1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 100 : Đòn Hiểm

      “Aiz, nếu vậy, để tớ gọi điện thoại cho ấy, bảo ấy đến quảng trường 101 gặp cậu được ? Ngay tại bên cạnh đài phun nước? Nếu ấy đến, tớ liền biến? Biết chưa?” Nhã Nghiên .

      “Được rồi, nhưng mà, ở nơi đó, có khi nào bị người ta nhận ra ?” Hải Nhạc có chút lo lắng.

      “Aiz, có đâu, cậu mang cái kính này vào, đảm bảo có ai nhận ra cậu hết.” Nhã Nghiên lấy từ trong bao ra cặp kính râm bự đưa cho Hải Nhạc.

      Hai người vừa vừa , bỗng, đột nhiên có chiếc xe lửa đỏ mang theo tiếng phanh chói tai, dừng ở phía trước hai người xa, lúc này, từ trong xe ra người đàn ông, sải bước về phía các .

      “Hứa Nghiên Nghiên, Diêu Nhạc Nhạc, lâu gặp.” Chính là Thường Hàn.

      Sắc mặt Nhã Nghiên đại biến, lập tức kéo Hải Nhạc quay đầu chạy.

      “Là Thường Hàn mà, tại sao chúng ta phải chạy?” Hải Nhạc hỏi.

      “Đừng hỏi.” Nhã Nghiên .

      Thường Hàn nhanh chóng chặn ở trước mặt các , đồng thời dùng sức cái kéo Nhã Nghiên qua.

      làm cái gì?” Nhã Nghiên tức giận đấm đá .

      Thường Hàn cười cười với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, xin lỗi, từ trường học theo đến đây, theo các em lâu, muốn tiếp tục theo nữa, muốn làm cho Nghiên Nghiên theo giúp trải qua ngày Valentine, yên tâm, phải bắt cóc đâu, chỉ cho mượn Nghiên Nghiên buổi tối thôi, đến lúc đó, đưa em ấy về nhà, em cần phải lo lắng.”

      “Buông ra! Buông ra! tên đại phôi đản này!” Nhã Nghiên liều mạng giãy dụa.

      Hải Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Thường Hàn khiêng Nhã Nghiên la lên cứu mạng , nhét vào trong xe.

      “Hải Nhạc, Hải Nhạc, trăm ngàn lần đừng để cho người nhà tớ biết tớ bị Thường Hàn mang , nếu , tớ chết đó! 555555 (huhuhu), buông ra!” Nhã Nghiên la lên với Hải Nhạc, sau đó gào thét Thường Hàn.

      “Nhạc Nhạc, em tìm nam sinh chia sẻ ngày Valentine ! Valentine của Hứa Nghiên Nghiên, là của rồi!” Thường Hàn cười ha hả với Hải Nhạc, sau đó, chiếc xe thể thao đỏ rực của ở trước mắt Hải Nhạc nghênh ngang rời .

      Ông trời ơi, Thường Hàn thích Nhã Nghiên? Hải Nhạc che miệng lại.

      Vậy phải làm sao bây giờ? có Nhã Nghiên ở bên cạnh nữa, phải làm sao bây giờ a?

      Bỗng nhiên, có người thở hổn hển chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Nhã Nghiên đâu? Nhã Nghiên đâu rồi?”

      Hải Nhạc hách nhất đại khiêu (hết hồn): “ Chí Ngạn, sao lại là ?”

      Hứa Chí Ngạn đỏ mặt.

      Chí Ngạn, làm sao lại ở chỗ này?” Hải Nhạc hỏi.

      khéo đến mức tình cờ gặp phải ấy ở trong này như vậy chứ? Ít nhất ấy biết Nhã Nghiên chung với .

      “Em cho biết trước, Nhã Nghiên đâu , cho em biết tại sao ở trong này.” Hứa Chí Ngạn đẩy mắt kiếng lên.

      “Ách…” Hải Nhạc nghĩ nghĩ, , “Cậu ấy hẹn hò với đứa con trai rồi.”

      thể nào? hẹn hò với đứa con trai? phải nó muốn thổ lộ với Thư Dật với em sao?” Hứa Chí Ngạn tin.

      Chí Ngạn! Làm sao biết?” Mặt Hải Nhạc lập tức đỏ bừng lên, khỏi lui về phía sau, sắc mặt lại từ từ chuyển trắng, “Nhã Nghiên cho à?”

      phải Nhã Nghiên đây là bí mật của mình với cậu ấy hai người thôi sao? Sao có thể cho Chí Ngạn chứ?

      Hải Nhạc xấu hổ xoay người bỏ chạy, Hứa Chí Ngạn đưa tay giữ lại: “ phải Nhã Nghiên cho biết, là vô tình nghe được điện thoại liên thông của em với nó, ngay tối qua, có lừa em, vô tình biết mà thôi.”

      Lúc ấy gần như bị cuộc điện thoại kia đả kích như ngũ lôi oanh đỉnh (sấm đánh bên tai), buổi tối đều hề ngủ. nghĩ rằng, có cơ hội, nghĩ rằng, trong khoảng thời gian ngắn Hải Nhạc thích ai, có thời gian làm cho thích ! thậm chí còn nghĩ thừa dịp ngày Valentine này, mới dốc sức mà theo đuổi Hải Nhạc, nhưng, tất cả hi vọng hoàn toàn biến thành ảo tưởng! Hải Nhạc, có người trong lòng! Người kia lại chính là Tạ Thư Dật! Hơn nữa, còn muốn lấy dũng khí thổ lộ với ta! Nên biết, Tạ Thư Dật cũng thích Hải Nhạc đó! Vậy bọn họ nhất định có thể ở cùng chỗ! Làm sao còn cơ hội nào cho Hứa Chí Ngạn nữa! đau khổ buổi tối thêm ngày Valentine, cho nên, khi Nhã Nghiên muốn chơi với Hải Nhạc, cũng gì, chỉ chờ hai bé từ trường học xuất phát, theo hai người các vòng vo cả ngày, nào là mua quần áo, nào là làm tóc, nào là trung tâm trang điểm, xem ra, Hải Nhạc quyết tâm phải thổ lộ với Tạ Thư Dật bằng mọi giá rồi, mang trái tim tan nát theo vòng vòng cả ngày, sau đó chờ xem Hải Nhạc Thư Dật hai người ôm chặt lấy nhau, để làm cho mình hoàn toàn chết tâm. Nhưng mà, cái nha đầu Nhã Nghiên kia, chạy đâu rồi? theo con trai hẹn hò rồi ư? Nha đầu kia, có khả năng trọng sắc khinh bạn như vậy ?

      “Hải Nhạc, em tin ư? Em tin? cần phải lừa em, tối hôm qua em có gọi điện thoại cho Nhã Nghiên hay em tự biết mà.” Hứa Chí Ngạn .

      Hải Nhạc đỏ bừng cả mặt gật gật đầu, quả thực, tối hôm qua gọi cú điện thoại, Hứa Chí Ngạn có thể nghe được, huhuhu xấu hổ a.

      Hứa Chí Ngạn cười chua xót: “Kỳ , Nhã Nghiên cũng thích Thư Dật, biết em có biết .”

      “Em biết.” Hải Nhạc gật đầu.

      “Nhưng, nó lại đồng ý giúp em theo đuổi người mà nó thích, người Hứa gia bọn , đều rất ngốc.” Hứa Chí Ngạn lắc đầu cười khổ.

      xin lỗi, có phải cảm thấy em rất ích kỷ ?” Hải Nhạc cắn môi .

      , hề cảm thấy như vậy, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ là, có vài tình , nhất định được đáp lại, giả như được đáp lại, vậy cứ gửi lời chúc phúc , … cũng ủng hộ em thổ lộ với Thư Dật.”

      Hứa Chí Ngạn vất vả mới ra hết những lời muốn , thầm cười khổ trong lòng, phải thể hơi vĩ đại quá rồi đấy chứ? (He! Kết rồi đấy)

      Chí Ngạn…” Hải Nhạc nhìn rung động, Hứa Chí Ngạn từng thổ lộ với , chỉ là, bị cự tuyệt, bởi vì, đối với , có tình nam nữ, chỉ ỷ lại vào giống như ỷ lại lớn mà thôi, so với Tạ Thư Dật này là hai, còn bằng Chí Ngạn mới là người nhận định, cẩn thận chăm sóc , quan tâm , nhưng… chỉ có thể xem như trai.

      “Aiz, tình , tình , đối với vài người mà , là ngọt ngào, đối với vài người khác, lại là thống khổ vô hạn.”

      “Cám ơn , Chí Ngạn.” Hải Nhạc xúc động , bởi vì trong lòng cảm động, hốc mắt cũng hơi ươn ướt.

      “Aiz, Hải Nhạc, em phải cố lên nga!” Hứa Chí Ngạn giơ tay hình chữ V thắng lợi với , “Yên tâm , tình cảm của dành cho em, chậm rãi chuyển hóa nó thành loại tình bạn, loại tình thân, giống như trai đối với em , đứng ở sau lưng em vĩnh viễn cổ vũ cho em, em cần bận tâm đến đâu.”

      Chí Ngạn, rất cảm ơn , em làm người em thứ hai của , vĩnh viễn trai em.” Hải Nhạc cảm động ôm Chí Ngạn cái.

      Chí Ngạn vỗ vỗ bả vai : “Có muốn cùng em ? có thể với em, cổ vũ cho em.”

      “Nhưng mà, lúc nãy em với Nhã Nghiên bàn, cậu ấy gọi điện giùm em, nhắn đến quảng trường 101.” Hải Nhạc .

      Chí Ngạn bấm số Nhã Nghiên, tắt máy.

      “Nha đầu kia, sao lại tắt điện thoại chứ? hứa với em rồi, aiz.” Chí Ngạn .

      Trong lòng Hải Nhạc hiểu , phỏng chừng điện thoại của Nhã Nghiên bị người nào đó đoạt cũng chừng, aiz, cái tên Trình Giảo Kim Thường Hàn đáng chết này.

      “Em có biết Thư Dật ở đâu ? Bằng , gọi điện thoại cho ?” Chí Ngạn .

      “Hình như với chị hai em ở đảo tình nhân phải.” Hải Nhạc buồn bã .

      “Cái gì? và chị em ở đảo tình nhân? Sao thế, sao lại mang chị em đảo tình nhân ăn tối chứ? … có chút hiểu nổi.” Chí Ngạn .

      quen với chị hai em.” Hải Nhạc .

      Chí Ngạn đưa tay ôm trán, “ thể nào? Cho tới bây giờ đều có nghe Thư Dật chuyện và quen với chị em gì hết mà? Đây là xảy ra chuyện gì a? Vậy… em còn muốn thổ lộ à?”

      Thếy Hứa Chí Ngạn như vậy, Hải Nhạc trở nên nhát gan lại lần nữa, “ muốn là… được sao? Nhưng mà, Nhã Nghiên sao hết , em chỉ muốn ra thôi, Tạ Thư Dật lựa chọn như thế nào, là chuyện của , chị em cũng thể trách gì em được.”

      Hứa Chí Ngạn thở dài hơi, : “Được, được, như vậy , chúng ta trực tiếp đến đảo tình nhân .”

      “Trực tiếp đảo tình nhân? phải chị em biết em thổ lộ với sao?” Hải Nhạc kinh hoảng .

      “Có đôi khi, với vài người, cần vài phép khích tướng mới được! với em, chừng đem đến cho em hiệu quả thể tưởng được.” Hứa Chí Ngạn mỉm cười .

      “Nhưng mà, em sợ hiểu lầm a.” Hải Nhạc ngượng ngùng .

      “Muốn làm cho hiểu lầm mà.” Hứa Chí Ngạn , “Giả như, nếu như thích em, hôm nay là ngày đặc biệt, nếu thấy em ở cùng chỗ với , em cũng khỏi cần thổ lộ, nhào đầu về phía trước rồi, a, hiểu nhất.”

      vậy chăng? vậy chăng?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ.

      “Giống như chơi cờ vậy, cũng phải dùng chiêu hiểm, mới có thể chiến thắng vì bất ngờ, Hải Nhạc, chính là đòn hiểm mà em có thể vận dụng kia, em cứ thử xem , vừa vặn, có đặt chỗ bên đảo tình nhân bên kia rồi.” Hứa Chí Ngạn .

      Aiz, vốn là muốn hẹn Hải Nhạc ăn cơm , sớm vị trí tốt nhất đảo tình nhân, Hải Nhạc muốn thổ lộ với Thư Dật, tưởng rằng bàn đặt vô dụng rồi, ngờ, vẫn có tác dụng, Tạ Thư Dật cũng ở đảo tình nhân! Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại có thể cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, cho dù phải xuất phát từ tình , cũng đủ hài lòng, tình muốn giúp Hải Nhạc, thích mà thích Tạ Thư Dật, nếu vậy, rời khỏi trận đấu này, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc, cũng đều vì mà vui.

      “Ân.” Hải Nhạc dùng sức gật đầu, “ rất cám ơn Chí Ngạn.”

      Khi hai người xuất tầng cao nhất nhà hàng quay xung quanh đảo tình nhân kia, nhân viên nhà hàng cung kính dẫn Hải Nhạc và Chí Ngạn đến vị trí bọn họ đặt.

      Từ rất xa Hải Nhạc thấy được Tạ Thư Dật cùng chị hai, lòng của , nhấc lên cao, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Chí Ngạn thấy căng thẳng đến trắng bệch cả mặt, nhàng giữ chặt tay , : “Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, có ở đây, giúp em.”

      Tạ Thư Dật vốn nhàm chán cắt bít tết, miễn cưỡng nghe Hải Hoan chuyện, , câu cũng có nghe lọt, trong đầu của , nghĩ đến bóng dáng khác, giờ phút này, ở nơi nào? Có phải hẹn hò với tên nào đó hay ? hi vọng rằng người ngồi đối diện với tớ là biết bao…

      “Hứa thiếu gia, đây là vị trí ngài đặt.”

      “Cám ơn.”

      Tạ Thư Dật chìm trong tưởng niệm, đột nhiên nghe được tiếng giọng nhu hòa tiếng cám ơn, chấn động cả người, khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngay tại chiếc bàn trống kế phía trước, Hứa Chí Ngạn kéo cái ghế ra, ngồi xuống chính là kia, vậy mà lại là ai đó vừa mới nhớ! Chết tiệt, ngồi vào đối diện rồi! Nhưng, cũng cách cái bàn, do người đàn ông khác kéo ghế ra cho ! Máu toàn thân , tựa hồ cũng chảy ngược, Tạ Thư Dật nắm chặt dao nĩa trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm!

      Chương 100 : Đòn Hiểm

      “Aiz, nếu vậy, để tớ gọi điện thoại cho ấy, bảo ấy đến quảng trường 101 gặp cậu được ? Ngay tại bên cạnh đài phun nước? Nếu ấy đến, tớ liền biến? Biết chưa?” Nhã Nghiên .

      “Được rồi, nhưng mà, ở nơi đó, có khi nào bị người ta nhận ra ?” Hải Nhạc có chút lo lắng.

      “Aiz, có đâu, cậu mang cái kính này vào, đảm bảo có ai nhận ra cậu hết.” Nhã Nghiên lấy từ trong bao ra cặp kính râm bự đưa cho Hải Nhạc.

      Hai người vừa vừa , bỗng, đột nhiên có chiếc xe lửa đỏ mang theo tiếng phanh chói tai, dừng ở phía trước hai người xa, lúc này, từ trong xe ra người đàn ông, sải bước về phía các .

      “Hứa Nghiên Nghiên, Diêu Nhạc Nhạc, lâu gặp.” Chính là Thường Hàn.

      Sắc mặt Nhã Nghiên đại biến, lập tức kéo Hải Nhạc quay đầu chạy.

      “Là Thường Hàn mà, tại sao chúng ta phải chạy?” Hải Nhạc hỏi.

      “Đừng hỏi.” Nhã Nghiên .

      Thường Hàn nhanh chóng chặn ở trước mặt các , đồng thời dùng sức cái kéo Nhã Nghiên qua.

      làm cái gì?” Nhã Nghiên tức giận đấm đá .

      Thường Hàn cười cười với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, xin lỗi, từ trường học theo đến đây, theo các em lâu, muốn tiếp tục theo nữa, muốn làm cho Nghiên Nghiên theo giúp trải qua ngày Valentine, yên tâm, phải bắt cóc đâu, chỉ cho mượn Nghiên Nghiên buổi tối thôi, đến lúc đó, đưa em ấy về nhà, em cần phải lo lắng.”

      “Buông ra! Buông ra! tên đại phôi đản này!” Nhã Nghiên liều mạng giãy dụa.

      Hải Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Thường Hàn khiêng Nhã Nghiên la lên cứu mạng , nhét vào trong xe.

      “Hải Nhạc, Hải Nhạc, trăm ngàn lần đừng để cho người nhà tớ biết tớ bị Thường Hàn mang , nếu , tớ chết đó! 555555 (huhuhu), buông ra!” Nhã Nghiên la lên với Hải Nhạc, sau đó gào thét Thường Hàn.

      “Nhạc Nhạc, em tìm nam sinh chia sẻ ngày Valentine ! Valentine của Hứa Nghiên Nghiên, là của rồi!” Thường Hàn cười ha hả với Hải Nhạc, sau đó, chiếc xe thể thao đỏ rực của ở trước mắt Hải Nhạc nghênh ngang rời .

      Ông trời ơi, Thường Hàn thích Nhã Nghiên? Hải Nhạc che miệng lại.

      Vậy phải làm sao bây giờ? có Nhã Nghiên ở bên cạnh nữa, phải làm sao bây giờ a?

      Bỗng nhiên, có người thở hổn hển chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Nhã Nghiên đâu? Nhã Nghiên đâu rồi?”

      Hải Nhạc hách nhất đại khiêu (hết hồn): “ Chí Ngạn, sao lại là ?”

      Hứa Chí Ngạn đỏ mặt.

      Chí Ngạn, làm sao lại ở chỗ này?” Hải Nhạc hỏi.

      khéo đến mức tình cờ gặp phải ấy ở trong này như vậy chứ? Ít nhất ấy biết Nhã Nghiên chung với .

      “Em cho biết trước, Nhã Nghiên đâu , cho em biết tại sao ở trong này.” Hứa Chí Ngạn đẩy mắt kiếng lên.

      “Ách…” Hải Nhạc nghĩ nghĩ, , “Cậu ấy hẹn hò với đứa con trai rồi.”

      thể nào? hẹn hò với đứa con trai? phải nó muốn thổ lộ với Thư Dật với em sao?” Hứa Chí Ngạn tin.

      Chí Ngạn! Làm sao biết?” Mặt Hải Nhạc lập tức đỏ bừng lên, khỏi lui về phía sau, sắc mặt lại từ từ chuyển trắng, “Nhã Nghiên cho à?”

      phải Nhã Nghiên đây là bí mật của mình với cậu ấy hai người thôi sao? Sao có thể cho Chí Ngạn chứ?

      Hải Nhạc xấu hổ xoay người bỏ chạy, Hứa Chí Ngạn đưa tay giữ lại: “ phải Nhã Nghiên cho biết, là vô tình nghe được điện thoại liên thông của em với nó, ngay tối qua, có lừa em, vô tình biết mà thôi.”

      Lúc ấy gần như bị cuộc điện thoại kia đả kích như ngũ lôi oanh đỉnh (sấm đánh bên tai), buổi tối đều hề ngủ. nghĩ rằng, có cơ hội, nghĩ rằng, trong khoảng thời gian ngắn Hải Nhạc thích ai, có thời gian làm cho thích ! thậm chí còn nghĩ thừa dịp ngày Valentine này, mới dốc sức mà theo đuổi Hải Nhạc, nhưng, tất cả hi vọng hoàn toàn biến thành ảo tưởng! Hải Nhạc, có người trong lòng! Người kia lại chính là Tạ Thư Dật! Hơn nữa, còn muốn lấy dũng khí thổ lộ với ta! Nên biết, Tạ Thư Dật cũng thích Hải Nhạc đó! Vậy bọn họ nhất định có thể ở cùng chỗ! Làm sao còn cơ hội nào cho Hứa Chí Ngạn nữa! đau khổ buổi tối thêm ngày Valentine, cho nên, khi Nhã Nghiên muốn chơi với Hải Nhạc, cũng gì, chỉ chờ hai bé từ trường học xuất phát, theo hai người các vòng vo cả ngày, nào là mua quần áo, nào là làm tóc, nào là trung tâm trang điểm, xem ra, Hải Nhạc quyết tâm phải thổ lộ với Tạ Thư Dật bằng mọi giá rồi, mang trái tim tan nát theo vòng vòng cả ngày, sau đó chờ xem Hải Nhạc Thư Dật hai người ôm chặt lấy nhau, để làm cho mình hoàn toàn chết tâm. Nhưng mà, cái nha đầu Nhã Nghiên kia, chạy đâu rồi? theo con trai hẹn hò rồi ư? Nha đầu kia, có khả năng trọng sắc khinh bạn như vậy ?

      “Hải Nhạc, em tin ư? Em tin? cần phải lừa em, tối hôm qua em có gọi điện thoại cho Nhã Nghiên hay em tự biết mà.” Hứa Chí Ngạn .

      Hải Nhạc đỏ bừng cả mặt gật gật đầu, quả thực, tối hôm qua gọi cú điện thoại, Hứa Chí Ngạn có thể nghe được, huhuhu xấu hổ a.

      Hứa Chí Ngạn cười chua xót: “Kỳ , Nhã Nghiên cũng thích Thư Dật, biết em có biết .”

      “Em biết.” Hải Nhạc gật đầu.

      “Nhưng, nó lại đồng ý giúp em theo đuổi người mà nó thích, người Hứa gia bọn , đều rất ngốc.” Hứa Chí Ngạn lắc đầu cười khổ.

      xin lỗi, có phải cảm thấy em rất ích kỷ ?” Hải Nhạc cắn môi .

      , hề cảm thấy như vậy, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ là, có vài tình , nhất định được đáp lại, giả như được đáp lại, vậy cứ gửi lời chúc phúc , … cũng ủng hộ em thổ lộ với Thư Dật.”

      Hứa Chí Ngạn vất vả mới ra hết những lời muốn , thầm cười khổ trong lòng, phải thể hơi vĩ đại quá rồi đấy chứ? (He! Kết rồi đấy)

      Chí Ngạn…” Hải Nhạc nhìn rung động, Hứa Chí Ngạn từng thổ lộ với , chỉ là, bị cự tuyệt, bởi vì, đối với , có tình nam nữ, chỉ ỷ lại vào giống như ỷ lại lớn mà thôi, so với Tạ Thư Dật này là hai, còn bằng Chí Ngạn mới là người nhận định, cẩn thận chăm sóc , quan tâm , nhưng… chỉ có thể xem như trai.

      “Aiz, tình , tình , đối với vài người mà , là ngọt ngào, đối với vài người khác, lại là thống khổ vô hạn.”

      “Cám ơn , Chí Ngạn.” Hải Nhạc xúc động , bởi vì trong lòng cảm động, hốc mắt cũng hơi ươn ướt.

      “Aiz, Hải Nhạc, em phải cố lên nga!” Hứa Chí Ngạn giơ tay hình chữ V thắng lợi với , “Yên tâm , tình cảm của dành cho em, chậm rãi chuyển hóa nó thành loại tình bạn, loại tình thân, giống như trai đối với em , đứng ở sau lưng em vĩnh viễn cổ vũ cho em, em cần bận tâm đến đâu.”

      Chí Ngạn, rất cảm ơn , em làm người em thứ hai của , vĩnh viễn trai em.” Hải Nhạc cảm động ôm Chí Ngạn cái.

      Chí Ngạn vỗ vỗ bả vai : “Có muốn cùng em ? có thể với em, cổ vũ cho em.”

      “Nhưng mà, lúc nãy em với Nhã Nghiên bàn, cậu ấy gọi điện giùm em, nhắn đến quảng trường 101.” Hải Nhạc .

      Chí Ngạn bấm số Nhã Nghiên, tắt máy.

      “Nha đầu kia, sao lại tắt điện thoại chứ? hứa với em rồi, aiz.” Chí Ngạn .

      Trong lòng Hải Nhạc hiểu , phỏng chừng điện thoại của Nhã Nghiên bị người nào đó đoạt cũng chừng, aiz, cái tên Trình Giảo Kim Thường Hàn đáng chết này.

      “Em có biết Thư Dật ở đâu ? Bằng , gọi điện thoại cho ?” Chí Ngạn .

      “Hình như với chị hai em ở đảo tình nhân phải.” Hải Nhạc buồn bã .

      “Cái gì? và chị em ở đảo tình nhân? Sao thế, sao lại mang chị em đảo tình nhân ăn tối chứ? … có chút hiểu nổi.” Chí Ngạn .

      quen với chị hai em.” Hải Nhạc .

      Chí Ngạn đưa tay ôm trán, “ thể nào? Cho tới bây giờ đều có nghe Thư Dật chuyện và quen với chị em gì hết mà? Đây là xảy ra chuyện gì a? Vậy… em còn muốn thổ lộ à?”

      Thếy Hứa Chí Ngạn như vậy, Hải Nhạc trở nên nhát gan lại lần nữa, “ muốn là… được sao? Nhưng mà, Nhã Nghiên sao hết , em chỉ muốn ra thôi, Tạ Thư Dật lựa chọn như thế nào, là chuyện của , chị em cũng thể trách gì em được.”

      Hứa Chí Ngạn thở dài hơi, : “Được, được, như vậy , chúng ta trực tiếp đến đảo tình nhân .”

      “Trực tiếp đảo tình nhân? phải chị em biết em thổ lộ với sao?” Hải Nhạc kinh hoảng .

      “Có đôi khi, với vài người, cần vài phép khích tướng mới được! với em, chừng đem đến cho em hiệu quả thể tưởng được.” Hứa Chí Ngạn mỉm cười .

      “Nhưng mà, em sợ hiểu lầm a.” Hải Nhạc ngượng ngùng .

      “Muốn làm cho hiểu lầm mà.” Hứa Chí Ngạn , “Giả như, nếu như thích em, hôm nay là ngày đặc biệt, nếu thấy em ở cùng chỗ với , em cũng khỏi cần thổ lộ, nhào đầu về phía trước rồi, a, hiểu nhất.”

      vậy chăng? vậy chăng?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ.

      “Giống như chơi cờ vậy, cũng phải dùng chiêu hiểm, mới có thể chiến thắng vì bất ngờ, Hải Nhạc, chính là đòn hiểm mà em có thể vận dụng kia, em cứ thử xem , vừa vặn, có đặt chỗ bên đảo tình nhân bên kia rồi.” Hứa Chí Ngạn .

      Aiz, vốn là muốn hẹn Hải Nhạc ăn cơm , sớm vị trí tốt nhất đảo tình nhân, Hải Nhạc muốn thổ lộ với Thư Dật, tưởng rằng bàn đặt vô dụng rồi, ngờ, vẫn có tác dụng, Tạ Thư Dật cũng ở đảo tình nhân! Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại có thể cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, cho dù phải xuất phát từ tình , cũng đủ hài lòng, tình muốn giúp Hải Nhạc, thích mà thích Tạ Thư Dật, nếu vậy, rời khỏi trận đấu này, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc, cũng đều vì mà vui.

      “Ân.” Hải Nhạc dùng sức gật đầu, “ rất cám ơn Chí Ngạn.”

      Khi hai người xuất tầng cao nhất nhà hàng quay xung quanh đảo tình nhân kia, nhân viên nhà hàng cung kính dẫn Hải Nhạc và Chí Ngạn đến vị trí bọn họ đặt.

      Từ rất xa Hải Nhạc thấy được Tạ Thư Dật cùng chị hai, lòng của , nhấc lên cao, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Chí Ngạn thấy căng thẳng đến trắng bệch cả mặt, nhàng giữ chặt tay , : “Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, có ở đây, giúp em.”

      Tạ Thư Dật vốn nhàm chán cắt bít tết, miễn cưỡng nghe Hải Hoan chuyện, , câu cũng có nghe lọt, trong đầu của , nghĩ đến bóng dáng khác, giờ phút này, ở nơi nào? Có phải hẹn hò với tên nào đó hay ? hi vọng rằng người ngồi đối diện với tớ là biết bao…

      “Hứa thiếu gia, đây là vị trí ngài đặt.”

      “Cám ơn.”

      Tạ Thư Dật chìm trong tưởng niệm, đột nhiên nghe được tiếng giọng nhu hòa tiếng cám ơn, chấn động cả người, khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngay tại chiếc bàn trống kế phía trước, Hứa Chí Ngạn kéo cái ghế ra, ngồi xuống chính là kia, vậy mà lại là ai đó vừa mới nhớ! Chết tiệt, ngồi vào đối diện rồi! Nhưng, cũng cách cái bàn, do người đàn ông khác kéo ghế ra cho ! Máu toàn thân , tựa hồ cũng chảy ngược, Tạ Thư Dật nắm chặt dao nĩa trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 101: Đáng Giận

      Lúc này người nào đó ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt của , trong mắt tràn đầy kinh hoảng, sau đó lại giống như kẻ trộm bị bắt quả tang, cúi đầu thấp.

      Tạ Thư Dật thấy bộ dạng chột dạ của , cơn tức cứ nghẹn trong ngực thế nào cũng nhả ra được!

      Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Còn Valentine có hẹn gì, còn có thầm mến Hứa Chí Ngạn, tất cả đều là lừa đảo! Xem , còn để cho bắt gặp hẹn hò với Hứa Chí Ngạn rồi đấy! còn cái gì đây?

      muốn lập tức đứng lên, muốn lập tức chạy tới, chất vấn , biết đến chỗ này, vì sao còn muốn đến đây cùng với Hứa Chí Ngạn chứ!

      Lồng ngực Tạ Thư Dật ngừng phập phồng lên xuống, cố gắng khống chế bản thân được làm ra chuyện gì quá đáng trong hoàn cảnh như thế này.

      Trì Hải Hoan vốn ngừng lải nhải, ngẩng đầu nhìn thấy khác thường, khỏi men theo tầm mắt của nhìn lại, khi nhìn thấy Hải Nhạc và Hứa Chí Ngạn, khỏi ngây người theo.

      Nhưng rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, lên tiếng chào hỏi Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc! Em dám lừa chị, ràng em Valentine em có làm gì hết, em xem , bây giờ lại cùng người ta tới đây ăn tiệc tình nhân đấy thôi!”

      Hải Nhạc kinh hoảng nhìn Hứa Chí Ngạn cái, Hứa Chí Ngạn hiểu ý, : “Nga, em chính là chị hai Nhạc Nhạc, Hải Hoan phải ? Khuôn mặt đúng là giống, nếu hai người các em ở chung chỗ, còn nhận lầm người mất, Nhạc Nhạc ấy à, em cũng biết tính tình của em ấy, em ấy cũng thích đâu, là cứ ép em ấy bằng được, sao thế, Hải Hoan cảm thấy với Nhạc Nhạc nên tới nơi này sao? Chê bọn quấy rầy đến hai người các em à? Thế lúc trước các em hẳn là phải bao hết toàn bộ nhà hàng này mới đúng a.”

      Tạ Thư Dật nãy giờ chưa hề lên tiếng, buông dao nĩa xuống bàn ăn gây ra tiếng vang to, lạnh lùng mở miệng: “Hứa Chí Ngạn, cậu rất đắc ý a? Cậu khoe ra với tụi này đấy sao? Khoe cậu theo đuổi được Tạ Hải Nhạc? Cậu cảm thấy chuyện đó cần thiết à?”

      Hứa Chí Ngạn cười cười : “Thư Dật, tôi nghĩ, cậu hiểu lầm rồi, tôi có ý đó, hôm nay là Valentine, ai cũng muốn trải qua vui cùng người mình thích, chúng ta nước giếng phạm nước sông, các cậu chơi các cậu, bọn này chơi riêng vọn này, ngươi… tức giận cái gì đây?”

      “Đúng rồi, đúng rồi, Hải Nhạc với Chí Ngạn ở cùng nhau, cũng là chuyện đáng phải vui mừng, Thư Dật, mọi người rất vui vẻ mà, Chí Ngạn, Nhạc Nhạc, có muốn kéo lại chung thành cái bàn ?”

      Tạ Hải Nhạc vội vàng lắc đầu: “ cần đâu chị hai, em với Chí Ngạn ngồi cùng nhau là được rồi.”

      Khi thấy Tạ Thư Dật trừng đầy hung tợn, sợ tới mức lập tức cúi thấp đầu.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái hung tinh kia, quả thực rất muốn chạy ngay.

      Chí Ngạn, chúng ta… bằng , chúng ta đổi lại chỗ khác?” Tạ Hải Nhạc giọng với Hứa Chí Ngạn, sợ.

      “Ở trong này là tốt rồi, Nhạc Nhạc, em cần cảm thấy ngượng ngùng gì hết.” Hứa Chí Ngạn cười , tiếng cao cũng thấp, vừa vặn mọi người đều nghe được.

      “Chí Ngạn, mọi người cũng hiếm khi gặp nhau thế này, kéo thành bàn .” Tạ Thư Dật .

      Muốn mình em em sao? Hừ hừ, vậy ngồi cùng nhau hết .

      Hứa Chí Ngạn cho Hải Nhạc ánh mắt trấn an, quay đầu : “Tốt, cung kính bằng tuân mệnh.”

      Trì Hải Hoan đột nhiên có hơi hối hận mình kéo thành cái bàn chung rồi, cơ hội khó có được, lại phải cùng chia với Hải Nhạc cộng với cả Hứa Chí Ngạn nữa, là…!

      Phục vụ nhận được cầu, chuyển ghế qua bên chỗ Tạ Thư Dật, bốn người ngồi chung cái bàn, điều này làm cho Hải Nhạc cứ đứng ngồi yên, vở kịch này, phải diễn tiếp như thế nào đây a?

      Nếu chiêu hiểm này có hiệu quả, ngược lại còn cho kết quả trái ngược, vậy phải làm sao bây giờ?

      “Nhạc Nhạc, Chí Ngạn ca ca, vậy hai người ăn cơm xong, chuẩn bị nơi nào?” Trì Hải Hoan hỏi.

      Hải Nhạc ấp a ấp úng: “Bọn em… bọn em… “

      “Bọn nghe buổi độc diễn của Maksim, chẳng lẽ, hai người sao? sớm nhìn thấy quảng cáo từ lâu, Maksim đến diễn riêng ngày hôm nay, vé khó cầu a, cho nên phải đặt vé tốt từ lâu rồi, hai người sao?” Hứa Chí Ngạn .

      Đúng là, có vé, vì chờ hôm nay, là, biết có thể cùng với được hay đây, trước khi chưa thổ lộ, có thời gian ở cùng với mình, đợi đến khi thổ lộ thành công, còn cơ hội nào nữa! (tội nghiệp quá à oa oa oa oa)


      Chí Ngạn… “ Hải Nhạc lại càng bất an, chẳng lẽ, ấy chuẩn bị ngày hôm nay từ rất lâu rồi sao? Tiệc tối ở đảo tình nhân, buổi độc diễn của Maksim, những thứ đó, có phải ấy vốn chính là chuẩn bị cho ?

      “Wow, hai người là lãng mạn nha, em với Thư Dật xem điện ảnh, aiz, em biết có buổi diễn tấu, nếu em biết, em cũng bảo Thư Dật mang em , bởi vì em cũng rất thích Maksim, ta kéo đàn violon rất hay, em cũng thường hay nghe lắm.” Hải Hoan .

      Tạ Thư Dật trầm mặt xuống, Hứa Chí Ngạn ho khan vài tiếng, Hải Nhạc cũng biết có nên giúp chị hai giải vây , phỏng chừng chị nhớ lầm thôi nhỉ? Kéo đàn violon hẳn là Gil Shaham, phải Maksim, người là hoàng tử đàn violon, người ông hoàng piano, chắc là chị hai nhớ sai rồi.

      “Trì Hải Hoan, em nghe Maksim kéo đàn violon? Thế nào lại chưa từng nghe qua? chỉ nghe Maksim diễn tấu piano, sao thế, chẳng lẽ Maksim đổi nghề rồi, kéo đàn violon cho mình em nghe à?” Tạ Thư Dật tức giận .

      đúng là mất mặt! Ngay cả Maksim diễn tấu cái gì cũng biết, biết còn dám biết, ăn lung tung, tiếng nào, cũng có ai xem là câm điếc, hại ở trước mặt Hứa Chí Ngạn mà mất hết mặt mũi rồi!

      “Em… “ Trì Hải Hoan ngờ Tạ Thư Dật lại như vậy, lập tức xuống đài được, mặt hết hồng lại trắng.

      “Chị hai cũng chỉ nhất thời nhớ lầm tên người mà thôi, chị ấy nhớ Maksim thành Gil Shaham thôi mà, cái này cũng đâu có gì đâu, có lúc em cũng nhớ nhầm tên số người mà.” Tạ Hải Nhạc giọng .

      Trì Hải Hoan nhìn em tớ cái, : “Đúng đúng đúng, em chỉ nhất thời nhớ lầm mà thôi, kéo đàn violon là Gil Shaham, là Gil Shaham.”

      là, vì sao cái gì Hải Nhạc cũng biết? còn phải để cho nó giải vây giùm? là đáng ghét!

      Tạ Thư Dật khỏi liếc nhìn sang Hải Nhạc cái, ngờ, còn biết cả Gil Shaham! So sánh với nhau, Trì Hải Hoan nông cạn hơn nhiều!

      Nhìn Hứa Chí Ngạn mỉm cười với Hải Nhạc, trong lòng khỏi giống như bị lấp tảng đá lớn vậy.

      Bởi vì lạnh nhạt của , làm nổi bật lên hoạt bát của Hứa Chí Ngạn, Hứa Chí Ngạn ngừng trò chuyện với Hải Nhạc về mọi loại đề tài, từ nhạc đến điện ảnh và truyền hình, từ nhân văn đến địa lý, từ chiến tranh đến bóng đá, hai người gần như chuyện gì , điều này làm cho Tạ Thư Dật càng thêm bực bội, ra, hai người bọn họ, hợp rơ nhau đến như vậy!

      cũng lần đầu tiên phát , Hải Nhạc nho là thế, vậy mà lại biết nhiều chuyện đến như vậy! Mỗi đề tài Chí Ngạn , đều có thể tự giải thích theo ý kiến của mình, quá coi thường rồi! Nguyên tưởng rằng cái gì cũng đều hiểu, làm sao có thể nghĩ đến, trong cái đầu nho của , cái gì cũng biết hết!

      Nhìn lại Trì Hải Hoan, trước mặt hai người họ, khuôn mặt tái nhợt đến cỡ nào, gần như câu cũng chen lọt! Mà , cũng lười chuyện, cho nên, chỉ nghe được tiếng cười của Hứa Chí Ngạn cùng với Hải Nhạc, điều này làm cho , càng thêm buồn bực, bữa ăn tối, nhạt nhẽo vô vị.

      Rốt cuộc, thể nhịn được nữa, phải rời khỏi! Rời khỏi hai người bọn họ cho xa! Miễn cho đến lúc đó xúc động, làm ra chuyện gì mất lý trí nữa!

      “Hải Hoan, em ăn no chưa? Chúng ta cũng nên thôi!” Tạ Thư Dật .

      “Nga, em chỉ chờ thôi.” Trì Hải Hoan ước gì rời cho sớm, chỉ còn chờ những lời này thôi, lập tức đứng lên.

      “Chúng ta đây chung với nhau , tôi trả tiền cho.” Hứa Chí Ngạn .

      Đạt được tâm nguyện, cũng thỏa mãn rồi, Hải Nhạc, Hải Nhạc đáng , Hải Nhạc dịu dàng, Hải Nhạc tài trí, chuyện với , là chuyện hạnh phúc sung sướng đến cỡ nào! Quả thực là làm cho muốn cứ vậy mà buông tay!

      cần, tôi tự trả.” Tạ Thư Dật .

      Hai đôi đứng ở trong bóng tối, Tạ Thư Dật : “Bọn tôi trước.”

      kéo Trì Hải Hoan cùng đến bên xe của , hai người lên xe, rời .

      Chí Ngạn, việc thử của chúng ta có phải thất bại hay ?” Hải Nhạc có chút ảm đạm.

      cũng chắc nữa, tên nhóc này bây giờ ngay cả cũng đoán ra rồi, nếu là trước kia, hẳn là cũng ném ra ngoài cửa sổ giống như lúc quăng Thích Hán Lương xuống biển vậy, nhưng hôm nay, lại có làm gì cả!” Hứa Chí Ngạn có chút biết làm sao.

      “Ý của là, có hy vọng ư?” Nước mắt Hải Nhạc lập tức chảy ra.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 102 : Thổ Lộ

      “Cũng hẳn, nhưng mà, có thể nhìn ra cũng vui, Hải Nhạc, chúng ta vẫn có thể thử cách của Nhã Nghiên thử xem, hẹn ra giùm em thế nào?” Hứa Chí Ngạn .

      “Nhưng mà, xem phim với chị em mất rồi!” Hải Nhạc tuyệt vọng muốn khóc.

      “Chúng ta quảng trường 101 nữa, chúng ta đến gần rạp chiếu phim bọn họ tới, tìm chỗ nào đó, hẹn ước ra! nghĩ cách hẹn ra ngoài, em cần lo lắng!” Hứa Chí Ngạn thấy buồn bã, trong lòng thậm chí còn có chút đau lòng, nếu… vì mình mà buồn bã, tốt biết bao.

      “Vâng, cám ơn Chí Ngạn.” Hải Nhạc gật đầu, “Cám ơn giúp em nhiều như vậy.”

      Hai người ngồi xe đến khu gần rạp chiếu phim, tìm quán cà phê gần đó ngồi xuống.

      gọi điện thoại cho .” Hứa Chí Ngạn , đồng thời liền đưa tay bấm điện thoại.

      “Thư Dật, tôi là Chí Ngạn, bây giờ có tiện chuyện điện thoại với tôi ? Có thể tránh Trì Hải Hoan được ? Tôi có chuyện cần với cậu, chuyện rất quan trọng!” Hứa Chí Ngạn .

      Tạ Thư Dật ngồi ở trong rạp chiếu phim, trơ trơ nhìn về phía trước, nhưng suy nghĩ vốn hề nằm bộ phim kia.

      Vừa nghĩ tới chuyện lại ở cùng với Hứa Chí Ngạn, tim của , tan nát.

      sai rồi ư? sai lầm rồi ư? Vì sao lúc trước phải đánh cược ván này? Phải nghe lời ở cùng với Hải Hoan? Cứ nghĩ rằng có thể làm cho cảm thấy khó chịu vì bị lạnh nhạt, có thể giác ngộ được cái gì đó, làm sao có thể nghĩ đến, lại vô thanh vô tức (~ rên tiếng) ở bên Hứa Chí Ngạn! Ở xe còn chắc như bắp, có gì với Hứa Chí Ngạn! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Đại lừa đảo!

      Nhưng mà, có cái tư cách gì mà là kẻ lừa đảo, ràng là chính cũng thích Trì Hải Hoan, lại dám đùa giỡn với nhau! Nhìn mặt ta, nhưng cũng chỉ nghĩ đến người khác! Kích động nhất thời, hoàn toàn có kế hoạch tốt, nằm mơ cũng ngờ nhanh như vậy chung với Hứa Chí Ngạn rồi!

      sai! Tất cả đều là sai! nên trừng phạt như vậy, kết quả có trừng phạt được , ngược lại đâm ra trừng phạt chính mình! Chẳng lẽ, cứ vậy mà trơ mắt nhìn ở cùng với Hứa Chí Ngạn ư? Chẳng lẽ, cứ vậy mà từ nay về sau bao giờ được thân cận nữa, cũng đừng mơ đương với ư?

      Hải Nhạc! Hải Nhạc! Hải Nhạc ơi! Sao em có thể đối xử với tôi như vậy? Làm sao em có thể ở bên Chí Ngạn chứ?

      Nếu mà là cái loại công tử ốm yếu thời cổ đại, phỏng chừng lúc này nôn hết máu tươi tích tụ trong lòng ra rồi!

      đúng là muốn phun mấy ngụm máu tươi ra thử, như vậy, chắc chắn trong lòng thoải mái hơn được chút, còn khổ sở như thế nữa.

      lúc miên man suy nghĩ đau thương phẫn nộ trong lòng, lại nhận được điện thoại của Chí Ngạn, nghe được câu Chí Ngạn hỏi có tiện nghe điện thoại của hay , còn phải tránh mặt Trì Hải Hoan, trong lòng giật thột, chuyện gì mà bí như vậy?

      liếc nhìn Trì Hải Hoan cái, : “ xin lỗi, nhầm số rồi.”

      cúp điện thoại.

      “Ai gọi nhầm số à?” Trì Hải Hoan vừa ăn bắp rang vừa hỏi.

      “Đúng vậy.” Tạ Thư Dật gật đầu, “ có gì, xem phim.”

      Qua vài phút sau, ngáp cái : “Cơn nghiện thuốc lá của đến đây, ra ngoài hút điếu thuốc.”

      .” Hải Hoan gật đầu.

      phải chỉ hút điếu thuốc thôi sao? Trì Hải Hoan cũng nghi ngờ gì, bởi vì nghĩ rằng, Hải Nhạc với Hứa Chí Ngạn nghe hòa nhạc rồi, Hải Nhạc ở cùng Hứa Chí Ngạn, nào còn cơ hội thổ lộ gì với Hải Nhạc a?

      Hải Nhạc quen với Hứa Chí Ngạn, tin chắc Tạ Thư Dật chết tâm này thôi!

      Hại tối hôm qua còn gọi điện thoại cho đồng minh hy vọng có thể được giúp, giúp ngăn chặn Hải Nhạc, kết quả, đồng minh có xuất , Hải Nhạc lại ở cùng với Hứa Chí Ngạn! Hơn nữa, còn để cho Thư Dật thấy tận mắt, cái này là quá tốt! có gì so với kết quả này hoàn mỹ hơn được nữa!

      vừa thương hại cho đồng minh của , aiz, cho dù Tạ Thư Dật thổ lộ với Hải Nhạc, đồng minh cũng có cơ hội, Hải Nhạc bị Hứa Chí Ngạn bắt rồi!

      Tạ Thư Dật ra khỏi phòng chiếu, ra hành lang, gọi điện thoại cho Hứa Chí Ngạn: “Hứa Chí Ngạn, tự nhiên cậu lại tìm tôi, có chuyện gì rất quan trọng chứ? Có cái gì mau!”

      Giọng điệu của cực kì tốt, vừa nghĩ tới chuyện bây giờ ở cùng Hải Nhạc, trong lòng lại khó chịu như mèo cào vậy.

      “Bây giờ toi ở chỗ cậu, quán cà phê đối diện phía bên trái rạp chiếu phim, tốt nhất là cậu nên chạy tới trong vòng 5 phút, tôi có chuyện tìm cậu rất gấp! Nếu đến, cậu phải hối hận!” Hứa Chí Ngạn .

      phải cậu nghe hòa nhạc à? Sao lại chạy đến bên này? phải muốn giỡn tôi đấy chứ?” Tạ Thư Dật có chút tin.


      “Cậu có tới hay ? Cậu tới, cậu vĩnh viễn cũng biết được bí mật! Cho cậu tiếc nuối cả đời!” Hứa Chí Ngạn ở bên kia .

      “Bí mật? Bí mật gì?” Tạ Thư Dật cảm thấy chẳng hiểu gì cả.

      “Cậu hiếu kỳ à? Bí mật liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu! Cậu có đến hay , đừng lãng phí thời gian! Qua 5 phút cậu mà có xuất ở cửa bên trái, tôi đấy!” Hứa Chí Ngạn .

      Tạ Thư Dật suy nghĩ: “Được rồi, tôi lập tức tới ngay!”

      Hứa Chí Ngạn giở trò quỷ gì đây?

      Tạ Thư Dật cúp điện thoại, chạy ra phía bên ngoài rạp chiếu phim, thở hổn hển chạy đến quán cà phê phía bên trái, cửa thủy tinh cảm ứng nhận ra đến, từ từ mở ra, đưa mắt nhìn lại, cũng có nhìn thấy Hứa Chí Ngạn, lại thấy được Hải Nhạc ngồi ở bên trong, há hốc miệng nhìn , trong mắt mang theo tia bai rối, cũng mang theo tia kinh hỉ.

      Kinh hỉ? thể nào? nhìn lầm rồi phải ? Tạ Thư Dật nhíu mày, tới.

      “Ê! Chí Ngạn đâu? phải cậu ta có chuyện gì muốn với tôi sao?” lớn tiếng hỏi Hải Nhạc.

      mặt Hải Nhạc lên tia ngượng ngùng, giọng : “ Chí Ngạn, đột nhiên có việc trước rồi!”

      “Làm cái quái gì đây? Chơi tôi à? muốn cho tôi biết cái bí mật gì, tôi tới rồi, vậy mà cậu ta lại chạy ! Tên thần kinh!” Tạ Thư Dật nhịn được bạo phát lửa giận, mở miệng ra mắng, mắng xong, xoay người rời .

      Hải Nhạc khỏi kinh hoảng lên: “Tạ Thư Dật! Đợi chút! Đừng !”

      Tạ Thư Dật khỏi nghi hoặc xoay người lại, nhìn .

      “Làm sao? Có gì mau! Tôi có nhiều thời gian mà đứng ở chỗ này nghe em dài dòng!” Tạ Thư Dật tức giận .

      Hải Nhạc thấy giọng điệu hung ác như thế, trong lòng tràn đầy lời , vậy mà câu cũng được.

      mau! Tôi có thời gian!” Tạ Thư Dật trừng Hải Nhạc.

      “Em… em…” Hải Nhạc chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm cho môi bớt khô, “Em…” nên lời! Hải Nhạc khỏi suy sụp ngồi phịch xuống ghế.

      Tạ Thư Dật lạnh lùng trừng mắt nhìn : “ tên ngu ngốc!”

      Nghe thấy mắng , Hải Nhạc khỏi cả đôi mắt đều đỏ lên hết, quên ! Quên , chưa ra, cũng có thể đoán được kết quả! chắc chắn có khả năng !

      có việc gì tôi đây! Hai tên bệnh thần kinh! Hứa Chí Ngạn, dám chơi tôi! Tôi bỏ qua cho cậu!” Tạ Thư Dật nghiến răng nghiến lợi , sau đó mất kiên nhẫn xoay người ngay.

      Hải Nhạc đau đớn nhìn sải bước đầy dứt khoát ra cửa quán cà phê, chuẩn bị nhiều như vậy, cố gắng nhiều như vậy, lại vì mình nhát gan mà bị mất tất cả cố gắng hay sao? Như vậy, rất có lỗi với em Hứa gia giúp a!

      “Hải Nhạc, mi phải cố lên! Đừng bị hù dọa! Bất kể như thế nào! Nhất định phải ra khỏi miệng! Nhất định phải! Bằng bỏ lỡ mất cơ hội ngày hôm nay!” thầm trong lòng xong, đứng lên, bối rối lấy trong ví ra tờ tiền giá trị lớn đặt lên bàn, cũng vội vàng bước chạy ra ngoài.

      Tạ Thư Dật cũng đứng ở trước vạch kẻ đường cho người bộ chờ đèn xanh, Tạ Hải Nhạc vội vã chạy về phía , mắt thấy đèn xanh sáng lên, sắp qua mất! Trong lúc tình thế cấp bách kêu lên: “Tạ Thư Dật, em thích !”

      Có thể tiếng quá , Tạ Thư Dật cũng nghe được ràng, nhưng, vẫn là hồ nghi dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.

      Tạ Hải Nhạc đột nhiên lại sợ hãi, khỏi dừng bước.

      Cuối cùng, Tạ Thư Dật cũng phát ra , giật mình đứng yên đó.

      Tạ Hải Nhạc tự chủ được nắm chặt hai tay lại với nhau, cố nén ý muốn chạy , nhìn đầy tội nghiệp.

      Tạ Thư Dật đứng đó, lẳng lặng nhìn , giống như chờ mong mở miệng trước.

      Tạ Hải Nhạc khỏi cố lấy dũng khí, kêu về phía : “Tạ Thư Dật! Em thích !”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 103 : Thổ Lộ 2

      Khuôn mặt vốn hơi lạnh nhạt của Tạ Thư Dật, trở nên cực kì kinh ngạc thể tin được, ngây như phỗng đứng ở đó, lâu sau, mở miệng hỏi: “Em cái gì? Tôi có nghe ! cái gì, đến trước mặt tôi mà !”

      Tạ Hải Nhạc khỏi lui về sau hai bước, vẫn còn chưa nghe sao? “Em…” những hai lần rồi, vậy mà lần cũng có nghe ! Trong lòng đầy đau đớn, nước mắt khỏi rưng rưng nơi khóe mi.

      mau!” Tạ Thư Dật giục .

      Tạ Hải Nhạc cắn răng, nhắm mắt lại, đánh liều : “Em… em thích .” lâu sau, nghe thấy tiếng trả lời nào, khỏi khó hiểu mở mắt ra nhìn Tạ Thư Dật.

      “Hôm nay phải ngày Cá tháng Tư, Tạ Hải Nhạc, làm ơn đừng có đùa như vậy!” Tạ Thư Dật nhướn mày hung ác gào to với , “Em thích tôi ư? Em thích tôi sao em sớm? (=D) Sao em vẫn ở cùng với Hứa Chí Ngạn? Vẫn cứ nắm tay ăn tiệc tình nhân! Em bảo tôi làm sao mà tin tưởng em đây?”

      Tạ Hải Nhạc vừa nghe hỏi như vậy, cứng họng đứng đó, … cũng tin ?

      Nước mắt khỏi lăn xuống: “Tạ Thư Dật, đó là bởi vì Hứa Chí Ngạn muốn kích thích lên, muốn nhìn xem thử có phải có tình cảm với em hay ! Em với ấy, có gì hết! ấy chỉ muốn giúp em mà thôi! Luôn luôn giúp em! tin em, phải tin ấy!” Sắc mặt Tạ Thư Dật trở nên nhu hòa hơn, trầm mặc lúc lâu sau, mới : “Cám ơn em thích tôi, nhưng mà, bây giờ tôi quen với Hải Hoan rồi, em cũng phải nhìn thấy.”

      Tạ Hải Nhạc vừa nghe được Tạ Thư Dật như thế, trước mắt lập tức tối sầm, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên trắng bệch, ý của là, muốn chọn chị hai ư?

      Cõi lòng tràn đầy hi vọng, cứ vậy mà bị những lời tàn nhẫn này của làm dập nát.

      nhịn được thương tâm cúi đầu xuống, nước mắt giống như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt lăn dài xuống hai má.

      “Em… em thấy được, xin lỗi, làm cho khó xử, em… em cũng gì, ý của em là, em…” dùng sức cúi người chào Tạ Thư Dật, “Em phải .”

      gần như dám nhìn , lập tức cúi đầu xoay người bỏ chạy.

      xấu hổ! đáng xấu hổ! Đúng là bị cự tuyệt, cơn đau đớn trong lòng còn chưa trôi qua vỡ nát, càng chạy càng nhanh, vừa chạy vừa khóc.

      Tạ Thư Dật, em phải mất vĩnh viễn ư? Từ nay về sau, thuộc về chị hai ư? Mà em, chỉ có thể vô vọng nhìn từ xa ư? Tạ Thư Dật, là em đẩy ra! Là em! Em hối hận cũng vẫn chưa đủ ư?

      tuyệt vọng nghĩ muốn chạy ra xa tầm mắt của Tạ Thư Dật, cứ chạy mãi chạy mãi, chạy đến bên cạnh cái bồn hoa nho , nơi đó có chiếc ghế hình cung cho mọi người nghỉ ngơi, ngồi phịch xuống, ôm đầu òa khóc lớn.

      “Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, huhuhu cần em nữa sao? quan tâm đến em nữa sao? Em tất cả, em thích ! Em thích ! cũng cần em nữa ư? Em sai rồi! Em sai rồi, em nên khiến theo đuổi chị của em, em sai lầm rồi! Em thích ! Em thích mà! Em biết em sai rồi! Hức hức hức…” đầy tuyệt vọng và thống khổ, giống như Tạ Thư Dật ở ngay trước mặt vậy.

      vậy ư? Em biết sai rồi sao?” Đột nhiên có giọng vang lên.

      “Huhuhu em biết rồi, hức hức, em nên cứ mãi trốn tránh tình cảm đối với như thế, em nên dễ dàng từ bỏ ! Em hối hận, em hối hận! Em hối hận!” Tạ Hải Nhạc trả lời theo bản năng.

      Gì? Sao lại có thể nghe thấy giọng của chứ? Tạ Hải Nhạc khỏi hoảng sợ ngẩng đầu lên, đứng trước mặt , phải là Tạ Thư Dật đấy ư?

      Chỉ thấy cũng chạy đến thở hổn hển, lồng ngực phập phồng yên, kéo Tạ Hải Nhạc cái, kéo vào trong ngực mình, Tạ Hải Nhạc cảm thấy tất cả những chuyện này, tựa như nằm mơ vậy, tự chủ được vươn tay, ôm chặt lấy eo lại.

      “Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, cần em nữa phải ? Phải ?” nằm trong lòng nhịn được òa khóc lớn lên.

      “Tôi muốn bóp chết em phen a! là rất muốn bóp chết em đó! Em chạy nhanh như vậy làm gì? Lời của tôi cũng còn chưa hết, vậy mà em dám chạy rồi!” Tạ Thư Dật còn mang theo chút hơi thở dốc, .

      “Vậy muốn em cái gì?” Tạ Hải Nhạc nước mắt lã chã nhìn , “ phải quen với chị hai sao?”

      “Tôi chỉ hận em, để cho tôi đau khổ lâu như vậy, lâu đến mức tôi sắp phát điên lên mất! Tôi nghĩ rằng, cuối cùng tôi cũng đợi được em! Em còn cùng Hứa Chí Ngạn đến chọc giận tôi! Em có biết tâm tình của tôi là gì ? Tôi muốn giết người! Tôi muốn giết người!” Tạ Thư Dật , “Em để cho tôi đau đớn lâu như vậy, tôi thể làm cho em cũng nếm chút đau khổ hay sao? Ai bảo em làm cho tôi tức giận như vậy chứ?”

      Tạ Hải Nhạc khỏi đấm vào trong ngực , òa khóc: “ là tên trứng thối, hại em thiếu chút nữa tan nát cõi lòng mà chết! Em nghĩ rằng… em nghĩ rằng còn cần em nữa.” Tạ Thư Dật thở dài hơi, : “Cần em! Tôi cần em! Làm sao tôi có thể cần em chứ? Nhạc Nhạc, em có thể lại lần nữa được ? lại lần nữa cho tôi nghe ? Tôi sợ là tôi chỉ nằm mơ mà thôi.”

      Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, nhìn Tạ Thư Dật, lúc này đây, hề lùi bước nữa, kiên định : “Em thích , Tạ Thư Dật, em thích .” Tạ Thư Dật hít vào thở ra hơi, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng nhung nhớ lâu, Tạ Hải Nhạc nhịn được quàng tay ôm cổ của , cho đáp lại nhiệt liệt.

      Hải Nhạc đáp lại, làm cho toàn bộ tình nồng cháy đối với chất chứa nơi đáy lòng Tạ Thư Dật đều bạo phát hết, khát khô cổ quấn quít cuốn lấy cái lưỡi nhắn của Hải Nhạc, quyến rũ múa cùng với , mà bàn tay to của , ôm sát chặt, dường như muốn khảm vào trong thân thể của mình, trở thành bộ phận người của vậy.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 104 : Hạnh Phúc Và Sợ Hãi

      Hải Nhạc níu lấy Tạ Thư Dật chặt như sợi dây leo quấn quít lấy thân cây, thuận theo đòi hỏi của Tạ Thư Dật, nụ hôn nồng nhiệt đầy hạnh phúc và ngọt ngào này làm cho rơi lệ, lần đầu tiên, cảm nhận được, ra hôn môi là ngọt ngào đến như vậy, hạnh phúc đến như vậy! Giờ phút này, chỉ cần Tạ Thư Dật muốn, chỉ cần có, cho tất cả.

      Hai người đắm chìm trong nụ hôn nồng nàn, quên mất gian, quên cả thời gian, vầng trăng sáng tỏ bầu trời, cũng xấu hổ trốn vào trong những tầng mây.

      được, nếu còn tiếp tục hôn nữa, Tạ Thư Dật thể khống chế dục vọng của mình đối với nữa rồi, buộc mình phải chấm dứt nụ hôn nóng bỏng triền miên này, thở hổn hển ôm Hải Nhạc vào trong lồng ngực, Hải Nhạc cũng ôm chặt lấy , nghe nhịp tim đầy mạnh mẽ loạn lên của , cảm thấy ngọt ngào đến ngây ngất.

      “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của tôi, em biết… em biết… tôi khát vọng em đến mức nào! Khát vọng đến mức cả trái tim tôi đều đau đớn! Cảm tạ trời cao, chân thành cảm ơn ông trời, cho em thích tôi, Nhạc Nhạc, tôi cảm thấy tôi hạnh phúc, hạnh phúc, tôi cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất cả thế giới này!”

      Tạ Thư Dật vẫn chưa thể bình ổn kích động trong lòng lại, ngừng hôn lên mái tóc Hải Nhạc, tựa như hôn đủ vậy.

      “Em cũng vậy, em cũng vậy.” Nghe được Tạ Thư Dật cũng có cảm giác giống như , nước mắt Hải Nhạc lại chảy xuống nữa.

      “Nhạc Nhạc, cảm ơn em rất cảm ơn em, cảm ơn em cứu tôi ra khỏi cơn bão đau khổ kia, để cho tôi từ người đau khổ nhất thế giới, nhảy bước trở thành người hạnh phúc nhất đời! Nhạc Nhạc, cám ơn em, cám ơn em nhiều lắm!” Đôi mắt Tạ Thư Dật cũng hoe hoe.

      Hết thảy những điều này, rất dễ dàng mà có được a! cho là vĩnh viễn mất , thiếu chút nữa làm cho có ý muốn nhảy lầu rồi, nhưng mà, vẫn cứu lại, cho biết thích ! Trái tim , cơ hồ đập đến mức sắp nhảy lên mây rồi! thích ! Nằm mơ thấy vô số lần thích , ngờ, biến thành rồi! thế giới này, có ai có thể hạnh phúc hơn nữa! ! là người hạnh phúc nhất thế giới!

      “Em cũng vậy, cảm ơn trong lòng còn có em! Em … em cũng cảm thấy rất hạnh phúc!” Hải Nhạc nghẹn ngào .

      vẫn còn thích ! phải chị hai! Là !

      Vừa nghĩ tới chị hai, niềm vui sướng của đột nhiên trầm xuống, vậy… chị hai phải làm sao bây giờ? Chị hai cũng thích a!

      khỏi cảm thấy sợ hãi, càng ôm Tạ Thư Dật chặt hơn.

      “Nhưng mà… nhưng mà, chị em phải làm sao bây giờ? Chị ấy phải làm sao bây giờ?” Toàn thân đều run rẩy cả lên, muốn mất a! muốn, cho dù người kia là chị hai, cũng muốn mất !

      Trong lòng Tạ Thư Dật cũng trầm xuống, rốt cục cũng nhớ tới Hải Hoan.

      cảm nhận được toàn thân Hải Nhạc đột nhiên đều run rẩy, lòng đầy đau đớn, đúng là đáng chết, dám làm cho sợ hãi như vậy!


      “Đừng sợ gì hết, cần phải sợ, em yên tâm, tôi xử lý, Hải Hoan, tôi xử lý!” khỏi ôm chặt, hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho .

      “Chị hai… nếu chị hai biết, chị ấy có thể nhường cho em ?” Hải Nhạc vô cùng sợ hãi, vừa nghĩ tới chuyện sau này mất , Hải Nhạc sợ đến bật khóc, “Tại em, tại em hết cả, em nên đẩy ra, kỳ ràng là em cảm thấy thích em rồi, nhưng mà, em dám chắc chắn, em sợ là cố ý làm như vậy, muốn cho em thích , chờ em giao trái tim ra, lại dùng tình cảm để mà tổn thương em đả kích em, em chịu nổi những đau đớn như vậy, em chết mất, em chết mất, Tạ Thư Dật, cho em biết, cho em biết, bao giờ làm như vậy chứ?”

      Tạ Thư Dật đau lòng tột độ, ngừng hôn lấy những giọt lệ gương mặt , vừa liên tục: “ đâu, tôi bao giờ làm như vậy, tôi thề, tôi làm như vậy, tôi đưa cả trái tim mình cho em, tôi là của em, Nhạc Nhạc, tôi là của em, lòng tôi, chỉ thuộc về em! Em hãy yên tâm được ? Đừng sợ Hải Hoan, tôi xử lý, tôi xử lý tốt, cần sợ hãi.”

      Trước kia từng với Hải Hoan rồi, có quyền ngừng bất kì lúc nào, bây giờ, Hải Nhạc thích , cũng cần phải tiếp tục diễn với Hải Hoan nữa!

      vậy ư? có thể xử lý tốt ? nhất định phải xử lý tốt, bằng , , em biết sau này phải sống như thế nào nữa! nhất định phải xử lý tốt đó!” Hải Nhạc ôm chặt lấy Tạ Thư Dật, giống như làm như thế, cũng bị chị hai đoạt .

      “Yên tâm, Hải Nhạc, em phải tin tưởng tôi, tôi có thể xử lý tốt, đừng sợ nữa được ?” Tạ Thư Dật hôn lên trán , .

      “Vậy bây giờ chị hai còn ở trong rạp chiếu phim à? muốn giải thích chuyện biến mất lâu như vầy thế nào?” Hải Nhạc lo lắng hỏi.

      Tạ Thư Dật trầm tư chút : “Như vầy , em về nhà trước, trở về rạp chiếu phim, chúng ta tạm thời đừng lộ ra, chờ tôi xử lý Hải Hoan xong, đến lúc đó, tôi công khai quan hệ của chúng ta với ba mẹ!”

      Vừa nhắc tới ba mẹ, Hải Nhạc lại trở nên sợ hãi: “Nhưng mà, vạn nhất ba mẹ đồng ý, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ vẫn cho chúng ta là quan hệ em, em sợ bọn họ tiếp nhận được chúng ta quen nhau, ba có thể nổi giận hay , có thể đuổi em ra ngoài hay , có thể bao giờ để cho em nhìn thấy nữa hay ?”

      được suy nghĩ bậy bạ, tin tưởng tôi, tôi nhất định làm cho ba mẹ đồng ý, tôi thuyết phục được bọn họ, tin tưởng tôi!” Tạ Thư Dật xong, ngừng hôn lấy .

      Được cổ vũ, nỗi sợ của Hải Nhạc từ từ thả lỏng.

      “Thế… mau trở về rạp chiếu phim , em về nhà trước đây!” Hải Nhạc đẩy Thư Dật ra, “ mau !”

      Tạ Thư Dật đưa tay đón chiếc xe, lưu luyến hôn môi , sau đó đưa lên xe, đưa mắt nhìn rời xong mới trở về, suy tư về việc phải giải thích với Hải Hoan về chuyện này như thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :