1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 95 : Bí Mật Được Bật Mí

      “Hoan hô!” Các học sinh đều hoan hô, ai cũng lấy việc học cùng ban với đại minh tinh làm niềm tự hào.

      Hải Nhạc tiện từ chối: “Nhã Nghiên cũng thể rất tốt, các cậu được quên cậu ấy đấy nhé.”

      “Đương nhiên, Hứa Nhã Nghiên cũng thành công cả nửa bầu trời bên kia còn gì, đêm nay, thầy mời cả lớp chúc mừng ngày đầu tiên chúng ta vào học kỳ mới, tiện thể chúc mừng hai vị đại minh tinh thành công luôn!” Thích Hán Lương cười ha hả.

      Quả nhiên Thích Hán Lương được làm được, buổi tối mang học sinh đến cái quán rượu cao cấp sang trọng happy (chơi đùa vui vẻ), nhưng, trong lòng Hải Nhạc vẫn như bị tảng đá đè nặng, lấy cớ muốn hít thở khí mới chút, rồi ra ngoài.

      “Hải Nhạc, em ra làm gì thế? Em vui sao?” Thích Hán Lương đuổi tới.

      Hải Nhạc xoay người, cười với Thích Hán Lương: “Chào thầy ạ.”

      Thích Hán Lương sớm tinh tế nhìn ra giữa lông mày tràn đầy nỗi u buồn cùng vui, tiểu nương này, có tâm gì đây?

      khỏi sốt ruột lên, chẳng lẽ, trong lòng tiểu nha đầu thích ai rồi? Cái này phải làm sao mới tốt đây?

      Ngẫm lại quá thất bại, quyến rũ bách chiến bách thắng của , làm cho trong trường có rất nhiều nữ sinh đều thầm mến , nhưng, vẫn cứ cưa đổ được Tạ Hải Nhạc mà muốn đổ nhất!

      Ngẫm lại, cái thầy giáo lại thích chính học sinh của mình, hơn nữa, tuổi lại còn , là thứ tình cảm khó mở miệng đến chừng nào?

      còn , ít nhất còn phải đợi những hai năm nữa, mới có thể công khai theo đuổi a! Hai năm a! 730 ngày a, 730 ngày này, đều phải trải qua trong nhẫn cùng với đơn phương, là nỗi dày vò lớn cỡ nào a!

      sao, có dày vò hơn nữa, đều có thể tiếp tục chịu đựng được, nhưng, điều mà sợ nhất là, khả năng xảy ra biến cố trong hai năm rất lớn, vạn nhất có mối tình đầu, người phải là , đến lúc đó, phải làm gì bây giờ?

      “Hải Nhạc, em có tâm ?” Thích Hán Lương hỏi.

      Hải Nhạc sửng sốt, có biểu ra ràng như vậy sao? Ngay cả thầy cũng nhìn ra?

      “Em có tâm gì, chỉ là, tự nhiên nổi tiếng như thế, làm cho em có vài chuyện phiền não thôi.” Hải Nhạc che giấu.

      à? Nhưng, ngay cả Trương Ái Linh cũng , nổi tiếng phải làm sớm, em nổi tiếng sớm, vốn là chuyện đáng mừng đấy chứ?” Thích Hán Lương tỏ vẻ cực kì hoài nghi, “Hải Nhạc, đến thầy mà em cũng sao? ra, thầy cũng từng trải qua lứa tuổi của em, em… có phải bị chuyện tình cảm quấy nhiễu ?”

      Thế nào cũng phải moi ra cho bằng được rằng phải phiền não như vậy là vì chuyện tình cảm, bằng , ăn ngon ngủ yên mất, nên biết rằng, mỗi ngày nghỉ đông, mở mắt suy nghĩ đầu tiên chính là a!

      Hải Nhạc vừa nghe Thích Hán Lương như vậy, liều mạng lắc đầu: “ có, thầy, em có bị cái tình cảm gì quấy nhiễu hết, đó.”

      Làm sao có thể ra nỗi thống khổ trong lòng với thầy cơ chứ? Thầy là giáo viên, là học sinh, giáo viên chỉ phụ trách dạy học sinh bài vở và bài tập tốt là được, cũng cần phải phân tích nổi thống khổ của mình với giáo viên, thầy phải muốn hết rất đúng tượng, thầy là thầy giáo, phải là bạn của !

      Thích Hán Lương có chút thất vọng: “Vậy… có phải em tín nhiệm thầy rồi ?”

      phải, phải, thầy, em cám ơn quan tâm của thầy, chỉ là đột nhiên có nhiều hào quang gắn vào đầu như vậy, em có hơi bị áp lực mà thôi.” Hải Nhạc lắc đầu.

      “Nga, vậy được rồi, kỳ cũng có chuyện gì, “ký lai chi, tắc an chi” ( đến yên tâm ở lại), bình tĩnh đón nhận tất cả những thứ này, đừng để bị thành công che mắt là được.” Thích Hán Lương .

      sao ạ, em có chuyện gì, thầy, thầy trước , em chỉ muốn ngồi trong này chút mà thôi.” Hải Nhạc .

      “Được rồi, em cứ ngồi đây trải lòng, thầy trước.” Thích Hán Lương càng thêm khẳng định, trong lòng Hải Nhạc có chuyện!

      Bỗng nhiên, nhìn thấy Nhã Nghiên về phía Hải Nhạc, giật mình, Nhã Nghiên với Hải Nhạc chính là bạn tốt a, biết đâu cái gì đó với Nhã Nghiên sao?

      Thấy Hải Nhạc và Nhã Nghiên đều hề chú ý đến , cũng chỉ lắc mình đến dưới cái giàn hoa khác, tâm phiền ý loạn lặng lẽ nhìn , Thượng Đế phải tha thứ cho , phải là cái loại người thích nghe lén thế này, chỉ là rất cần được biết ràng, trong lòng của , rốt cuộc nghĩ cái gì? Có phải thích đứa con trai nào rồi hay ? (tại sao phải là con nhỉ )


      “Hải Nhạc, sao cậu lại chạy đến đây rồi? Mới nãy cậu chuyện gì với thầy thế?” Nhã Nghiên hỏi Hải Nhạc.

      “Nga, tớ chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi, cậu cũng biết mà, tớ cũng thích náo nhiệt kiểu này cho lắm, tớ thích ở mình yên tĩnh hơn.” Hải Nhạc , “Thầy Thích cũng chuyện gì với tớ hết, chỉ hỏi tại sao tớ vui thôi.”

      “Thầy Thích đúng là quan tâm đến cậu a, thế nào mà cho tới bây giờ đều chưa bao giờ thấy thầy quan tâm tớ vui chuyện gì hết nha, thầy Thích đúng là bất công a, toàn bộ lực chú ý đều dồn người mình cậu thôi.” Nhã Nghiên nửa nửa giả.

      “Nào có, thầy Thích đâu có bất công gì đâu.” Hải Nhạc ngượng ngùng phản bác.

      “Nhưng mà, Hải Nhạc, tớ cũng cảm thấy như vậy đó, cậu vui, cả ngày hôm nay, tớ chưa từng thấy cậu cười lần nào, nhiều người vây quanh cậu như vậy, mặt của cậu vẫn luôn mang theo nỗi bi thương, cho tớ biết, có phải cậu bị chuyện gì hay ?”

      Đôi mắt Hải Nhạc đỏ lên, mặt có nỗi bi thương ràng vậy sao?

      “Tớ… tớ sao, mà, Nhã Nghiên, cậu đừng để ý tới tớ.” Nhưng, giọng của , ràng nghẹn ngào.

      Nhã Nghiên thấy như vậy, biết là có chuyện, tắt nụ cười, lo lắng hỏi Hải Nhạc: “Hải Nhạc, chẳng lẽ, cậu giấu chuyện gì trong lòng sao? Đừng cứ giấu mãi trong lòng, cậu có thể hết ra, tớ là cậu của cậu, tớ muốn chia sẻ với cậu, có vấn đề gì thể giải quyết được hết, cậu cứ thử xem, chừng tớ còn có thể giúp cậu suy nghĩ cách giải quyết nữa sao, đừng có nghẹn trong lòng mình được ? Nên nhớ rằng, chúng ta là bạn bè, tớ có đáng cho cậu tín nhiệm hay , trong lòng cậu hẳn là nhất, , ra để tớ chia sẻ với cậu, như vậy, trong lòng cậu cũng thoải mái hơn.”

      Hải Nhạc nghe lời Nhã Nghiên , tri kỷ đến như vậy, xúc động đến như vậy, ra, Tạ Hải Nhạc vẫn còn có người cậu có thể hết mọi điều!

      Trong lòng của rất cảm động, đồng thời cũng rất đau đớn, có nên ra ? ra trong lòng thoải mái hơn nhiều ư?

      Mâu thuẫn trong lòng, bù được nỗi đau khổ trong lòng, nước mắt, giống như vỡ đê, lăn xuống mặt Hải Nhạc.

      sao hết, Hải Nhạc, cho tớ biết, tớ chia sẻ giúp cậu, tớ giữ bí mật giùm cậu, tớ cho bất cứ người nào hết, cậu có thể tin tưởng tớ.” Nhã Nghiên nhìn cổ vũ.

      Hải Nhạc khỏi òa khóc nức nở, đúng vậy, cần xả ra, bằng , bị đau khổ chồng chất trong lòng đè bẹp mất!

      Vì thế, như vừa bắt được nhánh cỏ cứu mạng, nhào vào vai Nhã Nghiên, khóc òa lên.

      “Đúng vậy, Nhã Nghiên, trong lòng tớ rất khó chịu, rất khó chịu, tớ cảm thấy lòng tớ đau đớn! đau đớn! Tớ đau đớn!” Hải Nhạc khóc nức nở , nỗi bi thương trong lòng, giống như nước lũ tràn bờ, mặc cho nước mãnh tràn ra mãnh liệt.

      “Vậy rốt cuộc là cái gì làm cho cậu đau lòng như thế?” Nhã Nghiên ôm lấy vai an ủi, hỏi.

      Hải Nhạc ngẩng đầu, nước mắt lã chã nhìn Nhã Nghiên, : “Nhã Nghiên, tớ phải làm sao bây giờ? Tớ phải làm sao bây giờ? Tớ… tớ…” cố lấy hết can đảm, thốt lên bí mật giấu kín nơi sâu nhất trong lòng: “Tớ… tớ thích Tạ Thư Dật rồi!”

      “Cái gì? Cậu cái gì? Cậu… cậu thích Tạ Thư Dật trai cậu ư?” Nhã Nghiên đột ngột đứng lên, gần như là khiếp sợ kêu lớn lên.

      Ông trời ơi, Hải Nhạc, lại có thể thích Tạ Thư Dật? có gì có thể làm cho khiếp sợ hơn chuyện này nữa!

      “Nhã Nghiên, giọng chút.” Hải Nhạc bất an , sợ bị người khác nghe được, mặt mũi bị quăng xuống đất mất.

      “Nga, xin lỗi xin lỗi, tớ cố ý, tớ chỉ… Ân, chỉ là kinh ngạc quá mà thôi, nhưng mà, cái này là chuyện từ bao giờ rồi?” Nhã Nghiên thấp giọng hỏi.

      Hải Nhạc cắn cắn môi, : “Tớ cũng biết là chuyện từ khi nào nữa, tớ cũng biết tớ bị làm sao mà lại thích .”

      Trong lòng Nhã Nghiên giống như bị đổ cái bình ngũ vị vậy, Tạ Thư Dật cũng là người mà thích a! Aiz, nhưng mà, Hải Nhạc thích ấy, vậy phải làm gì bây giờ?

      Aiz, coi như xong, đơn phương có kết quả mà thôi, kỳ người Tạ Thư Dật vốn thích trong lòng cũng chính là Hải Nhạc a, thôi hãy nhịn đau cắt ái (bỏ thứ thích), thành toàn cho bọn họ !

      Nhưng mà, vì sao Hải Nhạc lại giống như tình hình gì cả, vì chuyện bản thân mình thích Tạ Thư Dật mà đau khổ vậy kìa?

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 96: Còn Cách Nào Sao?

      “Nhưng mà… nhưng mà.. Tạ Thư Dật biết cậu thích ấy sao?” Nhã Nghiên hồ nghi.

      Hải Nhạc cười đầy chua xót: “Làm sao có thể biết chứ? quen với chị hai tớ mà.” Lại là trái bom to đùng nữa, Nhã Nghiên bị “trúng bom” thiếu chút nữa té xỉu, sao lại có thể như vậy chứ? Chuyện này… hình như hơi bị quá phức tạp phải?

      Chị hai Hải Nhạc là Trì Hải Hoan, cũng có nghe sơ qua, nghe hai , trông cực kì giống Hải Nhạc, lần trước Cosplay, tất cả mọi người đều nhận nhầm thành Hải Nhạc, đủ thấy giống nhau đến mức nào! Nhưng mà, ràng người Tạ Thư Dật thích là Hải Nhạc mà ta? Làm sao mà, ấy bị làm sao mà, làm sao có thể léng phéng với Trì Hải Hoan cơ chứ, với lại, với lại chưa bao giờ nghe hai về chuyện Thư Dật quen với Hải Hoan nữa?

      Aiz, Hải Nhạc thích Thư Dật, vậy ông kia của làm sao bây giờ? hai của , cũng thích Hải Nhạc a, còn vẫn cho là trong lòng Hải Nhạc có thích tên con trai nào, cho nên, cật lực tác hợp cho mình với cậu ấy, ngờ, cậu ấy lại thích chính trai của mình, Tạ Thư Dật, mà Tạ Thư Dật, lại quen với Hải Hoan mất rồi! Cái này… cái này, đúng là phải phức tạp bình thường, mà là siêu siêu phức tạp, phức tạp đến mức làm cho choáng váng luôn rồi. “Cái này… Hải Nhạc, tớ… tớ cũng biết nên thế nào nữa.” Nhã Nghiên đau đầu muốn chết.

      “Nhã Nghiên, tớ biết, cậu cũng thích , thậm chí trước kia tớ từng khuyên cậu đừng thích , khi đó, tớ biết tớ cũng ngày thích như thế này, tớ khuyên cậu đừng thích , cũng phải là tớ cố ý, tớ là tình lo lắng cho cậu, bởi vì tớ cảm thấy thể thích ai được cả, tớ biết những người thích , chỉ có thể bị thương tổn mà thôi, nhưng mà, chính tớ cũng rơi vào mất rồi, Nhã Nghiên, tớ phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Tớ rất đau khổ, rất thống khổ!” Hải Nhạc lại khóc òa lên.

      “Nhưng mà, làm sao ấy có thể cùng quen với chị hai cậu a? Tớ cảm thấy… tớ cảm thấy cũng có hơi nhanh quá, theo lý thuyết, cho dù ấy có thích nào nữa, cũng chỉ có thể là cậu a, thế nào mà đột nhiên lại biến thành chị hai cậu chứ?” Nhã Nghiên hỏi.

      Hải Nhạc đau đớn lắc đầu, : “Bởi vì chị tớ nhờ vả tớ giúp chị ấy, làm cho Thư Dật có thể thích chị, tớ vốn cũng muốn làm như vậy, nhưng mà… nhưng mà sau đó bởi vì tớ nhường cơ hội cosplay lại cho chị tớ, Tạ Thư Dật rất tức giận, sau đó hai người bọn tớ liền rùm beng lên.” Hải Nhạc bụm mặt, nén khóc : “Sau… sau đó tớ lại bảo theo đuổi chị hai tớ, tớ ngờ, lại , hơn nữa, nhanh như chớp quen với chị hai rồi! Hức hức…”

      Nhã Nghiên cà lăm: “Cậu… cậu ràng là thích ấy, nhưng mà, cậu lại bảo ấy theo đuổi chính chị hai của cậu, đầu cậu là bã đậu hả? Cậu… Tớ biết phải cậu như thế nào nữa.”

      “Tớ… Trước kia luôn nghiêm túc nghe tớ , tớ muốn làm cái gì, lại cố ý , tớ cần làm, lại cố tình muốn , tớ nghĩ rằng, lần này tớ thế, cũng quan trọng, làm sao có thể nghĩ đến chuyện, quen với chị hai tớ chứ! Nhã Nghiên, tớ nên làm như thế nào? Tớ nên làm như thế nào đây? người là người tớ thích, người là chị ruột của tớ, cho tớ biết , tớ nên làm như thế nào?” Trái tim Hải Nhạc tan nát.

      Nhã Nghiên thở dài hơi: “Aizz, Hải Nhạc ngốc, phỏng chừng, người trong lòng Thư Dật là cậu đó! Nhưng mà, những chuyện cậu làm, làm cho ấy cảm thấy bị tổn thương, sau đó, ấy tức giận, cậu biết là, có thể ấy giận lẫy, mới có thể quen với chị cậu đấy sao? Bằng , cậu cosplay, tại sao lại phải tức giận với cậu? Cậu cãi nhau với ấy, cậu bảo ấy theo đuổi chị hai của cậu, ấy lại ngay, ấy có khả năng chính là dỗi với cậu a! Muốn kích thích cậu nhìn cho tình cảm của cậu đối với ấy ! Aiz, mấy chuyện tình cảm này hiểu biết của tớ cũng có hạn thôi, tớ đoán phỏng chừng ấy nghĩ như vậy, aiz, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, mấy câu này chắc cũng chính là để diễn tả tình cảnh của cậu với Thư Dật đấy, các người… ai cũng thấy tình cảm hai bên rồi, aiz…”

      Hải Nhạc trợn to hai mắt đẫm lệ, nhìn Nhã Nghiên kinh ngạc: “Ý cậu là… ý cậu là, có thể cũng thích tớ? Nhưng mà, trước kia tớ cũng từng hỏi , rốt cuộc tớ hay , cũng hề hé răng, tớ luôn luôn nghĩ rằng, thương tớ, cho nên, mới ra miệng, nếu là cậu, có người con trai mà cậu , cậu ta buộc cậu phải cậu hay cậu ta, chắc chắn cậu có khả năng cậu thương cậu ta! Tớ cũng nghĩ như vậy, nếu người tớ thương hỏi tớ, tớ hay , tớ chắc chắn tớ ! Cho nên, tớ cảm thấy, thương tớ a! Nếu , vì sao ngay cả chữ thích cũng ra miệng chứ?”

      “Cái này…” Nhã Nghiên gãi đầu, “Cái này … tớ cũng biết nữa, chuyện này… tớ phát , tình cảm giữa nam nữ là phức tạp nga, sau này tớ ham nữa, tớ cũng sợ bị đau khổ sợ bị thương mà.”

      “Hức vậy còn cách nào sao? Tớ… vẫn phải tiếp tục đau khổ như thế này ư?” Hải Nhạc tuyệt vọng hỏi, nước mắt lăn xuống như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt.

      Nhã Nghiên nghĩ nghĩ, nghiêm túc: “Hải Nhạc, cậu chỉ có hai lựa chọn, là, thành toàn cho chị hai cậu, chặt đứt tình của cậu đối với Tạ Thư Dật! bao giờ được ấy nữa.”

      Hải Nhạc lắc đầu: “Tớ làm được, tớ làm được a, tớ tự với chính mình vô số lần, đừng thương , đừng thương , phải quên tình với , nhưng mà, tớ làm được a, mỗi sáng sớm, tớ mở to mắt ra người nghĩ đến đầu tiên, là ! Nhã Nghiên, tớ làm được! thể buông được! Nhã Nghiên hức hức hức… Tớ cần lựa chọn này, thể đổi cái khác ư? Đổi cái lựa chọn khác được ?”

      “Đổi cái khác? Đổi cái khác chính là, cậu cho ấy biết, cậu thích ấy! ấy , vậy cậu cứ ! Giả như dù sao cũng đều thất bại, bằng ra hết, mình cũng để lại tiếc nuối! chừng, có tia hi vọng sao? chừng, kỳ người trong lòng ấy là cậu, nhưng mà chỉ vì biết tâm ý của cậu, mới dỗi quen với chị hai cậu kia kìa? Nếu ấy biết người trong lòng cậu là ấy, chọn cậu sao?” Nhã Nghiên .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 97: Thành Công Cũng Thành Nhân

      “Cái gì cái gì? Cậu… cậu bảo tớ với ?” Tạ Hải Nhạc cà lăm, “Tớ làm được, tớ sợ… tớ sợ đến lúc đó thích tớ, mà có thể còn giễu cợt tớ, dẫm nát tự tôn của tớ dưới chân nữa, , , tớ cũng làm được đâu.” Tạ Hải Nhạc đau đớn lắc đầu, muốn thổ lộ với , đến lúc đó bị nhục nhã, thà vĩnh viễn chôn giấu trong lòng còn hơn.

      Nhã Nghiên tức giận : “Lá gan của cậu quá rồi đó? Cái này được, cái kia cũng được, aiz, vậy cậu cũng chỉ có thể tiếp tục đau khổ mà thôi! Kỳ cũng có gì hết, ai thế nào cũng phải để con trai thổ lộ với con chứ, con hoàn toàn cũng có thể thổ lộ với con trai mà, cậu cứ lo chuyện này lo chuyện kia, hoang mang sợ sệt, Tạ Hải Nhạc, mạnh mẽ lên lần ! muốn để cho mình cứ sống đau khổ như vậy nữa, hãy mạnh mẽ đứng lên ! Cướp Thư Dật từ trong tay chị cậu trở về!”

      “Cướp về? Vậy chị tớ phải làm sao bây giờ?” Tạ Hải Nhạc ngơ ngác , phải làm như vậy sao? Nếu vậy… phải rất có lỗi với chị hai ư?

      Nhã Nghiên đưa tay đỡ trán: “Aiz, được rồi, chữ “cướp” làm cậu sợ, chứ ra cũng phải là cướp, cậu chỉ là thổ lộ… thổ lộ với Thư Dật mà thôi, ấy muốn lựa chọn ai, đó là quyền của ấy! ấy chọn chị của cậu, cậu cũng gì cần phải hối hận, nếu mà ấy chọn cậu, đó là lựa chọn của ấy, chị hai của cậu thể nào trách cứ gì cậu được, cạnh tranh rất công bằng, rất rất công bằng a, cho nên, cậu cần phải áy náy gì với chị hai cậu cả.”

      Nhã Nghiên xuất ra tất cả vốn liếng của mình, muốn thuyết phục tiểu bạch thỏ lương thiện mất hết hi vọng trước mặt này.

      ? chỉ là cạnh tranh công bằng à? phải là tớ cướp bạn trai của chị hai tớ ư? Cậu gạt tớ đấy chứ? Lúc này tớ là rất mất bình tĩnh, cậu được gạt tớ đâu đấy.” Tạ Hải Nhạc yếu ớt.

      Nhã Nghiên giữ chặt tay , vô cùng chân thành: “Tin tớ, tớ hại cậu, cậu chỉ cần lo thổ lộ với Thư Dật thôi, ấy chọn ai, đó là chuyện của ấy, trách nhiệm của cậu, chính là thổ lộ! Hiểu chưa?” (Ôi nữ vương a~~~onion_msn_smilies-01)

      “Nhưng mà, có tác dụng ? Vạn nhất… vạn nhất từ chối tớ, tớ… tớ nên làm cái gì bây giờ?”

      “Từ chối? Nếu từ chối mà hãy chết tâm với a! thế giới nhiều con trai như vậy, chỉ mỗi tớ , có thể còn xuất nhiều người khác cậu a, có việc gì hết, Hải Nhạc, tớ ủng hộ cậu hết tớ, thành công, cũng thành nhân! Chắc chắn!” Nhã Nghiên kéo Hải Nhạc đứng dậy, hai người đập tay nhau cái.

      “Vậy… vậy tớ phải làm như thế nào a? Tớ nghĩ, hẳn là nên tìm cơ hội tốt mà thổ lộ với , thể tùy tùy tiện tiện ra khỏi miệng, trước hết phải tìm thời cơ ?” Hải Nhạc lại bau mày.

      “Ngốc a, lễ tình nhân sắp đến, ngay tối hôm Valentine thổ lộ với ấy, vạn nhất ấy từ chối cậu, hai người các cậu ở cùng nhau, vậy hôm đó, trở thành ngày kỷ niệm ý nghĩa biết bao nhiêu, hắc hắc.” Nhã Nghiên vui vẻ .

      Đôi mắt Hải Nhạc sáng lên, nhưng tức lại ảm đạm xuống: “Nhưng mà, tớ nghĩ hôm đó chắc chắn phải dành cho chị hai tớ rồi.”

      Nhã Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ: “Nếu vậy… cậu hãy nghĩ ra cách nào đó, nghĩ ra cách làm cho ấy rút bớt thời gian đến gặp cậu, cậu nhất định phải thổ lộ với ấy vào ngày hôm đó, chỉ có ngày đó, mới có ý nghĩa mà thôi.”

      “Được rồi, tớ biết rồi.” Hải Nhạc đột nhiên thoáng cái liền thoải mái lên, trong lòng vô cùng chờ mong Valentine mau đến chút.


      Thích Hán Lương ở bên kia biến thành người đá từ lâu, nhìn hai làm cho chấn kinh, đồng thời cũng làm cho vô cùng tuyệt vọng rời , Tạ Hải Nhạc lại thích người đàn ông khác, mà người đàn ông kia phải ai khác, chính là Tạ Thư Dật, hơn nữa, đến ngày Valentine bày tỏ với Tạ Thư Dật! Thích Hán Lương , vô hình trung trực tiếp bị knockout. Thích Hán Lương suy sụp ngồi đó, toàn thân đều yếu hết, thể nào đứng lên.

      Thất tình, đây là mùi vị thất tình sao? Xem đường đường là sinh viên Havard tài giỏi, dáng vẻ đường đường phong lưu tiêu sái, cho tới bây giờ cũng chỉ có để cho người khác thương tâm, còn bản thân tớ lại chưa từng hưởng qua mùi vị tan nát cõi lòng, lúc này đây, nếm trải được ràng rồi! Hơn nữa, lại là vì học trò mới mười sáu tuổi! Phải làm gì bây giờ đâu? Vì thân phận giáo viên và học sinh ngăn cách, cách nào làm cho biết được, cũng thích ! Có phải là làm giáo viên của , có thể công khai theo đuổi chăng?

      Giả như có thể, phần công việc này, cũng cần! Nhưng, thích Tạ Thư Dật rồi! Thích Hán Lương đau đớn cúi đầu.

      thể làm cho tất cả chuyện đó đừng xảy ra ư? thể làm cho hôm đó Hải Nhạc thể thổ lộ với Tạ Thư Dật được hay sao?

      Thích Hán Lương bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

      Đúng vậy, chỉ cần ngăn cản sao cho hôm đó Tạ Hải Nhạc thể thổ lộ với Tạ Thư Dật là được! Thích Hán Lương nheo mắt lại, làm thế nào mới có thể khiến cho tối hôm đó Hải Nhạc thể thộ lộ với Tạ Thư Dật đây nhỉ? Làm thế nào để cho Hải Nhạc hết hy vọng với Tạ Thư Dật đây?

      Thích Hán Lương trầm tư, lâu sau, ánh mắt của đột nhiên chợt lóe lên.

      Thích Hán Lương ngồi trong chiếc Maybach màu đen, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cổng trường trung học Thánh Nam, hẳn là sắp tan học.

      Quả nhiên lâu sau, cửa trường học mở ra, các học sinh từ trong trường Thánh Nam đua nhau ùa ra như cá.

      Gần như tất cả học sinh trong trường học đều ra hết, mà vẫn chưa nhìn thấy bóng người cần tìm đâu cả.

      Thích Hán Lương nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ bé gọi là Trì Hải Hoan này, vẫn còn chưa học?

      Lúc đó, cuối cùng lại ra bóng dáng mặc váy đồng phục màu xanh biển, Thích Hán Lương gần như hít vào ngụm khí lạnh, nếu phải người mặc là đồng phục Thánh Nam, cơ hồ nghĩ rằng bé đó, chính là Tạ Hải Nhạc.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 98: Có Ý Đồ Gì?

      Thích Hán lương muốn mở cửa xe xuống, bỗng, từ trong trường lại lao tới nam sinh, vọt tới trước mặt Trì Hải Hoan, kéo tay Trì Hải Hoan, cầu khẩn cái gì, Trì Hải Hoan cười lạnh đẩy ra, cuối cùng, cậu bé tựa hồ thẹn quá thành giận, bắt lấy Trì Hải Hoan thế nào cũng chịu buông tay.

      Thích Hán Lương xuống xe, với bạn trai kia: “Cậu làm gì đấy? Muốn tìm chết à?”

      Nam sinh và Trì Hải Hoan đều nhìn khó hiểu.

      là ai chứ?” Nam sinh hỏi đầy tức giận.

      Thích Hán Lương nghênh ngang về phía nam sinh, nam sinh thấy cao lớn hơn mình nhiều, oán hận rời .

      là ai?” Trì Hải Hoan tò mò hỏi, “Muốn tìm tôi xin kí tên đấy sao? xin lỗi, Diêu Nhạc Nhạc tôi tùy tiện kí tên cũng tùy tiện chụp ảnh chung với người khác đâu.”

      phải lại là fan nghĩ rằng là Diêu Nhạc Nhạc đấy chứ? nhiều ngày cứ bị những người nhàm chán này cuốn lấy muốn kí tên muốn chụp ảnh chung, sắp phiền muốn chết rồi.

      Thích Hán Lương nhìn Trì Hải Hoan kinh ngạc, thể nào? là Diêu Nhạc Nhạc? Cái quảng cáo kia, ràng là Hải Nhạc quay mà?

      bất động thanh sắc nhìn Trì Hải Hoan, bé này, khuôn mặt rất giống Tạ Hải Nhạc, nhưng trong khung, hoàn toàn giống chút nào, chỉ vì lớn lên giống em , lại có thể giành vinh quang với em mình, bé này, lòng hư vinh rất mạnh. Trong nháy mắt đó Thích Hán Lương thầm chấm điểm cho Trì Hải Hoan rồi.

      “Em là Diêu Nhạc Nhạc? Diêu Nhạc Nhạc phải là Tạ Hải Nhạc ở Ngũ Châu sao? Sao lại biến thành em?” rất khách khí vạch trần .

      Trì Hải Hoan lập tức đỏ bừng cả mặt, lúng túng : “ quen biết Hải Nhạc? Tôi tôi là Diêu Nhạc Nhạc, tôi cũng sai, Hải Nhạc là, tôi cũng vậy! Bởi vì cái quảng cáo kia tôi cũng có quay nhiều cảnh! Cho nên, vinh dự cũng hoàn toàn thuộc về Hải Nhạc ! Tôi cũng có phần chứ bộ?” Thích Hán Lương tỏ vẻ hoài nghi.

      Trì Hải Hoan vừa tức vừa vội: “ tin? cho biết, từ chính cái cảnh kiss với Thường Hàn kia bắt đầu, rất nhiều cảnh sau đó, tất cả đều là tôi quay! Nếu tin, quen biết Hải Nhạc, có thể hỏi nó!”

      tin, tin!” Thấy chắc chắn như vậy, Thích Hán Lương cũng truy cứu tiếp, có quay hay quay, có hứng thú, hôm nay tới tìm , cũng phải vì chuyện quảng cáo.

      Sắc mặt Trì Hải Hoan hơi nguôi nguôi, nghiêng đầu nhìn : “… tôi cũng quen , đến tìm tôi làm cái gì?”

      Thích Hán Lương mỉm cười: “Nghe em với Hải Nhạc lớn lên rất giống nhau, tò mò lại đây nhìn cái, quả thực rất giống a.”

      Trì Hải Hoan thấy trái cái Tạ Hải Nhạc, phải cái Tạ Hải Nhạc, tức giận : “Chị em sinh đôi, lớn lên giống có gì kỳ lạ chứ? đời này có nhiều cặp song sinh còn giống hơn nữa kìa!”

      “Nhưng mà, có thể xinh đẹp như hai chị em em thế này, vẫn là rất ít .” Thích Hán Lương , “ còn cảm thấy người em có loại sức quyến rũ mà Hải Nhạc có được, em cũng có hương vị hơn em ấy chút.”

      vậy chăng? Cám ơn khích lệ.” Trì Hải Hoan cười đắc ý rồi, sau đó vẫn làm ra vẻ khiêm tốn , “Tuy rằng tôi với em chỉ kém mười mấy phút đồng hồ, nhưng mà, chúng tôi cũng vẫn khác nhau, từ tôi cũng rất chăm sóc em , mà em tôi cũng kém, chỉ có điều tính cách nó hướng nội, từ chính là cái hũ nút thích hé răng.”

      Vốn chính là vậy, từ cái tiêu điểm có thể thu hút ánh mắt người khác, nếu ba mẹ ly hôn, nếu theo ba, nổi bật của , Hải Nhạc làm sao có thể tranh được cơ chứ? Bây giờ ở Tạ gia, cũng thành công đè nổi bật của em mình xuống rồi, Hải Nhạc nhu nhược yếu đuối, chưa bao giờ biết quan sát sắc mặt người ta mà chuyện, lại càng biết đón ý hùa người khác, làm sao là đối thủ của ?

      Thích Hán Lương lại mỉm cười, thừa nhận, Trì Hải Hoan và Tạ Hải Nhạc quả là có khác nhau, tuy rằng bộ dạng hai người vô cùng giống nhau, nhưng, phát mình vẫn cứ thích Hải Nhạc, thích văn tĩnh, thuần khiết và lạnh nhạt của Hải Nhạc, những thứ đó, Trì Hải Hoan có.

      tìm em ra là có chuyện khác, vào trong xe của bàn.” Thích Hán Lương làm tư thế mời.

      “Nhưng mà, tôi sợ chờ chút bạn trai tôi lại đây đón tôi, thấy tôi ngồi ở trong xe của , ấy ghen.” Hải Hoan . (thấy gớm )

      sao, từ Ngũ Châu đến đây cũng có đoạn đường, Tạ Thư Dật thể đến đây nhanh như vậy, chỉ cần vài phút của em thôi.”

      … biết Tạ Thư Dật?” Trì Hải Hoan hoảng sợ, chuyện quen với Tạ Thư Dật, có ai biết hết mà? Người này, làm sao có thể biết?

      Nếu biết, như vậy, phải là nhân vật đơn giản! Là bạn bè của Tạ Thư Dật?

      liếc chiếc xe màu đen đậu ở bên kia cái, đó là chiếc Maybach, vị nam nhân trước mắt này, quả thực phải là người thường. Trì Hải Hoan ngồi vào xe của , mở miệng hỏi: “Có chuyện gì? Mời .”

      Thích Hán Lương cũng dài dòng, thẳng vào vấn đề: “Trì Hải Hoan, biết em làm thế nào mà trở thành bạn của Tạ Thư Dật, nhưng, biết người trong lòng của Tạ Thư Dật là Tạ Hải Nhạc! phải em!”

      cái gì? Chuyện này làm sao có thể chứ?” Trì Hải Hoan trở nên cà lăm, trúng tâm của rồi, đồng thời cũng chứng chuyện mà vẫn dám chứng , Tạ Thư Dật, người trong lòng của là em của ! Nhưng để giữ mặt mũi, chịu thừa nhận: “Nào có chứ, người trong lòng của ấy là tôi, phải Tạ Hải Nhạc! Bằng làm sao ấy có thể để cho tôi làm bạn của ấy?”

      nghĩ, Tạ Thư Dật chỉ đem em làm vật thay thế cho Tạ Hải Nhạc mà thôi! Đó là bởi vì Hải Nhạc cũng biết Tạ Thư Dật thích ấy! Nếu ngày kia Hải Nhạc biết được người trong lòng Tạ Thư Dật là ấy, ngày đó, chính là ngày Tạ Thư Dật rời khỏi em!” Thích Hán Lương .

      đến phải để khơi mào mâu thuẫn giữ chị em các , Trì Hải Hoan này, qua vài phút chuyện, có thể cảm nhận được ta là người có tâm kế rất lợi hại, Hải Nhạc ngây thơ phải là đối thủ của ta, cũng muốn đến lúc đó Trì Hải Hoan ghen ghét Hải Nhạc, sau làm cho Hải Nhạc ăn nhiều đau khổ, làm sao bỏ được Hải Nhạc bị chị hai lợi hại ăn hiếp chứ?

      Trì Hải Hoan như nghe sét đánh bên tai, đôi môi run rẩy, câu cũng nên lời.

      Đúng vậy, rất đúng! Tạ Thư Dật giảo hoạt, quả chỉ xem như cái vật thay thế mà thôi, bằng , vì sao từ đầu , cũng cho quản thúc ! Hơn nữa, có quyền lúc nào cũng có thể kêu ngừng với ! chỉ xem như cái vật thay thế cho Hải Nhạc a! tìm đường lui bất cứ lúc nào cho từ lâu rồi! Mà , tràn đầy lòng tin cho rằng mình nhất định có thể làm cho Tạ Thư Dật ! Ngu ngốc đồng ý tất cả cầu của ! Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể như vậy?

      Tạ Thư Dật đáng giận, Tạ Thư Dật đáng giận! Trì Hải Hoan làm sao có thể bị người khác vượt mặt chứ? Nhất là bị em của mình vượt mặt? Trì Hải Hoan , làm sao có thể mặc cho người lừa gạt với đùa bỡn? Cho dù người đó là Tạ Thư Dật nữa, cũng được! Thích Hán Lương thấy đến chỗ đau của Trì Hải Hoan, liền rèn sắt khi còn nóng (tranh thủ thời cơ): “Giả như, em Tạ Thư Dật, muốn bị bỏ rơi, em nhất định phải ở hôm Valentine, đừng cho Tạ Thư Dật tiếp cận Tạ Hải Nhạc! biết Tạ Thư Dật buông Tạ Hải Nhạc xuống được! còn biết vào ngày hôm đó, nhất định thẳng thắn thổ lộ với Hải Nhạc rằng người kỳ chính là Tạ Hải Nhạc!” Nếu Hải Nhạc thổ lộ với Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật chắc chắn cũng bỏ qua cơ hội này, tuyệt đối thẳng thắn thừa nhận người cũng là Hải Nhạc! Cho nên, cũng dối, chỉ muốn khơi mào lòng ghen ghét của Trì Hải Hoan đối với em mình mà thôi, như vậy cũng có chỗ nào tốt đối với Hải Nhạc cả.

      Hai tay Trì Hải Hoan, gắt gao siết chặt nhau.

      “Tại sao muốn cho tôi biết những chuyện đó? có ý đồ gì?” hỏi.

      Thích Hán Lương trầm ngâm hồi, quyết định ăn ngay : “ thích Tạ Hải Nhạc, muốn ấy ở cùng với Tạ Thư Dật, hi vọng người cùng với ấy là .”

      “Nga, ra là thế, Tạ Thư Dật là tình địch của a, yên tâm, tôi để cho ấy và Hải Nhạc cùng chỗ, tôi để cho Hải Nhạc với ở cùng nhau!” Trì Hải Hoan .

      “Tốt, vậy chờ xem, vậy em có thể rồi.” Thích Hán Lương , “Đừng cho ai biết tới tìm em.”

      “Đương nhiên là tôi biết đạo lý này, cám ơn nhắc nhở tôi.” Trì Hải Hoan , “ tên là gì?”

      là ai vậy? Rốt cuộc là ai? Là Hứa Chí Ngạn? Nhưng, thoạt trông cũng giống như là học sinh, vậy, rốt cuộc là ai?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 99: Em Của Chị Có Mị Lực

      “Em chỉ cần biết rằng là đồng minh của em là được rồi, em muốn buông tha cho Tạ Thư Dật, cũng muốn buông tha cho Tạ Hải Nhạc, chúng ta là đồng minh, yên tâm, chúng ta có cùng chung mục tiêu, chỉ mang đến lợi ích cho em thôi, hại gì đến em đâu, cũng phải đây.” Thích Hán Lương cũng tên mình cho Trì Hải Hoan.

      “Tốt, vậy cho tôi biết số di động của , chừng tôi có thể cho vài tin tình báo tốt.” Trì Hải Hoan .

      “Ừ.” Thích Hán Lương đọc số di động của tớ cho .

      Trì Hải Hoan đưa mắt nhìn xe Thích Hán Lương rời , nắm chặt hai đấm tay.

      Tạ Thư Dật, là của em! đừng có mơ lợi dụng em xong, rồi cước đá văng em ra!

      Từ rất xa, thấy chiếc xe Lincoln màu đen chạy lại đây, đó là xe của Tạ gia.

      Trì Hải Hoan hít hơi sâu, mặt đổi lại nụ cười ngọt ngào.

      Xe dừng ở trước mặt , kiếng xe từ từ chạy xuống, lộ ra gương mặt tuấn của Tạ Thư Dật, liếc nhìn Trì Hải Hoan cái: “Lên xe.”

      Trì Hải Hoan ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế, quay đầu nhìn Hải Nhạc, : “Em , ngày mai là Valentine, em có dự định gì chưa?”

      “Em… Từ trước đến nay Valentine của em có dự định gì cả.” Hải Nhạc ngập ngừng cúi đầu.

      Hỏng bét, vì sao ở trước mặt chị hai lại cảm thấy chột dạ a?

      Tạ Thư Dật nhìn kính chiếu hậu cái, lên tiếng.

      “Nhạc Nhạc, điều kiện của em thể kém hơn chị được, chắc chắn hẳn là có nhiều nam sinh theo đuổi em đúng ? Có phải em thích bọn họ ? Hay em vẫn thích Hứa Chí Ngạn gì đó đó?”

      “Chị hai!” Tạ Hải Nhạc hoảng sợ hoa dung thất sắc (~ trắng bệch cả mặt), rốt cuộc là chị hai lung tung cái gì? với chị hai là vẫn thích Hứa Chí Ngạn bao giờ chứ? Chị hai rất tự cho là đúng! Nếu, vạn nhất Tạ Thư Dật nghĩ rằng người trong lòng là Hứa Chí Ngạn, vậy phải làm sao cho tốt chứ?

      “Chuyện đó có cái gì? Thư Dật cũng phải người ngoài, cho ấy biết em thầm mến Hứa Chí Ngạn, cũng đâu có sao a, hơn nữa Hứa Chí Ngạn là bạn tốt của ấy, làm sao ấy có thể phản đối em với Hứa Chí Ngạn quen nhau chứ? Thư Dật, có đúng ?” Trì Hải Hoan như làm nũng với Tạ Thư Dật, “ cho phản đối nga, em chỉ có em này thôi đó.”

      Tạ Thư Dật mặt chút thay đổi nhìn về phía trước, vẫn cứ trầm mặc.

      Gương mặt Trì Hải Hoan, cứng đơ.

      liếc sang Tạ Thư Dật cái nhanh như chớp, lại cúi đầu, nhàng : “Em… em có thầm mến Hứa Chí Ngạn, chị hai, chị nghĩ sai rồi.”

      Trì Hải Hoan cười : “ có chuyện gì hết, cần phủ nhận nhanh như vậy, em càng phủ nhận nhanh như vậy, chị liền càng ràng vị trí của Hứa Chí Ngạn ở trong lòng em, tính cách của em chị còn hay sao? Chị biết em thích ấy, em chỉ sợ bọn chị giễu cợt em, đánh chết em cũng chịu thừa nhận thôi, aiz, xấu hổ cái gì chứ, chị là chị em, Thư Dật là , cần phải thẹn thùng trước mặt bọn chị gì cả, thích thích, ra là được, cần phải cứ giấu ở trong lòng, cứ sợ mọi người biết, em cứ nhát gan, cái chuyện tình cảm này, nhát gan làm được gì chứ? Thích Chí Ngạn của em, em phải dũng cảm ra với ấy a!”

      “Chị hai! Em… em …” Tạ Hải Nhạc vừa tức vừa vội muốn phản bác, nhưng mà, nghĩ đến trước kia mình từng đứng trước mặt Tạ Thư Dật lớn tiếng , mình thích Hứa Chí Ngạn, bây giờ, giải thích, tin ư? Sắc mặt của từ hồng chuyển sang trắng, câu cũng nên lời.

      Tạ Thư Dật nhìn kính chiếu hậu cái, nhìn đến sắc mặt quẫn bách của ai đó, hơn nữa, lại hề phản bác, cỗ lửa giận vô danh, đột nhiên dâng trào trong lòng .

      nghiến răng nghiến lợi : “Trì Hải Hoan, em đủ chưa! Em cho là em lợi hại đến mức có thể hướng dẫn chuyện tình cảm cho người ta hay sao? Người ta có thể còn lợi hại hơn cả em kia kìa, biết có thể làm cho bao nhiêu nam sinh thần hồn điên đảo vì nó nữa đâu, em tỉnh lại !”

      Trì Hải Hoan bị mắng trận như vậy, quên mất mình vốn muốn cái gì rồi, ngồi ở đó sửng sốt cả người.

      “Đương nhiên, em tin chắc em em có sức quyến rũ đó.” Trì Hải Hoan cười gượng .

      chỉ mới có thế, vậy mà phát hỏa lớn như vậy, xem ra, cái đồng minh kia của có lừa ! quả thực Tạ Hải Nhạc sâu vô cùng, kích cái như vậy, người tức giận phải Hải Nhạc, ngược lại là ! Trì Hải Hoan tức giận nắm chặt hai đấm tay.

      Mặt Tạ Hải Nhạc hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ, nhưng, biết nên phản bác lời chị như thế nào, ủy khuất cúi đầu, nếu, có lợi hại như tốt rồi, cũng trì độn đến trễ như vậy mới phát ra tình cảm của mình đối với !

      “Thư Dật đừng tức giận nha, em biết năng chua ngoa tâm đậu hủ (khẩu xà tâm Phật), được rồi, chúng ta Nhạc Nhạc nữa, vậy… ngày mai chuẩn bị tặng quà gì cho em đây? Em muốn dẫn em ăn đại tiệc Valentine, còn phải mang em xem phim, xem phim xong, phải dẫn em ra bờ sông đốt pháo hoa, em cảm thấy rất thú vị a.” Trì Hải Hoan nũng nịu .

      Tạ Thư Dật trầm mặc hồi, ánh mắt tự chủ được lại trôi về phía kính chiếu hậu, mang theo chút ác ý : “Đương nhiên, chuẩn bị phần đại lễ cho em, còn dẫn em đảo tình nhân ăn tiệc Valentine, dẫn em xem phim, lại dẫn em ra bờ sông đốt pháo hoa, tóm lại, làm cho em trải qua Valentine cực kì vui vẻ cực kì hạnh phúc.”

      Đảo tình nhân

      Tạ Hải Nhạc kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tạ Thư Dật, chỉ cảm thấy cả người mình từ từ trở nên lạnh lẽo.

      sủng chị hai như vậy, nếu thổ lộ, lựa chọn của vẫn là chị hai phải làm sao bây giờ?

      lại muốn thở nổi rồi.

      Buổi tối, Hải Nhạc ở giường trằn trọc.

      Tạ Thư Dật lại kéo đàn violon rồi, biết vì sao, bây giờ cơ hồ mỗi đêm đều phải kéo đàn violon, khi thâm tình, khi ai oán, trái tim Hải Nhạc, cũng theo tiếng đàn khi thư hoãn khi vội vã đó mà khi thả lỏng, khi buộc chặt, tại, cơ hồ đều sắp biến thành nghe thấy tiếng đàn của nằm ngủ được rồi.

      Ngày mai, ngày mai, ngày mai, chờ mong ngày mai đến, cũng sợ ngày mai đến.

      đưa tay rút điện thoại gọi cho Nhã Nghiên: “Nhã Nghiên, tớ cần phải xác định lại lần nữa với cậu, ngày mai tớ thổ lộ với ư?”

      “Aiz, Hải Nhạc, rốt cuộc là cậu sợ cái gì a? Cậu thử, làm sao mà biết tâm ý của Thư Dật đây? Tớ vẫn là câu kia, cậu nhất định phải thổ lộ với ấy, nhất định phải! Cậu nhất định phải lớn tiếng ra cậu thích ấy! Cứ như vậy! Yên tâm, tớ cổ vũ cho cậu! Tất cả mọi chuyện, cứ giao cho ngày mai ! Đêm nay ngủ giấc cho ngon, dùng ý chí chiến đấu dũng mãnh nhất mà nghênh đón ngày mai đến! Thành công thành công! Hải Nhạc thổ lộ với Thư Dật, nhất định thành công!” Nhã Nghiên ở bên kia . (iêu Nhã Nghiên quá mất! my Queen)

      Hải Nhạc khỏi bị ý chí chiến đấu dâng trào của Nhã Nghiên chọc cười ra tiếng: “Ân, được rồi, vậy cậu ngủ ngon, tớ ầm ỹ cậu nữa.”

      “Ngủ ngon.” Nhã Nghiên cúp điện thoại.

      Đúng vậy, tất cả cứ giao cho ngày mai, ngày mai, lại là ngày mới.

      Ở trong tiếng đàn du dương, Hải Nhạc chìm vào giấc ngủ.

      Nhưng, có người lại rất bất an, Trì Hải Hoan nãy giờ vẫn cứ ở trong phòng ngủ tới lui, lâu sau, quyết định xong, gọi cú điện thoại.

      “Nhã Nghiên, tớ thể thổ lộ à? Tớ muốn, muốn, tớ sợ cự tuyệt tớ, tớ đây đau lòng mà chết mất!” Hải Nhạc liều mạng với Nhã Nghiên.

      “Nếu vậy, dù sao cũng đau lòng mà chết, bằng bất cứ giá nào thử phen?” Nhã Nghiên ở bên giậm chân, “Bây giờ tớ trang điểm cho cậu xinh đẹp như vầy, nếu cậu nghĩ cách hẹn Thư Dật ra, uổng phí phen công sức của tớ mất! Về sau… về sau tớ để ý đến cậu nữa! Tự cậu xem mà làm !”

      “Vậy… vậy cậu theo với tớ , cậu cứ ở bên cạnh tớ cho tớ dũng khí được ? Được ?” Hải Nhạc nhìn Nhã Nghiên khẩn cầu.

      Nhã Nghiên nhận mệnh lắc đầu: “Aizzz, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, được rồi, tớ với cậu.”

      Hải Nhạc mừng rỡ ôm lấy Nhã Nghiên: “Nhã Nghiên, cám ơn cậu, cám ơn cậu!”

      “Cậu nhớ cho kĩ, cậu phải gọi điện thoại cho ấy trước, cho ấy biết cậu ở đâu, sau đó…”

      “Tớ… tớ dám gọi điện thoại cho a.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :