rồi, tôi lớn thế này, vẫn chưa có người nào có thể chơi tay tôi, muốn lợi dụng tôi xong liền đá văng tôi ra, tôi sao có thể chịu nỗi sỉ nhục như vậy chứ? Vốn luôn nghĩ rằng thuốc này có đất dụng võ với , ngờ vẫn phải dùng tới rồi, Tạ Thư Dật, đừng mơ đá được tôi!” hừ lạnh .

      cởi giày vớ của Tạ Thư Dật, cố sức mang Tạ Thư Dật lên giường, sau đó, xé, kéo, lột, bỏ tất cả quần áo của Tạ Thư Dật.

      Nghe thấy trận tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Tạ Thư Dật khỏi bị đánh thức, a! Đầu đau quá!

      dùng tay nâng đầu, có điều lại cảm thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức này giống tiếng đồng hồ báo thức của a!

      Đột nhiên cảm giác có cái gì đặt ở người mình, cúi đầu, hách nhất đại khiêu!

      nhìn xung quanh nội thất trong phòng, trái tim, chìm xuống đáy nước!

      ghé vào lồng ngực ngủ say chính là người kia, bởi vì thân mình Tạ Thư Dật giật nảy lên chút, bị đánh thức, cũng vội vàng đứng lên, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.

      Tạ Thư Dật nhìn vết đỏ cổ và xương quai xanh của ta, rên rỉ ôm đầu, ông trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      lâu sau, ngẩng đầu, rống to về phía Trì Hải Hoan: “! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Trì Hải Hoan bị rống sửng sốt cả người, sau đó, mắt của đỏ lên.

      còn hỏi em là chuyện gì xảy ra? Em còn chưa hỏi đó? Chuyện tối hôm qua chẳng lẽ quên còn mảnh hay sao? đối với em như thế nào, tất cả đều quên hết rồi sao?” Trì Hải Hoan đau khổ ai oán.

      “Bản thân tôi đối với như thế nào? Tôi chỉ ngủ giấc mà thôi, tôi có làm gì đối với cả! đừng tưởng ngậm máu phun người!” Tạ Thư Dật bực dọc .

      vậy ư? cái gì cũng có làm ư?”

      Trì Hải Hoan đột nhiên xốc chăn lên, lộ ra thân thể lõa lồ của hai người, còn có đóa hoa mai đỏ tươi ghê người giường!

      Tạ Thư Dật giật mình nhìn vết máu này, như bị sét đánh, nhịn được tê liệt ngã xuống giường!

      Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy?

      nghi ngờ nhìn Trì Hải Hoan, mà Trì Hải Hoan lại lạnh lùng nhìn : “Tạ Thư Dật, thế nào, tính nhận nợ à?”

      Cuộc đời Tạ Thư Dật lần thứ hai cảm nhận được nỗi sợ hãi, lần đầu tiên là nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ nằm giường bệnh bị bác sĩ phủ kín vải trắng, lần này đây, lần này đây lại cảm nhận được loại sợ hãi sắp sửa mất thứ quan trọng nhất sinh mệnh lần nữa!

      Nếu Nhạc Nhạc biết, nếu Nhạc Nhạc biết!

      !” Tạ Thư Dật tuyệt vọng bật thốt.

      Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Tôi thể có em a! Chúng ta vất vả như vậy mới đến được với nhau!

      “Tạ Thư Dật, từ tối hôm qua trở , em là người của , Tạ Thư Dật, em buông tay nữa! Cả đời này, em bám theo chắc rồi! Tối hôm qua lại chính là lần đầu tiên của em, em từng lập lời thề, nếu ai có được lần đầu tiên của em, cả đời em đều phải theo người đó!” Trì Hải Hoan .

      Tạ Thư Dật nghĩ tới ly rượu uống tối hôm qua, khỏi nhìn Trì Hải Hoan đầy phẫn nộ, lửa giận phá tan lý trí của , hung hăng quăng cái tát!

      “Trì Hải Hoan! cũng dám tính kế tôi?! ác độc, đúng là gian!” chửi ầm lên.

      Trì Hải Hoan bị cái tát của đánh cho mặt nghiêng cả bên, ôm bên mặt bị đánh, lâu sau mới xoay đầu lại, cười với Tạ Thư Dật: “Đúng, em ác độc, em gian, nhưng mà, em chính là muốn mất !”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn , : “Đừng tưởng rằng hy sinh tấm màng, có thể buộc tôi lại! Tôi thích ! Tôi ! Là tự mình đưa tới cửa! Tạ Thư Dật tôi sao có thể mặc cho người khác sắp xếp chứ?”

      xong, thẳng xuống giường, thu gom quần áo bị ném mặt đất.

      “Tạ Thư Dật, cánh cửa này, cũng phải là cánh cửa phòng đâu, cánh cửa này là cửa của em, vào rồi, làm sao em có thể cho dễ dàng ra ngoài chứ? Huống chi còn đánh em?” Trì Hải Hoan cười lạnh .

      Tạ Thư Dật mới mặc quần lót vào, nghe như vậy, bỗng nhiên quay đầu, nhìn hung tợn: “ muốn thế nào?”

      “Em muốn thế nào cả.” Trì Hải Hoan cười cười , trong khi Tạ Thư Dật còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên liên tiếp phát ra những tiếng kêu sợ hãi, tiếng sau cao hơn tiếng trước.

      Tạ Thư Dật tiến lên muốn che miệng lại, nhưng tới kịp.

      khỏi tức giận lại quạt bạt tai nữa: “Trì Hải Hoan! vu bà (~ phù thủy) này!”

      bạt tai này dùng toàn bộ sức lực, nhất thời khóe miệng Trì Hải Hoan có dòng máu tươi chảy xuống.

      “Tạ Thư Dật, nhớ cho kỹ, đánh em hai cái tát, tin chắc chờ chút ba có thể đánh về mặt cho xem!” Trì Hải Hoan khàn giọng .

      Lúc này, từ bên ngoài truyền đến trận tiếng bước chân lộn xộn, cũng kèm theo tiếng kêu đầy lo lắng kinh hoảng của mẹ Hải Nhạc: “Hoan Hoan, Hoan Hoan, con có việc gì chứ?”

      Tạ Thư Dật suy sụp ngồi xổm xuống, đánh giá Trì Hải Hoan quá thấp! sai lầm rồi! sai lầm rồi! Chỉ sợ hôm nay, cho dù Tạ Thư Dật có có ngàn miệng, cũng thể ràng!

      rối ren muốn tìm quần dài của mình, sau khi tìm được nhặt lên lập tức mặc vào người, sau đó, cửa phòng Trì Hải Hoan bị người chạm vào đột nhiên mở ra, đứng cạnh cửa chính là mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba, lúc này thứ mà bọn họ nhìn thấy là Tạ Thư Dật chân ở trong ống quần chân trần trụi bên ngoài, cùng với Trì Hải Hoan núp ở trong chăn yên lặng rơi lệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :