1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 7 : Xứng Gọi Ông Ấy LÀ Cha!

      có vẻ ngoài ngọt ngào như thiên sứ, cũng có nội tâm sâu sắc như nữ thần Trí Tuệ, muội muội Thân ái, đây là sao? chính là sao?” Tạ Thư Dật lại nâng cằm Tạ Hải Nhạc lên, bắt buộc đối diện với ánh mắt của

      “Nhưng vì cái gì tôi lại nhìn thấy giống đây? Tôi cảm thấy bề ngoài lớn lên buồn nôn như Medusa, đầu mọc toàn rắn độc, nam nhân đều chết dưới miệng rắn của , tựa như mẹ , liều chết cắn lấy ba tôi!” Tạ Thư Dật đột nhiên nắm lấy tóc , hung tợn nhìn , “, cũng có tâm địa độc ác như Medusa, nam nhân, chỉ cần gặp ánh mắt ác độc này của , liền biến thành người đá ngây ngốc, Tạ Hải Nhạc, tôi căm ghét , thể biết tôi căm ghét tới mức nào đâu, là con hồ ly tinh sinh ra nuôi dưỡng, xứng có được tình của nam nhân! còn ở Tạ gia của tôi ngày, đừng mơ được tình thực của nam nhân! Tôi cho phép!”

      nhẫn thống khổ da đầu truyền đến từng đợt đau đớn, Hải Nhạc cắn chặt khớp hàm kêu đau.

      “Tạ Thư Dật, thích tôi và mẹ tôi, với cha, để tôi với mẹ rời được ? Tôi cũng nghĩ ở lại Tạ gia sống cái loại cuộc sống ăn nhờ ở đậu này.” nhìn Tạ Thư Dật , trong đôi mắt to trong suốt, nước mắt chậm rãi lăn xuống.

      Tạ Thư Dật nhìn đôi mắt bi thương của , trong khoảnh khắc, lại cảm thấy đôi mắt này là đẹp, là mê hoặc, trong ánh mắt này, nên là bi thương, mà phải là ánh mắt ôn nhu và hạnh phúc mới đúng.

      lắc lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẩn đánh bay mất, có chút tức giận, ngờ, nước mắt của nữ nhân có thể đả động trái tim nam nhân! ta thể loại bộ dạng điềm đạm đáng này, là muốn mềm lòng buông tha cho sao? ta cho là đứa trẻ con chắc?

      quyết tâm sắt đá, “Ba” cho nàng cái tát.

      “Tiểu tiện nhân, ở trước mặt tôi, gọi ông ta là cha? Ông ta phải cha của ! phải là con ruột của cha tôi, xứng gọi ông ta là cha, chỉ có tôi mới là con ông ấy! Mẹ đoạt lão công của mẹ tôi rồi, còn muốn cùng tôi giành cha phải ? Đừng tưởng rằng gọi ông ta là cha, ông ta là cha của ! Hừ hừ, muốn rời khỏi Tạ gia, vấn đề là mẹ lại a, tôi đuổi bà ta như vậy, bà ta lại a! Trì Hải Nhạc, mẹ ở nhà của tôi ngốc có bao nhiêu vui vẻ, tôi liền muốn sống bằng chết nhiều chừng ấy! Ba tôi cho bao nhiêu sủng ái, tôi liền muốn người có bấy nhiêu thống khổ! Mẹ , vì chính hạnh phúc của bà ta, cũng biết con của mình mấy năm nay sống như thế nào, Tạ Hải Nhạc, mẹ cướp của mẹ tôi và tôi thứ gì, tôi muốn từ người đòi lại! Đời này, nên ngoan ngoãn sống ở Tạ gia, làm món đồ chơi cho bổn thiếu gia , chờ ngày nào đó bổn thiếu gia chơi chán món đồ chơi này, tôi thả cho con đường sống, chẳng qua, mẹ ngày còn ở Tạ gia của tôi, ngày làm con rối của bổn thiếu gia, ngoan ngoãn để cho tôi dắt mũi, muốn hướng nào, liền hướng ấy, muốn làm cái gì, phải làm cái đấy!” Tạ Thư Dật nghiến răng nghiến lợi .

      Tạ Hải Nhạc ôm khuôn mặt đau nhức, nước mắt trong mắt chưa từng ngừng rơi.

      “Mẹ, mẹ, người có biết con của người, trôi qua là cái ngày như thế nào ? Mẹ, mẹ, chúng ta rời khỏi Tạ gia được ? Được ?” Trong lòng bi thiết.

      “Tạ Thư Dật, ngày nào đó, những thống khổ tặng cho tôi, tôi còn quay về trả lại cho !” Tạ Hải Nhạc cố gắng trừng lớn hai mắt đẫm lệ, với Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật khinh thường nhìn : “Bằng ? Chỉ bằng ? Có gan, cho mẹ nghe, tôi đối xử với như thế nào! Nếu có thể ra khỏi miệng, tôi mới tin có thể đem thống khổ tôi tặng cho trả lại!”

      Nước mắt lại tràn mi, chính là bắt được cái nhược điểm này của , mới kiêng nể gì đối xử với như vậy!

      đúng là dám đem chuyện làm với , cho mẹ, mẹ thương như vậy, nếu biết Tạ Thư Dật lại ở sau lưng đối đãi con bảo bối của bà như thế, bà chắc chắn điên mất! Cũng chắc chắn mang rời khỏi Tạ gia, rời bác Tạ mà bà !

      Mẹ vất vả mới hạnh phúc như vậy, bác Tạ mẹ như vậy, sao có thể phá hạnh phúc có được khôngdễ dàng này? Cho nên, lại thống khổ, cho dù còn cách nào chịu được, đều phải vì mẹ, mà chịu được trôi qua!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 8: Tầng hầm ngầm

      Trở lại Tạ gia, Tạ Thư Dật lôi Tạ Hải Nhạc từ xe xuống, từng bước ngừng đẩy Tạ Hải Nhạc tới gian phòng dưới lòng đất.

      vào cho tôi!” Tạ Thư Dật thô lỗ đẩy vào tầng hầm ngầm, “Loảng xoảng” tiếng đóng khóa, tuyệt bận tâm lời khuyên can của vú La theo.

      “Thiếu gia, tiểu thư lại làm sai cái gì? Cậu lại nhốt ấy vào tầng hầm ngầm?” Vú La hỏi Tạ Thư Dật.

      “Trông ta cho tôi! Đừng tưởng tôi là do bà nuôi lớn, có quyền quản chuyện của tôi! Tránh ra!” Tạ Thư Dật đẩy vú La cái, “Còn có, được đưa cơm tối cho ả ta ăn, nếu để cho tôi nhìn thấy, vú La, bà cũng đừng nghĩ còn tiếp tục ở lại Tạ gia! Tiểu Lệ là kết cục của bà!”

      Vừa nhắc tới Tiểu Lệ, Hải Nhạc, vú La đều tuyệt vọng.

      Tiểu Lệ là hầu ở Tạ gia, so với Hải Nhạc lớn hơn ba tuổi, từ bị đưa tới Tạ gia, Hải Nhạc cũng chỉ thân cận với ấy chút, mà Tiểu Lệ, bởi vì quen nhìn Tạ Thư Dật đối xử với Hải Nhạc như vậy, vài câu bảo vệ Hải Nhạc, kết quả, về sau Tạ Thư Dật thừa dịp cha cùng mẹ Hải Nhạc có ở nhà Tiểu Lệ gặp , làm cho Tiểu Lệ mang tội danh đặc tội thiếu gia, bị đuổi ra khỏi Tạ gia, lúc sắp , Tiểu Lệ ôm Tạ Hải Nhạc khóc lớn: “Tôi sợ có tội danh như vậy, muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lý do, chỉ là về sau cuộc sống của như thế nào đây? Tiểu thư, là người tốt như vậy, tại sao lại phải trải qua cuộc sống như thế này? Tiểu Lệ về sau lại thể ở bên , sống như thế nào đây?”

      Tạ Hải Nhạc cũng chỉ có thể ôm ta khóc: “Em có lúc rời thôi, chờ em lớn lên, em rời thôi, em tìm chị.”

      Tiểu Lệ cứ như vậy rời khỏi Tạ gia, lúc trước chưa từng có người dám trông nom thiếu gia, sau, cũng dám quản nữa, càng có người nào dám đồng tình tiểu thư, chỉ có vú La, dù sao Tạ Thư Dật là bà từ tay nuôi lớn, Tạ Thư Dật đối với bà chút cảm tình, mới dám ra mặt với vài câu.

      Tạ Thư Dật nghênh ngang rời .

      Vú La thở dài hơi, với Hải Nhạc: “Tiểu thư, ủy khuất.”

      Hải Nhạc cười cười: “ sao, vú La, tôi quen rồi.”

      Vú La lau nước mắt ẩm ướt nơi khóe mắt, bà tội nghiệp tiểu thư, nhu thuận như vậy đáng như vậy, vốn nên có thời thơ ấu và thiếu niên tươi đẹp, nhưng mà, vẫn sống dưới bóng ma của Tạ Thư Dật, nhưng mà, đồng tình đồng tình, bà cũng dám mạo hiểm vứt bỏ công việc giúp Hải Nhạc, thiếu gia tàn, mỗi người đều thấy được.

      “Kỳ , thiếu gia trước đây phải như thế, từ được hưởng nền giáo dục cao quý, cậu ấy có biết bao nhiêu nhã nhặn thiện lương, tôi vẫn nhớ khi cậu đứng trong phòng khách kéo đàn violon cho khác nghe, biết, khi đó thiếu gia đúng là người gặp người thích a, đáng tiếc, sau lại cơ hồ biến thành người khác, tiểu thư, bản tính thiếu gia xấu, chỉ là bởi vì phu nhân, , đại phu nhân rời , cho cậu cú sốc rất lớn, cậu ấy mới biến thành như vậy, tiểu thư, phải kiên cường a, nhịn vài năm, chỉ thêm vài năm nữa, đến lúc đó, thi đậu đại học, cách nơi này rất xa, liền giải thoát rồi, mà phu nhân, rất hạnh phúc, bà vì có người con như mà cảm thấy vinh quang.” Vú La đối với Hải Nhạc ở trong phòng, thành khẩn .

      “Con biết, vú La, cám ơn bà.” Hải Nhạc xúc động trả lời, “Bà , nếu bà ở trong này lâu, ta phát giận, bà .”

      Vú La thở dài rời .

      Tạ Hải Nhạc bật đèn lên, nhìn chung quanh tầng hầm ngầm chút, chỗ này, thời gian chưa đến đây, mặt bàn trải tầng tro bụi dày, tầng hầm ngầm, trừ bỏ phòng ngủ, là nơi thường ở nhất, khi lần đầu tiên tới nơi này, tối đen dọa sợ tới mức ngất , lần thứ hai, có được đèn điện, nhìn đến chuột cống, lại bị dọa ngất tiếp, lần thứ ba, đêm đó sét đánh, thiếu chút nữa bị sợ đến phát điên, sau lại còn tự nhiên sốt cao, sau khi mẹ trở về, thấy nóng sốt nghiêm trọng như vậy, gấp đến độ biết phải làm gì, đến cuối cùng, mời được vị đại sư đến chỗ ở, đại sư là bị kinh hách làm cho nguyên thần thể trở về vị trí cũ, cho uống nước của đạo phù, lại đeo cổ cái ngọc phù,nghe là thông quang ngọc phù, dùng để trừ tà, kỳ quái, biết là đúng dịp hay là hữu dụng , Hải Nhạc lại hết sốt, chỉ cần ai vừa nhắc tới tầng hầm ngầm, liền sợ tới mức run lên, nhưng mà, càng về sau, lại chậm rãi thành thói quen rồi, lá gan của , bị dọa cho phát lớn, điểm này, còn muốn cảm tạ Tạ Thư Dật nữa.
      buông túi sách quét tro bụi bàn cho sạch, sau đó lấy bài tập ra, hết sức chuyên chú làm bài, nhất định phải cố gắng, nhất định phải thi đậu trường trung học nữ mà ngưỡng mộ kia.

      Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trời bên ngoài tối lại.

      nâng lên cổ tay bị đau do viết nhiều xoay xoay hạ xuống, đứng lên, nhìn lên ánh sao sáng chấm đất ngoài cửa sổ tầng hầm, khi nào có thể giống ngôi sao kia cách Tạ gia xa? Cách Tạ Thư Dật xa?

      Lúc này bụng đột nhiên réo lên, Tạ Hải Nhạc sờ sờ cái bụng, xem ra, đêm nay lại phải đói bụng.

      thở dài hơi, lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khẽ.

      “Tiểu thư, tiểu thư.” Có người nhàng gọi nàng, là vú La.

      Tạ Hải Nhạc vội vàng tới.

      “Vú La, bà lại đây làm gì? Vạn nhất bị ta thấy được, làm sao bây giờ?” Tạ Hải Nhạc hạ giọng .

      “Tiểu thư, ăn mau chút, gầy yếu như vậy, cơ thể trưởng thành, sao có thể ăn cái gì chứ?” Vú La cố gắng kiễng mũi chân, đem bao giấy dầu xuyên qua song sắt đưa cho Hải Nhạc.

      Hải Nhạc chỉ đành phải nhận lấy.

      “Vú La, cám ơn bà.”

      “Nhanh ăn , đứa , ăn xong nhớ kĩ dùng giấy dầu bọc xương lại bỏ trong túi xách, đừng để cho thiếu gia thấy được.” La mẫu dặn .

      “Con biết, vú La, bà mau trở về, đừng để cho phát ra.” Hải Nhạc .

      Sau khi vú La rời , Hải Nhạc nhanh chóng mở bao giấy dầu ra, bên trong là con gà nướng.

      bẻ cái đùi gà, chậm rãi ăn.

      nghĩ đem nhốt vào phòng tối, sợ sao? cũng sớm còn sợ, hơn nữa, đối xử ác với , có thể chịu được mãi thế này, bởi vì, sắp có thể giương cánh bay cao rồi, sau khi thi vào trường cao đẳng, có thể vào trường học thích, nàng muốn vào trường học nào, mẹ và bác Tạ cũng tuyệt đối đồng ý.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 9 : Cách chơi mới để phải hận tôi

      Buổi tối, quấn cái chăn lông mỏng manh, liền co người nằm cái sô pha bỏ cả đêm.

      Đến sáng ngày thứ hai, Hải Nhạc cũng tỉnh lại giữa tiếng chim hót sáng sớm, nhưng chỉ có thể chờ đợi Tạ Thư Dật lại đây mở cửa mới có thể ra.

      bên lặng lẽ học bài, bên đợi Tạ Thư Dật đến.

      Nghe tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến, lặng yên ngưng tiếng lật sách.

      Sau đó là thanh mở khóa, cửa xôn xao tiếng được mở ra.

      Tạ Thư Dật liếc mắt nhìn cái, duỗi lưng mệt mỏi hỏi: “Muội muội thân ái, tối hôm qua ngủ có ngon ?”

      “Còn được.” Tạ Hải nhạc trả lời.

      “Còn được?” Tạ Thư Dật đến bên cạnh Tạ Hải Nhạc, đánh giá , “Cái gì gọi là còn được?”

      “Còn được chính là còn được.” Tạ Hải Nhạc , “Nếu hiểu cái đó, có thể ngủ ở chỗ này cả đêm thử xem, biết cái gì gọi là còn được.”

      Tạ Thư Dật giận ngược lại cười.

      “Muội muội thân ái, tôi phát bây giờ càng ngày càng dễ chơi rồi, có phải hay cũng bắt đầu vào thời kì nổi loạn, như vậy cũng hay nha.” Tạ Thư Dật đứng trước mặt Hải Nhạc, từ cao nhìn xuống .

      Tạ Hải Nhạc hề hé răng, cảm thấy, tại phải là sợ , mà là tội nghiệp cho .

      người vọng tưởng nhờ tra tấn để đạt được nội tâm bình ổn, làm sao có thể hạnh phúc đây?

      “Xem ra, ở trong phòng tối này thể làm cho sợ hãi phải ?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Tạ Hải Nhạc vẫn trả lời, hỏi: “Tôi có thể rời chưa?”

      Tạ Thư Dật u nhìn : “ cho tôi biết, vì sao có thể bình tĩnh như vậy?”

      “Bởi vì trong tâm tôi có hận.” Tạ Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật giật mình.

      hận? đều đối xử với như vậy, chẳng lẽ, hận sao?


      “Ý của là, cũng hận tôi sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

      hi vọng tôi hận sao?” Tạ Hải Nhạc hỏi lại.

      ” Tạ Thư Dật đột nhiên bị làm cho nghẹn họng, hi vọng hay hy vọng hận , ra lại chưa từng suy nghĩ vấn đề này.

      hi vọng hận sao? Hi vọng sao?

      Tạ Thư Dật lạnh lùng cười.

      hận tôi, là bởi vì nô tính ăn vào trong xương tủy, loại con như , sớm quen tất cả những gì tôi đối với , cảm thấy đương nhiên rồi, chính xác, là tôi thuần dưỡng , là con chó nghe lời, tôi bảo làm cái gì làm cái nấy.” cố tình gây .

      Nhưng nội tâm vẫn bị lời của Hải Nhạc làm loạn, muội muội thân ái của , trong xương tủy, là thể nào khuất phục , chỉ là vì bận tâm đến mẹ, có thể đối với muốn làm gì làm!

      “Tùy , tôi quan tâm.” Tạ Hải Nhạc .

      “Xem ra, phải tìm cách chơi mới rồi, trò chơi cũ kỹ này, quen rồi, tôi cũng chơi chán.” Tạ Thư Dật đột nhiên lãnh .

      “Tùy , cách chơi nào tôi cũng sao cả.” Tạ Hải Nhạc chút do dự trả lời.

      sao cả sao?” Tạ Thư Dật hiểm hỏi, “ sao cả, tôi đây cần phải cẩn thận suy nghĩ cách chơi mới thôi.”

      “Xin cứ tự nhiên.” Tạ Hải Nhạc xong, cầm lấy túi xách ra ngoài.

      hận tôi sao?” Tạ Thư Dật đuổi theo hỏi.

      đáng cho tôi hận, tôi chỉ là thương hại , người chỉ có thể làm những hành vi biến thái mới có thể tìm được niềm vui sướng, tôi chỉ có thể thương xót !” Tạ Hải Nhạc quay đầu lại, cười cười với Tạ Thư Dật .

      Cái gì, dám đáng cho ta hận , ta là đáng thương ? SHIT khi nào đáng thương? Lại dám chỉ có thể làm những hành vi biến thái mới có thể tìm được hạnh phúc? Nha đầu ghê tởm kia, từ khi nào mồm mép trở nên lợi hại như vậy rồi? Tạ Thư Dật bị lời của Tạ Hải Nhạc làm giận sôi lên, chạy đến trước mặt Tạ Hải Nhạc, duỗi hai tay ra, đột nhiên áp sát vào trước người mình, sau đó, bàn tay ôm eo , tay lại kéo tóc xuống, Hải Nhạc bất đắc dĩ ngửa đầu ra sau.

      “Xú nha đầu! thương hại tôi? thương hại tôi? Tốt, dám khiêu chiến tôi sao? tệ tệ, như vậy chơi tốt hơn, tôi làm cho hiểu được, cái gì mới gọi là đáng thương! Chờ xem! Tôi làm cho hận tôi! Tôi , tôi nhất định làm cho hận tôi!” đột nhiên đẩy Tạ Hải Nhạc mạnh vào tường cái, tức giận bỏ .

      Hải Nhạc biết mình lại chọc giận , có chút hối hận, có lẽ là vì thêm tuổi phát triển, có lẽ là thời kỳ nổi loạn như , càng ngày càng quản được miệng của mình rồi, dù sao, chọc giận , cũng có thứ ngon để ăn.

      còn có thể bày ra biện pháp gì để đối phó ? đúng là nghĩ ra, nghĩ ra suy nghĩ, chậm rãi quay về phòng ngủ của mình, thoải mái tắm cái, tẩy mệt mỏi tối qua, như vậy thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 10 : Đón Máy Bay

      Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

      “Tiểu thư, thiếu gia mời người xuống.” Là tiếng của nữ giúp việc Tiểu Thiến.

      “Nga, .” Hải Nhạc trèo từ trong bồn tắm ra, trùm mái tóc ướt sũng lại, mặc vào bộ áo ban sáng rồi rời khỏi phòng tắm.

      mở cửa, với Tiểu Thiến: “Tiểu Thiến, vào trong, phiền em giúp chị sấy tóc chút.”

      “Vâng.” Tiểu Thiến bước vào, cầm lấy máy sấy giúp sấy tóc, mà Hải Nhạc ngồi ở trước gương, bội mặt lớp kem dưỡng da, cũng đánh tiếp lớp phấn phủ, như vậy thoạt nhìn cũng có tinh thần chút, mẹ sắp về nhà đến nơi, muốn cho mẹ thấy tốt nhất.

      “Tiểu thư, làm thế nào vậy? Em cảm thấy nay càng ngày càng đẹp, xem, da của đẹp như có thể vắt ra nước, tóc của , chất tóc tốt như vậy, có thiệt nhiều nam sinh rất thích nữ sinh có đầu tóc dài phiêu dật đấy.” Tiểu Thiến vừa giúp làm tóc vừa .

      “Xinh đẹp có ích lợi gì, con thể chỉ dựa vào xinh đẹp, tốt nhất có thể có năng lực lớn mạnh.” Hải Nhạc thở dài hơi .

      “Mẹ em thượng đế cho ta bao nhiêu, lấy bấy nhiêu, tiểu thư, bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa lại thông minh như vậy, em lo lắng tương lai tìm thấy nam sinh xứng đôi với đâu.” Tiểu Thiến .

      Lúc này, cạnh cửa đột nhiên truyền đến trận cười lạnh.

      Hải Nhạc cần quay đầu lại cũng biết là ai đến.

      Mà Tiểu Thiến sợ tới mức chiếc lược trong tay cũng rơi xuống đất, bé vội vàng thối lui sang bên, ấp úng: “Thiếu gia, tiểu thư còn chưa chuẩn bị xong, tôi nghĩ giúp nhanh hơn chút, cho nên giúp chải tóc.”

      Tuy trong nhà lão gia lớn nhất, nhưng mọi người sợ nhất là thiếu gia, chỉ cần cẩn thận đắc tội thiếu gia lần, cũng đừng mơ tiếp tục ở lại Tạ gia, những nữ giúp việc của Tạ gia và người hầu nhà khác cùng tán gẫu tám chuyện, biết rằng đãi ngộ ở Tạ gia là tốt nhất, cho nên ai muốn rời khỏi Tạ gia.

      “Tiểu Thiến, em xuống trước .” Hải Nhạc .

      Tiểu Thiến giống như được lệnh đặc xá, vội vàng rời khỏi phòng .

      “Tôi lập tức xong ngay.” Hải Nhạc cúi người lấy cây lược rơi mặt đất, ngờ lại bị Tạ Thư Dật cước dẫm chiếc lược, giật mình ngẩng đầu nhìn .

      Mà Tạ Thư Dật cúi đầu nhìn xuống, cũng là cảnh xuân trước ngực Hải Nhạc mảng lớn trắng noãn, ánh mắt thâm trầm xuống.

      Tạ Hải Nhạc phát ánh mắt của bất thiện, trong lòng lộp bộp rơi xuống, vội vàng ngồi thẳng lên che trước ngực lại, che đậy thối lui đến bên cạnh chiếc gương, cầm lấy cây lược cuốn chải sơ đầu, khi nàng nhìn vào gương, phát Tạ Thư Dật vẫn ở sau lưng nhìn chớp mắt, tâm hoảng ý loạn cúi đầu, vì sao Tạ Thư Dật tại luôn thích dùng loại vẻ mặt này nhìn .

      Khi giơ tay lên chải đầu vạt áo bị nâng lên, lộ ra cặp đùi thon dài trắng noãn, cảnh tượng như vậy, đột nhiên làm cho tâm Tạ Thư Dật xẹt qua luồng cảm giác hiểu vì sao, lại cảm giác mình có loại xúc động muốn vuốt ve thứ trắng trẻo xinh xắn kia.

      Chỉ là tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch mà thôi, có cái gì xem chứ! thầm chửi mình.

      Vốn nghĩ dùng câu Tiểu Thiến lúc nãy, tìm thấy nam sinh xứng đôi với , châm chọc ta xuống, nhưng, ra miệng lại trở thành: “Nhanh chút, máy bay đến đúng giờ.”

      bị làm sao vậy? Tại sao cái miệng nghe chỉ đạo chuyện? Tạ Thư Dật chán nản tự hỏi.

      “Nha.” Tạ Hải Nhạc vội vàng chải thêm vài đường lược, đến tủ quần áo phía trước lấy ra quần áo khác, nhìn Tạ Thư Dật cái, kỳ quái, vì sao còn chưa , thấy vẫn có ý định rời , đành phải vào phòng tắm cầm quần áo thay lại, cũng thuận tiện chải đầu cột tóc đuôi ngựa.

      Lại mở cửa phòng tắm ra, Tạ Thư Dật ngẩn người liếc cái, cũng gì.

      “Có thể rồi.” thấp giọng .

      Mà Tạ Thư Dật cũng yên lặng xoay người rời .

      Tạ Hải Nhạc theo sau , buồn bực lúc này dường như thực im lặng, lúc nãy điệu cười lạnh cùng hành động dẫm lược của , còn tưởng rằng hồi mưa gió táp lại đây, ngờ có gì cả.

      Tài xế chở hai người tới sân bay rất nhanh, hai người xuống xe tới cửa đến của sân bay, chờ cha mẹ xuất .

      Tạ Hải Nhạc còn chưa dừng lại, đột nhiên, ở trong đám đông đột nhiên nghe được có người kêu: “Thư Dật! Hải Nhạc!”

      ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy Hứa Chí Ngạn nắm tay em của mình Hứa Nhã Nghiên cười khanh khách về phía và Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật kinh ngạc hỏi Hứa Chí Ngạn: “Chí Ngạn, sao cậu lại ở chỗ này?”

      “Cậu nhớ? Cha mẹ chúng ta cha mẹ hẹn nhau cùng du lịch, trở về, bọn họ đương nhiên cũng cùng trở về rồi, bất quá, tớ ngờ cậu đón bọn họ đâu, em tớ lại cậu có thể đến, ngờ, là nó đoán trúng, đúng là đụng phải cậu, người em, cậu phải thích nhất đón đưa người ta sao?” Hứa Chí Ngạn cười .

      “Nga, tớ quên mất, dù sao cũng là chủ nhật, ở trong nhà cũng có việc gì làm.” Tạ Thư Dật .

      “Di, Nhã Nghiên, khi thấy Thư Dật, lúc nào cũng quấn quít lấy hỏi Thư Dật ca ca dài Thư Dật ca ca ngắn làm sao, mà sao khi thấy rồi, lại dám gọi người đây?” Hứa Chí Ngạn với muội muội.Nhã Nghiên đứng bên cạnh Hứa Chí Ngạn, phút chốc khuôn mặt ửng đỏ, nén giận với ca ca: “Người ta nào có a? chỉ lung tung!” Sau đó, chuyển hướng sang Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc, ngọt ngào , “Chào Thư Dật, chào Hải Nhạc muội muội.”

      Hải Nhạc mỉm cười gật gật đầu: “Chào Hứa tỷ tỷ.”

      Nghe Hứa Nhã Nghiên chỉ lớn hơn hai tháng, ở Thần Phong, Hứa Nhã Nghiên vì có dáng người xinh đẹp, thành tích học tập cao, gia thế cũng tốt, ở Thần Phong rất có sức ảnh hưởng, bằng hữu theo đoàn, giống , luôn độc lai độc vãng, cho nên, khi nghe mình cũng bị bầu thành Thần Phong đệ nhị đại mỹ nữ, Hải Nhạc vô cùng kinh ngạc, vẫn cho là mình rất đáng chú ý rồi, nghĩ tới, lại bị bầu thành đệ nhị đại tá hoa.

      “Nhã Nghiên, càng ngày càng đẹp.” Tạ Thư Dật cười cười .

      Hải Nhạc rất ít nhìn thấy Tạ Thư Dật tươi cười, khỏi nhìn nhiều chút, kỳ cười rộ lên, cũng rất tao nhã, người có thể làm cho cười, nhiều lắm đâu.

      “Người ta nào có? Phải Thư Dật, càng ngày càng có sức quyến rũ.” Hứa Nhã Nghiên mặt ửng đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng.

      Hải Nhạc khỏi lại liếc mắt nhìn Hứa Nhã Nghiên cái, nhìn thấy vẻ mặt tiểu nữ nhi mềm mại đáng , cảm thấy có chút buồn bã, Hứa Nhã Nghiên, là thiên chi kiều nữ chân chính, đến cả Tạ Thư Dật, cũng keo kiệt cho ấy nụ cười ấm áp. , tính là cái gì đây? Vịt con xấu xí cũng có ngày có thể biến thành thiên nga trắng, nhưng còn , chỉ sợ ngay cả vịt con xấu xí cũng phải nốt.

      Lúc này, Hứa Chí Ngạn lại : “Hải Nhạc, tay em, khá hơn chút nào ?”

      Hải Nhạc thấy mình bị gọi tên, ngẩng đầu, cười cười với Hứa Chí Ngạn: “Chút thương tích ấy mà, có gì đáng ngại.”

      Ánh mắt Tạ Thư Dật ở người Hứa Chí Ngạn và Hải Nhạc đổi tới đổi lui, cau mày chặt.

      Nhìn thấy Hải Nhạc mỉm cười với Hứa Chí Ngạn, trong lòng tự nhiên khó chịu như nuốt con ruồi bọ, rất ít thấy côcười, ở trước mặt , vẫn luôn là mặt vô biểu tình, luôn bộ trầm lặng như nữ tu sĩ, nghĩ Hải Nhạc khi cười rộ lên, cả khuôn mặt đều bừng sáng, cái loại ánh sáng này, cho tới bây giờ chưa từng thấy được, trong lòng , đột nhiên có chút phiền chán vì sao.

      “Tay em, là bị chuyện gì?” Tạ Thư Dật lạnh lùng hỏi Hải Nhạc.

      có gì.” Nụ cười mặt Hải Nhạc biến mất, thản nhiên trả lời Tạ Thư Dật.

      “Nga, là ngày hôm qua tớ xin nghỉ bệnh giúp em tớ, cẩn thận làm em ấy ngã, khiến tay em ấy bị thương.” Thấy Tạ Thư Dật đột nhiên có chút mất hứng, tự động đứng ra giải vây giúp Hải Nhạc.

      Tạ Thư Dật để ý tới , hung ác hỏi Hải Nhạc: “Vì sao với ?”

      Hải Nhạc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Em là cái gì với ? Chuyện này với , có quan trọng hay ?” Hải Nhạc lớn, nhưng, tất cả mọi người đều nghe được ý tứ của .

      “Em” Tạ Thư Dật hừ mũi cái, có chút tức giận, “ chỉ biểu đạt quan tâm chút!”

      “Tôi mới cần quan tâm giả dối như vậy!” Tạ Hải Nhạc thầm trong lòng.

      “Cảm ơn hai quan tâm, em , có việc gì.” muốn diễn trò, tôi còn phải phối hợp cùng chứ.

      Tạ Thư Dật hung tợn nhìn , xem ra, ta càng ngày càng khó nắm trong tay, tiểu nương rụt rè nhút nhát kia, từ khi nào trở nên vân đạm phong khinh như vậy, hai ba câu có thể đuổi rớt ?

      Nhưng, lời ta , tìm sơ hở ra, chỉ có thể hung tợn nhìn .

      Hứa Nhã Nghiên tò mò nhìn đôi huynh muội kỳ quái này, Thư Dật ca ca biểu lộ quan tâm với Tạ Hải Nhạc, vì sao Hải Nhạc lại lĩnh tình chứ?

      Mà Hứa Chí Ngạn biết quan hệ em này, vì Hải Nhạc mà đổ mồ hôi, nhanh trí chút, : “Thư Dật, hình như bác trai và bác sắp ra.”

      Tạ Thư Dật thu liễm vẻ mặt của mình chút, ánh mắt từ người Tạ Hải Nhạc, chuyển đến lối ra.

      Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, thấy cha và mẹ Hải Nhạc ra, mà song song chuyện trò vui vẻ với bọn họ, đúng là cha mẹ Hứa Chí Ngạn.

      “Mẹ, cha.” Hứa Nhã Nghiên cao hứng vẫy tay giống như cha mẹ.

      Đám người lớn phát ra bọn , khoái trá bước nhanh về phía bọn họ.

      Lúc này, Tạ Thư Dật đột nhiên kéo tay Hải Nhạc, tới chỗ cha mẹ.

      Hải Nhạc hoảng sợ, thầm nghĩ giãy tay ra, nhưng Tạ Thư Dật ngoảnh mặt làm ngơ kéo lập tức về phía trước.

      “Tạ Thư Dật, rốt cuộc muốn làm cái gì?” Hải Nhạc thấp giọng giận dữ hỏi , dưới chân đành phải theo sát từng sải bước của .

      “Nga, biểu chút quan hệ em tốt của chúng ta a, cũng tốt để cho cha tôi mẹ yên tâm a, thấy hai người chúng ta chung đụng được tốt như vậy, trong lòng bọn họ hẳn là rất vui mừng cho xem.” Tạ Thư Dật cũng thấp giọng trả lời, trong giọng chứa đắc ý.

      hiểm tiểu nhân.” Hải Nhạc nhịn được chửi thành tiếng.

      mới biết sao?” Tạ Thư Dật lơ đễnh, thích cảm giác mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay , nhìn thấy Tạ Hải Nhạc bị bị động, tâm tình của lại bắt đầu tốt.

      “Tiểu công chúa, tiểu hoàng tử, ngờ các con lại tới đón chúng ta, là ra ngoài dự đoán của ta a.” Tạ ba ba nhìn thấy hai em thân thiết như thế, mặt lộ vui mừng.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 11: Thân Càng thêm Thân

      Mẹ Hải Nhạc tiến lên bước, ôm Hải Nhạc vào trong ngực.

      “Con ngoan của mẹ, để cho mẹ nhìn chút, tháng gặp, mẹ rất nhớ con a.” Mẹ Hải Nhạc thương hôn má con , “Hình như con gầy phải?”

      Trong lòng Hải Nhạc thập phần khổ sở, rất nhiều lời muốn với mẹ lại thể ra khỏi miệng, chỉ có thể ôm chặt lấy mẹ muốn buông tay, tham luyến hơi thở ấm áp người mẹ, có thể tìm thấy cảm giác an toàn và ỷ lại.

      “Dì, Nhạc Nhạc vô cùng nhớ người, mới gầy như vậy.” Tạ Thư Dật cười hì hì .

      “Phải ? Em rất nhớ dì phải ? Thư Dật, em còn , còn là đứa nhóc chưa trưởng thành, con nên chiếu cố nó nhiều hơn a.” Mẹ Hải Nhạc cũng cười với Tạ Thư Dật.

      “Con .” Tạ Thư Dật gật gật đầu.

      Tạ ba ba nhìn màn ấm áp như thế, trong lòng vô cùng vui mừng a, khỏi đưa tay kéo ái thê qua, với bà: “ mà, Thư Dật tất nhiên chiếu cố em , em xem nó thương em nó bao nhiêu a, sợ nó bị người khác xô đẩy, lúc nào cũng nắm bàn tay bé của Hải Nhạc, em còn lo lắng cái gì?”

      Mẹ Hải Nhạc oán trách liếc cái, : “Em cũng em lo lắng cái gì a, em chỉ nghĩ, em và chưa từng xa nhà lâu như vậy, sợ bọn quen a, tại xem ra, là em lo lắng quá mức.”

      Bốn người Hứa gia vẻ mặt tươi cười nhìn bốn người Tạ gia.

      Tạ Thư Dật lễ phép chào hỏi: “Chào , chú.”

      Tạ Hải Nhạc cũng như vẹt theo: “Chào , chú.”

      Hứa ba ba sang sảng: “Chào Thư Dật, chào Hải Nhạc, lâu gặp Thư Dật, càng thêm ngọc thụ lâm phong, là có tác phong của cha con a, mà Hải Nhạc cũng càng ngày càng xinh đẹp, lớn lên chắc chắn là đại mỹ nhân a, Trường Viên, xem con trai con nhà , đều tốt đều ngoan, tôi hâm mộ a.”

      “Bản thân nhà mình có, còn phải hâm mộ tôi sao? Đừng giả mù sa mưa (1).” Tạ ba ba cười .

      Hứa phu nhân nhìn con bên cạnh, mỉm cười : “Ba nó à, thích Thư Dật như vậy, bằng hứa gả con chúng ta cho Thư Dật , để biến thành phần nhà ta, Trường Viên, Nhã Nghiên nhà em, so với Hải Nhạc nhà , cũng kém nga, cho Nhã Nghiên nhà em làm con dâu của , cũng thiệt nha.”

      Tạ ba ba cười lên ha hả: “Tốt a tốt a, chúng ta có thể tới cái gọi là thân càng thêm thân a.” đưa mắt nhìn Hứa Nhã Nghiên đứng bên người mẹ thẹn thùng và kinh hỉ cái, lại nhìn Hứa Chí Ngạn cái, sau đó, lại ngắm đến người Hải Nhạc, vừa cười, : “Tổ Diệu a, phát Chí Ngạn nhà em cũng rất được, cho ta làm con rể thấy thế nào? Hải Nhạc nhà , coi vậy cũng là mỹ nhân tuyệt sắc khó gặp a, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi a, thế nào? Chúng ta cái này kêu là kết thân lại càng thêm thân nữa!”

      Hứa ba ba và Hứa mẹ hai người liếc nhau cái, cũng phá ra cười.

      Hứa mẹ cười : “Phải, sai a, em cũng thích Hải Nhạc nhà , vừa nhu thuận, học hành lại giỏi, xinh xắn lại ôn nhu, vô cùng xứng với Chí Ngạn nhà em, thể tốt hơn, chúng ta đây quyết định như vậy a, Nhã Nghiên nhà em hứa cho Thư Dật nhà , Hải Nhạc nhà hứa cho Chí Ngạn nhà em, quyết định như vậy a! Ông thông gia, bà thông gia, chúng ta cứ quyết định vậy !”

      Nghe người lớn xong, đến phiên Hứa Chí Ngạn vừa mừng vừa sợ, mặt cũng ửng đỏ, ngại ngùng nhìn Tạ Hải Nhạc cười dứt. (mỹ nam thẹn thùng aaaaa)

      Mặt Tạ Hải Nhạc, cũng nóng bừng đỏ lên, phải vì thẹn thùng, mà là vì lúng túng khó xử, thích người lớn vui đùa kiểu này, điều này làm cho có cảm giác như bị gài bẫy, bị Tạ Thư Dật sắp xếp đủ phiền, mà mấy người lớn miệng rộng này, còn trêu ghẹo như thế! Trong lòng có chút tức giận, nhưng mà, lại thể biểu mặt, đành phải cúi đầu, nhìn bất cứ kẻ nào, bao gồm cả mẹ của mình.

      Mà Tạ Thư Dật mặt đổi sắc nhìn , thấy mặt đỏ lên, trong lòng lại có chút tức giận, chẳng lẽ, ta cũng thích Hứa Chí Ngạn sao? Hừ, chim sẻ cũng muốn biến phượng hoàng a? Cũng nhìn lại bản thân mình có bao nhiêu sức nặng, ràng người lớn là đùa, nàng, vậy mà lại tưởng , ràng là đứa ngốc! Mà , cũng để cho vọng tưởng của ta thực được!

      Mấy câu vui đùa nửa nửa giả của đám người lớn, Hải Nhạc lẫn Tạ Thư Dật đều để trong lòng, mà hai huynh muội Hứa gia, lại cực kỳ cho là , trong lòng bọn họ, vốn vô cùng mến Thư Dật với Hải Nhạc, mà lại có thể được các cha mẹ cho phép, bọn họ hoàn toàn có thể công khai xuất bên người Thư Dật cùng Hải Nhạc rồi.

      Đám người lớn biết mấy lời đùa vui của mình, lại giúp bốn vị thiếu nam thiếu nữ kia chôn xuống quả bom vô hình, cuối cùng, khi quả bom này bùng nổ, làm cho có vài người phải tan xương nát thịt!

      Hải Nhạc cao hứng mẹ rốt cục về nhà, có nghĩa là lại có cuộc sống thoải mái thời gian, dưới mí mắt của người lớn, Tạ Thư Dật cũng phải có chút cố kỵ, cho dù muốn khi dễ , cũng thể biểu trắng trợn như trước nữa.

      Hải Nhạc cùng cả nhà thoạt nhìn hoà thuận vui vẻ, ngồi bên bàn ăn cơm chiều, tuy ngủ , ăn , nhưng, trong nhà bọn họ bao giờ tồn tại loại tình huống này, bữa tối là thời điểm khí sinh động nhất ở Tạ gia, Tạ ba ba thích nhất là tìm Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc chuyện, để có thể tăng cường cùng con trai con bồi dưỡng tình cảm, cũng chỉ có thời gian bữa tối, mọi người mới tụ cùng chỗ, bình thường, và ái thê cũng rất nhiều việc, công ty cả đống chuyện lớn chờ bọn họ giải quyết, hai người người quản lý hành chính, người quản lý tài vụ, mẹ Hải Nhạc lại là thạc sĩ trường kinh tế tài chính liên kết quốc tế vụ Trường Xuân, chuyên nghiệp cùng bản chức nhọt gáy, bà làm cái gì cũng đều tốt đẹp, vốn, các phu nhân thượng lưu bình thường, đều đứng trong nhà giúp chồng dạy con, sống cuộc sống “làm phu nhân” xa xỉ, nhàn rỗi hẹn hò bạn bè đánh bài hoặc shopping với spa, nhưng Tạ Trường Viên lại đồng ý cho ái thê ra sân khấu giúp đỡ nghiệp của ông, làm trợ thủ đắc lực cho ông, hai người song kiếm hợp bích, đưa tập đoàn Tạ thị càng lăn càng lớn, hai người trở thành phu thê điển hình khó gặp trong giới kinh doanh cùng xã hội thượng lưu, mọi người đều khen ngợi mẹ Hải Nhạc mẹ có số vượng phu, có lẽ, là vì tài cán của chính bà, có lẽ cũng bởi vì tiếng đồn vượng phu, Tạ ba ba đối với bà vô cùng thương và kính trọng.

      Chương 12 : Mary, Ngũ Châu?

      “Đúng rồi, Hải Nhạc, sắp có kỳ thi chuyển cấp, con xem qua danh sách các trường cao trung chưa? Có trường nào vừa ý ?” Tạ ba ba hỏi

      “Con” Hải Nhạc suy nghĩ chút, thận trọng , “ ba , con nghĩ vào trường cao trung nữ Mary, nơi đó chất lượng dạy học và điều kiện vật chất đều là tốt nhất trong các trường quốc trung.”

      Mấu chốt nhất là có thể rời xa nhà, lại có thể ở ký túc xá, hoàn toàn cần về nhà.

      “Quốc trung nữ Mary? Ngô, tồi, con có nắm chắc ?” Tạ ba ba .

      “Con cố hết sức.” Hải Nhạc .

      “Hải Nhạc, mặc kệ con học trường nào, bài vở mặc dù trọng yếu, nhưng mà, mẹ hi vọng nhất là con có thể học vui vẻ.” Mẹ Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật vẫn gì đột nhiên mở miệng: “Dù là trường quốc trung nữ, có thể so sánh với khoa dự bị đại học Ngũ Châu sao? Giả như em muốn chất lượng dạy học với điều kiện vật chất, chọn Ngũ Châu , có trường nào có thể so sánh với Ngũ Châu của đâu.”

      “Cũng được a, sao chúng ta lại nghĩ tới Ngũ Châu nhỉ?” Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc trăm miệng lời .

      Lòng Tạ Hải Nhạc hoàn toàn chìm đến đáy nước, cần, cần Ngũ Châu! muốn vào Mary!

      “ ba, mẹ, con muốn vào Ngũ Châu, con muốn vào Mary.” Mặt Tạ Hải Nhạc tái nhợt như tờ giấy, .

      Tạ Thư Dật cười hơi hơi nhìn : “Muội muội thân ái, ai cũng đều chọn Ngũ Châu, em cần là ngoại lệ, em thành tích ưu tú như thế, nghĩ, vào Ngũ Châu là hoàn toàn có vấn đề gì, lại , ở Ngũ Châu, càng có thể với em chiếu cố lẫn nhau nữa.”

      mỉm cười, ở trong mắt Tạ Hải Nhạc, lại giống như kim châm nhúng độc, đâm sâu vào người Tạ Hải Nhạc phát đau, thân thể cũng nhịn được run rẩy.

      Nếu cùng học cùng trường, còn có cái tự do gì đáng ? tuyệt đối giam cầm chặt chẽ trong ma chưởng của tớ!

      “Ai da, Thư Dật rất đúng, vẫn là Thư Dật nghĩ chu đáo a.” Tạ ba ba cười bí hiểm , “Tư Nguyên, em xem Thư Dật thương Hải Nhạc biết bao nhiêu, làm việc đều vì Hải Nhạc mà suy nghĩ a, xem, để cho Hải Nhạc vào Ngũ Châu học khoa dự bị đại học , em nghĩ sao?”

      “Em có ý kiến, Thư Dật chiếu cố muội muội đến như vậy, em mừng còn kịp.” Mẹ Hải Nhạc cũng cười .

      Con của bà thua kém bà chút nào, ngờ sau khi lớn lên, lại có thể quan hệ cùng Thư Dật tốt như vậy, có thể làm cho Thư Dật vì Hải Nhạc mà lo lắng đến thế, bà nhất định phải để Nhạc Nhạc học ở đó.

      Tạ Hải Nhạc chết lặng nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai đến trời ghen người ghét của Tạ Thư Dật, muốn hắt bát canh trong tay lên mặt , rửa cái nụ cười tươi nhìn như chân thành kỳ lại chứa ác độc dã tâm kia, nhưng mà, cũng có dũng khí làm như vậy, đáy lòng vô cùng phẫn nộ làm cho đầu óc từng đợt mê muội, đột nhiên đứng lên, the thé : “, con Ngũ Châu, con chết cũng !”

      Nước mắt nhắm thẳng vành mắt tràn ra, nhưng, lại muốn rơi nước mắt ở trước mặt ba mẹ, đẩy ghế, xăm xăm bước nhanh chạy lên lầu, mở cửa phòng ngủ chạy vào rồi đóng sầm cửa lại.

      Để lại bàn ăn ba người hai mặt nhìn nhau.

      Chỉ có Tạ Thư Dật biết vì sao Hải Nhạc nổi giận, bất quá, xem bộ dạng hai vị đại nhân kia, “nổi lửa thêm dầu” có tác dụng lớn, Tạ Hải Nhạc, Ngũ Châu định rồi, trừ phi ta ra vẫn luôn áp bách khi dễ mới thoát nổi, nhưng, Tạ Hải Nhạc có lá gan đó, nhiều năm như vậy đều ra, tại, phỏng chừng cũng ra, Tạ Thư Dật thắng chắc rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :