1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 84 : Tha Thứ Cho Tôi

      Tạ Hải Nhạc xong, lập tức chạy vụt về phía trước, mà còn xô Tạ Thư Dật sang bên nữa, Tạ Thư Dật bị xô lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng lại được, chờ đến khi đứng lại, vẫn cứ ngơ ngác đứng đó.

      Rốt cuộc là bị làm sao vậy? phải tức đến mê sảng rồi đấy chứ? Rốt cuộc là cái gì?

      “Hải Nhạc, phải như thế, tôi tới… phải để cãi nhau với em, tôi tới, cũng phải muốn để cho em quay quảng cáo, tôi chỉ muốn thấy em ôm ấp người khác, muốn thấy em chủ động hôn môi người ta, cho dù chỉ là quay phim, tôi cũng muốn!”

      “Hải Nhạc!”

      xoay người, chạy về phía Hải Nhạc, rất nhanh liền đuổi kịp, từ sau lưng ôm lấy .

      “Buông ra! Tạ Thư Dật, buông ra!” Tạ Hải Nhạc vừa khóc vừa la lên, giãy dụa.

      Tạ Thư Dật ôm chặt, ràng là muốn buông tay.

      “Hải Nhạc, tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi, những gì tôi vừa mới , tất cả đều phải ý của tôi! Tha thứ cho tôi!” Tạ Thư Dật thống khổ cúi đầu, chống tay vai Hải Nhạc.

      Hải Nhạc giãy dụa kịch liệt, nghe như vậy, từ từ bình tĩnh lại.

      “Thế… cái gì mới là ý của ?” Hải Nhạc nức nở hỏi.

      “Tôi… tôi muốn nhìn em hôn môi người khác, tôi cũng muốn xem em bị người khác ôm vào trong ngực, tôi muốn thấy.” Tạ Thư Dật .

      ra, ra là vì vậy, cũng chính bởi vì cùng Thường Hàn quay cái cảnh này, cho nên, mới lúc nào cũng cản trở nhiều lần như vậy!

      Hải Nhạc nở nụ cười chua xót.

      thương , nhưng mà, lại muốn gần gũi với người khác, còn muốn nhìn thấy bị người khác ôm vào trong ngực nữa, Tạ gia đại thiếu gia, đúng là bá đạo a, vẫn cũng chỉ xem như thứ sủng vật của riêng mà thôi, chỉ có mới có thể ôm , gần gũi , hôn ! Người khác, thể!

      “Tạ Thư Dật, có phải cảm thấy tôi là con cún , mà , chính là chủ nhân của tôi hay ? Lúc mất hứng, có thể tùy ý trừng phạt tôi, làm cho tôi ăn hết đau khổ, còn lúc cao hứng, lại đến đây dụ dỗ tôi, cho tôi chút ngon ngọt, để cho tôi ngoắt ngoắt cái đuôi với hay chăng?” Hải Nhạc nghẹn ngào, cố gắng hít sâu giúp mình bình tĩnh lại tiếp, “Nhưng mà, Tạ Thư Dật, có nhớ rằng, ra tôi chính là con người, là con người có máu có thịt, tôi có suy nghĩ của mình, có quyết định của chính mình, bao giờ hỏi tôi, tôi muốn cái gì chưa? luôn đem những gì muốn áp đặt cho tôi, đối với là chuyện bình thường, tôi, thể đồng ý, tôi, nhất định phải nhận, hơn nữa, tôi còn phải mang ơn , bằng , mất hứng, nổi giận với tôi, Tạ Thư Dật, tôi phải là con cún con của , tôi phải! muốn tới bao giờ mới có thể hiểu được điều này? muốn tới bao giờ mới có thể hiểu cho ràng rằng, Tạ Hải Nhạc tôi muốn làm con cún con của , Tạ Hải Nhạc muốn làm con cún của Tạ Thư Dật! Tạ Hải Nhạc muốn! muốn!”

      xong câu cuối cùng, gần như dùng hết khí lực toàn thân của mình mà , thân thể vốn vì mệt nhọc và sinh bệnh mà hơi suy yếu, hơn nữa lúc này cảm xúc lại kích động quá mức, làm cho trước mắt tối sầm lại, yếu ớt ngả sát ra Tạ Thư Dật phía sau.

      Tạ Thư Dật vừa nghe như thế, trong lòng đột nhiên thắt lại thở nổi, phải, phải như , phải!

      muốn buông ra, ngờ lại tựa sát vào cách bình thường, theo bản năng lại ôm chặt , sức nặng đột ngột làm sinh nghi, quay lại, thấy sắc mặt tái nhợt sắp ngất .

      “Hải Nhạc, Hải Nhạc, Hải Nhạc! Hải Nhạc!” vỗ vỗ gò má trắng bệch của , “Đừng làm tôi sợ! Tôi muốn chọc em tức giận, tôi phải cố ý, em tỉnh lại , tỉnh lại, Hải Nhạc!”

      Thấy vẫn hề tỉnh lại, Tạ Thư Dật sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ôm Tạ Hải Nhạc cứ vậy mà ngồi bệt xuống đất.

      “Hải Nhạc, em tỉnh, tỉnh, tôi có xem em như con cún gì cả, tôi có, tôi đối với em… tôi… đối với em… tôi đối với em là… tôi đối với em là… cái loại tình cảm khác thường mà chỉ nam nhân đối với nữ nhân mới có kia, tôi phải xem em như con cún! Tôi chỉ là ghen tị, tôi ghen tị, tôi chỉ là muốn cho em thuộc về mình tôi mà thôi, tôi muốn cùng người khác chia sẻ em đâu! Em hiểu chưa? Em có hiểu ? Em tỉnh lại, em tỉnh lại a!” Tạ Thư Dật vừa bóp mạnh nhân trung Hải Nhạc, vừa năng lộn xộn.

      Rốt cuộc Hải Nhạc cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt lo như điên của Tạ Thư Dật, trong lòng đau xót, nước mắt từ từ men theo khóe mắt chảy xuống.

      Tạ Thư Dật thấy cuối cùng cũng tỉnh, bất chấp mọi thứ ôm chặt lấy , cũng thiếu chút rơi lệ.

      “Hải Nhạc, tôi chọc em tức giận, tôi chọc em tức giận, thân thể em yếu ớt như vậy, là tôi tốt, là tôi đúng, bằng , như vầy… như vầy được ,” Trong đầu Tạ Thư Dật đột nhiên lóe lên, nháy mắt, liền sửa đổi quyết định, “Hải Nhạc, thân thể em quá kém, quảng cáo này thể tiếp tục quay nữa, em để cho Hải Hoan thay thế em tới quay được ? Nó giống em như vậy, nhất định có thể được, nhất định, tôi cho em quay tiếp nữa đâu, nếu em muốn quay, cũng chỉ có thể quay với tôi! Lần này, bất luận thế nào nào tôi cũng cho em quay cảnh hôn này, trừ phi… trừ phi để cho Hải Hoan thay thế em, nếu em thế nào cũng phải cứng đầu với tôi, tôi cũng cứng đầu lại cho xem, tôi nhất định nghĩ hết cách thay thế Thường Hàn cho bằng để, để cho tôi diễn cùng với em! Em có muốn như vậy ? Em nghĩ sao? Nếu như em muốn, để cho Hải Hoan thế em , còn em, ngoan ngoãn ở trong nhà tĩnh dưỡng cho tôi!”

      ở đây cái gì? Làm sao có thể làm như vậy?” Hải Nhạc vừa tức vừa vội

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 85 : Cứ Để Đó Cho Tôi

      “Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, nếu em cho Hải Hoan đến quay, vậy tôi đến quay!” Tạ Thư Dật ngang ngược .

      muốn quay cùng với , muốn khiến cho người khác chỉ trỏ này nọ bọn họ, vậy, để cho Hải Hoan ra trận , Hải Hoan giống Hải Nhạc như vậy, hoàn toàn có thể cho Hải Hoan đến quay, mà thay mận đổi đào như thế, cũng vi phạm hợp đồng, hơn nữa cũng để Thường Hàn ăn được đậu hủ của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật cảm thấy chủ ý của mình cơ hồ là thiên y vô phùng, càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.

      …!” Hải Nhạc yếu ớt nằm trong lòng , thiếu chút nữa lại tức giận ngất xỉu lần nữa, vậy mà cũng nghĩ ra được, có thể đề cho Hải Hoan thay thế quay quảng cáo này!

      “Hải Nhạc, quyết định vậy , tùy em nghĩ thế nào nghĩ, thế nào , em em là cún con, cún con cún con , em chính là cún con của tôi, cún con của mình tôi.” Tạ Thư Dật .

      lâu chưa từng cách gần như vậy, cũng lâu chưa được ôm như vậy, trong lòng thậm chí còn đáng thẹn cảm tạ đột nhiên té xỉu, mới để cho có cơ hội thừa cơ, đè nén nổi khát vọng trong lòng, cúi đầu, nhàng mút hôn cánh môi hơi tái nhợt của .

      “Hải Nhạc, cún con của tôi, cún con của mình tôi.” khẽ thầm , ôn nhu trằn trọc bờ môi của .

      Hải Nhạc cố gắng lấy tay muốn đẩy mặt ra, nhưng, Tạ Thư Dật vươn tay, dùng mười ngón đan xen chặt chẽ với hai tay , mà Hải Nhạc chỉ có thể bị động gối lên đùi , tựa vào trong ngực , bị đột ngột hôn, hôn đến váng đầu lạc óc.

      Khó khăn lắm, Tạ Thư Dật mới buông tha , nhìn khuôn mặt vì bị hôn mà nóng đỏ, hài lòng vỗ về gương mặt đỏ bừng của , Hải Nhạc khỏi xấu hổ vùi sâu vào trong ngực của .

      “Cún con nhà ta biết thẹn thùng.” Tạ Thư Dật nhịn được bật cười khẽ. (*chọt chọt* tớ cũng thẹn thùng nè )

      “Tốt nhất lây bệnh cảm của tôi qua cho hết, cho đau đầu phát sốt nằm giường bò dậy nổi luôn!” Tạ Hải Nhạc thở gấp.

      được thỏa mãn lòng khao khát, tâm tình Tạ Thư Dật đương nhiên rất tốt, cười lên ha hả: “Tôi chỉ biết có loại tình huống nằm giường bò dậy nổi, nhưng tuyệt đối phải là bởi vì đau đầu phát sốt!” (lưu manh )

      “Tình huống gì?” Tạ Hải Nhạc tò mò.

      Tạ Thư Dật tiếp tục cười, cười cho xong, : “Bây giờ cho em biết, tin chắc sau này có cơ hội cho em biết.”

      “Tôi mới thèm biết, nghĩ lại chắc cũng phải là chuyện gì tốt!” Hải Nhạc liếc xéo .

      Tạ Thư Dật khẽ thở dài tiếng, hôn môi chút, sau đó giọng : “Hải Nhạc, đồng ý với tôi được ? Để cho Hải Hoan thay em được ? Được ?”

      được.” Hải Nhạc lắc đầu.

      “Vậy được rồi, bất luận thế nào tôi cũng thay thế Thường Hàn cho xem!” Tạ Thư Dật chậm rãi .

      Trong mắt Hải Nhạc lại tràn ra nước mắt: “Tại sao cứ phải ép buộc tôi khổ sở như vậy chứ? phải chỉ là cái hôn sao?”

      Lông mày Tạ Thư Dật nhất thời lại dựng lên: “Đối với em, ai hôn em cũng được sao?”

      Hải Nhạc lắc đầu: “Tạ Thư Dật, tôi muốn cãi nhau với nữa, tôi mệt muốn chết, suy nghĩ , chúng ta là em, nếu hai người chúng ta quay với nhau, hai người chúng ta miệng đối miệng hôn nhau, người khác nghĩ như thế nào?”

      “Tôi mới thèm quản người khác nghĩ gì! Người khác là cái quái gì chứ?” Tạ Thư Dật nổi nóng.

      “Nhưng mà, tôi để ý, nhất là ba với mẹ tôi nhìn thấy ràng là hai em, mà lại ôm ôm ấp ấp chỗ, bọn họ nghĩ như thế nào? từng nghĩ chưa, bọn họ có chấp nhận được ? , bọn họ chấp nhận! ba chấp nhận! Mẹ tôi cũng chấp nhận a! Bởi vì, ở trong mắt bọn họ, chúng ta là em, em làm sao có thể làm tình nhân chứ? Rốt cuộc bao giờ nghĩ tới điểm này chưa?” Tạ Hải Nhạc chua xót .

      Tạ Thư Dật trầm ngâm, đúng vậy, nếu ba biết đụng vào Hải Nhạc, y cái sủng Hải Nhạc lên tận trời kia, xem Hải Nhạc như con ruột mà thương, mà làm hai, lại đụng vào em nên đụng, ba nhất định chấp nhận được, nhất định cảm thấy đây là **, nhất định đánh gãy hai chân của !

      “Bọn họ nghĩ như thế nào, tùy bọn họ! chừng hôm nào em chọc giận tôi, tôi liền đứng trước mặt em, tuyên ba với bọn họ em sớm là người của tôi rồi, xem bọn họ còn thế nào!” Tạ Thư Dật đột nhiên bực dọc nóng nảy.

      Tạ Hải Nhạc kích động lên, giãy dụa ngồi dậy, đối mặt với Tạ Thư Dật: “Tạ Thư Dật, thể làm như vậy, thể làm như vậy, ba thể chịu kích thích a! Nếu muốn ba mau chết sớm chút, cứ ! Tôi cản nữa!”

      “Em…!” Tạ Thư Dật trừng Tạ Hải Nhạc, lúc lâu sau, suy sụp ngồi bệt xuống đất.


      Hải Nhạc , cũng phải là có khả năng.

      Đúng là chỉ nghĩ cho riêng mình, hề nghĩ tới ba mẹ có ý kiến gì đối với tình cảm của dành cho Hải Nhạc, nhất là trong tình huống Hải Nhạc cũng thích !

      im lặng.

      Hải Nhạc nhìn lâu, sau đó : “Tạ Thư Dật, cần phải như vậy, quảng cáo này, tôi quay nửa, nhất định phải quay tiếp, để cho tôi quay hết quảng cáo này, về sau tôi nhất định chọc giận nữa được ? Được ? đừng ra chuyện của chúng ta, với bất cứ ai cũng được ra, nhất là ba mẹ chúng ta, cũng bao gồm cả chị tôi nữa, đều được! hứa với tôi, hứa với tôi , sau này tôi ngoan mà!”

      Tạ Thư Dật trầm mặc hồi lâu, : “Được, tôi hứa với em, nhưng, cảnh hôn này, em nhất định phải tìm Hải Hoan tới thay em, nếu em đồng ý với tôi, tôi… cũng đồng ý với em!”

      Hải Nhạc bình tĩnh nhìn , thở dài hơi, thỏa hiệp: “Được rồi, tôi hứa với , nhưng mà, chắc gì Hải Hoan chịu a.”

      Tạ Thư Dật cười tự tin, : “Cứ để đó cho tôi, chỉ có điều, em về sau chọc tôi tức giận nữa, em phải nhớ cho kỹ đó.”

      Hải Nhạc gật đầu.

      Tạ Thư Dật cởi áo khoác, khoác lên người Hải Nhạc, kéo đứng lên.

      đỡ hơn chưa? Có thể ngồi xe máy của tôi về nhà ?” Tạ Thư Dật lo lắng hỏi, dù sao mới vừa bất tỉnh xong, ngồi xe lại đột ngột té xuống đường chứ?

      Tạ Hải Nhạc gật gật đầu: “Tôi ngồi được.”

      Tạ Thư Dật giúp Hải Nhạc cài nón bảo hiểm, sau đó hai người ngồi lên xe, khởi động máy, xe lập tức lao như tên bắn, Tạ Hải Nhạc thét chói tai ôm cứng lấy eo Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật cười trộm, phát ra ưu điểm khác của xe máy, có thể làm cho Hải Nhạc ôm , như vậy hai người gần nhau biết bao nhiêu a, sau này, phải tìm nhiều cơ hội dùng máy xe chở !

      “Cầu xin chậm lại chút được ?” Tạ Hải Nhạc khỏi dán chặt vào lưng Tạ Thư Dật, sợ hãi .

      Tạ Thư Dật vui vẻ huýt sáo tiếng xem như trả lời, chở Hải Nhạc lên đường về nhà.

      Tạ Thư Dật lấy lý do thân thể Hải Nhạc khoẻ, giúp Hải Nhạc xin nghỉ vài ngày, sau đó, chủ động tiếp cận Hải Hoan, đồng thời cũng ngỏ lời với Hải Hoan luôn, cảm thấy kỳ Hải Hoan cũng rất có tiềm chất, hoàn toàn có thể thay thế Hải Nhạc đóng nhân vật này, Hải Hoan vừa mừng vừa sợ, ngờ Tạ Thư Dật có lúc khen ngợi như vậy.

      vậy ư? Thư Dật ? Em rất có tư chất, có thể thay Hải Nhạc đóng nhân vật này sao ạ?” Hải Hoan thể đè nén kích động trong lòng, hỏi.

      Tạ Thư Dật nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, em cảm thấy sao? em cũng hề kém Hải Nhạc chút nào.”

      Hải Hoan vừa nghe như thế, cả khuôn mặt đều đỏ hết cả, có thể được Tạ Thư Dật chú ý đến, là có công mài sắt có ngày nên kim!

      “Nhưng mà, với mấy chuyện đóng phim thế này, em cũng am hiểu gì lắm.” Hải Hoan ngượng ngùng .

      Tạ Thư Dật cười lắc đầu: “Em cũng đừng quá mất tự tin chứ? Hải Nhạc có thể làm được, tin rằng em cũng có thể làm được, nếu em tin, có thể với Hải Nhạc, cho em diễn thử vài ngày, đến lúc đó, em biết là dối.”

      “Cái đó… làm sao mà quay thử a?” Hải Hoan nghi ngờ.

      Tạ Thư Dật chăm chú nhìn vào mặt Hải Hoan, ánh mắt chăm chú của , làm cho trái tim Hải Hoan đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, khỏi gương mặt nóng bừng, cúi đầu.

      “Gương mặt em với Hải Nhạc quá giống, quá giống, nếu hai người bọn em mặc quần áo giống nhau như đúc, nghĩ ngay cả cũng phân biệt nổi bọn em là ai, cho nên, cảm thấy có thể cho em mặc quần áo Hải Nhạc, đóng giả làm Hải Nhạc, thay nó quay vài ngày, để em có thể biết em làm được hay , rồi em cũng biết lời của hay giả.” Tạ Thư Dật .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 87: Chị Hai Là Giỏi Nhất

      “Cái gì? Như vậy có được ? Nhưng mà đóng giả làm Hải Nhạc thay nó quay vài ngày? Chưa chắc Hải Nhạc đồng ý đâu, đây là cơ hội của nó mà.” Tạ Hải Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên.

      “Em có muốn thử ? có thể giúp em.” Tạ Thư Dật nghiêm túc với Hải Hoan, kỳ , trong lòng cười thầm, đồng thời cũng thầm bội phục khả năng diễn xuất của mình.

      Hải Hoan gần như hoan hô nhảy nhót cả lên: “Được ? Thư Dật đồng ý giúp em ạ?”

      Tạ Thư Dật gật đầu: “Đương nhiên, đồng ý giúp em rồi, nghĩ lại , có thể tiếp cận với Thiên vương Thường Hàn, có thể được đạo diễn danh tiếng chỉ đạo, chính là cơ hội ngàn năm có a, cho nên, đương nhiên tình nguyện giúp em việc này rồi.”

      “Vâng, vậy em cám ơn Thư Dật, cám ơn .” Hải Hoan gật đầu như giã tỏi.

      Tạ Thư Dật cứ vậy mà thu phục Trì Hải Hoan, còn làm cho Trì Hải Hoan mang ơn , làm sao có thể biết được tính toán trong lòng Tạ Thư Dật cơ chứ?

      Tạ Thư Dật nhắc nhở Tạ Hải Nhạc được lộ ra dấu vết, được để cho Hải Hoan biết ý đồ chân chính của , mà Hải Nhạc nhìn thấy chị tỏ vẻ mười vạn phần nhiệt tình trong việc diễn thay , còn có thể gì đây? chỉ có thể lợi dụng vài ngày ngắn ngủi, dạy cho Hải Hoan ít bí quyết và kinh nghiệm đối diện với máy quay, đồng thời cho biết tổ quay phim chủ yếu tiếp xúc với người nào, tên gọi là gì, gương mặt có đặc điểm gì, Hải Hoan đều mực ghi nhớ.

      ngờ, Hải Hoan vào đoàn quay phim, ngay cả Nhã Nghiên cũng nhận ra , thỉnh thoảng sai hoặc nhận lầm người thậm chí bị NG (cảnh quay hỏng), mọi người cũng chỉ nghĩ là ở nhà dưỡng bệnh vài ngày, có chút quen mà thôi.

      Mà cảnh hôn kia, sau vô số lần NG, rốt cục Hải Hoan cũng có thể thông qua, Hải Hoan hạnh phúc muốn chết, trở về liền cho Hải Nhạc nghe, cuối cùng có thể thông qua rồi.

      mà, đúng ? Em cứ tin , chúc mừng.” Tạ Thư Dật chúc mừng Hải Hoan.

      “Cái đó còn phải cám ơn Thư Dật nữa kìa, giúp cho em có được niềm tin vào chính mình, em tin tưởng chính mình, Hải Nhạc có thể làm được, em cũng có thể, Hải Nhạc, chị hai kém em chút nào đâu nha.” Hải Hoan được Tạ Thư Dật tán thưởng, mừng như điên.

      Hải Nhạc làm bộ thấy Tạ Thư Dật lén Hải Hoan giơ tay hình chữ V chiến thắng với , dịu dàng với chị: “Vâng, chị hai là giỏi nhất .”

      Hải Nhạc nhìn chị, trong lòng có hơi áy náy, Thư Dật lợi dụng chị hai, cũng là vì , mà , cũng là kẻ đồng mưu, cảm thấy rất có lỗi với chị.

      đồng ý với Hải Hoan, cho thay quay nhiều cảnh chút, cuối cùng, Hải Hoan lưu luyến giao nhiệm vụ quay phim trả lại cho Hải Nhạc, cuối cùng, quảng cáo cũng có thể hoàn thành phần quay phim cách thuận lợi, dự kiến phát sóng trước đêm Valentine năm sau.

      Vụ quảng cáo ồn ào qua , Hải Nhạc và Nhã Nghiên về lại trường học, tăng cường học bổ túc bài vở, lâu nữa phải đối mặt với kì thi cuối kỳ.

      Tạ Thư Dật cũng vì ba hoàn toàn bình phục, cũng lần nữa trở về trường học, xử lí tấn bài tập trường.

      Vì hai người đều bận việc bài học bài tập, rất ít chú ý đến những thứ việc vặt khác, Tạ Thư Dật cũng thu liễm tâm tư với Tạ Hải Nhạc lại, chuyên tâm bổ sung kiến thức bài học của mình.

      Mắt thấy lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán sắp đến, Ngũ Châu lại muốn tổ chức dạ hội, nhờ Hải Nhạc làm người chủ trì, Hải Nhạc từ chối ngay, đây phải là thứ thích hợp với , nhường cơ hội lại cho Nhã Nghiên.

      Nhã Nghiên từ sau khi quay quảng cáo, hình như lại nhiều hơn chút tâm , có đôi khi, Hải Nhạc lại có thể bắt gặp ngẩn người, hỏi có chuyện gì, Nhã Nghiên lại cứ có gì, sau khi nhận trọng trách làm người chủ trì, công việc lu bù lên, Hải Nhạc vô cùng thanh nhàn, tập trung dồn hết tâm tư vào sách vở.

      Hải Nhạc đối với Hải Hoan cũng tốt đến thể tốt hơn, bởi vì vụ quay quảng cáo, vẫn có cản giác áy náy với Hải Hoan, cho nên, vẫn muốn tốt với chị mình hơn chút, muốn nhờ vậy mà giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, bất kể là đồ ăn, mặc, dùng, đều phải đợi Hải Hoan chọn xong trước, đồ Hải Hoan bỏ thừa lại cần, mới là của , Tạ Thư Dật vì thế mà nổi giận với rất nhiều lần, nhưng, cứ nhịn được tốt với chị mình như vậy.

      “Chị hai, chị xem em đem cái gì đến cho chị nè?” Vì Hải Nhạc vui vẻ quá mức, ngay cả cửa cũng quên gõ, xông vào trong phòng Hải Hoan.

      Hải Hoan thấy đột nhiên xông vào, bước loạn xa, cầm lấy vài quyển sách chất lộn xộn lên bàn, kết quả đụng phải cốc nước bàn, cốc nước rơi “xoảng” xuống đất, nước và mảnh vụn thủy tinh đều rơi xuống đất.

      “Nhạc Nhạc, có chuyện gì ?” Hải Hoan hỏi Hải Nhạc.

      “Chị, chị làm sao thế?” Hải Nhạc khó hiểu.

      “Chị… chị đâu có gì đâu? Chỉ là em đột nhiên vào, làm chị giật cả mình, mới bất cẩn làm rơi cốc nước xuống đất thôi.” Hải Hoan .

      “Nga, vậy để em giúp chị quét ra .” Hải Nhạc .

      cần đâu, chị tự làm được rồi.” Hải Hoan chạy ra hành lang lấy chổi với ki đến, bắt đầu quét mảnh thủy tinh ra ngoài.

      Hải Nhạc ngồi xuống, lấy đống sách bàn ra, chuẩn bị bỏ CD trong tay vào ổ đĩa máy tính Hải Hoan, nhưng khi lấy sách vở ra, thấy ràng bị đè dưới sách vở ra chính là ảnh chụp của Tạ Thư Dật! Điều này làm cho Hải Nhạc sững sờ ngồi đó thể động đậy, làm cho chị hai kích động luống cuống chính là tấm hình của Tạ Thư Dật này sao?

      “Nhạc Nhạc!” Khi Trì Hải Hoan đúng lúc nhìn thấy tấm hình kia lại nằm trong tay Hải Nhạc, đỏ bừng cả mặt đưa tay giật lại.

      “Nhạc Nhạc, làm sao em có thể tùy tiện lục lọi đồ đạc của chị chứ?” Trì Hải Hoan có chút thẹn quá hóa giận.

      Hải Nhạc ấp úng: “Chị hai, em phải cố ý, em chỉ muốn giúp chị dọn dẹp lại thôi.”

      “Ai nhờ em dọn dẹp?” Trì Hải Hoan tức giận .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 88 : Xem Đủ Chưa?

      Hải Nhạc vô cùng xấu hổ, cầm CD đứng đó được, ở lại cũng xong.

      “Vậy… chị hai, em xin lỗi, quấy rầy chị, em đây.” Hải Nhạc rồi rời khỏi phòng Hải Hoan.

      rầu rĩ vui trở lại phòng ngủ của mình, chị hai lại có thể vì tấm hình của Tạ Thư Dật, nổi giận với đến như vậy. Chị hai… để ý ảnh chụp của Tạ Thư Dật như vậy… Bỗng nhiên, trong lòng của đột nhiên ớn lạnh, chị hai… thích Tạ Thư Dật?

      CD trong tay nhanh như chớp rớt xuống đất.

      Chị hai mà thích Tạ Thư Dật?! luống cuống ngồi đờ người ghế.

      Tin chị hai thích Tạ Thư Dật này… giống như tia sấm sét, “rầm’ tiếng, đánh nát tất cả mọi suy nghĩ của Hải Nhạc. đột nhiên cảm thấy mình như thở nổi. Chị hai làm sao có thể thích Tạ Thư Dật chứ? Bắt đầu từ bao giờ?

      biết vì sao, cảm thấy trước mắt là mảnh tối đen, chỉ nghe được tiếng thở của mình vang lên bên tai vô cùng dồn dập, trong lỗ tai cũng đầy tiếng ong ong.

      Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật có cái gì tốt? Làm cho chị hai cũng thích ?

      loại cảm giác như bị chìm trong bể nước ngập đầu ập tới Hải Nhạc, tự chủ được ôm chặt lấy chính mình, thở gấp từng hơi từng hơi, sắp còn thở được nữa… Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

      “Mời vào.” Tạ Hải Nhạc yếu ớt .

      Tạ Thư Dật mở cửa, nhìn thấy ánh mắt Tạ Hải Nhạc trừng lớn, trống rỗng và dại ra , hơn nữa, sắc mặt cũng tái nhợt cách đáng sợ, Tạ Thư Dật hoảng hốt, vội vàng vọt tới trước mặt , đưa tay đặt lên trán , hỏi: “Em làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thành như vậy, phải làm sao mà thoải mái đấy chứ?”

      Tạ Hải Nhạc thấy người vào lại là Tạ Thư Dật, vội vàng hít thở sâu mấy lần, lắc đầu liên tục: “ có việc gì đâu, tôi sao, tôi rất tốt.”

      Tạ Thư Dật nhìn hoài nghi: “ có chuyện gì sao? được gạt tôi.” Tạ Hải Nhạc tiếp tục lắc đầu như trống bỏi: “Tôi sao, tôi có việc gì.”

      Tạ Thư Dật yên lòng, cúi đầu liền trông thấy chiếc CD đất.

      “Đây là cái gì?” nhặt CD lên.

      “À, là đĩa phim quảng cáo, Thịnh Đạt Hoa copy ra tặng cho tôi với Nhã Nghiên, bên trong còn có nhiều cảnh NG quý giá, cho tôi cất giữ.” Tạ Hải Nhạc .

      Vốn là cầm về muốn cùng chị hai chia niềm vui này, nhưng mà, lúc này đây, đột nhiên cảm thấy rất nhạt nhẽo, tí vui sướng nào.

      “Nga? Tôi xem xem.” Tạ Thư Dật bỏ CD vào trong máy tính Hải Nhạc.

      Máy tính là của đền cho , Thích Hán Lương tặng Hải Nhạc, được chính sửa lại, mở ra liền thấy mặt bàn có địa chỉ MSN Thích Hán Lương cho Hải Nhạc để liên lạc, mặt còn dán phong thư viết cho Hải Nhạc nữa, trong đó hàm tình ý, xem mà tức sôi máu, biết ngay tên này là con sói khoác áo giáo viên mà! Laptop Apple quý giá đáng thương, cứ vậy mà bị lấy cớ sửa được quăng ngay vào thùng rác. nhạc vang lên, Hải Nhạc và Thường Hàn gặp nhau ở bờ biển dài lãng mạn, nhờ đó phát triển tình của hai người liên quan đến chocolate, Tạ Thư Dật hề nháy mắt lấy cái nhìn màn hình vi tính, Hải Nhạc trong quảng cáo, dù sao cũng qua loạt công đoạn tân trang đóng gói, thoạt trông còn xinh đẹp hơn người chút, làm Tạ Thư Dật nín thở trong phút chốc thể dời tầm mắt.

      Tạ Hải Nhạc thấy xem vô cùng nghiêm túc, lần đầu tiên lấy hết can đảm vụng trộm ngắm , thể thừa nhận, rất tuấn tú, rất tuấn tú, đẹp trai đến thể miêu tả được, đẹp đến thể diễn tả bằng lời. Mặt bên của , so với mặt chính diện của , cũng có loại vẻ đẹp khác, mái tóc hơi dài, vì mới vừa tắm rửa lúc nãy, chưa khô hẳn từng sợi từng sợi rũ xuống thái dương, mà đuôi tóc lại ràng cong lên, giống như con người của , nhìn như khiêm tốn, kỳ vô cùng kiêu ngạo! Dưới vầng trán rộng lớn của là đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt bình thường thoạt nhìn điềm tĩnh kia, lúc này chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình, hàng mi mảnh dài kia, hơi hơi rung rung, sống mũi thẳng băng kia, bờ môi mỏng thường thường hay nhếch lên kia, lúc này cũng khẽ nhếch, cho thấy độ tập trung của đối quảng cáo đến đáng kính ngạc.

      Mà chiếc cằm được cạo rất sạch kia, hơi hơi lộ ra chút râu lún phún, cực kì mạnh mẽ, cực kì nam tính, lại có loại quyến rũ nên lời. Khuôn ngực của , cũng rộng lớn như vậy, rắn chắc như vậy, đủ để cất chứa cái thân hình kiều nũng nịu ghé vào… Nghĩ đến đây, Tạ Hải Nhạc tự chủ được đỏ mặt lên.

      cũng là lần đầu tiên phát ra, cho dù chỉ ngồi yên ở đó thôi, đều có vẻ cao lớn, mạnh mẽ cường tráng, người tản ra loại khí chất vừa khiêm tốn mà cũng vừa đường hoàng cuồng ngạo, làm cho ai có thể chú ý đến , làm cho người ta thể thần phục . Tạ Hải Nhạc thể dời ánh mắt của mình, cảm nhận được cách ràng, Tạ Thư Dật, từ đứa con trai mới lớn ngây ngô, từ từ biến thành người đàn ông thụ! Qua vài năm nữa thôi, lăn lộn trong xã hội rồi, chắc chắn biến thành người đàn ông vĩ đại hào quang bắn ra ban phía, vị vua có thể bày mưu tính kế, hô phong hoán vũ bậc nhất! Đột nhiên, thấy khóe miệng của cong lên, lại tiếp tục cong lên nữa, độ cong càng lúc càng lớn, làm cho Hải Nhạc biết giờ phút này tâm tình của rất là vui vẻ, nụ cười tươi kia, làm cho toàn bộ khuôn mặt đều nhu hòa lại, tỏa sáng nên lời, khi cười rộ lên, rất đẹp trai, rất đẹp trai, Hải Nhạc khỏi ngắm ngây người, ngay cả trái tim đập, cũng chịu khống chế của cơ thể mà tăng nhanh gấp bội.

      Chỉ thấy độ cong nơi bờ môi mỏng của lại lần nữa kéo lớn, thẳng đến khi lộ ra hàm răng trắng noãn, sau đó, môi mỏng mở ra: “Xem đủ chưa? Hử?

      … A?” Hải Nhạc trả lời theo bản năng, đến khi hiểu được ý tứ của , khỏi xấu hổ che kín mặt.

      lại có thể biết nhìn lén ! Cái bộ dạng hết sức chuyên tâm vào màn hình kia, hại tưởng là hề phát gì hết, cho nên mới to gan nhìn lén như vậy! ra là cố ý! Hỗn đản này!

      Hải Nhạc vô cùng xấu hổ, cầm CD đứng đó được, ở lại cũng xong.

      “Vậy… chị hai, em xin lỗi, quấy rầy chị, em đây.” Hải Nhạc rồi rời khỏi phòng Hải Hoan.

      rầu rĩ vui trở lại phòng ngủ của mình, chị hai lại có thể vì tấm hình của Tạ Thư Dật, nổi giận với đến như vậy. Chị hai… để ý ảnh chụp của Tạ Thư Dật như vậy… Bỗng nhiên, trong lòng của đột nhiên ớn lạnh, chị hai… thích Tạ Thư Dật?

      CD trong tay nhanh như chớp rớt xuống đất.

      Chị hai mà thích Tạ Thư Dật?! luống cuống ngồi đờ người ghế.

      Tin chị hai thích Tạ Thư Dật này… giống như tia sấm sét, “rầm’ tiếng, đánh nát tất cả mọi suy nghĩ của Hải Nhạc. đột nhiên cảm thấy mình như thở nổi. Chị hai làm sao có thể thích Tạ Thư Dật chứ? Bắt đầu từ bao giờ?

      biết vì sao, cảm thấy trước mắt là mảnh tối đen, chỉ nghe được tiếng thở của mình vang lên bên tai vô cùng dồn dập, trong lỗ tai cũng đầy tiếng ong ong.

      Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật có cái gì tốt? Làm cho chị hai cũng thích ?

      loại cảm giác như bị chìm trong bể nước ngập đầu ập tới Hải Nhạc, tự chủ được ôm chặt lấy chính mình, thở gấp từng hơi từng hơi, sắp còn thở được nữa… Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

      “Mời vào.” Tạ Hải Nhạc yếu ớt .

      Tạ Thư Dật mở cửa, nhìn thấy ánh mắt Tạ Hải Nhạc trừng lớn, trống rỗng và dại ra , hơn nữa, sắc mặt cũng tái nhợt cách đáng sợ, Tạ Thư Dật hoảng hốt, vội vàng vọt tới trước mặt , đưa tay đặt lên trán , hỏi: “Em làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thành như vậy, phải làm sao mà thoải mái đấy chứ?”

      Tạ Hải Nhạc thấy người vào lại là Tạ Thư Dật, vội vàng hít thở sâu mấy lần, lắc đầu liên tục: “ có việc gì đâu, tôi sao, tôi rất tốt.”

      Tạ Thư Dật nhìn hoài nghi: “ có chuyện gì sao? được gạt tôi.” Tạ Hải Nhạc tiếp tục lắc đầu như trống bỏi: “Tôi sao, tôi có việc gì.”

      Tạ Thư Dật yên lòng, cúi đầu liền trông thấy chiếc CD đất.

      “Đây là cái gì?” nhặt CD lên.

      “À, là đĩa phim quảng cáo, Thịnh Đạt Hoa copy ra tặng cho tôi với Nhã Nghiên, bên trong còn có nhiều cảnh NG quý giá, cho tôi cất giữ.” Tạ Hải Nhạc .

      Vốn là cầm về muốn cùng chị hai chia niềm vui này, nhưng mà, lúc này đây, đột nhiên cảm thấy rất nhạt nhẽo, tí vui sướng nào.

      “Nga? Tôi xem xem.” Tạ Thư Dật bỏ CD vào trong máy tính Hải Nhạc.

      Máy tính là của đền cho , Thích Hán Lương tặng Hải Nhạc, được chính sửa lại, mở ra liền thấy mặt bàn có địa chỉ MSN Thích Hán Lương cho Hải Nhạc để liên lạc, mặt còn dán phong thư viết cho Hải Nhạc nữa, trong đó hàm tình ý, xem mà tức sôi máu, biết ngay tên này là con sói khoác áo giáo viên mà! Laptop Apple quý giá đáng thương, cứ vậy mà bị lấy cớ sửa được quăng ngay vào thùng rác. nhạc vang lên, Hải Nhạc và Thường Hàn gặp nhau ở bờ biển dài lãng mạn, nhờ đó phát triển tình của hai người liên quan đến chocolate, Tạ Thư Dật hề nháy mắt lấy cái nhìn màn hình vi tính, Hải Nhạc trong quảng cáo, dù sao cũng qua loạt công đoạn tân trang đóng gói, thoạt trông còn xinh đẹp hơn người chút, làm Tạ Thư Dật nín thở trong phút chốc thể dời tầm mắt.

      Tạ Hải Nhạc thấy xem vô cùng nghiêm túc, lần đầu tiên lấy hết can đảm vụng trộm ngắm , thể thừa nhận, rất tuấn tú, rất tuấn tú, đẹp trai đến thể miêu tả được, đẹp đến thể diễn tả bằng lời. Mặt bên của , so với mặt chính diện của , cũng có loại vẻ đẹp khác, mái tóc hơi dài, vì mới vừa tắm rửa lúc nãy, chưa khô hẳn từng sợi từng sợi rũ xuống thái dương, mà đuôi tóc lại ràng cong lên, giống như con người của , nhìn như khiêm tốn, kỳ vô cùng kiêu ngạo! Dưới vầng trán rộng lớn của là đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt bình thường thoạt nhìn điềm tĩnh kia, lúc này chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình, hàng mi mảnh dài kia, hơi hơi rung rung, sống mũi thẳng băng kia, bờ môi mỏng thường thường hay nhếch lên kia, lúc này cũng khẽ nhếch, cho thấy độ tập trung của đối quảng cáo đến đáng kính ngạc.

      Mà chiếc cằm được cạo rất sạch kia, hơi hơi lộ ra chút râu lún phún, cực kì mạnh mẽ, cực kì nam tính, lại có loại quyến rũ nên lời. Khuôn ngực của , cũng rộng lớn như vậy, rắn chắc như vậy, đủ để cất chứa cái thân hình kiều nũng nịu ghé vào… Nghĩ đến đây, Tạ Hải Nhạc tự chủ được đỏ mặt lên.

      cũng là lần đầu tiên phát ra, cho dù chỉ ngồi yên ở đó thôi, đều có vẻ cao lớn, mạnh mẽ cường tráng, người tản ra loại khí chất vừa khiêm tốn mà cũng vừa đường hoàng cuồng ngạo, làm cho ai có thể chú ý đến , làm cho người ta thể thần phục . Tạ Hải Nhạc thể dời ánh mắt của mình, cảm nhận được cách ràng, Tạ Thư Dật, từ đứa con trai mới lớn ngây ngô, từ từ biến thành người đàn ông thụ! Qua vài năm nữa thôi, lăn lộn trong xã hội rồi, chắc chắn biến thành người đàn ông vĩ đại hào quang bắn ra ban phía, vị vua có thể bày mưu tính kế, hô phong hoán vũ bậc nhất! Đột nhiên, thấy khóe miệng của cong lên, lại tiếp tục cong lên nữa, độ cong càng lúc càng lớn, làm cho Hải Nhạc biết giờ phút này tâm tình của rất là vui vẻ, nụ cười tươi kia, làm cho toàn bộ khuôn mặt đều nhu hòa lại, tỏa sáng nên lời, khi cười rộ lên, rất đẹp trai, rất đẹp trai, Hải Nhạc khỏi ngắm ngây người, ngay cả trái tim đập, cũng chịu khống chế của cơ thể mà tăng nhanh gấp bội.

      Chỉ thấy độ cong nơi bờ môi mỏng của lại lần nữa kéo lớn, thẳng đến khi lộ ra hàm răng trắng noãn, sau đó, môi mỏng mở ra: “Xem đủ chưa? Hử?

      … A?” Hải Nhạc trả lời theo bản năng, đến khi hiểu được ý tứ của , khỏi xấu hổ che kín mặt.

      lại có thể biết nhìn lén ! Cái bộ dạng hết sức chuyên tâm vào màn hình kia, hại tưởng là hề phát gì hết, cho nên mới to gan nhìn lén như vậy! ra là cố ý! Hỗn đản này!

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 89 : Em Phải Giúp Chị

      “Nhóc con, em làm cái gì cũng chạy khỏi đôi mắt của tôi!” Tạ Thư Dật miệng tuy rằng mang mùi thuốc súng, nhưng vẫn ngăn được ý cười khoái trá.

      Tạ Hải Nhạc tựa như tên trộm bị bắt quả tang, trong lòng xấu hổ muốn chết.

      “Em nghĩ rằng tôi là người có thể tùy tiện để cho người khác nhìn lung tung hay sao?” Tâm tình Tạ Thư Dật giờ này phi thường sung sướng.

      “Tôi có nhìn lung tung! Nhìn có tí xíu, nãy giờ cũng có thiếu mất cái gì!” Tạ Hải Nhạc nhịn được liếc xéo , đúng là tên cuồng tự đại, cho mình là ai chứ, xem hai mắt cũng được.

      ràng nhìn lung tung!” Trong lòng Tạ Thư Dật ràng vô cùng hưởng thụ chú ý của Hải Nhạc đối với , nha đầu này, cuối cùng cũng biết chú ý đến . nhịn được lại muốn trêu cợt , “Có phải em cảm thấy rằng, kỳ tôi còn đẹp hơn quảng cáo em quay hay ? Nếu vì sao nhìn quảng cáo của em, quay sang nhìn tôi làm gì?”

      Tạ Hải Nhạc bị đỏ bừng cả khuôn mặt, đúng là, siêu cấp cuồng tự kỷ tự đại. “Chẳng lẽ, tôi thể nhìn sao? Nhìn vài lần, cũng chẳng có ý nghĩa gì, con người ta có hai con mắt, chính là dùng để nhìn vật nhìn người a! Ít ba hoa!” Tạ Hải Nhạc cố gắng tự che dấu.

      Tạ Thư Dật quay sang , sau đó, mở trừng hai mắt, : “Chờ tôi xem hết quảng cáo này, tôi lại đến chỉnh em sau.” Tạ Hải Nhạc muốn phản bác, cửa bị đẩy ra.

      “Nhạc Nhạc, em còn giận chị à?” Trì Hải Hoan xong, thấy Tạ Thư Dật ngồi bên bàn học, ngây ngẩn cả người.

      Hải Nhạc vội vàng đứng lên, : “Đâu có, sao em lại giận chị hai chứ? Chị hai đừng suy nghĩ nhiều.”

      “Chuyện gì thế? Em Nhạc Nhạc giận em?” Tạ Thư Dật nhìn Trì Hải Hoan cái.

      “A, có gì ạ.” Trì Hải Hoan “bùm” phát liền đỏ mặt, “Uhm… Thư Dật, ở chỗ Hải Nhạc làm cái gì?”

      thành công chuyển đề tài về người Tạ Thư Dật.

      sang đây xem quảng cáo em với Hải Nhạc quay.” Tạ Thư Dật .

      “A? Em xem với.” Trì Hải Hoan ngồi xuống bên cạnh em .

      “Để bật lại từ đầu , xem chung.” Tạ Thư Dật .

      Sau khi xem xong, Tạ Thư Dật : “Cái quảng cáo này mà phát ra, chocolate của Dove bị bán sạch cho xem.”

      ? Tốt vậy sao?” Tạ Hải Nhạc vui mừng hỏi.

      Tạ Thư Dật hừ lạnh tiếng: “ đâu có em có tốt bao nhiêu gì đâu chứ, cảm thấy Hải Hoan quay hay hơn em nhiều.” đúng là đáng giận, ở trong quảng cáo, đương thắm thiết em em với Thường Hàn miết, luôn dùng cái loại ánh mắt thâm tình vô hạn kia mà ngây ngốc nhìn Thường Hàn, khỏi phải xem mà chướng mắt đến cỡ nào.

      …!” Hải Nhạc bị chê bai, quyệt miệng ngồi chỗ.

      Hải Hoan vừa nghe như vậy, trong lòng ngọt như đường phèn.

      Thư Dật, em còn phải cám ơn cho em cơ hội thử sức này nữa mà.” ngọt ngào .

      cần đâu.” Tạ Thư Dật thản nhiên .

      là con nhóc ngốc nghếch, tưởng cho cơ hội sao, chỉ muốn đề cho Thường Hàn chạm vào Hải Nhạc mà thôi, bằng , mới lười quản là Trì Hải Hoan hay là Trì Hải Hỉ có.

      liếc Hải Nhạc cái, nha đầu kia ngồi giận dỗi nữa rồi, cho giận , trong lòng cũng bực bội đây, với Thường Hàn ngọt ngào đầm ấm như vậy, mà lại chưa từng như vậy liếc xem cái! Đáng giận! Chìm trong cơn tức cũng nghĩ đây chỉ là cái quảng cáo mà thôi, tên nam nhân thích chìm trong biển dấm chua phân đông tây nam bắc a! Aizzzz. “Hai người các em trò chuyện , đây, ngủ ngon.” Tạ Thư Dật đứng dậy rời .

      “Tức chết mà! Tức chết mà! Thối Tạ Thư Dật! Nát Tạ Thư Dật!” Tạ Hải Nhạc tức giận cầm lấy gối đầu đập xuống giường “bình bịch”, giống như đó chính là Tạ Thư Dật vậy.

      “Aizzz, có gì mà tức giận, ấy cũng chỉ đùa chơi cho vui thôi, chị làm sao có thể diễn tốt hơn em chứ?” Trì Hải Hoan an ủi em .

      “Em phải bởi vì cái đó.” Tạ Hải Nhạc .

      phải vì cái đó, là vì cái gì? ngơ ngác suy nghĩ, được Tạ Thư Dật khen, trong lòng buồn bực muốn chết.

      “Thế bởi vì sao? Là vì chị phải , còn giận chị à?” Hải Hoan hỏi.

      có chị hai, đừng suy nghĩ nhiều.” Hải Nhạc vội vàng trấn an chị tớ.

      Trì Hải Hoan nhìn em , : “Lúc nãy tức giận với em, là chị tốt, xin lỗi em, chị thừa nhận, chị thích Thư Dật.”

      ư?” Hải Nhạc ngẩn người, cho dù có thể hiểu được ràng, nhưng mà, từ trong chính miệng chị ra, vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ chút.

      Trì Hải Hoan gật đầu: “Đúng vậy, chị thích ấy, em biết ? Lần đầu tiên chị gặp ấy ấy hôn chị rồi.”

      “Cái gì? Lần đầu tiên gặp nhau, hôn chị?” Lòng Hải Nhạc trầm xuống, chìm đến đáy nước.

      Trì Hải Hoan tiếp tục gật gật đầu: “Chắc là, ngay tại khắc này, chị thích ấy rồi, kỳ , chị biết có chút hoa tâm, tuy rằng ấy hôn chị, nhưng mà chị nghĩ, ấy chưa chắc chị, bên cạnh ấy có nhiều như vậy, nghe những cùng với ấy, chỉ có người, nhưng mà, chị lại vẫn lún sâu xuống, Hải Nhạc, em phải giúp chị, em phải giúp chị!” Trì Hải Hoan bỗng nhiên rơi nước mắt.

      Tạ Hải Nhạc cảm thấy tay chân trận lạnh lẽo, xem ra, chị hai đối với Tạ Thư Dật, đến mức vô cùng chân thành rồi. “Giúp chị? Chị muốn em giúp chị thế nào?” vô thố hỏi, trong lòng cũng dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ, chị hai, bảo giúp chị như thế nào đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :