1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 79: Rốt Cuộc Thể Hồi Đấu

      Vẻ mặt nhìn nghiêng của Tạ Thư Dật, dưới ánh đèn hành lang êm dịu nhàn nhạt, tự nhiên có vẻ đẹp trai mạnh mẽ lạ kì, mái tóc vuốt keo tỉ mỉ kia, với vài sợi rủ xuống trán, trông có hơi rôi rối, lại có hơi ngang ngạnh bất kham, ánh mắt tối tăm như trầm tư kia, làm cho trông giống như người , mà lại giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh vậy, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, đủ để thu hút tất cả những trái tim thiếu nữa đời, mà cũng làm cho trái tim Trì Hải Hoan, nhảy loạn thìch thịch.

      Tạ Thư Dật liếc qua cái, sau đó, mở miệng: “Nó… sao chứ?”

      Hải Hoan theo bản năng: “Nó có việc gì, chỉ là trong lòng có chút thoải mái, ngủ rồi.”

      Tạ Thư Dật nhíu mày, hình như có mơ hồ nghe được tiếng khóc.

      “Nó ngủ?”

      Hải Hoan gật đầu.

      Tạ Thư Dật cũng thêm gì nữa, thản nhiên : “Vậy em cũng nghỉ sớm .”

      “Dạ, ngủ ngon.” Hải Hoan thấy có ý định chuyện với , trái tim mới vui mừng, bị hắt chậu nước lạnh.

      Tạ Thư Dật tắm, ngã uỵch xuống giường, nhưng, làm như thế nào cũng ngủ được.

      dám với tôi, tôi sao? tôi ? Có tôi ?” Trong đầu của vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh ngẩng đầu gạn hỏi , trong lòng, lại rỉ máu.

      Hải Nhạc, Hải Nhạc của tôi, tại sao em lại phải hỏi tôi như vậy?

      Chẳng lẽ, em biết rằng tôi chưa bao giờ , cho nên, em mới muốn làm khó tôi sao?

      ngơ ngác nhìn trần nhà, trần nhà, từ từ lại biến thành gương mặt mang cười của , rất thích rất thích nụ cười của , nhìn cười mãi chán, nhất là đôi mắt kia, ngay cả khóe mắt cong cong cũng đều mang ánh cười.

      rất muốn, rất muốn bay qua ban công ngắm , rất muốn! Cho dù chỉ liếc mắt nhìn cái thôi, cũng có thể ngủ thẳng đêm đến tận trời sáng, giống bây giờ cứ lăn qua lộn lại.

      Nhưng mà, cũng đồng ý với làm em rồi, như thế nào có thể lại giống như trước kia muốn đến đến đây?

      Sau đó, lại nghĩ tới đôi môi hồng nhuận của , phải chỉ mình được hưởng qua, khỏi đau đớn gầm tiếng, xoay người vùi mặt vào gối, rên rỉ nén cơn đau.

      Tạ Hải Nhạc, tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao với em bây giờ? Rốt cuộc tôi lại trở về được, em dần dần chiếm cứ trọn lòng tôi rồi, ở ngay chỗ sâu nhất sâu tim tôi, vị trí của em, thể nào phá vỡ, có gì phá nổi, Tạ Hải Nhạc, vậy còn ở trong lòng em, tôi là cái gì? Tôi là cái gì?

      chất lỏng, chậm rãi theo khóe mắt tràn ra, thấm vào chiếc gối nhung lông vịt.

      “Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc, tôi rất đau, tôi đau quá, em có biết ? Em biết sao?” Tạ Thư Dật khàn giọng .

      “Em là của tôi, em là của tôi, tôi muốn em thích người khác, tôi muốn em thích Hứa Chí Ngạn, tôi muốn! Tôi muốn em thích tôi, tôi muốn em tôi, tôi muốn em tôi, Hải Nhạc, tôi muốn em tôi…!” Tạ Thư Dật kiềm mình chảy nước mắt, thào.

      chưa từng bị thống khổ như đêm nay bao giờ, mà cũng chưa từng cảm thấy bất lực như giờ phút này bao giờ, trừ lần khóc vì người mẹ mất, còn chảy dù chỉ giọt nước mắt nào vì ai ngoài mẹ nữa, nhưng, vì , vì mà trước kia có nằm mơ cũng muốn này, chảy những giọt nước mắt yếu đuối.

      “Hải Nhạc, tại sao em lại thể thích tôi chứ? Em phải biết rằng, trước kia tôi cũng hận em đến thế, căm ghét em đến thế, nhưng mà, tôi cũng vẫn thích em mất rồi, thích em như lên cơn điên vậy, còn em, tại sao em lại thể giống như tôi, thích tôi giống như tôi thích em? Hải Nhạc! Hải Nhạc!” đau đớn ôm chặt đầu mình vùi sâu vào trong gối đầu, tựa như con đà điểu lúc nào cũng trốn trốn tránh tránh khắp nơi, tìm được đống cát thích hợp, sau đó vùi đầu vào trong đống cát, nước mắt, từ khi bắt đầu trượt ra khỏi hốc mắt, chưa từng thấy nó dừng lại bao giờ.

      “Hải Nhạc, tôi phải làm gì bây giờ đây? Em thích tôi, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?” tan nát cõi lòng, tự hỏi tớ.

      “Hải Nhạc, em có thể quay về làm em với tôi sao? Có thể sao? Nhưng mà, tôi là người đàn ông đầu tiên của em mà, phải người ta đối với con người đàn ông đầu tiên, là khắc cốt ghi tâm đấy sao? Còn em, tại sao em lại nhìn tôi lạnh nhạt như thế chứ? Cũng bởi vì tôi ép buộc em sao? Nhưng mà, tôi chuộc tội cho tội nghiệt lần đó rồi, em em tha thứ cho tôi, như em vốn chưa từng tha thứ cho tôi, nếu em tha thứ cho tôi, tại sao lại đón nhận tôi? Còn phải làm quay về làm em? Hải Nhạc! Hải Nhạc! Em đâm tôi sâu quá, em đâm tôi sâu quá! Em trả thù tôi trước kia từng tổn thương em đấy sao? Hải Nhạc, em chừa chút tình được ? Được ? Tôi sai rồi, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi còn chưa được sao? Em đối xử với tôi như vậy, tôi chịu nổi nữa, tôi hề kiên cường như tôi từng nghĩ, đến bây giờ tôi mới biết được, tôi có thể dễ dàng như vậy bị em tổn thương như thế, dễ dàng bị em làm cho đau đớn như vậy, Hải Nhạc…!” Tạ Thư Dật hai tay nắm thành quyền, từng quyền từng quyền nện ở giường, đau đớn bất lực.

      Hai căn phòng, hai chiếc giường, hai con người, đều thầm khóc, thầm đau thương.

      được Tạ ba ba cho phép, vì thế, ba mẹ Hứa Nhã Nghiên cũng bỏ phiếu tán thành, hai , vùi đầu vào giai đoạn khẩn trương huấn luyện trước ngày quay.

      Lâu lâu Tạ Thư Dật cũng đến đưa đón , nhưng mà, sau đó lại trở nên vô cùng trầm mặc, Tạ Hải Nhạc muốn ngồi xe của , rất sợ khí nặng nề trong xe, thà nhờ em nhà họ Hứa đưa về hơn, sau đó, từ chối vài lần, Tạ Thư Dật còn đưa , cũng đón nữa, có đôi khi Hải Nhạc đến khuya mới về nhà, Tạ Thư Dật cũng còn về sớm hơn , đôi khi lại ngồi chiếc ghế sắt bên cạnh nhà kính trồng hoa, nhìn Hứa Chí Ngạn đưa về.

      Thoạt trông, rất vui vẻ, niềm vui của , chói mắt đến thế, nhưng Tạ Thư Dật lại tài nào bỏ qua được, , cứ vậy mà càng bước càng xa, xa đến mức chẳng thể nhìn thấy nhau.

      Hai người, đôi khi cũng có chạm mặt, nhưng cũng chỉ là Tạ Hải Nhạc gọi tiếng “ hai”, nặng nề đáp lại tiếng, sau đó, hai người cúi đầu, lướt qua nhau.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 80: Con Chơi Với Em

      Sau này, Tạ ba ba cũng xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng, Hải Nhạc cứ quấn quít lấy ông, nhờ ba làm vai nam chính trong lòng , giúp tập luyện lời thoại, đùa Tạ ba ba vui vẻ thôi, chỉ có điều là, ông lại giỏi diễn kịch, chỉ có thể máy móc đọc lời thoại, dùng lời của mẹ Hải Nhạc để diễn tả , lời kịch chạy từ trong miệng ông ra ngoài, biến thành phát biểu nghiêm túc ở hội nghị rồi, chọc mọi người phì cười thôi.

      “ Ba, ba thể như vậy được, đây phải là học thuộc lòng, ba phải có chút tình cảm trong đó, ba phải nghĩ rằng ba biến thành nam chính kia, sau đó, ba phải dùng ánh mắt say đắm nhìn con, tình cảm ra câu này, ba nhập diễn rồi, con cũng mới có thể tìm được cảm giác nha, ba, chúng ta thử lại lần nữa, thử lại lần nữa.”

      “Được rồi được rồi, chúng ta thử lại lần nữa.” Tạ ba ba còn cách nào khác, lỡ hứa với rồi.

      “Tại sao lại muốn tặng chocolate cho em, tại sao đưa cho những khác?” Hải Nhạc làm bộ xấu hổ, thẹn thùng hỏi Tạ ba ba, sau đó, nhón tay cầm viên chocolate trong hộp ra bỏ vào miệng.

      Tạ ba ba vội vàng liếc kịch bản cái, : “Đó là bởi vì, chỉ muốn tặng mình em thôi.”

      cố gắng chân thành say đắm nhìn Hải Nhạc, sau đó miệng lại nhịn được : “Tên nào biên kịch, ba cứ cảm thấy hai đứa này ngốc a, con trai tặng hoa được sao, từ trước đến nay ba lúc nào cũng tặng hoa cho mẹ con, với lại, hình như chocolate hẳn là của con đưa cho con trai mới đúng, còn nữa, mấy cái câu này, đúng là ngốc nghếch, tặng cũng tặng rồi, ràng là người ta muốn theo đuổi con, còn hỏi người ta tại sao lại tặng chocolate, lại còn hỏi vì sao đưa cho mấy khác, ngốc quá đáng mất, mà cũng phải lại, thằng nhóc này, tặng cũng tặng rồi, người ta hỏi như vậy rồi, thẳng ra là thích , muốn theo đuổi là được rồi, vậy mà lại chỉ câu ‘ chỉ muốn tặng mình em’, haizzz, ngốc quá , nếu là ba, ba chắc chắn viết như vậy, ba thế này… thế này…” Tất cả mọi người ngồi cùng đều phì cười, ngay cả nhóm người hầu đứng bên cũng đều nở nụ cười, mà cả Tạ Thư Dật vẫn trầm mặc cả buổi, nghe ba mình cằn nhằn liên miên phát biểu cái nhìn của ông, nhịn được cũng lộ ra ý cười.

      “Cắt! Cắt! Cắt! ba, ba lúc nào cũng như vậy hết, bao giờ phối hợp với con! Người ta ràng là quảng cáo chocolate, tặng chocolate tặng cái gì? Còn nữa, kịch bản này ràng là tốt lắm, mà tình cảm giữa hai người bọn họ, chính là kín đáo, là thầm, nếu mà giống như ba , còn gì mà duy mỹ lãng mạn nữa mà ? Là ba già , bất đồng quan điểm với bọn trẻ chúng con rồi! Con cho ba làm nam chính, thế mà ba cứ nghĩ phải làm biên kịch, đúng là tuyệt cho con mặt mũi! ba, nghiêm túc chút được ạ?” Hải Nhạc vừa tức vừa vội.

      Tạ Trường Viên giơ tay đầu hàng: “Loại nam chính ngu ngốc này, làm cũng thế.”

      nhìn Tạ Thư Dật ngồi đối diện lời nào cái, nghiền ngẫm chút, với Hải Nhạc: “Con ba với con có khác nhau, vậy chắc con với hai hẳn là khác nhau, con tìm hai , tìm hai mà dượt lời thoại với con, ba ngồi bên xem diễn là được.”

      xong, cầm xấp kịch bản trong tay quăng cho Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật theo bản năng đưa tay chụp lấy.

      “Thư Dật, con lại chơi với em , ba chơi nổi mấy trò thoại thiếc này đâu.” Tạ Trường Viên .

      “Con…” Tạ Thư Dật liếc nhìn Tạ Hải Nhạc cái, mà Tạ Hải Nhạc lỡ bắt phải ánh mắt của , vội vàng cúi đầu.

      “Con chơi!” Tạ Hải Nhạc giận dỗi chu miệng lên.

      “Nhóc con, để cho hai chơi với con, phải càng tốt sao? thế nào nữa, con cũng có tư cách làm nam chính hơn ba mà, con nhìn nó xem, muốn người có người muốn mặt có mặt, chừng so với tên diễn viên diễn cặp với con còn đẹp trai hơn nữa kìa, như vậy, con cũng dễ dàng nhập vai a, , tìm con .” Tạ ba ba đẩy đẩy Hải Nhạc.

      cần! Đều tại ba hết, làm cho con chẳng còn hứng gì cả, ba giúp con, hừ hừ, con chơi.” Tạ Hải Nhạc .


      Vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt cái khuôn mặt kia, nổi ý muốn trốn , làm sao còn dám nhờ dợt kịch với a?

      Tạ Thư Dật biết cũng muốn tới gần , có thể cảm nhận được, cho nên, hiểu thà tìm cha diễn cùng, cũng muốn tìm , tại sao phải trốn tránh ? lại đáng sợ như vậy sao?

      Nhưng, bây giờ đối với , rất vô lực, muốn đến gần , mà , cũng ngây ngốc cho biết, đối xử với giống như trước kia nữa, giả như ra… làm tiếp được, từ đây về sau chắc chắn càng tin tưởng bất cứ câu gì nữa rồi, thấy liền trốn mất, cũng là người có lòng tự trọng a, tỏ ra xa cách như vậy, làm sao còn có thể cố ý tiếp cận nữa chứ? Cho nên, chỉ có thể trơ mắt nhìn , càng ngày cách càng xa.

      Tạ Thư Dật mặt chút thay đổi lật lật cuốn kịch bản hơi mỏng kia, đọc lướt nhanh qua, biết khái quát tình tiết câu chuyện, bỗng nhiên, thấy được Tạ Hải Nhạc và nam chính lại còn có cảnh hôn nhau, hoảng sợ.

      Cái này sao có thể được? được! Tuyệt đối được!

      “Khi nào quay?” Tạ Thư Dật hỏi Tạ Hải Nhạc.

      Hải Nhạc giọng đáp: “Chắc chờ khoảng tuần nữa là có thể khai máy, bởi vì khi đó Thường Hàn mới có lịch diễn.”

      “Uhm.” Tạ Thư Dật cũng thêm gì nữa.

      Thịnh Đạt Hoa đúng là tiếc dùng nhiều tiền, mời tới Tiểu Thiên Vương Thường Hàn nghe là người có catse cao nhất nay tới đây, lỡ như, hôn Hải Nhạc, có khi nào cũng Hải Nhạc hay ?

      , thể để cho hôn ! Càng thể cho phép !

      lại bị suy nghĩ đột nhiên xuất trong đầu làm cho hoảng sợ.

      bị làm sao vậy? Chỉ cần là chuyện có liên quan đến , liền nhịn được phải suy nghĩ miên man, cứ tiếp tục như vậy, được!

      Hải Hoan ngồi ở bên, thấy lực chú ý của mọi người vẫn đều đặt người Hải Nhạc, trong lòng rất vui, so Hải Nhạc cũng chẳng kém bao nhiêu, vì sao tất cả mọi người lại cứ sủng nó như vậy? Mà lại bỏ mặc sang bên?

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 81 : Là Tất Cả Của Tôi

      “Con tập với nó được rồi, cần ba đâu.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc, Hải Hoan đều kinh ngạc nhìn .

      “Con là con trai, tập với nó là đúng rồi.” Tạ Thư Dật giải thích với Hải Nhạc, thẳng, “Em muốn tập đoạn nào?”

      Hải Nhạc nhìn ngơ ngác, đồng ý tập lời thoại với sao? còn tưởng rằng muốn chứ.

      “Vậy thôi bắt đầu từ đoạn ba vừa mới ạ.” Hải Nhạc giọng đáp.

      Tạ Thư Dật nhẩm lời trong lòng vài lần, sau đó ngẩng đầu với Hải Nhạc: “Thế bắt đầu .”

      Hải Nhạc hít hơi sâu, chuẩn bị cảm xúc, nụ cười lên khuôn mặt, nghiễm nhiên là thẹn thùng, với Tạ Thư Dật: “Tại sao lại muốn tặng chocolate cho em, tại sao đưa cho những khác?“

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, hé đôi môi mỏng : “Đó là bởi vì, chỉ muốn tặng mình em thôi.“ cách hiển nhiên như vậy, hơn nữa, ánh mắt mà nhìn , hình như vẫn tràn đầy tình ý, Tạ Hải Nhạc ngơ ngác nhìn , cũng lợi hại quá , chưa từng được huấn luyện, thế mà thoạt trông cũng nhập vai… Ai da, nghĩ cái gì thế này, dợt lời thoại quan trọng hơn, Tạ Hải Nhạc lắc lắc đầu, tiếp: “Vậy… đối với , em là cái gì?”

      Tạ Thư Dật đến cái nháy mắt cũng có mà nhìn , : “Đối với , em là tất cả của .” Hải Nhạc khỏi khẽ thở gấp hơi, có thể ngay lập tức thuộc như cháo chảy như thế, là lợi hại, hơn nữa, vẻ mặt của , cũng y như như thế, giống như chỉ dành để cho mình nghe thôi vậy, trái tim Tạ Hải Nhạc đập mạnh “thình thịch”, khỏi cúi đầu xuống.

      Chắc là… chắc là nghĩ nhiều thôi phải ? Đúng là gặp quỷ, phải chỉ là câu thoại sao? Vậy mà cũng đứng đó mà ngạc nhiên! thầm mắng chính mình trong lòng.

      Tạ Thư Dật biết tiếp theo, nữ chính ăn viên chocolate, chủ động hôn nam chính, sau đó hai người lại bắt đầu đương ngọt ngào, đột nhiên hâm mộ tên nam chính trong câu chuyện, chỉ cần hộp chocolate, liền bắt được ngay trái tim, gặt hái được mối tình, còn trong thực, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Tục ngữ cũng , lòng nữ nhân, như kim đáy biển a, cho tới bây giờ cũng biết trong lòng Hải Nhạc suy nghĩ cái gì nữa, giả như, hộp chocolate có thể đạt được lòng , cũng muốn nếm thử lần! Chỉ có điều là, aiz, chỉ là câu chuyện mà thôi, đương nhiên thể thành .

      khỏi cúi đầu, cười khổ trong lòng.

      “Chậc chậc, hai vẫn là lợi hại hơn, Hải Nhạc, con hài lòng chưa? Về sau, có tập lời thoại, cứ tìm hai !” Tạ Trường Viên cười .

      Hải Nhạc gật đầu: “Dạ, con .”

      tìm đâu, rất sợ đối diện với ánh mắt của a, chỉ cần ánh mắt của , cũng có thể làm cho lòng run lên bần bật. Tạ Thư Dật nghe ra ba chữ kia cho có lệ, kéo kéo môi, tới tìm , trừ phi, tìm . Nhưng mà, , cũng có dũng khí đối mặt , thích .

      Khi đoàn quay phim làm lễ quảng cáo Thường Hàn cũng hề trình diện, đúng là tỏ ra cao giá a, cho nên, lúc bắt đầu cũng chính là cảnh quay của hai người Hải Nhạc và Nhã Nghiên thôi.

      Quảng cáo này, chia ra làm ban đoạn, giống như là màn kịch ngắn vậy, cũng chính là sản phẩm thử nghiệm của Đường Nhân Kiệt, Hải Nhạc và Nhã Nghiên đều là người mới, chỉ cần vào quay, hai người đều rất nghiêm túc, Đường Nhân Kiệt rất hài lòng, với chuyên nghiệp hai bé xuất thân nhà giàu thể , rất là tán thưởng.

      Chỉ có điều, trong đoàn có vài người nhìn thấy hai cái người mới bình thường, nhưng cả hai đều là xe sang trọng đưa đón, đưa tới trong đoàn có vài vụ xôn xao nho , mà Hải Nhạc lại nghe được có người , với Nhã Nghiên là tình nhân được đại gia bao nuôi, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó, hai người vì muốn gây phiền toái, cho phép xe trong nhà xuất ở studio cách tối đa, cũng cho người trong nhà đến đó thăm.

      “Nhã Nghiên, cậu giúp tớ nghiên cứu chỗ này với, chỗ đó nên thể vẻ mặt như thế nào? Tớ biết phải thể ra làm sao nữa.” Hải Nhạc vẻ mặt đau khổ, lúc nào cũng nghiên cứu đoạn hôn nam chính kia.

      “Với lại, có phải hôn a? Tớ có hơi sợ, kỳ , tớ dối ba mẹ tớ, tớ dám cho bọn họ biết có cảnh diễn hôn, nghĩ lại, slogan cũng là cảm giác của nụ hôn đầu, hương vị của mối tình đầu, chocolate Dove này, ban mùa đều có vị, làm sao có thể có cảnh hôn, aiz, biết đến lúc chiếu, ba mẹ tớ nhìn thấy rồi, tớ có bị mắng hay nữa.” Hải Nhạc thêm.

      Nhã Nghiên liếc cái, trêu: “Nụ hôn đầu của cậu sớm còn rồi, có gì mà phải băn khoăn nữa chứ, với lại, Thường Hàn là đại minh tinh, nụ hôn đầu màn ảnh hiến cho , coi như số cậu gặp may có, rất nhiều nữ minh tinh, muốn được Thường Hàn hôn, soái ca người ta còn chưa chắc hôn đâu, tớ cũng muốn đổi thành cậu, để cho Thường Hàn đến hôn tớ, xem mùi vị được hôn là như thế nào, mà có thể làm cho nhiều được hôn thần hồn điên đảo như vậy, tớ muốn thử xem, ha ha, Hải Nhạc, chúng ta đổi , cậu muốn hôn môi với , để tới hôn tớ .”

      “Nếu có thể đổi, tớ cũng muốn đổi, nếu cậu muốn đưa tới cửa cho người ta hôn môi đến vậy, cậu , tớ đó!” Hải Nhạc làm bộ vô cùng chân thành .


      “Aizzz, tớ chỉ giỡn thôi, tớ dám cướp vai nữ chính của cậu đâu.” Nhã Nghiên .

      Hải Nhạc che miệng cười khúc khích: “Nhã Nghiên, bằng , cậu làm cascader cho tớ, thế tớ hôn Thường Hàn? Thế nào?”

      Nhã Nghiên đánh Hải Nhạc chút: “Trước giờ mới nghe có khỏa thân thế, chứ có nghe hôn thế à nha.”

      bọn mình phát minh ra!” Hải Nhạc cười phá lên, trong lòng vốn lo lắng tìm Nhã Nghiên hỏi cách diễn, bị Nhã Nghiên quậy phá cái, cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

      “Rồi rồi, chưa chắc là tớ đồng ý đâu nha, nụ hôn đầu của tớ, làm sao có thể tùy tiện cho người khác chứ? Đừng tưởng rằng Thường Hàn là đại minh tinh, muốn cho hôn tớ, chưa chắc tớ đồng ý! Nụ hôn đầu mà, quý báu biết bao nhiêu! À đúng rồi, tới giờ tớ vẫn chưa hỏi cậu, cậu cái gì cảm giác của nụ hôn đầu, hương vị của nụ hôn đầu gì đó, nụ hôn đầu của cậu, rốt cuộc là cho ai rồi huh? Là ai? Tớ rất tò mò nha, Hải Nhạc, cho tớ biết, cho tớ biết mà.” Nhã Nghiên hỏi Hải Nhạc.

      Mặt Hải Nhạc “bùm” cái lập tức đỏ lên.

      “Nhã Nghiên, đột nhiên tớ rất mắc, tớ muốn toilet.” vội vàng hốt hoảng chạy trối chết.

      “Aizzz, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tớ đâu.” Nhã Nghiên kêu với theo bóng lưng của .

      Người đó là ai vậy kìa? Chẳng lẽ là Tạ Thư Dật? Đừng với mình là hai nha? cũng từng moi thông tin từ hai rồi, hai cũng thừa nhận, có từng hôn ấy, nhưng mà, chỉ là hai gò má thôi, chưa tính là hôn đâu! Aizzz cho dù là Tạ Thư Dật nữa, vậy thế nào? Tạ Thư Dật thể nào thích được, ngay cả Hải Nhạc cũng như vậy mà! Nhã Nghiên cười khổ lắc đầu.

      xoay người sắp bước tới phía trước, kết quả, lại đụng phải bức tường thịt.

      Nhã Nghiên vuốt mũi, bực mình nhìn bức tường thịt chắn ngang này, chỉ thấy đeo chiếc kính râm siêu lớn, khóe miệng tia cười, nhưng tuyệt đối hề thấy vẻ mặt muốn xin lỗi với .

      “Vị tiên sinh này, cản đường rồi!” Nhã Nghiên khách khí .

      “Em… rất muốn được Thường Hàn hôn môi?” Tường thịt đột nhiên mở miệng.

      Nhã Nghiên hiểu ngay lời mình hồi nãy bị người ta nghe trộm được, vừa thẹn vừa quẫn, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng bừng.

      “Nhất định là chỉ mới nghe được đoạn đầu, có nghe được đoạn sau, em là, Thường Hàn muốn tới hôn em, chưa chắc em đồng ý!” Nhã Nghiên cà lăm luôn.

      phải là phóng viên chứ? Nếu như bị người ta thêm mắm dặm muối viết thành chuyện xấu, vậy cũng thảm! Nhã Nghiên khỏi nhìn người này đầy cảnh giác.

      Từ từ, người này càng nhìn càng thấy quen quen a.

      “Huh? như vậy, đến Thường Hàn em cũng nhìn thuận mắt à?” Người này hai tay ôm ngực, nhàn nhã hỏi.

      “Cái đó, cũng phải, cũng phải nhìn thuận mắt, kỳ , cũng rất đẹp trai, ngẫm lại, Tiểu Thiên Vương, nào có nào có thể nhìn thuận mắt chứ?” Nhã Nghiên theo bản năng, nếu là phóng viên, cũng muốn gây thù chuốc oán với Thường Hàn, dù sao, sau này người ta còn phải tới đây quay quảng cáo này.

      “Ừ, vậy là tốt rồi.” Tường thịt gật đầu hài lòng, sau đó, tháo kính mắt xuống giắt ở bên miệng túi trước ngực áo.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 82: Nhìn Thấy Tất Cả

      Thấy gương mặt của , Nhã Nghiên kềm được che miệng kinh ngạc, … chính là Thường Hàn! Nhã Nghiên xoay người, định bỏ chạy.

      Thường Hàn đưa tay giữ lại, Nhã Nghiên lập tức bị kéo vào trong lòng, Nhã Nghiên hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú cách mặt mình càng ngày càng gần, sợ hãi cố gắng nghiêng người về phía sau.

      muốn làm gì?”

      “Hôn môi a.” Thường Hàn vô cùng tự nhiên.

      …!” “muốn” chưa kịp ra khỏi miệng, miệng Nhã Nghiên bị Thường Hàn chặn lại, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn , tên hỗn đản này, đây chính là ngày đông đầu tiên của , là ai phổ khúc tình ca, có người ngân cao nốt sung sướng, có người lại chỉ có thể ngâm khẽ trong lòng? (đoạn này hiểu lắm, dịch theo QT)

      Hải Nhạc vì sao Nhã Nghiên chỉ cần nhìn thấy Thường Hàn lập tức trốn biệt tích, hơn nữa còn làm như né còn kịp, với lại, mỗi khi nhắc tới ấy, lại làm như hận thể bóp chết Thường Hàn tới nơi, Nhã Nghiên bị cái gì thế này?

      Kỳ cảm thấy Thường Hàn rất tốt, ở trước mặt với Nhã Nghiên, cũng hề làm ra vẻ ta đây ngôi sao gì, hại lúc trước lo lắng muốn chết, dù sao người ta cũng là đại minh tinh, còn mình chỉ là con tôm thôi, áp lực quá trời, nhưng Thường Hàn luôn dịu dàng bảo đừng lo lắng, hơn nữa, đôi khi còn chỉ điểm cho vài chỗ, cho nên, trong lòng vô cùng cảm kích ấy, nghe người mới mà được tiền bai chỉ dạy cho, chính là chuyện rất rất hiếm có, nhất là được đại minh tinh theo kiểu quay xong chỗ này là chạy sang studio khác như Thường Hàn chỉ điểm cho, lại càng là thiên đại vinh hạnh.

      Nhưng mà, chỉ cần vừa nhắc tới Thường Hàn rất tốt, Nhã Nghiên liền nghiến răng nghiến lợi cãi lộn với , bảo Thường Hàn là tên thối thí siêu cấp, cuồng tự đại tự kỉ, đến mức có vài lần Hải Nhạc cũng biết nên khóc hay cười nữa, trước kia ràng là Nhã Nghiên hễ nhắc tới Thường Hàn là còn hơi kích động, thế nào mà bây giờ thấy người rồi, lại đột nhiên thay đổi cái roẹt vậy nè?

      Aizzz, biết có phải Thường Hàn đắc tội gì với vị đại tiểu thư này hay ta? Hải Nhạc nghĩ thầm trong lòng.

      Mà thôi, cũng có nhiều thời giờ mà lo chuyện người khác như vậy, rất may, vì trong cảnh quay bờ biển, mặc thêm áo chậm chút, lại bị cảm mất rồi. , mùa đông quay quảng cáo chocolate, cực kì vất vả, bởi vì nội dung bên trong phim bao gồm cả bôn mùa xuân hạ thu đông, hạ là lần đầu gặp mặt, thu là đính ước, đông là chia lìa, xuân chính là gặp lại cùng với happy ending, cho nên, Hải Nhạc phải mặc váy dài mùa hè đội mũ rơm chân trần bờ cát, sau đó, Thường Hàn lại tới từ bên kia của bờ cát, hai người gặp nhau bờ cát đồng thời nhất kiến chung tình.

      Nhưng chính vì cái cảnh quay nhất kiến chung tình trông vô cùng lãng mạn đẹp đẽ này, mà Hải Nhạc cũng rất thực tế bị cảm cách thảm hại, nhưng, lại thể vì bệnh cảm của mình mà trì hoãn tiến độ của toàn ekip diễn, Hải Nhạc xốc lại mười phần tinh thần, kiên trì mỗi ngày đều đến studio hoàn thành nhiệm vụ của mình, mẹ Hải Nhạc vô cùng đau lòng, mỗi ngày đều cho người đưa thuốc với canh tẩm bổ cho .

      Tạ Thư Dật cũng có hơi lo lắng trong lòng, nhưng, lúc nào cũng chôn sâu xuống dưới, thẳng đến khi người phụ trách đưa thuốc đưa canh là Vú La có việc, Tạ Thư Dật lại vừa vặn ở nhà nghỉ ngơi ngày, xung phong nhận nhiệm vụ này, mà vì lúc trước ai đó có thông báo, được lái xe hơi qua, cho nên, cưỡi chiếc máy xe tới.

      vào trường quay, chỉ thấy mọi người vội thành đoàn, nhìn thấy Hải Nhạc mặc bộ đồng phục học sinh xinh đẹp, trong tay ôm cái hộp, cười rất ngọt ngào gì đó với tên nam sinh đối diện , trong lòng đột nhiên lộp bộp cái, lập tức vội vàng chạy qua như điên, phải định quay chứ? nhìn thấy Hải Nhạc cầm chiếc hộp, đưa viên chocolate lên miệng, sau đó, ngửa đầu nở nụ cười hạnh phúc với Thường Hàn cao hơn rất nhiều, rồi, đặt chiếc hộp ra sau lưng, xem đến đây, trong lòng Tạ Thư Dật quýnh lên, kêu to tiếng: “Tạ Hải Nhạc!” Tạ Hải Nhạc vốn kiễng mũi chân lên nghe thấy đột nhiên có người kêu tên , kinh ngạc dừng lại, nhìn lại, ra là Tạ Thư Dật.

      Sao lại tới đây?

      Tạ Thư Dật thở hổn hển chạy tới, đứng trước mặt , lắc lắc cái phích trong tay, : “Đây là canh dì bảo đưa tới cho em.”

      Tạ Hải Nhạc hơi tức giận, kéo ra, : “Cứ hô to gọi như vậy, thấy tôi quay phim sao?”

      “Tôi… chỉ là muốn đưa cái này cho em thôi.” Tạ Thư Dật nhìn vô tội.

      Tạ Hải Nhạc tức giận đưa tay cầm qua, sau đó, mở bình thuỷ ra, dốc hết thứ nước thuốc đắng nghét vào miệng, thè lưỡi, tiểu trợ lý bên cạnh vội vàng đưa cho bai nước khoáng, Tạ Hải Nhạc súc miệng xong, với Tạ Thư Dật: “ về .”

      “Tôi… chờ em về nhà chung .” Tạ Thư Dật .

      Tạ Hải Nhạc do dự chút, : “Tùy vậy.”

      Lúc này, Tạ Thư Dật quay sang đánh giá Thường Hàn, tiểu tử này, bộ dạng đúng là giết người đền mạng a, thân hình cao lớn, Hải Nhạc đứng trước mặt , có vẻ đặc biệt kiều , cái khuôn mặt tuấn kia, lại có nét con lai đặc thù ràng, khó trách, được hâm mộ như vậy.

      hồn nhiên biết mình cũng bị những người khác đánh giá lại, cũng biết cả người mình đều phát ra sức quyến rũ, hề kém so với người thân là ngôi sao như Thường Hàn chút nào, ngay cả Đường Nhân Kiệt cũng nhìn nhiều hơn vài lần, kinh ngạc vậy mà cũng có người đứng chung chỗ với Thường Hàn mà có thể đè bẹp ánh hào quang của Thường Hàn xuống như vậy.

      Bỗng nhiên, Nhã Nghiên về phía Tạ Thư Dật, nãy giờ luôn yên lặng nhìn chăm chú vào hai em Hải Nhạc Thư Dật, kể từ lúc Tạ Thư Dật xuất , phát ánh mắt của vẫn chưa từng rời khỏi Hải Nhạc, mà Hải Nhạc cũng tự nhiên mà xoa tay, chẳng lẽ, giữa hai em này, xảy ra những chuyện gì mà người ta biết ư?

      Thư Dật.” chào hỏi tiếng.

      Tạ Thư Dật gật gật đầu: “Chào Nhã Nghiên.”

      lâu gặp , em cũng hơi nhớ rồi đấy nhé.” Nhã Nghiên trêu ghẹo.

      Tạ Thư Dật cười cười: “Em làm gì mà nhớ tới cơ chứ.”

      mà.” Nhã Nghiên khỏi cong khóe miệng.

      Tạ Thư Dật nở nụ cười.

      “Xú nha đầu, trêu cợt hai đấy huh? Em mà nhớ , trời đổ mưa hồng mất.”

      (Thiên hạ hồng vũ: Theo truyền thuyết, khi lông của chim khổng tước từ trời rơi xuống đẹp như cơn mưa màu đỏ nhân dân được mùa, ấm no hạnh phúc. Ý là chỉ chuyện thể xảy ra, như kì tích_Nguồn)

      Nhã Nghiên cắn cắn môi, vốn chỉ là muốn đùa chút, mà kỳ , cũng là , làm sao nghĩ đến Tạ Thư Dật lại đem lời , hề để trong lòng tí nào, lòng , đột nhiên cảm thấy bị tổn thương, trong lòng , vì sao chỉ có thể chứa được mình Hải Nhạc a?

      Lúc này, ánh mắt Tạ Thư Dật lại chuyển về người Hải Nhạc, Hải Nhạc và Thường Hàn lại trở về với tiến trình quay phim, khi Tạ Thư Dật nghe được Hải Nhạc hỏi ra tại sao muốn tặng chocolate cho đưa cho những khác, tim của , thót lên tới cổ họng, hai tay cũng kềm được nắm chặt thành quyền.

      “Đó là bởi vì, chỉ muốn tặng mình em thôi!” Thường Hàn trả lời đưa tình.

      “Vậy… vậy đối với , em là cái gì?“

      “Đối với , em là tất cả của .” Hải Nhạc lại thẹn thùng để viên chocolate lên miệng, sau đó, nắm hai tay sau lưng, khẽ kiễng chân lên.

      “Đừng!” Tạ Thư Dật đột nhiên vọt tới, tay kéo Hải Nhạc ra khỏi người Thường Hàn.

      Hải Nhạc tức đến đòi mạng, biết Tạ Thư Dật lại uống lộn cái thuốc gì rồi.

      làm cái gì?” Hải Nhạc tức giận hỏi , “Người ta quay ngon lành, ra đây quậy phá cái gì nữa?”

      Đường Nhân Kiệt cũng tức giận: “Người kia là ai? Rốt cuộc làm gì vậy hả? Năm lần bảy lượt cắt ngang chúng tôi quay phim, có biết thời gian của chúng tôi chính là vàng bạc hay ?”

      , Đường đại đạo diễn, nó quay, quay!” Tạ Thư Dật kéo Hải Nhạc ra sau lưng, với Đường Nhân Kiệt.

      Hải Nhạc tức đến dậm chân: “Tạ Thư Dật, đứng đây cái gì thế? có quyền gì cho em quay a?”

      Đường Nhân Kiệt giận tím mặt: “Hồ nháo! Nào có ai quay quay chứ, có biết tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu ?”

      “Bao nhiêu?” Tạ Thư Dật sống chết níu chặt tay Hải Nhạc.

      trăm ngàn!” Đường Nhân Kiệt lạnh ngắt. (~ 250 triệu VNĐ)

      Tạ Thư Dật gật gật đầu : “ có vấn đề gì, tôi trả là được.”

      Đường Nhân Kiệt tức giận đến sắp váng đầu luôn rồi, cho tới bây giờ ông chưa từng đụng phải chuyện như vậy đâu, dám có người muốn vi phạm hợp đồng với , hơn nữa còn là người mới nữa kìa.

      “Tạ Thư Dật, quá đáng! Làm sao có thể như vậy chứ?” Hải Nhạc tức muốn chết, trong lúc tình thế cấp bách, giở quyền cước ra với Tạ Thư Dật.

      “Em cứ thích hôn người khác như vậy sao?” Tạ thư dật quay đầu rống lớn tiếng với Hải Nhạc.

      “Em…” Tạ Hải Nhạc bị rống có chút biết làm sao, “Cái đó… là nội dung phim cần mà…”

      “Cái nội dung phim thối nát gì? Thế nào cũng phải hôn môi sao? được! Em thể quay phim như vậy!” Tạ Thư Dật khỏi thanh minh.

      Tạ Hải Nhạc nước mắt rưng rưng: “ rất vô lý!”

      Tạ Thư Dật xoay người với Đường Nhân Kiệt: “Nếu như ông muốn cho nó tiếp tục quay, được, nhưng phải để tôi thay thế Thường Hàn, để tôi quay quảng cáo này! Về phần làm tổn thất cho Thường Hàn, tôi chịu trách nhiệm!” Mọi người đều bị lời của làm cho hoảng sợ, dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Tạ Thư Dật, nhất là Tạ Hải Nhạc, vô cùng khiếp sợ.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 83: Quá Đáng!

      điên rồi hay sao vậy? có biết làm cái gì ? Cũng chỉ là nụ hôn mà thôi, chẳng lẽ, đổi thành hôn nhau sao? Nhưng mà, nếu để người ta biết bọn họ là em, người khác nghĩ thế nào đây? Đúng là điên rồi, điên rồi!

      Thường Hàn đứng bên cạnh cười lên ha hả: “Thú vị, thú vị! Chỉ có điều, lão đệ, cậu có biết catse của tôi là bao nhiêu ? Nếu mà cậu làm cho Thịnh Đạt Hoa vi phạm hợp đồng …”

      “Tôi trả gấp ba lần catse đủ chưa?” Tạ Thư Dật trầm giọng hỏi.

      Thường Hàn duỗi ra ngón tay quơ quơ: “Catse tám trăm vạn, gấp ba chính là hai ngàn ban trăm vạn.” (~ 720,ooo,ooo VNĐ)

      “Được, tôi đồng ý.” Tạ Thư Dật gật đầu.

      , em đồng ý! muốn cố tình gây , nếu muốn quay, quay , em quay!” Tạ Hải Nhạc lạnh lùng .

      Tạ Hải Nhạc bỗng nhiên xoay người, nổi giận với Tạ Thư Dật: “ là đại thiếu gia, chơi , thích, cứ việc chơi, em quay.” Tạ Hải Nhạc tâm tro ý lạnh lấy áo khoác từ trong tay tiểu trợ lý qua, khoác lên người, sau đó, yên lặng rời khỏi studio.

      “Kết thúc công việc! Kết thúc công việc!” Đường Nhân Kiệt bị náo loạn như vậy, chỉ có thể kết thúc.

      Tạ Thư Dật đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Hải Nhạc.

      lại làm sai sao? Lại sai nữa rồi sao?

      vẫn chạy đuổi theo.

      Thường Hàn tò mò hỏi Hứa Nhã Nghiên: “Cậu ta với em ấy, là quan hệ thế nào?”

      Hứa Nhã Nghiên hung hăng liếc cái: “ liên quan đến .” sau đó cũng tức giận né ra, Hải Nhạc, đương nhiên theo Thư Dật cùng về nhà, thế, cũng đành phải về nhà mình thôi.

      “A, đúng là cái tiểu hạt tiêu a.” Thường Hàn chống cằm, mỉm cười .

      bé này, đúng là khơi dậy hứng thú của .

      “Đúng rồi, đưa em về nhà cho, nhà em ở đâu?” Thường Hàn cũng đuổi theo.

      Hứa Nhã Nghiên thấy lại đây, vội vàng cuống lên chạy về phía trước.


      “Tôi mới thèm ngồi xe của đâu, tôi sợ đến lúc đó cẩn thận cái, tôi bị nước miếng của fan của làm chết đuối mất, chừng hôm nào đường, còn có thể bị ném trứng thối nữa kìa!” Hứa Nhã Nghiên mới thèm chịu ơn gì của .

      Thường Hàn nhìn Nhã Nghiên chuồn so với thoát chết còn lẹ hơn, đành phải bỏ cuộc đuổi theo.

      đúng là tổn thương lòng tự ái của a, rất rất rất ít khi chủ động đưa ai về nhà đó nha, ngờ, cái tiểu nha đầu này lại biết cảm kích gì cả. sao, thời gian của vẫn còn dài.

      huýt sáo tiếng, phát ra tâm tình mình hôm nay vô cùng tốt, liếc mắt phía trước cái, chỉ thấy Hải Nhạc và đứa con trai nọ đứng đằng kia hình như vẫn còn ầm ĩ, hai người này thoạt trông là kỳ quái, là người , hình như lại giống, phải là người , nhưng mà, từ xa ơi là xa ngửi được mùi giấm chua người đứa con trai đó rồi, xem ra, chắc là theo đuổi Tạ Hải Nhạc , nghe giọng điệu của , hẳn là tên công tử nhà giàu, trong miệng gọi là “dì”, cũng đem canh tới cho em ấy, nhưng, Tạ Hải Nhạc đối với cũng phải rất thích gì cho cam, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?

      Thường Hàn lắc đầu, vẫn đừng có ăn no rảnh rỗi quản chuyện người khác làm gì, cũng mất.

      “Tạ Hải Nhạc! Em ràng cho tôi!” Tạ Thư Dật tức giận muốn chết, vì sao, vì sao muốn tới quay, lại tuyên ba quay nữa?

      có chuyện gì để hết!” Tạ Hải Nhạc mất kiên nhẫn .

      hận chết , làm cái gì, cũng phải đến quấy rối, tại sao cứ nhìn vui vẻ vừa mắt như vậy chứ?

      “Sao thế, tơi tôi muốn thay thế Thường Hàn, em đau lòng rồi sao? Đau lòng cho Thường Hàn rồi sao?” Tạ Thư Dật vừa tức vừa vội, bừa.

      Tạ Hải Nhạc lạnh lùng liếc cái: “Tạ đại thiếu gia, khoe khoang cho nhiều vào, chỉ sợ đời này có chuyện làm được mà, muốn làm gì làm, có thể muốn làm gì làm, quay , tôi quay còn chưa được nữa sao?

      Tạ Thư Dật vung đấm lên giữa trung, thẹn quá hóa giận quát: “A, ra là bởi vì cản trở em hôn Thường Hàn sao? Cho nên, em quay nữa phải ? quay quay, tôi cũng chỉ là thú vị thôi, em nghĩ rằng tôi cũng như em hiếm lạ quay cái quảng cáo gì hay sao! Tôi mới giống như người ta, muốn mấy thứ hư danh này! Hừ, tôi cũng chỉ muốn cho em giống như những cái ngôi sao kia, bị người khác hôn tới hôn lui! Bị người khác sờ tới sờ lui! Như vậy, quăng mất mặt mũi Tạ gia chúng ta em có biết hay ?”

      Tạ Hải Nhạc tức đến run cả người: “Tạ Thư Dật, quá đáng! Được rồi, tôi thích bị người khác hôn tới hôn lui đấy, tôi thích bị người khác sờ tới sờ lui đấy, sao? sao? quản được ? mượn xen vào, tôi muốn hôn ai tôi muốn bị ai sờ, là chuyện của mình tôi, liên quan đến chuyện của ! , tốt nhất cách xa tôi ra chút, tôi muốn nhìn thấy !” Tạ Thư Dật trừng , lại có thể thích bị người khác hôn tới hôn lui, thích bị người khác sờ tới sờ lui?

      khỏi rống lớn lên: “Tạ Hải Nhạc! Khả năng nhẫn nại của tôi là có giới hạn thôi! Em đừng nghĩ rằng bây giờ ba tôi sủng em, em có thể muốn làm gì làm! Em có thể sống như công chúa, em cho là ba tôi cho em sao? Em lầm rồi! Là tôi cho em! Là tôi! Tôi chỉ tuân thủ lời hứa của tôi với em mà thôi, tôi tôi đối xử với em giống như trước kia nữa! Nhưng, nếu em cứ khiêu chiến giới hạn của tôi như vậy, nếu em cứ đối chọi với tôi như vậy nữa, Tạ Hải Nhạc, tôi có thể lập tức làm cho em từ công chúa rơi xuống thành ngay cả người hầu cũng bằng! Em có dám thách thức tôi nữa ?”

      Tạ Hải Nhạc vừa nghe như thế, đau lòng liên tiếp lùi về sau vài bước.

      ra, vẫn hề thay đổi, vẫn là của trước kia! chỉ khoác tấm da dê thôi, nhìn như dịu ngoan rồi đấy, nhưng mà, kỳ vẫn là đầu sói, non sông dễ đổi bản tính khó dời! Tạ Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy tâm như tro tàn, chán nản : “Tạ Thư Dật, tùy vậy, tóm lại… trong lòng , tôi vẫn chính là con búp bê của , thứ cần là con búp bê có linh hồn mà thôi, tôi… muốn làm công chúa gì đó, làm cho tôi thành ngay cả người hầu cũng bằng ! Tôi chống mắt chờ ngày đó!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :